Đam Mỹ Hoa Rơi Thành Tro - Ngồi Buồn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ngồi buồn, 2 Tháng một 2025.

  1. Ngồi buồn

    Bài viết:
    61
    Chương 10: Vĩnh Biệt Dưới Gốc Lê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa xuân năm ấy đến muộn. Cánh hoa lê không nở đúng hẹn, không còn rực rỡ như mọi năm, mà chỉ nhẹ nhàng lác đác rơi xuống mặt đất lạnh lẽo. Mọi thứ trong cung đều im lặng, như chờ đợi một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.

    Kỳ Yên đứng dưới gốc cây lê, khuôn mặt không còn sự ngây thơ như những năm tháng trước đây. Cậu đã dần dần quen với sự cô đơn, với nỗi nhớ về một người đã mất. Thẩm Yên, dù đã ra đi lâu rồi, nhưng những dấu ấn của người vẫn in sâu trong trái tim Kỳ Yên, không bao giờ phai nhạt.

    Cây lê trước mắt cậu vẫn vững vàng, nhưng trong lòng Kỳ Yên, nó đã không còn là nơi an yên nữa. Mọi thứ đã thay đổi, mọi thứ đều không còn như trước.

    * * *

    Hoàng đế nhìn vào Kỳ Yên, đôi mắt chứa đựng sự ưu tư nặng nề. Y đã nhìn thấy sự thay đổi trong Kỳ Yên, sự khác biệt trong từng ánh mắt, trong từng cử chỉ. Cậu không còn là đứa trẻ mà y đã từng gặp. Thay vào đó là một người trưởng thành, nhưng lại mang trong mình một nỗi đau sâu thẳm.

    "Lê Vương, ngươi có biết không? Nỗi đau là thứ mà chúng ta không thể trốn tránh mãi được. Nó sẽ đeo bám chúng ta suốt đời."

    Kỳ Yên không đáp, chỉ cúi đầu, vẻ mặt bình thản đến lạ lùng. Cậu biết Hoàng đế muốn nói gì, nhưng có một thứ mà cậu không thể chia sẻ. Đó là nỗi đau không thể xóa nhòa, nỗi đau về sự mất mát, sự ra đi của Thẩm Yên.

    Hoàng đế tiến lại gần, đôi mắt đầy lo lắng nhìn vào Kỳ Yên.

    "Ngươi không thể sống mãi trong quá khứ, Kỳ Yên. Sự ràng buộc ấy chỉ khiến ngươi thêm đau khổ."

    Kỳ Yên đứng im, ánh mắt lạnh lùng, nhưng trong lòng cậu, những lời của Hoàng đế như một con dao sắc bén đâm vào tim. Cậu không muốn tiếp tục đau khổ, nhưng làm sao có thể quên được những ký ức, những lời hứa với Thẩm Yên?

    * * *

    Đêm ấy, Kỳ Yên lại mơ thấy Thẩm Yên. Trong giấc mơ, cậu thấy người ấy đứng dưới gốc cây lê, mỉm cười, như đang chờ đợi cậu.

    "Điện hạ, cuối cùng ngài đã trở lại rồi sao?" – Kỳ Yên chạy tới, đôi mắt đầy hy vọng.

    Thẩm Yên quay lại, ánh mắt đầy yêu thương, nhưng có một điều gì đó xa vắng trong đó.

    "Ta không thể ở lại mãi với ngươi, Kỳ Yên."

    Kỳ Yên ngạc nhiên, trái tim cậu như thắt lại.

    "Điện hạ, tại sao? Ngài đã hứa sẽ không rời xa ta."

    Thẩm Yên khẽ lắc đầu, nụ cười dịu dàng trên môi nhưng đôi mắt thì đầy tiếc nuối.

    "Ta đã giữ lời hứa trong suốt những kiếp trước. Nhưng kiếp này, ngươi phải tự bước tiếp con đường của mình."

    Kỳ Yên cảm thấy cơ thể như bị đè nén, đôi chân không thể cử động. Cậu muốn chạy đến ôm lấy Thẩm Yên, nhưng lại không thể. Mọi thứ như đang dần tan biến.

    "Không.. không thể như vậy!" – Kỳ Yên hét lên, nhưng tiếng hét của cậu không thể vọng đến. Thẩm Yên dần dần biến mất, như làn khói tan trong gió.

    * * *

    Kỳ Yên thức dậy trong cơn hoảng loạn, đôi mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng Thẩm Yên. Nhưng trước mặt cậu chỉ là bóng tối, và sự lạnh lẽo của mùa đông.

    Cậu đứng dậy, tay chạm vào chiếc gối nơi Thẩm Yên từng nằm, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là hư vô. Nỗi đau lại một lần nữa trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

    Cậu bước ra ngoài, đến gốc cây lê, nơi mà cậu đã từng nghĩ rằng sẽ luôn tìm thấy sự an yên. Nhưng bây giờ, nó chỉ khiến cậu cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Những cánh hoa lê vẫn rơi, nhưng không còn mang theo sự dịu dàng, mà là sự lạnh lẽo, buốt giá.

    "Điện hạ.." – Kỳ Yên khẽ thì thầm, đôi mắt đẫm lệ.

    "Ngài nói đúng. Ta không thể sống mãi trong quá khứ. Nhưng.. sao tôi vẫn không thể quên ngài?"

    Gió thổi qua, cánh hoa lê rơi xuống đất, và trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Yên cảm nhận được một sự vắng lặng trong tim, như thể Thẩm Yên thật sự đã rời xa cậu mãi mãi.

    * * *

    Ngày hôm sau, Hoàng đế ra lệnh cho Kỳ Yên trở về triều đình, để tham gia vào những công việc quan trọng. Nhưng cậu không thể, lòng cậu vẫn vướng vào những ký ức không thể gỡ bỏ. Những đêm dài không ngủ, những ngày tháng chỉ có sự cô đơn, tất cả đều như một vết thương không thể lành.

    "Ta phải làm gì để quên ngài?" – Kỳ Yên tự hỏi, đôi mắt đầy đau đớn.

    Nhưng câu trả lời chỉ có sự im lặng.

    Kỳ Yên không thể quay lại cuộc sống bình thường. Dù cho có bao nhiêu mùa hoa lê nở, dù cho có bao nhiêu lần cậu vẽ lại hình ảnh của Thẩm Yên, tất cả vẫn không thể lấp đầy được sự trống vắng trong trái tim cậu.

    Dưới gốc cây lê, cậu chờ đợi. Chờ đợi một người đã ra đi quá lâu, nhưng lòng vẫn không thể buông bỏ. Và trong im lặng ấy, Kỳ Yên nhận ra một điều: Tình yêu và nỗi đau mãi mãi là một phần không thể tách rời trong cuộc đời cậu.

    Mùa xuân sẽ lại đến, nhưng đối với Kỳ Yên, mùa xuân ấy đã không còn là mùa của hy vọng.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...