Đam Mỹ Hoa Rơi Thành Tro - Ngồi Buồn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ngồi buồn, 2 Tháng một 2025.

  1. Ngồi buồn

    Bài viết:
    61
    Hoa rơi thành tro

    Tác giả: Ngồi buồn

    Thể loại: Đam mỹ

    [​IMG]

    Văn án

    Dưới hai bầu trời khác nhau, hai con người vẫn đang nhớ về nhau, nhưng khoảng cách giữa họ giờ đây đã kéo dài đến vạn dặm, không cách nào vượt qua.

    Trên chiến trường đầy khói lửa, Tạ Kỳ vừa chiến thắng một trận lớn thì nhận được tin từ kinh thành: Thẩm Yên đã bị đưa đến nước địch làm con tin.

    "Điện hạ.. sao lại như vậy?"

    Tạ Kỳ bóp chặt tờ thư trong tay, đôi mắt đỏ ngầu. Anh quát lớn:

    "Gửi thư về kinh thành! Hỏi hoàng đế tại sao lại đẩy Thẩm Yên vào chỗ chết như vậy?"

    Nhưng thư từ không có hồi âm. Chiến tranh vẫn tiếp diễn, Tạ Kỳ chỉ có thể dồn mọi uất hận và đau lòng vào lưỡi kiếm trên tay.

    ***​

    Cuộc chiến bắt đầu, số phận của Thẩm Yên và Tạ Kỳ bị cuốn vào vòng xoáy nghiệt ngã của quyền lực và mưu mô. Một lời hứa năm xưa, liệu có còn được thực hiện?
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng một 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Ngồi buồn

    Bài viết:
    61
    Chương 1: Gặp Gỡ Dưới Gốc Hoa Lê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa xuân năm ấy, trời trong xanh, gió nhẹ mang theo hương hoa thoang thoảng khắp không gian. Hoa lê nở trắng trời, những cánh hoa mỏng manh như tuyết đầu mùa rơi xuống, phủ kín mặt đất một lớp trắng tinh khôi. Trong khu vườn thượng uyển yên tĩnh, tiếng chim hót líu lo như khúc nhạc xuân an bình. Nắng xuyên qua những tán cây, rọi xuống từng vệt sáng vàng óng ả trên nền đất, tạo nên một bức tranh vừa chân thực vừa huyền ảo.

    Giữa khung cảnh ấy, Thẩm Yên ngồi lặng lẽ dưới gốc lê già, chiếc áo dài màu xanh nhạt khẽ lay động trong gió. Mái tóc đen dài xõa xuống vai, vài sợi tóc nghịch ngợm đung đưa trước trán hắn. Trên tay hắn là chiếc bút lông mềm mại, từng nét mực đen phác họa trên giấy dáng hình những cành lê đua nở. Khuôn mặt hắn yên tĩnh, đôi mắt phảng phất nét u buồn nhưng lại dịu dàng như nước hồ thu.

    Thẩm Yên là hoàng tử thứ bảy, con trai của tiên hoàng hậu đã qua đời khi hắn còn nhỏ. Mẫu thân mất sớm, phụ hoàng bận rộn chính sự, huynh đệ thì tranh đoạt quyền lực, hắn trở thành một cái bóng mờ nhạt giữa chốn cung đình nguy nga nhưng lạnh lẽo. Không quyền lực, không được sủng ái, hắn chỉ có thể tìm niềm an ủi trong hội họa và vẻ đẹp yên bình của thiên nhiên.

    Hắn yêu thích hoa lê. Hoa lê trắng muốt, trong trẻo, mang một vẻ đẹp thoát tục không vướng chút bụi trần. Giữa những âm mưu và toan tính bủa vây khắp hoàng cung, loài hoa ấy như một góc bình yên mà hắn có thể trốn vào.

    Bỗng nhiên, sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng bước chân vội vã cùng giọng nói trầm ấm lạnh lùng:

    "Kẻ nào lẻn vào vườn thượng uyển?"

    Từ xa, một thiếu niên khoác giáp bạc bước tới. Bộ giáp ánh lên dưới nắng xuân, phản chiếu sắc bạc lạnh lẽo nhưng oai phong. Ánh mắt anh sắc bén như chim ưng, dáng người cao lớn dù chỉ mới mười sáu tuổi. Gương mặt anh mang vẻ cương nghị, như đã trải qua vô vàn sóng gió chiến trường. Anh chính là Tạ Kỳ, con trai độc nhất của Đại tướng quân Tạ Hạo, vừa lập chiến công đầu tiên khi đánh bại quân phản loạn.

    "Ngươi là ai?" – Thẩm Yên khẽ hỏi, nét cười nhẹ nhàng trên môi.

    "Thần là Tạ Kỳ, tham kiến Điện hạ!" – Tạ Kỳ quỳ xuống, giọng nói đầy tôn kính nhưng không giấu được sự kiêu hãnh của một chiến binh trẻ tuổi.

    "Ngươi không cần phải đa lễ. Lại đây, ngồi xuống đi."

    Tạ Kỳ hơi do dự, đôi mắt ánh lên chút ngạc nhiên. Anh không nghĩ rằng hoàng tử lại có thể hiền hòa và gần gũi đến vậy. Nhưng rồi anh cũng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yên.

    Ánh mắt anh dừng lại trên bức tranh dang dở của hoàng tử: Một vùng trời yên bình, hoa lê trắng xóa, cánh chim nhỏ chao lượn giữa bầu trời rộng lớn.

    "Điện hạ đang vẽ gì vậy?"

    "Ta vẽ một giấc mơ. Một nơi không có khói lửa chiến tranh, không có âm mưu và hận thù, chỉ có hoa lê nở trắng trời."

    Thẩm Yên nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt hắn là cả một vùng trời mơ ước xa xôi.

    Tạ Kỳ lặng người. Anh đã từng chứng kiến cảnh máu đổ trên chiến trường, nơi mạng người mỏng manh như giấy, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một nhát kiếm. Những tưởng trái tim anh đã chai sạn sau những trận chiến khốc liệt, nhưng giấc mơ của Thẩm Yên lại chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng anh.

    "Nếu sau này thần có thể bảo vệ giang sơn này, thần nhất định sẽ bảo vệ giấc mơ của ngài."

    Gió xuân thổi qua, cánh hoa lê rơi đầy vai áo họ. Khoảnh khắc đó, số phận của hai con người đã gắn chặt với nhau mà không cách nào gỡ bỏ.

    Những ngày sau đó, Thẩm Yên và Tạ Kỳ thường xuyên gặp nhau trong khu vườn thượng uyển. Thẩm Yên kể cho Tạ Kỳ nghe về những bức tranh của mình, về những giấc mơ yên bình. Tạ Kỳ thì kể về chiến trường, về nỗi khổ của bách tính, về những tiếng khóc của những đứa trẻ mất cha, những người vợ mất chồng.

    Mỗi câu chuyện, mỗi bức tranh đều như một sợi dây vô hình kéo họ lại gần nhau hơn. Một người dịu dàng như nước, một người kiên cường như lửa, họ hòa quyện vào nhau trong những ngày xuân ngắn ngủi.

    Một buổi chiều xuân, khi nắng nhạt dần và cánh hoa lê thả mình trong gió, Tạ Kỳ nhìn Thẩm Yên, đôi mắt tràn ngập sự chân thành:

    "Điện hạ, ngài có tin vào lời hứa không?"

    Thẩm Yên khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ tựa khói sương:

    "Tin chứ. Ta tin vào lời hứa của chàng."

    Tạ Kỳ mỉm cười. Nụ cười ấy rạng rỡ nhưng cũng chất chứa biết bao nỗi niềm. Nhưng không ai trong họ biết rằng, lời hứa đó sẽ trở thành sợi xích xiết chặt trái tim họ đến tận hơi thở cuối cùng.

    * * *

    Dưới gốc cây lê nở rộ, tình bạn giữa Thẩm Yên và Tạ Kỳ nảy nở như những cánh hoa trắng tinh khôi. Nhưng phía sau vẻ đẹp ấy là sóng gió đang chờ đợi họ phía trước.

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng một 2025
  4. Ngồi buồn

    Bài viết:
    61
    Chương 2: Biên Cương Rực Lửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hè năm ấy, trời đỏ rực như lửa cháy. Tiếng trống trận vang lên từ phương Bắc, quân xâm lược đột nhiên tấn công biên cương, triều đình rơi vào hỗn loạn.

    Trong đại điện, bá quan văn võ tranh cãi không ngừng.

    "Biên cương đang nguy cấp! Nếu không nhanh chóng cử người ra trận, e rằng bách tính sẽ lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng!"

    "Nhưng nếu đưa binh lực ra biên ải, ai sẽ bảo vệ kinh thành?"

    Hoàng đế ngồi trên cao, khuôn mặt nhăn nhó vì lo lắng. Lúc này, Tạ Kỳ quỳ xuống giữa điện, giọng nói vang vọng khắp không gian.

    "Vi thần nguyện cầm quân ra trận, quyết không để kẻ địch tiến thêm một bước!"

    Tiếng nói kiên định của Tạ Kỳ khiến cả triều đình lặng im. Hoàng đế nhìn anh hồi lâu, rồi gật đầu:

    "Tạ Kỳ, trẫm giao biên ải cho ngươi. Hãy mang chiến thắng trở về!"

    * * *

    Đêm hôm đó, ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống hoàng cung. Thẩm Yên đứng chờ Tạ Kỳ dưới gốc cây lê. Bóng dáng vị chiến thần trẻ tuổi xuất hiện trong bộ chiến giáp bạc sáng lấp lánh, đôi mắt anh ẩn chứa sự kiên định và nỗi lưu luyến khó nói thành lời.

    "Chàng sắp đi rồi sao?" – Thẩm Yên nhẹ giọng hỏi.

    "Phải. Nhưng ta hứa, ta sẽ trở về."

    Thẩm Yên tiến lên một bước, đôi mắt long lanh dưới ánh trăng.

    "Chàng nhất định phải sống. Chỉ cần chàng còn sống, ta sẽ đợi chàng dưới gốc cây lê này, đợi đến khi hoa nở trắng trời."

    Tạ Kỳ không kiềm chế được nữa, anh ôm chặt Thẩm Yên vào lòng. Bộ giáp lạnh lẽo va chạm vào thân hình gầy gò của hoàng tử, mang theo hơi lạnh như băng.

    "Điện hạ.. ngài hãy bảo trọng."

    Sau khoảnh khắc ấy, Tạ Kỳ buông Thẩm Yên ra, xoay người rời đi. Ánh trăng kéo dài bóng dáng anh, từng bước chân nặng trĩu như đeo đá.

    Thẩm Yên đứng đó, nhìn theo bóng lưng anh, lòng ngập tràn bất an.

    * * *

    Khi chiến sự ngày càng căng thẳng, quân địch đưa ra yêu cầu ngừng chiến: Triều đình phải phái một người hoàng tộc sang làm con tin, đổi lại là hòa bình tạm thời.

    Hoàng đế do dự, rồi ánh mắt ông dừng lại trên người Thẩm Yên.

    "Thẩm Yên, trẫm biết con là người hiểu chuyện. Lần này, con hãy thay trẫm gánh vác trọng trách này."

    Thẩm Yên cúi đầu:

    "Nhi thần tuân chỉ."

    Trong khoảnh khắc đó, trái tim hắn như vỡ vụn.

    * * *

    Trên chiến trường đầy khói lửa, Tạ Kỳ vừa chiến thắng một trận lớn thì nhận được tin từ kinh thành: Thẩm Yên đã bị đưa đến nước địch làm con tin.

    "Điện hạ.. sao lại như vậy?"

    Tạ Kỳ bóp chặt tờ thư trong tay, đôi mắt đỏ ngầu. Anh quát lớn:

    "Gửi thư về kinh thành! Hỏi hoàng đế tại sao lại đẩy Thẩm Yên vào chỗ chết như vậy?"

    Nhưng thư từ không có hồi âm. Chiến tranh vẫn tiếp diễn, Tạ Kỳ chỉ có thể dồn mọi uất hận và đau lòng vào lưỡi kiếm trên tay.

    * * *

    Nước địch.

    Thẩm Yên bị đưa vào một tẩm cung lạnh lẽo, xung quanh chỉ toàn những ánh mắt khinh miệt và những lời sỉ nhục.

    "Hoàng tử của một quốc gia yếu ớt."

    "Không biết hắn có đáng giá hay không?"

    Thẩm Yên không đáp lại những lời sỉ nhục ấy. Hắn đứng trên cao nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, trong lòng thầm thì:

    "Tạ Kỳ, chàng còn sống chứ?"

    * * *

    Tại chiến trường, Tạ Kỳ nhìn về phương Bắc xa xăm, nơi Thẩm Yên đang ở. Ánh mắt anh chất chứa bi thương và phẫn nộ.

    "Tạ Kỳ, chàng có khỏe không?" – Thẩm Yên thì thầm với cơn gió lạnh lẽo nơi xứ người.

    Dưới hai bầu trời khác nhau, hai con người vẫn đang nhớ về nhau, nhưng khoảng cách giữa họ giờ đây đã kéo dài đến vạn dặm, không cách nào vượt qua.

    * * *

    Cuộc chiến bắt đầu, số phận của Thẩm Yên và Tạ Kỳ bị cuốn vào vòng xoáy nghiệt ngã của quyền lực và mưu mô. Một lời hứa năm xưa, liệu có còn được thực hiện?
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng một 2025
  5. Ngồi buồn

    Bài viết:
    61
    Chương 3: Những Năm Tháng Lưu Đày

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nước địch, mùa đông đầu tiên.

    Thẩm Yên ngồi trên chiếc ghế gỗ lạnh lẽo trong tẩm cung nhỏ bé. Bốn bức tường xung quanh khép kín, không một ánh nắng lọt vào. Hắn khoác trên mình tấm áo mỏng manh, gió lạnh xuyên qua từng kẽ vải, thấu tận xương tủy.

    Thẩm Yên khẽ đưa tay hứng lấy bông tuyết rơi qua ô cửa sổ nhỏ, lòng hắn như chìm vào băng giá.

    "Tạ Kỳ, chàng có khỏe không? Ở biên cương gió tuyết có lạnh như nơi này không?"

    * * *

    Thẩm Yên không phải là con tin đầu tiên của triều đình Đại Ngụy, nhưng lại là người bị đối xử tàn nhẫn nhất. Kẻ địch muốn dùng hắn để áp chế triều đình, muốn hắn khuất nhục quỳ xuống cầu xin.

    Một buổi tiệc chiêu đãi được tổ chức. Thẩm Yên bị ép phải quỳ giữa sảnh đường xa hoa, xung quanh là những ánh mắt chế giễu, những tràng cười đầy mỉa mai.

    "Hoàng tử Đại Ngụy cũng chỉ đến thế này mà thôi."

    "Hắn ta không khác gì một món đồ chơi trong tay chúng ta."

    Thẩm Yên cắn chặt môi đến bật máu, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên cường.

    "Đại Ngụy dù có suy yếu, nhưng chúng ta vẫn là một đất nước có phẩm giá. Nếu muốn ta quỳ dưới chân các ngươi, thà giết ta còn hơn!"

    Tiếng cười ngạo nghễ vang lên, rượu từ trên cao hắt thẳng xuống người hắn. Mái tóc đen dài ướt đẫm, áo trắng dính đầy vết rượu đỏ như máu, nhưng đôi mắt Thẩm Yên vẫn sáng rực như ngọn lửa trong đêm tối.

    * * *

    Đêm nào Thẩm Yên cũng viết thư cho Tạ Kỳ, từng con chữ đẫm đầy nước mắt và nỗi nhớ.

    "Tạ Kỳ, ta rất nhớ chàng. Ở đây lạnh lắm, mỗi đêm ta đều mơ thấy chúng ta đứng dưới gốc cây lê năm xưa."

    "Tạ Kỳ, ta vẫn ổn, chàng đừng lo. Chỉ cần chàng còn sống, ta có thể chịu đựng được tất cả."

    Những lá thư ấy được giao cho những người hầu cận đáng tin cậy, nhưng tất cả đều không bao giờ đến tay Tạ Kỳ.

    Ở nơi chiến trường xa xôi, Tạ Kỳ vẫn không ngừng chờ đợi tin tức về Thẩm Yên. Nhưng ngày qua ngày, tháng qua tháng, mọi thứ vẫn chỉ là một khoảng trống im lặng.

    * * *

    Trong cung điện vàng son của Đại Ngụy, những lời đồn đại về Thẩm Yên bắt đầu lan truyền.

    "Hoàng tử bây giờ e rằng đã trở thành kẻ phản bội rồi."

    "Không ai ở trong tay kẻ địch lâu như vậy mà còn giữ được lòng trung thành."

    Tạ Kỳ nghe thấy những lời ấy, bàn tay anh siết chặt chuôi kiếm đến bật máu.

    "Điện hạ.. ngài tuyệt đối không bao giờ làm vậy. Ngài nhất định sẽ giữ trọn phẩm giá của mình."

    Ánh mắt Tạ Kỳ đỏ ngầu, mỗi lần nghĩ đến Thẩm Yên nơi đất khách, lòng anh như bị dao cắt.

    * * *

    Mùa xuân năm ấy, hoa lê lại nở trắng trời, nhưng Thẩm Yên không thể nhìn thấy. Hắn ngồi bên cửa sổ nhỏ, nhìn bầu trời xám xịt nơi đất khách quê người.

    Một tên quan binh bước vào, ném một bức tranh cũ xuống trước mặt hắn.

    "Đây là thứ ngươi vẽ khi còn ở quê nhà sao? Một nơi không có khói lửa chiến tranh? Ha! Đáng buồn thay, giờ chỉ còn lại khói bụi và máu tanh mà thôi."

    Bức tranh dính đầy bùn đất, nhưng Thẩm Yên vẫn nhẹ nhàng lau sạch nó. Đó là bức tranh vẽ gốc cây lê năm ấy, có bóng dáng của hắn và Tạ Kỳ.

    Ánh mắt hắn long lanh, nhưng nước mắt lại không thể rơi xuống.

    * * *

    Ở biên cương, Tạ Kỳ đứng trên đỉnh cao nhất của thành lũy, nhìn về phía chân trời xa xăm.

    Gió lạnh thổi qua, chiếc áo choàng đỏ của anh bay phần phật trong gió. Đôi mắt Tạ Kỳ nhìn xa xăm, như cố xuyên qua vạn dặm để tìm kiếm bóng dáng người mà anh thương nhớ.

    "Điện hạ.. ta sẽ đưa ngài trở về. Cho dù phải phá nát vạn dặm giang sơn này, ta cũng sẽ mang ngài về bên cạnh."

    Lời thề ấy hòa vào gió lạnh, bay xa về phía chân trời.

    * * *

    Một ngày nọ, một chén rượu độc được dâng lên cho Thẩm Yên. Hắn cười nhạt, ánh mắt thản nhiên nhìn chất độc màu đen ngòm trong chén rượu.

    "Các ngươi không giết được ta trên chiến trường, nên giờ muốn ta chết lặng lẽ như thế này sao?"

    Hắn hất đổ chén rượu, chất độc loang lổ trên nền đất lạnh lẽo.

    "Ta còn chưa gặp lại Tạ Kỳ, ta sẽ không chết. Cho dù chỉ còn một hơi thở, ta cũng phải trở về."

    Hắn ngã khụy xuống đất, chất độc thấm vào không khí, khiến hắn ho ra máu.

    * * *

    Thẩm Yên chống chọi với sự tra tấn về thể xác và tinh thần trong suốt những năm tháng lưu đày. Ở phía bên kia chiến tuyến, Tạ Kỳ chìm trong sự giày vò của nỗi nhớ và bất lực. Hai người họ, như hai ngọn đèn leo lắt giữa gió bão, cố giữ lấy chút ánh sáng cuối cùng cho nhau.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng một 2025
  6. Ngồi buồn

    Bài viết:
    61
    Chương 4: Trở Về Trong Nghi Kỵ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa thu năm ấy, biên giới phía Bắc cuối cùng cũng yên ổn. Tạ Kỳ dẫn quân khải hoàn trở về, vó ngựa dẫm lên con đường lát đá dẫn vào kinh thành. Ánh mắt anh sắc bén, nhưng sâu trong đó là sự mệt mỏi và trống rỗng.

    Bên tai anh là tiếng hò reo của dân chúng, tiếng trống chào mừng vang vọng khắp nơi, nhưng trái tim anh lại như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

    Thẩm Yên.. chàng ở đâu?

    * * *

    Trong đại điện, Tạ Kỳ quỳ trước ngai vàng. Hoàng đế nhìn xuống anh, giọng điệu uy nghiêm nhưng ẩn chứa điều gì đó không rõ ràng.

    "Tạ ái khanh, khanh đã lập công lớn, muốn ban thưởng thứ gì cứ nói."

    "Bệ hạ, thần chỉ cầu xin một điều.. xin bệ hạ hãy đưa Thẩm Yên điện hạ trở về."

    Không khí trong đại điện lập tức trở nên căng thẳng. Vài vị đại thần nhìn nhau, có người nhíu mày, có người khẽ lắc đầu.

    Cuối cùng, Hoàng đế cất giọng lạnh lẽo:

    "Thẩm Yên đã ở nước địch nhiều năm, khó lòng đảm bảo lòng trung thành của hắn vẫn còn nguyên vẹn. Nếu hắn trở về, e rằng sẽ mang theo tai họa."

    Tạ Kỳ siết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế:

    "Thần tin tưởng Thẩm Yên điện hạ. Điện hạ tuyệt đối không bao giờ phản bội Đại Ngụy."

    Sau một hồi lâu im lặng, Hoàng đế phất tay áo:

    "Được rồi. Trẫm cho phép đưa Thẩm Yên trở về, nhưng mọi hành động của hắn sẽ bị giám sát chặt chẽ. Nếu có bất kỳ dấu hiệu phản bội nào.. giết không tha!"

    Tạ Kỳ cúi đầu, đôi mắt giấu sau mái tóc đen xõa xuống, che đi nỗi đau đang cuộn trào trong lòng.

    * * *

    Một ngày mùa đông lạnh lẽo, Thẩm Yên được đưa về Đại Ngụy. Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên con đường dẫn vào kinh thành.

    Khi cửa xe ngựa mở ra, hình bóng của Thẩm Yên xuất hiện. Hắn gầy gò hơn trước, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc, nhưng ánh mắt vẫn thanh tịnh và kiên cường như xưa.

    Dân chúng xì xào:

    "Là Thẩm Yên điện hạ đấy sao?"

    "Ngài ấy thật đáng thương.."

    "Nhưng liệu ngài ấy có phản bội Đại Ngụy không?"

    Lời bàn tán đâm vào trái tim Thẩm Yên như những mũi dao nhọn.

    Tạ Kỳ đứng chờ ở cổng thành, đôi mắt anh dán chặt vào thân hình gầy yếu kia.

    "Điện hạ.."

    Thẩm Yên ngước nhìn Tạ Kỳ, đôi môi hắn khẽ run run:

    "Tạ Kỳ.. ta đã trở về rồi."

    Không thể kiềm chế được nữa, Tạ Kỳ bước nhanh tới, kéo Thẩm Yên vào lòng. Anh ôm chặt hắn, như muốn truyền hết hơi ấm cho người trong lòng mình.

    "Ngài đã chịu khổ rồi, Điện hạ.. ta xin lỗi.. xin lỗi vì đã để ngài ở lại nơi đó một mình.."

    Những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào vai áo Thẩm Yên. Hắn khẽ nhắm mắt, bờ vai run run.

    * * *

    Thẩm Yên được đưa về cung điện cũ của mình, nhưng nay nơi ấy đã hoang tàn, không còn nét ấm áp ngày xưa. Những người hầu cận trước kia đều đã bị điều đi, thay vào đó là những gương mặt xa lạ đầy nghi ngờ.

    Mỗi bước đi, mỗi hành động của hắn đều bị giám sát chặt chẽ. Ngay cả khi hắn ngồi vẽ tranh hay chăm sóc cây lê trong vườn, vẫn có ánh mắt lạnh lùng dõi theo hắn từ xa.

    Một đêm nọ, Tạ Kỳ lẻn vào cung Thẩm Yên.

    "Điện hạ, ngài vẫn ổn chứ?"

    Thẩm Yên ngước lên, đôi mắt hắn lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo.

    "Tạ Kỳ, chàng xem.. cây lê này vẫn còn sống. Ta đã nghĩ nó sẽ chết từ lâu rồi."

    Tạ Kỳ ngồi xuống bên hắn, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của hắn:

    "Điện hạ, ta sẽ bảo vệ ngài. Cho dù cả triều đình có nghi ngờ ngài, ta cũng sẽ đứng về phía ngài."

    "Nhưng Tạ Kỳ.. nếu một ngày nào đó chàng buộc phải lựa chọn giữa ta và giang sơn, chàng sẽ chọn gì?"

    Tạ Kỳ khựng lại. Anh không trả lời.

    Bên ngoài cửa sổ, hoa lê rơi xuống từng cánh, lặng lẽ và bi thương.

    * * *

    Trong triều đình, có người bắt đầu tung tin rằng Thẩm Yên cấu kết với nước địch, rằng hắn đã tiết lộ bí mật quân sự để đổi lấy mạng sống.

    Tạ Kỳ cố gắng bảo vệ Thẩm Yên, nhưng áp lực từ các quan lại và Hoàng đế ngày càng lớn.

    Cuối cùng, Hoàng đế ra lệnh giam lỏng Thẩm Yên.

    "Điện hạ, xin ngài đừng ra khỏi cung nữa. Thời gian này, ta sẽ tìm cách giải oan cho ngài."

    Thẩm Yên chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:

    "Tạ Kỳ, chàng không cần gắng sức vì ta nữa đâu. Ta đã quen rồi."

    Tạ Kỳ ôm chặt hắn, trái tim anh như bị hàng ngàn mũi dao đâm xuyên.

    * * *

    Sự nghi kỵ và âm mưu bao trùm lấy Thẩm Yên, đẩy hắn vào vòng xoáy không lối thoát. Tình yêu của Tạ Kỳ và Thẩm Yên bị thử thách giữa lòng trung thành và nghĩa vụ.

    Bên dưới gốc cây lê năm nào, từng cánh hoa rơi xuống lạnh lẽo như nước mắt của cả hai người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng một 2025
  7. Ngồi buồn

    Bài viết:
    61
    Chương 5: Lời Cáo Buộc Đẫm Máu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió lạnh tràn qua hoàng cung, mang theo hơi thở sắc bén của mùa đông. Bầu trời xám xịt, tựa như báo trước một cơn bão lớn sắp ập đến.

    Trong điện nghị sự, các đại thần xôn xao bàn tán. Trên tay mỗi người là một bản tấu chương được trình lên Hoàng đế, nội dung đều xoay quanh "Tội danh phản quốc của Thẩm Yên."

    "Bệ hạ! Có bằng chứng rõ ràng cho thấy Thẩm Yên điện hạ đã tiết lộ quân cơ cho nước địch để đổi lấy mạng sống. Xin bệ hạ hãy ra lệnh điều tra và trừng trị thích đáng!"

    "Điện hạ đã ở nơi địch nhiều năm, làm sao có thể đảm bảo lòng trung thành của hắn vẫn còn?"

    Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, đôi mắt khẽ nheo lại, sắc bén như lưỡi dao.

    "Trẫm muốn nghe ý kiến của Tạ Kỳ."

    Tạ Kỳ bước ra giữa điện, cúi đầu:

    "Bệ hạ, vi thần tin tưởng Thẩm Yên điện hạ tuyệt đối không phản bội Đại Ngụy. Những tấu chương này.. e rằng chỉ là lời bịa đặt của kẻ tiểu nhân muốn chia rẽ chúng ta."

    "Vậy khanh có dám đảm bảo không?" – Hoàng đế hỏi, giọng điệu đầy áp lực.

    Tạ Kỳ hít sâu một hơi:

    "Vi thần nguyện lấy tính mạng của mình để đảm bảo!"

    Cả triều đình ồ lên. Hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu, rồi phất tay:

    "Tạm thời giam Thẩm Yên vào thiên lao để điều tra rõ ràng. Nếu hắn trong sạch, trẫm sẽ trả lại công bằng cho hắn."

    Tạ Kỳ sững người, đôi mắt đỏ ngầu.

    "Bệ hạ! Thẩm Yên điện hạ không thể chịu được cảnh tù đày, người.."

    "Đủ rồi!" – Giọng Hoàng đế vang lên lạnh lẽo.

    * * *

    Thẩm Yên bị áp giải vào thiên lao. Cánh cửa gỗ nặng nề đóng sầm lại, bóng tối bao trùm lấy hắn.

    Căn phòng giam ẩm ướt, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ xíu lọt vài tia sáng mờ nhạt.

    Hắn ngồi co ro trong góc phòng, đôi tay bị xiềng xích lạnh buốt.

    Ngày qua ngày, hơi lạnh thấm vào từng thớ thịt, những cơn ho khan ngày càng nặng hơn, máu tươi vương trên nền đất lạnh lẽo.

    Một ngày nọ, Tạ Kỳ lẻn vào thiên lao. Anh cởi áo choàng của mình, quấn quanh thân hình gầy gò của Thẩm Yên.

    "Điện hạ.. ta xin lỗi.. ta đã không bảo vệ được ngài.."

    Thẩm Yên khẽ cười, giọng nói yếu ớt:

    "Tạ Kỳ, chàng không có lỗi. Tất cả.. chỉ là số mệnh an bài."

    Tạ Kỳ nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của hắn:

    "Ta thề, ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện. Ta sẽ đưa ngài ra khỏi đây, ta hứa!"

    Thẩm Yên mỉm cười, nhưng đôi mắt hắn lại u buồn đến tột cùng.

    * * *

    Trong bóng tối của triều đình, một đại thần tên Tần Thái âm thầm gặp gỡ sứ giả của nước địch.

    "Việc Thẩm Yên bị giam giữ đã ổn thỏa. Các người chỉ cần tiếp tục tung ra thêm bằng chứng giả, Hoàng đế sẽ không bao giờ tin tưởng hắn nữa."

    "Ngài quả thật khéo sắp xếp. Đại Ngụy rồi sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay chúng ta."

    Hai kẻ phản trắc bật cười lớn, tiếng cười lạnh lẽo như loài rắn độc bò trườn trong đêm.

    * * *

    Một đêm mưa gió, Thẩm Yên bị đánh thức bởi tiếng động lạ. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn dầu cho thấy một bóng đen đang từ từ tiến lại gần hắn, lưỡi kiếm sắc lạnh trong tay.

    "Điện hạ, ngài đã sống quá lâu rồi."

    Thẩm Yên lùi dần về góc tường, nhưng thân thể yếu ớt không thể nào chống cự được.

    Đúng lúc lưỡi kiếm sắp chạm vào hắn, một mũi tên lao tới, cắm thẳng vào tim thích khách.

    Tạ Kỳ từ bên ngoài xông vào, đôi mắt đỏ ngầu, tay vẫn cầm cung.

    "Điện hạ! Ngài không sao chứ?"

    Thẩm Yên run rẩy, đưa tay chạm vào khuôn mặt Tạ Kỳ:

    "Tạ Kỳ.. chàng lại cứu ta rồi.."

    Tạ Kỳ ôm chặt lấy Thẩm Yên, trong lòng dâng trào cơn phẫn nộ.

    * * *

    Ngày hôm sau, tin tức về việc ám sát Thẩm Yên lan truyền khắp triều đình. Tần Thái đứng ra, giọng điệu đanh thép:

    "Bệ hạ, càng để Thẩm Yên sống lâu, càng có nhiều nguy cơ xảy ra. Chi bằng.. xử tử hắn!"

    Tạ Kỳ bước ra giữa điện, ánh mắt anh rực lửa:

    "Ta không đồng ý! Điện hạ vô tội! Chẳng lẽ các người không nhận ra đây là âm mưu sao?"

    Hoàng đế im lặng một lúc lâu, rồi nói:

    "Trẫm sẽ điều tra thêm. Nhưng nếu không tìm được bằng chứng vô tội, Thẩm Yên.. sẽ phải đền mạng."

    Lời phán quyết như tiếng sét giáng xuống đầu Tạ Kỳ.

    * * *

    Tạ Kỳ vào thiên lao lần cuối cùng. Anh mang theo một bình rượu và ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yên.

    "Điện hạ.. nếu ngày mai không thể cứu ngài ra, ta sẽ theo ngài."

    Thẩm Yên nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Tạ Kỳ, khẽ nói:

    "Đừng như vậy. Đại Ngụy vẫn cần chàng, bách tính vẫn cần chàng."

    Hai người ngồi bên nhau, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu. Hơi lạnh xâm chiếm không gian, nhưng giữa họ lại có một hơi ấm mong manh, nhưng kiên định.

    * * *

    Lời cáo buộc, âm mưu và sự nghi ngờ đã đẩy Thẩm Yên đến bờ vực cái chết. Liệu Tạ Kỳ có thể tìm ra chân tướng trước khi quá muộn?
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng một 2025
  8. Ngồi buồn

    Bài viết:
    61
    Chương 6: Hoa Lê Rơi Trong Đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa xuân năm ấy, hoa lê nở trắng cả khu vườn. Ánh trăng chiếu xuống, từng cánh hoa rơi chạm đất, vỡ tan như những giấc mơ chưa kịp thành hình.

    Kỳ Yên ngồi dưới gốc cây lê, tay ôm chặt chiếc áo choàng của Thẩm Yên. Hơi thở cậu run rẩy trong cái lạnh đêm khuya. Từ ngày Thẩm Yên ra đi, trái tim của cậu như bị khoét rỗng, cả thế giới xung quanh đều chìm trong màu xám u ám.

    * * *

    Ký ức ùa về như dòng suối nhỏ. Ngày đó, dưới gốc cây lê này, Thẩm Yên đã mỉm cười dịu dàng với Kỳ Yên.

    "Kỳ Yên, ngươi có biết hoa lê đẹp nhất là khi nào không?"

    Cậu bé Kỳ Yên nghiêng đầu, đôi mắt to tròn đầy tò mò.

    "Là khi nào ạ?"

    Thẩm Yên đưa tay hứng lấy một cánh hoa rơi.

    "Là khi nó tự do bay lượn, chứ không phải khi còn bám trên cành."

    Kỳ Yên ngơ ngác nhìn Thẩm Yên, không hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó. Nhưng nụ cười của Thẩm Yên ngày hôm ấy đã in sâu vào lòng cậu, không thể phai nhạt.

    * * *

    Kỳ Yên giật mình thoát khỏi dòng ký ức. Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió và những cánh hoa lê rơi lả tả. Ánh trăng lạnh lẽo hắt lên gương mặt tái nhợt của cậu.

    "Điện hạ.. tại sao ngài lại bỏ ta lại một mình?"

    Giọng nói của cậu nghẹn lại. Nước mắt lăn dài trên gương mặt non trẻ. Cậu ôm chặt chiếc áo choàng, như thể chỉ cần ôm chặt hơn một chút, Thẩm Yên sẽ lại xuất hiện, lại dịu dàng gọi tên cậu.

    Một làn gió mạnh thổi qua, cuốn theo cánh hoa lê, như mang theo lời nhắn nhủ cuối cùng của Thẩm Yên. Trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Yên như nghe thấy giọng nói quen thuộc:

    "Kỳ Yên, đừng khóc."

    Cậu ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, tìm kiếm xung quanh. Nhưng không có ai ở đó cả. Chỉ có bóng trăng và những cánh hoa lê vẫn rơi không ngừng.

    * * *

    Ngày hôm sau, Hoàng đế triệu kiến Kỳ Yên. Người đứng trên ngai vàng, nhìn Kỳ Yên với ánh mắt phức tạp.

    "Kỳ Yên, ngươi có muốn rời khỏi đây không? Có lẽ, ở một nơi khác, ngươi sẽ không còn phải chịu đựng nỗi đau này nữa."

    Kỳ Yên im lặng, đôi tay nắm chặt tà áo. Cậu biết Hoàng đế đang muốn tốt cho cậu, nhưng làm sao cậu có thể rời khỏi nơi này? Làm sao cậu có thể rời xa gốc cây lê, nơi lưu giữ tất cả ký ức về Thẩm Yên?

    "Bệ hạ.. thần không thể rời đi. Nếu rời khỏi đây, thần sẽ mất đi tất cả những gì còn sót lại của điện hạ."

    Hoàng đế thở dài, ánh mắt nhìn Kỳ Yên đầy thương xót.

    "Ngươi phải học cách buông bỏ, Kỳ Yên. Thẩm Yên.. đã ra đi rồi."

    Những lời nói ấy như nhát dao đâm sâu vào tim cậu. Cậu cúi đầu, nước mắt rơi xuống tay áo. Nhưng cậu không nói gì thêm.

    * * *

    Đêm hôm đó, Kỳ Yên lại quay về gốc cây lê. Cậu mang theo một cây đàn cổ, ngồi bệt xuống dưới gốc cây và bắt đầu gảy lên một khúc nhạc buồn. Tiếng đàn vang vọng giữa đêm khuya, hòa cùng tiếng gió và hương hoa lê thoang thoảng.

    "Tất cả những gì ta có thể làm.. chỉ là ở lại đây, cùng với ngài."

    Gió thổi mạnh hơn, mang theo tiếng đàn đi xa. Một cánh hoa lê rơi xuống lòng bàn tay của Kỳ Yên, trắng muốt, tinh khiết.

    "Ngài nói đúng, điện hạ.. Hoa lê đẹp nhất là khi nó tự do bay lượn."

    Kỳ Yên ngước nhìn bầu trời đêm, đôi mắt long lanh ánh nước. Nỗi đau ấy, có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt.

    * * *

    Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bóng dáng nhỏ bé của Kỳ Yên ngồi tựa vào gốc cây lê, giữa bầu trời bao la và vô tận. Cậu ngồi đó, như một bức tượng cô độc, chờ đợi điều gì đó sẽ không bao giờ quay lại.

    Những cánh hoa lê vẫn tiếp tục rơi, từng cánh, từng cánh một, như tiếng lòng ai đó đang thì thầm giữa đêm khuya.

    "Kỳ Yên, đừng khóc. Ta vẫn luôn ở đây, trong từng cánh hoa lê này.."

    Và Kỳ Yên ngồi đó, giữa khu vườn hoa lê, giữa nỗi đau không bao giờ nguôi ngoai.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng một 2025
  9. Ngồi buồn

    Bài viết:
    61
    Chương 7: Hậu Duệ Của Hoa Lê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười năm sau, gió xuân lại thổi qua hoàng cung, những cánh hoa lê trắng muốt vẫn rơi lả tả, tựa như chưa từng nhuốm màu bi thương năm ấy.

    Trong khu vườn nhỏ bên gốc lê già cỗi, một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi đang ngồi vẽ tranh. Ánh mắt trong trẻo, nụ cười ngây thơ, nhưng đôi mắt phượng dài và sáng lại mang bóng dáng của ai đó đã khuất.

    "Điện hạ, người lại trốn ra đây rồi!"

    Một cung nữ trẻ vội vàng chạy tới, lo lắng khẽ kéo tay đứa trẻ.

    "Dì Trương, con chỉ muốn ngồi dưới gốc cây này thôi. Ở đây.. con cảm thấy rất yên bình."

    Đứa trẻ mỉm cười, đôi mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ.

    * * *

    Bên trong điện nghị sự, Hoàng đế trẻ tuổi đang lật xem từng trang tấu chương. Gương mặt y có phần mệt mỏi nhưng vẫn giữ được sự uy nghiêm.

    "Tên đứa trẻ đó là gì?" – Hoàng đế đặt tấu chương xuống, hỏi một thái giám bên cạnh.

    "Tâu bệ hạ, đó là Tiểu điện hạ.. à không, là con nuôi của Tạ Tướng Quân trước kia. Nghe nói Tạ Tướng đã nhận nuôi cậu bé trước khi ra trận lần cuối cùng. Cậu bé tên là Kỳ Yên."

    Hoàng đế gật đầu, ánh mắt đăm chiêu nhìn về hướng khu vườn lê trắng:

    "Kỳ Yên.. Tên này nghe rất quen thuộc."

    * * *

    Kỳ Yên vẫn ngồi dưới gốc cây lê, cẩn thận phác thảo từng nét trên trang giấy. Đó là hình ảnh của một người nam tử khoác chiến bào, ánh mắt cương nghị, đứng dưới gốc lê, và bên cạnh là một nam nhân y phục trắng, nụ cười dịu dàng như gió xuân.

    "Điện hạ, người đang vẽ ai vậy?" – Cung nữ tò mò hỏi.

    Kỳ Yên dừng bút, đôi mắt đen láy nhìn bức tranh:

    "Con cũng không biết.. nhưng mỗi lần con nhắm mắt lại, hai người này luôn hiện lên trong đầu con. Cây lê này, khung cảnh này.. tất cả như đã khắc sâu trong tâm trí con từ rất lâu rồi."

    Gió xuân khẽ thổi qua, mang theo hương thơm nhàn nhạt từ hoa lê, như vọng lại tiếng thở dài của quá khứ.

    * * *

    Trong một căn phòng cũ kỹ bị khóa kín bao năm, Hoàng đế vô tình tìm được một chiếc hộp gỗ cũ. Bên trong là một bức thư viết bằng nét chữ quen thuộc:

    "Nếu có kiếp sau, ta nguyện được bên chàng, không chia ly, không cách biệt."

    Ký tên: Thẩm Yên.

    Bên dưới bức thư là một mảnh giấy khác:

    "Thẩm Yên, xin lỗi. Kiếp này ta đã không thể bảo vệ ngài. Nếu có kiếp sau, ta nguyện được làm người bình thường, cùng ngài sống an yên bên gốc lê trắng."

    Ký tên: Tạ Kỳ.

    Hoàng đế run run đặt bức thư xuống, đôi mắt y ánh lên sự bi thương. Y hiểu rồi.. hiểu vì sao mỗi khi nhìn thấy Kỳ Yên, y lại cảm thấy quen thuộc đến vậy.

    * * *

    Mùa hè năm ấy, Hoàng đế triệu Kỳ Yên vào cung. Trong đại điện rộng lớn, Kỳ Yên đứng nhỏ bé trước ngai vàng.

    "Ngươi.. muốn gì cho tương lai của mình?" – Hoàng đế hỏi.

    Kỳ Yên ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực:

    "Thần muốn bảo vệ cây lê kia. Muốn bảo vệ nơi ấy.. vì con biết, nơi đó có điều rất quan trọng."

    Hoàng đế bật cười nhẹ, đôi mắt y dịu lại:

    "Nếu ngươi muốn, trẫm sẽ phong cho ngươi làm Lê Vương. Hãy ở lại và chăm sóc nơi ấy."

    * * *

    Nhiều năm sau, Kỳ Yên trở thành Lê Vương, sống trong khu vườn nhỏ bên dưới gốc lê.

    Dân chúng truyền tai nhau về vị Vương gia trẻ tuổi luôn ngồi dưới gốc cây lê trắng, chăm sóc từng nhành cây, ngắm hoa lê rơi, tựa như đang chờ đợi ai đó trở về.

    Một đêm nọ, dưới ánh trăng sáng, Kỳ Yên ngồi dưới gốc lê, đôi mắt nhắm hờ. Trong cơn mơ màng, cậu thấy một người khoác chiến bào và một người trong y phục trắng đang đứng trước mặt mình.

    "Tạ Kỳ.. cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi."

    "Thẩm Yên, kiếp này ta sẽ không rời xa ngài nữa."

    Kỳ Yên khẽ giật mình tỉnh giấc. Cậu ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, đôi mắt ánh lên tia sáng dịu dàng.

    "Thì ra.. hai người vẫn luôn ở đây, dưới gốc cây này."

    Một tình yêu bi thương đã khép lại, nhưng linh hồn của họ vẫn mãi quanh quẩn bên gốc lê trắng. Thế gian đổi thay, thời gian trôi qua, nhưng tình yêu ấy vẫn vẹn nguyên, không hề phai nhạt.

    Gió xuân thổi qua, cánh hoa lê lại rơi xuống, nhẹ nhàng và bình yên như lời hứa kiếp sau của hai con người đã từng yêu nhau đến khắc cốt ghi tâm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng một 2025
  10. Ngồi buồn

    Bài viết:
    61
    Chương 8: Hoa Lê Không Tàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa xuân năm đó, khu vườn lê trắng vẫn mãi bừng lên sức sống. Tuyết đã tan, nắng ấm dần chiếu rọi khắp vương quốc, nhưng trong lòng Kỳ Yên, vẫn có một thứ gì đó chưa bao giờ nguôi ngoai.

    Dưới gốc cây lê, những cánh hoa trắng cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống, không phải vì gió, mà như chúng đang tự nguyện nhảy múa trong không gian, vẽ lên một hình ảnh trong lòng người.

    Kỳ Yên đã bước vào tuổi mười bảy, không còn là đứa trẻ ngây thơ trước đây. Cậu dần dần trở thành một người không thể thiếu trong triều đình, nhưng trong lòng cậu, vẫn có một vết thương không thể chữa lành. Cậu ngước nhìn những cánh hoa rơi, đôi mắt sâu thẳm như những hồ nước mùa thu, vẫn luôn tìm kiếm thứ gì đó đã mất đi từ rất lâu.

    * * *

    Hoàng đế vẫn còn nhớ những ngày xưa khi Thẩm Yên còn tại thế. Dù nhiều năm trôi qua, nỗi nhớ về Thẩm Yên vẫn không hề phai mờ trong trái tim y. Mỗi khi nhìn thấy Kỳ Yên, Hoàng đế lại nhớ đến những ký ức xưa cũ, những lời hứa chưa thể thực hiện, và sự cô đơn mà y phải gánh chịu.

    Một ngày, Hoàng đế triệu tập Kỳ Yên vào cung. Khi Kỳ Yên quỳ xuống, ánh mắt Hoàng đế nhìn cậu đầy cảm xúc, như nhìn thấy cả một phần ký ức của mình.

    "Kỳ Yên, ngươi có từng cảm thấy.. thiếu một điều gì đó không?"

    Kỳ Yên ngẩng đầu, ánh mắt đầy thắc mắc. Cậu im lặng một lúc lâu, rồi trả lời:

    "Điện hạ, thần không hiểu ý ngài."

    Hoàng đế nhìn Kỳ Yên, đôi mắt như chứa đựng bao nỗi niềm.

    "Ngươi có bao giờ tự hỏi, tại sao mình lại luôn cảm thấy như có một bóng hình nào đó luôn lởn vởn trong lòng không?"

    Kỳ Yên ngần ngại, sau đó lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu không nói gì, nhưng trong lòng, một tia sáng chợt lóe lên.

    * * *

    Buổi tối, khi gió xuân thổi qua khu vườn lê, Kỳ Yên lại ngồi dưới gốc cây ấy, mắt nhìn lên những cánh hoa rơi. Trong một khoảnh khắc, cậu tưởng như đã thấy một bóng người quen thuộc đứng ở đó, dưới ánh trăng sáng, mỉm cười với mình.

    "Điện hạ, nếu có thể quay lại, ngài sẽ làm gì?" – Kỳ Yên khẽ thì thầm.

    Bỗng một làn gió mạnh thổi qua, cuốn đi những cánh hoa lê, tạo thành một vòng tròn xung quanh cậu. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận được một luồng hơi ấm nhẹ nhàng vỗ về, giống như bàn tay của ai đó đã từng nắm chặt lấy tay cậu.

    Một tiếng gọi khẽ vang lên trong tâm trí:

    "Kỳ Yên.. ta vẫn luôn ở đây."

    Cậu nhắm mắt lại, trái tim đập nhanh hơn. Là Thẩm Yên. Chắc chắn là Thẩm Yên. Cảm giác ấy không thể nhầm lẫn được.

    * * *

    Cảnh chuyển: Cung điện trong mơ

    Đêm ấy, Kỳ Yên nằm mơ. Trong giấc mơ, cậu thấy mình bước vào một cung điện cổ kính, nơi ánh sáng vàng ấm áp chiếu rọi khắp không gian. Cậu đi qua từng căn phòng, cảm giác như đang tìm kiếm ai đó, một người mà cậu biết là sẽ gặp lại.

    Đi tới một căn phòng nhỏ, Kỳ Yên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, đang ngồi bên cửa sổ, mỉm cười nhìn ra ngoài. Cậu tiến lại gần, nhẹ nhàng gọi:

    "Điện hạ.."

    Thẩm Yên quay lại, đôi mắt ấm áp như thuở nào.

    "Ngươi đến rồi sao?"

    Kỳ Yên khẽ gật đầu, trái tim cậu đầy ấm áp.

    "Ta đã tìm được ngài."

    Thẩm Yên mỉm cười, đôi mắt ấy lại sáng lên như ngày nào, đầy yêu thương.

    "Vậy thì ta sẽ không rời xa ngươi nữa. Hoa lê sẽ mãi không tàn, như tình yêu của chúng ta vậy."

    * * *

    Kỳ Yên tỉnh dậy, nhưng cảm giác ấm áp ấy vẫn còn vương vấn. Cậu ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cánh hoa lê vẫn tiếp tục rơi, nhưng không còn lẻ loi nữa. Chúng cùng nhau bay lượn trong không gian, như một điệu múa huyền bí.

    Cậu đứng dậy, bước ra ngoài vườn, dưới ánh trăng sáng. Dưới gốc cây lê, Kỳ Yên quỳ xuống, đưa tay chạm vào mặt đất lạnh lẽo. Cậu thì thầm:

    "Điện hạ, giờ ta đã hiểu. Ngài không bao giờ rời xa ta."

    Bất chợt, một cánh hoa lê rơi xuống, nhẹ nhàng đáp trên vai cậu. Kỳ Yên mỉm cười, đôi mắt sáng lên. Cậu biết, trong tim mình, Thẩm Yên vẫn luôn hiện hữu, không bao giờ phai nhạt.

    * * *

    Cây lê vẫn mọc vững vàng trong khu vườn, hoa lê vẫn nở mỗi mùa xuân, và tình yêu của Kỳ Yên cùng Thẩm Yên cũng sẽ không bao giờ tàn phai. Dù thời gian có trôi qua, dù có bao nhiêu kiếp sau, họ sẽ luôn bên nhau, như những cánh hoa lê dịu dàng, mãi mãi không rời xa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng một 2025
  11. Ngồi buồn

    Bài viết:
    61
    Chương 9: Vĩnh Cửu Của Tình Yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa thu đến, mang theo một làn gió se lạnh. Kỳ Yên đã trưởng thành, và giờ đây không còn là một cậu bé ngây thơ nữa. Dưới gốc cây lê, cậu đứng im lặng, mắt nhìn về phía xa.

    Những cánh hoa lê vẫn lất phất bay trong gió, tựa như những kỷ niệm không bao giờ phai nhòa. Tuy nhiên, trong lòng Kỳ Yên, nỗi đau mất đi Thẩm Yên đã không còn như trước. Cậu đã học cách chấp nhận sự thật, nhưng cũng học cách giữ lại những ký ức đẹp đẽ trong trái tim mình.

    * * *

    Hoàng đế trẻ tuổi đứng trên ngai vàng, đôi mắt vẫn đầy ưu tư. Từ khi Kỳ Yên trở thành Lê Vương, y luôn có cảm giác rằng, trong cậu bé ấy có điều gì đó vô cùng đặc biệt. Dù không bao giờ thừa nhận, nhưng Hoàng đế đã nhìn ra, Kỳ Yên chính là người duy nhất có thể thay thế vị trí của những người đã khuất, để bảo vệ vương triều này.

    "Lê Vương, ngươi có thật sự muốn sống cho chính mình, hay chỉ muốn sống trong ký ức của những người đã mất?" – Hoàng đế hỏi, ánh mắt như xuyên thấu vào tâm trí của Kỳ Yên.

    Kỳ Yên khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Hoàng đế.

    "Thần muốn sống.. nhưng thần không thể quên ngài ấy."

    Hoàng đế nhìn vào ánh mắt đó, bất giác nhớ đến những ngày tháng đã qua. Có một điều gì đó trong ánh mắt ấy khiến Hoàng đế không khỏi xúc động.

    "Đừng để quá khứ cản trở tương lai của ngươi. Ký ức là một phần của chúng ta, nhưng không thể để nó quyết định hành trình tiếp theo."

    Kỳ Yên im lặng, không nói gì thêm. Cậu hiểu rõ điều Hoàng đế muốn nói, nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng từ bỏ quá khứ.

    * * *

    Mùa đông đến dần, tuyết phủ trắng khắp vương quốc. Cảnh vật trở nên tĩnh lặng, như thể chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra. Dưới gốc cây lê, Kỳ Yên đứng một mình, tay ôm chặt bức tranh mà cậu đã vẽ từ lâu – bức tranh của Thẩm Yên.

    Bức tranh ấy không chỉ là ký ức, mà còn là lời hứa của cậu với người đã khuất. Kỳ Yên biết, dù có qua bao nhiêu mùa đông, bao nhiêu mùa xuân, tình yêu ấy sẽ mãi không bao giờ phai mờ.

    Bỗng nhiên, trong không gian yên tĩnh, một làn gió lạnh thoảng qua, mang theo một tiếng thì thầm nhẹ nhàng:

    "Kỳ Yên, đừng quên ta."

    Kỳ Yên bàng hoàng quay lại, ánh mắt lướt qua từng góc vườn. Nhưng chỉ có gió và tuyết trắng đang bay lả tả. Cậu thở dài, cúi đầu xuống, lòng đầy cảm xúc.

    "Điện hạ, ta chưa bao giờ quên ngài. Mỗi một mùa hoa lê nở, ta lại nhớ về ngài."

    * * *

    Một đêm trăng sáng, trong cung điện của Kỳ Yên, cậu ngồi một mình, nhìn vào những bức tranh cũ. Trong một bức tranh, có hình ảnh của một người đứng dưới cây lê, mặt trời đang lặn dần, và gương mặt của người đó.. giống hệt Thẩm Yên.

    Kỳ Yên đặt bức tranh xuống, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng. Đột nhiên, một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa lê dịu dàng. Cậu chớp mắt, rồi khẽ mỉm cười.

    "Điện hạ, ngài đã về rồi sao?"

    Cậu đứng dậy, bước ra ngoài. Dưới ánh trăng, khu vườn lê hiện ra như trong một giấc mơ. Những cánh hoa lê như vũ điệu nhẹ nhàng, bay trong không gian mênh mông.

    Kỳ Yên bước tới gốc cây lê, quỳ xuống và đặt tay lên mặt đất lạnh. Một lần nữa, cậu nghe thấy tiếng thì thầm trong gió:

    "Kỳ Yên, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi, dù thời gian có qua đi."

    Ánh trăng chiếu sáng gương mặt cậu, và trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Yên cảm nhận được hơi ấm kỳ lạ từ cây lê truyền đến. Dù không nhìn thấy, nhưng cậu biết Thẩm Yên vẫn luôn ở đó, trong từng cánh hoa lê, trong mỗi làn gió.

    * * *

    Ngày hôm sau, Kỳ Yên đứng trước bàn thờ của Thẩm Yên, nơi có di ảnh của người. Cậu chắp tay, khẽ cúi đầu, không còn nước mắt, chỉ có một nụ cười nhẹ nhàng.

    "Điện hạ, ta đã chấp nhận rồi. Kiếp này chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng ta tin rằng, chúng ta sẽ luôn là một phần trong trái tim của nhau. Và tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ tàn phai."

    Cậu đứng dậy, quay lưng bước ra ngoài. Cây lê trong vườn vẫn đứng vững, cánh hoa vẫn bay trong gió, nhưng giờ đây, Kỳ Yên cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

    Cậu đã hiểu rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng có thể trọn vẹn. Nhưng nó sẽ vĩnh cửu trong những ký ức, trong những mùa hoa lê, trong từng hơi thở của cuộc sống. Và cho dù có bao nhiêu kiếp sau, tình yêu ấy vẫn mãi tồn tại, không bao giờ biến mất.

    Kỳ Yên đứng dưới gốc cây lê, đôi mắt nhìn lên bầu trời trong sáng. Cậu không còn tìm kiếm nữa. Tình yêu ấy đã được chôn cất trong lòng, nhưng cũng đã được giải thoát.

    Những cánh hoa lê rơi, nhẹ nhàng như lời chào tạm biệt của Thẩm Yên, và Kỳ Yên biết, họ sẽ mãi bên nhau – vĩnh cửu trong từng cánh hoa, trong từng hơi thở của mùa xuân.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...