Bạn được yen thanh ti mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 33: Chân chính nâng đỡ người

Cho người này nếm thử mùi vị lạnh như tảng băng của hắn luôn!

Trường Niệm ngạc nhiên, chớp mắt, e dè hỏi: "Ngài.. Ngài đang.. dỗi sao?"

Một câu hỏi ngắn gọn, đánh vào trọng điểm. Nàng thật sự muốn hỏi phụ quốc công có phải đầu bị cửa ngự thư phòng kẹp hỏng rồi không. Chứ sao đột nhiên ngài ấy lại cư xử như đứa trẻ con, cố chấp so sánh bản thân với Bắc Đường Mâu?

Có điều ngẫm lại cũng đúng, lúc Bắc Đường Mâu còn ở kinh thành thường xuyên bị người ta đặt lên bàn cân so sánh cùng phụ quốc công. Đám văn nhân còn rảnh rỗi sáng tác hai câu phú, ví hai người họ một người như bảo kiếm sắc bén được thui rèn từ gió tuyết biên quan, người kia là viên ngọc bích vô song được nuôi dưỡng trong phú quý nhân gian.

Bởi vì cuộc tranh luận giữa kiếm tốt hay là ngọc tốt, nữ tử trong kinh lúc ấy chia làm hai phe. Một bên "bảo kiếm", một bên "hộ ngọc", ồn ào, huyên náo mãi. Bản thân người ở tận thâm cung như Triệu Trường Niệm cũng thường xuyên nghe thấy lời bàn tán xôn xao.

Nghĩ đến việc phụ quốc công nhất định là kiểu ngoài miệng nói không thèm để ý những thứ hạng phân chia cao thấp nhỏ nhặt này, nhưng chắc trong lòng suy nghĩ ngược lại. Có lẽ nàng đâm trúng chỗ đau rồi?

Người ta bận bịu giúp đỡ cho nàng, mà nàng lại đối xử với người ta như vậy, có chút không được tử tế lắm. Trường Niệm cúi mặt, đem cái bánh đang ăn dở một nửa của mình, đặt mặt bánh còn nguyên chưa có vết cắn ngang miệng hắn, cố gắng dỗ ngọt người trước mặt: "Thật ra dù có người nào phong nhã đến đâu thì trong mắt ta, quốc công mới chính là thiên hạ vô song, là người tốt nhất trên đời!"

Diệp Tương Bạch quen nghe lời xu nịnh, nhưng không biết tại sao vừa nghe thấy người trước mặt khen mình, lại nhìn thấy ánh mắt đen láy của này, hắn đột nhiên cảm thấy mặt mình có chút nóng.

"Ấy, quốc công ngài thấy nóng hả?" Thấy khuôn mặt hắn phiếm hồng, Trường Niệm quan tâm duỗi tay ra làm cây quạt nhỏ, ân cần quạt cho hắn.

"Không nóng." Thẹn quá hóa giận, Diệp Tương Bạch đẩy cả người và cái bánh kia ra xa, quay lưng nhìn vách xe phụng phịu.

Cách tán tỉnh của người này quá trực diện rồi, không thấy mắc cỡ sao? Ngược lại người thấy ngại là hắn.. người nên cảm thấy ngại không phải là thất hoàng tử sao! Đúng là gan to bằng trời! Đồ không biết xấu hổ!

Trường Niệm bối rối, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đang êm đẹp bỗng dưng phụ quốc công thay đổi thái độ với nàng.

Tính tình thật sự quái lạ, hèn gì lớn tuổi như vậy mà còn chưa thành thân. Tính tình như vậy thì ai chịu cho nổi?

Nhìn miếng bánh trên tay, Trường Niệm tiếp tục ăn, quyết định mặc kệ hắn dận giỗi. Nàng cũng đâu biết dỗ dành như thế nào.

Cho nên lúc xe ngựa đến phủ quốc công, Trường Niệm ngoan ngoãn tự mình theo quản gia vào trong, không dám quấy rối người còn ngồi trong xe.

Hôm nay Phong Đình Vân đến nhìn thất điện hạ, nhưng lúc đứng đợi ở cổng lại bị khuôn mặt âm trầm của Diệp Tương Bạch thu hút.

"Có chuyện gì xảy ra à? Sáng nay không phải ngươi nói mọi việc thuận lợi, tâm trạng thoải mái sao?" Dò xét hắn từ trên xuống dưới một lượt, Phong Đình Vân cười khẽ, "Ai chọc giận ngươi à?"

Diệp Tương Bạch mặc cái áo lông cáo, khoanh tay lại. Gương mặt lẫn ánh mắt đều lạnh lùng, hắn hất cằm, chỉ về phía thân ảnh một người đang tung tăng đi vào trong phủ, "Là người đó."

"Ồ?"

Diệp Tương Bạch nhíu mày, hừ lạnh nói: "Còn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, thật sự là xem nhẹ thất hoàng tử rồi."

Phong Đình Vân sờ cằm, đầu óc nhanh nhạy suy đoán: "Người.. lạt mềm buộc chặt ngươi à?"

Diệp Tương Bạch cất bước tiến lên phía trước, lạnh lùng đáp: "Ngươi cùng hoàng tử trò chuyện nhiều, cũng nên khuyên nhủ người một chút, ta ghét nhất đồng tính, càng không thích người ta bỡn cợt mình, cho nên tốt nhất điện hạ nên thu lại tâm ý đi."

Phong Đình Vân thở dài: "Cũng thật là, đường đường là một thiếu niên xinh đẹp như hoa, tự nhiên mù quáng để tâm đến ngươi làm gì cho uổng phí vậy."

Diệp Tương Bạch: "?"

"Không, không phải, ý của ta là, điện hạ sớm nên biết quốc công không ưa nam sắc, không nên nhắm mắt đánh liều như vậy." Phong Đình Vân lập tức đổi giọng, "Thật không sáng suốt."

Diệp Tương Bạch thoáng liếc qua Phong Đình Vân rồi trở về viện tử của mình, không tự mình đi bố trí chuyện của Triệu Trường Niệm. Dù sao người kia cũng sẽ không cảm thấy hắn đối xử lạnh lùng.

"Chủ tử." Quản sự trong phủ tới hỏi, "Ở bên phía viện tử của thất điện hạ có cần đặc biệt an bài gì không?"

"Đặc biệt an bài làm cái gì?" Diệp Tương Bạch hừ lạnh, "Không đói không lạnh là được."

Phát hiện chủ tử nhà mình hôm nay đang khó chịu trong lòng, quản sự thoáng giật mình, lập tức muốn rút lui.

"Chờ một chút." Người đã đi tới cửa, bên trong lại truyền đến mệnh lệnh.

Quản sự cảm thấy da đầu tê tái, lập tức trở về cúi đầu nhận lệnh.

Diệp Tương Bạch mím môi, trầm mặc một giây mới nói: "Thất điện hạ thân thể yếu đuối lại sợ lạnh, trong phòng phải đốt địa long liên tục, phòng bếp bên kia cũng cần lưu ý, phân Cù đầu bếp qua bên đó, mở phòng bếp nhỏ để lúc nào muốn ăn gì có thể sai người làm."

Nói đến đây, hắn lại nhớ đến dáng vẻ khù khờ, thiếu hiểu biết của người kia, đoán chừng tên món ăn chắc cũng không biết gọi là gì, nên bèn dặn dò thêm: "Bảo Cù đầu bếp viết thực đơn dâng lên, thất hoàng tử muốn ăn gì thì dựa vào đó mà gọi."

Quản sự nghe thấy vậy bèn ngạc nhiên, tiếp đó thấy hơi cảm động. Ai nói chủ tử nhà hắn là kẻ lãnh huyết vô tình, nịnh bợ âm hiểm đâu! Rõ ràng hết lòng tỉ mỉ quan tâm một vị hoàng tử không được sủng ái, toàn thân còn tỏa ra ánh hào quang của Quan Thế Âm Bồ Tát kìa!

Quản sự trịnh trọng cúi người nhận lệnh, mang theo tâm trạng sùng kính lui xuống đi thu xếp việc vừa được giao.

Trường Niệm đứng trong căn phòng ấm áp, nhìn tuyết bay lả tả bên ngoài thông qua cửa sổ dán lớp giấy mờ. Hồng Đề thì bận bịu tứ phía thu dọn đồ đạc. Vừa thu dọn, vừa nhỏ giọng thì thầm: "Chưa nói đến một cái viện tử ở phủ quốc công còn tốt hơn Tỏa Thu Cung của chúng ta nhiều lần, mà chỗ này so với Đông cung hình như cũng chẳng thiếu gì. Nhìn xem, vừa thoải mái, muốn gì có đó, vừa ít quy tắc hơn trong cung nữa."

"Nô tỳ đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, vốn tưởng rằng quốc công không có ý tốt, ai biết hắn thật sự muốn giúp đỡ điện hạ."

Cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, một chút hạt bụi cũng không có. Trường Niệm đưa thay sờ giấy dán cửa sổ, thần sắc có chút hoảng hốt, chẳng qua sau một lát liền lấy lại tinh thần, cười nhẹ nói: "Đúng vậy a."

Cũng xem như là giúp nàng, mặc dù mục đích cuối cùng của người kia là để tam ca đảm nhiệm việc giám sát quân lương.

Khoảng thời gian vừa rồi nàng rất muốn biết, Diệp Tương Bạch lấy nàng ra làm khiên, vậy người mà hắn muốn yểm hộ đến cùng là ai? Nàng đã từng nghi là tam ca, nhưng hai người này thực sự quá ít gặp nhau nên nàng chỉ dám hoài nghi, không dám kết luận.

Nhưng xem ra bây giờ nàng đã có thể kết luận. Người ngoài có lẽ nhìn không ra, nhưng nàng tham gia toàn bộ quá trình nên rõ hơn ai hết. Phụ quốc công lợi dụng vụ án sử giám ngục chết trong cung để lung lay thái tử, lại dùng nàng kéo ngũ ca xuống nước. Ngũ ca và thái tử tranh chấp, người cuối cùng chắc chắn được lợi là tam ca.

Tam ca, vì sao hắn lại chọn tam ca? Trường Niệm quả thật không biết rõ. Tam ca mặc dù công trạng rất nhiều, nhưng giống nàng cũng xuất thân thấp hèn. Kiểu người như thế, muốn nâng đỡ để thượng vị thật ra là rất khó, muốn bớt việc, Diệp Tương Bạch hoàn toàn có thể chọn ngũ ca.

Chẳng lẽ hắn cảm thấy mình bản lĩnh cao cường, chọn cái khó để thể hiện năng lực?

Dựa vào tính tình cổ quái của Diệp Tương Bạch, suy nghĩ như vậy cũng không lạ. Trường Niệm ngồi trên giường êm, sờ sờ tấm lông thỏ mềm mại được trải lên trên, thỏa mãn thở dài.

Nàng cũng không yêu cầu xa vời, có thể bảo toàn tính mạng dưới mưu kế lưỡi đao của hắn, lại có thể sống kiếp ăn nhờ ở đậu một thời gian, thì đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Có điều, cuối cùng sử giám ngục là do ai giết? Hình như vấn đề này đến giờ cũng không có ai thật sự quan tâm.

"Ngươi không tò mò, Nhược Lan đến cùng là chết như thế nào sao?" Phong Đình Vân ngồi cạnh bàn trà, hớp một ngụm trà nóng, thở dài một hơi, "Nghe người Hình bộ nói, kĩ thuật ra tay của hung thủ rất gọn gàng."

Hương trà lượn lờ, Diệp Tương Bạch lười biếng dựa vào gối mềm, không thèm liếc mắt lên nhìn hắn: "Việc này liên quan gì đến ta?"

Cái chết của Nhược Lan chỉ là mở đầu nho nhỏ cho cơn sóng to gió để hắn gạt đổ Trương Đức, đề bạt Lâm Mậu, đối với hắn là việc có lợi. Về phần nàng ta chết ra sao, Diệp Tương Bạch tuyệt không quan tâm.

"Ngươi không sợ, người giết nàng ta là thất điện hạ sao?" Phong Đình Vân nhíu mày, "Điện hạ cũng không tránh khỏi bị hoài nghi."

Nghe xong lời này, Diệp Tương Bạch cười ra tiếng: "Ai? Thất điện hạ à?"

"Không thể sao?" Phong Đình Vân cũng cười, "Điện hạ thân thể nhìn yếu đuối, nhưng biết đâu lại biết võ? Biết đâu người đang giả heo ăn thịt hổ, còn ngươi thì muốn mình lật thuyền trong mương à*?"

(lật thuyền trong mương*: Ý chỉ một việc tưởng chừng như không thể thất bại, lại thất bại ở chỗ dễ dàng nhất, như việc cái thuyền to hơn cái mương thì sao mà lật được, mà vẫn bị lật)

Diệp Tương Bạch cười nhưng không nói, nhấp một ngụm trà.

Phong Đình Vân liếc nhìn hắn, lắc đầu liên tục: "Ngươi trước giờ không phải kiểu người bất cẩn như vậy, chẳng lẽ đúng như lời đồn, ngươi ham mê nam sắc rồi?"

Một ngụm trà sặc lại trong cổ họng hắn, Diệp Tương Bạch nhíu mày: "Là ai đồn khó nghe như vậy?"

"Ngươi lúc trước thì thân thiết với thất hoàng tử, gần đây còn trực tiếp đem người vào phủ ở luôn, bây giờ lời đồn bên ngoài có thể dễ nghe sao?" Phong Đình Vân thở dài, "Không phải trước đây Đường thái sư muốn ngươi làm rể quý sao? Bây giờ hắn không còn ý định đó nữa thì đám người kia tự nhiên sẽ suy đoán sâu xa thôi."

Hóa ra là do Đường thái sư, Diệp Tương Bạch hừ nhẹ: "Vậy liền để bọn họ đoán mò đi."

Có điều.. Thất điện hạ thật sự biết võ sao? Diệp Tương Bạch nắm chặt miếng ngọc thạch trên đai lưng, cảm thấy hơi nghi ngờ.

Trong đầu hiện lên một gương mặt trắng nõn, trên cằm một bên mặt xuất hiện một vết xước nhỏ.

Triệu Trường Niệm nói là do không cẩn thận đụng phải lúc đang múa kiếm. Lúc ấy hắn chưa nghe được tin về cái chết của Nhược Lan, cũng không hề hoài nghi, nhưng hôm nay nghĩ lại..

Chẳng lẽ người giết Nhược Lan, thật sự là điện hạ?

Trong lòng có chỗ không thoải mái, Diệp Tương Bạch quay đầu ra ngoài gọi một tiếng: "Diệp Lương."

Diệp Lương là võ sĩ lợi hại nhất trong phủ phụ quốc công, được hắn ban cho họ Diệp, cực kỳ trung thành với Diệp Tương Bạch. Cho dù ngoài trời có tuyết dày, hắn cũng sẽ đứng ngoài cửa trông coi. Nghe thấy tiếng gọi, hắn liền bước vào cửa.

"Chủ tử."

"Nếu một người biết võ, lại làm bộ che giấu không muốn so chiêu cùng ngươi, ngươi có thể nhìn ra không?" Diệp Tương Bạch hỏi.

Diệp Lương gật đầu: "Trừ phi đối thủ không ra một chiêu, chỉ cần ra chiêu, nô tài nhất định có thể nhìn thấu."

"Được." Diệp Tương Bạch nói, "Vậy ngươi liền thay ta thử một người."

Diệp Lương tuân lệnh, suy nghĩ một chút thì hỏi: "Không biết đối phương là người phương nào? Nô tài ra tay không biết nặng nhẹ, nếu là quý nhân, làm bị thương thì không ổn."

"Là thất điện hạ." Diệp Tương Bạch nói, "Ngươi cố đừng làm hắn bị thương."

Diệp Lương sững lại, thần sắc mười phần khó xử, bên cạnh Phong Đình Vân cũng thở dài: "Ngươi không phải đang làm khó người ta sao? Đã ra tay thì sao tránh được việc tổn thương? Nếu không nỡ, thì cứ trực tiếp tin tưởng, không thử cũng không sao."

"Ai không nỡ?" Diệp Tương Bạch trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi đoạn tụ thì cũng đừng cho ta cũng phải đoạn tụ như ngươi."

"Được rồi được rồi, là ngươi bỏ được." Phong Đình Vân giơ hai tay đầu hàng, lại bĩu môi hướng Diệp Lương nói, "Vậy ngươi cứ đánh cho đến chết, tuyệt đối đừng đau lòng giùm chủ tử ngươi."
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 34: Cùng tắm đi

Diệp Lương không nhìn Phong Đình Vân, chỉ nhìn về phía Diệp Tương Bạch. Im lặng nửa ngày, Diệp Tương Bạch với cái miệng cứng đờ, chậm chạp nói: "Cứ làm rõ thật hư như thế nào, không tổn hại tính mạng là được."

"Nô tài tuân mệnh." Chắp tay nhận lệnh, Diệp Lương lui ra ngoài.

Diệp Tương Bạch nhíu mày, quay đầu hỏi Phong Đình Vân: "Ngươi có vấn đề với thất điện hạ à?"

"Không có, điện hạ đáng yêu, người gặp người thương mà." Phong Đình Vân trả lời hắn với nụ cười không hề đứng đắn.

"Vậy tại sao ngươi một chút cũng không đau lòng, không sợ Diệp Lương ra tay không thương xót?"

"Thú dữ có thể nhân từ mà tha cho con thỏ nhỏ, nhưng không thể mềm lòng với con con thú dữ giả bộ làm thỏ nhỏ, nếu không bị chúng cắn ngược lại, ăn sạch lúc nào không hay." Phong Đình Vân trừng mắt, bẻ mấy đốt ngón tay, "Chỉ là trong lòng ta có chút nghi hoặc, nên muốn thăm dò lần này. Thăm dò xong, nếu thật sự không có gì thì lúc đó đau lòng cũng không muộn."

Diệp Tương Bạch nhịp tay lên bàn: "Ngươi dường như có việc giấu diếm ta, liên quan tới thất điện hạ."

"Chỉ là một chút ngờ vực vô căn cứ nhỏ thôi, chưa cần ngươi hao tâm tổn trí xem xét." Phong Đình Vân cười ha hả.

Hơn nữa, hắn thật sự cảm thấy thất điện hạ rất thú vị. Chỉ cần người không gây nguy hiểm gì, thì cho dù mối nghi ngờ không có cơ sở kia của hắn cuối cùng có trở thành sự thật, cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát cả.

Diệp Tương Bạch còn muốn hỏi tiếp, nhưng Phong Đình Vân không muốn nói, cười hì hì đem câu chuyện bẻ lái sang hướng khác.

Phong Đình Vân biết chuyện gì, mà hắn lại không biết? Diệp Tương Bạch nghĩ mãi không thông, thời gian hắn và Triệu Trường Niệm ở cùng nhau nhiều hơn so với Phong Đình Vân. Không có chuyện điện hạ tiết lộ bí mật gì cho Phong Đình Vân mà không nói cho hắn.

Cảm giác bị người khác giấu diếm cho ra rìa này rất không thoải mái, Diệp Tương Bạch có chút bực bội.

Đổi chỗ ngủ, Triệu Trường Niệm hoàn toàn không thấy khó chịu hay xa lạ. Nàng ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy toàn thân thấy ấm áp dễ chịu, dễ chịu hơn nhiều so với lúc bị lạnh đến tỉnh giấc ở Tỏa Thu cung.

Chậm chạp tự mình mặc xong y phục, nàng đang định ra ngoài ăn sáng, liền nghe thấy Hồng Đề hoảng hốt hét một tiếng bên ngoài.

"Kẻ nào?"

Không có ai trả lời nàng, nhưng Trường Niệm rõ ràng cảm giác được một cỗ khí tức sắc bén từ cửa chính xông vào, áp thẳng lao đến trước người nàng.

Loạng choạng một cái, nàng bị dọa đến ngã ngồi trên đất, kinh ngạc ngước nhìn người trước mặt.

Một khuôn mặt hết sức thô kệch, có chút râu ria, nhìn không quá hung ác, nhưng sát khí toàn thân rất dọa người. Người này hình như không cho nàng kịp phản ứng, trực tiếp mang nàng ném ra ngoài sân.

Không sai, giống như đang ném một con gà ra ngoài sân vậy.

Sau trận tuyết nhỏ đêm qua, sân trong phủ đã kết một lớp băng mỏng, ngã xuống thì chẳng khác gì đập thẳng lên đá. Trường Niệm kêu lên một tiếng, vừa ôm cổ vừa lồm cồm bò dậy, ai ngờ chân trượt một cái, lại té trở lại, lúng túng trượt thêm hai tấc.

Diệp Lương nhíu mày, thế mà vẫn lạnh nhạt đưa tay ra, dáng vẻ như muốn ra chiêu.

"Oa! Làm gì vậy hả!" Trường Niệm ấm ức hô lên, "Ngươi muốn đánh ta à?"

Đường đường là nam nhân, vậy mà ngồi không vững, dáng người lại mềm nhũn như không có xương.. Diệp Lương chưa từng gặp kiểu người như thế bao giờ, sững cả người, toàn thân hơi run lên, nắm tay dừng giữa không trung, ánh mắt phức tạp vô cùng.

"Muốn đánh ta cũng nên cho ta biết lý do chứ, ta có làm gì sai đâu?" Đầu gối vừa va xuống đất, đau buốt đến tê người, Trường Niệm vẫn ngồi dưới đất không nhúc nhích, hai tay ôm lấy chỗ đau, vừa xoa vừa ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt uất ức: "Là quốc công sai ngươi tới à?"

Diệp Lương không dám gật đầu, cảm thấy nếu mình dám gật đầu thì chủ tử nhà mình nhất định sẽ bị điện hạ ủy khuất oán trách.

"Xin lỗi đắc tội." Hắn nói, "Nô tài muốn cùng điện hạ luận bàn một hai chiêu thức."

Luận bàn? Trường Niệm chống đất chậm rãi đứng lên, có chút tức giận: "Muốn so chiêu thì cứ trực tiếp hỏi, có ai vừa đến đã trực tiếp ném người như ngươi?"

Nói đoạn Trường Niệm cũng kéo dài khoảng cách, bày ra bộ dáng sẵn sàng tiếp chiêu.

Vậy cũng còn đỡ, ít ra còn chịu đánh tay đôi với hắn. Diệp Lương trong lòng mừng rỡ, lau mồ hôi trên trán, lập tức nghiêm túc ra chiêu.

Thế là qua ba nén hương, cửa phòng Diệp Tương Bạch bị người ta đập rầm rầm: "Quốc công! Quốc công! Không xong rồi! Thất điện hạ mặt mũi bầm dập đang xông về phía này đấy ạ!"

Diệp Tương Bạch khi ấy đang chuẩn bị tắm rửa, mí mắt bất giác giật mạnh một cái. Hắn vừa khoác tạm áo lót vào, còn chưa kịp mở miệng bảo người hầu ngăn lại, cửa phòng đã bị đá văng.

"Các ngươi khi dễ người khác quá đáng!" Trường Niệm sưng hết nửa mặt, vừa khóc vừa mắng: "Phái một kẻ giỏi võ như thế đến 'luận bàn' với ta, gọi là luận bàn cái gì? Rõ ràng là đánh người không thương tiếc!"

Diệp Tương Bạch: "..."

Trong phòng hương khí mờ ảo, làn nước trong hồ tỏa ánh sáng lấp lánh, người trong nước xõa tóc dài, thân khoác áo lót mỏng, khẽ quay đầu nhìn ra, môi mỏng đỏ ửng, đôi mắt quyến rũ đến động lòng.

Triệu Trường Niệm "ực" một tiếng, lập tức đem toàn bộ lời oán thán nuốt ngược vào trong, chỉ đờ đẫn đứng tại chỗ, hai mắt nhìn không chớp.

Cánh cửa phía sau lưng cực nhanh được đóng lại, trong phòng lập tức hoàn toàn yên tĩnh.

Diệp Tương Bạch thấy đau đầu, cũng không để ý tôn ti thứ bậc, khiển trách nàng: "Người có hiểu lễ nghi hay không vậy?"

"Thật.. Thật xin lỗi." Trường Niệm quay lưng che đi tầm mắt chính mình, lắp bắp nói, "Ta không biết quốc công đang tắm."

"Nếu như thần không tắm, thì điện hạ được quyền trực tiếp xông cửa luôn?"

"Không.. Không được hả?" Trường Niệm nhỏ giọng thì thầm, "Nơi này cũng không phải trong cung, ta tưởng có thể thoải mái một chút."

"Ở nhà người khác, chủ nhà bảo cứ thoải mái là lời khách sáo, điện hạ thật sự tuỳ ý thoải mái chính là thiếu giáo dưỡng." Diệp Tương Bạch kéo áo khoác ngoài phủ lên người, đi đến trước mặt nàng, "Những việc đơn giản như vậy điện hạ cũng không biết?"

Trường Niệm có chút tủi thân: "Ai biết mấy lời đó của ngươi là khách sáo, ta chỉ cho là.." Cho là ngươi là thật sự không xem ta như người ngoài.

Nghe ra ý của Trường Niệm, Diệp Tương Bạch mím môi, cảm thấy lời vừa nói có chút tổn thương, thái độ mềm mỏng đi một chút: "Tại hạ không có khiển trách điện hạ."

Cái này không tính là khiển trách thì cái gì mới tính? Trường Niệm xụ mặt, không thèm ngẩng đầu lên: "Ta đi trước đây."

"Dừng lại." Diệp Tương Bạch đưa tay cản đường nàng, nheo mắt nhìn nàng, "Người đang hờn dỗi ta?"

"Quốc công đừng lo." Trường Niệm nhún vai, "Nói dễ nghe thì ta đến phủ quốc công để dưỡng thương, nói khó nghe thì chính là ta đến ăn nhờ ở đậu ngài. Quốc công giúp ta là do lòng tốt, ta nên cảm kích mới đúng. Có điều gần đây quốc công đối xử với ta quá tốt nên chiều hư ta rồi, thành ra ta không để ý phép tắc. Là ta sai, trở về sẽ tự kiểm điểm."

Lời nói ra thì hợp tình hợp lí, nhưng người trước mặt thì đang cúi rũ cái đầu nhỏ, dáng vẻ như vừa bị tổn thương sâu sắc.

Diệp Tương Bạch khẽ thở dài. Lâu nay hắn luôn cảm thấy mình không phải đang nuôi một vị điện hạ cao quý, mà là nuôi thêm một đứa con.. Vừa khiến bản thân tức đến nghiến răng, vừa cảm thấy thương đến mềm lòng, hoàn toàn không có cách nào xử lý cho nổi.

"Điện hạ là bị Diệp Lương đánh thành thế này?" Hắn kéo nàng ngồi xuống mép giường, nâng cằm nhìn một chút, rồi không nhịn được bật cười khẽ.

Triệu Trường Niệm trừng đôi mắt đen nhánh đầy tủi thân: "Ta biết ngay là quốc công sai người đến!"

"Hắn là kẻ cuồng võ, cứ gặp ai biết chút võ công là y như rằng muốn luận bàn so chiêu. Mong điện hạ lượng thứ cho hắn."

So chiêu xong rồi, Diệp Lương cho người sang bẩm báo với hắn rằng sau vài chiêu thức qua lại đã xác nhận được thất điện hạ thật sự không biết võ, nhiều lắm cũng chỉ có vài công phu mèo cào, không thể sát thương người khác.

Vậy nên, Diệp Tương Bạch dần hạ sự cảnh giác, cúi người rót chén trà cho nàng: "Chờ chút, ta đi lấy thuốc cho điện hạ."

"Không cần.." Trường Niệm mếu máo, "Tự ta về bôi là được rồi.."

"Điện hạ với ta còn cần khách sáo vậy sao?" Diệp Tương Bạch khẽ liếc nàng một cái, "Cũng không phải chưa từng bôi thuốc."

Nhớ lại lần bị thương trước đó, bị hắn bôi thuốc một cách đầy xấu hổ, mặt Trường Niệm lập tức đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, nổi cáu: "Sao lại không cần khách sáo? Ai biết quốc công có phải lại đang khách sáo lừa gạt ta nữa không! Ta vốn đã ngốc rồi, quốc công diễn như vậy với ta, ta cứ tưởng thật, rốt cuộc bị người ta mắng là không biết liêm sỉ!"

Nói đến đây, nàng tức đến nỗi muốn nhe vuốt.

Diệp Tương Bạch không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại cảm thấy thú vị, chống cằm đáp: "Từ nay về sau không khách sáo với người nữa là được chứ gì? Thần và điện hạ cũng xem như chỗ tri kỉ, sau này chút lễ nghi quy củ cứ bỏ đi."

Trường Niệm trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn.

Hiếm khi Diệp Tương Bạch lại nghiêm túc đến thế, giọng nói cũng mang theo vài phần chân thành hiếm thấy: "Thần nói thật, không hề giả bộ chút nào đâu. Điện hạ nếu vẫn không tin, vậy thì.."

Ánh mắt đảo nhanh, hắn kéo nàng đi qua bể tắm bên cạnh, nói: "Chúng ta cùng tắm đi."

Triệu Trường Niệm: ".. Cái gì?"

"Cổ sử có ghi lại, tổ tiên ta từng lấy thân làm gương, vì để hóa giải hiềm nghi, ngài đã cùng sứ thần nước láng giềng tắm chung một lần, nhờ đó xua tan nghi ngờ, giải trừ oán trách, cuối cùng còn ngăn được chiến sự giữa hai nước." Diệp Tương Bạch chậm rãi nói, "Người và ta, lẽ nào không làm được như thế?"

Sắc mặt Trường Niệm dần tái nhợt, rồi lại ửng đỏ đến tận mang tai, giống như có thứ gì đó đang bùng cháy dưới lớp da trắng ngần.

Nàng vội vàng lắc đầu: "Không cần! Ta tin quốc công là được rồi!"

"Điện hạ như vậy, rõ là không tin ta." Diệp Tương Bạch nhíu mày. "Ta không ngại thì thôi, cớ sao điện hạ lại căng thẳng như thế?"

Kẻ đồng tính là điện hạ, hắn còn không ngại, vậy điện hạ tránh né cái gì? Lẽ nào sợ chỉ tắm chung một lần mà chịu không nổi kích động.

Thân thể Trường Niệm khẽ run, cắn môi nói nhỏ: "Ta.. không quen cùng người khác thân cận đến vậy.. Mong quốc công lượng thứ."

Dáng vẻ nhỏ bé run rẩy có chút đáng thương, Diệp Tương Bạch nhìn Trường Niệm, bất giác khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ: Cũng thật làm khó điện hạ rồi. Thích ta đến thế, mà lại chỉ dám nhìn không dám chạm.. Trong lòng hẳn đau khổ lắm.

Lúc ấy thiện tâm nổi lên, hắn nhẹ nắm lấy tay nàng, dịu giọng nói: "Người nếu không muốn đối diện, vậy ta xoay lưng lại là được. Đồng ý cho điện hạ.. nhìn ta một chút."

Triệu Trường Niệm: "..."

Nàng nghi ngờ có phải phụ quốc công này ngoài mặt chán ghét đồng tính, nhưng bản thân hắn mới là tên đồng tính hay không. Hai tên đàn ông trưởng thành cùng tắm chung có gì hay ho, còn bảo cho phép nàng nhìn hắn nữa? Đồ biến thái!

"Ta.." Nàng rất muốn nói, ta thật lòng không muốn nhìn.

Nhưng Diệp Tương Bạch nhìn nàng bày ra bộ dáng khó xử, tưởng trong lòng còn e ngại, thế nên hắn trực tiếp kéo người trước mặt đi về phía bể tắm bên kia.

Nhìn thấy bể tắm ngào ngạt hương thơm, Triệu Trường Niệm cắn chặt bờ môi đến không còn chút huyết sắc, nghĩ thầm lần này làm sao xử lý đây. Nhìn thái độ Diệp Tương Bạch bây giờ, nếu nàng lại tìm cớ khước từ, hắn nhất định sẽ hoài nghi.

Có lẽ, vốn dĩ hắn đã hoài nghi nên mới muốn nàng tắm cùng hắn.

Bị phát hiện sơ hở gì sao?

Trong lòng chùng xuống, đôi chân Trường Niệm bất giác run lên.

"Điện hạ?" Cảm nhận được sự run rẩy truyền đến trên tay, Diệp Tương Bạch tò mò quay đầu, cặp mắt hắn dừng lại trên gương mặt nàng, mang chút thần sắc nghi ngờ.

Không dám để cho hắn sinh nghi nửa điểm, Trường Niệm ngẩng đầu, đối mặt với hắn, bình tĩnh nói: "Có.. có thể cùng tắm, nhưng mà ta có chút lo sợ, bởi vì trước giờ ta chưa bao giờ cùng nam nhân tắm chung."

Hắn cũng đã bao giờ tắm chung với nam nhân đâu! Diệp Tương Bạch khẽ liếc mắt, ánh nhìn rơi vào phần da thịt hơi lộ ra ở cổ áo của Trường Niệm do cúi đầu lúc nãy.

Thất hoàng tử là người rất bảo thủ, quần áo mặc hằng ngày đều kín cổng cao tường, nếu không phải dám cùng hắn tắm, hắn có thể đã nghi ngờ người này là nữ nhân không chừng.

Nhưng mà dám tắm chung, vậy chắc không phải.

Diệp Tương Bạch buông tay nàng ra, xoay người cởi thắt lưng áo ngoài.

Nhưng hắn vừa chuẩn bị tháo áo ngoài, sau lưng liền cảm thấy có vật gì chạm vào. Một giây sau, có hai cánh tay vòng qua, ôm chặt lấy hắn.

* * *

Chương sau khá là đáng yêu nha, đáng mong chờ ;)
 

Những người đang xem chủ đề này

Back