Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Dec 24, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 15 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vu nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn:

    - Chính ngươi?

    Diễm kiên định gật đầu:

    - Chính mình!

    Ở trước đó, hắn sẽ nghĩ biện pháp phát triển ra một đám thế lực thuộc về mình.

    Dã tâm bừng bừng đặt dưới khuôn mặt kiên nghị trầm tĩnh, vu cũng nhìn không ra.

    Vu đang cân nhắc.

    Tuy rằng siêu cấp đại bộ lạc thật đáng sợ, nhưng nếu khoảng cách nửa năm đường đi, cũng không sao cả. Hỏa bộ lạc cũng không thể chạy xa như vậy đến tấn công Thổ bộ lạc đi?

    Nhưng Diễm là từ siêu cấp đại bộ lạc ra tới, còn là một trong những người thừa kế thủ lĩnh được kỳ vọng, kiến thức cùng năng lực khẳng định không tầm thường, đem hắn hấp thu vào Thổ bộ lạc, không nói chuyện khác, để cho hắn chỉ điểm các chiến sĩ chiến đấu, nói không chừng sẽ có nỗi vui mừng ngoài ý muốn.

    Năm năm thời gian, vậy là đủ rồi.

    Cuối cùng vu thống khoái làm ra quyết định:

    - Ta không có ý kiến, ngươi có thể lưu lại, đến lúc đó cùng thủ lĩnh nói một tiếng là được.

    Giác tự mình mang về tới, dựa theo đức hạnh cưng chiều con trai của Mộc, chắc chắn sẽ không phản đối.

    Thần sắc Diễm hờ hững, cũng không nhìn ra cao hứng bao nhiêu, gật gật đầu:

    - Đa tạ vu.

    Hoàng Giác nhắc nhở:

    - Vu, Diễm bị thương, giúp hắn trị liệu một chút thôi.

    Trước một mảnh tảng đá màu trắng, một chiến sĩ cầm búa đá đập xuống một khối đá bỏ vào trong ống trúc đựng nước, một lát sau nước liền kết băng, cầm trên tay hơi lạnh, đặc biệt thoải mái.

    Chiến sĩ mặt mày hớn hở hướng người xung quanh khoe ra:

    - Xem, ống trúc của ta kết băng!

    Mặt khác mấy người cũng hự hự đập xuống một khối ném vào ống trúc, sôi nổi hoan hô:

    - Kết băng, thật sự kết băng!

    - Của ta cũng kết rồi, ha ha ha..

    - Thật mát lạnh, buổi tối ta muốn ôm ống trúc ngủ!

    - Đại Địa chi thần phù hộ, rốt cục không cần lo lắng thịt sẽ thối rữa..

    - Buổi tối cũng sẽ không bị nóng tỉnh..

    Cũng có người trực tiếp cầm băng lau lên người, trên mặt lộ biểu tình hạnh phúc đến mê say:

    - Nghĩ tới Giác không sai, phương pháp tốt như vậy đều bỏ được nói cho chúng ta. Giác luôn nói hắn cần sửa lại, xem ra là thật sửa lại.

    Trước kia bởi vì đủ loại sự tình, hắn không thích Giác, nhưng hiện tại hưởng thụ Giác cấp cho chỗ tốt, còn nói bậy Giác thì không thể nào nói nổi.

    Có người vẫn căm giận, bài bác nói:

    - Đây còn không phải vì Đại Địa chi thần..

    Thoáng nhìn qua Mộc đứng một bên, đem phần sau nuốt trở về.

    - Địa Địa chi thần đem phương pháp này nói cho Giác, nếu Giác không nói cho chúng ta, ngươi có thể biết?

    - Nói cũng đúng, như vậy tưởng tượng, Giác vẫn rất không sai..

    Mộc ở một bên nghe bọn hắn nghị luận, cũng không nói chen vào.

    Tuy rằng bất công đứa con, nhưng hắn cũng không ngốc, tự nhiên biết con mình là người như thế nào, ở trong bộ lạc bị người chán ghét bao nhiêu. Hắn cũng không trông cậy những người này lập tức nhận Giác, từ từ sẽ đến, một ngày nào đó những người này sẽ biết con hắn vĩ đại cỡ nào! Giác chính là hi vọng dẫn dắt bộ lạc hưng thịnh, mười mấy năm trước vu đã xem bói đoán ra!

    Trong lòng vui mừng nghĩ, đám người cao hứng đủ rồi, Mộc vung tay lên:

    - Đừng ở chỗ này chậm trễ, vội vàng đem tiêu thạch đào ra mang về!

    Đem Diễm ổn định trong một gian phòng không người ở, lại cho người đưa tới thịt cùng da thú, Hoàng Giác lại làm cho hai nô lệ mang theo ngà voi đi tới gặp vu.

    Vu vuốt ngà voi cảm thán:

    - Thật là một dũng sĩ!

    Có được ngà voi dài như vậy đầu voi sẽ thật khó đối phó, cho đến tận lúc này cũng chỉ lúc hắn còn nhỏ nhìn thấy qua thủ lĩnh đời trước săn được voi, còn là trước tiên bày ra cạm bẫy, cùng nhiều chiến sĩ cùng nhau vây săn.

    Hoàng Giác mỉm cười, trong mắt lóe ra tinh quang:

    - Hai ngà voi này nếu mang tới đại hội giao dịch, có thể đổi không thiếu đồ vật đi?

    Vu gật đầu:

    - Tuyệt đối có thể, ngà voi mài thành phấn chính là thuốc cầm máu tốt nhất.

    Nói xong cảm thấy được không đúng, cảnh giác nhìn Hoàng Giác:

    - Ngươi nghĩ muốn cái gì?

    Hoàng Giác lộ vẻ cười:

    - Người hiểu ta, chính là vu!

    Vu:

    -?

    Hoàng Giác khụ một tiếng, thoáng có chút ngượng ngùng:

    - Ta nghe nói, trong tay ngài còn có thánh dược?

    Vu:

    - Đi đi đi, mang theo ngà voi của ngươi đi nhanh lên, hai cây ngà voi đã nghĩ đổi thánh dược, ngươi có biết thánh dược trân quý bao nhiêu không?

    Vu bị Hoàng Giác làm tức chết.

    - Ngài đừng nóng vội nha, ta đổi thánh dược cũng không phải cấp chính mình dùng, ta còn có tác dụng khác.

    Vu không tin:

    - Ngươi còn có tác dụng gì?

    Hoàng Giác khụ một tiếng:

    - Kỳ thật, ta là muốn đem thánh dược đưa cho Đại Địa chi thần xem.

    Nói chuyện hơi có chút chột dạ.

    Vu híp mắt:

    - Ngươi có thể nhìn thấy Đại Địa chi thần?

    - Thì ta không phải thường xuyên nằm mơ thấy lão nhân gia ông ta sao..

    Vu uốn nắn:

    - Không phải thường xuyên, tổng cộng mới mơ thấy ba lượt.

    - Nói không thể nói như vậy, ta không phải vừa được Đại Địa chi thần nhận định sao? Đoạn thời gian này mơ thấy ngài hơn ba lượt, xác suất cũng đã rất cao..

    Chống lại ánh mắt hoài nghi của vu, Hoàng Giác kiên trì nói cho hết lời:

    - Kỳ thật ta chỉ muốn hỏi thăm Đại Địa chi thần một chút, xem có thể ban thêm càng nhiều thánh dược cho bộ lạc hay không, hoặc là mầm móng cũng được, đúng rồi, vu, thánh dược là dùng vật gì làm nha?

    Đáng tiếc năng lực của hắn không phải phục chế, nếu không hắn có thể trực tiếp đem thánh dược phục chế hơn trăm lần.

    Cho dù tiếp tục che lấp, ánh mắt chột dạ cũng không lừa được người, vu người già thành tinh, đã sớm nhìn ra Hoàng Giác đang nói dối, lúc này lại đoán được mục đích của hắn, lắc đầu thở dài:

    - Thánh dược là dùng bột phấn Thanh Hạnh làm thành, nhưng Thanh Hạnh đã sớm tuyệt tích, tìm không thấy.

    - Thanh Hạnh?

    Hoàng Giác nghi hoặc:

    - Trông nó như thế nào vậy?

    - Cao như vậy, bộ dạng như là người, màu xanh, mang theo cái đuôi thật dài, chạy rất nhanh.

    Vu khoa tay múa chân nói.

    Hoàng Giác nhìn nhìn:

    - Đợi một chút, ngài nói nó chạy rất nhanh? Chẳng lẽ Thanh Hạnh không phải thực vật, mà là động vật?

    Động vật có bề ngoài giống người, không phải là con khỉ màu xanh đi?
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 16 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Là thực vật, không phải động vật, cho nên mới khan hiếm. Năm đó đội săn bắn chỉ may mắn bắt được một gốc cây, chế thành hơn mười phần thánh dược, hiện tại cũng sắp dùng xong rồi.

    Vu nói xong liếc mắt nhìn Hoàng Giác:

    - Hiện tại ngươi đã biết thánh dược trân quý tới cỡ nào rồi chứ?

    Hoàng Giác:

    - Không phải, vu, làm sao ngài biết Thanh Hạnh cũng đã tuyệt tích đây?

    Vu thở dài:

    - Năm đó sau khi phát hiện Thanh Hạnh dùng được, ta dặn đội săn bắn điểm tựa thu thập, đã nhiều năm như vậy không gặp được thêm một gốc cây nào, không phải tuyệt tích thì là gì?

    Khóe môi Hoàng Giác co quắp:

    - Cho nên, ngài cũng không xác định Thanh Hạnh có thật sự tuyệt tích hay không, đúng không?

    Vu đúng lý hợp tình nói:

    - Ta là không xác định, nhưng xem chừng cũng xấp xỉ. Nếu không tuyệt tích, vì sao hơn hai mươi năm thời gian, đội săn bắn không gặp được một gốc Thanh Hạnh nào? Cho dù Thanh Hạnh chạy trốn nhanh, bọn hắn bắt không được, cũng không đến nỗi không nhìn thấy qua đi? Vài chục năm thời gian, đội săn bắn cơ hồ đem núi nón xung quanh đều đi qua một lần!

    Xem bộ dạng lão nhân khăng khăng nhận định Thanh Hạnh thật sự tuyệt tích, Hoàng Giác cũng không tiện tiếp tục bài bác, dù sao hắn cũng không biết Thanh Hạnh có tuyệt tích hay không, nhưng hắn vẫn muốn đi tìm xem:

    - Như vậy, ta đem ngà voi đưa cho ngài, ngài có thể đem thánh dược lấy ra cho ta nhìn xem một chút được không?

    Vu theo dõi hắn, vẻ mặt cảnh giác:

    - Xem xét thánh dược làm cái gì? Lúc trước cho ngươi dùng, ngươi không xem xét?

    - Lúc đó ta đau muốn chết, đã nghĩ nhanh chóng uống cho xong, làm gì có tâm tư cẩn thận xem xét? Hơn nữa lúc đó ta cũng không biết sẽ mơ thấy Đại Địa chi thần a.

    Hoàng Giác nửa thật nửa giả nói.

    Cấu tạo của những thực vật bất đồng chủng loại cùng phát ra mùi đều không giống nhau, người bình thường không phân biệt được, nhưng ở trong mắt dị năng giả thực vật hệ cũng giống như nhìn thấy mèo cùng chó, liếc mắt liền phân biệt ra được.

    Phía trước hắn dùng dị năng tra xét thánh dược, chỉ là muốn nhìn xem là loại thực vật gì tạo thành, có Phong ở bên cạnh nhìn chằm chằm, luôn thúc giục hắn nhanh chóng uống vào, hơn nữa trên người hắn quả thật đau đớn, bởi vậy hắn chỉ qua loa nhìn một chút, phát hiện không biết nên cũng không nhìn nhiều, cho nên cũng không nhớ kỹ cấu tạo cùng ý vị, hiện tại hắn có ý tưởng, vừa lúc nương cơ hội tặng ngà voi hỏi thăm nghiên cứu một chút.

    Vẻ mặt vu phòng bị đánh giá Hoàng Giác, đáy lòng cũng không thật tin tưởng lời nói của hắn, nhưng Hoàng Giác đã hạ quyết tâm, vu không cho hắn xem thánh dược hắn liền dựa vào không đi, cuối cùng vu bị mài không còn tính tình, lúc này mới không tình nguyện lấy thánh dược mang ra.

    - Đã trở lại, đã trở lại, thủ lĩnh bọn họ đã trở lại..

    Tiếng ồn ào vang lên bên ngoài, ánh mắt Hoàng Giác sáng lên đem thánh dược ném cho vu:

    - Cảm tạ, chờ ta tìm được Thanh Hạnh đưa cho ngài.. đúng rồi, Diễm giết con voi kia còn đặt trong rừng, nhớ rõ tìm người cầm trở về..

    Nhanh như con thỏ thoán ra ngoài.

    Vu luống cuống tay chân tiếp lấy thánh dược, tức giận mắng:

    - Tiểu hỗn đản, sau này đừng nghĩ ta đem thánh dược đưa cho ngươi xem..

    Hoàng Giác sớm chạy xa, từ xa nhìn thấy chiến sĩ đi theo Mộc ra ngoài vác giỏ tiêu thạch tràn đầy, khóe môi nhếch lên, có tiêu thạch, hắn rốt cục không cần lo lắng buổi tối nóng ngủ không yên!

    - Giác, ngươi mau tới đây xem, đúng là quặng mỏ tiêu thạch, ha ha ha..

    Mộc cười lớn hô to, không chút khách khí đem hai giỏ tiêu thạch nhiều nhất đẩy tới trước mặt Hoàng Giác:

    - Hai giỏ này là của con!

    Diễm vốn đang nằm trong phòng tu dưỡng, nghe thanh âm ồn ào bên ngoài, tò mò đi ra, thấy người của Thổ bộ lạc vây quanh một đống đá màu trắng trong suốt hoan hô, trong lòng nghi hoặc tùy tay kéo một người đi ngang qua hỏi:

    - Bọn hắn đang làm cái gì? Màu trắng kia là cái gì, muối sao?

    Người trong bộ lạc cũng biết chuyện mỏ tiêu thạch, cũng biết hôm nay thủ lĩnh dẫn người đi ra ngoài đào tiêu thạch, bây giờ nghe nói đã đào trở lại, một đám vội vàng chạy qua xem, người bị ngăn lại cũng không ngoại lệ, thấy bộ mặt Diễm lạ hoắc, đáy lòng tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều – có thể ở lại trong bộ lạc, nhất định được vu đồng ý – liền giải thích:

    - Không phải muối, là mỏ tiêu thạch, có thể đem nước biến thành băng!

    Nói xong nhanh chóng chạy.

    Đem nước biến thành băng?

    Diễm nghi hoặc, chẳng lẽ là vu thuật đặc hữu của Thổ bộ lạc?

    Lắc đầu, quản là cái gì đâu, dù sao cũng không liên quan với hắn. Hắn chỉ cần dưỡng tốt tổn thương, lưu lại trong bộ lạc này năm năm, sau đó trở về báo thù.

    Nhớ tới kẻ thù của mình, đáy mắt Diễm hiện lên huyết sắc, hoàn toàn không có tâm tư đi xem náo nhiệt, xoay người lại.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 16 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong bộ lạc vẫn thật náo nhiệt, sau khi ở trước mặt mọi người thí nghiệm đem tiêu thạch bỏ vào trong nước biến thành băng, Mộc tuyên bố, đem số tiêu thạch khai thác ngày đầu tiên phân phối đi xuống. Bỏ qua hai giỏ của Hoàng Giác, còn lại cũng hơn ngàn cân, chia đều xuống dưới một người phân được hai cân, tránh nóng thì đã đủ dùng, nếu còn muốn dùng dư thừa chế băng bảo tồn thịt, thì phải ngoài định mức tiếp tục trao đổi với bộ lạc.

    Người trong bộ lạc tuy không hiểu rõ vì sao cần giao dịch với bộ lạc, nhưng bọn họ đã quen với sự an bài của vu cùng thủ lĩnh, cũng không có người đưa ra dị nghị.

    Hoàng Giác không quản chuyện trong bộ lạc, sớm cho hai nô lệ đem phần tiêu thạch của mình vác về phòng, xuất ra một bộ phận phân cho hai nô lệ, nhận được nô lệ lo sợ thêm cảm động rơi nước mắt, lại cầm một phần tiêu thạch đưa tới cho Diễm.

    Ngay lúc quyết định lưu Diễm ở lại, hắn liền hạ quyết tâm phải mượn sức đối phương. Nhân duyên của hắn trong bộ lạc không tốt, trước mắt mà nói Diễm mới là người một nhà có thể cho hắn dựa vào.

    Mấy ngày kế tiếp mỗi ngày hắn đều đi tìm Diễm một chuyến, nhìn xem tình huống khôi phục của Diễm, sau đó chuyển quanh bộ lạc, tìm kiếm đất sét.

    Đợi khi thương thế của Diễm hoàn toàn dưỡng tốt, Hoàng Giác vẫn chưa tìm được tung tích của đất sét.

    Trong lòng Hoàng Giác có chút không cao hứng, mặc dù không có đất sét không thể đốt gạch, xây dựng nhà bùn gỗ ở lại, nhưng nhà bùn gỗ cũng không rộng thoáng như nhà gạch, hắn vốn muốn trực tiếp xây dựng nhà gạch cho xong.

    Tốt xấu còn có chuyện đáng giá cao hứng, người trong bộ lạc căn cứ theo yêu cầu của hắn, dùng tám cây trúc lớn làm thành ba đường nước chảy, vì đề phòng nhi đồng trong bộ lạc không cẩn thận đá văng đường nước chảy, đoạn khoảng cách từ sông nhỏ đi tới đất vườn ý đặc biệt đào rãnh nước, đem cây trúc chôn vào.

    Đường nước chảy thông tới đất vườn, trong đất đào thủy cừ, phương tiện thông nước tưới.

    Toàn bộ kinh nghiệm của Hoàng Giác đến từ vài năm thể nghiệm nông gia nhạc, cụ thể làm như thế nào hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ là bắt chước mà thôi, may mắn hắn cung cấp mầm móng sinh mệnh lực cường hãn, gieo xuống không bao lâu liền run rẩy mọc ra mầm non xanh nhạt mơn mởn.

    Nhìn màu xanh biếc, vu híp mắt cười vui mừng, hắn hoàn toàn cũng không nghĩ tới mầm móng có thể kết lương thực hay không – Đại Địa chi thần cấp cho mầm móng mà không kết được lương thực sao? Nhất định là không thể nào!

    Dân lấy ăn làm đầu, ở trong xã hội nguyên thủy, đối với những lời này quán triệt càng thêm hoàn toàn. Mọi người có thể ở kém, mặc kém một chút, nhưng không thể không có thức ăn, hàng năm trong bộ lạc đều có người đói chết, cho nên mọi người càng thêm xem trọng thực vật.

    Nghe nói những cây non này trưởng thành sẽ kết lương thực, người bộ lạc biểu hiện ra nhiệt tình thật lớn, trừ bỏ vu điểm danh sai khiến đến làm ruộng, những người khác rảnh rỗi đều đi tới khu đất vườn chuyển một vòng, chứng kiến có nhi đồng chơi đùa gần bên liền nhanh chóng xua đuổi, sợ các nhi đồng không biết nặng nhẹ đem cây non giẫm đạp.

    Đối với Hoàng Giác xuất ra những mầm móng này, thái độ mọi người biến hóa thật rõ ràng, chẳng những không tiếp tục bài xích hắn, rất xa thấy hắn còn chào hỏi – trừ bỏ như Quang cùng Thạch từng bị nguyên chủ hung hăng nhục nhã khi dễ qua.

    Tuy rằng phía trước Hoàng Giác làm ra tiêu thạch, hay là phân tro, đối với tất cả mọi người đều có trợ giúp, nhưng nói trắng ra là những thứ này có cũng như không, trước kia mọi người không biết tiêu thạch có thể chế băng, không biết phân tro rửa sạch dơ bẩn cũng sống vẫn tốt, hiện tại bất quá là dễ dàng hơn một ít mà thôi.

    Nhưng nếu vì những điều này muốn cho mọi người đều tiếp nhận Giác, mọi người còn làm không được.

    Nhưng lương thực thì khác, lương thực quan hệ đến sống chết của mọi người, có một ngụm đồ ăn, có lẽ mùa đông cũng ít người phải chết.

    Ở trước mặt mạng người, những chán ghét bài xích đối với Hoàng Giác đều là chuyện nhỏ - ai còn không có thời gian phạm sai lầm, nhìn xem hiện tại Giác không phải đã sửa đổi rồi sao?

    Mắt nhìn thấy việc trong đất vườn làm xong rồi, hai nô lệ rảnh rỗi, Hoàng Giác lại gọi bọn họ tạc khuôn đúc suất gạch bùn.

    Khuôn đúc dễ làm, bên ngoài bộ lạc còn nhiều gốc cây hai người ôm không hết, chặt một gốc trở về làm cho Diễm dùng kiếm tước một mặt, sau đó lưu lại khoảng cách từng đoạn dài một thước, đem đoạn gỗ đào rỗng, tước thành hình chữ nhật ngay ngắn, liền thành khuôn đúc ấn gạch mộc.

    Liên tiếp làm ba khuôn đúc, Hoàng Giác mới cho ba người dừng tay.

    Chính hắn kiểm tra lại một lần, cảm thấy không có vấn đề gì mới cười nói:

    - Thành, khởi công đi! Qua không được bao lâu, chúng ta sẽ có nhà ở mới!

    Bùn đất đơn thuần tính dính không đủ, mặt trời phơi khô sẽ dễ dàng khô nứt, không rắn chắc.

    Hoàng Giác nhớ được kiếp trước nhìn thấy người suất gạch mộc, còn trộn với rơm rạ cao lương, gia tăng tính dai cho gạch mộc.

    Bên này không có rơm rạ, nhưng cỏ dại có tính dai cũng không ít. Sáng sớm Hoàng Giác nhổ rất nhiều mang về đập nát phơi khô, hiện tại dùng vừa lúc.

    Trộn bùn đất cùng cỏ dại xong, Hoàng Giác dùng xẻng gỗ tự chế múc bùn đất sảm cỏ dại bỏ vào trong khuôn đúc, thẳng tới khi nhồi san bằng, sau đó để nô lệ nhanh chóng đem khuôn đúc lật qua mặt đất, một gạch mộc hình chữ nhật suất xong rồi.

    Nô lệ ngạc nhiên:

    - Thế nhưng không bị đổ!

    Hoàng Giác cười:

    - Nếu đổ thì bùn đất quá lỏng, tiếp tục bỏ thêm đất là được. Hai ngươi cố gắng một phen, đem một mảnh này đều suất gạch mộc, chờ gạch mộc phơi khô, cũng xây nhà cho các ngươi.

    Suất gạch mộc là công việc thập phần hao phí thể lực, cũng may nhân lực trong bộ lạc thật lớn, suất lên gạch mộc như là chơi đùa, một lát cũng đã suất xong mười khối.

    - Giác, đệ đang làm gì?

    Chiến khiêng một chân nai đi tới, tò mò nhìn gạch mộc xếp hàng thành từng dãy dưới đất.

    - Suất chút gạch mộc, phơi khô xây nhà.

    Hoàng Giác phủi tay, liếc mắt nhìn thấy chân nai, ánh mắt sáng lên:

    - Hôm nay các ngươi săn được nai sao?
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 17 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hươu tốt, toàn thân đều là bảo!

    Chiến gật gật đầu:

    - Gặp được một đàn hươu, bắt vài con trở về, chân hươu này cho đệ ăn.. có gì không đúng sao?

    Vì sao ánh mắt Giác nhìn chân hươu có chút khủng bố?

    Nụ cười trên mặt Giác đều che không được:

    - Không có, không có gì không đúng. Đệ chỉ hỏi một chút. Đúng rồi, ca nói các vị bắt về vài con hươu, còn sống không vậy?

    Chiến ngẩn người trả lời:

    - Còn sống a, thịt không để lâu được trong mùa hè, bình thường bắt được con mồi còn sống mọi người đều trực tiếp mang về, chờ khi nào cần ăn thì tiếp tục giết.

    - Vậy ca có thể giúp đệ hỏi thăm có ai muốn đem hươu đổi cho đệ không, đệ dùng muối ăn đổi cho bọn họ.

    Trong bộ lạc hàng năm đều phân hai lần muối ăn, một lần đầu mùa xuân, một lần trước khi bắt đầu mùa đông.

    Nhưng có người đầu mùa xuân đến cuối hè cũng đã dùng xong muối, mặt sau còn muốn dùng chỉ có thể trao đổi với người khác.

    Vì vậy dùng muối ăn giao dịch trong bộ lạc cơ hồ là ước định mà thành.

    Nhờ Mộc là thủ lĩnh, trong nhà hàng năm phân muối ăn đều dùng không hết, Hoàng Giác hoàn toàn có thể xuất ra muối dư thừa để giao dịch.

    Hươu được đội ngũ sáu người của Chiến săn về, làm thịt hai phân ra, còn lại ba con buộc lại. Hoàng Giác muốn giao dịch ba con hươu này, một mình Chiến cũng không làm chủ được, phải cùng vài người khác thương lượng.

    - Được, chờ ta về hỏi lại.

    Chiến đáp ứng sảng khoái, lại nhìn gạch mộc hỏi:

    - Đệ muốn dùng vật này.. là gạch mộc xây nhà? Nhà xây bằng đá không tốt sao?

    Nhà xây bằng tảng đá là nhà tốt nhất trong bộ lạc.

    - Không phải không tốt, nhưng ở bên trong quá nóng, mùa đông lại lạnh.. đệ nghĩ muốn xây một căn nhà có cửa sổ có địa long, ở lại đông ấm hè mát, khẳng định thoải mái. Nhưng dùng đá xây nhà quá chậm, cho nên đệ dùng gạch mộc thay thế.

    Hoàng Giác đơn giản giải thích.

    - Cửa sổ? Địa long? Đó là cái gì?

    - Ách.. nhất thời đệ cũng không giải thích rõ ràng được, chi bằng chờ đệ xây nhà ca đến nhìn xem?

    - Đó là đương nhiên, đệ xây nhà ta khẳng định phải đi qua hỗ trợ. Đệ nói cửa sổ cùng địa long, cũng là Đại Địa chi thần nói với đệ?

    - Phải.

    Chiến như có suy nghĩ gì:

    - Nguyên lai Đại Địa chi thần ở trong nhà dùng đất bùn xây thành.. cũng phải, Đại Địa chi thần đương nhiên cần ở trong nhà làm bằng bùn đất là đúng rồi.

    Hoàng Giác:

    -?

    Xảy ra chuyện gì, Chiến tại sao lại có nhận tri như vậy?

    Nga đúng rồi, Đại Địa chi thần trông coi đất đai, cho nên Chiến liền cho rằng Đại Địa chi thần ở nhà làm bằng bùn đất?

    Không thể được!

    Hoàng Giác vội vàng nói:

    - Không phải, ca hiểu lầm, Đại Địa chi thần ở nhà xanh vàng rực rỡ, xinh đẹp lại uy nghiêm, căn bản không phải nhà bùn đất.

    Dựa theo người trong bộ lạc cuồng nhiệt sùng bái Đại Địa chi thần, vạn nhất những người này cho rằng ở trong nhà bùn đất làm vẻ vang, ngày sau làm sao mà hắn xây được nhà gạch ngói?

    Chiến nghi hoặc:

    - Vậy sao?

    Hoàng Giác liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Chiến:

    - Tuyệt đối là thật sự!

    - Như vậy sao..

    Chiến gãi đầu:

    - Giác, đệ thật lợi hại, chẳng những có thể thường xuyên gặp được Đại Địa chi thần, ngay cả Đại Địa chi thần ở dạng nhà gì cũng biết, ta đều chưa gặp qua ngài đâu.

    Hoàng Giác:

    - Ha ha..

    Trừ bỏ giả ngu, thật sự không biết nên nói gì, sợ Chiến tiếp tục đuổi theo hỏi chuyện của Đại Địa chi thần, hắn vội vàng đổi lực chú ý:

    - Chiến, ngày mai các ngươi còn đi ra săn bắn sao?

    - Đi chứ.

    - Đệ cùng Diễm đi cùng một đội với ca như thế nào?

    - Được.. a, đệ nói cái gì?

    Chiến thiếu chút nữa thuận miệng đáp ứng, vẻ mặt giật mình nhìn Hoàng Giác, thanh âm cất cao:

    - Đệ muốn đi ra ngoài săn bắn?

    Hắn lập tức lắc đầu liên tục:

    - Không được không được, ta cũng không dám mang đệ đi ra ngoài, làm cho cha biết còn không làm thịt ta sao!

    Hơn nữa với tiểu thể cốt của Giác, là có thể săn bắn được sao?

    Đương nhiên, câu này không thể nói ra, nếu không Giác tuyệt đối nổi giận.

    - Yên tâm đi, bên phía cha đệ sẽ đi thuyết phục hắn, đi ra ngoài có Diễm bảo hộ đệ, không có việc gì.

    Hoàng Giác lại không ngốc, làm sao không nhìn ra được Chiến rốt cục là nghĩ như thế nào, lại uy hiếp nói:

    - Nếu ca không mang theo đệ, đệ sẽ trộm chuồn theo mặt sau của các người!

    Nếu không phải hắn không quen thuộc núi rừng xung quanh bộ lạc, sợ đi xa không tìm được đường quay về, hắn cũng không muốn đi cùng đội săn bắn.

    Chiến:

    -!

    Làm cho Giác đi theo, dưới mí mắt của hắn hắn còn có thể che chở Giác một chút, nếu để cho Giác cùng Diễm trộm chuồn đi..

    Ngẫm lại hậu quả, Chiến rùng mình, lập tức làm quyết định:

    - Được, đợi ngày mai đệ cùng chúng tôi cùng đi, nhưng đi ra bên ngoài hết thảy cũng phải nghe lời của ta, đệ không thể tùy tiện tính tình của mình!

    Bên ngoài không giống như trong bộ lạc, không nghĩ qua là mạng sẽ không có.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 17 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác tươi cười rạng rỡ:

    - Được, cứ làm theo lời ca nói!

    Chiến nhíu mày, vẻ mặt lo lắng bỏ đi.

    Tuy nói nghe được Giác cam đoan, trong khoảng thời gian này Giác cũng sửa đổi tốt lắm, nhưng ấn tượng mười mấy năm quá mức khắc sâu, Chiến chỉ sợ đi ra bên ngoài Giác không phân biệt trường hợp mà làm ầm ĩ, vậy phiền toái.

    Bất đắc dĩ thở dài, nếu thật gặp nguy hiểm, dù sao hắn cũng phải liều mạng đi che chở Giác, chỉ hi vọng sau này Giác có thể chân chính làm cho người được yên tâm.

    Giác trao đổi hươu sống thật thuận lợi, mấy chiến sĩ cũng không cần muối, dựa theo chiến lực của bọn họ trong nhà họ cũng không thiếu muối, bọn họ muốn đợi lương thực thu hoạch có thể phân một ít mầm móng. Về phần khẩu vị của lương thực như thế nào, bọn họ cũng không lo lắng – Đại Địa chi thần đặc biệt cấp cho thực vật, hương vị có thể kém sao?

    Chiến lắc đầu:

    - Việc này ta không làm chủ được, các ngươi tự mình đi nói với Giác.

    Do dự một chút, lại nói:

    - Ngày mai Giác cùng chúng ta cùng đi ra..

    Nói còn chưa nói xong, đám người liền nổ, cũng không quan tâm chuyện đổi mầm móng, một đám biểu đạt sự bất mãn của mình.

    - Cái gì? Giác cũng muốn đi ra ngoài? Không được, ta không đồng ý!

    - Ngươi đang nói đùa đi? Thân thể của Giác có thể đi săn bắn?

    - Giác chưa từng được huấn luyện qua, càng không có tham gia qua săn bắn, đừng nhìn thấy con mồi hắn trước tiên bị dọa khóc..

    - Không được, không được. Chiến ngươi nói với hắn, săn bắn cũng không phải đùa giỡn, không thể tùy theo tính tình của hắn!

    - Đúng rồi, nếu hắn trên đường gây chuyện thì làm sao bây giờ? Mãnh thú hung hăng lên cũng không thèm nhận thức người trước mắt là ai..

    - Tôi cũng không đồng ý! Ngày mai chúng ta phải đi săn bắn, hay là đi bảo hộ hắn a, luôn cấp thêm phiền!

    Chiến cũng cảm thấy là Giác hồ nháo, nhưng nghe mấy người này nói như vậy lại không vui:

    - Các ngươi nói nhiều như vậy làm gì? Giác chỉ là cùng chúng ta đi ra, lại không cần các ngươi che chở! Diễm biết chưa? Chỉ có một mình đã giết chết một con voi, dũng sĩ như vậy ngày mai cũng đi ra ngoài, đặc biệt bảo hộ Giác, thế nào còn cần các ngươi quan tâm! Hơn nữa thực sự có cái gì, còn có huynh trưởng của hắn ở đây, ta cũng không nói cái gì, các ngươi đừng nói lung tung!

    Giữa những người này Chiến vẫn rất có lực uy hiếp, nghe hắn nói mọi người đều không có thanh âm, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện:

    - Được, đây chính là ngươi nói, ngày mai nếu thật sự xảy ra chuyện gì, có thể che chở hắn thì chúng ta tận lực làm, không làm được không cho ngươi trách chúng ta.

    Hôm sau, Hoàng Giác cùng Diễm sáng sớm đứng ở cửa bộ lạc đợi – đội săn bắn đều tập hợp nơi này, tiếp tục cùng nhau xuất phát.

    Bồng đang nói chuyện với Thạch, liếc mắt thấy Diễm cùng Hoàng Giác đi tới, nghi hoặc hỏi:

    - Ai? Giác làm sao lại tới đây?

    Thạch chán ghét nhíu mày, lập tức thu hồi ánh mắt:

    - Ai biết hắn vì cái gì lại đây..

    Còn chưa dứt lời, Bồng đã cười chào hỏi Hoàng Giác:

    - Giác, ngươi đến tìm Chiến sao? Chiến còn chưa tới đâu.

    Ánh mắt tò mò nhìn qua Diễm, tiếp xúc ánh mắt của Diễm lập tức cười vui vẻ chạy tới:

    - Ta biết ngươi, người trong bộ lạc nói một mình ngươi đánh chết một con voi, có thật không? Ngươi làm như thế nào? Ngươi quá lợi hại! Một mình ta đánh chết con mồi lớn nhất là một con dê, kém xa ngươi nhiều lắm..

    Bộ dáng cuồng nhiệt như là fan gặp được thần tượng của mình.

    Hoàng Giác bật cười:

    - Ngươi hỏi nhiều như vậy, làm cho Diễm làm sao trả lời? Nhưng hôm nay chúng ta sẽ đi cùng Chiến bọn họ ra ngoài, nếu có cơ hội ngươi có thể tận mắt thấy Diễm săn thú.

    Lại giới thiệu với Diễm:

    - Đây là Bồng, săn thú thật giỏi, người cũng nhiệt tình, ở trong bộ lạc nếu gặp được sự tình gì mà ta đi vắng, ngươi tìm Bồng đều được.

    Thông qua mấy ngày nay tiếp xúc, Hoàng Giác phát hiện Diễm thập phần trầm mặc, nếu hắn không chủ động nói chuyện, Diễm có thể một ngày cũng không lên tiếng.

    Tuy hiểu được Diễm gặp biến đổi lớn mới biến thành hình dáng này, nhưng Hoàng Giác vẫn hi vọng hắn nghĩ thông suốt một chút, tiếp xúc nhiều hơn với người trong bộ lạc, dù sao nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn cần phải sống trong bộ lạc suốt năm năm thời gian.

    Đúng như Hoàng Giác suy nghĩ, từ sau khi tiểu Hà chết, chính Diễm bị đuổi giết, Diễm cũng chưa từng ngủ được một giấc yên ổn, trong mộng đều bị cừu hận thấu xương cắn xé trái tim, nếu không phải tính cách của hắn cũng đủ kiên nghị, hiện tại chỉ sợ hắn sớm bị cừu hận bức điên, hoặc là liều lĩnh quay về bộ lạc báo thù.

    Loại tâm tình này hắn làm gì còn có thể trò chuyện vui vẻ với người khác.

    Diễm cũng không phải người không biết điều, tiếp xúc ánh mắt ân cần của Hoàng Giác, trong lòng ấm áp, nhìn Bồng gật gật đầu:

    - Sau này cần làm phiền ngươi.

    Bồng được sủng ái mà lo sợ, cười ngây ngốc liên tục xua tay:

    - Không phiền toái, không phiền toái. Đúng rồi, hôm nay ngươi cùng Giác cũng muốn đi ra ngoài? Ta đi cùng các ngươi.

    Thạch nghe không thể nhịn được nữa, đem Bồng kéo qua:

    - Ngươi đừng quên chúng ta chính là một đội!

    Hơn nữa có rắc rối tinh như Giác, cũng không sợ bị mệt chết!

    Xét thấy nhân duyên của Giác gần đây trở nên mạnh mẽ, vả lại hắn cũng đi theo dính quang, Thạch mấp máy môi, không nói xong câu kế tiếp, nhưng vẻ mặt ghét bỏ không hề che giấu.

    - A.. thật sự là đáng tiếc, ta còn muốn nhìn một chút Diễm săn thú đâu..

    Vẻ mặt Bồng tiếc hận, nghĩ tới điều gì ánh mắt sáng lên, cực kỳ hứng thú nói với Diễm:

    - Hay là các ngươi vào đội của chúng ta đi!

    Lần này không đợi Thạch nói chuyện, mấy người cùng đội với hắn trước hết không vui:

    - Đội ngũ của người ta đang tốt đẹp, làm gì cần cùng chúng ta một đội chứ. Hơn nữa chiến lực Diễm mạnh mẽ như vậy, đừng quay đầu bị chúng ta liên lụy mệt mỏi!

    - Đúng rồi, người ta tổ đội xong rồi, ngươi chặn ngang một cái đi vào kéo người, sự tình làm không ổn, coi chừng Chiến tìm ngươi đánh nhau!

    - Giác ngươi đừng để ý hắn, hắn nói bừa đâu..
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 18 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khoảng thời gian này Giác làm nhiều việc cho bộ lạc, bọn họ cũng biết rõ ràng, trong lòng cũng rất cảm kích. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, săn thú cũng không phải đùa giỡn, mỗi lần đi ra ngoài bọn hắn đều chuẩn bị không thể trở về, dưới loại tình huống này làm cho bọn họ tiếp tục mang theo một liên lụy, dù là ai cũng không vui.

    Cho dù Diễm chiến lực xuất sắc, chỉ cần có Giác ở, lại không được.

    Hoàng Giác làm sao không biết bọn hắn đang suy nghĩ cái gì.

    Tuy rằng tự nói với mình không cần để ý, nhưng bị người đối đãi như là phế vật, vẫn siêu cấp khó chịu, trong lòng hạ quyết tâm hôm nay khiến cho đám người kia hiểu rõ bản lĩnh của mình.

    Hiện tại xem thường hắn, chờ sau này làm cho bọn họ cầu hắn tổ đội!

    Bồng cũng tức giận:

    - Hôm nay ta không đi cùng các ngươi, ta muốn đi cùng Giác bọn họ!

    Có Diễm ở, hắn không tin Giác sẽ trở thành liên lụy đâu!

    Hoàng Giác bị làm cho phiền lòng, không kiên nhẫn nói:

    - Các ngươi yên tâm, ta cũng không còn nghĩ cùng các ngươi tổ đội.

    Lại nhìn qua Bồng:

    - Đội ngũ của Chiến ta không làm chủ được, ngươi cần đi cùng thì nói với Chiến.

    Việc này nói với Chiến, biết bọn họ xem thường Giác dựa theo tính khí bao che khuyết điểm của Chiến, còn không đánh nhau với bọn họ sao.

    Bồng chỉ đơn thuần là sùng bái Diễm, cũng không muốn thêu dệt chuyện, nghe vậy im lặng, vẻ mặt rầu rĩ, hiển nhiên là mất hứng.

    Bên này làm lên, Chiến cùng Mộc mang theo vài người đi tới.

    Hoàng Giác kinh ngạc:

    - Cha, ngài cũng muốn đi ra ngoài?

    Mộc tức giận trừng mắt liếc hắn:

    - Phải, đã lâu không đi săn bắn, đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút.

    Ngày hôm qua tiểu tử này chết sống đòi đi theo ra săn thú, hắn mài phá mồm mép cũng khuyên không được, sầu một đêm không ngủ, cuối cùng quyết định tự mình đi theo ra, bằng không hắn sẽ lo lắng chết.

    Hoàng Giác vừa buồn cười lại cảm động:

    - Con đã nói với ngài sẽ không có việc gì, vì sao ngài không chịu tin đâu.

    Nhìn tay chân lèo khèo của ngươi, ngay cả nồi đá cũng ôm không nổi, bảo ta làm sao tin tưởng!

    Chiếu cố cho mặt mũi của Giác, Mộc chỉ ha ha hai tiếng:

    - Tin tưởng, cha làm sao không tin con đây.

    Hoàng Giác:

    - Khụ, kỳ thật sao, biết con muốn đi săn bắn, Đại Địa chi thần ban cho con năng lực bảo mệnh.

    Mọi người đang vảnh tai nghe hai cha con nói chuyện, nghe vậy nhất thời mọi ánh mắt đều tập trung trên người Hoàng Giác, cũng có người nóng vội hỏi:

    - Năng lực bảo mệnh gì vậy?

    Vẻ mặt Mộc vui mừng:

    - Thật sự? Đại Địa chi thần thật sự ban cho con năng lực bảo mệnh?

    Hoàng Giác bất đắc dĩ cười:

    - Đương nhiên là thật sự, con khi nào từng lừa gạt cha đâu.

    Mộc thầm nói, ngươi gạt ta còn nhiều đâu.

    Biểu tình nghi ngờ của Mộc thật rõ ràng, Hoàng Giác muốn xem nhẹ cũng khó khăn.

    Hoàng Giác:

    -!

    Vừa lúc hắn cũng muốn lập uy trước mặt người khác, rõ ràng nói:

    - Không tin thì cha xem.

    Ngón tay chỉ ra, một gốc cây xanh nhạt nhanh chóng dài ra tới hai trượng, phiến lá uốn lượn uốn cong, như linh xà cuốn lấy một chiến sĩ, đem người kéo lên không trung.

    - Thảo!

    - Chết tiệt!

    - Trời ạ!

    - A!

    Tiếng kinh hô liên tục vang lên, một đám người trừng to mắt nhìn, miệng há hốc đủ nhét cả nắm tay.

    Dù là Diễm luôn mang theo vẻ hờ hững cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc.

    Chiến sĩ bị cuốn lấy sau một thoáng dại ra ngắn ngủi, phát ra tiếng kêu thảm thiết rung trời:

    - A a a, mau thả ta đi xuống.. Đại Địa chi thần a, ta cũng không dám ở sau lưng nói bậy về Giác!

    Hoàng Giác vốn định làm mẫu xong thì đem người thả xuống, nghe vậy thì dừng lại, bỏ đi, vẫn là chờ một lát tiếp tục thả đi, cũng làm cho mọi người xem cho rõ ràng.

    Sau khi mọi người kịp phản ứng, như ong vỡ tổ chạy tới vây quanh dây mây màu xanh nghiên cứu.

    - Trời ạ, đây thật là dây sao? Bộ dạng cũng thật rắn chắc!

    - Đương nhiên là dây rồi, ngươi xem nhan sắc còn có hình dạng, không phải là loại dây mây bình thường hay thấy sao? Giác thật lợi hại, lập tức có thể đem dây mây biến thành như vậy!

    - Phải đó, đúng nha, thật là lợi hại, nếu lúc săn thú dùng dây đem con mồi trói chặt.. chậc chậc, đây không phải là muốn có bao nhiêu con mồi thì bắt được bao nhiêu con sao!

    - Ta muốn đi theo Giác tổ đội, các ngươi không cần theo ta giành!

    - Cút đi ngươi, Giác là cùng chúng ta một đội, ngày hôm qua đã nói rồi!

    Về phần chiến sĩ đang gào khóc thảm thiết bị mọi người nhất trí xem nhẹ.

    Trong chớp mắt, Hoàng Giác từ một phế vật bị người ghét bỏ liên lụy thành hương bánh trái người người tranh đoạt.

    Đội ngũ vừa cự tuyệt Hoàng Giác hối hận ruột xanh mét, mặt dày cùng Chiến lôi kéo làm quen:

    - Hôm nay các ngươi đi chỗ nào? Chi bằng chúng ta cùng nhau? Ta biết nơi nào có con mồi nhiều.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 18 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiến hoàn toàn bị hành động của Giác làm sợ ngây người, cũng không nghe được người xung quanh nói gì, lập tức chạy tới lôi kéo tay Giác cao thấp đánh giá:

    - Ngươi thật sự là huynh đệ của ta? Đệ thật sự là Giác?

    Trong lòng Hoàng Giác khẩn trương, chẳng lẽ hắn lộ ra sơ hở sao?

    Không đợi hắn nghĩ kỹ nên làm sao ứng đối, trên vai đã bị Chiến đấm một cái:

    - Đệ thật sự là lợi hại!

    Hoàng Giác thình lình bị đấm kêu « ôi chao u » một tiếng, thân thể lui ra sau hai bước, xem Chiến hai mắt tỏa sáng, bộ dạng hớn hở tươi cười trong lòng liền thở ra, không phải hoài nghi hắn là được.

    Không đợi hắn nói cái gì, Mộc ở một bên nổi giận, đấm vào người Chiến:

    - Con là đồ hỗn trướng tìm đánh phải không? Giác chịu nổi quả đấm của con sao! Con tiếp tục đấm hắn thêm một cái nữa xem? Xem cha có tấu chết con hay không!

    Chiến bị đánh chạy trối chết, miệng cười hì hì:

    - Con không phải là quá cao hứng sao. Giác thật sự là giỏi lắm, chúng ta nhiều người như vậy ở trong mộng đều được Đại Địa chi thần chỉ điểm qua, chỉ có Giác được ban cho năng lực, còn là năng lực lợi hại như vậy! Xem sau này còn có ai dám nói bậy về Giác, ai dám nói, khiến cho Giác chiếu theo phương pháp này, cũng đem hắn cột lên!

    Hắn chỉ chỉ chiến sĩ bị treo cao trên không trung, ánh mắt Chiến đắc ý nhìn quét xung quanh một lần, thật sự vì Hoàng Giác mà cao hứng.

    Dĩ vãng đều là huynh muội bọn họ uy hiếp lợi dụ, hơn nữa cha của bọn họ là thủ lĩnh, người trong bộ lạc vẫn giữ được khách khí mặt ngoài đối với Giác. Hiện tại tốt lắm, Giác chẳng những được Đại Địa chi thần xem trọng, bản thân còn trở nên cường đại, xem còn có ai trong bộ lạc còn dám xem thường Giác!

    Nghe xong lời Chiến, trên mặt mọi người đều ngượng ngùng, mấy người vây quanh lôi kéo Hoàng Giác cũng xấu hổ.

    Nói thật, tuy rằng mấy ngày nay Giác làm nhiều sự tình cho bộ lạc, mọi người cũng biết Giác chiếm được Đại Địa chi thần nhận định, nhưng kỳ thật trong lòng đối với chuyện này là lơ đễnh.

    Hơn nữa những chiến sĩ này khi bắt đầu đi săn bắn, cơ hồ mỗi người đều ở trong mộng được Đại Địa chi thần chỉ điểm, biết làm sao lợi dụng ưu thế bản thân chuẩn nhanh ác giết chết con mồi (kỳ thật chính là ban ngày suy nghĩ nhiều ban đêm nằm mộng).

    Về phương diện khác, bộ lạc truyền thừa hơn ngàn năm, từ trước tới nay lấy săn bắn là việc chính, đến nỗi làm ruộng, rửa sạch dụng cụ cùng dơ bẩn trên da thú chẳng hạn, chỉ là chuyện dệt hoa trên gấm, có thì tốt, không có, mọi người cũng không sao cả.

    Cho nên mặc dù mọi người đều biết Hoàng Giác được Đại Địa chi thần nhận định, trong lòng cũng không xem trọng bao nhiêu. Dù sao chỉ có chiến lực cường đại mới là căn bản săn bắn, mới là chỗ dựa sống sót.

    Còn lại đều là râu ria.

    Nói trắng ra là, ở trong lòng những người này chỉ nhận đồng thời sùng bái vũ lực.

    Hiện tại bề ngoài của Hoàng Giác vẫn gầy yếu, giống như vừa đẩy liền ngã, nhưng không còn ai dám xem thường hắn, dù sao có thể khống chế dây mây làm vũ khí, như vậy chiến lực còn mạnh hơn bọn họ rất nhiều!

    Sau đó không lâu khi mọi người biết Hoàng Giác không chỉ có thể khống chế dây mây, còn có thể khống chế toàn bộ thực vật làm vũ khí, tất cả mọi người chấn kinh rồi.

    Chiến nói xong liền nhảy tới bên người Hoàng Giác:

    - Giác đệ không sao chứ, vừa rồi là ta rất cao hứng, không khống chế được lực đạo..

    Hoàng Giác buồn cười, sợ Chiến đau lòng, vội vàng lắc đầu:

    - Không có việc gì, đệ không kịp phòng bị nên bị ca làm hoảng sợ.

    Chiến hắc hắc cười ngây ngô:

    - Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.

    Hoàng Giác quay đầu nhìn Mộc:

    - Cha, ngài cũng nhìn thấy con hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ mình, cho nên ngài không cần đặc biệt đi theo con săn bắn.

    Mộc nguyên bản thương yêu đứa con út càng nhiều, lúc này nhìn thấy Hoàng Giác thật thuận mắt, cười a a:

    - Cũng là bởi vì thấy được, cho nên cha mới càng muốn đi theo. Con ta lần đầu tiên dùng năng lực Đại Địa chi thần ban cho săn bắn, cha sao có thể bỏ qua.

    Hoàng Giác:

    * * * được rồi, ngài cao hứng là được.

    Chiến sĩ bị treo cao đều muốn khóc:

    - Giác, Giác, ngươi nhanh lên thả ta xuống đi. Ta biết sai lầm rồi, cam đoan sau này không bao giờ nói xấu ngươi sau lưng nữa..

    Hoàng Giác búng tay, dây mây nháy mắt lùi về nguyên dạng, chiến sĩ cũng được thả xuống đất.

    Mọi người lại mở rộng tầm mắt, phát ra tiếng than sợ hãi, ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt nhìn Hoàng Giác, thậm chí cũng không quan tâm xấu hổ sôi nổi tiến lên muốn vây quanh hắn nói chuyện.

    Vài người chung đội ngũ với Chiến ngày hôm qua còn ghét bỏ Hoàng Giác, lúc này không hẹn cùng vây quanh, đem Hoàng Giác hộ ở bên trong, cảnh giác trừng mắt người vây tới, sợ người nào không biết xấu hổ đi qua cướp người, sẽ đem Hoàng Giác thông đồng chạy.

    Đội ngũ của Bồng thấy Chiến không để ý tới mình, trộm nói với Bồng:

    - Bồng, ngươi không phải có quan hệ thật tốt với Giác sao? Ngươi đi nói với hắn, để cho hắn cùng đội với chúng ta thôi, đánh tới con mồi, chúng ta phân cho hắn một nửa.

    Bồng liếc nhìn đồng bạn của mình:

    - Người ta đã có đội ngũ, làm chi cần cùng chúng ta chung một đội. Chiến lực của Diễm mạnh mẽ như vậy, đừng quay đầu bị chúng ta làm liên lụy hắn! Hơn nữa người ta cũng đã tổ đội xong rồi, chúng ta chặn ngang một cước đi tới kéo người, sự tình làm không tốt, coi chừng Chiến tìm các ngươi đánh nhau!

    Hắn đem những lời họ nói trước đó một chữ không thiếu trả lại cho bọn họ.

    Hắn nguyên bản đã mất hứng, lúc này lại tức giận, nếu sớm nghe hắn, làm sao phải xấu hổ như hiện tại, lúc này mới biết Giác lợi hại, sớm đã làm cái gì!

    - Được rồi được rồi, đừng cãi nhau, mọi người đã tới đông đủ chúng ta đi nhanh lên, sớm đi sớm về.

    Chiến hắng giọng, không để ý ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận xung quanh, vui rạo rực mang theo đội ngũ bỏ chạy.

    - Ai, Chiến, khoan khoan, đi nhanh như vậy để làm chi? Chúng ta cùng nhau thôi, vừa lúc tiện đường, hôm nay chúng ta cũng muốn qua bên kia đâu..

    Phục hồi lại tinh thần mọi người nhanh chóng đuổi theo, trong lòng ngứa ngáy tò mò, muốn nhìn xem Hoàng Giác làm sao lợi dụng năng lực mà Đại Địa chi thần ban cho săn bắn, nếu bọn họ biểu hiện tốt, nói không chừng Đại Địa chi thần ở trong mộng cũng sẽ ban cho bọn họ năng lực như vậy thì sao?

    Người bên này mới đi, trong bộ lạc vu liền nhận được tin tức.

    - Ngươi nói cái gì? Đại Địa chi thần ban cho Giác năng lực khống chế cây cỏ?

    Vu thất thố đứng lên, làn da già nua run rẩy, ánh mắt đục trừng thật lớn, tràn đầy khiếp sợ cùng hưng phấn:

    - Cụ thể là như thế nào, ngươi lặp lại lần nữa!
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 19 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người báo tin đem mọi chuyện tỉ mỉ thuật lại cho vu nghe, cuối cùng tổng kết:

    - Nghe ý tứ của Giác, hình như Đại Địa chi thần lo lắng hắn đi săn bắn, cho nên ban năng lực này cho hắn xem như là thủ đoạn giữ mạng.

    Thật sự là vận may làm cho người đố kỵ, Đại Địa chi thần lại yêu thích hắn tới như vậy!

    Vu nhớ tới ngày hôm qua Hoàng Giác nói với mình, cần cùng Đại Địa chi thần đòi hỏi thánh dược, hắn còn tưởng là Giác chỉ múa mép khua môi tùy tiện nói, không ngờ tiểu tử này thật sự làm được!

    Tuy Đại Địa chi thần không ban cho thánh dược, lại ban cho hắn thần lực càng thêm quý giá hơn thánh dược!

    Đây chính là thần lực a!

    Tương truyền chỉ có vu của siêu cấp đại bộ lạc mới có được thần lực, bởi vậy bọn hắn mới được xưng là thần sử, ý là sứ giả của thần.

    Tư tâm của hắn đã nghĩ qua sớm muộn gì có một ngày, có lẽ Giác có thể trở thành thần sử, nhưng căn cứ theo hắn mong muốn, ít nhất cũng phải đợi thêm bảy tám năm thời gian, nhưng không ngờ vui mừng lại đến nhanh như vậy!

    - Thật tốt quá, thật sự là quá tốt! Chúng ta cũng có thần sử! Sớm muộn gì có một ngày, Thổ bộ lạc chúng ta cũng sẽ thành siêu cấp đại bộ lạc..

    Vu hưng phấn không biết nên làm sao biểu đạt, liên tục xoay quanh trong phòng, miệng lẩm bẩm, làm người báo tin vẻ mặt ngây dại, thiếu chút nữa nghĩ vu phát điên.

    - Đúng rồi, Giác đâu?

    Hưng phấn đủ rồi, vu rốt cục nhớ tới Giác, trong lòng chỉ còn một ý niệm, nhất định phải đem Giác bảo vệ tốt, tuyệt đối không thể làm cho thần sử duy nhất suốt bao nhiêu năm mới xuất hiện trong bộ lạc xảy ra sự cố!

    - Ách, đi săn bắn..

    - Cái gì? Ai bảo hắn đi, sao Mộc không ngăn cản hắn!

    Tiếng rít gào của vu vang vọng cả bộ lạc.

    Đây là lần đầu tiên Giác đi qua rừng rậm nguyên thủy, vừa đi vừa tò mò đánh giá, lặng lẽ thả ra dị năng, tra xét tình huống xung quanh.

    Đại thụ che trời ở trong này tuyệt đối không phải cách nói khoa trương, cây cối nơi này siêu cấp cao, phần lớn đều cao hơn trăm thước, từng gốc từng gốc tụ tập, bao trùm trời đất, ánh mặt trời xuyên qua tán lá hiện lên điểm sáng sặc sỡ.

    Diễm trầm mặc theo sát Giác khoảng nửa thước, bảo đảm chắc chắn có sự tình gì có thể lập tức chiếu cố hắn.

    - Ai ai, con hoẵng, có con hoẵng! Giác, nói đó có con hoẵng! Nhanh bắt được nó!

    Tiếng kinh hô hưng phấn nổ vang bên tai Hoàng Giác, hắn còn chưa kịp phản ứng liền nghe được tiếng « gâu gâu » như là tiếng chó sủa, một ảnh tử màu nâu xám vểnh lên mông nhanh như gió chạy xa.

    - Ngươi kêu cái rắm a kêu! Có cánh tay không tự mình săn a!

    Chiến vỗ một cái vào đầu Đông, tức giận không thôi.

    Hắn cũng nhìn thấy con hoẵng kia, vừa định bắn tên đã bị hàng này một tiếng kêu dọa chạy.

    Mấu chốt ngươi kêu thì kêu thôi, kêu Giác làm cái gì? Giác lần đầu tiên tới săn bắn, có thể bắt được con hoẵng sao?

    Đại Đông ôm đầu, vẻ mặt ủy khuất:

    - Ta không phải muốn nhìn một chút Giác làm sao dùng năng lực mà Đại Địa chi thần ban cho săn bắn sao?

    Ánh mắt hắn ai oán đảo qua vài người khác, trong lòng căm giận, cũng không tin các ngươi không muốn!

    Đội viên khác ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ như không nhìn thấy được biểu tình của Đông.

    Trong lòng bọn hắn lại có ý tưởng, cũng sẽ không ngây ngô giật giây Giác xông lên, không nhìn thấy Chiến cùng thủ lĩnh đang ở một bên nhìn chằm chằm sao!

    Tâm tư Hoàng Giác hoàn toàn không đặt trong việc săn bắn, hắn tiến rừng rậm là vì tìm dược liệu.

    Cảm giác quen thuộc truyền đến, Hoàng Giác "di" một tiếng hướng bên cạnh rừng rậm đi qua.

    - Ai, Giác, đệ muốn đi đâu? Con hoẵng kia đã chạy, đệ đuổi không kịp.

    Chiến giáo huấn người xông, quay đầu thì thấy Hoàng Giác đi hướng con hoẵng vừa rồi bỏ chạy, vội vàng nói.

    Mộc liếc Chiến:

    - Con xem Giác như muốn đi săn bắn? Đã lớn như vậy, gặp chuyện liền nói nhao nhao, không thể động não?

    Ghét bỏ lắc đầu cất bước cùng đi qua.

    Mấy người còn lại nén cười, bị Chiến quét mắt nhìn một vòng, lại vội vàng nghiêm mặt:

    - Chúng ta cũng qua xem đi, nói không chừng Giác đã phát hiện thứ tốt gì đâu.

    - Đúng đúng, vận khí của Giác từ trước đến nay tốt lắm..

    Lúc này Hoàng Giác đã tìm được hắn muốn, ngồi xổm xuống dùng chủy thủ bằng xương đào lên.

    - Đây là cái gì?

    Diễm đi theo ngồi xổm người xuống, nghi hoặc nhìn gốc cây nhỏ chỉ cao cỡ bàn tay có vài lá cây trước mắt. Xem động tác thật cẩn thận của Giác, giống như đối đãi bảo bối gì hiếm thấy.

    Trên mặt Hoàng Giác đều là ý cười, vui rạo rực:

    - Nhân sâm. Nếu ta đoán không sai, gốc nhân sâm này cũng đã hơn ngàn năm..

    Nói xong hắn chỉ thân rễ màu nâu dưới lòng đất:

    - Ngươi nhìn lớp vảy, rậm rạp nhiều như vậy. Loại vảy này càng nhiều, tuổi thọ của nhân sâm càng lớn.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 19 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau khi có thực vật hệ dị năng, Hoàng Giác liền cảm thấy hứng thú đối với thực vật, bình thường ở sở nghiên cứu có thời gian rảnh rỗi liền ôm thực vật bách khoa xem, hiện tại trong không gian của hắn còn có đủ loại ghi chép các loại thực vật, tính luôn điển tịch trung thảo dược đều để dành được nửa giá sách.

    Diễm càng thêm nghi hoặc:

    - Nhân sâm? Dùng để làm gì?

    Xem Hoàng Giác dùng chủy thủ đào thật tốn sức, hắn rút trường kiếm:

    - Có cần ta hỗ trợ hay không?

    Hoàng giác vội vàng xua tay:

    - Không cần, không cần, vật này phải cẩn thận đào ra.. tác dụng của nhân sâm nhiều lắm, đơn giản mà nói, có thể bổ nguyên khí, phục mạch cố thoát, bổ tỳ ích phổi, an thần ích trí..

    Diễm:

    -?

    Mộc vừa đi tới:

    -?

    Chiến:

    - Ha? Đệ nói cái gì?

    Hoàng Giác vỗ trán, lúc này mới kịp phản ứng nơi này nghe không hiểu thuật ngữ Đông y, nhưng muốn hắn cẩn thận giải thích từng câu cũng rất phức tạp, rõ ràng nói:

    - Dù sao là thứ tốt, người mặc kệ bị thương nặng bao nhiêu, chỉ cần còn một hơi thở, ngậm một mảnh nhân sâm, có thể níu kéo sinh khí, kéo dài sinh cơ, hơn nữa năm tháng lâu dài hiệu quả càng tốt.

    Chiến kinh ngạc há to mồm:

    - Thật sự sao?

    Hoàng Giác cười:

    - Đương nhiên là thật sự, đây là Đại Đại chi thần nói cho đệ biết. Đại Địa chi thần sẽ không nói dối đi.

    Mộc:

    - Đại Địa chi thần đương nhiên sẽ không nói dối!

    Hắn hoài nghi liếc mắt nhìn Hoàng Giác:

    - Đại Địa chi thần ban thưởng năng lực cho con, hẳn không chỉ là vì cho con dùng để bảo mệnh đi?

    Tuy rằng không biết vì sao Mộc hỏi như vậy, nhưng Hoàng Giác vốn muốn lợi dụng dị năng tìm càng nhiều dược liệu, cho nên biết thời biết thế gật đầu:

    - Ngô, còn dạy con cách tìm kiếm các loại dược thảo.

    Trên mặt Mộc lộ ra diễn cảm vui mừng, nói:

    - Nếu Đại Địa chi thần ban cho con thần lực như vậy, con phải lợi dụng cho tốt, không được cô phụ lòng kỳ vọng của Đại Địa chi thần đối với con.

    Thân là thủ lĩnh bộ lạc, về chuyện vu của siêu cấp đại bộ lạc là thần sử hắn cũng biết một ít.

    Ban đầu hắn còn nghi hoặc, Đại Đại chi thần ban thần lực cho Giác, nhưng Giác căn bản không hiểu vu thuật, càng không biết chữa thương xem bệnh, làm sao kế thừa vu, làm vu nhiệm kỳ kế tiếp của bộ lạc. Dù sao vu trừ bỏ hiến tế cầu phúc xem bói, chủ yếu còn cần chữa bệnh chữa thương cho người trong bộ lạc.

    Nhưng mà hiện tại sao..

    Không còn quan hệ gì, Đại Địa chi thần tự mình dạy!

    Từ xưa tới nay, có vị vu nào có được đãi ngộ như vậy!

    Hoàng Giác:

    -!

    Ách!

    Khoan khoan,

    Thần lực?

    Hắn có phải đã bỏ lỡ cái gì hay không?

    Đám người của Chiến đã kinh hô lên:

    - Thần lực? Trời ạ, chẳng thể trách thoạt nhìn lợi hại như vậy, nguyên lai là thần lực a!

    Ngay cả Diễm cũng liếc mắt thật sâu nhìn Hoàng Giác, tín niệm đi theo Hoàng Giác càng thêm kiên định, chỉ cần đi theo thần sử, còn sợ sau này không có cơ hội báo thù sao?

    Theo hắn xem, Giác còn cường đại hơn cả vu của Hỏa bộ lạc bọn họ!

    Dù sao Giác là được Đại Địa chi thần tự mình dạy!

    Bởi vì tín ngưỡng thần minh, không ai hoài nghi Hoàng Giác chỉ là kéo da hổ làm đại kỳ, dùng bảng quảng cáo của Đại Địa chi thần lừa dối người.

    Hoàng Giác:

    -!

    Bỏ đi, thần lực thì thần lực, mọi người vui vẻ là tốt rồi.

    Thật cẩn thận đào ra gốc nhân sâm, còn lưu trữ đất, bảo trì rễ đầy đủ, lại dùng da thú bao kỹ bỏ vào giỏ sau lưng, lúc này Hoàng Giác mới đứng lên cùng mọi người tiếp tục đi tới.

    Đi chưa được mấy bước, Hoàng Giác lại quay người, đi về một phương hướng:

    - Di, nơi này thậm chí có tam thất..

    Không cần ai hỏi, hắn liền chủ động giới thiệu:

    - Lá cây có thể cầm máu, nếu đi bên ngoài bị thương trên người không có mang theo thuốc, hái vài miếng lá cây này làm dập nát che lên vết thương, nếu ngủ không được thì có thể đem hoa tam thất ngâm với nước..

    Hoàng Giác một đường đi một đường thu thập dược thảo, nhân tiện giảng giải cho mọi người tác dụng của thảo dược, đi một chút lại ngừng, ban ngày trôi qua, mà Chiến bọn họ cũng chỉ lo đuổi theo Hoàng Giác thậm chí còn chưa săn được một con mồi.

    Mắt nhìn thấy nếu còn không săn thì sẽ đói bụng, Mộc nói:

    - Chiến, con cùng Diễm đi theo Giác, những người khác theo ta đi săn.

    Vừa dứt lời chỉ thấy Hoàng Giác đột nhiên nhảy dựng lên, truy theo một phương hướng, theo hắn chạy cỏ dại dây mây hai bên điên cuồng sinh trưởng, giống như phim đại điện ảnh ma huyễn, nhanh chóng bện thành lưới lớn vô cùng rậm rạp.

    - Ta, ta kháo!

    Nhãn cầu mọi người trừng muốn rơi xuống.

    Diễm đã trước tiên chạy theo Hoàng Giác.

    Mộc ở phía sau đuổi theo kêu:

    - Giác, đệ muốn đi đâu vậy?

    - Phía trước, có Thanh Hạnh!

    Mộc nghe vậy thiếu chút nữa té ngã, vẻ mặt ngây dại:

    - Gì? Thanh Hạnh không phải đã sớm tuyệt tích sao?

    Thanh Hạnh, trong bộ lạc những chiến sĩ tuổi hơi lớn cũng biết là vật gì.

    Khi bọn họ còn trẻ liền nhận được mệnh lệnh tìm kiếm Thanh Hạnh, thậm chí cho tới bây giờ cho dù vu nói cho bọn họ biết Thanh Hạnh rất có khả năng đã tuyệt tích, nhưng mỗi lần bọn họ đi ra ngoài săn bắn, cũng còn ôm tâm lý may mắn, hi vọng có thể bắt được một gốc Thanh Hạnh.

    Dù sao Thanh Hạnh là chủ yếu chế tạo thánh dược, một gốc Thanh Hạnh có thể cứu hơn mười mạng người đâu.

    Đám người của Chiến còn ngây ngốc, Mộc đã nhảy dựng lên lao về phía trước, tư thế hùng hổ dọa mọi người rùng mình.
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 20 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ách, Chiến, thủ lĩnh làm sao vậy?

    Đại Đông vỗ ngực hỏi, cảm giác thủ lĩnh thật dọa người a!

    Không đợi Chiến nói chuyện, Mộc đã quay đầu lại rống:

    - Còn thất thần làm cái gì, còn không nhanh chạy theo hỗ trợ!

    Một đám người vội vàng đuổi tới thì chỉ thấy Hoàng Giác khom người chống tay vào đầu gối thở dốc, Diễm ở bên cạnh khuyên giải, trước mặt bọn họ là tấm lưới lớn đan thành hình cầu.

    Trong lưới liên tục lồi lõm, thường thường phồng lên, tựa hồ có vật gì muốn lao ra ngoài.

    - Đây, đây là bắt được sao?

    Mộc là người đầu tiên đuổi tới, hai mắt lửa nóng nhìn chằm chằm lưới lớn, tay phải cầm thạch đao run nhè nhẹ, nghĩ đi lên lại sợ chính mình không cẩn thận đem võng làm thủng cái lỗ, khiến cho Thanh Hạnh bên trong bỏ chạy – nghe nói đồ chơi này chạy rất nhanh, dựa vào tốc độ của con người căn bản đuổi không kịp.

    Hoàng Giác một đường truy tới nơi đây, còn phải khống chế dị năng, chạy tới mức trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khi hắn thở cổ họng đau rát bỏng, mặt mày xanh mét, môi phát tím.

    Trong lòng một mặt phỉ nhổ thân thể này quá mức gầy yếu, một mặt chậm rãi điều chỉnh tiết tấu hơi thở, nghe Mộc hỏi chỉ gật gật đầu, nói không nên lời.

    Mộc hưng phấn cầm thạch đao đâm thẳng xuống đất:

    - Y! Thật sự là quá tốt! Ha ha ha ha..

    Mấy chiến sĩ tò mò nhìn lên lưới lớn:

    - Trong này có cái gì? Còn có thể động?

    Một người cầm thạch đao muốn đâm vào chỗ lưới lớn gồ lên.

    Mộc liếc mắt chứng kiến, hoảng sợ tới mức tóc tai dựng đứng:

    - Không được nhúc nhích! Nói ngươi đâu, tiểu Thụ! Lui ra phía sau, ngươi cách cái lưới lớn này xa một chút cho ta, ngươi dám lấy đao trạc nó, ta sẽ lấy đao trạc ngươi! Còn có mấy người các ngươi, cũng đều tránh xa một chút cho ta!

    Vẻ mặt tiểu Thụ ngơ ngẩn thêm ủy khuất, giải thích nói:

    - Không phải, thủ lĩnh, ta không muốn làm gì, ta chỉ muốn nhìn một chút bên trong là cái gì.

    Lưới lớn bao bọc kín kẽ, cái gì cũng nhìn không thấy. Nhưng nhìn bộ dạng vừa rồi của thủ lĩnh, bên trong nhất định bao phủ đồ vật gì đó rất tột cùng.

    Vẻ mặt Mộc nghiêm túc:

    - Nhìn xem cũng không được! Muốn nhìn, đợi lát nữa Giác nghỉ ngơi tốt, đem Thanh Hạnh cầm ra, cho các ngươi xem đủ!

    Hoàng Giác khoát tay, thở mạnh một hơi:

    - Không có gì đâu cha, ngài không cần khẩn trương, lưới lớn này vô cùng rắn chắc, không đâm thủng được đâu.

    Sợ Thanh Hạnh chạy trốn, hắn bọc tới ba tầng đâu.

    - Vậy cũng không được, đồ chơi này chạy nhanh lại giảo hoạt, vạn nhất đâm thủng một lỗ, nó chui ra chạy trốn làm sao bây giờ?

    Mộc vừa nói, một bên cẩn thận nghiên cứu lưới lớn:

    - Con bắt không chỉ là một gốc đi?

    Nhìn sinh động như vậy, cũng không giống động tĩnh của một gốc Thanh Hạnh có thể làm ra được.

    Hoàng Giác vươn ba ngón tay, cười đắc ý nói:

    - Ba gốc cây!

    - Hoắc.. khụ khụ khụ..

    Mộc hít sâu một hơi, bị nước bọt của mình sặc trúng:

    - Bao, bao nhiêu?

    Toàn bộ chiến sĩ của cả một bộ lạc tìm hơn mười mấy hai mươi năm, đi khắp núi rừng xung quanh không gặp được một gốc Thanh Hạnh nào, hôm nay mới đi ra một chút, Giác liền bắt được ba gốc cây?

    Có thể nói không hổ là thần sử của Đại Địa chi thần sao?

    Nhớ tới dĩ vãng bọn họ khổ cực như vậy, đi khắp núi đồi tìm kiếm Thanh Hạnh, Mộc vừa kiêu ngạo lại đầy lòng chua xót.

    May mắn Giác là con của hắn, bằng không trong lòng hắn cũng không thăng bằng.

    Nghỉ ngơi đủ rồi, thể lực cùng dị năng đều khôi phục một ít, Hoàng Giác chỉ huy lưới lớn chậm rãi mở ra, ba ảnh tử màu xanh lục đậm nhanh như chớp xông ra ngoài, còn chưa kịp chạy đã bị một sợi dây mây rắn chắc chặn ngang trói chặt.

    Đây đập một cái xuống mặt đất, ba gốc Thanh Hạnh nhất thời thành thật, ủ rũ nằm trên mặt đất giả vờ mình là một gốc cây cỏ dại bình thường.

    Mấy chiến sĩ tò mò gom qua.

    - Di, đây là con khỉ sao?

    - Vì sao nhỏ như vậy?

    - Ai, tại sao không có lông? Là con khỉ mới sinh sao?

    - Vì sao thủ lĩnh chứng kiến con khỉ lại hưng phấn như thế?

    - Không biết, có lẽ con khỉ này hữu dụng với thủ lĩnh?

    Có người nhỏ giọng hỏi:

    - Chiến, thủ lĩnh thích ăn con khỉ?

    Vẻ mặt Chiến mê mang:

    - Không có nha..

    Sao hắn không nhớ cha còn thích ăn con khỉ?

    Mộc nghe được mày nhảy dựng, thạch đao vỗ lên mông bọn họ:

    - Nói bậy bạ gì đó, ai thích ăn con khỉ đây? Đây là con khỉ sao? Một đám, ngay cả con mồi cũng phân không rõ!

    Một chiến sĩ ôm mông, cợt nhả:

    - Ta đã nói dù là con khỉ cũng không thể nào là màu xanh biếc a.. đây không phải con khỉ, là cái gì vậy?

    - Thanh Hạnh, thánh dược trong tay vu chính là dùng vật này chế thành.

    Hoàng Giác giải thích nói.

    - Thánh dược là dùng vật này chế thành?

    Đừng nhìn những chiến sĩ trẻ tuổi không biết Thanh Hạnh là vật gì, nhưng không ai không biết thánh dược, cho dù bọn họ chưa bao giờ dùng qua, cũng biết thánh dược ở trong thời gian ngắn sẽ chữa khỏi cho người bị trọng thương.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...