Chương 5: Những Quyết Định Chưa Lành
[BOOK]Tiffany cảm thấy một sự thay đổi trong lòng mình mỗi khi nhìn vào Lâm. Dường như anh đang dần dần lấp đầy khoảng trống mà cô đã tự tạo ra trong suốt những năm qua. Cảm giác đó thật nhẹ nhàng nhưng cũng thật mạnh mẽ, như một dòng suối nhẹ nhàng cuốn trôi mọi thứ mà cô cố gắng giữ lại.
Nhưng trong lòng Tiffany vẫn còn nhiều lo âu. Những vết thương trong quá khứ chưa bao giờ thực sự lành lại. Cô đã từng trao đi tất cả, từng yêu hết mình, và rồi bị tổn thương. Lâm là một phần của quá khứ đó, một phần mà cô đã cố gắng quên đi. Nhưng giờ đây, khi anh trở lại, mọi thứ như một cơn sóng cồn cào đẩy cô ra khỏi vùng an toàn đã xây dựng suốt những năm qua.
Ngày hôm sau, quán cà phê vắng khách. Những cơn mưa rả rích ngoài cửa sổ khiến không gian trở nên u ám. Tiffany đang đứng sau quầy pha chế, tựa đầu vào tường, suy nghĩ về những điều mình vừa trải qua. Lâm đã nói sẽ quay lại vào cuối tuần, và cô cũng cảm thấy một sự mong đợi lạ lùng trong lòng.
Tiếng chuông cửa vang lên, kéo Tiffany ra khỏi những suy nghĩ miên man. Cô quay lại và nhận ra là Lâm.
"Chào em, Tiffany," anh nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng có chút căng thẳng. "Hôm nay anh đến, chỉ muốn nói chuyện một chút."
Tiffany mỉm cười. "Chào anh, Lâm. Ngồi đi, anh muốn uống gì?"
Lâm ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, ánh mắt không rời khỏi Tiffany. "Em có muốn cùng anh uống cà phê không?"
Cô hơi ngập ngừng, rồi gật đầu. "Được rồi, nhưng hôm nay quán hơi vắng vẻ, có lẽ chúng ta sẽ có thời gian trò chuyện."
Lâm cười khẽ, ánh mắt anh lúc này đầy chân thành. "Anh biết, Tiffany. Anh đến đây không phải để gây áp lực cho em. Chỉ là anh muốn gặp lại em, như những lần trước thôi."
Tiffany nhìn Lâm, lòng cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô không biết tại sao mình lại muốn nói chuyện với anh nhiều như vậy. Mọi thứ bây giờ đã khác biệt. Không còn những hiểu lầm hay khoảng cách như xưa, ít nhất là trong cái nhìn của Lâm.
Trong khi cô pha chế cà phê cho Lâm, anh ngồi im lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa vẫn rơi lất phất. Tiffany không nói gì, nhưng cảm giác trong cô lúc này là sự an yên lạ thường. Một phần trong cô muốn có sự thay đổi, muốn có một kết thúc đẹp cho câu chuyện đã quá dài này, nhưng một phần khác lại sợ phải đối diện với những đau thương trong quá khứ.
Khi cô đặt ly cà phê lên bàn, Lâm khẽ nhìn cô. "Tiffany, em biết không, anh không nghĩ rằng mình sẽ quay lại đây một lần nữa. Nhưng khi anh đến, anh nhận ra một điều: Anh chưa bao giờ quên em. Anh đã từng nghĩ rằng mình có thể quên em, nhưng càng xa em, anh càng nhận ra rằng không thể."
Tiffany đứng im, cảm thấy trái tim mình bối rối. Cô không biết phải trả lời như thế nào. Những lời nói của Lâm khiến cô cảm thấy một sự xúc động lạ kỳ. Cô có muốn chấp nhận tình yêu đó nữa hay không? Hay cô đã quá mệt mỏi với tất cả những nỗi đau đã qua?
"Em hiểu mà, Lâm," Tiffany nói nhẹ nhàng, đôi mắt cô nhìn xuống mặt bàn. "Em biết anh đã nghĩ gì. Nhưng em không thể ngay lập tức quên đi tất cả những gì đã xảy ra. Cũng giống như anh, em đã có những tổn thương, và những tổn thương đó không thể chữa lành trong một sớm một chiều."
Lâm gật đầu, sự hiểu biết trong ánh mắt anh khiến Tiffany cảm thấy an tâm phần nào. "Anh không yêu cầu em phải quên đi tất cả. Anh chỉ muốn em biết rằng anh vẫn ở đây, và nếu em cho phép, anh sẽ ở lại bên em. Anh không hứa sẽ làm mọi thứ ngay lập tức, nhưng anh hứa sẽ không bỏ cuộc."
Một tiếng cười trong trẻo vang lên từ phía cuối quán. Tiffany quay lại nhìn và thấy Daisy đang đứng cạnh cửa, đôi mắt bé nhìn họ tò mò. Cô bé bước lại gần và nắm tay Lâm, khiến cả hai giật mình.
"Chú Lâm, lần sau chú lại chơi với con nhé?" Daisy hỏi, đôi mắt ngây thơ nhìn anh đầy mong đợi.
Lâm cúi xuống, cười hiền hậu. "Tất nhiên rồi, Daisy. Chú sẽ quay lại chơi với con."
Tiffany cảm thấy trái tim mình như được xoa dịu. Cô nhìn con gái, rồi lại nhìn Lâm, lòng bỗng dâng lên một sự cảm động sâu sắc. Daisy thật sự rất thích Lâm, và có lẽ đó cũng là một phần khiến Tiffany không thể dễ dàng từ chối anh.
Lâm nhìn Tiffany và nhẹ nhàng nói. "Anh hiểu em, Tiffany. Anh không muốn gây thêm áp lực. Nhưng nếu em cho phép, anh sẽ luôn ở đây, bất cứ khi nào em cần."
Tiffany mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Daisy. "Cảm ơn anh, Lâm. Nhưng em cần thời gian. Em cần phải ổn định công việc trước đã. Chi nhánh mới ở địa điểm A sẽ mở trong vài tháng nữa. Sau khi mọi thứ ổn định, em sẽ nghĩ về chuyện tình cảm cá nhân."
Lâm nhìn cô, một chút thất vọng hiện lên trong ánh mắt, nhưng anh vẫn gật đầu. "Anh sẽ chờ em, Tiffany. Anh biết em cần thời gian, anh sẽ không thúc ép."
Tiffany nhìn anh, rồi cúi đầu. "Em rất cảm ơn anh đã hiểu. Để mọi thứ diễn ra tự nhiên thôi, Lâm. Em không muốn tạo ra một áp lực nào cho mình hay cho anh."
* * *
Sau khi Lâm rời đi, Tiffany cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng không khỏi lo lắng về tương lai. Dù sao, việc tập trung vào công việc và con gái vẫn là ưu tiên hàng đầu của cô. Nhưng lòng cô không thể không suy nghĩ về những gì Lâm đã nói, và về mối quan hệ ngày càng gần gũi giữa họ.
Ngay lúc đó, một nhân viên hớt hải chạy vào quán, mặt tái mét. Tiffany nhìn lên, cảm nhận được sự lo lắng.
"Chị Tiffany, có chuyện rồi ạ!" Nhân viên nói, thở hổn hển, rồi vội vã đưa điện thoại cho Tiffany.
Tiffany nhìn vào màn hình, sắc mặt cô lập tức thay đổi. Một bài viết trên mạng xã hội đang lan truyền nhanh chóng, với nội dung bôi nhọ và chỉ trích quán cà phê của cô. Không chỉ vậy, còn có tin đồn rằng Tiffany đã "cướp bạn trai" của Linh, làm tổn hại đến danh tiếng của cô và quán cà phê.
Tiffany cảm thấy nỗi bực tức dâng lên, lòng cô se thắt lại. Cô siết chặt điện thoại trong tay, cố gắng kiềm chế cơn giận.
"Chị Tiffany, làm sao bây giờ?" Nhân viên lo lắng hỏi.
Tiffany cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơn giận trong cô đang dâng cao. "Tìm cách làm rõ sự thật và phản hồi ngay lập tức. Đừng để những tin đồn này lan rộng thêm nữa. Liên hệ với những khách quen của quán để họ có thể lên tiếng bảo vệ chúng ta."
Đúng lúc đó, Lâm quay lại quán, đã nghe được thông tin qua mạng xã hội. Anh nhìn thấy sự bối rối và lo lắng trên mặt Tiffany, và không chần chừ mà tiến lại gần cô.
"Tiffany, anh có thể giúp em. Anh sẽ ra mặt làm rõ mọi chuyện," Lâm nói, ánh mắt anh đầy quyết tâm.
Tiffany ngẩng lên nhìn anh, rồi lắc đầu.
"Không, Lâm. Anh không thể làm vậy," Tiffany nói, giọng nghiêm nghị. "Em không muốn nhờ vả ai, và càng không muốn sự việc này bị đẩy đi quá xa. Quán cà phê này là tâm huyết của em. Nếu em không bảo vệ nó, không ai có thể làm thay em. Và nếu anh ra mặt, sẽ chỉ càng khiến Linh có cớ để bôi nhọ thêm."
Lâm nhìn cô, vẻ mặt đầy sự tiếc nuối. "Anh hiểu, nhưng anh không thể đứng nhìn em một mình chiến đấu. Anh sẽ luôn ở đây nếu em cần."
Tiffany cảm thấy lòng mình tràn đầy cảm kích, nhưng cô vẫn kiên quyết. "Cảm ơn anh, Lâm. Nhưng lần này, em sẽ tự lo. Để mọi chuyện trôi qua, em không muốn thêm bất kỳ rắc rối nào nữa."
Lâm không nói gì thêm, chỉ nhìn cô một lúc lâu trước khi quay người rời đi, anh muốn tôn trọng quyết định của Tiffany nhưng anh cũng không thề nhìn cô tự chiến đấu, có lẽ ngày trước anh đã quá dễ dãi và nhẹ nhàng với Linh rồi, hiện tại không phải là lúc đánh thương ai, anh có người con gái cần bảo vệ và giữ gìn.
Tiffany nhìn vào điện thoại, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tức giận. Cô không thể tin được điều này lại xảy ra ngay lúc này, khi mọi thứ đang dần trở lại bình thường. Bài viết trên mạng rõ ràng là một sự vu khống trắng trợn. Nhưng cô biết, sẽ không dễ dàng để giải quyết mọi chuyện.
Cô siết chặt điện thoại trong tay, cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. "Lập tức tìm cách phản hồi bài viết đó đi. Liên hệ với các khách hàng của chúng ta để làm rõ mọi chuyện."
Nhân viên gật đầu, vội vàng đi ra ngoài. Tiffany đứng lặng, nhìn theo cô, lòng nặng trĩu. Mọi thứ đang dần trở nên rối ren, và cô không biết liệu mình có thể vượt qua cơn bão này hay không.
Cô thở dài, rồi nhìn vào chiếc ly cà phê của Lâm, vẫn còn vết nước. Liệu anh có thể chờ đợi cô lâu hơn như anh đã nói không? Cô cũng không chắc chắn đến thời điểm đó bản thân cô có thể rõ ràng cho Lâm một câu trả lời nhất định.[/BOOK]
==>>
Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.
Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn
VNO