Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Dec 24, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 92 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng may người Trường Đằng bộ lạc tâm tư giản dị, nói gia nhập vào Thổ bộ lạc thì thật sự không nhắc lại chuyện quá khứ, toàn tâm toàn ý đem mình xem thành người của Thổ bộ lạc, tích cực làm tốt quan hệ với dân bản địa.

    Quan sát một lát, xác định người Trường Đằng bộ lạc không có dị tâm, Mộc liền mượn sức đối phương, làm cho Đao dẫn người đi nhìn chằm chằm bên lò gạch – đây tuyệt đối là tín nhiệm Đao.

    Đao được an bài như vậy, vô cùng hưng phấn, không nói hai lời liền mang theo dân bản địa Thổ bộ lạc đi qua. Mà vu của Trường Đằng bộ lạc – Mạch, từ khi chứng kiến đủ loại dược thảo cùng thủ đoạn xem bói của vu Thổ bộ lạc, mặt dày mày dạn xin làm đồ đệ của vu.

    So sánh với vị đồ đệ tuổi còn lớn hơn mình, vu thật sự không muốn thu nhận, khuyên can mãi cuối cùng đành cho phép đối phương mỗi ngày đi qua học tập chế dược với hắn.

    Mạch chuyên tâm học tập đến mất ăn mất ngủ, hiện tại còn đang ở trong phòng của mình mỗi ngày xem bệnh chữa bệnh cho người trong bộ lạc, thu thực vật cùng thảo dược làm thù lao, ngày còn làm dịu hơn lúc còn ở Trường Đằng bộ lạc.

    Nghe được Mộc thuật lại, Giác cuối cùng thả lỏng.

    - Đúng rồi, chuyện của Xích bộ lạc, là chuyện gì xảy ra?

    Nhớ tới lời của Diễm, Mộc lại hỏi. Nghe Diễm nói một lần là một chuyện, hiện tại hắn càng muốn nghe xem Giác nói như thế nào, dù sao liên lụy tới Hỏa bộ lạc, Diễm còn tính là người của Hỏa bộ lạc, ai biết hắn có vì bộ lạc của mình giấu diếm điều gì hay không.

    - Diễm đã nói với mọi người? Cũng không có gì, chính là vu của Hỏa bộ lạc xem bói đi ra, nói bên chỗ chúng ta mới xuất hiện một vị thần sử, sau này sẽ uy hiếp được Hỏa bộ lạc. Thủ lĩnh Hỏa bộ lạc lo lắng, phái người đi tìm bộ lạc của thần sử, tìm được thì toàn bộ giết chết. Xích bộ lạc tự xưng là phụ thuộc bộ lạc của Hỏa bộ lạc, thay Hỏa bộ lạc làm việc này, trùng hợp khi con du lịch tới chỗ Mãng bộ lạc thì bị tụi con phát hiện..

    Đơn giản thuật lại một lần, Giác cuối cùng tổng kết:

    - Chính là có chuyện như vậy. Con cân nhắc lên, trong những bộ lạc xung quanh đây hỏi ai là thần sử, cũng chính là bộ lạc của chúng ta. Cho nên sau này bộ lạc chúng ta phải chống lại Hỏa bộ lạc, trốn tránh vô ích, việc khẩn cấp trước mắt chính là nhân lúc Hỏa bộ lạc còn chưa tìm được chúng ta phải nhanh chóng phát triển.

    Bộ lạc cần phát triển lớn mạnh là nhất định, trước kia cảm thấy được không vội, nhưng xảy ra chuyện như vậy dù là vu hay Mộc đều có một loại cảm giác gấp gáp, hai người cũng đã thương lượng qua chuyện này, hiện tại dặn dò Giác:

    - Chuyện này nói cho chúng ta biết là được rồi, người khác không cần phải nói, Chiến cùng Phong bọn họ cũng không cần nói. Miễn bị truyền đi ra, nhiệt náo mọi người lo lắng sợ hãi.

    Giác gật đầu:

    - Việc này con biết, yên tâm đi, con chỉ nói với hai người, còn chưa nói với người khác đâu.

    - Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, lò gạch đốt ra gạch mới, ý đặc biệt lưu lại một nhóm cho ngươi, đang đặt ở phía sau đâu. Ngươi tính toán khi nào thì xây nhà, khiêng đám gạch này về đi.

    Vu lại nói.

    - Năm nay trước không vội xây nhà, chờ sang năm rồi nói sau.

    Lập tức cần thu hoạch vụ thu, trong đất nên vội, làm gì còn thời gian xây nhà.

    Vu không sao cả gật đầu:

    - Chính ngươi tự nhìn thấy mà an bài, muốn xây nhà thì cùng cha ngươi nói. Trong bộ lạc thu lương thực, căn cứ ngươi nói nên mài thì đem mài, nên phơi nắng thì đem phơi, trong chốc lát ngươi có thời gian, đi xem còn có gì cần chú ý hay không, cùng người trong bộ lạc nói một tiếng, cũng dạy cho bọn họ dùng lương thực làm như thế nào, làm sao mà ăn.

    Giác liên tục đáp ứng, chần chờ một chút, đỏ mặt nói:

    - Còn có một việc, con nghĩ nói một tiếng với hai người.

    Khó được nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Giác, vu cùng Mộc cảm thấy ngạc nhiên:

    - Sự tình gì?

    - Khụ, cũng không có gì, chỉ là đi ra ngoài một chuyến, con tìm được bầu bạn.

    - Cái gì?

    Khóe môi Giác hiện ý cười:

    - Người này hai người cũng nhận thức, chính là Diễm.

    -!

    Vu cùng Mộc đánh chết cũng không nghĩ tới Giác đi ra ngoài du lịch một chuyến, thế nhưng lại xem trọng Diễm. Tuy nói người nguyên thủy cũng không giảng huyết mạch truyền thừa, nam nhân sống cùng nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng dù sao cũng không nghĩ tới Giác cùng Diễm còn có thể gom thành một khối, hai năm trước Giác không phải còn la hét ầm ĩ muốn kết hôn nữ chiến sĩ của Mãng bộ lạc hay sao.

    Bây giờ thay đổi cũng không khỏi quá nhanh rồi đi?

    Xem thường hai người trợn mắt há hốc mồm, ném ra quả bom, Giác vui vẻ hài lòng vỗ mông chạy lấy người.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 92 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộc nhìn vu:

    - Làm sao..

    Hắn lắp bắp hồi lâu cũng không nói nên lời. Nhớ tới ngày hôm qua Giác còn tắm chung với Diễm, lúc đó còn chưa cảm thấy có cái gì – dù sao truyền thống bộ lạc đừng nói nam nam tắm chung, nam nữ tắm chung cũng là chuyện thường, mỗi năm mùa hè trong sông không phải đều tắm tập thể hay sao – nhưng hiện tại ngẫm lại, trong lòng chợt hiểu, đồng thời càng biệt khuất, Diễm thế nhưng ở ngay dưới mí mắt của hắn chiếm tiện nghi của Giác, không thể nhẫn nhịn!

    Vu bất đắc dĩ liếc hắn, tức giận nói:

    - Con của ngươi, đừng hỏi ta.

    Ngươi mỗi ngày ở chung một chỗ với Giác cũng không biết, ta làm sao mà biết?

    Sau thoáng khiếp sợ, Mộc rất nhanh liền tiếp thu sự thật này, chờ đón chính là bất mãn đối với Diễm:

    - Hèn chi lần này hắn trở về há mồm thì nói bộ lạc của chúng ta, ngậm miệng thì nói bộ lạc của chúng ta, kiên quyết không đề cập tới hắn là người của Hỏa bộ lạc, không ngờ là có ý tứ như vậy! Cũng chỉ có Giác khờ ngốc xuất phát từ nội tâm đào phổi đối đãi hắn, còn tìm hắn làm bầu bạn, cũng không nhìn xem chính bản thân hắn còn có một đống chuyện hư hỏng đã giải quyết hay chưa đâu – bốn năm sau hắn không phải nói cần rời khỏi bộ lạc, đi báo thù sao? Chẳng lẽ muốn Giác cùng hắn đi mạo hiểm? Không được, ta phải gõ hắn mới được!

    Mộc ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt đi tìm Diễm tính sổ, hận không thể đem Diễm hung hăng đánh một trận, nguyên lai trước kia hắn vừa lòng Diễm bao nhiêu hiện tại lại vô cùng bất mãn bấy nhiêu.

    Đáng thương Diễm hoàn toàn không biết Giác trực tiếp đem chuyện của bọn họ nói với vu cùng Mộc, trong lòng hắn còn đang cân nhắc phải làm sao biểu hiện cho tốt, chờ hắn đi cứu cha mẹ, báo thù xong không còn nỗi lo về sau, lại tiếp tục công khai quan hệ giữa Giác cùng hắn, như vậy sau này cho dù hắn xảy ra chuyện gì, cũng không ảnh hưởng việc Giác kết hôn sinh con.

    Trong lòng hắn tính toán rất tốt, chờ Mộc nổi giận đùng dùng tìm tới trên đầu của hắn thì hắn trực tiếp bị Mộc chất vấn vẻ mặt ngây dại – hắn không nói với Giác về quyết định của hắn, Giác cũng không nhắc tới, hắn còn nghĩ Giác cũng nghĩ giống như hắn, chờ đem phiền toái giải quyết xong, tiếp tục công bố quan hệ của hai người, không ngờ Giác lại trực tiếp nói với thủ lĩnh!

    Trong lòng Diễm nhất thời vừa cảm động lại chua xót, cả trái tim như ngâm trong mật ngọt, ngọt ngào tới rối tinh rối mù, lúc này hắn chỉ muốn đem Giác ôm vào lòng, tự thể nghiệm biểu đạt tình yêu của chính mình.

    Biểu hiện của Diễm ngu ngơ như vậy lại làm Mộc nổi trận lôi đình:

    - Con ta trúng ý ngươi, là phúc khí của ngươi! Ngươi lại dám không vui, còn bãi sắc mặt với ta! Thứ đồ chơi hỗn đản, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi mới được! Nếu ngươi dám làm tổn thương lòng Giác, ta sẽ lột da của ngươi ra!

    Lúc này Diễm mới kịp phản ứng, trên mặt lộ vẻ tươi cười, vội vàng giải thích:

    - Không phải, con không có không vui, con rất thích ý, siêu cấp vui..

    Mộc nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, chỉ cảm thấy chói mắt:

    - Ngươi vui, ta không vui, ta muốn quyết đấu với ngươi!

    Không để cho Diễm cơ hội nói chuyện, hắn xông lên liền đánh.

    Diễm làm sao dám đánh với hắn, đây là cha của Giác, là cha vợ của hắn, đừng nhìn ngoài miệng Giác không nói nhưng thực tế lại hiếu thuận vô cùng, nếu hôm nay hắn dám đánh với Mộc, nếu Giác biết nhất định sẽ thu thập hắn.

    Diễm bị Mộc đánh chạy trối chết, nhưng không dám chạy quá nhanh – phải để cho Mộc đánh một chút hả giận, bộ dáng Diễm thập phần chật vật.

    Chờ Giác từ chỗ lão Thạch trở về, nhìn qua Diễm mặt mũi bầm dập, đang cười ngây ngô đẩy cối đá xay bột mì, vui vẻ nói:

    - Đệ đã trở lại, ta mài chút bột mì, giữa trưa chúng ta ăn bánh canh. Ta nghe a Đại nói bột mì làm bánh canh ăn thật ngon, đệ còn chưa nếm qua đâu, hôm nay chúng ta cũng nếm thử.

    Tâm tình hắn cao hứng chưa từng có.

    Giác hồ nghi nhìn hắn:

    - Huynh không sao chứ? Thương thế trên mặt huynh là ai đánh?

    Vì sao bị đánh còn cao hứng như vậy, chẳng lẽ bị đánh ngu ngốc rồi?

    Diễm không sao cả nói:

    - Chút tổn thương này không có gì, ngủ một đêm thì tốt rồi. Đệ đi ra ngoài cho tới trưa cũng mệt mỏi rồi chứ? Nhanh chóng ngồi nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì để ta làm.

    Tuy Mộc tức giận đánh hắn, nhưng xuống tay lại có chừng mực, chỉ làm cho hắn đau một ít mà thôi, đối với hắn cũng không có thương tổn gì thực chất.

    Trong lòng Giác càng thêm nghi hoặc, trong cả bộ lạc có ai là đối thủ của Diễm, bị đánh thành như vậy tuyệt đối là Diễm thả nước, xem bộ dạng vui vẻ của hắn, bị đánh còn cam tâm tình nguyện?

    Hiện tại Diễm còn cố ý tránh câu hỏi của hắn, hiển nhiên là thay người đánh hắn yểm trợ, người có thể để cho Diễm làm như vậy cũng không nhiều..

    Trong lòng Giác có suy đoán, nói sang chuyện khác:

    - Ăn bánh canh không ý nghĩa, huynh mài nhiều bột mì một chút, giữa trưa chúng ta ăn sủi cảo đi.

    - Ân, chính là đem thịt bao bên trong, làm cũng thật đơn giản, huynh trước tiên xay xong bột mì, đệ gọi a Đại đi làm đồ ăn.

    Lúc mùa thu rau dại nhiều, nhất là cải thìa, bộ dạng vô cùng tươi tốt. Giác trực tiếp băm thành mảnh vỡ, trộn với thịt bằm, vải lên đồ gia vị, đã làm xong nhân sủi cảo.

    A Mai khéo tay, Giác dạy nàng cán bột mì, chỉ dạy một lần nàng liền nhớ kỹ, nhưng làm còn chưa tốt, chờ thuần thục thì làm nhanh lại khéo.

    Nhiều người làm việc nhanh, không bao lâu bao xong hai trăm sủi cảo. Nhìn sủi cảo xiêu xiêu vẹo vẹo, Giác dời mắt, lần đầu tiên làm, có thể làm được như vậy đã thật không sai, yêu cầu cũng đừng cao như vậy, tóm lại có thể ăn là được.

    Mấy người a Đại vô cùng hưng phấn, nhìn Giác tràn đầy sùng bái:

    - Vẫn là chủ nhân thông minh, nghĩ ra phương pháp như vậy, một ngụm cắn xuống có rau có bột mì còn có thịt, đơn giản bớt việc còn điền đầy bụng, rất phương tiện.

    Hiện tại chỉ cần Giác làm chút gì đó a Đại bọn họ liền liên tục thổi phồng, bọn họ đều cảm thấy chủ nhân nhà mình thông minh tuyệt đỉnh.

    Diễm nhìn Giác, vẻ mặt vui sướng thêm tự hào – đây là người vợ của hắn, quan hệ của bọn họ đã được thủ lĩnh cùng vu cho phép!

    Tuy thủ lĩnh đánh hắn một trận, nhưng không có ngăn cấm bọn họ ở chung một chỗ, không phải đã tiếp nhận rồi sao?

    Chỉ cần ngẫm lại, tâm thần hắn khuấy động, vui vẻ không thôi.

    Cho dù Giác da mặt dày lúc này cũng có chút ngượng ngùng:

    - Được rồi, bao xong sủi cảo, hiện tại nấu lên đi. A Đại, ngươi theo ta qua đây một chút.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 93 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A Đại khó hiểu đi theo Giác tới một chỗ vắng vẻ:

    - Chủ nhân?

    - Ngươi có biết tổn thương trên người Diễm làm sao tới không?

    - Nga, là việc này sao, tôi biết.

    A Đại lập tức nói:

    - Là thủ lĩnh đánh.

    Lại đem những gì mình nghe được thuật lại cho Giác nghe qua một lần, cuối cùng do dự nói:

    - Chủ nhân, ngài thật sự cùng Diễm đại nhân, muốn cho Diễm đại nhân làm bầu bạn của ngài sao?

    Nếu là ngày trước, hắn tuyệt đối không dám hỏi nhiều một câu, nhưng hơn một năm nay, chủ nhân chẳng những không tiếp tục trách phạt qua hắn, ngược lại còn đối với hắn luôn ôn hòa, để cho lá gan của hắn lớn hơn rất nhiều, đồng thời trong lòng cũng lo lắng cho Giác.

    Giác cũng không kiêng dè, gật đầu, thoải mái thừa nhận:

    - Phải, sau này hắn sẽ trở thành vị chủ nhân khác của các ngươi, các ngươi đối đãi hắn cũng giống như đối đãi ta.

    Thần sắc a Đại rối rắm:

    - Nhưng mà, bốn năm sau Diễm đại nhân cần rời đi, chủ nhân ngài cũng muốn đi theo Diễm đại nhân sao?

    Giác liếc hắn:

    - Sự tình sau này đợi sau này hãy nói, hiện tại ngươi cứ làm tốt việc ta an bài cho ngươi là được.

    Theo Diễm bị thủ lĩnh đánh cho một trận, tin tức Giác yêu thích Diễm, cùng Diễm kết thành bạn lữ truyền khắp cả bộ lạc.

    Sau khi Mộc biết liền chán nản giậm chân đấm ngực, lại giận chó đánh mèo Diễm, cảm thấy đều do người này rất giả dối, mới khiến cho sự tình truyền ra, lại bắt đầu thay đổi biện pháp gây sức ép Diễm.

    Giác không sao cả, dù sao cha có chừng mực, sẽ không thật sự làm tổn thương Diễm, Diễm da dày thịt béo chịu nổi đánh, gây sức ép thì cứ gây sức ép thôi.

    Vẫn là vu chướng mắt, nói Mộc vài câu:

    - Ngươi được rồi đi, người ta hai tiểu tử nếu thích nhau, thì cứ để cho bọn họ tự mình qua thôi, ngươi còn có thể đem Giác lưu cả đời, không cho hắn thành thân? Diễm nhường cho ngươi, ngươi lại cậy mạnh!

    Mộc vừa chua xót lại chát, tức giận đỗi vu một câu:

    - Ngươi không có nhi đồng, nào biết tâm tình của ta!

    Đứa con mà hắn cưng chiều nhiều năm như vậy bị quải chạy, không hề nói trước với hắn một tiếng nào, dù là ai làm sao chịu nổi? Mộc cảm thấy được, hắn còn có thể dung nhẫn cho Diễm vui vẻ nhảy nhót trong bộ lạc cũng đã thật nhân từ.

    Vu bị hắn đỗi mắc nghẹn, không thể nhịn được nữa đem người oanh đi ra:

    - Ta xem ngươi chính là rỗi rảnh. Hai tiểu tử kia nếu ở cùng một chỗ, đã khiến cho bọn họ nhanh chóng thành thân, vừa lúc trong bộ lạc có chuẩn bị gạch cho Giác, ngươi nhanh chóng xây nhà cho hai tiểu tử kia đi.

    Trong bộ lạc có quy củ, nếu nhi đồng thành thân, phải dời ra khỏi nhà, ý nghĩa có thể gánh vác trách nhiệm, độc lập nuôi gia đình.

    Nhà của Giác tuy do chính bản thân hắn xây lên, nhưng Mộc cùng Phong đều ở chung, cũng không thể bởi vì Giác thành thân liền đem cha cùng tỷ tỷ của mình đuổi ra ngoài đi?

    Nhà của Diễm có tới bảy tám nô lệ, chen chúc hoảng, làm thành nhà ở cho hai tiểu tử kia cũng không thích hợp. Cho nên, dứt khoát xây nhà mới cho hai tiểu tử kia ở lại tốt hơn.

    Miệng của Mộc rầm rì không vui, đối với Diễm luôn bắt bẻ, việc lại làm không ít, nghe xong lời vu lập tức đi xây nhà cho Giác.

    Nhiều người lực lượng lớn, nghe nói xây nhà cho Giác cùng Diễm, đại bộ phận người trong bộ lạc đều đi qua hỗ trợ, không đến năm ngày thời gian, một tòa nhà thanh gạch xinh đẹp đã xây xong.

    Thu hoạch vụ thu xong, Diễm cùng Giác đơn giản mời vài người thân thiết trong bộ lạc đến ăn bữa cơm, chính thức thành thân, ở chung với nhau.

    Trong bộ lạc vật tư đầy đủ, thừa dịp đại hội giao dịch mùa đông nô lệ giá rẻ, trong bộ lạc danh tác giao dịch hơn 130 nô lệ cường tráng trở về, xem như chiến sĩ dự trữ.

    Có an bài từ mùa đông năm trước, mùa đông năm nay người trong bộ lạc quả thật phong phú.

    Đông đi xuân tới, hết thảy trong bộ lạc đi lên con đường phát triển đúng đắn, Diễm trịnh trọng cùng Giác nói ra suy nghĩ của mình:

    - Ta nghĩ mang người quay về Hỏa bộ lạc một chuyến, tìm hiểu một chút tin tức của cha mẹ ta, nếu bọn họ còn sống, ta cứu bọn họ đưa về đây.

    Giác không đồng ý nhìn Diễm:

    - Người Hỏa bộ lạc đều biết huynh, huynh như vậy trở về, không phải là chui đầu vô lưới?

    Diễm:

    -?

    Chui đầu vô lưới? Có ý tứ gì?

    Giác:

    - Huynh cứ như vậy trở về, có khác gì là đi chịu chết?

    Vẻ mặt Diễm thoải mái cười nói:

    - Yên tâm đi, ta không đi thẳng vào bộ lạc, ta ở bên ngoài chờ, để cho các nô lệ đi vào tìm người. Hỏa bộ lạc nhiều người, mỗi ngày đều có người từ các địa phương đi tới ra vào chủ thành, các nô lệ đi vào sẽ không bị người chú ý. Đợi khi tìm được người, chúng ta tập hợp bên ngoài bộ lạc.. nhưng đi qua đi lại, thời gian hơi dài, phải đợi sang năm mới có thể trở về. Lúc ta không có ở đây, nếu đệ muốn đi ra ngoài, để cho Phong hoặc Chiến đi với đệ, nhiều người bảo hộ đệ, ta cũng có thể yên tâm một ít..

    - Dừng lại!

    Không đợi hắn nói xong, Giác liền tức giận ngăn cản hắn:

    - Huynh có phải nghĩ ta ngốc hay không, hay là cảm thấy được ta không đầu óc, huynh nói cái gì ta sẽ tin cái đó?
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 93 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy Giác tức giận, trong lòng Diễm lộp bộp một tiếng, biết không xong, vội vàng tươi cười làm yên lòng hắn:

    - Làm sao có thể, đệ là người thông minh nhất mà ta từng gặp, không ai càng thông minh hơn so với đệ! Làm sao lại ngốc đâu, nếu đệ ngốc, ta không phải càng ngu hơn sao?

    Giác cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hắn:

    - Huynh dám nói mình ngốc, đều nói ra lời nói dối như vậy để lừa gạt ta, làm sao lại là kẻ ngốc? Ngốc chính là ta mới đúng! Ta nghĩ lên, chúng ta là người một nhà, sau khi thành thân hẳn nên cùng chung hoạn nạn, kết quả huynh thế nhưng muốn chính mình đi chịu chết, còn gạt ta nói không nguy hiểm? Nếu không nguy hiểm huynh phải chờ cho tới bây giờ mới đi đón người? Huynh muốn chết thì tự mình đi chết đi, chân trước huynh vừa đi, sau lưng ta sẽ tìm chiến sĩ khác thành thân!

    - Không được!

    Diễn cảm của Diễm nháy mắt liền thay đổi, nhíu mày đem Giác bắt tới kéo vào trong lòng, trầm giọng nói:

    - Trừ bỏ ta, không cho phép đệ cùng chiến sĩ khác thành thân! Ai cũng không được!

    Giác tức giận cười, hung hăng giẫm hắn một cước:

    - Phi, huynh đều muốn đi chịu chết, còn muốn ta thủ thân như ngọc, độc thân cả đời sao? Nghĩ hay quá nhỉ! Huynh không đem ta xem là người nhà, ta dựa vào cái gì phải chờ một mình huynh?

    Diễm đau co rụt ngón chân, mặt co rúm lại, cánh tay vẫn ôm chặt Giác:

    - Ta làm sao không đem đệ xem là người nhà? Đệ là người trọng yếu nhất của ta. Được rồi, đừng làm rộn, ta cam đoan với đệ, ta nhất định sẽ bình an trở về.

    - Huynh lấy cái gì cam đoan? Hơn một lần huynh bị đuổi giết suýt nữa đã chết không đúng sao? Huynh cho rằng huynh không cần vào bên trong Hỏa bộ lạc thì mọi sự sẽ ổn? Huynh gạt ai đây? Nếu cha mẹ huynh còn sống, khẳng định sớm bị người của thủ lĩnh giám thị, có dị biến gì, thủ lĩnh đáng chết kia tất nhiên lập tức sẽ biết. Chỉ cần hắn phái người đi theo cha mẹ huynh, là có thể tìm được huynh, đến lúc đó hắn có thể bỏ qua cho huynh? Đừng nói huynh không nghĩ tới những thứ này?

    - Ta, ta..

    Ánh mắt Diễm dao động, hắn tự nhiên cũng có nghĩ tới việc này, cho nên mới không dám mang theo Giác cùng hắn đi mạo hiểm.

    Giác cười lạnh:

    - Ta cái gì mà ta? Bịa đi, tiếp tục đặt chuyện đi, ta xem huynh còn gì để nói!

    Trong cái nhìn soi mói của Giác, Diễm nhịn không được chột dạ hụt hơi, thanh âm đều nhỏ:

    - Ta, ta không phải sợ đệ lo lắng sao.

    - Nga, sợ ta lo lắng? Huynh không nói tình hình thực tế cho ta biết, ta sẽ không lo lắng sao? Huynh thật nghĩ ta ngu xuẩn, không thể nghĩ ra những việc này?

    - Đương nhiên không phải..

    Bị Giác nói không còn biện pháp, Diễm thở dài ôm Giác ngồi xuống:

    - Ta đây không phải sợ đệ gặp được nguy hiểm sao..

    - Nga, cho nên huynh cảm thấy được ta là một người chỉ có thể cùng huynh hưởng phúc, không thể cùng huynh cùng hoạn nạn?

    - Đương nhiên không phải..

    Lời này đánh chết cũng không thể thừa nhận.

    - Nếu huynh cảm thấy không phải, vậy lần này đi Hỏa bộ lạc, ta đi với huynh!

    Phát tiết xong một trận giáo huấn, Giác giải quyết dứt khoát, nói ra ý đồ của mình.

    Diễm há mồm muốn bác bỏ, lại bị Giác cắt đứt:

    - Nếu huynh không đồng ý, vậy huynh cảm thấy ta là kẻ phụ lòng, cảm thấy ta ngu xuẩn, cảm thấy được chúng ta không phải người một nhà, cảm thấy ta sẽ tìm chiến sĩ khác thành thân! Là muốn cho ta cùng huynh đi Hỏa bộ lạc, vẫn là đem ta lưu lại trong bộ lạc đi tìm người khác, hai chọn một, huynh tuyển đi.

    Diễm nhìn bộ dáng chấp nhất của Giác, trong lòng mềm nhũn, biết Giác vì lo lắng cho hắn, cho nên mới muốn đi theo, nhưng Giác càng là như vậy hắn càng không thể mang theo đối phương mạo hiểm. Hắn sờ đầu Giác, thở dài:

    - Ta đồng ý vô ích, cha cùng vu sẽ không đồng ý. Đệ là hi vọng tương lai của bộ lạc, sao có thể đi theo ta cùng nhau mạo hiểm.

    - Vậy không nói cho bọn hắn biết, chỉ nói chúng ta đi du lịch.

    Giác nhìn chằm chằm Diễm:

    - Huynh chỉ cần nói huynh có đồng ý hay không đi.

    Nhìn bộ dáng của Giác, Diễm vừa ngọt ngào vừa cảm động, bất đắc dĩ nhu tóc của Giác:

    - Đệ nói đệ, làm sao lại ngu như vậy đâu. Đệ muốn đi thì đi thôi, tình huống không đúng, chúng ta liền nhanh chóng đi trở về, chỉ cần người còn sống, sau này còn có cơ hội đón đi ra.

    Giác trừng mắt:

    - Huynh nói ta ngốc?

    Nhìn bộ dáng ra vẻ hung hãn của Giác, Diễm buồn cười ôm chặt hắn, cảm thán nói:

    - May mắn lớn nhất đời này của ta, chính là gặp được đệ, cùng đệ thành thân.

    Giác hừ một tiếng:

    - Huynh biết là được.

    Nghe nói Giác lại muốn đi ra ngoài du lịch, vu cùng Mộc không ngăn cản, chỉ có chút lo lắng căn dặn:

    - Lần này hai đứa đi ra ngoài, vượt qua Xích bộ lạc, ngàn vạn lần đừng để cho bọn hắn phát hiện. Các ngươi mang theo mấy nô lệ có đủ không? Hay là cho Bồng cùng Thạch cùng đi theo.

    Giác cười híp mắt lắc đầu:

    - Nhà Bồng cùng Thạch đều cần làm ruộng, bọn họ đi theo tụi con ra ngoài chẳng phải lại bỏ hoang đất vườn sao? Hơn nữa lần này tụi con tính toán đi xa một ít, phỏng chừng phải sang năm mới về. Mang nhiều người không có phương tiện, chỉ vài người là được.

    - Cái gì, con muốn đi ra ngoài một năm?

    Mộc vốn đang luyến tiếc, nghe vậy liền không vui:

    - Không được, con đi ra ngoài lâu như vậy, mùa đông làm sao bây giờ? Mùa đông lạnh như vậy, ở bên ngoài sẽ đem người đông lạnh chết. Không thấy người trong bộ lạc chúng ta mùa đông cũng không đi ra ngoài sao? Nếu con muốn đi du lịch cũng được, trễ nhất trước mùa đông nhất định phải trở về.

    Giác nhíu mày không vui:

    - Trước mùa đông trở lại, con đi được mấy địa phương? Yên tâm đi, đi tới mùa đông nếu thời tiết quá lạnh, tụi con sẽ tìm một bộ lạc ở lại mùa đông, chẳng qua tặng chút ưu đãi cho bộ lạc kia. Diễm săn bắn lợi hại như vậy, con lại có năng lực thu thập thảo dược, sẽ có biện pháp bình an vượt qua một mùa đông.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 94 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn bộ dạng lo lắng của Mộc, Diễm cơ hồ nhịn không được muốn nói ra sự thật, làm cho Mộc đem Giác lưu lại, nhưng nghĩ tới lời uy hiếp của Giác, hắn đành yên lặng đem tâm tư này đè nén xuống.

    Mộc nói không được Giác, tức giận trừng Diễm:

    - Con cũng là nghĩ như vậy? Con không biết khuyên nhủ hắn? Hắn không hiểu mùa đông bên ngoài nguy hiểm bao nhiêu, con lại không biết sao?

    Giác đem Diễm kéo ra sau lưng mình:

    - Hắn đương nhiên không biết, cha đã quên Diễm là người của Hỏa bộ lạc, người Hỏa bộ lạc vốn không sợ lạnh. Hơn nữa cho dù hắn khuyên con cũng không nghe a, trong nhà của con do ai làm chủ cha cũng không phải không biết.

    Mộc mắc nghẹn, quả thật, người Hỏa bộ lạc tín ngưỡng Hỏa chi thần, được Hỏa chi thần phù hộ người Hỏa bộ lạc phổ biến là không sợ lạnh.

    Vào mùa đông, người khác bao bọc ba tầng trong ba tầng ngoài, hận không thể đem toàn bộ áo da đều khoác lên, chỉ có Diễm đơn giản mặc một thân áo da là xong, lúc thời tiết ấm áp còn có thể xuất mồ hôi. Trong bộ lạc không biết có bao nhiêu người hâm mộ thể chất không sợ lạnh của Diễm.

    Vu ở một bên xem đủ náo nhiệt, lúc này mới cười mở miệng làm yên lòng Mộc:

    - Được rồi, Giác không phải là một nhi đồng không biết đúng mực, trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, ngươi còn chưa yên tâm về hắn sao? Một năm thì một năm đi. Nếu ngươi thật lo lắng, vậy tranh thủ nuôi cấy chiến sĩ, đem bộ lạc lớn mạnh. Chỉ có bộ lạc của chúng ta chân chính cường đại rồi, Giác mới chính thức an toàn, đừng quên còn có Hỏa bộ lạc cùng Xích bộ lạc đang nhìn chằm chằm đâu.

    Mộc oán hận cắn răng:

    - Ta sớm muộn gì đem đầu của hai thủ lĩnh hai bộ lạc này ninh xuống dưới!

    Mộc không tiếp tục ngăn cản Giác, Giác đi ra ngoài cũng tốt, trong một năm này vạn nhất trong bộ lạc có nguy hiểm gì, Giác ở bên ngoài có thể né tránh.

    Thổ bộ lạc cách Xích bộ lạc không xa, ai biết thủ lĩnh Xích bộ lạc có đợi thời tiết ấm áp sẽ mang người đi tấn công Thổ bộ lạc hay không.

    Giác cùng Diễm rời đi cũng không làm kinh động bất luận kẻ nào, nhân lúc mọi người đi săn bắn, hai người mang theo bốn nô lệ của Diễm rời đi bộ lạc.

    Hơn một năm nay Thổ bộ lạc xây dựng rất tốt, bên ngoài dựng lên tường vây bằng thanh gạch, đem bộ lạc cùng núi rừng xung quanh ngăn cách. Dĩ vãng chiến sĩ tuần tra xung quanh bộ lạc lúc này chỉ cần tản bộ trên tường vây là được.

    Giác nhìn lại tường vây cao ba thước, khoái trá vẫy tay với chiến sĩ đứng bên trên, cùng Diệp đi vào trong núi rừng.

    Có bốn nô lệ đi theo, Giác cũng không phương tiện sử dụng không gian, chỉ có thể cùng Diễm bọn họ cõng theo một cái túi lớn, toàn bộ đồ ăn cùng quần áo đều đặt bên trong túi.

    Diễm đau lòng Giác, lấy thực vật khỏi túi bỏ vào trong bọc của mình, chỉ để Giác vác mấy bộ quần áo.

    - Từ nơi này có thể vòng qua Xích bộ lạc.

    Diễm cầm bản đồ giản dị do Giác vẽ ra, ngón tay thon dài vạch bản đồ:

    - Bên này là Băng bộ lạc, trước đó ta có đi qua bên ngoài Băng bộ lạc, đây cũng là đại bộ lạc, người ở bên trong hòa thiện một ít. Ban đầu ta tổn thương quá nặng, không có biện pháp săn bắn, gặp được chiến sĩ của bọn họ còn tặng cho ta một cái chân chim trĩ.

    Một cái chân chim trĩ cũng không thể no bụng, nhưng ở lúc ấy là sự ấm áp khó được.

    Giác nói:

    - Huynh muốn đi Băng bộ lạc?

    Diễm nghĩ nghĩ, lắc đầu:

    - Sau này có cơ hội rồi hãy đi. Lần này chúng ta đi ra, tận lực tiết kiệm thời gian đừng làm việc khác, đi sớm về sớm, miễn cho thủ lĩnh cùng vu nhớ.

    Tránh né Xích bộ lạc cũng vì nguyên nhân này.

    Giác gật đầu:

    - Được, nghe lời huynh, chúng ta tận lực tìm chỗ vắng người mà đi.

    Hai người đều không biết có đôi khi bọn họ không tìm sự, nhưng sự lại tìm tới.

    Đi thêm một ngày, bọn họ lựa chọn một địa phương có nguồn nước nghỉ ngơi, mấy nô lệ nướng dê rừng săn được, tiếp tục vải lên thì là cùng bột ớt, hương vị bá đạo lại nồng đậm truyền ra thật xa.

    Tiếp nhận thịt dê Diễm đưa qua, Giác cắn một ngụm, thoải mái than thở:

    - Ăn nhiều thịt nướng như vậy, vẫn cảm thấy thịt dê nướng là ăn ngon nhất!

    - Nếu đệ thích ăn, chúng ta lập tức săn thêm hai con mang theo trên đường ăn.

    Nhìn Giác ăn được vui vẻ, Diễm sủng nịch nói.

    Giác lắc đầu:

    - Bỏ đi, ngẫu nhiên ăn một lần tạm được, mỗi ngày ăn cũng không tốt lắm. Chờ chúng ta ăn xong rồi, nhanh chóng đi thôi, tranh thủ mùa hè đi tới Hỏa bộ lạc.

    - A a a, cứu mạng a..

    Tiếng thét chói tai nương theo sau thanh âm đất rung núi chuyển ầm vang từ xa truyền đến.

    - Câm miệng! A Tây, ngươi dẫn hắn đi trước, ta lưu lại ngăn cản!

    Thanh âm thô lỗ mang theo vẻ mất kiên nhẫn vang lên.
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 94 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không được, phải đi cùng đi, đều là hắn gây ra, dựa vào cái gì cho ngươi lưu ở phía sau ngăn cản? Ngươi có thể đỡ nổi sao?

    Thanh âm thở dốc ồ ồ mang theo bất mãn nói.

    - Cái gì gọi là ta gây ra? Ta lại không phải cố ý!

    Thanh âm bén nhọn giận dữ mắng mỏ:

    - Ngươi chính là xem ta không vừa mắt, muốn cố ý hại chết ta, ta đi trở về ta nhất định nói cho cha ta biết!

    - Được rồi, đừng nói nữa, ta chắn một chút, các ngươi lên cây!

    - Không được, khí lực chúng nó lớn như vậy, có thể đem cây đụng gãy..

    - Ta nhớ được phía trước có con sông, chúng ta qua sông..

    Giác cùng Diễm biến sắc, hai người liếc nhau, Diễm nhanh chóng ôm Giác vào lòng, phân phó các nô lệ:

    - Lên cây, đừng để bị phát hiện!

    Dứt lời liền lao về chỗ thân cây gần nhất, chân điểm hai cái người đã lên trên cây.

    Nghe động tĩnh, liền biết đám người kia trêu chọc con mồi khó đối phó, bọn hắn lưu nguyên tại chỗ, chỉ có thể bị liên lụy.

    Mấy nô lệ bị Diễm huấn luyện vừa nghe lời lại linh mẫn, Diễm phân phó xong, bọn hắn đều tự tìm thân cây gần nhất leo đi lên.

    Giác đau lòng nhìn con dê mới nướng xong, hắn còn chưa ăn được vài ngụm đâu.. nhưng tình hình hiện tại cũng không phải lúc đau lòng đồ ăn, chờ đám người kia đi rồi, bọn họ tiếp tục săn con mồi nướng ăn đi.

    Mọi người vừa lên cây, ba người toàn thân chật vật từ trong rừng chạy ra, phía sau bọn họ bụi mù cuồn cuộn, có hơn mười dã thú sừng dài da lông màu xám đuổi theo.

    Giác di một tiếng, tò mò nhìn chằm chằm dã thú:

    - Đây là động vật gì vậy? Sao trước kia đệ chưa từng nhìn thấy qua?

    Diễm ôm Giác, ngồi vững trên tàng cây, đầu mùa xuân cây vừa đâm chồi, tầm nhìn không bị ngăn cản, tình hình bên dưới thấy được rõ ràng.

    Diễm nhíu mày:

    - Đây là thạch thú, làn da cứng rắn như là tảng đá, rất khó đâm thủng. Hình như là một loại con mồi bên cạnh địa bàn của Băng bộ lạc, ban đầu ta bị đuổi giết chạy trốn tới nơi này, từng đánh nhau với một con thạch thú.

    Lúc đó hắn cũng không biết thạch thú khó đối phó như vậy, vốn định bắt một con nướng ăn, ai ngờ nhìn thấy khó đối phó, lập tức bỏ chạy, bị đuổi theo nửa rừng rậm, mới miễn cưỡng quăng được thạch thú.

    Tuy lúc đó hắn bị thương, nhưng vẫn còn lợi hại hơn chiến sĩ bình thường.

    Một con thạch thú hắn còn cảm thấy khó đối phó, hiện tại mấy người này lại trêu chọc một đàn.. Diễm đều có chút đồng tình bọn hắn.

    Có lẽ ánh mắt của hắn quá mức cường liệt, một thanh niên cao gầy đang chạy trốn chợt quay đầu tiếp xúc tầm mắt của hắn, nháy mắt thanh âm bén nhọn cao vút vang lên:

    - Có người, trên cây có người!

    Ánh mắt thanh niên đảo qua:

    - Thật nhiều người! Bọn hắn đều đang ở trên tàng cây xem náo nhiệt của chúng ta đâu!

    Lời cuối cùng kêu được có chút nghiến răng nghiến lợi.

    Lực chú ý bị phân tán, động tác chạy của thanh niên chậm lại, mắt nhìn thấy thạch thú sắp đuổi kịp, hán tử cường tráng phía trước đưa tay kéo hắn một phen, đẩy về phía trước:

    - Nhanh chóng chạy!

    Lúc này thạch thú đã gần ngay trước mắt, sừng dài trên trán hướng chỗ hán tử đâm tới, hán tử vội vàng múa búa đá ngăn cản.

    Đông một tiếng búa đá bị đánh bay, thạch thú phía sau xông tới, còn muốn chạy đã không còn kịp rồi, hán tử nháy mắt trắng mặt.

    - Lôi, ta tới giúp ngươi!

    Nam tử thân hình thấp hơn hai tay giơ búa đá xông lên thay hán tử đỡ một kích.

    - A Tây?

    Lôi chấn kinh nhìn nam tử, lồng ngực sôi trào không biết nên nói gì.

    - Ngươi..

    A Tây đem búa đá cắm phía sau lấy ra đưa cho Lôi, thần tình kiên định, thần sắc đề phòng nhìn chằm chằm thạch thú vây quanh bọn họ:

    - Chúng ta cùng đi ra tới, thì cùng nhau trở về, ta sẽ không bỏ lại ngươi mặc kệ!

    Thanh niên cao gầy phía trước sắc mặt do dự, nhìn thấy một đầu thạch thú lướt qua Lôi bọn họ hướng hắn xông lại, sắc mặt hắn khẽ biến, cũng không quay đầu lại liều mạng chạy, một đầu đâm vào trong dòng suối nhỏ, phịch lên hướng bờ bên kia bơi qua.

    Thạch thú bồi hồi quanh mép nước, quay trở lại gia nhập vây quanh Lôi bọn họ.

    Thạch thú vây quanh hai người cũng không lập tức tập kích, mà cảnh giác nhìn đối phương, hiển nhiên đang đợi cơ hội tấn công.

    Diễm buông Giác dựa vào thân cây, trở tay rút ra một mũi tên.

    Giác hỏi:

    - Huynh cần giúp đỡ bọn họ?

    Diễm huýt sáo, bốn nô lệ hiểu ý, học theo bộ dạng của Diễm rút mũi tên nhắm bắn.

    Mũi tên bắn xuyên thấu ánh mắt một con thạch thú, Diễm nhanh chóng rút ra mũi tên thứ hai, miệng đáp:

    - Ân, người Băng bộ lạc từng giúp ta, nếu gặp được mà có khả năng giúp đỡ, thì thuận tay giúp bọn họ.

    Làn da thạch thú cứng rắn như đá, chỉ có mắt là nhược điểm của chúng nó.

    Mũi tên xuyên qua hốc mắt trực tiếp đâm thủng đại não thạch thú, thạch thú rên lên một tiếng phác thông té ngã dưới đất, run rẩy không còn chân khí.

    Bốn nô lệ học theo Diễm, trong khoảnh khắc giết chết bốn con thạch thú.

    Đừng nhìn bộ dạng thạch thú vừa ngu xuẩn còn nát, trên thực tế còn thông minh hơn dã thú bình thường. Phát hiện bị tập kích, mười một con còn lại phát ra thanh âm gào thét phẫn nộ, nhanh chóng tập trung người trên cây, năm con thạch thú cúi thấp đầu xông về hướng mấy thân cây đánh tới.

    Trên đầu có sừng nên không tiện ngay mặt va chạm, chúng nó nghiêng thân mình dùng nửa thân trên nặng nề đụng vào thân cây.

    Nếu Giác không nắm chặt, chỉ sợ đã bị đụng văng xuống đất.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 95 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một kích không thành, lại thêm một kích.

    Thạch thú phanh phanh phanh đụng hăng say, chỉ khổ cho người trên cây, sợ bị rơi xuống, tình hình như vậy làm sao còn thời gian rút tên bắn chết thạch thú, có thể không bị ngã xuống cũng đã không sai.

    Thạch thú nặng nề, khí lực lớn, chỉ đụng gần mười cái thân cây chỗ Giác cùng Diễm bắt đầu gãy.

    Trong nháy mắt thân cây bị đụng gãy, Diễm ôm Giác hai chân giẫm mạnh nhảy qua một thân cây khác.

    Đem Giác ổn định xong, Diễm xoay người nhảy xuống:

    - Đệ ở yên trên cây, ta đi đem mấy con thạch thú kia giải quyết.

    - Được, cẩn thận!

    Kể từ khi biết người Hỏa bộ lạc đang tìm thần sử, ở trước mặt người lạ Giác không tiếp tục sử dụng dị năng, miễn cho đối phương là cơ sở ngầm của Hỏa bộ lạc, đem tin tức mình là thần sử chọc ra ngoài.

    Vì vậy lúc này nhìn thấy tình hình chiến đấu kịch liệt bên dưới, Giác cũng khong có ý tứ tính toán ra tay.

    Ân, ở bên ngoài không thể ra tay, thầm ngáng chân còn có thể.

    Một con thạch thú bị nô lệ a Tứ chọc giận, giẫm mạnh bốn chân, xông tới va chạm a Tứ, muốn đem hai chân quái giết chết.

    Thân cây chỗ Diễm bị đụng gãy, gốc cây của a Tứ bọn họ cũng bị đụng gãy.

    Lại một lần vọt mạnh, mắt thấy động tác hai chân quái ngưng trệ, không thể chạy, thạch thú hưng phấn gào lên một tiếng.

    Bỗng nhiên hai chân sau của nó giống như bị vật gì trói lại, thân thể khổng lồ của nó không bị khống chế, nặng nề quỳ rạp ngã phịch xuống đất, ánh mắt lớn cỡ bàn tay đối diện a Tứ.

    Tận dụng thời cơ, a Tứ cơ hồ theo phản xạ dùng hết khí lực toàn thân cầm thạch đao cắm vào trong ánh mắt thạch thú.

    Giác lặng lẽ thu hồi dị năng, mỉm cười, ẩn sâu công cùng danh.

    Dưới sự phụ trợ của Giác, thạch thú rất nhanh bị xử lý không còn.

    Diễm bọn họ còn đỡ, Lôi cùng a Tây cũng đã kiệt lực, hơn nữa cả người tổn thương, tinh thần vừa buông lỏng lập tức không chống đỡ được, nằm liệt xuống đất.

    Khóe miệng Lôi nhếch lên, miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười.

    Vốn cho rằng mình hẳn phải chết không nghi ngờ, ai ngờ thế nhưng còn sống, chẳng những sống còn đem toàn bộ thạch thú đều giết chết!

    Giác leo xuống đất, đi tới trước mặt Lôi, cúi đầu:

    - Trên người ngươi bị thương rất nặng, cần bôi thuốc mới được. Ngươi có mang theo thuốc không?

    Lôi thở gấp:

    - Thuốc của ta đã dùng xong, không sao, chút tổn thương như vậy nuôi một chút là tốt rồi. Cảm ơn các ngươi đã cứu ta cùng a Tây, bộ lạc của chúng tôi cách đây không xa, nếu phương tiện hi vọng các ngươi có thể đến nhà ta làm khách, ta cũng có thể báo đáp các ngươi.

    Bên kia Diễm cũng hỏi a Tây như vậy, cũng tỏ vẻ có thể giúp đỡ bôi thuốc.

    A Tây tức giận bất bình:

    - Thuốc của ta cùng Lôi đều đã dùng xong, chỉ còn người nhát gan kia trong tay còn có thuốc. Ngươi chờ một chút, ta đi kêu người nhát gan kia..

    Lúc này nghe được lời của Lôi, liền phụ họa một câu:

    - Đúng vậy, hoan nghênh các ngươi đi nhà của ta, ta nhất định sẽ chiêu đãi các ngươi, sau này có gì cần ta làm cứ việc nói.

    Giác lắc đầu:

    - Cảm ơn ý tốt của các ngươi. Lần này chúng ta đi ra là có việc cần hoàn thành, chỉ sợ không có thời gian cùng các ngươi quay về bộ lạc.

    Nhìn thấy bộ dạng thất vọng của hai người, Giác lại bổ sung một câu:

    - Chờ sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ đi Băng bộ lạc bái phỏng các ngươi.

    - Di, ngươi có biết chúng ta thuộc Băng bộ lạc? Ngươi nhận thức chúng ta?

    Lôi hiếu kỳ hỏi.

    A Tây ở một bên lớn tiếng kêu:

    - Thanh Qua, ngươi cút lại đây cho ta!

    Thanh niên cao gầy tên Thanh Qua thấy cuộc chiến đấu chấm dứt, không cần người kêu vội vàng bơi qua sông chạy tới, nghe được a Tây kêu la, sắc mặt âm trầm, giọng the thé nói:

    - Ngươi mới cút đâu!

    Hắn nhìn Giác cùng Diễm, sắc mặt không tốt:

    - Các ngươi là bộ lạc nào? Vì sao chạy tới địa bàn của chúng ta, giết con mồi của chúng ta?

    Hắn nâng tay chỉ con dê nướng có chút cháy khét:

    - Con dê này cũng là các ngươi săn từ trong rừng của chúng ta a?

    Vừa mới dứt lời, đã bị Lôi tức giận quở mắng:

    - Thanh Qua câm miệng! Xin lỗi người ta!

    Đây là lần đầu tiên Lôi nổi giận, Thanh Qua theo bản năng co rụt cổ, thanh âm hạ thấp cố chấp biện giải:

    - Ta cũng không có nói sai, vì sao muốn ta xin lỗi? Phải nói xin lỗi ngươi nói, ta không nói!

    Ánh mắt a Tây không tốt nhìn hắn:

    - Ngươi không xin lỗi, chúng ta sẽ đem ngươi ném trong rừng, chính ngươi tự đi trở về bộ lạc!

    Người ta cứu bọn họ, chẳng những không cảm kích còn trái lại hùng hổ hỏi tội, nếu hắn có thể động, nhất định phải đánh cho hắn một trận!

    Thanh Qua tức giận trừng mắt nhìn Lôi cùng a Tây, giọng the thé nói:

    - Các ngươi thế nhưng giúp đỡ người ngoài?

    Lôi lạnh lùng nhìn hắn:

    - Bọn họ là người ngoài, cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta!
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 95 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A Tây phẫn nộ bổ sung:

    - Đúng rồi, người ngoài cũng biết hỗ trợ, ngươi thế nhưng bỏ lại chúng ta chạy trốn! Nếu không tại ngươi giết nhi đồng của thạch thú, đàn thạch thú này có thể truy chúng ta như vậy sao? Đều là ngươi gây ra họa! Ngươi còn dám chạy trốn! Ngươi chờ, ta trở về liền nói cho thủ lĩnh, xem thủ lĩnh có phạt ngươi hay không!

    Nhắc tới việc này, Thanh Qua khó được chột dạ, cứng cổ nói:

    - Ta cũng không biết thạch thú điên cuồng như vậy, không phải chỉ là một tiểu thạch thú sao! Đến nỗi chạy trốn.. lúc đi ra, cha dặn ta làm việc gì đều phải nghe Lôi, lúc đó Lôi để cho ta chạy trốn, ta nghe lời của Lôi, có cái gì sai?

    A Tây cơ hồ bị lời nói không biết xấu hổ của hắn làm tức chết:

    - A phi! Lôi còn nói cho ngươi nên cẩn thận đi theo chúng ta, đừng chính mình tự chủ trương, tự tiện hành động đâu, làm sao ngươi không nghe? Còn trộm giết tiểu thạch thú? Chúng ta săn bắn, không thể giết nhi đồng của động vật, ngươi không biết sao?

    Thanh Qua bị hắn mắng không lời nào để nói, ánh mắt thoáng nhìn, chứng kiến Diễm hầm hừ cao giọng nói:

    - Các ngươi là ai? Các ngươi đi tới bộ lạc chúng ta làm cái gì? Còn lén lút trốn trên tàng cây, là muốn làm chuyện xấu gì sao?

    Diễm nhíu mày, hiện tại bọn họ đang tận lực chạy về Hỏa bộ lạc, không muốn gây chuyện, nhưng người trước mắt miệng thật sự rất thối, còn là một tên kiêu ngạo, có lòng tốt cứu người ngược lại còn bị hắn quái gở ép hỏi, thật sự rất khó làm cho người ta không tức giận.

    - Nếu chúng ta muốn làm chuyện xấu, vừa rồi nên đem ngươi đút cho thạch thú!

    Diễm lạnh lùng nhìn hắn.

    Giác cũng không nhẫn nhịn được như Diễm, nhíu mày nhìn Thanh Qua:

    - Đúng vậy, huynh không nói đệ vẫn thật không nghĩ tới, bây giờ nhìn thấy người này ta trái lại rất muốn làm chuyện xấu. A Tứ a Ngũ, đánh hắn!

    A Tứ a Ngũ sớm nín một bụng tức giận, nghe vậy liền tiến lên níu lấy Thanh Qua liền đánh.

    Tuy rằng vừa rồi đối phó thạch thú làm hai người tiêu hao thật nhiều thể lực, nhưng Thanh Qua một đường chạy trốn, tiêu hao cũng không thiếu, hơn nữa chiến lực của Thanh Qua cũng không được, lúc này bị hai người vây đánh hoàn toàn là một mặt ngược đánh.

    Thanh Qua bị đánh liên tục kêu thảm thiết:

    - Các ngươi cũng dám đánh ta, các ngươi biết ta là ai không? Có dũng khí ngươi nói các ngươi là người bộ lạc nào, ta làm cho cha ta tiêu diệt bộ lạc của các ngươi, ai u.. Lôi, a Tây, cứu mạng a, ta sắp bị bọn hắn đánh chết vậy..

    Vẻ mặt a Tây trút giận:

    - Nên, đã sớm nên đánh ngươi, hiện tại ta không còn khí lực, nếu ta có khí lực cũng đánh ngươi!

    Lôi trầm ổn một ít, đối với tiếng cầu cứu của Thanh Qua mắt điếc tai ngơ, chờ thấy người bị đánh đã đủ rồi, lúc này mới mở miệng cầu tình:

    - Tuy rằng không mặt mũi nói, nhưng hắn là đứa con của thủ lĩnh chúng tôi, rất được thủ lĩnh yêu thích, các vị giáo huấn hắn một chút có thể, chỉ cầu đừng đem hắn đánh chết, nếu không sẽ thật phiền toái.

    Nếu Thanh Qua thật sự đã chết, không chỉ riêng hắn cùng a Tây gặp phiền toái, mấy người trước mắt cũng sẽ gặp phiền toái.

    Bị người ở trong địa bàn của mình giết chết đứa con của thủ lĩnh, cho dù là mấy trưởng lão cùng vu cũng không có lý do ngăn cản thủ lĩnh báo thù. Nói thế nào Băng bộ lạc cũng là đại bộ lạc, chiến lực cường hãn. Trừ phi mấy người này từ siêu cấp đại bộ lạc đi tới, bằng không bộ lạc của bọn họ tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt.

    Giác cũng không định đem người đánh chết, thấy Lôi cầu tình biết thời biết thế nói:

    - Được, xem ở mặt mũi của ngươi, hôm nay ta tạm tha hắn, lần sau nếu hắn còn dám nói hươu nói vượn như vậy, sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.

    Hắn phất tay kêu thả người.

    A Tứ cùng a Ngũ buông tay, Thanh Qua mềm nhũn té xuống đất hôn mê bất tỉnh.

    Nhìn thấy lồng ngực Thanh Qua còn phập phồng, Lôi thở ra, lại cảm ơn.

    A Tây khó chịu, thật sự hi vọng Thanh Qua bị đánh chết, nhưng lời này hắn không thể nói, chỉ đành hầm hừ nhủ thầm:

    - Lần này thật sự là tiện nghi cho hắn!

    Sau đó lại nhìn qua Giác:

    - Con người của Thanh Qua tâm nhãn rất nhỏ mọn, trở về khẳng định cáo trạng. Thủ lĩnh chỉ có một mình hắn là con trai, đối với hắn thập phần bảo vệ.. nhưng các ngươi yên tâm, cha ta là trưởng lão bộ lạc, hôm nay các ngươi đã cứu chúng ta, lại do tên tiểu tử này không biết cảm ơn, luôn mãi khiêu khích, dù là thủ lĩnh còn muốn thay hắn trút giận cũng không được, cha ta sẽ không đồng ý. Cha ta chẳng những sẽ không đồng ý, còn có thể muốn báo đáp các ngươi. Các ngươi theo ta quay về bộ lạc đi, nhà của ta có rất nhiều thứ tốt, các ngươi trúng ý cái gì cứ việc lấy.

    Lôi cũng đồng ý nói:

    - Được rồi, nhà của ta cũng vậy, các ngươi thích gì tùy tiện lấy.

    Diễm lắc đầu:

    - Không cần, chúng ta còn có việc, cần vội vã quay về bộ lạc, sau này nếu như có cơ hội chúng ta lại đi bái phỏng các ngươi đi. Nếu các ngươi thật sự muốn báo đáp, liền đem thạch thú đưa cho chúng ta là được.

    - Đám thạch thú này là do các ngươi giết chết, theo lý thuộc về các ngươi, làm sao tính là báo đáp.

    A Tây nói, cũng biết đối phương thật sự có việc gấp, phải về bộ lạc, hoặc là trong lòng còn có băn khoăn nên không dám theo chân bọn họ trở về, nghĩ nghĩ tháo xuống một dây thừng treo xương cốt:

    - Ta nói phải báo đáp các ngươi, những lời này vĩnh viễn giữ lời. Nếu các ngươi còn đi qua bộ lạc của chúng ta, hoặc là có việc gì cần hỗ trợ, cũng có thể cầm xâu chuỗi này đến tìm ta.

    Lần này Diễm không cự tuyệt, đưa tay tiếp nhận.

    Thấy Diễm nhìn chằm chằm dây chuyền, a Tây vội giải thích:

    - Mặt trên khi ta sinh ra thì cha ta tự mình khắc tên của ta, là có một không hai, người trong bộ lạc đều biết. Sau này ngươi gặp được người của bộ lạc chúng ta, đem cái này cho hắn xem, hắn sẽ tin lời các ngươi, mang các ngươi đi tìm ta.

    Diễm đưa cho Giác, nói:

    - Được, nếu sau này thật sự cần ngươi hỗ trợ, chúng ta nhất định sẽ không khách khí.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 97 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A Tây nhếch miệng cười:

    - Ta sợ nhất là thiếu nợ người khác, các ngươi không nên khách khí, càng không khách khí thì càng tốt.

    Nói thêm vài câu, a Tây cùng Lôi cũng khôi phục một chút khí lực, dìu dắt nhau đứng lên mang theo Thanh Qua rời đi.

    - Chủ nhân, những thạch thú này làm sao bây giờ?

    A Lục nhìn thi thể thạch thú có chút ưu sầu, nhiều con mồi như vậy bọn họ cũng không thể toàn bộ đều mang đi. Cũng không biết vì sao chủ nhân cần đem thạch thú đều lưu lại.

    - Trước lột da hai con, còn lại thì lưu ở đây.

    Diễm thản nhiên nói. Da thạch thú là tài liệu chế tạo bì giáp tuyệt hảo, hắn đương nhiên đều cần lưu lại. Hiện tại ở trước mặt nô lệ cũng không có cách nào xử lý, chờ rời đi nơi này, lại cùng Giác trộm quay trở về, để Giác thu thạch thú bỏ vào trong không gian.

    Tuy không hiểu vì sao Diễm muốn bọn họ lột da hai con thạch thú, còn lại đều vứt bỏ, nhưng không có nô lệ nào đưa ra lời nghi ngờ, đều ngoan ngoãn cầm thạch đao đi lột da.

    Không hổ là làn da có thể so sánh được với tảng đá cứng rắn, dùng thạch đao rất khó cắt vỡ, bốn người a Tứ một thở hồng hộc mới đem da hai con thạch thú hoàn toàn lột bỏ.

    Làm xong đi rửa ráy, ăn xong thịt dê nướng, mấy người tiếp tục đi về phía trước. Đi tới không bao xa, Diễm tùy tiện tìm một cái cớ mang theo Giác quay trở lại chỗ khi nãy, thu thạch thú sau đó mới tiếp tục trở về, toàn bộ hành trình thật bình tĩnh, không có một nô lệ nào phát hiện có điều gì không đúng.

    Giác nghiên cứu đường vân trên xâu chuỗi, cùng Diễm đi tới:

    - Đây là văn tự của Băng bộ lạc? Bộ dạng thật kỳ quái.

    Thấy thế nào đều là vài đường nét kỳ quái đan xen cùng một chỗ.

    Diễm cười nói:

    - Đó là bởi vì đệ nhìn quen rồi văn tự của chúng ta, đem văn tự của chúng ta cấp cho người Băng bộ lạc nhìn xem, bọn hắn cũng sẽ cảm thấy được bộ dạng kỳ quái.

    - Cũng phải.

    Giác thu lại xâu chuỗi:

    - Băng bộ lạc là đại bộ lạc sao? Vì sao cũng có trưởng lão?

    Trước đó bọn họ đi qua Xích bộ lạc, chỗ kia không có trưởng lão. Đều là đại bộ lạc, chẳng lẽ quy chế còn có khác nhau?

    Diễm cũng hiểu biết một ít:

    - Trước kia ta có nghe cha ta nói qua, có đại bộ lạc có trưởng lão, cũng có không có. Đệ cũng biết thủ lĩnh bộ lạc bình thường đều do người trong bộ lạc cùng nhau đề cử, chiến sĩ chiến lực càng cường hãn thì càng được hoan nghênh, càng mới có khả năng trở thành thủ lĩnh. Nhưng khi trong bộ lạc có hai chiến sĩ chiến lực ngang nhau, lại đều là chiến sĩ rất được hoan nghênh, thì chiến lực cực mạnh nhất chính là thủ lĩnh, người kia hơi yếu một chút trở thành trưởng lão, có thể tham dự quyết sách trong bộ lạc, cùng thủ lĩnh cùng nhau quản lý bộ lạc.

    - Nói cách khác, ngoại trừ vu một bộ lạc lại có hai quản sự? Vậy bộ lạc không phải sẽ bị chia thành hai phần, bọn hắn sẽ không đánh nhau sao?

    Thủ lĩnh cùng trưởng lão đều tự có được người ủng hộ của mình, nhân số còn ngang nhau, ngẫm lại cũng biết trong bộ lạc sẽ náo nhiệt bao nhiêu.

    Ánh mắt Diễm chợt tối, nghĩ tới chính mình:

    - Cho nên a Tây mới không sợ Thanh Qua.

    Vả lại Thanh Qua bị đánh thì trong mắt a Tây thật hưng phấn, hận không thể làm cho Thanh Qua lập tức bị đánh chết.

    Thanh Qua tuy đáng giận, nhưng a Tây ngóng trông tộc nhân chết, cũng có chút không thể nào nói nổi. Nhưng phương pháp xử lý của Lôi, mới là bình thường nhất.

    Giác ngẫm lại tình cảnh vừa rồi, gật đầu:

    - Chẳng những không sợ, đệ xem hắn còn hận không nhìn thấy Thanh Qua đi tìm chết. Có một đứa con phế vật như vậy, ta phỏng chừng ngày tháng của thủ lĩnh Băng bộ lạc cũng khó qua.

    Không vì gì khác, mỗi ngày cần đi chùi đít cho đứa con đủ cho hắn bận rộn.

    Mặc kệ hắn có bao nhiêu uy vọng, có một đứa con giống như quỷ đòi nợ, uy vọng của hắn cũng sẽ suy yếu tới mức không còn.

    Tiếp tục nhìn thái độ của a Tây, có thể đoán được quan hệ giữa trưởng lão cùng thủ lĩnh Băng bộ lạc cũng không hòa hợp. Giờ khắc này Giác đều có chút đồng tình với thủ lĩnh Băng bộ lạc.

    Sinh ra một đứa con như vậy còn không bằng không sinh.

    Lúc này thủ lĩnh Băng bộ lạc đang sứt đầu mẻ trán.

    Đứa con bị đánh gần chết, hắn vừa đau lòng lại tức giận, còn chưa kịp nói muốn thay đứa con báo thù, a Tây đã thuật lại mọi chuyện trải qua.

    Chờ nói xong, người trong bộ lạc nhìn hắn cùng Thanh Qua với ánh mắt không đúng.

    Kinh nghiệm ra ngoài săn bắn không có, lại không nghe quản thúc; gặp được tai họa thì vứt bỏ đồng bạn chính mình chạy trốn; đối đãi ân nhân cứu mạng lại mắng chửi người ta, không có lòng cảm ơn.. bất kể là điều nào, cũng làm cho mọi người vô cùng chán ghét Thanh Qua.

    Trưởng lão bắt lấy cơ hội này hùng hổ dọa người, cuối cùng làm cho thủ lĩnh Băng bộ lạc phải hứa hẹn chờ thương thế của Thanh Qua khỏe lại, nhất định sẽ trừng phạt hắn, lúc này mới tạm thời ổn định.
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 97 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe được có người giám thị đại trưởng lão, cho dù nằm trong dự liệu, Diễm vẫn không nhịn được phẫn nộ:

    - Ta vốn biết bọn hắn sẽ không buông bỏ!

    Đáng tiếc hiện tại không thể động những người đó, để tránh đập cỏ động rắn.

    Đối với quyết định của đại trưởng lão, Diễm có thể hiểu được, nhưng không thể nhận:

    - Các ngươi truyền tin tức cho cha ta, để cho hắn tìm cơ hội đi ra, ta ở trong rừng cây ngoài thành chờ hắn.

    Bất kể như thế nào hắn đều phải đem cha mẹ rời đi mới được. Hiện tại thủ lĩnh có lẽ còn có băn khoăn, không dám trắng trợn xuống tay với cha mẹ, nhưng vạn nhất ngày nào đó lòng kiên nhẫn của hắn đã tiêu hao hết đây?

    Lần này ahứn rời đi Hỏa bộ lạc, tất nhiên sẽ đợi khi nào mình có thể đối kháng với Liệt mới trở về, chậm thì ba bốn năm, lâu thì bảy tám năm, thời gian lâu như vậy hắn tuyệt đối lo lắng đem cha mẹ lưu lại trong hang sói.

    Từ chỗ a Tứ xác nhận con lớn nhất của mình còn sống, tâm tình buồn bực trầm uất mấy năm nay của Nhiên rốt cục giảm xuống, trên mặt lộ vẻ tươi cười rõ ràng.

    Hắn biết Liệt phái người giám thị hắn, sợ bị phát hiện, tin tức tốt như vậy hắn cũng không dám nói cho vợ mình biết.

    Hôm nay lại thu được a Tứ truyền tin, biết Diễm hẹn mình gặp mặt nơi rừng cây ngoài thành, Nhiên do dự một chút liền đồng ý.

    Nhưng không thể tùy tiện đi ra ngoài, miễn cho đem Diễm bại lộ.

    Ngày hôm sau Nhiên mang theo mấy nô lệ chiến lực cường hãn ra cửa, ở trong thành dạo qua một vòng, trực tiếp đem mấy người giám thị hắn đều xách đi ra đánh gần chết, tiếp tục đem những người này xách tới trước mặt Liệt giao cho Liệt xử trí. Chỉ nói những người này tâm địa độc ác, hoài nghi những người này muốn ám sát hắn.

    Xét thấy phía trước có lời đồn đãi Diễm bị Mãnh mưu hại, lần này Nhiên nghi ngờ cũng đúng lý hợp tình, buộc Liệt đem mấy người kia lấy tội danh "Mưu hại trưởng lão cùng đồng tộc" xử trí.

    Bởi vì đại trưởng lão không có việc gì, những người này cũng không bị xử tử, chỉ bị phạt làm nô lệ.

    Một chiến sĩ đang tốt lành biến thành nô lệ, người nhà mấy người này cơ hồ làm ngất trời, bởi vì không chiếm đạo lý không dám đi tìm đại trưởng lão, đều chạy tới làm phiền Liệt.

    Nhiệt náo Liệt đau đầu nhức óc.

    Vẫn là Mãnh nhắc nhở hắn:

    - Chúng ta phái người giám thị hắn, cũng không phải một ngày hai ngày, phía trước hắn cũng không làm ầm ĩ, hiện tại lại đột nhiên làm ầm ĩ đi lên? Cha không phải nói mấy ngày nay luôn có dự cảm không hay sao? Chẳng phải là lão già kia muốn làm ra chuyện ồn ào gì đi?

    Liệt kịp phản ứng:

    - Tám phần như vậy! Không được, phải tiếp tục phái người giám thị hắn mới được! Nếu hắn dám nháo sự, vừa lúc đem hắn xử trí, ai cũng nói không được gì!

    Hai người đều không nghĩ tới trên người Diễm. Dù sao trong ý tưởng của hai người, nếu Diễm thật sự lén lút trở lại, đại trưởng lão che giấu còn không kịp, làm sao sẽ cố ý nháo sự, chọc người chú ý?

    Liệt trước sáu phái ba đợt người tổng cộng là mười hai người giám thị Nhiên, đều không ngoại lệ giám thị được nửa ngày đã bị đại trưởng lão mang người nhéo đi ra, đánh cho gần chết sau đó ném cho Liệt xử trí.

    Vì thế mười hai người này đều bị phạt làm nô lệ.

    Được, người nhà của những người này tức giận bừng bừng, thiếu chút nữa đem nhà của Liệt xốc lên.

    Mặc kệ Liệt làm yên lòng như thế nào đều không dùng được, nga, ngươi nói phạt làm nô lệ chỉ là tạm thời, chỉ tạm thời là sao? Có đại trưởng lão nhìn chằm chằm, đại trưởng lão sẽ đồng ý? Nếu ngươi không kháng được đại trưởng lão, còn có thể bị đại trưởng lão bức bách phạt bọn họ?

    Tin ngươi mới là người ngu!

    Nếu ngươi không triệt xử phạt, bọn hắn phải đi tìm thần sử, làm cho hắn công bình phân xử! Giúp đỡ ngươi làm hoạt động không dám gặp người, chuyện bại lộ ngươi đem người đẩy đi ra, kẻ nham hiểm như ngươi mà cũng có thể làm thủ lĩnh?

    Bức nóng nảy, mọi người đều đừng yên ổn, đem những chuyện xấu ngươi làm đều chọc đi ra!

    Ban ngày ứng phó những người này Liệt lao tâm lao lực quá độ, ban đêm nhớ tới Liệt càng hận đại trưởng lão tới nghiến răng, thậm chí nghĩ mặc kệ những lời đồn đãi kia, sau này tìm một cơ hội đem đại trưởng lão giải quyết.

    Nhưng càng tới khi này càng không thể thả lỏng, đúng như Mãnh nói, đại trưởng lão đột nhiên làm ầm ĩ như vậy, tuyệt đối là cần gây sự!

    Liệt quyết tâm tràn đầy tiếp tục phái người giám thị đại trưởng lão, chờ nhéo đuôi sam của đại trưởng lão, nhưng người hắn phái đi ra lại không phối hợp với hắn.

    Thời đại này mọi người ngay cả tín ngưỡng nói cần bỏ qua liền bỏ qua, nói phản bội liền phản bội, theo chân bọn họ nói trung tâm chỉ là lời vô nghĩa. Sở dĩ bọn hắn ủng hộ Liệt, nghe Liệt phân phó, hoàn toàn là bởi vì cảm thấy được đi theo Liệt có thể qua ngày lành.

    Hiện tại ngày lành không có, ngược lại biến thành nô lệ mặc cho người giết chết, đừng nói những người đó hối hận, dù là trong lòng người phía sau bị phái đi ra cũng sợ hãi, sợ mình theo dõi quá chặt giám thị quá mật thiết, bị đại trưởng lão phát hiện cũng sẽ rơi vào kết cục như những người phía trước.

    Những người này nhàn hạ sơ sẩy, liền thuận tiện cho Nhiên.

    Đi ra ngoài chuyển động hai vòng, cảm thấy không sai biệt lắm, Nhiên truyền tin cho a Tứ, cùng Diễm hẹn ngày gặp mặt, tới ngày đó trực tiếp mang theo nô lệ nghênh ngang đi ra khỏi thành.

    Chờ người giám thị hắn biết thì Nhiên đã đi ra thật xa, còn muốn truy cũng đuổi không kịp.

    Những người này tự nhiên không dám nói cho Liệt bọn hắn không theo dõi được người, khiến cho Nhiên bỏ rơi được bọn họ. Chờ tới xế chiều Nhiên mang theo mấy nô lệ trở về, những người này cũng thở ra, buổi tối cùng Liệt hội báo thì nói « không có bất kỳ dị thường nào ».

    Liệt tin lời của bọn hắn, chỉ dặn dò bọn hắn tiếp tục giám thị, sau đó đem việc này ném xuống, chuyên tâm cãi cọ với những người đến nháo sự.

    Đợi lúc sau Liệt nhận được tin tức, biết Nhiên mang theo vợ chạy trốn thì muốn phái người đuổi theo đã không còn kịp rồi, chỉ tức giận tìm lý do đem mấy người theo dõi vô dụng kia cũng trừng phạt làm nô lệ.

    Nhiên thật ra không muốn đi, hắn đi gặp Diễm chỉ là muốn tận mắt xác nhận con trai hiện tại sống tốt không, đã nếm bao nhiêu cực khổ.

    Từ lúc trước biết Diễm cùng tiểu Hà đều đã chết, trái tim của hắn cũng đã chết theo, sở dĩ còn gượng chống lên chính là vì tìm cơ hội báo thù, đồng thời vì an nguy bản thân nên hắn cho nô lệ tung lời đồn đãi khắp bộ lạc.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...