Chương 39: Bị Ướt

Đầu Tháng Tư, nhiệt độ bắt đầu ấm lên, tuyết bắt đầu tan dần.
Khi các bạn học bắt tay vào chuẩn bị cho các môn thi đấu trong sự kiê thể thao cuối tháng Tư, họ lại phải đối mặt với một thử thách mới - kỳ thi giữa kỳ.
Tính ra, Nam Y đã dạy Từ Diệu học hơn vài tháng, và đây là kỳ thi lớn đầu tiên của anh sau khi bắt đầu học thêm.
Kết quả sắp được kiểm tra, cần phải cố gắng thêm nữa mới được.
[Trưa nay, cậu có muốn cùng tôi đến phòng tự học không? ]
Sau khi sửa xong bài sai, Nam Y chủ động nhắn tin cho anh.
Từ Diệu nhếch môi, không cần suy nghĩ, ngay lập tức trả lời: [Được.]
Trong đầu Từ Diệu nghĩ, trong thời gian ở trường, hai người có thể có thêm nhiều cơ hội ở riêng với nhau. Tuy nhiên, thực tế lại là - trên bàn phòng học, là những bài thi của sáu môn học, thậm chí ngay cả môn Ngữ Văn cũng có.
Từ Diệu dừng lại một lúc, có chút không thể tin được mà hỏi: ".. Những cái này là gì vậy?"
Nam Y nghiêm túc đáp: "Tất cả đều là bài tập tôi chuẩn bị cho cậu."
Từ Diệu: "..."
Nam Y hoàn toàn không nhận ra vết rạn nứt trên khuôn mặt đẹp trai của anh, vẫn tiếp tục giải thích: "Chỉ làm một bài thi mỗi ngày là không đủ đâu, cậu phải nỗ lực hơn."
Từ Diệu: "..."
Rõ ràng là đã muộn để hối hận, anh chỉ có thể cúi đầu, vùi mình vào đống bài tập dưới sự giám sát của Nam Y.
Cảm giác quen thuộc này khiến anh ngay lập tức nhớ lại những ngày trong kỳ nghỉ đông ở thư viện, vừa đau đớn lại vừa vui vẻ.
Hai người ngồi ở vị trí trong cùng của phòng tự học, gần cửa sổ.
Khi Từ Diệu làm bài, Nam Y cũng đang học bài.
Sau khi hoàn thành thêm một bài đọc hiểu, Nam Y lén nhìn anh một cái.
Những người thông minh dường như luôn có lợi thế trong mọi việc.
Từ Diệu làm bài rất nhanh, đặc biệt là các bài toán. Những bước giải dài dòng, phức tạp trải dài hơn nửa trang giấy, anh có thể viết ra liền mạch mà không hề ngập ngừng, hơn nữa đáp án luôn chính xác.
Thỉnh thoảng gặp những bài chưa chắc chắn, anh sẽ vừa chống cằm vừa xoay bút suy nghĩ. Đến khi hiểu ra, anh lập tức dừng xoay bút, cúi xuống và giải bài một cách trơn tru.
Nam Y đã quan sát rất nhiều lần, từng cử chỉ của anh, cô đều nhớ rõ như lòng bàn tay.
Có lẽ lần này anh lại gặp bài khó rồi.
Chiếc bút xoay tròn giữa những ngón tay, cậu chống tay lên mặt, đôi mày hơi nhíu lại.
Mỗi lần như vậy, Nam Y đều cảm thấy anh trông thật dế thương.
Cô khẽ mím môi cười, nhẹ giọng hỏi: "Có cần tôi.. giảng cho cậu một chút không?"
Từ Diệu nghiêng đầu, liền thấy một cái đầu nhỏ ghé sát lại.
Đôi mắt đen láy chớp chớp, nhìn anh đầy nghiêm túc, khiến chút căng thẳng khi làm bài của anh lập tức tan biến.
Anh khẽ thở ra một hơi, khóe môi lười biếng nhếch lên: "Được thôi."
Anh đẩy tờ đề đến giữa hai người. Nam Y nhìn lướt qua câu hỏi, rồi cầm bút lên: "Bài này làm như thế này.."
Ánh mắt chăm chú, giọng nói nhẹ nhàng, từng lời giảng giải đều kiên nhẫn và chi tiết. Cách tư duy của cô luôn rõ ràng, như thể có thể dẫn người ta từ những con đường quanh co trở lại với lối đi bằng phẳng.
Từ Diệu lặng lẽ lắng nghe cô giảng, ánh mắt cũng dừng lại trên người cô.
Môi đỏ, răng trắng, mái tóc phảng phất hương thơm nhàn nhạt.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy những vất vả khi học hành cũng chẳng đáng là bao.
* * *
Chỉ sau vài ngày, thành tích của Từ Diệu tiến bộ vượt bậc.
Bài thi toán mà Nam Y đưa cho anh, anh vậy mà lại đạt tận 110 điểm.
Rời khỏi phòng tự học, Nam Y không kìm được mà khen ngợi: "Cậu thật sự tiến bộ rất nhanh!"
Cô thực sự vui mừng từ tận đáy lòng, khóe môi không kìm được mà cong lên.
Từ Diệu khẽ nâng mí mắt, cũng nhìn cô cười: "Thật sao?"
Nam Y gật đầu: "Thật mà! Nên cậu phải tiếp tục cố gắng đấy!"
Phòng tự học cách tòa giảng đường rất gần, chỉ trò chuyện vài câu, hai người đã bước đến trước tòa nhà.
Từ Diệu hơi dừng bước, cúi xuống nhìn cô, chậm rãi nhấn từng chữ: "Tuân lệnh, cô giáo Tiểu Thỏ."
Giọng nói trầm thấp, pha chút lười biếng.
Bốn mắt chạm nhau, tai Nam Y hơi nóng lên, cô lảng nhẹ ánh nhìn, rồi nói: "Ngày mai tôi sẽ giúp cậu học hóa."
Nói xong, hai người một trước một sau bước vào tòa giảng đường.
Đúng lúc đó, cô chủ nhiệm Trương Thu đi ngang qua, nhìn theo bóng lưng hai người, ánh mắt hơi trầm xuống.
-
Buổi tự học vào buổi chiều.
Trương Thu bất ngờ gọi Nam Y ra ngoài lớp, giọng điệu nghiêm túc: "Từ ngày mai, em ăn trưa với cô. Cô sẽ nhờ giáo viên bộ môn kèm riêng cho em."
Nam Y tưởng mình nghe nhầm, tròn mắt ngạc nhiên: "..."
Trương Thu giải thích: "Sau kỳ thi giữa kỳ, top 100 toàn khối sẽ tham gia huấn luyện cấp tốc chuyên sâu các môn Toán, Lý, Hóa để chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia vào học kỳ một lớp 12."
"Em đứng hạng nhất, chắc chắn phải tham gia kỳ thi này. Chỉ cần đạt giải, em sẽ có suất tuyển thẳng vào các trường đại học hàng đầu."
Nam Y đã từng nghe qua chuyện này, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Nghĩ đến việc sau này không thể ăn trưa cùng Từ Diệu và mọi người, không thể đi tự học, cũng không thể giúp anh làm bài nữa, phản ứng đầu tiên của Nam Y là hụt hẫng.
Thật lòng mà nói, cô không hề muốn chút nào.
Thế nhưng, khi cô còn đang do dự, Trương Thu đã vỗ vai cô trước, nói: "Cơ hội hiếm có, em phải nắm chắc. Thôi, quay lại lớp học đi."
Nói xong, cô xoay người rời đi, hoàn toàn không để cô có cơ hội từ chối.
Nam Y mang theo tâm trạng nặng nề quay về lớp.
Giờ ra chơi, cô lập tức kể chuyện này cho mọi người.
Thấy cô đầy khó xử, Phạm Diệu Trân an ủi: "Trời ạ, đây là cơ hội tốt đấy! Cậu là thủ khoa toàn khối, học tập vẫn là quan trọng nhất mà."
Quách Nhuận Vũ cũng nói: "Đúng thế, với lại chỉ là không ăn trưa cùng nhau thôi, buổi tối vẫn có thể đi chung mà, đúng không?"
Mọi người đều khuyên cô, Nam Y chậm rãi ngẩng đầu lên, vô thức nhìn về phía Từ Diệu.
Anh vẫn im lặng từ đầu đến cuối, chỉ lặng lẽ chạm nhẹ vào màn hình điện thoại, ra hiệu cho cô xem tin nhắn.
Chuông vào lớp vang lên, Nam Y lập tức quay lại chỗ ngồi, lén lấy điện thoại từ trong cặp, đặt dưới bàn, nhanh chóng xem một cái.
Từ Diệu: 【Cậu cứ học tốt, muốn ăn gì để tôi mang cho cậu. 】
Từ Diệu: 【Tôi cũng sẽ học. 】
Từ Diệu: 【Đừng lo nhé. 】
Nam Y nhìn tin nhắn, khẽ mỉm cười.
Cô cảm giác như Từ Diệu luôn có một sức mạnh kỳ diệu, dễ dàng xoa dịu những lo âu trong lòng cô.
Đang lúc nghĩ ngợi như vậy, trên màn hình lại xuất hiện một tin nhắn khác.
Nam Y mở ra xem, là tin nhắn từ Lâm Nhĩ Nhã.
Mẹ: 【Tối nay mấy giờ tan học, mẹ đến đón con. 】
Linh Nhĩ Nhã rất bận, mấy tháng gần đây, mỗi ngày sau khi tan làm, bà đều phải đến bệnh viện chăm sóc người bệnh.
Bà không có thời gian nấu cơm tối, huống chi là đến đón Nam Y sau giờ học.
Nam Y cứ nghĩ có chuyện gì đó, nhưng khi đến giờ tan học, Lâm Nhĩ Nhã không nói gì, chỉ đơn giản là đón cô về nhà mà thôi.
Cũng không phải chỉ một lần, từ hôm đó trở đi, mỗi tối, bà đều sẽ đợi cô ở cổng trường.
Cứ như vậy, Nam Y và mọi người dường như bị tách biệt một cách đột ngột.
Cảm giác này rất lạ, nhưng cô không thể tìm ra được chỗ nào bất thường.
Nam Y không kịp suy nghĩ thêm, kỳ thi giữa kỳ sắp tới, dù có chút thất vọng nhưng cô vẫn phải tập trung ôn tập.
Kỳ thi giữa kỳ rất nhanh đã đến.
Giáo viên trường sửa bài rất nhanh, hầu như ngay sau khi thi xong, vào buổi tối tự học đã có kết quả.
Chỉ sau ba ngày, bảng xếp hạng toàn khối đã được công bố.
Nam Y nhận được bảng điểm, việc đầu tiên cô làm là cúi đầu tìm kiếm. Nhưng cô không tìm tên của mình trước. Cô xem từ trên xuống, rất kỹ lưỡng.
Khi tìm thấy tên Từ Diệu, cô không kìm được vui mừng mà hét lên kinh ngạc: "..."
Lâu lắm rồi mới thấy học thần kích động như vậy, mọi người đều tưởng cô bị kết quả của mình làm cho ngạc nhiên.
Dù sao thì, lần thi giữa kỳ này, Nam Y vẫn là thủ khoa lớp và cũng là thủ khoa toàn khối.
Cô ấy mạnh đến mức mọi người đều đã quá quen thuộc và không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Điều khiến các bạn trong lớp bất ngờ chính là một người khác.
Từ Diệu.
Anh chàng này không học, thi cử luôn nộp bài trắng, nên điểm số luôn đứng cuối lớp và cuối khối.
Thế nhưng lần này, tên anh lại xuất hiện ngay chính giữa bảng xếp hạng.
Toàn khối có 1016 học sinh, Từ Diệu xếp hạng 608. So với kỳ thi cuối kỳ ba tháng trước, anh đã tiến bộ một cách bất ngờ, tăng lên tận 408 hạng!
Tất cả mọi người đều không thể tin vào mắt mình.
Trần Trí Kiệt nhìn thấy Từ Diệu đứng trên mình trong bảng xếp hạng lớp, miệng anh ta cũng phải há hốc.
Lúc này vẫn là giờ tự học, các bạn trong lớp đã bắt đầu xôn xao bàn tán.
"Quá mạnh rồi, ngoài 'f*ck' thì mình chẳng biết dùng từ gì để miêu tả cảm xúc của mình nữa."
"Diệu ca bị gì vậy? Tự dưng phát điên rồi à?"
"Thì ra cậu thiếu gia trước đây không cố gắng là để không làm tổn thương lòng tự trọng của bọn mình.."
Có người ngạc nhiên, có người thở dài, có người vui mừng.
Nam Y ôm bảng điểm quay người lại.
Hai ánh mắt lướt qua đám đông, nhìn nhau từ xa.
Nam Y khẽ làm khẩu hình miệng: "Chúc mừng cậu!"
Cô bé cười đến mức mắt cũng nheo lại, hiếm khi Từ Diệu thấy cô cười vui vẻ như vậy.
Từ Diệu cũng từ từ nhếch môi.
Về điểm số, anh không quá quan tâm.
Nhưng khi nhìn thấy cô cười, tâm trạng anh cũng vui vẻ theo.
Ba tháng qua, anh thực sự đã phải lo lắng vì việc học. Nhưng vào khoảnh khắc này, anh cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Trương Thu quan sát tất cả phản ứng của mọi người, khuôn mặt cô nghiêm nghị cắt ngang: "Được rồi, yên lặng đi, đừng ồn ào nữa."
Kết quả đột phá của Từ Diệu lần này khiến Trương Thu không hề vui mừng chút nào.
Kể từ khi Trác Mạn Vân nói với cô về chuyện Nam Y và Từ Diệu đang hẹn hò, cô đã đặc biệt cử người theo dõi.
Cuối cùng, cô phát hiện mọi chuyện đúng là có chút khả nghi. Hai người vào ra trường cùng nhau, không chỉ ăn cơm chung mà còn học bài cùng nhau.
Ngay gần đây, một học sinh theo dõi họ đã nói với cô, anh ấy đã nghe thấy Nam Y và Từ Diệu nhắc đến một thỏa thuận về việc lọt vào top 500 của khối.
Vậy thì điểm số của anh ta từ đâu mà có? Mục đích là gì?
Câu trả lời là hiển nhiên. Trương Thu sẽ không để anh ta làm ảnh hưởng đến học sinh giỏi của mình.
Cô gõ lên bàn giảng: "Mọi người vui vẻ cái gì vậy, thành tích là tự mình thi được sao?"
Nghe thấy lời này, tiếng bàn tán ồn ào lập tức im bặt. Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm.
Trương Thu thỉnh thoảng liếc qua hướng Từ Diệu, với giọng điệu không mấy dễ chịu: "Theo tôi thấy, thành tích kém thì cứ nhận đi, ít ra còn thật thà. Giờ thì lại chạy vào phòng thi làm mấy trò lén lút, để giám thị thấy được thì không phải làm mất mặt lớp sao?"
Ngay cả người không nhạy bén nhất cũng có thể nghe ra sự chỉ trích trong lời cô.
Từ Diệu cũng không phải ngoại lệ.
Đây không phải lần đầu tiên Trương Thu chế giễu anh như vậy.
Từ Diệu biết mình là người cuối lớp, việc ảnh hưởng đến điểm trung bình của cả lớp cũng khiến Trương Thu ghét mình là điều đương nhiên.
Vì thế, trước đây dù cô có chế giễu hay vu khống, anh luôn mặc kệ, không thèm bận tâm. Nhưng lúc này, trong lòng anh bất giác dâng lên một cảm giác khó chịu.
Từ Diệu liếc mắt lên, đột ngột hỏi: "Cô nói ai vậy?"
Trương Thu nhìn chằm chằm vào anh, thẳng thắn nói: "Em cũng biết mình là người bị nói đến à? Không tự nhận thì còn gì nữa?"
Từ Diệu khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
Giống như cực kỳ khinh thường những lời của cô, anh lười biếng đáp lại hai từ: "Vô ngữ."
Trong lớp im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không khí trở nên căng thẳng và nặng nề.
Cả cuộc tranh cãi và cảm xúc đều bị dồn nén, có lẽ chỉ cần một giây nữa, mọi thứ sẽ bùng nổ.
Nam Y lo lắng nhìn qua, đôi mày hơi nhíu lại, tay cô siết chặt vào thành ghế, khuôn mặt đầy lo âu.
Từ Diệu biết cô sợ anh sẽ gây chuyện với giáo viên. Anh đành phải cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.
Tuy nhiên, Trương Thu không có ý định buông tha cho anh, cô vẫn chằm chằm nhìn vào Từ Diệu, mở miệng nói: "Cả đời tôi ghét nhất là học sinh nói dối, không chân thật. Mọi người tuyệt đối đừng học theo em ấy."
"Và tôi sẽ nói trước, nếu các bạn giống như cậu ta, gian lận trong phòng thi, đừng trách lớp không dung thứ cho các bạn."
"Nhưng cậu ta là thiếu gia, tôi không thể đuổi được, đành phải tự nuốt nhẫn nhịn này thôi."
Một loạt lời nói như mũi dao, không chút thương xót đâm vào cơ thể anh.
Tay siết chặt bên sườn, Từ Diệu đã cố nín nhịn suốt một thời gian dài, cuối cùng không thể kiềm chế nữa.
"Không phục, thì cô từ chức đi." Anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng mở miệng: "Khó lắm à?"
Tiếng hít thở lạnh lùng vang lên khắp lớp.
Có người nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trời ơi, đây là đối đầu thật sự rồi."
Điều này rõ ràng là thách thức quyền lực của cô giáo Trương Thu. Cô cầm cốc lên, mạnh tay đập xuống bàn giảng: "Từ Diệu, em đừng quá quắt như vậy!"
Từ Diệu cũng giơ tay lên, mạnh mẽ đập xuống bàn, tạo ra tiếng động còn lớn hơn cả của cô: "Rốt cuộc ai mới là người quá quắt?"
Trương Thu tức giận không ít, cô chỉ vào anh: "Tôi có nói sai gì không? Gian lận trong thi cử thì có gì đáng tự hào?"
"Từ Diệu, nếu không phải dựa vào gia đình, em chẳng thể bước vào cổng trường Nhất Trung này đâu, trong lòng em có hiểu không?"
Vừa dứt lời, Từ Diệu đột ngột đứng dậy.
Mọi người đều giật mình hoảng hốt.
Trần Trí Kiệt vội vàng kéo tay anh, nhưng dù có kéo thế nào, Từ Diệu vẫn đứng vững như cây cột.
Đôi môi anh căng chặt, trán nhíu lại, sắc mặt u ám, vẻ giận dữ dần dần hiện rõ.
Đôi mắt anh lạnh lùng như băng, nhìn chằm chằm vào Trương Thu, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Trương Thu, nghe rõ chưa?"
"Tôi không gian lận."
Nói xong, anh giơ chân đá vào ghế, chiếc ghế lập tức đổ xuống đất, tạo ra tiếng động vang trời.
Từ Diệu không biểu cảm, đi về phía cửa sau lớp học, vươn tay kéo cửa và bước ra ngoài.
Cửa bị đóng sầm lại, phát ra âm thanh chói tai.
Trương Thu tức giận mặt đỏ bừng, đang định nói gì đó, thì lại nghe thấy tiếng ghế cọ xát với mặt đất lần thứ hai trong lớp học.
Cô quay đầu nhìn lại, Nam Y cũng đứng dậy. Cô ấy vội vã, trong ánh mắt của mọi người, chạy ra ngoài.
"Nam Y, em làm gì vậy!"
"Quay lại!"
Giọng của Trương Thu vang vọng trong hành lang. Từ Diệu nghe thấy, bước chân chậm lại một chút, nhưng vẫn không có ý định dừng lại.
Bầu trời ngoài trời u ám, mưa nhẹ rơi tí tách. Vài cửa sổ trong hành lang mở ra, gió mang theo những hạt mưa xối vào, không khí nặng nề và ẩm ướt.
Nam Y chạy theo bóng lưng của anh, gọi to: "Từ Diệu!"
"Từ Diệu, cậu, cậu đợi chút."
Cô có lẽ chỉ muốn khuyên anh quay lại.
Đây chính là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh kém.
Học sinh giỏi luôn ưu tiên nghĩ đến thầy cô và lớp học, luôn muốn tránh rắc rối.
Nếu là cô ấy lên tiếng, có lẽ anh sẽ đồng ý, nhưng anh không muốn.
Anh biết mình đã mất kiểm soát cảm xúc, khi tức giận, anh không thể kiềm chế được hành động và lời nói, chỉ sẽ làm cô sợ hãi.
Trương Thu thích cô ấy vì cô khác biệt với anh.
Vì vậy, cô ấy không nên đuổi theo, cô ấy nên quay lại lớp học.
Nghĩ như vậy, Từ Diệu bước đi nhanh hơn.
Cho đến khi cô gái dùng hết sức gọi lớn một tiếng - "A Diệu!"
Giọng nói ấm áp bỗng trở nên vội vã, nghe thoáng qua còn mang theo chút tủi thân.
A Diệu.
Chỉ hai chữ, Từ Diệu ngay lập tức dừng lại, đôi chân như bị trói bằng ngàn cân nặng, không thể nhúc nhích được nữa.
Thấy anh dừng lại, Nam Y dùng hết sức chạy vài bước, cuối cùng đuổi kịp anh, cô lại gọi anh: "A Diệu."
Giọng nói vô cùng dịu dàng, như thể mọi lúc mọi nơi cô đều muốn dập tắt ngọn lửa trong lòng anh.
Từ Diệu đứng yên như một bức tượng, sau vài chục giây, anh nhắm mắt lại, thở dài một hơi, bất lực quay người lại, mở miệng nói: "Tôi không.." quay lại.
Hai chữ còn lại không thể nói ra, nghẹn lại trong cổ họng.
Nam Y đưa tay ra, đưa một chiếc ô nhỏ gọn đến trước mắt anh.
Cô thở gấp, lồng ngực phập phồng dữ dội, mái tóc cũng vì chạy mà trở nên rối bời.
Trong mắt cô chứa đầy nước, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng mở miệng: "Ngoài kia đang mưa, cậu, cậu đừng để bị ướt."
Khi các bạn học bắt tay vào chuẩn bị cho các môn thi đấu trong sự kiê thể thao cuối tháng Tư, họ lại phải đối mặt với một thử thách mới - kỳ thi giữa kỳ.
Tính ra, Nam Y đã dạy Từ Diệu học hơn vài tháng, và đây là kỳ thi lớn đầu tiên của anh sau khi bắt đầu học thêm.
Kết quả sắp được kiểm tra, cần phải cố gắng thêm nữa mới được.
[Trưa nay, cậu có muốn cùng tôi đến phòng tự học không? ]
Sau khi sửa xong bài sai, Nam Y chủ động nhắn tin cho anh.
Từ Diệu nhếch môi, không cần suy nghĩ, ngay lập tức trả lời: [Được.]
Trong đầu Từ Diệu nghĩ, trong thời gian ở trường, hai người có thể có thêm nhiều cơ hội ở riêng với nhau. Tuy nhiên, thực tế lại là - trên bàn phòng học, là những bài thi của sáu môn học, thậm chí ngay cả môn Ngữ Văn cũng có.
Từ Diệu dừng lại một lúc, có chút không thể tin được mà hỏi: ".. Những cái này là gì vậy?"
Nam Y nghiêm túc đáp: "Tất cả đều là bài tập tôi chuẩn bị cho cậu."
Từ Diệu: "..."
Nam Y hoàn toàn không nhận ra vết rạn nứt trên khuôn mặt đẹp trai của anh, vẫn tiếp tục giải thích: "Chỉ làm một bài thi mỗi ngày là không đủ đâu, cậu phải nỗ lực hơn."
Từ Diệu: "..."
Rõ ràng là đã muộn để hối hận, anh chỉ có thể cúi đầu, vùi mình vào đống bài tập dưới sự giám sát của Nam Y.
Cảm giác quen thuộc này khiến anh ngay lập tức nhớ lại những ngày trong kỳ nghỉ đông ở thư viện, vừa đau đớn lại vừa vui vẻ.
Hai người ngồi ở vị trí trong cùng của phòng tự học, gần cửa sổ.
Khi Từ Diệu làm bài, Nam Y cũng đang học bài.
Sau khi hoàn thành thêm một bài đọc hiểu, Nam Y lén nhìn anh một cái.
Những người thông minh dường như luôn có lợi thế trong mọi việc.
Từ Diệu làm bài rất nhanh, đặc biệt là các bài toán. Những bước giải dài dòng, phức tạp trải dài hơn nửa trang giấy, anh có thể viết ra liền mạch mà không hề ngập ngừng, hơn nữa đáp án luôn chính xác.
Thỉnh thoảng gặp những bài chưa chắc chắn, anh sẽ vừa chống cằm vừa xoay bút suy nghĩ. Đến khi hiểu ra, anh lập tức dừng xoay bút, cúi xuống và giải bài một cách trơn tru.
Nam Y đã quan sát rất nhiều lần, từng cử chỉ của anh, cô đều nhớ rõ như lòng bàn tay.
Có lẽ lần này anh lại gặp bài khó rồi.
Chiếc bút xoay tròn giữa những ngón tay, cậu chống tay lên mặt, đôi mày hơi nhíu lại.
Mỗi lần như vậy, Nam Y đều cảm thấy anh trông thật dế thương.
Cô khẽ mím môi cười, nhẹ giọng hỏi: "Có cần tôi.. giảng cho cậu một chút không?"
Từ Diệu nghiêng đầu, liền thấy một cái đầu nhỏ ghé sát lại.
Đôi mắt đen láy chớp chớp, nhìn anh đầy nghiêm túc, khiến chút căng thẳng khi làm bài của anh lập tức tan biến.
Anh khẽ thở ra một hơi, khóe môi lười biếng nhếch lên: "Được thôi."
Anh đẩy tờ đề đến giữa hai người. Nam Y nhìn lướt qua câu hỏi, rồi cầm bút lên: "Bài này làm như thế này.."
Ánh mắt chăm chú, giọng nói nhẹ nhàng, từng lời giảng giải đều kiên nhẫn và chi tiết. Cách tư duy của cô luôn rõ ràng, như thể có thể dẫn người ta từ những con đường quanh co trở lại với lối đi bằng phẳng.
Từ Diệu lặng lẽ lắng nghe cô giảng, ánh mắt cũng dừng lại trên người cô.
Môi đỏ, răng trắng, mái tóc phảng phất hương thơm nhàn nhạt.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy những vất vả khi học hành cũng chẳng đáng là bao.
* * *
Chỉ sau vài ngày, thành tích của Từ Diệu tiến bộ vượt bậc.
Bài thi toán mà Nam Y đưa cho anh, anh vậy mà lại đạt tận 110 điểm.
Rời khỏi phòng tự học, Nam Y không kìm được mà khen ngợi: "Cậu thật sự tiến bộ rất nhanh!"
Cô thực sự vui mừng từ tận đáy lòng, khóe môi không kìm được mà cong lên.
Từ Diệu khẽ nâng mí mắt, cũng nhìn cô cười: "Thật sao?"
Nam Y gật đầu: "Thật mà! Nên cậu phải tiếp tục cố gắng đấy!"
Phòng tự học cách tòa giảng đường rất gần, chỉ trò chuyện vài câu, hai người đã bước đến trước tòa nhà.
Từ Diệu hơi dừng bước, cúi xuống nhìn cô, chậm rãi nhấn từng chữ: "Tuân lệnh, cô giáo Tiểu Thỏ."
Giọng nói trầm thấp, pha chút lười biếng.
Bốn mắt chạm nhau, tai Nam Y hơi nóng lên, cô lảng nhẹ ánh nhìn, rồi nói: "Ngày mai tôi sẽ giúp cậu học hóa."
Nói xong, hai người một trước một sau bước vào tòa giảng đường.
Đúng lúc đó, cô chủ nhiệm Trương Thu đi ngang qua, nhìn theo bóng lưng hai người, ánh mắt hơi trầm xuống.
-
Buổi tự học vào buổi chiều.
Trương Thu bất ngờ gọi Nam Y ra ngoài lớp, giọng điệu nghiêm túc: "Từ ngày mai, em ăn trưa với cô. Cô sẽ nhờ giáo viên bộ môn kèm riêng cho em."
Nam Y tưởng mình nghe nhầm, tròn mắt ngạc nhiên: "..."
Trương Thu giải thích: "Sau kỳ thi giữa kỳ, top 100 toàn khối sẽ tham gia huấn luyện cấp tốc chuyên sâu các môn Toán, Lý, Hóa để chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia vào học kỳ một lớp 12."
"Em đứng hạng nhất, chắc chắn phải tham gia kỳ thi này. Chỉ cần đạt giải, em sẽ có suất tuyển thẳng vào các trường đại học hàng đầu."
Nam Y đã từng nghe qua chuyện này, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Nghĩ đến việc sau này không thể ăn trưa cùng Từ Diệu và mọi người, không thể đi tự học, cũng không thể giúp anh làm bài nữa, phản ứng đầu tiên của Nam Y là hụt hẫng.
Thật lòng mà nói, cô không hề muốn chút nào.
Thế nhưng, khi cô còn đang do dự, Trương Thu đã vỗ vai cô trước, nói: "Cơ hội hiếm có, em phải nắm chắc. Thôi, quay lại lớp học đi."
Nói xong, cô xoay người rời đi, hoàn toàn không để cô có cơ hội từ chối.
Nam Y mang theo tâm trạng nặng nề quay về lớp.
Giờ ra chơi, cô lập tức kể chuyện này cho mọi người.
Thấy cô đầy khó xử, Phạm Diệu Trân an ủi: "Trời ạ, đây là cơ hội tốt đấy! Cậu là thủ khoa toàn khối, học tập vẫn là quan trọng nhất mà."
Quách Nhuận Vũ cũng nói: "Đúng thế, với lại chỉ là không ăn trưa cùng nhau thôi, buổi tối vẫn có thể đi chung mà, đúng không?"
Mọi người đều khuyên cô, Nam Y chậm rãi ngẩng đầu lên, vô thức nhìn về phía Từ Diệu.
Anh vẫn im lặng từ đầu đến cuối, chỉ lặng lẽ chạm nhẹ vào màn hình điện thoại, ra hiệu cho cô xem tin nhắn.
Chuông vào lớp vang lên, Nam Y lập tức quay lại chỗ ngồi, lén lấy điện thoại từ trong cặp, đặt dưới bàn, nhanh chóng xem một cái.
Từ Diệu: 【Cậu cứ học tốt, muốn ăn gì để tôi mang cho cậu. 】
Từ Diệu: 【Tôi cũng sẽ học. 】
Từ Diệu: 【Đừng lo nhé. 】
Nam Y nhìn tin nhắn, khẽ mỉm cười.
Cô cảm giác như Từ Diệu luôn có một sức mạnh kỳ diệu, dễ dàng xoa dịu những lo âu trong lòng cô.
Đang lúc nghĩ ngợi như vậy, trên màn hình lại xuất hiện một tin nhắn khác.
Nam Y mở ra xem, là tin nhắn từ Lâm Nhĩ Nhã.
Mẹ: 【Tối nay mấy giờ tan học, mẹ đến đón con. 】
Linh Nhĩ Nhã rất bận, mấy tháng gần đây, mỗi ngày sau khi tan làm, bà đều phải đến bệnh viện chăm sóc người bệnh.
Bà không có thời gian nấu cơm tối, huống chi là đến đón Nam Y sau giờ học.
Nam Y cứ nghĩ có chuyện gì đó, nhưng khi đến giờ tan học, Lâm Nhĩ Nhã không nói gì, chỉ đơn giản là đón cô về nhà mà thôi.
Cũng không phải chỉ một lần, từ hôm đó trở đi, mỗi tối, bà đều sẽ đợi cô ở cổng trường.
Cứ như vậy, Nam Y và mọi người dường như bị tách biệt một cách đột ngột.
Cảm giác này rất lạ, nhưng cô không thể tìm ra được chỗ nào bất thường.
Nam Y không kịp suy nghĩ thêm, kỳ thi giữa kỳ sắp tới, dù có chút thất vọng nhưng cô vẫn phải tập trung ôn tập.
Kỳ thi giữa kỳ rất nhanh đã đến.
Giáo viên trường sửa bài rất nhanh, hầu như ngay sau khi thi xong, vào buổi tối tự học đã có kết quả.
Chỉ sau ba ngày, bảng xếp hạng toàn khối đã được công bố.
Nam Y nhận được bảng điểm, việc đầu tiên cô làm là cúi đầu tìm kiếm. Nhưng cô không tìm tên của mình trước. Cô xem từ trên xuống, rất kỹ lưỡng.
Khi tìm thấy tên Từ Diệu, cô không kìm được vui mừng mà hét lên kinh ngạc: "..."
Lâu lắm rồi mới thấy học thần kích động như vậy, mọi người đều tưởng cô bị kết quả của mình làm cho ngạc nhiên.
Dù sao thì, lần thi giữa kỳ này, Nam Y vẫn là thủ khoa lớp và cũng là thủ khoa toàn khối.
Cô ấy mạnh đến mức mọi người đều đã quá quen thuộc và không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Điều khiến các bạn trong lớp bất ngờ chính là một người khác.
Từ Diệu.
Anh chàng này không học, thi cử luôn nộp bài trắng, nên điểm số luôn đứng cuối lớp và cuối khối.
Thế nhưng lần này, tên anh lại xuất hiện ngay chính giữa bảng xếp hạng.
Toàn khối có 1016 học sinh, Từ Diệu xếp hạng 608. So với kỳ thi cuối kỳ ba tháng trước, anh đã tiến bộ một cách bất ngờ, tăng lên tận 408 hạng!
Tất cả mọi người đều không thể tin vào mắt mình.
Trần Trí Kiệt nhìn thấy Từ Diệu đứng trên mình trong bảng xếp hạng lớp, miệng anh ta cũng phải há hốc.
Lúc này vẫn là giờ tự học, các bạn trong lớp đã bắt đầu xôn xao bàn tán.
"Quá mạnh rồi, ngoài 'f*ck' thì mình chẳng biết dùng từ gì để miêu tả cảm xúc của mình nữa."
"Diệu ca bị gì vậy? Tự dưng phát điên rồi à?"
"Thì ra cậu thiếu gia trước đây không cố gắng là để không làm tổn thương lòng tự trọng của bọn mình.."
Có người ngạc nhiên, có người thở dài, có người vui mừng.
Nam Y ôm bảng điểm quay người lại.
Hai ánh mắt lướt qua đám đông, nhìn nhau từ xa.
Nam Y khẽ làm khẩu hình miệng: "Chúc mừng cậu!"
Cô bé cười đến mức mắt cũng nheo lại, hiếm khi Từ Diệu thấy cô cười vui vẻ như vậy.
Từ Diệu cũng từ từ nhếch môi.
Về điểm số, anh không quá quan tâm.
Nhưng khi nhìn thấy cô cười, tâm trạng anh cũng vui vẻ theo.
Ba tháng qua, anh thực sự đã phải lo lắng vì việc học. Nhưng vào khoảnh khắc này, anh cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Trương Thu quan sát tất cả phản ứng của mọi người, khuôn mặt cô nghiêm nghị cắt ngang: "Được rồi, yên lặng đi, đừng ồn ào nữa."
Kết quả đột phá của Từ Diệu lần này khiến Trương Thu không hề vui mừng chút nào.
Kể từ khi Trác Mạn Vân nói với cô về chuyện Nam Y và Từ Diệu đang hẹn hò, cô đã đặc biệt cử người theo dõi.
Cuối cùng, cô phát hiện mọi chuyện đúng là có chút khả nghi. Hai người vào ra trường cùng nhau, không chỉ ăn cơm chung mà còn học bài cùng nhau.
Ngay gần đây, một học sinh theo dõi họ đã nói với cô, anh ấy đã nghe thấy Nam Y và Từ Diệu nhắc đến một thỏa thuận về việc lọt vào top 500 của khối.
Vậy thì điểm số của anh ta từ đâu mà có? Mục đích là gì?
Câu trả lời là hiển nhiên. Trương Thu sẽ không để anh ta làm ảnh hưởng đến học sinh giỏi của mình.
Cô gõ lên bàn giảng: "Mọi người vui vẻ cái gì vậy, thành tích là tự mình thi được sao?"
Nghe thấy lời này, tiếng bàn tán ồn ào lập tức im bặt. Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm.
Trương Thu thỉnh thoảng liếc qua hướng Từ Diệu, với giọng điệu không mấy dễ chịu: "Theo tôi thấy, thành tích kém thì cứ nhận đi, ít ra còn thật thà. Giờ thì lại chạy vào phòng thi làm mấy trò lén lút, để giám thị thấy được thì không phải làm mất mặt lớp sao?"
Ngay cả người không nhạy bén nhất cũng có thể nghe ra sự chỉ trích trong lời cô.
Từ Diệu cũng không phải ngoại lệ.
Đây không phải lần đầu tiên Trương Thu chế giễu anh như vậy.
Từ Diệu biết mình là người cuối lớp, việc ảnh hưởng đến điểm trung bình của cả lớp cũng khiến Trương Thu ghét mình là điều đương nhiên.
Vì thế, trước đây dù cô có chế giễu hay vu khống, anh luôn mặc kệ, không thèm bận tâm. Nhưng lúc này, trong lòng anh bất giác dâng lên một cảm giác khó chịu.
Từ Diệu liếc mắt lên, đột ngột hỏi: "Cô nói ai vậy?"
Trương Thu nhìn chằm chằm vào anh, thẳng thắn nói: "Em cũng biết mình là người bị nói đến à? Không tự nhận thì còn gì nữa?"
Từ Diệu khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
Giống như cực kỳ khinh thường những lời của cô, anh lười biếng đáp lại hai từ: "Vô ngữ."
Trong lớp im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không khí trở nên căng thẳng và nặng nề.
Cả cuộc tranh cãi và cảm xúc đều bị dồn nén, có lẽ chỉ cần một giây nữa, mọi thứ sẽ bùng nổ.
Nam Y lo lắng nhìn qua, đôi mày hơi nhíu lại, tay cô siết chặt vào thành ghế, khuôn mặt đầy lo âu.
Từ Diệu biết cô sợ anh sẽ gây chuyện với giáo viên. Anh đành phải cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.
Tuy nhiên, Trương Thu không có ý định buông tha cho anh, cô vẫn chằm chằm nhìn vào Từ Diệu, mở miệng nói: "Cả đời tôi ghét nhất là học sinh nói dối, không chân thật. Mọi người tuyệt đối đừng học theo em ấy."
"Và tôi sẽ nói trước, nếu các bạn giống như cậu ta, gian lận trong phòng thi, đừng trách lớp không dung thứ cho các bạn."
"Nhưng cậu ta là thiếu gia, tôi không thể đuổi được, đành phải tự nuốt nhẫn nhịn này thôi."
Một loạt lời nói như mũi dao, không chút thương xót đâm vào cơ thể anh.
Tay siết chặt bên sườn, Từ Diệu đã cố nín nhịn suốt một thời gian dài, cuối cùng không thể kiềm chế nữa.
"Không phục, thì cô từ chức đi." Anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng mở miệng: "Khó lắm à?"
Tiếng hít thở lạnh lùng vang lên khắp lớp.
Có người nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trời ơi, đây là đối đầu thật sự rồi."
Điều này rõ ràng là thách thức quyền lực của cô giáo Trương Thu. Cô cầm cốc lên, mạnh tay đập xuống bàn giảng: "Từ Diệu, em đừng quá quắt như vậy!"
Từ Diệu cũng giơ tay lên, mạnh mẽ đập xuống bàn, tạo ra tiếng động còn lớn hơn cả của cô: "Rốt cuộc ai mới là người quá quắt?"
Trương Thu tức giận không ít, cô chỉ vào anh: "Tôi có nói sai gì không? Gian lận trong thi cử thì có gì đáng tự hào?"
"Từ Diệu, nếu không phải dựa vào gia đình, em chẳng thể bước vào cổng trường Nhất Trung này đâu, trong lòng em có hiểu không?"
Vừa dứt lời, Từ Diệu đột ngột đứng dậy.
Mọi người đều giật mình hoảng hốt.
Trần Trí Kiệt vội vàng kéo tay anh, nhưng dù có kéo thế nào, Từ Diệu vẫn đứng vững như cây cột.
Đôi môi anh căng chặt, trán nhíu lại, sắc mặt u ám, vẻ giận dữ dần dần hiện rõ.
Đôi mắt anh lạnh lùng như băng, nhìn chằm chằm vào Trương Thu, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Trương Thu, nghe rõ chưa?"
"Tôi không gian lận."
Nói xong, anh giơ chân đá vào ghế, chiếc ghế lập tức đổ xuống đất, tạo ra tiếng động vang trời.
Từ Diệu không biểu cảm, đi về phía cửa sau lớp học, vươn tay kéo cửa và bước ra ngoài.
Cửa bị đóng sầm lại, phát ra âm thanh chói tai.
Trương Thu tức giận mặt đỏ bừng, đang định nói gì đó, thì lại nghe thấy tiếng ghế cọ xát với mặt đất lần thứ hai trong lớp học.
Cô quay đầu nhìn lại, Nam Y cũng đứng dậy. Cô ấy vội vã, trong ánh mắt của mọi người, chạy ra ngoài.
"Nam Y, em làm gì vậy!"
"Quay lại!"
Giọng của Trương Thu vang vọng trong hành lang. Từ Diệu nghe thấy, bước chân chậm lại một chút, nhưng vẫn không có ý định dừng lại.
Bầu trời ngoài trời u ám, mưa nhẹ rơi tí tách. Vài cửa sổ trong hành lang mở ra, gió mang theo những hạt mưa xối vào, không khí nặng nề và ẩm ướt.
Nam Y chạy theo bóng lưng của anh, gọi to: "Từ Diệu!"
"Từ Diệu, cậu, cậu đợi chút."
Cô có lẽ chỉ muốn khuyên anh quay lại.
Đây chính là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh kém.
Học sinh giỏi luôn ưu tiên nghĩ đến thầy cô và lớp học, luôn muốn tránh rắc rối.
Nếu là cô ấy lên tiếng, có lẽ anh sẽ đồng ý, nhưng anh không muốn.
Anh biết mình đã mất kiểm soát cảm xúc, khi tức giận, anh không thể kiềm chế được hành động và lời nói, chỉ sẽ làm cô sợ hãi.
Trương Thu thích cô ấy vì cô khác biệt với anh.
Vì vậy, cô ấy không nên đuổi theo, cô ấy nên quay lại lớp học.
Nghĩ như vậy, Từ Diệu bước đi nhanh hơn.
Cho đến khi cô gái dùng hết sức gọi lớn một tiếng - "A Diệu!"
Giọng nói ấm áp bỗng trở nên vội vã, nghe thoáng qua còn mang theo chút tủi thân.
A Diệu.
Chỉ hai chữ, Từ Diệu ngay lập tức dừng lại, đôi chân như bị trói bằng ngàn cân nặng, không thể nhúc nhích được nữa.
Thấy anh dừng lại, Nam Y dùng hết sức chạy vài bước, cuối cùng đuổi kịp anh, cô lại gọi anh: "A Diệu."
Giọng nói vô cùng dịu dàng, như thể mọi lúc mọi nơi cô đều muốn dập tắt ngọn lửa trong lòng anh.
Từ Diệu đứng yên như một bức tượng, sau vài chục giây, anh nhắm mắt lại, thở dài một hơi, bất lực quay người lại, mở miệng nói: "Tôi không.." quay lại.
Hai chữ còn lại không thể nói ra, nghẹn lại trong cổ họng.
Nam Y đưa tay ra, đưa một chiếc ô nhỏ gọn đến trước mắt anh.
Cô thở gấp, lồng ngực phập phồng dữ dội, mái tóc cũng vì chạy mà trở nên rối bời.
Trong mắt cô chứa đầy nước, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng mở miệng: "Ngoài kia đang mưa, cậu, cậu đừng để bị ướt."