Cổ Đại [Edit] Thềm Ngọc Xuân Đình Tuyết - Tây Thế Lợi Tần

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi duongtanmua, 17 Tháng một 2025.

  1. duongtanmua

    Bài viết:
    0
  2. duongtanmua

    Bài viết:
    0
    Chương 81: Đăng môn cầu thân

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. duongtanmua

    Bài viết:
    0
    Chương 82: Giai nhân hà tầm

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. duongtanmua

    Bài viết:
    0
  5. duongtanmua

    Bài viết:
    0
  6. duongtanmua

    Bài viết:
    0
    Chương 85: Ân đoạn tình tuyệt

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. duongtanmua

    Bài viết:
    0
    Chương 86: Ngọc toái khó toàn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. duongtanmua

    Bài viết:
    0
    Chương 87: Bất quá phàm tục

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. duongtanmua

    Bài viết:
    0
    Chương 88: Chốn thâm cung đổi thay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đời một kiếp một đôi người, khiến cho hai nơi đều tan nát tâm can. Nhớ thương mong ngóng chẳng được gần, trời xanh vì ai mà xuân.

    Giữa trưa hè, nóng bức khó chịu, dù trong điện Hiến Hiền đã đặt chậu băng, nhưng vẫn cảm thấy mồ hôi đầm đìa. Khi ở Ngọc Khê sơn, nàng thường cùng hai nha hoàn thân cận là Tri Tuyết và Chiết Trúc đến suối nước lạnh phía sau núi tắm mát vui đùa. Rừng cây rợp bóng, nước uốn lượn, quả là khoáng đạt biết bao!

    Giờ đây bị đủ loại quy củ trong cung cấm trói buộc, ngẩng đầu chỉ thấy bầu trời vuông vức cùng tiếng ếch nhái kêu inh ỏi, oi bức đến khó chịu. Tri Tuyết và Chiết Trúc càng thêm ân cần hầu hạ, bởi vì thân thể Thành Bích lạnh như ngọc, mát mẻ dễ chịu, gần nàng như có làn gió mát thổi qua, sảng khoái lạ thường.

    Chẳng bao lâu, Tri Tuyết từ ngoài điện bẩm báo: "Tiên nhân, Diễm Nùng thánh nữ từ Tây Nam xin cầu kiến."

    Thành Bích dặn dò Chiết Trúc đem chậu hoa đỗ quyên tàn úa kia xuống, chỉnh trang lại y phục cho chỉnh tề, không còn gì sơ suất mới cho Tri Tuyết mời vị thánh nữ Tây Nam kia vào. Nàng và Diễm Nùng vốn không quen biết, suy đoán có lẽ liên quan đến chuyện cổ trùng "Trường Tương Tư" trong người.

    Nàng bị "giam lỏng" ở điện Hàm Chương mấy ngày nay, cuối cùng Tạ Tiêu cũng chịu thả nàng về điện Hiến Hiền. Chiết Trúc rất khéo léo trong việc chăm sóc hoa cỏ, thế nhưng chậu hoa đỗ quyên mà nàng mang từ ngoài cung vào đã sớm úa tàn, lá vàng rụng, chẳng thể nào hồi sinh.

    Nàng vốn nghiêm khắc trong việc quản giáo hạ nhân, thừa hưởng phong thái uy nghiêm nhưng không kém phần nhân từ của Chiêu Huấn hoàng hậu. Nhìn thấy Chiết Trúc lo sợ bất an, nàng lên tiếng an ủi: "Chốn thâm cung sương gió dày đặc, vốn không phải nơi dung dưỡng những thứ yếu ớt.."

    Chiếc bọc móng tay bằng vàng ròng đính ngọc bích và trân châu trên tay Thành Bích là do Tạ Tiêu sai Nguyễn Hiển đích thân đưa tới. Nàng dùng chiếc bọc móng tay ấy khẽ bới lớp đất ẩm ướt trong chậu hoa, mùi máu tanh xộc lên, nàng nhíu mày, vẻ mặt đầy chán ghét.

    Cùng lúc được đưa tới còn có rất nhiều y phục gấm vóc, phần lớn là màu đỏ rực rỡ, cũng có màu xanh ngọc bích, xanh lá liễu mà nàng thường mặc. Phấn son, điểm trang, mày đen đều là loại thượng hạng. Xem ra đám nữ quan trong cung phụ trách may vá đều xem nàng như sủng phi rồi.

    Tuy nhiên, những bộ y phục đẹp đẽ này cũng không sánh bằng bộ giá y lộng lẫy ngày đại hôn năm xưa. Năm nàng cập kê, dì tặng nàng bộ phượng quan và áo choàng đỏ, là tâm huyết cả năm trời của bảy mươi hai vị thợ thêu tài hoa nhất kinh thành. Trên đó, chỉ vàng thêu thành hình chim phượng hoàng, lông vũ như dát vàng, sáng lấp lánh, còn đính thêm tám mươi mốt viên trân châu, viên nào viên nấy sáng bóng, to tròn. Dì còn hào phóng ban tặng cây trâm cài tóc bằng vàng mà dì từng dùng khi được phong hậu, làm của hồi môn cho nàng.

    Thế nhưng, mọi chuyện lại không như ý muốn..

    Gia tộc Hậu tộc họ Trưởng Tôn, thời kỳ thịnh vượng nhất "nhất môn ngũ hầu", thông gia khắp kinh đô, môn sinh đầy triều đình. Gia tộc trăm năm, trải qua bao thăng trầm, đến thời Bình Đế mới được khôi phục lại thời hoàng kim. Trưởng nữ của dòng họ Trưởng Tôn gả cho đương kim hoàng đế Tạ Sùng làm hoàng hậu, con gái út gả cho Thành vương Tây Nam làm chính phi. Có thể nói, quyền khuynh thiên hạ, không ai sánh bằng.

    Bình đế Tạ Sùng thời trẻ cũng là bậc minh quân, danh tiếng lừng lẫy, cùng Chiêu Huấn hoàng hậu Trưởng Tôn Tuyên Nhu được ví như trời đất tác thành. Nhưng Tạ Sùng vốn đa nghi, tính tình nhu nhược, lại ham mê tửu sắc. Lúc ban đầu, đế hậu ân ái mặn nồng, nhưng tình cảm dần nhạt phai, ân sủng như nước chảy mây trôi. Hai người tính cách trái ngược, khó dung hòa, chẳng bao lâu đã thành oan gia, ngán ngẩm nhìn mặt nhau.

    Trước khi qua đời, dì từng nắm chặt tay nàng, thều thào gọi tên một người đàn ông, tên hắn ta là "Hoàn Hành"..

    Thành Bích dù kiến thức không bằng ai, nhưng cũng từng nghe danh tiếng lừng lẫy của "Tứ công tử thời Sùng Khánh" hai năm về trước. Hoàn Hành là người đứng đầu trong bốn vị công tử, dung mạo hơn người, văn chương xuất chúng, cùng cha nàng được người đời xưng tụng là "Văn võ song toàn". Năm Sùng Khánh thứ hai, Hoàn Hành được Tạ Sùng đích thân chỉ định là thám hoa. Lẽ ra, hắn ta phải là người đứng đầu, nhưng vì lúc hạ bút viết dòng cuối cùng, do sơ ý làm rơi một giọt mực to bằng hạt đậu lên bài thi, nên được người đời gọi là "Thám hoa điểm mực".

    Chính Thành Bích cũng không ngờ rằng, dì trước khi vào cung lại có mối tình sâu đậm với vị "Thám hoa điểm mực" này, hơn nữa trước khi đại hôn còn mang trong mình giọt máu của hắn..

    Đây chính là bí mật mà về sau Tiêu Ngưng Thường dâng cho Tạ Tiêu, cũng là con bài chủ chốt giúp Tạ Tiêu phát động "Sự biến cung Trữ Hoa" đoạt lấy ngôi vị hoàng đế.

    Tiên đế Tạ Sùng cả đời có vô số phi tần, chìm đắm tửu sắc, nhưng lại không ngờ rằng đứa con trai mà ông ta xem trọng nhất, kỳ vọng nhất lại là nỗi nhục nhã lớn nhất của đời ông ta. Và đứa con trai mà ông ta xem thường nhất, ghẻ lạnh nhất, sinh ra trong lãnh cung lại là hy vọng duy nhất của ông ta.

    Trong đó có uẩn khúc gì, Thành Bích cũng không biết rõ ràng, chỉ biết mùa đông năm ấy lạnh lẽo khác thường, thân thể dì mỗi ngày một yếu đi, còn Tạ Sùng thì chìm đắm trong sắc đẹp của những vị tú nữ mới tuyển vào cung. Cửa điện Vị Ương, mười mấy năm nay ông ta chưa từng bước chân vào.

    Ban đầu chỉ cần chờ thái tử đại hôn, trữ quân giám quốc, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Nhưng không hiểu sao từ đêm Đông chí, Tạ Sùng lại miễn cho thái tử thỉnh an. Ba ngày sau, ông ta tước bỏ ấn tín của thái tử, còn điều động cấm quân bao vây Đông cung. Chốn thâm cung chẳng ai hay biết chuyện gì, chỉ trong chốc lát đã đổi thay.

    Để được yên tĩnh, Tạ Sùng trốn vào cung Trữ Hoa cách cung chính khoảng năm mươi dặm về hướng đông nam, mang theo hàng trăm mỹ nữ. Trong số đó, nổi bật nhất là vị sủng phi mới nhập cung không lâu - Thục Hoa phu nhân. Vừa nhập cung được thái y chẩn đoán có thai hơn một tháng, địa vị lập tức lên như diều gặp gió, được phong làm phu nhân, được Tạ Sùng nâng như nâng trứng, hầu hạ cẩn thận.

    Thành vương Thành Chuẩn xin trở về phiên ngoại, nhưng Tạ Sùng nhìn quanh lại chẳng còn ai có thể tin tưởng được. Để tránh đánh rắn động cỏ, ông ta chỉ bí mật sai thái giám mang lệnh bài điều hai ngàn thần ngự quân đến bảo vệ cung Trữ Hoa.

    Chiêu Huấn hoàng hậu lâu năm trong cung, lại chẳng phải dạng vừa, làm sao lại không an bài người trong cung Trữ Hoa để nắm bắt tình hình? Ban đầu, bà nghĩ chỉ là chuyện thái tử dâm loạn, đức hạnh có khuyết điểm mà thôi.

    Thế nhưng sau đó, tiểu hoạn quan phục vụ bên người Tạ Sùng đã liều chết vào cung bái kiến hoàng hậu, mới hay tin Niệm Từ quận chúa đem thư huyết của tiên hoàng hậu vào cung Chính Dương. Chính việc này đã khiến Tạ Sùng nổi giận lôi đình, phế trừ thái tử.
     
  10. duongtanmua

    Bài viết:
    0
    Chương 89: Nữ tử trong tranh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày nay nàng ở điện Hiến Hiền, Nguyễn Hiển - tổng quản thái giám cứ như xoay vòng, gần như ngày nào cũng chạy đến mười lượt, tìm đủ mọi lý do để gặp nàng. Thấy nàng không ưa trân ngọc, ông liền tìm cách lùng sục những món đồ chơi mới lạ độc đáo từ dân gian dâng lên. Nhìn kho báu trong phòng chất đầy ắp mà muốn ngập lối đi.

    Chiếc Trúc đang chải tóc cho nàng, thấy nàng có vẻ kém sắc hơn mọi khi, liền muốn thoa thêm chút diên chỉ: "Cô nương, ý của Nguyễn tổng quản, đến tiểu tỳ còn hiểu rõ, chẳng qua là muốn cô nương đến thăm bệ hạ..".

    Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt mệt mỏi uể oải: "Ta vừa từ điện Hàm Chương về chưa đầy hai ngày, hơn nữa hắn cũng chưa truyền ta.."

    Thành Bích xuất thân gia tộc danh giá, cha nàng cũng là khai quốc công thần, theo Thái tổ xông pha trận mạc, đánh dẹp thiên hạ, được phong vương, trấn giữ Tây Nam, thế tập vĩnh viễn. Từ nhỏ nàng đã được tiếp xúc với vô số trân bảo kỳ trân dị bảo. Suốt thời gian qua, nàng được hoàng thượng sủng ái, ngoài những món đồ Tạ Tiêu thưởng, cả triều đình đều hay tin, từ văn võ bá quan đều nô nức đến điện Hiến Hiền nhỏ bé này dâng bảo vật, khiến nàng hoa cả mắt.

    Chiếc Trúc lúc mới vào cung tóc chỉ cài hai chiếc trâm bạc giản đơn, giờ đây đã được thay bằng trâm ngọc bích, cổ tay đeo vòng ngọc tuyết xanh tinh xảo, giá trị không phải nhỏ. Đó là những món đồ người khác muốn lấy lòng, cố tình thể hiện với người bên cạnh nàng. Hai tỳ nữ luôn kín đáo, những món đồ này đều là Thành Bích dặn dò họ cứ yên tâm nhận lấy, không cần từ chối.

    Mấy ngày nay được sủng ái nồng nàn, Thành Bích lại cảm thấy làm sủng phi thật sự là một nhiệm vụ khó nhằn. Bắt chước Muội Hỉ xé lụa là, bắt chước quý phi thèm quả vải quả anh đào. Gian bếp ngày đêm luôn phải sắc nhân sâm ngàn năm, nấu nấm linh trăm năm, nhưng nàng chẳng đụng đến, coi như nước tưới hoa. Cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải sẽ lặp lại chuyện Bao Tự lấy việc đốt đuốc làm trò đùa sao?

    Sau này nàng mới biết, lụa là gấm vóc, trân quả dị quả cùng vô số thảo dược quý trong kho bạc của hoàng cung đã chất cao như núi, dù nàng có lãng phí cả đời cũng chẳng hết.

    "Người ta thường nói 'nhất nhật bất kiến, như tạc tam thu', người yêu nhau, thích nhau luôn muốn kề cận bên nhau mọi lúc, sao cô nương lại lạnh lùng với bệ hạ như vậy?", Chiếc Trúc vừa chải mái tóc đen nhánh cho nàng vừa hỏi.

    "Ta nhớ rõ ngươi và Tri Tuyết năm nay vừa cập kê phải không? Trong lòng đã có người trong mộng rồi chứ gì?"

    "Cô nương lại trêu chúng tôi rồi, nô tỳ và Tri Tuyết đều sinh vào tháng chín năm nay ạ. Nô tỳ sinh tháng chín, còn Tri Tuyết sinh vào ngày tuyết đầu mùa.."

    Thành Bích mở mắt, ánh mắt sâu thẳm: "Tuy ta xuất gia tu đạo, nhưng Phật gia từng dạy: 'Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng hoạn bào ảnh, như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quan'. Tình yêu nam nữ cũng như vậy mà thôi, 'Vào cửa tương tư, biết chuyện tương tư, tương tư dài lâu dài lâu nhớ, tương tư ngắn ngủi vô cùng vô tận'."

    Nếu nàng là nam tử, đã có thể cầm đao xông pha trận mạc, liều chết với kẻ địch. Giờ phải ngồi đây, trong cung cấm âm u này, chơi những trò tâm cơ, đấu đá nhau như vậy, thật đáng khinh.

    "Nô tỳ vẫn chưa hiểu lắm.."

    Nàng quay lại nhìn vào đôi mắt trong sáng ngây thơ của Chiết Trúc, như nhìn thấy chính mình ngày xưa. "Ngoan ngoãn nghe lời là hạ sách, xa gần lúc ấm lúc lạnh là trung sách, còn để hắn khao khát mới là thượng sách." Nàng vỗ nhẹ vào vai Chiết Trúc, "Không sao, sau này ngươi sẽ hiểu."

    Hắn là hoàng đế, thiên tử, được trời ban cho quyền lực, muôn vạn người phải quỳ gối chầu rạp, tự nhiên sẽ có người ngoan ngoãn phục tùng, kính trọng hắn hết mực. Nàng muốn lấy lòng hắn, lợi dụng hắn, mà cổ độc "Tình Ti Nhiễu" trong người hắn chỉ phát tác vào những đêm trăng tròn. Vậy nàng làm sao có thể để hắn toại nguyện?

    Thay vì rót nước lạnh vào nồi nước đang sôi, chi bằng rút ngay củi dưới đáy nồi còn hơn. Nàng muốn từng bước đưa Tiêu Ngưng Thường lên vị trí cao nhất, rồi sau đó nhìn ả ta rơi xuống vực thẳm, muôn kiếp không thể ngóc đầu lên nổi. Tiêu Ngưng Thường chẳng qua chỉ mới cướp được chút sủng ái không đáng kể, làm sao chịu đựng nổi. Bản mặt giả tốt, hiền thục kia của ả ta nhất định sẽ không thể giữ được lâu đâu mà.

    "Hôm qua ta vừa chế ra một lò Thái Cực Trú Nhan Đan và Phù Dung Hương Cơ Cao, cùng với Kim Đan của cung Trường Ninh, để cho Thuỵ Thanh bên cạnh Ôn Trạch đưa cho quý phi đi."

    "Vâng ạ."

    Nàng trang điểm hơi lâu, chỉ đành vội vã cho người mời thánh nữ Diễm Nùng đang chờ bên ngoài vào trong. Nàng vừa bước vào, hương thơm đã tỏa ngát khắp gian phòng. Một mùi hương kỳ lạ khó tả, vừa giống hương lan lại vừa như xạ hương, nồng nàn quyến rũ. Thành Bích không nhận ra, nhưng người xung quanh đã bị mê hoặc từ lâu.

    "Lạc Vân tiên nhân an khang!"

    "Thánh nữ an khang!"

    Sau khi trao đổi lời chào hỏi, Thành Bích mới nhìn rõ dung nhan vị thánh nữ nổi danh của cửu tiêu tộc Tây Nam này. Nàng không mặc bộ váy đỏ rực rỡ như mọi khi, mà khoác trên mình chiếc váy lụa màu lam nhạt, thêu hoa nhài nở rộ trên nền vải. Mái tóc búi cao, trang trí bằng vài chiếc trâm đính đá mắt mèo và hổ phách, vừa mang vẻ bí ẩn, quyến rũ của người con gái Tây Nam, lại vừa toát lên vẻ thanh tao, nhã nhặn của thiếu nữ Đại Du.

    Thành Bích vốn thẳng thắn, không thích nói xoay, liền đi thẳng vào vấn đề: "Không biết thánh nữ đến đây có phải vì cổ độc 'Tình Ti Nhiễu' trong người ta không?"

    "Tiên nhân thật nhanh nhẹn. Hiện giờ Diễm Nùng đang phụng mệnh bệ hạ, ngài ấy lo lắng cho sức khỏe của tiên nhân, đặc biệt sai ta đến bắt mạch cho người."

    Tuy Diễm Nùng xinh đẹp, nhưng lời ăn tiếng nói, hành động lại rất đoan trang, khiến Thành Bích cũng phải có cái nhìn khác về nàng ta.

    Trước sự thăm dò của Tạ Tiêu, Thành Bích không hề né tránh, thản nhiên xoắn tay áo lên: "Vậy phiền thánh nữ rồi~" Nàng vừa nói vừa ngồi xuống ghế chủ, mỉm cười.

    "Không biết tiên nhân và vị thánh nữ thế hệ trước của cửu tiêu tộc - Vũ Lạc có quan hệ gì không?" Diễm Nùng vừa nói vừa lấy ra một bức tranh cuộn trong người, cẩn thận mở ra. Bức tranh vẽ một người con gái xinh đẹp, thanh tú, khẽ cúi đầu, góc mặt như đang e ấp cười. Nét duyên dáng ấy như một bông sen trắng tinh khiết, khiến người ta không thể rời mắt.

    Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất là dung nhan nữ tử trong tranh lại giống hệt nàng..
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...