Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 20: Bấm để xem Chờ vợ lão Dương dừng lại lấy hơi, lúc này mới phát hiện Phán Đệ không động tĩnh. Nhưng nàng cũng không lo lắng nha đầu này sẽ xảy ra sự cố, mang theo cánh tay của nàng đem ném vào vựa củi. Lại nhìn ba nha đầu còn lại giận mắng: - Còn không nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, đều chờ chết sao? Nàng thở dốc quay lại trong phòng nằm xuống. Mà Phán Đệ nằm trong vựa củi, không ai đi thăm dò xem nàng có làm sao không. Sáng hôm sau, Lai Đệ mở ra vựa củi đẩy em gái còn nằm ngủ: - Phán Đệ, Phán Đệ tỉnh. Nếu không dậy mẹ lại đánh người. Mà trước khi Lai Đệ đẩy cửa thì Phán Đệ đã tỉnh, mở hí mắt đầu đau làm nàng ôm hồi lâu, đợi nàng hòa hoãn lại nhìn thấy bàn tay mình biến nhỏ, còn có vựa củi vô cùng quen thuộc, làm nàng ngây ngẩn cả người. Đây là làm sao vậy? Đây là nằm mơ sao? Vì sao nàng lại quay lại nhà mình trước kia. Còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, cửa đã bị mở ra. Chứng kiến chị cả đi vào kêu nàng. Dương Phán Đệ lúc này mới tin tưởng, chính mình giống như lời cháu gái đã nói, sống lại! Nhốt vựa củi? Hẳn là năm nàng mới năm tuổi làm rơi chậu nước, như vậy nói hiện tại nàng chỉ mới năm tuổi. Đời này nàng có thể lặp lại một lần, Dương Phán Đệ nhịn xuống nội tâm vui mừng kích động, đi theo chị cả đi ra sân. Thật sự là đại viện bộ đội, thật tốt quá. Đời này nàng không cần giống như đời trước, sống uất ức như vậy. Nghe tiếng cười hi hi ha ha cách vách, Dương Phán Đệ bóp chặt nắm tay. Nếu có thể đi Lục gia, cả đời của nàng cũng không cần sầu. Nàng chính là biết đời trước năm đứa con của Lục gia giỏi bao nhiêu. Hai người là lão bản, một phi hành viên, còn có một công tác trong bộ đội đặc chủng. Chỉ có đứa con út được cả nhà sủng ái lên, chuyện gì cũng không cần làm. Ngay cả Lục Cảnh Hoa mở công ty kiếm được tiền đều là cấp cho Lục Đường Đường. Dương Phán Đệ cười lạnh một tiếng, nếu Lục Đường Đường mất, nàng không phải có thể hưởng thụ phúc khí đời trước của hắn? Thêm nửa năm nữa mẹ của nàng cũng chết. Khi đó bốn chị em bọn họ sẽ biến thành nhi đồng không mẹ, chỉ cần nàng đi lão Lục gia bán thảm, bọn hắn chắc chắn sẽ đau lòng, nói không chừng còn sẽ thu nuôi nàng! Dương Phán Đệ càng cân nhắc càng cảm thấy mình nghĩ không sai, chỉ cần không có Lục Đường Đường, nàng lại có thể thay thế hắn hưởng phúc. - Phán Đệ, thất thần làm gì, nhanh đi cho gà ăn. Dương Phán Đệ bị nhị tỷ Niệm Đệ đánh đoạn ý nghĩ, nàng ngây người nhìn Niệm Đệ, mang theo thùng gỗ đi cho gà ăn. Chị cả, nhị tỷ, tam tỷ, ngay cả nàng, đời trước cũng chưa từng được hưởng phúc. Sớm gả cho người, làm mụ già cả đời cho người khác. Đời này nàng không cần thảm như vậy, nàng cần đoạt đi hạnh phúc của Lục Đường Đường, hưởng thụ cuộc sống của Lục Đường Đường! Nghĩ tới cuộc sống ngày sau của mình, tâm tình Dương Phán Đệ cũng thay đổi lên. Luôn cả khi nhìn thấy thức ăn cho gà cũng cảm thấy tốt đẹp hơn nhiều. Tin tưởng qua không được bao lâu, nàng sẽ trở thành đoàn sủng của Lục gia. Hiện tại nàng tựa hồ đã thấy được cảnh tượng chính mình gió xuân đắc ý. Mà lúc này Lục Đường Đường còn chưa biết nữ chính đã sống lại, đang ở trong vòng vây mấy anh trai ăn canh gà. Hắn ăn một ngụm, mấy anh trai liền vỗ tay khen ngợi. Lục Đường Đường cắn răng sữa, trong lòng nghĩ: - Thật dọa người, chỉ ăn ngụm cơm đã được khen ngợi. Trần Quế Hoa nở nụ cười: - Nhìn xem nào, Đường Đường nhà chúng ta mới một tuổi đã có thể tự mình ăn cơm. Thật đúng là giỏi quá! Nhìn thấy con út ăn xong ngụm cơm cuối cùng, Trần Quế Hoa thu thập bàn, bưng chậu: - Lão đại, con mang theo Đường Đường đi chỗ đại thụ chơi, mẹ đi với Trương đại nương ra sông giặt quần áo. Lục Cảnh Hoa mang Đường Đường nghỉ ngơi một hồi mới đội mũ cho hắn, phun chút thuốc đuổi muỗi: - Lão nhị, mang theo bình nước, bỏ thêm hai khối bánh trái đào, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút. Mấy anh em đi ra ngoài, dọc đường còn gặp được bạn học của Lục Cảnh Hoa, mời hắn cùng đi đá cầu. Nhưng Lục Cảnh Hoa lo lắng giao em út cho mấy em trai trông chừng, cự tuyệt bạn học mời. Lục Đường Đường cũng không cần làm phiền đại ca, ôm cổ hắn hô: - Đi, đi, ca ca đi đi! Lục Cảnh Quốc cũng nói: - Đại ca đi thôi, em mang theo Đường Đường ngồi xa xa nhìn các anh chơi đá cầu. Lục Cảnh Hoa nghĩ nghĩ cũng tốt, liền đồng ý, ôm em trai cùng đi sân bóng. Nói là sân bóng, kỳ thật chỉ là một mảnh đất trống của đại viện bộ đội. Diện tích không lớn lắm, nhưng đủ cho bọn nhỏ chơi đùa. Lục Đường Đường phối hợp cùng nhị ca ngồi dưới đất, không ồn ào không nháo sự nhìn đại ca chơi đá cầu, thỉnh thoảng còn đứng lên hô to: - Ca ca, cố lên! - Đường Đường, uống miếng nước. Lục Cảnh Quốc mở nắp đút nước cho em trai. Lục Đường Đường uống vài hớp đẩy ra: - Ca ca uống. Lục Cảnh Quốc mỉm cười uống nước, lại đưa cho thai song sinh ngồi một bên. Hắn lấy ra bánh trái đào hỏi: - Đường Đường có muốn ăn hay không? Lục Đường Đường kỳ thật không đói, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của tam ca bọn họ, hắn gật đầu tiếp nhận. Sau đó tách ra, đưa cho ba anh trai mỗi người một miếng, cuối cùng mới hài lòng cắn khối bánh còn lại của mình. Trong túi còn một cái bánh, chờ đại ca chơi xong có thể cho hắn ăn. Lục Đường Đường vừa nghĩ vừa quơ đôi chân béo tròn của mình. Tốt nha, hắn thật sự là một đứa bé tốt biết cùng anh trai chia nhau hưởng lợi! - Cảnh Quốc ca ca, các anh ở trong này làm cái gì? Lúc này sau lưng Lục Đường Đường truyền tới thanh âm, hắn xoay người.. chứng kiến một bé gái gầy yếu đi tới, còn vác một giỏ trúc, quần áo dơ bẩn nhìn nhị ca của hắn cười. Ân? Đây là ai vậy? Lục Cảnh Quốc quay đầu nhìn thấy nàng, cau mày nói: - Chúng tôi ở đây bồi anh trai tôi chơi đá cầu, hỏi làm chi? Bé gái cúi đầu đá đá cành cây dưới chân, ra vẻ đáng thương nói: - Mẹ em muốn em cùng chị cả bọn họ đi lấy rau dại, bọn họ đều vào trong núi đào rau dại. Em qua bên này nhìn xem có hay không. Lục Đường Đường nghiêng đầu nhìn bốn phía, nơi này một mảnh trọc lóc.. làm gì có chút rau xanh nào? Sao lại đi tới trong này tìm rau dại. Ngay lúc hắn còn tò mò, Lục Cảnh Quốc nói: - Nơi này không có rau dại, em nhanh về nhà đi. Bằng không Lai Đệ bọn họ tìm không thấy em thì sẽ sốt ruột. Lục Đường Đường nghe tới đây liền ngây ngẩn cả người. Kháo! Đây chẳng lẽ chính là nữ chính? Bằng không sao nói đây, ai lại chạy tới địa phương không một cọng cỏ tìm rau dại, lấy cớ cũng quá gượng gạo. Nguyên lai là muốn tiếp cận mấy anh trai của hắn, Lục Đường Đường dám khẳng định, hiện tại nữ chính khẳng định là sống lại. Bằng không sẽ không chạy tới trước mặt bọn họ, trước kia nghe nhị ca nói qua, lá gan của Dương Phán Đệ quá nhỏ, chứng kiến anh em bọn họ liền bỏ chạy. Làm sao lại như hôm nay, còn gom lại nói chuyện với bọn họ. Không được, hiện tại nữ chính đã sống lại, Lục Đường Đường cần giữ vững tinh thần, ngăn cản nàng làm tổn thương tới người nhà mình!
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 21: Bấm để xem Lục Cảnh Quốc không muốn cùng một bé gái nói nhiều lắm, xoay người tiếp tục nhìn xem đại ca đá cầu. Nhưng Lục Đường Đường vẫn ngây ngốc nhìn nữ chính. Dù sao hiện tại hắn mới một tuổi, cũng không sợ bị nữ chính nhìn ra được cái gì. Nhưng hắn thật không nghĩ tới ánh mắt nữ chính mới năm tuổi nhìn mình lại âm sâm ác độc như vậy. Lục Đường Đường bị nàng nhìn dựng đứng tóc gáy, nhưng hắn cũng không dám biểu hiện, còn cố ý hướng nữ chính cười cười. Dương Phán Đệ chứng kiến đứa nhỏ này nhìn mình ngây ngô cười, trong lòng càng không thoải mái. Bằng cái gì đời trước hắn việc gì cũng không cần làm, là có thể có được hết thảy hạnh phúc. Các anh trai trong nhà còn tự nguyện đem tiền đều cấp cho hắn. Nàng liều mạng nỗ lực còn sống, lại chỉ có thể sớm lập gia đình, làm mụ già cả đời cho người khác. Đến chết còn không ngừng làm việc. Bằng cái gì! Bằng cái gì ông trời không công bình như vậy. Ha ha, đời này sẽ khác. Nàng cần cướp đi hạnh phúc của Lục Đường Đường, nàng cần giành trước một bước làm đoàn sủng của Lục gia. Đời này nàng cũng muốn giống như đời trước của Lục Đường Đường, cái gì cũng không cần làm, chờ các anh trai sủng ái. Nàng hừ lạnh, liếc mắt nhìn Lục Đường Đường chuyện gì đều không hiểu. Hiện tại mày cứ cười đi, tao xem mày còn có thể cười được bao lâu! Lục Đường Đường nhìn thấy ánh mắt ác độc của nữ chính, nghĩ thầm: - Kháo, thật đáng sợ! Hơn nữa Lục Đường Đường có một dự cảm mãnh liệt. Hắn cảm giác được nữ chính sẽ không đợi cho hắn bốn tuổi mới động thủ. Xem ra sau này nhất định phải càng thêm chú ý hành động của nàng. Không thể để cho các anh trai bị tổn thương, chủ yếu còn cần đề phòng nàng sẽ hãm hại chính mình. Chỉ cần mình không xảy ra chuyện, nàng cũng không tổn thương được các anh trai. Nghĩ tới đây, Lục Đường Đường quay người ôm Lục Cảnh Quốc làm nũng: - Nhị ca, uống sữa. Lục Cảnh Quốc sửng sốt, sao em trai đột nhiên đòi uống sữa? Bình thường giờ này, cũng chưa từng gặp qua hắn đòi uống sữa. Chẳng lẽ bị đói? Quả nhiên nghĩ tới đây Lục Cảnh Quốc liền ôm em trai hôn hôn nói: - Được, vậy chúng ta về nhà, nhị ca pha sữa bột cho em. Lão tam đi kêu đại ca. Thai song sinh vừa nghe vội vàng đứng dậy chạy hướng Lục Cảnh Hoa. Lục Cảnh Hoa chứng kiến thai song sinh chạy tới cũng không còn tâm tư đá cầu. Không đợi bọn họ đi qua, hắn trước tạm biệt bạn học, sau đó đi về hướng Lục Đường Đường. Lục Đường Đường chứng kiến anh trai đi tới, cười khanh khách vươn tay đòi ôm. Lục Cảnh Hoa tiến nhanh vài bước định ôm, nhưng chợt nhớ tới người mình đẫm mồ hôi, liền dỗ dành: - Đường Đường trước cho nhị ca ôm, chờ đại ca về nhà tắm rửa xong tiếp tục ôm em được không. Lục Đường Đường nhu thuận gật gật đầu. Lục Cảnh Quốc đương nhiên nguyện ý ôm em trai, đại ca cũng không giành với hắn. Hắn cười toe toét nói: - Vậy nhanh về nhà đi. Đường Đường muốn uống sữa. Lục Cảnh Hoa nhìn em trai, liền mang theo bọn họ quay về nhà. Không ai thèm để ý bé gái đi theo phía sau bọn họ. Dương Phán Đệ biết đoạn thời gian này là năm thiên tai, nhà ai đều cũng thiếu lương, thậm chí lương thực cũ cũng ăn hết rồi. Nhà bọn họ thậm chí ngay cả lương thực phụ cũng ăn không nổi. Bằng cái gì a, bằng cái gì nàng mỗi ngày đều phải đi ra đào rau dại điền no bụng. Nếu không đào được rau dại, mẹ nàng cũng không cho nàng ăn bánh bắp, chỉ có thể uống nửa bát cháo bắp. Mà con út của Lục gia lúc này còn có thể uống sữa bột. Bằng cái gì mạng của hắn tốt như vậy? Dương Phán Đệ càng nghĩ càng tức giận, trong lòng càng không dung được Lục Đường Đường tồn tại. Không được, nàng không muốn chờ đợi. Nàng muốn sớm bỏ ra nguyên sinh gia đình. Ngày như vậy dù một ngày cũng qua không nổi nữa. Một ý tưởng ác độc nổ tung trong đầu óc của nàng. Ha ha, nếu Lục Đường Đường sẩy chân rơi xuống nước? Hoặc là ngã sấp xuống mà chết. Vậy hết thảy hắn hưởng thụ hiện tại, có phải đều thuộc về nàng? Dương Phán Đệ cười lạnh một tiếng, không tiếp tục đi theo anh em Lục gia quay về. Mà chạy tới dưới chân núi tìm rau dại, hiện tại điền no bụng mới là trọng yếu nhất. Lục Đường Đường? Không vội, còn vài ngày trường học sẽ cần khai giảng. Không có Lục Cảnh Hoa bọn hắn bảo hộ, nàng thật muốn nhìn xem thằng nhóc kia sao có thể đấu qua được nàng. Suy nghĩ cẩn thận, tâm tình Dương Phán Đệ cũng tùy theo cao hứng trở lại. Nhất là nghĩ tới sau này mình sẽ được Lục gia sủng ái, ý cười trên mặt càng rõ ràng. Bởi vậy mới nói vì sao ông trời sẽ tự nhiên vô cớ cho nàng sống lại. Nhất định là xem nàng đời trước rất thảm, cho nàng trở lại bù đắp cho nàng. Ý tưởng của Dương Phán Đệ Lục Đường Đường không cần đoán cũng có thể nghĩ ra là gì. Nhưng không sao cả. Đời này hắn cũng không phải thật sự là một đứa con nít, muốn hại Lục gia? Hừ, hắn muốn nhìn xem nữ chính làm như thế nào. Mấy anh em về tới nhà, Lục Cảnh Hoa đi tắm rửa. Lục Cảnh Quốc để thai song sinh chơi với Đường Đường trong sân, hắn đi pha sữa bột. Lúc này Trần Quế Hoa cũng bưng chậu quần áo giặt xong đi vào sân. Chứng kiến mấy đứa con đang chơi đùa, nàng buông chậu vỗ vỗ tay: - Đường Đường, qua đây với mẹ. Lục Đường Đường đang ghé lên đùi tứ ca nghe hắn giảng chuyện xưa, đột nhiên nghe được mẹ kêu tên của hắn. Lục Đường Đường quay đầu lại, quả nhiên là mẹ trở về. Hắn cười lộ ra bốn cái răng sữa, vươn tay lảo đảo đi tới bên người Trần Quế Hoa. Trần Quế Hoa ôm hắn hôn hắn: - Đại ca bọn họ mang con đi ra ngoài chơi sao? Lục Đường Đường ôm cổ nàng gật gật đầu, mềm mại nói: - Đi chơi, đều đi vậy! Lục Cảnh Quốc cầm bình sữa đi tới, chứng kiến mẹ liền cười đi qua ôm Đường Đường: - Mẹ, mẹ vào nhà nghỉ ngơi, một hồi con phơi đồ giúp mẹ. Trần Quế Hoa khẽ cười, xua tay: - Đâu có gì mệt, Đường Đường đói sao? Con đút cho em bú trước. Mẹ đi phơi quần áo. Nói xong nhìn bình sữa hỏi: - Lão nhị, con thả mấy muỗng sữa bột? Lục Cảnh Quốc quơ bình sữa: - Thả bốn muỗng. Xảy ra chuyện gì? Trần Quế Hoa nói: - Lần sau con đổ ít nước một chút. Bằng không Đường Đường uống sữa, cơm trưa ăn không vô. Lục Cảnh Quốc gật đầu: - Được, con nhớ rồi. Đường Đường cũng chưa từng đòi uống sữa giờ này. Đột nhiên muốn uống, con tưởng hắn đói. Trần Quế Hoa cười nói: - Hiện tại đã biết đi, khẳng định sẽ dễ đói. Sau này cần cho Đường Đường ăn thêm mấy bữa cơm. Lục Đường Đường cũng không cảm thấy đói, nhưng mẹ cho hắn ăn thêm cơm cũng tốt. Nghĩ tới vừa rồi hắn bị nữ chính trừng mắt nhìn, hắn muốn cáo trạng. Phải cho mẹ bọn họ biết nữ chính không có ý tốt. Lục Đường Đường ôm bình sữa, rầm rì: - Mẹ, mẹ, chị nhà bên, nàng nhìn Đường Đường như thế này, Đường Đường sợ nha. Nói xong hắn trừng lớn hai mắt, hắn còn chưa thể biểu hiện ra vẻ ác độc, thật là tức giận. - Gì? Nhi đồng nhà lão Dương trừng con? Trần Quế Hoa kinh ngạc hỏi. Lục Đường Đường gật gật đầu, lại biểu diễn thêm một lần trừng người.
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 22: Bấm để xem Trần Quế Hoa ôm Lục Đường Đường hỏi thai song sinh: - Là chuyện gì, tụi con gặp được ai bên nhà cách vách? Lục Cảnh Cường chứng kiến mẹ đột nhiên nghiêm túc lên, hắn khẩn trương nhéo nhéo ngón tay nói: - Chính là con gái thứ tư của lão Dương gia, Dương Phán Đệ. Trần Quế Hoa nhíu mày, nghĩ mãi mà không rõ vì sao đứa bé kia phải trừng Đường Đường. Theo lý mà nói con ngoan của nàng chưa từng gặp mặt bọn họ a. Cũng chỉ có hai ngày nay ra ngoài chơi nhiều hơn, đều do lão đại bọn họ mang theo, vì sao phải trừng Đường Đường? Lúc này Lục Cảnh Quốc cũng nói: - Mẹ, con cũng cảm thấy kỳ quái, tứ nha đầu mỗi lần chứng kiến tụi con đều bỏ chạy, hoặc là trốn tránh tụi con. Hôm nay lại chủ động đi tới nói chuyện với tụi con, còn gọi con Cảnh Quốc ca ca! - Mẹ, nàng làm sao vậy, vì sao phải trừng Đường Đường? Lục Cảnh Quốc lắc đầu: - Con không biết, con xem nàng chỉ là tiểu nha đầu, nên không để ý nàng. Không chú ý nàng trừng Đường Đường. Lục Cảnh Phú mấp máy miệng, ấp úng nói: - Không phải trừng, vâng, là giống kiểu ánh mắt của Lưu quả phụ. Ánh mắt như muốn giết người! - Thứ gì vậy? Lão tam con nhìn thấy? Trần Quế Hoa giữ tay Lục Cảnh Phú hỏi. Lục Cảnh Phú gật đầu: - Con đang xem đại ca chơi đá cầu, Đường Đường vẫn luôn không xoay người lại. Vì vậy con quay đầu nhìn thoáng qua. Nhưng Dương Phán Đệ chứng kiến con quay đầu, lập tức đổi mặt cười. Nhưng con đã thấy được dáng vẻ của nàng, biểu tình giống Lưu quả phụ ngày đó như đúc. Lục Cảnh Hoa tắm rửa xong đi ra định tiếp lấy em trai lại bị mẹ cản lại. Trần Quế Hoa nhướng mày: - Tụi con từng khi dễ qua nàng? Thai song sinh xua tay, vội vàng nói: - Mẹ, tụi con không có! Khi phụ tiểu nha đầu làm gì, tụi con chưa từng làm như vậy. Ba ba dạy tụi con không thể động thủ với nữ sinh. Cũng không được ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít! Tụi con đều nhớ rõ đâu. Lục Cảnh Hoa mờ mịt, đang nói gì vậy? Sao hắn nghe không hiểu. Lục Cảnh Quốc giải thích cho hắn nghe qua. Lục Cảnh Hoa bắt được điểm chính, liền nói: - Thì phải là Dương Phán Đệ dùng ánh mắt ác độc nhìn một mình Đường Đường? Nhưng đối với các em đều cười a a có phải hay không? Lục Cảnh Phú nghĩ lại một chút, xác thực như lời đại ca đã nói. Dương Phán Đệ đối với nhị ca cũng cười a a, chứng kiến hắn xoay đầu cũng đổi mặt cười. Duy nhất lộ ra loại diễn cảm kia với em út. Trần Quế Hoa cũng không hiểu tiểu nha đầu kia là muốn làm gì? Nếu nàng có địch ý với Đường Đường, sau này cần đề phòng nàng. Nàng vỗ vỗ Lục Đường Đường, ôn nhu nói: - Đường Đường, sau này gặp được nàng, cần rời xa biết không? Nếu nàng khi phụ con, con về nhà cho mẹ biết, hoặc là nói với các anh trai. Trần Quế Hoa nói xong lại sợ con út không hiểu, quay đầu nói: - Sau này mặc kệ đi đâu, tụi con đều đừng bỏ lại một mình Đường Đường. Nghe được không? Mấy anh em liên tục bảo chứng, mặc kệ đi đâu chơi cũng sẽ không ném lại một mình em trai. Trần Quế hoa giao Đường Đường cho Lục Cảnh Hoa, nàng đi làm cơm. Lúc làm cơm sắp xong, Lục Gia Bình tan tầm trở về, trêu chọc con út một trận xoay người vào bếp giúp một tay. Hắn nhìn vợ ngồi sững sờ trên ghế, cười vỗ vai nàng: - Nghĩ gì vậy? Anh vào đã nửa ngày mà em cũng không biết. Trần Quế Hoa giật mình trừng mắt nhìn hắn, duỗi cổ nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói thầm: - Em nói anh nghe chuyện này.. Nghe nàng nói xong, Lục Gia Bình ngạc nhiên: - Không thể đi, có phải nhi đồng nhìn nhầm hay không? Trần Quế Hoa hừ lạnh: - Đường Đường nhỏ, có lẽ sẽ nhìn nhầm, nhưng tiểu Phú sắp sáu tuổi, hắn còn xem sai được sao? Đường Đường nói sợ hãi. Nói rõ ánh mắt kia khẳng định không phải trừng người. Còn nữa, vì sao nàng phải nhìn Đường Đường kiểu như vậy? Trong lòng em luôn thình thịch, cảm thấy thật bất an. Lục Gia Bình cân nhắc một chút, an ủi: - Không gì đâu, đừng nghĩ nhiều. Nhà chúng ta nhiều người, còn bảo hộ không được Đường Đường sao? Có lẽ chỉ là nha đầu kia ghen tỵ Đường Đường mới nhìn hắn như vậy. Trần Quế Hoa thở dài nói: - Anh cũng đừng trách em nghĩ nhiều, trên thân Đường Đường thần kỳ như vậy, anh cũng biết. Đường Đường vừa nói sợ hãi, trong lòng em liền sốt ruột. Lục Gia Bình cười cười: - Anh hiểu được, sau này anh sẽ chú ý mấy đứa con gái của lão Dương gia là được rồi. Trần Quế Hoa nghe vậy mới yên tâm một chút, nàng mở nắp nồi, bưng bánh bao cùng cháo gà chuẩn bị ăn cơm. Ăn xong cơm trưa, Trần Quế Hoa mang con út cùng đi ngủ trưa. Mấy anh em Lục Cảnh Hoa đi làm bài tập. Chờ em trai tỉnh ngủ bọn họ cũng đã làm xong. Trần Quế Hoa nhìn sắc trời, muốn đi sân sau trừ cỏ, đem phơi nắng, mùa đông còn có thể mồi lửa, nàng căn dặn: - Tụi con ở trong nhà chơi, bên ngoài trời nóng, đừng đi ra ngoài. Lục Cảnh Hoa hỏi: - Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Trần Quế Hoa đội mũ rơm chỉ sân sau: - Mẹ đi cuốc hậu viện, qua đoạn thời gian chúng ta trồng cải trắng. Lục Cảnh Hoa cũng đội mũ rơm: - Con đi giúp mẹ. Trần Quế Hoa khẽ cười: - Chỉ khối đất nhỏ, không cần dùng hai người. Mẹ làm nhanh thôi, con ở nhà trông mấy đứa em. Lục Cảnh Hoa đành nghe theo, nhưng vẫn đi rót một ca nước. Trần Quế Hoa làm xong, ngồi bên bậc cửa thở dốc. Lục Cảnh Hoa bưng nước cho nàng, Lục Đường Đường cầm mũ rơm giúp nàng quạt gió. Lúc vợ của Phương đoàn trưởng đi vào sân, chứng kiến hình dạng hưởng thụ của Trần Quế Hoa, cười nói: - Bởi vậy mới nói a, nhi đồng nhà cô đứa bé nào cũng ngoan. Trần Quế Hoa hí mắt cười đứng lên: - Chị dâu tới rồi, mau vào đi. Tôi mới thu thập xong sân sau chuẩn bị trồng cải trắng, mệt mỏi ngồi nghỉ một chút mà thôi. Phương chị dâu lôi kéo cháu trai đi vào nhà. Lục Đường Đường cũng chú ý tới đứa bé trai kia. Khoảng ba bốn tuổi, sạch sẽ trắng trẻo. Ân? Không đen ngòm như tam ca bọn họ. Nhìn thật xinh đẹp! Lúc này Phương Mặc nhìn chằm chằm Lục Đường Đường. Có phải là Đường Đường của hắn hay không? Phương chị dâu tiếp lấy ly nước, cười nói: - Là cháu nội của tôi mới về. Nói nhao nhao đòi tôi mang qua nhà cô chơi, nói là muốn đi qua xem em trai. Không ngăn được hắn, đành phải mang hắn qua đây. Trần Quế Hoa lấy ra mấy cái bánh đưa cho Phương Mặc, Phương Mặc tiếp lấy đi qua đưa cho Đường Đường: - Đệ đệ ăn. Lục Đường Đường nghi hoặc? Tình huống gì, nam chính làm sao vậy? Vì sao muốn tới xem hắn? Giữa hai người bọn họ cũng chưa từng gặp mặt! Nhưng nói đi nói lại, nam chính còn nhỏ thật quá khả ái. Phương Mặc xem người lớn nói chuyện không chú ý tới bọn họ, hắn ghé sát tai Đường Đường nhỏ giọng hỏi: - Đường khối? Là cậu sao? Lục Đường Đường vừa nghe hai chữ "Đường khối" chợt rùng mình. Hắn trừng to mắt nhìn Phương Mặc.
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 23: Bấm để xem Phương Mặc chú ý biểu tình của Lục Đường Đường, càng thêm tin tưởng đây là Lục Đường Đường của mình. Hắn cười toe toét miệng: - Đường khối, tôi biết là cậu mà. Nhưng nơi này không phải địa phương nói chuyện, hắn kéo tay Lục Đường Đường nói với bà nội một tiếng: - Bà nội, con mang đệ đệ ra sân chơi. Lúc này Lục Đường Đường cũng muốn biết vì sao nam chính sẽ gọi mình là Đường khối. Vì vậy làm nũng với Trần Quế Hoa: - Ca ca, ngoài ngoài. Trần Quế Hoa nhìn thấy cháu nội của Phương chị dâu không phải là người thích động gào hô to, cũng không nghĩ nhiều. Dù sao chỉ chơi trong sân, có sự tình gì chỉ cần kêu một tiếng nàng có thể nghe được, cho nên không cự tuyệt. Lục Đường Đường bị Phương Mặc lôi kéo ra sân ngồi. Các anh trai đều đi sân sau tưới nước, cũng không sợ bị nghe lén cái gì. Hắn hít sâu một hơi, nhìn Phương Mặc hỏi: - Dương Dương? Phương Mặc cười gật gật đầu: - Đường khối, là tôi! Lục Đường Đường làm sao nghĩ tới, hắn ở trong này gặp được Phương Mặc Dương! Đời trước vào đại học, Phương Mặc Dương là bạn cùng phòng, cũng là bạn duy nhất của hắn. Không chán ghét gia cảnh hắn không tốt, không chán ghét hắn luôn ra ngoài làm công, càng không bởi vì hắn đi làm về muộn mà mất hứng. Nhưng vì sao Phương Mặc Dương lại cũng đi tới trong này. Lại trở thành nam chính, hắn có chút không nghĩ ra. Nhìn thấy Lục Đường Đường nhíu mày, Phương Mặc Dương sờ sờ mặt nhỏ của hắn giải thích: - Có phải tò mò vì sao tôi sẽ đến trong này? Lục Đường Đường gật gật đầu, đúng rồi, rất tò mò. Phương Mặc lôi kéo tay hắn nói: - Tôi nhận được điện thoại, nghe nói cậu đã xảy ra chuyện. Nhưng cậu không có người nhà, di vật do tôi thay mặt thu. Tôi vẫn luôn không thể tin được cậu rời khỏi, luôn cảm giác cậu còn ở. Hắn nhìn Lục Đường Đường nói tiếp: - Sau khi cậu xảy ra sự cố, tôi cũng u uất thật lâu. Nhưng tôi luôn có một cảm giác, cậu vẫn còn ở. Tôi không nhịn được mở di động của cậu. Xin thứ lỗi, không được sự đồng ý của cậu tôi đã lật xem di động của cậu. Tôi muốn biết dạo gần đây cậu hay làm gì. Lục Đường Đường không dám tin nhìn Phương Mặc Dương, nguyên lai hắn rời khỏi còn có người khổ sở. Lúc đó hắn còn tưởng cho dù mình đã xảy ra chuyện, sẽ không ai hay biết, dù có biết cũng sẽ không bởi vì một cô nhi mà thương tâm. Phương Mặc nói tiếp: - Tôi lật xem di động nhìn thấy quyển tiểu thuyết mà cậu còn chưa xem xong, lẽ ra tôi không muốn nhìn, nhưng lại nhìn thấy cái tên Lục Đường Đường. Tôi cảm thấy nhất định không phải là trùng hợp, càng làm cho tôi tin tưởng cậu nhất định còn sống, có lẽ cậu đang ở trong quyển sách này. Lục Đường Đường há to miệng: - Vậy cậu làm sao cũng đi tới trong này? Phương Mặc Dương nghe được thanh âm non nớt của hắn, trái tim như bị hòa tan, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của hắn. Lục Đường Đường phồng má trừng hắn: - Nói chuyện thì nói chuyện, còn động tay động chân. Phương Mặc Dương sợ hắn nóng nảy, vội vàng nói tiếp: - Ba ngày trước tôi lái xe không chú ý, đụng phải lan can bên đường xảy ra chuyện. Chờ tôi tỉnh lại đã đi tới trong này. Biến thành một đứa con nít bốn tuổi, nhất là mẹ ruột của tôi gọi tôi là Phương Mặc, tôi cảm thấy mình nhất định đi vào thế giới trong sách. Hiểu biết rõ tình huống gia đình, hôm nay tôi trở lại đại viện bộ đội, tôi nhờ bà nội đưa tới nhà cậu. Hắn nói xong mấp máy môi, kỳ thật trước khi tới hắn cũng không dám xác định Lục Đường Đường này có phải là người bạn của mình hay không. Nhưng cho dù không phải, hắn cũng sẽ không để cho Lục gia xảy ra sự cố như trong sách đã viết. Cũng may Lục Đường Đường cũng chính là Đường khối. Trong lòng hắn càng mừng là chính mình bị đụng xe, có thể đi tới thế giới này bồi hắn. Dù sao ở thế giới sự thật, từ sau khi ông nội qua đời, trừ bỏ Đường khối, hắn cũng không còn người nhà. Chỉ lưu một mình hắn thật sự cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa. Cũng may bọn họ còn có cơ hội gặp lại chung một thế giới. Lục Đường Đường biết hắn xem xong tiểu thuyết, nhưng vẫn lo lắng, nhận chân nói: - Nữ chính, nữ chính sống lại! Phương Mặc gật gật đầu: - Tôi biết, Đường khối cậu đừng sợ, sau này tôi sẽ bảo hộ cậu. Nếu nói Lục Đường Đường không vui là giả, bởi vì có người nhà nên cảm thấy mình thật may mắn. Hiện tại, ngay cả bạn tốt duy nhất của kiếp trước cũng đều đến trong này, làm trong lòng hắn càng thêm kích động! Sau này hắn không cần một mình chiến đấu, có Phương Mặc, vậy bọn họ có thể cùng nhau ngăn cản nữ chính làm chuyện xấu. Thật tốt quá, ông trời quả nhiên đối đãi hắn không tệ! Mấy anh em Lục Cảnh Hoa tưới nước xong đi ra sân trước, chứng kiến em trai đang cười hì hì ngồi ở cửa nói chuyện với một đứa bé trai, vội vàng đi tới. Lục Cảnh Quốc ôm lấy em trai, cảnh giác nhìn Phương Mặc: - Cậu là ai vậy? Sao lại chơi với em trai của tôi? Phương Mặc biết đây là mấy nhân vật phản diện trong sách viết. Nhưng nghĩ tới anh em bọn họ thật sự yêu thương Đường khối, cố ý bán ngoan nói: - Chào các anh, em gọi là Phương Mặc, là cháu nội của nhà Phương đoàn trưởng. Em đến tìm đệ đệ chơi. Lục Cảnh Hoa nghe được là nhà Phương đoàn trưởng, nhìn vào trong nhà. Quả nhiên Phương đại nương đang cùng mẹ trò chuyện, biết mẹ quan hệ không tệ với Phương gia, cũng không nghĩ nhiều. Hắn để Lục Cảnh Quốc buông Đường Đường, nói: - Vậy Đường Đường chơi với tiểu Mặc đi, đại ca mang các anh đi tắm. Lục Cảnh Quốc mất hứng bĩu môi nói: - Ca, anh không nhìn thấy Đường Đường chơi với đứa bé kia thật vui vẻ sao, anh không sợ hắn cướp đi Đường Đường? Lục Cảnh Hoa liếc mắt nhìn hắn: - Thêm hai ngày chúng ta cần khai giảng, ngay cả tiểu Phú bọn họ cũng vào lớp một. Chẳng lẽ em muốn lưu một mình Đường Đường ở nhà? Lục Cảnh Quốc nghe vậy cũng phải. Đến lúc đó bọn họ đều phải đi học, trong nhà chỉ còn lại một mình Đường Đường. Bỏ đi, có một đứa bé bồi em trai cũng không sai. Lục Cảnh Hoa ném khăn cho hắn: - Nhanh đi tắm. Nhân lúc còn vài ngày, chúng ta bồi Đường Đường chơi đùa. Phương chị dâu đứng dậy nói: - Tôi cũng nên về nhà chuẩn bị cơm chiều, có rảnh mang Đường Đường qua nhà tôi chơi. Phương đại nương lôi kéo cháu trai chuẩn bị rời khỏi. Phương Mặc có chút luyến tiếc Lục Đường Đường, thật vất vả gặp lại hắn, mới một chút lại phải chia tay. Nhưng không về cũng không được, hắn giữ chặt tay Đường Đường, hô lớn: - Đường Đường, ngày mai, ngày mai anh tìm em chơi, em chờ anh a. Kỳ thật Lục Đường Đường cũng luyến tiếc Phương Mặc, đành gật đầu nói: - Được được, em chờ anh. Trần Quế Hoa nhìn hai đứa bé lưu luyến không rời, ôm con trai hôn hôn: - Đường Đường thích tiểu Mặc ca ca sao? Lục Đường Đường gật gật đầu. Mẹ không hiểu, hắn cùng Phương Mặc cũng không đơn giản như bọn họ suy nghĩ. Trần Quế Hoa ôm hắn vào nhà, thấy hắn thở dài cười an ủi: - Không sao, ngày mai Phương Mặc ca ca còn sẽ tới tìm con chơi. Nếu hắn không tới mẹ mang con đi tìm hắn được không? Lục Đường Đường không lên tiếng, Phương Mặc nói sẽ đến thì chắc chắn sẽ đến. Kiếp trước Phương Mặc chưa từng nuốt lời qua với hắn. Đã nói thì nhất định sẽ làm được.
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 24: Bấm để xem Quả nhiên sáng hôm sau, Phương Mặc mang theo bánh nướng sớm đi tới nhà Lục Đường Đường. Lần này hắn chỉ đi một mình, cũng không đòi bà nội cùng đi đến. Ở trong đại viện bộ đội, không ai cần lo lắng nhi đồng bị con buôn bắt cóc. Chỉ lo lắng nhi đồng hư đốn quậy phá, bằng không thì lo lắng nhi đồng gây ra đại họa. Trần Quế Hoa nhìn thấy cháu nội Phương gia có kiên nhẫn chơi với Lục Đường Đường, vô cùng cao hứng. Vài ngày nay nàng sầu muộn buổi tối ngủ không ngon, đám khỉ con trong nhà đều cần khai giảng, thình lình lập tức rời đi hết, nàng lo lắng Đường Đường sẽ luyến tiếc lão đại bọn họ tiếp tục nháo sự đâu. Hiện tại được rồi, có một nhi đồng chơi thân với Đường Đường, đâu cần tiếp tục lo lắng lão đại bọn họ đi học vắng nhà a. Lục Cảnh Hoa thay bộ quần áo cũ, mang theo ba em trai chuẩn bị lên núi nhặt củi lửa trở về. Bằng không qua hai ngày khai giảng, sợ làm không kịp. Đến lúc đó mẹ phải đi làm việc này, hắn luyến tiếc mẹ quá mệt mỏi. Vẫn thừa dịp mình có thời gian đi làm trước thôi. Lục Cảnh Hoa bưng nước đút cho em trai, lại đưa chén nước cho Phương Mặc. Thấy tự hắn cầm ổn, liền quay đầu ôn nhu nói với em trai: - Đường Đường ở nhà chơi với tiểu Mặc ca được không, anh mang nhị ca bọn họ lên núi nhặt củi lửa trở về. Lục Đường Đường vừa định đáp ứng, nhưng nghĩ tới nữ chính sống lại, làm cho hắn chợt cảnh giác. Hắn ôm cổ anh trai làm nũng: - Đường Đường cũng đi, ca ca mang Đường Đường theo được không vậy? Trần Quế Hoa nghe được, đi ra muốn ôm con út, nhưng bị hắn cự tuyệt. Lục Đường Đường giả vờ đáng thương quyệt miệng: - Đường Đường muốn đi với ca ca. Không nói Trần Quế Hoa luyến tiếc con út khóc, Lục Cảnh Hoa cũng không muốn chứng kiến hắn khổ sở, còn chưa đợi mẹ nói chuyện, Lục Cảnh Hoa ôm hắn quơ quơ: - Được, được, được, đại ca mang em đi, không khóc. Phương Mặc ở một bên nhìn Lục Đường Đường làm nũng bán manh, trong lòng hâm mộ. Cũng không biết khi nào thì Đường Đường mới ôm hắn làm nũng như vậy. Trần Quế Hoa không đường chọn lựa vỗ mông đít nhỏ của con út, căn dặn nói: - Vậy mấy đứa đừng đi quá xa, lão đại xem trọng Đường Đường. Lục Cảnh Hoa ân một tiếng ôm em trai đi ra ngoài, chợt nhớ trong nhà còn một cậu bạn nhỏ. Hắn quay người nhìn Phương Mặc: - Tiểu Mặc, em có muốn về nhà trước hay không? Buổi trưa lại đến tìm Đường Đường chơi? Phương Mặc lắc đầu nói: - Ca ca, em cũng muốn đi, em bảo chứng không đảo loạn, ngoan ngoãn đi theo các anh. Lục Cảnh Hoa nhìn hắn một hồi, nghĩ thầm mang một cũng là mạng, bỏ đi. Mang theo hắn, chẳng qua nhờ thai song sinh nhìn hai đứa nhỏ, mình cùng lão nhị đi nhặt củi. Lục Cảnh Hoa mang theo một đống nhi đồng đi hướng chân núi. Kết quả tới nơi thì phát hiện nữ chính đang đi theo chị của mình chuẩn bị đi lên núi. Lục Đường Đường vui mừng chính mình đi theo, bằng không cũng không biết nữ chính sẽ làm ra trò gì. Lục Cảnh Hoa đem em trai đặt ngồi trên một tảng đá nhỏ, sau đó bế Phương Mặc đặt ngồi bên cạnh. Tảng đá không cao, tự Lục Đường Đường cũng leo xuống được. Lục Cảnh Hoa căn dặn: - Đường Đường ngồi đây không được chạy loạn, lão tam lão tứ xem trọng bọn họ, có việc thì hô to một tiếng. Anh với nhị ca đi nhặt củi lửa. Thai song sinh liên tục hứa hẹn sẽ chăm sóc em trai. Lục Cảnh Hoa mang theo Lục Cảnh Quốc đi lên núi, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn xuống dưới. Tuy nói có thai song sinh trông chừng em trai, nhưng nghĩ tới Dương Phán Đệ từng trừng em trai, trong lòng hắn luôn có chút bất an. Động tác của hắn càng nhanh hơn. Lục Đường Đường cùng Phương Mặc ngồi trên tảng đá quơ chân nhỏ, miệng cắn bánh mà anh trai mang theo, rất thích ý! Dương Phán Đệ chạy xuống núi, đứng chống nạnh trước mặt Lục Đường Đường: - Đứng dậy, chỗ này là chỗ chúng tôi trúng ý trước. Nói xong còn muốn túm Lục Đường Đường. Phương Mặc đứng lên chống trước người Lục Đường Đường, Dương Phán Đệ dừng tay, cháu nội của Phương gia vì sao lại chơi với Lục Đường Đường, nàng nhớ kỹ đời trước bọn hắn cũng không tới gần nhau, đây là làm sao vậy? Còn chưa cho nàng suy nghĩ rõ ràng.. - Ngọn núi này cũng không phải nhà các người, bằng cái gì phải nhường cho các người? Phương Mặc lớn tiếng rống trở về. Sắc mặt Dương Phán Đệ tối sầm, vén tay áo muốn đánh người. Thai song sinh nghe thanh âm, chạy tới ném cành cây, đi trước xem em trai, xác định không có việc gì. Lục Cảnh Phú nhíu mày hỏi: - Chuyện gì vậy? Dương Phán Đệ, mày muốn làm gì? Muốn đánh em trai của tao? Dương Phán Đệ chứng kiến hai song sinh, lập tức bày ra bộ dạng đáng thương: - Không phải, em không có muốn đánh người. Lục Đường Đường thấy nàng biến sắc mặt thật nhanh, tức giận kéo tay Lục Cảnh Phú, quyệt miệng: - Ca ca, nàng không cho em ngồi ở đây. Nàng bắt Đường Đường nha. - Cái gì? Mày còn dám bắt em trai của tao? Lục Cảnh Cường đứng trước mặt Dương Phán Đệ. Đừng thấy Lục Cảnh Cường lớn hơn Dương Phán Đệ chỉ nửa tuổi, nhưng vóc dáng cao hơn nàng không ít, cũng cường tráng hơn. Dương Phán Đệ chứng kiến tình huống này, biết mình khẳng định đấu không qua thai song sinh Lục gia, hảo hán kiêng mệt trước mắt, nàng hừ một tiếng chạy mất. Nhìn thấy nàng rời khỏi, Lục Cảnh Phú ngồi xuống kiểm tra em trai, còn lo lắng hỏi: - Em trai, nàng bắt trúng chỗ nào của em, có đau hay không, nói cho anh biết. Lục Đường Đường cười cười, ôm cổ tam ca lắc đầu: - Không có. Nói xong lại chỉ Phương Mặc: - Ca ca bảo hộ em đâu. Lục Cảnh Cường vỗ vai Phương Mặc, hài lòng nói: - Huynh đệ tốt, hôm nay cậu bảo hộ em trai của tôi, sau này cậu cũng là nhà chúng tôi. Trong lòng Phương Mặc lật ra xem thường, tự nhủ, quên đi, nể tình các cậu cũng đau lòng Đường khối, không thèm kiến thức với hai đứa nhóc như các cậu. Lục Cảnh Phú nghĩ tới cành khô, xoay người thương lượng: - Anh canh chừng em trai, ai biết Dương Phán Đệ còn tới nữa hay không. Em đi nhặt củi, bằng không bị người nhặt đi uổng phí. Lục Đường Đường nghĩ nghĩ vừa rồi mấy anh trai cũng không đi bao xa, thay vì ngồi lại trong này, chi bằng cùng đi theo mấy anh trai. Hắn ôm cánh tay Lục Cảnh Phú nói: - Ca, Đường Đường cũng đi giúp việc, được không? Chứng kiến em trai làm nũng, đôi mắt ngập nước nhìn mình, Lục Cảnh Phú cũng không đành lòng cự tuyệt, nghĩ tới dù sao không cần leo núi, cũng không có gì nguy hiểm, liền lôi kéo tay hắn chậm rãi đi tới. Phương Mặc cũng đi theo bọn họ, thật cẩn thận đi qua.
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 25: Bấm để xem Đi tới địa phương, Lục Cảnh Phú nhìn thấy trên mặt đất còn có không ít cành cây khô bị lắc rơi xuống. Hắn cúi người nói với em trai: - Em chỉ cần nhặt những cành cây nhỏ là được, tam ca đi lên đem cành lớn bẻ xuống. Nói xong còn cầm một cành cây làm mẫu cho em trai. Lục Đường Đường gật đầu đáp ứng, thành thật dựa theo lời tam ca nhặt cành cây nhỏ dưới đất, từng cây từng cây nhặt qua một bên chất đống. Thai song sinh nhìn thấy em trai thật nghe lời, nhìn nhau cười cùng leo lên cây. Đừng thấy thân cây này còn có không ít nhánh lớn, nhưng nó cũng đã chết một đoạn thời gian. Chỉ cần dùng chút sức là có thể bẻ xuống, hai anh em còn phải trông chừng em trai, không thể lên núi. Nhặt một hồi Lục Đường Đường nhìn lên núi, thầm nghĩ nếu có con gà rừng bay xuống thì tốt rồi. Như vậy giữa trưa nhà bọn họ có thể ăn gà rừng đôn nấm. Đến lúc đó hắn quấn mẹ nấu thêm một con, cho các anh trai ăn no nê! Ai biết lúc này hắn cũng nghe được thanh âm. - Cạc cạc cạc! Hắn nghiêng đầu liền chứng kiến có con gà rừng hướng hắn bay xuống. Hắn bị giật mình hù sợ, còn chưa kịp né tránh Phương Mặc đã lôi kéo hắn bỏ chạy. Con gà rừng tựa như nhận chuẩn Lục Đường Đường, giang cánh đuổi theo hắn mổ. Thai song sinh vội vàng leo xuống, cầm ba lô ngăn cản, ai ngờ con gà linh mẫn dị thường, thành công tránh được thai song sinh. Lục Đường Đường đều nhanh bị dọa khóc, hắn cũng không ngờ chỉ một con gà rừng lại hung dữ như vậy, nhìn miệng cùng móng vuốt sắc bén, hắn nhắm mắt lại. Phương Mặc chụp cành cây không ngừng quơ loạn, hắn thầm nghĩ mặc kệ, chỉ cần bảo hộ được Đường Đường, bị con gà mổ trúng cũng không sao. - Phanh! Một tiếng, Phương Mặc đánh trúng người còn gà rừng. Lục Đường Đường nghe động tĩnh mở hí mắt sau đó trừng lớn. Chỉ thấy con gà vừa rồi còn ngang ngược lúc này bị cành cây quất trúng rơi xuống đất, hai móng vuốt màu vàng run rẩy co giật lên. Lục Cảnh Phú bổ nhào tới bắt được móng vuốt của nó, sau đó nhấc lên, cười nói: - Giữa trưa giết nó! Lục Cảnh Cường đi tới bên cạnh em trai phủi quần áo cho hắn hỏi: - Em không sao chứ? Lục Đường Đường lắc đầu, có chút ngất núc ních. Rất dọa người! Hắn sao có thể bị một con gà rừng hù dọa như vậy đâu! Thật là mất mặt. Lục Cảnh Phú mở ba lô lấy ra dây thừng trói lại con gà, nhét vào dưới ba lô, còn bỏ thêm chút cành cây che lại, sẽ không ai có thể phát hiện. Lục Cảnh Cường buộc lại nhánh cây khô, ước lượng, hắn có thể vác nổi. - Đi, chúng ta đi tìm đại ca bọn họ về nhà ăn gà. Lục Cảnh Phú vác giỏ trúc đi về hướng Lục Cảnh Hoa bọn họ. Bỗng nhiên một thanh âm gọi lại bọn hắn: - Cảnh Phú ca ca, các anh nhặt củi xong rồi a. Các anh thật lợi hại, mới một chút nhặt được nhiều củi lửa như vậy. Không cần nghĩ, nghe thanh âm lạc lạc õng ẹo kia, khẳng định lại là nữ chính. Lục Đường Đường nhìn Dương Phán Đệ nhíu mày nói chuyện, khóe môi co rút một cái. Nàng có phải đã quên vừa rồi còn muốn bắt chuyện với mình? Bằng không sao lại chạy tới vỗ mông ngựa. Đầu óc nữ chính sống lại cũng không tốt lắm đâu. Lục Cảnh Phú liếc nàng: - Đây là ba lô đựng không hết, bằng không tao nhặt được càng nhiều. Dương Phán Đệ nhìn ba lô, hé miệng nói: - Cảnh Phú ca ca các anh thật giỏi, không giống em, khí lực nhỏ. Mỗi lần chỉ có thể nhặt dư của người khác. Lục Cảnh Cường nhìn giỏ trúc của nàng, lườm nàng nói: - Mày rõ ràng là không muốn nhặt, mày nhìn em trai của tao còn nhỏ hơn mày đâu, hắn nhặt được số lượng cành cây còn nhiều hơn mày. Lười biếng thì nói mình lười biếng, còn bày đặt nói mình khí lực nhỏ. Dương Phán Đệ bị Lục Cảnh Cường nói làm đỏ mặt. Thằng nhóc này sao có thể không hiểu chuyện như vậy? Đổi lại người khác, nàng khoa trương vài câu, tiếp tục giả bộ đáng thương, bọn hắn sẽ đem cành cây hoặc là rau dại mình nhặt được chia cho nàng. Sao tới trong miệng Lục Cảnh Cường, mình lại biến thành lười biếng. Làm nàng tức giận muốn giậm chân, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ có thể giải thích nói: - Không phải, em không có lười biếng. Em vừa đem cành cây nhặt được đưa cho chị cả, như vậy chị cả nhặt được càng nhiều, mẹ sẽ cho nàng ăn no. Trong lòng Dương Phán Đệ thầm cười, nói vậy bọn hắn chắc chắn sẽ đau lòng mình có hiểu biết như vậy. Ai ngờ Lục Cảnh Cường nói: - Ai thèm quản chuyện nhà mày, anh em tao phải đi tìm đại ca. Dương Phán Đệ: -? Như vậy là sao? Đi rồi? Nàng siết chặt nắm tay nhìn mấy anh em Lục gia nói cười rời đi. Làm nàng tức giận giậm chân, sao lại không như nàng nghĩ? Không sao không sao, lần sau nàng biểu hiện càng tốt hơn trước mặt bọn hắn. Bọn hắn chắc chắn sẽ bị sự thiện lương của nàng đánh động. Lục Cảnh Phú buông giỏ trúc, quay đầu nói với Lục Cảnh Cường: - Em nhìn em trai cùng giỏ trúc, anh đi tìm đại ca bọn họ. Không một hồi Lục Cảnh Phú cùng Lục Cảnh Hoa đi xuống núi. Biết bọn họ bắt được một con gà rừng, mấy anh em cầm củi lửa xuống núi. Về đến nhà, Lục Cảnh Phú đem tình hình bắt gà rừng thuật lại một lần cho Trần Quế Hoa. Làm cho nàng hoảng sợ ôm con trai kiểm tra một phen: - Ai u, lần sau phải cẩn thận một chút, bị gà rừng mổ cũng không phải chuyện đùa. Nói xong nàng cười sờ đầu của Phương Mặc: - Tiểu Mặc, cảm ơn con bảo hộ em trai. Phương Mặc mím môi cười, đây là hắn phải làm. Dù không có thai song sinh, hắn nhất định bảo hộ cho Đường khối. Trần Quế Hoa buông con trai, nhặt gà rừng cười nói: - Mẹ đi giết gà, lão đại mấy đứa đi tắm. Hôm nay tiểu Mặc lưu lại ăn cơm, bắt được gà rừng cũng có phần của con. Phương Mặc còn đang do dự, Lục Đường Đường kéo tay hắn mềm nhu nhu nói: - Ở lại ăn cơm. Phương Mặc mỉm cười: - Được, anh bồi Đường Đường. Nhìn thấy mấy anh trai đi tắm, Lục Đường Đường đi vào bếp kéo áo Trần Quế Hoa, ý thức tiến vào không gian cầm ra con gà: - Mẹ, làm nhiều hơn. Trần Quế Hoa nhéo nhẹ mặt hắn: - Con còn sợ mẹ làm thiếu sao. Được rồi, mẹ đã biết, đều làm được chưa, đi theo tiểu Mặc chơi đi. Lục Đường Đường yên tâm chạy ra phòng khách ngồi cùng Phương Mặc ăn bánh. Tuy nói hiện tại bọn họ đều xuyên vào trong văn niên đại, nhưng đời này bọn họ có thể cùng nhau lớn lên, cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 26: Bấm để xem Phương Mặc biết ở thời đại này, thật ngượng ngùng lưu lại nhà Đường khối ăn cơm miễn phí. Hắn thấy mọi người đều bận rộn, trộm chạy về Phương gia. Quấn lên bà nội làm nũng: - Bà nội, bà cho cháu chút gạo. Mẹ của Đường Đường lưu cháu ở nhà nàng ăn cơm, ông nội nói không được ăn cơm miễn phí ở nhà người ta. Phương chị dâu cười sờ đầu hắn: - Được được, bà lấy cho cháu. Tiểu Mặc thích Đường Đường như vậy sao? Ăn cơm cũng luyến tiếc trở về, bằng không cháu ở nhà ăn, bà nấu cho canh trứng gà. Nấu thêm một quả trứng mang qua cho Đường Đường. Phương Mặc lắc đầu cự tuyệt: - Cháu đã đáp ứng Đường Đường bồi hắn ăn cơm, cháu không thể nuốt lời. Bà nội nhanh lấy chút gạo cho cháu. Phương chị dâu đành phải nghe theo hắn. Trong ba cháu nội, chỉ có Phương Mặc hiểu biết lại ngoan ngoãn nhất, nàng cũng thương đứa cháu nội này nhất. Cháu nội có thể tìm được bạn chơi, sau này khẳng định không nhao nhao đòi về thành. Nghĩ tới đây Phương chị dâu động tác nhanh nhẹn đi lấy một cân gạo. Gạo này vẫn là bà ngoại của Phương Mặc cấp cho, sợ nhi đồng quay về ăn bánh bắp không quen. Ý đặc biệt cho mười cân gạo mang về. Cháu nội của mình, mình còn có thể ủy khuất được hắn sao. Cũng không trách thông gia nghĩ nhiều, hiện tại nhà ai mà không thắt lưng buộc bụng qua ngày. Có chút lương thực tinh tế đều mang đi đổi lương thực thô, cũng may thông gia chỉ có một đứa con gái là mẹ của Phương Mặc, bằng không làm gì có phần cho cháu ngoại trai. Phương Mặc cầm gạo cùng bà nội nói một tiếng, bỏ chạy tới nhà Đường Đường. Lục Đường Đường nhìn thấy hắn, vội vàng nắm tay hắn hỏi: - Dương Dương, anh đi đâu vậy? Em uống miếng nước thì không còn thấy anh. Phương Mặc cười quơ quơ cái túi trong tay, kéo Đường Đường đi vào bếp: - Thím, đây là khẩn phần của con. Bà nội bảo con mang tới. Nói con không thể ăn cơm miễn phí ở nhà của thím. Trần Quế Hoa buông dao, cầm túi nhìn nhìn. Mẹ nha, là gạo. Không nói thời đại này lương thực tinh tế có thể cứu mạng, chỉ nói hôm nay Phương Mặc cứu con trai của nàng, Trần Quế Hoa cũng không thể nhận lấy lương thực này. Nàng bỏ túi qua một bên nói: - Tiểu Mặc, thím không thể thu lương thực này, một hồi con mang về đi. Nói đi nói lại, thịt gà còn có phần của con đâu. Không cần con phải cấp khẩu phần của mình. Lục Đường Đường còn tưởng là chuyện gì, hắn kéo Phương Mặc đi ra nhà bếp, nhỏ giọng nói: - Dương Dương, anh cứ giữ lại, không cần lấy ra. Phương Mặc nhìn Đường khối chớp mắt, xoay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai, hắn vươn tay biến ra một khối chocolate nhét vào miệng Lục Đường Đường, dán bên tai hắn nói: - Đường Đường đừng sợ, anh có không gian. Anh có thể nuôi sống được em, sẽ không để cho em đói bụng. Lục Đường Đường há to miệng, trời ạ, hai người bọn họ đây là gặp vận khí gì. Vì thế hắn nhỏ giọng hỏi Phương Mặc không gian từ đâu tới. Phương Mặc nói: - Em ăn chocolate trước đi, anh từ từ giải thích. Lục Đường Đường cười híp mắt nhai chocolate, đây là nhãn hiệu mà kiếp trước hắn thích nhất. Còn là Phương Mặc mua cho hắn, hương vị vẫn nồng như vậy, hiện tại còn được ăn vào. Hắn vui vẻ đá đá chân nhỏ. Phương Mặc bưng nước đi qua, thấy hắn ăn xong rồi liền đưa nước cho hắn uống. Lục Đường Đường uống xong nước, nhíu mày: - Mau nói nha! Em đều ăn xong rồi anh còn không giải thích lai lịch không gian, đây là muốn gấp chết người sao! Phương Mặc nói: - Anh chỉ là vô tình phát hiện không gian, ngay sau khi em xảy ra sự cố không bao lâu. Lúc anh ngủ có cỗ lực lượng kéo anh vào không gian, ban đầu anh còn tưởng mình ở trong mộng, cũng không có nghĩ nhiều. Ai biết ngày hôm sau khi anh uống nước, ly nước đột nhiên biến mất. Lục Đường Đường há to miệng, oa ngẫu, hai người bọn họ cùng nhau xuyên sách thì cũng thôi, lại đều có không gian, đây là vận khí thế nào nha! Lục Đường Đường bắt lấy tay Phương Mặc. Phương Mặc nói tiếp: - Sau này anh phát hiện không gian tồn tại. Khi đó anh luôn cảm thấy em vẫn còn ở, thậm chí còn hoài nghi em xuyên trong sách. Anh nghĩ tới nếu anh có không gian, có thể cho anh cũng xuyên sách để bảo hộ em. Sau đó hắn cười cười: - Rồi anh lại nhớ tới thời đại trong sách là mất mùa. Anh đem toàn bộ tiền để dành đổi thành vật tư. Còn bán luôn nhà của cha mẹ, toàn bộ mua được đồ vật mà niên đại này cần dùng. Chủ yếu là mua thật nhiều đồ ăn ăn vặt mà em thích ăn. Ánh mắt Lục Đường Đường thấm ướt. Sao Dương Dương vẫn luôn tốt như vậy. Từ năm đại học bọn họ quen biết nhau, Dương Dương luôn giúp đỡ mình. Hiện tại dù xuyên vào trong sách, vẫn chỉ nghĩ cho mình. Phương Mặc nhìn thấy Đường Đường muốn khóc, vội vàng ôm hắn dỗ dành: - Đường Đường không khóc, em xem, em vào trong sách rồi mà anh vẫn có thể tìm được. Đời này anh sẽ bảo hộ em, sẽ không để em bị thương tổn. Lục Đường Đường cũng gật gật đầu: - Dương Dương, em cũng sẽ bảo hộ anh thật tốt. Lúc này Lục Cảnh Hoa bọn họ tắm rửa xong đi ra. Nhìn hai tiểu tử cười cười nói nói ngồi trên ghế, mấy anh em cười cười. Hắc, em trai của bọn họ tìm được bạn mới. Trần Quế Hoa nấu thịt gà, nướng bánh còn chưng bánh bao. Trong nhà có hai tiểu tử, cho bọn họ ăn bánh bao tốt hơn. Bằng không bánh nướng cứng rắn khó tiêu hóa. Nàng rửa tay xong đi ra phòng khách, nhìn hai đứa nhỏ ngồi cạnh nhau, mỉm cười đi vào phòng cầm ra ba quả táo, rửa sạch cắt thành bốn, mỗi đứa cho một khối. Lẽ ra nàng không muốn ăn, muốn lưu lại đợi ăn cơm xong lại cho nhi đồng ăn. Nhưng Lục Đường Đường đuổi theo buộc nàng phải ăn. Lục Cảnh Cường ăn được một nửa chợt vỗ bàn nói: - Con suýt quên, mẹ, hôm nay Dương Phán Đệ cách vách lại muốn bắt Đường Đường. - Gì? Chuyện gì nữa? Trần Quế Hoa hoảng sợ suýt đánh rơi táo. Phương Mặc giải thích: - Nàng muốn chiếm chỗ Đường Đường đang ngồi trên tảng đá, Đường Đường không chịu. Nàng muốn xô đẩy Đường Đường bị con ngăn cản, không cho nàng đụng tới. Trần Quế Hoa nhíu mày mắng: - Nha đầu kia làm sao vậy, chỉ là tảng đá cũng đáng tranh giành? Mẹ nghĩ lần trước con nói không sai, nha đầu kia ghen tỵ Đường Đường, cho nên mới luôn gây sự. Nói xong lại lo lắng nhìn con trai. - Lần tới Đường Đường tụi con cách nàng xa một chút, ai biết lần sau nàng còn sẽ làm ra chuyện gì. Trần Quế Hoa ôm con trai nói. Phương Mặc đứng dậy đi tới bảo chứng: - Thím, con sẽ bảo hộ Đường Đường! Trần Quế Hoa cười: - Bé ngoan, vậy mấy đứa cũng phải cách nàng xa một chút mới tốt. Nếu tâm tư ác độc, muốn phòng cũng phòng không được.
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 27: Bấm để xem Lục Cảnh Hoa có chút lo lắng, nhưng nha đầu kia xác thực còn chưa thương tổn đến Đường Đường, cho dù tìm tận nhà bọn họ cũng không có đạo lý. Nếu giáo dục nàng một trận, bọn họ đều là nam giới, cũng không tiện động thủ với một tiểu nha đầu, chỉ đành phải nhẫn nhịn. Nếu lần sau để cho hắn biết Dương Phán Đệ lại gây sự, hắn cũng mặc kệ nàng có phải là một cô bé hay không. Thịt gà nấu sắp xong, Lục Gia Bình trở về. Chứng kiến cháu nội của Phương đoàn trưởng cũng ở nhà mình, cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Đêm qua lúc đi ngủ Trần Quế Hoa nói với hắn, Đường Đường thật thích đứa nhỏ này. Hắn chơi đùa với Đường Đường, sau đó đi vào bếp giúp đỡ. Nhìn thấy hôm nay lại nấu canh gà không khỏi giật mình, cười hỏi: - Hôm nay sao bỏ được nấu canh gà vậy? Trần Quế Hoa cười trừng mắt liếc hắn: - Con gà rừng này là mấy đứa nhỏ bắt được. Nói xong nàng chợt nghĩ tới một việc, nhỏ giọng nói: - Tiểu Cường nói, con gà rừng này chỉ đuổi theo Đường Đường nhà mình mổ. Những người khác truy cũng không truy. Lục Gia Bình nhíu mày hỏi: - Vậy Đường Đường không sao chứ? Vừa rồi anh cũng không thấy trên mặt đứa con bị thương. Trần Quế Hoa lắc đầu nói tiếp: - Là cháu nội Phương gia bảo hộ Đường Đường, cầm cành cây gõ con gà rừng, bằng không Đường Đường chắc chắn sẽ bị mổ trúng. Lục Gia Bình nghe vậy cười nói: - Hèn chi anh thấy cháu nội Phương gia còn chưa về nhà. Thì ra hôm nay hắn là đại công thần nha. Trần Quế Hoa cười vỗ vai hắn: - Con gà này người ta cũng có phần, hắn thật hiểu biết đâu, còn ý đặc biệt chạy về nhà cầm chút gạo đến nhà mình, nói là khẩu phần của hắn. Em xem a, cho Đường Đường chơi với hắn thật không sai. Lục Gia Bình nghe vậy, trong lòng xác thực có đánh giá tốt hơn với cháu nội Phương gia. Ở thời đại này, có bao nhiêu nhi đồng bị dưỡng vô pháp vô thiên, nhất là ỷ mình là con trai, ở nhà bị làm hư. Nhỏ như hắn cũng đã biết mình không nên ăn đồ miễn phí của người khác, thật sự là hiếm thấy. Con út của mình có thể chơi đùa với nhi đồng hiểu biết như vậy, xem ra cũng không tệ chút nào. Trần Quế Hoa múc canh gà ra bồn lớn, trong nồi còn thừa một chút, lại múc ra được hai bát lớn. Lục Gia Bình bưng chậu hỏi: - Sao lại dư ra hai bát? Để buổi tối thêm cơm cho anh sao? Trần Quế Hoa cười mắng: - Sướng chết anh đi, bát này một hồi em đưa cho Phương gia, nếu không có Phương Mặc gõ hôn mê con gà, bọn nhỏ cũng không bắt được nó. Bát này cấp cho nhà Trương chị dâu, nàng luôn thỉnh thoảng cấp ăn vặt cho mấy đứa nhỏ. Chúng ta cũng phải đáp lễ người ta chứ. Lục Gia Bình gật gật đầu, cũng không nói thêm, bưng chậu thịt gà đi ra ngoài. Đồ ăn trong nhà cần phân phối thế nào hắn luôn mặc kệ, vợ của mình bao năm nay luôn thu xếp gọn gàng có trước có sau, căn bản không cần mình quan tâm. Thai song sinh chứng kiến ba ba bưng thịt đi ra, vui vẻ vỗ tay hô to: - Ăn cơm! Ăn cơm! Phương Mặc cao hứng kéo Đường Đường đi rửa tay. Hơn nữa thật kiên nhẫn giúp hắn, rửa từng ngón từng ngón sạch sẽ. Lục Cảnh Hoa ở một bên nhìn xuất thần, nghĩ thầm: Đứa nhỏ này được a. Lại có lòng kiên nhẫn chiếu cố cho em trai, mình cũng yên tâm cho em trai chơi với hắn. Lục Gia Bình múc canh thịt gà cho mỗi người, còn đặc biệt múc đùi gà cho Phương Mặc cùng Đường Đường, thịt thật non mùi rất thơm. Người một nhà đều bị mỹ vị chinh phục, ngay cả Phương Mặc ăn quên ngẩng đầu. Nhưng hắn lại đem đùi gà lớn nhất gắp cho Đường Đường: - Em trai ăn. Lục Đường Đường che miệng chén cự tuyệt, thanh âm non nót nghiêm lệ nói: - Không cần, em có rồi, Dương Dương ăn! Nói xong trợn tròn mắt, sao hắn lại đã quên ở nơi này tên của Dương Dương là Phương Mặc, không thể gọi Dương Dương. Lục Cảnh Hoa cười hỏi: - Đường Đường sao kêu tiểu Mặc là Dương Dương? Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng em trai nhớ nhầm tên mà thôi. Phương Mặc vội vàng giải thích: - Em sinh năm con dê, em nói qua với Đường Đường, hắn luôn nhớ là dương. Cả ngày hôm nay đều gọi em như vậy. Nghe vậy người cả nhà đều cười ha ha, cảm thấy em trai/ con út thật khả ái. Trong lòng Lục Đường Đường thở ra một hơi, còn may có Phương Mặc. Bằng không mồm miệng hắn còn nói không rõ chữ, cũng không biết làm sao cùng cha mẹ giải thích. Hơn nữa hắn thật hài lòng với cách giải thích của Phương Mặc, như vậy cho dù sau này hắn buột miệng kêu Dương Dương cũng có thể không bị người chú ý. Càng làm cho hắn vui vẻ chính là, có lẽ tên Dương Dương chỉ có một mình hắn kêu! Ăn trưa xong, Đường Đường có thói quen ngủ trưa. Phương Mặc vốn định về nhà, chờ Đường Đường thức rồi tới tìm hắn. Nhưng lại bị Đường Đường nắm chặt tay không chịu buông, quấn lên Phương Mặc bồi hắn cùng nhau ngủ. Nếu không phải sợ Đường khối sẽ khóc, hắn cũng sẽ không lưu lại. Trần Quế Hoa cười nói: - Tiểu Mặc không cần về, lưu lại nhà thím ngủ đi. Thím đi tặng thịt cho nhà con. Vừa lúc nói một tiếng cho bà nội con biết. Lục Gia Bình ôm hai đứa nhỏ bỏ lên giường: - Được rồi, hai đứa cùng ngủ đi. Phương Mặc thấy cha mẹ Đường khối không ghét mình, mới an tâm cùng Đường Đường nằm xuống. Thật tốt quá. Đời này hắn có năng lực ngủ bên cạnh Đường Đường. Trần Quế Hoa bưng bát canh gà, còn cầm gạo mà Phương Mặc mang qua đi tới Phương gia: - Chị dâu đang ở nhà sao? Phương chị dâu nghe thanh âm vội vàng đi ra cửa, nhìn thấy Trần Quế Hoa bưng bát thịt còn có túi gạo mà cháu nội cầm đi, nàng nhíu mày hỏi: - Đây là làm gì? Tiểu Mặc nhà tôi đi ăn còn chưa đủ sao, sao có thể còn tặng qua nhà tôi chứ. Trần Quế Hoa cầm bát thịt cười đi vào nhà. - Đây là thịt gà rừng, cũng nhờ Phương Mặc nhà chị, chẳng những bảo hộ Đường Đường còn giúp tiểu Cường nhà tôi bắt được nó. Chị nói thịt này tôi nên tặng hay không đây? Trần Quế Hoa cười nói. Phương chị dâu ngạc nhiên nói: - Làm sao vậy? Tiểu Mặc nhà tôi đã làm gì? Trần Quế Hoa đem sự tình trải qua giải thích một trận. Phương chị dâu vỗ đùi: - Ai u, ngày hôm qua vừa trở về đã nói với tôi, sau này hắn sẽ bảo hộ em trai. Tôi còn tưởng là hắn nói đùa, thì ra thật sự đi làm tiểu anh hùng. Trần Quế Hoa cười nói: - Còn không phải sao, nếu không có Phương Mặc nhà chị, con tôi khẳng định bị thương. Hai đứa nhỏ chơi thật thân thiết, Đường Đường nhà tôi quấn hắn không cho trở về. Nói xong nàng khựng lại, lại nói tiếp: - Chị dâu, chị cũng biết ngày mốt mấy con khỉ nhà tôi cần đi học rồi. Chị xem có thể cho phép tiểu Mặc thường đến nhà tôi bồi Đường Đường, tôi sẽ quản cơm! Phương chị dâu trừng nàng: - Chơi thì chơi, làm sao cần cô quản cơm chứ. Trần Quế Hoa nói: - Chị dâu đừng từ chối, tính tình tiểu ngũ nhà tôi thật quật đâu. Nếu luyến tiếc tiểu Mặc nhà chị, hắn thật sự không về được. Dù sao nếu tiểu Mặc không về, khẳng định ăn cơm ở nhà tôi. Chị đừng lo lắng là được. Phương chị dâu nghe Trần Quế Hoa nói thật nghiêm túc, nàng lại đi vào nhà lấy thêm gạo đi ra.
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 28: Bấm để xem Trần Quế Hoa nhìn thấy Phương chị dâu lại cầm túi lương thực mà nàng mới trả về mang ra, xem dáng vẻ còn nhiều hơn vừa rồi. Trần Quế Hoa cau mày: - Chị dâu, chị đây là làm gì? Người không biết còn tưởng là tôi đến cần lương thực. Chị mau thu hồi đi, tôi về đây. Phương chị dâu cười ngăn cản nàng: - Cô cũng nói tiểu Mặc nhà tôi thật thích Đường Đường, nói không chừng thật như cô đã nói, hắn nguyện ý ở lại nhà cô không chịu về nhà. Hiện tại nhà ai cũng không giàu có, cô đừng chán ghét chị dâu cấp thiếu. Nàng thấy Trần Quế Hoa còn muốn đi, liền cầm tay nàng nói: - Mau cầm, không lấy tôi phải đi đón tiểu Mặc về. Đến lúc đó còn phải phiền toái cô làm thêm cơm cho một người. Trần Quế Hoa nhìn thấy không từ chối được, đành thu lương thực: - Chị dâu, chị nói gì vậy chứ. Tiểu Mặc nguyện ý chơi với Đường Đường, tôi cao hứng còn không kịp đâu. Sao lại cảm thấy có phiền toái. Nếu vậy thì tôi thu, nhi đồng ở nhà tôi chị cứ yên tâm đi. Phương chị dâu xem nàng không tiếp tục từ chối, lúc này mới cười vỗ vỗ tay nàng: - Vậy là đúng rồi, nếu cô có chuyện gì không rảnh, thì cứ đưa Đường Đường qua nhà tôi, tôi giúp cô trông thằng bé. Trần Quế Hoa cười đáp ứng, tạm biệt xoay người về nhà. Trần Quế Hoa về tới nhà thấy con trai đang nằm ngủ say bên cạnh Phương Mặc. Nàng xem một hồi mới đi ra phòng khách tiếp tục may quần áo. Chỉ còn hai ngày mấy con khỉ con cần khai giảng, quần áo của thai song sinh còn chưa làm tốt, cần tranh thủ thời gian làm cho xong. Lúc này Trương chị dâu đến chơi, trong tay nàng cầm hai đôi giày vải tự làm, đưa cho Trần Quế Hoa: - Cho thai song sinh nhà cô thử xem thế nào? Nhìn xem có vừa hay không. Trần Quế Hoa cầm giày, dùng tay so đo, cười nói: - Không cần thử, vừa vặn rồi. Cô chờ tôi lấy miếng vải cho cô. Nói xong nàng vào phòng ngủ mở tủ lấy ra khối vải dệt cắt sẵn trước đó. Kỳ thật loại vải tốt thế này để nàng tặng người, nàng còn thật không nỡ. Nếu không phải việc nhà nhiều lắm nàng không rảnh làm, nàng cũng sẽ không phiền toái Trương chị dâu. Hai đôi giày, còn có quần áo mùa đông cho con út, đều phải phiền toái người ta làm giúp, cấp khối vải dệt thì cấp thôi. Bằng không chỉ một mình nàng cũng không may nổi toàn bộ quần áo cho năm đứa con trai. Chớp mắt lập thu, bọn nhỏ luôn than thở lạnh lẽo. Đến lúc đó không kịp may quần áo cho nhi đồng, bọn họ bị lạnh thì phải chịu tội. Trần Quế Hoa suy nghĩ rõ ràng cũng không tiếp tục đau lòng vải dệt, cầm vải đi ra: - Đây, vừa đủ làm một bộ quần áo cho Thạch Đầu nhà cô. Tôi còn cắt dư một chút, cô thêm chút vải dệt là có thể làm một cái áo khoác ngắn. Trương chị dâu hài lòng sờ sờ vải dệt: - Hoa Quế, cảm ơn cô. Bằng không việc này cô nhờ ai làm đều được, cô lại tìm tôi, cảm ơn a! Trần Quế Hoa trừng mắt nhìn nàng một cái, bưng nước đưa cho nàng: - Giữa hai chúng ta còn nói cảm ơn gì chứ, cũng may tôi còn có loại vải này. Bằng không tôi cũng không có để đưa cho cô. Trương chị dâu cười: - Vậy cũng phải tạ, cô không biết thôi, Thạch Đầu nhà tôi biết mình sắp có quần áo mới, hai ngày nay mỗi ngày đều nhắc tôi. Nghe được làm tai tôi sắp lên kén luôn đâu. Trần Quế Hoa cười nói: - Cô đến dùng máy may này đi, tôi vừa lúc làm nút thắt. Hai chúng ta vừa làm vừa trò chuyện, sẽ nhanh thôi. Trương chị dâu cũng không khách khí, bắt đầu dùng máy may may quần áo. Đột nhiên chợt nghe bên nhà lão Dương cãi nhau, nàng dừng chân: - Tôi đã quên mất tôi qua đây còn có chuyện muốn nói. Trần Quế Hoa nghiêng đầu: - Có chuyện gì? Trương chị dâu bĩu môi, tức giận nói: - Còn không phải nha đầu nhà lão Dương. Sáng hôm qua đem toàn bộ củi mà Thạch Đầu nhà tôi nhặt được lừa đi hết. Cô nói chỉ là một tiểu nha đầu, tâm nhãn sao nhiều như vậy? - Vì sao như vậy? Sắc mặt Trương chị dâu tối sầm: - Hôm qua Thạch Đầu nhà tôi mang theo lão nhị bọn họ đi nhặt củi về. Lúc trở về thì đụng tới tứ nha đầu nhà lão Dương. Nha đầu kia dùng vài câu nói dỗ Thạch Đầu đem toàn bộ củi lửa cho nàng. Cô nói có tức giận hay không? Trương chị dâu vỗ đùi mình, tức giận mắng: - Thằng nhóc thật làm tôi tức chết, tôi hỏi hắn nàng nói gì mà con lại đem toàn bộ củi lửa đưa cho nàng. Cô đoán Thạch Đầu nhà tôi nói thế nào? Hắn nói Dương Phán Đệ rất đáng thương, than thở với hắn chính mình không khí lực nhặt củi lửa, nếu không nhặt được củi về nhà mẹ nàng sẽ không cho nàng ăn cơm. Trần Quế Hoa nghe được cau mày. Chuyện gì vậy? Hai ngày nay sao toàn bộ chuyện gì cũng liên quan tới tiểu nha đầu kia là sao. Trương chị dâu lại nói: - Đổi lại trước kia, tôi khẳng định cũng sẽ cảm thấy nàng đáng thương. Chỉ là bó củi cho liền cho, tôi nhặt tiếp là được. Ai biết hôm nay tôi lên núi hái rau, đụng tới tiểu nha đầu kia. Nàng không nhìn thấy tôi, cô không biết tiểu nha đầu kia còn có hai bộ mặt, đang ở trong núi uy hiếp Lai Đệ, buộc con bé đem bánh nướng cho một mình nàng ăn. Trần Quế Hoa nghe được trợn mắt há hốc mồm. Trương chị dâu uống hớp nước nói: - Một nhi đồng nho nhỏ, tâm nhãn đã nhiều như vậy. Còn uy hiếp chị của mình không đưa bánh cho mình thì sẽ mách mẹ chị mình ở trong núi lười biếng, nếu đưa bánh cho nàng ăn, nàng sẽ không mách, đến lúc đó lừa tới củi lửa thì có thể phân cho chị nàng một chút. Cô nghe xem đứa nhỏ kia hư hỏng bao nhiêu, đó chính là chị ruột của nàng a. - Vì thế cái bánh nướng kia Lai Đệ không được ăn một miếng, toàn bộ tiến vào bụng của tiểu nha đầu kia. Trần Quế Hoa nghe xong lời kể của Trương chị dâu, nhất thời cảm thấy lông tóc trên người mình dựng đứng lên. Đứa nhỏ này thật sự là không đơn giản, xem ra để Đường Đường cách nàng thật xa là đúng nhất. Lúc này bốn anh em đi vào nhà, Lục Cảnh Phú nói: - Sáng hôm nay nàng còn cùng con bán thảm. Nói nàng khí lực nhỏ, không nhặt được nhiều củi lửa như vậy. Phi, Đường Đường đều làm được nàng làm sao lại không làm nổi. Trương chị dâu lạ lùng nói: - Tiểu Phú con sao giỏi vậy, lại không bị nha đầu kia lừa gạt. Lục Cảnh Phú hếch ngực đắc ý nói: - Ai biểu nàng luôn soi mói em trai của con, hôm nay còn thiếu chút nữa muốn đem em trai đẩy rơi xuống tảng đá đâu. Con còn có thể chiều theo nàng? - Mẹ tôi ơi, đứa nhỏ này tâm tư sao có thể ác độc như vậy, không được, về nhà tôi cũng phải nói với bọn nhỏ trong nhà, cách nàng xa một chút. Bằng không mấy đứa nhỏ nhà tôi bị bán còn giúp người đếm tiền. Trương chị dâu nói. Càng nói càng cảm thấy không ổn, nàng cầm vải dệt đứng lên: - Tôi phải đi nói với Trần chị dâu bọn họ, bằng không nhi đồng đại viện chúng ta đều bị nàng lừa. Không đợi Trần Quế Hoa phản ứng, Trương chị dâu liền vội vàng rời khỏi. Trương chị dâu làm việc vô cùng dứt khoát, không bao lâu đã đem người chuyên ngồi tán gẫu trong đại viện tụ tập cùng một chỗ. Nàng đem việc Dương Phán Đệ giả vờ đáng thương, lại uy hiếp chị ruột mình toàn bộ giũ hết ra ngoài. Ai biết vừa nghe Trương chị dâu tuyên truyền, không ít người kịp phản ứng. Nhi đồng trong nhà đều từng cấp đồ cho nha đầu kia, không phải cho rau dại thì là cho củi lửa.
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại Tác giả: Nhuyễn Ngữ Thể loại: Dam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Chương 29: Bấm để xem Dương Phán Đệ còn đang đi loanh quanh trong núi vẫn chưa biết vài ngày nay mình bán thảm lúc này hình tượng cũng đã hoàn toàn đổ sụp. Nàng còn đang vui vẻ suy nghĩ một hồi cùng ai giả dạng đáng thương bán thảm đâu. Hai ngày nay nàng dỗ dành lừa gạt tới tay nhiều đồ như vậy, mẹ nàng chứng kiến cũng nhịn không được khen ngợi nàng giỏi giang. Được khen ngợi, đáy lòng Dương Phán Đệ đều cảm thấy vui vẻ. Đám nhi đồng ở đây thật dễ dàng bị nàng làm cảm động. Chỉ cần nàng tiếp tục khen ngợi bọn hắn, giả vờ đáng thương, xem chừng sau này rốt cục không cần nàng làm việc, chỉ cần động động mồm mép thì đủ rồi. Trong Lục gia, hai tiểu tử ngủ đủ cũng đã rời giường. Trần Quế Hoa xuất ra sữa mạch nha mà chị chồng gửi đến hôm qua, pha ba bát lớn mỗi nhi đồng một chén vừa lúc. Đây là lần đầu tiên Lục Đường Đường uống sữa mạch nha, có mùi sữa nhưng không nặng, uống vào còn ngọt hơn sữa bột rất nhiều, hương vị thật sự là không sai. Chẳng thể trách lớp người già luôn nhắc tới ngày xưa mình uống sữa mạch nha uống ngon như thế nào đâu. Lục Đường Đường uống xong một ngụm, không nhịn được lại uống thêm một ngụm. Kịp phản ứng, Phương Mặc còn chưa uống, cả khuôn mặt của hắn đều đỏ bừng. Làm sao vậy! Nhất định là nguyên nhân của cỗ thân thể này! Trước kia mình cũng không tham miệng như thế! Nhất định là vậy! Hắn cầm chén đẩy tới trước mặt Phương Mặc, non nớt nói: - Dương Dương uống! Phương Mặc chứng kiến trên môi Đường Đường dính một vòng sữa trắng, thò tay vào túi lấy ra khăn tay lau cho hắn, lúc này mới ôm chén thử một ngụm. Sách, quá ngọt. Quả nhiên bất kể là kiếp trước hay hiện tại, Phương Mặc vẫn không quá thích đồ ngọt. Lục Đường Đường thấy hắn không tiếp tục uống bèn bưng chén nhìn qua mẹ: - Mẹ uống! Trần Quế Hoa cười a a nói: - Mẹ không thích uống đồ chơi này, chỉ thích uống nước sôi, con ngoan uống đi. Nhưng Lục Đường Đường kiên trì nói: - Mẹ uống, không uống, Đường Đường cũng không uống nha. Trần Quế Hoa biết tính tình của con trai, nếu nàng không uống đứa nhỏ này cũng không chịu uống, chỉ đành gật đầu tiếp lấy bát nếm một ngụm: - Ân, uống ngon thật, mẹ uống rồi, ngoan bảo uống nhanh đi. Lục Cảnh Hoa cầm chén đưa cho nàng: - Mẹ, mẹ uống của con đi. Trần Quế Hoa trừng hắn: - Uống của con đi, nếu mẹ muốn uống đã tự mình pha rồi. Cả bình lớn như vậy đâu, sẽ không thiếu phần ai, uống nhanh đi, bằng không sẽ lạnh. Nhìn bọn nhỏ uống thật ngon lành, nàng không ngừng cười vui vẻ. Ai ngờ khí trời vừa rồi còn tốt lắm, lại bắt đầu biến thành âm trầm, nhìn như trời sắp mưa. Phương Mặc sợ một lát trời mưa mình không thể về nhà, dỗ dành Đường khối một hồi lâu, đáp ứng ngày mai khẳng định sớm đến tìm hắn chơi, lúc này mới dỗ được Đường khối cho hắn đi về. Lục Đường Đường cũng không phải không cho Phương Mặc về nhà, chỉ là trong lòng cảm giác có Phương Mặc bên cạnh, mới an tâm hơn một chút. Không bao lâu trời mưa. Lục Cảnh Hoa cao hứng ôm em trai nói: - Ngày mai chúng ta đi bên khe suối bắt ốc đi. Có mưa, ốc khẳng định càng nhiều. Lục Đường Đường nghe nói vậy cũng muốn đi theo. Lục Cảnh Hoa không dám đáp ứng, sợ mẹ đánh đòn. Lục Đường Đường thấy vậy lảo đảo chạy tới trước mặt Trần Quế Hoa làm nũng: - Mẹ, Đường Đường cũng đi, cùng ca ca đi nha. Trần Quế Hoa nhìn ánh mắt đen nhánh của con trai, không cách nào cự tuyệt, đành nói: - Việc này chúng ta phải hỏi ba ba. Nếu ba ba đồng ý, con cũng có thể đi. Vì thế Lục Gia Bình mới về tới nhà liền chứng kiến con út tha thiết mong chờ nhìn mình. Hắn cười ôm con trai hôn lên má: - Đứa con, đây làm sao vậy, sao lại nhìn ba ba như thế? Lục Đường Đường ôm cổ hắn rầm rì: - Ba ba, Đường Đường muốn cùng ca ca đi bắt ốc nha. Bắt ốc? Chỉ thấy Trần Quế Hoa thò đầu ra khỏi bếp ra hiệu cho hắn cự tuyệt. Lục Gia Bình ngây ngẩn cả người, hắn xem như hiểu được trong nhà chỉ cần có chuyện gì khó xử, vợ sẽ đổ lên người mình. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của con trai, làm cho hắn không cách nào mở miệng cự tuyệt, đành đáp ứng: - Đi thôi, nhưng Đường Đường cần nghe lời của đại ca, biết không? Lục Đường Đường cao hứng ôm mặt hắn hôn hôn: - Đường Đường nhớ rõ. Trần Quế Hoa tức giận xoay người vào bếp, phi, để hắn làm người tốt. Sớm biết vậy tự mình đáp ứng đứa con, làm sao tới phiên hắn làm người tốt. Trận mưa cũng chỉ rơi vài giờ đã ngừng. Sáng sớm, Phương Mặc cầm theo bánh nướng đi Lục gia. Dọc đường hắn còn nhân lúc không ai chú ý từ không gian lấy ra chocolate mà Đường Đường thích ăn bỏ vào trong túi. Chờ hắn đi tới Lục gia, mấy anh em đã ăn mặc chỉnh tề chờ hắn. - Dương Dương anh tới rồi! Lục Đường Đường cao hứng chạy tới nắm chặt tay hắn hô. Trần Quế Hoa nhìn thấy Phương Mặc cầm bánh đưa cho con trai, nàng cười nói: - Lần sau tiểu Mặc qua đây không cần mang đồ, trong nhà thím đều có, chính con lưu lại ăn đi. Phương Mặc cười cười thật lễ phép nói: - Không sao, mẹ mua cho con rất nhiều. Con thích cùng Đường Đường chia nhau hưởng lợi. Nói xong lại đút cho Đường Đường chocolate. Ăn xong Lục Đường Đường nắm tay hắn hô: - Đi, chúng ta đi bắt ốc thôi. Lục Cảnh Hoa bưng thùng nước đi tới: - Đường Đường qua đây, đại ca ôm, chúng ta xuất phát. Ai biết Đường Đường cự tuyệt nắm chặt tay Phương Mặc nói: - Đường Đường muốn đi cùng Dương Dương nha. Phương Mặc cười cười. Trần Quế Hoa cầm dầu cù là đi ra thoa cho mấy đứa con, căn dặn: - Lão đại, con xem chừng hai đứa nhỏ, đừng đi chỗ nước sâu. Chơi bên khe suối rồi về. Dòng suối nhỏ nằm dưới chân núi. Không bao xa còn có đất vườn của đại viện bộ đội chính mình khai hoang. Nói là dòng suối nhỏ, nhưng vì là hạn hán nên nước cũng cạn, dù là Lục Đường Đường đứng vào cũng chỉ tới đầu gối hắn. Hoàn toàn không cần lo lắng sẽ phát sinh nguy hiểm.