Ngôn Tình [Edit] Trước Cục Dân Chính, Tôi Đón Một CEO Tỷ Phú Đi Đăng Ký Kết Hôn - Y Thời Y

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Hà Diệc Dao, May 26, 2024.

  1. Hà Diệc Dao

    Messages:
    4
    Chương 20: Đều giống nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Họ không bị kẹt xe.

    Gia đình đã đến cửa nhà hàng một cách thuận lợi.

    Sau khi Lâm Khả Du và gia đình xuống xe, cô tưởng Cố Dịch sẽ lái xe đến bãi đậu xe, không ngờ anh cũng xuống xe, đặt chìa khóa lên quầy dịch vụ đậu xe và chuẩn bị đi cùng mọi người.

    Nhưng trước khi anh quay đi, người phục vụ đã gọi anh lại.

    "Thưa quý khách, chúng tôi đang rất bận."

    Sau đó trả lại chìa khóa cho Cố Dịch.

    Cố Dịch cầm lại chìa khóa, trên mặt như bao phủ một tầng băng, ánh mắt như đao nhìn đối phương.

    Mặc dù khách sạn này có dịch vụ đỗ xe nhưng xe được phục vụ đều là xe nhập khẩu, xe thường không có.

    Xe của Cố Dịch không hề rẻ, nhưng xe của Lâm Khả Du lại rất bình thường.

    Lâm Khả Du không muốn gây rắc rối.

    Cô vội bước tới, giữ lấy Cố Dịch, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh không nhìn thấy đèn LED trên bàn dịch vụ à? Mercedes- Benz, BMW, Ferrari các loại nhập khẩu được ưu tiên."

    Nói xong, Lâm Khả Du luôn cảm thấy Cố Dịch không biết sẽ gây ra chuyện gì, đành quay đầu nói với gia đình mình:

    "Mẹ, mọi người cứ đến 'Sảnh Tam Sinh' trước nhé.. Thanh Viễn lần đầu tới đây, không quen đường, con đưa anh ấy xuống bãi đỗ xe."

    Nói xong.

    Lâm Khả Du thấy mẹ gật đầu, liền đẩy Cố Dịch lên xe.

    Người đàn ông khẽ nhíu mày, liếc qua dòng chữ nhấp nháy trên biển hiệu, ánh mắt thoáng trầm lại, sau đó quay người lên xe.

    Cả hai vừa ổn định chỗ ngồi.

    Lâm Khả Du thậm chí không thèm thắt dây an toàn, đã hơi cao giọng: "Dù thu nhập của anh có cao đến đâu, nhưng có vài loại công việc không phải lúc nào cũng nên làm, đúng không?"

    Cô luôn có cảm giác Cố Dịch mang theo một loại khí chất quý phái và kiêu ngạo, như thể trời sinh đã có.

    Có lẽ là do yêu cầu công việc, anh đã rèn luyện được phong thái công tử nhà giàu.

    Nhưng tại sao anh lại không biết phân biệt hoàn cảnh chứ?

    Người làm loại công việc đó chẳng phải luôn ứng biến linh hoạt sao?

    Nghe Lâm Khả Du nói, động tác chuẩn bị lái xe của Cố Dịch bỗng dừng lại. Anh quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lát, rồi thu ánh mắt về, giọng trầm thấp: "Cô biết chuyện này từ khi nào?"

    Anh không muốn rắc rối, nên tạm thời không định để cô biết điều gì.

    Nhưng không ngờ, người trông có vẻ không quá thông minh như cô lại đoán được thân phận của anh.

    Hoặc có lẽ, cô đã điều tra anh.

    Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Dịch trở nên lạnh lẽo.

    Điều anh ghét nhất chính là bị theo dõi và tính kế.

    Nếu cô thật sự đã điều tra và tính kế anh, Cố Dịch nhất định sẽ khiến cô biến mất khỏi thủ đô.

    "Ngày thứ hai tôi đã biết rồi. Dù rất biết ơn anh đã cứu tôi ra ngoài, nhưng làm việc ở mấy chỗ như hộp đêm thì không phải là con đường lâu dài, tốt nhất anh nên kiềm chế một chút."

    Thật ra, ban đầu Lâm Khả Du cũng không chắc chắn.

    Nhưng thấy Cố Dịch thường ra ngoài vào ban đêm, còn ban ngày lại chẳng có việc gì, cô càng chắc chắn về công việc của anh. Nghĩ đến việc sau này còn phải chung sống lâu dài, Lâm Khả Du thử dò hỏi một chút: "Hay là anh đổi công việc khác đi?"

    Cô chỉ thuận miệng hỏi.

    Lại nghe Cố Dịch đột nhiên cười lạnh một tiếng, khiến không khí trong xe lập tức trở nên ngột ngạt.

    Lâm Khả Du ngẩn người một lúc, quay đầu nhìn chằm chằm Cố Dịch, cảm giác như có thứ gì đó bóp nghẹt cổ họng mình, không thể nói được lời nào.

    Ngay khi cô cảm thấy bầu không khí căng thẳng đến mức da đầu tê dại, Cố Dịch lại thản nhiên nói: "Cô thấy tôi giống người làm công việc đó sao?"

    Lâm Khả Du nghe vậy, sắc mặt bỗng chốc cứng đờ, đôi mắt hơi mở to nhìn anh.

    Quả thật.. không giống chút nào.

    Nhưng nếu anh không làm công việc đó, thì làm sao quen được Bùi Diễn, cháu trai của Cố tổng?

    Chẳng lẽ.. anh chính là vị Cố tổng trong truyền thuyết kia!

    Nghĩ đến đây, Lâm Khả Du kinh ngạc thốt lên: "Anh là Cố tổng!"

    Bữa tiệc hôm đó, anh cũng có mặt, rất có thể..

    Khi Lâm Khả Du còn đang đầu óc rối bời, bỗng nghe Cố Dịch bất ngờ hỏi ngược lại: "Cô nghĩ sao?"

    Cô nghĩ?

    Cô có thể nghĩ thế nào đây?

    Nhưng, cô cảm thấy..

    Nếu Cố Dịch thật sự là vị Cố tổng đó, thì hôm đó ở cục dân chính anh chắc chắn đã không phải chờ đợi ai đó.

    Vì thế.

    Lâm Khả Du nghiêm túc nhìn Cố Dịch, trả lời: "Tôi nghĩ anh không phải."

    Ngừng lại một chút, cô bổ sung: "Nếu anh là Cố tổng, thì hôm đó ở cục dân chính, bạn gái của anh chắc chắn đã không bỏ chạy."

    Nói xong.

    Lâm Khả Du thu lại ánh nhìn, cũng không định hỏi thêm gì nữa, giơ tay chỉ về phía trước rồi nói: "Đằng kia có chỗ đỗ xe."

    Nghe câu trả lời của cô, ánh mắt Cố Dịch sâu thẳm nhìn cô lần nữa, khẽ "hừ" một tiếng, không nói gì, lái xe thẳng đến chỗ đỗ.

    Sau khi đỗ xe xong, họ cùng nhau vào nhà hàng, một trước một sau.

    Lâm Khả Du nhấn thang máy.

    Trên đường lên, thấy trong thang máy không có ai khác, Lâm Khả Du không kiềm được mà hỏi: "Bạn gái cũ của anh không quay lại tìm anh sao?"

    Người như Đường Thanh Viễn còn có ý định quay trở lại.

    Bạn gái Cố Dịch lại không có động tĩnh gì.

    Cố Nghị đứng trong thang máy nghe thấy cô gái hỏi, liếc nhìn cô một cái, nghĩ đến người phụ nữ đó, sau đó thản nhiên trả lời: "Tôi đã từng thử tìm cô ấy."

    Nghe Cố Dịch nói vậy.

    Tâm trạng vốn dĩ bình thường của Lâm Khả Du đột nhiên có chút buồn bực.

    Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.

    Đúng lúc này, thang máy đã đến nơi.

    Lâm Khả Du lập tức lướt qua chủ đề vừa rồi, nói: "Đến rồi, phòng chắc ở ngay phía trước."

    Nhà hàng này, vì công việc, Lâm Khả Du từng đến một lần, nên cô biết phòng mình đặt ở đâu.

    Nhưng khi đến nơi, lại nghe nhân viên phục vụ nói họ đã đổi sang một phòng lớn hơn.

    Lâm Khả Du cứ nghĩ chỉ đổi sang phòng lớn hơn một chút, chắc cũng không có gì to tát. Nhưng khi theo nhân viên đến trước cửa, nhìn cánh cửa đôi sơn bóng xa hoa trước mặt, trong lòng cô chợt giật mình.

    Cô vội vàng đưa tay ngăn Cố Dịch đang định bước vào, quay sang hỏi nhân viên phục vụ: "Chắc chắn là phòng này chứ?"

    Phòng này tên là 'Nhân Gian Nguyệt, ' cô từng nghe đồng nghiệp nhắc đến. Đây là phòng bao có mức tiêu dùng tối thiểu, hình như là năm chữ số.

    Nhà hàng này làm ăn không tệ, chắc chắn không thể đổi miễn phí cho họ một phòng lớn như vậy.

    Nhân viên phục vụ lễ phép gật đầu, giữ nụ cười chuyên nghiệp trả lời: "Cô Lâm, đúng là phòng này. Để tôi mở cửa cho cô."

    Nói xong, nhân viên đẩy cửa phòng.

    Bên trong phòng vô cùng xa hoa, rộng lớn, mọi tiện nghi giải trí đều đầy đủ. Đặc biệt, trên bàn tròn lớn ở giữa, các món ăn được bày biện trông đều rất đắt đỏ.

    Lâm Khả Du nhìn mà tim đập thình thịch, còn chưa kịp hiểu tại sao phòng lại bị đổi thành thế này, thì Cố Dịch bên cạnh đã nhấc chân bước vào.

    So với Lâm Khả Du đang lúng túng, Cố Dịch lại bình tĩnh vô cùng. Sau khi gật đầu chào hỏi vài người đã ngồi sẵn trong phòng, anh tự nhiên ngồi vào ghế chủ vị mà Bùi Diễn đã để sẵn.

    Thấy vậy, Lâm Khả Du chỉ có thể đi theo, ngồi xuống cạnh Cố Dịch. Cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi liếc thấy chai Romanti-Conti trên bàn, biểu cảm trên mặt cô suýt nữa thì biến sắc.

    Cô đã quên mất rằng Bùi Diễn là cậu ấm nhà giàu, quen sống xa hoa, đâu dễ vì một chuyện nhỏ mà thay đổi thói quen tiêu xài xa xỉ của mình.

    Lúc trước cô nhìn thấy Bùi thiếu gia đến, đầu óc mơ hồ, nghĩ không thông.

    Bên này.

    Lâm Khả Du còn chưa kịp bình tĩnh sau cú sốc, bên kia chị dâu cô đột nhiên nói: "Đúng rồi, Khả Du, mẹ nói muốn qua nhà em ở vài ngày, chắc là đủ chỗ, đúng không?"

    Chị dâu vừa dứt lời, mẹ Lâm liền dịu dàng phụ họa: "Chỉ có mẹ và Mặc Mặc qua thôi, chị dâu với Khả An phải đến trường."
     
    Nghiên Di and Dương2301 like this.
  2. Hà Diệc Dao

    Messages:
    4
  3. Hà Diệc Dao

    Messages:
    4
    Chương 22: Có phiền phức quá không

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Khả Du bị những hình ảnh "hài hòa" trong đầu làm chấn động, mãi không lấy lại được tinh thần. Đến khi nghe Mặc Mặc hỏi: "Cô ơi, hôm nay cô nghỉ làm à?"

    Nhắc đến đi làm.

    Lâm Khả Du giật mình, vội trả lời: "À, hôm nay cô phải đi làm, vậy ngày mai cuối tuần cô sẽ dẫn con đi công viên giải trí nhé."

    Nói xong.

    Lâm Khả Du đặt đũa xuống, trước khi đi liếc nhìn mẹ một cái, lên tiếng chào hỏi.

    "Con đi làm đây."

    Mẹ cô không biểu cảm gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó dồn hết sự chú ý vào Lâm Mặc Mặc.

    Bước chân Lâm Khả Du hơi khựng lại, thở dài một hơi rồi rời khỏi nhà.

    Vừa bước ra cửa.

    Cô liền dừng lại.

    Nhìn cánh cửa mới nhà Đường Thanh Viễn, trong lòng có chút bồn chồn. Đúng lúc này, cửa bất ngờ bật mở.

    Lâm Khả Du giật mình, quay người định bỏ chạy, chân đã bước xuống cầu thang, lại nghe giọng nói lạnh lùng của Tống Lâm Lâm phía sau.

    "Đường Thanh Viễn có việc về nhà, một hai tuần nữa mới quay lại, tôi cũng phải đi công tác."

    Tống Lâm Lâm nói xong, trực tiếp lướt qua Lâm Khả Du, người vẫn đứng yên không nhúc nhích, rời đi.

    Nghe Tống Lâm Lâm nói vậy, Lâm Khả Du dõi theo bóng lưng cô ta, không khỏi nhớ lại lý do cô và Tống Lâm Lâm từng thân thiết.

    Bởi vì hoàn cảnh gia đình hai người khá giống nhau.

    Trước đây cũng từng có thời gian tâm sự không giấu giếm.

    Lâm Khả Du không nghĩ ngợi nhiều, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi nhanh chóng đến công ty.

    Từ đây đến công ty không xa lắm, Lâm Khả Du quẹt mã thuê một chiếc xe đạp rồi đạp tới.

    Vừa chấm công xong, quản lý liền đưa cho cô một tập tài liệu: "Mang đến cho giám đốc Lưu bộ phận dự án của Cố Thị. Nếu không tìm thấy người thì gọi vào số này."

    Lâm Khả Du luống cuống nhận lấy, ngạc nhiên hỏi: "Một mình tôi đi à?"

    Cô nhìn lướt qua bìa tài liệu, hình như là dự án hợp tác lần trước. Một dự án lớn như vậy, chỉ để mình cô đi giao tài liệu, cấp trên không sợ cô không giao được sao?

    Quản lý nghe Lâm Khả Du hỏi, định quay lại văn phòng liền dừng lại, quay đầu nhìn cô.

    Ánh mắt ông ta lướt qua Lâm Khả Du như đang đánh giá, rồi gật đầu nói một cách nghiêm túc: "Cũng đúng, để Vương Trúc Xương đi cùng cô." Sau đó gọi lớn: "Tiểu Vương."

    Người được gọi, Tiểu Vương quay đầu, ánh mắt lướt qua Lâm Khả Du, rồi mới trả lời: "Được."

    Cô ấy đặt công việc đang làm xuống, đi theo Lâm Khả Du.

    Hai người bắt taxi đi.

    Ngồi trên xe, Lâm Khả Du cảm thấy không khí có chút gượng gạo, liền quay sang hỏi: "Chị biết bộ phận dự án của Cố Thị ở đâu không?"

    Tiểu Vương nghe Lâm Khả Du hỏi, quay đầu nhìn cô một cái, lạnh lùng đáp: "Tôi không biết."

    Nói xong.

    Cô ấy liền lạnh mặt, trông như không muốn giao tiếp.

    Lâm Khả Du nhìn đồng nghiệp lạnh lùng vậy, đành ngượng ngùng thu ánh mắt lại, không hỏi thêm nữa.

    Đến Cố Thị.

    Hai người đăng ký tại quầy lễ tân xong, nhân viên lễ tân không cho lên mà bảo họ gọi điện để người ở bộ phận dự án xuống nhận.

    Lâm Khả Du gọi hai cuộc.

    Giám đốc Lưu nhận điện thoại tuy ngoài miệng đồng ý nhưng mãi vẫn không xuống.

    Hai người đợi gần một tiếng đồng hồ.

    Khi Lâm Khả Du định gọi cuộc thứ ba, tiểu Vương bất ngờ đưa tay về phía cô: "Để tôi gọi cho."

    Lâm Khả Du nhìn biểu cảm nghiêm túc của tiểu Vương, do dự một chút rồi đưa điện thoại cho cô ấy.

    Tiểu Vương cầm lấy, tránh sang bên cửa sổ nói chuyện, không biết cô ấy đã nói gì, nhưng khi quay lại đưa điện thoại cho Lâm Khả Du, cô ấy nói: "Anh ta sẽ xuống ngay."

    Lâm Khả Du nhận lại điện thoại, trong lòng không khỏi cảm thán tài năng của trợ lý Vương.

    Đúng lúc này, thang máy "đinh" một tiếng, một người đàn ông trung niên dáng người hơi phát tướng bước ra.

    Ông ta nhanh chóng nhận ra những người mặc đồng phục công sở, giơ tay tiến lại gần hỏi: "Ai là cô Lâm?"

    Lâm Khả Du nhìn bàn tay đưa ra, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt nhiệt tình của người đàn ông, mãi một lúc sau mới đưa tay lên, giọng có chút lắp bắp: "Ông là giám đốc Lưu?"

    Giám đốc Lưu gật đầu liên tục, cười tươi trả lời: "Cô Lâm nói vậy khách sáo quá, cứ gọi Lão Lưu là được. Ở đây không tiện xem tài liệu, hay là chúng ta ra quán cà phê ngồi?"

    Nghe giám đốc Lưu nói đến quán cà phê, Lâm Khả Du lập tức nghĩ đến vấn đề kinh phí. Không thể để khách hàng trả tiền cà phê được.

    Vì thế, cô liếc nhìn trợ lý Vương bên cạnh.

    Giám đốc Lưu thấy cô Lâm hơi do dự, phản ứng rất nhanh, liền nói: "Nếu cô Lâm không có thời gian, chúng ta kết bạn trước, có vấn đề gì về tài liệu thì liên hệ sau."

    Việc đối nối công việc này vốn thuộc trách nhiệm của bộ phận khác, không phải vị trí của cô.

    Lúc này, Lâm Khả Du không biết phải trả lời thế nào.

    Đúng lúc thang máy lại kêu "đinh", một người được đám đông vây quanh bước ra.

    Lâm Khả Du tò mò nhìn sang, nhưng nghe tiểu Vương nói: "Cô Lâm, kết bạn trước đi." Cô liền quay đầu nhìn tiểu Vương.

    Thấy tiểu Vương có vẻ nghiêm túc, cô gật đầu đáp: "Được."

    Sau đó, cô lấy điện thoại ra.

    Giám đốc Lưu cũng quay sang nhìn về phía thang máy khi nghe tiếng chuông, thấy ông chủ thực sự liếc qua cô Lâm, liền xác nhận tin đồn là thật. Gương mặt ông ta càng rạng rỡ khi kết bạn với cô Lâm.

    Ông ta còn tranh thủ nói: "Ảnh đại diện của cô Lâm giống y hệt con gái tôi."

    Muốn kéo gần khoảng cách.

    Lâm Khả Du không nhìn thấy Cố Dịch vừa rời đi trong đám đông, chỉ cảm giác có ai đó nhìn mình một cái, nhưng không để tâm, bận rộn thêm bạn với giám đốc Lưu.

    Nghe giám đốc Lưu nói cô giống con gái ông ta, cô liền cảm thấy giám đốc Lưu dễ gần hơn, vội nhiệt tình đáp: "Vậy thì trùng hợp thật, không biết có cơ hội nào để gặp cô ấy không."

    Câu này, Lâm Khả Du chỉ thuận miệng nói.

    Cô không nghĩ một lãnh đạo cấp cao ở công ty lớn như vậy sẽ thực sự để một nhân viên nhỏ bé như cô gặp con gái mình.

    Giám đốc Lưu cũng theo lệ đáp: "Để tôi hỏi ý kiến con bé xem sao."

    Tuy nhiên.

    Trong lòng ông ta nghĩ, phụ nữ lọt vào mắt ông chủ thường không thể trở thành phu nhân, nhiều lắm chỉ để giải khuây. Ông ta không đời nào để con gái mình dính dáng đến loại người này.

    Xong việc.

    Lâm Khả Du và đồng nghiệp quay về công ty.

    Cô không có tâm trạng trò chuyện với trợ lý Vương lạnh lùng, trong lòng chỉ nghĩ, nếu dự án này thành công, liệu cô có được thưởng gì không. Phải hỏi quản lý mới được.

    * * *

    Còn Cố Dịch, khi lên xe rời khỏi công ty, từ xa vẫn liếc nhìn Lâm Khả Du một cái. Trên khuôn mặt không biểu cảm của anh, dường như khẽ thở phào nhẹ nhõm.

    Hành động nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt của Hác Lượng ngồi ghế trước. Anh ta không nhịn được quay lại hỏi: "Ông chủ, anh không thấy chuyện này hơi phiền phức sao?"

    Đừng nói đến việc ông chủ lái xe đến công ty rồi thay đồ, ngay cả việc né tránh cô Lâm vừa rồi, hoàn toàn không giống phong cách của anh.

    Dù cho cô Lâm có biết chuyện, với hợp đồng tiền hôn nhân và đội ngũ pháp lý của công ty, cô ấy cũng không làm được gì.

    Nghe trợ lý nói vậy, Cố Dịch đang định lấy tạp chí dừng lại, lạnh lùng đáp: "Danh phận Cố phu nhân không phải ai cũng xứng."

    Nghe lời của ông chủ.

    Hác Lượng liền hiểu ra. Danh xưng "Cố phu nhân" thực sự mang sức nặng lớn.
     
  4. Hà Diệc Dao

    Messages:
    4
    Chương 23: Chuyến Công Tác Tuần Sau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa về công ty, ngồi vào chỗ, Lâm Khả Du liền thấy cấp trên đi ngang qua. Không chần chừ, cô nhanh chóng bước lên hỏi: "Dự án lần này là giao cho tôi phụ trách sao?"

    Với vị trí hiện tại, cô không có quyền trực tiếp phụ trách dự án. Nếu lần này thực sự được giao cho cô, điều đó có nghĩa là cô có cơ hội làm việc tại bộ phận cốt lõi của công ty.

    Nghe câu hỏi của Lâm Khả Du, quản lý dừng bước, suy tư nhìn cô, định nói gì đó nhưng lại thấy Lục Tổng từ xa đi tới. Ông ta lập tức đổi sắc mặt, cất giọng chào: "Lục Tổng!"

    Sau đó, ông ta bước đến gần Lục Tổng, hạ giọng: "Tiểu Lâm muốn hỏi về dự án hợp tác với Cố Thị, có phải là giao cho cô ấy phụ trách không?"

    Lục Tổng nghe vậy, khẽ gật đầu, ra hiệu cho ông ta quay lại làm việc rồi mới nhìn về phía Lâm Khả Du, người vẫn đứng yên tại chỗ nói: "Cô Lâm, vào văn phòng nói chuyện."

    Dứt lời.

    Cậu ta xoay người rời đi, nhưng mới bước được một bước thì lại dừng lại, nghiêng đầu nhìn về một phía khác gọi: "Trưởng phòng nhân sự cũng vào đây."

    Mọi người nghe vậy liền nhìn về phía bộ phận nhân sự, sau đó đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Lâm Khả Du. Gọi nhân sự tới.. chẳng lẽ là muốn sa thải cô?

    Lâm Khả Du cũng hiểu rõ điều này.

    Triệu tập nhân sự thường là dấu hiệu của việc bị ép thôi việc.

    Trong lòng cô vừa hối hận vì mình quá nóng vội hỏi han, lại vừa không thể không bước vào phòng họp.

    Cô nghĩ đến những đóng góp của mình cho công ty, nhưng khi nghe thấy Lục Tổng trầm giọng nói "Ngồi đi", mọi suy nghĩ lập tức bay biến.

    Lâm Khả Du cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngồi xuống với sự căng thẳng.

    Cô không dám nhìn thẳng vào Lục Tổng, chỉ cúi đầu. Khi còn đang mơ hồ không rõ chuyện gì, trưởng phòng nhân sự bước vào, mang theo hợp đồng lao động.

    Nhận được tín hiệu từ Lục Tổng, anh ta đặt hợp đồng lên bàn trước mặt Lâm Khả Du, sau đó đứng sang một bên mà không ngồi xuống.

    Thấy vậy, Lâm Khả Du càng bất an, do dự không biết có nên đứng lên hay không thì nghe thấy Lục Tổng nói: "Cô xem hợp đồng đi, lương của cô sẽ tăng 10% mỗi năm."

    Nghe cấp trên chủ động đề xuất tăng lương, Lâm Khả Du ngạc nhiên ngước nhìn Lục Tổng. Thấy cậu nghiêm túc, cô mới thu lại ánh mắt, gật đầu nói: "Vâng."

    Rồi bắt đầu lật xem hợp đồng.

    Trong hợp đồng, tiền lương của cô thực sự được tăng, nhưng đồng thời lại có điều khoản hợp đồng lao động kéo dài tận hai mươi năm.

    Ngoài ra, cũng không có vấn đề gì lớn.

    Nhưng..

    Lâm Khả Du không hiểu tại sao công ty đột nhiên muốn ký hợp đồng dài hạn như vậy với cô.

    Vì cẩn thận, cô có chút do dự.

    Đúng lúc này.

    Điện thoại của cô bỗng reo lên.

    Lâm Khả Du lập tức tạm gác chuyện hợp đồng, nhanh chóng lấy điện thoại từ túi ra. Thấy tin nhắn là từ Lâm Mặc Mặc gửi đến, cô hơi lúng túng ngẩng đầu nói: "Lục Tổng, giám đốc Lưu bên Cố Thị có việc cần hỏi tôi, tôi ra ngoài nghe điện thoại được không?"

    Dự án hợp tác với Cố Thị là dự án quan trọng, công ty không thể chểnh mảng.

    Lục Tổng nghe vậy khẽ cười, gật đầu: "Đi trước đi."

    Khi Lâm Khả Du đứng dậy định rời đi, cậu ta lại nói thêm: "Mang theo một bản hợp đồng về xem, tối nay cho tôi câu trả lời."

    Nghe thấy vậy, Lâm Khả Du vừa xoay người đi liền chậm rãi quay lại, lén nhìn Lục Tổng, sau đó mới nhẹ nhàng cầm hợp đồng rời đi.

    Từng chịu thiệt một lần, lần này cô biết mình phải thận trọng hơn.

    Có thêm vài ngày suy nghĩ, nhưng càng nghĩ, Lâm Khả Du lại càng thấy phiền lòng.

    Một khi hợp đồng này được đưa ra, chắc chắn đã có sự phê duyệt từ cấp trên. Nếu cô không ký, liệu công ty có sa thải cô không?

    Điều đó khiến cô mất hết tâm trạng làm việc.

    Sau giờ làm, khi trở về khu chung cư, cô đang mải suy nghĩ thì từ xa nhìn thấy một chiếc SUV.

    Chiếc xe sáng bóng khiến Lâm Khả Du vô thức nghĩ rằng đó không phải là xe của mình. Cô quay đầu định rời đi thì thấy Cố Dịch bước xuống từ xe.

    Anh ta đóng cửa xe, ánh mắt chậm rãi quét qua cô, hơi nhướng mày rồi xoay người, thản nhiên hỏi: "Không lên à?"

    Nghe thấy câu hỏi, Lâm Khả Du sững sờ trong giây lát rồi vội vàng bước theo sau anh.

    Qua những ngày tiếp xúc, cô dần hiểu rõ hơn về Cố Dịch. Nếu anh ta phủ nhận việc làm trong hộp đêm nhưng lại lái xe sang, mặc đồ đắt tiền, vậy thì rất có khả năng anh ta là quản lý cấp cao hoặc có công ty riêng.

    Hơn nữa, anh ta còn nói mình là người thân cận của Bùi thiếu gia.

    Có mối quan hệ như vậy..

    Ít nhất cũng phải là một nhân vật tinh anh trong giới kinh doanh.

    Nghĩ đến đây, Lâm Khả Du không suy đoán thêm nữa mà chỉ đi theo sau Cố Dịch. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng cô nhẹ giọng nói: "Tôi có một chuyện không biết phải quyết định thế nào, anh có thể giúp tôi xem thử được không?"

    Nói xong.

    Lâm Khả Du vô thức siết chặt quai túi đựng hợp đồng, ánh mắt nhìn Cố Dịch cũng có chút căng thẳng.

    Cố Dịch không hề dừng bước.

    Giọng anh lạnh nhạt, xa cách từ chối: "Không có thời gian."

    Rồi cứ thế đi thẳng lên lầu.

    Bước chân anh dài, chỉ vài bước đã đi xa.

    Lâm Khả Du nhìn theo bóng lưng anh, cắn răng hít sâu một hơi, sau đó mới bước theo vào nhà.

    Hai người một trước một sau bước vào.

    Vừa vào cửa.

    Lâm Khả Du liền thấy chị dâu đang dựa vào sofa, gác chân lên bàn, một tay cầm ly trà sữa, một tay nhai móng gà. Xương gà bị nhổ ra vương vãi khắp bàn.

    Cả căn nhà bỗng chốc trở nên hỗn độn.

    Cố Dịch nhíu chặt mày, sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn Lâm Khả Du một cái rồi trở về phòng.

    Thấy tình huống này, Lâm Khả Du có chút xấu hổ, vội vàng lấy thùng rác đặt bên cạnh chị dâu nói: "Chị dâu, chị nhổ xương vào thùng rác đi, Thanh Viễn có hơi thích sạch sẽ quá mức."

    Chị dâu nghe vậy, trước tiên liếc nhìn thùng rác, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lâm Khả Du một lúc lâu, rồi miễn cưỡng bỏ chân xuống, vứt móng gà đang ăn dở vào thùng rác: "Anh trai em còn từng đưa tay đỡ xương chị nhổ ra đó."

    Nói xong.

    Chị dâu cũng vứt nốt những thứ còn lại vào thùng rác, đứng dậy, tiện miệng nói: "Chị đi mua ít hoa quả ăn."

    Rồi rời đi luôn.

    Chị dâu vừa đi.

    Mẹ Lâm nhẹ nhàng bước ra từ trong phòng, thấy Lâm Khả Du nhìn qua liền nhanh chóng ra hiệu "suỵt", nói khẽ: "Mặc Mặc bị say nắng, vừa mới ngủ, đừng làm ồn."

    Nghe mẹ nói vậy.

    Lâm Khả Du gật đầu, liếc nhìn về phía phòng ngủ phụ, do dự một lúc rồi xoay người vào phòng chính đặt đồ đạc xuống.

    Lúc cô bước vào.

    Cố Dịch đang ngồi trước máy tính gõ gì đó.

    Ngón tay anh lướt nhanh trên bàn phím, gần như không có dừng lại.

    Trước đây Lâm Khả Du cũng từng thấy anh đánh máy, nhưng chưa từng nhìn rõ anh đang làm gì. Lần này vì tò mò, cô tiến lại gần liếc qua, nhưng chỉ thấy một chuỗi ký tự lạ lẫm, khiến nét mặt cô hơi cứng lại.

    Không dám làm phiền Cố Dịch đang tập trung, cô nhẹ nhàng xoay người rời khỏi phòng.

    Vừa bước ra ngoài, cô liền thấy mẹ đang bận rộn trong bếp, thao tác thành thạo nấu bữa tối.

    Cô đứng nguyên tại chỗ nhìn thất thần một lúc, rồi mới đi tới giúp một tay.

    Sau khi nấu xong.

    Lâm Khả Du đi gọi Cố Dịch.

    Vừa đúng lúc anh đang gọi điện thoại, Lâm Khả Du vô tình nghe thấy: "Tuần sau tôi không rảnh, phải đi công tác."

    Nói xong.

    Cố Dịch liền dứt khoát tắt máy, vẻ mặt chán ghét ném điện thoại xuống bàn.

    Lâm Khả Du vừa thấy anh kết thúc cuộc gọi, dành vài giây đoán xem anh vừa nói chuyện với ai, rồi mới lên tiếng: "Ăn cơm thôi."

    Nghe thấy giọng cô, Cố Dịch nghiêng đầu liếc qua, sau đó gật nhẹ.

    So với tưởng tượng của Lâm Khả Du, thái độ của Cố Dịch với chuyện ăn uống khá tích cực, chỉ một lát sau đã có mặt ở bàn ăn.
     
  5. Hà Diệc Dao

    Messages:
    4
    Chương 24: Nói chuyện rất khéo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Khả Du không ở lại phòng lâu, nhanh chóng ra ngoài, trở lại bếp. Khi lấy bát, cô chợt nhớ đến Lâm Khả An, liền hỏi: "Khả An có qua ăn cơm không?"

    Mẹ Lâm nghe con gái hỏi về Lâm Khả An, động tác cởi tạp dề khựng lại một chút, rồi đáp: "Nó đi ăn với bạn học rồi."

    Nghe mẹ nói vậy, Lâm Khả Du cũng không nghĩ nhiều, trước tiên đem bát đũa ra phòng ăn.

    Sau bữa cơm, cô chủ động rửa bát.

    Xong xuôi, cô đứng trong bếp liếc ra ngoài. Chị dâu đang xem tivi trong phòng khách, mẹ thì ở trong phòng chăm sóc Lâm Mặc Mặc bị say nắng, còn Cố Dịch thì có vẻ rất bận. Lúc ăn cơm anh ta đã nhận ba cuộc điện thoại, giờ về phòng chắc lại tiếp tục làm việc.

    Nhà rộng hơn trăm mét vuông, nhưng thiết kế chỉ có hai phòng ngủ hai phòng khách.

    Bây giờ, chỗ nào cũng có người.

    Cô không thể ra ban công, cũng không thể cứ mãi loanh quanh ở bếp, phòng ăn hay nhà vệ sinh.

    Nhưng cô cũng không thân thiết với chị dâu, ngồi cạnh chị ấy sẽ rất ngại. Còn nếu vào phòng mẹ, lại sợ bà nhắc chuyện cha dượng.

    Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là vào phòng ngủ chính.

    Cố Dịch ít nói, lại đang làm việc, có lẽ sẽ thoải mái hơn.

    Nghĩ vậy, Lâm Khả Du tắt đèn bếp rồi đi vào phòng ngủ chính. Vừa bước vào, cô liền thấy Cố Dịch ngồi trước máy tính, động tác gõ bàn phím ngừng lại, ánh mắt sắc bén quét sang.

    Lâm Khả Du bước chân khựng lại, cả người cứng đờ, mãi mới nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không làm phiền anh."

    Trong nhà không còn chỗ nào để đi.

    Muộn thế này, cô cũng không thể ra ngoài.

    May mà Cố Dịch không nói gì, chỉ lạnh lùng thu lại ánh mắt, tiếp tục bận rộn.

    Tiếng gõ bàn phím không lớn, nhưng trong căn phòng yên tĩnh lại trở nên vô cùng nổi bật.

    Lâm Khả Du đảo mắt nhìn quanh.

    Thấy cái ghế lần trước mình mang vào, cô liền ngồi xuống. Không biết đã ngồi bao lâu, đến khi sắp không chịu nổi nữa thì chợt thấy Cố Dịch khép laptop lại.

    Cô vô thức ngồi thẳng lên.

    Cố Dịch đứng dậy, quay đầu nhìn sang.

    Trong bầu không khí nặng nề và gượng gạo, Lâm Khả Du lúng túng hỏi: "Anh xong việc rồi à?"

    Cố Dịch nghe vậy, hơi nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm lướt qua cô, bỗng nhớ đến chuyện tối qua, liền khẽ "Ừm" một tiếng, đáp lại.

    Anh ta biểu cảm thâm trầm, giọng điệu lãnh đạm.

    Lâm Khả Du cảm thấy nói chuyện với anh thật khó khăn, lúng túng kéo kéo khóe miệng, "Ồ" một tiếng.

    Không khí càng thêm bối rối.

    Cô nhanh trí nghĩ đến bản hợp đồng lao động, bèn đứng lên nói: "Anh có thể giúp tôi xem cái này không?"

    Nói xong, cô nhìn chằm chằm Cố Dịch.

    Đoán anh ta chắc sẽ từ chối.

    Không ngờ anh ta im lặng giây lát rồi gật đầu, đáp: "Được."

    Nghe anh đồng ý, Lâm Khả Du suýt không phản ứng kịp. Đến khi anh ngồi xuống lại, cô mới vội vàng lấy hợp đồng ra.

    Cố Dịch nhận lấy, sắc mặt bình tĩnh lật xem hai phút, sau đó nhíu mày hỏi: "Lương của cô bây giờ là bao nhiêu?"

    Lâm Khả Du ngẩn ra, "A" một tiếng, rồi đáp: "Chín nghìn."

    Cố Dịch nghe xong, khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: "Mức tăng lương lên ba triệu một năm, nếu không có biến động lớn, cũng tạm được."

    Ba triệu?

    Lâm Khả Du tròn mắt kinh ngạc, không biết anh ta nhìn đâu ra con số đó, hay là cô đã bỏ sót chỗ nào khi xem hợp đồng.

    Cô liền nhẹ nhàng rút hợp đồng từ tay anh, hỏi: "Anh thấy ở đâu có ba triệu một năm, sao tôi không để ý thấy?"

    Nói xong, cô lật từng trang xem kỹ, cố tìm con số đó.

    Nhưng không thấy.

    Cố Dịch nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: "Cô một ngày chín nghìn, một năm chẳng phải hơn ba trăm vạn sao?"

    Giọng điệu anh bình thản như thể đó là điều hiển nhiên.

    Lâm Khả Du run tay, suýt làm rơi hợp đồng, hít sâu một hơi, giọng cao lên: "Cả công ty tôi không ai có mức thu nhập chín nghìn một ngày!"

    Trước đây Đường Thanh Viễn được thăng chức quản lý, lương năm cũng chưa đến một triệu.

    Nghĩ đến điều đó, Lâm Khả Du bỗng muốn hỏi thu nhập của Cố Dịch. Cảm giác quan điểm về tiền bạc của anh khác xa cô. Nhưng mở miệng rồi lại thấy không thích hợp, đành thở dài, nghiêm túc nói: "Tôi nói là tôi một tháng chín nghìn!"

    Câu này khiến Cố Dịch vốn dửng dưng bỗng nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp.

    Trầm ngâm hồi lâu, anh thu lại ánh mắt, môi mím chặt, đứng dậy không nói gì.

    Lâm Khả Du không hiểu phản ứng của anh ta là sao, lắp bắp đi theo sau hỏi: "Hợp.. hợp đồng?"

    Cố Dịch dừng chân, không quay đầu, giọng lạnh nhạt nói: "Hợp đồng này không có lợi cho cô, vứt đi đi."

    Không chỉ bất lợi, mà còn hạn chế sự phát triển của cô.

    Lâm Khả Du nghe anh bảo vứt hợp đồng, liền hiểu anh ta thấy không đáng ký.

    Nhưng nếu không ký..

    Công ty có thể nhân cơ hội đuổi việc cô không?

    Đặc biệt là bây giờ tân quản lý mới nhậm chức, chắc chắn sẽ thay đổi nhân sự.

    Mà cô rất có thể sẽ là người đầu tiên bị nhắm đến.

    Lâm Khả Du đau đầu, chán nản ngồi phịch xuống giường.

    Cố Dịch đang định đi tắm, thấy cô ủ rũ ngồi trên giường mình, mày lại nhíu chặt, nhìn cô hồi lâu, sau đó thu tay, không mở tủ quần áo nữa, nói: "Bây giờ ký hợp đồng kiểu này không cần thiết. Hai mươi năm sau, chưa đến tuổi nghỉ hưu, mà họ lại lấy đi quãng thời gian quý giá nhất của cô với mức giá thấp, không đáng."

    Lâm Khả Du ngẩn ra, quay đầu nhìn anh.

    Thấy anh nghiêm túc, rõ ràng đã suy nghĩ cẩn thận.

    Nhìn vẻ mặt ấy, cô hiểu hợp đồng này thực sự không ổn.

    Nhưng..

    Trong lòng cô càng thêm khó chịu.

    Dù gì cô cũng đã làm ở công ty hơn hai năm, có chút cống hiến. Nhưng nếu không đủ quan trọng, liệu công ty có đang muốn cô tự động rời đi..

    Nếu cô không có khoản vay mua xe, chuyện nghỉ việc cũng không đáng lo, nhưng có khoản vay thì lại là chuyện khác.

    "Haiz.." Nghĩ đến những điều này, Lâm Khả Du thở dài một hơi, nói: "Tôi biết rồi."

    Sau đó, cô cúi đầu xuống thấp hơn.

    Cố Dịch nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chợt nhớ đến việc một số công ty con bị thâu tóm bên dưới quả thực có những hợp đồng bất công nhằm ép nhân viên nghỉ việc.

    Ánh mắt anh trầm xuống, vốn không định can thiệp quá nhiều, nhưng không hiểu sao lại buột miệng nói:

    "Nếu gặp rắc rối, gọi cho tôi. Có lẽ tôi có thể giúp."

    Câu này anh nói rất uyển chuyển và hàm ý.

    Bởi vì đến nay, anh chưa từng gặp phải vấn đề nào mà mình không thể giải quyết.

    Lâm Khả Du tất nhiên không biết rằng trong mắt Cố Dịch, chẳng có chuyện gì là không thể giải quyết. Chỉ là khi nghe anh nói gặp khó khăn cứ gọi cho anh, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, xen lẫn cảm động.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...