Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Chương 30:
Lục Cảnh Hoa xăn quần cho em trai, quay đầu hỏi Phương Mặc:
- Tiểu Mặc, em muốn cởi quần dài xuống nước chơi, hay là chỉ xăn quần như Đường Đường?
Phương Mặc lập tức đáp:
- Em cũng không cởi quần dài, cũng xăn quần như Đường Đường là được rồi!
Lục Cảnh Hoa ngồi xuống giúp hắn xăn quần lên, Phương Mặc thật lễ phép cảm ơn.
Thai song sinh nhìn thấy em trai cũng không muốn cởi quần, vừa cởi được một nửa cũng lập tức kéo lên! Nếu mình cởi quần, chẳng phải thật dọa người. Dứt khoát không cần cởi, đều xăn quần lội xuống nước.
Lục Cảnh Hoa còn cẩn thận tìm địa phương nước thật cạn, xác định không có nguy hiểm mới cho em trai đi xuống chơi. Hơn nữa còn căn dặn:
- Đường Đường không được chạy loạn, chơi ngay nơi này.
Lục Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, đại ca thật quá lo lắng, mình đương nhiên sẽ không mạo hiểm.
Suối nước thật trong suốt, còn có cá tôm thật không ít. Trên những hòn đá còn có không ít ốc bám vào.
Lục Đường Đường học theo dáng vẻ của nhị ca, bắt đầu bắt ốc.
Phương Mặc chặt chẽ đi theo phía sau hắn.
Mọi người bắt ốc một hồi, bên dòng suối dòng người cũng nhiệt náo hơn, người đến chơi càng ngày càng nhiều.
- Cảnh Hoa, đều bắt được gì sao?
Lúc này bạn học của Lục Cảnh Hoa mang theo em trai em gái đến gần.
Lục Cảnh Hoa đưa giỏ trúc qua cho họ xem:
- Đều là ốc, còn bắt vài con cua đá.
- Vậy cũng không tệ, chúng tôi bắt hồi lâu đều chỉ bắt được ốc. Không nhìn thấy con cua nào.
Lục Đường Đường nghe họ nói chuyện, trong lòng nhủ thầm, lần trước mình nói muốn bắt gà rừng, liền thật sự có gà rừng xuất hiện.
Lần này nếu mình nhắc tới cá, có xuất hiện như lần trước hay không?
Mặc kệ, mình muốn thử một lần! Trong lòng hắn thầm cầu nguyện: Đến chút cá đi, cho mọi người cải thiện chút bữa ăn.
Đột nhiên ánh mắt hắn khựng lại, kêu lên:
- Ca ca! Ca ca!
Lục Cảnh Hoa nghe thanh âm liền đi tới ôm hắn hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Không muốn chơi nữa sao?
Lục Đường Đường ghé bên tai anh trai, chỉ chỉ:
- Ca ca, cá! Có cá!
Lục Cảnh Hoa vừa nhìn theo, liền giật mình. Thật sự có cá, hắn liền buông em trai.
Hắn nhìn qua Lục Cảnh Quốc, hai anh em nhẹ chân nhẹ tay đi tới, Lục Cảnh Hoa động tác nhanh nhẹn, vươn tay liền bắt được.
Lục Đường Đường đứng một bên vỗ tay khen ngợi.
Phương Mặc chợt hô:
- Đại ca, bên kia còn có.
Thai song sinh đi theo gia nhập đội ngũ bắt cá.
Càng nhiều cá, bọn nhỏ càng có động lực, ngay cả Phương Mặc cũng tham gia bắt cá.
Mấy anh em đang cao hứng, một màn này rơi trong mắt người khác lại biến thành ghen ăn tức ở.
Nhất là Dương Phán Đệ nghe tin trong suối có thật nhiều cá, nhìn thấy mấy anh em luôn bắt được cá, sắc mặt nàng càng thêm âm trầm.
Ghen tỵ không ngừng cắn nuốt trái tim Dương Phán Đệ, bằng vào cái gì? Người Lục gia làm gì cũng thuận lợi như vậy, vận khí còn tốt như thế!
Bằng cái gì? Lục Đường Đường cái gì cũng không cần làm, đứng một bên, mấy anh em Lục gia liền chơi đùa vui vẻ với hắn?
Lông mày Dương Phán Đệ cau chặt lại.
Không được, nàng quyết định cần chủ động ra tay. Bằng không chờ Lục Đường Đường tự mình đi ra ngoài chơi không biết phải đợi bao lâu. Nàng nhịn không được. Dương Phán Đệ hướng chỗ Lục Đường Đường đi tới.
Bởi vì Lục Cảnh Hoa bọn họ bắt được thật nhiều cá nên giỏ trúc quá nặng không thể mang theo, cho nên Lục Đường Đường phụ trách đứng bên khe suối xem chừng giỏ trúc.
- Đường Đường đệ đệ, các cậu bắt cái gì vậy?
Lục Đường Đường nghe thanh âm quay đầu chứng kiến Dương Phán Đệ đứng bên cạnh hắn, trong lòng nhủ thầm:
- Nữ chính, sao lại ở đây? Không phải là muốn hại mình đi?
Hắn ôm chặt giỏ trúc cảnh giác nhìn nàng.
Dương Phán Đệ đi tới bên cạnh thò đầu nhìn giỏ trúc, khoa trương nói:
- Oa, các cậu cũng thật lợi hại đi. Bắt được nhiều cá như vậy.
Lục Đường Đường không xác định nữ chính muốn làm cái gì, dứt khoát không thèm để ý tới nàng.
Dương Phán Đệ thấy hắn không nói chuyện, lại hỏi:
- Đường Đường đệ đệ, sao cậu ở đây một mình coi chừng dùm. Sao không cùng bọn họ đi bắt cá?
Lục Đường Đường vẫn không nói chuyện.
Dương Phán Đệ vẫn không để ý, tiếp tục dỗ dành:
- Đặt giỏ trúc trong này sẽ không ai lấy đâu, chị mang em đi bên kia bắt cá được không? Vừa rồi chị chứng kiến bên kia có con cá lớn, còn lớn hơn cá trong giỏ này nga!
Lục Đường Đường nghiêng đầu nhìn nàng, Dương Phán Đệ tiếp tục dụ dỗ:
- Bên kia có cá lớn, chị mang em đi bắt được không?
Nói xong nàng còn dùng ngón tay chỉ:
- Bên kia kìa.
Lục Đường Đường nhìn qua, kháo! Bên kia là địa phương nước sâu. Hắn sẽ không mắc mưu, lắc đầu:
- Không cần, chị đi đi, bằng không tôi gọi anh tôi.
Sắc mặt Dương Phán Đệ cứng ngắc, chết nhi đồng này làm sao vậy, sao mỡ muối không vào.
Lục Đường Đường hoài nghi nữ chính đầu óc có vấn đề, trong này có nhiều người như vậy lại còn dám dụ dỗ hắn đi chỗ nước sâu chơi, thật sự là ăn gan báo.
Dương Phán Đệ nói chuyện, mắt vẫn nhìn chỗ Lục Cảnh Hoa bọn họ. Sợ bị bọn hắn phát hiện, phá hoại chuyện tốt của nàng. Kết quả Lục Đường Đường căn bản không nghe lời nàng, không chịu đi với nàng.
- Tiểu Mặc, em muốn cởi quần dài xuống nước chơi, hay là chỉ xăn quần như Đường Đường?
Phương Mặc lập tức đáp:
- Em cũng không cởi quần dài, cũng xăn quần như Đường Đường là được rồi!
Lục Cảnh Hoa ngồi xuống giúp hắn xăn quần lên, Phương Mặc thật lễ phép cảm ơn.
Thai song sinh nhìn thấy em trai cũng không muốn cởi quần, vừa cởi được một nửa cũng lập tức kéo lên! Nếu mình cởi quần, chẳng phải thật dọa người. Dứt khoát không cần cởi, đều xăn quần lội xuống nước.
Lục Cảnh Hoa còn cẩn thận tìm địa phương nước thật cạn, xác định không có nguy hiểm mới cho em trai đi xuống chơi. Hơn nữa còn căn dặn:
- Đường Đường không được chạy loạn, chơi ngay nơi này.
Lục Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, đại ca thật quá lo lắng, mình đương nhiên sẽ không mạo hiểm.
Suối nước thật trong suốt, còn có cá tôm thật không ít. Trên những hòn đá còn có không ít ốc bám vào.
Lục Đường Đường học theo dáng vẻ của nhị ca, bắt đầu bắt ốc.
Phương Mặc chặt chẽ đi theo phía sau hắn.
Mọi người bắt ốc một hồi, bên dòng suối dòng người cũng nhiệt náo hơn, người đến chơi càng ngày càng nhiều.
- Cảnh Hoa, đều bắt được gì sao?
Lúc này bạn học của Lục Cảnh Hoa mang theo em trai em gái đến gần.
Lục Cảnh Hoa đưa giỏ trúc qua cho họ xem:
- Đều là ốc, còn bắt vài con cua đá.
- Vậy cũng không tệ, chúng tôi bắt hồi lâu đều chỉ bắt được ốc. Không nhìn thấy con cua nào.
Lục Đường Đường nghe họ nói chuyện, trong lòng nhủ thầm, lần trước mình nói muốn bắt gà rừng, liền thật sự có gà rừng xuất hiện.
Lần này nếu mình nhắc tới cá, có xuất hiện như lần trước hay không?
Mặc kệ, mình muốn thử một lần! Trong lòng hắn thầm cầu nguyện: Đến chút cá đi, cho mọi người cải thiện chút bữa ăn.
Đột nhiên ánh mắt hắn khựng lại, kêu lên:
- Ca ca! Ca ca!
Lục Cảnh Hoa nghe thanh âm liền đi tới ôm hắn hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Không muốn chơi nữa sao?
Lục Đường Đường ghé bên tai anh trai, chỉ chỉ:
- Ca ca, cá! Có cá!
Lục Cảnh Hoa vừa nhìn theo, liền giật mình. Thật sự có cá, hắn liền buông em trai.
Hắn nhìn qua Lục Cảnh Quốc, hai anh em nhẹ chân nhẹ tay đi tới, Lục Cảnh Hoa động tác nhanh nhẹn, vươn tay liền bắt được.
Lục Đường Đường đứng một bên vỗ tay khen ngợi.
Phương Mặc chợt hô:
- Đại ca, bên kia còn có.
Thai song sinh đi theo gia nhập đội ngũ bắt cá.
Càng nhiều cá, bọn nhỏ càng có động lực, ngay cả Phương Mặc cũng tham gia bắt cá.
Mấy anh em đang cao hứng, một màn này rơi trong mắt người khác lại biến thành ghen ăn tức ở.
Nhất là Dương Phán Đệ nghe tin trong suối có thật nhiều cá, nhìn thấy mấy anh em luôn bắt được cá, sắc mặt nàng càng thêm âm trầm.
Ghen tỵ không ngừng cắn nuốt trái tim Dương Phán Đệ, bằng vào cái gì? Người Lục gia làm gì cũng thuận lợi như vậy, vận khí còn tốt như thế!
Bằng cái gì? Lục Đường Đường cái gì cũng không cần làm, đứng một bên, mấy anh em Lục gia liền chơi đùa vui vẻ với hắn?
Lông mày Dương Phán Đệ cau chặt lại.
Không được, nàng quyết định cần chủ động ra tay. Bằng không chờ Lục Đường Đường tự mình đi ra ngoài chơi không biết phải đợi bao lâu. Nàng nhịn không được. Dương Phán Đệ hướng chỗ Lục Đường Đường đi tới.
Bởi vì Lục Cảnh Hoa bọn họ bắt được thật nhiều cá nên giỏ trúc quá nặng không thể mang theo, cho nên Lục Đường Đường phụ trách đứng bên khe suối xem chừng giỏ trúc.
- Đường Đường đệ đệ, các cậu bắt cái gì vậy?
Lục Đường Đường nghe thanh âm quay đầu chứng kiến Dương Phán Đệ đứng bên cạnh hắn, trong lòng nhủ thầm:
- Nữ chính, sao lại ở đây? Không phải là muốn hại mình đi?
Hắn ôm chặt giỏ trúc cảnh giác nhìn nàng.
Dương Phán Đệ đi tới bên cạnh thò đầu nhìn giỏ trúc, khoa trương nói:
- Oa, các cậu cũng thật lợi hại đi. Bắt được nhiều cá như vậy.
Lục Đường Đường không xác định nữ chính muốn làm cái gì, dứt khoát không thèm để ý tới nàng.
Dương Phán Đệ thấy hắn không nói chuyện, lại hỏi:
- Đường Đường đệ đệ, sao cậu ở đây một mình coi chừng dùm. Sao không cùng bọn họ đi bắt cá?
Lục Đường Đường vẫn không nói chuyện.
Dương Phán Đệ vẫn không để ý, tiếp tục dỗ dành:
- Đặt giỏ trúc trong này sẽ không ai lấy đâu, chị mang em đi bên kia bắt cá được không? Vừa rồi chị chứng kiến bên kia có con cá lớn, còn lớn hơn cá trong giỏ này nga!
Lục Đường Đường nghiêng đầu nhìn nàng, Dương Phán Đệ tiếp tục dụ dỗ:
- Bên kia có cá lớn, chị mang em đi bắt được không?
Nói xong nàng còn dùng ngón tay chỉ:
- Bên kia kìa.
Lục Đường Đường nhìn qua, kháo! Bên kia là địa phương nước sâu. Hắn sẽ không mắc mưu, lắc đầu:
- Không cần, chị đi đi, bằng không tôi gọi anh tôi.
Sắc mặt Dương Phán Đệ cứng ngắc, chết nhi đồng này làm sao vậy, sao mỡ muối không vào.
Lục Đường Đường hoài nghi nữ chính đầu óc có vấn đề, trong này có nhiều người như vậy lại còn dám dụ dỗ hắn đi chỗ nước sâu chơi, thật sự là ăn gan báo.
Dương Phán Đệ nói chuyện, mắt vẫn nhìn chỗ Lục Cảnh Hoa bọn họ. Sợ bị bọn hắn phát hiện, phá hoại chuyện tốt của nàng. Kết quả Lục Đường Đường căn bản không nghe lời nàng, không chịu đi với nàng.