Xin chào, bạn được Ltk_Lsy mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem
Bài viết: 57 Tìm chủ đề
668 1
54303331797_8a29de11a5_o.png

Mưa, Tối Và Tôi

Tác giả: NTP (@mon29032010 )

Thể loại: Tản văn

* * *

Mưa bắt đầu rơi từ chiều, lặng lẽ nhưng dứt khoát, như thể ai đó đang rót nước từ bầu trời xuống thế gian. Những hạt nước tí tách rơi trên mái hiên, vỡ tan thành những âm thanh mềm mại, hòa cùng tiếng gió luồn qua những tán cây, tạo nên một bản nhạc không lời của thiên nhiên. Tôi đứng bên khung cửa sổ, lặng lẽ nhìn màn mưa trắng xóa bên ngoài, lòng bất giác chùng xuống theo từng giọt nước lăn dài trên mặt kính.

Rồi điện vụt tắt. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn những tia sáng nhá nhem từ bên ngoài lọt vào qua rèm cửa. Tôi khẽ thở dài, với tay tìm lấy chiếc đèn pin cũ kỹ trên kệ, nhưng rồi dừng lại. Có lẽ, một chút bóng tối cũng không phải là điều gì tồi tệ. Đôi khi, con người ta cần những khoảnh khắc bị cắt đứt khỏi nhịp sống xô bồ, để nhận ra thế giới xung quanh mình vẫn đang thở, đang vận động theo những cách lặng lẽ nhất.. Không gian không còn tiếng quạt quay đều, không còn ánh sáng nhân tạo rọi khắp phòng, chỉ có tiếng mưa đều đặn bên ngoài như một lời thì thầm kéo tôi trở về với những ký ức xa xôi. Những ngày thơ ấu, mỗi lần mất điện là một lần cả nhà quây quần bên nhau, dưới ánh nến leo lắt, kể nhau nghe những câu chuyện không đầu không cuối. Có khi là những giai thoại cũ kỹ về những ngày tháng nghèo khó, có khi là những câu chuyện ma khiến lũ trẻ chúng tôi co ro nép sát vào nhau. Khi ấy, bóng tối không đáng sợ, mà trở thành một chiếc cầu nối vô hình giữa những tâm hồn.

Nhưng giờ đây, tôi chỉ có một mình trong căn phòng vắng lặng, với những dòng suy nghĩ miên man lan tràn như nước mưa thấm vào lòng đất. Tôi bước ra ban công, để những hạt mưa lấm tấm vương trên da, cảm nhận cái lạnh thấm vào từng kẽ tay. Đường phố phía dưới vắng lặng hơn thường ngày, chỉ có vài chiếc xe vụt qua trong đêm tối, để lại vệt sáng nhạt nhòa rồi nhanh chóng tan biến. Ánh đèn đường cũng yếu ớt, hắt ra thứ ánh sáng cam mờ ảo, khiến mọi thứ trông như một thước phim cũ kỹ bị rơi vào quên lãng. Mưa vẫn cứ rơi, dai dẳng và không ngừng nghỉ. Tôi nghĩ về những cơn mưa khác trong đời mình, những cơn mưa đã từng chứng kiến biết bao khoảnh khắc không thể quay lại. Có những trận mưa gắn liền với niềm vui, với tiếng cười giòn tan dưới những tấm áo mưa mỏng manh. Nhưng cũng có những cơn mưa là nỗi buồn kéo dài, là ngày chia ly, là những lời chưa kịp nói, là khoảnh khắc ai đó quay lưng bước đi trong làn nước lạnh.

Bóng tối khiến tôi nhận ra một điều: Con người sợ mất điện không phải vì họ không thấy gì, mà vì họ buộc phải đối diện với chính mình. Khi mọi thứ xung quanh ngừng lại, khi không còn những âm thanh nhiễu động để lấp đầy khoảng trống, ta mới thực sự nghe thấy tiếng lòng mình rõ nhất. Tôi ngồi xuống sàn nhà, lắng nghe từng nhịp mưa rơi, để mặc cho màn đêm bao bọc lấy mình. Trong bóng tối, mọi thứ dường như mất đi hình dạng quen thuộc. Những vật dụng thường ngày bỗng trở nên xa lạ - chiếc bàn nơi tôi vẫn ngồi viết lách, giá sách với những cuốn tiểu thuyết ngả màu, chậu cây nhỏ góc phòng - tất cả chỉ còn là những đường nét lờ mờ, như ký ức đang trôi dạt về miền xa xôi nào đó.

Tôi với tay lấy chiếc bật lửa trên bàn, khẽ đánh lên một tia lửa nhỏ, rồi châm vào ngọn nến trắng đã nằm lặng lẽ từ lâu. Ánh sáng bập bùng nhảy múa, đổ bóng lên tường, tạo thành những hình thù kỳ dị. Ánh nến ấm áp nhưng cũng mong manh, cứ run rẩy trước từng cơn gió lùa vào qua khung cửa. Tôi nhìn ngọn lửa nhỏ bé ấy, tự hỏi có phải con người cũng giống như vậy không - cố gắng tỏa sáng trong bóng tối của chính mình, cố gắng tìm một điểm tựa giữa cơn mưa cuộc đời. Bất giác, tôi nhớ về những năm tháng cũ. Những ngày mưa của tuổi thơ, khi mất điện là một sự kiện đặc biệt, khi bóng tối không phải là nỗi sợ mà là một cuộc phiêu lưu. Khi ấy, lũ trẻ chúng tôi sẽ chạy nhảy trong sân, hò hét dưới màn mưa, mặc kệ tiếng mẹ gọi vào nhà. Đôi khi, chúng tôi chơi trò kể chuyện ma, và rồi lại run rẩy tự dọa chính mình. Có lúc, chúng tôi chỉ đơn giản ngồi bên nhau, im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi, không cần nói gì nhưng vẫn hiểu nhau hơn bao giờ hết.

Nhưng rồi thời gian trôi qua, những cơn mưa dần trở thành những dấu lặng trong cuộc sống. Khi trưởng thành, người ta không còn dành thời gian để cảm nhận cơn mưa như trước nữa. Mất điện không còn là niềm vui, mà trở thành một sự bất tiện. Người ta quen với ánh sáng nhân tạo, quen với những tiếng ồn lấp đầy khoảng trống, quen với sự bận rộn không ngừng nghỉ. Thế nên, những khoảnh khắc như thế này - một buổi tối tĩnh lặng, một cơn mưa không hồi kết, một khoảng tối không có âm thanh nhân tạo - bỗng trở thành một điều lạ lẫm, một nhát cắt trong nhịp sống đều đặn hằng ngày. Tôi thổi tắt ngọn nến, để bóng tối thực sự bao trùm lên mình. Không gian xung quanh như rộng lớn hơn, những suy nghĩ trong đầu tôi cũng lan tỏa ra vô định. Tôi nghĩ về những con người ngoài kia, trong đêm mưa này, họ đang làm gì? Có ai đang chạy vội qua phố, dưới những chiếc ô nhỏ? Có ai đang lặng lẽ nhìn mưa rơi bên hiên nhà, lòng trống rỗng? Có ai đang thức trắng trong một căn phòng lặng lẽ, đối diện với những suy tư của chính mình? Có lẽ, bóng tối không đáng sợ như ta vẫn tưởng. Nó chỉ đáng sợ khi ta không quen đối diện với nó. Giống như những cơn mưa, bóng tối cũng có những câu chuyện riêng của nó, những âm thanh lặng lẽ mà chỉ khi ta thực sự lắng nghe mới có thể cảm nhận được.

Rồi điện cũng sẽ có lại. Ánh đèn sẽ lại bật sáng, kéo tôi về thực tại, trả lại cho căn phòng những đường nét quen thuộc, trả lại cho cuộc sống những âm thanh thường ngày. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, tôi muốn tận hưởng thêm một chút tĩnh lặng này. Chỉ một chút thôi, để nhớ rằng đã từng có một buổi tối như thế - một buổi tối mưa, mất điện, và tôi đã để bóng tối ôm lấy mình, lắng nghe chính mình, không còn sợ hãi.

(Hết)​
 

Những người đang xem chủ đề này

Back