Truyện Ngắn Tội Nhân Số Mười Chín - U Độc Lệ Quân

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi U Độc Lệ Quân, 10 Tháng ba 2025.

  1. U Độc Lệ Quân Trần Quyết

    Bài viết:
    55
    Tội Nhân Số Mười Chín

    Tác giả: U Độc Lệ Quân

    Thể loại: Truyện ngắn


    [​IMG]

    * * *

    Đừng đọc, đừng cố đọc nếu bạn đang là người tiêu cực.

    Đừng đọc, đừng cố đọc nếu bạn là người tôn thờ ngôn ngữ.

    Sẽ có những đoạn, những câu, những từ, những chữ khiến bạn nhíu mày khó chịu.

    Đúng, nó tục, nó kém sang lắm.

    Một lần nữa tôi khuyên bạn đừng đọc nếu bạn đang suy sụp.

    Tôi sẽ kể ra mấy chuyện như kiểu trẻ em bị đè nặng áp lực học hành. Tôi sẽ kể những chuyện gia đình ly dị, con cái tổn thương. Tôi còn kể việc con người bị đem ra so sánh không bằng một quả trứng, chẳng bằng một túi rác. Tôi kể toàn chuyện chẳng có thật bạn nhỉ, toàn chuyện xàm nhảm nhí mà thôi.

    Mặc dù tôi cũng sẽ kể về những chuyện tích cực nhưng nó là cái kiểu tích cực như thế này này:

    "Chín điểm đã đem khoe, con nhà bác Lâm thi vào trường công lập kia kìa. Còn mày, mày nhìn lại mày xem."

    Nó cũng là cái loại thơm mùi sầu riêng, ngọt vị nước mắm:

    "Mày nhìn lại mày xem, xem có được cái tích sự gì không? Tao thà nuôi chó còn hơn nuôi cái loại mày. Chó nó còn biết vẫy đuôi, còn mày thì đéo bằng con chó."

    Tôi không hiểu sao vẫn có người phát biểu được cái câu: "Đám trẻ yếu đuối, dễ bị tổn thương là do gia đình quá yêu thương đùm bọc con cái". Này, bạn đã thấy ai tự tử vì quá hạnh phúc chưa? Có mấy ai bị tổn thương tâm lý mà lý do không đến từ gia đình đâu. Tôi cũng đến lạy người nói ra câu ấy đấy. Bộ não họ thật là tuyệt vời, nhờ có những người như họ mà thế giới này lại có thêm nhiều người bị tổn thương.

    Tôi biết thế giới này không tàn nhẫn với bạn, nhưng bạn đừng quên: Không có người thân, bạn vẫn còn chính bản thân mình.

    "Bạn có thể không đạt thành tích cao, không thành công, không được đứng trên bục giải cao quý. Nhưng xin đừng lau nước mắt, tự làm mình tổn thương, rồi bước một bước trên sân thượng."

    Bạn thấy tôi thế nào, tôi tục mà tôi cũng tào lao lắm đúng không? Ây đừng có cười như thể tôi đang chọc vào nách bạn vậy. Tôi viết nhiều câu chuyện, nhiều thể loại lắm. Mỗi tội truyện nào cũng tục, truyện nào cũng chửi thề. Bạn còn dám đọc nữa không?

    "Bạn còn dám đọc nữa không?"


    ..
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2025
  2. U Độc Lệ Quân Trần Quyết

    Bài viết:
    55
    Chương 1: Con không học nổi nữa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    "Ông xem làm thế nào thì làm đi. Hồi chiều tôi đi họp phụ huynh, cô giáo nói như tát nước vào mặt tôi. Lúc đấy tôi chỉ muốn coi xem có cái hố nào không để tôi chui luôn xuống đó. Ôi giời ơi, con mới chả cái. Đấy, ngủ gật trong lớp, rồi là nói chuyện, không làm bài tập. Lại còn đốt cả sổ đầu bài nữa đấy. Người ta kêu viết bản kiểm điểm, nó còn giả chữ ký. Đấy, ông liệu sao mà dạy bảo."

    Bà Hồng bực mình vừa đặt bát cơm xuống vừa than thở. Trông bà chán nản, nhục nhã vô cùng.

    "Chán con cái, học mới chả hành."

    Ông Lâm gào lên như hổ.

    "Thằng chó, Quang đâu. Cơm dâng tận mõm rồi mà chưa xuống à."

    Thằng Quang ngồi trên phòng nghe tiếng gọi, nó vừa tắm xong, vội mặc cái áo mỏng, nó chạy ngay xuống bếp.

    "Dạ! Con mặc nốt cái áo."

    Quang vừa chạy xuống, chưa kịp đặt mông xuống ghế, ông Lâm đập đũa mắng mỏ, đá xoáy rất thâm.

    "Thằng chó này, mày có biết tại sao tao phải nuôi thêm hai con chó ở ngoài chuồng kia không hả?"

    Quang tối xầm mặt mày, nó cố giữ bình tĩnh cầm bát cầm đũa lên.

    Ông Lâm không ép thằng Quang trả lời, nghiến răng ken két, ông mắng cho ra trò.

    "Tao nuôi chúng nó để tao xem mày khác nó ở điểm nào đấy. Mẹ mày, tao cho mày đi học là để mày lên lớp như thế đấy à. Từ mai đừng đi học nữa, mai tao cho hai con chó ngoài kia nó đi. Không khéo chúng nó còn khôn hơn cái loại mày. Bài vở thì lẹt đẹt điểm trung bình. Cả ngày chỉ ăn với chơi, đéo chú tâm mà học. Con nhà bác hai thì dăm bữa nửa tháng lại cái bằng khen cấp huyện cấp tỉnh. Cái não mày có khác đéo gì lợn đâu. Học càng ngày càng ngu."

    Thằng Quang ấm ức lắm, nhưng nó biết nên nó nhịn. Nó lèm bèm trong cổ họng một câu, vẻ ngoài nó vẫn cố giữ bình tĩnh dù hai con mắt nó đã đỏ cả lên rồi.

    "Con mời bố mẹ ăn cơm."

    "Mời cái m ả mẹ mày à!"

    Ông Lâm chửi thẳng, chẳng nề hà gì. Rồi ông hỏi xoáy từng chút từng chút một.

    "Nào, giờ mày nói tao nghe xem, tao bỏ tiền ra, nuôi mày ăn học. Cho mày đi học đàng hoàng. Thế mày lên lớp làm gì. Thứ tự thì xếp từ dưới lên trên. Mày lên lớp mày làm cái gì?"

    Thằng Quang không dám lên tiếng, nó ru rú, tay run run đưa ra gắp đồ ăn. Ông Lâm cáu quá úp luôn bát cơm trên tay vào đầu thằng bé.

    "Mười lăm mười sáu tuổi rồi có phải ít nữa đâu. Mày bôi tro chát trấu lên mặt tao thế à."

    "Có mỗi việc học thôi mà cũng không xong. Ngứa cả mắt, ăn ăn cái con mẹ mày à? Mày có nghe tao nói cái gì không? Có thấm vào não tí nào không hay lại chảy hết ra ngoài rồi?"

    Thằng Quang đau lắm, nó ôm đầu, mặt nó mếu máo méo xệch. Mắt nó đỏ lừ, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Nó khóc không thành tiếng.

    Bà Hồng xót con quá, vừa phủi mấy hạt cơm trên tóc nó vừa đẩy đẩy thúc thúc, hối nó đi về phòng.

    "Nhanh, đi về phòng kia. Nhanh, về phòng mà ngẫm nghĩ lại bản thân mình đi. Nghĩ xem mày đã làm gì rồi ra xin lỗi bố mày."

    "Đi đi."

    Thằng Quang hậm hực ôm đầu, hai mắt nó ừng ựng nước khiến tầm nhìn nhòe hẳn. Nó vô thức bước đi, đường cầu thang nó hoàn toàn dựa vào trực giác để bước. Tiếng chửi rủa chó má, rồi thằng mất dạy vẫn oang oang trong bếp. Nó đóng cửa phòng, tiếng mắng nhiếc vẫn tìm cách lọt vào tai nó.

    Uất ức lắm, nó khóc nấc thành tiếng.

    Nó nhớ khi nó bị điểm kém, ông Lâm cũng chửi nó như thế. Nó nhớ lúc nó bị phê bình ông Lâm cũng mắng nó như vậy.

    Cũng chẳng biết từ khi nào nó sợ học, nó sinh ra lo lắng. Nhiều đêm nó không ngủ được.

    Cũng không biết từ khi nào nó biết cách che đậy, biết cách nói dối. Có lẽ là vì ông Lâm đem điểm số của thằng Phúc áp lên người nó.

    Cũng có lẽ là vì vậy nên nó mới biết cách lừa dối người khác như thế.

    À đâu, nó chỉ biết cách lừa dối, che đậy trước bố mẹ nó mà thôi.

    "Quá nhiều lần rồi nhé Quang. Em cứ ngủ gật trong lớp như thế này rất ảnh hưởng đến cô và các bạn, đặc biệt cũng ảnh hưởng đến em. Sắp tới họp phụ huynh cô sẽ trao đổi trực tiếp với phụ huynh của em về vấn đề này."

    Trưa hôm đó Quang về nhà, bà Hồng hỏi nó xem ngày hôm đó nó học hành ra sao? Bà hỏi nó có được điểm tốt nào không? Thằng Quang tươi cười trả lời.

    "Vẫn như bình thường thôi mẹ, nay con không bị gọi lên bảng nên không có điểm gì."

    Nhưng rồi, nó cũng giấu, nó không dám nói với bố mẹ việc đã xảy ra.

    "Cô không thể hiểu nổi tại sao, có mỗi việc soạn bài thôi mà em lại không làm. Hay em coi thường cô à. Lần nào lên cũng không soạn bài, không thuộc bài. Thôi, về chỗ, hai điểm. Tôi ghi lại vào đây, cho mà biết mặt cái tội thi gan với giáo viên. Coi thường không thèm học hành, bài vở không ghi chép. Sau ráng mà thi điểm cao rồi gỡ điểm."

    Và rồi một hôm Quang đánh nhau với bạn trong lớp, cô giáo ghi sổ đầu bài. Giáo viên yêu cầu Quang viết bản kiểm điểm có chữ ký của phụ huynh.

    Vì không dám nói với bố mẹ, Quang lại cười cười tỏ ra mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng rồi khi đêm xuống nó tự vấn mình trong chiếc chăn bông ấm áp. Đáng tiếc, ấm thì ấm thật nhưng cậu ta không thể nào mà ngủ được.

    Có lẽ nỗi sợ quá lớn, Quang đã tự giả chữ kí và bị giáo viên phát hiện.

    Quang lau nước mắt mắt, từ từ trở về chiếc bàn học, đối mặt với cậu là chiếc máy tính. Cậu nhìn nó hồi lâu, như thể chỉ nó mới có thể thấu hiểu cậu. Cậu chẳng biết mình nên làm gì lúc này nữa. Bụng cậu réo lên tiếng than của dạ dày. Cậu lại ước mình được than thở như nó vậy.

    Cậu bỗng nhận ra rằng mình nên làm bài tập, không làm thì có lẽ ngày mai bữa cơm như thế này sẽ lại tiếp diễn.

    Quang mở sách ra, học được tầm một tiếng thì cửa phòng bật mở. Ông Lâm cầm gậy vào đập nát máy tính, đập cả cây máy, bàn phím thậm chí ông còn đập cả bàn học ngay trước mặt Quang. Quang chỉ biết đứng gọn vào một chỗ, mắt nhìn mà lòng đau. Có lẽ là cậu đã chết lặng mấy phút.

    Ngày hôm đó, cậu bị giáo huấn, bị so sánh. Và rồi nỗi sợ đã đi đến cùng cực, cậu chấp nhận từ bỏ tất cả. Sáng đi học, trưa ăn xong học, chiều đi học, tối vừa ăn vừa học.

    Mấy ngày đầu còn bị bố mẹ mỉa mai, sau thì họ cũng quen. Nhưng chẳng ai nhận ra sự thay đổi tiêu cực từ Quang cả.

    Rồi đến một ngày, nhìn đống bằng khen trên tường, Quang đã mười bảy tuổi. Cậu thức đêm học bài. Bà Hồng thấy vậy thì đem vào phòng cho Quang một cốc sữa ấm. Sau khi bà rời khỏi phòng Quang, bà chợt nhận ra căn phòng đó thiếu thốn quá. Không rõ là thiếu gì nhưng hình như mấy loại mô hình trước kia Quang thích, bây giờ cậu không bày trên kệ nữa. Không máy tính, không điện thoại. Lego cũng không đổ ra bàn học như xưa, trên tường cũng chẳng còn những tấm hình anime, game, không treo cả tranh mà cậu vẽ. Cả căn phòng toàn sách, trên tường toàn bằng khen. Cảm giác của một người mẹ khi đó đã nhận thấy được điều bất ổn.

    Bà nhủ thầm ngày mai sẽ đưa con đi chơi, mua cho con mấy món đồ con thích.

    Nhưng bà đâu biết, lần đưa sữa này là lần cuối cùng bà được nhìn thấy con trong tình trạng nó còn sống.

    Đêm đó, Quang giải toán không được. Nội tâm dồn nén bấy lâu cũng không còn kiểm soát được nữa. Cậu vạch bắp tay lên, trên đó chằng chịt vết thương cũ mới lẫn lộn. Cảm thấy cuộc đời quá mệt mỏi, càng không muốn cắm đầu cắm cổ học như thế này nữa. Cậu không thể tưởng tượng được nếu không vào được trường kinh tế top một thì bố mẹ sẽ làm gì với cậu.

    Cậu nghĩ bản thân sẽ là cái máy tính ngày định mệnh đó, cậu nghĩ mình là cái bàn học, là cái bàn phím, cũng có thể là cái thân máy tính nát bét kia. Cậu sợ lắm. Cậu biết cả đời này cậu sẽ không thoát được khỏi hai người họ.

    Ép cậu học bán sống bán chết họ còn làm được, sau này ép cậu làm việc họ muốn. Sau này ép cưới người họ chọn, rồi có thể là đẻ con theo ý họ. Không khéo còn nuôi con theo ý họ. Và rồi..

    Không tưởng tượng không liên tưởng nữa. Quang quyết định lấy gói thuốc sâu đã chuẩn bị sẵn, được cậu giấu trong trang sách tiếng anh. Quyển sách cỡ A4 to đùng ấy chỉ gần ba trăm trang, ấy thế mà cậu nhồi nhét không vô đầu được hết bấy nhiêu chữ.


    Cậu biết hai từ bất lực được đánh vần thế nào rồi.

    Và cậu đã thẩm thấu nốt tinh hoa của cả cuộc đời: "Uống thuốc vào và cậu sẽ ngủ mãi mãi."

    Ngủ mãi mãi..

    Lưu ý: Chương có ngôn tục.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2025
  3. U Độc Lệ Quân Trần Quyết

    Bài viết:
    55
    Chương 2: Không dám ý kiến.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà Phương đặt một chồng sách xuống bàn học của bé Hạ.

    "Mẹ vừa đăng ký một lớp học ngoại ngữ vào tám giờ tối đến mười giờ. Cố mà học cho tốt đấy."

    Cái Hạ nhăn nhó, nó mếu máo phân bua.

    "Tám giờ tối đến mười giờ con cũng có lịch học vào thứ hai, thứ ba, thứ năm, thứ bảy rồi mà mẹ."

    Bà Phương thản nhiên chốt gọn.

    "Còn thứ tư, thứ sáu, chủ nhật nữa mà. Còn trẻ thì lo mà học cho tốt chứ. Sau này làm việc mới dễ. Có học thức mới tìm được chồng tốt, không nhà chồng nó lại khinh cho."

    Cái Hạ cố giãy dụa.

    "Mẹ, lịch học con đã kín cả tuần rồi. Với lại sau này con không lấy chồng đâu, con muốn học nghệ thuật."

    "Học vẽ thì lấy đâu ra tiền. Mẹ nói cho con biết, phải học kinh tế cho mẹ, không thì cũng phải học kế toán. Không có cái chuyện vẽ vời vớ vẩn. Bây giờ nhỏ con thì lo mà học còn đỗ vào đại học. Đừng lằng nhằng. Điểm toán hôm qua được có tám điểm thôi đấy."

    Bà bỗng gắt giọng lên rồi lại dịu giọng xuống. Giọng bà trở nên ngọt ngào, tha thiết hơn.

    "Mẹ là mẹ con, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Sau này con làm mẹ, con sẽ hiểu. Nếu thương mẹ, thì ráng mà học nha con."

    Nuốt nước mắt, chôn niềm đam mê vào bụng, cái Hà gật đầu trong bất lực.

    Một đêm nọ, cái Hạ đang trốn ngủ, đến bàn học vẽ tranh. Bỗng bà Phương mở cửa vào phòng kiểm tra, ba thấy cái Hạ ngồi trên bàn, cố che giấu xấp giấy a4. Bà nổi cơn thịnh nộ, vò nát, xé hết số tranh mà cái Hạ vẽ. Bà nghiến răng nghiến lợi mà mắng.

    "Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi. Không được làm mấy cái chuyện vô bổ này."

    Nhỏ Hạ đau đớn, nó chết lặng nhìn những mảnh giấy vụn ra trước mặt. Nó chẳng thể nói gì được, chỉ có thể đứng ngây ra, mặc cho nước mắt tuôn rơi như thác chảy.

    Bà Phương ém giọng thật chặt.

    "Học kế toán sau này ngồi bàn giấy, ký cái là ra tiền. Nó có phải sung sướng hơn là nai lưng ra đi bốc vác không. Bây giờ chăm học, sau này ngồi làm văn phòng có phải hơn không. Lương cao còn nhàn rỗi nữa. Mẹ đây chỉ muốn tốt cho con thôi."

    "Dạ."

    Lời cuối cùng cái Hạ nuốt gọn trong cổ họng. Nó chẳng nhớ khi đó mẹ nó nói điều gì với nó nữa.

    Năm nó thi vào trung học, mẹ nó bảo nó thi vào trường top đầu cả huyện. Nó không cãi, nó nghe theo. Và, nó đã đỗ vào trường mẹ nó mong muốn.

    Bà Phương vui nên dắt cái Hạ đi mua quần áo. Nói là thưởng cho con bé nhưng cuối cùng vẫn mua theo ý của bà. Tủ đồ của cái Hạ không có một bộ váy màu trắng nào. Không có lấy chiếc áo màu hồng cũng chẳng có loại quần vải. Những thứ mà cái Hạ thích dường như không tồn tại ở dạng hiện vật. Mọi thứ, chẳng cái nào hiện hữu trong phòng nó.

    Rồi sau này cái Hạ thi đỗ vào trường kinh tế, nó học kế toán y như lời bà Phương đã vạch trước.

    Sau rồi cái Hạ thương một chàng, bà Phương lắc đầu không đồng ý hai người quen nhau. Cái Hạ chỉ đành chia tay người ấy.

    Cuối cùng Hạ lấy người mà bà Phương chỉ định, sống đời trâu chó rồi sinh được một đứa con gái. Khi bé gái tám tuổi, cái Hạ bị chồng đánh không chịu nổi nên đã ly hôn.

    Mẹ Phương xót con lắm nhưng vẫn hết lời mong con gái quay nhà chồng. Hạ ấm ức ôm con ra khách sạn ở.

    Một buổi tối nọ, Hạ đau đầu trước hai lựa chọn. Cô không muốn quay về chút nào, nhưng lời mẹ nói, cô không thể cãi. Lúc cô đang thất thần ngồi trong xó bếp, con gái cô rón rén tới gần. Nó hiểu chuyện quá khiến nước mắt cô chảy dài trên má.

    "Mẹ ơi, nếu mệt quá thì mẹ ôm con đi."

    Hạ xoa đầu con, giọng đặc đi vì cục nghẹn vô hình ở cổ họng.

    "Con có muốn về với bố không? Nếu con muốn về, mẹ sẽ về cùng con."

    Đứa con gái nghiêng đầu, mặt không biến sắc.

    "Thế còn mẹ, mẹ có muốn về không?"

    Hạ rầu rĩ đáp.

    "Bà ngoại muốn mẹ về."

    Đứa con gái thản nhiên.

    "Mẹ có thể tự quyết định mà."

    Lúc đó Hạ mới nhận ra, cô chưa từng được quyết định điều gì. Cô luôn nghĩ mình không có quyền được chọn.

    Và cô đã có lựa chọn đầu tiên cho bản thân, cô ly hôn chồng và tự nuôi con gái.

    Thì ra đây là cảm giác được giải thoát. Cô cãi với mẹ, rồi bị mẹ đuổi cổ đi. Sau rồi cô tự thuê nhà, rồi học vẽ, học thiết kế. Cô tự cày cuốc cho chính mình. Rồi đến ngày tác phẩm của cô đến với đại chúng, cô trả lời phỏng vấn của một chương trình nọ.

    "Năm tôi hai mươi chín tuổi, tôi đã tái sinh. Thì ra sống cho chính mình lại hạnh phúc đến thế."
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng ba 2025
  4. U Độc Lệ Quân Trần Quyết

    Bài viết:
    55
    Chương 3: Con hiểu mà.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mày có bỏ ngay cái điện thoại đi không. Mới cho mày dùng có một năm mà cái loại mày đã khinh khỉnh không coi ai ra gì rồi. Đến cả khi tao nói chuyện mày còn không thèm nghe. Vứt ngay cái điện thoại cho tao. Nhanh!"

    Thằng Tùng rùng mình một cái, tóc gáy nó dựng hết cả lên. Nó sợ, nó run, nhưng là run vì đoạn phim ma nó đang xem trên điện thoại.

    Bố Lâm nổi cơn thịnh nộ vớ lấy đoạn dây điện dài, quất mạnh vào người thằng Tùng.

    "Cái lỗ tai mày để làm gì rồi cái thằng mất dạy kia. Mày bỏ cái bùi nhùi nhét ở tai mày ra. Thằng mất dạy!"

    Thằng Tùng lúc ấy mới co rúm người lại, điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống sàn nhà. Tai nghe văng khỏi tai, dây cuốn vào dây điện rồi theo cái nhịp của "thằng mất dạy" mà quất vào người nó một phát nữa. Tùng nhìn tai nghe dây vỡ tan dưới sàn nhà, cậu ta đau vì một món đồ đã vỡ.

    Ông Lâm gầm gừ đay nghiến.

    "Mày nhìn mày xem mày còn ra cái hồn gì không? Đi tắm cũng điện thoại, ăn cơm cũng điện thoại, đi ỉa cũng điện thoại. Từ nay tao cấm mày động đến điện thoại. Tao mà thấy mày cầm vào, tao chặt tay mày luôn."

    Thằng Tùng bị đánh đau, vết roi sưng tấy rồi ngay lập tức phù nề, đỏ lừ, tím tái lên. Ấy thế mà nó không nức lên khóc như ngày trước nữa. Nó chỉ biết co mình lại, khóc một cách u uất. Nước mắt rơi nhưng một tiếng sụt sịt cũng không có, thằng Tùng nó đã tê liệt rồi.

    "Học hành thì chẳng đâu vào đâu. Suốt ngày điện thoại điện thoại, tích tốc facebook các kiểu. Tao nuôi mày bấy nhiêu năm để mày đăng bài vớ vẩn lên đó đấy à."

    Ông Lâm ném điện thoại của mình xuống bàn như để dằn mặt thằng Tùng.

    "Mày đọc to cho tao xem mày đăng cái gì đi. Hả, mày đọc xem, bao nhiêu năm ăn học, mày đọc cho tao nghe cái!"

    Ông Lâm thấy thằng Tùng co rúm lại không phản ứng, ông vớ lấy điện thoại rồi tự đọc luôn cap bài viết của nó lên.

    "Không muốn đi học chút nào, chỉ muốn nằm lười ở nhà thôi. Ước gì mình cũng được yêu thương nhỉ."

    Ông Lâm vừa đọc dứt họng thì ngay lập tức đổi bỏ cái giọng chua như rót giấm ấy, thay vào đó là chất giọng chỉ trích sát phạt, đay nghiến nặng nề.

    "Mày thấy tao không yêu thương mày ở chỗ nào? Đẻ mày ra, nuôi mày lớn, cho mày ăn học đàng hoàng. Mày nói hộ tao xem tao không thương mày như thế nào. Mày dạy bố mày cái."

    Thằng Tùng thấy nhói lòng, nó nghe được cả tiếng tim đập trong lồng ngực nó. Ấy thế mà nó không nghe lọt lời ông Lâm nói. Nó cứ ôm đùi, ngồi co ro run rẩy, mặt úp xuống khoảng trống giữa ngực và đùi. Mũi miệng cố hớp lấy chút ôxi ít ỏi.

    "Thế nào? Hả, mày thế nào?"

    Ông Lâm chậm lại một nhịp, dường như bản thân đã bẫng đi vài phút. Ông thấy sự bất thường ở một đứa con trai mười bảy tuổi. Ông thấy nó co ro như thế, tưởng nó quá sợ hãi. Ông bỗng siêu lòng, bỗng thấy xót con.

    "Cút về phòng, tự mà suy nghĩ đi."

    Thằng Tùng vẫn cứ ngồi đó. Nó không hề di chuyển.

    Ông Lâm bỗng lúng túng, ông ném dây điện vào góc tường rồi cố ý quay lưng đi.

    Thằng Tùng bỗng nhiên ngã từ trên ghế xuống, nó hoảng loạn. Rồi như mất hết thần trí, nó tự bóp cổ mình. Tay chân co rút, co giật liên tục. Lồng ngực phập phồng, tim đập nhanh, phổi như đang ép lại. Thằng Tùng đã mất nhận thức.

    Bố Lâm sợ hãi vội chạy đến bên con, ông gỡ tay nó ra rồi cởi bỏ cúc áo của nó. Sau khi gọi cấp cứu, ông liền mở cửa nhà, bật quạt cho thông thoáng phòng rồi lại xoa bóp chân tay cho thằng Tùng. Khi vào viện rồi, ông Lâm mới đứng sững ra như một pho tượng đá cũ kĩ hỏng hóc.

    Ba ngày sau, bác sĩ An sắp xếp cho ông Lâm một cái ghế phía sau tấm rèm che nơi cô ấy khám bệnh. Sau khi ông Lâm ổn định chỗ ngồi, mọi thứ đã được bày trí ổn thỏa, bác sĩ An mới đưa thằng Tùng vào phòng khám.

    Thằng Tùng khép nép, chậm rãi ngồi xuống ghế. Sau khi xác định xung quanh không có ai, cậu mới thấy nhẹ lòng một chút.

    Bác sĩ An mím môi cười nhẹ. Như thường lệ, câu đầu tiên cô hỏi cậu ấy vẫn là:

    "Thế nào rồi, em bây giờ thấy thế nào? Có tâm sự rồi đúng không? Nói ra đi, có cô nghe đây rồi."

    Thằng Tùng bỗng òa lên khóc nức nở. Nó đang định kể thì cô Lâm lại nói thêm một câu khiến nó càng muốn khóc hơn.

    "Hãy nói từ đầu đến cuối, an tâm, cô có rất nhiều thời gian nghe em."

    Thằng Tùng chỉ chờ có thế. Nó bắt đầu lau nước mắt nước mũi mà kể rằng nó chưa từng được cảm thông.

    Khi nó sáu tuổi, ông Lâm mắng nó vì ước mơ của nó. Lúc ấy, nó muốn làm ca sĩ. Ông hỏi thì nó trả lời, nó muốn làm ca sĩ. Rồi ông cáu, ông chửi nó không biết tự lượng gia thế, ông chế nhạo ước mơ của nó. Ông phỉ báng ước mơ của nó, thậm chí ông còn so sánh ước mơ của nó với những thứ đồi bại. Từ đó, nó không dám có ước mơ nữa, cũng vì vậy nó khao khát được ước mơ.

    Khi nó mười tuổi, ông lục lọi tủ sách của nó, phơi bày nhật ký của nó. Ông bắt nó đọc những dòng tâm sự trong lòng nó trước mặt ông. Ông không cảm thông gì với nó, ông chỉ trích mắng chửi nó. Ông ép nó phải biết suy nghĩ cho bố mẹ. Ông bày ra một sự thất vọng rồi bắt nó phải gánh vác. Như thể việc viết nhật ký là sai lầm lớn nhất cuộc đời nó vậy. Những tâm trạng buồn của nó từ đó không có nơi trút ra nữa. Nó bắt đầu sống khép kín, chẳng còn muốn nói hay viết ra tâm tư tình cảm của bản thân.

    Khi nó mười lăm tuổi, nó muốn đi học thêm môn toán. Nó đắn đo cả tháng mới dám ngồi lại mở miệng hỏi bố. Ông không đồng ý. Nó đã chọn một buổi tối khác để được nói chuyện cùng ông. Nó định rằng sẽ chia sẻ toàn bộ những ấm ức trong lòng nó. Nó không mong được xử lý, nó chỉ mong được giải tỏa, được chỉ dạy, được thấu hiểu. Nhưng ông lại chửi, mắng, chỉ trích, sỉ nhục, phỉ báng, bôi nhọ nó. Ông dùng tất cả những ngôn từ thô tục nhất, để dìm đầu đứa con mà ông cho rằng nó là đứa ngu si dốt nát. Ông coi vài lời chia sẻ của thằng bé là lòng bất mãn của thằng bé đối với ông. Có nghĩa là cái tôi của ông lớn tới mức không cần nghe nỗi lòng của con cái. Thằng Tùng khi đó đã chết tâm rồi, nó bắt đầu trở nên xa cách, lạnh lùng, ít nói. Nó còn tự chê trách bản thân, nó thấy ông Lâm nói đúng, nó thấy bản thân vô dụng thật rồi.

    Bỗng thằng Tùng không kể nữa, nó ngẩng mặt lên. Dùng đôi mắt đỏ ngầu đang nhỏ máu trong suốt, nó ngậm ngùi, sụt sùi mà hỏi bác sĩ An một câu rất rõ ràng, rất rành mạch. Tưởng như đó là một lời tự quyết đã được ấp ủ từ lâu.

    "Cô ơi, em vô dụng thế rồi, nếu em chết đi thì sao cô? Hay em chết nhé, bố em sẽ không thấy em phiền, không mắng em là súc sinh nữa."

    Bác sĩ An vội trấn tâm thằng Tùng.

    "Cô biết bây giờ con muốn chết. Nhưng con nhìn đi, con thích ca hát đúng không? Giờ con rời đi thì giấc mơ này sẽ hoàn toàn biến mất. Con cũng đã từng xây dựng cho mình những khoảnh khắc trong mơ mà. Con thấy nó hạnh phúc không? Con định buông bỏ niềm đam mê của con sao? Tài năng bên trong con sẽ hoàn toàn bỏ phí khi con chọn cái chết."

    Thằng Tùng khổ sở vuốt mặt nhăn nhó.

    "Nhưng cô ơi, giờ con mệt quá. Giờ con chỉ muốn nằm, chỉ muốn ngủ mãi mãi thôi."

    Bác sĩ An bắt đầu điều trị tâm lý cho Tùng. Chiều hôm ấy, sau khi thấy thằng Tùng trở về ngủ trên giường bệnh, bác sĩ An mới tìm ông Lâm để nói chuyện.

    "Em cảm ơn anh vì anh đã kiên nhẫn lắng nghe em khám bệnh cho cháu. Anh cũng thấy tâm lý của thằng bé bất ổn như thế nào. Em mong rằng gia đình có thể phối hợp với các bác sĩ bệnh viện để chữa khỏi cho cháu bé."

    Ông Lâm chau mày bực bội.

    "Bệnh cái gì mà bệnh, nó là lười học thì có. Nó là muốn trốn tránh chứ bệnh cái giống gì. Nuôi nó ăn học bao nhiêu năm, mà có mấy lần thế nó lại để bụng nó hận mình. Con mới chẳng cái, mất dạy, bất hiếu thế là cùng!"

    Bác sĩ An bất ngờ vô cùng, cô hớp lấy hơi sẵn sàng phân giải, phân tích vấn đề cho ông Lâm hiểu.

    Bỗng một y tá hớt hải chạy đến báo tin.

    "Không hay rồi, bệnh nhân giường sáu đang ở trên sân thượng. Thằng bé muốn tự tử."

    Lúc bấy giờ ông Lâm mới nhảy cẫng lên, mặt mày hết xanh lại dồn đến đỏ. Ông cuống cuồng cùng y bác sĩ chạy lên sân thượng.

    Thằng Tùng đang ngồi trên bệ cao, thấy có người lên, nó vội vàng đứng dậy. Miệng nó cười tươi, nước mắt nó cháy dài hai má.

    "Bố lên đây rồi à."

    Thằng Tùng không chần chừ, nó thút thít nói thẳng.

    "Con biết không gì có thể thay đổi suy nghĩ của bố, con biết con không đủ tư cách để ra điều kiện với bố. Nhưng con muốn xin bố là, sau khi con chết, bố hãy thiêu con luôn đi, rồi sau đó rải tro đi đâu đó cũng được. Miễn sao đừng để con quanh quẩn ở nhà mình nữa."

    Thằng Tùng lùi chân một chút, nó nói như đã nhìn thấu tất cả.

    "Con biết bố ở phía sau tấm rèm trắng. Con đã kể bố nghe một vài chuyện, nhưng rồi con thấy có lẽ sẽ chẳng thay đổi được gì. Suy đi nghĩ lại thì một người bảo thủ, cố chấp, chỉ cho mình là đúng như bố thì sẽ không bao giờ nghe lọt tai lời người khác nói về bố. Con không hi vọng đâu, nên bố à, bố đừng giận con nhé."

    Thằng Tùng nhảy xuống, động tác dứt khoát đến nỗi người ta nhìn ra được cả sự nhẹ nhõm, sự buông thả bên trong đó. Nụ cười của cậu ta hạnh phúc đến nỗi khiến bố Lâm nhớ mãi. Ngay trước bàn thờ của thằng Tùng, bố nó cắm ba nén nhang rồi nhíu mày cáu giận.

    "Con mới chẳng cái, chỉ vì vài chuyện mà tự tử, thể hiện cho thiên hạ xem thì chỉ có ăn đất thôi. Xem tích tốc cho lắm vào rồi mà bắt chước, xong giờ nằm một đống. Khổ bố mẹ là bọn tao đây chứ ai. Sinh ra mày đã khổ, nuôi nấng mày con khổ hơn. Bao nhiêu công lao, mày vứt bỏ phát một thế đấy."

    Bác sĩ An nghe vậy cũng chỉ biết cúi đầu ngậm ngùi thương xót cho thằng Tùng.

    "Có lẽ vì nó biết quá nhiều thứ, hiểu được bản chất con người nhất là người thân. Cũng có lẽ là vì lường trước được một tương lai mà chính nó không thể nào đấu tranh để vẽ lại được, nên nó mới chọn rời đi dứt khoát đến thế. Chẳng biết là đáng thương hay đáng trách, dẫu biết rằng còn sống thì còn có thể thay đổi được ván đấu cuộc đời. Nhưng mà với tình thế như thế này thì liệu có thể phá được ván cờ này hay không?"

    "Ngủ đi em. Phương trời đó hãy bình yên em nhé."

    Lưu ý: Chương có ngôn tục.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2025
  5. U Độc Lệ Quân Trần Quyết

    Bài viết:
    55
    Chương 4: Mạnh mẽ rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    "Mẹ ơi, hôm nay ở trên lớp có bạn cứ bắt nạt con."

    "Có phải mày lại làm gì để chúng nó bắt nạt mày không? Đi học thì cứ lo mà học đi. Mày cứ cắm đầu vào học thì ai động chạm đến mày."

    Bé Hoa rơm rớm nước mắt mách với mẹ việc mình bị bắt nạt ở lớp. Bà Hồng mẹ bé Hoa đang mệt việc đồng áng, vừa đặt bát đũa xuống bà liền nói ngay.

    "Đi học là đi học, không phải đi chơi. Lo mà học hành đi, bớt lêu lổng lại."

    Ngậm ngùi mím môi ngậm miệng lại, bé Hoa chẳng dám nói thêm lời nào nữa cả.

    Một lần khác, Hoa đang ngồi học ở lớp, em bị thằng Tùng ngồi bàn sau vảy mực vào áo. Cáu lắm, Hoa bắt nó xin lỗi. Thằng Tùng cãi cố, nó còn cố ý giật tóc cái Hoa. Hoa bèn đứng dậy báo lại với giáo viên ngay trong tiết học.

    Cô giáo đang dạy cố cho đỡ cháy giáo án nên cũng chẳng mảy may quan tâm. Thấy cái Hoa không khóc không mếu, cô cũng chỉ ậm ừ.

    "Rồi, ngồi xuống học đi. Lát hết tiết cô xử lý."

    Sau tiết dạy, cô cũng quên việc phải xử lý chuyện của cái Hoa. Cô vội vã rời đi ngay mặc kệ cái Hoa vẫn đang trông đợi.

    Cuối buổi học hôm đó, thằng Tùng thấy cái Hoa là đứa có thể bắt nạt được. Nó dắt theo vài đứa bạn, chặn đường về của cái Hoa. Thấy cái Hoa định la làng gọi người, thằng Tùng tát vào mặt cái Hoa mấy cái. Hoa đau lắm, nhỏ khóc sướt mướt.

    Thằng Tùng đe dọa nếu còn mách giáo viên hay phụ huynh thì nó sẽ đánh cái Hoa tiếp.

    Hôm đấy, Hoa về nhà. Cả căn nhà chỉ rộng bảy mươi mét vuông, chẳng hiểu sao trông nó heo hút, to tướng như căn biệt thự bạc tỷ vài trăm mét vuông đất. Má nhỏ sưng phồng, mắt khóc cũng đỏ lừ cả lên. Tối hôm ấy Hoa ăn cơm với mẹ, mẹ hỏi mặt mũi nay bị làm sao. Cái Hoa nhớ lại lần trước bị mẹ càm ràm mắng mỏ. Nó cúi đầu nói dối.

    "Con lỡ vảy mực vào áo nên bẩn hết áo trắng đi học rồi."

    Bà Hồng phồng mang trợn mắt, mặt hầm hầm chửi ngay.

    "Học hành thì chưa được chữ nào mà phá của thì giỏi thế. Mày thấy tao kiếm nhiều tiền quá nên mày sợ để tiền đấy nó mốc à con. Lên lớp thì a dua đua đòi với đám bạn, đú đa đú đởn với con nhà người ta. Học thì không học, chỉ lo lên trường để chơi. Con mới chả cái!"

    Cái Hoa chẳng biết tại sao lại tự nhận lỗi về mình. Nó cúi thấp đầu, nhai cơm như nhai cỏ.

    Một tuần sau đó, ngày nào thằng Tùng cũng bắt nạt cái Hoa. Lúc sai nhỏ đi mua đồ, lúc chép hộ bài, có lúc lại bị chúng nó đánh. Ngày nào về nhà, Hoa cũng ráng giấu những vết bầm tím trên da.

    Cứ thế cho đến một ngày nọ, trước bục giảng cô giáo khen cái Hoa là học sinh giỏi toàn diện đứng nhất khối. Cô giáo vui, cả lớp kinh ngạc, ai ai cũng mừng cho cái Hoa. Chỉ có cái Hoa là không vui chút nào.

    Buổi tối, ngồi trên bàn ăn, cái Hoa sực nhớ ra liền đem thành tích khoe với mẹ.

    "Mẹ, hôm nay cô giáo khen con là học sinh giỏi toàn diện đứng nhất khối đấy."

    "Ờ, biết rồi. Ăn đi, lát lên phòng còn học."

    Cái Hoa chưa nói hết câu, bà Hồng đã nhảy vào họng nó ngồi.

    "Trẻ con chỉ ăn mới học thôi mà học cũng không giỏi nữa thì làm ăn được gì."

    Đêm hôm ấy, cái Hoa suy nghĩ rất nhiều. Nó khóc suốt, nó thấy bản thân lạc lõng, cô đơn. Dường như nó chưa hề được ai lắng nghe nó cả.

    Hôm sau đi học, Hoa liên tục bị cô giáo nhắc phải tập trung vào bài. Trưa đi học về, bọn thằng Tùng lại chặn đường cái Hoa.

    "Mày chép xong bài hôm nay cho tao chưa? Bài tập hôm qua đâu, làm xong chưa? Mai phải nộp rồi, đưa đây cho tao nhanh lên."

    Cái Hoa cẩn thận cởi cặp, để cặp xách xuống cạnh gốc cây. Trong tiếng cười vang của bọn thằng Tùng, cái Hoa lôi ra một cây gậy gỗ.

    "Cút mẹ chúng mày đi! Cút xa tao ra! Tránh xa tao ra!"

    Cái Hoa hóa điên dại, nhỏ cầm chắc cây gậy gỗ mà khua khoắng quăng quật. Miệng thì gào quyết chiến đắc lực lắm nhưng chân tay thì run bần bật, nước mắt nước mũi tèm lem.

    Lần đầu tiên cái Hoa đánh bạn học, đánh cho chúng nó sợ mất mật, bỏ lại dép mà chạy đi mất.

    Cảm giác lúc đấy thì sợ thật, nhưng sau vài lần đánh bạn học, cái Hoa thấy cũng bình thường. Chẳng còn run rẩy lo lắng gì nữa cả.

    Một tháng sau, cái Hoa lơ đãng học hành, thành tích sụt hẳn, xếp cuối lớp. Cô giáo hẹn gặp riêng rồi nhắc nhở cái Hoa rất nhiều khiến nhỏ bức bối trong lòng. Chiều hôm ấy, nó vớ bọn thằng Tùng mà đánh xả giận.

    Hậu quả khiến thằng Tùng bị gãy tay, mấy đứa khác thì bị đánh bầm dập mặt mày. Cô giáo biết chuyện liền báo phụ huynh. Cái Hoa bị phạt kỷ luật nặng.

    Cái Hoa bị đình chỉ nhưng trông nó dửng dưng lắm. Giáo viên chủ nhiệm mới của lớp thấy vậy liền hẹn bé nó riêng một buổi đi uống nước. Lúc đầu nhỏ còn đề phòng, tránh né cô. Về sau con bé cảm nhận đủ sự chân thành, cô giáo mới có thể hỏi cái Hoa về lý do đánh bạn học.

    "Cô đã xem năng lực học tập của em ngày trước. Cô thấy em học tập rất tốt, rất có tài. Cô thấy em cũng hiền lành ngoan ngoãn. Tại sao bây giờ em lại buông thả như thế?"

    Cái Hoa im lặng vài giây như để ngẫm nghĩ lại mọi chuyện. Xong nó trả lời chắc nịch rằng.

    "Em không như bây giờ, thì ai bảo vệ em đây."

    Cô giáo nhíu mày không hiểu sự tình thế nào khiến cái Hoa nói ra được lời như thế. Sau buổi gặp mặt, cô giáo quyết tìm hiểu lại mọi chuyện.

    "À thì ra ngày đó bé Hoa nhiều lần bị bắt nạt. Điều vô lý là chẳng ai can thiệp bảo vệ bé nó cả."

    Cô giáo chủ nhiệm mới bèn liên hệ với bà Hồng, mẹ cái Hoa nghe cô giáo kể chuyện con mình bị bắt nạt, bà cũng bất ngờ lắm.

    "Nó bị đánh á? Có nó không đánh người khác thì thôi, chứ ai mà đánh nó cho được. Giờ học hành không lo, đánh nhau là giỏi."

    Cô giáo nhỏ nhẹ phân trần.

    "Chị nhớ lại xem, có bao giờ cháu Hoa nhắc về việc bản thân bị bắt nạt với chị không? Và khi đó chị đã làm gì?"

    Bà Hồng bỗng đứng hình, đôi mắt hững hờ như đang cố nhớ lại. Rồi bà hơi cúi mặt, tự nhiên lại đăm chiêu.

    "Hình như cũng có đấy em. Chị không nhớ rõ, nhưng cũng lâu rồi."

    Chẳng biết cái Hoa đã nghe trộm được từ khi nào, nó lao ra như mũi tên bay. Giọng nó sắc lạnh khiến người ta sững sờ.

    "Không cần nhớ lại làm gì nữa đâu. Vết thương này hằn lên tim con rồi. Không chữa được nữa. Bức tường bảo vệ con cũng xây xong rồi, không cần chát xi độ thép cho vững đâu."

    Cái Hoa nói như nó đã nhìn thấu tất cả.

    "Từ nay thành tích học hành của con sẽ tốt lên. Nhưng nếu muốn con trở về như trước đây thì không thể nào được nữa."

    Cái Hoa nói xong liền bỏ đi ngay. Trong lòng cô giáo hiểu rằng mình không còn lý do gì để ngồi lại ở đây nữa.

    "Đáng sợ nhất không phải là nó không biết nó đang làm gì. Đáng sợ nhất là khi nó biết mình đang làm gì nhưng nó chấp nhận mình trở thành người như thế."

    Bà Hồng nhìn bóng lưng con khuất sau bức tường gạch. Bà nhận ra con bé Hoa ngây thơ dễ thương, lễ phép ngoan hiền ngày xưa đã biến mất rồi. Cái Hoa con bà bây giờ nó cứng cáp, nói năng kiệm lời, sống xa cách, hờ hững với tất cả mọi người. Và hình như bà cũng đang bị xếp vào danh sách bị xa cách ấy.

    Bà Hổng ngẩn người mà hỏi.

    "Cái Hoa của mẹ đây ư?"

    Lưu ý: Chương có ngôn tục.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng tư 2025
  6. U Độc Lệ Quân Trần Quyết

    Bài viết:
    55
    Chương 5 : Điều ước không tồn tại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Giờ kiểm tra văn, cô giáo ra một đề ngắn:

    "Nếu có một điều ước, em muốn ước gì? Tại sao em lại chọn ước muốn ấy?"

    Mười lăm phút đầu giờ trôi chậm đến nỗi cái Nhi ngỡ là đã qua cả tiếng đồng hồ rồi. Nó nhìn quanh lớp một lượt, ai cũng cặm cụi cắm đầu cắm cổ viết. Duy chỉ cái Nhi bây giờ mới bắt đầu đặt ngòi bút lên giấy thi. Con bé vừa viết vừa sụt sùi mũi, cô giáo hỏi thăm thì cái Nhi chỉ nói nó bị cảm.

    Nhưng rồi..

    Cô giáo Thảo mời phụ huynh của em Nhi lên trường gặp mặt. Cái Nhi không hề hay biết chuyện gì.

    Buổi sáng thứ bảy, trên phòng giáo viên, cô giáo Thảo đẩy kính lên rồi đưa cho chị Tâm - mẹ của Nhi xem bài thi em viết. Mặt giấy có vài chỗ nhăn nhúm nhòe cả vệt bút bi đen.

    Chị Tâm cầm vội bài thi xem qua loa một chút rồi lo lắng hỏi dồn.

    "Bài này sao thế em? Con nhà chị nó không học bài hả? Nó bị điểm không, hay là trượt môn rồi?"

    Cô giáo Thảo ôn tồn giải thích:

    "Bài thi này em nghĩ chị nên đọc nó trước. Nhi là học sinh ngoan, lực học trung bình, tuy thành tích hơi thấp nhưng em rất cố gắng học tập. Trong suốt thời gian em nhận dạy môn văn ở lớp, em không nghĩ lại có tình huống trớ trêu như thế này."

    Chị Tâm sốt ruột quá, chị đặt bài thi xuống bàn, không hề có ý muốn đọc.

    "Em nói rõ hơn được không?"

    Cô giáo Thảo thở một hơi thật dài rồi lấy hơi định nói, lúc này một giáo viên khác đi vào làm gián đoạn hai người.

    "Chị Thảo ơi, cái đề kiểm tra mười lăm phút đang bị lỗi á. Chị qua sửa lại giúp em để em in luôn cho lớp làm bài."

    Cô giáo Thảo chỉ đành gật đầu đứng dậy. Trước khi rời đi cô còn đặc biệt chỉ vào bài kiểm tra trên mặt bàn mà nói.

    "Xin lỗi chị em có chút việc, chị ngồi đợi em một chút nhé. Trong lúc này chị tranh thủ đọc qua bài kiểm tra của em Nhi giúp em nha."

    Cô giáo Thảo vừa đi, chị Tâm liền cầm lấy bài thi đọc ngay lập tức. Lúc đầu chị còn nhíu mày tức giận, càng về cuối bài vẻ mặt của chị chuyển sang đỏ dần đỏ dần và rồi nóng bừng lên như lò sưởi.

    Cô giáo Thảo quay lại vừa hay bắt gặp nét mặt khó chịu của chị Tâm. Cô liền thẳng thắn bày tỏ:

    "Em chưa bao giờ nghĩ đến việc phải chấm điểm một bài thi như thế này."

    Chị Tâm không kìm được cảm xúc, nước mặt chị rơi khiến chị chỉ biết cúi mặt lau vội đi.

    "Chị có thể nó thiếu thốn cái gì đâu."

    Cô giáo Thảo cực kỳ thấu hiểu cho chị Tâm, cô nhẹ giọng tha thiết.

    "Chị đã bù đắp tất cả những thiếu sót của chị trong quá khứ lên người em Nhi rồi. Chị đang làm những điều mà chị cho là tốt cho con mình mà thôi."

    Tối hôm ấy, chị Tâm cầm bài thi của con cứ đọc đi đọc lại mãi. Bài văn viết chẳng hay nhưng có điều gì đó rất móc nối, rát dằn vặt. Một bài viết của sự rối loạn tâm lý, nói chua hơn thì đây là một bài văn của một đứa trẻ bị tâm thần.

    [Nội dung bài văn.]

    Trước đây trong giấc mơ, em chưa từng được thấy ông bụt. Em đã từng ngồi soạn ra một danh sách thật dài những điều ước của bản thân, chỉ để mong khi thấy ông bụt em sẽ không phải mất thời gian suy nghĩ ra điều mình muốn nhất là gì và ước nó. Nhưng rồi đến một ngày, khi nửa bán cầu chìm vào màn đêm u tối, em lại được thấy ông bụt hiện ra trước mắt em. Ông ấy phẩy cây phất trần rồi ban cho em một điều ước. Dù đã có chuẩn bị trước, nhưng lúc ấy em lại suy nghĩ rất là lâu. Cuối cùng em nói với ông ấy rằng: "Ông ơi, con không muốn tồn tại nữa."

    "Tại sao con lại ước điều này?"

    "Dạ, là vì con.."

    Mẹ con bảo cái thực tế mà con đang sống là sự xa hoa trong bầu trời tuổi thơ của mẹ. Mẹ con nói ngày xưa mẹ sống đói khổ lắm, khi mẹ bé xíu đã phải lên nương làm rẫy, ra đồng tát nước. Ăn thì không được ăn no, cơm độn sắn đắng ngắt, ăn được mấy miếng thì lại phải nai lưng ra vừa cõng em vừa đi nấu cám cho lợn. Có bữa còn nhịn đói, xong vẫn phải làm việc. Đôi khi trốn nhà đi chơi được một chút đã bị bố mẹ đuổi đánh chạy khắp làng. Đến tuổi đi lớp thì nhà nghèo nên không có tiền đi học, ngày ngày đi chăn trâu chăn bò khổ không tả hết cái khổ ấy. Mẹ nói ngày xưa mẹ vừa chịu đói vừa chịu khổ, vừa không được đi học, cũng thiếu thốn đủ đường, vừa phải trông em lại còn hay bị bố mẹ đánh mắng. Mẹ con bảo mẹ không được sướng như con bây giờ. Con bây giờ cơm ăn ba bữa no phè phỡn, quần áo mặc dư thừa còn đem ra lau chân. Đi học cũng chẳng phải lo lắng tiền nong, không phải làm việc cực nhọc và cũng chẳng bị mẹ đánh đòn bao giờ cả.

    Mẹ nói con là đứa chỉ biết hành hạ, làm khổ mẹ nhưng mẹ có lẽ đã quên rồi, những vạch đích hạnh phúc ấy thuộc về quá khứ, nó đã không còn là thước đo của hiện tại từ lâu lắm rồi. Ngay này nhà nào cũng dư ăn dư mặc cả, trẻ con ai nấy đều được đến trường rồi. Cái hạnh phúc hướng đến đã bước lên một ngưỡng cửa mới xa hoa hơn. Khi mà cả một thành phố ai cũng đạt được cái ngưỡng hạnh phúc của quá khứ, họ sẽ nâng cao giá trị nhân thức của bản thân để tìm đến những khung bậc hạnh phúc khác. Con không biết bố mẹ đứa bạn con có chửi nó là con chó giữ nhà, hay mắng nó là cục thịt di động không. Cũng không biết bố mẹ nó có ngồi nói luyên thuyên cả buổi, chỉ bắt nó nghe mà không cho nó có quyền mở miệng hay không nữa. Con không biết trong bữa ăn bố mẹ nó có cãi nhau, đánh nhau rồi thay phiên nhau kê bục giảng dạy hay không. Con không biết bố mẹ nó có lắp camera trong phòng riêng của nó, có lục tủ xem nhật ký rồi đem ra nhạo báng với họ hàng hay không. Nhưng cái mà con luôn tự ti rằng mình không bằng nó lại là cái dáng vẻ hồn nhiên vô tư của nó. Mẹ luôn nói rằng con đang được sống trong môi trường đủ đầy hạnh phúc như bao người khác, đám bạn con giống con, sao chúng nó lại khác con như vậy?

    Ở nhà thì mẹ coi con là đồ vô dụng, loại ăn hại. Trên lớp con chẳng hòa nhập được với đám bạn "cùng thời" với con, con tự nhiên thấy lạc lõng lắm. Rõ ràng mẹ nói là con đang có một cuộc sống rất hạnh phúc, rất đủ đầy và tràn ngập tình yêu thương. Ấy thế mà, con ấm ức lại không dám nói, con buồn lại không dám khóc, con vui lại chỉ dám nhoẻn miệng cười trừ. Rốt cuộc là con đã sống sai chỗ nào mà lại bơ vơ giữa biển trời "tình thương" bao la bát ngát thế này nhỉ. Con cảm thấy mình chẳng đáng tồn tại chút nào.

    Ông bụt xấu thật, ông chưa thực hiện điều ước ấy cho con mà ông đã bắt con phải tỉnh dậy rồi. Mở mắt ra là một mặt trời sáng chói, một ngày mới bắt đầu nhưng cột năng lượng của con vẫn còn đang ở vạch số không. Con vén rèm cửa sổ, thật ra con thấy thế giới này rất đẹp, rất đáng sống. Chỉ là con chọn sai hình thức tồn tại thôi. Nhưng nếu một ngày con thật sự có một điều ước, con sẽ ước mình không hề tồn tại, như vậy thì không còn có thể gây đau khổ hay vướng bận cho ai nữa rồi.
     
  7. U Độc Lệ Quân Trần Quyết

    Bài viết:
    55
    Chương 6: Một cái gai thừa thãi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam mười ba tuổi, là anh trai của Phúc – cậu em trai sáu tuổi nghịch ngợm. Thằng Phúc thì hay ốm vặt, thích khóc nhè và làm nũng, ấy thế mà nó lại được bố mẹ hết mực cưng chiều và yêu thương.

    Từ bé, Nam đã được bố mẹ dạy rằng: "Là anh phải biết nhường nhịn, chăm sóc cho em". Có lẽ vì thế mà cậu quen với việc đứng sau, quen với câu "em nó còn nhỏ mà", quen với việc tự dọn đồ chơi, tự học bài, tự nấu mì khi đói. Nhưng sự nhẫn nhịn nào cũng có giới hạn của nó, cậu có thể chịu thiệt một chút nhưng không thể hiến dâng toàn bộ cho em nó như thế được.

    Một buổi sáng thứ bảy, thằng Nam đang quét nhà thì Phúc chạy vụt qua. Nó lật đật thế nào lại đụng vào cái bàn, khiến ly trà nóng của mẹ rơi xuống sàn. Bà Mai từ trong bếp chạy ra, vừa nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh trong vũng nước lênh láng, chưa hỏi đầu đuôi bà đã đã quát:

    "Nam! Con làm gì mà vụng về thế hả? Làm vỡ cả cốc thế này, lỡ em nó va vào rồi đứt tay đứt chân thì sao?"

    Thằng Nam nhăn nhó mặt mày, nó khổ sở biện giải, thanh minh cho mình:

    "Dạ, con không làm, không phải con làm vỡ. Là thằng Phúc làm.."

    Bà Mai chẳng thèm nghe, bà gắt lên, lông mày như dính vào nhau, ánh mắt nảy lửa tức giận:

    "Lúc nào cũng đổ thừa! Làm anh mà không biết chăm em, chỉ giỏi đổ lỗi! Mày ấy, mày phải bị đánh cho vài cái mới bớt cái tâm hồn ham chơi. Vậy mới chú ý chăm em được."

    Nam lặng lẽ cúi xuống, cậu tỏ rõ sự tuyệt vọng, bất lực nơi khóe mắt. Cậu chẳng buồn giải thích nữa. Nam ngồi xổm lượm từng mảnh vỡ, nước mắt rưng rưng.

    Buổi tối hôm đó, mẹ nấu món cá kho. Nam vừa nhìn đã biết đó là món khoái khẩu của thằng Phúc. Cậu ngồi vào bàn, chưa kịp cầm đũa thì Phúc vừa ăn vừa nhăn mặt kêu lên:

    "Mẹ ơi, xương cá đâm vào lưỡi con rồi, con không ăn nữa đâu!"

    Bà Mai giật thót, mặt mày lo lắng. Bà liên tục yêu cầu thằng Phúc lè lưỡi ra, để bà kiểm tra xem lưỡi nó có bị chảy máu hay không.

    Sau khi xác nhận thằng Phúc không bị sao cả, bà Mai đích thân lọc phần thịt cá riêng ra, bỏ vào bát của thằng Phúc. Giọng bà vừa nuông chiều vừa âu yếm dịu dàng:

    "Nè, mẹ lọc rồi, ăn đi con, không có xương nữa đâu."

    Nam nhìn đĩa cơm trắng của mình, không có miếng cá nào, chỉ có canh rau loãng.

    Cậu bỗng tủi thân, nước mắt ứ lại chỉ trực rơi xuống. Cuối cùng cậu buông đũa, nói nhỏ:

    "Con không ăn nữa."

    "Không ăn thì nhịn, lớn rồi còn mè nheo!"

    Bà Mai nói bằng giọng rất bài xích. Bà chẳng thèm để ý dáng vẻ u uất của thằng Nam, vẫn chăm chăm gỡ xương cá cho thằng Phúc.

    Nam âm thầm lau nước mắt, lặng lẽ trở về với cái bàn học. Cả đêm đó bụng cậu réo không biết bao nhiêu lần, mãi tới sáng hôm sau, cậu rời giường, tự úp bát mì, ăn xong tự đi học. Bố mẹ thì sắp áo sắp quần, đưa đón thằng Phúc, chẳng một ai hỏi xem từ bữa tối qua Nam đã ăn gì chưa. Nam lủi thủi một mình, vừa đi học, vừa nghĩ, vừa tủi thân, vừa khóc.

    Một lần khác, khi thằng Phúc chơi đồ chơi xong, nó quăng bừa bãi khắp phòng khách. Nam cúi xuống nhặt từng cái ô tô nhựa bỏ lại vào hộp. Vừa lúc đó ông Hùng vừa đi làm về, ông bước vào, liếc qua rồi nói:

    "Tốt, anh hai phải gương mẫu như thế chứ. Sau này cứ thế mà tiến triển."

    Nam không đáp. Cậu đâu gương mẫu vì muốn, mà vì nếu không dọn thì cậu sẽ bị mắng. Cậu đây là tự giác hiểu vị thế của mình mà thôi.

    Đỉnh điểm khiến Nam lạnh lòng là hôm ở trường, Nam bị bong gân chân trong giờ thể dục. Ở phòng y tế, cô y tá bó thuốc cho cậu xong còn gọi phụ huynh đến đón cậu về. Ấy thế mà chẳng ai đến đón cậu cả. Hôm ấy, cậu lê cái chân bó thuốc đau buốt, cố lết về nhà.

    Mãi đến giữa trưa, Nam vừa về nhà thì thấy thân nhiệt mình tăng lên, đầu óc cũng choáng váng. Cậu lật đật đi vào phòng, ném cặp sách lên bàn rồi lại đi xuống bếp ăn cơm.

    Trên bàn ăn, thằng Phúc đang mếu máo hờn dỗi vì mẹ không nấu món mì mà nó yêu thích. Bà Mai ngồi nịnh nó ăn hết bát cơm ruốc gà, còn ân cần đút từng thìa cơm cho nó.

    Nam đứng không xa, cậu nhìn thấy hết. Tim cậu nhói đau nhưng rồi cậu lết chân đến gần, nhỏ giọng nghẹn ngào nói với mẹ:

    "Mẹ ơi, con đau chân lắm."

    Bà Mai nhíu mày bĩu môi:

    "Mỏi tí thôi làm gì mà rên rỉ, đi học có đoạn mà như đi đánh giặc ấy nhỉ. Con trai mà liễu yếu đào tơ thế cơ à."

    Ông Hùng đang ăn, nghe thằng Nam nói vậy cũng chen vào vài câu:

    "Nam, con lớn rồi, đau có tí, mỏi có tí thôi cũng làm như sắp chết đến nơi. Thế sau này còn làm nên trò trống gì được nữa hả. Thật hết nói nổi, con mới chẳng cái."

    Nam không nói gì nữa. Tối hôm đó, cậu lặng lẽ ngồi xuống bàn ăn. Cậu tự chất vấn mình tại sao lại đi mưu cầu ánh mắt thương hại từ hai đấng sinh thành. Trong khi trong tầm nhìn của họ vốn chẳng có cậu ở trong đó. Cậu cố đấm miếng cơm trắng khô khốc vào mồm, nhai nhồm nhoàm như thể đang ăn rơm ăn rạ. Một bữa cơm vô vị, cậu thậm chí còn chẳng thấy cơn đau nhức đến từ cái chân của mình nữa.

    Vài tuần sau, trong một cuộc thi, Nam vẽ một bức tranh bằng cả tâm huyết. Cậu vẽ cảnh hai anh em ngồi chơi chung trong công viên, hai bên là bố mẹ đang cùng nâng đỡ họ, bên dưới ghi dòng chữ: "Con yêu gia đình mình."

    Bức tranh ấy đoạt giải nhất cuộc thi, khi ban giám khảo ngắm thật kỹ bức tranh, cô ấy đã nheo mắt chau mày vừa hỏi vừa chỉ vào giọt nước đã khô trên giấy vẽ.

    "Con đã khóc khi vẽ bức tranh này sao?"

    Nam tuy hơi khó xử nhưng đứng trước bục, cậu vẫn ưỡn ngực khoe cái gia đình tuyệt vời trong mơ của cậu.

    "Dạ, em yêu gia đình em, yêu đến mức có thể bỏ qua tất cả để yêu thương họ."

    Trưa hôm ấy, Nam trở về nhà. Về giải thưởng này, bố mẹ cậu ai cũng biết. Cậu vui vẻ để bức tranh ở bàn ngoài phòng khách với hy vọng mẹ sẽ nhìn thấy. Cả đêm cậu háo hức, nôn nóng đoán già đoán non xem tranh mình vẽ sẽ được mẹ treo ở đâu. Có thế thôi mà Nam thức cả đêm, không ngủ chút nào.

    Sáng hôm sau, cậu chạy vội xuống nhà, cậu thấy bức tranh của mình bị gấp làm bốn, lót dưới khay trà.

    Trái tim Nam như bị ai bóp nghẹn.

    Cậu thất vọng tràn trề, cậu bước tới cầm lấy bức tranh của mình, đặt nó trước lồng ngực. Bất giác quay đầu lại, cậu nhìn thấy bức tranh xấu băm xấu bổ vẽ con trâu của thằng Phúc được treo lên tường nhà, mà còn là vị trí dễ thấy nhất. Cậu bỗng không ngăn nổi giọt nước mắt. Vậy là cậu lại ôm vào lòng một nỗi thất vọng lớn hơn.

    Vào một đêm đông, trời trở lạnh, ngoài trời mưa tầm tã, thằng Phúc bị ho nhẹ. Mẹ lập tức bồng nó sang phòng bố mẹ, lấy dầu gió, nước ấm, quấn khăn, ủ chân. Bố mẹ làm mọi cách, chăm sóc nó suốt đêm.

    Cũng là cái đêm đó, Nam nằm co ro trong phòng, dưới lớp chăn mỏng, lại còn sốt nặng ba mươi tám độ hai. Mỗi lần sấm rền, cậu giật mình sợ hãi, toàn thân run rẩy. Lúc ấy cậu chỉ biết quay người về phía tường, dù mắt ướt đến mấy thì cậu vẫn chỉ một mình mà thôi. Cậu thấy bố mẹ chăm em trai vất vả nên chẳng muốn nói gì nữa cả. Cậu tự thân đi lấy khăn đắp lên trán, lạnh quá thì vào kho lấy thêm chăn, không đủ thì cậu bật sưởi.

    Đêm đó, Nam vẫn luôn mong cánh cửa phòng mình sẽ có người đến mở. Nhưng chờ mãi, chờ mãi, cậu chẳng chờ được ai đến quan tâm mình cả..

    Sáng hôm sau, Nam mệt mỏi ngồi thừ người, không còn chút tâm trí ăn sáng, cũng chẳng còn sức đi học. Bà Mai nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của Nam mà chau mày lắc đầu:

    "Con lại giở chứng gì nữa? Trông có giống người chết không kia chứ. Tối hôm qua lại chơi điện thoại xuyên đêm phải không. Điện thoại cho lắm vào."

    Nam nhìn mẹ, cậu nhìn xoáy thẳng vào mắt bà, cố tìm chút hơi ấm. Nhưng tìm mãi, cậu chẳng tìm được chút động lòng nào.

    "Tối hôm qua con không ngủ được chứ không phải con xem điện thoại đâu mẹ."

    "Mới tí tuổi ranh con thì lo nghĩ cái gì mà nói không ngủ được. Mày là lươn rắn, trả treo thì có ấy chứ."

    Ông Hùng lạnh lùng quét sạch lời biện giải của Nam. Ông ta tỉnh bơ như không có gì, khiến trái tim Nam đau thắt lại. Mặt cậu phờ phạc như thế, môi cậu tím tái như vậy, cậu tự hỏi chẳng lẽ họ không ai nhìn thấy sao..

    Nam không ăn sáng. Cậu đứng dậy, dứt khoát xách cặp, đi thẳng ra khỏi nhà. Hành động của cậu gọn gàng đến mức tỏ rõ thái độ muốn bỏ chạy của bản thân.

    Trưa hôm đó Nam không về nhà, chiều cậu không có lịch học nhưng cậu không muốn trở về, cậu ở lại trường mặc dù cậu vẫn con đang sốt.

    Đến tầm chiều tối, trời mưa tầm tã. Nam ngồi ở sân sau trường, đầu gối co lại, áo đồng phục ướt đẫm nước mưa. Cô giáo chủ nhiệm vừa tìm thấy cậu, cô vội vàng bế cậu vào phòng y tế. Sau khi đã cho cậu uống thuốc và chuyền dịch, cô ân cần đến bên lo lắng hỏi thăm Nam.

    "Trời mưa lớn như vậy sao con không tìm chỗ trú? Mà lớp mình hết lịch từ sáng, sao trưa nay con không về nhà? Con còn đang ốm đấy, cô gọi cho bố mẹ con bảo họ đến đón con về nhé."

    Chỉ vài câu nói của cô thôi, Nam bỗng thấy chua chát vô cùng. Cậu nghẹn ngào thì thao vài lời như đang vén màn tâm sự:

    "Con không muốn về nhà nữa, cô ơi.. Ở đó, con chẳng là gì cả."

    Sau một vài phút nói chuyện với cô giáo, thì bà Mai gọi điện đến máy giáo viên. Cô giáo bắt máy, sau khi chào hỏi qua lại thì cô đồng ý bật loa ngoài cho hai mẹ con nói chuyện với nhau.

    Nam vừa "dạ" lên một tiếng khản đặc thì bà Mai quát lên ngay:

    "Con lại bày trò hờn dỗi gì nữa à? Giờ này rồi còn chưa về nhà, con muốn làm khổ bố mẹ tới khi nào nữa hả. Em ở nhà thì bị ho, con không biết quan tâm em thì thôi mà còn ham chơi. Con xem lại con đi, xem được tích sự gì không. Biết thế ngày đó tao đẻ ra quả trứng tao ăn con hơn, đẻ mày chỉ tổ đau mông chứ chẳng được cái giống gì."

    "Thằng này càng lớn càng hỗn, có tí chuyện là bỏ đi." Bỗng nhiên lại lọt cả tiếng của ông Hùng vào, giọng ông bực dọc, phiền trách.

    Cô giáo nghẹn giọng:

    "Chị ơi.. thằng bé bị sốt. Hiện tại cháu nó đang ở trong phòng y tế của trường chị ạ. Chị có thể đến đón cháu về không?"

    Bà Mai hừ lạnh một tiếng rất muộn phiền:

    "Nó ấy là ganh nhau với em nó ấy chứ nó có bị thế nào đâu. Nó thấy em nó ốm nên cũng bắt chước ốm theo đây mà. Ở nhà thì cứ tỵ nạnh với em nó. Nó là anh mà không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết làm khổ bố mẹ thôi."

    Cô giáo khẽ lắc đầu, nhìn Nam đang vân vê mép chăn mỏng. Nhìn thái độ dửng dưng này, cô đoán thằng bé đã chịu đủ thất vọng rồi. Lúc này cô biết, với những người lớn như vậy, dù cô có nói bao nhiêu cũng là vô ích.

    Cô giáo tắt điện thoại rồi ngồi nói chuyện với Nam một lúc. Đợi khi trời tạnh mưa, cô đưa cậu về nhà. Nam lặng lẽ về phòng rồi chui vào chăn. Không ai hỏi han, không ai để ý đến cậu cả.

    Chén cơm trắng để phần đã nguội ngắt trên bàn. Nam lận đận đi xuống lấy khăn ướt. Cậu liếc thấy bố đang ngồi xem tivi, còn Phúc thì đã ngủ trong vòng tay mẹ.

    Nam lê từng bước lên phòng, cánh cửa gỗ đóng lại như một dấu chấm hết. Đêm ấy, cậu không khóc. Chỉ lặng lẽ viết vài dòng vào quyển sổ cũ kỹ:

    "Con đã thử lên tiếng, nhưng lời nói của con không ai nghe. Con chưa từng nghĩ rằng mình lại thừa thãi đến thế. Con chết rồi, sẽ không ai làm khổ bố mẹ nữa. Bố mẹ có thể toàn tâm toàn ý lo lắng cho thằng Phúc rồi. Con không sao đâu, tim con chẳng thấy đau nữa. Con đi nhé. Cảm ơn bố mẹ đã đùm bọc yêu thương con nhiều như thế. Con cảm nhận được rồi, chỉ đời này mà thôi. Nếu con tồn tại cũng như không, vậy thì thôi, con không sống nữa cho đỡ gây ra những rắc rối không cần thiết."

    Trang giấy khép lại, và tim Nam cũng vậy, nó đã đóng cửa với thế giới này rồi.

    Một tuần sau.

    Cô giáo đứng giữa bục giảng, đọc tên học sinh giỏi của lớp.

    "Hoàng Tuấn Nam đạt thành tích học sinh giỏi toàn diện."

    Cả lớp im lặng.

    Nam không hề lên nhận giải, vì.. Cậu đã hoàn toàn biến mất rồi.

    Đêm ấy Nam viết xong dòng nhật ký thì bị sốt cao, còn dầm mưa. Cậu nằm lỳ ở nhà, bố mẹ mang cơm lên phòng cậu cũng chẳng buồn ăn. Rồi cậu lặng lẽ rời khỏi nhà. Sau đó cảnh sát đã vớt cậu lên từ dòng sông Tích lạnh lẽo. Cái con sông cách nhà cậu năm cây số lại là nơi cậu chọn để dừng lại kiếp người.

    Đến cuối cùng Nam đã được chôn cất, nhật ký của cậu lại bị ném vào nhà kho. Bố mẹ cậu chưa một lần động đến, vì nó không đề tên Phúc, nên họ không quan tâm chút nào.

    Đối với họ, Nam là một đứa con ngỗ nghịch, bất hiếu, chỉ biết làm khổ bố mẹ. Tình tình thì nhỏ nhen ích kỷ chỉ biết ganh tỵ với em. Đối với người ngoài thì Nam là một đứa trẻ cạn suy ngu ngốc, đáng trách nhiều hơn đáng thương. Nhưng đối với Nam, cậu thấy mình quá giỏi rồi, tuy cậu có hơi tiếc nuối trước thế giới xinh đẹp này. Nếu cậu biết cân nhắc tính suy như tâm lý của một người trưởng thành, biết tự lực ngay từ khi sinh ra thì chắc cậu sẽ không yếu đuối đến vậy. Nhưng từ đầu đến cuối, cậu có được dạy sống cho mình bao giờ đâu..
     
    iam.wonwooThanhHằng170204 thích bài này.
  8. U Độc Lệ Quân Trần Quyết

    Bài viết:
    55
    Chương 7: Những mảnh vỡ không ghép lại được. (Phần 1 )

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dư là một cậu bé, sống trong một căn nhà, có mái ngói che nắng che gió nhưng không có bình yên. Ngày qua ngày, cậu lớn lên trong tiếng gắt gỏng, tiếng chửi rủa và cả những trận đòn không lời báo trước. Mẹ cậu, bà Hương, là một người phụ nữ hiền lành, cam chịu. Còn bố cậu, ông Quân, từng là người đàn ông hết mực yêu thương vợ, giờ chỉ còn lại sự thô lỗ, nóng giận, bạc bẽo, vô tâm đến lạnh người.

    Trong căn nhà nhỏ lặng lẽ nơi góc phố, màn đêm buông xuống như tấm màn đen trùm lên ba con người sống bên nhau mà như ba mảnh hồn lạc lõng. Bà Hương chậm rãi bưng mâm cơm ra bàn, tay vẫn còn run rẩy vì cơn đau nhức âm ỉ từ đốt sống lưng. Bà cố xới lấy ba bát cơm trắng, đặt xuống mâm cơm. Vừa làm bà vừa ngả nghiêng như thể sắp ngất.

    Ông Quân ngồi xuống ghế với tiếng thở dài nặng nề, nhưng không phải vì mệt, mà vì giận. Chẳng ai biết ông ta giận điều gì, chỉ biết nó tích tụ trong ông từng ngày như vết nứt lớn dần trên vách tường cũ kỹ.

    Dư nhón chân nhẹ nhàng đi ra, cậu cố gắng không gây sự chú ý. Tay cậu ôm con gấu bông nhỏ, cậu lặng lẽ ngồi vào bàn ăn.

    Ông Quân lạch cạch đôi đũa:

    "Tiền điện chưa đóng, tiền nước cũng đến hạn rồi. Nhà tiền thì không có, còn phải nuôi cái thứ của nợ, sống kiểu gì đây hả?"

    Ông gằn giọng, như thể sự thiếu thốn là cái tội của vợ.

    Bà Hương không đáp. Bà cúi đầu, ánh mắt dán vào đĩa rau luộc nhạt nhẽo, tay chống mặt bàn làm cột trụ toàn thân. Đôi môi khô khốc chỉ mấp máy điều gì đó không thành tiếng, nhưng bị ông Quân liếc thấy. Ông trừng mắt cáu giận, đập mạnh đôi đũa xuống mâm rồi đứng phắt dậy.

    "Tao đang nói mà mày thái độ cái gì!"

    Một tiếng "đốp" chát chúa vang lên, xé tan bầu không khí vốn đã nặng nề. Bàn tay thô bạo của ông Quân vung xuống gương mặt vợ không chút nương tay.

    Cái tát như trời giáng làm bà Hương ngã bật sang một bên, đầu đập vào chân bàn, tóc xõa rối tung, miệng bật máu. Bà không khóc, cũng không kêu nổi. Cơn đau quá lớn, đến mức bà nghẹn không thốt thành lời. Bà chỉ ôm mặt, rên rỉ bằng hơi thở gãy vụn, như tiếng gió khô lạc vào vách đá.

    Dư sững sờ, hai mắt tối sầm lại. Cậu như bị hố đen vũ trụ hút vào, rồi lại được cái hố trắng nào đó nhả ra. Cậu đứng hình, tim đập dồn như trống. Bàn tay cậu xiết chặt làm rách cả con gấu bông đang ôm trong lòng. Trái tim nhỏ bé co rút như bị ai bóp nghẹt từng nhịp đập. Cái cảnh tượng đau thương này đã diễn ra rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng khiến cậu đau thắt ruột gan.

    Không thấy đủ, ông Quân hất mâm cơm xuống đất. Nước canh tràn ra bàn, cơm văng tung tóe. Bát đũa vỡ tan, một mảnh bay ra làm xước da mặt Dư, máu trào ra, nóng hổi, chảy thành giọt dài từ má xuống tận cằm cậu. Vết thương khá nông, không sâu, nhưng Dư lại dửng dưng như không nhận được cảm giác đau từ vết xước đang chảy máu.

    Ông Quân đứng đó, ngực phập phồng, miệng không ngừng phun ra những lời như rắn độc:

    "Vô dụng! Mày lo được cái gì cho cái nhà này rồi mà mày dám tỏ thái độ với tao? Mày làm mẹ, làm vợ kiểu gì thế hả?"

    Bà Hương không còn đứng nổi. Bà ngã sụp xuống nền nhà, ôm đầu, miệng mấp máy mấy từ vô nghĩa. Mắt bà đục lại, như nước đọng lâu ngày trong chiếc chum cũ.

    Dư bước đến. Cậu không hét, không nói, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lau máu cho mẹ bằng vạt áo đồng phục cũ đã sờn.

    Trong khoảnh khắc ấy, Dư đơ ra như một pho tượng đá, sự bất lực vẽ rõ mồn một trên khóe mắt cậu. Cậu tự vấn trong đầu rằng: "Tại sao bố xuống tay tàn nhẫn như thế, bố không thương mẹ nữa hay sao?"

    Cậu lén đưa mắt nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường. Cậu tự an ủi mình rằng hai người họ có thương mới về chung một nhà. Nhưng thương kiểu này thì lạ quá, thấy máu rồi mà chưa thấy thương đâu.

    Dư nhắm nghiền mắt, ước mình đủ mạnh để che chở cho mẹ. Nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ, đã bao lần cậu lao vào trận chiến như một con thiêu thân. Nhưng dưới những cú đánh bất ngờ như thế này, cậu hoàn toàn bất lực.

    Ông Quân không say, nhưng ông ấy đang có những hành động tệ hơn cả người say. Ông ta chẳng quan tâm đến ai, ổng lèm bèm mắng người vợ vô dụng:

    "Cái loại đàn bà ăn bám chồng, chỉ biết ở nhà hốc xong ngủ. Không kiếm ra tiền thì thôi lại còn dám thái độ. Mặt mày không xinh xắn như vợ nhà người ta thì thôi, lúc nào cũng như cái đứa chết trôi ở trong nhà. Có vài ba mảnh ruộng mà mấy con chuột cũng lo không xong, để nó cắn phá hết. Rồi mày ở cái nhà này để làm cái tích sự gì hả?"

    Ông Quân vớ lấy cái ghế ném cái một về phía hai mẹ con. Thằng Dư bước sang bên phải, cậu mang lưng hứng trọn cái ghế thay mẹ mình. Bằng thân hình nhỏ bé của một đứa trẻ, cậu ăn trọn cái ghế, rồi ngã quỳ xuống, mặt mày nhăn nhó vì đau. Ấy thế mà, cậu không kêu lên một tiếng nào.

    Là một đứa trẻ với trái tim mỏng manh, cậu khao khát một mái nhà yên ấm hơn cả sự no đủ của cơm áo gạo tiền.

    Thước phim hành động này hình như không có tuyến tính cảm, Dư hi vọng gì ở thể loại phim này chứ. Vai diễn mà cậu mang chỉ là một vai phụ, hai nhân vật chính đánh nhau, cớ sao cậu lại là người bị tổn thương nhiều nhất. Cậu gan dạ, dùng thân mình che chắn cho mẹ. Cậu biết, dù có đau đớn cỡ nào, thì vết sẹo ngoài da cũng không thể nào so sánh được với vết thương trong lòng. Cậu đã cam chịu rồi.

    Mặc dù cậu vẫn ao ước được ăn cơm trong ánh đèn ấm áp, chứ không phải dưới ánh mắt lo âu hay những giọt nước mắt giấu trong tay áo của mẹ.

    Con mắt long lanh của cậu đang thả trôi từng viên kim cương trắng tinh, trong suốt. Nó đang thèm lắm một ngày bình an.

    Ông Quân lật đổ cái bàn, giận dữ bỏ ra ngoài, đóng sầm cửa, vứt bỏ hai chữ gia đình lại phía sau.

    Dư khụy gối giữa đống vỡ vụn, tay với tới ôm lấy mẹ. Bà Hương ngất lịm. Trong ánh đèn chập chờn, từng hình ảnh hằn sâu vào tim cậu, như một vết dao không bao giờ lành.

    Dư đã quá quen với chuyện mẹ bị đánh, quen với việc đưa mẹ đi bệnh viện rồi tự mình mua thuốc. Cậu quen cả với sự dửng dưng của bố, với tiếng khóa cửa vang lên khi ông bỏ đi, để lại một căn nhà như bãi chiến trường.

    Những đêm khuya, Dư nghe tiếng mẹ khóc trong góc phòng tối. Tiếng nấc lặng lẽ của người đàn bà từng hy vọng về một mái ấm, giờ chỉ còn lại thân xác bầm dập và trái tim rỉ máu. Dư thương mẹ, cậu cũng lẳng lặng thầm khóc theo.

    Cậu đã nhiều lần vẽ ra giấy bức tranh gia đình. Về cái nhà có một bữa cơm không chan canh bằng nước mắt, không có tiếng chửi, cũng không có bàn tay nào giáng xuống mặt mẹ. Cậu vẽ hoài vẽ mãi mà không vẽ ra được ước muốn làm một đứa trẻ bình thường của bản thân.

    Dư có một căn nhà có mái, nhưng chẳng bao giờ có bình yên. Một người bố còn sống, mà như đã chết trong lòng cậu. Một tuổi thơ mang đầy vết rách, như con gấu bông mà Dư ôm.

    Chẳng ai buồn khâu lại.

    Và mỗi lần ai đó hỏi về gia đình, Dư chỉ cười gượng:

    "Nhà em có ba người.. nhưng chẳng ai ở gần nhau cả."

    Và có lẽ vì tất cả những gì đã diễn ra, chính cậu đã khuyên bà Hương ly hôn chồng. Không rõ lý do xuất phát từ đâu, nhưng cậu biết đó là cách tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra.

    Phiên tòa ly hôn diễn ra vào một buổi sáng lạnh lẽo. Dư ngồi thu mình ở một góc ghế chờ, cậu bé mặc chiếc áo sơ mi đã cũ, chân đi đôi giày rách đế. Giọng luật sư vang lên xen lẫn tiếng gõ búa của thẩm phán, nhưng Dư chẳng nghe rõ được gì, cậu chỉ chăm chú nhìn mẹ.

    Bà Hương khóc. Đó không còn là tiếng nức nở quen thuộc trong đêm, mà là tiếng khóc nghẹn đến lặng người. Bà khóc như thể bao năm nhẫn nhịn giờ mới bật ra thành giọt. Mái tóc bà xõa rối, đôi mắt thâm quầng không còn sức sống. Dư thấy rõ bà run lên từng hồi khi nghe tòa tuyên: Ly hôn chấp thuận, quyền nuôi con thuộc về người cha.

    Không một ai hỏi cậu muốn ở với ai.

    Không một ánh mắt nào liếc về phía đứa trẻ đang ngồi chết lặng, giữa hai người lớn đã từng thề sống chết vì nhau.

    "Dư" đúng như cái tên, cậu chỉ là một phần dư thừa. Một tồn tại đang bị quên lãng.

    Khi mẹ quay lưng bước đi, tay không mang theo được gì ngoài tấm thân gầy guộc và ánh mắt vỡ vụn. Dư đã đứng bật dậy, muốn chạy theo, muốn gọi "Mẹ ơi..". Nhưng giọng nói mắc nghẹn ở cổ. Bàn tay nhỏ bé giơ lên rồi lại buông xuống, cậu lặng thinh, như một cái bóng ngờ nghệch ngu ngốc.

    Dư không muốn giữ mẹ ở lại cái địa ngục hôn nhân này.

    Từ đó, Dư sống cùng bố.

    Nhưng "sống" chỉ là một từ trống rỗng. Những ngày sau ly hôn là chuỗi ngày dài khốn đốn. Ông Quân giờ đây sống như thể chính ông là người bị phản bội, bị tổn thương. Ông trượt dài trong men rượu, trong những điếu thuốc khét lẹt, và trong những cơn giận vô cớ. Ông rêu ráo với xóm làng rằng vợ mình đểu cáng, thay lòng, không yêu thương chồng con.

    Mỗi lần về nhà là ông quân bày ra một trận chiến mới. Chén đĩa bay, bàn ghế lật ngược, chai rượu vỡ tan dưới sàn. Dư chỉ biết núp sau cánh cửa, ôm gấu bông mà tim đập loạn. Căn nhà không còn tiếng người, chỉ còn tiếng rơi vỡ loảng xoảng.

    Dư tự lo cơm nước, tự giặt đồ, tự làm bài tập trong căn phòng tối, dưới ánh đèn vàng chập chờn. Những buổi chiều tan học, Dư không về nhà, cậu rẽ hướng, đi vòng qua ngõ nhỏ dẫn đến nhà bà nội. Căn nhà cũ kỹ có mùi lá trà và tiếng quạt máy cành cạch ấy, là nơi duy nhất cho cậu cảm giác mình còn tồn tại.

    Bà nội không hỏi nhiều. Chỉ nhìn Dư bằng ánh mắt buồn buồn trìu mến, rồi múc cho cậu bát canh rau nóng. Thi thoảng mắc cái võng cho cháu chơi, cố gắng tạo cho cậu một khung trời êm ấm.

    Có lần, bà hỏi nhỏ:

    "Ở với bố có ổn không con?"

    Dư cúi mặt, mỉm cười. Nơi khóe mắt lộ rõ hai từ giả dối:

    "Dạ, con rất ổn ạ."

    Tay cậu siết chặt con gấu bông rách, đến mức nó méo mó, chỉ còn lộ ra một bên mắt.

    Những đêm ở nhà bà, Dư ngủ rất nhanh. Bởi trong giấc ngủ, cậu không phải nghe tiếng đập phá, không phải chạy trốn vào nhà vệ sinh ôm đầu khi bố say rượu ném ly vào tường. Cậu có thể mơ một giấc mơ đơn giản, được ăn cơm cùng mẹ, được nghe bà kể chuyện cổ tích, được gọi là "con" bằng giọng yêu thương.

    Nhưng rồi sáng hôm sau, cậu vẫn phải trở về.

    Vì nơi đó cũng được gọi là "nhà" mặc dù nó chẳng khác địa ngục là bao.

    Trong lòng Dư, nơi đó chỉ là bốn bức tường phủ kín rạn nứt, nơi ký ức chảy máu và giấc mơ bị bóp nghẹt từng ngày đang hiển hiện.
     
    iam.wonwooThanhHằng170204 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2025 lúc 1:19 AM
  9. U Độc Lệ Quân Trần Quyết

    Bài viết:
    55
    Chương 8: Những mảnh vỡ không ghép lại được. (Phần cuối )

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm mười bảy tuổi, Dư lần đầu biết thế nào là yêu. Một tình yêu trong sáng, hồn nhiên, vô tư. Vừa khiến tim cậu hồi sinh, vừa khiến nó chết thêm một lần nữa.

    Cô gái định mệnh ấy tên là Như.

    Như là bạn học cùng lớp, bằng tuổi Dư. Cô có đôi mắt trong veo như trời thu và giọng nói nhẹ như làn gió cuối mùa. Khác với những cô gái thường lảng tránh ánh nhìn lạnh lẽo và trầm mặc của Dư, Như thân thiện hơn nhiều. Cô hay hỏi han quan tâm, rồi còn hay cười với cậu. Cô ấy mang theo cả một bầu trời mùa xuân để làm ấm lại trái tim lạnh giá của Dư.

    Tình yêu ấy đến như ánh nắng mùa thu len qua ô cửa, nhẹ nhàng mà không hề báo trước. Cái Như có mái tóc dài đen nhánh, nụ cười lúc nào cũng ngại ngùng, e ấp nhưng lại lung linh như sương sớm đọng trên cánh hoa dại. Cô không xinh lộng lẫy như những cô gái khác, nhưng mỗi cử chỉ của Như đều rất dịu dàng, ấm áp như nắng nhạt cuối chiều.

    Cậu nhớ lần đầu chạm vào tay cô dưới giàn hoa giấy trong sân trường, tim cậu đập loạn như lần đầu tiên đứng trước thầy cô trả bài. Cả thế giới khi đó thu nhỏ lại, chỉ còn là tiếng lá xào xạc và ánh mắt ngỡ ngàng của hai kẻ lần đầu bước vào khu vườn của yêu thương.

    Dư mua cho Như những chiếc kẹp tóc xinh xắn, có khi cậu lại đổi thành những gói bánh quy nhỏ. Cậu không ngại làm thêm lặt vặt sau giờ học, phụ quán, rửa bát, cắt cỏ, hay bất cứ việc gì có thể giúp cậu có tiền mà không phải xin bố. Dư yêu Như theo cách của một đứa trẻ chưa từng nhận được đủ sự yêu thương. Cậu yêu cuồng dại, yêu bằng tất cả mọi điều, yêu đến mức quỳ lụy.

    Dư yêu Như theo cách của một người từng trải qua mất mát, từng lớn lên giữa sự bạo hành và nước mắt. Cậu yêu như cái cách mà người ta ôm lấy một giấc mơ, trân trọng đến mức sợ nó tan biến. Mỗi sáng, cậu dậy sớm đi qua tiệm bánh mua ổ bánh mì mà Như thích. Cái bánh mỳ có lớp bơ sữa mỏng, vị ngọt vừa phải, có chút mè rang rắc trên đỉnh bánh. Cậu không có nhiều tiền, nhưng cậu sẵn lòng gom góp, để dành phần tiền ăn sáng của mình lại chỉ để mua hộp bút màu cho cô vẽ trong giờ mỹ thuật.

    Cậu thường dạy Như học toán, chở Như đi học thêm bằng chiếc xe đạp cũ kỹ. Có lần Như ốm, Dư không ngại đứng xếp hàng trong mưa cả buổi, chỉ để mua đúng loại cháo Như thích. Cậu không sợ cảm lạnh, chỉ sợ cô gái ấy buồn. Trong ánh mắt Như, Dư không phải là một đứa trẻ dư thừa, mà là một người con trai có trái tim đẹp, một người rất đáng để trân trọng.

    Người làng đôi khi đùa rằng: "Thằng Dư chắc kiếp trước nợ con bé đó nhiều lắm, nên giờ mới quỳ lụy, quyến luyến đến thế." Nhưng Dư không bận tâm. Cậu hạnh phúc trong những ngày tháng đó. Vì lần đầu tiên, cậu nhận ra rằng mình vẫn còn là người quan trọng đối với ai đó.

    Như không hỏi về vết sẹo trên trán cậu, không hỏi tại sao cậu hay mơ giữa ban ngày, hay giật mình mỗi khi nghe ai đó lớn tiếng. Cô chỉ lặng lẽ ôm lấy cậu và thì thầm thật khẽ: "Dư à, mọi chuyện sẽ tốt thôi."

    Và có lẽ vì Như cũng có những vết sẹo giấu kín trong lòng, nên cô càng hiểu con người Dư hơn. Họ không cần nói nhiều, chỉ cần ngồi cạnh nhau là đủ. Cậu vẫn thường cảm ơn ông trời đã đưa Như đến với cậu, soi sáng con đường tăm tối của cậu.

    Dư nghĩ mình đã tìm được một mái nhà. Không phải là nơi có mái ngói và tường gạch, mà là một trái tim đủ rộng để cậu trú ngụ sau những ngày giông bão.

    Nhưng hạnh phúc, cũng như hoa dại đầu thu, dù đẹp, nhưng lại mong manh, dễ rụng.

    Bi kịch thật sự đã tìm đến..

    Vào một buổi chiều đầu tháng mười, trời mưa như trút nước, ngay tại ngã tư đại lộ, một tai nạn bất ngờ xảy ra.

    Chiếc xe tải mất phanh, vượt qua ngã tư, lao thẳng vào chiếc xe đạp đang đi bên mép phải đường..

    Chiều hôm ấy, Dư đang rửa bát trong một quán ăn nhỏ. Điện thoại trong túi quần cậu rung lên, cậu vội vàng bắt máy, kẹp vào vai mà nghe. Bỗng giọng người lạ vang lên, vừa mếu máo vừa sụt sùi mũi họng:

    "Cháu ơi, Như.. cái Như bị tai nạn. Nó không qua khỏi rồi cháu ơi."

    Thế giới của Dư sụp đổ chỉ trong một nhịp thở.

    Cậu bỏ lại công việc, vội vã chạy đến bệnh viện như kẻ điên mất trí. Chân cậu va vào nhau, ngã thẳng vào vũng nước mưa, cú ngã đau điếng nhưng cậu vẫn cố bò dậy. Rồi cắm đầu cắm cổ chạy như bay vào bệnh viện đa khoa.

    Căn phòng trắng xóa, lạnh lẽo như cái lạnh trời đông. Cái Như nằm đó, máu của cô loang đỏ ga giường. Mùi máu và mùi nước mưa cùng cả mùi đất cát ẩm ướt hòa vào nhau. Nhìn Như nằm nhắm mắt hoài, không dậy nữa. Dư gào thét, khóc đến khản giọng. Nhưng tất cả những gì cậu ôm được lúc này, chỉ là một thân thể đang dần lạnh đi mà thôi.

    Ngày tang lễ, cậu ngồi cạnh cỗ quan tài không rời một giây, không xa nửa bước. Dư khóc rồi lại cười như điên dại bên cạnh cái xác lạnh lẽo không còn nói cười với cậu được nữa. Khi cái Như được chôn cất, Dư ngơ ngẩn như một hình nhân lỗi. Cậu nhìn nấm mồ trước mặt, như cái cách cậu nhìn cả thế giới của cậu ngày xưa. Người con gái cậu yêu thương nhất, cũng là ngọn đuốc duy nhất của cuộc đời cậu: "Tắt rồi, tắt thật rồi, không còn cháy nữa".

    Sau ngày đó, Dư bỗng không còn là Dư của ngày trước nữa.

    Người ta không còn thấy cậu dắt xe đạp tới trường, cũng không còn thấy nụ cười hiền bên giỏ đồ ăn sáng nữa. Người ta chỉ thấy một cậu bé Dư lang thang khắp các con đường làng, tay ôm con gấu bông cũ kỹ. Từ khi bà nội mất, con gấu bông đó là cái thứ còn sót lại từ thời thơ ấu, là vật mà cậu từng muốn ném quăng đi vì không muốn nhớ đến cái quá khứ u tối đau khổ. Giờ đây, nó lại là thứ duy nhất chưa rời bỏ cậu.

    Ban ngày, cậu uống bia rẻ tiền, ngồi ở mấy bậc tam cấp của căn nhà bỏ hoang ở cuối xóm, mắt vô hồn nhìn trời nhìn mây. Ban đêm, cậu đi bộ dọc con đê làng, đi qua nơi hai đứa từng ngồi đếm sao, trò chuyện tương lai. Cậu nói một mình, kể chuyện một mình, rồi bật khóc một mình. Chính cậu cũng chẳng biết bản thân mình thế nào nữa.

    Cậu không đập phá, không la hét. Nhưng nỗi buồn cậu mang theo khiến ai nhìn vào cũng thấy nhói lòng. Bà bán tạp hóa hay dúi cho cậu một ổ bánh mì, không nói gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt. Thầy giáo chủ nhiệm cũ nhìn thấy cậu lang thang qua quán cà phê lúc chiều muộn, ông cũng chỉ biết thở dài, tiếc thương cho một nhân tài văn học của huyện ta.

    Dư sống như không sống, cười như không cười. Giờ đây, cậu chỉ còn là cái bóng lê lết khắp xóm.

    Người ta nói cậu là kẻ "điên", lại có người xót xa nói cậu là đứa trẻ đáng thương.

    Thương là thương cho tuổi thơ bất hạnh của Dư, thương cho một mối tình đẹp nhưng lại hóa hư không, âm dương chia cắt.

    Người ta không hiểu tại sao chỉ mất đi một người thương thôi, mà Dư lại suy sụp đến mức này. Họ còn chẳng biết ngại mà nói với Dư rằng:

    "Ngày trước bố mẹ mày ly hôn đấy, mày cũng không đau lòng như thế. Ấy thế mà chỉ vì cái con nhỏ dửng dưng, mày lại tàn tạ thế này. Người yêu thôi mà, không có đứa này thì có đứa khác."

    Người ta không sao hiểu hết được nụ cười khinh khỉnh, vừa chua chát vừa giễu đời của Dư. Cái nụ cười đáp lời, đáp cả lễ ấy trông thật đau khổ đến dường nào.

    Dư không trách họ vô ý, Dư biết họ luôn có người tồn tại để yêu thương họ. Họ có mẹ thương, họ ba yêu, họ có gia đình và họ thường hay có được hạnh phúc. Dư biết mình không có gì cả, sao Dư trách được những con người vô ý vô tứ ấy. Họ cười nhe răng còn có người đứng che cho họ. Dư nhìn lại bố mình vẫn đang rượu chè, mẹ thì đã tái hôn. Điều quan trọng là không có ai dạy cậu cách yêu thương chính mình. Lúc này, dù cậu có biết được điều đó thì vết thương đã cắt nửa trái tim rồi. Dư nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cậu tươi cười ngờ nghệch:

    "Thương ư, con hết sức để thương chính mình rồi. Con biết làm sao đây.."
     
    iam.wonwoo thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...