Cổ Đại [Edit] Thềm Ngọc Xuân Đình Tuyết - Tây Thế Lợi Tần

Discussion in 'Đã Hoàn' started by duongtanmua, Jan 17, 2025.

  1. duongtanmua

    Messages:
    0
    Chương 90: Kẻ đạo đức giả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ý thánh nữ là ta là con cháu Cửu Tiêu tộc sao?"

    "Không biết tiên nhân sinh vào năm nào? Có thể cho Diễm Nùng biết được không?" Nàng ta suy tư một hồi, e ngại hỏi tuổi tác của Thành Bích có phần đường đột, bất kính.

    "Bần đạo chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ, được sư phụ mang về nuôi dưỡng. Từ nhỏ đã cùng sư huynh lớn lên ở Ngọc Khê sơn, không rõ lai lịch cha mẹ, cũng chưa từng được ai nuôn chiều. Nên những gì thánh nữ hỏi, bần đạo cũng không thể trả lời được."

    Mọi sự trùng hợp, ngàn đầu mối rối ren, càng gỡ lại càng rối. Hóa ra lại là một ván cờ bế tắc.

    Rốt cuộc nàng và vị thánh nữ thế hệ trước - Vũ Lạc có duyên phận gì chăng? Lúc bế tắc nhất, những lời nói tiếp theo của Diễm Nùng bỗng chốc khiến tình thế xoay chuyển.

    Hóa ra vị thánh nữ Vũ Lạc kia họ Lương, lúc trốn khỏi Tây Nam đã mang trong mình giọt máu của người khác.

    "Vũ Lạc xinh đẹp, tài giỏi, cổ thuật xuất thần nhập hóa. Trưởng lão định gả nàng cho thiếu chủ Ngũ Độc tộc, nhưng năm đó có một công tử phong độ tuấn tú từ Trung Nguyên đến. Không ai biết lai lịch vị công tử đó, người lớn trong tộc kể lại, thánh nữ Vũ Lạc nhắc đến người ấy luôn rạng rỡ, gọi hắn là 'Hoàn lang'.."

    Thành Bích ngước nhìn nữ tử trong tranh, giọng nói pha chút thương cảm: "Vị 'Thám hoa điểm mực' năm xưa chẳng phải họ Hoàn sao? Dung mạo phi phàm, phong thái tiên nhân, khiến cho bao công tử danh môn kinh kỳ phải hổ thẹn. Vô số thiếu nữ khuê các say đắm, ngay cả hoa khôi thanh lâu cũng xin được hiến dâng. Thế mà thần nữ có tình, tình lang lại vô ý, đến cuối cùng hương tan ngọc nát, ra đi trong cô độc~"

    Vị "Hoàn lang" này nổi tiếng phong lưu, mẫu phi năm xưa khi nhắc tới vẫn còn bâng khuâng. Hơn nữa, chuyện "duyên nghiệt" giữa dì và hắn ta trước khi vào cung càng khiến người ta thán phục. Hắn ta như vị thần tiên giáng trần, là hình mẫu lý tưởng của mọi thiếu nữ thời ấy. "Gió xuân đắc ý ngựa phi nhanh, một ngày ngắm hết hoa trên thành". Hắn ta cưỡi ngựa, áo choàng bay bay trong gió, nghiêng mình trên cầu, vô số kỹ nữ vẫy gọi, đúng là phong lưu đệ nhất thiên hạ. Những bóng hồng hắn gặp gỡ, chút nợ tình cảm hắn trót mang, biết bao cho vừa?

    Ai ngờ, Tây Nam xa xôi cách kinh thành hàng ngàn dặm, Nguyệt lão lại se duyên cho hai người này nếm trải nỗi khổ tương tư.

    "Tiên nhân có biết giờ hắn ở đâu không?" Thấy Thành Bích rõ ràng mọi chuyện về vị "Hoàn lang" ấy, Diễm Nùng càng thêm quan tâm, nôn nóng.

    "Hắn họ Hoàn, tên Hành, tự Phất Ngọc, là vị 'Thám hoa điểm mực' năm xưa. Bị Chiêu Huấn hoàng hậu dùng thuốc độc giết chết tại Hoàn phủ, sau đó bị tiên đế đào mộ, giận dữ quất xương, thiêu thành tro bụi.."

    Diễm Nùng dù từng trải, nhưng nghe thấy Thành Bích kể lại bình thản như vậy cũng phải rùng mình. Nàng ta không hỏi nữa mà lưỡng lự nói: "Tiên nhân vẫn còn giận bệ hạ sao? Ta tự xưng xinh đẹp, không kém cạnh ai, từ Tây Nam một đường bắc thượng, nhìn hết thiên hạ, chẳng có ai khiến ta động lòng. Những người ngưỡng mộ ta nhiều vô số, họ khen ngợi ta, dùng tiền tài quyến rũ ta có, dịu dàng, tân tâm có, nhưng chẳng qua chỉ vì ham muốn sắc đẹp, đều là kẻ bạc tình vô nghĩa. So với họ, bệ hạ đối với tiên nhân là chân tình, sẵn sàng hy sinh bản thân."

    Mỗi ngày một bát máu rồng, ai nhìn mà chẳng xót xa? Nhưng dù mọi người khuyên can thế nào, bệ hạ vẫn một mực kiên trì, thậm chí khi cắt máu, khóe miệng hắn còn nhếch lên nụ cười.

    Diễm Nùng am hiểu cả cổ thuật lẫn y thuật, nàng ta biết rõ Thành Bích chỉ là người chết đi sống lại, không thể bắt được mạch đập, dù nàng muốn giấu cũng vô ích. Ai ngờ, Diễm Nùng đến điện Hiến Hiền chỉ để nói thay cho Tạ Tiêu?

    Thành Bích mỉm cười, nụ cười này vừa mang vẻ đẹp thanh cao như hoa sen, lại vừa quyến rũ, nồng nàn hơn hoa màu đơn, khiến người ta khó lòng rời mắt: "Ý thánh nữ là muốn ta đến gặp hắn sao?"

    "Vì xây dựng" Dẫn Phụng Đài "cho người, sáng nay trên triều hắn đã hạ lệnh xử tử mấy vị nguyên cán bằng hình phạt" ngũ mã phanh thây "..."

    Hành động này gây chấn động lớn, hoàn toàn khác với Tạ Sùng luôn ra vẻ yêu thương danh tiếng, luôn cảnh giác với những vị quan can gián dám liều chết nói thẳng. Tuy bề ngoài Tạ Tiêu ôn hòa nhưng lại rất quyết đoán, không cho phép bất kỳ ai chất vấn uy quyền của mình. Mấy vị nguyên cán muốn lưu danh thiên cổ kia chết thật oan uổng. Tạ Tiêu chẳng mấy quan tâm đến việc "khiến thiên hạ hàn lòng", sai người chuẩn bị hàng nghìn bộ áo tang, đám tang dài mười dặm. Thế nhưng lại nghiêm lệnh không được khắc chữ nào lên bia mộ. Liệu họ còn cách nào để lưu danh muôn thuở nữa đây?

    "Dẫn Phụng Đài" vẫn được xây dựng, sủng ái vẫn dành cho người. Trân bảo dị bảo, lụa là gấm vóc trong cung đều đổ dồn về cho Lạc Vân tiên nhân. Hắn bằng mọi giá phải khiến mỹ nhân cười. May mà hắn vẫn siêng năng triều chính, chăm chỉ xử lý tấu chương. Nếu không, triều đình đã rối loạn từ lâu.

    "Bọn họ nói ta là yêu nữ, làm cho vua mê muội, hại nước hại dân như Bao Tự, Đát Kỷ ngày xưa. Khiến bệ hạ mơ mộng hão huyền về trường sinh bất lão. Nhưng có ai biết đó có phải là thứ ta mong muốn. Thứ ta mong muốn chỉ là một chữ 'sống' mà thôi. Cho dù ta có nói ra thì có ai tin?"

    "Bệ hạ anh tuấn, lại nắm giữ thiên hạ, điều đáng quý nhất chính là lòng chân thành, tình yêu như biển cả ấy. Chốn hồng trần này, nữ nhân nào có thể cưỡng lại, chẳng lẽ không khiến tiên nhân quay đầu nhìn lại?" Diễm Nùng thực sự không hiểu.

    "Có vẻ thánh nữ vẫn chưa hiểu được chữ 'tình'. Ta và hoàng thượng, chỉ là mối quan hệ nhất thời, chẳng hề có tình cảm, huống hồ hắn chưa bao giờ hỏi ta muốn gì? Núi vàng núi bạc tuy tốt nhưng vẫn có người vứt bỏ như giày rách. Kẻ lăng nhăng quay đầu cũng vậy, chút tình cảm muộn màng không bằng một bát mì nóng trong tay. Hắn làm vậy chỉ là mượn danh nghĩa của ta, làm việc của hắn thôi."

    Ai hơn ai chứ? Nàng như cá nằm trên thớt, chỉ có thể để hắn sắp xếp. Hắn lợi dụng nàng rồi lại tự cho mình cao thượng, thật khiến người ta căm hận nghiến răng. Chắc chỉ có nàng mới dám mắng hắn là kẻ đạo đức giả thôi.
     
  2. duongtanmua

    Messages:
    0
    Chương 91: Có thể vui cùng nàng (hơi H)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  3. duongtanmua

    Messages:
    0
    Chương 92: Lừa đời trộm danh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam nữ hoan ái, vốn dĩ cuồng nhiệt ngây ngất, nàng bị hắn dùng ngón tay trêu chọc, đưa lên đỉnh điểm khoái lạc, thế nhưng sau đó lại là vô tận trống rỗng và tỉnh táo.

    Ngay sau đó, nàng rút con dao găm sắc bén giấu trong tay áo kề sát cổ hắn, nhưng cánh tay lại yếu ớt, lưỡi dao rời vỏ không khống chế được, cứa một đường nhỏ trên cổ hắn, máu chảy rỉ ra.

    Lúc này bên cạnh hắn không có một ám vệ nào, chỉ cần nàng hơi dùng sức một chút là có thể lấy mạng hắn.

    Tạ Tiêu khẽ nhếch môi cười, tựa như hoa lê điểm xuyết trên nền giấy Tuyên Thành, hoàn toàn không coi lưỡi dao trên cổ là mối đe dọa, ngược lại còn có chút thích thú, xem như thú vui chốn khuê phòng. Hắn nhẹ nhàng đẩy lưỡi dao ra một chút rồi cười nói: "Hồng nhan họa thủy - Đúng là lòng dạ đàn bà độc ác nhất. Khanh nỡ lòng nào làm trẫm bị thương?"

    Đôi mắt vừa rồi còn đong đầy xuân tình, giờ đây lại lạnh lùng đến thấu xương: "Xin hỏi Bệ hạ, vừa rồi là đang xem bần đạo thành Nguyên Túc hoàng hậu sao?"

    Hắn giật lấy con dao găm trong tay nàng ném ra xa ba thước, bản thân lại càng ôm nàng chặt hơn, ghé sát tai nàng, giọng nói khàn đặc: "Khanh hà tất phải úp úp mở mở với trẫm như vậy? Tất cả những gì trẫm làm đều là vì nàng."

    Những người đó, những kẻ dù là cố ý hay vô tình đồng lõa với tội mưu phản của Thành gia, những vị ngôn quan bị hắn ban chết, tru di cửu tộc.. đều là đợt cuối cùng..

    Kể từ khi đăng cơ, hắn đã dành sáu năm, bề ngoài là thiết huyết lãnh khốc, chỉnh đốn triều cương, nhưng trên thực tế tất cả đều là để trả thù cho nàng.

    Thế nhưng Tạ Tiêu quên mất, rõ ràng chính hắn là người châm ngòi, "Vong dương bổ lao" - mất bò mới lo làm chuồng, rốt cuộc là muốn lấy tiếng thơm cho ai, không cần nói cũng biết.

    Hóa ra hắn đều biết, từ lúc nàng tiến cung hắn đã biết thân phận của nàng. Thành Bích cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, nếu không phải vịn vào chiếc bàn nhỏ thì đã ngã khuỵu xuống đất. Nàng lùi về phía sau vài bước, cười nhạt một tiếng: "Vậy xin hỏi Bệ hạ, cùng với ả hề này diễn vở kịch suốt mấy tháng nay, ngài vui vẻ chứ?"

    Giọng điệu của nàng cũng chẳng khác gì hắn, vừa rồi hắn còn hỏi nàng "có vui vẻ không", hai người đều "tâm hoài quỷ thai", lại giả vờ ân ái, triền miên, chẳng phải là điều trớ trêu nhất trên đời hay sao?

    Hắn đưa tay về phía nàng, tựa như lúc hai người còn mặn nồng: "A Vũ, lại đây với Túc Hưng ca ca nào!"

    Túc Hưng là cái tên nàng đặt cho hắn, thế mà giờ đây nó lại trở thành cơn ác mộng, lời nguyền rủa nàng. Nàng lùi về sau vài bước, ánh mắt hoảng sợ: "Ngươi đừng lại gần, đừng lại gần đây!"

    Nàng luống cuống bỏ chạy, theo động tác của nàng, làn da trắng nõn như tuyết lộ ra gần hết, chỉ còn nhụy hoa ẩn hiện dưới ánh nến.

    Cảnh đẹp trước mắt, hắn chẳng thể rời mắt, Tạ Tiêu gân xanh nổi lên trên cánh tay, ánh mắt cháy bỏng nhìn chằm chằm vào nàng, ngay lập tức ôm chặt lấy nàng đang hoảng loạn chạy trốn, bất chấp sự giãy giụa, cắn xé của nàng.

    Tri Tuyết và Chiết Trúc đứng bên ngoài nghe thấy tiếng động lại tưởng xảy ra chuyện không hay, không kịp nghĩ ngợi liền xông vào, thế nhưng lại bị chiếc nhẫn bạch ngọc bay từ trong bóng tối ra chặn lại cùng với tiếng quát lạnh lùng của hắn: "Lui xuống!". Dù sao trong điện cũng là Thiên tử của Đại Du, ai dám làm trái, hai người họ chỉ có thể một người ở lại canh gác bên ngoài, một người vội vàng đi tìm Thiên Nhất Pháp sư.

    Cảnh này sao mà quen thuộc đến thế, ban đầu khi hắn giam cầm nàng ở điện Vị Ương, cũng là dùng ngàn lời ngọt ngào vuốt ve, thế nhưng nàng vẫn khóc đến khan cả giọng, cổ họng khàn đặc, không thể nói nên lời.

    Hắn giam cầm nàng, siết đến mức hai cổ tay nàng tím bầm, vậy mà vẫn dùng hết sức lực nói: "A Vũ, trẫm vốn không muốn vạch trần sớm như vậy, nhưng trẫm thật sự không thể chịu đựng nỗi đau khổ chia xa với nàng thêm nữa. Trẫm không tin ma quỷ, không tin trời, nhưng nàng đã trở lại.."

    Cuối cùng hắn cũng có cơ hội thổ lộ nỗi nhớ mong, nhưng môi nàng tím tái, cả người run rẩy không thể tự chủ: "Thành gia một trăm hai mươi sáu mạng người, nằm xuống không nhắm mắt, đêm đêm hiện về đòi mạng, ta sao có thể bình yên?"

    Nàng kéo áo, cả người tóc tai bù xù, y phục xộc xệch, đã lộ ra không ít chỗ, ai ngờ cảm xúc dâng trào quá mức lại kích động "Trần Lang Cổ" trong cơ thể.

    Thành Bích cắn một nhát vào cổ hắn, móng tay đâm sâu vào trong da thịt hắn, hận không thể xé xác hắn ra, nước mắt tràn ra khóa miệng hòa lẫn với vị máu khiến người ta buồn nôn. Nàng mặc cho ngọn lửa bốc cháy trong người, thiêu rụi cả hai người thành tro bụi.

    "Xin lỗi, xin lỗi.." Vị Thiên tử vốn lạnh lùng lại không ngừng năn nỉ, dường như chỉ cần nàng chịu ở lại, nam nhi quỳ gối, dù cho có nặng như vàng, cho dù giang sơn có tuyệt đẹp như thế nào, tất cả đều không đáng nhắc tới, cho dù có phải đốt cháy bản thân, hắn cũng không tiếc.

    Thành Bích tuy đã say sưa trong men tình, ánh mắt mờ sương, khô khát đến mức mất đi lý trí, nhưng nhân lúc hắn không đề phòng đã nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn, loạng choạng chạy về phía giường.

    "A Vũ, A Vũ.."

    Ngay lúc này, đôi tay của hắn đã ôm chặt lấy eo nàng.

    "Trẫm thề nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích, nàng tin trẫm, nàng tin trẫm có được không?"

    Hơi thở ấm nóng phả vào mặt, Thành Bích đang muốn thoát ra bỗng chốc cảm thấy toàn thân bủn rủn, cả người không tự chủ ngã xuống. Nàng bất giác nói linh tinh: "Không!" Dù nghe không rõ hắn đang nói gì, nhưng dù cho hắn có nói bất cứ điều gì, nàng đều không nghe, không tin, liên tục lặp lại: "Không, ta không thể! Giảo hoạt như rắn, lừa đời trộm danh. Tạ Tiêu, ngươi.. ngươi thật sự khiến ta ghê tởm!"
     
  4. duongtanmua

    Messages:
    0
    Chương 93: Nàng ghét bỏ hắn dơ bẩn

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. duongtanmua

    Messages:
    0
  6. duongtanmua

    Messages:
    0
  7. duongtanmua

    Messages:
    0
    Chương 96: Nàng không thèm quan tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thành Bích tỉnh lại lúc trời đã sáng bừng, thế nhưng ngoài điện lại chẳng có ai dám đến làm phiền giấc ngủ của nàng. Nàng cảm thấy toàn thân rã rời, nhận ra bản thân đang trần trụi nằm gọn trong vòng tay hắn.

    Khuôn mặt nàng vùi sâu trong lồng ngực Tạ Tiêu, còn hắn thì siết chặt lấy eo nàng. Nàng khẽ động đậy, cảm giác phía dưới rất thoải mái, không hề như nàng tưởng tượng. Xem ra hắn đã nhẹ nhàng lau rửa cho nàng.

    Đêm qua, hắn liên tục "tra tấn" nàng hàng giờ liền. Thấy nàng thật sự không thể tiếp tục, ngoại trừ lần đầu tiên vì muốn giúp nàng giảm bớt cơn đau do cổ độc mà có chút thô bạo ra thì những lần sau đều rất dịu dàng, âu yếm, khiến nàng say sưa, ngây ngất.

    Sự kháng cự của nàng lúc này càng giống như "dục cự hoàn nghênh", nàng chỉ có thể bị động chịu đựng, bị hắn "tra tấn" đến mức sưng tấy, thảm không nỡ nhìn.

    Thành Bích ngước lên nhìn Tạ Tiêu đang ngủ say sưa. Hắn luôn ngủ rất nhẹ, vậy mà lúc này lại nhếch môi cười, hình như đang mơ một giấc mơ đẹp.

    Nhìn gương mặt tuấn tú, đôi lông mày rậm của hắn khi ngủ, trông hắn hiền hòa như một vị thư sinh, nhưng nàng biết hắn là một nam nhân mạnh mẽ, từng cầm cung, cưỡi ngựa. Nàng cũng từng thấy hắn khoác lên mình long bào, đội mũ miện uy nghiêm lẫm l liệt, ánh mắt sắc nhọn như dao. Thế nhưng lúc nằm bên cạnh nàng, nàng lại cảm thấy hắn vẫn như xưa, không hề thay đổi.

    Đột nhiên bắt gặp ánh mắt sáng quắc của hắn, nàng lạnh lùng quay mặt đi, không muốn nhìn hắn nữa. Đêm qua chẳng phải hắn ép buộc nàng. Cổ độc phát tác, nếu như trước đây "tử m other cổ" chưa kết hợp với nhau thì nàng còn có thể chịu đựng nổi, nhưng bây giờ chúng đã kết hợp với nhau rồi, nàng sợ rằng sẽ không thể nào chia xa nữa.

    "Đã muộn rồi.." Hắn ôm lấy eo nàng từ phía sau, lật người xuống giường, thuận tay nhặt bộ y phục bị vứt bừa bãi trên nền đất lên. Trên ngực hắn đầy vết xước do nàng gây ra.

    Nhìn xuống cơ thể mình, nàng còn thảm hại hơn, vết thương chằng chịt, từ trên xuống dưới, thậm chí cả bên trong đùi cũng bị hắn cắn đến mức bầm tím. Thành Bích lúc này tâm trạng rất phức tạp, vừa xấu hổ vừa hận, không biết phải đối diện với hắn ra sao.

    Hắn thản nhiên mặc quần áo, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: "A Vũ, đêm qua là trẫm quá vô lễ.."

    Bất cứ người con gái nào được tình lang âu yếm, nhẹ nhàng như vậy cũng sẽ xấu hổ mặt đỏ bừng, chỉ có Thành Bích là cảm thấy bực bội, nàng ném tất cả chăn gối trên giường xuống đất: "Như vậy ngươi hài lòng chưa? Hiện tại ngươi là Chủ của thiên hạ, toàn bộ đất nước này đều thuộc về ngươi, bao gồm cả ta. Nếu muốn, xin mời lấy đi!"

    Cơ thể trần trụi của nàng, làn da trắng như ngọc, trên đó in hằn "tác phẩm" của hắn tối qua, vừa quyến rũ lại vừa bi ai, khiến người ta không nỡ chuyển mắt.

    Tạ Tiêu cầm lấy tấm chăn cuốn chặt lấy cơ thể nàng, vuốt mũi chiếc mũi nhỏ, ngại ngùng nói: "Nàng biết rõ trẫm yêu thương, chiếm hữu nàng không phải bởi vì ham muốn cơ thể nàng, trẫm muốn, là toàn bộ con người của nàng.."

    "Toàn bộ Thành Bích sao? Nàng ta đã sớm hóa thành tro bụi rồi." Giọng nàng toát lên vẻ tự giễu cùng cay đắng. Nàng ném chiếc gối ngọc bích trên giường ra xa, "Choang" một tiếng, chiếc gối vỡ tan tành. "Cút đi! Ta không muốn gặp lại ngươi nữa!"

    Hắn chưa kịp dỗ dành thì bên ngoài Nguyễn Hiển đã lớn gan gõ cửa: "Bệ hạ, tám trăm dặm khẩn từ Bắc cảnh.."

    "Li sơn ngữ bả thanh tiêu bán, dạ vũ lâm linh chung bất oán. Hà như bạc hạnh cẩm y lang, tỉ dực liên chi đương nhật nguyện."

    (Tạm dịch:

    Nửa đêm trên núi Li tâm sự, mưa đêm rả rích, không một lời oán trách. Sao bằng người áo cẩm bạc tình, từng ước hẹn cành đôi lá khép)

    Sau khi Tạ Tiêu rời đi, Thành Bích tựa như người mất hồn không ngừng lẩm bẩm mấy câu thơ kia, không thay quần áo, tóc tai bù xù, ngay cả long huyết do Tri Tuyết mang tới cũng không uống một giọt. Thiên Nhất đạo trưởng tối qua lại đến Huyền Thiên quan ở ngoại ô làm lễ cúng bái, không có mặt trong cung.

    Nàng tuyệt thực ăn, liên tục mấy ngày. Nguyễn đại tổng quản đến mời cũng bị nàng từ chối với lý do cơ thể không khoẻ. Kể từ sau đêm đó, ngày nào hắn cũng đến điện Hiến Hiền ba lần, nhưng đều bị nàng từ chối khéo léo. Người trong cung ai ai cũng nói Lạc Vân tiên nhân được sủng sinh kiêu.

    Chiết Trúc và Tri Tuyết đứng bên cạnh cũng bó tay, long huyết do điện Hàm Chương ngày nào cũng mang tới lại bị nàng hất đi. Mấy ngày liền không gặp, một tiên nữ tươi tắn như hoa như ngọc như vậy mà giờ đây lại trở nên tiều tụy, tóc tóc bạc, tâm như tử hôi.

    Chiết Trúc lại lần nữa hâm nóng long huyết, cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng: "Tiểu thư, người và Bệ hạ.. Nô tỳ thân phận hèn mọn, không dám nói bậy, nhưng nhìn người như vậy chúng nô tỳ thật sự rất đau lòng. Tiểu thư, người hãy nghĩ cho bản thân một chút có được không?"

    Nàng im lặng đưa tay ra: "Đưa thuốc cho ta."

    Thấy nàng đồng ý uống thuốc, Chiết Trúc vui mừng vội vàng mang long huyết tới: "Ôn công tử vẫn chưa trở về sao?"

    "Đạo trưởng vẫn còn ở Huyền Thiên quan, nhưng mà.." Nàng ta ấp úng nói: "Sáng nay Nguyễn tổng quản lại đến đây hai lần."

    Nàng cười khẩy: "Vàng bạc, đá quí, ngươi nghĩ ta thèm quan tâm chắc?"

    Chiết Trúc nói: "Nguyễn tổng quản nói là Bệ hạ ra lệnh trong cung trồng đầy hoa đỗ quyên. Không những ở Ngự Hoa viên, điện Hàm Chương, điện Chính Dương mà ngay cả điện Minh Túy của người cũng có hoa đỗ quyên. Hiện tại trong cung chỗ nào cũng đỏ rực một màu. Ngài ấy còn nói là mong người rảnh rỗi ra ngoài ngắm hoa nữa."
     
    Kog12345 likes this.
  8. duongtanmua

    Messages:
    0
    Chương 97: Mộng tưởng hão huyền

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Kog12345 likes this.
  9. duongtanmua

    Messages:
    0
    Chương 98: Nếu như năm ấy..

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Kog12345 likes this.
  10. duongtanmua

    Messages:
    0
    Chương 99: Lột da, Cạo xương

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Kog12345 likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...