Truyện Ma Ốc Mượn Hồn - Can Qua

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by Can Qua, Sep 19, 2024.

  1. Can Qua Tiết Trực

    Messages:
    83
    Last edited: Dec 27, 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Can Qua Tiết Trực

    Messages:
    83
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mày biết không. Bây giờ đến giấc ngủ thôi cũng đã là rất xa xỉ với tao rồi. Một mình tao thì làm được cái gì chứ.

    Khiết dửng dưng đáp lời. Cặp mắt to tròn xám màu dường như dõi về một phía xa xăm nào đó, chứ không để vẻ mặt thất vọng của Kiên in lên. Nôm vẻ Khiết muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

    - Thôi cũng khuya rồi. Mày vô nghỉ đi. Mai tao qua, mình bàn tiếp.

    Đoán biết không thể thuyết phục được Khiết chỉ với bấy nhiêu đây, Kiên đành từ giã ra về. Anh chàng biết, đâu thể trách gì cậu trai ấy. Cái nghiệp cõi âm, thử hỏi có mấy ai tình nguyện mang vào thân? Kiên cố xốc lại tinh thần và giữ cho bản thân không cuốn vào dòng suy nghĩ u ám. Vươn tay lấy lá bùa đặt trên bàn hương án đeo vào cổ, anh bước nhanh ra cổng và phi xe đi. Chẳng mấy chốc, dáng người đậm chắc kia đã lẫn mất dưới đường đêm.

    Khiết gắng gượng nén tiếng thở dài. Một ngày thật ngắn, nhưng cậu đã phải xem nhiều vở kịch, từ bi tới hài. Vầng trán cao nhen những sóng... Khiết chẳng buồn ra khóa cổng. Các cửa sổ, cậu cũng không đóng. Gió khuya cứ thế mà len lỏi vào căn nhà nhỏ nằm trơ trọi giữa chốn nghĩa địa này. Ấy vậy, cái lạnh lùng đó không thể khiến Khiết rợn rùng hay thấy lòng sắt se. Bởi vì trong lòng cậu trai trẻ chỉ hằn lên mỗi ngọn lửa đỏ ngầu hờn tủi.

    Mấy đốm ma trơi lả lơi chao liệng. Bụi chuối nỉ non vặn mình. Bầy chim heo đồng thanh điểm canh. Tất cả đoán chừng báo hiệu cho một đêm lành ít dữ nhiều. Tuy nhiên, Khiết mặc kệ hết những gì đã và đang diễn ra ngoài kia.

    Khiết nhớ Vị Hà. Cậu rất muốn gặp lại cô. Khiết thương Hà. Đối với Khiết, cô quý giá hơn tất cả những gì cậu có. Vì thế, dẫu phải trả cái giá đắt đến mức nào cho lần tái ngộ này, cậu cũng chấp nhận.

    Khiết di chuyển tới trước chỗ bày hương án ở giữa nhà. Thoắt cái, cậu trai trẻ đã nhanh chóng xếp chân ngồi kiết già và lấy tay bắt ấn. Mắt nhắm nghiền, Khiết tưởng đến đạo bùa trong tâm thức. Phía đối diện cậu, mặc tình gió lộng đùa trêu, ba cây nhang nhất tề thở khói.

    Song, chuyến "đi thiếp" lần này của Khiết đã thất bại. Bát hương bỗng chốc cháy rụi rồi vỡ nát, nôm thật thảm thương. Khiết cũng chẳng khá hơn. Mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt chữ điền xanh xao. Cậu ói máu tươi có lẫn dòi tận bảy lần. Đồng thời cậu cũng thấy cả đầu căng tức, nóng ran và đau chói. Tuy nhiên Khiết vẫn còn sức để giữ nguyên thế ngồi kiết già chứ không rệu rã tới mức để cả thân người dõng cao nằm sàn.

    - Trời ơi! Tại sao muốn xuống địa ngục thôi cũng khó vậy!

    Ngửa đầu ra sau như thể muốn nhìn thẳng Hóa Công, Khiết gào lên. Dứt lời, cậu đứng bật dậy. Đồng thời đôi tay rắn rõi đã siết chặt nắm đấm.

    Lảo đảo bước, Khiết tới lấy cây mã tấu giấu sau tủ thờ.

    - Nếu cõi âm đã tàn nhẫn đẩy mình về, thì tội tình gì không đi chém chết hết cái đám chó má đó. Coi chư vị có nhận không.
    Khiết thầm nhủ như thế. Hận thù xem vẻ đã lấp đầy tâm hồn cậu.

    Tay cầm mã tấu, chân thấp chân cao, Khiết loạng choạng lần ra đầu ngõ. Cặp mắt long sòng sọc đỏ rộp bởi những gân máu mờ dần vì cơn sốt cũng không cản nổi cậu trai đôi mươi. Lờ đi cái phập phồng ở hai cánh mũi thon, Khiết thét lên:

    - Đêm nay tao quyết chặt đầu từng đứa một...

    Ấy vậy, lúc sắp sửa ra khỏi bờ rào, Khiết bất ngờ khựng lại. Bởi vì cậu nghe thấy mùi hương dạ lý khẽ khàng khuyên lơn. Lạ nhỉ. Nét thảo thơm hoa lá ấy nào có thể khiến vết thù trong lòng Khiết lành lặn trở lại. Khiết biết chứ. Nhưng mùi hương dịu êm ấy gợi cho cậu câu chuyện ngày xa xưa. Trở về cái thuở mà Vị Hà vẫn còn sống bên cậu.

    - Hì! Thiệt tình! Người gì vừa hung bạo vừa vụng về thấy ớn. Nghe em, sửa lại đi anh. Không thôi thì hổng có ma nào dám lấy anh làm chồng đâu à nhen.

    Lời Vị Hà cứ văng vẳng bên tai Khiết. Như thể chỉ mới đây thôi, cô nàng vừa nói cười pha trò để đùa với cậu. Nghe thanh âm ngọt mềm ấy, Khiết vô thức cất tiếng hồi đáp:

    - Có em mà.

    Cùng lúc đó, muôn vàng kỷ niệm ùa về trong khối óc cậu. Từng việc từng việc rõ mồn một như mới hôm qua hôm kia. Khiết đứng lại đây và lẩm bẩm tựa kẻ mê sảng:

    - Phải... Phải rồi... Mớ dạ lý này là do Vị Hà và mình... hai đứa trồng đây mà... Đúng... Đúng rồi... Hà thực sự đã sống... đã sống cùng mình... Đúng... Đúng... Hà ơi.. Anh về rồi... Hà ơi... Anh ở ngay đây... Anh hứa danh dự... Anh bỏ hết tất cả... Anh không phá án nữa... Hà ơi...

    Cứ như vậy, bộ cửa sổ tâm hồn đang long sòng sọc và đỏ rộp gân máu kia bỗng nhiên rưng rưng rồi nhòe trắng dưới những dòng lệ chầm chậm tuông dài. Khiết đã khóc. Nhưng lạ thay, nơi đôi môi khô lại dần dà mỉm một nụ cười. Phải chăng vì cảm thấy Hà hiện hữu mà cậu đã vui đến không kiềm được nước mắt?

    Câu trả lời chính xác do Khiết nắm giữ. Hà đã ở đấy, Khiết đâu mong mỏi gì hơn nữa. Dứt khoát, cậu dùng nốt chút sức cuối cùng ném cây mã tấu vào nhà. Sau đó, xuôi theo những ngón tay măng đang nô đùa trên mái tóc gió bồng của mình, Khiết cứ tự nhiên ngả người gối đầu lên đùi người con gái cậu thương. Toàn thân cậu thả lỏng hẳn. Như thể Khiết muốn bỏ mặc mọi thứ mà cùng Vị Hà chung giấc khuya nay.
     
    Last edited by a moderator: Jan 24, 2025
  4. Can Qua Tiết Trực

    Messages:
    83
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồi nhỏ, Khiết vốn rất sợ ma. Tuy nhiên cậu cũng rất hiếu động và hiếu kì. Chẳng những thế, "Thám tử phá án" lại là trò chơi Khiết yêu thích nhất.

    Cậu bé đã mong muốn đưa mọi vụ án ra ánh sáng. Một khao khát chính đáng nhưng nguyên y vẻ trẻ thơ. Vì vậy, phạm vi điều tra của Khiết mở rộng ra khắp xóm làng. Để rồi một ngày nọ, cậu đã tới nghĩa địa tra án.

    Đó là vào một đêm không trăng, năm Khiết lên sáu. Quần lửng áo thun, vai đeo túi, chân mang dép lào và tay rọi đèn pin, cậu nhóc làm bộ ung dung tiến vào nghĩa địa thám hiểm. Sợ thì sợ thật, nhưng Khiết vẫn cố gắng bình tĩnh. Phá được vụ án này, nguyên đám nhóc trong xóm sẽ phải nể cậu. Tủm tỉm cười rung bờ vai nhỏ nhắn, Khiết thẳng tiến.

    Vụ án của những đứa trẻ không lớn lao là bao. Chỉ là mấy món đồ chơi, tập vở, viết thước, ít tiền quà bánh... của đám con nít xóm nghèo đồng loạt bị mất. Chắc do trộm vặt. Những người lớn tường thuật gãy gọn như thế. Nhưng suy nghĩ của Khiết và họ không giống nhau. Cậu cho rằng, đối với bạn bè đồng trang lứa, đấy là một mất mát to tát. Trải qua ba ngày điều tra rồi suy luận, Khiết phán đoán những món đồ ấy đã bị kẻ trộm giấu trong nghĩa trang. Con nít xóm này, mười đứa thì hết chín mống sợ ma giống cậu. Chôn cất ở đó, mấy mạng dám ra tìm.

    Ma thì Khiết sợ thật. Nhưng cậu bé cũng tin vào một lời nói đã nghe được ở đâu đó: "Phải xung phong đi đầu nếu muốn được ghi công như anh hùng". Thế rồi tự lên dây cót tinh thần cho mình, đêm nay, Khiết mượn cớ đi học võ để thưa trình với phụ huynh rồi bon bon ra chốn nhị tỳ phá án.

    Tiếng cú đêm làm cho Khiết chợt thấy lòng não nùng. Chẳng những thế, con vật đang đậu trên gò mả kia còn bất thình lình quay ngoắt đầu lại, trợn tròn cặp mắt mà chằm chằm nhìn cậu nhóc. Như thể nó muốn nghiêm khắc cảnh báo Khiết phải rời đi ngay nếu không muốn hứng chịu xui rủi, nạn tai.

    Bấy giờ trống ngực Khiết đã xập xình. Cậu chợt thấy ớn lạnh. Rờn rợn và âm ỉ. Cái lạnh ấy không cắt da cắt thịt. Thế nhưng nó tựa như có tay ai từ dưới đất chui lên, khoan thai kéo chân cậu nhóc chùn xuống. Nôm vẻ Khiết đương trên đà "tiến thoái lưỡng nan".

    Tuy nhiên cậu nhóc không đứng im chịu trận. Khiết bắt đầu niệm Phật. Ban đầu, cậu đọc khá vội vì hoảng. Nhưng dần dà, song hành với những tiếng "Nam mô" đều đặn, Khiết đã lấy lại được bình tĩnh.

    Cú! Cú! Cú!

    Dứt khoát và dõng dạc, con chim ăn đêm kêu lên ba tiếng. Xong xuôi, nó liền bay thẳng từ gò mả lên ngọn cây núc nác cuối nghĩa trang. Duy chỉ đôi mắt cú vọ là còn dõi theo Khiết.

    Ấy vậy, Khiết vẫn chưa từ bỏ ý định ban đầu. Cậu nhóc quyết định đi tra án tiếp. Khiết cho rằng mình đã tai qua nạn khỏi. Từ hồi mẫu giáo tới nay, chưa vụ án nào cậu thám tử trẻ con phán một đằng mà không ra một nẻo khác. Vì vậy, Khiết càng muốn lật mở chân tướng hiện tượng ma quái này để cho đám nhóc đều phải nể. Để rồi không đứa nào dám chê cậu nhát nữa. Từ chỗ ghê sợ, thoắt cái nét hí hửng trở về trên khuông mặt chữ điền bé bỏng. Rọi đèn pin mở đường, Khiết lần mò sâu vào nghĩa địa.

    Khiết đã đến giữa chốn nhị tỳ. Gió khuya rít lạnh, lướt thướt cuốn những mảnh lá khô xương xẩu lạo xạo khắp lối đi. Như thể có lớp lớp bóng ai đang lẫn khuất dưới từng nấm mồ, vừa đưa những ngón tay mòn mỏi cào vào phiến đá các góc vừa nén tiếng khóc hờ trong cổ họng. Và rồi đêm ba mươi tối đen như mực, bỗng rờn xanh bởi lửa ma trơi... Khiết giờ đây cảm giác cổ mình nghèn nghẹn và khoang mũi ngột ngạt bởi một phức hợp mùi ẩm mốc, rửa mục lạ lùng. Khiết đã bắt đầu thấy sợ.

    Thế nhưng Khiết vẫn quyết định liều một phen. Bỏ đèn vô túi, nhắm mắt và niệm Phật, cậu chạy băng băng về phía trước. Vì cái thanh danh xa xôi kia? Khiết không biết. Cậu chỉ có một linh cảm, là không thể vòng về theo đường cũ. Khiết bấy giờ đã hết ham danh anh hùng, thần thám. Sẽ có một cái gì đó ghê gớm cản lối nếu cậu quay đầu. Khiết linh cảm thế. Cậu chỉ mong mình không tiêu tùng. Khiết cứ vậy mà chạy như ma đuổi. Bỏ lại sau lưng cậu là một vùng tối mông mênh.

    Chạy được một lúc lâu thì Khiết dừng lại. Cậu chầm chậm hé mắt trong khi miệng vẫn niệm Phật. Nhìn thấy trước mặt là cây núc nác sum suê chứ không phải hình thù kinh dị của con ma con quỷ nào thì cậu liền thở phào nhẹ nhõm. Lúc này đây, Khiết lại càng tin những quyết định của mình là đúng.

    Khiết nhớ mài mại có một con đường đá đỏ cuối nghĩa trang. Từ đó đi thẳng một mạch sẽ tới bên hông ngôi chùa cuối xóm. Bởi vì có lần nọ đi lễ, cậu tò mò hỏi thì được một sư thầy lớn tuổi kể cho nghe như thế. Còn từ chùa về nhà Khiết cũng chẳng mất quá nhiều thời gian. Thế là chuyến thám hiểm – phá án của cậu sẽ kết thúc mà không kèm theo tai họa nào. Nghĩ vậy, Khiết liền thấy tinh thần phấn chấn hơn.

    Chắc là tự mình hù mình thôi chứ ma cỏ gì? Khiết tự trấn an.

    Nhưng mấy đốm lửa đó, là có thật... Nghĩ tới đây, cậu nhóc liền khựng lại. Ưu tiên hàng đầu của cậu trong đêm nay là về nhà. Trực giác mách bảo Khiết, cứ rề rà nấn ná ở đây thì dễ bề gặp chuyện bất trắc.
     
    Last edited by a moderator: Jan 24, 2025
  5. Can Qua Tiết Trực

    Messages:
    83
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ tới nghĩ lui, Khiết chốt lại, không có gì xảy ra hết. Cậu cảm thấy bây giờ mình cần ngủ một giấc. Mỉm miệng cười, Khiết đủng đỉnh đi mở cửa, vô phòng, leo lên giường và kéo mềm trùm kín. Cậu bày biện như thể đã vào giấc từ lâu. Cha mẹ coi việc về nhà vào giờ này là bình thường, Khiết tự nhủ. Cậu cố ngủ cho mau để mai dậy sớm, kiếm chị Hằng và tìm những niềm vui giống hôm bữa...

    Thế nhưng tất cả chỉ là mơ. Khiết vẫn chưa thể rời khỏi nghĩa địa. Mắt mở mắt nhắm, giờ đây cậu nhóc mới dần dà định hình những gì đã và đang diễn ra giữa chốn nhị tỳ này...

    Đường về nhà của Khiết vẫn còn xa. Luồng sáng từ chiếc đèn pin của cậu xem vẻ quá nhỏ nhoi để soi rõ xung quanh. Trời khuya đặc quánh một màu đen giờ lại bất thình lình lộng gió. Khiết sởn gai ốc vì lạnh. Tuy nhiên cậu nhóc cứ tiếp tục đều chân bước nhanh chứ không bị lựng khựng.

    Khiết rất ngạc nhiên khi phát hiện phía sau cây núc nác sum suê, cặp hông con đường đá đỏ, có cơ man nào là nhân trần tía. Tuy mọc hoang, nhưng những cây ấy lại tự nhiên mà màu lam quyện lấy sắc tím, dàn trải ra như thể một áng tóc dài suông mượt, trông thật thích mắt. Chúng mới xuất hiện hay đã tồn tại từ lâu, Khiết không rõ. Cậu chỉ biết các cây thân thảo phía dưới đương độ nở rộ những bông hoa. Mặc dù đôi chân phải bước vội, cậu vẫn bị cuốn hút và hướng mắt dõi theo đám nhân trần rất lạ này. Để rồi Khiết đã gặp chị Hằng.

    Vóc người mảnh khảnh đằng kia dường như thật lạc lõng trong màn tối. Cậu nhóc cũng tò mò về công việc mà người gái lạ đang thực hiện. Tỉ mỉ và chăm chú, Hằng ngồi nhổ từng cây nhân trần tía lên, ngắt bỏ rễ và cho vào rỗ. Chị ta cứ tuần tự hành động như theo một quy trình được vạch sẵn.

    Khiết đã đến đủ gần để thấy rõ hơn. Chị Hằng thật đẹp, Khiết đưa ra nhận định đầu tiên về người phụ nữ mình vừa chạm mặt. Diện áo bà ba xanh lam, tấm lưng ong đằng ấy trông rất đỗi thanh tao. Mái tóc đen nhánh được búi gọn bằng cây bút chì xem chừng vừa tương phản vừa tạo điểm nhấn cho chiếc cổ thon thon trắng muốt tựa bông bưởi. Lưỡng quyền và mũi chị ta đều cao. Tuy nhiên đôi má của Hằng cũng thuộc dạng có da có thịt và ửng hồng tự nhiên, chứ không xương xẩu hốc hác. Trong khi cặp mắt to tròn long lanh như sao kia đang chăm chú nhìn những cây nhân trần tía, làn môi đỏ mọng vẫn thản nhiên mà yên lặng ngự trên chiếc cằm chẽ.

    Đặc biệt hơn nữa, chiếc quần lãnh đen tuyền ống loe Hằng bận khiến cho Khiết có cảm nghĩ chị ta đang lững lờ trôi trôi trên trời đêm. Thật khó để cậu nhóc mường tượng ra bàn chân chị xỏ dép hay mang giày hoặc đi đôi guốc thế nào. Cái đẹp của chị Hằng gợi cho Khiết một dự cảm không lành. Song, cậu nhóc vẫn cho rằng đâu phải cái gì bản thân chưa thấy hoặc chưa biết cũng tức là nó không có. Vả lại chị Hằng cũng đâu có gì đáng sợ, Khiết tự nhủ. Vì vậy, cậu quyết định không ngừng bước.

    Thế nhưng đâu phải hễ cứ muốn là sẽ được. Trời xui đất khiến, Khiết bỗng đụng trúng một cái thùng thiếc. Giật mình, cậu nhóc đứng khựng lại.

    Chút náo động Khiết vừa tạo ra tuy không to tát, nhưng vừa vặn để đủ sức thu hút sự chú ý của chị Hằng. Trên cặp mày ngài kia khẽ khàng nhen vẻ ngạc nhiên. Tạm ngưng công việc, Hằng đứng dậy, quay người quan sát phía cậu nhóc rồi thong dong đi đến gần. Đôi chân dài miên man nhẹ nhàng cất bước, thoắt cái, đã tới bên Khiết. Mỉm miệng cười chào, bằng một giọng thật ấm, chị ta thân thiện hỏi:

    - Này, em gì ơi. Em không sao chứ?

    Cái ấm áp từ giọng chị Hằng đã giúp Khiết thôi lựng khựng. Cậu liền quan sát nhanh. Dù mang dép lào, hai gót son nõn nà của chị ta cũng khó mà bị lu mờ. Thế rồi Khiết đáp:

    - Dạ! Em bình thường, không sao đâu chị! Em tên Khiết, Trần Cao Khiết.

    Giây lát sau, xoe tròn đôi mắt ngây thơ, cậu nhóc hỏi thêm:

    - Chị ơi, vậy cái thùng này là?

    Vẫn nụ cười đằm thắm và lời nói ấm áp rót ra từ làn môi đỏ mọng, chị ta tiếp tục câu chuyện:

    - Ồ, Cao Khiết, một cái tên đẹp và hay đấy. Còn chị tên là Hằng. À, phải rồi. Cái thùng thiếc này, là do chị xách theo.

    Nghe vậy, chân thành và lễ phép, Khiết liền nói:

    - Dạ! Em vô ý vô tứ quá. Chị cho em xin lỗi nhe.

    Thuận đà, chị Hằng khoan thai tiếp lời:

    - Hì hì. Đâu có gì đâu nè. Một phần cũng do chị bỏ nó ngoài vệ đường. Em không trầy xước hay bị sao là tốt rồi.

    Lấy tay đưa chiếc nón lá từ đằng sau ra phía trước, Hằng nhẹ nhàng xoay xoay phần vành rồi nói nốt:

    - À, mà chị hơi tò mò. Sao đêm hôm khuya khoắt, em lại ra đây một mình vậy nè?

    Thế là Khiết đã thuật lại sự tình cho chị ta nghe. Cậu nhóc kể chi tiết, rành rọt từ đầu tới cuối. Duy chỉ có cái dự cảm không lành hồi nãy thì cậu không nói ra. Bởi vì hiện thời, cậu đã cảm thấy an toàn.

    - Vậy, còn chị? - Khiết dùng một câu hỏi để kết lời.

     
    BCmanga, Chì Đen, Soicodoc and 10 others like this.
    Last edited by a moderator: Jan 24, 2025
  6. Can Qua Tiết Trực

    Messages:
    83
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Treo quai nón trên cẳng tay trái, chị Hằng trả lời cậu nhóc:

    - Hồi đầu hôm, chị tính đi soi. Nào dè lúc tắt ngang qua đây, lại nhằm ngay lúc đám nhân trần tía đang bắt đầu trổ bông. Dịp may hiếm có. Thế là chị đổi ý, ngồi lại lựa rồi hái về mấy mớ.

    Giọng Hằng vẫn ấm áp. Nói xong, chị ta nhẹ nhàng cúi người, đưa tay phải vào trong thùng, lấy ra một chiếc đèn soi như thể minh họa. Nó là loại đeo trán, cỡ vừa.

    - Úi! Suýt nữa thì em gây ra thêm một vụ án rồi. Chị thứ lỗi cho em nhé. Em không cố ý.

    Gãi gãi đầu cho đỡ ngại, Khiết phân bua với sự chân thành. Song, ít nhiều cậu nhóc cũng có phần ngạc nhiên. Ban nãy, tiếng động tương đối lớn phát ra khi đụng trúng làm Khiết thầm đinh ninh trong bụng rằng chiếc thùng rỗng không. Bỗng thấy chị Hằng tự nhiên lấy từ đó ra cái đèn soi, Khiết hơi bất ngờ.

    Cậu nhóc không nghĩ sâu xa hơn. Ảo thuật, Khiết thích coi đấy. Thế nhưng Khiết cũng tự ý thức, đang ở giữa chốn nhị tỳ, phân tách tới lui một hồi sẽ dễ tự mình hù mình bằng những suy nghĩ bậy bạ, rồi tưởng tượng chuyện ma quỷ không đâu. Cậu nhóc không muốn mất mặt trước chị Hằng.

    - Ừ, mà cũng không sao hết. Chưa có gì đổ bể cả.

    Vẫn giữ thái độ vui vẻ, Hằng vừa cười nói vừa nhè nhẹ xoay trở qua lại cổ tay phải. Trông chị ta rất đỗi ung dung. Khiết trộm nghĩ, đối với chị Hằng, dường như nghĩa địa không có cái gì để phải sợ.

    Cậu nhóc lại tò mò:

    - Nhưng chị ơi! Giờ cũng tối rồi. Sao chị không chờ tới ngày mai rồi thủng thỉnh hái? Em nghĩ trời sáng sủa sẽ dễ và tiện hơn chứ ạ.

    Ôn tồn, chị Hằng trả lời:

    - Nhân trần tía mình phải hái khi nó đang nở hoa, Khiết ạ.

    Thấy cậu nhóc ngạc nhiên, chị ta giải thích thêm:

    - Hiện giờ, hoa mới nở, nhiều tinh dầu nhất. Số nhân trần tía này, chị muốn dùng chữa cảm sốt nên phải tranh thủ hái về chế thuốc để công hiệu được tối đa. Chứ chờ đến sáng mai, Mặt trời lên, nắng rọi vô, tinh dầu sẽ bay hơi mất. Lúc đó hái về phơi khô thì cũng chỉ nấu nước uống cho thanh nhiệt giống như nhân trần bắc bình thường thôi em.

    Nghe vậy, Khiết liền thủ thỉ:

    - Nhưng đêm hôm khuya khoắt mà ra hái như vầy, không khéo, chị cũng bị cảm sốt mất?

    Chị Hằng đáp lời cậu bằng giọng nói ấm áp pha chút khôi hài:

    - Một người vì mọi người mà, chị cũng vì cộng đồng thôi em.

    Dứt câu, một nụ cười tươi vui rực lên trên làn môi đỏ mọng của chị ta. Khiết gật gù. Cậu cũng thấy thinh thích với điều chị làm. Cậu cho rằng người phụ nữ mình vừa gặp thật đáng mến. Bên trong khối óc non nớt của Khiết lúc bấy giờ, những ấn tượng tốt đẹp về chị Hằng dần dà tượng hình.

    Vậy nên khi khi Hằng rủ nán lại để trò chuyện thêm một lúc vì đêm còn dài, Khiết đồng ý ngay. Cậu nhóc thôi tư lự và không suy nghĩ sâu xa nữa. Lót dép ngồi bên vệ đường, hai chị em thoải mái tán gẫu.

    Được chị Hằng kể cho nghe những chuyện tích xưa lý thú, Khiết rất thích. Cậu nhóc sáu tuổi thỏa sức để trí tưởng tượng bay xa theo những gì tai mình vừa lắng nghe. Hòa cùng lời chị Hằng kể, cậu nhóc thấy như thể trước mắt mình là hình ảnh bưng biền, chiến lũy, Rạch Gầm – Xoài Mút, Cầu Ván - Cầu Voi, dòng Nhựt Tảo, Đám lá tối trời, con đò Thủ Thiêm, Hòn Chông, Tháp Mười, Rừng Sác, Hố Bần, Xóm Cỏ, núi Heo, Cầu Muối, Chợ Quán, Hớn Quản, An Điền, Bình Định, U Minh Hạ, Đồng Nai Thượng, cánh đồng Nọc Nạn, mười tám thôn vườn trầu Hóc Môn, Thất Sơn màu nhiệm,... đang hiển hiện đầy sống động. Đặc biệt, cậu vô cùng ấn tượng và cảm phục các giai thoại về những đoàn nghĩa quân một lòng yêu nước, hiên ngang bất khuất, không quản gian lao mà thoát ly vào chỗ nước độc rừng thiêng lập căn cứ, quyết sống mái với giặc Pháp nơi tuyến đầu để giành lại độc lập tự do cho nước nhà Việt Nam.

    Để đáp lễ, Khiết tường thuật và trần trình về các vụ án bí ẩn xảy ra trong chòm xóm mà mình đang theo đuổi khám phá cho Hằng biết. Hai chị em cứ thế say sưa trò chuyện qua lại với nhau. Đêm khuya thôi lạnh lẽo bởi tiếng nói cười.

    Khiết dường như cũng quên béng ý định ban đầu. Cậu nhóc bị cuốn hút bởi những câu chuyện hấp dẫn và lối kể tả tài tình của chị Hằng. Khiết cảm thấy chị đầy lý tưởng. Lý tưởng ấy và sự lý thú từ nhiều câu chuyện mà giọng kể ấm áp của chị ta vẽ tạc đã thành công thuyết phục Khiết ở lại thêm một lúc lâu giữa chốn nhị tỳ.

    Con chim cú đã cảnh cáo Khiết hồi đầu hôm, giờ chẳng buồn kêu. Nó đậu yên trên ngọn cây núc nác phía cuối nghĩa trang. Đôi mắt cú vọ xem chừng ngao ngán nhưng vẫn dõi theo cậu nhóc.

    Chị Hằng hừng hực khí thế:

    - Mình phải xung phong đi đầu nếu muốn được ghi công như anh hùng, Khiết ạ.

    Khiết gật gù đồng ý với đôi mắt lấp lánh. Cậu cho rằng chị nói chí lý. Đương trên đà hưng phấn, cậu định bụng ngày mai phải xông pha đi điều tra tiếp, đưa bằng được chân tướng vụ án ra ánh sáng.

    - Gì thì gì, em phải đặc biệt chú ý. Việt gian là dòng giống tàn ác và tác tệ bậc nhất. Trong số bọn giặc ngoại xâm như giặc Tây chẳng hạn, họa may còn những tên có lương tri chứ lũ Việt gian tiệt nhiên không có. Vì ham danh hám lợi, chúng nó phản bội Tổ quốc, bất chấp thủ đoạn, sẵn sàng làm ra đủ thứ chuyện táng tận lương tâm để hiệp trợ đế quốc, thực dân bóc lột dân lành đến tận xương tủy, đàn áp tàn bạo những người chiến sĩ khởi nghĩa cứu quốc chân chính. Ma quỷ cũng chưa tồi tệ, nguy hại bằng thứ Việt gian bán nước cầu vinh. Cái lũ như chúng nó là không thể dung thứ hay dung dưỡng hoặc để sót lại mầm mống. Đối với dòng Việt gian, phải dứt khoát diệt trừ, đào tận gốc trốc tận rễ. Nhớ nhé Khiết.

    Hằng nhấn mạnh khi kết lời. Giọng nói vốn ấm áp của chị ta giờ đây nghe tựa ngọn lửa nóng rực bừng cháy. Độ quyết tâm lẫn căm phẫn giặc, thù hiển nhiên không giấu giếm.

    Còn về phần Khiết, cậu nhóc nhiệt liệt hưởng ứng với Hằng. Cậu nhóc vẫn muốn nghe chị ta kể tiếp những câu chuyện và chia sẻ cùng chị ta về các vụ án mình đang theo. Nếu không phải vì quá khuya để lưu lại chốn nhị tỳ, cậu sức chừng sẵn lòng ngồi mạn đàm thâu đêm suốt sáng với chị Hằng.

    Cậu nhóc sáu tuổi đành từ giã và hẹn sớm mai gặp lại. Chị Hằng mỉm cười và vẫy tay chào Khiết. Khi cậu nhóc vừa bước đi, chị ta thả mắt lơ đễnh nhìn đám nhân trần tía và chậm rãi đưa chiếc nón lên che đầu.

    Cú mèo bay đi, chim heo bay đến. Khiết vô tư nhìn thẳng bước tới, bỏ sau lưng hàng tá đốm lửa ma trơi rờn xanh giăng mắc trong màn đêm. Cậu không biết nạn tai hay chuyện kinh khủng gì sắp sửa xảy đến.
     
    Chì Đen, BCmanga, Soicodoc and 10 others like this.
    Last edited by a moderator: Jan 24, 2025
  7. Can Qua Tiết Trực

    Messages:
    83
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khiết cố gắng chắp nối các đoạn ký ức rời rạc và mơ hồ đang ngổn ngang trong đầu. Đối với cậu, thà rằng chuyện không cuối không đầu vẫn đỡ phải thắc mắc hơn những sự thể khuy khuyết ngang xương. Khiết chẳng nhớ mình đi về nhà thế nào, giải thích với cha mẹ ra sao mà đâu đó đã êm xuôi một cách lạ lùng.

    Bấy giờ, hoạt cảnh sắc nét nhất lưu lại trong đầu Khiết là những cuộc chuyện trò với chị Hằng. Khiết ước chừng suốt ba tuần liền, ngày nào cậu nhóc cũng tìm gặp chị ta. Điểm hẹn thường là một khúc nào đó trên con đường đá đỏ. Tuy nhiên cả Khiết lẫn chị Hằng đều cùng thống nhất lịch trình trước, không đi ra gặp mặt vào lúc đêm hôm khuya khoắt như buổi đầu quen biết.

    Càng thân thiết, chị Hằng dường như càng cởi mở và kể nhiều câu chuyện ly kỳ, táo bạo hơn. Với thanh âm ấm áp quen thuộc, chị nhiệt tình nói cho Khiết nghe về những gian khổ, hiểm nguy, kinh hoàng mà lớp lớp chiến sĩ cách mạng cứu quốc phải đương đầu nơi bưng biền, chiến địa. Đồng thời, Hằng cũng trình bày, lên án mạnh mẽ tội ác của bè lũ Việt gian, thực dân, đế quốc. Kha khá câu chuyện trong số đó lấp ló hình bóng ma quỷ, hoặc phơi bày rõ thảm cảnh.

    Thời điểm này, Khiết vẫn là một đứa nhóc lên sáu và hãy còn sợ ma. Thế nhưng cậu bé mê tít tù tì các câu chuyện của chị Hằng vì những cái kịch tính, gay cấn, giật gân rất riêng biệt cùng cảm giác được kích thích tối đa trí tưởng tượng. Sự lôi cuốn, ma mị đó khiến cậu nhóc khó bề cưỡng lại hay dứt ra. Khiết cảm thấy na ná với cái hấp dẫn từ một bịch bim bim tôm muối ớt thơm lừng, giòn rụm. Dẫu biết rằng nếm xíu là hít hà bởi cay xé lưỡi nhưng mình vẫn không sao ngừng ăn. Cứ thế, cậu nhóc vừa say mê thưởng thức những gì chị Hằng kể tả vừa nổi da gà bởi rộn rạo, hồi hộp theo mạch truyện mặc dù hiện chỉ cách chốn mả mồ mấy trăm bước chân. Ngồi cạnh chị ta, Khiết cảm thấy mình ít nhiều cũng phải gan dạ lên để không bị thất thố.

    Trục đường nối giữa chốn sơn khê heo hút với thị thành phồn hoa dẫu có xa tít mù khơi, mịt mờ bởi muôn tầng lá rừng thấp cao cũng không sao kiềm giữ những sự thể kỳ bí trong lòng dạ. Tạo hóa trêu ngươi, buổi đời thúc quý loạn ly, hết thú đội lớp người lại tới phiên người đang tâm đọa đày người. Để rồi nhân đó, quỷ ma trỗi dậy, hoành hành và sinh sôi, gây cảnh nhiễu nhương trên dương thế... Lẩn quẩn một vòng...

    "Rừng nào cọp nấy", câu nói của ông bà ta vốn mang nhiều ý nghĩa. Song, dù là hiểu theo cách tường minh nhất, vai trò chúa sơn lâm của loài hổ vẫn được nêu rõ. Tự nhiên không thừa mứa máu thịt để thỏa mãn cho tất cả giống loài có sự thèm muốn. Bằng nanh nhọn, vuốt sắc, sức hùm giành chiến thắng trong hàng loạt cuộc giết chóc, chọn lọc tự nhiên mà xác lập ngôi chúa trùm. Thế là chúng no nê với máu tươi thịt sống.

    Mới nghe sẽ thấy lạ. Đối với một con hổ đang nắm ngôi chúa rừng xanh, dư sức mạnh và thừa tốc độ để săn hươu, nai, hoẵng, lợn lòi,... thì chẳng ưu tiên chọn loài người làm con mồi. Máu thịt nhân loại không đủ hấp dẫn các "Ông Ba mươi" đương độ đắc thời ư? Hươu, nai, hoẵng, lợn lòi,... chạy nhanh và dai sức hơn con người khiến cho cuộc săn đuổi và đánh chén kẻ chiến bại sảng khoái, đã nư hơn? Hay là càng về sau vũ khí của nhân loại càng tân tiến, mãnh hổ ngán ngại sự đáng sợ của con người mà không dám tùy tiện làm ẩu? Rất nhiều giả thuyết tồn tại. Tuy nhiên không có ai phỏng vấn được chúa sơn lâm để tìm ra câu trả lời chính xác nhất.

    Mọi giống vật đều trở nên tinh quái theo thời gian. Loài hổ cũng không ngoại lệ. Ấy thế, con cọp già dẫu lão luyện, ranh ma thì lại chẳng còn đủ sức để giữ khư khư ngôi chúa sơn lâm khi mà đám đồng loại đương thì sung mãn ra tay giựt giành. Đồng thời, tuổi già cũng khiến cho việc đuổi bắt hươu, nai, hoẵng,... đâu còn dễ dàng như xưa. Bấy giờ, để bụng không đói, các lão hổ mới chuyển qua săn người ăn thịt.

    Thế rồi máu lại đổ ở miền sơn cước. Người giết hổ vì trả thù hay bởi da, xương, nanh, vuốt, râu hổ đắt giá hoặc là chỉ để thỏa một thú tiêu khiển trịch thượng. Cọp ăn thịt người vì phục hận hay bởi chiếc bụng đói cần lấp đầy hoặc là chỉ để tìm lại thứ khoái cảm chúa sơn lâm đã mất.

    Quá nhiều nguyên do dẫn đến một kết quả. Bất luận sai đúng, tất yếu chẳng bên nào chịu thua bên nào. Nếu nhân loại có súng đạn, đao thương thì cọp già ngoài nanh vuốt còn có ma trành để gieo nỗi kinh hoàng hay chí ít là chẳng thất thế trước đối thủ.

    Có nhiều thuyết về ma trành. Một số cho rằng con hổ sống lâu hóa thành tinh, dùng phép tà ma trói buộc linh hồn những kẻ bị ăn thịt vào kiếp nô lệ. Ma trành phải dẫn dụ đủ một số lượng người nhất định đến để hổ tinh đánh chén thì mới chuộc lại được sự tự do để đầu thai, chuyển kiếp. Bằng không thịt nát xương tan mà hồn phách ngày ngày vẫn chịu đựng đủ thứ dày vò, tra tấn.

    Luồng ý kiến khác lại cho rằng trành có nét tương đồng với ma da. Chúng bất mãn, giận dữ, uất hận, nguyền rủa tứ tung ngũ hoành vì một thân một mình phải chết không toàn thây bởi nanh hùm vuốt hổ. Oán niệm hình thành giữa lam sơn chướng khí, bảy vía ba hồn chẳng còn đủ đầy để giữ vững lương tâm nên hóa thành dạng ma quỷ hung ác. Các con trành này nhắm vào những người đi rừng xấu số, làm họ lạc lối lầm đường để rồi bị ăn thịt. Chứng kiến nạn nhân chết trong tuyệt vọng như bản thân thuở trước, chúng mới chịu tan biến. Hoặc là nhờ có kẻ gánh hộ phận ma trành nghiệt oan mà lời nguyền ứng nghiệm, chúng mới được siêu sinh. Ma trành như vậy đáng thương hay đáng lên án, khó lòng kết luận.

    Song song đó, một thuyết khác lại cho rằng có bàn tay con người, cụ thể là cánh thầy mo thầy pháp, tác động vào để tạo ra ma trành. Lợi dụng sự cù bất cù bơ, nỗi sợ hãi và oán niệm của nạn nhân chết thảm dưới miệng hùm nơi rừng núi hoang vu; bọn họ thu nạp, dung dưỡng và dùng các phép bí mật mà trói buộc, huấn luyện, điều khiển oan hồn như thứ công cụ giết chóc siêu nhiên. Thậm chí, có ý kiến cho rằng, để cáng cân cung cầu luôn cân bằng, một bộ phận thầy mo thầy pháp còn rắp tâm cắt đặt dàn dựng cho cọp ăn thịt người. Nếu thật vậy thì hóa ra con người lại còn độc ác, tàn nhẫn, đáng sợ hơn ma trành và hổ dữ sao?

    Khiết bắt đầu thấy sờ sợ. Thế nhưng cậu nhóc vẫn muốn nghe tiếp. Câu chuyện đầy cuốn hút với cậu. Khiết biết chị Hằng chỉ mới dạo đầu, vẫn còn nhiều điều ly kỳ, hấp dẫn hơn phía sau. Vả lại cậu cũng cho rằng chạy về giờ này sẽ khiến chị ta chê cười là nhát gan. Nghĩ vậy nên Khiết quyết định ở lại.
     
    Chì Đen, BCmanga, Soicodoc and 9 others like this.
    Last edited by a moderator: Jan 24, 2025
  8. Can Qua Tiết Trực

    Messages:
    83
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Người ta vẽ rắn thành rồng;

    Em không nghe chị, đèo bồng một thân.

    Từ đây hết chuyện thần tiên,

    Tình duyên dang dở, muộn phiền bủa vây.

    ***
    Trăng tròn như thể trợn trừng con mắt, hùng hổ thị uy với những người đi đêm bên dưới. Nhân đó, muôn giống côn trùng lẩn khuất khắp cùng đồng thanh tấu lên bản nhạc rừng khuya. Vừa kịch tính, vừa ma mị lạ lùng và có vẻ như mỗi lần âm điệu mỗi khác, không hề trùng lặp. Bưng chưa đủ kín, biền chẳng trũng sâu và rừng rú hoang vu đâu dễ quay đầu. Tự nhiên và giặc giã đều không chừa cho họ đường lùi. Xem chừng đoàn người kia chỉ còn một lối đi thẳng.

    Song, sự mệt mỏi sau một quãng đường dài đã không cho phép họ đi xuyên đêm. Đoàn người dừng lại, đốt lửa, dựng lều nghỉ ngơi. Sương khuya pha loãng hơi người vào làn khói và lá rừng che đầu kín kẽ. Điểm danh thấy số lượng thành viên chẳng thừa chẳng thiếu, ai nấy mới thở phào rồi bắt đầu nói cười giải lao.

    Các gã đều muốn chứng tỏ rằng mình gan dạ hơn phần còn lại. Loạn rừng, cọp beo, trăn sấu, quỷ ma,... lần lượt được nhắc đến, kể tả với thái độ chẳng chút kiêng dè. Thế nhưng sự xuất hiện của một thanh âm lạ khiến bọn họ im bặt tức thì.

    Tiếng ai hát giữa rừng khuya mà nghe sao ai oán, não nùng đến lạ. Dẫu chẳng hiểu trọn lời nhạc nhưng "giọng ca" ấy xem vẻ thật mùi mẫn, nỉ non tựa như đàn bà con gái khóc hờ. Người thưa, đêm lạnh. Mùi rửa mục, ẩm thấp xông lên ở vạt rừng, khiến mũi họng họ thấy lờm lợm.

    Đoàn người nổi da gà, sởn gai ốc khắp thân mình. Bọn họ tự trấn an rằng có thể đấy chỉ là tiếng lũ vượn gọi nhau. Tuy nhiên bất chấp giặc giã, các gã quyết định đốt lửa lớn hơn, thắp thêm nhiều đuốc để đỡ sợ và nằm nhắm mắt cầu nguyện, mong cho trời mau sáng.

    Bọn họ vẫn còn sống lúc ánh dương ló dạng ở đằng đông. Tuy nhiên giống như kẻ ngậm ngải tìm trầm, họ dần ý thức được là bản thân không thể rề rà, nấn ná nơi rừng thiêng nước độc. Thế nên tất cả đều thẳng hướng về xuôi, mang theo đồ đạc, đi thật lẹ làng...

    Chẳng mấy chốc đã tới thời điểm Chính Ngọ. Thái Dương đỏ rực, chễm chệ ngự nơi đỉnh trời và phóng những tia nắng cực kỳ gay gắt xuống bên dưới. Lá rừng dẫu che đầu nhưng chưa tới mức kín bưng, đoàn người vẫn cảm thấy nóng nực, bứt rứt. Bọn họ mong sớm về đến nơi để được giải tỏa những nỗi niềm bực dọc tích tụ bấy lâu.

    Ấy thế, không gian đang sáng trưng tựa như mắc đèn điện bỗng tối sầm. Già trẻ trong đoàn người kháo nhau về việc nhằm lúc ngay sau thời điểm Chính Ngọ, Dương cực sinh Âm mà Thiên Cẩu lại nuốt mất mặt trời là điềm gỡ. Bọn họ co cụm đội hình để có hơi người nhiều hơn cho đỡ sợ. Tuy nhiên tự nhủ còn một đoạn không xa nữa sẽ đi ra khỏi rừng, các gã cũng mừng thầm vì tưởng chừng sắp sửa chấm dứt chuỗi trải nghiệm ma quái, khó chịu này.

    Đoàn người đi thêm cỡ mấy trăm thước thì không gian cũng trở lại trạng thái hưng hửng sáng. Tuy nhiên trời tựa hồ còn lờ mờ trong sương sớm chứ chưa hoàn toàn quang đãng. Người ta dường như chẳng thấy rõ trời trăng gì khi ngó lên trên đầu.

    Giữa màn sương mờ mờ ảo ảo ấy, bọn họ bất ngờ bắt gặp một thiếu nữ. Cô bé này thân người nhỏ nhắn, ăn mặc phong phanh theo lối mạn ngược và đang đeo gùi lên lưng. Tuổi đời của em, đoán chừng chưa quá đôi chín.

    Cô bé đẹp lạ. Bất chấp gió sương sơn cước, em có một làn da trông thật mịn màng và trắng trẻo tựa hoa mơ. Mái tóc màu gỗ mun được búi gọn vừa vặn tô điểm cho vầng trán cao bên trên cặp mày lá liễu. Ngoài chiếc mũi cao cao thon thon, em còn sở hữu một đôi mắt to tròn, long lanh và đen láy. Tuy nhiên nét chấm phá đặc sắc khiến cho khuôn mặt ấy trở nên đầy nổi bật và quyến rũ khác vời chính là đôi môi chúm chím, đỏ thắm như máu.

    Hình ảnh cô bé mạn ngược xinh xẻo đứng lẻ loi giữa rừng kia dễ bề khiến đối phương liên tưởng đến một con nai tơ đi lạc đang ngẩn ngơ tìm đồng loại. Trước nhan sắc đó, các gã sững sờ trong chốc lát vì rạo rực. Bọn họ vốn sống và hoạt động trong điều kiện thiếu vắng hơi hám, bóng dáng đàn bà đã lâu. Thế là giữa lúc trời sinh dị tượng, có vài kẻ trong đoàn người đã không kiềm nổi phần con, nảy lên trong óc những ý đồ đen tối với em.

    Bất bình, một gã đứng tuổi liền khuyên can:

    - Người ta con gái mới lớn mà tụi bây tính dụ dỗ, gạ gẫm là sao. Vừa vừa phải phải thôi. Mới xảy ra điềm gỡ ngay giờ linh xong đó. Đi nhanh về sớm cho lành, đừng có nghĩ bậy làm ẩu.

    Giọng điệu cười cợt, bạn gã đáp lại:

    - Xời! Rừng già hoang vu, mắc mớ gì lo, hả mày. Mồi ngon không chén là phí của trời. Vả lại tụi tao sòng phẵng, có chơi thì chịu chi. Con nhỏ người thượng này nhiều khi còn có lãi từ vốn tự có nữa là.

    Nghe bạn nói năng càn quấy quá thể, gã càng không chấp nhận:

    - Vậy thì mày cũng biết rõ, mình đang ở giữa nơi rừng thiêng nước độc. Có cần tao nhắc không. Hồi hôm qua thằng nào sợ ma rồi run như cầy sấy nguyên đêm. Mày cũng già đầu rồi, biết chừng biết mực giùm một cái. Ông bà dạy không sai đâu. Rừng nào cọp nấy; Đất có thổ công, sông có hà bá. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Mày không sợ trời đất quở phạt thì cũng nghĩ tới vợ tới con ở nhà chứ. Con bé nhìn như vầy, tuổi có khi còn thua thằng nhóc nhà mày đó.

    Tuy nhiên bạn gã cứ cố chấp:

    - Tao mệt mày quá! Sao mày không đi làm thầy tu, thầy bói luôn đi. Con nhỏ người thượng, sợ gì. Mày không muốn thì thôi, đừng xía mỏ vô.

    Liếc nhìn bầu ngực mơn mởn, phây phây của cô em mạn ngược, một tên thanh niên nham nhở cũng hùa theo đồng bọn:

    - Phải đó cha già. Bớt nói đạo lý giùm. Ông cũng vừa gì. Ông có chê tiền và gái đẹp không mà dạy đời tụi tui.

    Nhắm chẳng khuyên can được nữa, gã bực bội bảo:

    - Ừ, tụi mày hay quá à. Tao hết nói nổi tụi mày rồi. Muốn làm gì thì đi khuất mắt tao với anh em giùm một cái. Còn có chuyện gì, tụi bây tự chịu, đừng đổ thừa đồng đội.

    - Biết rồi. Khỏi nói.

    Dứt lời, năm sáu tên tách đoàn, đến tiếp cận cô bé mạn ngược. Nói năng rù rì một hồi, chúng hí hửng vì em đồng ý đi theo vào chỗ khuất. Cô bé vẫn thản nhiên cười ngây ngô rồi đi tới, như thể không hay biết chúng sắp sửa giở trò đồi bại. Hương hồng ma đầy mê hoặc, ngạt ngào dưới từng bước chân em.

    - Tội nghiệp con nhỏ, mới có tí tuổi đầu mà đã bị mấy thằng ôn dịch vật này dụ...

    Ngó theo em, gã đàn ông đứng tuổi ban nãy tặc lưỡi rồi châm thuốc hút.

    Ít phút sau, từ phía xa đã có những tiếng hét thất thanh truyền đến. Song, đó không phải là tiếng kêu của cô bé. Hương hồng ma giờ đây chẳng thể giấu giếm được mùi tanh tưởi của máu. Gượng hơi tàn, tên thanh niên kia lết ra và thét lớn:

    - Ma lai! Chạy đi...

    Lời còn chưa dứt, đầu hắn đã lìa khỏi cổ.

     
    Chì Đen, BCmanga, Soicodoc and 8 others like this.
    Last edited: Jan 24, 2025
  9. Can Qua Tiết Trực

    Messages:
    83
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Một vạt đất rừng, chỗ những cây hồng ma mọc hoang, chuyển hẳn sang màu đỏ. Váy áo xộc xệch, cô bé mạn ngược xõa tóc bước ra và cười một điệu quỷ dị. Khuôn miệng tuy đẫm máu nhưng không thể che đậy những chiếc răng trắng hếu, bén ngót. Em đang cầm trên tay đầu của gã thanh niên kia. Với những ngón tay nhọn hoắc, cô bé đục nát hộp xọ. Ung dung, em uống cạn những máu me, não tủy bắn ra. Đôi mắt em lạnh lẽo đến rợn rùng.

    Xong xuôi, cô bé lại cúi xuống, moi tim móc ruột cái xác không đầu. Em ăn tươi nuốt sống hết chỗ máu thịt bầy nhầy đó, nhìn rất thỏa thuê. Năm tên đồng bọn cũng chịu chung số phận với gã thanh niên càn quấy.

    Gã đứng tuổi và những thành viên còn lại của đoàn người vội vàng lấy súng trường ra bắn về phía cô bé. Tuy nhiên những loạt đạn đều vô dụng. Không có máu chảy ra khi bắn vào thân còn các phần bị xuyên thủng trên mặt thì mau chóng lành lặn. Trong cơn nguy biến, biết đã đụng độ con ma lai hung hãn, bọn họ lập tức bỏ lại tất cả mà cắm đầu trốn chạy để giữ mạng.

    Cô bé ma lai không lấy gì làm gấp vội. Nhai nuốt nốt những miếng cuối, em chậm rãi đưa tay chùi mép, lắc lư đầu cổ và ư a những âm thanh méo mó trong miệng. Rùng mình một cái, em đã rút ruột, thoát ly khỏi cái xác tạm. Khí quản và hai lá phổi xám xịt ló ra trước. Kế đến là quả tim tím ngắt. Cái dạ dày và đùm ruột còn nhễ nhại máu thịt các nạn nhân lộ ra cuối cùng.

    Mùi xú uế, tinh chiên xộc lên nồng nặc. Số tạng phủ ấy dính với đầu cô bé ma lai, bay lơ lửng trên không trung. Em di chuyển tới đâu, dạ quang xanh lè phát ra tới đó. Trông thật gớm ghê và hãi hùng.

    Em không chỉ có một mình. Từ trên chỗ những táng lá ngàn cao cao, khoảng chục con ma lai khác đang "treo thân" lộn ngược mai phục cũng thò đầu, rút ruột nhập cuộc săn mồi. Không gian sẫm màu u tối như thể phận số của đoàn người đi rừng.

    Đoàn người hoàn toàn bất lực trước thảm họa cõi âm giáng xuống đầu mình. Hầu hết thành viên trong đoàn đã bị bầy ma lai xé xác, nuốt sống ăn tươi. Tiếng hú man dại của chúng vang vọng khắp rừng. Tính đến lúc này, chỉ còn gã đứng tuổi và một tên tuổi độ đôi mươi sống sót.

    Tên trẻ tuổi kinh hãi và hoảng loạn đến mức độ tiêu tiểu không tự chủ. Hạ bộ hắn bê bết phân sống, đầm đìa đồng tiện. Tuy nhiên hắn chỉ cố sức cắm đầu chạy thật nhanh, chứ chẳng nhín thì giờ rửa ráy, chỉnh trang. Đối với hắn, khi ma đuổi quỷ rượt như vầy, mạng sống quan trọng hơn mặt mũi.

    Ấy thế, hắn quên mất một điều quan trọng. Tiếng tăm "ma lai rút ruột" đâu phải là nhờ mỗi việc chúng tùy nghi tách cái đầu ra khỏi xác, treo lủng la lủng lẳng lòng dạ của bản thân khi lượn lờ trên không trung mà có. Tương truyền, chúng còn sở hữu một năng lực tuy quái đản nhưng rất đỗi nguy hiểm khác. Theo đó, chỉ cần ăn được phân hoặc dịch thể, ma lai có thể rút ruột từ xa, ăn dần gặm mòn tạng phủ của nạn nhân.

    Hôm nay gã thanh niên đã trúng phải thứ quyền phép tà ma này. Hắn chợt cảm thấy khắp cả vùng bụng đau chói, quặn thắt liên hồi. Mồ hôi hắn tuông xối xả, hạt to như giọt dầu. Cơn sốt cao kéo tới mà thân mình cứ ớn lạnh, co giật. Nôm vẻ gã thanh niên rất nguy kịch.

    Sức cùng lực kiệt, hắn cố trườn lết, mò ra được tới bìa rừng. Ngửa đầu ngó lên không trung, kẻ sắp chết vô cùng sửng sốt và thảng thốt. Trời vẫn cao vời và xanh biếc. Trên đó, bóng nguyệt lờ mờ sánh đôi cùng vầng dương rực sáng, theo một cung cách quá đỗi vô tư lự. Hắn tưởng chừng đã trốn chạy mấy ngày mấy đêm mà sao chỉ như chưa quá thời điểm Chính Ngọ là bao. Hóa ra màn tối chỉ bủa vây và nuốt chửng mỗi bọn họ.

    Đầy chua xót, hắn than van:

    - Trời đất ơi. Con đã làm gì nên tội...

    Bấy giờ cô bé ma lai thứ nhất cũng vừa bay tới. Thay vì những tiếng hú man rợ, em dùng ngôn ngữ con người nói chuyện với hắn ta:

    - Anh từng khoanh tay, trơ mắt, đứng nhìn chúng nó gây tội ác. Đúng chứ?

    Em nói rất khẽ. Giọng điệu nửa như giễu cay giễu đắng, nửa như thương hại đối phương. Khuôn mặt của cô bé ma lai cũng từ từ biến đổi, hóa thành dung mạo của một người con gái khác.

    Tên trẻ tuổi nhận ra khuôn mặt ấy. Hắn đau đớn gật đầu, như thể đồng ý với lời em, rồi ngất liệm. Không một lời trối trăn hay phân bua nào được thốt lên.

    Giữ khuôn mặt vô cảm, cô bé ma lai thong dong bay trở vào rừng. Bỏ lại sau lưng em là cái xác rỗng tếch, mất sạch ruột gan tim phổi và chỉ còn nửa thân trên tương đối nguyên vẹn của hắn. Đám hồng ma mọc hoang chốn rừng già xem vẻ đã no nê máu người.

     
    Last edited: Jan 24, 2025
  10. Can Qua Tiết Trực

    Messages:
    83
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhờ ngậm ngải, gã đứng tuổi nói lý lẽ hồi đầu vẫn còn sống. Gã cảm thấy mình được tiếp thêm một nguồn sức mạnh lớn lao để chạy thoát thân thật nhanh. Bầy ma lai vẫn đuổi theo, chứ chưa chịu buông tha miếng mồi. Không ít con dùng phép phi đầu, nhiều phen kề nanh nhọn sát gáy gã. Số còn lại dường như muốn đỡ phí sức, cứ giữ dạng người, mỗi ngón chân cái đặt trên lưng một con chim heo mà bay đi rượt bắt.

    Tiến eng éc của lũ chim heo, bỗng nhiên trở thành thứ vũ khí khủng bố tinh thần con mồi đầy hiệu quả giữ chốn rừng già. Nỗi sợ mất mạng phủ kín tâm trí gã đứng tuổi. Gã quên hết trời trăng, chỉ còn biết chạy để trốn tránh bầy ma lai.

    Gã chạy như điên, không thể nhớ đã trải qua bao nhiêu ngày đêm. Phải tới khi vấp rễ một cây cổ thụ rồi ngã nhào, gã mới sực tỉnh và nhớ ra. Người ta phải chấp nhận đánh cược rủi may để được ngải bảo vệ. Nếu không kịp về nhờ thầy làm phép giúp nhả ngải ra trước thời gian quy định, sẽ mất tính người hóa thú. Gã từng dự trù, hành trình trót lọt thì sẽ về tới nơi sớm hơn hạn định một ngày. Thế nhưng bây giờ thoát ra khỏi rừng ngay lập tức là bất khả thi với gã.

    Tiếng hú của bầy ma lai, tiếng eng éc của lũ chim heo vọng lại nhức óc đinh tai. Gã chưa muốn chết. Gã vội vàng đứng dậy và mau chóng chạy đi. Thời gian cứ thế, vô tình trôi theo những bước chân bôn tẩu.

    Cho tới lúc phía sau lưng đã yên ắn hẳn, gã đứng tuổi mới dám dừng. Gã thở phào, tưởng như nạn khỏi tai qua. Một chốc sau, gã sực nhớ, mình đã ngậm ngải vượt quá hạn quy định.

    Hoảng sợ, gã vội kiểm tra thân thể. Nanh chưa dài. Mình chưa nổi vằn. Mông chưa mọc đuôi. Cả mừng, gã thầm tưởng bản thân cũng thoát được lời nguyền của ngải.

    Tuy nhiên gã chưa kịp vui mừng bao lâu thì đã phải trả giá cho khoảng thời gian được ngải bảo vệ. Lưỡi gã líu lại, co rút, tê bại và cứng đờ. Lông tóc toàn thân bất ngờ dài ra, dày lên với tốc độ chóng mặt. Gã không hóa hổ. Song, mất đi tâm trí và ý thức của một con người, từ đây gã phải sống kiếp xà niêng nơi rừng hoang tới mãn đời.

    ***

    Câu chuyện được chị Hằng kể tả theo một lối thật nhẹ nhàng. Từ khi mở đầu cho đến lúc kết thúc, chị ta vẫn giữ nguyên giọng kể ấm áp và vẻ điềm tĩnh. Hướng mắt về Khiết, Hằng hỏi:

    - Em thấy câu chuyện như thế nào?

    Trở lại sau chuyến du hành tới miền tưởng tượng, cậu nhóc sáu tuổi đáp lời:

    - Dạ. Chuyện hay, ghê. Chị nhỉ.

    Con ma lai được trí óc của Khiết hình dung ra càng đáng sợ, gớm ghiếc hơn những gì chị Hằng vẽ tạc bằng lời. Cậu nhóc tự nhủ, thật may khi chỗ mình ở không có rừng. Để đỡ sợ và bớt run, cậu chỉ nhìn ngắm chị Hằng đang ngồi đối diện chứ chẳng dám thả mắt ngó cảnh mả mồ.

    Trái ngược với lồng ngực nhỏ bé đương đà hồi hộp kia, ngực áo căng tràn làn khuy của chị Hằng vẫn nhấp nhô đều đặn theo nhịp thở tự nhiên. Khiết cho rằng chị can đảm hơn mình. Cậu bé cố giữ bình tĩnh, không để đầu óc nghĩ quá kỹ về chuyện quỷ ma bậy bạ.

    Làn môi đỏ mọng mỉm một nụ cười, chị Hằng lại hỏi cậu:

    - Khiết có sợ không?

    Gãi gãi đầu và nuốt nước bọt, Khiết thở ra và nói:

    - Dạ. Cũng chút chút. Nhưng mà chuyện chị kể rất hay và có bài học, ý nghĩa. Em rất thích nghe chuyện chị kể ạ.

    Hằng dường như chưa hài lòng lắm với câu trả lời. Chị ta thôi cười. Gõ gõ cánh mũi thon suy nghĩ một chốc, chị bình giọng bảo:

    - Mấy thằng đó toan tính hại đời con gái người ta, chết là đáng.

    Khiết chưa hiểu hết lời chị Hằng nói. Cậu không hình dung được hai chữ "hại đời" kia là sao. Tuy nhiên thái độ nghiêm túc và lý tưởng đầy thuyết phục của chị Hằng khiến cậu nhóc gật đầu đồng ý theo.

    - Làm bậy làm ác thì phải đền tội. Kẻ tiếp tay hoặc phớt lờ cho cái xấu ác diễn ra thì cũng kể như đồng lõa, Khiết ạ. Em còn nhỏ, cần phải học hỏi và trải nghiệm nhiều hơn để lớn lên tử tế, thành danh. Em cũng cần dũng cảm và phấn đấu nhiều hơn nữa. Nhớ nhé Khiết.

    Đầy nhiệt huyết, Chị Hằng kết lời. Đoán chừng để cậu nhóc không hoảng, chị đã mỉm môi cười lần nữa. Trong không khí đó, Khiết lễ phép nói tiếp:

    - Dạ. Em sẽ nhớ lời chị và làm theo gương tốt.

    Nghe thế, chị Hằng tạm ưng ý. Vỗ vai cậu nhóc, chị bảo:

    - Ừ. Thôi, cố gắng lên em trai.

    Khiết lại gật đầu đồng ý. Trên bả vai bé bỏng, cậu nhóc cảm nhận được những ngón tay măng của chị Hằng thật mềm mịn và mát lạnh. Khiết thấy lòng thư thái. Cao hứng, cậu chẳng giấu nổi sự tò mò mà hỏi Hằng:

    - Chị ơi! Em có cái này hơi thắc mắc. Vì sao loài ma đó lại được người ta gọi là ma lai vậy chị? Ma lai vì sao mà có? Có phải là bởi nó do nhiều giống loài ma lai với nhau không chị?

     
    Last edited by a moderator: Jan 24, 2025
  11. Can Qua Tiết Trực

    Messages:
    83
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Tròn xoe đôi mắt tinh nghịch, Hằng vừa cười vừa nói:

    - Em trai có biết lai giống là gì không nè?

    - Dạ. Em cũng không biết nữa... - Khiết thành thật.

    Nghe thế, chị Hằng vẫn giữ một sự vui tươi nhè nhẹ khi ôn tồn giải thích:

    - Thôi thì chị trở lại chủ đề chính nhé. Có nhiều thuyết về ma lai. Tuy nhiên chị nghĩ danh xưng này thiên về tên gọi riêng hơn là để chỉ đặc điểm con ma. Ở Tây Bắc, một số người đồng hóa nó với cà rồng. Cà rồng này khác với quỷ hút máu của phương tây, có thể rút ruột nạn nhân từ xa. Đặc điểm giúp phân biệt cụ thể giữa cà rồng với ma lai là chúng ngoặc ngược chi dưới, xỏ ngón chân vô lỗ mũi mà bay đi thay vì phi đầu. Nếu ăn thịt con trâu trắng mắt đỏ đi hoang, sẽ mắc phải lời nguyền, hóa thành loài ma quỷ này.

    Ngừng một lát, Hằng tiếp tục:

    - Còn theo người Tây Nguyên, ma lai là một giống loài riêng. Tương truyền thuở xưa ma lai có cái mào trên đầu để phân biệt với con người. Sau thấy nó bị lùng sục, đuổi giết quá nên Giàng - tức Ông Trời của người miền núi, mới thương tình cho ma lai có bề ngoài giống nhân loại. Ngày nó sống như người, đêm đến thì phi đầu hoặc cưỡi chim heo mà đi rút ruột, gây nạn tai cho buôn làng. Họ cũng cho rằng ma lai thường là hệ quả của một lời nguyền truyền đời, tiềm tàng và khởi phát sau những hiện tượng lạ. Tuy nhiên có nhiều cái vì không cắt nghĩa được mà bị đổ hết cho ma lai. Một số kẻ ác ôn còn mượn chuyện ma lai để vu oan giá họa, sách động bản làng giết hại người khác vì tư thù. Thứ như vậy thì còn nguy hại hơn cả ma quỷ, Khiết ạ.

    Xoay xoay vành nón, Hằng kể nốt:

    - Ngoài ra còn một thuyết lý giải về nguồn gốc của ma lai ở các nước Cao Miên, Xiêm La, Mã Lai,... nữa. Theo đó thì ma lai đầu tiên là một phi tần người Chân Lạp. Vì phạm tội, cô ta bị vua Xiêm tuyên án hỏa hình. Trước khi ra pháp trường, cô ta đã xin được lọ thuốc kháng lửa từ một phù thủy cao tay ấn. Tuy nhiên vì uống muộn, thuốc chưa ngấm đều toàn thân để phát huy công dụng tối đa. Cơ thể cô ta bị thiêu rụi, chỉ còn cái đầu và lục phủ ngũ tạng là nguyên vẹn. Mang oán niệm, cô ta lưu lại dương gian gieo rắc kinh hoàng và ban phát sức mạnh ấy cho một số phụ nữ uổng tử.

    Tiếp thu thêm kiến thức mới, Khiết rất thích. Nghe chị Hằng giảng giải, cậu gật gù và bày tỏ sự cảm ơn. Song, Khiết vẫn còn sợ ma.

    Cậu nhóc cảm thán:

    - May là ma lai chỉ là ma rừng, chị nhỉ?

    Đều giọng, Hằng trả lời cậu:

    - Cũng tùy, em ạ. Như thuyết thứ ba mà chị vừa nói chẳng hạn. Nhưng em có thể thấy con người nếu tàn tệ, độc ác thì hoàn toàn có thể trực tiếp hay gián tiếp tạo ra ma lai hoặc biến bản thân thành ma quỷ.

    Miệng nói, tay chị Hằng liên tục xoay xoay vành nón lá. Hình ảnh đó làm Khiết gợi nhớ đến các màn ảo thuật mà những ngón tay măng tinh xảo của chị ta từng biểu diễn. Mỗi khi trò chuyện đã đời rồi, lúc chuẩn bị ra về, chị Hằng cũng xoay đều rồi lấy nón lá đội đầu. Chị từ biệt và dặn Khiết nhắm mắt lại đếm tới hai mươi. Lúc mở mắt ra cậu nhóc sẽ trông thấy chị Hằng chỉ còn là cái chấm nhỏ phía xa.

    Khiết rất có cảm tình với Hằng. Cậu nhóc nhìn nhận Hằng là một người chị thú vị và đầy lý tưởng. Cậu không hề thấy chán khi trò chuyện nhiều giờ liền với chị ta.

    Từ những câu chuyện chị Hằng kể, một chân trời mới lạ và lý thú mở ra với cậu nhóc lên sáu. Khiết mộng mơ về việc sau này lớn khôn sẽ hành hiệp trượng nghĩa, giúp ích cho đời. Đồng thời, vô hình trung cậu tự cảm thấy không thể đội chung trời với phe cánh Việt gian, bè phái xấu xa ác độc, các phe nhóm vì ham danh hám lợi sẵn sàng bức hại người ngay. Khiết còn ngô nghê nhưng manh nha một lý tưởng chính nghĩa trong khối óc non nớt. Nhiều phen chị Hằng cười xòa nhưng cũng biểu lộ vẻ ưng ý khi cậu tỏ ra căm thù và hăm hở đòi "tuyết hận" những kẻ xấu chưa gặp mặt, biết tên.

    Đám nhân trần tía mọc hoang đã sạch nhẵn những đóa hoa lam. Chẳng còn ai ra thu hái dẫu còn mùa. Chị Hằng không bàn nhiều về cây thuốc nữa, Khiết cũng chẳng biết thảo luận gì hơn. Cậu trộm nghĩ, có lẽ người ta khoái ra tiệm mua thuốc sẵn có cho nhanh chóng và tiện lợi chứ không mấy ai lăn xả như chị Hằng.

    Cậu nhóc không thích bệnh tật. Vì vậy cậu cũng chẳng gặng hỏi chị Hằng xem số nhân trần tía kia chị đã chế biến thế nào. Cậu vẫn bị hấp dẫn bởi những cuộc phiêu lưu mạo hiểm trong tưởng tượng và thích nghe chuyện lạ kỳ đó đây hơn. Vì vậy Khiết chẳng muốn thất thố để làm chị Hằng phật lòng, mất vui rồi nhận về sự im lặng.

    Cây núc nác đứng từ xa như thể nhìn cảnh vật nghĩa trang và con đường đá đỏ vắng vẻ mà lè lưỡi lắc đầu.

    Cậu nhóc rất thích thú với màn ảo thuật trên. Ấy thế, cậu chưa muốn chị Hằng rời đi. Vì vậy Khiết quyết định mở rộng chủ đề, hỏi thêm để kéo dài thời gian tán gẫu:

    - Chị Hằng ơi! Chị đã từng thấy ma lai chưa?

    Cầm chiếc nón lá lên đội đầu, Hằng cười bí hiểm:

    - Em đoán xem?

     
    Last edited: May 25, 2025
Trả lời qua Facebook
Loading...