Truyện Ngắn Vì Em Là Mối Tình Đầu - Dương Dương Minh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Dương dương minh, 14 Tháng một 2025.

  1. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    1,239
    Vì Em Là Mối Tình Đầu

    Tác giả: @Dương dương minh

    Thể loại: Tình Cảm, Lãng Mạn, Hiện Đại, Gia Đình, Drama, Tình Đầu

    Số chương: 7 chương

    [​IMG]

    Văn Án

    Lâm và Tiffany, một mối tình đầu không được chấp nhận, đã chia tay khi anh phải rời Canada để về quê lập nghiệp. Mười năm sau, thành công và sự trưởng thành đã đưa Lâm trở lại quán cà phê Tiffany's House, nơi tên gọi nhắc anh về mối tình xưa. Khi họ tình cờ gặp lại, những cảm xúc xưa cũ trỗi dậy. Tuy nhiên, giữa họ vẫn là những vướng mắc của quá khứ và hiện tại. Liệu tình yêu này có thể vượt qua những thử thách và bắt đầu một chương mới hạnh phúc?

    "=> Lời nhắn ngắn của tác giả:"
    Lần đầu viết truyện ngắn hiện đại, không có nhiều kinh nghiệm và văn phong cũng không tô vẽ. Hy vọng độc giả góp ý thêm và ủng hộ mình nhé. Chúc tất cả có được niềm hạnh phúc và cuộc sống êm ấm bên người mình thương nha.

    Thân ái ❤️
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    1,239
    Chương 1: Cà Phê và Những Ký Ức



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm bước vào quán cà phê Tiffany's House trong một buổi sáng mưa nhẹ. Quán nằm ở một góc phố yên tĩnh giữa lòng thành phố sôi động, với những cửa kính mờ đục, những ánh đèn vàng ấm áp và không khí dễ chịu khiến người ta cảm thấy như đang lạc vào một thế giới khác biệt. Mọi thứ ở đây đều khiến Lâm cảm thấy bình yên, như thể thời gian đã ngừng trôi, chỉ còn lại cảm giác lạ lẫm và quen thuộc đan xen.

    Quán cà phê này đã trở thành một phần trong thói quen hàng ngày của anh từ khi chuyển đến sống ở thành phố này. Anh đến đây sau giờ làm việc, ngồi một mình trong góc, nhâm nhi cà phê và để tâm hồn lãng đãng, trôi theo những suy nghĩ không đầu không cuối. Anh không rõ vì sao mình lại chọn quán này, ngoài việc tên quán – Tiffany's House – đã khắc sâu vào ký ức anh từ rất lâu rồi.

    Những ký ức ấy, là của một thời đã xa, một thời khi anh còn là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, đang theo đuổi giấc mơ của mình ở Canada. Anh đến đó, làm công nhân tại một công xưởng vận chuyển hàng hóa, nơi mà anh đã gặp Tiffany – cô gái con út của ông chủ công xưởng. Mối tình ấy ngọt ngào nhưng đầy thử thách. Họ yêu nhau trong những tháng ngày khó khăn, khi cả hai đều cố gắng vượt qua những khác biệt về địa vị, văn hóa và gia đình. Nhưng cuối cùng, tình yêu ấy vẫn không thể vượt qua những rào cản vô hình do gia đình Tiffany dựng lên. Anh buộc phải quay về Việt Nam, mang theo trái tim đau đớn và giấc mơ không thành.

    Khi quay về Việt Nam, Lâm đã bắt tay vào việc xây dựng lại cuộc sống. Anh làm việc chăm chỉ, từ một công nhân bình thường đến một người đàn ông thành đạt, sở hữu trong tay một công ty nhỏ và có một số tài sản. Nhưng có một điều mà anh không thể có được – tình yêu của Tiffany. Dù anh đã có những cuộc tình qua đường với những cô gái khác, nhưng không ai có thể khiến anh cảm thấy trọn vẹn, không ai có thể thay thế Tiffany trong trái tim anh.

    Quán cà phê Tiffany's House, với cái tên gợi lại bao nhiêu kỷ niệm, trở thành nơi anh thường xuyên ghé đến. Dù chưa bao giờ gặp chủ quán, nhưng mỗi lần bước vào, anh đều cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ. Đó là một cảm giác vừa xa xôi, vừa gần gũi, như thể Tiffany đang ở đâu đó trong không gian này, đang chăm sóc những cốc cà phê và nở nụ cười ấm áp mà anh vẫn luôn nhớ. Thật sự là nếu không bởi cái tên của quán cà phê có lẽ đã không thể níu chân anh lâu như vậy suốt nhiều năm.

    Lâm kéo ghế ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc, nơi gần cửa sổ, nơi anh có thể nhìn ra ngoài đường phố nhộn nhịp. Những giọt mưa rơi xuống, chảy dọc theo cửa kính, như những ký ức xưa cũ đang nhẹ nhàng lướt qua tâm trí anh. Anh gọi một ly cappuccino ấm, ly cà phê yêu thích mà anh đã uống hàng trăm lần ở đây, và nhắm mắt lại nghe dòng nhạc du dương để gặm nhấm những ký ức xưa và chìm trong những suy tư vô vị.

    Mỗi lần khi có thời gian ghé đến quán cà phê này, anh luôn nghĩ về Tiffany. Cô đã làm gì sau khi anh rời đi? Cô có tìm được một tình yêu mới? Hay cô vẫn sống trong những ký ức về họ, như anh đang làm? Anh tự hỏi liệu cô có nhớ đến anh không, liệu cô có từng nghĩ về những ngày tháng bên nhau ở Canada, những buổi tối hai người ngồi bên nhau, nói về ước mơ và cuộc sống. Rồi anh lại tự cười một mình, tự trấn an rằng đó là quá khứ, là những gì đã qua, và không nên tiếp tục sống trong đó. Nhưng dù vậy, ký ức ấy vẫn cứ theo anh, như một vết thương âm ỉ không bao giờ lành.

    Quán cà phê Tiffany's House dường như là nơi duy nhất giúp anh tạm quên đi những lo toan trong cuộc sống, và tìm lại chút gì đó bình yên trong lòng. Cảm giác này, dù kỳ lạ nhưng lại rất thật, như thể anh đang tìm lại một phần của chính mình trong cái tên quen thuộc, trong không gian quen thuộc, và trong những bức tường ấy.

    Lâm nhấp một ngụm cappuccino, cảm nhận hương vị đắng nhẹ, ngọt ngào lan tỏa trong miệng. Đó là một cảm giác dễ chịu, nhưng lại mang theo một chút buồn bã, như những gì anh đang trải qua. Thỉnh thoảng, anh nghĩ rằng, có lẽ anh đã quá trốn tránh những cảm xúc thật của mình. Quá lâu rồi anh không dám đối diện với quá khứ, không dám nhìn lại những gì đã qua. Nhưng mỗi lần đến quán cà phê này, anh lại không thể không nhớ về Tiffany. Và dù có cố gắng đến đâu, anh vẫn không thể quên được cô, không thể quên được tình yêu đã bị chia cắt một cách tàn nhẫn.

    Chợt, tiếng chuông cửa reo lên, kéo Lâm khỏi dòng suy nghĩ miên man. Một người phụ nữ bước vào, mái tóc ngắn và phong cách giản dị, nhưng có gì đó rất thu hút trong cách cô di chuyển. Lâm không nhận ra ngay, nhưng rồi anh chợt thấy trong lòng một cảm giác quen thuộc, như thể cô ấy đã từng xuất hiện trong những giấc mơ của anh.

    Cô bước đến quầy, nói chuyện với người pha chế một lúc, rồi sau đó quay lại nhìn xung quanh. Ánh mắt của Lâm chợt bắt gặp ánh mắt của cô, và ngay lập tức, anh nhận ra – đó là Tiffany. Mặc dù cô đã thay đổi nhiều về vẻ ngoài, nhưng ánh mắt ấy, vẫn là ánh mắt mà anh đã từng yêu, vẫn là ánh mắt ấy mà anh đã từng ngắm nhìn hàng đêm trong những giấc mơ của mình.

    "Anh Lâm?" Cô lên tiếng, nhẹ nhàng và đầy ngạc nhiên.

    Lâm ngẩn người một lúc, không tin vào mắt mình. Cô đứng trước mặt anh, như một bóng ma từ quá khứ trở về. Cảm giác lạ lùng ấy khiến anh không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết đứng lên, miệng lắp bắp.

    "Tiffany... Em... Em sao lại ở đây?"

    Cô mỉm cười nhẹ, ánh mắt như vờn qua một chút buồn bã.

    "Em về Việt Nam một thời gian rồi, để mở chi nhánh cho quán cà phê này, không ngờ lại gặp anh. "

    Lâm chỉ biết gật đầu, dù trái tim anh đang loạn nhịp. Tiffany không chỉ quay về, mà còn là chủ quán cà phê này – quán cà phê mang tên cô, vậy mà anh không hề biết bao lâu nay, thật sự người mà anh luôn mong nhớ lại ở gần anh đến vậy.

    Cả hai đứng đó, nhìn nhau trong một khoảnh khắc dài, nhưng không ai nói gì thêm. Dù trong lòng mỗi người đều có hàng ngàn câu hỏi, nhưng dường như chẳng ai đủ dũng cảm để phá vỡ sự im lặng ấy. Mọi thứ trở nên quá đỗi xa lạ, nhưng lại cũng rất gần gũi. Lâm tự hỏi liệu có thể bắt đầu lại, liệu có thể để quá khứ ngủ yên và để tình cảm xưa trở lại như chưa từng bị gián đoạn.

    Tiffany cuối cùng là người lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng giữa hai người.

    "Em nghĩ chúng ta nên nói chuyện sau. Anh vẫn còn đến đây thường xuyên chứ?" cô hỏi.

    Lâm cười nhẹ, dù không khỏi bối rối: "Anh sẽ quay lại. Chắc chắn rồi."

    Và rồi, chỉ một câu nói ấy, hai người lại bước vào thế giới của nhau, trong một khởi đầu mới, không hề có sự hối tiếc, chỉ là những cảm xúc chưa từng phai mờ theo thời gian.


    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
  4. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    1,239
    Chương 2: Daisy



    Bấm để xem
    Đóng lại


    Lâm vẫn đến Tiffany's House mỗi ngày sau buổi làm việc. Mỗi ngày, anh ngồi ở góc quen thuộc, gọi cappuccino, và lặng lẽ quan sát. Dù Tiffany không xuất hiện mỗi lần anh đến nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Những ngày đầu tiên, anh không chắc chắn về cảm giác của mình. Liệu đây có phải là cách đúng đắn để kết nối lại với quá khứ, hay chỉ là sự tìm kiếm một điều gì đó đã mất đi quá lâu? Nhưng không thể phủ nhận một điều: mỗi khi Tiffany xuất hiện, một phần trong anh lại thấy trái tim mình như bừng tỉnh.

    Sau vài lần gặp gỡ ngắn ngủi, Lâm và Tiffany đã bắt đầu trao đổi nhiều hơn. Những cuộc trò chuyện ban đầu lạ lẫm, thậm chí có phần ngượng ngùng, nhưng dần dần, họ đã bắt đầu mở lòng, chia sẻ về cuộc sống của mình trong suốt 10 năm qua. Tiffany đã không còn là cô gái nhỏ mà anh từng yêu, cô đã trưởng thành hơn nhiều. Mái tóc ngắn, gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn giữ được nét dịu dàng xưa cũ, khiến Lâm không khỏi cảm thán. Anh nhận thấy, trong từng câu chuyện cô chia sẻ, vẫn còn đâu đó một chút buồn, nhưng cũng có sự mạnh mẽ khó tả.

    "Anh có biết không, sau khi anh rời đi được vài năm thò công việc ở công xưởng của cha mẹ em bị chính quyền gây khó khăn và không thể tiếp tục phát triển. Khi đó, cha mẹ em quyết định về nước vừa để nghỉ ngơi vừa để tạo dựng công xưởng mới, thị trường hiện tại cũng phát triển hơn rất nhiều nên không chỉ cha mẹ em về nước mà một vài bạn làm ăn khác của cha mẹ cũng quyết định về quê nhà phát triển. Em thì ở lại Canada để hoàn thành bằng đại học và có vài năm làm giáo sư tiểu học tại một trường địa phương nhỏ." Tiffany kể trong một lần hai người ngồi trò chuyện lâu hơn.

    Lâm chăm chú nghe cô nói, dù trong lòng vẫn chưa thể hoàn toàn làm quen với những thay đổi này.

    "Còn anh? Em biết anh đã trở về Việt Nam rồi, nhưng... mọi chuyện thế nào?"

    Lâm cười khổ, nhớ lại những tháng ngày vất vả khi mới về nước.

    "Anh đã bắt đầu lại từ đầu. Ban đầu rất khó khăn, nhưng dần dần mọi thứ ổn định hơn. Giờ anh đã có công ty, có nhà cửa, nhưng..." Anh ngừng lại, dường như không muốn tiếp tục về những mối quan hệ lằng nhằng mà anh đã có với các cô gái khác trong thời gian qua.

    "Nhưng có lẽ, anh vẫn thấy chưa đủ, trong lòng vẫn rất mông lung như thiếu bến đò."

    Tiffany im lặng trong giây lát, không nói gì. Cô cảm nhận được sự chân thành trong câu nói của Lâm, nhưng cũng biết rằng quá khứ của họ đã quá xa vời. Họ đã không còn là những người yêu nhau như ngày trước. Thời gian đã thay đổi tất cả. Nhưng có lẽ, đôi lúc, con người ta không thể phủ nhận những cảm xúc mà họ đã trải qua, dù đã cũ kỹ hay đã trôi qua bao lâu.

    "Anh biết không, Tiffany's House không chỉ là quán cà phê của em. Nó cũng là nơi em tìm thấy một chút bình yên. Cái tên này, dù có vẻ đơn giản, nhưng lại khiến em nhớ đến những ngày tháng ở Canada. Anh còn nhớ không, ngày đó chúng ta từng mơ về việc có một quán cà phê riêng, làm chủ cuộc sống của mình, đúng không?" Tiffany nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt đầy suy tư.

    Lâm gật đầu, không thể quên được những buổi tối, khi hai người ngồi bên nhau, cùng nhau vẽ ra những kế hoạch tương lai. Họ đã từng tưởng tượng về một quán cà phê ấm cúng, nơi sẽ là nơi chốn bình yên cho cả hai. Nhưng rồi, tất cả đã thay đổi. Những ước mơ ấy giờ đây chỉ còn là những kỷ niệm mờ nhạt.

    "Anh vẫn nhớ... rất rõ," Lâm thì thầm, trong lòng bồi hồi. "Chắc chắn nếu lúc đó chúng ta không phải chia tay, mọi thứ đã khác rồi. Nhưng điều khiến anh vui mừng là hiện tại em đã thành công khi có được quán cà phê mà em mơ ước. Anh vui vì điều đó, cũng rất cảm ơn em đã mở quán cà phê này nếu không anh đã không có một chốn bình yên nghỉ ngơi thư giãn và cũng chẳng thể nào có được cơ hội gặp lại nhau."

    Tiffany im lặng, không đáp lại. Cô không muốn dừng lại quá lâu ở những gì đã qua, dù cho tình cảm trong lòng có bao nhiêu tiếc nuối. Cô đã quá mệt mỏi với những chuyện quá khứ. Bây giờ, cuộc sống của cô là cô độc, là những ngày làm việc trong quán cà phê này, là chăm sóc đứa con nhỏ và mong muốn có thể tái tạo một cuộc sống bình yên, ổn định cho bản thân và gia đình. Còn tình yêu? Cô không chắc mình có còn đủ sức để yêu thêm một lần nữa.

    Lâm không thể không nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong Tiffany. Cô giờ đây không còn là cô gái yêu đời, đầy ước mơ, mà là một người phụ nữ trưởng thành, đầy tổn thương nhưng cũng đầy nghị lực. Anh không khỏi cảm thấy có lỗi vì đã không thể ở lại, để cô phải một mình trải qua những tháng ngày khó khăn tự đối mặt với những tổn thương và áp lực từ cha mẹ. Khi đó anh đã quá hèn nhát tự rời bỏ cô trong khi cô còn đang vì anh mà chống lại cha mẹ.

    ***


    Một buổi sáng, khi Lâm đang ngồi ở bàn quen thuộc, anh quyết định hỏi thêm một số thông tin về cuộc sống của Tiffany. Mặc dù cô đã chia sẻ khá nhiều về cuộc sống ở Canada, nhưng vẫn có những điều Lâm chưa hiểu rõ. Anh hỏi một nhân viên phục vụ tên Lan, người mà anh đã quen từ lâu trong những lần đến quán.

    "Lan, Tiffany đã lập gia đình chưa?" Lâm hỏi, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

    Lan nhìn anh một cách khó hiểu và có chút gượng gạo, rồi cười nhẹ.

    "Chị ấy có một cô con gái rất xinh, nhưng... em chưa thấy chị ấy nhắc đến chồng. Lúc chị ấy về nước mở quán này, hình như cũng đã một mình nuôi con lâu rồi. Ai cũng biết chị ấy rất yêu con bé, nhưng không ai biết nhiều về chuyện quá khứ đâu."

    Lâm nghe vậy thì thở dài, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Anh đã bắt đầu hiểu thêm về tình hình của Tiffany, nhưng điều khiến anh bất ngờ là việc cô dường như một mình nuôi con. Cảm giác ấy càng làm anh tò mò hơn về cuộc sống của cô, và anh quyết định sẽ tìm hiểu thêm.

    Vài ngày sau, khi Lâm đến quán cà phê, là lúc Tiffany đang chơi đùa với con gái, Tiffany mời anh ngồi cùng cô và Daisy, cô con gái thiên thần nhỏ. Cô bé khoảng bốn tuổi, tóc xoăn nhẹ nhàng và có đôi mắt xám xanh rất đặc biệt. Lâm ngồi xuống và nhìn cô bé với sự ngạc nhiên. Đôi mắt của Daisy thật sự rất khác biệt, mang một nét đẹp không giống bất kỳ đứa trẻ nào anh từng gặp. Anh không kìm được tò mò, buột miệng hỏi một câu vô tình:

    "Daisy... mắt cô bé thật đẹp, sao lại có màu xám xanh như vậy? Bố cô bé là người châu Âu ư?"

    Tiffany hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Lâm, nhưng cô đáp lại một cách bình tĩnh, đôi mắt ánh lên một chút buồn.

    "Đúng vậy, anh ấy là người châu Âu. Nhưng anh ấy và em sớm đã ly hôn khi Daisy còn trong bụng em, cô bé chưa bao giờ gặp bố mình."

    Lâm cảm thấy có chút buồn bã khi nghe Tiffany nói vậy. Một cảm giác xót xa dâng lên trong anh, nhưng anh không muốn bộc lộ cảm xúc ấy ra ngoài. Anh nhìn Daisy, cô bé đang nhìn anh với đôi mắt to tròn, rồi chợt cười một cách hồn nhiên: "Chú là chú Lâm đúng không, ngồi lại đây chơi với Daisy được không?"

    Lâm không thể từ chối, anh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện và chơi đùa với cô bé. Dù chỉ là những trò chơi đơn giản, nhưng anh cảm thấy có một sự kết nối kỳ lạ và ấm âp với thiên thần nhỏ này. Bản thân anh không biết chơi với trẻ con và cũng chưa từng tiếp xúc với trẻ con quá mười lần, thật lạ là anh lại thấy thoải mái với Daisy.

    Cô bé có vẻ rất thích thú với sự hiện diện của anh, và thường xuyên hỏi về anh, kể cho anh nghe về những câu chuyện mà mẹ cô bé chia sẻ trong lần trò chuyện trước đó, hóa ra Tiffany từng nhắc về anh vài lần với cô bé. Tiffany ngồi bên nhìn họ, và đôi mắt cô thoáng vẻ hạnh phúc khi thấy con gái mình cười, nhưng cũng đầy trăn trở.

    Lâm vậy mà ngồi đó chơi với Daisy tận hai ba tiếng liền. Anh nhìn Daisy cười ấm áp và đôi khi lén quan sát thân hình nhỏ nhắn linh hoạt của Tiffany khi cô quản lý nhân viên và ghi chép sổ sách. Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Tiffany trong hoàn cảnh này, nhưng dù sao thì mọi thứ cũng đã thay đổi. Cuộc sống của cô bé, của Tiffany, giờ đây đã có một mối liên kết mới, và Lâm không thể kìm lại ham muốn biến tương lai của mình nằm trong cuộc sống của hai mẹ con họ.

    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
  5. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    1,239
    Chương 3: Linh xuất hiện



    Bấm để xem
    Đóng lại

    Buổi chiều hôm ấy, quán cà phê Tiffany's House lặng lẽ chìm vào không gian tĩnh mịch của thành phố. Những cơn gió lạnh thổi qua ô cửa kính, mang theo không khí cuối năm, khi mà mọi người đều vội vã chuẩn bị cho những ngày nghỉ Tết. Trong quán, Lâm và Tiffany ngồi đối diện nhau, nhưng không khí giữa họ lúc này không còn căng thẳng như trước. Thậm chí, giữa họ đã có một sự thoải mái đến kỳ lạ.

    Lâm cảm nhận được sự thay đổi trong cách Tiffany nhìn mình, như thể giữa họ có một khoảng không gian nào đó đã được san lấp. Tiffany không còn giữ vẻ lạnh lùng như trước, và Lâm cũng không còn ngập ngừng khi nói chuyện với cô. Họ đã bước qua những ngày ngượng ngùng, bắt đầu nói về những thứ bình dị trong cuộc sống hàng ngày.

    Tiffany nhìn anh, ánh mắt không còn vẻ nghi ngại, nhưng cũng không thiếu phần lo lắng. "Em không nghĩ mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy." cô thở dài: "Chúng ta đã xa cách quá lâu, và em cũng không thể biết chắc điều gì sẽ xảy ra nếu như chúng ta thử lại."

    Lâm gật đầu, anh biết những gì Tiffany nói là đúng. Họ đã có quá nhiều năm không liên lạc, quá nhiều khoảng cách vô hình đã hình thành giữa hai người. Nhưng điều đó không làm anh nhụt chí, bởi anh cảm nhận được, dường như trong không khí này, giữa họ vẫn còn một thứ gì đó chưa tắt.

    "Anh hiểu, Tiffany. Nhưng anh nghĩ chúng ta ít nhất nên thử một lần nữa, dù chỉ là bắt đầu lại từ đầu." Lâm nói, giọng anh tràn đầy kiên quyết.

    Tiffany ngập ngừng một lúc, đôi mắt nhìn xa xăm: "Em sợ, Lâm. Em sợ rằng cả hai sẽ lại tổn thương. Mình đã trải qua quá nhiều rồi."

    Lâm khẽ thở dài, nhưng không bỏ cuộc: "Anh sẽ không làm em tổn thương nữa, Tiffany. Anh hứa."

    Đúng lúc đó, cửa quán cà phê mở ra, một bóng người bước vào. Lâm và Tiffany đồng loạt quay đầu, và ngay lập tức, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Lâm. Đó là Linh – cô người mẫu trẻ mà anh đang có quan hệ tình cảm, người mà Lâm đã nghĩ rằng mình đã dứt khoát từ lâu. Tuy nhiên, Linh không buông tha anh một cách dễ dàng.

    Linh bước nhanh về phía Lâm và Tiffany, đôi mắt sắc lạnh như muốn đốt cháy mọi thứ. Cô ta không quan tâm đến sự hiện diện của Tiffany, mà chỉ tập trung vào Lâm, người mà cô cho rằng mình có quyền chiếm hữu.


    Linh đứng đối diện với Lâm, rồi hướng mắt về Tiffany, giọng đầy chế giễu.

    "Lâm, anh có thể giải thích tình huống này không? Tại sao lại là cô ta? Cô ta không có gì ngoài một quá khứ đầy rắc rối và một đứa con gái dư thừa, vậy mà anh lại muốn dây dưa với cô ta?"

    Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt cứng rắn nhìn Linh, không còn chút gì là mềm yếu như trước đây. Anh biết Linh, biết những trò chơi mà cô ta đang cố ép anh tham gia. Anh thở dài, rồi quyết định phải chấm dứt chuyện này thêm một lần nữa và hy vọng sẽ là mãi mãi.

    "Linh!" Lâm nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy kiên quyết: "Em không còn có quyền gì trong cuộc đời tôi nữa. Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi, em không thể cứ mãi đeo bám tôi như thế này."

    Linh giật mình khi nghe Lâm nói vậy. Cô ta im lặng trong giây lát, đôi mắt bừng lên một tia phẫn nộ.

    "Anh nói vậy là sao? Anh quên nhanh thật đấy, sao có thể dễ dàng bỏ qua tất cả những gì tôi đã làm cho anh?"

    Lâm nhíu mày, cảm thấy tức giận trong lòng nhưng vẫn cố kiềm chế.

    "Những gì em gọi là 'làm cho tôi' thực chất chỉ là lợi dụng tôi để có những món quà đắt tiền, để có những mối quan hệ tạo danh tiếng cho em, để có những thứ em muốn. Tôi đã giúp em, và vì tôi nghĩ em thật sự cần sự giúp đỡ, nhưng cuối cùng em chỉ lợi dụng tôi mà thôi. Rốt cuộc là ai quên ai trước, là ai gạt bỏ ai trước. Hả?"

    Linh không ngờ Lâm lại nói ra tất cả như vậy. Cô ta mở to mắt, một chút bẽ bàng lóe lên trong ánh mắt. Cô không ngờ anh lại có thể nói ra sự thật một cách dứt khoát như vậy. Lâm tiếp tục:

    "Cả những lần em lừa tôi, nói là em cần tiền để chữa trị cho sức khỏe của em, tôi đã đưa cho em mà không một lời than vãn. Tôi không yêu cầu em phải hoàn trả bất kỳ món tiền nào hay bất cứ thứ gì. Nhưng tôi không nghĩ em lại có thể ngang nhiên đeo bám tôi như thế này sau khi chunga ta đã rõ mọi chuyện rồi. Nếu em không muốn mọi chuyện trở nên tệ hơn thì bây giờ hãy dừng lại đi. Còn nữa, tôi hy vọng em lập tức xin lỗi Tiffany, đừng vu oan cho người khác khi chính bản thân em không tốt đẹp gì."

    Linh nghe thấy vậy, gương mặt cô ta dần chuyển sang màu đỏ, một phần vì xấu hổ, một phần vì tức giận. Cô ta muốn nói gì đó, nhưng lời không thể thốt ra được. Cô nhìn vào mắt Lâm, cố gắng tìm lại chút ít tự trọng, nhưng dường như tất cả đã quá muộn. Cuối cùng, Linh không còn gì để nói, chỉ hất mặt lên và quát:

    "Tiffany, cô sẽ không có được Lâm đâu. Cô đừng nghĩ rằng tôi sẽ để yên cho cô đâu. Tôi sẽ làm mọi thứ để đẩy cô ra khỏi cuộc đời anh ấy. "

    Nói rồi Linh nhẹ giọng xuống và bước đến gần Lầm hơn, thỏ thẻ nói: " Lâm, anh đừng giận nữa, lần này em thật sự biết sai rồi, đợi vài ngày nữa anh bớt giận thì mình gặp nhau nhé. Em biết bản thân mình thất thường nhưng mà anh cũng biết đó, em mới ra trường chưa lâu nên còn ham vui, dễ bị bạn bè xúi giục mà. Lần này em sẽ ngoan. Được không? "

    Lâm không để Linh kịp nói hết liền đứng lùi lại sang một bên và hất bàn tay mà Linh chuẩn bị ôm cánh tay anh ra: " Đừng để tôi nói thêm lần thứ hai. "


    Linh nghẹn họng và nhùng nhằng quay lưng rời đi, trước khi đi còn không quên liếc xéo Tiffany và bước nhanh về phía cửa, để lại không khí căng thẳng phía sau. Mặc dù cô ta đã rời đi, nhưng sự đe dọa khi nãy vẫn còn văng vẳng trong không gian. Lâm nhìn về phía cửa, chắc chắn Linh đã rời đi rồi anh mới lắc đầu thở dài một tiếng, cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa có chút bất an. Anh không ngờ cô ta lại vẫn còn bám theo mình dai dẳng như vậy. Anh quay lại nhìn Tiffany, người đang ngồi im lặng bên cạnh.

    "Xin lỗi, Tiffany." Lâm lên tiếng, giọng anh vẫn bình tĩnh nhưng có chút lo lắng.

    "Em không đáng phải chịu đựng sự đe dọa này. Ngày mai anh sẽ yêu cầu cô ấy phải đến xin lỗi em."

    Tiffany nhìn anh, không nói gì trong một lúc lâu. Cô cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi của Lâm, nhưng cô cũng không muốn mọi chuyện đi quá xa. Cô không muốn gây thêm xung đột với Linh, dù rằng những lời đe dọa của cô ta rất khó chịu.

    "Lâm, anh không cần xin lỗi, cũng không cần ép buộc ai. Em hiểu mà."

    Tiffany đáp, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Cô ấy đã là quá khứ của anh rồi. Em không muốn có dính dáng với cô ấy. Nếu cô ấy đã rời đi rồi, thì để mọi chuyện như vậy đi. Em không muốn mọi thứ trở nên phức tạp hơn nữa."

    Lâm nhìn Tiffany, một cảm giác áy náy dâng lên trong anh. Tiffany thực sự rất mạnh mẽ, dù cho cô có vẻ ngoài dịu dàng. Anh biết rằng những lời đe dọa của Linh chắc chắn đã khiến cô cảm thấy không thoải mái, nhưng Tiffany không hề để nó ảnh hưởng đến mình và cũng không trách cứ anh. Điều đó khiến anh càng thêm quý trọng cô.

    "Cảm ơn em, Tiffany. Em thật sự rất... tốt. Anh không biết mình nên nói sao nữa. Thật sự xin lỗi em vì chuyện này. " Lâm nói, trong lòng anh không chỉ có sự áy náy mà còn có sự lo lắng. Anh không rõ rốt cuộc Tiffany sẽ nghĩ gì về anh sau chuyện này.

    Tiffany mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt cô vẫn còn chút buồn.

    "Em chỉ muốn yên bình thôi. Đừng để những thứ không quan trọng làm phức tạp mọi chuyện nữa."

    Lâm gật đầu. Anh hiểu điều đó. Tuy nhiên, một phần trong anh vẫn không thể dứt khỏi những suy nghĩ về Linh và những vấn đề mà cô ta đã gây ra. Mặc dù anh đã từ bỏ mối quan hệ đó, nhưng Linh vẫn luôn là một bóng ma trong quá khứ của anh, và những lần đụng độ như thế này khiến anh không thể hoàn toàn thoát khỏi được. Cũng không phải là lần đầu Linh đến phá các mối quan hệ khác giới của anh rồi. Cứ lần nào cô ta thấy anh tiếp xúc cô gái nào là cô ta lại xuất hiện và tỏ ra đáng thương hòng trục lợi, anh vì không muốn dây dưa thêm và gây ảnh hưởng đến những mối quan hệ xung quanh nên đều chấp nhận cho cô ta vài lợi ích để cô ta để anh yên một thời gian. Nhưng cũng có một phần vì anh không dứt khoát, còn nể tình xưa nên không nỡ để cô ta chịu nợ nần hay bị bắt nạy quá đáng.

    Tiffany nhìn Lâm một lát rồi khẽ thay đổi chủ đề.

    "Daisy hôm nay ở nhà rất ngoan. Chắc cô bé sẽ thích khi biết anh về muộn chút xíu, đúng không?"

    Lâm mỉm cười, cảm giác trong lòng dịu lại một chút.

    "Đúng vậy. Cô bé có vẻ thích anh thật, em có thấy không?"

    Tiffany gật đầu, đôi mắt cô đầy yêu thương khi nhắc đến con gái mình. "Daisy rất thích những câu chuyện mà anh kể. Con bé rất quý anh."

    Lâm nhìn Tiffany, trong lòng có chút xót xa. Anh biết rằng đây là một mối quan hệ đặc biệt. Tuy không phải là tình yêu như xưa, nhưng nó là một mối liên kết thực sự. Và có lẽ, đây chính là điều mà anh đang tìm kiếm.

    Daisy, cô con gái của Tiffany, đang ngồi chơi với mấy món đồ chơi ở góc quán. Cô bé thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm, rồi cười một cách hồn nhiên. Những lúc như thế, Lâm cảm thấy có một dòng chảy ấm áp trong lòng.

    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
  6. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    1,239
    Chương 4: Thật sự nên tiếp nhận?



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù sau ngày đó Linh đã rời khỏi quán cà phê nhưng đôi khi Linh vẫn ghé đến quá và gây khó dễ cho nhân viên của quán. Điều này khiến bầu không khí giữa Lâm và Tiffany vẫn còn đọng lại sự căng thẳng gượng gạo. Nhưng chẳng ai nói thêm gì nữa. Tiffany không phải là người thích phải lên tiếng giải thích về mọi chuyện, và Lâm cũng vậy. Cả hai đều biết rằng mọi thứ đã quá rõ ràng, không cần phải kéo dài cuộc trò chuyện về vấn đề vừa nãy nhưng cũng có những lo sợ giữa hai người nảy sinh.

    Tiffany liếc nhìn qua cửa sổ, ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường len lỏi qua khe cửa, in bóng những hình dáng của người qua lại trên vỉa hè. Lâm nhìn Tiffany, cảm thấy một sự gần gũi trong lòng nhưng lại không biết phải làm gì tiếp theo. Anh không thể phủ nhận rằng mối quan hệ giữa họ đã thay đổi, nhưng không biết liệu có thể quay lại như xưa hay không.

    "Cảm ơn vì đã hiểu cho anh, Tiffany. Anh không ngờ mọi chuyện lại căng thẳng như vậy. Anh đã nói rõ với Linh nhưng cô ấy còn trẻ và không chịu trưởng thành. Anh thật sự đã nghĩ đến việc uy hiếp cô ấy để không phá rối quán cà phê." Lâm phá vỡ im lặng, nhìn cô với ánh mắt chân thành.

    Tiffany mỉm cười, lần này là nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp. "Anh không cần phải làm quá thế đâu, Lâm. Em không muốn mọi chuyện đi quá xa. Dù sao cô ấy cũng mới ra trường chưa va vấp nên em tạm cho qua vậy, hơn nữa cô ấy chưa làm gì quá đáng quá nên không sao, nhưng nếu vượt quá giới hạn thì chắc chắn sẽ chẳng ai vui vẻ được."

    Lâm gật đầu, trầm tư một lúc. Anh không ngờ Linh lại kiên trì đến mức đó, nhưng giờ mọi thứ đã rõ ràng. Anh đã từ bỏ mối quan hệ với cô ta từ lâu, nhưng Linh vẫn không chịu buông tha. Và Tiffany, dù có chút bối rối khi phải đối mặt với chuyện này, nhưng cô đã cho anh thấy một sự kiên định và mạnh mẽ. Điều đó làm anh cảm thấy an tâm hơn, vì ít nhất giờ đây, họ đã có thể nhìn nhau với ánh mắt rõ ràng hơn.

    Bất chợt, một giọng cười ngây ngô vang lên từ phía cuối quán. Lâm quay lại và nhận ra là Daisy, con gái của Tiffany, đang ngồi chơi với một con búp bê. Cô bé nhìn lên, nở một nụ cười thật tươi khi thấy anh.

    "Chú Lâm! Chú mau đến chơi với con!" Daisy nói bằng giọng nhỏ nhẹ, trong đôi mắt ngây thơ của cô bé là sự thích thú và một sự thân thiện gắn bó không thể diễn tả được.

    Lâm mỉm cười, bước lại gần bàn của Daisy. "Chào Daisy. Hôm nay con ngoan lắm à?"

    Cô bé gật đầu, đôi mắt sáng ngời. "Con vừa chơi với mấy con búp bê, con thích con búp bê này nhất!" Daisy hồn nhiên giơ lên một con búp bê có tóc vàng và mắt màu xanh dương.

    Lâm ngồi xuống đối diện với cô bé, cười hiền hậu. "Con có thể chỉ cho chú mấy búp bê khác của con được không? Chú biết một chỗ bán búp bê cũng đẹp lắm, đợi khi nào rảnh thì chú đưa con đi xem nhé."

    Daisy nhìn Lâm với ánh mắt đầy hào hứng, rồi nhanh chóng cầm con búp bê lên và bắt đầu mô tả về từng chi tiết của nó, từ bộ váy hồng đến mái tóc dài. Mỗi câu chuyện của cô bé lại khiến Lâm cảm thấy thật sự ấm lòng. Những ngày qua, anh chưa từng nghĩ mình sẽ lại tìm được một cảm giác bình yên như thế này, đặc biệt là khi được trò chuyện với một đứa trẻ. Nó như một liều thuốc tinh thần khiến anh tạm quên đi mọi căng thẳng, lo âu trong cuộc sống.

    Tiffany ngồi bên cạnh, quan sát cảnh tượng trước mặt. Trong lòng cô, dù không nói ra, nhưng cũng có một chút xúc động. Daisy chưa bao giờ dễ dàng kết thân với ai, nhưng từ khi Lâm đến quán cà phê này, cô bé luôn tìm cách thu hút sự chú ý của anh. Mỗi lần Lâm đến, Daisy luôn cố gắng đến gần anh, khiến Tiffany cảm thấy dường như giữa họ có một sợi dây vô hình đang dần hình thành. Dù cô không nói ra, nhưng cảm giác này thật sự khiến trái tim cô rung động.

    Khi Lâm và Daisy đang trò chuyện vui vẻ, Tiffany đứng dậy và đi ra phía quầy bar để chuẩn bị một vài món mới cho khách. Quán cà phê tuy nhỏ xinh, nhưng cô rất yêu công việc này. Nó là nơi cô tìm thấy sự yên bình giữa những ồn ào của cuộc sống, cũng là nơi cô tìm thấy được chút ít sự an ủi trong những ngày tháng khó khăn khi trước.

    Trong lúc Tiffany đang bận rộn với công việc ở quầy, một người khách quen của quán bước vào. Cô là một người phụ nữ trung niên, tên là Phương, khá thân thiết với Tiffany từ những ngày đầu cô mở quán cà phê. Chị Phương là bà chủ của tiệm giày tây bên cạnh. Dù không phải là khách hàng đặc biệt và ít khi ghé đến quán, nhưng chị Phương là người luôn vui vẻ và mang đến những câu chuyện thú vị mỗi khi ghé quán.

    "Tiffany. Lâu rồi không gặp em, quán làm ăn tốt chứ." Phương mỉm cười khi nhìn thấy Tiffany đang chuẩn bị đồ uống.

    "Chị Phương. Dạo này công việc thế nào? Bận lắm sao?" Tiffany cười đáp lại, vừa tiếp đón vừa lấy một cốc cà phê cho Lan.

    Câu chuyện giữa họ bắt đầu như những lần gặp gỡ trước, nhưng lần này, câu chuyện của Phương lại khiến Tiffany suy nghĩ nhiều hơn.

    "Nghe nói ngày nào cũng có anh chàng đến trực quán hộ em phải không? Cứ dăm hôm lại đỗ cái xe sang ngay đầu phố, khách của chị còn tưởng là xe của chị, sau mới biết thì ra là của con ong nào đó đang theo đuổi bé Tiffany quá bên cạnh." Lan cười, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ẩn ý.

    Tiffany hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Phương, rồi cười nhẹ.

    "Cũng không hẳn là theo đuổi đâu. Chỉ là người quen cũ nên hay đến quán cà phê ủng hộ thôi."

    Phương nhìn Tiffany với ánh mắt sắc bén, như thể đã hiểu rõ điều gì đó.

    "Em nghĩ thế nào về anh ấy, Tiffany? Mà anh chàng này trông hơi quen mắt, giống anh chàng trong bữc ảnh mà ngày xưa em khoe với chị, lẽ nào anh chàng này là người mà em nhắc tới hồi mới quyết định mở quán? Mối tình đầu đó ý. Thật sự giống quá, càng nhìn càng giống nè."

    "Dạ, là anh ấy, không ngờ cả hai lại gặp được sau nhiều năm."

    "Thật sự? Ôi trời duyên số đó. Bây giờ nhìn anh chàng này đâu ai nghĩ là chàng lái xe bặm bụi ngày xưa chứ, chắc hiện tại làm ăn phát đạt lắm hả, mà hai đứa ngày xưa chả phải vì bị cha mẹ ngăn chặn mới chia tay đó thôi, nếu hiện tại người ta có điều kiện theo đuổi được em, em có mở lòng không?"

    Tiffany hơi nhíu mày. Câu hỏi của Phương khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng rồi cô cũng không thể gạt bỏ được sự do dự đang xuất hiện trong lòng mình.

    "Em không biết. Mọi thứ đã quá lâu rồi, anh ấy cũng đã có những mối quan hệ khác. Em sợ mình không còn đủ can đảm để bước thêm vào mối quan hệ nào nữa."

    Lan im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tay Tiffany. "Đôi khi, điều quan trọng là có hay không sự dũng cảm để mở cửa trái tim mình thêm lần nữa. Nếu hai người thực sự có thể bắt đầu lại, cho nhau thêm cơ hội thì đừng để sự lo lắng ngăn cản bản thân tiến tới hạnh phúc. Phải không? "

    Tiffany nhìn Phương, lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Cô luôn biết rằng Lâm là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình, nhưng liệu họ có thể vượt qua được tất cả những khó khăn và tổn thương đã qua hay không? Liệu tình yêu ấy có thể trở lại hay lại một lần nữa tan vỡ?

    Tiffany cảm thấy như mình đang đứng giữa ngã ba đường. Một phần trong cô muốn mở lòng, muốn đón nhận Lâm lại trong cuộc đời mình, nhưng phần khác lại sợ rằng mọi chuyện sẽ lại kết thúc như trước.

    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
  7. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    1,239
    Chương 5: Những Quyết Định Chưa Lành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiffany cảm thấy một sự thay đổi trong lòng mình mỗi khi nhìn vào Lâm. Dường như anh đang dần dần lấp đầy khoảng trống mà cô đã tự tạo ra trong suốt những năm qua. Cảm giác đó thật nhẹ nhàng nhưng cũng thật mạnh mẽ, như một dòng suối nhẹ nhàng cuốn trôi mọi thứ mà cô cố gắng giữ lại.

    Nhưng trong lòng Tiffany vẫn còn nhiều lo âu. Những vết thương trong quá khứ chưa bao giờ thực sự lành lại. Cô đã từng trao đi tất cả, từng yêu hết mình, và rồi bị tổn thương. Lâm là một phần của quá khứ đó, một phần mà cô đã cố gắng quên đi. Nhưng giờ đây, khi anh trở lại, mọi thứ như một cơn sóng cồn cào đẩy cô ra khỏi vùng an toàn đã xây dựng suốt những năm qua.

    Ngày hôm sau, quán cà phê vắng khách. Những cơn mưa rả rích ngoài cửa sổ khiến không gian trở nên u ám. Tiffany đang đứng sau quầy pha chế, tựa đầu vào tường, suy nghĩ về những điều mình vừa trải qua. Lâm đã nói sẽ quay lại vào cuối tuần, và cô cũng cảm thấy một sự mong đợi lạ lùng trong lòng.

    Tiếng chuông cửa vang lên, kéo Tiffany ra khỏi những suy nghĩ miên man. Cô quay lại và nhận ra là Lâm.

    "Chào em, Tiffany," anh nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng có chút căng thẳng. "Hôm nay anh đến, chỉ muốn nói chuyện một chút."

    Tiffany mỉm cười. "Chào anh, Lâm. Ngồi đi, anh muốn uống gì?"

    Lâm ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, ánh mắt không rời khỏi Tiffany. "Em có muốn cùng anh uống cà phê không?"

    Cô hơi ngập ngừng, rồi gật đầu. "Được rồi, nhưng hôm nay quán hơi vắng vẻ, có lẽ chúng ta sẽ có thời gian trò chuyện."

    Lâm cười khẽ, ánh mắt anh lúc này đầy chân thành. "Anh biết, Tiffany. Anh đến đây không phải để gây áp lực cho em. Chỉ là anh muốn gặp lại em, như những lần trước thôi."

    Tiffany nhìn Lâm, lòng cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô không biết tại sao mình lại muốn nói chuyện với anh nhiều như vậy. Mọi thứ bây giờ đã khác biệt. Không còn những hiểu lầm hay khoảng cách như xưa, ít nhất là trong cái nhìn của Lâm.

    Trong khi cô pha chế cà phê cho Lâm, anh ngồi im lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa vẫn rơi lất phất. Tiffany không nói gì, nhưng cảm giác trong cô lúc này là sự an yên lạ thường. Một phần trong cô muốn có sự thay đổi, muốn có một kết thúc đẹp cho câu chuyện đã quá dài này, nhưng một phần khác lại sợ phải đối diện với những đau thương trong quá khứ.

    Khi cô đặt ly cà phê lên bàn, Lâm khẽ nhìn cô. "Tiffany, em biết không, anh không nghĩ rằng mình sẽ quay lại đây một lần nữa. Nhưng khi anh đến, anh nhận ra một điều: Anh chưa bao giờ quên em. Anh đã từng nghĩ rằng mình có thể quên em, nhưng càng xa em, anh càng nhận ra rằng không thể."

    Tiffany đứng im, cảm thấy trái tim mình bối rối. Cô không biết phải trả lời như thế nào. Những lời nói của Lâm khiến cô cảm thấy một sự xúc động lạ kỳ. Cô có muốn chấp nhận tình yêu đó nữa hay không? Hay cô đã quá mệt mỏi với tất cả những nỗi đau đã qua?

    "Em hiểu mà, Lâm," Tiffany nói nhẹ nhàng, đôi mắt cô nhìn xuống mặt bàn. "Em biết anh đã nghĩ gì. Nhưng em không thể ngay lập tức quên đi tất cả những gì đã xảy ra. Cũng giống như anh, em đã có những tổn thương, và những tổn thương đó không thể chữa lành trong một sớm một chiều."

    Lâm gật đầu, sự hiểu biết trong ánh mắt anh khiến Tiffany cảm thấy an tâm phần nào. "Anh không yêu cầu em phải quên đi tất cả. Anh chỉ muốn em biết rằng anh vẫn ở đây, và nếu em cho phép, anh sẽ ở lại bên em. Anh không hứa sẽ làm mọi thứ ngay lập tức, nhưng anh hứa sẽ không bỏ cuộc."

    Một tiếng cười trong trẻo vang lên từ phía cuối quán. Tiffany quay lại nhìn và thấy Daisy đang đứng cạnh cửa, đôi mắt bé nhìn họ tò mò. Cô bé bước lại gần và nắm tay Lâm, khiến cả hai giật mình.

    "Chú Lâm, lần sau chú lại chơi với con nhé?" Daisy hỏi, đôi mắt ngây thơ nhìn anh đầy mong đợi.

    Lâm cúi xuống, cười hiền hậu. "Tất nhiên rồi, Daisy. Chú sẽ quay lại chơi với con."

    Tiffany cảm thấy trái tim mình như được xoa dịu. Cô nhìn con gái, rồi lại nhìn Lâm, lòng bỗng dâng lên một sự cảm động sâu sắc. Daisy thật sự rất thích Lâm, và có lẽ đó cũng là một phần khiến Tiffany không thể dễ dàng từ chối anh.

    Lâm nhìn Tiffany và nhẹ nhàng nói. "Anh hiểu em, Tiffany. Anh không muốn gây thêm áp lực. Nhưng nếu em cho phép, anh sẽ luôn ở đây, bất cứ khi nào em cần."

    Tiffany mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Daisy. "Cảm ơn anh, Lâm. Nhưng em cần thời gian. Em cần phải ổn định công việc trước đã. Chi nhánh mới ở địa điểm A sẽ mở trong vài tháng nữa. Sau khi mọi thứ ổn định, em sẽ nghĩ về chuyện tình cảm cá nhân."

    Lâm nhìn cô, một chút thất vọng hiện lên trong ánh mắt, nhưng anh vẫn gật đầu. "Anh sẽ chờ em, Tiffany. Anh biết em cần thời gian, anh sẽ không thúc ép."

    Tiffany nhìn anh, rồi cúi đầu. "Em rất cảm ơn anh đã hiểu. Để mọi thứ diễn ra tự nhiên thôi, Lâm. Em không muốn tạo ra một áp lực nào cho mình hay cho anh."

    * * *

    Sau khi Lâm rời đi, Tiffany cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng không khỏi lo lắng về tương lai. Dù sao, việc tập trung vào công việc và con gái vẫn là ưu tiên hàng đầu của cô. Nhưng lòng cô không thể không suy nghĩ về những gì Lâm đã nói, và về mối quan hệ ngày càng gần gũi giữa họ.

    Ngay lúc đó, một nhân viên hớt hải chạy vào quán, mặt tái mét. Tiffany nhìn lên, cảm nhận được sự lo lắng.

    "Chị Tiffany, có chuyện rồi ạ!" Nhân viên nói, thở hổn hển, rồi vội vã đưa điện thoại cho Tiffany.

    Tiffany nhìn vào màn hình, sắc mặt cô lập tức thay đổi. Một bài viết trên mạng xã hội đang lan truyền nhanh chóng, với nội dung bôi nhọ và chỉ trích quán cà phê của cô. Không chỉ vậy, còn có tin đồn rằng Tiffany đã "cướp bạn trai" của Linh, làm tổn hại đến danh tiếng của cô và quán cà phê.

    Tiffany cảm thấy nỗi bực tức dâng lên, lòng cô se thắt lại. Cô siết chặt điện thoại trong tay, cố gắng kiềm chế cơn giận.

    "Chị Tiffany, làm sao bây giờ?" Nhân viên lo lắng hỏi.

    Tiffany cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơn giận trong cô đang dâng cao. "Tìm cách làm rõ sự thật và phản hồi ngay lập tức. Đừng để những tin đồn này lan rộng thêm nữa. Liên hệ với những khách quen của quán để họ có thể lên tiếng bảo vệ chúng ta."

    Đúng lúc đó, Lâm quay lại quán, đã nghe được thông tin qua mạng xã hội. Anh nhìn thấy sự bối rối và lo lắng trên mặt Tiffany, và không chần chừ mà tiến lại gần cô.

    "Tiffany, anh có thể giúp em. Anh sẽ ra mặt làm rõ mọi chuyện," Lâm nói, ánh mắt anh đầy quyết tâm.

    Tiffany ngẩng lên nhìn anh, rồi lắc đầu.

    "Không, Lâm. Anh không thể làm vậy," Tiffany nói, giọng nghiêm nghị. "Em không muốn nhờ vả ai, và càng không muốn sự việc này bị đẩy đi quá xa. Quán cà phê này là tâm huyết của em. Nếu em không bảo vệ nó, không ai có thể làm thay em. Và nếu anh ra mặt, sẽ chỉ càng khiến Linh có cớ để bôi nhọ thêm."

    Lâm nhìn cô, vẻ mặt đầy sự tiếc nuối. "Anh hiểu, nhưng anh không thể đứng nhìn em một mình chiến đấu. Anh sẽ luôn ở đây nếu em cần."

    Tiffany cảm thấy lòng mình tràn đầy cảm kích, nhưng cô vẫn kiên quyết. "Cảm ơn anh, Lâm. Nhưng lần này, em sẽ tự lo. Để mọi chuyện trôi qua, em không muốn thêm bất kỳ rắc rối nào nữa."

    Lâm không nói gì thêm, chỉ nhìn cô một lúc lâu trước khi quay người rời đi, anh muốn tôn trọng quyết định của Tiffany nhưng anh cũng không thề nhìn cô tự chiến đấu, có lẽ ngày trước anh đã quá dễ dãi và nhẹ nhàng với Linh rồi, hiện tại không phải là lúc đánh thương ai, anh có người con gái cần bảo vệ và giữ gìn.

    Tiffany nhìn vào điện thoại, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tức giận. Cô không thể tin được điều này lại xảy ra ngay lúc này, khi mọi thứ đang dần trở lại bình thường. Bài viết trên mạng rõ ràng là một sự vu khống trắng trợn. Nhưng cô biết, sẽ không dễ dàng để giải quyết mọi chuyện.

    Cô siết chặt điện thoại trong tay, cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. "Lập tức tìm cách phản hồi bài viết đó đi. Liên hệ với các khách hàng của chúng ta để làm rõ mọi chuyện."

    Nhân viên gật đầu, vội vàng đi ra ngoài. Tiffany đứng lặng, nhìn theo cô, lòng nặng trĩu. Mọi thứ đang dần trở nên rối ren, và cô không biết liệu mình có thể vượt qua cơn bão này hay không.

    Cô thở dài, rồi nhìn vào chiếc ly cà phê của Lâm, vẫn còn vết nước. Liệu anh có thể chờ đợi cô lâu hơn như anh đã nói không? Cô cũng không chắc chắn đến thời điểm đó bản thân cô có thể rõ ràng cho Lâm một câu trả lời nhất định.

    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
  8. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    1,239
    Chương 6: Vượt Qua Bão Tố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau những ngày căng thẳng đối mặt với tin đồn ác ý, Tiffany biết rằng chỉ có một cách duy nhất để vượt qua thử thách này: Đứng dậy và chiến đấu bằng những gì mình có. Mặc dù vẫn cảm thấy đau lòng khi chứng kiến quán cà phê mà mình đã dày công xây dựng bị bôi nhọ, cô quyết định không ngồi yên chờ đợi sự việc tự qua đi. Tiffany không muốn để Linh thắng cuộc, không muốn cô ta nghĩ rằng những lời nói của mình có thể phá hủy được tất cả.

    Đầu tiên, Tiffany quyết định làm một điều gì đó để chứng minh cho khách hàng của mình thấy được chất lượng và tâm huyết của quán. Cô lên kế hoạch tổ chức một chương trình ca nhạc nhỏ, mời một vài ca sĩ cover có danh tiếng trên mạng xã hội đến biểu diễn tại quán, kết hợp với các chương trình giảm giá đồ uống để thu hút khách hàng mới và đồng thời cảm ơn những khách hàng thân thiết đã luôn đồng hành cùng mình.

    Với sự giúp đỡ của các nhân viên quán, Tiffany đã làm việc không ngừng nghỉ để chuẩn bị cho sự kiện này. Quán cà phê trở nên sôi động hơn bao giờ hết, không khí vui tươi, ấm áp và đầy tiếng cười. Khách hàng không chỉ được thưởng thức những món đồ uống yêu thích mà còn được hòa mình vào không khí nghệ thuật đặc biệt, với những giọng hát ngọt ngào, những ca khúc dễ thương khiến mọi người quên đi những muộn phiền.

    Những khách hàng quen thuộc, những người đã hiểu rõ về Tiffany và những nỗ lực cô đã bỏ ra, bắt đầu lên tiếng bảo vệ quán. Họ khẳng định rằng đồ uống ở đây không chỉ ngon mà còn rất có tâm huyết, nhân viên phục vụ nhiệt tình và thân thiện. Các bài đánh giá trên mạng xã hội bắt đầu chuyển hướng tích cực, những lời bình luận về dịch vụ tuyệt vời của quán, những món đồ uống độc đáo khiến khách hàng quay lại ngày càng nhiều.

    Sự kiện âm nhạc thành công ngoài mong đợi. Quán cà phê Tiffany's House đã bắt đầu nhận được sự chú ý từ các khách hàng mới. Những người đến vì sự kiện ca nhạc đã quay lại vì hương vị đồ uống tuyệt vời, không khí thân thiện, và đặc biệt là tình yêu mà Tiffany và các nhân viên quán dành cho từng khách hàng. Điều đó khiến Tiffany cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ít nhất là cô đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ đứa con tinh thần của mình.

    Còn về những tin đồn do Linh tung ra, chúng bắt đầu bị lung lay khi một thông tin khác bất ngờ xuất hiện trên mạng xã hội. Một bài viết dài tố cáo Linh là người đã lừa đảo tài sản của nhiều người, lợi dụng lòng tin để chiếm đoạt tiền bạc, thậm chí là làm tổn hại đến nhiều mối quan hệ khác. Cộng đồng mạng bắt đầu chú ý đến Linh và sự thật đằng sau những lời cáo buộc cô ta. Chưa đầy một tuần sau, thông tin từ các nguồn đáng tin cậy cho biết Linh bị bắt giữ để điều tra về hành vi lừa đảo tài sản. Những tin đồn ác ý nhằm bôi nhọ Tiffany dần bị lãng quên, và mọi người bắt đầu quay lại nhìn nhận cô theo cách tích cực hơn.

    Nhưng Tiffany không hề biết rằng đằng sau những thay đổi này, Lâm đã âm thầm giúp cô. Anh không chỉ giúp cô tìm ra sự thật mà còn liên hệ với những người từng bị Linh hại để họ lên tiếng về những hành vi xấu của cô ta. Đặc biệt, Lâm cũng đã báo với cảnh sát về Linh khi anh phát hiện ra những hành vi gian dối của cô ta. Tuy Tiffany không hề hay biết về điều này, nhưng sau khi mọi chuyện được giải quyết, cô đã nhận ra sự hy sinh và lòng tốt của Lâm. Anh không hề làm ầm ĩ chuyện này mà vẫn tôn trọng quyết định của cô, chỉ lặng lẽ giúp đỡ từ phía sau.

    Tiffany cảm thấy có một sự chuyển mình trong lòng. Mặc dù cô đã từ chối sự giúp đỡ trực tiếp của Lâm trước đó, nhưng giờ đây, cô hiểu rằng anh không chỉ yêu thương mà còn rất trân trọng cô. Anh đã âm thầm đứng sau, bảo vệ cô mà không cần đến lời cảm ơn hay sự khen ngợi. Chính sự giúp đỡ ấy, cùng với những lời an ủi chân thành của Lâm trong những lúc khó khăn nhất, đã làm Tiffany cảm thấy mình không còn đơn độc nữa.

    Ngày khánh thành chi nhánh mới của Tiffany's House, không khí trong quán vẫn đầy sự háo hức. Khách hàng đến dự đông đủ, các nhân viên đều đang chuẩn bị cho một buổi tiệc nhỏ mừng sự kiện đặc biệt này. Tiffany đứng trước cửa quán, nhìn ngắm mọi thứ một cách tự hào. Cô không thể không nghĩ về quãng đường dài mà mình đã đi qua, về những khó khăn và thử thách mà cô đã vượt qua để có được thành quả ngày hôm nay.

    Đúng lúc này, Lâm bước vào quán, ánh mắt anh tìm kiếm cô. Tiffany mỉm cười, ánh mắt của cô lúc này chứa đựng cả sự cảm kích và một chút ngượng ngùng. Cuối cùng, cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía trước mà không còn lo lắng về những bóng ma của quá khứ nữa.

    Lâm đến gần cô, cúi xuống nhẹ nhàng hỏi: "Em cảm thấy thế nào về chi nhánh mới?"

    "Cảm giác như một sự khởi đầu mới," Tiffany trả lời, giọng cô trầm ấm nhưng đầy tự tin. "Em đã vượt qua được tất cả những khó khăn trước đó, và giờ đây, chỉ cần một bước nữa thôi, em sẽ thật sự hạnh phúc."

    Lâm nhìn cô, ánh mắt anh trở nên dịu dàng. "Anh vẫn luôn tin em sẽ làm được, Tiffany. Em đã không chỉ vượt qua thử thách mà còn giúp cho quán cà phê này trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết."

    Tiffany cảm nhận được những lời nói ấy từ tận trái tim. Cô không biết mình có thể yêu thương một người như Lâm đến mức nào, nhưng chắc chắn một điều là cô cảm nhận được sự chân thành trong từng hành động của anh. Đột nhiên, Tiffany cảm thấy dũng cảm hơn bao giờ hết, giống như một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy trong lòng cô.

    "Lâm.." Tiffany ngập ngừng, rồi cuối cùng nói. "Em đồng ý làm bạn gái anh."

    Lâm ngạc nhiên, ánh mắt anh lóe lên vẻ hạnh phúc. Anh không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh đến vậy. Với anh, những tháng ngày đợi chờ, những khoảnh khắc lo lắng cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng.

    "Tiffany, em đã làm anh hạnh phúc hơn bao giờ hết," Lâm nói, đôi mắt anh lấp lánh. "Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em vượt qua mọi sóng gió."

    Tiffany mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên niềm tin vào một tương lai tươi sáng hơn. Họ cùng nhau đi qua bão táp, và giờ đây, họ sẽ cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới. Chắc chắn rằng, với tình yêu và sự nỗ lực, không gì là không thể.

    ==>> Đăng Ký <<== Và Nhận Ngay 300 xu thưởng (với các tài khoản đăng ký qua đường Link này và đã xác thực email)
     
  9. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    1,239
    Chương 7: Một Cuộc Đời Mới Bắt Đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai năm trôi qua như một giấc mơ dài, và cuộc sống của Tiffany cùng Lâm giờ đây đã không còn những khúc quanh khó khăn như những ngày đầu. Họ đã cùng nhau vượt qua những thử thách, cùng nhau làm việc chăm chỉ để phát triển Tiffany's House, và đặc biệt là nuôi dưỡng một tình yêu đầy lãng mạn và chân thành. Mối quan hệ giữa họ không chỉ là tình yêu mà còn là sự tôn trọng và hiểu biết sâu sắc về nhau.

    Lâm luôn cảm thấy tự hào về Tiffany, không chỉ vì cô là người phụ nữ mạnh mẽ, thông minh mà còn vì trái tim cô ấm áp và bao dung. Trong suốt thời gian bên nhau, anh đã thấy được sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô trong mọi việc, từ quán cà phê đến gia đình, và tất nhiên, trong mối quan hệ giữa họ. Tiffany không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn đời lý tưởng mà Lâm luôn tìm kiếm. Anh đã chắc chắn rằng, cô chính là người phụ nữ anh muốn đi cùng trong suốt phần đời còn lại.

    Vào dịp Giáng sinh năm nay, Lâm quyết định rằng đã đến lúc anh muốn đưa mối quan hệ này lên một bước mới. Anh đã lên kế hoạch cầu hôn Tiffany, nhưng lần này, anh muốn làm điều đó một cách thật đặc biệt, khiến cô không thể quên trong suốt cuộc đời.

    Và cuối cùng, sự kiện trọng đại này đã diễn ra. Lâm bí mật dẫn Tiffany và Daisy đến một khu nghỉ dưỡng nhỏ nằm ở ngoại ô, nơi có những ngọn đồi xanh mướt, bao phủ bởi không gian yên bình của thiên nhiên Việt Nam. Mặc dù không có tuyết rơi như ở những vùng lạnh giá, nhưng bầu không khí trong lành và những cánh đồng lúa chín vàng vẫn tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, đậm chất thơ mộng.

    Chuyến đi này là dịp nghỉ ngơi hoàn hảo sau một năm làm việc căng thẳng, và Tiffany cảm thấy rất vui khi có thể tận hưởng thời gian bên cạnh Lâm và Daisy. Họ tham gia các hoạt động ngoài trời, leo đồi, đạp xe, cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon lành trong không gian ấm cúng. Tiffany không hề hay biết rằng Lâm đã chuẩn bị một bất ngờ đặc biệt cho cô vào buổi chiều hoàng hôn.

    Một ngày, khi ánh hoàng hôn phủ lên ngọn đồi, Lâm dẫn Tiffany đến một địa điểm tuyệt đẹp để ngắm cảnh. Daisy theo sau, nắm tay Lâm, cùng anh đi lên một con đường nhỏ dẫn lên đỉnh đồi. Trái tim Tiffany bắt đầu đập nhanh khi cô cảm nhận được không khí trang trọng xung quanh. Nhưng cô không thể đoán ra được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

    Khi họ đứng trên đỉnh đồi, ngắm nhìn hoàng hôn phía xa, Lâm quay lại nhìn Tiffany, rồi bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt cô. Tiffany ngỡ ngàng, mắt mở to, bất ngờ không nói nên lời. Lâm lấy trong túi một chiếc hộp nhỏ và mở ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

    "Tiffany, anh biết rằng chúng ta đã cùng nhau đi qua rất nhiều sóng gió, và dù cuộc sống có ra sao, anh cũng luôn muốn đi cùng em suốt cuộc đời này," Lâm nói, giọng anh trầm ấm và chân thành. "Anh yêu em, và anh muốn em trở thành vợ của anh. Tiffany, em đồng ý làm vợ anh nhé?"

    Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Tiffany, cô không thể kìm nén được niềm xúc động. Cô nghẹn ngào trả lời: "Em đồng ý, Lâm! Em đồng ý!" Những lời này như vỡ òa trong không gian yên tĩnh, và Tiffany cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

    Ngay lúc đó, những người thân yêu của họ, bao gồm cả cha mẹ Tiffany và thiên thần nhỏ Daisy, bất ngờ xuất hiện từ phía sau, cùng vỗ tay chúc mừng. Những nụ cười hạnh phúc của mọi người khiến Tiffany cảm thấy ngập tràn trong tình yêu thương, như thể tất cả mọi điều tốt đẹp đều hội tụ lại trong khoảnh khắc này. Daisy chạy đến, ôm chầm lấy Lâm, mắt cô bé lấp lánh niềm vui. Cô bé biết rằng Lâm chính là người cha tuyệt vời mà mẹ mình xứng đáng có.

    Đám cưới của Tiffany và Lâm được tổ chức vào mùa xuân năm sau, sau Tết Nguyên Đán. Đám cưới diễn ra long trọng trong không khí ấm áp, ngập tràn tình yêu thương của gia đình và bạn bè. Tiffany trong bộ váy cưới trắng muốt, đẹp như một nàng công chúa, cùng Lâm trong bộ vest lịch lãm, tay trong tay bước vào lễ đường. Những lời chúc phúc, những ánh mắt yêu thương khiến cả hai cảm thấy mình là những người may mắn nhất trên thế giới này.

    Sau đám cưới, họ thực hiện chuyến tuần trăng mật lãng mạn khắp châu Âu, khám phá những thành phố cổ kính và lãng mạn, từ Paris với tháp Eiffel đến Venice với những con kênh thơ mộng. Họ cùng nhau tạo ra những kỷ niệm đẹp, lưu lại dấu ấn tình yêu của mình vào từng bức tranh tuyệt vời mà họ trải qua.

    Một vài năm sau, gia đình họ ngày càng viên mãn. Tiffany và Lâm đã chào đón thêm một cặp song sinh đáng yêu. Hai cậu bé nhỏ xíu, với mái tóc đen mềm mại và ánh mắt ngây thơ, luôn cố gắng chạy lon ton theo cô chị Daisy. Mỗi khi hai cậu bé cố đuổi kịp cô chị, cả gia đình lại không thể nhịn cười. Những bước chạy vội vã, những tiếng cười rộn rã của các con như vang vọng khắp khu vườn nhà.

    Daisy, cô chị nhỏ xinh đẹp, dẫn đầu với vẻ tự hào. Những bước đi nhẹ nhàng của cô bé như những bước chân của một người chị lớn, yêu thương và bảo vệ các em. Còn hai chú chó Golden đáng yêu, cũng là một cặp anh em, chạy nhảy cùng với các con, những bước chân loạng choạng nhưng luôn tràn đầy niềm vui. Chúng chính là những món quà đặc biệt mà Tiffany và Lâm đã mua tặng cho các cậu bé, làm bạn đồng hành suốt tuổi thơ.

    Mỗi buổi chiều, khi cả gia đình cùng ngồi lại trong vườn, ngắm nhìn mặt trời lặn, họ không thể không cảm thấy biết ơn vì đã có nhau. Từ những tháng ngày gian khó, những thử thách, tình yêu của Tiffany và Lâm đã giúp họ xây dựng một gia đình hạnh phúc. Giờ đây, họ không chỉ có tình yêu mà còn có một tổ ấm ấm áp, nơi tiếng cười luôn vang lên, nơi những đứa trẻ hồn nhiên vui chơi, nơi tình yêu đích thực luôn tràn ngập.

    Tiffany nhìn những đứa con của mình, nhìn Lâm, và cảm thấy rằng mọi điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống đều đã đến với mình. Hạnh phúc không phải là một điểm đến mà là những khoảnh khắc hằng ngày, khi gia đình bên nhau, yêu thương và trân trọng từng giây phút bên nhau.

    Và như vậy, câu chuyện tình yêu của Tiffany và Lâm, từ những ngày đầu đầy sóng gió, đã kết thúc bằng một cuộc sống hạnh phúc, ngập tràn tình yêu và niềm vui, trong tiếng cười của các con và những người thân yêu. Một tình yêu đẹp, một gia đình trọn vẹn, và một tương lai đầy hy vọng.

    -Hoàn-
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...