Đam Mỹ [Edit] Trảm Dã - Một Dược

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Vũ Yên Sa, Nov 7, 2024.

  1. Vũ Yên Sa

    Messages:
    0
    Chương 30. Âm thanh đó, chính là Tần lão tam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện này trở thành án treo vì bất kể điều tra thế nào cũng không tìm ra tung tích của Tư Già Ý.

    Lão Quan không giấu giếm gì, kể lại chi tiết sự việc cho cảnh sát, cảnh sát dựa theo lời ông tra xét toàn bộ từ cửa phòng đến cửa khách điếm, kết quả phát hiện không có vết máu nào cả.

    "Không thể nào, lúc đó tôi dù sợ hãi nhưng nhớ rất rõ, Tư Già Ý toàn thân đầy máu, đi đến đâu cũng để lại máu."

    Thực tế, chỉ có thể phân biệt được vết máu trên tường.

    "Sau đó, người nhà của Tư Già Ý đến, mang theo hành lý của cổ, nghe nói họ bí mật điều tra rất lâu nhưng không có kết quả."

    Lão Quan tạm dừng một lát rồi nói tiếp, "Chuyện này quá ly kỳ, không biết người nhà cô ấy nghĩ thế nào, nhưng họ yêu cầu tôi đừng nói với ai."

    Vì sự việc quá kỳ quái, tất cả điều tra đều được tiến hành bí mật. Lão Quan nghe được là do ông vô tình phát hiện có đội cứu hộ chuyên nghiệp ở lại Shangri-La khá lâu.

    Họ lục soát gì, có thể đoán được.

    Chuyện ở khách điếm ít nhiều cũng lan ra ngoài, nên có nhiều phiên bản tin đồn khác nhau.

    "Tôi cũng muốn biết rõ chuyện này, rốt cuộc một người sống sờ sờ, sống không thấy người chết không thấy xác." Lão Quan nhấn mạnh.

    Nhưng chuyện này vẫn bế tắc.

    Đôi khi lão Quan nghĩ lại, thậm chí nghi ngờ liệu Tư Già Ý có thực sự ở khách sạn không, có khi nào chỉ là một giấc mơ.

    Nói đến đây, ông thở dài mạnh..

    "Không ngờ bây giờ Khúc Nhã cũng vậy, chẳng lẽ thật sự trúng tà? Lúc các cô cậu chơi trò chơi, tôi thật sự cũng gan run.."

    Phương Đình bên cạnh không nói gì, nhưng rõ ràng rất sợ hãi.

    Cô tưởng rằng biết chuyện trước kia có thể làm rõ tình hình hiện tại, không ngờ càng nghe càng khó hiểu, càng khó hiểu lại càng sợ.

    Tư Dã trầm ngâm một lúc, hỏi lão Quan, "Khi ở trọ, Tư Già Ý có thường xuyên đến cửa hàng da lông của Tần lão tam không?"

    Lão Quan sửng sốt.

    Hồi tưởng một lúc lâu rồi nói, "Có thường xuyên hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn đã đến. Tôi nhớ rõ cô ấy nói muốn đặt mua mười thanh tàng đao tại Tần lão tam."

    Mười thanh tàng đao, làm thủ công, giá cả xa xỉ chưa kể, còn rất mất thời gian. Tay nghề của Tần lão tam lão Quan rất rõ, không qua loa chút nào.

    Vì vậy lão Quan nhớ rõ lời Tư Già Ý, còn hỏi cô một cô gái muốn nhiều đao như vậy làm gì, Tư Già Ý cười nói là làm quà cho bạn.

    "Tư Già Ý có nói gì thêm về cửa hàng da lông của Tần lão tam không?" Tư Dã hỏi.

    Lão Quan suy nghĩ một lúc, lắc đầu, hình như không có gì thêm.

    Không khí lại im lặng.

    Lão Quan hồi hộp, nhấp môi một lúc lâu, cẩn thận hỏi Tư Dã, "Cậu nhắc đến Tần lão tam, chẳng lẽ nghi ngờ hắn có liên quan đến việc Tư Già Ý mất tích?"

    Tư Dã không trả lời rõ ràng, chỉ đột ngột chuyển chủ đề hỏi:

    "Ông vừa rồi nói, giống như mọi chuyện không thích hợp đều bắt đầu từ nửa năm trước. Trừ việc Tư Già Ý mất tích, thành cổ còn xảy ra chuyện gì khác không?"

    Câu hỏi này chạm đến vấn đề trọng điểm.

    Ít nhất, Trình Trảm đang uống bơ trà cũng ngừng lại, nhìn lão Quan.

    Lão Quan mặt lộ vẻ khó xử, nhíu mày, trên bàn đặt hộp thuốc lá, hắn cầm một điếu thuốc lên, nhưng không châm, chỉ xoay xoay giữa các ngón tay.

    Một lúc lâu sau mới mở miệng, "Tôi cũng hoài nghi Tần lão tam có liên quan đến chuyện của Tư Già Ý. Thật sự đã xảy ra vài việc, nhưng chỉ là cảm giác của tôi thôi."

    Phương Đình run run, giục hắn mau nói.

    Nói về tay nghề chế tạo tàng đao, không chỉ trong thành cổ, mà toàn bộ khu vực cũng ít ai sánh kịp Tần lão tam.

    Tần lão tam kế thừa truyền thống từ các thế hệ trước, là thợ săn, sống bằng nghề săn bắt, nên các công cụ chế tác rất tinh xảo. Từ đời ông nội Tần lão tam, gia đình bắt đầu làm nghề chế tạo tàng đao và buôn bán da lông.

    Một số tàng đao được thu mua từ các tàng dân, vì không đi săn nữa, nhiều tàng dân có các dụng cụ cắt gọt thừa, Tần gia thu mua về, sửa chữa, trang trí lại.

    Nhưng phần lớn tàng đao do họ tự thiết kế và mài giũa, làm vật trang trí, từ lớn đến nhỏ đều có.

    Tần lão tam học được tay nghề từ cha mình, thậm chí trò giỏi hơn thầy, vì vậy, vào mùa du lịch cao điểm, cửa hàng của ông rất đắt khách.

    So với tính tình nóng nảy của Tần lão nhị, Tần lão tam là người rất hiền lành, luôn cười, ít nói, sống hòa đồng với hàng xóm.

    "Tần lão tam khỏe mạnh, nhưng nửa năm trước đột nhiên qua đời, rất bất ngờ." Lão Quan vẫn đùa nghịch điếu thuốc, không có ý định hút.

    "Nói là bệnh ruột cấp tính, nhưng các cô cậu nói xem, dù bệnh cấp tính cũng phải có dấu hiệu trước chứ."

    Đương nhiên, khó mà nói trước, con người có lúc phúc họa bất ngờ.

    Nhưng điều làm lão Quan thấy kỳ lạ là sau khi Tần lão tam qua đời.

    Không như trước đây, nhà ai có người mất thường đình thi bảy ngày, nếu là dân tộc thiểu số hoặc có tín ngưỡng, sẽ tuân thủ các nghi thức quàn linh cữu và mai táng.

    ( "Đình thi bảy ngày" là một phong tục truyền thống trong văn hóa Hán và một số dân tộc khác ở Trung Quốc, cũng được thực hiện tại nhiều nơi khác. Trong phong tục này, khi một người qua đời, thi thể của họ sẽ được giữ lại trong nhà hoặc tại nhà tang lễ trong bảy ngày trước khi tiến hành lễ an táng. Trong thời gian này, gia đình và bạn bè sẽ đến viếng, thực hiện các nghi lễ tang lễ và bày tỏ lòng kính trọng, tiếc thương đối với người quá cố.

    Một số nghi thức quàn linh cữu phổ biến: Thọ tang, thắp nhang, đốt nến, lễ cúng cơm, lễ viếng, khấn vái, đọc kinh, bảo quản linh cữu, lễ an táng)


    Ở đây nhiều dân bản xứ chọn thiên táng, nhưng Tần gia là người Hán, nên tuân theo tập tục của người Hán khi hạ táng.

    (Thiên táng, còn được gọi là "Sky Burial," là một hình thức mai táng truyền thống và linh thiêng của người Tây Tạng và một số dân tộc khác ở các vùng núi cao của Trung Á. Trong nghi thức này, thi thể của người đã mất được đưa lên núi cao và để lại cho các loài chim, chủ yếu là kền kền, tiêu thụ. Đây được coi là một hành động nhân đạo và là cách để linh hồn người quá cố trở về với tự nhiên)

    Vấn đề nằm ở chỗ này.

    "Tần lão tam buổi sáng không sao, tang lễ ở nhà chỉ dừng lại nửa ngày, đến tối thì vợ hắn ta đã tổ chức hạ táng." Lão Quan nói.

    Dù không đình thi bảy ngày, thì ít nhất cũng phải có ba ngày, dù muốn nhanh chóng làm lễ thì ít nhất cũng phải dừng lại một đêm. Nhưng Tần lão tam lại bị hạ táng quá nhanh, đây là điểm thứ nhất.

    Điểm thứ hai, Tần tam thẩm kiên quyết muốn chôn cất dưới đất, dù vi phạm quy định cũng không đồng ý hỏa táng.

    Về điểm này lão Quan cũng nghe nói, khi ấy có người giúp đỡ và đến khách điếm của hắn kể lại. Có thể hiểu được rằng, nếu chôn dưới đất thì vẫn còn cảm giác tưởng niệm, ngày lễ ngày tết có thể đến thăm. Nhưng nếu hỏa táng thì chẳng còn gì, chỉ còn lại một đống tro trắng.

    Lão Quan lúc ấy còn nghĩ rằng hỏa táng không có gì xấu, nhiều cao tăng đắc đạo ở Tây Tạng cũng hỏa táng. Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, hắn cũng không nói nhiều.

    "Sau khi Tần lão tam được hạ táng ba bốn ngày, tôi nghe một người chạy sơn kể chuyện rất đáng sợ."

    Người chạy sơn là người lên núi thu hoạch mùa màng, các loại đồ ăn, nấm, hồ đào, và cả dược liệu.

    Người chạy sơn này thường thu dược liệu, tuy còn trẻ nhưng rất giỏi nhận biết thảo dược.

    Anh ta và lão Quan có quan hệ tốt, lần đó đến tiệm của lão Quan để tặng dã linh chi, rồi kể về sự việc của Tần lão tam.

    Anh ta nói mỗi ngày lên núi, địa hình rõ ràng. Hôm đó đi ngang qua mộ của Tần lão tam, còn mang theo bầu rượu, nghĩ để trước mộ cho hắn nếm thử.

    Khi đến mộ, anh ta thấy bia mộ có người động qua!

    Không chỉ bia mộ, mà cả đất xung quanh cũng mới, rõ ràng có người đã đào mộ. Anh ta cẩn thận xem xung quanh, phát hiện một hàng dấu chân.

    "Là một hàng, không phải hai hàng." Lão Quan nhấn mạnh, khoa tay múa chân, "Người chạy sơn nói dấu chân chỉ có một, nối tiếp nhau, kéo dài rất xa, anh ta không dám đi theo."

    Phương Đình ngạc nhiên: "Trộm mộ?"

    "Không cần thiết phải trộm." Lão Quan nói.

    Đúng vậy, Tần lão tam chỉ làm đao, không phải người giàu có, không có gì để bồi táng, ai lại trộm? Hơn nữa, nếu là trộm mộ, dấu chân giải thích thế nào? Nhảy à?

    Lão Quan sau khi biết chuyện này suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng quyết định tìm Tần tam thẩm để nói chuyện, người chết là chuyện lớn, dù sao cũng phải để người nhà biết.

    Nhưng, phản ứng của Tần tam thẩm khi nghe chuyện này rất bình thản, chỉ nói: "À, biết rồi, có thời gian tôi sẽ đi xem, cảm ơn nhé."

    "Các cậu nói xem, chồng mới hạ táng không mấy ngày mộ đã bị động, vợ nào mà không chạy đi xem ngay? Phản ứng của bà ta cho thấy, bà ấy đã sớm biết chuyện gì xảy ra."

    Lão Quan là người tốt bụng, nghĩ hàng xóm giúp được gì thì giúp. Vậy nên vài ngày sau hắn lại đến cửa hàng da lông, muốn hỏi Tần tam thẩm về mộ và xem có cần giúp đỡ không.

    Hắn đến vào lúc chạng vạng, sau khi xong việc ở khách điếm thì đến.

    Ngày đó, cửa hàng da lông của Tần lão tam đóng cửa sớm, nhưng khi lão Quan đến, cửa chỉ khẽ kéo đã mở.

    Hắn vào cửa hàng, gọi: "Tần tam thẩm."

    "Tôi nghĩ rằng, trời đã tối, người ta là quả phụ, vào mà không chào hỏi cũng không tốt." Lão Quan giải thích.

    Nhưng gọi hai tiếng không ai trả lời, lão Quan nghĩ bà ra ngoài, định rời đi thì nghe thấy tiếng rất nhỏ từ phòng trong.

    Tiếng rất nhỏ, như ai đó đang nói thì thầm.

    Nhưng tiếng đó kỳ lạ, chui vào tai lão Quan.

    "Khi đó tôi cũng không biết sao lại thế, như bị ma xui quỷ khiến mà đi vào."

    Lão Quan chỉ vào chân mình, không thể kiểm soát.

    Tiếng phát ra từ phòng trong cùng, có giọng nữ và giọng nam. Khi nghe thấy giọng nam, ý nghĩ đầu tiên của lão Quan là chạy ngay!

    Nếu có nội tình gì, gặp cũng xấu hổ.

    Lão Quan dùng từ "nội tình", Tư Dã và mọi người đều hiểu.

    Nhưng khi ý nghĩ vừa lóe lên, lão Quan mơ hồ nghe thấy trong phòng có người nói:

    "Lão Tần à, yên tâm, tôi làm như ông nói, chắc chắn không để ông biến mất đâu."

    Giọng nữ là của Tần tam thẩm, rất thấp, như đang thương lượng chuyện gì.

    Nghe mà lão Quan rùng mình.

    Nghĩ rằng, chẳng lẽ Tần lão tam không phải bệnh chết? Nàng muốn làm gì? "Không để ông biến mất" là sao?

    Nhưng điều làm lão Quan kinh hãi là chuyện sau đó, khiến hắn suýt ngã quỵ.

    Sau khi giọng Tần tam thẩm rơi xuống, ngay lập tức xuất hiện giọng nam, cười hắc hắc.

    "Tổng cộng cười hai tiếng, hắc hắc, hắc hắc." Lão Quan nhại lại. "Tiếng đó, chính là của Tần lão tam!"
     
    Last edited: Nov 23, 2024
  2. Vũ Yên Sa

    Messages:
    0
    Chương 31. Người như anh quá không hiểu thương hương tiếc ngọc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoạn hồi ức đó đối với lão Quan không tính là mạo hiểm kích thích, nhưng chắc chắn có thể coi là suốt đời khó quên.

    Lúc đó hắn không biết mình rời khỏi cửa hàng như thế nào, chỉ cảm thấy khi hai tiếng cười đó chui vào tai, lập tức lạnh lẽo từ đỉnh đầu hắn đột nhiên tràn xuống dưới, lan đến tận gót chân.

    "Quá khủng khiếp!" Lão Quan nhấn mạnh.

    Đến nỗi mồ mả có phải có điều bất thường hay không, hắn cũng không dám can thiệp. "Lúc đó tôi có một dự cảm rất mạnh.."

    Nói đến đây, lão Quan dừng lại một chút, như chờ họ chủ động hỏi tiếp.

    Phương Đình là người nghe toàn bộ quá trình và cảm thấy sợ hãi nhất, tai cô luôn căng thẳng, nghe vậy liền không chờ nổi mà truy vấn. Lão Quan tìm thấy sự hiện diện liền tiếp tục nói.

    "Tôi cảm thấy, Tần lão tam căn bản là không chết."

    Phương Đình: .

    Không khí xung quanh im ắng.

    Lão Quan nhìn Tư Dã, rồi nhìn Trình Trảm, thấy hai người họ thần sắc nhàn nhạt, nóng nảy nói, "Tôi không nói bừa đâu! Tôi nghe rõ ràng, giọng nói đó chính là của Tần lão tam! Hơn nữa, không chỉ có tôi nghe thấy, còn có người nhìn thấy nữa!"

    Đối diện cửa hàng da lông của Tần lão tam là một cửa hàng trang phục, nói là vào đêm có gió mạnh, chủ cửa hàng trang phục đóng cửa muộn vì có vài người bạn đến chơi, khi họ rời đi đã là rạng sáng.

    Khi anh ta vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cảnh tượng lạnh sống lưng.

    Có người đứng bên cửa sổ tầng hai của cửa hàng da lông!

    Đêm đó gió rất lớn, nhưng không làm tan mây u ám, ánh trăng rất thảm đạm. Anh ta dụi mắt và nhìn lại, thật sự là có người đứng đó.

    Ban đầu chỉ là bóng dáng, cơ thể hơi cúi, nhưng nhìn tư thế đó là một người đàn ông.

    Anh ta nghĩ, Tần lão tam đã không còn, sao cửa hàng da lông lại có đàn ông? Là người thân của Tần tam thẩm?

    Khi anh ta còn đang tự hỏi, gió mạnh làm cửa sổ tầng hai bật mở và đóng lại.

    Trong một hai giây ngắn ngủi, anh ta thấy rõ mặt người phía sau cửa sổ.

    Là Tần lão tam!

    "Anh ta nói với tôi, thấy rõ Tần lão tam đứng bên cửa sổ tầng hai, cúi người, hai mắt trừng trừng nhìn ra ngoài, mặt trắng bệch rất đáng sợ." Lão Quan kể, da gà nổi lên.

    Khách điếm Bảy Tháng đón nhiều người khắp nơi, lão Quan tại đây có mối quan hệ tốt với các chủ cửa hàng khác, mọi người thích đến để trò chuyện.

    Anh chủ cửa hàng trang phục thường thích ăn bò Tây Tạng do lão Quan làm, không vội thì sẽ ăn vài miếng. Ngày đó anh ta kể lại câu chuyện kỳ bí này.

    "Sau đó, người đó cũng có chút hoài nghi liệu mình có uống rượu nên nhìn nhầm hay không, hồi tưởng lại sự việc đêm đó cũng do dự không chắc chắn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ta không nhìn nhầm." Lão Quan phân tích.

    Chuyện này xảy ra sau khi lão Quan nghe thấy tiếng cười, làm sao có nhiều trùng hợp như vậy?

    "Cả thành cổ đều biết linh đường của Tần lão tam đến giờ vẫn chưa hủy, cũng có nhiều tin đồn vớ vẩn."

    Lúc này Tư Dã mới hiểu tại sao khi nhắc đến Tần lão tam, lão Quan lộ vẻ mặt bí ẩn như vậy.

    "Vì vậy tôi cảm thấy từ khi Tư Già Ý mất tích kỳ lạ, mọi chuyện đều rất quỷ dị." Lão Quan kết luận, "Đương nhiên cũng có thể tôi nghĩ nhiều."

    Liệu các sự kiện có liên quan với nhau hay không, lão Quan không chắc, chỉ là cảm giác. Cảm giác thì không có cơ sở khoa học.

    Nhưng không quỷ dị sao?

    Chuyện trước đó hắn có thể giải thích là suy nghĩ vớ vẩn, thậm chí ảo giác, nhưng chuyện trước mắt thì sao?

    Hắn rõ ràng thấy Khúc Nhã và biến dị sinh vật như dính trên tường, còn có Tư Già Ý sớm đã mất tích, nhìn dáng vẻ của cổ..

    Chẳng lẽ không phải là quỷ?

    Càng nghĩ càng sợ, ngón tay dùng lực, điếu thuốc bị véo gãy, thuốc lá rơi ra.

    "Khúc Nhã kia.." Lão Quan nhìn lên lầu một cái, ngập ngừng chưa nói hết.

    Phương Đình mím môi, ánh mắt có chút căm giận, "Là các người nói cô gái kia phải không? Khúc Nhã mới có thể biến thành như vậy!"

    "Tư Già Ý cũng là nạn nhân." Tư Dã nói.

    Phương Đình nhìn Tư Dã, "Lão Quan không phải đã thấy Tư Già Ý sao? Điều đó chứng tỏ cô ta trước sau bị nhốt ở khách điếm, không thể đầu thai, đang tìm thế thân!"

    Đối với tất cả chuyện này, cô chỉ có thể dùng quỷ thần để giải thích, bằng không thì sao? Lượng tử cơ học?

    Không ngờ Tư Dã cười và nói, "Cô ấy đi theo tôi đến đây."

    Nói xong, trong lòng hắn cũng giật mình.

    Phương Đình vừa hình dung Tư Già Ý dùng từ "nhốt", điều này hắn không nghĩ đến.

    Lời của Tư Dã nghe không đầu không đuôi, ít nhất Phương Đình không hiểu, cau mày lại như giẻ lau. Lão Quan thì đập bàn, "Cho nên cậu không chỉ thấy quỷ, còn có thể gọi quỷ, có thể làm quỷ giúp cậu làm việc đúng không?"

    Tư Dã: .

    Một lúc lâu sau, hắn vô ngữ trả lời hai chữ, "Không thể."

    Không thể?

    Chuyện này Lão Quan có thể không tin, không thể nói, vậy làm quỷ dẫn đường là chuyện như thế nào? Còn việc hắn vừa thấy Tư Già Ý..

    Một đống nghi vấn còn chưa thoát ra miệng, trầm mặc hồi lâu thì Trình Trảm mở miệng:

    "Lão Quan, ông nghĩ lại kỹ càng, đêm đó ngoài tiếng cười, ông còn thấy hiện tượng dị thường nào không?"

    Hiện tượng dị thường..

    Những cuộc đối thoại quỷ dị và tiếng cười còn không đủ dị thường?

    Lão Quan nhớ lại một hồi lâu, Tư Dã dường như đã hiểu ý Trình Trảm, dẫn dắt: "Ví dụ, có thấy bóng dáng nào không?"

    Trình Trảm liếc nhìn Tư Dã, ánh mắt sâu thẳm mang theo ý cười. Tư Dã ngồi gần Trình Trảm, không cần nhìn cũng biết hắn đang nhìn mình.

    Hạ giọng nói, "Tôi biết anh ngưỡng mộ tôi, nhưng không cần thể hiện rõ ràng như vậy đâu."

    Trình Trảm cười nhẹ, "Cậu nghĩ nhiều rồi."

    Ừ, nghĩ nhiều thật.

    Vậy anh chính là cảm thấy tôi đẹp chứ gì.

    Lão Quan được nhắc nhở, mắt bừng sáng, vỗ đùi: "Nghĩ ra rồi! Đúng rồi! Hình như có cái bóng!"

    Không phải hình như, mà chắc chắn là vậy.

    Trước đây mỗi khi nhớ lại, lão Quan đều tập trung vào cuộc đối thoại của Tần Tam thẩm và tiếng cười, những thứ khác không để ý. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ, chính những điều "không để ý" đó mới khiến người ta kinh hãi.

    Hắn thấy một cái bóng!

    Khi mới vào cửa hàng và lúc rời khỏi cửa hàng.

    "Khi mới vào, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, như có thứ gì bay qua trước mắt, không để ý. Sau đó tôi sợ hãi rời khỏi cửa hàng, cảm thấy như có thứ gì trên tường đang động, tôi còn liếc nhìn."

    Lão Quan nuốt nước miếng.

    "Vì ánh sáng không tốt, tôi không thấy rõ. Bây giờ nhớ lại, là bức tranh! Như có thứ gì chui vào tranh, rồi người trong tranh chuyển động!"

    Tranh?

    Tư Dã nhớ lại bày biện trong cửa hàng da lông, hình như có bức tranh.

    "Tranh gì?" Hắn hỏi.

    Lão Quan lắc đầu, "Không biết, tôi chưa nhìn kỹ. Cửa hàng đó bày trí một lần, có thể là của chủ trước để lại, hoặc Tần lão tam thu về, dù sao trên đó nhiều người. Người già thường nói, đồ dẫn người không nên thu vào nhà, càng là đồ cũ càng tà khí."

    (đồ dẫn người có thể hiểu là những vật phẩm hoặc hiện tượng được cho là có khả năng dẫn dắt hoặc thu hút linh hồn, ma quỷ hoặc các thực thể siêu nhiên khác)

    Nói đến đây, lão Quan đập chân: "Nghĩ ra rồi! Người đó! Hắn cũng thuận miệng nói thấy cái bóng!"

    Quả thật là vô tình nói ra.

    Người đó khi kể thấy Tần lão tam ở cửa sổ tầng hai, cũng qua khoảng không cửa sổ bật mở, thấy sau Tần lão tam như dán thứ gì.

    Đen tối.

    "Giống như cái bóng đứng dậy, khi đó anh ta đã nói vậy."

    Tư Dã và Trình Trảm nhìn nhau một cái.

    Lão Quan nói xong, mọi người lại rơi vào im lặng.

    Cuối cùng trời cũng sáng, ánh mặt trời yếu ớt ló ra từ tầng mây, hôm nay trời không nắng, có u ám, nên dù là buổi sáng, bên ngoài vẫn nặng nề không rõ.

    Phương Đình nhìn chén sữa chua đầy trước mặt, không cầm muỗng. Lâu sau, cô hỏi Trình Trảm, "Khúc Nhã sẽ thế nào?"

    Giờ đây cô có thể xác định, hai người đàn ông trước mặt không phải người bình thường, đặc biệt là Trình Trảm, cô tin rằng Khúc Nhã biến thành như vậy, hắn là người biết rõ nguyên do.

    Trình Trảm nhìn cô một chút, không trả lời mà hỏi lại, "Chẳng lẽ cô không tò mò vềcái bóng đó sao?"

    Phương Đình sửng sốt một lát, "Tò mò, dĩ nhiên tôi muốn biết!"

    "Phải không?" Trình Trảm cười.

    Phương Đình không vui, đứng dậy, "Trình Trảm anh có ý gì?"

    Trình Trảm tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói, "Khúc Nhã chỉ sợ một lát nữa mới tỉnh, nhưng không có nguy hiểm. Còn cô thì.."

    Hắn khóe miệng hơi nhếch lên, cười như không cười đánh giá nàng.

    Phương Đình trong lòng một trận lộp bộp, "Tôi làm sao?"

    Trình Trảm đứng dậy, chậm rãi đến gần cô, khóe miệng vẫn cười, nhưng ánh mắt như có lưỡi dao, khiến cô không thoải mái.

    Cô lùi lại một bước, Trình Trảm lại tiến một bước.

    Lão Quan đang bị lời nói của Trình Trảm làm cho gan run, nghĩ rằng nếu Khúc Nhã chưa tỉnh lại, có phải cần thông báo cho trường của cô không? Khi đó sẽ rất náo nhiệt, về sau ai dám ở lại khách điếm Bảy Tháng nữa.

    Nhưng thấy Trình Trảm tiến về phía Phương Đình, vẻ mặt đầy hứng thú, cảm thấy hành vi này với một cô gái không nhã nhặn, nên hắn định đứng lên ngăn cản.

    Nhưng chưa kịp đứng lên, bả vai đã bị Tư Dã đè lại.

    Hắn mỉm cười, ý bảo lão Quan đừng vội.

    Lão Quan không hiểu gì, tình huống gì đây?

    Bên kia, Phương Đình có động tác, quay người định chạy lên lầu. Nhưng mới bước lên bậc thang, thấy một phi đao màu đỏ từ phía sau lao tới, xuyên qua gáy cô!

    Lão Quan sợ đến mức thét lên, "Trình Trảm cậu làm gì thế?"

    Trình Trảm không để ý, mắt lạnh nhìn phía trước Phương Đình.

    Cô đứng thẳng ở thang lầu, nhanh chóng từ đỉnh đầu cô nhảy ra một đồ vật màu đen, mờ mờ, như viên cầu nhỏ, nhưng lại ở trạng thái bị kéo đi.

    Trình Trảm tay giữa không trung đột ngột thu lại, phi đao xoay cong, cắm vào đồ vật màu đen, bay thẳng về phía Trình Trảm.

    Lòng bàn tay Trình Trảm mở ra, phi đao cùng đồ vật màu đen biến mất trong tay hắn.

    Phương Đình thì ngã ngược ra sau, được Tư Dã kịp thời đỡ lấy.

    Hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ, than nhẹ, "Trình Trảm, anh không hiểu thương hoa tiếc ngọc là thế nào sao."
     
    Last edited: Nov 24, 2024
  3. Vũ Yên Sa

    Messages:
    0
    Chương 32. Tôi đã không nhớ rõ chính mình đã sống bao lâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Đình được Tư Dã ôm về phòng, đi cùng với Khúc Nhã.

    Hai người nằm đó đều không nói gì, bất tỉnh, nhưng tình trạng của họ không hoàn toàn giống nhau. Phương Đình trông như đang ngủ, không có gì khác thường, trong khi Khúc Nhã lại có vẻ rất tiều tụy.

    Cụ thể, từ "tiều tụy" có thể vẫn còn nhẹ nhàng chán để miêu tả tình trạng của Khúc Nhã.

    Gương mặt Khúc Nhã không có chút huyết sắc nào, bao gồm cả tay và chân, trông như máu đã bị hút cạn.

    Lão Quan đã quen với tình trạng của Khúc Nhã nên có thể chấp nhận được, nhưng Phương Đình thì sao? Trình Trảm có ý định gì? Và thứ đen đen đó, dường như đã bị hắn thu lại?

    Hắn thu cái gì vậy?

    Trình Trảm dứt khoát nói rõ ràng: "Lão Quan, có một số việc thực sự ngoài sức tưởng tượng, nên nếu ông muốn biết rõ ràng như vậy, hãy suy nghĩ kỹ. Biết nhiều, phiền não nhiều, hãy suy nghĩ cho kỹ."

    Lão Quan không phải người ngốc, hắn cũng không muốn tự chuốc rắc rối vào mình.

    Cuối cùng, hắn thấy rằng không cần biết quá nhiều về những chuyện không liên quan trực tiếp đến mình.

    Trình Trảm thấy hắn suy nghĩ cẩn thận, cũng không nói thêm gì.

    Khi trở về phòng, lão Quan không thể không hỏi: "Cửa phòng chỉ cần đóng lại là được rồi sao?" Hắn nhắc đến căn phòng của Phương Đình và Khúc Nhã.

    Trình Trảm khó hiểu: "Không thì còn làm gì nữa?"

    "Không cần viết bùa chú hay gì đó trấn áp sao?" Lão Quan ngập ngừng nói.

    Cho dù không hỏi, hắn cũng hiểu rằng có gì đó rất khác thường.

    Trình Trảm cười: "Lão Quan, ông xem nhiều phim truyền hình quá rồi." Nói xong, hắn về phòng.

    Lão Quan gãi đầu, nghĩ rằng: "Cậu này còn hơn cả phim truyền hình nữa."

    Trình Trảm muốn ngủ bù nhưng không thành.

    Nhưng hắn cũng biết rằng mình không thể ngủ được, nên lấy cà phê ra uống. Khi Tư Dã gõ cửa, hương cà phê lan tỏa khắp nơi.

    "Cứ ngồi tự nhiên." Trình Trảm nói mệt mỏi, không quan tâm lễ nghĩa, tựa đầu vào giường, hai chân dài rũ xuống mép giường.

    Tư Dã cũng mệt, nhưng so với ngủ bù, bí mật của Trình Trảm càng làm cho hắn mê muội.

    Hắn không khách khí, bưng ly cà phê đặt lên bàn trà, ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, thoải mái mà nói: "Trình Trảm, cà phê đã chuẩn bị xong, đây là muốn cùng tôi chia sẻ thông tin, đúng không."

    Trình Trảm nhắm mắt, giọng nhẹ nhàng: "Cậu cũng có thể uống cà phê xong rồi đi."

    Tư Dã nghe vậy cười, đứng dậy bưng cà phê, tiện tay bưng luôn ly khác, đặt lên đầu giường, nhìn xuống nói: "Dựa vào trong đi."

    Trình Trảm liếc hắn: "Làm gì?"

    Tư Dã vẻ mặt vô tội cười: "Tôi cũng mệt, nếu muốn nghe chuyện, phải tìm tư thế thoải mái mới được." Nói xong, không khách khí ngồi lên giường, nằm vào trong.

    Trình Trảm nhíu mày, lạnh lùng: "Quay lại sô pha, đừng dựa vào tôi."

    "Giường lớn thế này, anh vào trong chút, tôi sẽ không đụng vào anh." Tư Dã không để ý hắn mặt lạnh, dứt khoát dựa vào đầu giường: "Anh không sợ chen thì anh không cần dịch chỗ."

    Trình Trảm vài lần muốn đá hắn xuống, nhưng biết hắn không biết xấu hổ, dù bị đá cũng sẽ bò lên lại.

    Cuối cùng, hắn lười tranh cãi, dịch sang bên kia giường.

    Giường ở khách điếm Bảy Tháng là thoải mái nhất, được công nhận trên mạng. Khung giường bằng gỗ chắc chắn, nệm mềm cứng vừa phải, do lão Quan đặt làm riêng.

    Khách điếm có phòng gia đình, phòng giường lớn và phòng hai giường đơn. Phương Đình và Khúc Nhã ở phòng hai giường đơn, còn Tư Dã và Trình Trảm ở phòng giường lớn.

    Tư Dã duỗi tứ chi ra, lười biếng nói: "Này Trình Trảm, sao tôi cảm thấy giường phòng anh lớn hơn giường phòng tôi?"

    Trình Trảm nhắm mắt, không phản ứng.

    Cả hai phòng đều giống nhau, làm gì có sự khác biệt lớn nhỏ, hắn nghĩ Tư Dã chỉ đang làm bộ.

    Tư Dã khẽ đá chân Trình Trảm: "Đừng giả vờ ngủ, thật sự nghĩ rằng tôi đến đây để ngủ cùng anh?"

    Tôi mời cậu đến?

    Trình Trảm khó chịu, nhíu mày.

    Hắn trở mình, đưa lưng về phía Tư Dã.

    Thật phiền phức.

    Hắn chưa từng nằm chung giường với ai, giờ lại có một người nằm bên cạnh, thật không quen chút nào.

    Tư Dã không ép buộc, nhấc cà phê lên, chậm rãi uống một ngụm, cảm thấy khá ngon.

    "Trục lộc chi chiến." (Trục Lộc Chi Chiến (逐鹿之战) là một trận chiến nổi tiếng trong truyền thuyết và lịch sử cổ đại Trung Quốc, được ghi lại chi tiết trong tác phẩm cổ điển "Sơn Hải Kinh" (山海经). Trận chiến này được cho là xảy ra giữa Hoàng Đế (黃帝) và Xi Vưu (蚩尤), và thường được coi là một trong những trận chiến đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc)

    Phòng im lặng một lúc lâu, Trình Trảm mở miệng.

    Tư Dã ngạc nhiên: "Trận chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu trong 《Sơn Hải Kinh》 à?"

    Trình Trảm ừ một tiếng.

    Tư Dã biết về trục lộc chi chiến, trận chiến đầu tiên trong lịch sử, được 《Sơn Hải Kinh》 ghi lại chi tiết. Trận chiến này có sự tham gia của nhiều bộ tộc, cả thần, người và các sinh vật huyền bí, được hậu nhân gọi là "trận chiến của các vị thần".

    Tất nhiên, cũng có người cho rằng trục lộc chi chiến thực ra là trận chiến giữa các nền văn minh cao cấp, và các vị thần thực ra là sản phẩm của công nghệ cao.

    Nhưng từ từ..

    Tư Dã đột nhiên nhận ra, nhìn Trình Trảm.. cái ót..

    "Anh ám chỉ, bức họa trong tiệm của Tần lão tam là về trục lộc chi chiến?"

    Hắn nhớ tới bức họa đó khi đi qua tiệm trước đây, lúc lão Quan nói đến, hắn mơ hồ nhớ lại cảnh tượng trong tranh.

    Hình như là một trận chiến lớn, có rất nhiều người tham gia.

    Lần này, Trình Trảm chỉ gật đầu, trông hắn rất mệt mỏi, sắc mặt không tốt, vốn đã trắng, giờ còn trắng hơn.

    Tư Dã nhìn hắn, hoảng sợ, duỗi tay kéo hắn lại gần: "Anh làm sao vậy?"

    Khi chạm vào, Tư Dã mới nhận ra Trình Trảm không chỉ có sắc mặt tái nhợt mà nhiệt độ cơ thể cũng rất thấp. Hắn mặc áo ngắn tay và quần dài ở nhà, cánh tay để lộ ra ngoài gần như không có độ ấm.

    Trình Trảm đẩy tay Tư Dã ra, nhích gần lại, nói không có gì.

    Sau đó, chủ đề trở lại về Trục Lộc chi chiến.

    "Trận chiến cụ thể thế nào, cậu tự xem Sơn Hải Kinh đi, tôi sẽ không phổ cập cho cậu đâu." Trình Trảm chậm rãi nói.

    Thực tế, Tư Dã cũng không muốn nghe.

    Hắn tóm lại trọng điểm: "Vậy thì, Tư Già Ý, Tần lão tam, thậm chí Khúc Nhã và Phương Đình, đều có liên quan đến bức họa Trục Lộc Chi Chiến kia?"

    "Có liên quan, nhưng chính xác thì là liên quan đến trận chiến đó."

    Tư Dã ngạc nhiên: "Trận chiến đó thực sự tồn tại?"

    "Tồn tại." Trình Trảm khẳng định.

    Hắn mở mắt, ánh mắt dừng trên tường đối diện, như nhìn TV, rồi lại như nhìn xa xăm, sâu thẳm.

    Hắn tiếp tục nói: "Trận chiến đó ảnh hưởng sâu rộng đến đời sau, không chỉ thành tựu nền văn minh Hoa Hạ mà còn ảnh hưởng đến một tộc người, đó là Vu Linh."

    Tư Dã kinh ngạc: "Vu Linh? Là.. Vu tộc?"

    "Đúng vậy, Vu tộc, họ là vu cổ đại, trước khi tham gia Trục Lộc Chi Chiến, họ là người giao tiếp với thần và nắm giữ thuốc trường sinh. Nổi tiếng nhất là mười người dẫn đầu của Vu tộc."

    "Linh Sơn Mười Vu?"

    Trình Trảm gật đầu, đưa tay về phía Tư Dã, người này ngầm hiểu mà đưa ly cà phê cho hắn. Hắn uống một ngụm, cảm thấy có chút tinh thần.

    "Trục Lộc Chi Chiến thành lập nền văn minh Hoa Hạ, cũng ảnh hưởng đến Vu tộc. Họ tổn thất nặng nề, mười vu dẫn đầu mất đi linh thể, trở thành Vu Linh. Vu Linh thiện ác khó phân biệt, ở nhân gian làm ác, từng bị phong ấn một lần."

    Vu Linh mất đi bản chất, tùy ý làm bậy, gây ra nhiều cuộc hỗn loạn, nhưng cuối cùng bị phong ấn. Sau khi phong ấn, thế gian dần hồi phục trật tự, văn minh Hoa Hạ bắt đầu phát triển.

    "Hơn một trăm năm trước, mười Vu Linh phá phong ấn, tìm kiếm cộng sinh thể dưới các hình thái hỷ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục. Nhưng cộng sinh thể càng giống như cướp, ăn linh hồn của chủ thể, biến người thành xác không hồn để sử dụng."

    Tư Dã nghe xong mà kinh ngạc.

    Trình Trảm không để ý đến nét mặt của hắn, ôm ly cà phê ấm áp lòng bàn tay, tiếp tục nói.

    Vu Linh xảo quyệt, khó bắt, lấy việc cướp cộng sinh thể làm mục đích, hại đến tính mạng con người. Để tránh bi kịch, người phong ấn phải nhanh chóng tìm ra Vu Linh để phong ấn lại.

    Tư Dã tính: "Hỷ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục, tổng cộng bảy cái."

    "Hỷ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục, bảy Vu Linh là bảy phách, ba cái khác là thiên hồn, địa hồn và mệnh hồn, tổng cộng là ba hồn."

    "Người có ba hồn bảy phách?"

    Trình Trảm: "Đúng."

    Người có ba hồn bảy phách, thế gian cũng có ba hồn bảy phách, Vu Linh ăn linh hồn người, chiếm thân thể làm cộng sinh, nếu không kịp thời ngăn chặn, toàn bộ thế gian sẽ gặp đại kiếp nạn.

    "Giống như trăm năm trước, hai cuộc đại chiến, nhân gian trở thành luyện ngục, sinh linh đồ thán." Trình Trảm nói.

    Hắn hai lần nhắc đến trăm năm trước.
     
    Last edited: Nov 28, 2024
Trả lời qua Facebook
Loading...