Sao Băng Qua Trời Tác giả: Tiên Nhi Thể loại: Ngôn tình Văn án: Trận hỏa hoạn trên chiếc du thuyền khiến Lạc Tử Hân và Du Thiên Thuận trong phút chốc trở thành hai đứa trẻ mồ côi. Lạc Tử Hân được Lý Hạo Nam đưa về cưu mang với danh nghĩa là con dâu tương lai của mình. Mang thân phận vợ chưa cưới của cậu chủ Lý Hạo Nhiên từ khi còn nhỏ, Lạc Tử Hân phải thay thế mẹ Hạo Nhiên chăm sóc cho cậu từng bữa ăn, giấc ngủ. Trải qua bao năm tháng kề cận, Lý Hạo Nhiên đem lòng yêu tha thiết "cô vợ hờ" hơn tuổi. Thế nhưng, Lạc Tử Hân chỉ xem Lý Hạo Nhiên như một người em trai, còn trái tim của cô từ lâu đã ôm ấp bóng hình người bạn thân cách vách Du Thiên Thuận. Thời gian thấm thoát trôi và sự thật đằng sau vụ hỏa hoạn năm xưa dần hé lộ khiến cả ba người bị cuốn vào dòng chảy xiết của yêu thương cùng oán hận. [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tiên Nhi Đăng ký đọc truyện: Đăng Ký
Chương 1: Thói Quen Khó Bỏ - 1 Bấm để xem Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên. Cây bút trên tay Tử Hân dừng lại hết mấy giây. Cô khẽ thở dài rồi tiếp tục cúi xuống trang giấy, cất giọng vừa đủ cho người bên ngoài nghe. - Cậu chủ vào đi. Tối nào cũng vậy, như một thói quen từ khi còn nhỏ, sau khi học bài xong, Hạo Nhiên sẽ vào phòng Tử Hân, ngồi lặng ngắm cô hồi lâu mới quay trở về phòng mình. Hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa bước vào, anh liền leo lên giường, đưa đôi mắt đen với hàng lông mi dài buồn nhìn về phía chiếc bàn có cô gái đang cặm cụi bên những chồng sách vở. Nhớ khi còn nhỏ, anh thường xuyên giả vờ ngủ quên trên giường của Tử Hân. Và những lúc như vậy, cô đều nhẹ nhàng đỡ đầu kê gối, đắp chăn cho anh, nếu anh có trở mình thì cô sẽ khẽ vỗ về và hát một bài hát ru rồi lẳng lặng trải tấm đệm nhỏ xuống dưới sàn mà ngủ. Thế nhưng, khi Hạo Nhiên vừa chạm ngõ cổng trường cấp hai. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên ngày càng xa hơn, mà người tạo ra khoảng trống đó là cô chứ không phải ai khác. Cô chẳng còn âu yếm dỗ dành mỗi khi anh buồn hay lo lắng quan tâm những lúc anh đau ốm như ngày trước. Sau vài lần thấy cô ôm gối và mền sang căn phòng trống kế bên để ngủ, anh thôi không cố tình nán lại nữa. Ba của Tử Hân, Lạc Tử Lâm và ba của Thiên Thuận, Du Thiên Thành đều là nhân viên dưới quyền Lý Hạo Nam. Lạc Tử Lâm đảm nhiệm vị trí trợ lý chủ tịch công ty Nam Thành, còn Du Thiên Thành chỉ là giám đốc một chi nhánh nhỏ. Lý Hạo Nam ưu ái trợ lý thân cận và Du Thiên Thành hơn các nhân viên khác, ngoài thời gian làm việc ra luôn không câu nệ thân phận, xem cả hai như người nhà. Những chuyến du lịch sang chảnh trong và ngoài nước của gia đình ông luôn có mặt họ. Biến cố xảy ra vào cái đêm mùa hè cách đây mười sáu năm. Chiếc du thuyền mini sang trọng trên biển đột nhiên bốc cháy dữ dội và thiêu sống cả Lạc Tử Lâm cùng Du Thiên Thành, khiến hai đứa trẻ vốn đã mồ côi mẹ lại mất luôn cả ba. Lúc tai họa ập đến, Tử Hân theo Thiên Thuận lên boong tàu chơi nên cô và anh may mắn thoát khỏi tay tử thần, cùng với Lý Hạo Nam vì ra thuyền nhỏ lấy thùng rượu của nhân viên đưa tới mà tránh được thảm nạn. Sau khi hoàn tất tang sự cho cấp dưới, Lý Hạo Nam đã cưu mang hai đứa trẻ đáng thương Lạc Tử Hân và Du Thiên Thuận. Ông đưa cả hai đến sống cùng người chị họ xa của mình trong căn nhà nhỏ sau núi, nơi đó cũng chính là trang trại trồng nho của công ty Nam Thành. Một năm sau, mẹ của Hạo Nhiên, bà Triệu Tú Lan đột ngột ngã cầu thang qua đời. Lý Hạo Nam liền đón Tử Hân vào Lý gia nuôi nấng, nói đúng hơn là để cô bên cạnh chăm sóc cho Hạo Nhiên lúc đó mới tròn sáu tuổi, còn Thiên Thuận vẫn ở lại cùng với dì Lưu. Tuy người hầu trong nhà có rất nhiều nhưng từ ngày mẹ mất, cậu bé Hạo Nhiên không để cho bất cứ ai chạm vào mình, không ăn cũng chẳng uống. Lý Hạo Nam thấy trước kia Hạo Nhiên thường lẽo đẽo đi theo Tử Hân mỗi lần cô cùng ba mình ghé qua Lý gia nên đã nảy ra ý định đón cô về. Vào Lý gia với danh nghĩa vợ tương lai của Hạo Nhiên, Tử Hân luôn làm tròn bổn phận được giao phó, cô chăm chút cho "chồng hờ" từng bữa ăn, giấc ngủ. Thời gian cứ thế trôi mau, những đứa trẻ ngày nào giờ dần lớn khôn. Trong tâm tưởng của Hạo Nhiên đã vô hình xem Tử Hân là vợ mình thật, anh yêu cô bằng cả tấm chân tình của một gã trai mới chớm biết những rung cảm đầu đời. Kim giờ của chiếc đồng hồ nhích dần về số mười một, Hạo Nhiên vẫn ngồi như bất động, nhìn đau đáu về chiếc bàn học. Anh biết Tử Hân đang cố tình tỏ vẻ bận rộn, chẳng rõ từ bao giờ mà ngay cả trò chuyện bình thường với nhau cô cũng rất kiệm lời, nếu không muốn phũ phàng nói thẳng ra là cô đang tránh né. - Em không đi ngủ sao? Khuya lắm rồi đó. - Cậu về ngủ trước đi, tôi vẫn chưa học xong. - Tôi làm em thấy khó chịu lắm đúng không? - Sao cậu lại hỏi vậy? Tôi có khó chịu gì đâu. Tử Hân thôi không viết nữa, quay đầu nhìn Hạo Nhiên. Đã rất lâu rồi, cô chưa lần nhìn thẳng vào gương mặt đẹp như tượng tạc này. - Tôi không phiền em nữa, em ngủ sớm đi. Hạo Nhiên thở dài ảo não, chống tay đứng dậy, cất tiếng thật buồn rồi đi thẳng một mạch. Về đến phòng, anh buông mình ngã phịch xuống gối, mắt trân trân nhìn lên trần nhà. Người ở gần nhau sao cứ ngỡ xa tận bên kia bờ đại dương. Ngày nào cũng phải chứng kiến cảnh Tử Hân sóng đôi cùng Thiên Thuận đi đi, về về khiến anh vô cùng khó chịu. Cô vui vẻ ngồi xe buýt cùng người ấy chứ chưa từng một lần cùng anh chung xe tới trường.
Chương 2: Thói Quen Khó Bỏ - 2 Bấm để xem Năm cô học lớp sáu, anh học lớp bốn, hai trường cách xa nhau, anh nôn nao muốn mau chóng được lên cấp hai. Năm cô vào lớp mười thì anh đang lớp tám, thế là anh lại ao ước cho thời gian trôi nhanh. Đến lúc vào chung một trường đại học, Tử Hân đăng ký tín chỉ trật giờ hoàn toàn với thời gian học của Hạo Nhiên. Anh chỉ có thể sắp xếp lịch học buổi chiều vì buổi sáng bản thân còn phải theo thầy luyện võ và bắn súng. Ở phòng kế bên, Tử Hân cũng chẳng khá hơn, lòng cô nặng trĩu những nghĩ suy. Bao tháng ngày bên nhau, cô thương Hạo Nhiên chẳng khác nào người thân ruột thịt. Giây phút vừa đặt chân đến Lý gia, nhìn thấy cậu bé nhỏ con ngồi thu lu trong góc phòng, mắt ngấn đầy nước, lộ vẻ sợ hãi, cô đã ôm lấy cậu vào lòng và thầm thì rằng cô sẽ bảo vệ và chăm sóc cậu. Mãi cho tới ngày Hạo Nhiên tốt nghiệp cấp một, Thiên Thuận đột nhiên nói cho cô biết anh đang nghi ngờ cái chết của ba họ có liên quan đến Lý Hạo Nam. Số là trước đây, trong một lần Du Thiên Thành say rượu, ông vô tình ca thán rằng Lý Hạo Nam chính là nguyên nhân khiến ông lâm vào cảnh gà trống nuôi con, khiến con ông phải mất mẹ. Theo như lời Du Thiên Thành thì ông và Lý Hạo Nam vốn là bạn học thời cấp ba. Sau một thời gian bất ngờ gặp lại, Lý Hạo Nam ngỏ lời mời ông cùng chung sức thành lập công ty Nam Thành, chuyên sản xuất và phân phối rượu. Thỏa thuận giữa họ rất đơn giản, Lý Hạo Nam góp tiền, còn Du Thiên Thành góp công, lời lãi sẽ chia đôi. Thế nhưng, khi công ty bắt đầu gặt hái những thành công bước đầu và dần lớn mạnh thì Lý Hạo Nam trở mặt, ông nói nguồn vốn của công ty không đủ và yêu cầu Du Thiên Thành chạy tiền góp cổ phần, nếu không có, buộc lòng phải gọi cổ đông bên ngoài vào. Cũng vì quá tin tưởng vào người bạn học nên thỏa thuận lúc thành lập Nam Thành chỉ là trên môi miệng, các giấy tờ chỉ đứng tên mỗi Lý Hạo Nam. Du Thiên Thành đành ngậm ngùi đồng ý giữ chức vụ giám đốc một chi nhánh tỉnh và nhìn tất cả công sức của mình mất trắng vào tay người bạn thân. Mẹ của Thiên Thuận vì uất ức việc chồng mình làm dã tràng xe cát mà lâm bệnh nặng rồi qua đời. Nhìn công ty Nam Thành bé nhỏ ngày nào càng lúc càng bành trướng trên thương trường khiến Du Thiên Thành không cam tâm, đã hơn một lần ông tìm đến Lý Hạo Nam thương lượng nhưng chỉ nhận được nhận lời ôn tồn khuyên ông nên an phận với chức danh và vị trí hiện tại. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên khiến cả Thiên Thuận và Tử Hân càng thêm ngờ vực chính là bà Triệu Tú Lan cùng người thừa kế tương lai của tập đoàn Nam Thành, cậu bé Lý Hạo Nhiên ngay từ đầu đã không xuất hiện trên chiếc du thuyền định mệnh đó. Đã rất nhiều lần, Tử Hân lẻn vào thư phòng của Lý Hạo Nam mỗi khi ông đi công tác vắng nhà nhưng đều không phát hiện được gì. Dẫu biết rõ chẳng ai dại đến mức giữ lại những thứ tố giác chính mình nhưng cô vẫn luôn hy vọng sẽ tìm ra ít manh mối nào đó, để rồi thất vọng mãi là thất vọng. Chẳng còn cách nào khác, cô và Thiên Thuận đành cùng nhau nhẫn nại chờ đợi và âm thầm truy lùng dấu vết của người đã lái chiếc thuyền nhỏ đến đưa rượu năm xưa. Thế nhưng bao nhiêu năm trôi qua, các tay thám tử rong ruổi mãi vẫn không thể có được tin tức về người đàn ông này, dù chỉ là một chút. Số tiền mà cô và anh được thừa hưởng từ ba mình cũng cạn dần cạn mòn. Ánh điện hai căn phòng cách vách đồng loạt vụt tắt. Tử Hân tựa người vào ô cửa kính, phóng tầm mắt nhìn ra ngọn núi phía xa. Nơi ấy đen kịt một màu, điểm xuyết một vài ngọn đèn cao áp mờ ảo. Tia nắng ấm của trái tim cô đang ở đó, không biết bây giờ anh đã ngủ hay chưa. Đang mơ màng thì tiếng chuông điện thoại trên tay khẽ vang lên, màn hình hiện rõ dãy số mà cô thuộc nằm lòng và chẳng cần lưu tên cũng biết đó chính là Thiên Thuận. - Anh chưa ngủ sao? - Em cũng vậy mà. Đang nhớ anh phải không? - Ừm. – Cô ngại ngùng đáp khẽ. - Anh cũng rất nhớ em. Làm sao bây giờ nhỉ? Dù vừa gặp nhau giấc chiều nhưng vẫn thấy rất nhớ. - Thiên Thuận, ngày mai, em đến trang trại gặp anh, anh nhớ đừng đi đâu nhé. - Được, anh chờ em, Tử Hân, chúc ngủ ngon. - Anh cũng vậy. Áp chiếc điện thoại vào lòng, cô nghe tim mình đang đập liên hồi. Bên anh bao nhiêu năm, ngỡ đã rất quen thuộc, thế nhưng, lúc chiều đột nhiên anh ngỏ lời yêu thương khiến cho cô thẹn đến độ bỏ chạy sái cả chân. Trước đây, Tử Hân cứ tưởng chỉ có cô đơn phương thích anh mà thôi, bây giờ biết anh cũng thầm thương trộm nhớ mình bấy lâu nay, cô thấy vô cùng mãn nguyện. Những mong nhanh chóng đưa kẻ thủ ác ra ánh sáng, trả thù cho ba rồi sẽ cùng anh đến một nơi thật xa, thật yên bình, xây dựng tổ ấm và sống vui vẻ cạnh nhau suốt kiếp.
Chương 3: Lời Nguyện Bên Thác Hoa - 1 Bấm để xem Tử Hân đến ngồi bên chiếc bàn ăn đã bày biện sẵn, qua hơn mười phút mà Hạo Nhiên vẫn chưa xuất hiện, bình thường dù là ngày cuối tuần, không phải tới võ quán thì anh cũng dậy rất sớm và cùng cô dùng bữa. - Cậu chủ chưa thức sao dì? – Cô quay sang nhìn dì Hà. - Chắc hôm nay được nghỉ nên cậu ấy ngủ thêm một chút. Tối hôm qua lại xuống lục rượu uống.. Thấy Tử Hân thản nhiên cầm chiếc bánh mì ăn vội, dì Hà thôi không nói nữa, lặng lẽ lui vào trong bếp dọn dẹp. Đưa mắt nhìn phần ăn và chiếc ghế đối diện rồi lại nhìn lên phía cầu thang, cô khẽ thở dài. Có những thứ đã thành thói quen, một ngày kia không lặp lại sẽ vô hình khiến người ta cảm thấy hụt hẫng. Nuốt xong mẩu bánh cuối cùng, cô vội vàng trở lên lầu. Đôi chân nửa muốn bước vào phòng anh, nửa lại thôi. Chần chừ hết mấy phút, cô đi thẳng về phòng mình, lấy chiếc túi xách rồi nhanh chóng quay xuống. - Cháu ra sau núi một lát. Nếu chút nữa mà cậu chủ vẫn chưa thức thì dì lên xem cậu ấy thế nào nhé, lỡ đâu lại sốt.. - Vâng, cô chủ. Nhìn bóng dáng Tử Hân khuất dần sau cánh cổng, dì Hà lắc đầu ảo não. Con người càng trưởng thành càng trở nên lạnh lùng, vô cảm. Trước đây, khi Triệu Tú Lan qua đời, dì Hà đã rất lo lắng cho Hạo Nhiên, đến lúc cô xuất hiện, bà mới yên tâm nhẹ nhõm phần nào. Tuy chỉ nhỉnh hơn hai tuổi nhưng cô chăm sóc Hạo Nhiên tỉ mỉ, chu đáo chẳng khác người lớn. Rồi thời gian đã khiến cô bé ấm áp ngày nào thay đổi. Nếu là lúc trước, khi thấy Hạo Nhiên chưa thức, có lẽ cô đã chạy như bay vào phòng mà xem thử, chứ không điềm nhiên ăn uống rồi chỉ dặn dò mấy câu và đi mất dạng thế này. Trang trại Lý gia đang vào mùa thu hoạch, những chùm nho lúc lỉu ánh lên dưới nắng vàng trông vô cùng thích mắt. Tử Hân sóng bước cạnh Thiên Thuận, thoăn thoắt cắt lấy từng chùm trái mọng cho vào chiếc giỏ trên tay anh. Đám người làm trông thấy cô liền rôm rả chào hỏi. Đến lúc cô đi qua lại túm tụm bàn tán xôn xao. Ngoại trừ người bên ngoài, trên dưới Lý gia đều biết cô chính là nữ chủ nhân tương lai của họ, chỉ là quãng thời gian tám năm trở lại đây, cô chẳng bao giờ sánh đôi cùng Lý Hạo Nhiên mà cứ ở bên Thiên Thuận như hình với bóng, cùng nhau đi học, cùng nhau làm vườn nho, có lúc còn dắt nhau leo tuốt lên núi ngao du nữa. - Phía thám tử có thông tin gì chưa anh? – Tử Hân nghiêng người hỏi khẽ. - Vẫn chưa. - Lúc cùng anh nhảy từ boong tàu xuống thuyền nhỏ, em hoảng loạn quá nên không nhớ rõ mặt ông ấy, anh chắc người trong ảnh là ông ta chứ? - Đương nhiên chắc chắn. Lúc ở cùng ba dưới chi nhánh tỉnh, anh đã gặp ông ấy một lần trong đoàn vệ sĩ hộ tống Lý Hạo Nam đi thị sát. Anh đang nghĩ có khi nào ông ấy bị thủ tiêu rồi không? - Cũng có thể. Nếu như vậy thì chúng ta chẳng còn hy vọng gì nữa rồi. Manh mối duy nhất đấy. Thiên Thuận mỉm cười, nắm tay cô dắt đi vòng vèo hết mấy hàng nho rồi trao chiếc giỏ đầy ắp cho một người làm, xong, kéo cô thẳng ra sau núi. Thường thì cuối tuần nào anh cũng lên núi cùng thầy mình thiền định nhưng hôm nay cô đã dặn dò nên anh đợi để đưa cô theo luôn. Qua hơn hai tiếng đồng hồ, cả hai đã lên đến đỉnh. Tuy cùng anh lên núi nhiều lần nhưng đây là lần đầu cô leo cao như vậy. Dãy núi đẹp tựa tranh họa này như một ranh giới phân cách tỉnh J và thành phố K. Đứng từ trên cao, có thể nhìn thấy phía xa tít đó chi chít những ngôi nhà cao tầng thu nhỏ hệt mô hình đồ chơi của Hạo Nhiên ngày bé. Tử Hân chưa bao giờ đặt chân đến thành phố được mệnh danh là thủ phủ của nước X đó. Đi hết mấy con suối, cả hai dừng chân trước một ngôi nhà ẩn mình dưới những tán cây. Thiên Thuận đưa tay vén nhành trúc xõa, dắt cô vào tận bên trong. Quang cảnh ngôi nhà ba gian gợi niềm hoài cổ, yên bình làm lòng người cũng lắng lại. Anh vừa cất tiếng chào thì một ông lão, trạc chừng bảy mươi tuổi, da mặt hồng hào, râu trắng dài xuống cổ, ung dung bước ra. Dáng người tuy khá nhỏ nhưng tiếng nói như chuông vang. - Cô gái này.. - Cô ấy tên Lạc Tử Hân, là.. - Là con dâu của Lý Hạo Nam, vợ tương lai của Lý Hạo Nhiên đúng không? Dứt lời, ông cười lớn, tay vuốt nhẹ chòm râu. Thiên Thuận khẽ gật đầu còn Tử Hân chỉ biết im lặng. Cái danh xưng hão này cô thật chẳng muốn mang thêm chút nào, cũng may là ở trường đại học không có ai biết. - Tử Hân, đây là Diệp sư phụ, em mau chào thầy đi. – Thiên Thuận quay sang cô, dịu giọng. - Diệp sư phụ, chào thầy, nghe danh thầy đã lâu, giờ con mới được gặp mặt. - Từ sau khi giao võ quán lại cho các đệ tử trông coi, cũng đã mười mấy năm, ta không còn lui xuống núi nữa, con không thấy cũng là lẽ đương nhiên. – Diệp sư phụ khẽ cười.
Chương 4: Lời Nguyện Bên Thác Hoa - 2 Bấm để xem Ấm trà trên chiếc bàn gỗ dần cạn, Thiên Thuận cùng Diệp sư phụ thủng thẳng cùng nhau đàm đạo về các thế võ và nguồn gốc của chúng. Tử Hân ngồi kế bên, lặng lẽ quan sát xung quanh. Cô không phải người luyện võ nên cũng chẳng hiểu họ đang nói gì. Diệp sư phụ là một võ sư có tiếng, mối quan hệ giữa ông và Lý Hạo Nam cũng rất thâm tình. Nghe đâu Lý Hạo Nam và Du Thiên Thành đều từng là võ sinh được chính Diệp sư phụ chỉ dạy. Thế nhưng, từ ngày võ quán khai trương, ông lui về trên núi ở ẩn, còn Lý Hạo Nam bận bịu liên tục với việc mở rộng các trang trại và phân xưởng nên sau khi gởi gắm Thiên Thuận cho ông thì cũng rất ít khi ghé thăm. Trong lòng Tử Hân rối bời những nghĩ suy, nếu như Lý Hạo Nam là cố ý hại chết Du Thiên Thành thì tại sao lại để cho con trai ông ấy sống sót, còn cho ăn học tới nơi tới chốn rồi gởi thầy học võ nữa, lẽ nào ông không sợ có một ngày anh biết được và quay lại trả thù ông sao. - Hạo Nhiên vẫn khỏe chứ? Diệp sư phụ nhấp nhẹ chén trà, hướng đôi mắt sáng như ánh sao trời sang phía Tử Hân. Bắt gặp ánh nhìn ấy, tay chân cô bất giác run lên bần bật, lòng những mong Thiên Thuận mau mau dắt mình rời khỏi nơi này. - Vâng, cậu chủ vẫn khỏe ạ. – Cô cúi đầu, nhỏ giọng. Nhận thấy người bên cạnh khá bối rối, Thiên Thuận nhấc ấm trà rót thêm vào chén của Diệp sư phụ, cười nhẹ. - Hạo Nhiên đã gần hoàn tất chương trình ở võ quán rồi, chắc không bao lâu nữa sẽ đến chào thầy thôi. - Ừ. Ta cũng rất mong được gặp lại thằng bé. Sau khi ăn vài cái bánh bao lót dạ, cả hai tạm biệt Diệp sư phụ rồi cùng nhau trở xuống. Anh cẩn thận dìu cô đến bên ngọn thác hùng vĩ cách đỉnh núi không xa. Đang là mùa hè, hai bên bờ thác phủ đều một thảm hoa Đỗ Quyên đỏ rực. Từ khe núi cao, dòng nước bạc đổ xuống, tung bọt trắng xóa như bức rèm khổng lồ đu đưa trong gió chiều. - Anh, em thấy Lý Hạo Nam trước giờ đối với chúng ta đều rất tốt, có khi nào là chúng ta hiểu lầm ông ấy không? Có khi nào, đó chỉ là một tai nạn? - Anh không thể chắc chắn điều gì cho đến khi có bằng chứng chính xác. Chỉ là, nếu không tìm ra sự thật, anh sẽ sống trong dằn vặt và nghi ngờ cả đời. Đưa tay ngắt một nhành hoa, anh cẩn thận cài lên mái tóc cô. Màu hoa rực rỡ tuyệt đẹp hệt như người con gái anh yêu vậy. Tử Hân nhìn vào mắt anh, khóe môi khẽ mỉm cười. - Thiên Thuận, anh có biết ý nghĩa của loài hoa này không? - Loài hoa này tượng trưng cho tình yêu đôi lứa, tình nghĩa vợ chồng son sắt, thủy chung. Cô nhẹ nhàng tựa vào vai anh, khép hờ đôi mi, chìm trong giai điệu du dương của núi rừng, của thác đổ, và lắng nghe anh kể câu chuyện cảm động mà chua xót về những đóa hoa được mệnh danh là loài hoa mang đến hạnh phúc và thịnh vượng cho con người. Truyền thuyết nói về vị vua nước Thục tên gọi Đỗ Vũ, vì bị gian thần hại chết mà hóa thành chim Đỗ Quyên, ngày ngày cất tiếng kêu ai oán trong vườn hoa của hoàng hậu. Để rồi, khi biết đó là chồng mình, hoàng hậu đau buồn đến sinh bệnh mà qua đời, linh hồn hóa thành loài hoa đỏ rực như ánh lửa, nở khắp núi đồi. Đó chính là hoa Đỗ Quyên. Hoa Đỗ Quyên và chim Đỗ Quyên suốt đời gắn bó bên nhau, trở thành câu chuyện truyền kỳ bất hủ chốn nhân gian. - Chuyện buồn quá anh. – Cô gỡ nhành hoa trên tóc xuống, cất tiếng xa xôi. - Nhưng đến cuối cùng cả hai vẫn có thể ở gần bên nhau mà. – Anh nắm lấy bàn tay cô, siết chặt. - Anh, em sẽ luôn ở bên anh, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, em tin đến cuối cùng, chắc chắn chúng ta vẫn sẽ ở cạnh nhau. Nhìn đôi mắt long lanh kiên định của cô, niềm hạnh phúc trong anh dâng cao tựa sóng trào. Có câu nói này, anh chẳng còn mong gì hơn nữa, cảm thấy bản thân thật may mắn khi cuộc đời đã ưu ái mà cho anh được gặp cô, quen biết và yêu cô. - Tử Hân, anh sẽ dùng cả đời để bảo vệ em, trừ phi là anh không còn thở nữa. - Anh nói cái gì vậy chứ? Anh phải bảo vệ chính mình, nếu anh mà giống vua Đỗ Vũ, em cũng sẽ giống vị hoàng hậu ấy cho coi. Thiên Thuận bật cười, véo nhẹ đôi má hồng. Anh thích bộ dạng giả dỗi hờn này của cô, trông đáng yêu vô cùng. Bàn tay rắn chắc nhẹ luồn qua mái tóc, vòng ra sau chiếc cổ trắng nõn. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. Tử Hân cảm nhận làn hơi thở ấm nóng từ anh đang tỏa lan khắp nơi trên mặt mình. Nụ hôn đầu tiên còn nhiều bỡ ngỡ, chỉ như cánh chuồn chuồn lướt nước nhưng đem đến bao nhiêu xúc cảm. - Tử Hân, anh yêu em. Nghe lời yêu khẽ thì thầm bên tai, Tử Hân bẽn lẽn vùi đầu vào lòng anh. Tình yêu là điều gì đó quá ư tuyệt diệu, nó khiến người ta lâng lâng giữa tầng hạnh phúc, vừa vui sướng vì có được, lại lo sợ bị mất đi. Lúc này, cô chỉ mong sao những nghi ngờ kia là không thật, nếu đó là sự thật, e rằng tương lai phía trước của cả hai sẽ phủ đầy giông gió.
Chương 5: Tiệc Sinh Nhật Tại Gia - 1 Bấm để xem Chiếc ô tô đen bóng lăn bánh chầm chậm tiến vào cổng trường đại học. Qua ô cửa kính, Hạo Nhiên đưa mắt tìm kiếm bóng dáng thân thương trong từng nhóm nữ sinh đang hối hả bước ra. Ước mơ được đón đưa cô hàng ngày với anh thật xa vời. Chỉ muốn một lần sóng bước cùng nhau như lúc còn bé mà sao khó khăn quá. Cô không muốn bất cứ ai biết mối quan hệ nhập nhằng giữa hai người, còn anh thì sợ làm cô giận nên cũng chẳng dám đứng giữa sân và hét lên cho cả trường biết rằng cô là vợ của mình. Thế nhưng bây giờ, suy nghĩ trong anh đã khác. Vừa bước xuống xe thì Dương Mỹ Tranh chẳng biết từ đâu chạy lại, bám vào tay anh như rắn không xương, mặt hoa da phấn hớn hở, giọng nói õng ẹo khiến anh sởn hết da gà. - Hạo Nhiên, chúc mừng sinh nhật anh, tối nay anh có dự tính gì không, pub, bar hay club? - Ba anh đi công tác vẫn chưa về, anh sẽ tổ chức ở nhà, không đến mấy chỗ đó nữa đâu. - Gì chứ? Trước giờ vẫn nhảy nhót mà. – Dương Mỹ Tranh chu miệng. - Nếu em không thích thì có thể không đến, anh vẫn chưa mời mà. – Hạo Nhiên gỡ tay cô ra khỏi người mình, buông lời bất cần. - Ai nói là em không thích chứ? Anh à, khách mời đông không? Anh mời họ từ lúc nào mà em không thấy thiệp vậy? - Chỉ là nhóm bạn chơi chung thôi, tầm hơn hai mươi người. Anh không mời trước, chiều nay mới nói, ai đi được thì đi. Dương Mỹ Tranh tủm tỉm cười. Cô biết anh chỉ nói thế thôi, chứ một khi anh mở miệng thì hai mươi kẻ kia chắc chắn sẽ có mặt không thiếu một ai. Các ngóc ngách của căn biệt thự Lý gia cô đều rất tường tận. Thầm nghĩ tối hôm nay chỉ cần thể hiện một chút là có thể khiến cho mấy cái đuôi theo Hạo Nhiên thấy khó mà rụng bớt. Vì tuy cô luôn bô lô ba la rằng mình và anh có mối quan hệ thân thiết từ bé, kiểu thanh mai trúc mã nhưng ai cũng trề môi không tin vì họ chẳng thấy anh đón đưa cô bao giờ, kể cả lúc đi quẩy và cô say bí tỉ thì cũng là mạnh ai tài xế nấy đưa về. Nhóm bạn chơi chung toàn con nhà tài phiệt, có gia thế nên dẫu biết cô là con gái của Dương Ân, một cổ đông lớn trong Nam Thành thì các cô tiểu thư cũng không lấy đó làm chướng ngại mà thối lui. - Tới giờ rồi, em định đứng đó cười mãi sao? Dứt lời, Hạo Nhiên đi thẳng vào lớp. Dương Mỹ Tranh vội hối hả chạy theo sau. Suốt cả buổi học, Hạo Nhiên chẳng tài nào tập trung được. Tối hôm qua, anh uống say nên dậy muộn, nghe dì Hà bảo Tử Hân nói ra sau núi một lát nhưng cuối cùng là đi mãi đến tối đen cô mới lò dò về. Vì lo cô mệt, muốn ngủ sớm nên anh chẳng dám lết qua phòng cô ngồi đồng mà cố chờ tới sáng mai. Nào ngờ mặt trời chưa mọc thì cô lại đi khuất dạng. Tới giờ tan học cũng chẳng thấy bóng dáng người thương đâu cả. - Cậu chủ, cậu không sao chứ? Tiếng gọi nhẹ bên tai làm Hạo Nhiên như choàng tỉnh. Vừa quay sang đã thấy gương mặt ú ụ như cái bánh bao của Lưu Nhược Bân đang nhìn mình chằm chằm. - Làm giật mình vậy Mập? - Cậu cũng lạ quá ha? Người ta lẽo đẽo theo cậu thì cậu tỏ vẻ lạnh lùng, giờ ngồi ngắm người ta đến đờ đẫn quên cả học hành. Hạo Nhiên nhăn trán nhìn theo ánh mắt của Lưu Nhược Bân, cuối cùng là dừng trên tấm lưng của Dương Mỹ Tranh. Đúng lúc này thì cô nàng cũng vừa quay đầu, môi hồng chúm chím, mắt liếc đưa tình làm anh bất giác ho lên mấy tiếng. Anh không biết trong giây phút bản thân đang tơ tưởng Tử Hân thì đôi mắt dùng để trang trí lại dán vào người Dương Mỹ Tranh. - Tối sang nhà tôi chơi nhé. – Hạo Nhiên nghiêng người nói khẽ. - Có phải mang quà không? – Lưu Nhược Bân cười hề hề. - Mang cái thân của cậu tới là được. Lưu Nhược Bân vui vẻ gật đầu rồi chăm chú nhìn lên vị giảng viên. Suốt mấy năm liền, hắn luôn đi ăn sinh nhật chùa, chẳng phải quà cáp gì cả. Ba hắn vốn là người làm công cho Lý gia, sau vài lần gặp gỡ ở trang trại, Hạo Nhiên xem hắn như bạn. Đến lúc hắn đủ tuổi và lấy bằng lái xe thì anh đề nghị hắn làm tài xế cho mình luôn, thế là hắn nối gót người ba đã về hưu, tiếp tục ăn cơm nhà họ Lý. Kết thúc buổi học, Hạo Nhiên nhanh chóng trở về nhà. Tuy bữa tiệc đã có người hầu lo liệu, sửa soạn tất cả nhưng anh vẫn muốn tận mắt kiểm tra trước cho thật chỉn chu. Bởi vì tối hôm nay, anh muốn chính thức công khai thân phận của cô vợ tương lai với bạn bè, chỉ có làm như vậy thì cô mới e dè mà không dám tung tăng cùng Thiên Thuận nữa. - Cả buổi chiều cô ấy không về sao dì? – Hạo Nhiên hết nhìn dì Hà rồi lại nhìn ra ngoài cổng lớn. - Dạ không, thưa cậu chủ. – Dì Hà cũng ngóng cổ theo anh, tỏ vẻ sốt ruột không kém.
Chương 6: Tiệc Sinh Nhật Tại Gia - 2 Bấm để xem Trời càng lúc càng tối dần. Giờ tiệc đã tới mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, điện thoại cứ báo thuê bao không liên lạc được khiến ruột gan anh nóng như lửa đốt. Cũng chẳng thể để khách đợi lâu, anh mím chặt môi quay trở vào. Dương Mỹ Tranh cố tỏ vẻ ta đây chính là nữ chủ tương lai của Lý gia, xởi lởi mời chào và sắp chỗ, chỉ chỗ cho chúng bạn, còn hướng dẫn đường đi đến nhà vệ sinh khiến đám con gái nhà giàu bực bội ra mặt. - Cô ta đúng là thanh mai trúc mã của Hạo Nhiên rồi, các cô xem, tường tận nhà anh ấy như vậy. – Một cô gái lên tiếng. - Điều đó chẳng nói lên gì cả. Ba cô ta là cổ đông của Nam Thành, thường xuyên lui tới thì quen thuộc mọi thứ cũng lẽ thường tình thôi mà. – Hạ Tiểu Kỳ cong môi đáp. Hạ Tiểu Kỳ là thiên kim của Hạ gia, một gia tộc có tiếng tăm ở tỉnh J và cả thành phố K bên kia dãy núi, chuyên hoạt động trong lĩnh vực xây dựng. Ngay khi bước chân vào cấp ba, cô đã gặp Thiên Thuận và đem lòng ngưỡng mộ đàn anh lớp trên. Đến lúc thi đại học, dù Hạ chủ tịch muốn con gái mình chuyển lên thành phố để tiếp tục đèn sách nhưng cô nhất quyết không chịu và xin ở lại trường tỉnh với lý do đã quen thuộc khí hậu trong lành nơi đây, sợ môi trường khói bụi sẽ khiến bản thân bệnh mà ảnh hưởng kết quả học tập. Tuy đã hơn một lần bày tỏ tâm ý nhưng đổi lại, Hạ Tiểu Kỳ chỉ nhận được câu nói chắc như đinh đóng cột từ Thiên Thuận rằng anh có người trong lòng rồi. Khỏi hỏi thêm thì cô cũng biết người ấy là Tử Hân, vì cả hai cứ sóng đôi tựa hình với bóng. Trong một lần mặt dày bám theo họ, cô phát hiện nơi Tử Hân sống là căn biệt thự lộng lẫy của Lý gia. Vốn muốn tìm hiểu thân thế cô gái nắm giữ trái tim người đàn ông trong mộng nên Hạ Tiểu Kỳ nhanh chóng làm thân và kết bạn cùng Hạo Nhiên để lân la hỏi han anh bởi cô biết Lý gia không hề có con gái. Nhưng rồi, qua bao nhiêu lâu mà cô chẳng moi được chút thông tin nào từ người thừa kế Nam Thành. Hạo Nhiên chỉ bảo làm bạn với anh thì biết anh là đủ, đừng tò mò những chuyện khác. Chiều nay, khi nghe anh thông báo sẽ tổ chức sinh nhật tại gia, Hạ Tiểu Kỳ liền bỏ luôn bữa cơm họp mặt với dòng họ, chạy tới đây, cốt để tìm cho ra đáp án. Vậy mà từ lúc bắt đầu đến khi tiệc gần tàn cô chẳng thấy bóng dáng Tử Hân đâu, trong dàn người hầu cũng không có. Con đường dẫn vào khu Villa về đêm ngưng đọng hoàn toàn như một bức tranh tĩnh vật. Tất cả đều đóng cửa im ắng, không gian trầm lắng khác xa với phố thị bên ngoài đang tưng bừng nhộn nhịp. Theo lời của Tử Hân, Tô Mộc Linh cho xe dừng lại cách căn biệt thự Lý gia một quãng. Tô Mộc Linh là người bạn duy nhất mà Tử Hân kết thân, cũng là người hiểu rõ tâm tư tình cảm của cô. Cả hai chơi cùng nhau từ những năm học cấp hai đến tận bây giờ. Tô Mộc Linh học nghành Y, còn Tử Hân cùng Thiên Thuận đều đăng ký ngành Quản trị kinh doanh theo định hướng của Lý Hạo Nam. Sau buổi học sáng nay, Tử Hân cùng Thiên Thuận vào thư viện tìm tài liệu rồi anh về trước, còn cô thì gọi điện rủ Tô Mộc Linh đến trường gặp mình. Cả hai cô gái dắt nhau đi mua sắm, đi ăn và dạo vòng vòng mãi tới tối. Những năm trước, Hạo Nhiên đều tổ chức sinh nhật bên ngoài cùng bạn bè, nhưng hôm nay đột nhiên đổi địa điểm nên Tử Hân buộc phải la lết bên ngoài, cố ý chờ cho tiệc tàn mới quay trở về. Nếu như không phải ban sáng vô tình nghe được đám người hầu to nhỏ thì có lẽ cô cũng không biết về buổi tiệc tại gia này. Thầm trách Hạo Nhiên sao chẳng nói mình một tiếng, lẽ nào là muốn mọi người biết tỏng tòng tong hay sao. - Của cậu đây. – Tô Mộc Linh với tay lấy chiếc túi giấy ở hàng ghế sau đưa cho Tử Hân. - Ờ, xém chút nữa thì mình quên mất. - Cậu mua len là định đan khăn hay áo gì cho anh Thiên Thuận hả? - Không có. Mình đan khăn cho Hạo Nhiên, hồi nhỏ đã hứa năm nào cũng sẽ tặng một chiếc vào ngày sinh nhật. - Sao để cận ngày vậy? Hôm nay là sinh nhật cậu ấy rồi. - Mình vốn đã đan xong từ lâu, có điều sáng nay lấy ra bỏ vào hộp thì sơ suất làm đổ màu lên, thành ra.. Nhìn cô bạn nhăn nhó kể khổ, Tô Mộc Linh chẳng nhịn được cười. Chỉ còn biết động viên Tử Hân cố gắng thức trọn đêm nay để đan cho xong cái khăn mà tặng tên chồng hờ. Chờ khi chiếc xe khuất hẳn, Tử Hân mới thủng thẳng bước lần về phía căn biệt thự. Nghe chừng trong sân khá yên ắng, cô đưa tay nhấn chuông. Lát sau, người hầu gái chạy te te ra mở cổng. - Cô chủ đã về. Tử Hân khẽ gật đầu rồi bước vội vào. Lúc cánh cửa chính vừa kéo ra, cô đứng như trời trồng khi thấy mọi người vẫn còn chưa kết thúc. Trên bộ ghế salon bằng gỗ đắt tiền, Hạo Nhiên ngồi như ông hoàng ở chính giữa, còn các cô bạn học thì nhao nhao xung quanh. Xem chừng là cả nhóm đang hát karaoke. Đôi chân cô không còn lực để nhấc lên nữa. Rõ ràng đám hầu gái nói là bữa tiệc sẽ tổ chức ngoài sân mà, sao giờ thành trong nhà thế này chẳng biết. Cửa vốn cách âm, cô nào có nghe xập xình gì, nếu nghe thì cô đâu vác mặt vô cơ chứ.
Chương 7: Cơn Giận Lấn Át Lý Trí - 1 Bấm để xem Bộ dạng Tử Hân bây giờ cứ như kẻ mới trên sao Hỏa xuống và không biết cái dĩa bay của mình rơi đi đâu rồi. Đang định quay ngược trở ra thì bỗng nghe tiếng nhạc đột ngột vụt tắt và tiếng Hạo Nhiên kêu lớn. - Đứng lại. Tử Hân len lén liếc sang, bắt gặp ánh nhìn của anh, sống lưng cô đột nhiên lạnh ngắt. Chỉ là chưa tặng quà kịp thôi mà, tên thiếu gia này có cần nhỏ nhen vậy không. - Đã về rồi thì cùng chung vui đi, em lại đây, ngồi cạnh tôi. – Anh hạ giọng. Lúc này, không chỉ mình Tử Hân mà những người có mặt cũng đều chung một biểu cảm kiểu con nai vàng ngơ ngác. Dương Mỹ Tranh mím môi nhìn cô, khe khẽ lắc đầu. - Hóa ra đàn chị Tử Hân sống ở đây sao? Chị có quan hệ thế nào với Hạo Nhiên vậy? – Hạ Tiểu Kỳ đong đưa ly rượu trên tay, cất tiếng hỏi. Đám bạn học cả nam lẫn nữ bắt đầu quay qua quay lại rỉ tai nhau bàn tán. Cuối cùng, họ đồng loạt hướng về phía Hạo Nhiên và lặp lại câu hỏi của Hạ Tiểu Kỳ. Anh cầm ly rượu, ung dung đứng lên, từ từ tiến tới đối diện cô. - Hãy nói cho họ biết em là ai. Khoảng cách tuy không quá gần nhưng mùi hương của thứ rượu mạnh xa xỉ vương trong hơi thở của anh cũng đủ làm cho Tử Hân choáng váng. Dù cố mở to mắt để dò hỏi ý Hạo Nhiên xem nên nói làm sao nhưng cô chẳng thấy chút tín hiệu nào từ anh cả. Suy nghĩ cả đỗi, cô đánh liều buột miệng. - Tôi là người hầu của cậu ấy. Vừa dứt lời thì mười mấy đôi mắt liền quét từ trên đầu xuống dưới chân cô rồi lại quét từ chân trở lên đầu. Xem ra nhà họ Lý cũng chơi nổi quá rồi. Thay vì nuôi thú cưng thì giờ đi nuôi hầu gái cưng sao. Quần áo cô mặc đều là hàng hiệu, còn là những thương hiệu có tiếng. - Em nói gì? Người.. người hầu sao? – Cổ họng Hạo Nhiên muốn nghẹn lại. - Phải. Chứ cậu bảo tôi nói thế nào đây? – Giọng cô lí nhí chỉ vừa đủ cho mình anh nghe. - Lạc Tử Hân. Cùng với tiếng thét lớn, chiếc ly trên tay Hạo Nhiên theo lực ném của anh bay tuốt ra xa, dòng nước đỏ sóng sánh và những mảnh thủy tinh vỡ vụn văng tung tóe khắp nơi. Quần chúng nam thanh nữ tú ban nãy buôn dưa đang hóng dưa chưa kịp ăn thì đã phải ba chân bốn cẳng bỏ chạy, sợ rằng nếu nán lại thêm chút nữa không khéo tô chén vô tình bay trúng mặt rồi bị hủy dung cũng nên. Vì hoảng loạn quá thành ra kẻ này xỏ nhầm giày của kẻ kia, náo loạn cả lên. Hạ Tiểu Kỳ nhếch môi khẽ cười, hòa vào đám người cùng rời khỏi căn biệt thự. Biểu cảm trên gương mặt và hành động của Hạo Nhiên đã cho cô thấy mối quan hệ giữa hai người họ chẳng phải bình thường. - Anh Hạo Nhiên. Dương Mỹ Tranh vội vàng chạy tới, níu áo Hạo Nhiên. Anh chẳng nói chẳng rằng, đẩy cô nàng ngã dúi dụi rồi nắm lấy tay Tử Hân lôi về hướng cầu thang. Phía dưới lòng bàn chân Tử Hân truyền đến một cơn đau nhói tận tim. Vệt máu dài kéo lê theo từng bước cô đi. Biết Hạo Nhiên đang trong cơn say, cô cắn răng chịu đựng không kêu tiếng nào. Chờ khi bóng dáng hai người họ khuất hẳn. Lưu Nhược Bân mới sà xuống đỡ Dương Mỹ Tranh đứng lên. Cô nàng này nhìn mong manh như sương như khói nhưng coi bộ nặng hơn hắn nghĩ nhiều. - Cô Mỹ Tranh không sao chứ? – Hắn lo lắng hỏi. - Đừng có chạm vào người tôi, bẩn thỉu. – Dương Mỹ Tranh hất tay hắn, tự mình bò dậy. Lưu Nhược Bân nghệch mặt, kéo cổ áo lên, khẽ hít hít. Rõ ràng đâu có hôi hám gì đâu, sao cô gái này lại bảo là bẩn thỉu nhỉ. Hôm nay, hắn còn đặc biệt xịt chai nước hoa đắt xắt ra miếng mà Hạo Nhiên cho hồi tháng trước nữa mà. Nhìn Dương Mỹ Tranh tập tễnh trên đôi giày cao gót, hắn thấy cũng tội nhưng thôi thì hắn cũng mặc kệ. Kiểu con gái đỏng đảnh, chảnh chọe và khinh thường người khác như thế này vẫn nên tránh xa thì hơn. Dì Hà cùng các cô hầu gái nghe chừng mọi thứ đã yên ắng mới dám xách chổi, xách khăn lên quét dọn, lau chùi. Lưu Nhược Bân tựa cửa nán lại, cố chờ cho Dương Mỹ Tranh lái xe khỏi cổng, giờ mà ton ton chạy ra mất công giáp mặt thì mệt lắm. Đưa chân đá ngược đóng cánh cửa phòng, Hạo Nhiên xô Tử Hân ngã sóng soài lên chiếc giường trải ga trắng tinh. Cô nén đau, lồm cồm bò dậy, chưa kịp chạm chân xuống sàn liền bị anh áp sát. - Trả lời tôi, cả buổi chiều hôm nay em đi đâu? Làm gì? Với ai? - Cậu chủ, tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ phải báo cáo lịch trình với cậu. – Cô quay mặt sang một bên, tránh né đôi mắt đang hằn lên những tia máu đỏ. - Không có nghĩa vụ? Có phải em quên mất thân phận mình là vợ tương lai của Lý Hạo Nhiên tôi, là con dâu tương lai của Lý gia rồi không? Tiếng hét vừa dứt, anh đưa tay ghì chặt chiếc cổ cao thanh tú của cô, giữ nó đối diện mình.
Chương 8: Cơn Giận Lấn Át Lý Trí - 2 Bấm để xem Đôi mắt Tử Hân bắt đầu ngấn nước, chân cô đã đau lắm rồi, giờ lại tới cổ nữa. Hạo Nhiên vốn học võ từ bé, lực tay đương nhiên mạnh hơn người thường rất nhiều, nếu như cứ tiếp tục, cô sợ ngày sinh nhật của anh sẽ biến thành ngày cô leo lên bàn thờ ngắm gà mất thôi. - Tử Hân, em đừng bao giờ làm chuyện gì có lỗi với tôi, tôi không có bản lĩnh kiềm chế tính chiếm hữu trong mình đâu. Dù hắn là ai, tôi cũng sẽ khiến hắn phải chết. Bàn tay anh nới lỏng, từ từ buông khỏi cô. Đây là lần đầu trong suốt ngần ấy năm qua, anh làm cô đau, khiến cô phải khóc. Tiếng bước chân nhẹ xa dần và khuất hẳn. Tử Hân run rẩy rời khỏi giường, tập tễnh trở về phòng mình. Cô xếp chiếc khăn ngậm vào miệng, cắn chặt rồi tự tay rút mảnh thủy tinh khỏi lòng bàn chân. Nước mắt cô bất giác thi nhau rơi xuống, lúc này, cô chỉ ước ao sao Thiên Thuận có thể xuất hiện như một phép màu và giúp mình băng bó vết thương. Thu dọn mớ bông băng dính máu cho vào túi rác, Tử Hân thất thểu tiến đến ô cửa sổ, kéo tấm màn che. Nhìn ngọn núi sừng sững phía xa kia, trái tim cô như sắt lại. Chiếc điện thoại vừa bật sáng liền vụt tối đen. Chẳng muốn anh thêm lo lắng, buồn đau vì mình nhưng sao cứ thấy đơn độc trống trải và tủi thân quá. Bên ngoài đường phố đã chìm vào im lặng nhưng không khí bên trong vũ trường New Square, một trong những chốn ăn chơi nức tiếng của giới siêu giàu tỉnh J vẫn nhộn nhịp rộn ràng trong ánh đèn xanh đỏ chói mắt và tiếng nhạc đinh tai phát ra từ hàng loa công suất lớn. Lưu Nhược Bân cầm chai rượu rót thêm cho Hạo Nhiên. Ban nãy, lúc Dương Mỹ Tranh lái xe vọt khỏi cổng, hắn cũng vừa rời ghế định về thì đột nhiên thấy cậu chủ kiêm bạn học chạy rầm rầm từ trên lầu xuống rồi bắt hắn đưa anh tới đây. - Cậu chủ, chai rưỡi rồi đấy ạ. – Hắn nhăn nhó. - Rót đi. – Hạo Nhiên nói như ra lệnh. Vừa đưa ly rượu lên môi thì một mùi hương thoang thoảng bay đến. Hạo Nhiên lờ đờ ngước nhìn cô gái với trang phục tươi mát đang mỉm cười trước mặt. - Em giới thiệu hai cô xinh đẹp phục vụ hai anh nha. - Không cần đâu, Mập phục vụ tôi được rồi. - Dạ? Gương mặt cô gái méo lệch hẳn đi. Lưu Nhược Bân gấp gáp lắc đầu, ý bảo mọi chuyện không giống cô nghĩ đâu. Hắn nắm đấm tay, gồng lên gồng xuống tỏ vẻ mình là đàn ông chính hiệu. Nhưng càng thể hiện thì hắn càng như đang tố cáo chính mình. Cô gái ái ngại nhìn hắn, gật gật, cười cười mấy cái rồi nhanh nhẹn lủi qua bàn khác. Nhắm chừng nếu không có người cản lại e là Hạo Nhiên sẽ uống đến chết mất nên Lưu Nhược Bân lấy cớ đi vào nhà vệ sinh và tìm số điện thoại gọi về cho dì Hà, nhờ bà nói Tử Hân đến khuyên anh giúp. Đúng không giờ sáng, bốn vũ nữ ăn mặc khêu gợi xuất hiện trong tiếng hò reo, huýt sáo của đám cô chiêu cậu ấm đang quay cuồng điên loạn phía dưới. Không khí bắt đầu nóng lên theo những điệu nhảy hoang dại, kích động và gợi tình. Càng về khuya, đoàn người đổ về vũ trường càng đông. Tử Hân dúi tờ tiền vào tay tài xế ta xi, nhanh chóng bước xuống xe. Đứng trước chốn ăn chơi thác loạn, đôi chân mày thanh tú hơi chút nhíu lại. Mặc dù nghe nói đã nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới những chỗ thế này. Tiếng nhạc dập tựa hồ muốn vỡ tung lồng ngực, làn khói shisha bao trùm làm hơi thở của cô cũng trở nên khó khăn. Đưa mắt đảo quanh mấy lượt, Tử Hân mới có thể nhận ra Hạo Nhiên và Lưu Nhược Bân đang ngồi ở chiếc bàn kê trong góc. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng len lỏi qua đám trai gái đang phê thuốc lắc lư, tiến vào. - Em gái xinh đẹp này, uống cùng anh một ly nào. Tiếng gọi cợt nhả vang lên cùng bàn tay vươn dài chặn trước mặt khiến bước chân cô chững lại. Qua ánh đèn chớp tắt, gương mặt gã đàn ông ốm đến cọp má cọp mồm tựa hồ như cái đầu sọ làm cô thoáng giật mình. Coi bộ lấy hai khúc xương bắt chéo lên nữa là thành biểu tượng cảnh báo nguy hiểm. - Tôi không uống đâu. Nói rồi, cô lách người, né sang một bên. Thế nhưng, mới bước được một bước thì hắn đã với theo, tóm lấy tay cô, giữ chặt. - Chảnh vậy em? Rượu anh mời mà dám từ chối khiến anh mất mặt quá. Nào. Để anh hầu em. - Hắn vừa cười vừa đưa ly rượu lên môi cô. Tử Hân vung cánh tay còn lại hất ngược chiếc ly vào mặt hắn, sau đó tiện thể tát một cái thật mạnh. Khổ nỗi mặt hắn toàn xương xẩu và cứng như hóa thạch nên chẳng hề gì mà khiến bàn tay mảnh mai của cô đau đến tê tái. - Cái con này, mày dám đánh ông sao? Chết tiệt. Dứt lời, hắn giơ cao bàn tay. Tử Hân hoảng quá, vội cúi đầu xuống. Qua hết mấy giây, chẳng nghe đau đớn gì, cô mới từ từ ngẩng lên. Đập vào mắt là gương mặt giận dữ của Hạo Nhiên, so với lúc bóp cổ cô còn đáng sợ hơn rất nhiều. - Cậu.. cậu.. chủ. – Cô run rẩy bật lên từng tiếng.
Chương 9: Đại Náo New Square - 1 Bấm để xem Thấy tình hình không ổn, các cô gái kéo nhau dạt ra, nhường chỗ cho đám đàn ông đang trong cơn say chếch choáng. Gã đầu sọ nhếch miệng, cười nhạt thếch, ánh mắt khinh khi nhìn chằm chằm vào gương mặt thư sinh đối diện mình. - Mày là thằng nào? Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? - Tay của mày, không cần dùng nữa đúng không? Sau tiếng nói rít qua kẽ răng, bàn tay Hạo Nhiên đột ngột siết chặt khiến hắn la lên oai oái. Đám thanh niên gần đó há miệng hết mấy giây rồi như sực tỉnh, liền hò nhau nhảy bổ vào giải cứu đàn anh. Hạo Nhiên nhanh chóng buông tay, tung cước đạp thật mạnh. Thế là, gã đầu sọ bay vù đi, lùa luôn cả bàn cả ghế ngã dúi dụi vào đám người vừa nhào tới, tạo thành một mớ hỗn độn. Trong lúc mấy tên kia còn đang lăn lộn thì một tên cao to vội vàng bò dậy đỡ hắn lên, ném ánh nhìn giận dữ về phía Hạo Nhiên. - Thằng nhãi ranh, mày có biết mày động vào ai rồi hay không hả? - Tao không biết, phiền mày nói rõ cho vậy. – Anh mỉm cười mai mỉa. - Đồn trưởng Chu Dân, mày biết chứ? - Ra là cậu ấm Chu Hà sao? Thật hân hạnh quá. - Chết tiệt, mày dám giễu tao. Tụi bây, lên hết cho tao. Chu Hà quát lớn và phóng như bay về phía trước. Lúc này, Lưu Nhược Bân cũng vừa chạy đến bên Hạo Nhiên. Vì mập quá nên lúc theo chân cậu chủ, Lưu Nhược Bân đã vô tình va trúng mấy cô gái. Hắn phải dừng lại đỡ họ dậy, hỏi han, quan tâm, xin lỗi, giải thích cả đỗi mới mò được ra đây. Nắm đấm tựa thép mạnh mẽ lao tới, Hạo Nhiên ngã người về phía sau né được. Trong khi Chu Hà còn đang hụt hẫng, anh nhanh nhẹn bắt lấy tay hắn, xoay người, đá một cú trời giáng vào cạnh sườn làm hắn lảo đảo ôm luôn Lưu Nhược Bân, cả hai thắm thiết quay mấy vòng rồi ngã lăn kềnh xuống sàn. Lưu Nhược Bân xây xẩm mặt mày, vội vàng bò dậy. Chu Hà cũng lò dò đứng lên. Khổ nỗi, đầu hắn váng vất nên phải mò mẫm kiếm cái gì làm điểm tựa, và rồi thay vì mượn cái mép bàn thì hắn túm lộn vạt áo của Lưu Nhược Bân khiến hotboy ngàn cân bật ngược trở lại, đổ sập xuống người hắn. Đám đàn em sợ anh mình bị đè dẹp chết liền nháo nhào túa đến, lôi cổ Lưu Nhược Bân ném ra xa. Chu Hà mặc dù thoi thóp thở nhưng vẫn ráng gân cổ bắt bọn chúng phải đập chết hai kẻ gây sự. Dưới ánh đèn chớp giật liên hồi, Tử Hân chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Hạo Nhiên một lần và mất hút hẳn trong đám người hung hăng đang gào thét. Dù biết Hạo Nhiên rất giỏi võ nhưng hiện giờ anh đang say, cô chẳng thể nào mà yên tâm được. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô đảo mắt nhìn quanh rồi lấy luôn chai rượu vang trên bàn, liều mạng xông lên. Vì chẳng biết võ vẽ gì nên cô cứ cầm cái cổ chai quơ loạn xạ. Mèo mù vớ phải cá rán thế nào mà cô cũng đập trúng vào đầu một tên trọc khiến chai rượu vỡ tanh bành. Tên trọc tá hỏa tưởng rượu là máu, liền ngã lăn quay ra, chết ngất. Mấy tên đứng gần đó điên tiết chửi đổng lên, nhằm hướng cô phóng tới. Thấy người trong lòng đang gặp nguy hiểm, Hạo Nhiên vội vã nhảy vọt qua đống bàn ghế lộn xộn, lao nhanh đến bên cô. Tiếng la hét ngày càng lớn. Tử Hân sợ hãi khóc lóc khi thấy máu vấy đầy chiếc áo sơ mi trắng trên người anh. Một tay anh giữ lấy tay cô, và chỉ chống trả bằng tay còn lại để tránh phân tâm. Lưu Nhược Bân đánh đấm một hồi thì đuối sức, thấy đối thủ quá đông, hắn tìm cách leo tuốt lên đài múa cột để mong có chút thời gian mà thở. Nối đuôi hắn, đám đàn em của Chu Hà cũng rồng rắn lên theo. Lúc đã tề tựu kín cả bục múa, bọn chúng bỗng dưng thộn mặt vì thấy gã trai béo ú đang ôm lấy cây cột và trình diễn những cử điệu uốn éo. Qua hết mấy giây, một tên hét lên làm cả bọn bừng tỉnh, đồng loạt hung hăng lao tới. Sẵn đà, Lưu Nhược Bân đu tót lên cao, thực hiện động tác quay trên cột, cho chân quơ loạn xạ vào đám người đang vờn phía dưới khiến từng tên một ngã ngửa ra, chới với rơi khỏi vũ đài. Đến khi nhìn lại chẳng còn ai, Bân ta tự hào kết thúc màn trình diễn bằng động tác Cross Leg Climb mà không biết rằng cây cột sắp hết hạn sử dụng. Lúc hắn cảm thấy có điều bất ổn thì đã quá muộn màng. Thế là, cả vũ nam lẫn cột trụ phi thẳng xuống, đè luôn đám đối thủ lúc này đang hối hả nối đuôi nhau bước lên làm bọn chúng nằm bẹp hết dưới bậc thang. Phía cánh phải, Hạo Nhiên cũng vừa hạ gục hai tên cuối cùng. Bước chân anh bắt đầu loạng choạng, máu từ trên đỉnh trán liên tục ứa ra. Anh cắn chặt môi, kéo Tử Hân lùi về phía sau, đưa tay bấu víu vào đài múa cột, trụ lại. Chu Hà thấy thế liền nhanh chóng thừa cơ hội lao tới, quyết diệt bằng được đối thủ. Chẳng còn sức để xoay xở, Hạo Nhiên đành xoay người ôm lấy Tử Hân, cố che chắn để cô không bị thương. Trong lúc tưởng như sẽ hưởng trọn một đòn từ hắn thì anh bỗng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng bên mình, tiếp sau đó là tiếng thét lớn của Chu Hà. Lúc định thần quay lại, anh mới nhận ra người đứng cản trước mặt chính là cô gái vẫn thường múa cột tại đây. Ánh mắt sắc lạnh, mái tóc dài xuống thắt lưng khiến cô không lẫn lộn giữa dàn vũ nữ. - Anh mau rời khỏi đây đi, quản lý đã báo cảnh sát, họ sắp tới rồi. - Cám ơn cô, tôi sẽ gặp cô sau. Dứt lời, Hạo Nhiên kéo Tử Hân chạy thật nhanh về phía cửa. Vừa thoát ra ngoài thì dàn xe cảnh sát cũng vừa tấp vào lề. Tiếng còi hú inh ỏi cả một khúc đường. - Còn Nhược Bân thì sao? – Tử Hân hỏi trong hơi thở dốc. - Không sao cả. Câu trả lời gọn lỏn của anh làm cô yên tâm phần nào. Cũng đúng thôi, cảnh sát tới rồi thì không lo tên mập ấy bị đánh nữa, chỉ có điều hắn phải lên đồn là cái chắc. Suy cho cùng, hắn đâu thể quẳng con xe đắt đỏ lại đó mà tẩu thoát theo cô và anh được.