Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Dec 24, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 30 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba con gấu chó vừa lớn vừa nặng, mang theo đi săn không thực tế, Quang nghĩ nghĩ:

    - Ta nhớ được cách đây không xa có sơn động, trước tiên đem gấu chó bỏ vào trong sơn động, dùng tảng đá chặn cửa động, chờ trở lại tiếp tục mang về bộ lạc.

    Mọi người không có dị nghị:

    - Làm theo lời ngươi.

    Quang chỉ phương hướng sơn động vừa lúc trái ngược phương hướng Hoàng Giác nhìn thấy kén tằm.

    Hoàng Giác nhíu mày, chỉ chỉ phương hướng kén tằm:

    - Ta nghĩ trước tiên qua bên kia nhìn một chút. Diễm sẽ đi với ta, các ngươi không cần xen vào ta. Chờ ta vội xong tiếp tục đi tìm các ngươi.

    Nhiều người đi ra săn bắn, Hoàng Giác cũng không tiện cho mọi người đi cùng mình khắp nơi.

    - Không được!

    Không đợi người khác nói chuyện, Thú đứng ra phản đối, nhíu mày nhìn Giác:

    - Nơi này quá nguy hiểm, chỉ có đệ cùng Diễm hai người ta lo lắng, muốn đi, ta đi cùng đệ.

    Thú nghĩ Hoàng Giác lại được Đại Địa chi thần chỉ thị, cho nên không có ngăn cản hắn không cho đi.

    - Đúng rồi, muốn đi mọi người cùng nhau đi, dù sao đi tới bên này săn bắn, đi nơi nào đều giống nhau. Ngươi đã cảm thấy bên kia tốt, vậy chúng ta đi qua bên kia, đem gấu chó cất trong sơn động rồi chúng ta liền đi qua.

    Mọi người đồng thanh phụ họa.

    Hoàng Giác:

    -!

    Ta không phải, ta chỉ là muốn đi nhìn xem bên kia có phải có kén tằm hay không, cũng không có nói bên kia tốt!

    Đáng tiếc mọi người cũng không biết suy nghĩ của Hoàng Giác, nhất trí thay hắn làm quyết định, chậm rãi đi hướng địa phương Hoàng Giác phát hiện kén tằm.

    Ở trên tàng cây nhìn qua thì địa phương kia không xa, trên thực tế đi bộ không gần. Mọi người đi suốt hai giờ mới đi tới mục đích.

    Hoàng Giác nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, thật sự là cây dâu cùng tằm!

    - Di, đây là cái gì? Mọc từ trên cây sao?

    - Đây là cây gì vậy? Vì sao lại mọc ra thứ này? Thật kỳ quái.

    - Không phải là mọc ra đi? Xem ra chỉ là bị treo trên cây.

    Người bộ lạc lần đầu tiên thấy cây dâu cùng tằm, một đám thật tò mò, có người còn đưa tay xoa bóp kén tằm, vẻ mặt vui vẻ:

    - Mềm!

    Hoàng Giác vui vẻ ra mặt, kêu gọi mọi người:

    - Mau đem những kén tằm màu trắng này hái xuống, nếu thấy không có miệng vỡ thì động tác nhẹ một chút, bên trong có tằm bảo bảo đang ngủ. Đợi mùa hè tằm bảo bảo biến thành thiêu thân, chúng ta sẽ có càng nhiều tằm bảo bảo!

    Biết Giác mỗi lần đi ra bộ lạc đều sẽ mang rất nhiều dược liệu trở về, mọi người nghĩ những kén trắng này đều là dược liệu, nhất thời động tác mềm nhẹ hơn rất nhiều.

    Phiến rừng dâu này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, tằm cùng kén luôn không bị người phát hiện, tích lũy năm này tháng nọ mỗi cây đều kết đầy rậm rạp kén trắng, thậm chí còn có kén trắng rơi xuống đất.

    Mọi người một bên bận rộn, một bên nói chuyện với Hoàng Giác:

    - Giác, kén tằm màu trắng này cũng là dược liệu sao? Có thể trị cái gì?

    Hoàng Giác nghiêm trang:

    - Có thể trị hàn chứng.

    -?

    Hoàng Giác giải thích:

    - Kén tằm có thể chế thành tơ lụa mặc lên người, trời lạnh có thể chống lạnh, không phải là có thể trị bệnh sợ lạnh sao?

    Mọi người ngây dại.

    Đồ chơi gì?

    Kén tằm? Tơ lụa?

    Nói gì? Vì sao nghe không hiểu đây?

    - Không phải, ngươi nói thứ này dùng mặc?

    Một chiến sĩ giơ lên kén tằm nho nhỏ, diễn cảm khó nói nên lời:

    - Vật này làm sao mà mặc a? Dùng dây thừng xuyên lại cúp trên người?

    Ngẫm lại toàn thân treo đầy kén tằm, chiến sĩ run run:

    - Hay, hay là không dùng được không? Ta cảm thấy được mặc da thú rất tốt.

    Hoàng Giác cười nói:

    - Chờ chế tạo ra tơ lụa, các ngươi sẽ biết chỗ tốt của nó, còn thoải mái hơn là mặc vải bố.

    Mọi người không tin.

    Theo bọn hắn xem ra, vải bố đã là đồ rất tốt, làm sao còn có đồ vật nào còn tốt hơn vải bố đây?

    Hoàng Giác cũng không cần bọn họ lập tức tin tưởng, dù sao đem kén tằm làm trở về, chờ dệt ra tơ lụa, bọn hắn sẽ biết.

    Cẩn thận khống chế dị năng lướt qua trong rừng cây, dây mây xanh nhạt đi theo dị năng vũ động, những nơi đi qua kén tằm chà chà rơi xuống, bên dưới có một dây mây bện thành võng gắt gao đi theo, giữ lấy kén tằm không cho rơi xuống đất.

    Không bao lâu sau một thân cây đã được lấy xong kén tằm, lại tiếp tục qua một thân cây khác.

    Cho dù mọi người đã biết thần lực của Hoàng Giác phi thường thần kỳ, nhưng lúc này nhìn thấy vẫn bị kinh hãi há to mồm:

    - Thật là.. thật sự là quá thần kỳ rồi đi?

    Thần lực còn có thể dùng như vậy!

    Nhất thời mọi người nhìn cảnh tượng này đến ngây người.

    Hoàng Giác:

    -!

    Đột nhiên có cảm giác đầu đường làm xiếc là sao vậy?

    Diễm nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Giác hiện lên một tia không được tự nhiên, nháy mắt trở nên buồn bực, lại gượng chống lên, nhịn không được buồn cười một tiếng, hắng giọng nghiêm mặt cao giọng nói:

    - Tốt lắm, mọi người đừng ngây người, nhanh chóng làm việc! Làm xong chúng ta còn đi săn bắn!

    Tuy Diễm ít nói, nhưng bởi vì có chiến lực cường hãn, ở trong lòng mọi người vẫn rất có uy tín.

    Mọi người cũng không tiện tiếp tục nhìn chằm chằm Hoàng Giác, vội vàng làm việc.

    Chiến cùng Thú liếc nhau, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, Giác là huynh đệ của bọn họ, ruột thịt!

    Bận nửa ngày thời gian kén tằm mới ngắt lấy sạch sẽ.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 31 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bỏ qua kén tằm bởi vì thời gian quá lâu mà vỡ rụng, đem kén tằm còn hoàn hảo chất chung một chỗ, thế nhưng chất đống cũng cao ngang người.

    Hoàng Giác dùng dây mây bện thành võng đem kén tằm buột chặt, bảo đảm sẽ không bị lộ ra, cúi đầu tìm kiếm mầm móng cây dâu bên dưới.

    Phương pháp gieo trồng cây dâu phi thường phổ biến, có thể gieo mầm móng, cũng có thể chiết cây cùng giâm cành, đương nhiên trực tiếp nhổ trồng đều được.

    Nhưng nơi này khoảng cách bộ lạc quá xa, khiêng cây dâu nhổ trồng về cũng không thực tế, chiết cây cùng giâm cành thì phải có người luôn chiếu cố lên, Hoàng Giác không có nhiều kiên nhẫn như vậy, người bộ lạc lại không biết việc này, hơn nữa chiết cây cùng giâm cành đều ở thời gian xuân hè, đến lúc đó tiếp tục trở lại nơi này cũng không đáng.

    Càng nghĩ, tự gieo mầm móng càng phương tiện.

    Dù sao đi nữa hắn có được dị năng, chỉ cần mầm móng không hư mất là hắn có thể cam đoan làm cho mầm móng nảy mầm.. duy nhất tiếc nuối chính là mầm móng từ cây giống nhỏ mọc lên, đến lúc đó mọc ra lá cây cũng không biết có đủ cho tằm bảo bảo ăn hay không.

    Vội lâu như vậy, mọi người đã sớm đói bụng, đem kén tằm giao cho Hoàng Giác, bỏ chạy đi săn thú, chỉ còn Diễm bồi bên cạnh Hoàng Giác.

    - Ngươi đang tìm cái gì?

    Diễm ngồi xổm người xuống nhìn động tác của Hoàng Giác.

    - Mầm móng cây dâu.

    Hoàng Giác đẩy ra cành khô lá úa, nhặt lên một viên mầm móng màu nâu đưa cho Diễm xem:

    - Đây, chính là vật này.

    Diễm nhìn nhìn, ghi nhớ, cùng Hoàng Giác cùng nhau tìm:

    - Ngươi nói loại này kêu cây dâu?

    - Đúng vậy, là cây dâu tằm, ta ở chỗ Đại Địa chi thần gặp qua loại cây này, Đại Địa chi thần kêu như vậy.

    Sợ Diễm truy hỏi hắn làm sao mà biết được, Hoàng Giác bịa chuyện. Hơi có chút chột dạ, từ khi xuyên không tới bây giờ, hắn nói dối còn nhiều hơn cả một đời trước, nhìn ra ngày sau còn phải tiếp tục nói dối.. may mắn hắn không phải thể chất mũi dài, bằng không mũi của hắn còn không xuyên thấu địa cầu sao?

    - Ai? Ngươi trước kia gặp qua cây dâu cùng tằm?

    Nhớ tới Diễm biết quá trình sinh trưởng của tằm, Hoàng Giác hỏi, thầm suy đoán chẳng lẽ Hỏa bộ lạc đã có tơ lụa sao?

    Diễm gật đầu:

    - Trước kia ở bộ lạc thì nhìn thấy qua có người đem loại sâu này nướng ăn.

    Tằm bảo bảo đáng yêu như vậy không lưu nhả tơ kết kén chế tạo tơ lụa, thế nhưng lại xem thành thực vật đem nướng ăn..

    Hoàng Giác co rút khóe miệng, có chút gian nan hỏi:

    - Ăn ngon sao?

    Diễm lắc đầu:

    - Không nếm qua, chỉ có nô lệ mới ăn cái này.

    Hoàng Giác:

    - Các ngươi sẽ không nghĩ tới dùng nó phun ra sợi tơ làm quần áo?

    Không biết Diễm nghĩ tới cái gì, diễn cảm có chút khó nói hết:

    - Nghe nói, vu đời trước chứng kiến con nhện nhả tơ kết võng, muốn thử dùng tơ dệt thành bố..

    Hoàng Giác:

    -?

    Ngươi nói cái gì? Là ta không có nghe rõ?

    Dùng tơ nhện canh cửi, ngươi đang đùa ta đi?

    Biểu tình nghi ngờ trên mặt Hoàng Giác rất rõ ràng, Diễm đều có chút ngượng ngùng:

    - Đương nhiên không dệt thành, tơ nhện lại mềm lại dính lại dễ đứt, chỉ miễn cưỡng làm thành mảnh vải, cũng không có biện pháp mặc vào. Sau vu cũng thử qua dùng loại kén này làm thành bố, nhưng biến thành một đoàn lại một đoàn, căn bản không có cách nào làm, thử vài lần không thành công, liền buông tha.

    Hoàng Giác rõ ràng.

    Ở đời sau, cho dù là người chưa từng nuôi tằm, ước chừng cũng biết kén tằm kéo tơ cần trước tiên bỏ vào trong nước sôi nấu lên, làm mềm xuống. Nhưng mà hiện tại, mọi người không tìm được biện pháp thích hợp, đã cảm thấy kéo tơ ngàn vạn khó khăn, cái gọi là bị qua mắt chính là như vậy.

    Nhưng như vậy cũng tốt, người khác không biết phương pháp, chỉ bọn họ biết, sau này Thổ bộ lạc chính là bộ lạc duy nhất có thể chế thành tơ lụa.

    Bố bộ lạc bởi vì nắm giữ kỳ thuật dệt vải bố, từ cỡ trung bộ lạc lót đáy bay nhanh thành đứng đầu trung bộ lạc. Tơ lụa còn xa hoa hơn vải bố, có kỹ thuật này, không cần lo Thổ bộ lạc không thể nhanh chóng phát triển.

    Chờ Hoàng Giác thu đủ mầm móng, người săn bắn lục tục chạy trở về.

    Bên ngoài tập thể hoạt động, thực vật đều chia đều phân phối, sẽ không ai tính toán ai làm ít ai ăn nhiều.

    Mọi người đồng tâm hiệp lực đem con mồi săn được thu thập xong, nướng chín, vài người phân ra ăn hết.

    Mặt trời hạ về tây, không trung mông lung ám xuống, tiếp tục quay về bộ lạc cũng không thực tế.

    Cũng may mọi người đều là chiến sĩ có kinh nghiệm, thuần thục đốt một vòng lửa trại quanh bốn phía, thiết trí xong cạm bẫy, lại phân phối người gác đêm, sau đó đi nghỉ ngơi.

    Mùa thu ở bên ngoài ăn ngủ, Hoàng Giác còn lo lắng buổi tối sẽ bị đông lạnh không ngủ được, trên thực tế lửa trại xung quanh cháy sáng một đêm, mọi người bọc da thú chen chúc cùng một chỗ căn bản không lạnh.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 31 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngủ một giấc trời đã sáng.

    Hai ngày sau mọi người đảo quanh trong rừng sâu, Hoàng Giác tạm thời buông tha việc tìm kiếm dược liệu, dùng dị năng phối hợp mọi người săn bắn.

    Kết quả xem như khả quan.

    Trừ bỏ con mồi thật dày, Hoàng Giác còn bắt sống ba con heo rừng choai choai, sáu con thỏ xám, năm con dê núi.

    Trong bộ lạc hắn nuôi ba con hươu đều thuận lợi còn sống, trong đó hai con hươu cái đã mang thai, dự tính đầu hè sang năm sẽ có hươu con sinh ra.

    Từ sau khi nuôi ba con hươu, Hoàng Giác bắt đầu tìm kiếm nuôi động vật khác, còn nhờ đội săn bắn tận lực giúp hắn mang con mồi còn sống trở về, hắn dùng dược liệu trao đổi.

    Lâu như vậy tích lũy xuống, trong sân chăn nuôi của Hoàng Giác cũng chỉ có thêm bảy con chim trĩ, một đôi con thỏ cùng hai con chuột tre.

    Sớm biết đi theo đội săn bắn cùng nhau đi săn, có thể bắt được nhiều động vật còn sống như vậy, hắn sớm nên phối hợp đội săn bắn cùng nhau hành động!

    Trở lại bộ lạc, mọi người đều được nhiệt liệt hoan nghênh.

    Mọi người không dám tin đảo quanh một tòa núi thịt, trong mắt tràn đầy vui sướng:

    - Thế nhưng săn được nhiều con mồi như vậy, hơn nữa trong bộ lạc còn thu hoạch được nhiều bắp cùng đậu tương, mùa đông năm nay không cần lo lắng đói bụng!

    - Chẳng những không cần đói bụng, sợ là mỗi ngày đều có thể ăn được no nê!

    - Phải đó, đúng vậy! Chẳng những không cần lo lắng đói bụng, cũng không cần lo lắng bị đông lạnh tới. Ngày hôm qua ta đốt giường sưởi, cả phòng thật ấm, cả mặt đất đều nóng hầm hập!

    - Ta cũng đốt, thật là ấm, ta mặc quần áo ở trong phòng còn nóng toát mồ hôi!

    - Đều là Giác ra chủ ý thật tốt, bằng không chúng ta làm sao có thể nghĩ tới những việc này!

    - Cũng là Đại Địa chi thần nhân từ..

    Đề tài nhanh chóng toát ra từ con mồi cho tới tới giường sưởi địa long, thổi phồng Hoàng Giác cùng Đại Địa chi thần một trận, lại toát ra trở về, nghe nói có nhiều con mồi là nhờ Hoàng Giác dùng thần lực giúp đỡ săn bắt, lại liên tục khen ngợi không ngừng.

    Hoàng Giác cùng Diễm mang theo chiến lợi phẩm của mình quay về nơi ở.

    Bởi vì trong quá trình săn bắn Hoàng Giác ra nhiều sức lực, trừ bỏ những ngoại vật, Chiến cùng Quang lại làm chủ phân thêm cho Hoàng Giác một con hoẵng.

    Diễm dựa vào năng lực của mình một mình săn được hai con heo rừng cùng một con trăn lớn, hơn nữa đội săn bắn còn phân con mồi cho hắn, tràn đầy một đống núi thịt, bị Hoàng Giác dùng dây buộc cùng một chỗ. Nếu không phải hắn trời sinh thần lực, thật không có biện pháp di chuyển tòa núi thịt này.

    Dù là như vậy cũng đi từng bước lại lưu một dấu chân, phi thường cố hết sức.

    Phong lưu trong bộ lạc tuần tra, không đi ra ngoài.

    Nghe được tiếng hoan hô, nàng biết đội săn bắn đã trở lại, vừa định đi xem vừa lúc gặp Hoàng Giác đi tới.

    - Hai người sao lại khiêng nhiều đồ vật như vậy? Lần này săn bắn thu hoạch lớn?

    Phong nhanh nhẹn tiếp nhận con hoẵng trên vai Giác, xem một ít chuỗi con mồi phía sau Giác, tiếp tục nhìn nhìn Diễm khiêng một đống núi thịt, ngữ khí cảm thán.

    Hoàng Giác xoa xoa bả vai bị ép đau nhức, vừa đi vừa nói:

    - Ân, săn được nhiều con mồi, đủ ăn một mùa đông.

    Bên này mùa đông rét lạnh, tuyết rơi thường xuyên. Đại tuyết phong tỏa núi, không biện pháp tiếp tục vào núi săn bắn, mọi người đều tận khả năng trữ hàng thực vật trước mùa đông.

    Quay đầu nhìn Diễm:

    - Hay là ngươi trước tiên đem con mồi đặt ở đây, chờ ta trở về kêu a Đại a Nhị a Tam tới hỗ trợ?

    Diễm lắc đầu:

    - Không cần, lập tức tới.

    Hoàng Giác biết tính tình của Diễm, không thích phiền toái người khác, cũng không tiếp tục khuyên nhủ.

    Phong nói:

    - Ngày hôm sau các ngươi đi rồi, lão Thạch làm xong cối xay đá, cha cùng vu tự mình đi qua mài bắp, căn cứ lời đệ nói bỏ bắp vào trong cái hố kia, thật sự là mài thành bột..

    Ngữ khí hơi hưng phấn:

    - Cha gọi a Đại nấu nước, đem bột bắp bỏ vào nước lạnh quấy tan, rót vào trong nồi, nấu ra một nồi cháo bắp ánh vàng rực rỡ, ăn vào thật ngon, cho tới bây giờ ta chưa từng uống qua đồ ăn gì ngon như vậy! Còn có đậu tương, mài thành sữa đậu nành cũng uống thật ngon, nhưng đệ nói đậu hủ làm như thế nào? Cha cùng vu làm vài lần cũng không mài ra được từng khối đậu hủ trắng nõn mà đệ nói.

    Hoàng Giác cười nói:

    - Đậu hủ chỉ dùng cối xay mài là mài không được, phải dùng nước chát điểm một chút mới được. Trước đệ không phải dạy mọi người làm sao trừ vẻ cay đắng trong muối ăn sao? Đem muối tinh lọc đi ra, nước còn lại chính là nước chát, rót vào trong sữa đậu nành, sữa đậu nạnh liền đọng lại.. chờ đi trở về đệ làm mẫu cho tỷ xem.

    Muối của bộ lạc đều trực tiếp khai thác từ quạng mỏ, ăn vào có chút cay đắng. Người bộ lạc từ nhỏ ăn loại muối này, nói ăn cũng không có cảm giác gì, Hoàng Giác lại ăn không quen. Hắn xác định mình mượn danh nghĩa Đại Địa chi thần làm việc sẽ không bị người hoài nghi, Hoàng Giác liền nói cho mọi người phương pháp tinh luyện muối tinh.

    Ánh mắt Phong sáng lên:

    - Nguyên lai là như vậy, ta đã nói Đại Địa chi thần sẽ không gạt người!

    Đại Địa chi thần nói đậu tương có thể làm thành đậu hủ, liền nhất định có thể làm thành, bọn họ làm không thành công, quả nhiên là vì phương pháp không đúng!

    Có Hoàng Giác chỉ điểm, đậu hủ rất nhanh làm ra rồi, nguyên khối trắng nõn lóng lánh, nhìn thấy thật đáng yêu.

    Phương pháp thưởng thức đậu hủ cũng rất đơn giản, dù là ăn sống hay là trộn với rau, hoặc là dùng mỡ động vật chiên lên ăn đều rất mỹ vị, hoặc là nấu thành canh đậu hủ đều được.

    Đợi tới mùa đông, đem đậu hủ phóng bên ngoài đông lạnh, chẳng những có thể bảo tồn thật lâu, đậu hủ đông lạnh qua hương vị giòn, còn là một mùi vị khác.

    Một món đậu hủ tăng thêm thực đơn càng thêm phong phú cho mọi người.

    Nghe Hoàng Giác giới thiệu đủ loại phương pháp thưởng thức đậu hủ, ánh mắt Mộc cùng vu càng lúc càng sáng, cắt một khối đậu hủ nếm thử, quả nhiên trơn mềm ngon miệng. Chờ Hoàng Giác nói xong, liền lập tức để nô lệ căn cứ theo lời nói của Hoàng Giác, đem đủ loại phương pháp thưởng thức đậu hủ làm một lần, đậu phụ đông thì chờ mùa đông làm tiếp.

    Hoàng Giác ngại dùng cối xay của bộ lạc còn phải xếp hàng đợi, rất phiền toái, cầm theo chân hoẵng cùng một ít dược thảo giảm nhiệt còn có bất lão thảo đi tìm lão Thạch đặt làm theo yêu cầu.

    Lão Thạch chế tạo cối xay cũng nghĩ qua trong bộ lạc sẽ có người tìm mình làm cối xay theo yêu cầu, làm xong cho bộ lạc lại ngoài định mức làm thêm hai cái cối xay khác.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 32 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác muốn đặt cối xay, lão Thạch trực tiếp làm cho Thạch mang qua cho hắn.

    Thạch đen mặt:

    - Con còn rất nhiều việc còn chưa làm xong đâu, con mồi còn chưa thu thập, làm sao có thời gian đưa đi cho hắn. Hơn nữa người ta cũng không nhất định thích cho con hỗ trợ..

    Nói còn chưa dứt lời, đã bị lão Thạch cầm quải trượng quất cho hai cái:

    - Bảo con đưa thì con đi đưa, chỗ nào nhiều lời vô nghĩa như vậy!

    Tính khí đứa nhỏ này cũng không biết theo ai, vô cùng khó chịu.

    Để cho hắn kết giao với Giác, hắn trái ngược, thấy Giác liền âm dương quái khí. Cối xay cũng không nặng, trong bộ lạc những người khác thấy cũng biết thân thể Giác không khiêng nổi cối xay, đều sẽ nghĩ chủ động tiến lên hỗ trợ, hắn ngược lại chít chít méo mó một đống nhiều lời!

    Lão Thạch thật sự bị đứa con làm tức chết.

    Thạch không phục, còn muốn nói lại bị Hoàng Giác ngắt lời.

    Hoàng Giác cười híp mắt:

    - Quả thật không cần, ta còn có việc cần đi nhà của Quang, cối xay tạm thời cứ đặt ở đây, đợi lát nữa ta gọi a Đại a Nhị đến khiêng về.

    Thạch không muốn mang đi, hắn cũng không cần nhìn mặt thối của Thạch đâu.

    Không đợi lão Thạch nói thêm gì, Hoàng Giác xoay người rời đi.

    Lão Thạch tức giận mắng Thạch:

    - Đồ hỗn trướng! Con nhìn xem con đang làm gì? Chỉ là tộc nhân bình thường còn có thể hỗ trợ lẫn nhau đâu, người ta Giác lại đây tặng đồ ăn lại tặng thảo dược, con không thể giúp đỡ hắn?

    Thạch gân cổ cãi:

    - Đó là hắn nên làm! Hắn còn đổi cối xay với chúng ta đâu! Hơn nữa lần trước cha bảo con tặng thạch đao, hắn không nhận, làm cho con dọa người trước mặt nhiều người như vậy, giống như là chúng ta nịnh bợ hắn vậy! Lần này may mắn con không vội vàng đáp ứng, bằng không tiếp tục bị hắn cự tuyệt, con còn không bị mắc cỡ chết người!

    Lão Thạch chỉ vào hắn, tức giận tay run rẩy.

    Nhìn ánh mắt khăng khăng của Thạch, lão Thạch đột nhiên thở dài:

    - Bỏ đi, tùy con vậy, chỉ cần sau này con đừng hối hận là được!

    Trước kia Thạch không phải như thế, từ mười tuổi bị Giác mang theo hai nô lệ đánh cho một trận, tính khí liền trở nên vô cùng mẫn cảm, người khác nhìn hắn thêm vài lần hắn đều cảm thấy được người ta đang cười nhạo hắn, lại đem mặt mũi xem còn trọng yếu hơn cả tính mạng – tuy rằng nhiều khi, hắn tự cho là mặt mũi căn bản không đáng giá cái gì.

    Thở dài một tiếng, cũng không biết nên oán trách ai.

    Phương diện này tuy cũng có nguyên nhân của Giác, nhưng những năm kia bị khi phụ cũng không chỉ một mình Thạch, nhưng biến thành như vậy chỉ có Thạch.

    - Nhưng nên nói cha vẫn phải nói với con rõ ràng. Mặc dù Giác dùng đồ vật đổi cối xay của chúng ta làm ra, nhưng cối xay có đáng giá nhiều như vậy hay không cha không nói, trong lòng con cũng rõ ràng.

    Thạch mím chặt môi thành một đường thẳng, không lên tiếng.

    Trong lòng hắn đương nhiên rõ ràng, trừ bỏ tay nghề cối xay căn bản không đáng giá cái gì. Không phải là hai tảng đá xếp chồng lên nhau sao? Trong bộ lạc cái khác không nhiều lắm, đá còn rất nhiều, rất nhiều. Huống hồ tay nghề này là do Giác truyền thụ cho lão Thạch.

    Dĩ vãng người trong bộ lạc đi tìm lão Thạch mài thạch đao búa đá, chỉ cấp vài khối thịt lớn cỡ bàn tay làm thù lao, Hoàng Giác cấp cho chân hoẵng, rõ ràng là cấp nhiều.

    Lão Thạch tiếp tục nói:

    - Khó được nhất là Giác cấp cho thảo dược. Có năm nào mùa đông mà trong bộ lạc không có người bị nóng bị cảm mạo? Tìm vu lấy thuốc còn không cần trả thù lao sao? Cấp thù lao ít, con còn không biết xấu hổ? Giác đem những việc này đều lo lắng tới, trực tiếp đem thảo dược cầm lại đây, không phải là vì giúp cha tiết kiệm? Còn có bất lão thảo, đặc biệt giảm đau, không phải vì chuẩn bị cho chân của cha? Chân của cha mỗi khi trời âm u hay tuyết rơi đều đau rất khó chịu.. chính con tự ngẫm lại đi.

    Hắn thở dài một tiếng, đem thảo dược thu lại, cầm một thanh thạch đao bán thành phẩm chậm rãi mài.

    Miệng của Thạch mấp máy, muốn nói thảo dược đều từ trong rừng rậm hái trở về, không có gì đáng giá, nhưng cũng biết sự tình không phải tính như vậy.

    Rốt cục cũng không nói ra miệng, cúi đầu ủ rũ thu thập con mồi.

    Khi Hoàng Giác đi vào nhà của Quang, vợ của Quang là Thanh đang nâng cao bụng phơi đệm giường da thú.

    Chứng kiến Hoàng Giác tiến vào, động tác của Thanh dừng lại, mặt lạnh nói:

    - Ngươi tới tìm Quang sao? Quang trong phòng, chính ngươi vào đi thôi.

    Nàng quay người đưa lưng phía Hoàng Giác, tiếp tục vỗ đệm giường da thú.

    Hoàng Giác nhớ tới chuyện nguyên chủ từng làm qua, xấu hổ sờ mũi:

    - Chuyện trước kia thật xin lỗi.

    Dù sao hắn chiếm dụng thân thể nguyên chủ, thay nguyên chủ nói một tiếng xin lỗi cũng là đương nhiên.

    Khác với tình huống của Thạch, lúc trước hai nô lệ cũng đã thế mạng, nguyên chủ cũng đã nhận phạt, cho nên Hoàng Giác không cho rằng nguyên chủ còn thiếu Thạch cái gì, nếu nói thiếu cũng là thiếu hai nô lệ bị đền mạng kia.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 32 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng mà Quang cùng Thanh chính là gặp tai bay vạ gió, vả lại còn chưa thể đòi được công đạo.

    Động tác của Thanh dừng lại một chút, làm bộ như không có nghe được.

    Hiện tại nói xin lỗi có ích lợi gì, lúc trước nếu không phải nàng mạng lớn, sớm đã bị dã thú ăn thịt! Chỉ cần nhớ tới kinh hoàng tuyệt vọng khi đó, nàng không cách nào bình tĩnh lại.

    Nghe được động tĩnh, Quang từ trong phòng đi ra, miệng còn ngậm một mảnh bánh bắp:

    - Giác, ngươi tới rồi? Mau vào nhà ngồi, Thanh mới làm xong bánh bắp, ngươi cũng nếm thử.

    Ra ngoài săn bắn mấy ngày nay, ấn tượng của Quang đối với Hoàng Giác hoàn toàn đổi mới, càng khỏi nói Hoàng Giác đã cứu hắn một mạng. Lúc này hắn nhìn Giác, cũng như nhìn thấy chính huynh đệ của mình.

    Hoàng Giác nhìn thấy động tác cứng đơ của Thanh, vội cười nói:

    - Không cần, nhà của ta cũng làm bánh bắp, trong chốc lát trở về vừa lúc có thể ăn.

    Quang cũng không miễn cưỡng:

    - Ngươi đến lấy tay gấu a? Ta còn định thu thập sạch sẽ mới đưa qua cho ngươi đâu, nếu ngươi cần gấp, ta đi lấy cho ngươi.

    - Ách.. cũng không quá gấp như vậy. Lúc ta về nhà thu thập phòng ở, tìm ra một ít dược liệu, cảm thấy ngươi có thể dùng được, cho nên đem tới cho ngươi.

    Mấy ngày nay tiếp xúc, chẳng những Quang đối với Giác đổi mới, Hoàng Giác cũng có ấn tượng tốt với Quang, đại khí, hào sảng, nói nghĩa khí, là một người đáng giá kết giao!

    Lấy được bốn tay gấu, trong lòng Hoàng Giác cảm thấy không thuận tay, cảm thấy mình chiếm tiện nghi của Quang, trở về nghĩ nghĩ, rõ ràng cầm một gốc nhân sâm hoang dại qua đây.

    Nhìn gốc nhân sâm mấy trăm năm trong tay Giác, liền biết dược liệu này quý trọng bao nhiêu, Quang nhất định không chịu nhận.

    Tuy hắn không hiểu dược liệu, cũng nghe nói qua nhân sâm có thể níu kéo một hơi cấp cứu người sắp chết. Có một hơi này, trở về trong bộ lạc liền có hi vọng được vu cứu sống rất lớn – dù sao trong tay vu có thêm mấy chục phần thánh dược!

    Hoàng Giác không thèm để ý nói:

    - Thứ này tuy rằng quý trọng, nhưng với ta mà nói tìm cũng không khó.

    Hắn nói là thật, nếu đặt ở cuối thời thì gốc nhân sâm mấy trăm năm sớm bị người trở thành hiếm thế bảo bối đem ẩn nấp mất rồi.

    Nhưng nơi này là thế giới nguyên thủy, núi rừng xung quanh tồn tại mấy vạn thậm chí là mấy chục vạn năm, dược liệu trưởng thành chủ yếu chưa từng bị người hái qua, nhân sâm mấy trăm năm không dám nói khắp nơi đều có, nhưng đối với Hoàng Giác có được dị năng mà nói, cũng không khó tìm.

    - Huống hồ, có nhân sâm này cũng không phải đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, lúc Thanh sinh con, nếu không có khí lực ngậm một mảnh, đối với người lớn cùng trẻ con đều có lợi.

    Bàn tay chống đẩy của Quang chợt dừng lại.

    Nếu chỉ vì hắn, hắn chắc chắn sẽ không cần, nhưng đề cập tới Thanh cùng nhi đồng còn chưa sinh ra.. lợi dụng thì lợi dụng đi, sau này tìm cơ hội tiếp tục trả lại là được.

    Dù là Thanh cũng kinh ngạc quay đầu liếc mắt nhìn Giác, tựa hồ không nghĩ tới người như Giác vẫn có thể suy nghĩ cho người khác.

    Hoàng Giác cũng không ở lâu, cầm bốn tay gấu trở về, làm cho a Đại cùng a Nhị đi nhà lão Thạch khiêng cối xay, chính hắn tản bộ đi tìm Diễm.

    Chỉ một lát thời gian, Diễm đã đem da con mồi đều lột xuống, riêng da trăn thu thập riêng đặt sang một bên.

    Da trăn cứng cỏi, không dễ đâm thủng, là tài liệu chế tạo bì giáp rất tốt.

    Thịt trăn bị hắn chia thành từng khối, dùng muối ăn đơn giản ướp lên, thịt heo rừng cũng xử lý như vậy.

    Hắn dùng con mồi đổi muối ăn với người trong bộ lạc, hai ngày trước khi đi đại hội giao dịch trong bộ lạc sẽ tiếp tục phân một lần muối, đến lúc đó hắn cũng sẽ được một phần, cho nên hiện tại hắn sử dụng muối cũng không đau lòng.

    - Ngươi đem những thịt này đều cắt?

    Hoàng Giác kinh ngạc.

    Diễm gật đầu:

    - Ta nghĩ đi đại hội giao dịch, dùng thịt đổi thêm nô lệ trở về.

    Đây là biện pháp thu thập nhân công duy nhất mà Diễm nghĩ ra trong thời điểm này.

    Hắn không khả năng mời chào chiến sĩ trong bộ lạc đi theo làm tùy tùng cho hắn, không nói đâu xa, vu cùng Mộc cũng sẽ không cho phép hắn làm như vậy.

    Cướp người của bộ lạc khác, không nói người cướp được có mang theo cừu hận trong lòng hay không, thời điểm mấu chốt có phản bội chủ hay không, chỉ tính bản thân hắn dù có chiến lực cường đại bao nhiêu cũng không biện pháp đối kháng với cả một bộ lạc, cho dù chỉ là một tiểu bộ lạc rất nhỏ.

    Cho nên trao đổi nô lệ càng thêm ổn thỏa.

    Người trong các bộ lạc đều xem thường nô lệ, nhưng Diễm biết vô luận là cường độ thân thể, nô lệ nếu được nuôi dưỡng tốt, cũng không kém hơn chiến sĩ của bộ lạc, nô lệ thể chất yếu căn bản không chịu nổi một mùa đông, chủ yếu đều đã chết hết.

    Huống chi đi đại hội giao dịch hắn còn có thể lựa chọn nô lệ cường tráng trao đổi.

    Việc này không có biện pháp giấu diếm, cũng không cần thiết, Hoàng Giác hỏi thì hắn thuận miệng liền nói ra.

    Hoàng Giác cũng không kinh ngạc, bản thân hắn còn có riêng hai nô lệ đâu.

    - Đến lúc đó ngươi cần khiêng đống thịt này chạy đi?

    Nhớ tới bộ dạng Diễm khiêng một tòa núi thịt, Hoàng Giác thay hắn mệt hoảng:

    - Hay là như vậy đi, ta dùng dược liệu trao đổi thịt với ngươi, ngươi trực tiếp mang theo dược liệu đi đại hội giao dịch.

    Sợ Diễm không hiểu rõ, hắn bổ dung một câu:

    - Phía trước ta nghe Thú nói qua, trên đại hội giao dịch dược liệu càng được hoan nghênh, trao đổi vật phẩm cũng dễ dàng hơn một ít, mặc kệ là ngươi muốn đổi nô lệ hay là muốn đổi cái gì khác.

    Bình thường mà nói từng bộ lạc chỉ có vu cùng người thừa kế của vu sẽ biết chế thuốc. Bất kể là vu, vẫn là người thừa kế, tinh lực có hạn, chế ra thuốc cũng chỉ đủ cho người trong bộ lạc dùng, mặc dù có giàu có cũng sẽ không giàu có bao nhiêu.

    Tỷ như là Thổ bộ lạc, trước khi Hoàng Giác lộ ra dị ănng, giúp đỡ hái thuốc, vu luôn keo kiệt trong việc dùng thuốc. Dù sao mỗi ngày đều có người đi ra ngoài săn bắn, mỗi ngày đều sẽ có người bị thương, nếu hắn tiêu phí nhiều thì dược liệu sớm không đủ dùng.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 33 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới loại tình huống này, thuốc chế luyện sẵn càng thêm đáng quý.

    - Nhắc tới ta có thể tìm được nhiều dược liệu như vậy, còn có một phần công lao của ngươi đâu.

    Hoàng Giác cười a a bổ sung một câu.

    Mỗi lần Diễm đi theo hắn cùng nhau hái thuốc, hắn đều muốn phân cho Diễm một phần, nhưng lúc trước hắn cứu Diễm thì Diễm đáp ứng làm chiến sĩ của hắn, bảo hộ sự an toàn cho hắn.

    Diễm cho rằng mình đi bảo hộ hắn hái thuốc là đương nhiên cần làm, không chịu nhận thù lao khác.

    Nhân cơ hội này cấp cho Diễm thêm một ít.

    Diễm lặng đi một chút, vội nói:

    - Không cần..

    - Ngươi cũng biết những dược liệu này đối với người khác mà nói thật trân quý, nhưng đối với ta mà nói không tính là cái gì.

    Hoàng Giác ngắt lời Diễm:

    - So sánh mà nói, với ta thịt càng thêm khó được.

    Dị năng của hắn bắt giữ một ít con mồi nhỏ không thành vấn đề, bắt giữ con mồi cỡ lớn, tất nhiên cần cùng người khác hợp tác mới được.

    Diễm nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Giác, biết đối phương cố ý nói như vậy, lồng ngực ấm áp, lộ ra vẻ tươi cười:

    - Vậy cảm ơn.

    Ngay từ đầu khi Giác nói muốn cho hắn làm nô lệ thì hắn không có hảo cảm gì với Giác, nhưng không ngờ khi hắn đã chuẩn bị sẽ làm nô lệ cho Giác thì Giác lại nói cần hắn làm chiến sĩ.

    Chiến sĩ cùng nô lệ.. địa vị sai lệch quá nhiều.

    Càng đừng nói sau đó Giác luôn chiếu cố hắn.

    Ban đầu hắn còn hoài nghi cùng phòng bị, nhưng từng ngày ở chung cũng chậm rãi giảm đi, hiện tại chỉ còn tín nhiệm cùng cảm kích.

    Lời cảm kích không cần nói quá nhiều, ghi nhớ trong lòng là được.

    Ướp xong khối thịt heo cuối cùng, Diễm đi rửa tay, hỏi:

    - Ngươi tìm ta là có sự tình gì?

    - Không có gì, chỉ muốn nói với ngươi một tiếng, ta ở chỗ lão Thạch đổi một cái cối xay, một lát a Đại cùng a Nhị khiêng trở về, nếu ngươi cần mài bột b ắp thì đi nhà ta dùng, không cần đặc biệt chạy đi xếp hàng.

    Hoàng Giác thuận miệng nói.

    - Chỉ việc này?

    Diễm kinh ngạc, hắn còn tưởng có chuyện trọng yếu gì đâu.

    Hoàng Giác cười nói:

    - Đương nhiên, bằng không ngươi cho là còn có chuyện gì?

    Hắn bỗng nhiên bỡn cợt cười:

    - Nếu nói có việc gì.. hai ngày này nếu không có việc gì làm, thì giúp ta hái chút đậu giác đi, ta cần dùng.

    Vẻ mặt Diễm cổ quái nhìn Hoàng Giác:

    - Làm cho ta giúp ngươi hái đậu giác?

    Giác còn cần người khác giúp hắn hái đậu giác, bằng năng lực của hắn, muốn hái đậu giác còn không phải chỉ cần phất phất tay thôi sao.

    Suy tư một thoáng, hắn nói:

    - Được rồi, dù sao mấy ngày nay ta cũng không định tiếp tục đi ra ngoài, liền giúp ngươi đi hái đậu giác đi.

    Thấy Diễm cho là thật, Hoàng Giác không nhịn được cười rộ lên:

    - Trêu ngươi thôi, việc hái đậu giác cũng không cần ngươi hỗ trợ, nếu thật sự cần ngươi hỗ trợ, ta sẽ nói cho ngươi biết.

    Lại hàn huyên thêm vài câu, Hoàng Giác mới trở về.

    Từ lúc săn bắn trở về đến bây giờ, Hoàng Giác cũng chưa nghỉ ngơi qua, đã sớm mệt mỏi, vội vàng ăn cơm chiều, đi nằm ngủ, có chuyện gì để ngày mai nói sau.

    Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Hoàng Giác híp mắt bộ dạng uể oải không muốn động, trong lòng yên lặng tính toán việc kế tiếp cần làm.

    Còn năm ngày cần xuất phát đi đại hội giao dịch, trong thời gian này hắn có thể dạy a Đại a Nhị kéo tơ, hắn đi rồi hai người có thể ở nhà đem kén tằm đều rút tơ, nếu vận khí tốt ở trong đại hội giao dịch hắn có thể tìm được phương pháp canh cửi, vậy chờ hắn trở về là có thể động thủ dệt tơ lụa.

    Nghĩ tới tơ lụa thuận trơn thoải mái, Hoàng Giác quyết định đem việc tìm phương pháp canh cửi xem thành sự tình hàng đầu trong hành trình đi đại hội giao dịch lần này.

    Ân, tạo giác ở hai bờ sông cũng đã chín, có thể hái xuống chế tạo xà phòng.

    Dùng phân tro tẩy rửa đã thịnh hành trong bộ lạc, chỉ cần chế tạo ra xà phòng có thể tưởng được sẽ được hoan nghênh như thế nào, nếu đem vào đại hội giao dịch..

    Ánh mắt Hoàng Giác sáng lên, xoay người ngồi dậy.

    Tuyệt đối sẽ đổi được thật nhiều đồ vật!

    Nói không chừng còn có thể trao đổi phương pháp canh cửi!

    Trong đầu thầm chán nản, hắn lại đem chuyện trọng yếu như vậy quên đi, lưu tới bây giờ mới nhớ ra!

    Việc này không nên chậm trễ, Hoàng Giác mặc quần áo đẩy cửa đi ra ngoài.

    - Ai, Giác, đệ thức rồi?

    Phong từ bên ngoài đi tới, chứng kiến Giác liền cao hứng giơ lên kén tằm trong tay:

    - Vật này làm sao làm thành quần áo vậy? Đệ nói đem thứ này dệt thành bố còn tốt hơn vải bố?

    Đừng nhìn Phong bình thường tùy tiện, nhưng thiên tính nữ nhân cũng không ít. Nghe nói kén tằm có thể làm ra quần áo càng đẹp hơn, lập tức liền tìm tới.

    Hoàng Giác gật đầu cười:

    - Phải đó, đệ sẽ dạy a Đại a Nhị kéo tơ, chỉ cần tỷ cảm thấy hứng thú có thể lại đây xem.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 33 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong đem kén tằm đưa lên nhìn nhìn, trong mắt tràn đầy tò mò:

    - Đồ chơi này còn có thể kéo tơ?

    Vì sao xem xét đều nhìn không ra làm sao xuống tay, nhưng nàng đối với lời nói của Hoàng Giác luôn rất tin không nghi ngờ, Giác nói có thể kéo tơ liền nhất định có thể kéo tơ, nhưng mà..

    - Dù kéo tơ, chúng ta cũng không có ai biết canh cửi a.. nếu bộ lạc chúng ta có nữ nhân của Bố bộ lạc thì tốt rồi, đáng tiếc Bố bộ lạc phòng nghiêm, nữ nhân không gả ra ngoài.

    Nói xong lời cuối cùng, Phong bĩu môi, diễn cảm có chút buồn bực.

    - Luôn sẽ tìm được phương pháp.

    Hoàng Giác an ủi một câu:

    - Cha có ở nhà không?

    Hoàng Giác tạo nhà gạch mộc dời đi ra, Phong lười làm, vẫn cùng Mộc ở lại nhà đá nguyên lai trước kia.

    - Cha đi chỗ vu, thương lượng chuyện bộ lạc đi đại hội giao dịch. Đệ tìm cha có chuyện gì sao?

    - Ân, có chút việc, đệ đi chỗ vu, tỷ có muốn cùng đi hay không?

    Phong khoát tay:

    - Bỏ đi, tỷ không đi.

    Chờ Hoàng Giác nói cho vu cùng Mộc phương pháp chế tạo xà phòng xong, vu cùng Mộc cũng nghĩ tới xà phòng có thể mang đến lợi ích, lập tức tổ chức nhân công phối hợp Hoàng Giác, dùng ba ngày thời gian liền chế tạo hơn trăm khối xà phòng cùng một túi da thú lớn tắm đậu, Hoàng Giác còn dạy cho a Đại cùng a Nhị làm sao đem kén tằm nấu tán kéo tơ.

    Ngay sau đó trong bộ lạc lại bắt đầu phân muối.

    Cách một ngày phân xong muối, người tham dự đại hội giao dịch tập hợp bên ngoài bộ lạc, do Thăng cùng Thú dẫn đầu xuất phát.

    Một đường trèo non lội suối, bốn ngày sau rốt cục có thể nhìn thấy người của những bộ lạc khác.

    Có thể gặp được trong này, đều là loại trung hoặc tiểu bộ lạc cách Thổ bộ lạc không xa.

    Tiểu bộ lạc rất dễ phân biệt, ít người, mang đồ vật không nhiều lắm, trạng thái tinh thần so ra kém trung bộ lạc, nhìn thấy người trung bộ lạc theo bản năng liền tránh đi, tận lực giảm bớt tiếp xúc với bọn họ.

    Hoàng Giác khó hiểu hỏi thăm Phong, chỉ chỉ mười mấy người xa xa đi theo phía sau:

    - Vì sao cảm giác bọn hắn hình như rất sợ chúng ta?

    Phong cũng không liếc nhìn ra sau lần nào, thản nhiên nói:

    - Ân, đoán chừng là bị cướp nên sợ hãi.

    Hoàng Giác:

    -?

    - Cướp sợ? Người bộ lạc chúng ta còn đoạt lấy của người khác?

    Không thể đi? Trong ấn tượng của hắn, người trong bộ lạc thật an phận thủ thường a.

    Phong liếc nhìn hắn:

    - Ai nói là bộ lạc chúng ta cướp sao? Bộ lạc chúng ta không đoạt, chẳng lẽ những bộ lạc khác sẽ không cướp?

    Ngẫm lại Giác ít đi ra ngoài, ân, cũng chỉ có lần trước đi theo Thăng ra ngoài một lần, còn bị đánh thành trọng thương mang trở về, không biết chuyện giữa các bộ lạc cũng có thể hiểu được.

    Nàng nhẫn nại giải thích:

    - Giống như là Mãng bộ lạc từng đánh đệ, thích nhất là cướp của người bộ lạc khác, bình thường đều khi dễ tiểu bộ lạc. Có bộ lạc đừng nhìn nhỏ, bên trong cũng có thứ tốt. Bộ lạc như vậy thực lực yếu, cướp đoạt cũng không nguy hiểm gì, cũng không sợ bị ngày sau trả thù.. so sánh còn dễ dàng hơn săn thú.

    - Kỳ thật Mãng bộ lạc còn đỡ một chút, không phải tùy tiện cướp đoạt những tiểu bộ lạc khác, nếu cướp cũng chỉ đoạt đồ vật mà không giết người. Giống như Trệ bộ lạc làm cho người ta chán ghét, chỉ cần gặp được bộ lạc yếu hơn bọn hắn, bọn hắn đều chém giết, nếu có phản kháng liền trực tiếp giết chết, cho nên chỉ cần gặp được người Trệ bộ lạc, người tiểu bộ lạc liền tình nguyện buông bỏ đồ vật, cũng sẽ nhanh chóng chạy trốn..

    - Tuy rằng chúng ta không đoạt những bộ lạc khác, nhưng những tiểu bộ lạc này đều bị đoạt sợ, thấy chúng ta thà rằng trốn tránh cũng sẽ không dám ôm lòng may mắn tiến tới gần..

    Hoàng Giác như có suy nghĩ gì:

    - Như vậy mà bọn hắn còn dám tham gia đại hội giao dịch, sẽ không sợ trong quá trình giao dịch bị cướp sao?

    - Sẽ không.

    Lần này là Diễm mở miệng:

    - Trong đại hội giao dịch bộ lạc hẳn là có quy định, không cho phép cướp hàng hóa của người khác.. bên Hỏa bộ lạc chính là như vậy.

    Bằng không ai cũng có thể tùy tiện đi cướp, còn cử hành đại hội giao dịch làm gì, trực tiếp kêu cướp đoạt đại hội là được.

    Phong nhìn Diễm tán dương, vừa định mở miệng chợt nghe một thanh âm châm chọc từ đối diện truyền tới:

    - Di, tên phế vật Giác còn chưa chết sao? Mạng vẫn còn lớn!

    Một câu nói liền đốt lên lửa giận của người Thổ bộ lạc.

    Tính tình Phong nóng nảy nhất, bật người nhảy ra:

    - Ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ đâu, các ngươi lại vẫn dám gom lại đây!

    Không nói hai lời, vung thạch đao liền chém.

    Từ con đường bên cạnh đi tới chính là Mãng bộ lạc.

    Trong đại hội giao dịch mùa hè, Giác dây dưa nữ chiến sĩ Mãng bộ lạc, bị đánh thành trọng thương, Thăng trở ngại thế lực của Mãng bộ lạc nên nuốt xuống cơn tức này, vội vàng mang theo Giác rời đi đại hội giao dịch, chuyện này trở thành trò cười trên đại hội giao dịch.

    Đắc ý nhất chính là Mãng bộ lạc.

    Cùng là cỡ trung bộ lạc, nữ chiến sĩ của bộ lạc bọn hắn đem con trai của thủ lĩnh Thổ bộ lạc đánh gần chết, người Thổ bộ lạc dù là cái rắm cũng không dám phóng, điều này không phải nói Mãng bộ lạc mạnh hơn Thổ bộ lạc rất nhiều sao?

    Có loại nhận tri này, người Mãng bộ lạc gặp được người Thổ bộ lạc liền thập phần khinh thị, mở mồm liền trào phúng.

    Còn tưởng người Thổ bộ lạc sẽ nén giận, xám xịt trốn, không ngờ đối phương toát ra một nữ chiến sĩ, vung đao liền chém!

    Chiến sĩ miệng tiện hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, phản xạ bật lui ra sau hai bước, né tránh Phong công kích.

    - Ngươi làm gì?

    Người Mãng bộ lạc kịp phản ứng, một chiến sĩ tiến lên phản kháng công kích của Phong, trợn mắt nhìn.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 34 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chém người!

    Thu hồi thạch đao khiêng lên bả vai, Phong ngẩng cằm, vẻ mặt kiêu căng:

    - Tiếp tục để cho ta nghe được các ngươi ai nói bậy về Giác, ta đem miệng hắn nạo!

    - Hắn vốn là tên phế vật, còn không cho người ta nói sao?

    Chiến sĩ bị chém vừa hòa hoãn lại, vừa tức vừa giận, cảm thấy được mình mất hết mặt mũi, nói bừa:

    - Chỉ có bộ lạc rác rưởi như các ngươi mới che chở phế vật như vậy, trong những bộ lạc xung quanh, người nào không biết tên phế vật Giác thiếu chút nữa bị Hằng đánh chết, cũng chính là Hằng mềm lòng, đổi thành ta, sớm một đao đem hắn chặt!

    Trong bộ lạc Mãng không ai ngăn cản hắn nói chuyện, hiển nhiên cũng chấp nhận lời hắn nói.

    Người Thổ bộ lạc quả thực tức điên, mắng thần sử tương lai của bọn họ không nói, còn mắng luôn bộ lạc của bọn họ! Cơn tức này nếu còn có thể nhịn xuống, sau này Thổ bộ lạc cũng không cần tiếp tục tới tham gia đại hội giao dịch!

    - Tấu bọn hắn, làm cho bọn hắn biết bộ lạc chúng ta lợi hại!

    - Đánh bọn hắn, xem bọn hắn còn dám ném loạn cái rắm!

    - Hôm nay phải làm cho bọn hắn biết sự lợi hại của chúng ta!

    Người Thổ bộ lạc phẫn nộ, ném hàng hóa xuống đất xoa tay rút vũ khí muốn xông về phía trước.

    Sắc mặt dẫn đầu Mãng bộ lạc rốt cục thay đổi:

    - Các ngươi muốn khơi mào chiến đấu giữa hai bộ lạc sao?

    Tuy chỉnh thể chiến lực của Mãng bộ lạc mạnh hơn Thổ bộ lạc, nhưng đây là so sánh cả bộ lạc.

    Hiện tại nhân số tham gia đại hội giao dịch của bọn hắn cũng tương tự như nhau, thật đánh nhau, không nhất định lấy được tiện nghi.

    - Phi, đánh thì đánh, sợ các ngươi sao!

    Nếu là trước kia, có lẽ bọn họ còn có băn khoăn, nhưng hiện tại bộ lạc bọn họ đã có thần sử, có Đại Địa chi thần phù hộ, còn sợ cái rắm!

    Nếu bọn hắn dám đến tấn công bộ lạc, khiến cho thần sử đem bọn hắn đều trói lại!

    Đều là chiến sĩ huyết khí phương cương, Thổ bộ lạc phẫn nộ, Mãng bộ lạc cũng không sợ, ném hoàng hóa mắng to cầm vũ khí liền xông đi lên.

    Một gốc dây mây xanh mượt từ dưới mặt đất nhô ra, đón gió liền dài, nháy mắt biến thành dây cao hơn mười thước, như con rắn đem chiến sĩ mở mồm gây sự cuốn lại.

    Chiến sĩ kia đang xông về phía trước, vung đao muốn chém Phong, đột nhiên thân thể chợt nhẹ, hai chân bị nâng khỏi mặt đất.

    Chiến sĩ:

    -!

    - A a a a a, cứu mạng.. cỏ dại thành tinh vậy..

    Tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ đến cực điểm vang vọng tận mây xanh.

    Mọi người:

    * * *

    Người Thổ bộ lạc bình tĩnh đến cực điểm khoanh tay trước ngực xem náo nhiệt, vẻ mặt tươi cười vui sướng khi thấy người gặp họa:

    - Nên, ai cho ngươi vũ nhục thần sử của chúng ta, gặp báo ứng rồi chứ!

    Người Mãng bộ lạc bị giật mình, nhanh chóng lui ra sau vài bước, rời xa gốc cỏ dại kia.

    Thấy rõ tình cảnh của chiến sĩ kia, một đám sắc mặt hoảng sợ trắng bệch.

    - Sao lại thế này? Đó là vật gì?

    - Tiểu Xuyên vì sao bị cuốn lên rồi?

    - Quái vật kia sẽ không ăn tiểu Xuyên đi?

    Mọi người sôi nổi nghị luận, nhưng không ai dám tiến lên cứu tiểu Xuyên chiến sĩ, ngược lại càng cẩn thận rời xa. Không phải bọn hắn máu lạnh, mà là muốn sinh tồn luôn tàn khốc như vậy.

    Nếu đi bên ngoài gặp được mãnh thú, mọi người sẽ đồng tâm hiệp lực tác chiến, đem mãnh thú giết chết, giết không chết cũng thuận lợi chạy trốn.

    Nhưng gặp được loại tình huống vừa nhìn không thể đối kháng, sẽ không ai tiến lên phía trước, dù sao bọn hắn còn có người nhà mình cần chiếu cố.

    Chiến sĩ dẫn đầu nghe được thanh âm vui mừng khi thấy người gặp họa của Thổ bộ lạc, mẫn cảm bắt được điểm tựa:

    - Thần sử? Thần sử gì?

    Hoàng Giác chậm rãi đi tới phía trước, thưởng thức bộ dáng hoảng sợ của tiểu Xuyên, cười híp mắt:

    - Không phải nói ta là phế vật sao? Ngươi không phải phế vật, vậy ngươi xuống đây cũng ta đánh một trận a.

    Người Thổ bộ lạc dương dương tự đắc nhìn dẫn đầu của đối phương, chỉ vào Hoàng Giác nói:

    - Đây chính là thần sử của chúng ta. Thần sử biết chưa? Chính là được Đại Địa chi thần nhận thức, đạt được Đại Địa chi thần ban cho thần lực!

    Người Mãng bộ lạc bị Giác trào phúng còn đang trừng mắt nhìn hắn, nghe nói như thế nhất thời biến thành khuôn mặt kinh ngạc, phối hợp diễn cảm kinh sợ nhìn có chút buồn cười.

    Sau khi kịp phản ứng, nhãn cầu thiếu chút nữa rơi xuống.

    - Cái gì? Hắn là thần sử?

    - Nói bậy đi? Người nào không biết hắn là phế vật vô dụng, còn thần sử đâu, phi!

    - Đúng rồi, muốn cho hắn trường mặt mũi, cũng không nên bậy bạ như vậy, cũng không sợ Đại Địa chi thần biết trừng phạt các ngươi!

    - Ha ha ha, các ngươi nhìn khuôn mặt nhát chết của hắn, thế nào có bộ dạng của thần sử? Một bàn tay của ta là có thể đem hắn đánh ngã, hắn cũng không biết xấu hổ nói mình là thần sử?
     
    Heoheocon9552 likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 34 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người Thổ bộ lạc khoe khoang thất bại, ngược lại làm hại Giác bị nhục nhã, một đám tức giận đỏ mặt tía tai.

    Thần sắc Hoàng Giác không thay đổi, từng gốc cỏ mây chui ra, đem mấy người cười nhạo lớn tiếng nhất cuốn lên bầu trời.

    Tiếng cười nhạo dừng lại, chỉ còn lại thanh âm hoảng sợ bi thảm kêu gào ầm ĩ.

    Một trận gió lạnh thổi qua, cuốn lên lá vàng xoay tròn bay hướng không trung.

    Người Mãng bộ lạc cùng giật mình, hoảng sợ nhìn hướng Hoàng Giác:

    - Ngươi, ngươi..

    Hoàng Giác như cũ cười híp mắt:

    - Nói a, tại sao không nói? Ta đang nghe thật thú vị đâu.

    Người Mãng bộ lạc dù không muốn thừa nhận, nhưng không thừa nhận cũng không được Giác thật sự rất có thể được Đại Địa chi thần cho phép, cũng được Đại Địa chi thần ban cho thần lực.

    Nếu thật sự là như vậy.. ánh mắt người Mãng bộ lạc nhìn Giác đều thay đổi.

    Tuy rằng bọn hắn không biết thần sử là cái gì, nhưng nghe được xưng hô thế này cũng biết là tồn tại tột cùng. Người Thổ bộ lạc dám tùy tiện nói ra, hiển nhiên là thân phận thần sử của Giác đã được vu của Thổ bộ lạc nhận thức.

    Về chuyện Đại Địa chi thần, vu bộ lạc tuyệt đối không dám nói dối.

    Nhất là, Giác thế nhưng có thể thao tác thực vật!

    Phía trước bọn hắn còn chưa phát hiện, hiện tại người mắng Giác đều bị trói, nếu bọn hắn còn tiếp tục vô tri vô giác, liền rất ngu xuẩn.

    Dẫn đầu của Mãng bộ lạc sắc mặt biến ảo, cuối cùng miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười có thể xưng là ấm áp, cùng Hoàng Giác thương lượng:

    - Ai nha, đều là đám tiểu tử bộ lạc chúng tôi không hiểu chuyện, thích nói hươu nói vượn, chờ quay về bộ lạc ta nhất định nói cho thủ lĩnh cùng vu, nhất định giáo huấn bọn hắn. Ngươi xem, hai bộ lạc chúng ta cách cũng không xa, có sự tình gì còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.. sự tình hôm nay hay là cứ bỏ qua như vậy đi.

    Khóe môi Hoàng Giác nhếch lên:

    - Nhưng bọn hắn nói ta là phế vật..

    - Nói bậy đâu, bọn hắn đều nói bậy đâu. Ngươi làm sao có thể là phế vật, ngươi rõ ràng là thần sử được Đại Địa chi thần cho phép!

    - Còn nói bộ lạc chúng ta là bộ lạc rác rưởi..

    Dẫn đầu Mãng bộ lạc mắc nghẹn, trong lòng đem tiểu Xuyên mắng gần chết, vẫn đành phải bồi cười:

    - Làm sao là bộ lạc rác rưởi, hai bộ lạc chúng ta rõ ràng đều là giống nhau! Ngươi đừng nghe đám tiểu tử này thúi lắm. Đám tiểu tử này lúc săn bắn đụng đầu phá hủy rồi đâu, cả ngày nói hươu nói vượn, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang nói gì, ngươi cũng đừng cùng hắn tính toán.

    Dẫn đầu Mãng bộ lạc là một hán tử ba mươi tuổi, bởi vì thường xuyên săn bắn, gió thổi lại phơi nắng, cả người thoạt nhìn già nua hơn tuổi thật, hai mép tóc đã có tóc bạc.

    Ước chừng là chưa từng phải nói qua những lời chịu thua như vậy, biểu tình trên mặt hơi mất tự nhiên.

    Hoàng Giác nhìn nụ cười cứng ngắc của hắn một giây, ánh mắt liếc qua mấy người bị treo trên không trung, lộ ra vẻ tươi cười tồi tệ như muốn ăn đòn:

    - Nhưng bọn hắn hình như không phải cho rằng như vậy nha, ngươi nhìn xem, không có một người nào nhận sai đâu.

    Mấy người bị treo tuy có người còn đang gào khóc thảm thiết, nhưng cũng không bỏ qua động tĩnh bên dưới, nghe được Hoàng Giác không cần dẫn đầu lên tiếng, một đám tranh nhau cướp cầu xin tha thứ:

    - Tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi, thả tôi xuống đi, sau này tôi không dám nữa ô ô ô..

    - Vậy ai là phế vật, ai là rác rưởi?

    - Tôi là phế vật, tôi là rác rưởi..

    Treo cao như vậy, từ trên liếc mắt nhìn xuống đều sợ tới mức hai chân run rẩy, mà dây mây trói bọn hắn lại giống như đang chơi diều, không ngừng đem thân thể bọn họ vung qua vung lại giữa không trung.

    Cho tới bây giờ chưa từng trải qua trận thế này, người nguyên thủy không bị dọa ngất tố chất tâm lý cũng thật là cường đại lắm rồi.

    Lúc này ngạo khí chiến sĩ gì a, mặt mũi gì a, toàn bộ đều bị ném lên chín tầng mây.

    Mặt mũi dù quan trọng, nhưng trọng yếu bằng mạng nhỏ sao?

    Vạn nhất cỏ dại buông lỏng, bọn hắn từ không trung rơi xuống, còn không bị suất thành thịt nát?

    Sắc mặt dẫn đầu đen thành đáy nồi.

    Con mẹ nó thật dọa người!

    Giác cũng không phải thật sự muốn đem những người này làm cái gì, xả giận xong, cấp chút giáo huấn nho nhỏ là được rồi.

    Thấy những người này chịu thua, Hoàng Giác nhìn Thăng cùng Thú.

    Hai người kia là dẫn đầu, sự tình quan hệ bộ lạc, bọn hắn định đoạt.

    Thăng cùng Thú hoàn toàn bị thao tác của Hoàng Giác làm kinh ngạc tới ngây người, không ngờ hắn thế nhưng không chút quan tâm, trực tiếp dùng thần lực đối phó người Mãng bộ lạc. Nghĩ tới tính khí của Giác, lại cảm thấy Giác làm như vậy mới là bình thường.

    Lúc này Hoàng Giác đem vấn đề ném qua, Thăng cùng Thú liếc nhau, Thăng hắng giọng, nhìn dẫn đầu của đối phương nói:

    - Các ngươi đã biết sai lầm rồi, chuyện vừa rồi coi như xong. Vốn dĩ sau này các ngươi còn dám phạm, thần sử của chúng ta cũng sẽ không tiếp tục nhẹ nhàng như vậy bỏ qua cho các ngươi.

    Hoàng Giác phối hợp lời nói của Thăng, khống chế dây mây đem vài người buông xuống.

    Mấy người rơi xuống đất, nguyên bản dây mây xanh tươi cường tráng lập tức biến thành khô héo.

    Gió thổi qua, dây mây vỡ vụn, không phân biệt cùng lá vàng cỏ khô dưới đất.

    Dẫn đầu Mãng bộ lạc nguyên bản còn có chút bất mãn thái độ cứng rắn của Thăng, thấy vậy cũng không dám tiếp tục nói thêm gì, vội vàng dẫn người của chính mình rời đi.

    Người Thổ bộ lạc lộ vẻ tươi cười vui sướng:

    - Thực thống khoái! Đã sớm xem bọn hắn không vừa mắt, cuối cùng làm cho bọn họ biết sợ!

    Phong cười lớn vỗ vai Hoàng Giác:

    - Tốt lắm, sớm nên thu thập bọn hắn như vậy! Cũng không biết lần trước người làm đệ bị thương có đi theo hay không, nên mời nàng bồi thường cho đệ!

    Diễm từ đầu tới cuối đứng phía sau Hoàng Giác khoảng cách chừng nửa thước, thấy Hoàng Giác bị Phong vỗ nhe răng trợn mắt, khẽ nhíu mày tiến lên ngăn tay của Phong:

    - Ngươi dùng khí lực quá lớn.

    Thân thể Giác không chịu được bị vỗ như vậy.

    Phong sững sờ, mím môi thu tay về, sờ sờ mũi:

    - Ta không phải là rất cao hứng sao.

    Cũng may hiện tại tính tình của Giác tốt lắm, nếu là trước kia nàng vỗ Giác như vậy, Giác có thể cùng nàng trở mặt.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 35 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác cảm thấy bờ vai của mình tám phần bị vỗ sưng lên, vừa đau vừa tê dại, còn phải giả bộ như không có việc gì:

    - Không có việc gì, sự tình lần trước đệ cũng có sai, cũng không cùng nàng tính toán.

    Phong không vui:

    - Cũng quá tiện nghi nàng!

    - Vậy nếu nàng đem mình bồi thường cho đệ, làm sao bây giờ?

    Phong càng không vui, thiếu chút nữa tạc:

    - Phi, nghĩ hay quá nhỉ, nàng có thể xứng với đệ sao?

    Nếu là trước kia có một nữ chiến sĩ chịu gả cho Giác, nàng tuyệt đối cao hứng. Nhưng mà hiện tại, Giác chính là thần sử tương lai, nữ chiến sĩ bình thường làm sao xứng được, đương nhiên phải tìm nữ chiến sĩ ưu tú nhất mới được!

    Hoàng Giác:

    - Đệ chỉ là tùy tiện nói nói, người ta còn không nhất định sẽ vui đâu.

    Phong:

    - Nàng không vui, vậy nhất định là nàng mắt mù!

    Dù sao Giác là tốt nhất.

    Hoàng Giác:

    -!

    - Được rồi, chúng ta đi nhanh lên, tranh thủ sớm đi tới đại hội giao dịch.

    Thăng cùng Thú hét lớn kêu mọi người khởi hành.

    Hắn đặt biệt đi tới dặn dò Hoàng Giác:

    - Trên một đường này chỉ sợ không được yên ổn, chính ngươi cần cẩn thận một chút, nhất là đi tới đại hội giao dịch, chúng ta không nhất định có thể chuyên tâm chiếu cố cho ngươi. Còn có Diễm, mấy ngày nay giao Giác cho ngươi, mặc kệ hắn đi chỗ nào, ngươi đều muốn đi theo.

    Ánh mắt Diễm chậm rãi đảo qua bốn phía, gật đầu:

    - Yên tâm đi.

    Lúc này Hoàng Giác mới chú ý tới, xung quanh có thật nhiều ánh mắt đánh giá, đều nhìn thấy bọn họ cùng Mãng bộ lạc khởi lên xung đột, xa xa vây xem, hắn sử dụng dị năng tự nhiên cũng bị những người này thấy được.

    Nhưng Hoàng Giác cũng không lo lắng:

    - Nguy cơ nương theo sau kỳ ngộ, chuyện bộ lạc chúng ta có thần sử sớm muộn gì sẽ bị truyền đi ra, hơn nữa nên sớm không nên muộn.

    Hắn hiểu được Thăng cùng Thú băn khoăn.

    Theo thái độ cùng tính toán của vu cùng Mộc cũng biết, trong bộ lạc xuất hiện một thần sử thật khó được bao nhiêu – tuy rằng thần sử như hắn là giả mạo.

    Một khi thân phận thần sử của hắn được chứng thật, cỡ trung bộ lạc, thậm chí là vận mệnh của cỡ lớn bộ lạc đều sẽ phát sinh chuyển biến, càng chính xác mà nói, Thổ bộ lạc sẽ uy hiếp địa vị tầng dưới chót của cỡ trung bộ lạc cùng cỡ lớn bộ lạc.

    Bộ lạc cần phát triển, đương nhiên càng cần dân cư cùng đất đai.

    Đất đai thì dễ, đầy khắp núi đồi đều là nơi vô chủ, chỉ cần đủ nhân công có thể chiếm lĩnh.

    Nhưng mà dân cư, dân cư từng bộ lạc đều có hạn, Thổ bộ lạc ở trong thời gian ngắn không có khả năng tăng thêm nhiều nhân khẩu, dù có tranh thủ sinh đẻ cũng không được, nhưng có thần sử, ý nghĩa Thổ bộ lạc đã được Đại Địa chi thần bao che, trong khoảng thời gian ngắn sẽ nhanh chóng phát triển..

    Dưới loại tình huống này, Thổ bộ lạc cần phát triển cũng chỉ có thể đoạt lấy gồm thâu những bộ lạc khác.

    Cỡ lớn bộ lạc cách nơi này quá xa, tạm thời không cần lo lắng.

    Mà cỡ trung bộ lạc quần cư bên cạnh thì bằng không, bọn hắn sẽ đứng mũi chịu sào, sẽ trở thành đối tượng bị Thổ bộ lạc đoạt lấy.

    Chỉ cần nghĩ tới điểm này, bọn hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết.

    Những bộ lạc này cũng có thờ Đại Địa chi thần, còn có thờ Thủy thần, thờ Sâm Lâm chi thần.

    Thờ Đại Địa chi thần không dám làm gì thần sử, chỉ có thể sống chết mặc bây.

    Nhưng thờ Thủy thần cùng Sâm Lâm chi thần thì không nhất định, vì áp chế Thổ bộ lạc phát triển, nói không chừng nhân lúc thần sử còn chưa lớn lên, giết chết đối phương – cũng chính là giết chết Hoàng Giác.

    Trong đại hội giao dịch, dòng người hỗn tạp, là thời cơ tốt để động thủ.

    Hoàng Giác dù lo lắng việc này, nhưng hắn vẫn bại lộ dị năng.

    Thứ nhất, dị năng của hắn.. ách, cũng chính là thần lực sớm muộn gì sẽ bị truyền đi ra, thay vì đợi tới lúc đó bị những bộ lạc khác gây rối tìm hiểu, không được sống yên ổn, còn không bằng thừa dịp hiện tại toàn bộ bộ lạc đều ở, rõ ràng minh bạch làm cho các bộ lạc đều biết, nhân tiện uy hiếp đối phương.

    Hoàng Giác không cho rằng những bộ lạc kia có thể làm gì được hắn, trừ bỏ dị năng, trong không gian của hắn còn có thật nhiều vũ khí có tính sát thương thật lớn, đều là thủ đoạn hắn dùng tự bảo vệ mình.

    Thứ hai, lập tức cần qua mùa đông.

    Hoàng Giác nghe Mộc nói qua, hàng năm mùa đông, trong mỗi bộ lạc đều có người chết cóng đói chết, thậm chí có chút bộ lạc yếu tàn sẽ bị gồm thâu diệt tộc, cũng có bộ lạc vì sinh tồn đi dựa vào bộ lạc cường đại.

    Hàng năm mùa đông đi qua, đều sẽ có bộ lạc biến mất trên mảnh đất này, cũng sẽ có bộ lạc phát triển lớn mạnh.

    Hoàng Giác muốn bắt được chính là cơ hội này.

    Thân phận thần sử của hắn hấp thụ ánh sáng, đến lúc đó những tiểu bộ lạc thờ Đại Địa chi thần muốn dựa vào, trước tiên nghĩ tới chính là Thổ bộ lạc.
     
    Heoheocon9552 likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...