Hồi ức dưới cơn mưa Tác giả: Ngồi buồn Thể loại: Đam mỹ, hiện đại Văn án: Minh, một nhiếp ảnh gia tài năng nhưng ẩn mình, luôn cố gắng trốn tránh quá khứ đau thương của mình. Câu chuyện của anh bắt đầu khi anh gặp Vũ – người đàn ông đầy kiên nhẫn và yêu thương, đã dạy anh cách nhìn lại cuộc sống qua ống kính. Dần dần, Minh mở lòng, để tình yêu nảy nở trong những khoảnh khắc giản dị, ấm áp bên Vũ. Nhưng, khi Minh tưởng chừng đã tìm thấy ánh sáng trong cuộc đời mình, một tai nạn giao thông bất ngờ cướp đi Vũ mãi mãi, để lại Minh trong đêm tối của nỗi đau. Đứng giữa sự sống và cái chết, Minh nhận ra rằng tình yêu không bao giờ là một chuyến đi bình yên. Anh phải học cách đối diện với nỗi đau, học cách yêu thương chính mình và tiếp tục sống cho cả những giấc mơ mà Vũ từng trao tặng. Dù Vũ không còn bên cạnh, Minh vẫn tiếp tục chụp những bức ảnh, như một cách để lưu giữ mọi ký ức, mọi khoảnh khắc đẹp đẽ mà anh đã có. Chuyện tình của họ, dù ngắn ngủi, nhưng đủ để chứng minh rằng tình yêu thật sự có thể thay đổi một con người. Và trong bóng tối, chính những ký ức ấy sẽ là ánh sáng dẫn dắt Minh bước qua mọi đau thương, để rồi lại tìm thấy niềm tin vào cuộc sống, dù đôi khi, đó là một con đường đầy nước mắt. * * * Với sự kết hợp giữa tình yêu, sự mất mát và quá trình tìm lại chính mình, câu chuyện này sẽ khiến trái tim bạn không thể không đau đớn nhưng cũng tràn ngập hy vọng, như chính cuộc sống – đôi khi là những giây phút tăm tối, nhưng cũng đầy những điều tốt đẹp đang chờ đón ở phía trước.
Chương 1: Bắt đầu dưới cơn mưa Bấm để xem Những cơn mưa Sài Gòn luôn đến bất chợt, chẳng hề báo trước. Buổi sáng, mặt trời còn gay gắt, cái nóng oi ả bao trùm lên mọi ngóc ngách, vậy mà chỉ vài giờ sau, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, kéo theo những cơn mưa rào xối xả. Đôi khi, Minh cảm thấy những cơn mưa này như một sự phản chiếu của tâm trạng mình. Có lúc, trời mưa để làm dịu đi cái nóng bức của cuộc sống, có lúc lại như một lời than thở, vỗ về những tâm hồn đang đau khổ. Hôm nay, Minh đứng lặng lẽ dưới tán cây trong công viên. Anh giơ chiếc máy ảnh lên, đôi tay siết chặt nó như thể nó là mảnh ghép cuối cùng giúp anh giữ lại chút gì đó cho bản thân giữa cơn bão của cuộc đời. Mưa đã bắt đầu rơi nặng hạt, từng giọt mưa vỡ tan trên lá cây, khiến không gian như càng thêm u ám. Dù vậy, anh không vội rời đi. Trong khoảnh khắc ấy, Minh chỉ muốn chìm đắm vào cảnh vật, cảm nhận từng âm thanh nhỏ bé của thiên nhiên, tìm lại chút bình yên cho tâm hồn mình. Công viên hôm nay vắng lặng, khác hẳn so với những ngày cuối tuần đông đúc. Mưa đã khiến mọi người vội vã tìm chỗ trú, để lại những băng ghế ướt sũng nước và những con đường lát đá bóng loáng. Đối với Minh, khung cảnh này thật đẹp nhưng cũng thật buồn. Những chiếc lá vàng rơi xuống, lững lờ trong không trung rồi nhẹ nhàng chạm đất, tạo nên một bức tranh xám xịt, u buồn. Cảnh vật như phản ánh nỗi lòng của anh – một tâm hồn trống vắng, thiếu vắng thứ gì đó, có lẽ là hy vọng. Minh khẽ điều chỉnh chiếc máy ảnh, cố gắng bắt lấy khoảnh khắc chiếc lá rơi, chao đảo giữa làn mưa. Đối với anh, mỗi bức ảnh không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà còn là nơi anh gửi gắm những cảm xúc, những nỗi đau mà chẳng thể nói ra. Mỗi tấm ảnh là một dấu ấn của quá khứ, là sự tiếc nuối về những thứ anh đã mất đi. Anh không muốn quên, dù cho ký ức có đau đớn đến đâu. Khi anh đang mải mê với công việc của mình, một giọng nói trầm ấm bất chợt vang lên từ phía sau: "Cơn mưa này đẹp quá, phải không?" Minh giật mình, hạ máy xuống và quay lại. Đứng trước mặt anh là một người đàn ông dáng cao, mái tóc hơi ướt vì mưa, trên người chỉ khoác một chiếc áo sơ mi mỏng. Gương mặt anh ta sáng sủa, đường nét cân đối nhưng ẩn chứa vẻ mệt mỏi, như thể anh ta vừa trải qua một ngày dài đầy áp lực. Minh không nghĩ ai lại có thể đứng dưới mưa lâu như thế, nhưng có một điều gì đó ở người đàn ông này khiến anh không thể không nhìn lâu hơn. "Ừm, đẹp." Minh đáp lại một cách ngắn gọn, giọng anh lạnh lùng, mang chút xa cách, như thể cố gắng bảo vệ mình khỏi sự xâm nhập của người lạ. Tuy nhiên, người đàn ông kia chỉ mỉm cười, nụ cười dịu dàng như muốn xua tan không khí u ám của buổi chiều mưa. Anh ta bước thêm một bước, đứng cạnh Minh dưới tán cây rộng, tránh những giọt mưa còn rơi lác đác qua kẽ lá. "Tôi là Vũ. Còn cậu?" – Người đàn ông lên tiếng. Minh ngần ngại. Anh không giỏi giao tiếp, cũng chẳng thích làm quen với người lạ. Tuy nhiên, có điều gì đó trong ánh mắt của Vũ – một sự chân thành khó tả – khiến anh không thể thờ ơ. Minh nhận thấy ở Vũ một điều gì đó quen thuộc, như thể họ đã gặp nhau đâu đó trước kia, mặc dù rõ ràng họ chưa từng quen biết. "Minh." Một khoảng lặng trôi qua. Chỉ còn tiếng mưa rơi đều đặn và âm thanh lá cây khẽ đung đưa trong gió. Minh cố gắng quay lại với chiếc máy ảnh của mình, như thể muốn tránh đi sự chú ý từ người đàn ông kia. Nhưng Vũ dường như không có ý định rời đi. Anh ta đứng đó, bình thản như thể đã quen với những khoảnh khắc như thế này. "Cậu thích chụp ảnh lắm à?" – Vũ phá vỡ sự im lặng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ sức kéo Minh ra khỏi những suy nghĩ mông lung. "Ừ. Đó là cách tôi giữ lại những gì mình sợ mất đi." – Minh trả lời mà không buồn nhìn Vũ, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào khung cảnh trước mặt. Câu nói ấy như một phản xạ tự nhiên, không cần suy nghĩ. Nhưng khi vừa nói ra, anh cảm thấy một cảm giác nhói lên trong lòng. Phải, anh sợ mất đi – giống như đã từng mất tất cả. Vũ im lặng, ánh mắt anh thoáng hiện nét suy tư. Dù chỉ mới gặp Minh vài phút, nhưng anh có thể cảm nhận được nỗi đau sâu kín ẩn sau lời nói ấy. Có lẽ Minh đã từng trải qua điều gì đó mà Vũ không biết, nhưng anh không hỏi thêm. Anh hiểu rằng đôi khi, sự im lặng là cách duy nhất để người ta cảm nhận và hiểu nhau, mà không cần phải thốt ra lời nói nào. Cơn mưa vẫn chưa dứt, nhưng đã ngớt hơn. Những giọt mưa giờ đây rơi nhẹ nhàng, mơ màng hơn, như một bản nhạc êm dịu chậm rãi lan tỏa trong không gian. Vũ tháo chiếc áo khoác mỏng mà anh mang theo, đưa về phía Minh: "Cậu không mang áo mưa đúng không? Dùng tạm đi." Minh nhìn Vũ, ánh mắt thoáng chút bất ngờ. Đây là lần đầu tiên có ai đó đối xử với anh như vậy sau những biến cố. Sự tử tế này, dù nhỏ nhặt, nhưng lại khiến anh cảm thấy khó xử. Cả một thời gian dài, anh đã sống khép kín, không muốn phụ thuộc vào bất kỳ ai, không muốn nhận sự giúp đỡ từ ai. Nhưng trước ánh mắt chân thành của Vũ, anh không thể từ chối. "Tôi không cần. Anh cứ giữ lấy đi." – Minh từ chối, cố gắng giữ sự cứng rắn trong giọng nói. "Không sao đâu, tôi không ngại ướt. Cậu cần hơn tôi." – Vũ cười, nụ cười vẫn ấm áp như vậy, khiến Minh không thể cứng rắn thêm nữa. Anh lặng lẽ nhận lấy chiếc áo khoác, đôi môi khẽ mấp máy: "Cảm ơn." Vũ không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi quay bước đi. Anh không để lại lời chào tạm biệt, cũng chẳng nhìn lại. Dáng anh dần khuất trong làn mưa lất phất, để lại Minh đứng đó, cảm thấy một cảm giác lạ lẫm trong lòng. Trái tim anh bất giác gợn sóng, như thể vừa trải qua một điều gì đó quan trọng, một điều gì đó mà anh chưa từng nghĩ sẽ đến trong cuộc đời này. Ngày hôm đó, Minh không biết rằng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi dưới cơn mưa này sẽ trở thành một dấu mốc quan trọng, đánh dấu sự thay đổi trong cuộc đời anh. Có thể, những cuộc gặp gỡ tình cờ ấy lại chính là những bước ngoặt định mệnh, dẫn dắt ta đến những con đường mà ta chưa bao giờ ngờ tới.
Chương 2: Những nỗi đau không tên Bấm để xem Căn hộ của Minh nằm trên tầng năm của một chung cư cũ kỹ, nơi ánh sáng hiếm khi đủ để xua tan bóng tối trong những góc khuất. Những bức tường đã ngả màu vàng cũ kỹ, trần nhà thấp, tạo cảm giác chật hẹp và tù túng. Minh không bận tâm về điều đó. Thực ra, anh thích cái cảm giác bị bao quanh bởi bóng tối, bởi sự im lặng này. Đối với anh, bóng tối như một lá chắn, giúp anh cảm thấy an toàn hơn, như thể không ai có thể nhìn thấy con người thật của anh, không ai có thể chạm vào những vết thương mà anh đã cố giấu kín. Bên trong căn phòng, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng đến mức ám ảnh. Những bức ảnh được treo trên tường, tất cả đều là những bức phong cảnh mà Minh từng chụp. Anh không bao giờ chụp ảnh người khác. Những gương mặt không phải của anh không thể được lưu giữ trong bộ sưu tập của mình. Minh luôn cho rằng, những bức ảnh phải là những gì không thay đổi, những thứ bất biến, giống như ký ức của chính mình. Không có gương mặt nào xuất hiện trong những tấm ảnh ấy, bởi Minh không muốn lưu giữ hình ảnh của bất kỳ ai. Anh sợ rằng nếu mình ghi nhớ gương mặt của ai đó, thì người đó sẽ ra đi, và anh lại phải đối diện với nỗi đau không tên ấy một lần nữa. Anh đặt chiếc máy ảnh lên bàn, tháo từng bộ phận để lau chùi. Đó là một thói quen không thể thay đổi – giống như cách anh lặp đi lặp lại nỗi đau trong đầu mỗi ngày. Những hồi ức ấy không thể xóa nhòa, dù Minh có cố gắng làm gì đi nữa. Anh nhớ về cuộc gặp gỡ với Vũ dưới cơn mưa chiều hôm ấy. Người đàn ông ấy có điều gì đó rất khác biệt, nhưng Minh không thể gọi tên cảm giác đó. Vũ có vẻ dịu dàng, dễ gần, nhưng lại mang một ánh nhìn xa xăm, như thể có những điều sâu kín mà anh ta không muốn chia sẻ. Minh tự hỏi, liệu cuộc gặp gỡ ấy có thực sự chỉ là một tình cờ, hay là một dấu hiệu gì đó mà anh chưa hiểu hết? Ba năm trước, Minh từng là một người hoàn toàn khác. Anh sống cùng cha mẹ và em gái trong một căn nhà nhỏ, ấm áp. Họ là tất cả đối với anh. Cuộc sống khi ấy đơn giản nhưng tràn ngập yêu thương. Minh là một chàng trai trẻ đầy ước mơ. Anh theo học ngành nhiếp ảnh tại một trường đại học danh tiếng, ấp ủ trong lòng khát khao tạo nên những bức ảnh có thể khiến người ta dừng lại, ngắm nhìn và cảm nhận. Gia đình là nguồn động lực lớn nhất trong cuộc sống của anh, là những người luôn tin tưởng vào tài năng của anh và khuyến khích anh theo đuổi đam mê. Cho đến cái ngày định mệnh ấy. Hôm đó, cả gia đình Minh dự định đi du lịch để thay đổi không khí, nhưng Minh lại từ chối vì bận hoàn thành một dự án chụp ảnh cho trường. Anh đứng trước cửa, vẫy tay chào cha mẹ và em gái, không ngờ rằng đó sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy họ. Chiếc xe gia đình Minh gặp tai nạn trên đường cao tốc, đâm trực diện vào một xe tải mất phanh. Cả ba người qua đời ngay tại chỗ. Khi nhận được tin báo, Minh không thể tin đó là sự thật. Anh chạy đến bệnh viện trong một cơn hoảng loạn, hy vọng rằng có thể làm gì đó để cứu họ, nhưng thứ chờ đợi anh chỉ là ba thi thể lạnh ngắt. Cảm giác ấy, không lời nào có thể diễn tả được. Sau tang lễ, Minh không thể đối mặt với chính mình. Anh tự trách vì đã không đi cùng gia đình, vì nếu anh đi, có lẽ anh đã có thể làm gì đó, có thể cứu được họ. Nhưng tất cả đã quá muộn. Từ đó, Minh rút lui khỏi thế giới, sống khép kín, tự cô lập bản thân và cắt đứt mọi mối quan hệ. Anh không còn muốn gần gũi với ai, không muốn tiếp xúc với những người có thể khiến anh cảm thấy mất mát lần nữa. Tiếng mưa ngoài cửa sổ kéo Minh trở về thực tại. Anh đứng dậy, bước ra ban công. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, những hạt mưa vẫn rơi đều đặn, như những giọt nước mắt của bầu trời. Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực. Những cơn mưa thường đến với anh như một người bạn, họ đến, rồi đi, nhưng luôn để lại dấu ấn trong lòng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Minh cảm thấy trái tim mình dao động. Người đàn ông tên Vũ ấy – tại sao chỉ một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi lại có thể khiến anh nhớ đến như vậy? Minh lắc đầu, cố xua đi suy nghĩ. Anh không muốn mở lòng, không muốn gắn bó với bất kỳ ai nữa. Cảm giác ấy thật kỳ lạ, nhưng Minh lại không thể gạt bỏ nó. Anh tự nhủ với mình rằng mình không cần phải quan tâm đến một người mà mình chỉ gặp trong vài phút. Nhưng trong sâu thẳm, Minh biết rằng mình đã thay đổi, dù không thể nhận ra mình đã thay đổi từ khi nào. Đêm đó, Minh mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, anh thấy mình đứng giữa cơn mưa, bàn tay trống rỗng không còn chiếc máy ảnh. Phía xa, một bóng người đứng đó, nhưng khuôn mặt bị che khuất bởi làn mưa. Minh cố gắng bước đến gần, nhưng mỗi bước đi lại càng làm anh xa hơn. Cảm giác đó thật khó chịu, giống như một phần trong anh đang cố gắng tìm kiếm cái gì đó, nhưng lại không thể với tới. Khi tỉnh dậy, Minh thở dốc. Trái tim anh đập nhanh, nhưng anh không hiểu vì sao. Những ngày sau đó, Minh quay lại công viên vài lần, nhưng không còn gặp Vũ nữa. Anh tự nhủ rằng đó chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, không có ý nghĩa gì đặc biệt. Nhưng càng nghĩ vậy, anh càng thấy khó chịu. Có lẽ trong thâm tâm, Minh đang tìm kiếm một lý do nào đó để gặp lại Vũ, dù anh không thừa nhận điều đó. Vào một buổi sáng, Minh nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ, nhờ anh đến bệnh viện chụp ảnh cho một sự kiện từ thiện. Ban đầu, Minh định từ chối, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng nhận lời. Anh không còn chút hy vọng nào về việc thay đổi cuộc sống của mình, nhưng việc đi chụp ảnh có thể giúp anh thoát khỏi những suy nghĩ đen tối trong đầu. Tại bệnh viện, giữa không gian bận rộn của y bác sĩ và bệnh nhân, Minh vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đó là Vũ – người đàn ông dưới cơn mưa hôm trước. Anh ta đang đứng nói chuyện với một y tá, đôi tay cầm cuốn sổ ghi chép điều gì đó. Minh đứng im tại chỗ, đôi chân như bị đóng băng. Anh không ngờ sẽ gặp lại Vũ ở đây. Khi Vũ ngẩng lên và nhìn thấy Minh, đôi mắt anh sáng lên vẻ bất ngờ xen lẫn niềm vui. "Minh? Cậu làm gì ở đây vậy?" "Tôi.. được nhờ đến chụp ảnh." – Minh lắp bắp, cảm giác bối rối trào dâng. Anh không biết nói gì hơn. Vũ cười, nụ cười vẫn dịu dàng như ngày đầu gặp gỡ. "Tôi là bác sĩ ở đây. Không ngờ lại gặp cậu." Minh không biết nói gì thêm. Trong khoảnh khắc ấy, anh chỉ có thể nhìn Vũ và tự hỏi: Liệu cuộc gặp gỡ này là ngẫu nhiên, hay là một sự sắp đặt của số phận?
Chương 3: Những bước chân đến gần nhau Bấm để xem Công việc chụp ảnh trong sự kiện từ thiện kéo dài suốt buổi sáng. Dù mệt mỏi, Minh vẫn cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ. Anh giữ khoảng cách với mọi người, giống như cách anh luôn làm. Trong không khí ồn ào của những cuộc trò chuyện, tiếng cười của bệnh nhân và nhân viên y tế, Minh lặng lẽ hòa mình vào công việc, cố gắng để không ai chú ý đến sự hiện diện của mình. Thế nhưng, ở đâu đó, ánh mắt của anh vẫn lặng lẽ dõi theo Vũ – người đàn ông đang tất bật giữa những bệnh nhân. Vũ luôn di chuyển không ngừng, từ phòng này sang phòng khác, từ người này sang người khác, như thể anh không biết mệt mỏi. Anh cúi xuống trò chuyện với các bệnh nhân lớn tuổi, cẩn thận kiểm tra từng chi tiết nhỏ. Nụ cười của Vũ luôn hiện diện, ngay cả khi anh đang xử lý những công việc khó khăn nhất. Minh không khỏi tự hỏi, làm thế nào một người có thể vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng đến thế. Đôi khi, Minh bắt gặp những ánh mắt ngưỡng mộ từ các bệnh nhân hoặc đồng nghiệp dành cho Vũ. Anh ta dường như mang trong mình một sức hút đặc biệt – không phải bởi vẻ ngoài, mà bởi sự tận tâm chân thành, thứ mà Minh cảm nhận rõ ràng dù chỉ từ xa. Minh biết mình sẽ không bao giờ trở thành một người như Vũ, nhưng điều đó không ngăn được anh cảm thấy khâm phục. Khi sự kiện tạm dừng vào giờ nghỉ trưa, Minh bắt đầu thu dọn dụng cụ chụp ảnh của mình. Anh chỉ muốn hoàn thành sớm để trở về nhà. Đúng lúc đó, Vũ bất ngờ bước tới. Trên tay anh là hai lon cà phê lạnh, những giọt nước đọng bên ngoài lon phản chiếu ánh sáng mờ nhạt. Vũ đặt một lon cà phê lên bàn trước mặt Minh, nụ cười không bao giờ thiếu trên môi anh. "Chụp xong chưa? Cậu chắc hẳn mệt lắm." Minh ngẩng lên, nhìn lon cà phê trước khi liếc về phía Vũ. Anh không quen với việc nhận sự quan tâm từ người khác, đặc biệt là một người gần như xa lạ. "Cũng không quá mệt. Cảm ơn anh," Minh đáp ngắn gọn, ánh mắt quay trở lại với công việc dang dở. Không như Minh nghĩ, Vũ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt anh hướng ra phía cửa sổ lớn của căn phòng, nơi ánh nắng đang xuyên qua lớp kính mờ, tạo thành những vệt sáng mơ hồ trên sàn nhà. Không khí giữa họ tĩnh lặng trong giây lát, nhưng không hề gượng gạo. "Tôi đã nhìn thấy rất nhiều nỗi đau ở đây," Vũ lên tiếng, giọng anh trầm và nhẹ như gió. "Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng, nơi này cũng là nơi mang lại hy vọng. Còn cậu thì sao? Máy ảnh của cậu, nó có mang lại hy vọng không?" Câu hỏi bất ngờ khiến Minh sững lại. Anh chưa từng nghĩ về nhiếp ảnh theo cách đó. Với anh, máy ảnh chỉ là công cụ để lưu giữ những hình ảnh, cảm xúc cá nhân. Những bức ảnh của anh chưa bao giờ mang ý nghĩa lớn lao hơn thế. "Tôi không chắc. Có lẽ là không." Giọng Minh nhỏ đến mức như anh chỉ đang nói với chính mình. Vũ quay lại, ánh mắt anh chăm chú nhìn Minh như muốn đọc thấu suy nghĩ. "Tôi nghĩ nó có. Những bức ảnh có thể nói lên những điều mà lời nói không làm được. Cậu có bao giờ nghĩ đến việc chia sẻ chúng với người khác không?" Minh khẽ lắc đầu. Ý nghĩ đó chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí anh. Chụp ảnh là cách Minh lưu giữ những khoảnh khắc của riêng mình, không phải để người khác nhìn thấy hay đánh giá. Trước khi Minh kịp trả lời thêm, cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang khi một y tá đến gọi Vũ quay lại làm việc. Đứng dậy, Vũ quay đầu nhìn Minh một lần nữa, khẽ nói: "Hy vọng một ngày nào đó, cậu sẽ thấy điều tôi đang nói." Minh không đáp lại. Anh chỉ nhìn theo bóng lưng Vũ khuất dần qua cánh cửa. Nhưng trong lòng anh, một cảm giác lạ lẫm dần dâng lên, như thể câu nói của Vũ đã chạm đến một góc khuất nào đó mà chính anh cũng không nhận ra. Tối hôm đó, Minh trở về nhà. Không gian yên tĩnh đến mức anh nghe rõ từng tiếng bước chân của mình vang lên. Đặt chiếc máy ảnh lên bàn, Minh thả mình xuống ghế, đầu óc trống rỗng nhưng lại chẳng thể ngừng nghĩ về Vũ. Cách Vũ nói chuyện, cách anh nhìn mọi thứ với sự lạc quan.. tất cả đều quá xa lạ với Minh. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến Minh cảm thấy một chút ấm áp len lỏi trong lòng. Không cưỡng lại được cảm giác thôi thúc, Minh bật máy tính và mở lại những bức ảnh chụp trong ngày. Từng khuôn mặt, từng nụ cười của các bệnh nhân hiện lên trên màn hình. Có người đang mỉm cười rạng rỡ khi nhận được một phần quà nhỏ, có người dù nằm trên giường bệnh nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự biết ơn. Nhìn những bức ảnh đó, Minh bất giác nhớ lại lời nói của Vũ. Có lẽ anh ta nói đúng. Một bức ảnh không chỉ đơn thuần là một hình ảnh; nó có thể chứa đựng cả một câu chuyện, một thông điệp, hoặc thậm chí là một tia hy vọng. Minh ngồi nhìn những bức ảnh rất lâu, lòng anh ngổn ngang những suy nghĩ mâu thuẫn. Anh chưa chắc rằng mình có thể thay đổi cách nhìn về nhiếp ảnh, nhưng lần đầu tiên, Minh cảm nhận được rằng những gì anh làm có thể có ý nghĩa nhiều hơn anh từng nghĩ. Khi đóng máy tính lại, Minh ngả người ra ghế, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc máy ảnh trên bàn. Trong tâm trí anh, hình ảnh nụ cười của Vũ và những lời anh nói vẫn vang vọng. Minh không biết mình có thể thay đổi, nhưng có một điều anh biết chắc: Vũ đã khiến anh bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về thế giới xung quanh mình. Và đôi khi, chỉ cần một sự thay đổi nhỏ trong cách nhìn, cuộc đời cũng có thể mở ra những cánh cửa mới.
Chương 4: Vết thương cũ Bấm để xem Những ngày sau đó, Minh và Vũ gặp lại nhau vài lần. Lần nào, Vũ cũng cố gắng bắt chuyện, còn Minh thì chỉ trả lời cầm chừng. Thoạt đầu, Minh nghĩ mình sẽ thấy khó chịu khi một người lạ mặt cứ cố gắng xen vào cuộc sống của anh. Nhưng lạ thay, sự hiện diện của Vũ dần trở thành điều gì đó quen thuộc. Dù chỉ là những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, những lời hỏi han vu vơ, nhưng chúng giống như ánh sáng nhỏ le lói giữa những ngày ảm đạm trong cuộc đời anh. Một buổi sáng đầu đông, Minh quyết định làm điều mà anh đã né tránh suốt ba năm nay – quay lại nơi xảy ra tai nạn đã cướp đi gia đình anh. Con đường cao tốc vắng lặng như một thước phim cũ mờ nhạt. Những hàng cây hai bên đường đã trút lá, chỉ còn trơ trọi cành khô, như thể cả thiên nhiên cũng đang lặng lẽ tưởng niệm. Minh dừng xe ở một đoạn đường quen thuộc, nơi mọi thứ dường như bị thời gian bỏ quên. Anh bước xuống, chầm chậm tiến về phía trước, cảm nhận được tiếng gió thổi lạnh buốt bên tai. Anh cầm máy ảnh lên, định chụp lại cảnh vật xung quanh như một cách đối mặt với quá khứ. Nhưng đôi tay run rẩy của anh không giữ vững nổi chiếc máy. Ký ức của ngày định mệnh ấy ập đến như một cơn bão, cuốn anh vào trong nỗi đau không lối thoát. Hình ảnh cha mẹ và em gái anh – những nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ, ánh mắt chan chứa yêu thương – tất cả hiện lên rõ mồn một trong tâm trí Minh. Nhưng rồi, chúng nhanh chóng nhòa đi, nhường chỗ cho tiếng hét, tiếng va chạm, và bóng tối mịt mù. Minh quỳ sụp xuống giữa con đường, không thể kiềm nén được cảm xúc. Anh không khóc vì đau đớn, mà khóc vì sự bất lực, vì anh nhận ra mình không thể nào vượt qua được nỗi đau này. Ba năm đã trôi qua, nhưng tất cả vẫn như ngày hôm qua. Anh không thể tiến về phía trước, cũng không thể buông bỏ quá khứ. Minh ngồi đó rất lâu, cho đến khi trời ngả về chiều. Anh lặng lẽ rời đi, mang theo cảm giác nặng trĩu trong lòng. Hôm sau, Minh quay lại bệnh viện với vẻ mặt xanh xao và đôi mắt trũng sâu. Vũ lập tức nhận ra điều bất thường. Thay vì hỏi han ngay, Vũ chọn cách kéo Minh ra một góc yên tĩnh, đưa cho anh một cốc nước và chờ đợi. "Cậu ổn không?" – Vũ lên tiếng, giọng nói dịu dàng như một làn gió nhẹ. Minh cầm cốc nước trong tay, ngần ngại một lúc lâu. Có lẽ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình có thể chia sẻ với ai đó về nỗi đau đã giày vò anh suốt những năm qua. "Tôi mất cả gia đình trong một vụ tai nạn. Hôm qua, tôi quay lại nơi đó, nhưng.." – Giọng Minh nghẹn lại, đôi mắt anh tràn đầy đau khổ và ám ảnh. Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt tay lên vai Minh. Hành động đơn giản ấy lại chứa đựng sự an ủi sâu sắc. Nó như một lời nhắn nhủ thầm lặng rằng Minh không cô độc. "Không dễ dàng để đối mặt với nỗi đau, nhưng cậu đã làm được. Đừng ép bản thân quá." Minh ngước nhìn Vũ. Trong ánh mắt anh, lần đầu tiên, có một tia sáng nhỏ bé lóe lên – không quá rực rỡ, nhưng đủ để mang lại hy vọng. Những ngày tiếp theo, Vũ dần trở thành người bạn đồng hành thầm lặng của Minh. Dù chỉ là những cuộc nói chuyện đơn giản hoặc những buổi cà phê ngắn ngủi, nhưng sự kiên nhẫn và lắng nghe của Vũ giúp Minh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Một ngày nọ, Vũ bất ngờ rủ Minh đi leo núi. "Đi với tôi đi, cậu sẽ thấy khá hơn đấy," Vũ nói, ánh mắt ánh lên sự thuyết phục. Minh ban đầu lưỡng lự. Anh không nghĩ việc rời xa thành phố và trèo lên một ngọn núi có thể làm thay đổi điều gì. Nhưng cuối cùng, trước sự kiên trì của Vũ, anh đồng ý. Chuyến đi diễn ra vào một sáng cuối tuần. Cả hai bắt đầu từ chân núi với balo nhẹ tênh và đôi giày thể thao. Vũ vừa đi vừa kể những câu chuyện hài hước, làm Minh đôi lúc không nhịn được mà bật cười. Đây là lần đầu tiên, sau ba năm dài đằng đẵng, Minh cảm nhận được sự thoải mái thực sự. Đỉnh núi không quá cao, nhưng khi họ đứng trên đó, trước mặt họ là khung cảnh thiên nhiên bao la trải dài vô tận. Gió thổi mạnh, mang theo cảm giác tự do. Minh hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. "Cậu thấy thế nào?" – Vũ hỏi, đứng bên cạnh Minh. Minh không trả lời ngay. Anh nhắm mắt lại, để mọi cảm xúc ùa về. Có lẽ, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được rằng mình vẫn có thể sống tiếp, rằng nỗi đau không phải là điểm dừng chân cuối cùng. "Cảm ơn cậu," Minh nói, giọng khẽ khàng nhưng chân thành. Vũ mỉm cười, nhìn Minh với ánh mắt đầy tin tưởng. "Đừng quên, cậu không cần phải vượt qua mọi thứ một mình. Tôi ở đây mà." Những lời nói của Vũ giống như một chiếc neo giữ Minh lại giữa dòng đời hỗn loạn. Và từ khoảnh khắc ấy, Minh bắt đầu tin rằng, dù vết thương trong lòng có lớn đến đâu, thời gian và sự sẻ chia sẽ giúp anh chữa lành.
Chương 5: Ký ức dưới ánh sáng Bấm để xem Sau lần chia sẻ với Vũ ở bệnh viện, Minh cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Dù anh không nói hết tất cả mọi thứ nhưng việc nói ra những gì đã kìm nén suốt ba năm qua giống như mở ra một cánh cửa nhỏ trong lòng mình vậy. Vũ không cố gắng hỏi thêm hay thúc ép Minh chia sẻ những vấn đề ấy. Anh chỉ ở bên, lặng lẽ nhưng vững chãi, như một điểm tựa mà Minh không ngờ tới. Một buổi chiều cuối tuần, khi Minh đang chỉnh sửa ảnh trong căn hộ của mình, điện thoại bất ngờ rung lên. Là Vũ. "Minh, cậu rảnh không? Tôi muốn cậu giúp một việc." "Giúp gì cơ?" – Minh hơi bất ngờ. "Cứ coi như là một trải nghiệm mới. Đến bệnh viện, tôi sẽ giải thích." Dù không thoải mái lắm, nhưng Minh đồng ý. Anh đến bệnh viện vào lúc trời vừa ngả chiều, ánh nắng vàng óng chiếu rọi qua những khung cửa kính lớn. Vũ đã chờ sẵn ở sảnh, tay cầm một túi vải to. "Đi theo tôi." – Vũ vừa nói vừa, nụ cười bí ẩn ấy khiến Minh không khỏi tò mò. * * * Họ dừng lại trước một căn phòng lớn, nơi tập trung rất nhiều trẻ em đang điều trị bệnh. Lúc hai người đến, tuy đám trẻ quay ra nhìn hai người với gương mặt có hơi ngơ ngác nhưng ánh mắt chúng vẫn sáng lên đầy tò mò và háo hức. Minh cảm thấy lúng túng, không biết mình nên làm gì ở đây. Vũ đặt túi vải xuống, lôi ra một số dụng cụ vẽ tranh, giấy màu và cả vài món đồ chơi nhỏ. Anh quay sang Minh, ánh mắt đầy kiên nhẫn: "Bọn trẻ rất thích vẽ, nhưng phần lớn trong số chúng đều không thể ra ngoài để nhìn thấy thế giới xinh đẹp mà chúng ta được nhìn. Tôi muốn cậu giúp chụp một vài bức ảnh phong cảnh để tặng chúng. Những bức ảnh ấy có thể là cửa sổ để chúng nhìn thấy những điều mà bản thân chúng trước giờ chưa từng được thấy." Minh sững người. Ý tưởng này của Vũ khiến anh ngạc nhiên, nhưng cũng làm tim anh khẽ rung động. Anh không nghĩ rằng những bức ảnh của mình có thể mang lại niềm vui cho người khác, đặc biệt là những đứa trẻ đang chống chọi với bệnh tật này. Chính bản thân anh biết năng lực mình như thế nào, từ trước đến giờ, số người nhờ anh chụp ảnh phải đếm trên đầu ngón tay, mà nếu có thì cũng không phải với gương mặt chân thành như người trước mặt. Nghe được những lời của Vũ, anh cảm thấy tự tin hơn nhiều, gương mặt cũng vì thế mà tươi sáng hơn hẳn. "Tôi sẽ thử." – Minh đáp, tuy giọng anh có hơi nhẹ nhàng nhưng lại mang theo quyết tâm trước giờ chưa từng xuất hiện, điều này cũng khiến chính bản thân anh cảm thấy bất ngờ. * * * Những ngày sau đó, Minh bắt đầu hành trình mới. Anh không chỉ chụp những khung cảnh bản thân anh yêu thích, mà anh còn cố gắng tìm kiếm những góc nhìn đặc biệt – một ngọn đồi phủ đầy hoa dại, một dòng sông uốn lượn dưới ánh hoàng hôn, hay những tòa nhà rực rỡ ánh đèn giữa đêm khuya. Mỗi lần nhấn nút chụp, Minh không còn nghĩ về nỗi đau của mình nữa. Thay vào đó, anh nghĩ đến những đứa trẻ trong căn phòng ấy – những đôi mắt ngây thơ tràn đầy khao khát được thấy thế giới rộng lớn bên ngoài, những gương mặt khát khao được khỏi bệnh để ra ngoài tận hưởng thế giới xinh đẹp ngoài kia. Khi Minh mang những bức ảnh đầu tiên quay lại bệnh viện, Vũ đã chờ sẵn ở đó. Anh cầm những bức ảnh trên tay, ánh mắt ánh lên sự hài lòng. "Cậu đã làm rất tốt rồi." Họ cùng bước vào phòng. Khi những bức ảnh được đưa đến tay từng đứa trẻ, tiếng cười vang lên khắp căn phòng. Một cậu bé nhỏ nhắn, tóc lưa thưa vì hóa trị, giơ bức ảnh lên và thốt lên: "Đây là cầu vồng! Cháu chưa bao giờ thấy cầu vồng ngoài đời!" Minh đứng lặng, nhìn niềm vui rạng ngời trên khuôn mặt đám trẻ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm nhận được ý nghĩa thật sự của những bức ảnh mình chụp. Đó không chỉ là những khung hình tĩnh lặng, mà còn là những mảnh ghép nhỏ bé của hy vọng, mang lại niềm vui cho những tâm hồn đang cần được sưởi ấm. * * * Khi Minh và Vũ bước ra khỏi bệnh viện, trời đã về tối. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh dịu dàng của buổi đêm. Minh quay sang nhìn Vũ, ánh mắt anh đầy biết ơn. "Cảm ơn anh. Nếu như không có anh thì tôi đã không thể làm được điều này rồi." Vũ cười nhẹ, sau đó bước chậm lại, đứng bên dưới ánh đèn đường. "Tôi không làm gì nhiều. Tôi chỉ chỉ cho cậu một hướng đi. Phần còn lại là do cậu thôi, chính cậu là người tự bước đi, là người tiếp tục con đường ấy mà, tôi đâu dắt cậu đâu." Cả hai đứng lặng trong giây lát. Minh nhìn Vũ, lòng trào dâng cảm xúc. Lần đầu tiên sau ba năm dài đằng đẵng, anh cảm thấy trái tim mình dường như đang mở ra, để ánh sáng của người khác bước vào. Trong khoảnh khắc ấy, Minh nhận ra rằng, Vũ không chỉ là một người lạ bản thân anh tình cờ gặp dưới cơn mưa, mà có thể là người sẽ cùng anh bước qua những ngày tháng còn lại, mặc dù anh vẫn chưa đủ can đảm để thừa nhận điều đó. Tương lai đâu ai nói trước được điều gì, hôm nay cười, ngai mai khóc, ngày nọ lại vui. Có những người hôm nay còn vui vẻ, ngày mai gặp lại họ lại là một gương mặt buồn. Anh cũng muốn bước tiếp nhưng ngay bản thân anh cũng không biết bước tiếp theo của anh là bước vào vườn hoa hay một vũng bùn lún mãi mãi không thoát ra được, anh không muốn và anh cũng không dám.
Chương 6: Người cũ trong bóng tối Bấm để xem Minh không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Dương – người từng là tất cả, từng khiến anh yêu đến kiệt cùng, rồi cũng chính tay dập tắt niềm tin trong anh như dẫm nát một đóa hoa mong manh. Thế mà, anh lại đứng đó, giữa triển lãm ảnh, nhìn Dương tiến đến gần mình như chưa từng có những năm tháng vỡ nát. Dương vẫn vậy, vẫn làn da trắng, ánh mắt đượm buồn như thuở nào, chỉ có điều giọng nói lại khiến Minh cảm thấy xa lạ. "Lâu rồi không gặp, em thay đổi nhiều đấy." Minh im lặng, ngón tay siết chặt quai túi máy ảnh. Dương không xưng hô như một người bạn cũ, càng không giống một người từng làm anh tổn thương. Lời nói ấy nhẹ tênh, như thể giữa họ chưa từng có chia ly, chưa từng có những đêm Minh ngồi một mình, gào khóc vì bị phản bội. "Anh đến đây làm gì?" Minh hỏi, giọng khàn khàn. "Nghe nói em mở triển lãm, anh đến xem. Không ngờ.. lại nổi tiếng đến thế." Minh cười nhạt, không phải vì vui. "Anh nói như thể chúng ta vẫn còn là gì đó với nhau." Dương không phản ứng, chỉ nhìn thẳng vào mắt Minh, cái nhìn khiến Minh phải quay mặt đi. Trong anh vẫn còn nỗi giận dữ chưa kịp nguôi, vẫn còn những mảnh ký ức đâm vào tim như gai nhọn. "Em hạnh phúc chứ?" Câu hỏi ấy khiến Minh sững lại. Hạnh phúc? Anh đã từng không dám nghĩ đến từ đó. Nhưng giờ, hình ảnh Vũ bất chợt hiện lên trong tâm trí – người đàn ông đã nhẹ nhàng bước vào đời anh, không vội vã, không toan tính, chỉ mang theo một sự ấm áp khó lý giải. "Không liên quan đến anh." Minh quay lưng bỏ đi, nhưng Dương đuổi theo, giữ tay anh lại. "Anh xin lỗi." Lời xin lỗi buông ra giữa không gian yên ắng, giữa những khung ảnh treo đầy kỷ niệm. Minh đứng im. Một lời xin lỗi sau ba năm im lặng, sau khi Dương bỏ anh đi theo người khác mà không một lời giải thích, liệu có còn ý nghĩa gì? "Anh không có tư cách nói điều đó với em nữa." "Anh biết. Nhưng anh vẫn muốn em nghe." Minh quay lại, lần đầu tiên sau nhiều năm, anh nhìn thẳng vào người từng khiến trái tim mình rỉ máu. "Em đã từng đợi lời xin lỗi này. Nhưng bây giờ em không cần nữa. Em đã có người mới, một người yêu em bằng tất cả sự tử tế. Anh đừng xuất hiện rồi làm rối loạn cuộc sống của em thêm lần nào nữa." Dương lặng đi, ánh mắt anh chùng xuống, rồi anh buông tay Minh ra. "Vậy là em thật sự đã quên anh rồi." "Không ai quên được vết thương sâu như vậy, Dương. Em không quên, em chỉ không còn đau nữa. Đó là điều khác biệt." Minh bước đi, để lại Dương đứng một mình giữa những tấm ảnh đen trắng. Anh biết, Dương không đến đây chỉ để xem triển lãm. Có lẽ là một lời chuộc lỗi, hoặc cũng có thể là vì tò mò. Nhưng Minh không quan tâm nữa. Những cảm xúc từng bào mòn trái tim anh, giờ chỉ còn lại như lớp tro tàn sau một đám cháy. Tối hôm đó, Minh ngồi bên cửa sổ, cầm máy ảnh trên tay. Anh lặng lẽ lướt qua những tấm ảnh cũ – trong đó có cả những bức từng chụp Dương. Anh không xóa chúng. Đối với Minh, ảnh là ký ức, mà ký ức thì không thể chối bỏ, cũng không thể sửa lại. Vũ về muộn. Anh thấy Minh ngồi lặng yên, liền bước tới, vòng tay ôm lấy vai anh từ phía sau. "Em ổn chứ?" Minh gật đầu. Anh tựa đầu vào vai Vũ, nhắm mắt lại. "Hôm nay anh ấy đến." "Anh ấy?" "Dương." Vũ siết nhẹ vai Minh, không hỏi thêm gì. Minh cảm nhận được sự bình tĩnh của Vũ, và cả niềm tin mà anh trao trọn. "Em đã nói với anh ấy, rằng em không còn đau nữa." Vũ không đáp. Anh chỉ siết chặt Minh hơn. Cái ôm ấy như một lời khẳng định – rằng Minh không cần phải quay đầu lại, vì anh đang được yêu thương đúng cách. Đêm hôm đó, Minh nằm trong vòng tay của Vũ, nghe tiếng tim anh đập đều đều. Giữa màn đêm, Minh lặng lẽ nói một câu, không chắc Vũ có nghe được không: "Cảm ơn anh, vì đã đến đúng lúc em cần nhất." Phía ngoài kia, thành phố vẫn ồn ào, vẫn náo nhiệt với hàng ngàn câu chuyện. Nhưng trong căn phòng nhỏ, giữa hai con người mang nhiều vết thương, lại có một điều gì đó rất yên bình – một dạng bình yên không phải vì không có quá khứ, mà vì họ đã học cách sống cùng nó.
Chương 7: Khoảng trống không tên Bấm để xem Minh mơ thấy Vũ rời đi. Không phải cái cách mà một người khuất núi mãi mãi, mà là lặng lẽ thu dọn đồ, đóng cánh cửa phía sau mà không ngoảnh lại. Trong giấc mơ, Minh gào thét gọi tên anh, nhưng cổ họng nghẹn cứng, tiếng gọi không thể bật ra. Cơn mơ tan nhanh, nhưng mồ hôi vẫn túa ra như vừa sống lại một lần chia ly nữa. Tỉnh dậy giữa đêm, Minh bật đèn, nhìn quanh căn phòng quen thuộc. Vũ vẫn đang ngủ bên cạnh, hơi thở đều đều, yên tĩnh. Nhưng nỗi bất an trong Minh không nguôi được. Từ sau lần gặp lại Dương, trong Minh như có điều gì đó bị khuấy động, dù anh không muốn thừa nhận. Hôm ấy, Minh ngồi thẫn thờ trong quán cà phê, nơi anh và Vũ vẫn thường đến. Trước mặt là ly đen đá không đường, lạnh tanh, nhạt thếch. Anh không uống một giọt. Đầu óc cứ vẩn vơ với những câu hỏi không lời giải: Nếu ngày đó Vũ không xuất hiện, liệu anh có tha thứ cho Dương? Nếu Dương không bỏ đi năm ấy, liệu tình yêu của anh có bền lâu? Và nếu một ngày nào đó, Vũ cũng bỏ anh lại thì sao? Minh không dám nghĩ tiếp. Anh trở về nhà, thấy Vũ đang cắm hoa. Vẫn là lọ hoa thuỷ tinh giản dị, vẫn là thói quen của Vũ – luôn để căn nhà ngập mùi dịu nhẹ của sự sống. "Em về rồi." Vũ ngẩng lên, mỉm cười. "Ừ." Minh trả lời khẽ, cởi áo khoác. Anh đứng nhìn bóng lưng Vũ một lúc. Tấm lưng ấy, không cao lớn nhưng đủ làm chỗ dựa. Minh bất chợt tiến đến, ôm lấy anh từ phía sau. "Sao thế?" Vũ hỏi, tay vẫn giữ bó cúc họa mi chưa cắm xong. "Không có gì." Minh dụi mặt vào vai anh. "Chỉ là em thấy nhớ anh quá." Vũ đặt bó hoa xuống, quay người lại, vòng tay ôm Minh. "Em đang sợ điều gì à?" Minh không trả lời. Cảm giác bất an trong anh không rõ ràng, nhưng dần dần tạo thành một khoảng trống không tên, như thể anh biết điều gì đó sắp rạn vỡ. Mà điều đáng sợ nhất là: Nếu nó xảy ra, anh cũng không thể ngăn cản. Những ngày sau đó, Minh bắt đầu nhận ra Vũ hay vắng nhà. Có hôm về trễ, có hôm không ăn tối. Anh nói do công việc nhiều hơn, một vài dự án nhiếp ảnh cộng đồng cần đi xa. Minh không nghi ngờ. Nhưng linh cảm mách bảo anh rằng có điều gì đó Vũ đang giấu. Một tối, Minh đang sắp xếp lại thư viện ảnh thì vô tình nhìn thấy một tệp ảnh mới được tải về máy, không thuộc bộ nào anh từng làm. Đó là loạt ảnh của một nhóm tình nguyện viên ở vùng cao. Vũ không xuất hiện trong ảnh, nhưng phần thông tin cho thấy người chụp là anh. Minh mở tệp nhật ký đính kèm, không rõ vì tò mò hay vì nghi ngờ, nhưng điều anh đọc được lại khiến lòng anh trĩu xuống. "Có những chuyện không nên để Minh biết. Em ấy đã chịu đủ tổn thương, đủ mất mát. Nếu phải chọn giữa việc giữ em ấy bên mình và để em sống một cuộc đời bình thường không lo nghĩ, anh sẽ chọn lùi lại." Minh ngồi sụp xuống sàn. Trong một khoảnh khắc, tim anh đập nhanh đến nghẹt thở. Những dòng chữ không rõ là nhật ký hay thư tuyệt mệnh, nhưng đủ để anh hiểu: Vũ đang chuẩn bị cho một cuộc rút lui. Tối hôm đó, Minh không ngủ. Anh nằm cạnh Vũ nhưng mắt không thể nhắm. Bên ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi lách tách, gõ nhẹ lên mặt kính. Trong lòng Minh, những câu hỏi không ngừng vang lên: Vũ đang giấu điều gì? Một lần nữa, người anh yêu định rời đi mà không nói lời nào sao? Sáng hôm sau, khi Vũ đang chuẩn bị hành lý cho chuyến công tác, Minh chặn trước cửa phòng. "Anh tính đi đâu?" Giọng Minh trầm xuống. "Anh đã nói rồi mà, tuần này phải lên Tà Xùa chụp tư liệu cho dự án." Vũ tránh ánh mắt Minh. "Còn chuyện trong tệp ảnh kia? Anh nghĩ em không thấy sao?" Vũ sững người. Anh không trả lời ngay, chỉ cúi đầu, thở ra một hơi dài. "Anh định đi luôn à?" "Minh.." "Đừng nói với em là anh làm vậy để 'bảo vệ em'. Đừng dùng cái cớ đó để rời bỏ em." Vũ nhắm mắt. "Anh có khối u ở não. Giai đoạn hai. Bác sĩ nói nếu phẫu thuật thì có thể mất trí nhớ. Nếu không, thì chỉ còn vài năm." Trái tim Minh như bị bóp nghẹt. Anh lùi lại một bước, miệng run run. "Vậy nên.. anh định rút lui lặng lẽ?" "Anh không muốn em phải chăm sóc một người bệnh, không muốn em chứng kiến anh dần quên đi tất cả. Minh à, anh yêu em. Nhưng yêu không có nghĩa là kéo em vào vực sâu cùng anh." Minh bật cười, nhưng nước mắt thì rơi. "Thế anh nghĩ em là ai? Một người yếu đuối đến mức không thể yêu trọn vẹn? Nếu em là người bệnh, anh có rời bỏ em không?" Vũ không trả lời. Minh tiến đến, ôm chặt lấy anh. "Em không cần một tình yêu hoàn hảo. Em chỉ cần anh. Chỉ cần chúng ta bên nhau, dù là một năm hay một tháng." Vũ run lên trong vòng tay anh. "Anh sợ lắm, Minh ạ. Sợ lắm.." "Em cũng sợ. Nhưng em thà cùng anh sống hết những ngày cuối cùng, còn hơn sống cả đời mà không có anh." Căn phòng lặng đi. Mưa vẫn rơi bên ngoài, nhưng trong tim Minh, đã có một câu trả lời rõ ràng. Dù phía trước là bóng tối, là đau đớn, anh vẫn chọn ở lại – vì tình yêu này, vì Vũ, và vì chính bản thân anh.
Chương 8: Cái ôm giữa lằn ranh sinh tử Bấm để xem Từ ngày biết bệnh của Vũ, Minh thay đổi. Không còn là người chỉ sống cho nghệ thuật, cho những bức ảnh đượm buồn. Anh bắt đầu sống cho hiện tại, cho từng khoảnh khắc bên Vũ. Cả hai như bước vào một giai đoạn khác của tình yêu: Không còn cuồng nhiệt, không mộng mơ, mà là một sự lặng thầm kiên định – dẫu biết phía cuối con đường là chia ly. Minh đưa Vũ đi khám lại. Kết quả không khả quan. Khối u đã bắt đầu chèn dây thần kinh thị giác, thị lực của Vũ suy giảm dần. Bác sĩ đề nghị nhập viện theo dõi, chuẩn bị tâm lý cho ca phẫu thuật trong vài tháng tới. Minh chỉ nắm tay Vũ thật chặt, không để anh thấy ánh mắt mình đang đỏ hoe. "Em không sao đâu, đừng nhìn anh như thể sắp mất hết mọi thứ vậy," Vũ mỉm cười, nhưng Minh thấy rõ bàn tay anh run lên từng hồi. "Em chỉ đang nghĩ.. sao ông trời có thể bất công đến vậy." "Không. Anh lại thấy như vậy là công bằng. Anh từng nghĩ đời mình sẽ kết thúc trong cô độc. Nhưng bây giờ anh có em. Đó đã là món quà lớn nhất rồi." Minh cúi đầu, môi mím chặt. Anh không muốn khóc trước mặt Vũ. Không phải vì sĩ diện, mà vì anh biết, nếu anh rơi nước mắt, người đau nhất sẽ là người đứng đối diện. Họ dọn về căn hộ nhỏ gần bệnh viện, tiện cho việc điều trị. Không còn những buổi rong ruổi chụp ảnh, không còn những triển lãm ồn ào. Chỉ có căn bếp nhỏ, những buổi sáng cà phê đơn sơ, và tiếng nhạc dịu dàng vang lên trong căn phòng đầy ánh nắng. Một hôm, Vũ đòi đi chụp ảnh hoàng hôn. Minh ban đầu không đồng ý, sợ gió, sợ mệt, sợ ánh sáng làm mắt anh thêm yếu. Nhưng ánh mắt của Vũ lại khiến anh mềm lòng. "Anh muốn ghi lại một lần cuối. Biết đâu sau này, nếu không nhìn thấy nữa.. anh vẫn còn những khoảnh khắc này trong đầu." Minh chở Vũ đến cây cầu phía tây thành phố – nơi họ từng chụp ảnh lần đầu. Trời hôm đó trong vắt. Mặt trời như viên ngọc đỏ, từ từ rơi xuống lòng sông. Vũ giơ máy lên, tay không còn vững như trước, nhưng ánh nhìn vẫn đầy mê đắm. "Cảnh vẫn thế.. mà người đã khác rồi." Anh thì thầm. "Em cũng nghĩ vậy." Minh đáp. "Cảnh vật có thể lặp lại, nhưng con người thì không. Mỗi lần chụp lại là một cảm xúc khác nhau." Vũ gật đầu, đặt máy xuống, quay sang ôm Minh. "Cảm ơn em. Vì đã không bỏ anh." Minh siết chặt anh vào lòng. "Anh cũng đâu bỏ em. Chúng ta cùng nhau đến cuối, nhớ chưa?" Sau hôm ấy, Vũ nhập viện. Những ngày ở viện là chuỗi dài của sự kiên nhẫn và lo lắng. Vũ bắt đầu đau đầu liên tục, chóng mặt, buồn nôn. Minh luôn túc trực bên giường, ghi chép mọi triệu chứng, hỏi bác sĩ từng chi tiết. Đôi khi anh cảm thấy bất lực – những gì anh làm được chỉ là chăm sóc, không thể làm giảm nỗi đau mà Vũ đang chịu. Một đêm nọ, Vũ lên cơn co giật. Minh hoảng loạn gọi bác sĩ, trong khi thân thể Vũ run lên từng cơn như bị điện giật. Cảnh tượng ấy khắc sâu vào tâm trí Minh, khiến anh suýt ngã quỵ. Sau khi được tiêm thuốc, Vũ lịm đi, mồ hôi thấm ướt cả gối. Minh ngồi suốt bên giường, nắm tay anh không buông. "Vũ, anh không được đi đâu. Em còn chưa sống đủ với anh mà. Đừng bỏ em lại như tất cả những người trước đây.." Lời thì thầm nghẹn trong cổ họng, nước mắt Minh rơi xuống tay Vũ. Anh chưa từng thấy mình yếu đuối đến vậy, chưa từng thấy cuộc sống mong manh như lần này. Sáng hôm sau, Vũ tỉnh lại, thấy Minh gục đầu bên cạnh, vẫn nắm tay anh. Nắng sớm chiếu qua cửa sổ, ánh sáng nhẹ nhàng như vỗ về. Vũ đưa tay lên, vuốt tóc Minh. "Em yêu anh nhiều thế à?" Minh choàng tỉnh, giật mình ngước nhìn. Anh mỉm cười giữa hai hàng nước mắt. "Yêu đến mức nếu anh mà biến mất, chắc em không sống nổi đâu." Vũ bật cười, giọng yếu ớt. "Vậy thì.. anh càng không thể biến mất được rồi." Minh không đáp. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Vũ, trong lòng thì thầm một lời hứa: Dù chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ đi cùng Vũ đến cuối con đường – kể cả khi đó là lằn ranh mong manh giữa sống và chết.