Đại Đạo Diễn
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Chương 6 :(b)
Con rùa biển cực lớn phiêu phù trên mặt biển, ánh mắt híp lại, nói chuyện chậm rì rì:
- Ánh mặt trời thật tốt a.. nhi đồng, ta đi được quá chậm, không có biện pháp cùng con đi tìm mẹ, hiện tại ta muốn đi gặp Long thần rồi.. nhưng đáy biển nguy hiểm như vậy, một mình con làm sao đi tiếp đây?
- Tô tô tô tô, cậu yên tâm, chúng tôi bồi, cùng cậu đi tìm tìm tìm..
- Hai tiểu tử câm miệng, nơi này có chỗ cho hai tiểu tử nói chuyện sao? Hai tên hỗn đản ngay cả đường cũng không biết đi, chỉ biết dán lên thân thể người ta miễn phí lữ hành!
- Nhưng, nhưng mà..
Cho dù bị nói như vậy, hai anh em cá Ẩn vẫn thanh thản dán lên bụng người ta vẫn đang lắp bắp cố gắng.
- Đã nói câm miệng! Tôi đương nhiên sẽ cùng Tô Tô cùng đi tìm mẹ! Nhưng tôi còn nhỏ như vậy, ô ô ô, tôi sợ bị quái vật làm thịt..
Cá mập chiều dài năm sáu thước, miệng lớn một thước có thể đem một người toàn thân nuốt vào lại chảy xuống dòng nước mắt sợ hãi.
Hãm trong một đống cua giết người dữ tợn, đại bạch tuộc phun ra một bụng mực nước, nháy mắt đem thủy vực xung quanh nhuộm tối đen. Nhưng trước đó nó mới đem vòi bạch tuộc của mình thắt thành một đoàn bế tắc, lúc này phanh phanh phanh bắn tới bắn lui, chạy không nhanh, khẩn cấp biến hóa sắc thái như bản thân mình là một bóng đèn lóe sáng. Lúc này một sinh vật thật lớn bao trùm, nhìn qua tựa như cái áo khoác màu đen khổng lồ đang không một tiếng động nhẹ nhàng bơi tới, ôm lấy đại bạch tuộc đáng thương, rốt cục trốn thoát hiểm cảnh.
- Đừng ngồi! Cách nó xa một chút!
Trên con đường lặn lội đường xa, tiểu nhân ngư định ngồi lên một tảng đá nghỉ chân một chút, kết quả cá mập quát to một tiếng, lúc này hòn đá sắc thái sặc sỡ đột nhiên mở mắt..
- Đó là cá hòn đá, nếu huých nó, nó sẽ không chút khách khí đem cậu độc chết!
- Oa! Cá voi xanh! Thần tượng của tôi!
Đó là một sinh vật khổng lồ dài mấy chục thước, cá mập xa xa nhìn nó, chân thành ca ngợi lên.
- Cậu không phải mới nói qua, cá nhà táng mới là thần tượng của cậu sao?
- Đều giống nhau, đều giống nhau.
Cá mập nói lên quan điểm của mình:
- Tôi thật hi vọng có một ngày tôi có thể trưởng thành lớn thành như vậy! Vậy không cần phải lo lắng tôi sẽ bị vật gì làm thịt.. ai, vì sao hình thể của tôi cần nhỏ xinh như vậy..
- Trời, trời ạ! Tôi tôi tôi tôi..
- Mau câm miệng!
- Thật nhiều, thật nhiều thật nhiều thật nhiều mỹ nhân..
Chữ ngư bị nuốt chửng, hai ấn cá kích động muốn thoát khỏi bệnh cà lăm.
- Đúng vậy, Tô Tô, thật sự là chúc mừng cậu..
Mấy tiểu đồng bạn kỳ thật đều sợ ngây người.
Đây là một tòa thành thủy tinh xa hoa dưới đáy biển, có vô số nhân ngư xinh đẹp xuyên qua bên trong, nhân ngư đều cực kỳ mê người, dưới trân châu sáng óng ánh làm nổi bật, quả thực như đưa thân vào trong mộng ảo..
Trong đại sảnh chiếu phim loại nhỏ bên trong tập đoàn Trung Ảnh, tính cả Hàn Tứ Bình vài cao tầng ngồi trên ghế, khi cảnh cuối cùng của phim điện ảnh kết thúc, đều cùng nhau vỗ tay. Nói thật, hiệu quả xem phim lần này thật sự rung động, không thể phủ nhận ở phương thức đạo diễn, một ít xử lý khâu nhỏ bộ phim này còn có chút trúc trắc, ở đây cơ hồ đều là người trong nghề, thật dễ dàng vạch trần một ít địa phương cần thay đổi, bộ điện ảnh này xuất sắc ở chỗ đại khái là sáng ý cùng kỹ thuật, chỉnh thể mà xem thập phần có linh khí, bối cảnh âm nhạc thiết kế vô cùng hay, theo nội dung vở kịch tô lên không khí khẩn trương, hoặc tô đậm không khí thần bí, toàn bộ nhân vật được thiết kế rất được yêu thích, chuyện xưa phát triển vận chuyển như ý, cho dù là một đám trung niên nhân xưa nay không có hứng thú gì với phim hoạt hình cũng say sưa xem xong rồi, không ai cảm thấy được nhàm chán hay là nhược trí.
Đương nhiên những điều này cũng chỉ là việc nhỏ, chân chính khiến cho các cao tầng rung động ngược lại là mặt kỹ thuật – bởi vì gần đây xu thế của Bảo Liên đăng rất lớn, không ít người cũng có xem qua, cho nên khi trong quốc nội còn đang đắc ý cho rằng chính là "cách tân", thì kỹ thuật giả thuyết của nước ngoài đã đạt tới loại tình trạng này rồi sao? Nhưng cùng thời chiếu phim Hoa Mộc Lan mọi người cũng xem qua, cũng không có khoa trương như vậy a?
Phải biết rằng điện ảnh hoạt hình, theo người thạo nghiệp vụ xem ra vậy chính là mỗi một giây đều đốt tiền, cho dù là Bảo Liên đăng vẽ tranh toàn bộ trước sau cũng phải có hơn ba trăm nhân viên công tác tham gia chế tạo, tổng cộng cần vẽ vượt qua một trăm năm mươi ngàn hình ảnh hoạt hình, hơn hai ngàn hình ảnh bối cảnh, mỗi một phút đều là ngưng tụ tâm huyết, chế tạo thời gian vượt qua bốn năm, mới rốt cục hoàn thành.. nhưng so sánh với bộ điện ảnh này, dù gian khổ cố gắng thế nào cũng thật giống như một chuyện cười vụng về, chẳng qua người đang ngồi không ai cười nổi.
Sau khi vỗ tay xong, không khí bỗng nhiên trầm mặc xuống, các cao tầng đưa mắt nhìn nhau, đều chờ đợi Hàn Tứ Bình trước tiên tỏ thái độ. Làm một kỹ thuật trạch, lúc này trong lòng Chu Tử Mặc thật khẩn trương, dù sao cũng là đánh giá tác phẩm của hắn, thời khắc mấu chốt hắn mấp máy môi nhưng cổ họng giống như bị vật gì ngăn chặn, căn bản không phát ra thanh âm nào. Trong vài giây hắn đã đẫm mồ hôi.
Vài giây đồng hồ buồn chán đã qua, Hàn Tứ Bình rốt cục mở miệng nói:
- Hiện tại tất cả mọi người nói ý kiến của chính mình đi?
Một quản lý tên Mã Kiến Quân hỏi trước:
- Chủ tịch, có thể cho hỏi thăm, bộ phim này.. là từ con đường nào bắt được?
- Ánh mặt trời thật tốt a.. nhi đồng, ta đi được quá chậm, không có biện pháp cùng con đi tìm mẹ, hiện tại ta muốn đi gặp Long thần rồi.. nhưng đáy biển nguy hiểm như vậy, một mình con làm sao đi tiếp đây?
- Tô tô tô tô, cậu yên tâm, chúng tôi bồi, cùng cậu đi tìm tìm tìm..
- Hai tiểu tử câm miệng, nơi này có chỗ cho hai tiểu tử nói chuyện sao? Hai tên hỗn đản ngay cả đường cũng không biết đi, chỉ biết dán lên thân thể người ta miễn phí lữ hành!
- Nhưng, nhưng mà..
Cho dù bị nói như vậy, hai anh em cá Ẩn vẫn thanh thản dán lên bụng người ta vẫn đang lắp bắp cố gắng.
- Đã nói câm miệng! Tôi đương nhiên sẽ cùng Tô Tô cùng đi tìm mẹ! Nhưng tôi còn nhỏ như vậy, ô ô ô, tôi sợ bị quái vật làm thịt..
Cá mập chiều dài năm sáu thước, miệng lớn một thước có thể đem một người toàn thân nuốt vào lại chảy xuống dòng nước mắt sợ hãi.
Hãm trong một đống cua giết người dữ tợn, đại bạch tuộc phun ra một bụng mực nước, nháy mắt đem thủy vực xung quanh nhuộm tối đen. Nhưng trước đó nó mới đem vòi bạch tuộc của mình thắt thành một đoàn bế tắc, lúc này phanh phanh phanh bắn tới bắn lui, chạy không nhanh, khẩn cấp biến hóa sắc thái như bản thân mình là một bóng đèn lóe sáng. Lúc này một sinh vật thật lớn bao trùm, nhìn qua tựa như cái áo khoác màu đen khổng lồ đang không một tiếng động nhẹ nhàng bơi tới, ôm lấy đại bạch tuộc đáng thương, rốt cục trốn thoát hiểm cảnh.
- Đừng ngồi! Cách nó xa một chút!
Trên con đường lặn lội đường xa, tiểu nhân ngư định ngồi lên một tảng đá nghỉ chân một chút, kết quả cá mập quát to một tiếng, lúc này hòn đá sắc thái sặc sỡ đột nhiên mở mắt..
- Đó là cá hòn đá, nếu huých nó, nó sẽ không chút khách khí đem cậu độc chết!
- Oa! Cá voi xanh! Thần tượng của tôi!
Đó là một sinh vật khổng lồ dài mấy chục thước, cá mập xa xa nhìn nó, chân thành ca ngợi lên.
- Cậu không phải mới nói qua, cá nhà táng mới là thần tượng của cậu sao?
- Đều giống nhau, đều giống nhau.
Cá mập nói lên quan điểm của mình:
- Tôi thật hi vọng có một ngày tôi có thể trưởng thành lớn thành như vậy! Vậy không cần phải lo lắng tôi sẽ bị vật gì làm thịt.. ai, vì sao hình thể của tôi cần nhỏ xinh như vậy..
- Trời, trời ạ! Tôi tôi tôi tôi..
- Mau câm miệng!
- Thật nhiều, thật nhiều thật nhiều thật nhiều mỹ nhân..
Chữ ngư bị nuốt chửng, hai ấn cá kích động muốn thoát khỏi bệnh cà lăm.
- Đúng vậy, Tô Tô, thật sự là chúc mừng cậu..
Mấy tiểu đồng bạn kỳ thật đều sợ ngây người.
Đây là một tòa thành thủy tinh xa hoa dưới đáy biển, có vô số nhân ngư xinh đẹp xuyên qua bên trong, nhân ngư đều cực kỳ mê người, dưới trân châu sáng óng ánh làm nổi bật, quả thực như đưa thân vào trong mộng ảo..
Trong đại sảnh chiếu phim loại nhỏ bên trong tập đoàn Trung Ảnh, tính cả Hàn Tứ Bình vài cao tầng ngồi trên ghế, khi cảnh cuối cùng của phim điện ảnh kết thúc, đều cùng nhau vỗ tay. Nói thật, hiệu quả xem phim lần này thật sự rung động, không thể phủ nhận ở phương thức đạo diễn, một ít xử lý khâu nhỏ bộ phim này còn có chút trúc trắc, ở đây cơ hồ đều là người trong nghề, thật dễ dàng vạch trần một ít địa phương cần thay đổi, bộ điện ảnh này xuất sắc ở chỗ đại khái là sáng ý cùng kỹ thuật, chỉnh thể mà xem thập phần có linh khí, bối cảnh âm nhạc thiết kế vô cùng hay, theo nội dung vở kịch tô lên không khí khẩn trương, hoặc tô đậm không khí thần bí, toàn bộ nhân vật được thiết kế rất được yêu thích, chuyện xưa phát triển vận chuyển như ý, cho dù là một đám trung niên nhân xưa nay không có hứng thú gì với phim hoạt hình cũng say sưa xem xong rồi, không ai cảm thấy được nhàm chán hay là nhược trí.
Đương nhiên những điều này cũng chỉ là việc nhỏ, chân chính khiến cho các cao tầng rung động ngược lại là mặt kỹ thuật – bởi vì gần đây xu thế của Bảo Liên đăng rất lớn, không ít người cũng có xem qua, cho nên khi trong quốc nội còn đang đắc ý cho rằng chính là "cách tân", thì kỹ thuật giả thuyết của nước ngoài đã đạt tới loại tình trạng này rồi sao? Nhưng cùng thời chiếu phim Hoa Mộc Lan mọi người cũng xem qua, cũng không có khoa trương như vậy a?
Phải biết rằng điện ảnh hoạt hình, theo người thạo nghiệp vụ xem ra vậy chính là mỗi một giây đều đốt tiền, cho dù là Bảo Liên đăng vẽ tranh toàn bộ trước sau cũng phải có hơn ba trăm nhân viên công tác tham gia chế tạo, tổng cộng cần vẽ vượt qua một trăm năm mươi ngàn hình ảnh hoạt hình, hơn hai ngàn hình ảnh bối cảnh, mỗi một phút đều là ngưng tụ tâm huyết, chế tạo thời gian vượt qua bốn năm, mới rốt cục hoàn thành.. nhưng so sánh với bộ điện ảnh này, dù gian khổ cố gắng thế nào cũng thật giống như một chuyện cười vụng về, chẳng qua người đang ngồi không ai cười nổi.
Sau khi vỗ tay xong, không khí bỗng nhiên trầm mặc xuống, các cao tầng đưa mắt nhìn nhau, đều chờ đợi Hàn Tứ Bình trước tiên tỏ thái độ. Làm một kỹ thuật trạch, lúc này trong lòng Chu Tử Mặc thật khẩn trương, dù sao cũng là đánh giá tác phẩm của hắn, thời khắc mấu chốt hắn mấp máy môi nhưng cổ họng giống như bị vật gì ngăn chặn, căn bản không phát ra thanh âm nào. Trong vài giây hắn đã đẫm mồ hôi.
Vài giây đồng hồ buồn chán đã qua, Hàn Tứ Bình rốt cục mở miệng nói:
- Hiện tại tất cả mọi người nói ý kiến của chính mình đi?
Một quản lý tên Mã Kiến Quân hỏi trước:
- Chủ tịch, có thể cho hỏi thăm, bộ phim này.. là từ con đường nào bắt được?