Trọng Sinh Ngai Vàng

Discussion in 'Cần Sửa Bài' started by newworld, Oct 9, 2024.

  1. newworld

    Messages:
    3
    Ngoại Truyện: Thường ngày và triết lý nội tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc đời của hoàng tử nhỏ Daniel không chỉ đơn giản là những buổi học và vui chơi như mọi đứa trẻ khác. Trong thân xác của một đứa trẻ chỉ ở tuổi 7, anh đã có một sự trưởng thành đặc biệt, nhờ vào những trải nghiệm phong phú và một tâm hồn luôn khát khao thay đổi được ủ ấp từ kiếp trước. Anh không chỉ thức dậy sớm để đọc sách, mà còn tìm hiểu sâu sắc về thế giới xung quanh mình, nhưng những gì mà kiếp trước chưa từng biết đến. Những cuốn sách triết học, chính trị, duy tâm học, ma thuật và võ thuật đã trở thành những người bạn thiết thân, giúp anh hình thành nên những tư tưởng và lý tưởng riêng. Đó là nền móng đầu tiên, anh cần dựng cho tâm trí của mình.

    Mỗi sáng, trước khi mặt trời kịp khuất sau những đám mây, Daniel đã ngồi bên cửa sổ. Nơi đây, ánh sáng vàng ấm áp cuốn hút anh vào những trang sách, nơi mà tâm trí anh quay về những triết thuyết cổ xưa của Socrates, Platon hay Aristoteles. Anh thường ghi chép lại những câu nói nổi tiếng về công lý, chân lý và đạo đức. Những triết lý ấy không chỉ làm giàu thêm kho kiến thức của anh mà còn hình thành ý thức về lý tưởng sống. Daniel thấu hiểu rằng, muốn làm một nhà quân vương, trách nhiệm không chỉ dừng lại ở việc lãnh đạo đất nước, mà còn phải dẫn dắt người dân hướng đến cái tốt, cái đẹp trong cuộc sống. Và điều đầu tiên anh muốn làm nhất đó là xóa bỏ truyền thống dùng chiến tranh để giành ngai vàng.

    Một trong những cuốn sách yêu thích của anh là "Cái Đẹp Trên Thế Giới", nơi anh khám phá được sức mạnh của nghệ thuật trong việc định hình nhân cách con người. Không chỉ là môn học trên lớp, mà âm nhạc, hội họa và thơ ca cũng là những phương tiện thể hiện bản thân, giúp anh hiểu rõ mình hơn. Anh bắt đầu học đàn từ một nhạc công tài ba bị lãng quên vì chút bất cẩn, và từng nốt nhạc đầu tiên trở thành những tấm thảm để thêu dệt ra câu chuyện cuộc đời mình.

    Trong các buổi học về duy tâm học, Daniel không ngừng đặt ra những câu hỏi. Anh tìm hiểu về bản chất của thực tại, sự tồn tại và cái tôi. Anh hiểu rằng, mỗi con người đều có một thức tỉnh riêng, và anh quyết tâm trở thành một người dẫn đường không chỉ cho bản thân mà cho cả dân tộc của mình. Qua những trang sách cổ xưa, anh thấy ánh sáng của những tư tưởng lớn, những giá trị bền vững có thể giúp anh trở thành một hoàng tử xứng đáng.

    Những ngày tháng ấy, bên cạnh việc học triết học, Daniel còn tìm hiểu về ma thuật, lĩnh vực mà anh luôn cảm thấy hấp dẫn và bí ẩn. Điều này không phải chỉ là những trò ảo thuật thông thường mà anh thấy trong các buổi biểu diễn. Đối với anh, ma thuật còn hơn thế nữa; nó là một nghệ thuật, là sự hòa quyện giữa tâm hồn và tự nhiên, giữa cái lý trí và cái vô hình. Anh nghiên cứu về cách mà những người xưa sử dụng ma thuật để ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, từ việc chữa bệnh cho đến việc củng cố sức mạnh tinh thần. Những cuốn sách về ma thuật cổ xưa giúp anh khám phá những kỹ thuật đưa ma phá kết hợp với thương thuật, và anh tự hứa sẽ không sử dụng như người anh trai Ryo kia.

    Tuy nhiên, không thể thiếu những giờ luyện tập võ thuật với vị đại đội trưởng đã về hưu. Ông kể cho Daniel nghe về những trận chiến hừng hực khói lửa mà ông đã tham gia. Những bài học không chỉ dừng lại ở võ thuật, mà còn ở sự kiên nhẫn, lòng dũng cảm và sự tôn trọng. Daniel học cách sử dụng thương một cách thông thạo; từ những cú đánh kỹ thuật đến cách phòng thủ, tất cả đều trong tâm trí anh như một hình thức nghệ thuật.

    Khi anh vung thương lên không, trong lòng anh chợt nhận ra rằng, sức mạnh không chỉ nằm ở khối lượng cơ bắp mà còn ở trái tim bên trong. Anh hiểu rằng, một người lãnh đạo thực sự phải biết cách kiểm soát sức mạnh của mình. Thời gian luyện tập với vị đại đội trưởng giúp Daniel rèn luyện thân thể, nhưng cũng như tâm hồn, anh ngày càng trở nên trưởng thành, chắc chắn hơn trong các quyết định của mình.

    Chiều đến, sau những buổi học căng thẳng, Daniel lại thường dành thời gian tán gẫu cùng Richart, người bạn đồng hành và cũng là một nhà tư tưởng trẻ tuổi. Họ cùng nhau khám phá những ý tưởng, chia sẻ những giấc mơ, khát vọng và cả những lo lắng về tương lai. Cô hầu trưởng Mary, với lối sống giản dị và trí tuệ, trở thành một bậc thầy trong việc truyền đạt những giá trị sống cho anh. Qua những cuộc trò chuyện, Mary dạy anh cách quan sát và lắng nghe tâm tư của người khác, từ đó trở thành một người lãnh đạo nhân hậu và thấu hiểu.

    Thế nhưng, bên trong Daniel vẫn có điều gì đó bí ẩn, một khát vọng chưa được thỏa mãn. Tối đến, trong bóng đêm, khi mọi người đã yên giấc, Daniel lại lén lút ra ngoài, cải trang để không ai nhận ra. Hành trình này không chỉ là tìm kiếm thông tin, mà còn là việc tạo lập một tổ chức sát thủ bí mật, nơi anh ấp ủ những ý tưởng về cách thực hiện công lý một cách mạnh mẽ và hiệu quả hơn. Anh đã âm thầm chiêu mộ những người có năng lực, những người có thể là đồng đội trong cuộc chiến bảo vệ hoàng gia và dân chúng.

    Dù biết rằng điều này có thể khiến anh xa lìa với những nguyên tắc mà anh từng học, nhưng Daniel cảm thấy đó là lựa chọn cần thiết. Anh cần một lối đi khác, vì anh hiểu rằng không phải tất cả những giá trị đều có thể đạt được một cách nhẹ nhàng và nếu anh đi theo con đường giống với những người thành công trước đây nhưng không phù hợp với anh thì anh sẽ thất bại một cách hối tiếc.

    Trong thâm tâm, Daniel biết mình cần gì, thiếu gì nhất, cái gì nên theo và không nên. Anh không chỉ nhìn thấy sự cần thiết trong việc học hỏi và trưởng thành, mà còn thấu hiểu rằng, để trở thành một hình mẫu cho nhân dân, anh phải đối mặt với những thử thách mà không phải ai cũng dám chịu trách nhiệm. Anh biết rằng trong thế giới chính trị và quyền lực, kẻ nào mạnh hơn, kẻ đó có quyền thay đổi tất cả. Đương nhiên, anh cũng đã sẵn sàng cho hành trình định hình tương lai của mình rất lâu rồi, không chỉ cho riêng mình mà cho cả vương quốc nơi mà anh sinh ra và lớn lên.

    Cuộc hành trình phía trước đầy gian nan, nhưng Daniel hiểu rằng, những giá trị mà anh đã tích lũy và những trải nghiệm mà anh đã trải qua sẽ dẫn dắt anh trên con đường đầy chông gai này. Anh quyết tâm không chỉ báo thù, mà còn muốn xây dựng một viển cảnh khác tốt hơn. Trong từng quyết định, từng bước đi, anh luôn nhớ tới những lý tưởng mà mình đã xây dựng, và không ngừng phấn đấu để biến tham vọng thành hiện thực.

    (còn tiếp)
     
  2. newworld

    Messages:
    3
    Chương 10: Tình cờ gặp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng xe ngựa chạy lộc cộc, không khí trang nghiêm trải dài khắp đoàn xe hoàng gia, các quý tộc, hiệp sĩ nối đuôi nhau tiến về khu an toàn của khu rừng phía nam. Daniel ngồi đối diện với Richart, anh đang nhìn ra ngoài của sổ khẽ cau mày. Đôi mắt hướng về phía tên hiệp sĩ đang cưỡi ngựa phía trước. Tên kỹ sĩ đó mang lại cho cho một cảm giác thân thuộc như vừa gặp ở đâu đó.

    "Có gì khiến ngài bận lòng à, thưa điện hạ?" Richart lia mắt theo hướng daniel nhìn, tò mò.

    "Không có gì." Anh quay vào trong, thầm nghĩ chắc nhầm ở đâu đó thôi.

    Richart tiếp tục dành sự chú tâm vào tên hiệp sĩ giáp gai mà Daniel chú ý, cậu khẽ cau mày, khó chịu nhìn huy hiệu trên kiếm, bất giác mở cuốn sổ tay, muốn tìm gì đó nhưng lại thôi. Bất chợt cả hai bị đánh thức bởi tiếng gọi của một tên lính.

    "Đã đến nơi rồi thưa ngài." Hắn ngó lơ Daniel, cúi đầu nhìn vào Richart như thể đang khinh thường anh.

    "Ừ." Richart lạnh lùng đáp, cậu bước trang nghiêm, thận trọng bước xuống xe ngựa, có ý muốn giúp anh xuống xe nhưng bị anh phớt lờ nhảy xuống một cái bịch.

    Hai người di chuyển đến khu trại đã được dựng sẵn từ trước. Mất một lúc lâu sau khi khi các hiệp sĩ và quý tộc ổn định, hoàng đế Oganorte bắt đầu bài phát biểu của mình. Cái bài diễn văn ấy dài gần hai tiếng đồng hồ, Richart đứng dưới khán đài, bài diễn văn dài hai tiếng thì số lần anh ngáp cũng dài ít nhất một tiếng rưỡi, cú ngáp của anh dài tới nỗi như có thể đang nuốt cả bầu trời, nước mắt chảy giàn dụi như mới được xem một bản tình ca chia ly đầy cảm động. Từ phía trên, Daniel khẽ nhắc cậu nhưng mà có ẽ tiếng của hoàng đế lớn quá nên không hề hay biết.

    Tiếng trống đột ngột vang lên, làm rung chuyển trời đất trong tâm hồn mỗi người. À, cái âm thanh đó là do hoàng đế đánh, ông cất tiếng vang dội cả một vùng khiến chim bay, chó nhảy.

    "Cuộc thi chính thức khai mạc."

    Đứng nhìn các hiệp sĩ leo lên chiến mã của mình, ánh mắt Daniel không khỏi đăm chiêu. Nếu không phải bây giờ anh quá nhỏ thì anh đã có thể anh dũng như thế rồi. Vừa dứt câu, đầu anh lóe lên một tia ý tưởng. Anh nhanh nhóng để cho một hiệp sĩ nghỉ ngơi, mượn tạm bộ giáp của anh ta, dùng ma pháp biến thân leo lên chiến mã, phi nước đại, tiến sâu vào khu rừng.

    Sau một thời gian, anh tìm được thứ có thể giúp anh thay gân đổi cốt, máu của quái vật Autula. Định tiến lên thu thập vật phẩm sau cuộc chiến nhưng lại bị mũi tên của một tên quý tộc chặn lại. Lao nhanh về phía anh, không còn cách nào khác, anh đành dùng thương chống trả. Tên quý tộc đó mặc giáp kín mặt, đeo huy hiệu của một quý tộc cao quý.

    "Giỏi đấy, hiếm ai trong cái vương quốc này có thể đỡ được mũi tên của ta đâu." Hắn vừa vỗ tay vừa kinh ngạc trước sức mạnh của anh. Rồi hắn nở một nụ cười nham hiểm, nói:

    "Ta biết ngươi tốn nhiều công sức để giết nó nhưng nếu ngươi có thể nhường cho ta, ta sẽ cho ngươi một phần thưởng xứng đáng." Hắn vừa vỗ tay vừa tiến lại gần anh.

    "Rất tiếc à ta không thể nhường cho người được." Tâm trạng anh tối lại, sau khi nghe cái giọng điệu đó, không thể sai được, hắn là Ukatma, tên vệ sĩ lúc nãy anh nhìn trông quen mắt là con chó của hắn.

    Daniel siết chặt cán thương trong tay, cảm nhận rõ ràng cái lạnh từ kim loại truyền vào lòng bàn tay anh. Ukatma đứng đối diện, lưỡi kiếm lấp lánh, ánh lên những tia sáng chói mắt giữa cánh rừng tối tăm.

    "Rõ ràng là ngươi không hiểu ý tứ, phải không?" Ukatma cười khẩy, bước từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần, như một con báo săn mồi. "Thế thì hãy để ta dạy cho ngươi một bài học."

    Bất chợt, Ukatma lao vào, múa chiếc kiếm như một cơn gió, nhắm thẳng vào hông của Daniel. Anh nhanh chóng lách người sang bên, thân hình anh hẹp như nước, nhưng không thể tránh được cú đâm thứ hai. Sự phản xạ được tôi luyện qua năm tháng giúp anh chống lại nhát kiếm bằng cán thương kiên cố.

    "Ngươi khá lắm," Ukatma hạ giọng, "nhưng có đôi khi chỉ một chút chần chừ thôi là đủ để mất mạng."

    Daniel không để uất ức len lỏi vào lòng, anh bước lùi lại trong khi vung thương ra, tạo thành một đường tròn nguy hiểm. Thương bắt đầu tạo ra một trận gió mạnh, khiến Ukatma phải nhảy lùi lại né tránh. "Đừng coi thường ta!" tiếng anh gầm lên, trong bóng tối của khu rừng, giọng nói của anh trầm bổng, rung cả không gian.

    Ukatma nghiền ngẫm kế hoạch trong chớp mắt. Hắn trở lại tư thế chiến đấu, ném một nụ cười nham hiểm. "Chúng ta sẽ không thể giải quyết vấn đề chỉ bằng lời nói, đúng không?" Bất thình lình, hắn tấn công lần nữa, thực hiện một cú chém chéo từ bên trái, nhanh như chớp.

    Daniel thấy rõ mũi kiếm vút vào không khí. Anh nhanh chóng xoay người, rồi biến áp lực sang chân trái, nhảy sang bên phải, đồng thời vung thương vào dưới chân Ukatma. Hắn không kịp trở tay, mất thăng bằng và lăn ra đất.

    "Đúng là không ai có thể coi thường sức mạnh của một hiệp sĩ," Daniel cúi xuống, giọng điệu kiêu hãnh. Nhưng thấy Ukatma đứng dậy với vẻ mặt đầy thách thức, anh lại nhận ra đây mới chỉ là khởi đầu cho cuộc đối đầu.

    "Ngươi sẽ phải trả giá cho điều này," Ukatma gầm lên, mắt hắn ánh lên vẻ tức giận. Hắn đứng dậy, vòi kiếm cao, chém một nhát xẹt về phía Daniel, nhưng khôn khéo, anh đã kịp thời xoay người, dùng thương chặn lại một cách dứt khoát.

    "Yên tâm, ta không dễ dàng bị hạ gục đâu," Daniel khẽ nở nụ cười, lòng tự tin đột nhiên trỗi dậy. Anh biết đối thủ của mình không chỉ là một quý tộc, mà còn là một người được rèn luyện trong điều kiện khắc nghiệt. Đánh bại Ukatma, anh phải dùng đến tất cả sức mạnh và kỹ năng của mình.

    Cả hai lao vào nhau lần nữa Daniel cảm nhận từng nhịp thở của mình, nhiệt huyết sục sôi trong người. Cuộc chiến chưa có dấu hiệu dừng lại khi Ukatma, với vẻ mặt đầy tự mãn, liếc mắt về phía những tên vệ sĩ đứng chờ sẵn gần đó. "Hãy tới đây, các ngươi! Lấy hết kẻ can thiệp ra khỏi đây!" Hắn ra hiệu cho đồng bọn, và hai tên vệ sĩ mạnh mẽ, đồng phục đầy đủ từ đầu tới chân, lao vào như những cơn gió.

    Daniel không thể để hai tên vệ sĩ đó cắt đứt trận đấu của mình với Ukatma. Anh bèn quay sang, vung thương theo chiều dọc, chặn một nhát kiếm của tên vệ sĩ đầu tiên, trong khi nhảy sang bên trái để tránh cú đấm của tên thứ hai. "Ngươi không thể rời đi dễ dàng như vậy!" Ukatma gọi to, kiếm xẹt qua không khí, nhưng không trúng mục tiêu. Daniel, không để lửa giận tràn ngập, gồng người lao lên, quật thương xuống để tạo ra áp lực, đẩy lùi tên vệ sĩ đầu tiên. Hắn lăn trên mặt đất, trong khi tên thứ hai lấy lại tư thế, định tấn công.

    "Tránh đường!" Daniel quát, và không chần chừ, dùng thế thương từ dưới lên, vẽ một cú chém sắc lẹm về phía tên vệ sĩ còn lại. Ngay lập tức, hắn rút kiếm lui lại, nhưng Daniel đã kịp thời chớp lấy cơ hội, kề thương vào cổ hắn. "Một bước nữa, và ngươi sẽ không còn hơi thở," anh cảnh cáo, đôi mắt lấp lánh quyết tâm.

    Về phía Ukatma, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định. Với đôi mắt đầy thách thức, hắn dồn ép vào Daniel, vừa đưa tay ra hiệu cho tên vệ sĩ bất tỉnh hồi tỉnh lại. "Ngươi tưởng chỉ có một mình ngươi là hiệp sĩ hay sao? Tội lỗi của ngươi hôm nay sẽ không có ai cứu vớt." Hắn lướt băng băng về phía trước, mỗi bước chân như một đòn tấn công.

    Mặc dù bị áp lực từ cả hai phía, Daniel chớp lấy khoảng trống. Anh dồn sức vào chân, bật lên cao như một con báo, miệng nở nụ cười quyết đoán. Cú nhảy giúp anh vượt qua Ukatma trong tích tắc, đưa thương về phía trước, thẳng vào tên vệ sĩ vừa đứng dậy. Hắn ngay lập tức gục xuống đất.

    Ukatma không còn kiên nhẫn, hắn lập tức cầm chắc kiếm, vung mạnh về phía Daniel. "Ngươi dám làm thế với ta?" Hắn giận dữ, mạnh mẽ, chém về phía anh, nhưng Daniel nhanh chóng hạ thấp thân mình, dùng phần lưỡi thương hất bóng kiếm sang một bên. Động tác vừa nhanh vừa chuẩn xác, không để cho Ukatma có cơ hội phản công.

    "Chưa hết đâu!" Daniel gầm lên, mắt sáng rực. "Ta sẽ không thua bởi kẻ hèn hạ như ngươi!" Anh nhắm thẳng vào bụng Ukatma, trời đất như ngừng lại một khoảnh khắc trong khi thương lao tới, quyết tâm chấm dứt cuộc chiến đạt tới đỉnh điểm.

    Ukatma phản ứng rất nhanh, nhưng có vẻ hơi muộn. Hắn lùi lại, nhưng không hoàn toàn thoát khỏi vòng tay của Daniel. Một tiếng va chạm đinh tai vang lên khi mũi thương cắm vào đất, ngay dưới chân Ukatma. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Daniel, anh biết mình đang ở bên bờ vực của chiến thắng.

    Vệ sĩ thứ hai đứng dậy, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Phản ứng không kịp suy nghĩ, hắn chạy tới từ phía sau Daniel, nhưng đúng lúc đó, Ukatma thét lên, "Dừng lại! Hắn đã là của ta!" Hắn đưa mắt về phía Daniel, ngọn lửa thét bừng bừng trong máu nóng của kẻ mạnh.

    Với tâm thế quyết liệt, Daniel sẵn sàng, anh không cho phép bản thân lùi lại. "Hãy đến đi! Để ta xem xem khoản cách giữa ngươi và ta đến đâu! Không có ai có thể quyết định tương lai của ta, không một ai!"

    (còn tiếp)
     
    Last edited: Mar 24, 2025
  3. newworld

    Messages:
    3
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn gió lạnh thổi qua những người chứng kiến, nhưng Daniel không cảm thấy gì ngoài nỗi đau đang nén chặt trong vai trái. Anh hít một hơi thật sâu, cảm giác như lưỡi thương nặng hơn trong tay. Dù vậy, anh không thể để Ukatma thấy sự yếu đuối.

    "Hãy đến đi! Để ta xem khoản cách giữa ngươi và ta đến đâu" Giọng anh trong trẻo nhưng đầy thách thức.

    Ukatma cười khẩy, gã thấu hiểu tâm tư của Daniel. "Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể chống lại ta một mình? Ta có đám vệ sĩ bên cạnh, còn ngươi chỉ có một thanh thương!" Hắn bước tới, mỗi bước đi như một nhát dao đâm vào tâm trí Daniel.

    Daniel thầm đau đớn nhận ra, Ukatma đang tính toán từng nước đi. Hắn không chỉ là một kẻ khá mạnh mẽ; hắn còn có khả năng đọc được động thái của đối thủ. Từng nhịp thở, từng chi tiết nhỏ cũng đều nằm trong tầm kiểm soát của gã.

    "Tập trung, Daniel. Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa.." anh tự nhủ, đánh bại sự mệt mỏi đang dâng lên trong cơ thể. Daniel lùi lại một bước, giả vờ như đang tìm cách né tránh, với hy vọng thu hút sự chú ý của Ukatma.

    "Ngươi định chạy trốn?" Ukatma cười lớn, nhưng trong ánh mắt gã đã hiện lên sự tự mãn. "Trốn chạy không phải là cách cho một hiệp sĩ!"

    Daniel tận dụng khoảng thời gian quý báu đó. Anh rút sâu vào nội lực, đứng thẳng dậy và bắt đầu vung thương. "Đúng vậy, ta không trốn!" Anh lao vào, mũi thương di chuyển như một cơn lốc, hướng thẳng đến bụng của Ukatma.

    Ukatma, không nghĩ rằng Daniel vẫn đủ sức tấn công, đã bị bất ngờ. Hắn lùi lại, nhưng một nhát thương đã chạm phải cánh tay của hắn. Cơn đau lan tỏa qua thân thể, Ukatma quát lên: "Ngươi dám.."

    Daniel cảm nhận được chút ánh sáng của hy vọng. Bây giờ là thời điểm. Anh liều lĩnh tấn công dồn dập hơn, từng nhát thương đều chính xác và mạnh mẽ. Nhưng cơ thể anh thì không ngừng báo động, cơn đau ở vai trái khiến mọi động tác trở nên nặng nề hơn. Hắn lại ra lệnh cho tên vệ sĩ thứ hai tiến lên.

    "Ngăn hắn lại!" Ukatma gầm lên, tức giận và lo sợ. Hắn không muốn trận chiến này kết thúc.

    Nhưng Daniel, với sự cố gắng cuối cùng, quay lại, bắt đầu cuộc chiến tay đôi, đánh bật tên vệ sĩ. Mỗi lần khi thương va vào hàn khí của gã, cơn đau lại như xé toạc anh ra, nhưng mỗi lần như vậy, trái tim anh lại thêm phần cứng cỏi.

    "Hãy để ta tự mình kết thúc trận chiến này!" Daniel nghiến răng, khao khát chiến thắng hơn bao giờ hết.

    Ukatma, thấy Daniel kiên quyết, lập tức lao tới. Hắn vung kiếm chém, Daniel phản xạ nhanh chóng. Cú kiếm quá mạnh đã tạo ra một lực va chạm ghê gớm, khiến Daniel chao đảo. Anh suýt ngã, nhưng rồi bằng một nỗ lực vô cùng, anh đã giữ vững được mình.

    Trời đất như ngưng lại. Daniel nhìn thẳng vào Ukatma, trong đôi mắt họ có sự quyết tâm mạnh mẽ. "Không!" Anh gầm lên, thu hết chút sức lực còn lại và chuẩn bị cho cú tấn công quyết định.

    Mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai chiến binh, hai ý chí chiến đấu.

    Ukatma tấn công lần nữa, nhưng lần này, Daniel đã có kế hoạch. Anh đã tính toán và cẩn thận nhắm vào điểm yếu của Ukatma. Ngọn thương vung lên, vượt qua lớp cản, và thậm chí trước khi Daniel cảm nhận được cơn đau mạnh mẽ từ vai, thương đã xuyên qua.

    Một tiếng va chạm vang lên, và Ukatma ngã ra đất, khuôn mặt đầy bất ngờ và đau đớn. Thời khắc chiến thắng đến gần, nhưng Daniel biết rằng bản thân không thể tiếp tục lâu hơn. Anh loạng choạng, vai trái đã đến giới hạn.

    Tâm trí anh mờ mịt, nhưng với mỗi giọt mồ hôi rơi, anh tự nhắc nhở mình không được gục ngã. "Mình đã đến đây rồi. Không lùi bước."

    Daniel quỳ xuống, nhìn Ukatma nằm bất động dưới chân mình, và thầm nghĩ về những gì sắp tới. Mặc dù cho cơn đau lan tỏa trong cơ thể, anh biết mình đã vượt qua được bài thử nghiệm cuối cùng.

    Bây giờ, sau tất cả những căng thẳng và đau đớn, Daniel hiểu rằng mình không còn đủ sức để kết liễu Ukatma. Có lẽ hôm nay không phải là ngày của anh; sức cùng lực cạn và tinh thần mệt mỏi khiến anh cảm thấy như đang lạc giữa một biển mù u tối. Dù biết rõ rằng gã nham hiểm này vẫn còn sống và sẽ là một mối đe dọa trong tương lai, nhưng hiện tại, điều đó thật xa vời. Anh lê bước thân mình rệu rã đến điểm mà chiến lợi phẩm đang nằm chờ.

    Khi đến nơi, một biểu tượng vừa u tối vừa rực rỡ hiện ra trước mắt anh - máu của quái vật cấp trung Autula, loài yêu quái với sức mạnh tàn bạo. Công dụng từ máu thứ này cựu kì hữu ích đối với anh. Định lực của một hiệp sĩ nhưng lại mang trong mình hình hài của một đứa trẻ. Anh chạm tay vào vũng máu, cảm nhận được sức mạnh của nó và thu nó vào chiếc nhẫn anh chuẩn bị sẵn. Sau đó, anh nhanh chóng nhặt chút đồ mà tên Ukatma để lại, trong đó có cả đá ma pháp cấp huyền thoại- một bảo vật quý giá, có thể là hy vọng cho tương lai hoặc con đường dẫn đến những hiểm nguy chôn giấu.

    Anh dồn hết sức lực còn lại và phi như một mũi tên, lao vút trở về trại. Thanh kiếm vẫn còn nặng nề trong tay, nhưng cái khát khao sống sót lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh suy nghĩ về khoảng thời gian ngắn ngủi gần một tiếng đồng hồ vừa qua. Liệu có ai nghi ngờ về sự vắng mặt của mình không? Đầu óc anh rối bời với hàng trăm mối lo âu nhưng lúc này, anh phải giữ vững tinh thần.

    Khi về đến trại, một luồng khí lạnh lẽo thoáng qua, như thể thời gian đã chững lại và mọi thứ vẫn bình yên. Daniel nhanh chóng sử dụng một phép thuật nhỏ để trở về hình dạng ban đầu, gạt bỏ những dấu hiệu của trận chiến. Khuôn mặt của anh tiếp tục phải diễn một tuồng kịch điêu luyện - một hoàng tử bảy tuổi, ngây thơ vô tội và trong sáng. Anh tập trung vào việc trị liệu những vết thương bằng phép thuật, cảm giác mát lạnh xoa dịu những cơn đau đang tràn ngập. Cơ thể anh đang hồi phục, tinh thần nhanh chóng lên cao, nhưng nỗi lo lắng vẫn luôn đeo bám vào từng bước di chuyển.

    Đúng lúc anh đang chìm đắm trong sự hồi phục thì cánh lều bật mở. Richart, người hầu thân cận của anh, xuất hiện, ánh mắt đầy ngạc nhiên. "Ngài đã đi đâu vậy?" Richart hỏi, không giấu nổi sự nghi ngờ trong giọng nói. Daniel hơi khựng lại, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác hồi hộp khó tả.


    (CÒN TIẾP)
     
Trả lời qua Facebook
Loading...