Ngôn Tình [Edit] Hôm Nay, Thái Tử Phi Lại Bị Mạo Phạm Rồi! - Cẩn Loan

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Tragiangdangiu, Jul 28, 2024.

  1. Tragiangdangiu Trà

    Messages:
    0
    Chương 20: Còn chưa biết là ai bảo vệ ai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Trà

    Mộ Dung Uyên mang đan dược tới hỏi Tô Lạc, hỏi nàng lấy nó từ đâu ra.

    Ai ngờ Tô Lạc trả lời nhẹ bẫng một câu: "Đây là do ta luyện, có vấn đề gì không?"

    Mộ Dung Uyên: "..."

    Có vấn đề gì không?

    Vấn đề rất lớn đó có được không?

    Đan dược này bất kể là màu sắc hay nồng độ, đều là loại tốt nhất, quan trọng là, nó có thể ức chế được chất độc trong người hắn.

    Thế nhưng nàng lại hời hợt hỏi hắn, có vấn đề gì không?

    Mộ Dung Uyên kiềm chế tâm tình đang kích động, ánh mắt khi nhìn Tô Lạc cũng thêm mấy phần nóng bỏng: "Cô biết luyện đan?"

    "Nói nhảm, nếu không làm sao ta luyện giúp huynh được? Đúng rồi, huynh chờ ta một chút." Tô Lạc chạy vào trong phòng, lấy giấy bút vung tay viết một đống đồ lớn, giao cho Mộ Dung Uyên: "Này, mấy ngày nữa ta phải rời khỏi nhà một chuyến, trước khi mặt trời mọc ngày mai, những dược liệu này phải được chuẩn bị tốt cho ta, nhân tiện huynh đưa ta một chút chi phí luyện đan, chi phí đã viết ở trên, đừng quên mất đó."

    Mộ Dung Uyên: "..."

    Hắn nhìn danh sách dược liệu trong tay, cau mày hỏi: "Cô muốn đi đâu?"

    "Kiếm tiền đó. Dù sao giờ ta vẫn là Đường chủ Du Phong Đường, dưới trướng ta còn rất nhiều người chờ ăn cơm, ta phải ra cửa làm nhiệm vụ chứ." Gần đây có một tên ngốc lắm tiền tới đưa bạc, nàng nhất định phải thu vào tay mới được.

    Mộ Dung Uyên hào phóng nói: "Chờ lát nữa ta sẽ sai quản gia đem chìa khóa kho bạc phủ Thái tử giao cho cô."

    Tô Lạc rất động tâm, nhưng nàng là người có nguyên tắc.

    "Những thứ đó huynh tự mình giữ đi, ta sẽ tự đi kiếm." Tô Lạc xoay người muốn đi, cổ tay lại bị giữ lại.

    "Ta đi với cô."

    Tô Lạc nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, bật cười: "Huynh? Huynh một chút linh lực cũng không có, đi cùng ta còn phải bảo vệ cho huynh."

    Mộ Dung Uyên nhếch môi: "Ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu."

    Không đợi Tô Lạc cự tuyệt, Mộ Dung Uyên đã xoay người rời đi.

    Để lại Tô Lạc với gương mặt buồn bực.

    Ngọc Trí tiến lên: "Tiểu thư, vậy kế hoạch của chúng ta có làm tiếp không?"

    "Làm chứ, vì sao lại không làm, một đống linh thạch trắng đưa tới cửa có lý nào lại từ chối chứ? Không cần phải làm khó bản thân như vậy. Hắn muốn đi theo ta vậy thì cứ theo đi, ngược lại ta muốn xem thử hắn có thể làm gì."

    Tô Lạc xử lý một vài chuyện ở Du Phong Đường, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên một nhiệm vụ ám sát.

    Một chữ Liễu vô cùng nổi bật đập vào mắt nàng.

    Tô Lạc cười lạnh một cái: "Nhiệm vụ này để ta tự mình làm đi."

    * * *

    Trong rừng rậm âm u chẳng có chút ánh sáng, tiếng sấm ầm ầm, từ trong màn đêm vạch ra một vệt ánh sáng, giống như muốn xé toạc bầu trời.

    Mà lúc này ở phía sâu trong rừng rậm, có mùi máu tanh vô vùng nồng đậm tỏa ra khắp nơi.

    Mấy chục tên áo đen bao vây một cô nương bé nhỏ.

    Một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng khắp khu rừng, đủ để mỗi người nhìn thấy dung mạo đối phương.

    Đó là một cô nương mới tầm mười ba mười bốn tuổi, dung mạo dù chưa nảy nở cũng đã xinh đẹp mê người, nàng đứng ở nơi đó, khí định thần nhàn, thậm chí còn nở một nụ cười thản nhiên.

    Nhìn qua giống như là một tiểu cô nương ngây thơ vô hại.

    Nhưng mà vừa mới đây, chỉ trong chớp mắt, nàng ta đã giết ba người.

    Thủ đoạn lôi đình khiến cho đám người áo đen kinh ngạc không thôi.

    "Rốt cuộc ngươi là ai?"

    Tô Lạc cười tủm tỉm rút chủy thủ từ trong thân thể sát thủ đã chết ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mười tên sát thủ còn lại.

    "Các ngươi muốn tự mình kết liễu, hay là để ta động thủ?"

    Ngữ khí cuồng vọng không ai bì nổi.

    Sắc mặt tên sát thủ tái xanh: "Khẩu khí lớn thật, một tên Cam Linh như ngươi có thể giết được bọn ta sao?"

    Lần đầu gặp kẻ ngông cuồng như vậy!

    Đêm nay phải khiến nàng ta chứng kiến sự tàn nhẫn của bọn họ thật tốt!
     
  2. Tragiangdangiu Trà

    Messages:
    0
    Chương 21: Cây sinh mệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy thì thử một chút?"

    Tô Lạc cười lạnh một tiếng, trong lúc bọn họ tấn công về phía nàng, thân hình nàng giống như ảo ảnh, trong nháy mắt liền biến mất ở trước mặt bọn họ.

    Hơi thở của nàng cũng biến mất theo.

    Hiện tượng quỷ dị này khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ, chúng cũng không ngu ngốc tới mức cho rằng nàng thật sự biến mất.

    Một tia sáng lạnh lẽo vụt qua, hai tên áo đen chỉ thấy cổ chợt lạnh, vừa cúi đầu, máu đỏ liền phun ra, trong nháy mắt cả người liền nhuộm đỏ màu máu.

    Thậm chí bọn họ còn chẳng kịp kêu lên một tiếng thì đã phải chết.

    Tám người còn lại chỉ thấy sau lưng lạnh buốt, hít thở khó khăn.

    Đây nào phải Cam Linh? Đây rõ ràng là biến thái thì có?

    Không tới thời gian nửa chung trà, toàn bộ mười ba tên ám vệ đều bị Tô Lạc chém chết.

    Tô Lạc thất vọng nói: "Còn tưởng rằng khó tới mức nào, chỉ có như vậy?"

    Thật chẳng có tính khiêu chiến chút nào, khiến cho người ta thất vọng quá đi mất.

    Khom lưng, lấy đống đồ đám hắc y nhân giấu trong người ra, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.

    Nàng vừa rời đi không lâu, Liễu Thanh Tư mang người đến, khi nhìn thấy thi thể rải đầy đất, tức tới ngũ quan vặn vẹo: "Cho dù đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra người nọ, chém y thành trăm vạn mảnh cho ta!"

    Mà người gây ra tất cả mọi chuyện, lúc này đang vui vui vẻ vẻ ngâm mình trong thùng tắm.

    Ngọc Trí chà lưng cho nàng: "Tiểu thư, người cần gì phải đích thân đi, những chuyện này người giao cho muội là được rồi."

    Tô Lạc không thích mùi máu tanh, chỉ cần tay dính máu, chuyện đầu tiên nàng làm chính là tắm rửa.

    "Đợi ở phủ Thái Tử nhàm chán quá, nếu không tìm chút chuyện để làm, chắc ta lên mốc mất." Tô Lac nhắm mắt lại hưởng thụ: "Chính là ở chỗ này, mạnh tay một chút."

    "Như này ư?"

    "Đúng rồi, thật là thoải mái."

    Tô Lạc híp híp mắt, ánh mắt nhìn qua bình phong rơi vào cái hộp bạch ngọc trên bàn trang điểm.

    Đó là có người dùng linh thạch, yêu cầu Du Phong Đường bọn họ lấy đồ về.

    Sau khi mang về, nàng còn chưa kịp mở ra nhìn thử.

    Tô Lạc bĩu môi: "Ngọc Trí ngoan, cầm cái hộp kia lại cho ta."

    Ngọc Trí cầm hộp bạch ngọc tới, cẩn thận xác nhận phía trên không dính máu mới đem cho Tô Lạc.

    Trên cái hộp có một lớp phong ấn, Tô Lạc ngưng tụ linh khí trong lòng bàn tay, trực tiếp đánh nát nó luôn.

    Phong ấn vừa vỡ, Tô Lạc mở cái hộp ra, còn chưa thấy rõ bên trong hộp đựng những gì, chỉ thấy một ánh sáng màu xanh nhanh như chớp đánh chẳng kịp bịt tai vọt vào ấn đường của nàng.

    Ngọc Trí kêu lên: "Tiểu thư!"

    Tô Lạc sững sờ một chút, theo bản năng muốn vận linh lực chống lại, nhưng một chuyện xảy ra khiến nàng dừng tất cả động tác.

    Rõ ràng nàng nhìn thấy ánh sáng màu xanh kia chạy thẳng tới cây sinh mệnh ở trong Linh Hải của nàng.

    Cái cây vốn chỉ là một mầm non, lại run lên, dài ra hai tấc, mọc ra hai cái lá cây, mà linh khí bên trong Linh Hải của nàng ngày càng nồng đượm.

    Ngay cả viên hoàn đầy vết nứt kia, cũng đã lành lại một chỗ.

    Tô Lạc: "..."

    Ngọc Trí lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

    Tô Lạc cúi thấp đầu cười lên: "Ngọc Trí, lần này tiểu thư nhà muội được hời lớn rồi."

    Hình như nàng đã tìm ra phương pháp bồi dưỡng cây sinh mệnh.

    Không sao thì tốt rồi, Ngọc Trí thở phào nhẹ nhõm.

    Nhìn cái hộp trống không, Tô Lạc thở dài một hơi: "Chỉ là không biết giao phó với người thuê thế nào." Loại chuyện này nàng vạn vạn không nghĩ tới.

    Nàng trầm ngâm chốc lát nói: "Để Đồng Dao viết thư lại cho người thuê, nói rằng lần này Du Phong Đường chúng ta làm nhiệm vụ thất bại, đồ đã bị người khác cướp đi, còn chuyện bị ai cướp đi.." Nàng nở nụ cười âm hiểm: "Nàng thấy ai đáng ghét, thì liền ghi tên người đó vào."

    Dù sao cũng phải có người cõng nồi mà đúng không?

    "Chiêu gắp lửa bỏ tai người này không tệ, tiểu thư thật là thông minh."

    "Đó là đương nhiên, nếu ta không thông minh một chút, sao có thể nuôi được mọi người?" Tô Lạc đưa hộp bạch ngọc cho Ngọc Trí: "Nhân tiện cho người điều tra thử, trong cái hộp này vốn chứa thứ gì."
     
    Ladmit and Quỳnhhh đây like this.
  3. Tragiangdangiu Trà

    Messages:
    0
    Chương 22: Sao tay lại lạnh như vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phủ Quốc Cữu.

    "Không thấy đồ?"

    Liễu Thanh Tư quỳ xuống đất, không dám phân bua chút nào: "Vâng."

    "Kẻ nào gây ra?"

    "Nữ nhi đã sai người đi thăm dò."

    "Vậy chính là còn chưa biết?"

    Liễu Thanh Tư không dám đáp lời, đừng nhìn cha nàng ngày thường hết sức cưng chiều nàng, nhưng chỉ cần nàng phạm sai lầm. Trước nay ông đều không vì nàng là con gái mình mà hạ thủ lưu tình.

    Liễu Hạc thất vọng nhìn nàng: "Thanh Tư, con làm ta thất vọng quá, con có biết ta phải bỏ ra bao nhiêu mới có thể tìm được vật kia không, ban đầu là do chính con chủ động xin hộ tống."

    "Nữ nhi đã biết, xin cha cho con một tháng, con nhất định sẽ tìm nó trở về trước khi lão tổ tông xuất quan!"

    Liễu Hạc vỗ vai Liễu Thanh Tư, chân thành nói: "Thanh Tư, con vẫn luôn là đứa con gái ta sủng ái nhất, mong rằng con sẽ không để ta phải thất vọng."

    "Nhất định không phụ sự kỳ vọng của người."

    "Vậy ta sẽ tin con lần nữa, lần này con làm mất đồ vật của lão tổ tông, theo lý thì phải chịu phạt thật nặng, nhưng con còn có nhiệm vụ trên người, lần này tạm bỉ qua, tự đi lĩnh năm mươi roi đi."

    Liễu Thanh Tư liền đi xuống chịu phạt.

    Chờ nàng nhận phạt xong, sau lưng đã huyết nhục mơ hồ.

    Nha hoàn của nàng Thanh Hà đau lòng nói: "Tiểu thư, lão gia đối với người cũng quá độc ác rồi."

    Liễu Thanh Tư nằm sấp ở trên giường, trong giọng nói mạnh mẽ ẩn chứa vài phần bất lực: "Đây vốn là do ta sai, cha trách phạt ta là đúng, sau này đừng nói những lời như này nữa."

    Thanh Hà: "Vâng."

    "Đã có tung tích của Y Thánh rồi sao?"

    "Vẫn chưa có."

    Trong mắt Liễu Thanh Tư thoáng hiện lên vẻ thất vọng: "Vậy lại phái thêm vài người đi đi."

    "Nhưng chúng ta còn phải tìm thấy đồ mà lão tổ tông muốn, e là làm như vậy sẽ không đủ người, nếu không thể tìm đồ về được, lão gia sẽ lại trừng phạt người mất."

    Thanh Hà thật lòng suy nghĩ thay Liễu Thanh Tư, thế nhưng nàng ta không những không nghe theo, mà ngược lại còn quát lên: "Cứ làm đi, còn lại ta tự có chủ trương."

    "Dạ."

    Từ sau khi cây sinh mệnh trưởng thành lên một chút, Tô Lạc mơ hồ có cảm giác đột phá, nàng cũng không vội vàng bế quan, mà lại đè ép linh khí nồng nàn trong cơ thể xuống.

    Ngọc Trí không hiểu nói: "Tiểu thư sợ quá huênh hoang sao?"

    Dù sao Tô Lạc mới chỉ mười bốn tuổi đã luyện đến Hoàng Linh, giống như Mộ Dung Uyên lúc trước.

    Tô Lạc khẽ cười nói: "Đương nhiên không phải, tiểu thư nhà muội cũng đâu phải người sợ khoa trương, chẳng qua là vì thời cơ chưa tới mà thôi."

    "Phải đợi tới lúc nào?"

    Tô Lạc cười tủm tỉm vỗ vai Ngọc Trí: "Chính là đến lúc ta vô cùng khát vọng muốn thăng cấp đó."

    Ngọc Trí: "..."

    "Chớ đau lòng, thế giới của thiên tài muội không hiểu được đâu, thôi được rồi, muội tự mình lĩnh ngộ đi, ta phải đi tìm Thái tử điện hạ hẹn hò."

    Ngọc Trí: "..."

    Nàng có thể xin đổi tiểu thư khác được không?

    Lúc Tô Lạc đến tìm Mộ Dung Uyên, hắn đang nghỉ ngơi một lát.

    Thân thể hắn không tốt, Hoàng hậu, Hoàng thượng đều thương xót hắn, chuyện lớn nhỏ trên triều đình đều không cần hắn xử lý, hắn không thể vận linh lực, nên cũng chẳng cần tu luyện luôn.

    Mỗi ngày đều sống giống như một con cá muối.

    Tô Lạc cảm thấy có những lúc nàng cũng chẳng khác con cá ướp muối là mấy. Vậy mà, từ khi gặp được Mộ Dung Uyên, nàng mới hiểu thế nào gọi là cá muối đích thực.

    Tô Lạc rón rén đi tới cạnh hắn, đang muốn bóp mũi hắn một cái thì cổ tay đã bị giữ lại.

    "Hứ, sao không thể phối hợp một chút, để cho ta bóp bóp?"

    Cầm trong tay cổ tay mềm mại như không có xương, cảm giác lạnh như băng kia khiến trong lòng Mộ Dung Uyên thoáng động: "Tại sao tay lại lạnh như vậy?"

    Hình như, tay của nàng vẫn luôn lạnh như thế.
     
    Quỳnhhh đây and Ladmit like this.
  4. Tragiangdangiu Trà

    Messages:
    0
    Chương 23: Ngân Linh cường giả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Trà dạo này lười lắm.

    "Huynh ủ ấm cho ta không phải là được rồi sao?"

    Tô Lạc cười khúc khích, trực tiếp nhét tay vào lồng ngực hắn.

    Cả người Mộ Dung Uyên run rẩy, hắn đã biết nàng không đứng đắn.

    Bắt lấy bàn tay xấu xa của nàng với vẻ mặt vô cảm: "Tô Lạc, cô đủ rồi đó."

    "Ha, mới thế này đã không chịu nổi? Sau này hai chúng ta thành hôn, mỗi ngày đều phải ngủ chung một chỗ, khi đó huynh phải làm sao?"

    Khuôn mặt trắng nõn của Mộ Dung Uyên đỏ bừng, sớm biết rõ chẳng qua nàng chỉ mê luyến vẻ bề ngoài của mình, chứ đối với hắn chẳng có tình cảm gì, vậy mà trong lòng hắn vẫn có chút kích động.

    Chuyện tương lai, hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới.

    Kéo Tô Lạc từ bên cạnh mình ra, Mộ Dung Uyên đứng dậy đi rót một ly nước lạnh, rầu rĩ nuốt xuống bụng.

    Tô Lạc thì ngồi dựa vào chỗ lúc nãy hắn vừa nằm, nghịch nghịch sợi tóc, dáng vẻ quyến rũ, đường cong mê người.

    "Năm ngày sau ta sẽ xuất phát, bên chỗ huynh có vấn đề gì không?"

    Mộ Dung Uyên đang định trả lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa: "Điện hạ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo."

    "Vào đi."

    Thị vệ kia đi vào, nhìn Tô Lạc, liền đứng ở một bên.

    Tô Lạc cũng rất tinh ý đứng dậy: "Ta về trước đây, năm ngày nữa ta lại tới tìm huynh nha."

    Đợi khi Tô Lạc đi rồi, trên mặt Lục Hành Phong không kìm nổi sự kích động, hắn hưng phấn nói: "Điện hạ, đã có tin tức của Y Thánh Lạc Thất rồi!"

    Y Thánh để lại ba tấm lệnh bài ở phòng đấu giá Cẩm Tú.

    Phàm là người có được lệnh bài thì sẽ có cơ hội được y xuất thủ chữa trị.

    Ba năm trước, Lạc Thất nhờ một thân y thuật diệu thủ hồi xuân mà nổi danh vạn dặm.

    Hành tung của hắn bất định, cứu người chỉ dựa vào tâm trạng, suốt ba năm qua những người được hắn cứu chữa có thể đếm được trên đầu ngón tay.

    Tin đồn hắn có thể cứu sống người chết, nhục bạch cốt, một thân y thuật, xuất thần nhập hóa.

    Bất kể là người bệnh sắp chết, hay là không thể không chết, chỉ cần hắn chịu ra tay, lập tức sinh long hoạt hổ.

    Giờ đây tin tức này vừa được tung ra, toàn bộ hạ thanh cảnh đều sôi trào.

    Lại vì phòng đấu giá Cẩm Tú đã có trăm năm uy tín, tin tức từ nơi này truyền ra ngoài, trăm phần trăm là thật.

    Bọn họ đập nồi bán sắt, chỉ vì đoạt được một tấm lệnh bài kia.

    Hoàng hậu còn đem tất cả đồ đáng giá trong tư khố của mình đưa đến phủ Thái tử, nhất định phải lấy được một tấm lệnh bài.

    Liễu Thanh Tư vốn còn đang dưỡng thương, vừa nghe được tin này, ngay cả vết thương cũng không buồn quan tâm nữa, những năm này nàng ta lấy được không ít bảo bối, nhưng nếu có một vài gia tộc lớn tham gia vào, thì số của cải của nàng chẳng đáng là bao.

    Vào lúc nàng ta đang nghĩ cách xoay tiền, Liễu Hạc cử thuộc hạ tự tay mang theo không gian tùy thân đến.

    "Chủ tử nói, bất luận như thế nào cũng phải cướp được một tấm lệnh bài."

    Liễu Thanh Tư kích động tới mức run tay: "Long thúc yên tâm, thúc trở về nói với cha con, con nhất dịnh sẽ không phụ sự kỳ vọng của người."

    Sau khi Long thúc rời đi, Liễu Thanh Tư mừng đến chảy nước mắt: "Tốt rồi, điện hạ được cứu rồi!"

    "Nhưng mà tiểu thư, lão gia sẽ để cho cô nhường cơ hội lần này cho Thái tử điện hạ sao?"

    Thanh Hà dội xuống một chậu nước lạnh, trực tiếp khiến Liễu Thanh Tư lạnh thấu tâm can.

    Dựa vào sự hiểu biết của nàng về cha mình, ông chắc chắn sẽ không đưa lệnh bài này cho Thái tử dùng.

    Phải làm sao đây?

    Giữa phụ thân và người trong lòng, nàng ta chỉ có thể chọn một người.

    Chọn ai bây giờ đây?

    Liễu Thanh Tư nắm chặt không gian trong lòng bàn tay, lâm vào trận chiến ngầm trong lòng.

    Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua.

    Phòng đấu giá Cẩm Tú nghênh đón ượng khách đông nhất từ lúc khai trương tới giờ, ngày thường khó mà thấy được Tử linh cường giả, nay lại có đến cả trăm người.

    Càng khiến cho mọi người xôn xao là, vậy mà lại xuất hiện hai vị ngân linh cường giả!

    Ngân linh cường giả là khái niệm gì ư?

    Cho dù là sư phụ Quảng Nguyên Tử của Mộ Dung Uyên đứng trước mặt bọn họ cũng không chịu nổi một đòn đó.
     
    Quỳnhhh đây and Ladmit like this.
  5. Tragiangdangiu Trà

    Messages:
    0
    Chương 24: Tiểu thanh mai của huynh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Càng khiến cho người ta sụp đổ là, hai vị ngân linh cường giả kia nhìn qua còn rất trẻ tuổi, tuấn dật phi phàm, tướng mạo và khí chất kia, cũng đủ vượt xa trăm tên Tử linh.

    Người so với người đúng là tức chết người.

    "Ngân linh! Ngân linh! Tiểu thư, đó là Ngân Linh nha!" Ngọc Trí nắm chặt áo Tô Lạc, không kìm nén được sự hưng phấn.

    Tô Lạc liếc nhìn tay áo đang bị nàng ấy tàn phá không thương tiếc, đóng quạt xếp trong tay lại, gõ lên mu bàn tay nàng một cái: "Có thể có tiền đồ chút được không? Chỉ mới có hai Ngân linh muội đã kích động đến mức này sao? Nếu sau này muội luyện tới Ngân linh, chẳng lẽ sẽ điên luôn sao?"

    Ngọc Trí trong lòng tính khoảng cách giữa nàng và Ngân Linh, không biết trong lúc nàng còn sống có có khả năng này hay không.

    Tô Lạc không nghĩ tới một tin tức về Y Thánh mà lại có thể thu hút tới hai Ngân Linh cường giả, ánh mắt nàng sâu xa, liền nhìn thấy Liễu Thanh Tư vẻ mặt tươi cười đi về phía bọn họ.

    Tô Lạc nhíu mày, khoác tay Mộ Dung Uyên.

    Liễu Thanh Tư dừng chân một lát, nụ cười trên mặt vụt tắt, ánh mắt như có dao, nhìn chòng chọc Tô Lạc một lát mới cao ngạo hất cằm lên đi vào phòng đấu giá.

    Tô Lạc xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nói: "Hình như tiểu thanh mai của huynh tức giận rồi kìa."

    Mộ Dung Uyên: "Ta có tiểu thanh mai lúc nào, sao ta lại không biết?"

    "Hừ, lòng dạ sắt đá, nếu như sau này, ta và huynh giải trừ hôn ước, sau đó lúc gặp lại nhau, có phải huynh cũng đối với ta vô tình như vậy không?"

    Hắn biết rõ nữ nhân này không thật tâm muốn lấy hắn!

    Mộ Dung Uyên nghiêng đầu nhìn nàng, Tô Lạc đã buông cánh tay hắn ra, đi vào phòng đấu giá.

    Một vị cô nương làm rơi khăn tay, vừa vặn nó lại rớt xuống dưới chân nàng, Tô Lạc khom người nhặt lên, nàng cong môi cười, bộ dạng phong lưu, đưa khăn tay cho nữ nhân kia: "Cô nương, vật theo bên mình như vậy, phải giữ gìn cẩn thận."

    Hôm nay Tô Lạc ăn mặc rất đơn giản, nàng mặc trang phục xen lẫn đỏ đen, chỉ buộc một sợi dây sau đầu, để lại hai sợi tóc mai tùy tiện rũ trên trán, trang điểm nhẹ nhàng khiến nàng càng thêm anh dũng.

    Vị cô nương kia không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng cười một tiếng: "Đa tạ.. Cô nương."

    Xa xa, Mộ Dung Uyên thấy một màn này nhất thời đen mặt.

    "Không cần khách khí." Tô Lạc nhoẻn miệng cười, mở quạt xếp một cái, không quan tâm ai, đi thẳng vào.

    Nàng tìm được vị trí của mình, kinh ngạc phát hiện ra, hai ngân linh kia lại trùng hợp ngồi ngay bên cạnh nàng.

    Lúc này xung quanh hai người bọn họ có không ít Tử linh đến gần tâng bốc, hai người lạnh lùng không buồn phản ứng gì, nhưng lại không có ai cảm thấy có gì không đúng.

    Ngược lại càng thận trọng lấy lòng hơn.

    Đây là thế gian thược về kẻ mạnh, chỉ cần ngươi đủ mạnh, tới bất kì đâu cũng được người khác tâng bốc.

    Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, Tô Lạc cầm trong tay một quả hạch, loay hoay bóc vỏ, đợi sau khi Mộ Dung Uyên đi vào, nàng kéo tay hắn, nhét quả đã bóc xong vào trong tay: "Lúc nào chán có thể đem ra ăn một ít."

    Mộ Dung Uyên: "..."

    Mới vừa rồi bị nàng chọc cho phát tức, giờ lại được xoa dịu bới một nắm quả hạch, tức giận trong mắt hóa hư không, trong lòng còn cảm thấy có chút ấm áp.

    Ánh mắt hắn rơi và trên ngón tay trắng nõn của nàng, bởi vì bóc quả hạch, đầu ngón tay đã hơi đỏ lên.

    Mộ Dung Uyên: "Để ta bóc cho."

    Tô Lạc cũng không khách sáo, lôi một đống quả hạch từ trong không gian ra để trước mặt hắn, yên tâm ăn đồ hắn bóc.

    Liễu Thanh Tư ngồi cách bọn họ không xa vừa hay thấy được một màn này, sắc mặt âm u như sắp nhỏ ra nước.

    Từ khi nào mặt mũi của Tô Lạc lại lớn như vậy?

    Còn dám để đường đường một Thái tử bóc đồ ăn cho nàng ta?

    Đúng là tức muốn chết!

    Đợi đó, chờ nàng đoạt được lệnh bài của Y Thánh, nhất định nàng sẽ khiến cho Tô Lạc này đẹp mặt!

     
  6. Tragiangdangiu Trà

    Messages:
    0
    Chương 25: Liễu gia lão tổ tông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng đấu giá mở màn bằng một vài vật phẩm nhỏ hâm nóng không khí, chỉ có lác đác vài người đấu giá.

    Mọi người tới đây đều vì lệnh bài, cũng không có ai muốn phung phí tiền bạc.

    Chỉ có Mộ Dung Uyên phủi tay mua một bộ linh khí phòng ngự thượng hạng.

    Cùng với linh khí là một bộ trang sức làm từ diệu thạch tím, vừa cao quý lại vừa tao nhã.

    Liễu Thanh Tư trơ mắt nhìn Mộ Dung Uyên đưa nó cho Tô Lạc.

    Nàng và hắn đính hôn lâu như vậy, hắn còn chưa bao giờ đưa cho nàng bất kỳ đồ gì!

    Liễu Thanh Tư hai mắt phun ra lửa, nàng hít sâu một hơi, dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn bọn họ nữa.

    Rất nhanh, đã đến lệnh bài mà mọi người mong đợi.

    Một mỹ nhân vóc người nóng bỏng bưng bàn ngọc bước tới, bên trên để một lệnh bài đỏ rực.

    Nàng nói một đoạn lời mở đầu: "Rất vinh hạnh cho chúng ta được Y Thánh tín nhiệm, đem ba tấm lệnh bài Hỏa Vũ cho phòng đấu giá Cẩm Tú chúng ta đấu giá, tin rằng mọi người đều đã biết, phàm là người có được lệnh bài này, sẽ có được cơ hội được Y Thánh ra tay cứu chữa.."

    Nàng còn chưa nói hết, thì có người mở miệng chen vào: "Thập Nương, cô tùy tiện cầm mấy tấm lệnh bài ra liền nói là của Y Thánh, ai biết được Hỏa Vũ này là thật hay giả?"

    Thập Nương cười nói: "Chử trang chủ, từ lúc Cẩm Tú phường thành lập đến nay, cũng có hàng trăm năm lịch sử, các vị ở tại đây không ít người đã từng hợp tác cùng chúng ta, uy tín của chúng ta như thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ. Nếu như không phải vì vậy, chư vị cũng sẽ không tranh nhau tới đây, nếu như lệnh bài Hỏa Vũ này là giả, Hỗ Thập Nương ta sữ đem đầu tới gặp mọi người!"

    "Được! Thập Nương đúng là can đảm! Chỉ bằng lời nói này của cô, Chử mỗ dù có tán gia bại sản cũng sẽ ủng hộ hết lòng!"

    Hỗ Thập Nương cười một tiếng, nêu quy tắc đấu giá: "Năng lực của Y Thánh mọi người đều đã biết, cho nên giá khởi điểm là ba trăm vạn lượng, mỗi lần tăng giá năm trăm ngàn lượng."

    Ba trăm vạn lượng bạc quả thực là một con số khổng lồ, số tiền này vừa được tung ra, khiến cho không ít người thay đổi sắc mặt.

    Nhưng đối với những thế gia của cải sung túc mà nói, số tiền này chẳng thấm vào đâu cả.

    Ngay lập tức liền có người trả giá.

    Đã có người mở đầu, sau đó mọi người liền liên tục ra giá.

    Không ít thế gia dặn dò: "Hai vị Ngân Linh kia nhất định là tới vì lệnh bài của Y Thánh, Tấm đầu tiên đừng có tranh cùng bọn họ, nhường cho họ, bán một ân tình, cho dù không giao hảo, cũng không nên trở mặt, hiểu không?"

    "Đã rõ."

    Những người đang có mặt ở đây, trong lòng đều rõ ràng chuyện này cả.

    Chỉ có mình Liễu Thanh Tư bị ghen tị che mờ đôi mắt, bất kể giá nào cũng muốn đoạt được một tấm.

    Cho nên khi tấm lệnh bài đầu tiên được đấu giá tới ba nghìn vạn, rốt cuộc hai vị Ngân Linh kia cũng giơ tấm bảng, điều này làm cho không ít người cùng thở phào nhẹ nhõm.

    Nhưng lại có một kẻ không biết điều, cố tình vào lúc bọn họ ra giá năm trăm vạn lượng, trực tiếp thêm vào một trăm vạn lượng.

    Tất cả mọi người đều biến sắc.

    "Người này là ai thế? Không có mắt hay sao?"

    "Xùy, Liễu Thanh Tư đó, ngươi không biết sao? Năm đó lúc Thái tử xảy ra chuyện một cái, liền lập tức giải trừ hôn ước đó.

    " À à à, thì ra chính là nàng! "

    " Người ta là hoàng thân quốc thích, của cải phong phú, nghe nói nàng ta có thiên phú dị bẩm, trong nhà còn có một lão tổ tông trấn giữ, người ta có quyền. "

    " Bảo sao dám phách lối như vậy. "

    Tô Lạc vừa ăn hạt Mộ Dung Uyên bóc cho, vừa hóng chuyện khắp nơi, tự nhiên nghe thấy được lời bàn luận phía sau.

    Ánh mắt nàng lóe lên, ghé tai Mộ Dung Uyên hỏi nhỏ:" Lão tổ tông nhà các huynh rất lợi hại à? "

    Mộ Dung Uyên đang bóc hạt lại ngừng một lát:" Lão tổ tông nào? "

    Tô Lạc chu môi:" Lão tổ tông trấn giữ Liễu gia đó. "

    " Đó là Liễu gia, đâu liên quan gì tới Mộ Dung gia ta."
     
    Alissa, Nghiên Di and Dương2301 like this.
  7. Tragiangdangiu Trà

    Messages:
    0
    Chương 26: Tin đồn quả nhiên không lừa ta.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hả? Liễu hạc không phải là em trai của Hoàng Hậu nương nương sao?"

    "Tò mò?"

    Tô Lạc nháy mắt một cái, tỏ vẻ bộ dạng "Ta thật là tò mò, mau nói cho ta đi" chỉ nhìn chằm chằm Mộ Dung Uyên.

    Mộ Dung Uyên kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhâm nhi tách trà trong tay.

    Lời nói chỉ nói nửa câu như vậy thật đáng ghét.

    Tô Lạc đảo mắt, híp mắt cười xít tới gần: "Huynh nói cho ta đi, ta cũng nói cho huynh một bí mật, là bí mật liên quan tới ta nha, dù huynh có phái người đi điều tra cũng không tìm ra được đâu."

    Câu nói sau cùng của Tô Lạc khiến cho thần sắc Mộ Dung Uyên cứng đờ.

    Con ngươi u ám tựa như biển nước cuồn cuộn, hắn nghiêng đầu, nhìn kỹ Tô Lạc một hồi lâu, mới nói: "Trở về ta liền nói cho cô."

    "Được thôi."

    Lúc này, không khí trong phòng đấu giá cứng ngắc đáng sợ, chỉ có Tô Lạc và Mộ Dung Uyên giống như không có chuyện gì vẫn đang thì thầm to nhỏ.

    Đợi hai người nói xong, tấm lệnh bài Hỏa Vũ kia đã được bán với giá trên trời tám nghìn vạn lượng.

    Chậc chậc chậc.

    Không ngờ tới một tấm lệnh bài lại có thể bán được nhiều tiền như vậy.

    Tô Lạc không nhịn được hỏi: "Phủ Thái Tử có bao nhiêu của cải?"

    Mộ Dung Uyên bị đùa giỡn nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng cầm được kịch bản nam chính một lần: "Chờ lúc cô trở thành Thái tử phi chân chính thì sẽ biết."

    Tô Lạc: "..."

    Tám nghìn vạn lượng, tay Liễu Thanh Tư đã bắt đầu phát run, bên trong nạp giới mà cha nàng cho nàng chỉ có sáu nghìn vạn lượng.

    Tính luôn cả số của nàng, căn bản không đủ được tám nghìn vạn.

    Nàng cắn răng đang muốn giơ bảng, trong lòng Thanh Hà khẽ run, vội vàng kéo nàng lại: "Tiểu thư, không thể tăng thêm nữa, chúng ta không có nhiều tiền như vậy đâu!"

    "Không được, ta nhất định phải lấy được!"

    "Tiểu thư, đừng tăng thêm nữa, hai vị kia là Ngân Linh đó, người đừng đắc tội bọn họ!"

    Rất rõ ràng vì sao những người ở đây không tiếp tục đấu giá, là bởi vì muốn bán cho họ một chút mặt mũi, nhường lệnh bài Hỏa Vũ nhường cho bọn họ, nhưng chỉ có tiểu thư nhà nàng hết lần này tới lần khác sống chết muốn tranh với họ.

    Chỉ riêng việc đắc tội hai Ngân Linh cường giả, nếu để cho lão gia biết, mạng nhỏ của nàng cũng khó lòng giữ được.

    Thanh Hà gắt gao níu chặt Liễu Thanh Tư, không để cho nàng ấy đấu giá, cuối cùng tấm lệnh bài Hỏa Vũ thứ nhất bị hai vị Ngân Linh cường giả kia cầm đi với giá tám nghìn vạn lượng.

    Vật vừa tới tay, bọn họ nhanh chóng đi về phía sau đài giao dịch.

    Sau dó tấm thứ hai liền được đấu giá.

    Không có hai vị Ngân Linh kia, mọi người đều không kìm nén nữa, vừa bắt đầu liền tăng lên tám nghìn vạn lượng.

    Điều này khiến cho không ít người đánh trống lui binh.

    Số tiền này không phải bọn họ không có, mà là đưa tám nghìn vạn lượng để Y Thánh ra tay, cái giá này có hơi lớn.

    Không đáng.

    Hỗ Thập Nương: "Tám nghìn vạn lượng lần thứ nhất."

    Tô Lạc nói với Mộ Dung Uyên: "Chờ lát nữa tới lượt ta đấu giá, huynh chỉ cần xem là được."

    Mộ Dung Uyên trầm ngâm chốc lát, gật đầu.

    Tô Lạc giơ bảng lên tăng giá tiền: "Ta thêm năm mươi vạn lượng."

    Hỗ Thập Nương nhìn về phía Tô Lạc, "Tám nghìn không trăm năm mươi vạn lượng lần thứ hai, có ai muốn tăng giá không?"

    Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, tình địch trước mắt không thể thua!

    Liễu Thanh Tư đẩy Thanh Hà ra, nuốt máu đấu giá: "Ta thêm năm mươi vạn lượng!"

    Tô Lạc: "Thêm một trăm vạn lượng."

    "Lại thêm một trăm vạn lượng!"

    "..."

    Đến lúc tăng tới chín nghìn vạn lượng, toàn trường yên lặng như tờ, chỉ có Tô Lạc và Liễu Thanh Tư không ngừng tăng giá.

    Mọi người nhận ra Liễu Thanh Tư, nhưng ít ai nhận ra Tô Lạc.

    Khi nhìn thấy nàng ngồi cạnh Mộ Dung Uyên, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra.

    Vị này chính là Thái tử phi tương lai đây ư?

    Tô Lạc ngồi ở vị trí đầu tiên, bọn họ chỉ có thể thấy được gò má nàng, chỉ một gò má đã khiến người khác kinh diễm không thôi.

    Lại nhìn qua Liễu Thanh Tư một cái, đúng là người trên trời kẻ dưới đất, không thể nào so sánh được.

    "Tin đồn quả nhiên không lừa ta, Thái tử phi đúng là vô cùng xinh đẹp!"
     
    Last edited: Jan 1, 2025
  8. Tragiangdangiu Trà

    Messages:
    0
    Chương 27: Tô Lạc, cô lừa ta.

    Editor: Trà.

    "Ta cũng thấy vậy, ngươi nhìn nàng ngồi cùng với Thái tử điện hạ đi, tuấn nam mỹ nữ, trời sinh một đôi nha!"

    "Suỵt, các ngươi nhỏ tiếng một chút, Liễu Thanh Tư đang nhìn các ngươi đó!"

    "Sợ cái gì? Chúng ta cũng đâu nói nàng, nàng trừng cái gì mà trừng?"

    Đủ loại lời bàn luận tràn vào trong tai Liễu Thanh Tư, khiến cho nàng tức giận đỏ người.

    Đúng lúc Tô Lạc đứng lên, nhìn về phía mọi người yêu kiều cười một cái: "Các vị, mọi người đều biết phu quân ta thân thể không tốt, rất cần Hỏa Vũ lệnh cứu mạng, xin mọi người bán cho một ân huệ, phủ Thái tử chúng ta nhất định sẽ khắc ghi ân tình của các vị trong lòng, sau này các vị có việc cần nhờ đến chúng ta, chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn bộ khả năng."

    Hành động, cử chỉ của Tô Lạc thoải mái lại hào phóng, lời nói vừa vặn thích đáng, dễ khiến người ta có thiện cảm.

    Một mặt những người này muốn bán cho nàng một ân huệ, ngoài ra, số tiền này cũng quá lớn rồi, không phải ai cũng có khả năng chịu nổi.

    Mọi người rối rít chắp tay nói: "Mời Thái tử phi."

    Lửa giận trong lòng Liễu Thanh Tư cháy cao ba trượng, tuyệt đối không thể để cho loại tiểu tiện nhân như Tô Lạc được như ý, nàng trực tiếp ra giá: "Ta thêm một nghìn vạn lượng!"

    Số tiền đấu giá lại tăng thêm một nghìn vạn lượng, không ít người có mặt ở đây hít ngược một hơi khí lạnh.

    Tô Lạc mới vừa nói xong, nàng ta liền ra giá, đây rõ ràng là muốn chống đối lại Tô Lạc mà!

    Cũng không ít người muốn xem trò vui, chăm chú nhìn Tô Lạc chằm chằm.

    Một người là vị hôn thê trước đây của Thái tử, một người là hôn thê hiện tại, cũng không biết Tô Lạc có thể đánh cược một lần, tiếp tục tăng giá hay không?

    Mặc dù không có được Hỏa Vũ lệnh trong tay, cũng không gì cản được bọn họ xem náo nhiệt.

    Chỉ tiếc, Tô Lạc vậy mà không diễn tiếp trò vui cho bọn họ xem, nàng cười tủm tỉm đứng dậy, nói với Liễu Thanh Tư: "Liễu cô nương hào khí muôn trượng, vậy tấm lệnh bài này, liền nhường cho cô vậy."

    Chỉ như vậy thôi ư?

    Liễu Thanh Tư nén giận lâu như vậy, cuối cùng cũng thắng được một lần, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng.

    Nàng đứng dậy, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Tô Lạc: "Đa tạ Tô cô nương."

    Rồi bước chân kiêu ngạo tiến bước về phía đài giao dịch.

    Đợi sau khi đi khỏi tầm mắt mọi người, Liễu Thanh Tư chợt phục hồi tinh thần lại: "Thanh Hà, Hỏa Vũ lệnh kia bao nhiêu tiền?"

    Thanh Hà muốn khóc, nàng run run rẩy rẩy nói: "Tiểu thư, mười nghìn vạn lượng."

    "Bao nhiêu?"

    "Mười nghìn vạn lượng."

    Hai chân Liễu Thanh Tư mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

    "Mười nghìn vạn?"

    Cha nàng cho nàng sáu nghìn vạn, cộng thêm ba ngàn linh thạch trong nạp giới của nàng, đem ra ngoài cầm đồ, tính tới tính lui cũng chỉ có thể bán được hai nghìn vạn.

    Nhớ lại quá trình đấu giá cùng Tô Lạc, nàng chợt thanh tỉnh lại, Tô Lạc, cô dám lừa ta!

    Tấn lệnh bài cuối cùng được bán với giá chín nghìn vạn lượng.

    Lúc trước, vì muốn kích Liễu Thanh Tư đấu giá, Tô Lạc đã dùng danh nghĩa Phủ Thái tử. Tới tấm lệnh bài cuối cùng, cũng không thể tiếp tục đấu giá, nàng chỉ tăng thêm một chút liền ngừng.

    Nàng chính là Y Thánh, phủ Thái tử cũng không cần thiết tiêu số tiền vô nghĩa này.

    Dù sao nàng cũng đã lừa được một kẻ tiêu tiền như rác tới tay, thậm chí kết quả còn tốt hơn nàng dự đoán mấy trăm lần.

    Nào ngờ hành động này của nàng lại khiến Mộ Dung Uyên nổi lên sát ý.

    Tâm trạng Tô Lạc vô cùng tốt, tới lúc trở lại phủ Thái tử, nàng vui vẻ vỗ vai Mộ Dung Uyên nói: "Huynh yên tâm đi, mặc dù để mất một lệnh bài Hỏa Vũ, nhưng mà là ta muốn giúp huynh tiết kiệm tiền."

    Mộ Dung Uyên gạt tay nàng xuống, sắc mặt lạnh lùng: "Vậy chẳng lẽ ta còn phải cảm ơn cô?"

    "Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy đâu."

    Mộ Dung Uyên phất tay áo rời đi.

    Tô Lạc ngơ ngác: "Hắn đây là thế nào? Sao lại tức giận như vậy?"

    Ngọc Trí nhắc nhở: "Tiểu thư, người gây họa lớn rồi! Chẳng lẽ người không biết Hỏa Vũ lệnh đối với Thái tử điện hạ có bao nhiêu quan trọng sao? Bây giờ thân thể của điện hạ chỉ Y Thánh mới có thể cứu được, ngài ấy đã tìm Y Thánh nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới thấy được lệnh bài Hỏa Vũ. Kết quả bị người quấy nhiễu như vậy, khiến ngài ấy mất mất cơ hội gặp Y Thánh, nếu như là muội, muội cũng sẽ không chịu nổi!"
     
    Last edited: Jan 9, 2025
  9. Tragiangdangiu Trà

    Messages:
    0
    Chương 28: Là tự ta đa tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Lạc nhướng mày: "Không ngờ Ngọc Trí nhà ta lại thấu hiểu lòng người như vậy."

    Ngọc Trí: "Vậy tiểu thư, người còn không mau đi dỗ thái tử điện hạ đi?"

    "Dỗ dỗ, giờ ta liền đi dỗ."

    Chính mình chọc phu quân tức giận, bây giờ đi dỗ còn không phải được rồi sao?

    Lỡ như hắn tức giận quá, tàn phá thân thể, vừa quay đầu liền ói ra mấy ngụm máu, nàng còn phải chữa, người khổ vẫn là nàng a.

    Tô Lạc đuổi theo, Mộ Dung Uyên nghe được âm thanh của nàng, không những không ngừng bước chân, mà còn đi nhanh hơn mấy lần.

    Tô Lạc trực tiếp vận linh lực, vọt đến trước mặt hắn: "Đi nhanh như vậy làm gì?"

    Mộ Dung Uyên dừng lại, lạnh lẽo nhìn Tô Lạc: "Có chuyện?"

    Tô Lạc chắp hai tay ở sau lưng, đi trước: "Rảnh rỗi nhàm chán đi thư phòng huynh ngồi một chút."

    Lục Hành Phong tiến lên nói nhỏ bên tai Mộ Dung Uyên mấy câu: "Điện hạ, có cần ngăn nàng ở ngoài không?"

    Ánh mắt Mộ Dung Uyên thâm trầm: "Không cần, để nàng đi, ngược lại ta muốn nhìn xem, rốt cuộc nàng muốn làm cái gì."

    Tô Lạc giống như thường ngày, cầm một quyển sách chiếm đoạt sạp mềm của hắn, Mộ Dung Uyên ngồi trên ghế bên cạnh, không lâu sau, Lục Hành Phong dẫn Dương Trạch tiến vào.

    Dương Trạch và Lục Hành Phong đều là thị vệ bên người Mộ Dung Uyên, thực lực đều là Cam Linh, phụ trách bảo vệ an toàn cho Mộ Dung Uyên.

    Thường ngày, lúc Dương Trạch và Lục Hành Phong vào bẩm báo, Tô Lạc cũng sẽ tự giác rời đi, nhưng mà lần này hắn đã đứng ở đây một lúc, nàng vẫn không có ý nhúc nhích chút nào.

    Này..

    Hắn nhìn về phía Mộ Dung Uyên, nhưng đối phương cũng không nhìn hắn một cái, dường như cũng không có ý muốn Tô Lạc tránh hiềm nghi.

    Dương Trạch cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất quỷ dị.

    Hắn ngập ngừng hai bước, Lục Hành Phong đã chạy ra ngoài.

    "..."

    Chỉ có thể nhắm mắt tiến lại, đem đồ trong ngực trình lên: "Điện hạ, đã giành được Hỏa Vũ lệnh tới tay."

    Chân mày Tô Lạc khẽ động, nghiêng đầu nhìn qua.

    Đồ Dương Trạch cầm trong tay, xác xác thật thật là Hỏa Vũ lệnh.

    Nàng khẽ cười một tiếng, đem đồ trong ngực đang hướng ra nhét lại, nhưng con ngươi khẽ chuyển một cái, lại đem nó lấy ra.

    "Ừ."

    "..."

    Dương Trạch để đồ xuống, nhanh chóng lui ra ngoài.

    Tô Lạc đứng dậy đi tới trước mặt Mộ Dung Uyên, "Cạch" một tiếng, đem Hỏa Vũ lệnh nàng giấu trên người ném xuống trước mặt hắn.

    Cùng với đồ của Dương Trạch để chung vào một chỗ.

    Mộ Dung Uyên kinh ngạc ngước mắt.

    Liền đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của thiếu nữ: "Ta vốn muốn cho huynh một bất ngờ, hiển nhiên là ta tự mình đa tình." Ánh mắt nàng dừng trên lệnh bài Hỏa Vũ, khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi.

    Mộ Dung Uyên khẽ động cổ họng đắng chát, nhưng một chữ cũng không nói ra.

    Tầm mắt hơi hạ, hai tấm lệnh bài rực rỡ kia đột nhiên có chút giống như lửa đốt.

    Tối ngày hôm ấy, Tô Lạc liền thu dọn đồ đạc rời đi, chờ khi tin tức truyền tới tai Mộ Dung Uyên, người đã không đuổi kịp.

    Nàng đi, đi rất dứt khoát, chỉ để lại hai bình đan dược.

    Tô Lạc rất thích dính người, khi vui vẻ sẽ táy máy tay chân với hắn, không có chút rụt rè nữ nhi nào.

    Nàng rời đi rồi, Mộ Dung Uyên vốn nên cao hứng, trong lòng giống như có một tảng đá vô hình, chèn ép hắn không thoải mái, nhưng loại khó chịu này, rất nhanh đã bị hắn ép xuống.

    "Điện hạ, có cần đuổi theo không?"

    "Không cần, mang theo lệnh bài Hỏa Vũ, lên đường tới núi Phượng Minh."

    * * *

    Ngọc Trí ngồi ở trên phi thuyền nhìn xuống, xa xa thấp thoáng vài ánh đuốc lưa thưa.

    "Tiểu thư, không ngờ người lại có cả phi thuyền nữa? Trước đây sao muội chưa từng thấy người dùng qua?"

    Tô Lạc: "Quá huênh hoang, quá tốn tiền, ta vẫn thích cưỡi lừa nhỏ hơn."

    Huênh hoang là phụ, chủ yếu vẫn là quá tốn tiền.
     
  10. Tragiangdangiu Trà

    Messages:
    0
    Chương 29: Ra đi không từ biệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Trà chăm chỉ

    Ánh mắt Ngọc Trí rơi vào bảy viên linh thạch khảm trên phi thuyền, đúng là quá tốn tiền, mới bay được một lúc, bảy viên linh thạch kia đã sắp dùng hết rồi.

    Nàng đứng dậy, cầm từ trong nạp giới ra bảy viên linh thạch nhét vào.

    Vừa lo lắng hỏi: "Tiểu thư, chúng ta cứ đi như vậy, có ổn không?"

    "Cũng đâu phải không trở về, chẳng qua chỉ là rời đi một hồi mà thôi, có gì không ổn?"

    "Nói như vậy đúng là không sai, nhưng mà chúng ta không nói một lời liền đi, điện hạ sẽ rất lo lắng đó."

    Tô Lạc cười ha hả: "Ta chính là muốn để hắn lo lắng, muốn ta ở phủ Thái tử những ngày qua vừa đối với hắn dịu dàng hòa nhã, lại vừa thức đêm luyện đan cho hắn, vừa chiếu cố tiểu muội hắn, thấy hôm nay hắn chỉ vì một tấm lệnh bài mà trở mặt với ta, ta nghĩ một chút liền thấy tức."

    "Cuối cùng vẫn là do ta đối xử với hắn quá tốt, khiến hắn yên tâm thoải mái, lạnh nhạt với hắn một lần, chính là để cho hắn thời gian suy nghĩ kĩ một chút chuyện giữa chúng ta. Nếu hắn đến tìm ta, vậy ta liền tiếp tục thích, nếu không đến tìm ta, sau khi nghĩ ra biện pháp giải độc cho hắn, ta liền tiêu sái rời đi."

    Từ trước tới nay, Tô Lạc không bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi, nàng cũng hiểu rất rõ về chính mình.

    Nàng thích Mộ Dung Uyên chẳng qua chỉ có vẻ bề ngoài, mấy ngày liền chung đụng, tình cảm của nàng đối với người này chỉ như một đốt ngón tay.

    Bỏ thì thương, vương thì tội.

    Tô Lạc đưa một đống linh thạch cho Ngọc Trí: "Ta đi nghỉ ngơi đây, tới núi Phượng Minh thì gọi ta."

    "Dạ, tiểu thư."

    * * *

    Không bao lâu sau, Tô Lạc bị một tiếng ồn ào đánh thức.

    "Ngọc Trí, xảy ra chuyện gì thế?"

    Ngọc Trí vội vã chạy tới: "Tiểu thư, bên ngoài có một chiếc phi thuyền bị yêu thú tập kích."

    "Lái phi thuyền của chúng ta ra xa một chút."

    "Nhưng mà tiểu thư, bọn họ đã lên phi thuyền của chúng ta, xin chúng ta trợ giúp."

    Tô Lạc chau mày, đối với những người không mời mà đến này có chút không thích, nàng trùm chăn qua đầu: "Không giúp được, kêu bọn họ cút đi."

    Âm thanh của Tô Lạc không nhỏ, những người đang cầu cứu bên ngoài kia cũng nghe thấy.

    Đoàn người này có sáu nam ba nữ, trên người mặc quần áo giống nhau, hình như là đệ tử của một môn phái nào đó.

    Trong lúc cùng yêu thú giao chiến, phi thuyền của bọn họ bị đánh rơi. Thật may phi thuyền của Tô Lạc vừa lúc đi qua, giúp cho bọn họ có chỗ đặt chân.

    Vốn là muốn cảm ơn một phen, lại nghe thấy lời nói lãnh khốc vô tình từ bên trong truyền tới, sắc mặt mọi người trở nên khó coi trong nháy mắt.

    Cô nương nhỏ tuổi nhất lúc này liền nổi giận: "Sở dĩ bây giờ yêu thú hoành hành khắp hạ thanh cảnh là bởi vì có những người ích kỷ, lòng lang dạ thú tồn tại!"

    "Sư muội.."

    "A Nhã sư tỷ, tỷ đừng kéo muội, chẳng lẽ muội nói sai sao? Chúng ta vì bảo vệ muôn dân trăm họ ở hạ thanh cảnh, cực cực khổ hổ chém giết yêu thú, còn bọn họ thì sao? Mắt thấy chúng ta gặp nạn, không ra hỗ trợ thì thôi, còn muốn đem chúng ta chôn vùi cùng đống đồ ăn của yêu thú, loại tiểu nhân hèn hạ này, sống ở trên đời cũng là tai họa!"

    Tần Sở: "Sư muội, im miệng, chúng ta tùy tiện xông vào đã là không đúng, tội gì phải khiến hai vị cô nương cùng chung cảnh hiểm với chúng ta."

    Hắn hướng về bên trong chắp tay nói: "Tại hạ là Phong Hoa thư viện Tần Sở, hôm nay cùng các sư đệ sư muội ra ngoài lịch luyện, vô tình quấy rầy đến cô nương. Chẳng qua là người chúng ta đều bị trọng thương, có thể cho chúng ta điều hòa trong chốc lát rồi rời đi hay không?"

    Đại chiến cùng yêu thú một trận, bọn họ đều bị thương, lúc này con yêu thú kia còn đang điên cuồng công kích phi thuyền.

    Thật may trên phi thuyền có trang bị hệ thống phòng ngự, bảo vệ bên ngoài bọn họ, nếu không hậu quả đúng là thảm không chịu nổi.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...