Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Dec 24, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 98 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho nên hắn thật sự tính toán lưu lại làm nội ứng, cho dù phải chết, chỉ cần báo thù được cho đứa con, hắn cũng cao hứng.

    Diễm luyến tiếc nói nặng cha mình, chỉ đành khổ khuyên, nhưng Nhiên lại là người quật cường:

    - Nhìn thấy con không có việc gì, cha an tâm. Nhưng tiểu Hà không thể chết vô ích, nhất định phải làm cho bọn hắn đền mạng mới được. Trước đó cha muốn âm thầm nâng đỡ một người cướp đoạt vị trí người thừa kế thủ lĩnh với Mãnh, hiện tại kế hoạch này cũng không thay đổi. Bây giờ con ở bên ngoài có thế lực chống đỡ, muốn tìm Liệt báo thù càng cần cha hỗ trợ, bằng không trừ bỏ siêu cấp đại bộ lạc như Khô Diệp bộ lạc, lại có bộ lạc nào có thể cùng Hỏa bộ lạc đối kháng?

    - Con đừng xem hiện tại thần sử việc gì cũng không quản, nhưng nếu đề cập tới bộ lạc thần sử cũng sẽ không ngồi yên không để ý tới..

    Giác bị cha con bọn họ tranh cãi làm đau đầu, rõ ràng nhất châm thấy máu nói:

    - Ngài cũng đừng ngại ta nói chuyện khó nghe, sau này bộ lạc của ta khẳng định phải cùng Hỏa bộ lạc chống lại, tới lúc đó vạn nhất thủ lĩnh Hỏa bộ lạc không biết xấu hổ bắt vợ chồng ngài uy hiếp Diễm thì làm sao bây giờ?

    Nhiên nghẹn lời:

    -!

    Đây là một vấn đề thật sự thật lại không cách nào tránh khỏi, dựa theo tính tình của Liệt, loại chuyện này hắn thật sự làm ra được!

    Cuối cùng Nhiên thành công bị Giác thuyết phục, đồng ý cùng bọn họ cùng nhau rời đi.

    Diễm:

    -!

    Cho nên hắn nói nhiều lời như vậy để làm gì? Sớm biết vậy nên để Giác nói.

    Cửa thành Hỏa bộ lạc dưới tình huống không có chiến tranh, chưa bao giờ đóng lại, điều này phương tiện cho Nhiên mang theo vợ cùng vài nô lệ tinh anh nhân lúc bóng đêm chạy trốn.

    Một hơi chạy tới chỗ rừng cây hội họp với Diễm, song phương tụ lại, không ngừng nghỉ tiếp tục chạy đi, đi suốt một đêm xác định cho dù bị Liệt phát hiện cũng không đuổi kịp bọn họ, lúc này mọi người mới thở ra, dừng lại nghỉ ngơi.

    Cơm nước xong, mọi người thay phiên đơn giản nghỉ ngơi một chút, tiếp tục chạy đi – dù sao còn ở trong địa giới của Hỏa bộ lạc, không thể thật sự thả lỏng.

    - Đúng rồi, cha nghe vu kêu Liệt tìm vị thần sử mới xuất hiện nơi phương bắc, con từ phương bắc trở về có nghe nói qua tin tức của vị thần sử kia sao?

    Nhiên hỏi.

    Chuyện phương bắc xuất hiện thần sử mới có thể uy hiếp đến Hỏa bộ lạc, làm cơ mật nên vu chỉ nói với thủ lĩnh Liệt, do Liệt an bài người đi tìm.

    Nhưng Liệt làm việc cũng không chặt chẽ, chỉ cần có tâm lưu ý là có thể thám thính được tin tức, huống chi đại trưởng lão kinh doanh trong bộ lạc đã nhiều năm, tự nhiên có nhân mạch cùng hiểu biết của mình, không hề giống như mặt ngoài nhìn qua chỉ bình thường.

    - Liệt phái tâm phúc của hắn đi Xích bộ lạc, mấy ngày nay Mãnh cũng muốn mang theo người đi Xích bộ lạc, tìm kiếm vị thần sử kia.

    Không đợi Diễm trả lời, Nhiên liền nói ra mục đích của chính mình.

    Diễm nháy mắt liền hiểu được ý tứ của cha, sắc mặt trầm xuống, khóe môi nhếch lên, trong mắt hiện lên một mảnh huyết sắc:

    - Thật tốt quá, tên nạo hàng kia thế nhưng vì trốn tránh săn bắn, chịu chạy ra ngoài!

    Nhẫn tới ngày sau tiếp tục báo thù, làm sao lại thỏa mãn bằng báo thù ngay bây giờ, tuy rằng không thể giết Liệt, nhưng có thể làm cho Liệt nếm thử nỗi đau mất con! Không có Mãnh kế nhiệm, xem trong bộ lạc còn có nhiều người ủng hộ Liệt hay không!

    Nhưng Diễm có chút bận tâm nhìn Giác, trong lòng hắn kỳ thật không muốn đem Giác lôi kéo vào. Hắn có tin tưởng mình có khả năng thu thập Mãnh bên ngoài bộ lạc, nhưng cũng biết quá trình sẽ không thoải mái. Mãnh không phải bao cỏ, càng sẽ không một mình đi ra, không cần nghĩ cũng biết đến lúc đó sẽ là một hồi ác chiến.

    Khi đó hắn chưa chắc chu toàn được cho Giác, vạn nhất Giác xảy ra chuyện..

    Không đợi hắn lên tiếng, Giác chợt nhìn Nhiên cười nói:

    - Xảo, con chính là thần sử mà bọn hắn muốn tìm. Nếu hướng về phía con mà tới, chuyện này con cũng sẽ không mặc kệ, đến lúc đó con đi cùng mọi người.

    Nhiên vui mừng:

    - Không ngờ là con, thật tốt quá!

    Hắn nguyên bản muốn hỏi thăm đứa con có biết chuyện của thần sử hay không, lúc cần thiết đi nhờ vả đối phương, nhưng không ngờ bầu bạn của đứa con chính là thần sử.

    Trong lòng Nhiên tràn đầy vui mừng, có Giác, ngày sau càng nắm chắc có thể báo thù! Dù sao người mà ngay cả vu cũng kiêng kỵ, có thể yếu sao?

    Thái độ của Giác kiên quyết, Diễm cũng không cách nào khuyên nữa, cuối cùng thương lượng xong địa điểm mai phục, một bên cho người đi tìm hiểu xem Mãnh có đi ra hay không, đi tới nơi nào, đồng thời lại tiếp tục an bài cho mẹ của Diễm đi trước.

    Lúc này Mãnh còn chưa biết mình đang bước lên con đường chết, đang lòng tràn đầy chờ mong ảo tưởng mình đi tới Xích bộ lạc nên làm sao tác oai tác phúc, làm cho cuộc sống của mình qua được thư tâm tự tại.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 98 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãnh đi ra ngoài dẫn theo mười người, đều là tâm phúc của hắn.

    Một đám người cũng khó được đi tới một bộ lạc xa xôi như vậy, hiện tại có cơ hội đều hưng phấn không thôi.

    - Lần này đều nhờ có Mãnh, chúng ta mới có thể đi ra. Ta nghe nói a Mãn ở Xích bộ lạc sống thật thoải mái, đãi ngộ còn tốt hơn cả thủ lĩnh Xích bộ lạc.

    Người nói chuyện vẻ mặt hâm mộ.

    - Đúng rồi, a Mãn là người của bộ lạc chúng ta, người Xích bộ lạc còn không hầu hạ cho tốt sao? Đến Xích bộ lạc, ta cũng phải hưởng thụ một chút mới được.

    - Nói rất đúng, nên hưởng thụ một phen, trở về nói cho những người không được đi nghe qua, làm cho bọn hắn hâm mộ chết!

    - Xem ngươi tiền đồ, bị người của đại bộ lạc nịnh hót, có gì đáng giá khoe khoang, đây không phải hẳn nên làm sao?

    - Nói không thể nói như vậy, cho dù là đương nhiên, nhưng lại có mấy người hưởng thụ qua.. ai, thật hâm mộ a Mãn bọn họ, sớm biết lúc trước ta cũng nên xin thủ lĩnh cùng đi theo ra ngoài.

    Mãnh cau mày không nói được một lời.

    Rất nhanh mọi người phát hiện Mãnh dị thường, buồn bực nói:

    - Mãnh, sao ngươi không nói chuyện? Ngươi không muốn đi Xích bộ lạc sao?

    Không nên a, nếu Mãnh không muốn đi, hiện tại cũng sẽ không ở đây. Hơn nữa trước đó còn hoàn hảo, vì sao bây giờ lại mất hứng? Giống như bọn họ cũng không có nói gì làm cho Mãnh tức giận đi?

    Mãnh lắc đầu:

    - Không phải.

    Ánh mắt hắn mẫn tuệ đảo qua bốn phía, trầm giọng nói:

    - Ta cảm giác không nỡ, giống như có chuyện không tốt gì cần phát sinh.

    Cụ thể là chuyện gì, hắn cũng nói không rõ, nhưng hắn tin tưởng trực giác của mình. Người luôn săn bắn hàng năm như bọn họ, đối với nguy hiểm đều có cảm giác, chỉ là cảm giác của hắn càng thêm linh mẫn mà thôi.

    Người đồng hành đưa mắt nhìn nhau:

    - Chẳng lẽ phía trước có mãnh thú?

    Mãnh:

    - Không xác định.

    - Hay là chúng ta đổi con đường khác đi?

    Kỳ thật ở trong rừng rậm hoang dã hoàn toàn không có lối đi, đều là tùy tiện đi chỗ nào đều được, chỉ cần phương vị đại khái không sai lầm thì không sao.

    Mãnh hít sâu một hơi:

    - Vô dụng. Mọi người kế tiếp phải cẩn thận, không có việc gì thì tốt nhất, có việc thì có thể đúng lúc ứng đối.

    Có lời nói này, kế tiếp mọi người cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm, thật cẩn thận chú ý tình huống xung quanh.

    Nô lệ đi thăm dò tin tức chạy về:

    - Mãnh mang người từ bên kia đi qua, không qua thêm nửa ngày sẽ tới nơi này.

    - Đã biết, ngươi nghỉ ngơi trước, a Tứ các ngươi tản ra hai bên mai phục, chuẩn bị cung tê, khi ta nói bắn các ngươi liền bắn.

    Diễm phân phó nói, lại cùng Giác kiểm tra cạm bẫy, xác định mặt ngoài không nhìn ra sơ hở, lúc này cùng Giác leo lên cây ẩn nấp.

    Chậm rãi đoàn người của Mãnh xuất hiện trong tầm nhìn, chờ những người này đến gần, thấy rõ động tác cùng diễn cảm của bọn hắn, Giác buồn bực thì thào bên tai Diễm:

    - Bọn hắn không phải đã phát hiện cái gì? Vì sao cảm giác bọn hắn cảnh giác như vậy?

    Diễm nhíu mày, nghĩ thông suốt nguyên nhân:

    - Hẳn là Mãnh đã nhận ra nguy hiểm.

    Hắn dừng một chút, giải thích:

    - Từ nhỏ trực giác của Mãnh đã linh mẫn hơn người khác, lúc săn bắn gặp được nguy hiểm hắn luôn là người thứ nhất cảm giác được.

    Hai người từ nhỏ cạnh tranh tới lớn, Mãnh hiểu Diễm đồng thời Diễm cũng thập phần hiểu biết hắn.

    Giác thầm nhủ, còn muốn vượt qua cả ra đa.

    Sợ bị Mãnh phát hiện, Giác không dám tiếp tục nói chuyện với Diễm, thậm chí cũng không nhìn Mãnh, chỉ một lòng nhìn chằm chằm cạm bẫy, chờ người vừa đến liền bưng cả đám.

    Càng đi về phía trước, trong lòng Mãnh càng bất an, bước chân đều chậm lại.

    - Làm sao vậy Mãnh?

    Mọi người khó hiểu, nhìn chằm chằm Mãnh:

    - Ngươi lại cảm giác có nguy hiểm sao?

    Theo Mãnh nói phía trước có nguy hiểm cho tới tận bây giờ, đã qua nửa ngày thời gian. Mọi người tâm thần buộc chặt đi tới, trên thực tế dọc theo đường đi cũng không gặp được gì, mọi người đều nhịn không được hoài nghi có phải trực giác của Mãnh làm lỗi.

    Mãnh cũng biết những người này bắt đầu hoài nghi lời của hắn, lúc này nếu nói cần gặp được nguy hiểm mọi người cũng sẽ không tin, nghĩ nghĩ lắc đầu:

    - Không có gì, tiếp tục đi thôi. Mọi người đừng phân tâm là được.

    Đáng tiếc bọn hắn chỉ đề phòng mãnh thú đột nhiên xông tới, hoàn toàn không ngờ có người đào cạm bẫy. Bởi vậy khi đạp trúng cạm bẫy bọn hắn căn bản không kịp phản ứng, trong chớp mắt rơi xuống bốn người. Mãnh mạng lớn, bởi vì tâm thần không yên rớt lại phía sau một bước, ngược lại trốn qua được.

    Giác tức giận nhỏ giọng nói thầm, nhìn thấy đám người Mãnh muốn phá cạm bẫy cứu người, hắn vội khống chế dây mây nhanh chóng sinh trưởng, bện thành lưới lớn bao trùm bọn hắn.

    Đồng thời Diễm hô to một tiếng:

    - Bắn!

    Một mũi tên lập tức bắn thẳng tới đầu Mãnh.

    Thực lực Mãnh cũng không tầm thường, cho dù bị vây hoàn cảnh xấu cũng cực lực nghiêng người tránh được mũi tên, đồng thời vung tay đẩy ra tấm lưới chạy ra ngoài.

    Những người còn lại không may mắn như vậy, một bộ phận bị bắn chết, còn lại đều bị thương đánh mất sức chiến đấu.

    Mãnh chứng kiến Diễm nhảy xuống liền kinh ngạc, sau đó phẫn nộ:

    - Không ngờ là ngươi, ngươi lại chưa chết!

    Diễm lạnh lùng nhìn hắn:

    - Còn chưa giết được ngươi cùng Liệt báo thù, ta làm sao bỏ được đi chết. Hiện tại ngươi làm tốt chuẩn bị tử vong sao?

    - Ngươi muốn giết ta?

    Mãnh nhìn quanh bốn phía, tìm cơ hội chạy trốn:

    - A, cũng phải, từ khi bị ngươi chạy trốn, ta cũng dự liệu được một ngày như thế. Bên cạnh ngươi có người có thể khống chế thực vật.. ngươi nhận thức thần sử mới xuất hiện ở phương bắc?

    Diễm không để ý lời của hắn, rút kiếm chém tới:

    - Nếu biết có một ngày như thế, vậy ngươi nhanh chóng đi chết đi. Yên tâm, chờ ngươi đã chết, ta sẽ cho người đem đầu của ngươi đuổi về Hỏa bộ lạc, tất nhiên sẽ làm cho Liệt chứng kiến!
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 99 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãnh vung đao ngăn cản Diễm công kích:

    - Nói chuyện cũng đừng nói quá khẳng định, ai giết ai còn chưa nhất định đâu! Có dũng khí, ngươi cùng ta một mình quyết đấu, hai chúng ta đường đường chính chính công bình so đấu một hồi!

    Diễm cười lạnh:

    - Đối phó loại hèn nhát như ngươi, làm sao cần người khác ra tay!

    Bị đối thủ xem thường, Mãnh giận dữ, hai mắt gắt gao trừng Diễm:

    - Vậy ngươi cũng đừng để cho người khác ra tay!

    Hắn giơ thạch đao chủ động nghênh đón.

    Người thời này chiến đấu không có nhiều chiêu thức như vậy, chỉ một chữ "dùng sức chém"! Chỉ cần nhanh, chuẩn, độc công kích được địch nhân, cứ như vậy mà tới.

    Hai người nhiều năm cùng dã thú chém giết mài luyện ra được kỹ xảo chiến đấu, Diễm trời sinh thần lực, không sợ nhất là cùng người dùng cứng đối cứng; Mãnh trực giác linh mẫn, trước khi nguy hiểm đến có thể lập tức cảm thấy liền lẩn tránh.

    Hai người đều tự có ưu thế, nhất thời khó phân thắng bại. Cuối cùng vẫn là Diễm trời sinh thần lực chiếm tiện nghi, nhiều lần va chạm một kiếm đem đao trong tay Mãnh đánh bay, cổ tay Mãnh rách tả tơi, máu tươi chảy đầy dưới đất.

    Không có vũ khí chẳng khác gì mãnh thú không còn nanh vuốt, chỉ có thể bị đè nặng mà đánh, chỉ chốc lát sau trên người Mãnh bị cắt ra hơn trăm miệng vết thương, cả người đẫm máu như rơi xuống hồ máu.

    Biết Diễm là cố ý, Mãnh tức giận hai mắt sung huyết:

    - Nếu ngươi là một chiến sĩ, thì dứt khoát đi, giết ta! Ngươi như bây giờ, sẽ không sợ bị người khác đã biết, nói ngươi không xứng làm chiến sĩ sao?

    - Loại người hèn nhát như ngươi cũng dám tự xưng là chiến sĩ, ta lại có gì cần sợ nghe người khác nói. Nơi này mặc dù không có bầy sói, nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định lúc ngươi còn sống đem ngươi băm nát, những gì tiểu Hà lúc trước phải thừa nhận, ngươi hiện tại phải nhận một lần.

    Sự tình đã qua lâu như vậy, bộ dạng tiểu Hà chết thảm vẫn rõ mồn một trước mắt, khí tức bạo ngược khởi động trong lồng ngực, Diễm xuống tay càng thêm tàn nhẫn.

    Ban đầu Mãnh còn gượng chống không lên tiếng, rất nhanh liên tục kêu thảm thiết, miệng không ngừng mắng, lại một đạo huyết quang hiện lên, Mãnh lại kêu thảm một tiếng, miệng bị đâm xuyên, nửa đầu lưỡi bay ra ngoài kèm theo máu tươi.

    Người trong bẫy rập dừng phắt tiếng kêu rên, lạnh run nhìn Diễm, sợ Diễm kế tiếp sẽ đối phó bọn hắn như vậy.

    Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục nhưng không còn ai đi ra ngăn cản.

    Nhiên nhìn tình cảnh bi thảm của Mãnh, chỉ cảm thấy trong lòng thống khoái, ước gì Mãnh chết thảm hại hơn một ít mới tốt.

    Đối với Giác, ở cuối thời chuyện càng tàn nhẫn hơn hắn đều từng gặp qua, đối với cảnh tượng này hoàn toàn miễn dịch. Hơn nữa hắn biết trong lòng Diễm áp lực bao nhiêu lửa giận, vừa lúc thừa dịp cơ hội này phát tiết ra ngoài, miễn cho nín hỏng. Chỉ cần Diễm không đắm chìm trong huyết tinh giết chóc, bị lạc chính mình là được.

    Tiếng kêu rên của Mãnh kéo dài suốt gần một giờ mới dần dần ngừng lại – đau hơn, cũng chết lặng, chủ yếu thương thế tăng thêm, mất máu rất nhiều, Mãnh không còn khí lực kêu rên, chỉ có thân thể không ngừng run rẩy biểu thị nỗi thống khổ của hắn.

    Diễm nói thì làm được, khi Mãnh chết, trên người không còn chỗ nào lành lặn, tay chân bị lóc thịt chỉ còn lại xương cốt, chỉ còn lưu lại cái đầu, nhưng nhìn khuôn mặt vặn vẹo thống khổ cũng nhìn ra được thân phận của hắn.

    Người trong bẫy rập Diễm chỉ lưu một người, đem đầu của Mãnh giao cho đối phương, để cho hắn mang về Hỏa bộ lạc giao cho Liệt.

    Diễm cũng không sợ hắn không quay về, Hỏa bộ lạc là gốc rễ, không quay về bị người bộ lạc khác bắt được chỉ có thể làm nô lệ.

    Người này sớm bị dọa vỡ mật, biết mình có thể đi, ôm đầu Mãnh vội vàng bỏ chạy – hắn muốn nhanh chóng chạy về bộ lạc nói cho thủ lĩnh, làm cho thủ lĩnh phái người thay bọn hắn báo thù!

    Đợi người đi rồi, Giác mới leo xuống đất, nhìn bộ dạng toàn thân đầy máu tươi của Diễm, nhíu mày:

    - Trong chốc lát tìm được nguồn nước, huynh phải tắm sạch sẽ. Muốn tra tấn người có rất nhiều phương pháp, huynh lại đem mình biến thành một thân máu, khó ngửi muốn chết!

    Mùi máu tanh dễ dàng đưa tới dã thú.

    Diễm dần dần khôi phục trong sáng, trong lòng hơi chán nản, vì sao mình lại ở trước mặt Giác hành hạ Mãnh tới chết, cũng không biết có hù dọa Giác hay không:

    - Đệ.. không sợ ta?

    Giác trợn mắt:

    - Sợ huynh cái gì? Sợ huynh cũng đem ta tước thành một đống xương cốt?

    Diễm vội vàng lắc đầu:

    - Làm sao có thể? Cho dù ta chết cũng sẽ không tổn thương đệ một đầu ngón tay!

    - Vậy không phải được rồi. Nhưng loại chuyện này chỉ có lần này thôi, lần sau huynh tiếp tục đem mình biến thành đầy máu như vậy, đừng nghĩ lên giường!
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 99 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người được thả về tên Liêm, từ nhỏ luôn đi theo sau mông của Mãnh, Mãnh nói gì hắn tin đó, là người hầu lớn nhất của Mãnh.

    Nguyên còn tưởng rằng lần này đi theo Mãnh đi Xích bộ lạc có thể trải qua vài ngày lành hô mưa gọi gió, ai ngờ còn chưa bước ra khỏi địa bàn Hỏa bộ lạc đoàn người đều bị giết, chỉ chừa một mình hắn còn sống.

    Ôm ngực nặng nề ho khan một tiếng, máu tươi tràn ra khóe miệng, Liêm lau qua, nhìn đầu lâu trong lòng, gượng chống đi lên phía trước.

    Lại đi thêm một ngày đường là hắn có thể trở lại trong thành, nếu vận khí tốt trên đường gặp được săn bắn, có lẽ chỉ cần nửa ngày là sẽ có thể trở lại bộ lạc.

    Chỉ cần trở về bộ lạc là hắn có thể sống sót.

    Dù không sống được cũng không có việc gì, phải nói cho thủ lĩnh biết là chuyện gì xảy ra, thủ lĩnh nhất định sẽ thay bọn hắn báo thù!

    Có cỗ tín niệm này chống đỡ, Liêm cuối cùng còn sống gặp được Liệt.

    Nhìn đầu lâu đầy máu trước mắt, toàn thân Liệt đều run rẩy lên, một nửa là tức giận, còn là đau lòng cùng lo sợ.

    Hắn tổng cộng sinh năm con trai, chết ba còn hai, đứa con út không nên thân, chỉ là người thường. Hắn có thể trông cậy vào cũng chỉ còn có Mãnh.

    Hiện tại đứa con trai này lại bị tàn nhẫn giết chết, hung thủ thậm chí hung hăng càn quấy cho người mang theo đầu lâu trở về.

    Liệt đau đớn hỏi:

    - Là tên súc sinh Diễm giết Mãnh?

    Liêm dựa vào chút chân khí chống đỡ cho tới bây giờ, nhìn thấy Liệt thì cỗ khí này cũng tan, đem chuyện trải qua thuật lại rõ ràng, đầu vừa lệch liền đứt hơi.

    Liệt không nhìn hắn, lúc này hận ý ngập trời, nhưng cũng không thể làm gì.

    Nghe Liêm thuật lại, hắn biết Diễm trở về Hỏa bộ lạc báo thù, bên cạnh Diễm còn đi theo thần sử có thể khống chế được thực vật – thần sử này rất có khả năng chính là người mà bọn hắn muốn đi tìm.

    Ngoài ra Liêm cũng không còn biết thêm chuyện gì khác, thậm chí thần sử kia hình dáng thế nào cũng không nhìn thấy.

    Theo Nhiên chạy trốn, Liệt biết vô cùng có khả năng Diễm đã trở lại, hắn đã hạ lệnh lục soát Hỏa bộ lạc tìm tung tích của Diễm, mấy ngày qua lại không thu hoạch được gì.

    Hiện tại có tung tích, cũng lấy loại hình thức này nói cho hắn biết, hơn nữa dựa theo sự giảo hoạt của Diễm cùng Nhiên, bọn hắn nói không chừng đã chạy thoát khỏi địa bàn Hỏa bộ lạc.

    Bên ngoài trời đất bao la, người vừa chạy, làm sao mà tìm, làm sao mà truy?

    Càng nghĩ càng giận, hai mắt Liệt đỏ đậm, răng cắn ken két, phân phó tâm phúc:

    - Ngươi tự mình tiếp tục dẫn người đi ra ngoài, tìm cho được thần sử kia! Đừng chỉ trông cậy vào Xích bộ lạc, những bộ lạc khác cũng cần đi xem!

    Đừng làm cho hắn bắt được người, nếu không hắn nhất định đem cả gia đình Diễm cùng thần sử mới xuất hiện kia bầm thây vạn đoạn!

    Rời khỏi địa bàn Hỏa bộ lạc thì đã vào thu, đoàn người chạy nhanh cũng không kịp về Thổ bộ lạc trước mùa đông, cũng may người Hỏa bộ lạc không sợ lạnh, Giác lại mang theo đầy đủ quần áo da lông cùng mũ da, mặc lên người cũng đủ chống lạnh, buổi tối còn làm ra nhà tuyết ở lại. Phòng ở không cần quá lớn, đủ ở lại là được, cũng không cần quá rắn chắc, dù sao chỉ ở một đêm, chỉ cần cam đoan không sụp đổ là tốt rồi.

    Nhưng cứ như vậy không gian của Giác không che giấu được – tuy rằng Diễm không muốn cho người khác biết Giác có không gian, miễn cho người hoài nghi, nhưng lúc cần thiết để người biết cũng không sao. Hắn chỉ cần một mực chắc chắn Đại Địa chi thần sợ Giác không chịu nổi trời đông giá rét, ý đặc biệt ban cho hắn năng lực này là được.

    Về phần tại sao Đại Địa chi thần ban cho Giác hai loại thần lực – chuyện này trước kia chưa từng xảy ra – Đại Địa chi thần yêu thương hắn nhiều hơn không được sao? Có nghi hoặc? Vậy cứ tự đi hỏi thăm ngài, Giác cũng đâu có ngăn cản.

    Nhìn thấy Giác có thể khống chế được thực vật, còn có thể làm cho vật phẩm hư không biến mất, lại trống rỗng xuất hiện, Nhiên hốt hoảng một ngày cũng không dám đi hỏi Giác, chỉ lôi kéo Diễm lặng lẽ nói thầm:

    - Đây thật sự là Đại Địa chi thần ban cho Giác thần lực? Vì sao Đại Địa chi thần lại.. Giác thật sự là người cỡ trung bộ lạc sao? Vu còn không có được thần lực lợi hại như vậy a!

    Ý tứ nói vu của Hỏa bộ lạc.

    Ở trong lòng Nhiên, Hỏa chi thần đương nhiên càng thêm cường đại, nhưng Hỏa thần lại chỉ ban cho vu có thể trống rỗng châm lửa, ban đầu ngọn lửa còn không lớn, phải đốt một hồi lửa mới có thể vượng.

    Nhưng Giác chẳng những có thể khống chế được nhiều thực vật như vậy, theo lời của hắn mà nói, hắn còn có một không gian, điều này thật sự là.. chẳng lẽ Đại Địa chi thần còn lợi hại hơn Hỏa chi thần? Thế nhưng lại ban thưởng hai loại thần lựuc, Đại Địa chi thần cũng quá rộng rãi rồi chứ?

    Diễm biết Nhiên nghĩ như thế nào, chỉ nói:

    - Đại Địa chi thần quả thật rất lợi hại, vẫn còn rất nhân từ, trong Thổ bộ lạc có rất nhiều chiến sĩ đều được Đại Địa chi thần chỉ điểm qua trong giấc mộng.

    Nghe xong lời của Diễm, thần tình Nhiên càng thêm hốt hoảng.

    Phải biết rằng thân là đại trưởng lão Hỏa bộ lạc, hắn đều không có được Hỏa chi thần chỉ điểm qua, trong bộ lạc duy nhất có thể cùng Hỏa thần khai thông chỉ có vu.

    Sau hốt hoảng, cả người Nhiên đều linh hoạt.

    Hắn nguyên bản chỉ bị bức bất đắc dĩ mới đồng ý cùng Diễm cùng đi Thổ bộ lạc, lúc này hắn lại có khẩn cấp, có lẽ từ giờ trở đi hắn tôn thờ Đại Địa chi thần, ngài cảm nhận được sự thành kính của hắn, cũng ở trong mộng chỉ điểm hắn đây?

    Bại lộ không gian dị năng, mọi người chạy đi càng thêm nhanh chóng.

    Mọi người không cần cố ý đi săn bắn, trong quá trình đi đường gặp được con mồi đi ra kiếm ăn trong trời đông giá rét thuận tay giết chết, sau đó nướng ăn, thịt còn dư lại bỏ vào không gian dọc đường ăn.

    Chờ khi bọn hắn trở lại Thổ bộ lạc thì mùa đông cũng kết thúc, thời tiết ấm lại, băng tan trên sông.

    Lúc Giác rời đi tường vây cũng chỉ mới có nguyên mẫu, bây giờ nhìn lại, tường thành đã xây xong, tường thể cao lớn đem Thổ bộ lạc vây quanh bên trong, nhìn thấy liền rắn chắc.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 100 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tường thành căn cứ theo Giác vẽ bản vẽ kiến tạo, có cổng lầu, có vọng gác.

    Cổng lầu còn chồng chất phân khô, nếu như có địch tập kích, chỉ cần châm lửa cả bộ lạc đều có thể chứng kiến, không cần người đặc biệt trở về báo tin, chiến sĩ bộ lạc sẽ lập tức chạy tới trợ giúp.

    Nhiên nhìn thấy tường thành của Thổ bộ lạc, lại khôi phục trạng thái hốt hoảng, thẳng tới đi vào phòng gạch mộc ở lại, còn chưa thoát khỏi loại trạng thái này.

    Cả người hắn đều lâm vào hoài nghi.

    Hắn cảm thấy được đầu óc của mình có chút loạn, nhiều năm như vậy, hắn luôn chướng mắt cả đại bộ lạc, càng khỏi nói cỡ trung bộ lạc, cảm thấy bọn họ đều kém hơn Hỏa bộ lạc, Hỏa bộ lạc chính là siêu cấp đại bộ lạc! Cái gì là siêu cấp, tự nhiên là càng lớn hơn càng có thực lực hơn những bộ lạc khác!

    Nhưng hắn nhìn thấy hết thảy trong Thổ bộ lạc, hoàn toàn phá vỡ nhận tri của hắn.

    Tường thành bên ngoài xây dựng còn cao lẫn hùng vĩ hơn cả Hỏa bộ lạc, nhìn thấy liền rắn chắc, ở trong bộ lạc nơi nơi đều là nhà thanh gạch cùng nhà gạch mộc.

    Chuyện khác không nói, trong phòng này rất ấm áp, quả thực là giống như trong mùa hè, hắn ở lại trong chốc lát đã bắt đầu đổ mồ hôi – người Hỏa bộ lạc không sợ lạnh, không có nghĩa là không biết lạnh. Có thể thoải mái, ai cũng không muốn mình bị đông lạnh.

    Trừ bỏ việc này, còn có thật nhiều thực vật hắn chưa từng được gặp qua.

    Nhìn người Thổ bộ lạc mặt mày hồng hào, dáng người cường tráng, cũng có thể thấy được người Thổ bộ lạc không thiếu thức ăn, cho dù là mùa đông giá rét thiếu thốn thực vật nhất, bọn họ đều vẫn có thể ăn được no nê, chẳng những có thịt, còn có rau dưa mới mẻ - là một loại kêu là cải trắng, chôn vùi xuống đất, lúc ăn đào ra, lá cây còn mang theo màu xanh biếc mới mẻ.

    Nga, còn có quần áo.

    Bọn họ không mặc da lông làm quần áo, mà là mặt đồ vải thật dày, thoạt nhìn có chút mập mạp. Thủ lĩnh Mộc cho người đưa tới một bộ cho hắn, hắn thay, mặc vừa nhẹ vừa ấm lại còn mềm mềm, so với quần áo da lông càng thêm thoải mái! Nghe nói phương diện này còn bỏ thêm bông gì đó, cũng không biết bông là hoa gì, Hỏa bộ lạc vì sao không có được loại hoa thần kỳ như thế đây?

    Liên tiếp hiểu biết, Nhiên không khỏi cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ trước kia – trừ bỏ ít người, cỡ trung bộ lạc làm sao kém hơn siêu cấp đại bộ lạc? Mọi người ở đây rõ ràng trải qua cuộc sống tốt hơn siêu cấp đại bộ lạc rất nhiều!

    Dàn xếp xong cho Nhiên bọn họ, Giác lôi kéo Diễm nhanh chóng về nhà.

    Trên một đường này hắn nếm không ít khổ, thật sự, lúc cuối thời hắn cũng không khổ tới như vậy. Hắn thề, sau này không bao giờ tiếp tục chạy đi trong mùa đông!

    Mùa đông ở dã ngoại không thể tắm rửa, dơ bẩn chỉ có thể nhẫn nhịn; mang giấy không đủ, đi vệ sinh chỉ có thể dùng tuyết hoặc là đá chà xát, ngồi lâu một chút mông đông lạnh cứng ngắc. Mệt mỏi cũng không thể nghỉ ngơi, phòng ngừa mình càng nghỉ càng lười, nhưng dã ngoại tuyết đọng rất dày, một bước đi phải tốn thật nhiều khí lực.

    Nhất là thân thể của hắn yếu, gió lạnh bọc tuyết thổi lên người, nếu không nhờ có dị năng chống đỡ, hắn cảm thấy mình sẽ bị lạnh cóng.

    Ngẫm lại là muốn khóc.

    Ở trong phòng cùng Diễm tắm nước nóng, ăn bánh canh nóng hổi, cuối cùng Giác cảm thấy mình sống lại.

    - Rất không dễ dàng!

    Buông chén, Giác thở phào:

    - Người của các bộ lạc phải di chuyển trong mùa đông, rất không dễ dàng!

    Sau khi hắn trở về, chưa kịp nói chuyện với vu cùng Mộc, chỉ nghe a Đại nói mùa đông này Thổ bộ lạc lại tiếp thu thêm ba tiểu bộ lạc đến cậy nhờ, cũng giống như Trường Đằng bộ lạc, đều là gia nhập vào Thổ bộ lạc, bỏ qua tín ngưỡng vốn có của bọn họ, cùng Thổ bộ lạc thờ phụng Đại Địa chi thần.

    Cộng thêm số nô lệ được mua về lúc đại hội giao dịch mùa đông, hiện tại Thổ bộ lạc có hơn hai ngàn người, cơ hồ cũng sánh bằng nhân số của đại bộ lạc.

    Trung tiểu bộ lạc phụ thuộc vào đại bộ lạc tương đối nhiều, cho nên thoạt nhìn khổng lồ. Trên thực tế người của chính bộ lạc bọn họ cũng không nhiều.

    Diễm gắp thịt đút cho Giác:

    - Đừng chỉ lo ăn canh, ăn chút thịt.. bọn họ di chuyển cũng là bị buộc bất đắc dĩ, di chuyển tới còn có thể sống sót, thủ nguyên tại chỗ chỉ có thể chết đói chết cóng. Cũng chính là bộ lạc chúng ta có thực vật sung túc, đổi lại là bộ lạc khác, mùa đông cũng không chịu thu người.

    Bản thân mình còn không đủ ăn, làm sao chịu đem thực vật phân cho người ngoài, ngốc tử còn biết giữ thực vật cho mình đâu.

    Giác ngô một tiếng:

    - Đệ cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi. Trong chốc lát ăn cơm xong, huynh đi xem cha mẹ bọn họ còn có gì cần an bài, đệ đi tìm vu cùng cha đệ, thương lượng một chút chuyện sang năm.
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 100 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diễm giết Mãnh, lại thả người trở về báo tin, đương nhiên chọc giận Liệt.

    Liệt không biết Diễm đang ở nơi nào, chỉ biết Diễm ở cùng một chỗ với tân thần sử mà vu xem bói được, vì vậy tăng lớn việc truy tìm thần sử, tới lúc đó thân phận của hắn liền không thể ẩn giấu.

    Vô cùng có khả năng sang năm Hỏa bộ lạc sẽ phát hiện hắn.

    Hắn nhất định phải tranh thủ trước khi Hỏa bộ lạc phát hiện mình, tăng cường thực lực cho bộ lạc của mình, đồng thời tận khả năng làm suy yếu thế lực của Hỏa bộ lạc.

    Xích bộ lạc làm kẻ phụ họa của Hỏa bộ lạc, là đối tượng xuống tay tốt nhất.

    Ân, đến lúc đó có thể tìm Băng bộ lạc hợp tác.

    Giác có tính toán, liền đi tìm vu cùng Mộc.

    Mộc thấy Giác, không có sắc mặt tốt:

    - Nói đi, một năm nay con cùng Diễm rốt cục đi đâu làm gì?

    Du lịch cái rắm! Du lịch có thể chạy tới Hỏa bộ lạc đem cha mẹ Diễm mang về sao?

    Biết rõ Hỏa bộ lạc đang tìm hắn, hắn còn ngây ngô chạy hướng Hỏa bộ lạc, nếu vạn nhất bị phát hiện..

    Chỉ cần nghĩ tới loại khả năng kia, trái tim cha già như Mộc chợt nhói đau.. một năm nay con hắn không biết bị bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu tội! Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn đều gầy!

    Đồng thời hắn còn cực kỳ bất mãn Diễm, nguyên tưởng rằng là một người đáng tin cậy, không ngờ lại kéo Giác đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, không thể tha thứ!

    Lại nhìn Giác trơ mặt ra cười lấy lòng, Mộc liền lửa giận tăng vọt, đưa tay chỉ vào đầu Giác:

    - Con nói một chút cha làm sao lại nuôi ra một đứa con luôn gây sự như con đây chứ! Bình thường nhìn thấy còn thật thông minh, gặp được đại sự liền phạm ngu xuẩn! Con nói xem nếu con xảy ra chuyện, bảo cha ngày sau sống thế nào? Lúc con đi mạo hiểm, không biết suy nghĩ cho cha sao? Thật sự là uổng công yêu thương con!

    Vu gật đầu phụ họa, khác với Mộc thuần túy quan tâm cho đứa con, vu là vì ích lợi của cả bộ lạc:

    - Ngươi bây giờ là thần sử của bộ lạc chúng ta, là người được Đại Địa chi thần lựa chọn. Tính mạng của ngươi không riêng gì là của ngươi, còn quan hệ tới tương lai cùng phát triển của cả bộ lạc chúng ta. Sau này tiếp tục làm chuyện gì, không thể tùy hứng như trước kia, cần nghĩ cho bộ lạc, cho cha ngươi, tự ngươi ngẫm lại.

    Giác cợt nhả một trận ba phải, cuối cùng đem chuyện này lừa gạt cho qua.

    Mộc vẫn còn bất mãn, lần này cơn tức hoàn toàn đổ lên Diễm:

    - Nói xem, đi Hỏa bộ lạc là chủ ý của Diễm hay là của con?

    Nếu là chủ ý của Diễm, hắn nhất định phải lột da Diễm. Ở dưới mí mắt của hắn lại lợi dụng con hắn, chán sống rồi sao!

    Vẻ mặt vu nghiêm túc nhìn Giác, vấn đề này nhất định phải làm cho rõ ràng.

    Da đầu Giác run lên, vội nói:

    - Diễm sao có thể làm chủ việc của con, đương nhiên là chủ ý của con! Diễm nguyên bản chết sống không đồng ý cho con đi, là con uy hiếp hắn, hắn đành phải đáp ứng. Tính tình của con hai người còn chưa biết sao? Phàm là con muốn làm cái gì, không ai có thể ngăn được. Đồng dạng, nếu con không muốn làm gì, ai nói cũng vô dụng.

    Nghe vậy sắc mặt vu cùng Mộc cũng hòa hoãn.

    Từ nhỏ Giác đã có chủ kiến, trừ phi hắn thích, nếu không ai nói cũng vô dụng.

    Nhưng vu nhìn chằm chằm Giác:

    - Đang êm đẹp, vì sao ngươi lại muốn đi Hỏa bộ lạc?

    Cho dù không phải Diễm xúi giục hắn, chuyện này cũng liên quan tới Diễm.

    Giác nửa thật nửa giả nói:

    - Kỳ thật nguyên bản không định đi Hỏa bộ lạc, nhưng vì lúc đi ra ngoài du lịch, nghe nói còn có người tìm con, con bối rối nghĩ, chúng ta không thể bị động chờ người tìm tới cửa, cái gì cũng không làm đi? Tốt xấu chúng ta cần đi thăm dò căn cơ của Hỏa bộ lạc, xem bọn hắn rốt cục là tình huống nào, biết người biết ta chúng ta mới làm tốt chuẩn bị, không tới mức ngày nào đó cùng Hỏa bộ lạc chống lại, không thể ứng đối. Đem cha mẹ Diễm lao đi ra, cũng chỉ là thuận tay mà thôi.

    - Năng lực của con hai người còn chưa tin sao? Con có Đại Địa chi thần phù hộ, chạy một vòng qua Hỏa bộ lạc, con vẫn nguyên vẹn trở về!

    Giác ngẩng cằm, vẻ mặt đắc sắt.

    Mộc vỗ lên đầu Giác:

    - Lấy tính mạng của mình đi mạo hiểm, không chịu nghĩ lại, con còn đắc ý lên! Cách xa như vậy, vạn nhất có chỗ nào Đại Địa chi thần chăm sóc không đến, con phải làm sao? Uổng có một cái đầu thông minh, gặp chuyện lại không biết cân nhắc hậu quả?

    Lúc này trong lòng hắn cũng không còn tức giận với Diễm.

    Nếu đúng như lời Giác nói, chuyện này không thể trách lên đầu Diễm.

    Giác ôm đầu vẻ mặt ủy khuất:

    - Địa phương nào còn có mặt đất đều có tầm mắt của Đại Địa chi thần, làm sao có chỗ nào mà Đại Địa chi thần chiếu cố không đến?

    Vu đồng ý lời của Giác:

    - Đại Địa chi thần không gì làm không được, là vị thần vĩ đại nhất thế gian. Mộc, ngươi không nên nghi ngờ thần lực của Đại Địa chi thần.

    Mộc:

    -!

    Rõ ràng đang nói chuyện của tiểu tử này, vì sao lại đổ lên đầu của hắn đây?

    Giác vội vàng đổi lực chú ý của hai người:

    - Nhắc tới, lần này cũng chạy không uổng. Lúc ở Hỏa bộ lạc tụi con biết thủ lĩnh Liệt phái con của hắn là Mãnh, mang người đi Xích bộ lạc thúc giục Xích bộ lạc tìm người.

    Vẻ mặt vu cùng Mộc khẩn trương:

    - Mãnh dẫn người đi Xích bộ lạc? Khi nào thì xuất phát? Nếu Xích bộ lạc phái người tìm tới, thân phận con không phải không còn giấu được, vậy phải làm sao bây giờ a?

    Dù hai năm qua bộ lạc của bọn họ phát triển nhanh chóng, vu cùng Mộc cũng không tự đại tới mức cho rằng mình có thể đối kháng với đại bộ lạc lâu năm, càng khỏi nói còn có Hỏa bộ lạc.

    - Không có việc gì, con đem Mãnh giết chết, hoàn toàn không cho hắn có cơ hội rời khỏi Hỏa bộ lạc.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 101 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cái gì, giết?

    Thanh âm vu cùng Mộc đồng thời cất cao, nhìn Giác vẻ mặt không tưởng tượng nổi:

    - Con ở trong địa bàn của Hỏa bộ lạc, đem đứa con của thủ lĩnh Hỏa bộ lạc giết đi?

    Có thần lực cùng Diễm tương trợ, Giác có thể giết chết đối phương, Mộc cùng vu cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

    Chỉ cảm thấy lá gan của Giác quá lớn, vốn là người đang bị Hỏa bộ lạc tìm kiếm, chạy tới địa bàn của bọn hắn, chẳng những không hoạt động lén lút, ngược lại còn đem người thừa kế thủ lĩnh của Hỏa bộ lạc giết chết, hắn không sợ sẽ gây ra chú ý, bị chiến sĩ Hỏa bộ lạc đuổi giết sao?

    Ngón tay Mộc run run, cố gắng khắc chế muốn cho Giác một bàn tay gõ vào đầu – thật sự là lá gan quá lớn, thật sự làm cho người ta luôn quan tâm!

    Không đợi Mộc ra tay, Giác liền ôm đầu trốn:

    - Con hoàn toàn nắm chắc sẽ không bị người phát hiện mới giết hắn. Con cũng không phải thật ngu xuẩn, làm sao lại không biết ở trên địa bàn của đối phương giết người thật nguy hiểm a. Nhưng tên Mãnh kia nhất định phải giết chết. Xích bộ lạc cách chỗ chúng ta không xa, chỉ cần cẩn thận hỏi thăm, hỏi thêm vài bộ lạc là có thể tìm được bộ lạc của chúng ta.

    - Hiện tại đem Mãnh giết chết, không ai gây áp lực cho thủ lĩnh Xích bộ lạc, người Xích bộ lạc cũng không tích cực tìm chúng ta, chúng ta cũng có càng nhiều thời gian phát triển.

    Vừa nghe lý do này thật có đạo lý, nhưng cảm giác làm sao là lạ.

    Giác hoàn toàn không cho hai người cơ hội cân nhắc:

    - Bị động đánh không phải là phong cách của con, thay vì chờ đối phương tìm tới cửa, không bằng chúng ta ra tay trước vẫn hơn, gãy rụng một cánh tay của đối phương. Như vậy chúng ta cũng sẽ có thêm thời gian phát triển.

    Mộc cùng vu bị lời của Giác hấp dẫn:

    - Làm sao gãy rụng cánh tay của đối phương?

    Giác nhe răng cười, bộ dáng mang theo ba phần giả dối:

    - Trên đường con đi Hỏa bộ lạc, vô tình cùng Diễm cùng nhau cứu đứa con của trưởng lão Băng bộ lạc a Tây, đối phương lưu lại tín vật, kêu con nếu có chuyện gì thì đi tìm hắn. Băng bộ lạc cũng là đại bộ lạc, địa vị trưởng lão cũng tương đương thủ lĩnh. Đến lúc đó chúng ta có thể thuyết phục Băng bộ lạc cùng chúng ta đi tấn công Xích bộ lạc, sau khi tiêu diệt Xích bộ lạc, chúng ta cũng không cần nhiều ưu đãi, chỉ cần làm một số người về là được. Địa bàn của Xích bộ lạc hoàn toàn có thể cấp cho Băng bộ lạc.

    - Xích bộ lạc phụ thuộc vào Hỏa bộ lạc, dù ngoài miệng Hỏa bộ lạc không thừa nhận, trong lòng cũng nhận định Xích bộ lạc là của bọn hắn. Xích bộ lạc bị diệt, Hỏa bộ lạc biết được có thể chịu bỏ qua? Đến lúc đó có Băng bộ lạc ở phía trước chống đỡ, Hỏa bộ lạc nhất thời cũng không thể chú ý tới chúng ta, chúng ta không phải sẽ có càng nhiều thời gian để phát triển sao?

    Chủ yếu lúc trước hắn vòng qua Xích bộ lạc là dùng địa bàn của Băng bộ lạc. Nói cách khác hai đại bộ lạc kia ở bên cạnh nhau.

    Sẽ không ai ghét bỏ địa bàn của mình lớn, năm trước một trận chiến trong rừng rậm, Xích bộ lạc tổn thất hơn một trăm chiến sĩ tinh anh. Chỉ cần đem tin tức này nói với Băng bộ lạc, không sợ bọn hắn không tâm động.

    Sau khi Băng bộ lạc gồm thâu Xích bộ lạc, sẽ hình thành một đạo lá chắn, đem Thổ bộ lạc cùng Hỏa bộ lạc ngăn cách, bởi vậy Thổ bộ lạc sẽ an toàn hơn.

    Cũng không cần cảm thấy lợi dụng Băng bộ lạc thì trong lòng sẽ áy náy, đồng dạng đều là đại bộ lạc, Băng bộ lạc cũng biết Xích bộ lạc phụ thuộc vào Hỏa bộ lạc, cũng đã làm xong chuẩn bị đắc tội Hỏa bộ lạc, nói tới cùng, Băng bộ lạc hợp tác với Thổ bộ lạc bất quá là theo như nhu cầu mà thôi.

    Mộc cùng vu bị Giác thuyết phục thành công:

    - Vậy trước phái người đi liên hệ Băng bộ lạc, nhìn xem thái độ của bọn hắn.

    Giác:

    - Không cần phái người khác, để con đi thôi, dù sao cũng là con cứu người, quen thuộc với a Tây. Nếu con đi, nắm chắc càng lớn hơn một chút.

    Mộc trừng hắn:

    - Nghĩ cũng đừng nghĩ, năm nay con ngoan ngoãn lưu trong bộ lạc cho cha!

    Vu gật đầu:

    - Nghe lời cha con. Làm cho Diễm đi Băng bộ lạc, con không phải nói con cùng Diễm cùng nhau cứu người sao? Diễm đi cũng giống như vậy.

    - Nhưng mà Diễm không biết cách nói chuyện..

    - Không thích nói chuyện cũng không phải không thể nói chuyện.

    Vu cắt đứt hắn:

    - Con đừng xem Diễm quá kém, hắn có thể huấn luyện chiến sĩ cường đại, có thể làm một trong những người thừa kế của Hỏa bộ lạc bị người ghen ghét, đã nói phương diện trí tuệ của hắn cũng không kém. Con vì hắn mạo hiểm đi Hỏa bộ lạc cứu người, hắn cũng nên vì con cố sức đi thuyết phục Băng bộ lạc.

    Giác:

    - Kỳ thật con là muốn đi ra ngoài một chút.

    - Con đi suốt một năm, còn muốn đi?

    Mộc tức giận trừng mắt:

    - Mỗi ngày con đều không muốn làm cho người ta yên tâm, cha sớm muộn gì bị con làm tức chết!
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 101 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giác bị trừng trong lòng chột dạ, không được tự nhiên sờ mũi, nhỏ giọng nói thầm:

    - Không đi thì không đi thôi, nổi giận để làm chi. Luôn tức giận không tốt cho thân thể, già rất nhanh.

    Mộc bị bộ dáng của hắn làm cho không còn tính tình, không kiên nhẫn phất tay:

    - Hiện tại cha không muốn gặp con, nhanh đi về. Không được chạy loạn khắp nơi, ở yên trong phòng tu dưỡng, đem thịt bị rụng đều nuôi trở về!

    - Giác, ngươi đi Hỏa bộ lạc sao? Hỏa bộ lạc là cái dạng gì? Có phải rất lớn hay không, người rất nhiều?

    Giác đi ra phòng họp, trên đường gặp được Bồng, Bồng liền hỏi. Hỏa bộ lạc, đây là siêu cấp đại bộ lạc trong truyền thuyết, hắn còn chưa thấy qua siêu cấp đại bộ lạc là hình dáng gì đâu, thật muốn đi xem.

    Giác cười gật đầu:

    - Ân, người rất nhiều, địa bàn cũng rất lớn. Trừ bỏ thứ này, cái khác cũng không có gì, ta nhìn còn không tốt bằng bộ lạc chúng ta đâu.

    Bồng không tin:

    - Không thể nào đâu, không phải nói siêu cấp đại bộ lạc đều thật phồn hoa sao? Người Bố bộ lạc đều mặc vải bố, người siêu cấp đại bộ lạc làm sao cũng phải mặc quần áo tơ lụa đi? Hoặc là mặc áo bông?

    So sánh lúc mới gặp, hiện tại Bồng cao lớn, người cũng cường tráng, mái tóc rối tung dùng dây thừng buộc cùng một chỗ, mặc áo bông thật dày, trên cổ còn có một cái đuôi làm vây cổ, hai mắt sáng trong nhìn Giác, cả người thoạt nhìn có tinh thần lại có sức sống.

    Hắn lớn như vậy, đi địa phương xa nhất là đại hội giao dịch, trong lòng thật sự tò mò những bộ lạc khác là cái dạng gì, nhất là siêu cấp đại bộ lạc luôn làm cho vu khát khao không ngừng nhắc tới.

    Bởi vì chuyện của Diễm, hắn không thích Hỏa bộ lạc, nhưng không ảnh hưởng lòng hiếu kỳ của hắn.

    - Giác nói rất đúng, siêu cấp đại bộ lạc ngoại trừ rất lớn lại nhiều người, cũng không có gì tốt hơn.

    Diễm từ xa đi tới, tai lực xuất sắc nên nghe được hai người nói chuyện, nhìn Bồng nói:

    - Tơ lụa cùng áo bông chỉ có bộ lạc chúng ta mới có, còn có khoai lang, bắp, khoai tây, đậu phộng, đậu tương.. trước kia khi ta chưa đi tới Thổ bộ lạc thì chưa từng gặp qua những vật này. Đại Địa chi thần thật sự rất lợi hại!

    Ánh mắt Bồng nhất thời sáng hơn, Diễm đều nói như vậy, có thể thấy được cuộc sống của bọn họ còn tốt hơn người của siêu cấp đại bộ lạc, bọn họ thờ Đại Địa chi thần là vị thần lợi hại nhất, ân, thần sử của bọn họ cũng rất lợi hại!

    Trong lòng Bồng vô cùng vui vẻ.

    - Đúng rồi, tuyết cũng sắp tan, chúng ta lại có thể vào rừng săn bắn. Lần đầu tiên săn bắn, các ngươi cũng đi đi?

    Giác có chút ý động, bôn ba suốt một năm, hắn còn chưa buông lỏng một chút đâu, đầu xuân đi săn bắn xem như là thả lỏng.

    Không đợi hắn nói chuyện, Diễm liền thay hắn nói:

    - Không đi, một năm nay Giác vô cùng mệt mỏi, phải nuôi dưỡng lại mới tốt.

    Giác âm thầm trừng Diễm, nhưng không phản bác lời của hắn.

    Diễm kéo tay Giác lộ vẻ tươi cười lấy lòng.

    Người bình thường không thích cười đột nhiên cười rộ lên, như băng tuyết tan rã, hoa quỳnh nở rộ, Giác nhìn chằm chằm, nếu không băn khoăn còn có người ngoài hắn đã nhào lên cắn.

    Ngao ngao, rất suất khí, sau này nhất định để cho hắn cười nhiều hơn với mình!

    Bồng không hiểu cái gì gọi là tát cơm chó, chỉ cảm thấy không khí giữa hai người là lạ, hồ nghi nhìn hai người, rất nhanh chú ý hai má gầy yếu của Giác, chán nản vỗ trán:

    - Xem ta đi, chỉ nghĩ cần cùng các ngươi đi săn bắn, thế nhưng không chú ý thân thể Giác yếu như vậy, rất không nên! Giác, ngươi cần tu dưỡng, Thạch bọn họ còn muốn tìm ngươi đi săn bắn đâu, ta trở về nói với bọn họ, thay ngươi ngăn cản.

    Giác:

    - Vậy đã làm phiền ngươi.

    - Không phiền toái, không phiền toái, chỉ là một câu nói mà thôi. Ngươi nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, ta sẽ không chậm trễ ngươi.

    Chờ Bồng đi xa, Giác nhéo vào tay Diễm:

    - Ai nói đệ không muốn đi ra ngoài săn bắn? Đệ rõ ràng rất muốn đi!

    Dám không thương lượng với hắn liền thay hắn làm quyết định, lá gan thật phì!

    Diễm phối hợp lộ ra vẻ thống khổ thật khoa trương:

    - Nha nha, đau đau, nhẹ một chút.

    Giác tức giận trừng hắn:

    - Huynh cứ giả bộ đi!

    Từ khi cứu được cha mẹ, lại giết được Mãnh, cả người Diễm đều thay đổi, áp lực buồn giận biến mất không thấy gì nữa, giống như người lẻ loi độc hành tháo xuống gánh nặng ngàn cân, lộ ra một cỗ vui tươi thoải mái, người cũng trở nên thích nói thích cười.

    Nếu ở trước kia, Diễm tuyệt đối sẽ không làm ra động tác khoa trương như vậy đến lấy lòng hắn.

    Nhưng so sánh với trước kia, Giác càng thích Diễm của hiện tại.

    Bị vạch trần Diễm cũng không xấu hổ, hắc hắc ngây ngô cười.

    Giác bị hắn cười không có tính tình:

    - Lần này coi như xong, lần sau phải thương lượng với đệ, không được tự tiện thay đệ làm quyết định, cho dù là tốt với đệ cũng không được!

    Đây là nhất định phải nói rõ ràng. Hắn không thích người khác dùng danh nghĩa vì tốt cho mình tự tiện làm ra hành vi quyết định thay cho mình.

    Diễm luôn mãi cam đoan, Giác mới chịu buông tha hắn:

    - Bên cha mẹ an bài xong rồi? Tại sao huynh cũng tới?

    Trong lòng Diễm thở ra, người vợ cuối cùng không tiếp tục níu lấy chuyện vừa rồi không chịu bỏ qua.

    - Cha mẹ có a Đại cùng a Tứ bọn họ chiếu cố, không có gì cần ổn định. Ta đi qua xem, cùng thủ lĩnh cùng vu nói một chút chuyện chúng ta cùng Hỏa bộ lạc.

    Lúc trước Giác dùng danh nghĩa đi du lịch rời khỏi bộ lạc, không cho hắn nói thật với vu cùng Mộc, tung tích một năm nay cũng không thể tiếp tục giấu diếm được thủ lĩnh bọn họ, hắn tự nhiên cần đi qua giải thích rõ ràng, cho dù thủ lĩnh tức giận trừng phạt hắn thì hắn cũng nhận biết.

    - Nói gì mà nói, có gì cần phải nói. Đệ đã nói rõ với cha cùng vu, huynh không cần ý đặc biệt tiếp tục nói thêm một lần.

    Giác kéo Diễm bước đi:

    - Tóm lại, chuyện này đã trôi qua rồi, không được tiếp tục cùng cha với vu nói!
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 102 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diễm hoài nghi nhìn hắn:

    - Đệ thật sự nói?

    Không thể nào đâu, nếu thật sự nói, dựa theo tính tình bảo hộ nhi đồng của thủ lĩnh, lúc này còn bình tĩnh như vậy? Không phải nên xông ra tìm hắn quyết đấu sao?

    Sắc mặt Giác không thay đổi:

    - Đương nhiên nói. Huynh cảm thấy nếu đệ không nói, cha cùng vu chịu thả đệ đi ra?

    Vậy đúng là không thể.

    Diễm cân nhắc một chút liền hiểu được, tuy Giác nói, nhưng nói gì thì không biết được. Có một điểm có thể khẳng định chính là, Giác nhất định đem trách nhiệm đều kéo lên người mình.

    Cho dù biết cho tới nay Giác đều giúp đỡ mình che chở mình, lúc này Diễm vẫn thật cảm động:

    - Nhận thức đệ, là may mắn lớn nhất cuộc đời này của ta!

    Giác không khiêm tốn gật đầu:

    - Huynh có biết là được! Cho nên sau này nhớ rõ cần nghe lời của đệ, đệ bảo huynh đi đông, không cho huynh đi tây.

    - Ta luôn nghe theo lời đệ nói.

    - Cần nghe lời hơn cả trước kia!

    - Được.

    Người vợ nói gì chính là cái đó, chỉ cần người vợ cao hứng.

    Giác hài lòng gật đầu:

    - Nhớ kỹ lời nói bây giờ của huynh.

    Mộc đi ra phòng họp, liền nhìn thấy Diễm cùng Giác đang đi phía trước.

    Ngay nháy mắt nhìn thấy Diễm, cơn giận của Mộc vừa tan biến liền bộc phát lên não. Nếu không có lý trí đè nặng, hắn nhất định sẽ xông lên hung hăng đánh cho Diễm một trận.

    Bất kể có phải do Giác đòi đi Hỏa bộ lạc hay không, Diễm thân là trượng phu còn là chiến sĩ bảo hộ cho Giác, thế nhưng không ngăn cản Giác mạo hiểm, nên đánh!

    Người luôn bảo hộ nhi đồng chính là không cần nói lý lẽ!

    Nhưng đứa con mình sủng ái nhất đang ở trước mặt, Mộc vẫn tương đối chú ý hình tượng của mình, cưỡng chế cơn giận, chậm rãi đi qua tính toán tự nhiên gặp nhau, sẽ đem Diễm gọi lại.

    Kết quả..

    - Sau này phải nhớ được nghe lời của đệ, đệ cho huynh đi đông, huynh không được đi tây.

    - Ta luôn nghe theo lời đệ nói.

    - Còn phải nghe lời hơn cả trước kia!

    - Được.

    Mộc ngẩn người, cảm thấy ê răng, thật đúng là.. cho dù hắn có hộ nhi đồng, lúc này cũng không thể tìm Diễm phiền phức. Không ngờ Diễm cùng Giác ở chung với nhau là như vậy, với tính khí bá đạo của Giác, lại nhìn lại bộ dáng tiểu đáng thương phụ họa của Diễm, làm cho Diễm quản Giác.. thập phần khó khăn!

    Không tiện tiếp tục đi lên phía trước, Mộc quay về phòng họp, bắt được vu nói kháy:

    - Xem Diễm bình thường thấy ai cũng gương mặt lạnh lùng, bộ dáng chiến lực cường hãn, không ngờ bí mật cùng Giác lại ở chung kiểu như vậy, chậc, một chút khí khái nam tử hán đều không có!

    Vu nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc:

    - Nếu hắn thật sự ở trước mặt Giác có khí khái của nam tử hán, ngươi sẽ đồng ý?

    Ngẫm lại Diễm sẽ khi dễ Giác, Mộc dựng mày:

    - Hắn dám, nghĩ ta là chết sao?

    Mộc lười nói với người này, mỗi khi gặp được chuyện của Giác hắn liền biến thành ngu xuẩn, liền đuổi người:

    - Ngươi không phải nói muốn đi dạo trong bộ lạc sao? Còn không đi nhanh lên, đừng chậm trễ ta chế dược.

    Mộc nhấc chân bước đi.

    Vu nghĩ tới điều gì đuổi theo:

    - Đúng rồi, cha mẹ của Diễm vừa đến bộ lạc của chúng ta, làm thủ lĩnh, cho dù vì quan hệ với Giác ngươi cũng nên đi thăm người ta. Nhiên là đại trưởng lão của Hỏa bộ lạc, ngươi tâm sự nhiều với hắn không có chỗ hỏng.

    - Đã biết, đây không phải bọn hắn vừa tới, còn đang lo lắng lộn xộn cần thu thập, ta mới không đi sao, chờ một lát ta sẽ qua.

    Mộc nói để Giác nuôi thân thể, lại thật sự cho Giác nuôi thân thể, trong bộ lạc chuyện gì cũng không cho hắn lẫn vào, cũng không cho người khác tới quấy rầy hắn.

    Giác nghỉ ngơi ba ngày, liền buồn bực vô cùng, nhàm chán mò mẫm với Diễm:

    - Đệ nghe nói trâu rừng lại sinh nghé con sao? Sinh mấy con? Mạnh khỏe không?

    - Tổng cộng hai con trâu rừng sinh nghé con, sinh hai con, đều là đực, nhìn thấy tạm được, vu nói có thể sống.

    Từ khi kiến thức chỗ tốt của trâu rừng có thể kéo xe cày ruộng, trâu rừng trong bộ lạc được bảo hộ giống như là bảo bối, để cho trâu đi kéo than, kéo một chuyến nghỉ ba ngày, mới cho phép tiếp tục dùng.

    Sợ trâu rừng xảy ra vấn đề, vu luôn muốn đích thân đi xem, phía trước trâu rừng sinh nở, cũng là do vu ở một bên nhìn chằm chằm, có vạn nhất gì còn có thể giúp đỡ.

    Dưới loại tình huống này, trâu rừng sinh nghé con cũng trở thành đại sự trong bộ lạc.

    Dù là Giác không được cho phép bước ra khỏi nhà đều nghe nói.

    - Có thể sống là tốt rồi, trâu trong bộ lạc vẫn còn quá ít, nếu có thể tiếp tục bắt được một ít thì tốt rồi.

    - Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến. Đàn trâu rừng này chỉ cần nuôi dưỡng cho tốt, rồi sẽ nhiều lên.

    - Vậy cũng được.. thật nhàm chán a, đệ cảm thấy được đệ mập lên rồi, huynh xem đệ mập không?

    Diễm ôm mặt Giác cẩn thận nhìn nhìn, rất thành thật lắc đầu:

    - Không có.
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 102 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giác nhụt chí:

    - A a a, co rút trong phòng buồn bực muốn chết a! Đệ đã không còn việc gì, nhìn thấy gầy, trên thực tế rất cường tráng, vì sao cha không chịu tin đâu!

    Căn cơ thân thể của hắn không tốt, cho dù dùng dị năng điều dưỡng mấy năm nay nhưng so sánh với chiến sĩ bình thường vẫn còn kém một ít. Đi bên ngoài suốt mùa đông, dù là chiến sĩ bình thường còn chịu không nổi, hắn thì càng khỏi nói, thân thể tiêu hao thật lớn, không phải một hai ngày là có thể bổ trở về.

    Có lẽ bộ dạng gầy yếu của nguyên chủ quá xâm nhập lòng người, Mộc vừa nhìn thấy hắn gầy yếu liền lo lắng đề phòng, sợ hắn bệnh nặng rồi không chịu nổi sẽ đi.

    Vì thế hạ lệnh kiên quyết không cho hắn bước chân ra khỏi nhà.

    Cho dù Giác có làm ầm ĩ, nhưng nhìn thấy ánh mắt cứng rắn mang theo lo lắng của Mộc, hắn cũng không cách nào gây sự, chỉ đành phát tiết với Diễm.

    Nuôi nửa tháng, khi mặt đất hiện lên một tầng màu xanh biếc nhàn nhạt thì Giác rốt cục không cần tiếp tục bị nhốt trong phòng, có thể ra ngoài đi lại.

    Theo lệ thường, Giác cùng vu cùng nhau chủ trì xuân tế, hiến tế xong, người bộ lạc bắt đầu lần đầu tiên săn bắn.

    Diễm cùng đội săn bắn đi ra ngoài, nhưng hắn không đi săn mà mang theo bốn nô lệ của mình đi Băng bộ lạc.

    Đi lần này mãi tới trước đại hội giao dịch mùa hè mới trở về.

    Lúc đó Giác đang làm ầm ĩ muốn đi ra ngoài tìm Diễm.

    - Từ bộ lạc chúng ta đến Băng bộ lạc chỉ đi một tháng, Diễm đi rất nhanh, có lẽ cũng không cần dùng tới một tháng đã tới nơi. Nhưng hiện tại hắn đi ra ngoài bốn tháng rồi, một chút tin tức đều không có, cũng không để cho a Tứ bọn họ truyền tin trở về, nhất định là xảy ra chuyện, con phải tự mình đi nhìn xem mới có thể yên tâm.

    Mộc tận tình khuyên bảo:

    - Chiến lực của Diễm cường hãn như vậy, không có việc gì. Lúc trước các con cùng đi Hỏa bộ lạc một chuyến, không phải đều không xảy ra chuyện gì sao? Con phải tin tưởng thực lực của Diễm. Hắn không cho người truyền tin trở về, hẳn là có sự tình gì làm chậm trễ.

    Giác hoàn toàn không chịu nghe, trong lòng vô cùng hối hận lúc trước không đi theo.

    - Lúc trước là lúc trước, lúc trước làm việc đều có sẵn kế hoạch, cho nên mới không có việc gì. Lần này Diễm đi Băng bộ lạc.. con trai của thủ lĩnh Băng bộ lạc tên Thanh Qua, vừa nhìn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, lúc trước tụi con cứu bọn họ, hắn chẳng những không cảm kích ngược lại còn tìm phiền phức với tụi con, ai biết Diễm đi qua hắn có hận thù Diễm, tìm Diễm phiền phức hay không. Diễm dù lợi hại, còn có thể đối lập với người của cả một bộ lạc?

    Càng nói Giác càng lo lắng, từ khi Diễm đi rồi, hắn cũng chưa từng ngủ được một giấc an ổn, theo thời gian trôi qua, trong lòng hắn ngày càng lo âu.

    Nếu không phải Mộc cùng vu ngăn cản, hắn đã sớm đi tìm Diễm.

    Hiện tại mặc kệ Mộc cùng vu nói gì, hắn cũng muốn tự mình đi tìm người.

    Vu cũng đi theo khuyên:

    - Con cũng không biết Diễm đi Băng bộ lạc bằng con đường nào, vạn nhất trên đường bỏ lỡ, con không phải uổng phí công sức sao? Ta đã xem bói qua cho Diễm, Diễm không có việc gì, con không tin người khác, còn không tin kết quả xem bói của ta sao?

    Giác do dự, hắn tự nhiên biết đi ra bộ lạc, bên ngoài trời đất mênh mông, căn bản không có đường, đi thế nào đều được, dưới loại tình huống này thật dễ dàng bỏ qua đối phương.

    Hơn nữa vu xem bói chưa từng sai lầm, vu nói Diễm không có việc gì, hẳn là vô sự.

    Nhưng mà..

    Giác nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vu nói:

    - Không tự mình đi tìm một chuyến, con lo lắng. Con nhất định phải đi tìm hắn, Đại Địa chi thần phù hộ con, con nhất định sẽ tìm được người.

    Mộc nhìn thấy vẻ mặt kiên trì cứng rắn của Giác, vừa căm tức lại đau lòng:

    - Vì sao nói hết lời con vẫn không chịu nghe đây? Vu nói Diễm không có việc gì, con không ở lại trong bộ lạc đợi, cứ muốn chạy ra ngoài. Đi ra ngoài làm chi, thêm phiền sao? Vạn nhất chân trước con đi, sau lưng Diễm sẽ trở lại, con tính toán cho Diễm trở về lại phải đi ra ngoài tìm con? Con nói con xem.. ai!

    Nếu tiểu tử này không phải con của hắn, hắn mới lười nhiều lời như vậy đâu.

    Đang nói, a Đại chạy tới báo tin:

    - Chủ nhân, Diễm đại nhân đã trở lại!

    Giác nhảy dựng lên, trên mặt tràn ngập vui mừng:

    - Thật sự? Ở nơi nào đây? Hắn có sao không?

    Vừa nói hắn vừa chạy nhanh ra ngoài như làn khói.

    Mộc cùng vu thở ra, Diễm cuối cùng đã trở lại, lúc này tiểu tử kia nên ổn định rồi chứ?

    Diễm sợ Giác lo lắng, nóng vội chạy trở về, dọc theo đường đi nếm không ít khổ, người cũng gầy yếu, chỉ còn đôi mắt sáng ngời hữu thần, thật tinh thần.

    Giác chứng kiến Diễm râu ria xồm xoàm, đau lòng nói:

    - Vì sao biến thành cái dạng này? Huynh nhanh đi tắm rửa, đệ để a Tầm chuẩn bị một ít thức ăn cho huynh.

    Nói xong cầm cánh tay Diễm, dùng dị năng cẩn thận chải vuốt một lần thân thể hắn, phát hiện có vài chỗ bị thương thuận tay chữa khỏi, xác nhận không có vấn đề gì lớn mới thở ra.

    Bộ dáng khẩn trương của Giác làm trong lòng Diễm ấm áp, mỏi mệt nhất thời tiêu tán, thầm nghĩ đem người mình ngày nhớ đêm mong kéo vào lòng an ủi một phen.

    Cúi đầu nhìn thân thể cùng quần áo dơ bẩn của mình, nháy mắt sực tỉnh – Giác yêu sạch sẽ, nếu mình dám ôm Giác, nói không chừng Giác sẽ tức giận.

    Hắn vuốt nhẹ tay Giác, diễn cảm thoải mái cười nói:

    - Ta không sao, chút tổn thương là do dọc đường gặp được một đầu mãnh thú lưu lại lúc chiến đấu, cũng đã khỏe lại rồi.

    Giác nghe vậy cũng không hoài nghi:

    - Huynh bình an trở về là được, có chuyện gì chờ cơm nước nghỉ ngơi xong rồi nói sau.

    Diễm chui nhanh vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ mới thay quần áo sạch đi ra ngoài.

    Giác đang ngồi cạnh bàn cơm đợi.

    Hai năm qua Giác lục tục đem mầm móng trong không gian mang ra gieo trồng, còn dạy mọi người ép mỡ, trên bàn cơm thức ăn phong phú, còn thật dinh dưỡng.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...