Chương 133.2

Bên trong Diễn Hành Điện, Vị Hành lấy ra trà Vân Vụ mà mình trân quý đã lâu pha uống, sau nhìn về phía hai người đã đi đến cửa đại điện, yên lặng mà ở trong lòng cân nhắc.
"Để hai vị tôn giả đợi lâu," Thích Giáp đạo tôn cùng Thiên Nhất đạo quân đi vào Diễn Hành Điện, chắp tay hành lễ: "Mong thông cảm nhiều hơn."
"Làm gì có," Cơ Tĩnh Nguyên buông tay của Hàn Lăng Âm, đáp lễ nói: "Là chúng ta tới quá đường đột." Có một số việc đã sớm thì không nên muộn, hắn phải nhanh chóng giải quyết chuyện mà nhạc mẫu công đạo để chạy về Tiêu Thiến Giới, bằng không ai biết hai đứa nhóc kia ở trong tông kia có lãng phí Tịnh Linh Ngọc Tuyền trân quý hay không?
Hàn Lăng Âm đã bị mẹ mình giáo dục qua nên hôm nay nàng tới cũng chỉ là đủ số lượng, thuận tiện tiếp đón Vị Hành một tiếng, nàng muốn trở về một mạch của Lê Hàn Phong, lại nói về chuyện dời Hàn tộc.
"Hai vị tôn giả xin mời ngồi," Thích Giáp đạo tôn giơ tay mời, Phượng Minh đã đề điểm mà hôm nay hai người lại chủ động tiến lên, hiện tại xem như hắn đã nhìn ra, người ta căn bản cũng không chuẩn bị cùng bọn họ chơi tâm nhãn.
Cơ Tĩnh Nguyên nắm tay Hàn Lăng Âm ngồi vào chủ vị, không phải hắn không khách khí mà vị trí này bọn họ ngồi được. Thấy ba người Thích Giáp cũng đã ngồi xuống hắn liền lên tiếng: "Hôm nay Cơ mỗ cùng Lăng Âm đến quấy rầy là có việc cần thương lượng, mong ba vị chớ trách móc."
"Làm gì có," Thích Giáp đạo tôn tự mình rót trà cho Cơ Tĩnh Nguyên cùng Hàn Lăng Âm: "Không biết hai vị tôn giả có chuyện gì?"
Cơ Tĩnh Nguyên ra hiệu bằng mắt cho Hàn Lăng Âm, nàng liền lập tức đứng dậy chắp tay nói: "Lăng Âm muốn về một mạch của Lê Hàn Phong."
Lê Hàn Phong là núi của Hàn Tiêu lang quân, lẽ ra là con gái của Hàn Tiêu lang quân thì nàng về một mạch của Lê Hàn Phong cùng là bình thường, chỉ là Vị Hành còn có băn khoăn khác: "Xin hỏi Lăng Âm kiếm tôn, hiện tại ở Tiêu Thiến Giới ngài có sư môn không?"
Đó là băn khoăn của hắn, nhân tài đương nhiên quan trọng nhưng theo hắn biết thì Lăng Âm kiếm tôn chính là thiên tài kiếm tu ở Tiêu Thiến Giới, người như vậy không có khả năng không có sư môn. Thiên Diễn Tông ở Thương Uyên Giới tuy chiếm hữu một vị trí nhỏ nhưng Thương Uyên Giới có thể so không được Tiêu Thiến Giới.
"Trước kia có, hiện tại không có," Hàn Lăng Âm biết băn khoăn của Vị Hành: "Yên tâm, ta ở Tiêu Thiến Giới đã cô độc một mình.."
"Khụ khụ," Cơ Tĩnh Nguyên đúng lúc mà thanh giọng nói, cái gì mà cô độc một mình, chẳng lẽ hắn không được xem như vật trang sức trên người nàng: "Vị tông chủ, chuyện này ngài yên tâm, ở Tiêu Thiến Giới xác thật Lăng Âm xác đã không thuộc môn phái nào, nàng về Lê Hàn Phong sẽ chỉ làm Thiên Diễn Tông càng tiến xa, sẽ không có tai họa."
Vị Hành nghe vậy liền chắp tay nói: "Đệ tử bái kiến Lăng Âm kiếm tôn." Nếu vị hôn phu của người ta đã nói như vậy thì hắn tự nhiên sẽ không tiếp tục hỏi ngọn nguồn.
Động tác của hắn vừa xong thì Thiên Nhất đạo quân cũng lập tức đứng dậy chắp tay hành lễ.
Hàn Lăng Âm cười nói: "Ngày sau còn thỉnh các vị chiếu cố nhiều hơn" tông môn của cha nàng thật sự không tồi, chưởng môn Vị Hành tuy rằng gian xảo hơn Hoàng Chí Mịch rất nhiều nhưng hắn có thể làm nàng cảm nhận được thành ý, này là đủ rồi.
Tựa như mẹ nàng nói, vị trí của mọi người không giống nhau cho nên đừng bắt người khác phải nghĩ cho mình, dù là chỉ lo thân mình hay mạnh ai nấy làm cũng không sai.
Vị Hành cùng Thiên Nhất đạo quân sau khi ngồi xuống liền lập tức nói về việc dời tộc của Hàn thị. Nếu Hàn Lăng Âm về Lê Hàn Phong thì việc này cũng là vấn đề thời gian.
Nhưng hắn không muốn bị động: "Phía đông ở thành Thiên Hà còn một khối đất trống mà ta vẫn luôn lưu trữ," lấy ra địa đồ trải trên bàn trà, "Chính là nơi này."
Cơ Tĩnh Nguyên nhìn về phía vị trí mà Vị Hành chỉ, vừa lòng mà gật đầu: "Nợi này ở ngay dưới chân của Thiên Cực sơn mạch, cách chợ trong thành Thiên Hà cũng tương đương gần," hắn giương mắt nhìn về phía người đối diện, "Vị tông chủ có lòng" nguyên lai đã chuẩn bị ổn thỏa, xem ra là có cầu với hắn.
"Tĩnh Nguyên tôn giả khách khí," Vị Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói: "Hàn Tiêu lang quân chính là lão tổ của Thiên Diễn Tông, năm đó nếu không phải do phát sinh yêu thú náo động thì Hàn thị hẳn cũng đã sớm dời đến thành Thiên Hà."
Cứ như vậy Hàn Lăng Âm liền cao hứng, mục đích của nàng hôm nay đã đạt hai cái, còn thừa một cái cuối cùng: "Đa tạ Vị tông chủ nhớ tới Hàn thị, Lăng Âm vô cùng cảm kích."
Vị Hành chạy nhanh đáp lời: "Lăng Âm kiếm tôn quá khách khí, những thứ này đều là Hàn gia được hưởng."
Không đề cập tới Hàn Tiêu lang quân mà chỉ nói sư điệt của hắn đã cống hiến không ít cho trong tông môn, huống hồ vị kia còn đang ở Lê Hàn Phong đã phát hiện Kim Thành bí cảnh. Trước kia không cho chỉ là bởi vì Hàn gia không có hiền giả trấn thủ môn hộ, sợ tốt quá hóa lốp, hiện tại đã không có băn khoăn này.
Đúng lúc này Cơ Tĩnh Nguyên nhìn về phía Thích Giáp: "Chuyện Lăng Âm về Lê Hàn Phong hiện tại không thể tuyên dương bên ngoài, cho nên lý do Hàn gia di chuyển không thể là Lăng Âm được." Hắn nói như vậy thì Mộc Thích Giáp hẳn sẽ hiểu ý hắn.
Thích Giáp đạo tôn hơi gật đầu: "Qua chút thời gian vãn bối sẽ tự mình đi Kỳ Châu thành cầu hôn Hàn với gia cho Phượng Minh" Tĩnh Nguyên tôn giả có cố kỵ, đồng dạng hắn cũng đang suy nghĩ, "Sau khi hai nhà Mộc, Hàn định ra hôn sự thì trong tông lại để Hàn thị di chuyển đến thành Thiên Hà."
Bọn họ nói như vậy Vị Hành lập tức liền hiểu: "Vậy dựa theo lời Thích Giáp lão tổ nói thôi," Hàn Hiển chưa về, than phận của vị họ Chung kia thì ai đang ngồi ở đây đều biết rõ ràng, lúc này Hàn Lăng Âm đích xác không nên cao điệu.
Cùng người thông minh nói chuyện chính là thống khoái, Cơ Tĩnh Nguyên cười nâng chén: "Lấy trà thay rượu."
"Lấy trà thay rượu," Thích Giáp đạo tôn bưng lên ly trà đón nhận: "Nhiều năm qua, Mộc Nghiêu làm ngài lo lắng."
Uống cạn ly trà xong Cơ Tĩnh Nguyên liền nắm chặt ly trà nhìn Hàn Lăng Âm bị bọn họ nói đến ngốc: "Lo lắng nhưng thật ra không có, chính là tiểu tử kia quá thiếu thu thập," nếu không phải hắn luôn ở thời điểm mấu chốt chỉ điểm Tiểu Âm Tử thì hắn đã sớm lừa được tức phụ tới tay.
Hàn Lăng Âm thấy hắn nhìn chằm chằm nàng liền càng ngốc, chỉ là trên mặt nàng vẫn không hiện: "Chàng nhìn ta làm gì? Mộc Nghiêu khá tốt, có tâm nhãn, cùng Tiểu Vi Nhi nhà ta rất xứng đôi," con của bọn họ sau này nhất định sẽ thông minh giống tiểu Mục Dương, một mạch của Chung gia xem như thoát xác.
Cơ Tĩnh Nguyên cười lắc lắc đầu, sau quay đầu nhìn về phía Thích Giáp: "Các ngài có hứng thú với tiên ma chiến trường ở ngoại vực" lời này hắn khẳng định, "Muốn đi đúng không?" Bọn họ thành toàn hắn vậy hắn cũng sẽ không keo kiệt.
Thích Giáp rốt cuộc kiến thức đến Tĩnh Nguyên tôn giả trong miệng Phượng Minh, hắn cũng không o che giấu mà trả lời: "Muốn đi," chẳng những bọn họ muốn đi mà những lão gia hỏa đạt Luyện Hư cảnh ở Thương Uyên Giới đều muốn đi.
"Có thể," Cơ Tĩnh Nguyên một tay chống cằm: "Ta có thể cho các ngài lệnh bài tiến vào chiến trường."
"Không biết tôn giả có điều kiện gì?" Thích Giáp nhưng không ngốc, lệnh bài mà dễ dàng bày ra như vậy thì khẳng định còn có việc muốn hắn hoặc là Thiên Diễn Tông đi làm.
Cơ Tĩnh Nguyên lấy ra một cái chén ngọc vàng: "Thứ này, các vị giúp ta an trí nó." Không phải hắn không nghĩ tới việc đem Tịnh Linh Ngọc Tuyền để ở bí cảnh của Quy Nhất Tông nhưng sau khi cân nhắc thì vẫn cảm thấy Quy Nhất Tông không sạch sẽ bằng Thiên Diễn Tông.
Tịnh Linh Ngọc Tuyền này là khả ngộ bất khả cầu, nếu nó xảy ra chuyện thì việc tìm lại nó chỉ có thể đua với chút khí vận hư vô mờ mịt, Chung gia đánh cuộc không nổi thì sao hắn lại đánh cuộc được?
Bắt lấy tay tức phụ hắn đặt ở trên đầu gối, Cơ Tĩnh Nguyên rất rõ ràng Lăng Âm thích hài tử, hơn nữa nàng còn có hai viên Tình Anh Quả, đó là nàng ở Thất Huyền bí cảnh được đến nó.
Thích Giáp vừa thấy chén ngọc thì trong lòng đã sáng tỏ, hắn nhìn về phía Vị Hành.
Vị Hành lập tức đứng dậy đi ra sau điện, không đến nửa chén trà nhỏ công phu hắn liền cầm một con ngọc hộp trở lại: "Hai vị tôn giả, vật quý trọng như vậy xin tha thứ vãn bối không thể đáp ứng giúp đỡ bảo quản," hắn hai tay dâng lên hộp ngọc "Nhưng trong đây có một Bảo Châu Linh Cảnh có thể uẩn dưỡng linh tuyền, Thiên Diễn Tông nguyện chắp tay nhường lại."
"Bảo Châu Linh Cảnh?" Cơ Tĩnh Nguyên tiếp nhận ngọc hộp, cởi bỏ phong ấn mở ra hộp, chỉ thấy một quả Châu Tử to bằng móng tay cái màu xanh băng trong suốt lẳng lặng mà nằm ở trong hộp: "Huyền Cảnh Thủy Linh Châu," quà này nhưng thật đúng ý hắn, vừa lúc hắn cũng không yên tâm đem vật ấy đặt ở Thiên Diễn Tông.
Tay phải vừa lật, một khối lệnh bài khắc hình long bạch ngọc liền xuất hiện ở trong tay hắn, hắn đem ngọc bài đưa cho Vị Hành: "Đây là lệnh bài để vào tiên ma chiến trường, ngài phải bảo quản cho thật tốt."
Hai mắt của Vị Hành sáng ngời, sau đôi tay tiếp nhận lệnh bài: "Thiên Diễn Tông đa tạ Tĩnh Nguyên tôn giả thành toàn," có khối ngọc bài thì những lão tổ tông của Thiên Diễn Tông sẽ không lại nhàn đến hoảng cứ đến tìm việc cho hắn, hắn là người đầu tiên muốn đưa sư tổ của hắn vào tiên ma chiến trường.
"Giao dịch công bằng mà thôi," Cơ Tĩnh Nguyên sờ qua Huyền Cảnh Thủy Linh Châu trong hộp mà đánh giá tinh tế, hắn đang nghĩ đem Châu Tử này đưa cho ai: "Tức phụ, chúng ta trở về thôi."
Hàn Lăng Âm nhìn chằm chằm Châu Tử, đôi mắt đều không chớp một chút, cầm lấy chén ngọc trên bàn liền đứng dậy cáo từ: "Hôm nay nhiều quấy rầy, còn thỉnh thứ lỗi."
Hai người rời đi Tam Ngôn Phong liền trực tiếp đi Tiêu Dao Phong.
Hàn Mục Vi mới vừa lôi hết đồ vật trên người mình ra để một lần nữa sửa sang lại một phen, vừa phân loại xong liền nghênh đón hai cái tổ tông: "Sao các ngài lại tới đây?" Mí mắt nàng đột nhiên bắt đầu không chịu khống chế mà nhảy lên, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt.
Cơ Tĩnh Nguyên nắm tay tức phụ hắn dạo qua một vòng, liền đi thẳng vào vấn đề, đem Huyền Cảnh Thủy Linh Châu ra: "Thứ này con bảo quản là thích hợp nhất" hơn nữa hắn cảm giác là nếu để Châu Tử ở chỗ nàng thì ngày sau bọn họ khẳng định không thiếu hiếu kính, nói không chừng nàng có thể lại bắt thêm được một con ngọc tuyền.
Hàn Lăng Âm vừa nghe lời này liền lập tức lấy chén ngọc ra, để bên cạnh Châu Tử.
"Này.. Đây là Huyền.."
Hàn Mục Vi còn chưa nói xong thì Tiểu Thiên Bồ liền chạy ra khỏi Thần phủ, đôi tay chống nạnh hung hăng nói: "Các ngươi làm người lớn sao có thể hố Vi Vi Nhi như vậy?" Rống xong liền nhìn về phía Hàn Mục Vi, "Thứ này so với Tiểu Cửu Nhi còn khó dưỡng, chúng ta không thể mắc mưu."
Huyền Cảnh Thủy Linh Châu tuy là không gian linh bảo nhưng việc này chỉ là râu ria và chỉ có thể đựng nước, nhưng hoàn cảnh bên trong không gian sẽ căn cứ tính chất của nước mà thay đổi, biến thành hoàn cảnh thích hợp để tái sinh.
Nếu đem Tịnh Linh Ngọc Tuyền an trí ở trong đó thì một ngày cần hao phí ít nhất hai khối cực phẩm linh thạch để duy trì hoàn cảnh trong không gian để Tịnh Linh Ngọc Tuyền tái sinh, cái này tuyệt đối là mua bán lỗ vốn.
Hàn Mục Vi cũng biết mua bán không có lời nhưng nàng vẫn là muốn viên Châu Tử này, chỉ là nên tranh thủ vẫn là muốn cố gắng: "Cô lão tổ, con nghèo, Châu Tử này con nuôi không nổi."
Tiểu Thiên Bồ nghe vậy lập tức hai mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn về phía Cơ Tĩnh Nguyên cùng Hàn Lăng Âm.
"Để hai vị tôn giả đợi lâu," Thích Giáp đạo tôn cùng Thiên Nhất đạo quân đi vào Diễn Hành Điện, chắp tay hành lễ: "Mong thông cảm nhiều hơn."
"Làm gì có," Cơ Tĩnh Nguyên buông tay của Hàn Lăng Âm, đáp lễ nói: "Là chúng ta tới quá đường đột." Có một số việc đã sớm thì không nên muộn, hắn phải nhanh chóng giải quyết chuyện mà nhạc mẫu công đạo để chạy về Tiêu Thiến Giới, bằng không ai biết hai đứa nhóc kia ở trong tông kia có lãng phí Tịnh Linh Ngọc Tuyền trân quý hay không?
Hàn Lăng Âm đã bị mẹ mình giáo dục qua nên hôm nay nàng tới cũng chỉ là đủ số lượng, thuận tiện tiếp đón Vị Hành một tiếng, nàng muốn trở về một mạch của Lê Hàn Phong, lại nói về chuyện dời Hàn tộc.
"Hai vị tôn giả xin mời ngồi," Thích Giáp đạo tôn giơ tay mời, Phượng Minh đã đề điểm mà hôm nay hai người lại chủ động tiến lên, hiện tại xem như hắn đã nhìn ra, người ta căn bản cũng không chuẩn bị cùng bọn họ chơi tâm nhãn.
Cơ Tĩnh Nguyên nắm tay Hàn Lăng Âm ngồi vào chủ vị, không phải hắn không khách khí mà vị trí này bọn họ ngồi được. Thấy ba người Thích Giáp cũng đã ngồi xuống hắn liền lên tiếng: "Hôm nay Cơ mỗ cùng Lăng Âm đến quấy rầy là có việc cần thương lượng, mong ba vị chớ trách móc."
"Làm gì có," Thích Giáp đạo tôn tự mình rót trà cho Cơ Tĩnh Nguyên cùng Hàn Lăng Âm: "Không biết hai vị tôn giả có chuyện gì?"
Cơ Tĩnh Nguyên ra hiệu bằng mắt cho Hàn Lăng Âm, nàng liền lập tức đứng dậy chắp tay nói: "Lăng Âm muốn về một mạch của Lê Hàn Phong."
Lê Hàn Phong là núi của Hàn Tiêu lang quân, lẽ ra là con gái của Hàn Tiêu lang quân thì nàng về một mạch của Lê Hàn Phong cùng là bình thường, chỉ là Vị Hành còn có băn khoăn khác: "Xin hỏi Lăng Âm kiếm tôn, hiện tại ở Tiêu Thiến Giới ngài có sư môn không?"
Đó là băn khoăn của hắn, nhân tài đương nhiên quan trọng nhưng theo hắn biết thì Lăng Âm kiếm tôn chính là thiên tài kiếm tu ở Tiêu Thiến Giới, người như vậy không có khả năng không có sư môn. Thiên Diễn Tông ở Thương Uyên Giới tuy chiếm hữu một vị trí nhỏ nhưng Thương Uyên Giới có thể so không được Tiêu Thiến Giới.
"Trước kia có, hiện tại không có," Hàn Lăng Âm biết băn khoăn của Vị Hành: "Yên tâm, ta ở Tiêu Thiến Giới đã cô độc một mình.."
"Khụ khụ," Cơ Tĩnh Nguyên đúng lúc mà thanh giọng nói, cái gì mà cô độc một mình, chẳng lẽ hắn không được xem như vật trang sức trên người nàng: "Vị tông chủ, chuyện này ngài yên tâm, ở Tiêu Thiến Giới xác thật Lăng Âm xác đã không thuộc môn phái nào, nàng về Lê Hàn Phong sẽ chỉ làm Thiên Diễn Tông càng tiến xa, sẽ không có tai họa."
Vị Hành nghe vậy liền chắp tay nói: "Đệ tử bái kiến Lăng Âm kiếm tôn." Nếu vị hôn phu của người ta đã nói như vậy thì hắn tự nhiên sẽ không tiếp tục hỏi ngọn nguồn.
Động tác của hắn vừa xong thì Thiên Nhất đạo quân cũng lập tức đứng dậy chắp tay hành lễ.
Hàn Lăng Âm cười nói: "Ngày sau còn thỉnh các vị chiếu cố nhiều hơn" tông môn của cha nàng thật sự không tồi, chưởng môn Vị Hành tuy rằng gian xảo hơn Hoàng Chí Mịch rất nhiều nhưng hắn có thể làm nàng cảm nhận được thành ý, này là đủ rồi.
Tựa như mẹ nàng nói, vị trí của mọi người không giống nhau cho nên đừng bắt người khác phải nghĩ cho mình, dù là chỉ lo thân mình hay mạnh ai nấy làm cũng không sai.
Vị Hành cùng Thiên Nhất đạo quân sau khi ngồi xuống liền lập tức nói về việc dời tộc của Hàn thị. Nếu Hàn Lăng Âm về Lê Hàn Phong thì việc này cũng là vấn đề thời gian.
Nhưng hắn không muốn bị động: "Phía đông ở thành Thiên Hà còn một khối đất trống mà ta vẫn luôn lưu trữ," lấy ra địa đồ trải trên bàn trà, "Chính là nơi này."
Cơ Tĩnh Nguyên nhìn về phía vị trí mà Vị Hành chỉ, vừa lòng mà gật đầu: "Nợi này ở ngay dưới chân của Thiên Cực sơn mạch, cách chợ trong thành Thiên Hà cũng tương đương gần," hắn giương mắt nhìn về phía người đối diện, "Vị tông chủ có lòng" nguyên lai đã chuẩn bị ổn thỏa, xem ra là có cầu với hắn.
"Tĩnh Nguyên tôn giả khách khí," Vị Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói: "Hàn Tiêu lang quân chính là lão tổ của Thiên Diễn Tông, năm đó nếu không phải do phát sinh yêu thú náo động thì Hàn thị hẳn cũng đã sớm dời đến thành Thiên Hà."
Cứ như vậy Hàn Lăng Âm liền cao hứng, mục đích của nàng hôm nay đã đạt hai cái, còn thừa một cái cuối cùng: "Đa tạ Vị tông chủ nhớ tới Hàn thị, Lăng Âm vô cùng cảm kích."
Vị Hành chạy nhanh đáp lời: "Lăng Âm kiếm tôn quá khách khí, những thứ này đều là Hàn gia được hưởng."
Không đề cập tới Hàn Tiêu lang quân mà chỉ nói sư điệt của hắn đã cống hiến không ít cho trong tông môn, huống hồ vị kia còn đang ở Lê Hàn Phong đã phát hiện Kim Thành bí cảnh. Trước kia không cho chỉ là bởi vì Hàn gia không có hiền giả trấn thủ môn hộ, sợ tốt quá hóa lốp, hiện tại đã không có băn khoăn này.
Đúng lúc này Cơ Tĩnh Nguyên nhìn về phía Thích Giáp: "Chuyện Lăng Âm về Lê Hàn Phong hiện tại không thể tuyên dương bên ngoài, cho nên lý do Hàn gia di chuyển không thể là Lăng Âm được." Hắn nói như vậy thì Mộc Thích Giáp hẳn sẽ hiểu ý hắn.
Thích Giáp đạo tôn hơi gật đầu: "Qua chút thời gian vãn bối sẽ tự mình đi Kỳ Châu thành cầu hôn Hàn với gia cho Phượng Minh" Tĩnh Nguyên tôn giả có cố kỵ, đồng dạng hắn cũng đang suy nghĩ, "Sau khi hai nhà Mộc, Hàn định ra hôn sự thì trong tông lại để Hàn thị di chuyển đến thành Thiên Hà."
Bọn họ nói như vậy Vị Hành lập tức liền hiểu: "Vậy dựa theo lời Thích Giáp lão tổ nói thôi," Hàn Hiển chưa về, than phận của vị họ Chung kia thì ai đang ngồi ở đây đều biết rõ ràng, lúc này Hàn Lăng Âm đích xác không nên cao điệu.
Cùng người thông minh nói chuyện chính là thống khoái, Cơ Tĩnh Nguyên cười nâng chén: "Lấy trà thay rượu."
"Lấy trà thay rượu," Thích Giáp đạo tôn bưng lên ly trà đón nhận: "Nhiều năm qua, Mộc Nghiêu làm ngài lo lắng."
Uống cạn ly trà xong Cơ Tĩnh Nguyên liền nắm chặt ly trà nhìn Hàn Lăng Âm bị bọn họ nói đến ngốc: "Lo lắng nhưng thật ra không có, chính là tiểu tử kia quá thiếu thu thập," nếu không phải hắn luôn ở thời điểm mấu chốt chỉ điểm Tiểu Âm Tử thì hắn đã sớm lừa được tức phụ tới tay.
Hàn Lăng Âm thấy hắn nhìn chằm chằm nàng liền càng ngốc, chỉ là trên mặt nàng vẫn không hiện: "Chàng nhìn ta làm gì? Mộc Nghiêu khá tốt, có tâm nhãn, cùng Tiểu Vi Nhi nhà ta rất xứng đôi," con của bọn họ sau này nhất định sẽ thông minh giống tiểu Mục Dương, một mạch của Chung gia xem như thoát xác.
Cơ Tĩnh Nguyên cười lắc lắc đầu, sau quay đầu nhìn về phía Thích Giáp: "Các ngài có hứng thú với tiên ma chiến trường ở ngoại vực" lời này hắn khẳng định, "Muốn đi đúng không?" Bọn họ thành toàn hắn vậy hắn cũng sẽ không keo kiệt.
Thích Giáp rốt cuộc kiến thức đến Tĩnh Nguyên tôn giả trong miệng Phượng Minh, hắn cũng không o che giấu mà trả lời: "Muốn đi," chẳng những bọn họ muốn đi mà những lão gia hỏa đạt Luyện Hư cảnh ở Thương Uyên Giới đều muốn đi.
"Có thể," Cơ Tĩnh Nguyên một tay chống cằm: "Ta có thể cho các ngài lệnh bài tiến vào chiến trường."
"Không biết tôn giả có điều kiện gì?" Thích Giáp nhưng không ngốc, lệnh bài mà dễ dàng bày ra như vậy thì khẳng định còn có việc muốn hắn hoặc là Thiên Diễn Tông đi làm.
Cơ Tĩnh Nguyên lấy ra một cái chén ngọc vàng: "Thứ này, các vị giúp ta an trí nó." Không phải hắn không nghĩ tới việc đem Tịnh Linh Ngọc Tuyền để ở bí cảnh của Quy Nhất Tông nhưng sau khi cân nhắc thì vẫn cảm thấy Quy Nhất Tông không sạch sẽ bằng Thiên Diễn Tông.
Tịnh Linh Ngọc Tuyền này là khả ngộ bất khả cầu, nếu nó xảy ra chuyện thì việc tìm lại nó chỉ có thể đua với chút khí vận hư vô mờ mịt, Chung gia đánh cuộc không nổi thì sao hắn lại đánh cuộc được?
Bắt lấy tay tức phụ hắn đặt ở trên đầu gối, Cơ Tĩnh Nguyên rất rõ ràng Lăng Âm thích hài tử, hơn nữa nàng còn có hai viên Tình Anh Quả, đó là nàng ở Thất Huyền bí cảnh được đến nó.
Thích Giáp vừa thấy chén ngọc thì trong lòng đã sáng tỏ, hắn nhìn về phía Vị Hành.
Vị Hành lập tức đứng dậy đi ra sau điện, không đến nửa chén trà nhỏ công phu hắn liền cầm một con ngọc hộp trở lại: "Hai vị tôn giả, vật quý trọng như vậy xin tha thứ vãn bối không thể đáp ứng giúp đỡ bảo quản," hắn hai tay dâng lên hộp ngọc "Nhưng trong đây có một Bảo Châu Linh Cảnh có thể uẩn dưỡng linh tuyền, Thiên Diễn Tông nguyện chắp tay nhường lại."
"Bảo Châu Linh Cảnh?" Cơ Tĩnh Nguyên tiếp nhận ngọc hộp, cởi bỏ phong ấn mở ra hộp, chỉ thấy một quả Châu Tử to bằng móng tay cái màu xanh băng trong suốt lẳng lặng mà nằm ở trong hộp: "Huyền Cảnh Thủy Linh Châu," quà này nhưng thật đúng ý hắn, vừa lúc hắn cũng không yên tâm đem vật ấy đặt ở Thiên Diễn Tông.
Tay phải vừa lật, một khối lệnh bài khắc hình long bạch ngọc liền xuất hiện ở trong tay hắn, hắn đem ngọc bài đưa cho Vị Hành: "Đây là lệnh bài để vào tiên ma chiến trường, ngài phải bảo quản cho thật tốt."
Hai mắt của Vị Hành sáng ngời, sau đôi tay tiếp nhận lệnh bài: "Thiên Diễn Tông đa tạ Tĩnh Nguyên tôn giả thành toàn," có khối ngọc bài thì những lão tổ tông của Thiên Diễn Tông sẽ không lại nhàn đến hoảng cứ đến tìm việc cho hắn, hắn là người đầu tiên muốn đưa sư tổ của hắn vào tiên ma chiến trường.
"Giao dịch công bằng mà thôi," Cơ Tĩnh Nguyên sờ qua Huyền Cảnh Thủy Linh Châu trong hộp mà đánh giá tinh tế, hắn đang nghĩ đem Châu Tử này đưa cho ai: "Tức phụ, chúng ta trở về thôi."
Hàn Lăng Âm nhìn chằm chằm Châu Tử, đôi mắt đều không chớp một chút, cầm lấy chén ngọc trên bàn liền đứng dậy cáo từ: "Hôm nay nhiều quấy rầy, còn thỉnh thứ lỗi."
Hai người rời đi Tam Ngôn Phong liền trực tiếp đi Tiêu Dao Phong.
Hàn Mục Vi mới vừa lôi hết đồ vật trên người mình ra để một lần nữa sửa sang lại một phen, vừa phân loại xong liền nghênh đón hai cái tổ tông: "Sao các ngài lại tới đây?" Mí mắt nàng đột nhiên bắt đầu không chịu khống chế mà nhảy lên, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt.
Cơ Tĩnh Nguyên nắm tay tức phụ hắn dạo qua một vòng, liền đi thẳng vào vấn đề, đem Huyền Cảnh Thủy Linh Châu ra: "Thứ này con bảo quản là thích hợp nhất" hơn nữa hắn cảm giác là nếu để Châu Tử ở chỗ nàng thì ngày sau bọn họ khẳng định không thiếu hiếu kính, nói không chừng nàng có thể lại bắt thêm được một con ngọc tuyền.
Hàn Lăng Âm vừa nghe lời này liền lập tức lấy chén ngọc ra, để bên cạnh Châu Tử.
"Này.. Đây là Huyền.."
Hàn Mục Vi còn chưa nói xong thì Tiểu Thiên Bồ liền chạy ra khỏi Thần phủ, đôi tay chống nạnh hung hăng nói: "Các ngươi làm người lớn sao có thể hố Vi Vi Nhi như vậy?" Rống xong liền nhìn về phía Hàn Mục Vi, "Thứ này so với Tiểu Cửu Nhi còn khó dưỡng, chúng ta không thể mắc mưu."
Huyền Cảnh Thủy Linh Châu tuy là không gian linh bảo nhưng việc này chỉ là râu ria và chỉ có thể đựng nước, nhưng hoàn cảnh bên trong không gian sẽ căn cứ tính chất của nước mà thay đổi, biến thành hoàn cảnh thích hợp để tái sinh.
Nếu đem Tịnh Linh Ngọc Tuyền an trí ở trong đó thì một ngày cần hao phí ít nhất hai khối cực phẩm linh thạch để duy trì hoàn cảnh trong không gian để Tịnh Linh Ngọc Tuyền tái sinh, cái này tuyệt đối là mua bán lỗ vốn.
Hàn Mục Vi cũng biết mua bán không có lời nhưng nàng vẫn là muốn viên Châu Tử này, chỉ là nên tranh thủ vẫn là muốn cố gắng: "Cô lão tổ, con nghèo, Châu Tử này con nuôi không nổi."
Tiểu Thiên Bồ nghe vậy lập tức hai mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn về phía Cơ Tĩnh Nguyên cùng Hàn Lăng Âm.