Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Chương 20:
Chờ vợ lão Dương dừng lại lấy hơi, lúc này mới phát hiện Phán Đệ không động tĩnh.
Nhưng nàng cũng không lo lắng nha đầu này sẽ xảy ra sự cố, mang theo cánh tay của nàng đem ném vào vựa củi. Lại nhìn ba nha đầu còn lại giận mắng:
- Còn không nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, đều chờ chết sao?
Nàng thở dốc quay lại trong phòng nằm xuống.
Mà Phán Đệ nằm trong vựa củi, không ai đi thăm dò xem nàng có làm sao không.
Sáng hôm sau, Lai Đệ mở ra vựa củi đẩy em gái còn nằm ngủ:
- Phán Đệ, Phán Đệ tỉnh. Nếu không dậy mẹ lại đánh người.
Mà trước khi Lai Đệ đẩy cửa thì Phán Đệ đã tỉnh, mở hí mắt đầu đau làm nàng ôm hồi lâu, đợi nàng hòa hoãn lại nhìn thấy bàn tay mình biến nhỏ, còn có vựa củi vô cùng quen thuộc, làm nàng ngây ngẩn cả người.
Đây là làm sao vậy? Đây là nằm mơ sao? Vì sao nàng lại quay lại nhà mình trước kia.
Còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, cửa đã bị mở ra. Chứng kiến chị cả đi vào kêu nàng.
Dương Phán Đệ lúc này mới tin tưởng, chính mình giống như lời cháu gái đã nói, sống lại!
Nhốt vựa củi? Hẳn là năm nàng mới năm tuổi làm rơi chậu nước, như vậy nói hiện tại nàng chỉ mới năm tuổi.
Đời này nàng có thể lặp lại một lần, Dương Phán Đệ nhịn xuống nội tâm vui mừng kích động, đi theo chị cả đi ra sân.
Thật sự là đại viện bộ đội, thật tốt quá. Đời này nàng không cần giống như đời trước, sống uất ức như vậy.
Nghe tiếng cười hi hi ha ha cách vách, Dương Phán Đệ bóp chặt nắm tay. Nếu có thể đi Lục gia, cả đời của nàng cũng không cần sầu.
Nàng chính là biết đời trước năm đứa con của Lục gia giỏi bao nhiêu. Hai người là lão bản, một phi hành viên, còn có một công tác trong bộ đội đặc chủng. Chỉ có đứa con út được cả nhà sủng ái lên, chuyện gì cũng không cần làm.
Ngay cả Lục Cảnh Hoa mở công ty kiếm được tiền đều là cấp cho Lục Đường Đường.
Dương Phán Đệ cười lạnh một tiếng, nếu Lục Đường Đường mất, nàng không phải có thể hưởng thụ phúc khí đời trước của hắn?
Thêm nửa năm nữa mẹ của nàng cũng chết. Khi đó bốn chị em bọn họ sẽ biến thành nhi đồng không mẹ, chỉ cần nàng đi lão Lục gia bán thảm, bọn hắn chắc chắn sẽ đau lòng, nói không chừng còn sẽ thu nuôi nàng!
Dương Phán Đệ càng cân nhắc càng cảm thấy mình nghĩ không sai, chỉ cần không có Lục Đường Đường, nàng lại có thể thay thế hắn hưởng phúc.
- Phán Đệ, thất thần làm gì, nhanh đi cho gà ăn.
Dương Phán Đệ bị nhị tỷ Niệm Đệ đánh đoạn ý nghĩ, nàng ngây người nhìn Niệm Đệ, mang theo thùng gỗ đi cho gà ăn.
Chị cả, nhị tỷ, tam tỷ, ngay cả nàng, đời trước cũng chưa từng được hưởng phúc.
Sớm gả cho người, làm mụ già cả đời cho người khác.
Đời này nàng không cần thảm như vậy, nàng cần đoạt đi hạnh phúc của Lục Đường Đường, hưởng thụ cuộc sống của Lục Đường Đường!
Nghĩ tới cuộc sống ngày sau của mình, tâm tình Dương Phán Đệ cũng thay đổi lên. Luôn cả khi nhìn thấy thức ăn cho gà cũng cảm thấy tốt đẹp hơn nhiều.
Tin tưởng qua không được bao lâu, nàng sẽ trở thành đoàn sủng của Lục gia. Hiện tại nàng tựa hồ đã thấy được cảnh tượng chính mình gió xuân đắc ý.
Mà lúc này Lục Đường Đường còn chưa biết nữ chính đã sống lại, đang ở trong vòng vây mấy anh trai ăn canh gà.
Hắn ăn một ngụm, mấy anh trai liền vỗ tay khen ngợi.
Lục Đường Đường cắn răng sữa, trong lòng nghĩ:
- Thật dọa người, chỉ ăn ngụm cơm đã được khen ngợi.
Trần Quế Hoa nở nụ cười:
- Nhìn xem nào, Đường Đường nhà chúng ta mới một tuổi đã có thể tự mình ăn cơm. Thật đúng là giỏi quá!
Nhìn thấy con út ăn xong ngụm cơm cuối cùng, Trần Quế Hoa thu thập bàn, bưng chậu:
- Lão đại, con mang theo Đường Đường đi chỗ đại thụ chơi, mẹ đi với Trương đại nương ra sông giặt quần áo.
Lục Cảnh Hoa mang Đường Đường nghỉ ngơi một hồi mới đội mũ cho hắn, phun chút thuốc đuổi muỗi:
- Lão nhị, mang theo bình nước, bỏ thêm hai khối bánh trái đào, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút.
Mấy anh em đi ra ngoài, dọc đường còn gặp được bạn học của Lục Cảnh Hoa, mời hắn cùng đi đá cầu.
Nhưng Lục Cảnh Hoa lo lắng giao em út cho mấy em trai trông chừng, cự tuyệt bạn học mời.
Lục Đường Đường cũng không cần làm phiền đại ca, ôm cổ hắn hô:
- Đi, đi, ca ca đi đi!
Lục Cảnh Quốc cũng nói:
- Đại ca đi thôi, em mang theo Đường Đường ngồi xa xa nhìn các anh chơi đá cầu.
Lục Cảnh Hoa nghĩ nghĩ cũng tốt, liền đồng ý, ôm em trai cùng đi sân bóng.
Nói là sân bóng, kỳ thật chỉ là một mảnh đất trống của đại viện bộ đội. Diện tích không lớn lắm, nhưng đủ cho bọn nhỏ chơi đùa.
Lục Đường Đường phối hợp cùng nhị ca ngồi dưới đất, không ồn ào không nháo sự nhìn đại ca chơi đá cầu, thỉnh thoảng còn đứng lên hô to:
- Ca ca, cố lên!
- Đường Đường, uống miếng nước.
Lục Cảnh Quốc mở nắp đút nước cho em trai.
Lục Đường Đường uống vài hớp đẩy ra:
- Ca ca uống.
Lục Cảnh Quốc mỉm cười uống nước, lại đưa cho thai song sinh ngồi một bên. Hắn lấy ra bánh trái đào hỏi:
- Đường Đường có muốn ăn hay không?
Lục Đường Đường kỳ thật không đói, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của tam ca bọn họ, hắn gật đầu tiếp nhận. Sau đó tách ra, đưa cho ba anh trai mỗi người một miếng, cuối cùng mới hài lòng cắn khối bánh còn lại của mình.
Trong túi còn một cái bánh, chờ đại ca chơi xong có thể cho hắn ăn.
Lục Đường Đường vừa nghĩ vừa quơ đôi chân béo tròn của mình. Tốt nha, hắn thật sự là một đứa bé tốt biết cùng anh trai chia nhau hưởng lợi!
- Cảnh Quốc ca ca, các anh ở trong này làm cái gì?
Lúc này sau lưng Lục Đường Đường truyền tới thanh âm, hắn xoay người.. chứng kiến một bé gái gầy yếu đi tới, còn vác một giỏ trúc, quần áo dơ bẩn nhìn nhị ca của hắn cười.
Ân? Đây là ai vậy?
Lục Cảnh Quốc quay đầu nhìn thấy nàng, cau mày nói:
- Chúng tôi ở đây bồi anh trai tôi chơi đá cầu, hỏi làm chi?
Bé gái cúi đầu đá đá cành cây dưới chân, ra vẻ đáng thương nói:
- Mẹ em muốn em cùng chị cả bọn họ đi lấy rau dại, bọn họ đều vào trong núi đào rau dại. Em qua bên này nhìn xem có hay không.
Lục Đường Đường nghiêng đầu nhìn bốn phía, nơi này một mảnh trọc lóc.. làm gì có chút rau xanh nào? Sao lại đi tới trong này tìm rau dại.
Ngay lúc hắn còn tò mò, Lục Cảnh Quốc nói:
- Nơi này không có rau dại, em nhanh về nhà đi. Bằng không Lai Đệ bọn họ tìm không thấy em thì sẽ sốt ruột.
Lục Đường Đường nghe tới đây liền ngây ngẩn cả người. Kháo! Đây chẳng lẽ chính là nữ chính?
Bằng không sao nói đây, ai lại chạy tới địa phương không một cọng cỏ tìm rau dại, lấy cớ cũng quá gượng gạo.
Nguyên lai là muốn tiếp cận mấy anh trai của hắn, Lục Đường Đường dám khẳng định, hiện tại nữ chính khẳng định là sống lại.
Bằng không sẽ không chạy tới trước mặt bọn họ, trước kia nghe nhị ca nói qua, lá gan của Dương Phán Đệ quá nhỏ, chứng kiến anh em bọn họ liền bỏ chạy.
Làm sao lại như hôm nay, còn gom lại nói chuyện với bọn họ.
Không được, hiện tại nữ chính đã sống lại, Lục Đường Đường cần giữ vững tinh thần, ngăn cản nàng làm tổn thương tới người nhà mình!
Nhưng nàng cũng không lo lắng nha đầu này sẽ xảy ra sự cố, mang theo cánh tay của nàng đem ném vào vựa củi. Lại nhìn ba nha đầu còn lại giận mắng:
- Còn không nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, đều chờ chết sao?
Nàng thở dốc quay lại trong phòng nằm xuống.
Mà Phán Đệ nằm trong vựa củi, không ai đi thăm dò xem nàng có làm sao không.
Sáng hôm sau, Lai Đệ mở ra vựa củi đẩy em gái còn nằm ngủ:
- Phán Đệ, Phán Đệ tỉnh. Nếu không dậy mẹ lại đánh người.
Mà trước khi Lai Đệ đẩy cửa thì Phán Đệ đã tỉnh, mở hí mắt đầu đau làm nàng ôm hồi lâu, đợi nàng hòa hoãn lại nhìn thấy bàn tay mình biến nhỏ, còn có vựa củi vô cùng quen thuộc, làm nàng ngây ngẩn cả người.
Đây là làm sao vậy? Đây là nằm mơ sao? Vì sao nàng lại quay lại nhà mình trước kia.
Còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, cửa đã bị mở ra. Chứng kiến chị cả đi vào kêu nàng.
Dương Phán Đệ lúc này mới tin tưởng, chính mình giống như lời cháu gái đã nói, sống lại!
Nhốt vựa củi? Hẳn là năm nàng mới năm tuổi làm rơi chậu nước, như vậy nói hiện tại nàng chỉ mới năm tuổi.
Đời này nàng có thể lặp lại một lần, Dương Phán Đệ nhịn xuống nội tâm vui mừng kích động, đi theo chị cả đi ra sân.
Thật sự là đại viện bộ đội, thật tốt quá. Đời này nàng không cần giống như đời trước, sống uất ức như vậy.
Nghe tiếng cười hi hi ha ha cách vách, Dương Phán Đệ bóp chặt nắm tay. Nếu có thể đi Lục gia, cả đời của nàng cũng không cần sầu.
Nàng chính là biết đời trước năm đứa con của Lục gia giỏi bao nhiêu. Hai người là lão bản, một phi hành viên, còn có một công tác trong bộ đội đặc chủng. Chỉ có đứa con út được cả nhà sủng ái lên, chuyện gì cũng không cần làm.
Ngay cả Lục Cảnh Hoa mở công ty kiếm được tiền đều là cấp cho Lục Đường Đường.
Dương Phán Đệ cười lạnh một tiếng, nếu Lục Đường Đường mất, nàng không phải có thể hưởng thụ phúc khí đời trước của hắn?
Thêm nửa năm nữa mẹ của nàng cũng chết. Khi đó bốn chị em bọn họ sẽ biến thành nhi đồng không mẹ, chỉ cần nàng đi lão Lục gia bán thảm, bọn hắn chắc chắn sẽ đau lòng, nói không chừng còn sẽ thu nuôi nàng!
Dương Phán Đệ càng cân nhắc càng cảm thấy mình nghĩ không sai, chỉ cần không có Lục Đường Đường, nàng lại có thể thay thế hắn hưởng phúc.
- Phán Đệ, thất thần làm gì, nhanh đi cho gà ăn.
Dương Phán Đệ bị nhị tỷ Niệm Đệ đánh đoạn ý nghĩ, nàng ngây người nhìn Niệm Đệ, mang theo thùng gỗ đi cho gà ăn.
Chị cả, nhị tỷ, tam tỷ, ngay cả nàng, đời trước cũng chưa từng được hưởng phúc.
Sớm gả cho người, làm mụ già cả đời cho người khác.
Đời này nàng không cần thảm như vậy, nàng cần đoạt đi hạnh phúc của Lục Đường Đường, hưởng thụ cuộc sống của Lục Đường Đường!
Nghĩ tới cuộc sống ngày sau của mình, tâm tình Dương Phán Đệ cũng thay đổi lên. Luôn cả khi nhìn thấy thức ăn cho gà cũng cảm thấy tốt đẹp hơn nhiều.
Tin tưởng qua không được bao lâu, nàng sẽ trở thành đoàn sủng của Lục gia. Hiện tại nàng tựa hồ đã thấy được cảnh tượng chính mình gió xuân đắc ý.
Mà lúc này Lục Đường Đường còn chưa biết nữ chính đã sống lại, đang ở trong vòng vây mấy anh trai ăn canh gà.
Hắn ăn một ngụm, mấy anh trai liền vỗ tay khen ngợi.
Lục Đường Đường cắn răng sữa, trong lòng nghĩ:
- Thật dọa người, chỉ ăn ngụm cơm đã được khen ngợi.
Trần Quế Hoa nở nụ cười:
- Nhìn xem nào, Đường Đường nhà chúng ta mới một tuổi đã có thể tự mình ăn cơm. Thật đúng là giỏi quá!
Nhìn thấy con út ăn xong ngụm cơm cuối cùng, Trần Quế Hoa thu thập bàn, bưng chậu:
- Lão đại, con mang theo Đường Đường đi chỗ đại thụ chơi, mẹ đi với Trương đại nương ra sông giặt quần áo.
Lục Cảnh Hoa mang Đường Đường nghỉ ngơi một hồi mới đội mũ cho hắn, phun chút thuốc đuổi muỗi:
- Lão nhị, mang theo bình nước, bỏ thêm hai khối bánh trái đào, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút.
Mấy anh em đi ra ngoài, dọc đường còn gặp được bạn học của Lục Cảnh Hoa, mời hắn cùng đi đá cầu.
Nhưng Lục Cảnh Hoa lo lắng giao em út cho mấy em trai trông chừng, cự tuyệt bạn học mời.
Lục Đường Đường cũng không cần làm phiền đại ca, ôm cổ hắn hô:
- Đi, đi, ca ca đi đi!
Lục Cảnh Quốc cũng nói:
- Đại ca đi thôi, em mang theo Đường Đường ngồi xa xa nhìn các anh chơi đá cầu.
Lục Cảnh Hoa nghĩ nghĩ cũng tốt, liền đồng ý, ôm em trai cùng đi sân bóng.
Nói là sân bóng, kỳ thật chỉ là một mảnh đất trống của đại viện bộ đội. Diện tích không lớn lắm, nhưng đủ cho bọn nhỏ chơi đùa.
Lục Đường Đường phối hợp cùng nhị ca ngồi dưới đất, không ồn ào không nháo sự nhìn đại ca chơi đá cầu, thỉnh thoảng còn đứng lên hô to:
- Ca ca, cố lên!
- Đường Đường, uống miếng nước.
Lục Cảnh Quốc mở nắp đút nước cho em trai.
Lục Đường Đường uống vài hớp đẩy ra:
- Ca ca uống.
Lục Cảnh Quốc mỉm cười uống nước, lại đưa cho thai song sinh ngồi một bên. Hắn lấy ra bánh trái đào hỏi:
- Đường Đường có muốn ăn hay không?
Lục Đường Đường kỳ thật không đói, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của tam ca bọn họ, hắn gật đầu tiếp nhận. Sau đó tách ra, đưa cho ba anh trai mỗi người một miếng, cuối cùng mới hài lòng cắn khối bánh còn lại của mình.
Trong túi còn một cái bánh, chờ đại ca chơi xong có thể cho hắn ăn.
Lục Đường Đường vừa nghĩ vừa quơ đôi chân béo tròn của mình. Tốt nha, hắn thật sự là một đứa bé tốt biết cùng anh trai chia nhau hưởng lợi!
- Cảnh Quốc ca ca, các anh ở trong này làm cái gì?
Lúc này sau lưng Lục Đường Đường truyền tới thanh âm, hắn xoay người.. chứng kiến một bé gái gầy yếu đi tới, còn vác một giỏ trúc, quần áo dơ bẩn nhìn nhị ca của hắn cười.
Ân? Đây là ai vậy?
Lục Cảnh Quốc quay đầu nhìn thấy nàng, cau mày nói:
- Chúng tôi ở đây bồi anh trai tôi chơi đá cầu, hỏi làm chi?
Bé gái cúi đầu đá đá cành cây dưới chân, ra vẻ đáng thương nói:
- Mẹ em muốn em cùng chị cả bọn họ đi lấy rau dại, bọn họ đều vào trong núi đào rau dại. Em qua bên này nhìn xem có hay không.
Lục Đường Đường nghiêng đầu nhìn bốn phía, nơi này một mảnh trọc lóc.. làm gì có chút rau xanh nào? Sao lại đi tới trong này tìm rau dại.
Ngay lúc hắn còn tò mò, Lục Cảnh Quốc nói:
- Nơi này không có rau dại, em nhanh về nhà đi. Bằng không Lai Đệ bọn họ tìm không thấy em thì sẽ sốt ruột.
Lục Đường Đường nghe tới đây liền ngây ngẩn cả người. Kháo! Đây chẳng lẽ chính là nữ chính?
Bằng không sao nói đây, ai lại chạy tới địa phương không một cọng cỏ tìm rau dại, lấy cớ cũng quá gượng gạo.
Nguyên lai là muốn tiếp cận mấy anh trai của hắn, Lục Đường Đường dám khẳng định, hiện tại nữ chính khẳng định là sống lại.
Bằng không sẽ không chạy tới trước mặt bọn họ, trước kia nghe nhị ca nói qua, lá gan của Dương Phán Đệ quá nhỏ, chứng kiến anh em bọn họ liền bỏ chạy.
Làm sao lại như hôm nay, còn gom lại nói chuyện với bọn họ.
Không được, hiện tại nữ chính đã sống lại, Lục Đường Đường cần giữ vững tinh thần, ngăn cản nàng làm tổn thương tới người nhà mình!