Ngôn Tình Nhân Duyên Bất Tận - Thy

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Thy 1234, 7 Tháng ba 2025.

  1. Thy 1234

    Bài viết:
    26
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên, hòa lẫn giữa tiếng gào rú của âm binh.

    "Hoàng.. dừng lại."

    Hoàng khựng lại, ánh mắt sắc bén ngẩng lên nhìn về khoảng không.

    Tôi cũng sững sờ, đôi mắt dại đi vì tuyệt vọng.

    Tim tôi như thắt lại, cả người run rẩy. Hóa ra.. tất cả những gì tôi đang sống đều là giả dối.

    Tôi chết rồi.

    Hoàng đã nuôi âm binh, tạo trận pháp, hiến tế linh hồn.. chỉ để đưa tôi về.

    Hắn yêu tôi đến mức bất chấp mọi đạo lý, sẵn sàng đánh đổi tất cả, kể cả chính mình.

    Giọng nói đó.. là Long

    Long bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh quét qua đàn âm binh đang quỳ rạp trước Hoàng. Những lá bùa vàng rực quấn quanh ngón tay anh, tỏa ra ánh sáng âm u như cơn gió lùa giữa đêm đông.

    Trong những mảnh ký ức rời rạc lúc trước, thật kỳ lạ tôi vẫn nhớ ra Long.

    Giờ khi mảnh ký ức được sắp xếp rõ ràng tôi biết lý do rồi, vì Long là bạn đồng môn với Hoàng mối quan hệ chính là vô cùng thân thiết với hai chúng tôi nên trong những ký ức vụn vỡ tôi mới nhớ ra Long.

    Long bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh quét qua đàn âm binh đang quỳ rạp trước Hoàng. Những lá bùa vàng rực quấn quanh ngón tay anh, tỏa ra ánh sáng âm u như cơn gió lùa giữa đêm đông.

    "Hoàng.. mày quên mình từng là ai rồi à?" Giọng Long trầm thấp, mang theo chút thương xót.

    Tôi nhìn Hoàng, đôi mắt hoang dại của anh ta như thể sắp phát điên, bàn tay run rẩy cầm cây phất trần, miệng không ngừng lẩm bẩm chú ngữ.

    Hoàng quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên điên loạn. Khóe môi anh ta giật giật, như thể đang cười mà chẳng có chút ấm áp nào.

    "Tao nhớ rất rõ.. tao là người yêu cô ấy." Hoàng cất giọng khàn khàn. "Cô ấy chết, tao kéo cô ấy về.. có gì sai?"

    Tôi bị âm binh giam chặt trong kết giới, ánh mắt hoảng loạn nhìn hai người đối đầu. Cô liên tục lắc đầu, nước mắt trào ra, muốn hét lên nhưng cổ họng bị siết nghẹn.

    Long cười nhạt, tay bấm niệm chú, vẽ một đường chỉ đỏ giữa không trung.

    "Đưa người chết về, chính là nghịch thiên. Mày làm như vậy, cuối cùng cứu được người hay hại người đây?"

    Hoàng cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt cây phất trần đã đen sạm vì oán khí.

    "Chỉ cần cô ấy sống lại.. cho dù bị cô ấy hận cả đời, tao cũng chấp nhận!"

    Tôi nghe đến đây, tim như bị ai bóp nghẹt. Cố đập mạnh vào kết giới, đôi môi run rẩy thốt lên.

    "Hoàng.. em xin anh.. đừng làm vậy nữa.."

    Hoàng chấn động, nhưng ánh mắt nhanh chóng lạnh đi.

    "Em chết rồi.. em không có quyền ngăn anh."

    Long siết chặt tay, ngón trỏ vạch ra giữa không trung một đạo phù đỏ như máu.

    "Thiên địa chính khí, bốn phương thần minh, lấy ngũ hành làm giới, trấn áp tà linh - KHAI!"

    Lời chú vừa dứt, kết giới vây quanh tôi nứt toác, nhưng Hoàng nhanh hơn một bước. Anh ta bấm ngón tay, giật mạnh một sợi tóc trên đầu mình, miệng lẩm bẩm.

    "Tứ phương âm sát, bảy bảy bốn chín hồn - NHẬP!"

    Ầm -

    Mười mấy bóng đen lổn nhổn bò ra từ dưới nền đất, đôi mắt trắng dã, hàm răng sắc nhọn nhe ra như muốn nuốt chửng tất cả. Âm binh vây kín Long, tiếng rên rỉ như xé rách màng nhĩ.

    Long nhếch môi, gương mặt lạnh tanh.

    "Hoàng, mày gọi âm binh của quỷ.. nhưng quên mất tao là ai à?"

    Anh rút từ trong tay áo ra một tấm bùa vàng, cắn ngón tay nhỏ máu lên đó.

    "Thỉnh thiên cương địa sát, trừ tà diệt ác - LỆNH!"

    Tấm bùa bùng cháy giữa không trung, ánh sáng vàng chói rọi, đám âm binh tru tréo rồi tan biến thành làn khói đen. Nhưng Hoàng vẫn đứng yên, không hề nao núng.

    "Mày giỏi lắm.. nhưng đây là trận pháp tao bố trí để hồi sinh cô ấy.. Long, mày ngăn tao một lần, tao giết mày một lần."

    Nói rồi, Hoàng vung cây phất trần, hương khói cuồn cuộn quấn quanh, kết thành một con Huyết Linhđỏ sậm, gầm gừ giữa không trung.

    Long nhíu mày, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.

    "Khí linh do người sống nuôi dưỡng.. mày đã nuôi nó bao lâu rồi?"

    Hoàng cười khàn, ánh mắt điên cuồng.

    "Bảy năm."

    Nghe tới đây tôi chính gần như chết lặng.

    Hoàng đã chuẩn bị buổi tế này suốt bảy năm.. từ cái ngày tôi chết đi.

    Nghe tới đây, tôi gần như chết lặng.

    Hoàng đã chuẩn bị buổi tế này suốt bảy năm.. từ cái ngày tôi chết đi.

    Bảy năm.

    Từng phút, từng giây đều là sự dằn vặt và chấp niệm điên cuồng.

    Hoàng lẩm bẩm trong miệng, anh dùng một con dao bạc cắt máu từ tay. Máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo, thấm ướt từng ký hiệu trận pháp.

    Đôi mắt Hoàng đỏ ngầu, ánh lên sự cố chấp gần như điên loạn. Suốt bảy năm qua, có lẽ anh ta đã sống không khác gì một con quỷ đội lốt người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng ba 2025
  2. Thy 1234

    Bài viết:
    26
    Chương 11 (Hoàn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long búng tay một cái, một sợi chỉ đỏ hiện ra, quấn quanh cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi kết giới. Nhưng vừa mới đi được một bước, Hoàng phất tay.

    "Phong!"

    Ầm -

    Tôi bị hút ngược lại, cơ thể mềm oặt ngã xuống giữa trận pháp. Máu trên bàn tế nhỏ xuống từng giọt, Hoàng bước từng bước chậm rãi về phía cô.

    "Em sẽ sống lại thôi.. đừng sợ."

    Long tức khắc giơ tay kết ấn, mắt đỏ hoe nhìn tôi.

    "Thức tỉnh đi.. đừng để hắn nhốt em trong vũng bùn này nữa."

    Tôi nhìn cả hai người đàn ông trước mặt, một người vì tôi mà lạc lối, một người vì tôi mà chống lại cả âm giới.

    Cô run rẩy, nước mắt rơi lã chã.

    Long bị đánh bật ra xa, thân hình co giật một cái rồi nằm bẹp dưới đất.

    Hoàng đôi mắt đỏ ngầu, trong lòng trắng xuất hiện vô vàn tia máu thật sự như hiện thân của quỷ dữ.

    Anh dường như đã rơi vào trạng thái không thể kiếm soát, tôi chắc chắn nếu hiện tại tôi không thể làm anh thức tỉnh thì hôm nay Long sẻ chết.

    Tôi vùng vẫy trong làn khói đen bao phủ, đôi tay lạnh buốt ghìm chặt cổ tay tôi lại. Những âm binh do Hoàng sai khiến đứng thành hàng, ánh mắt trắng dã vô hồn như búp bê, vây tôi vào giữa.

    Tôi nhìn Hoàng.

    Anh đứng giữa đàn tế, tay cầm dao, từng đường nét dịu dàng trước đây giờ bị sự cuồng loạn bào mòn đến méo mó. Gương mặt đó vẫn là Hoàng, nhưng ánh mắt đã không còn là người tôi yêu nữa.

    "Hoàng!" Tôi hét lên, cổ họng khô khốc, "Dừng lại đi!"

    Anh không nghe, hoặc giả là không muốn nghe.

    Bùa ngải quấn lấy tôi, từng sợi tơ đỏ buộc chặt tứ chi, kéo tôi lùi về phía đàn tế. Mùi máu tươi tanh nồng bốc lên từ những đồ tế lễ trên bàn cúng - móng tay, tóc, xương ngón người.. từng thứ một, tôi đều nhìn thấy rõ ràng.

    Tôi không còn sợ hãi nữa.

    Trái tim đau đến mức không còn cảm giác.

    Tôi khàn giọng:

    "Hoàng.. trước đây chẳng phải anh từng nói.. người làm thầy pháp anh hận nhất là kẻ tà đạo bất chính?"

    Bàn tay cầm dao của Hoàng khựng lại. Tôi nhìn thấy đầu ngón tay anh siết chặt, khớp xương trắng bệch.

    "Anh nếu hôm nay không dừng lại, dù có hồi sinh em một lần em liền chết lại một lần."

    "Đủ rồi, Hoàng.. em không muốn hận anh em xin anh dừng lại đi." Giọng tôi lạt đi, cổ họng đau rát.

    Tôi cắn răng, hốc mắt nóng ran, nhưng vẫn không nhịn được mà thì thầm:

    "Người em thích vốn đâu phải như vậy.."

    Một cơn gió lạnh buốt lùa qua, tàn hương trên bàn cúng bỗng dưng vụt tắt. Không khí như bị ai đó bóp nghẹt.

    Hoàng chấn động.

    Tôi nhìn thấy đôi mắt anh thoáng hoang mang, nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh nhìn điên loạn lại nuốt chửng lý trí.

    Anh bật cười, giọng trầm khàn:

    "Em sai rồi.. em thích Hoàng của ngày trước. Còn bây giờ.. Hoàng của em sẽ dùng cả thiên đạo để đổi lấy mạng em."

    Dao sắc nâng lên, ánh bạc loé lên dưới ngọn nến lập loè.

    Lòng tôi co thắt.

    Giây phút con dao sắp hạ xuống -

    Tôi nhắm mắt, dùng sức siết chặt sợi dây chuyền trên cổ thứ mà Long từng muốn tôi tự mình cắt đứt.

    Đúng nếu cắt đứt cùng lắm anh chỉ bị phản phệ, nhưng nếu phá huỷ thì linh hồn tôi sẻ tiêu tán vĩnh viễn không có luân hồi.

    Tôi không muốn làm vậy.

    Nhưng nếu đó là cách duy nhất để ngăn anh lại..

    Ngón tay tôi run rẩy, chậm rãi kéo sợi dây siết chặt.

    "Hoàng.."

    Giọng tôi nghẹn ngào.

    "Nếu anh tiếp tục, em sẻ để anh vĩnh viễn không thể gặp lại em đó là hình phạt em dành cho anh."

    Lưỡi dao trong tay Hoàng run lên.

    Khoảnh khắc sợi dây sắp đứt, một bàn tay lạnh buốt chụp lấy cổ tay tôi, giữ chặt.

    Hoàng.

    Anh quỳ xuống trước mặt tôi, hai bàn tay siết chặt lấy tay tôi như muốn bóp nát từng ngón.

    "Đừng.." Giọng anh khàn đặc, ánh mắt cuồng loạn thoáng vẻ hoảng sợ.

    "Anh muốn em.. dù là linh hồn hay thân xác.. em chỉ cần ở lại bên anh.. làm ơn.."

    Tôi cắn răng, trái tim quặn thắt.

    "Nếu em ở lại.. anh sẽ giết thêm bao nhiêu người nữa?"

    Bàn tay Hoàng run lên bần bật.

    Khói đen cuồn cuộn quanh thân anh bỗng nhiên chậm lại, như bị ai đó bóp nghẹt.

    Tôi nhìn sâu vào đôi mắt Hoàng, nơi từng là cả thế giới của tôi.

    "Em không muốn anh như thế này.."

    Giọng tôi khẽ khàng:

    "Hoàng, anh từng là người cứu sống em, là người em yêu.. Người đó đâu rồi?"

    Hơi thở anh gấp gáp, ánh mắt giằng xé.

    Tôi biết anh đang đấu tranh.

    Người đàn ông từng hiền lành, dịu dàng đó.. vẫn còn ở đâu đó trong thân xác này.

    Tôi run run đưa tay áp lên má anh, lòng bàn tay lạnh buốt.

    "Anh từng nói.. nếu một ngày anh lạc đường, em sẽ kéo anh về.. Vậy tại sao bây giờ em kéo mà anh không chịu về với em?"

    Hoàng sững sờ.

    Ánh mắt anh dại ra, như thể tôi vừa nói thứ gì đó anh không ngờ tới.

    Lát sau, đôi mắt đỏ ngầu kia dần mờ đi.

    Dòng lệ nóng hổi lăn dài trên má Hoàng.

    Anh chậm rãi buông tay, thì thầm khàn khàn:

    ".. Xin lỗi.."

    Tôi nhìn Hoàng quỳ sụp dưới đất, như thể linh hồn bị bóp nghẹt suốt bao năm qua cuối cùng cũng tìm được đường quay về.

    Nhưng tôi biết.. thứ đã mất đi, mãi mãi không thể quay lại như ban đầu nữa.

    Tôi quỳ bên cạnh Hoàng, lặng lẽ nhìn sợi dây chuyền rơi xuống đất, nhưng một luồn ánh sáng kịp đỡ lại.

    Tiếng bước chân khe khẽ vang lên sau lưng.

    "Sư phụ.."

    Giọng Long khàn khàn vang bên tai tôi, mang theo một nỗi đau sâu kín.

    Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo. Mái tóc hoa râm, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng lại phảng phất nét từ bi.

    Ông khẽ thở dài.

    "Hoàng.. con sai rồi."

    Hoàng không ngẩng đầu, chỉ quỳ đó, đôi vai gầy guộc run rẩy.

    Sư phụ vung tay, từng vòng ấn chú hiện lên trong không trung, quấn lấy Hoàng như sợi dây xích vô hình.

    "Người nghịch thiên cải mệnh, dù là vì tình yêu hay oán hận.. cũng phải chịu hình phạt trăm kiếp luân hồi."

    Tôi cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

    Hoàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn tôi.

    "Em đi đi.."

    Giọng anh run rẩy.

    "Anh không giữ em lại nữa.. Chỉ xin em.. nếu có kiếp sau.. đừng nhớ đến anh."

    Tôi khóc nức nở, muốn lao tới nhưng bị một luồng sức mạnh vô hình giữ lại.

    Linh hồn tôi bắt đầu mờ dần.

    Hoàng nhìn tôi, nở một nụ cười yếu ớt.

    "Anh sẽ đợi em.."

    Ánh sáng bao trùm lấy tôi, kéo tôi ra khỏi thế giới này.

    Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ nghe loáng thoáng tiếng Long thì thầm bên tai:

    "Trăm kiếp luân hồi, có hận, có yêu.. Cuối cùng rồi cũng sẽ quay về bên nhau."



    Ở kiếp cuối cùng, khi tôi ngẩng đầu giữa dòng người tấp nập, một bóng lưng quen thuộc lướt qua trước mặt.

    Tim tôi bất giác đập nhanh hơn.

    Người ấy quay lại - đôi mắt sâu thẳm, nụ cười dịu dàng.

    "Chào em.. Lại gặp nhau rồi."

    Có lẽ số phận luôn có sắp đặt chúng tôi dùng trăm kiếp để sữa chữa sai lầm, cuối cùng cũng có thể gặp lại nhau.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...