Truyện Ma [Edit] Ngõ Kể Chuyện - Cà Phê Trứng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by HangThan, Oct 8, 2024.

  1. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 20: Lựa chọn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Ngày 9 tháng 4 sương mù.

    Ta bắt đầu chậm rãi hiểu được ý tứ kia, hình tượng của ta bắt đầu sụp đổ, một nửa mái tóc đã biến thành màu trắng, hơn nữa từng nắm từng nắm rụng xuống, da mặt bắt đầu rệu rã, nếp nhăn trên da càng ngày càng nhiều, thậm chí có nhiều chỗ bắt đầu mọc ra đốm đồi mồi, cảm giác gần đây không muốn ăn uống gì nữa.

    Các đồng nghiệp hỏi ta sao lại già đi nghiêm trọng như vậy. Nhìn ta trong gương giống như một ông chú 50 tuổi chứ nào phải chàng thanh niên mới 28 tuổi đầu, chẳng lẽ là bởi vì gương đồng kia?

    Không được, ngày mai ta nhất định phải đến bệnh viện khám!]

    [Ngày 10 tháng 4 trời trong.

    Vừa từ bệnh viện trở về, đã làm kiểm tra mật độ xương, X - quang, CT, MRI, xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu.. Tóm lại những gì có thể kiểm tra đều đã kiểm tra.

    Ta sắp sụp đổ rồi, vừa mới vào phòng khám, một bác sĩ 30 tuổi gọi ta là chú, ta thật muốn tát cô ấy một cái, nhưng ta nhịn xuống, bởi vì hình tượng hiện tại của ta cô ấy cũng không gọi sai.

    Sau đó cô ấy nhìn thấy sinh nhật trên thẻ bảo hiểm của ta, ánh mắt khiếp sợ kia, cả đời ta cũng sẽ không quên.

    Cô ấy nói ta có thể bị bệnh suy nhược sớm, loại bệnh này bình thường phát tác ở trẻ con, trên toàn thế giới, cũng chưa phát hiện ca bệnh nào ở thời kỳ thanh niên trai tráng, cho nên, còn phải chờ kết quả xét nghiệm, lại phân tích cụ thể nguyên nhân bệnh, đề nghị ta nghỉ ngơi thật tốt, không nên quá lao lực. Nhất định là cái gương đồng kia! Ta sẽ phá hủy nó!]

    [Ngày 11 tháng 4, mưa rào sấm chớp.

    Mẹ ta nằm viện, bị viêm ruột thừa cấp tính, không nghiêm trọng lắm, ta nghĩ nhất định có liên quan đến những gì ta nói hôm qua.

    Ta nói muốn hủy gương đồng, kết quả liền bị trả thù, nếu như ta thật hủy nó, phỏng chừng ta hiện tại liền không thấy được mẹ ta nữa. Những gì viết trên tấm da kia tất cả đều là sự thật.

    Người sử dụng gương người sẽ phải lấy tuổi thọ làm đại giới, mà nếu như muốn hủy hoại gương, vậy thì người thân nhất của ngươi sẽ gặp phải tai họa bất ngờ, ai có thể cứu ta!]

    [Ngày 20 tháng 4 trời trong.

    Kết quả xét nghiệm của bệnh viện đã có, tất cả chỉ tiêu đều bình thường, chẳng qua là chỉ tiêu của người 60 tuổi. Đồng thời cũng không phát hiện bệnh lý có vấn đề về lão hóa.

    Bác sĩ nghi ngờ ta làm giả danh tính, báo cảnh sát, kết quả đương nhiên không sao, bởi vì ta vốn 25 tuổi. Sau một loạt các cuộc điều tra, ta vừa ra khỏi đồn cảnh sát, mẹ ta cũng ở bên cạnh ta, đang khóc, hy vọng không ảnh hưởng đến ca phẫu thuật ruột thừa mà bà vừa làm xong.

    Mà bộ dạng của ta thoạt nhìn so với mẹ còn già hơn, nếu như ta đi trước, ai tới chiếu cố nàng, đã như vậy, ta nghĩ ra một biện pháp!]

    [Ngày 22 tháng 4 mưa.

    Mẹ qua đời, ngay đêm qua khi ta ngủ, bà treo cổ trong nhà vệ sinh của ta, bởi vì bệnh của ta tất cả hàng xóm và người thân đều biết, bọn họ cho rằng mẹ không chịu nổi gánh nặng, hoặc là áp lực tinh thần rất lớn, lựa chọn tự sát.

    Mà ta biết nguyên nhân, bởi vì khi đưa ra quyết định này, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, đập vỡ tấm gương này! Đúng vậy, ta đập nát nó, mẹ ta cũng sẽ bị nguyền rủa mà chết đi, mà ta cũng sẽ lựa chọn tự sát sau lo xong hậu sự cho mẹ ta.

    Như vậy ta cũng không cần lo lắng, vấn đề dưỡng lão tương lai của mẹ. Có vẻ như mọi thứ đã kết thúc, ta mệt mỏi và ngủ thiếp đi.]

    [25 Tháng Tư trời âm u.

    Tang lễ của mẹ đã kết thúc, mẹ, đừng vội, con trai sắp đi tìm mẹ rồi.

    Nhưng tất cả hy vọng đều tan vỡ sau khi ta về đến nhà, chiếc gương kia lại hoàn hảo vô khuyết đặt ở đầu giường của ta, như là đang khiêu khích nhìn ta.

    Ta cảm giác nhân loại ở những trước mắt dị vật này giống như những con kiến hôi, mặc cho nó xâu xé, không có biện pháp. Đã như vậy, trước khi đi, ta sẽ nguyền rủa một lần nữa, vì vậy ta nhìn vào gương đồng lớn tiếng kêu lên: "Ta muốn nguyền rủa ngươi, Ma Gương!"]

    [Ngày 2 tháng 5 trời trong.

    Hiện tại, ta ngay cả bước đi cũng khó khăn, cơ bắp toàn thân không hề có sức lực, toàn thân run rẩy làm cho ta cảm thấy mình giống như bị Parkinson, đầu óc trì độn, giống như có chút si ngốc của người già.

    Nhưng mà, ta vẫn nhớ rõ, nguyền rủa gương vô dụng, đổi lấy chính là tiếp tục già yếu, xem ra hủy diệt nó, chỉ có thể gửi gắm hy vọng cho ngươi, người hữu duyên!

    Đây là nhật ký cuối cùng của ta, cũng là tuyệt bút của ta, ta chỉ hy vọng ngươi giúp ta báo thù.

    Đương nhiên, ta không trách bất luận kẻ nào, bao gồm cả tấm gương đồng này, nếu lúc ấy ta không nhặt nó về, nếu lúc ấy ta không nguyền rủa vợ trước và bạn nối khố của ta, nếu như ta không bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn, tiếp tục nguyền rủa những người khác vì sự ích kỷ của ta, có thể kết quả bây giờ sẽ không như vậy, được rồi, người hữu duyên, lựa chọn là ở ngươi, ta đi đây! Chúc may mắn!]

    Xem xong cả quyển sách, Tần Anh Minh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trầm tư một lát.

    Đột nhiên cô mở to hai mắt, nhìn chăm chăm vào chiếc gương đồng đang nằm trong túi quần áo, cô lấy bật lửa ra, lẳng lặng thiêu hủy quyển sách màu đỏ kia, chậm rãi cầm lấy gương, nhìn mình trong gương, trong mắt hiện lên một tia vằn đỏ.

    "Ta muốn nguyền rủa ngươi, tên Tân An khốn kiếp!"
     
  2. HangThan

    Messages:
    2
    Câu chuyện thứ năm: Con muỗi

    Chương 21: Con muỗi kỳ lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vạn vật chúng sinh đều có tình. Người xưa có nói, nhân chi sơ, tính bản thiện. Vô cực đại đạo, luôn ở dưới chân, dùng thiện mà đối nhân xử thế, tất thành chính quả.

    Trấn Minh Khai được thành lập vào thời kỳ Đại Minh, bởi vì đường thủy phát triển, mặc dù không phải là thủ đô của một quốc gia, nhưng so với thủ đô của quốc gia càng phồn vinh hơn, ngoài trấn ruộng tốt bao la, vật nuôi khoẻ mạnh, cá tôm đầy đồng. Nữ thì kéo sợi, nam thì trồng trọt, hàng năm ngũ cốc đầy đủ, con dân an cư lạc nghiệp, cảnh tượng vui vẻ yên bình mà giàu có.

    Trong trấn có một chùa, gọi là chùa Minh Tâm, cả ngày hương khói cường thịnh, không chỉ có người bản địa, ngay cả người vùng khác cũng nghe danh mà đến đây cầu nguyện lễ bái, cầu phúc cho bản thân và gia đình.

    Muốn nói chùa chiền nổi danh thì trong cả đất nước này nhiều như lông trâu, hơn nữa ở thời đại bấy giờ, chỉ có hai loại thành trấn dễ dàng xuất hiện tình cảnh chùa chiền hương khói thịnh vượng như vậy, một là địa phương giàu đến chảy mỡ, một cái khác chính là địa phương nghèo không ai đếm xỉa, như một vùng đất bị lãng quên vậy.

    Thứ nhất, là bởi vì ăn no mặc ấm nên mọi người cúng bái cầu an giống như câu "phú quý sinh lễ nghĩa". Mà càng là người giàu có thì càng sợ mất đi những thứ mình đang có, vì vậy, họ phải cầu nguyện cho sự bình an, cho sức khoẻ để có thể níu giữ những thứ trước mắt.

    Thứ hai, tất nhiên là đói rét bệnh khổ quá nhiều, mọi người không biết trông mong vào đâu chỉ có thể tin vào thần phật giúp đỡ.

    Không cần nghĩ, Trấn Minh Khai này khẳng định thuộc loại thứ nhất.

    Bởi vì bách tính lễ Phật, tín ngưỡng tạo ra, thiện nam tín nữ phi thường nhiều, trong thành trấn mọi người đều nói năng nhẹ nhàng, lễ độ, tiếng cười nói vui vẻ, không dứt bên tai.

    Trên đường không nhặt của rơi, đêm không cần đóng cửa, cũng chậm rãi hình thành một khí yên bình. Dưới hoàn cảnh như vậy, bách tính di cư tới cũng càng ngày càng nhiều, diện tích thành trấn cũng mở rộng theo từng năm, hiện giờ đã là một thành trấn lớn nhất Đại Minh triều.

    Phía đông thành có một tòa nhà cũ, nơi này có một vị lão viên ngoại ở, nói là lão viên ngoại, kỳ thật ông ấy cũng không già, tuổi cũng chỉ mới bốn mươi có hai.

    Vậy tại sao gọi hắn là "lão" như vậy? Kỳ thật rất đơn giản, bởi vì hắn mang họ lão. Tuy nhiên, đó chỉ là một trong những lý do, và một lý do khác, ông ấy thực sự rất già. Nói đến đây mọi người có thể có chút khó hiểu, vừa không già, vừa già, rốt cuộc có già hay không, các vị nghe ta nói nha, nóng lòng ăn không được đậu hủ nóng!

    Tương truyền viên ngoại họ lão này, được sinh ra từ trong bụng của Cửu Thiên Huyền Nữ, mang thai 81 năm mới sinh ra, bởi vì ở trong bụng mẹ quá lâu, lúc sinh ra, lông mày, râu tóc bạc phơ, nhưng làn da trơn nhẵn vô cùng, không khác gì trẻ con bình thường, hoàn toàn là một đứa trẻ tóc bạc. Hình ảnh lão già có bộ râu đẹp, dái tai dài rủ xuống vai, hai tay quá đầu gối, một bộ dáng hiền lành phúc hậu, mọi người trong xóm đều gọi hắn là "Lão Đam".

    Nhưng mà, chuyện này là thật hay giả, cũng không ai kiểm chứng, nếu như đã nói như vậy thì chúng ta coi như có việc này đi.

    Có thể là bởi vì sắc thái truyền kỳ này gia nhập, hoặc có lẽ là hình tượng tuổi trẻ nhưng mặt già này, viên ngoại đến bây giờ cũng không có cưới vợ, đã sống cô đơn hơn nửa đời người.

    Nhưng hắn bẩm sinh thông minh, lúc mười mấy tuổi đã nliền rời nhà đi tha hương, dựa vào một đôi tay cần cù, dựa vào kiến thức hơn người, tự xây dựng cho mình một góc trời riêng, hiện tại tài sản to lớn, có thể xem như là số một trấn Minh Đạt. Tiếng tăm vang dội này, bốn phương tám hướng xung quanh không người không biết, không người không không hiểu.

    Người ta thường nói, nam nhân giàu có, liền nhất định sẽ nhiễm một ít thói quen xấu, nhưng lão viên ngoại này, lại vừa vặn ngược lại. Thích làm việc thiện, ăn chay niệm Phật, mỗi ngày đi Chùa Minh Tâm lễ Phật tụng kinh, cuộc sống bình thường quả thực là cơm rau dưa no liền thôi, quần áo mặc đủ ấm liền dừng. Thanh tâm quả dục thỏa mãn nhường nào.

    Một ngày, hắn từ Chùa Minh Tâm lễ Phật về nhà, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, vì thế kéo màn lên, vào giường nghỉ ngơi. Mơ hồ phát hiện phía bên ngoài màn lụa trắng, có một vật nhỏ rơi xuống. Viên ngoại nhìn kỹ, hóa ra là một con muỗi nhỏ mềm mại, mới vào đầu hạ, ruồi muỗi cũng đã xuất hiện nhiều, tất nhiên là bình thường. Nhưng con muỗi nhỏ này lại không giống bình thường, những con muỗi khác đều là màu đen, hơn nữa dáng người hơi nhỏ. Mà con này lại toàn thân mang sắc hồng, hình thể cũng ước chừng to hơn một chút.
     
  3. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 22: Chung sống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Viên ngoại hơi kinh ngạc, loại muỗi này bình thường chưa từng thấy qua, có phải là muỗi hay không? Vì thế hắn cúi sát mắt lại, cẩn thận quan sát, chỉ thấy bụng muỗi đỏ phồng lên, sáu chân chân tinh tế nơm nớp lo sợ bám ở ngoài màn, cánh mỏng hơi run rẩy, đem vẻ hoảng sợ này biểu lộ không thể nghi ngờ. Lúc này nó đang đáng thương nhìn mình, biểu tình bất lực khiến người ta thương tiếc.

    "Muỗi con, ngươi đang đói sao?"

    Viên ngoại cũng không biết tại sao, chính mình vậy mà cùng con muỗi nhỏ này nói chuyện.

    Mặc dù không nhận được câu trả lời, nhưng hắn lại từ trong mắt con muỗi nhỏ thấy được nhè nhẹ vui sướng.

    "Vạn vật đều có linh, ngươi lần này tuy đầu thai vào kiếp côn trùng, kiếp trước không biết làm sai cái gì, mới có một kiếp này. Tuy như vậy, lại sinh không giống bình thường, khác thường, đây cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh. Nếu không phải như vậy, ta hôm nay cũng không phát hiện được ngươi. Ai, hai ta coi như là đồng bệnh tương liên, chân trời lưu lạc a, ngươi nhìn ta tướng mạo này, nào có giống một người trung niên, nói là một lão già trăm tuổi cũng có người tin. Ngươi nếu không ngại, liền uống máu của ta đi. Tuổi thọ một kiếp muỗi chỉ có một tháng, mà một đời người thì lại quá lâu rồi! Nguyện ngươi lần sau luân hồi, làm lại người."

    Lão viên ngoại dứt lời, chậm kéo màn, dùng Tay nhẹ nhàng đặt con muỗi đỏ lên mu bàn tay mình.

    Nhắc tới cũng lạ, tiểu vật này không bay không tránh, lẳng lặng ghé vào trên da viên ngoại, chậm rãi ngẩng đầu lên, mặc dù không lên tiếng, nhưng từ trong hai mắt tối đen như mực giống như thấy được một tia cảm kích, đương nhiên, đây có thể hoàn toàn là lão viên ngoại tự tưởng tượng ra, đổi thành bất luận kẻ nào, có lẽ cũng chẳng nhìn ra chút thay đổi hay biểu cảm gì.

    Sau đó muỗi đỏ đem gai ống trên miệng chậm rãi cắm vào da mu bàn tay viên ngoại. Nhưng nó lại không hút nhiều, chẳng qua chỉ như nếm một chút liền thôi, sau đó, nhẹ nhàng giương hai cánh, bay đến một góc trên đỉnh trướng, vẫn như cũ nhìn viên ngoại, trong mắt hiển thị rõ cảm động.

    "Ta buồn ngủ, ngủ trước một lát, nếu ngươi đói bụng, liền bay xuống ăn, ta liền đem tay đặt ở bên gối, ngươi nếu chán, liền bay ra ngoài đi dạo, ta để lại cho ngươi một khe hở."

    Nói xong, hắn đem màn mở ra một chỗ nhỏ, nằm xuống ngủ thiếp đi.

    Cứ như vậy, liên tiếp đi qua vài ngày, muỗi đỏ ngày ngày cùng viên ngoại một màn, một người một muỗi sinh hoạt ngược lại cũng tự tại, lão viên ngoại không có việc gì liền cùng nó tâm sự, kể một ít chuyện xưa Phật gia cho nó nghe, thỉnh thoảng còn nói cho nó biết mình rời quê hương xa xứ như thế nào, sáng lập ra gia nghiệp này ra sao. Muỗi đỏ cũng rất có linh tính, mỗi lần như vậy đều sẽ đậu vào mu bàn tay viên ngoại, nghiêng đầu lắng nghe, giống như có thể nghe hiểu tiếng người.

    Đột nhiên có một ngày, viên ngoại sáng sớm rời giường, phát hiện bên cạnh đệm chăn của mình, có thêm một ít thi thể muỗi đen, đều đã tàn chi cụt tay, chết đã lâu. Mà con muỗi đỏ kia cũng bị thương không ít, cánh đã rách, một chân cũng thiếu một đoạn, xem ra là đêm qua nó vì không muốn muỗi đen quấy rầy giấc ngủ của mình, tiến hành một hồi chiến đấu sinh tử.

    Viên ngoại rất là cảm động, bắt đầu từ ngày đó, hắn mỗi ngày trước khi ngủ, tất nhiên kiểm tra màn bốn phía, xác định không có bất kỳ lỗ hổng sau, mới đi vào giấc ngủ, cứ như vậy, một tháng trôi qua, hiện tại trong màn đã không phải là một người một muỗi, mà là một người ba muỗi, con muỗi đỏ kia sinh hạ hai con muỗi nhỏ, giống nhau toàn thân màu đỏ, rất là đáng yêu.

    Thì ra lúc ấy mới gặp muỗi đỏ bụng nó phồng lên, là mang thai, trách không được, khi đó nó suy yếu không chịu nổi, ngay cả khí lực bay lên tìm thức ăn cũng không có. Mà điều kì lạ là nó cũng không cần một chỗ ẩm ướt để sinh con đẻ trứng. Hai con muỗi con vừa sinh ra đã có hình dạng như mẹ chúng, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều.

    Bất chợt một hôm, viên ngoại từ bên ngoài tụng kinh về nhà, mới vừa vào cửa nhà, một mùi thức ăn thơm ngát xông vào mũi. Không đúng a, trong nhà này chỉ có một mình ta, cũng không hề có nha hoàn hay người hầu nào cả, những tiểu nhị xử lý công việc buôn bán đều ở ngoài thành, vậy ai làm đồ ăn đây?

    Mang theo nghi vấn này, hắn xốc rèm trúc nội thất lên, một mỹ nữ áo đỏ, hai tay trái phải đều ôm một đứa bé sơ sinh, đùi phải của nàng như là có thương tích, quấn băng gạc thật dày. Lúc này, nữ tử đang bày đầy món ngon phong phú bên cạnh cười khanh khách nhìn mình.
     
  4. HangThan

    Messages:
    2
    Câu chuyện thứ sáu: Mười kiếp đợi chờ

    Chương 23: Bỉ ngạn hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đời người có bảy nỗi khổ nhưng cảm nhận về nó thì mỗi người mỗi khác. Từ sinh đến diệt, ngắn ngủi vài chục năm, chúng ta không ngừng cảm nhận vòng xoay luân hồi, không ngừng tìm kiếm bản thân, thấu hiểu nhân quả. Tại sao phải sống? Tại sao lại chết? Có kiếp trước hay không? Sau khi chết lại đi nơi nào? Tất cả những vấn đề này không phải con người có thể giải đáp, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chúng ta còn sống.

    Sinh, lão, bệnh, chết, oán hận, yêu – ly biệt, không được như ý, bất quá là mây trôi khói thoảng, thoáng qua rồi biến mất. Muốn cẩn thận cảm nhận thưởng thức một phen, lại như sao băng vụt qua, không lưu lại một tia dấu vết, quá nhiều chấp nhất, có lẽ chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

    Một con đường đá xanh u ám bị tầng tầng sương mù bao phủ, không thấy ánh mặt trời, dưới bầu không khí yên tĩnh, thỉnh thoảng bay qua mấy con quạ, tiếng kêu của chúng cũng chẳng thể phá tan sự yên lặng bao trùm nơi đây.

    Trước mắt là một mảnh sông lớn rộng lớn sâu thẳm, nước chảy xiết, mờ ảo, u ám.

    Thỉnh thoảng cô hồn dã quỷ thò đầu ra từ trong nước cất lên những tiếng kêu rên. Vẻ mặt thống khổ của chúng hiện rõ mồn một trước mắt, làm cho bất kỳ một người nào nhìn thấy, đều sẽ cảm động lây.

    Bên bờ sông dựng một khối bia, phía dưới lửa ma trơi bay múa lập loè, ba chữ to được khắc trên đó rõ ràng và bắt mắt: "Sông Vong Xuyên"!

    Nghe đến đó, mọi người nhất định đã biết, nơi này chính là cửa vào địa phủ, Hoàng Tuyền!

    Nếu như còn không hiểu, ta liền giải thích một chút.

    Từ xưa đến nay, thế giới của người sống gọi là dương gian, thế giới của người chết gọi là âm phủ. Người sống có chính phủ, người chết có địa phủ. Trừng phạt người sống bằng ngục tù, mà trừng phạt người chết bằng địa ngục. Dương gian có cửa vào, Minh giới có hoàng tuyền.

    Cho nên nói Hoàng Tuyền là kết thúc của dương giới, cửa vào âm giới, sông Vong Xuyên có cầu Nại Hà bắc qua, bên cạnh đó là đá Tam Sinh, bờ bên kia có hoa nở.

    Nếu đã là quỷ, đều phải trải qua quỷ môn quan, đi qua hoàng tuyền, tiến vào minh giới.

    Hồn phách đã qua thẩm vấn, chuyển thế đầu thai, trải qua hoàng tuyền, uống Mạnh Bà Thang, đạp Nại Hà Kiều, độ Vong Xuyên Hà, tái thế làm người. Hoàng tuyền một cầu, một cửa, qua cửa là hồn, qua cầu làm người.

    Toàn bộ con đường Hoàng Tuyền nếu ngươi nói hoàn toàn không có cảnh sắc gì để nhìn, thì cũng không hẳn vậy. Hấp dẫn ánh mắt nhất chính là ở hai bên bờ bên kia nở rộ hoa, màu sắc hoa hồng diễm, tươi tốt xum xuê. Hoa được cho là có hai màu, đỏ và trắng. Hoa đỏ phủ kín hoàng tuyền, còn hoa trắng lại tràn ngập thiên đường.

    Hoa này còn có một đặc điểm khác biệt nhất, có hoa không lá, thấy lá thì không hoa. Lá rụng hoa nở, hoa rơi lá hiện.

    Cho nên nói, lá và hoa, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không gặp được nhau, so với Ngưu Lang Chức Nữ càng đáng buồn đáng tiếc.

    Dù sao hai bên ngân hà còn có thể nhìn đối phương từ xa xa, hơn nữa trong năm có một ngày cầu ô thước bắc qua mà gặp mặt, mà lá hoa này ngay cả cơ hội nhìn thấy nhau cũng không có.

    Câu chuyện chúng ta muốn kể ở đây bắt đầu từ một bông hoa bên kia bờ Hoàng Tuyền.

    Hứa Minh là một đóa bỉ ngạn hoa, đây là tên gọi của hắn ở chín kiếp trước, khi hắn vẫn còn là người. Hắn ở bên bờ sông Vong Xuyên rộng lớn trên mặt đất, đã sinh trưởng chín đời, theo sách cổ ghi lại, một đời là trên dưới ba mươi năm, cũng chính là nói hắn đã ở chỗ này đã hơn 270 năm.

    Hắn ở đây để chờ một nữ tử, hay nói chính xác hơn, hắn đang chờ người vợ kết tóc se duyên của hắn.

    Chờ đợi dài đằng đẵng, chờ đợi trong cô tịch, khiến hắn mỗi ngày đều phải nhắc nhở mình là ai, tại sao ở đây, còn cần chờ bao lâu, bởi vì không làm như vậy, có thể hắn sẽ bị quên đi chính mình, thậm chí quên đi lời hứa đã từng không thay đổi.

    Kỳ thật Hứa Minh đã rất thỏa mãn rồi, bởi vì trong những năm tháng dài đằng đẵng này, hắn đã nhìn thấy người vợ sát vai đi qua chín lần bên cạnh hắn, mỗi lần hắn đều muốn lớn tiếng la lên, gọi nàng lại. Nhưng hắn không thể phát ra tiếng, chỉ có thể dùng sức lay động cuống hoa, muốn khiến cho thê tử chú ý.

    Nhưng động tĩnh nhỏ bé này, đừng nói là người, có thể ngay cả một con ong mật cũng không thể hấp dẫn. Vì thế, hắn chỉ có thể yên lặng nhìn thê tử càng chạy càng xa, càng chạy càng xa, thẳng đến khi bước lên cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, tiếp tục đầu thai chuyển thế.

    Bất quá Hứa Minh vẫn như cũ thật vui mừng, bởi vì thê tử đi lên cầu, mà không phải là đi qua cánh cửa kia. Nếu như nàng đi vào cánh cửa kia, chín kiếp chờ đợi này của hắn thật sự uổng phí.

    Bởi vì nếu như vậy, hắn vĩnh viễn vĩnh viễn không thể gặp lại thê tử của mình, Đỗ Nguyệt Mai.

    Còn có một kiếp cuối cùng!

    Chỉ còn một kiếp cuối cùng!

    Ta nhất định phải kiên trì!
     
  5. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 24: Biến cố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Minh trong lòng yên lặng cổ vũ chính mình, mà tự mình cổ vũ như vậy, hắn đã không nhớ được đã làm bao nhiêu lần. Từ lúc hắn vừa tới đây, đầu tiên trải qua sợ hãi, đến sau đó là tịch mịch, cho tới bây giờ, hắn đã lại một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, bởi vì sau mười kiếp, cấm chú này sẽ tự động giải trừ.

    Đến lúc đó, hắn có thể nắm tay Nguyệt Mai cùng nhau bước lên cầu Nại Hà, không uống canh Mạnh Bà, trực tiếp vãng sinh, không rời không bỏ, không bao giờ tách ra nữa.

    Hắn nhìn sông Vong Xuyên đã không thể quen thuộc hơn này, nhụy hoa hiu quạnh, nhẹ nhàng rơi xuống một giọt mật hoa, hồi ức 270 năm trước, chợt trào lên trong lòng.

    Ký ức của bông hoa này, giống như slide, không ngừng hiện ra trong đầu Hứa Minh.

    Hai đứa trẻ nhỏ đang tay trong tay ở sân nghịch đất, đột nhiên, đứa bé trai lấy ra một con sâu màu xanh làm cho đứa bé gái khóc thét, còn mình thì lại đứng đó cười ha ha.

    Sang trang.

    Hai người thiếu niên nam nữ đang dạo bước trên con đường mòn trong rừng để đến trường học, cả một đường tiếng cười nói vui vẻ, từ biểu tình vui vẻ hớn hở của hai người mà xem, chắc chắn vừa được thầy giáo khen ngợi.

    Sang trang.

    Đêm động phòng hoa chúc, màn hồng nến đỏ, loan phượng hòa minh. Nam tử nhẹ nhàng nhấc khăn voan lụa đỏ của nữ tử lên, hai người nhìn nhau cười, tình ý sâu sắc.

    Sang trang.

    Trên giường trúc xanh, trên trán người nam nhân đang đắp khăn ướt, bệnh tình có vẻ nguy kịch, mà nữ nhân ở một bên dốc lòng chăm sóc, thỉnh thoảng dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi chồng mình.

    Đột nhiên, một thầy thuốc đi đến, sau khi bắt mạch xem bệnh cho nam nhân, lắc đầu thở dài, lưu lại một phương thuốc, xoay người rời đi.

    Mà người nữ nhân trầm tư một lát, xoay người chạy ra khỏi phòng.

    Một dòng nước mắt trong veo như ngọc trai, rơi xuống hai má nam nhân.

    Dừng lại!

    Đóa hoa bỉ ngạn này đột nhiên toàn thân run rẩy, từng cánh hoa nhao nhao rơi xuống, một cơn đau thấu tận tim hoa chọt xông tới. Hắn đau đớn cúi xuống thân hoa, đài hoa hơi run rẩy, như là đang phát ra từng tiếng khóc nức nở.

    Mỗi lần đều là như vậy, vừa nhớ tới lúc này, hắn liền đau đến không muốn sống. Nếu như khi đó hắn có thể giữ chặt tay Nguyệt Mai, kết quả có thể sẽ không phải là như vậy đi, hắn càng là không muốn đi nhớ lại, nhưng không ai có thể điều khiển trí nhớ của mình, chúng tự động tìm tới, hắn không cách nào ngăn cản, những hình ảnh khiến hắn đau đớn đến không muốn sống vẫn tiếp tục trình chiếu.

    Trong một thôn nhỏ cuối đời Nguyên đầu đời Minh, Hứa Minh là một thầy giáo ở trường tư thục, mà người vợ thanh mai trúc mã Đỗ Nguyệt Mai của hắn thì mở trong thành một cửa hàng may vá nhỏ. Hàng ngày giúp người ta may vá chút quần áo, thêu khăn.. kiếm thêm cho gia đình chút đồng ra đồng vào.

    Thỉnh thoảng, cũng có một ít gia đình giàu có trong thành đưa tới tơ vàng ngọc trắng muốn đặt nàng may túi thơm hoặc túi tiền. Những người này thường thường đều sẽ chi rất hào phóng, tiền thưởng họ trả còn nhiều hơn so với may cho người khác. Cho nên, Nguyệt Mai rất coi trọng loại khách này, mỗi lần có khách như vậy đều sẽ tận tâm tận lực, không dám lười biếng chút nào.

    Một ngày, nàng đang thêu một tấm bình phong hai mặt cho Bách Thảo đường, đây chính là vụ làm ăn lớn trăm năm khó gặp, trước không nói chủ thuê này là cửa hàng dược phẩm lớn nhất trong thành, chỉ nói tay nghề may loại bình phong hai mặt này, mười dặm tám xã ngoại trừ Đỗ Nguyệt Mai, ngươi sẽ không tìm thấy người thứ hai có tay nghề tốt như nàng. Muốn nói làm cái bình phong hai mặt này rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn, ta đây nói cho ngươi biết, rất rất rất khó khăn.

    Kỹ thuật thêu này yêu cầu trên một khối nguyên liệu nền, một mũi thêu đồng thời phải thêu ra đường thêu có hình dáng ở cả hai mặt. Nó khác với thêu một mặt chính là, cách thêu một mặt chỉ cần sự khéo léo của mặt trước, đường khâu mặt sau như thế nào thì có thể mặc kệ, mà thêu hai mặt thì yêu cầu hai mặt chính phản đều đặn như nhau.

    Có phải ngươi cảm thấy quá khó hay không? Nhưng cái này không quan trọng, ngươi chỉ cần hiểu đây là một công việc rất khó khăn là được, nào chúng ta tiếp tục kể chuyện xưa.

    Nguyệt Mai nhận được đơn hàng như vậy, tự nhiên cực kỳ vui mừng. Chủ thuê trước tiên đưa 30 lượng bạc làm tiền đặt cọc, mà sau khi hoàn thành còn có 70 lượng, nhiều bạc như vậy, Nguyệt Mai từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy qua, đương nhiên là quá đỗi vui mừng.

    Hơn nữa chủ thuê đã đem nguyên liệu cao cấp chuyển vào cửa hàng, điều này làm cho Đỗ Nguyệt Mai phấn khởi dị thường, xoa tay chuẩn bị làm một trận lớn.

    Ngay khi nàng chuẩn bị thêu, một tiếng kêu hoảng hốt truyền tới.

    "Hứa Minh, chồng của ngươi bị xỉu ở trường! Ngươi mau trở về xem đi!"

    Lục tẩu bên cạnh mở của hàng son phấn lo lắng kêu nàng.

    Điều này làm cho Đỗ Nguyệt Mai cực kỳ hoảng sợ, kỳ quái, thân thể chồng ta luôn luôn khỏe mạnh, sao tự nhiên lại ngất xỉu.
     
  6. HangThan

    Messages:
    2
  7. HangThan

    Messages:
    2
  8. HangThan

    Messages:
    2
  9. HangThan

    Messages:
    2
    Câu chuyện thứ bảy: Tấm bình phong ma quỷ

    Chương 28: Thành phố bị đổi tên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế gian này có một số đồ vật không thể chạm vào, nhất định không được chạm vào. Nhất là một số đồ vật cũ, bạn không thể biết đã từng xảy ra chuyện gì trên người nó, hoặc là bị một thứ gì đó đang đeo bám trên đó.

    Cho nên, có một câu không phải nói rất rõ ràng, tò mò hại chết mèo, gặp phải mấy thứ này, tốt nhất là đừng có nảy sinh tò mò với nó, bằng không, tính hiếu kỳ không được thỏa mãn mà còn có thể đem tính mạng mình gán vào.

    Lưu Tiến sắp tốt nghiệp Đại học Cambridge, một trường đại học có lịch sử lâu đời. Nghe tên Đại học này là biết, những người theo học tại đây đều là những sinh viên xuất sắc nhất. Bất quá, con đường học tập của hắn từ nhỏ cũng không thuận buồm xuôi gió.

    Bởi vì công việc của cha mẹ hắn quanh năm phải đi các nơi trên thế giới nên hắn cũng chỉ có thể đi theo cha mẹ lang bạt khắp nơi.

    Hắn sinh ra ở một thành phố phía tây Trung Quốc, một trấn nhỏ có tên Bình Thành. Kỳ thật trước đây tên của trấn này cũng không phải chữ "Bình" trong hòa bình mà là chữ "Bình" trong bình phong.

    Về sau, khi triều đại thay đổi, lịch sử trôi qua, liền bị đổi thành cái tên hiện tại.

    Hắn nhớ rõ khi còn bé, còn có một thời gian chính hắn viết thư cho chính quyền thành phố mong muốn khôi phục chữ "Bình" ban đầu, nhưng theo tuổi tác lớn lên, hắn lại cảm thấy chữ "Bình" hiện tại này cũng không có gì không tốt, ngược lại cảm thấy có chút đúng ý.

    Bởi vì một thành trấn muốn phát triển và no ấm đầu tiên phải kể đến hòa bình. Bên ngoài yên ổn, bên trong hòa hợp, như vậy mới là mong muốn chung của mọi người.

    Bất quá có một vấn đề vẫn làm hắn khó hiểu và muốn tìm hiểu cho rõ đó là, tên này được sửa từ khi nào và tại sao lại phải sửa đây?

    Bởi vì cha mẹ Lưu Tiến làm công tác ngoại giao quốc gia, hắn vừa lên lớp ba tiểu học liền phải theo cha mẹ tới Tokyo, Nhật Bản, ở nơi đó học tập đến trung học.

    Sau đó lại tiếp tục thay đổi, đi tới phía tây New York, Mỹ. Chuyện sau đó thì mọi người đã biết, hắn theo học tại Đại học Cambridge nước Anh, ở nơi đó học nghiên cứu lịch sử phương Đông và phương Tây.

    Ngành học này là môn học liên tục, sau khi học năm năm là có thể lấy được học vị thạc sĩ lịch sử. Đây là một năm cuối cùng, đã đến giai đoạn bảo vệ luận văn trước khi tốt nghiệp.

    Đề tài hắn chọn là so sánh sự khác biệt giữa văn hóa phương Đông và phương Tây. Nói đến đề tài này thì đã có không biết bao nhiêu sinh viên viết ra rồi nhưng Lưu Tiến lại vẫn kiên trì chọn nó, hơn nữa lại làm không biết mệt.

    Bởi vì hắn cảm thấy mình có một ưu thế mà những người khác không có, đó chính là quê hương Bình Thành nơi hắn sinh ra.

    Hắn muốn đem văn hóa của thành cổ lâu đời này giới thiệu tới với phương Tây, bởi vì hắn quá yêu thích văn hóa lịch sử Trung Hoa.

    Đúng vậy, Bình thành này được xây dựng vào cuối thời Minh đầu thời Thanh, bởi vì là nơi có rất nhiều bình phong cùng với thợ rèn mà nổi tiếng thiên hạ. Hoàng đế thời đó vì danh tiếng của vùng này nên ban cho cái tên Bình thành. Đó là lý do tại sao cái tên này xuất hiện.

    Kỳ thật những điển cố lịch sử này từ lúc hắn đi còn nhỏ đã biết, điều này cũng không có gì kỳ lạ. Mấu chốt là trong lịch sử có một khoảng trống, mà đoạn lịch sử thiếu hụt này thu hút sự chú ý của hắn.

    Gần 20 năm rồi, từ khi còn bé đến bây giờ, hắn vẫn kiên trì tìm tòi, lật xem hơn trăm bộ sách lịch sử, bất luận là thư viện bảo tàng Cố Cung, hay là thư viện quốc gia Tokyo, thậm chí đọc cả sách lịch sử phương Tây mà bảo tàng Anh dày công sưu tầm, nhưng cũng không thấy ở nơi nào có ghi chép tỉ mỉ về đoạn lịch sử bị thiếu hụt đó.

    Nhiều năm tìm kiếm không có kết quả, không chỉ không có làm mất đi sự nhiệt tình của hắn, ngược lại, khiến cho sự kích thích này đối với hắn càng thêm mãnh liệt. Chính vì vậy, khi hắn làm luận văn thạc sĩ, hắn quyết tâm phải tìm cho ra bằng được đáp án đối với câu đố bí ẩn này.

    "Tiến, ngày mai anh sẽ đi sao?"

    Scarlet vừa uống cafe, vừa nhìn về phía Lưu Tiến, trong mắt mang theo tia lưu luyến.

    "Đúng vậy, anh về quê tìm chút tài liệu viết luận văn, em cũng biết đấy, trường chúng ta nổi tiếng là" dễ vào khó ra ", nếu luận văn viết không tốt, khẳng định không có cách nào tốt nghiệp. Bất quá nhiều nhất một tháng anh sẽ trở lại, ai, hy vọng có thể có thu hoạch."

    Lưu Tiến nhẹ nhàng cúi đầu trả lời.

    "Nhưng mà em cảm thấy anh cũng không cần quá cố chấp, một cái thành thị đổi tên, rất bình thường mà. Khả năng cũng chẳng có lý do đặc biệt gì, vẻn vẹn chỉ là đơn giản là thích đổi tên mà thôi. Anh thấy đấy, quê hương của em, bang Texas nước Mỹ có rất nhiều thành trấn đều đổi tên, cũng không có lý do gì đặc biệt, có đôi khi, thống đốc trong lúc đi WC, đột nhiên có linh cảm, liền đem đổi tên thành thị. Anh nói thử xem, nếu em dùng cái đề tài này viết luận văn, vậy phải viết như thế nào đây?"
     
  10. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 29: Viện bảo tàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng Lưu Tiến cũng không nghe khuyên bảo. Anh vẫn nghĩ văn hóa phương Đông có rất nhiều sự bí ẩn, mỗi một sự thay đổi đều có nguyên do của nó. Thậm chí là một bí ẩn to lớn được che đi bởi lịch sử của kẻ chiến thắng viết ra.

    Giống như không phải tự nhiên mà tiêu chuẩn cái đẹ của người phụ nữ Trung Hoa được đong đếm trong sự thẹn thùng của các cô gái, bước đi không lộ chân, thong thả không bước quá dài, cười không lộ răng, tay không đặt ngực.

    Nhưng ý nghĩ này nếu anh ta nói với cô bạn gái người Mỹ Scarlet của mình, có lẽ cô sẽ cười vào mặt anh như đang xem một người ngoài hành tinh.

    "Anh cảm thấy sẽ không, em có biết Bình Thành lúc đó được gọi là" thời đại của Bình phong "danh tiếng vang dội, lan xa đến một phạm vi rất rộng lớn, thế gian hiếm có. Không chỉ nổi danh trong hai triều Minh Thanh, chính là những quốc gia xung quanh quốc gia biết đến nơi này, không quản ngàn dặm xa xôi mà tới nơi này đặt hàng. Sự giao lưu văn hóa giữa các quốc gia bằng những tấm bình phong này đã tồn tại vũng chắc mấy trăm năm. Theo lý thuyết, đây là một chuyện tốt vậy vì cái gì đột nhiên liền biến mất không lý do, tựa như chưa từng có có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy. Ngay cả tên của thành cũng bị sửa đổi, nếu không phải đằng sau ẩn giấu một bí mật to lớn thì sẽ không thể nào giải thích được!"

    Lưu Tiến chắc chắn nói.

    "Cái này ta cũng đã tra qua, trong sách hình như nói là bởi vì vương triều nhà Thanh lúc đó bế quan tỏa cảng, không giao lưu với bên ngoài, cho nên bình phong được sản xuất ra gây nên sự thừa thãi, thiếu thốn thị trường dẫn đến kinh tế đình trệ, cho nên chậm rãi biến mất khỏi dòng chảy lịch sử, không còn thịnh vượng như trước nữa. Vì vậy, thành chủ lúc đó nghĩ, bình phong đã không thể mang đến thu nhập bên ngoài, vậy thì đừng gọi cái tên này nữa, đổi một cái tên khác hợp với hiện trạng lúc đó hơn, vì vậy liền đổi một chữ, trước tiên muốn bảo vệ người dân trong thành, sau đó mới tính đến chuyện phát triển kinh tế."

    Scarlet cũng không chịu thua, nói ra ý nghĩ của mình. Cô hài lòng gật đầu, có ý rằng luận điểm này của mình rất chính xác, không còn nghi ngờ gì nữa.

    Lưu Tiến trong lòng cười khổ, cũng không phản bác mà chỉ thầm nghĩ, vương triều Đại Thanh dân số hơn năm trăm triệu, so với nước Mỹ hiện tại còn nhiều hơn gần gấp đôi. Cho dù là bế quan tỏa cảng, chỉ riêng tự sản tự tiêu cũng nhất định không thiếu thị trường, cho nên, khẳng định còn có nguyên nhân khác.

    Vốn định đem ý nghĩ này nói cho bạn gái nghe, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vênh váo tự đắc của cô, anh lại không muốn giải thích, vẫn là im lặng đi, trong các cuộc tranh luận với phái nữ, tốt nhất là nên im lặng, đỡ đưa tới phiền toái không cần thiết, vì thế anh đổi đề tài.

    "Sáng sớm ngày mai anh bay thẳng đến Bình Thành, hôm nay còn có chút thời gian, nghe nói viện bảo tàng Cambridge gần đây đang tổ chức triển lãm văn hóa Đông Tây, em có muôn cùng anh đi xem một chút không?"

    "Anh tự đi đi, buổi chiều em có hẹn với thầy hướng dẫn xem qua luận văn của em, có lẽ không có thời gian, huống hồ triển lãm kia hôm trước em cùng Nicole đã xem qua, cũng không có gì đặc biệt. Mặt khác, em nói cho anh biết trước, trong triển lãm kia, có thứ anh muốn xem nha!"

    "Hả? Cái gì?"

    Lưu Tiến vẻ mặt nghi hoặc.

    "Thiên cơ bất khả lộ!"

    Scarlet dùng tiếng Anh nói ra câu ngạn ngữ nổi tiếng của Trung Hoa, Lưu Tiến đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ý.

    Lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến vài tiếng sấm rền, mây đen chậm rãi bao trùm, xem ra là sắp có mưa rào sấm chớp.

    Triển lãm như vậy cơ bản mỗi tháng đều có, nhưng chủ đề mang theo văn hóa phương Đông lại không thấy nhiều, từ mặt này, có thể cũng phản ánh ra một chút sự ngạo mạn độc hữu của người phương Tây.

    Bảo tàng Cambridge là một trong những bảo tàng có lịch sử lâu đời nhất trên thế giới, tiền thân của nó là Bảo tàng Elizabeth William có từ giữa thế kỷ 17, là bảo tàng hoàng gia do hoàng gia tài trợ xây dựng.

    Mặc dù về quy mô và số lượng sản phẩm trưng bày, bảo tàng Cambridge không thể so sánh với bảo tàng ở New York, Mỹ, nhưng về kết cấu hoặc sắp xếp, hai bảo tàng lại có những điểm tương đồng đáng kinh ngạc.

    Cả hai đều có sảnh Ai Cập, sảnh La Mã Hy Lạp, sảnh binh khí, sảnh đồ sứ Đông Á, sảnh tranh sơn dầu châu Âu thế kỷ 18.. Mỗi ngày người đến tham quan cũng nối liền không dứt, cho dù buổi chiều mưa phùn kéo dài này, vẫn tụ tập lượng lớn khách đến thăm.

    Chủ đề triển lãm mới lần này gọi là "Sự thức tỉnh của rồng", trên tấm màn màu đỏ chẳng ra gì, vô cùng đơn giản phác họa một thứ không biết là thứ gì, bọn họ gọi đó là "Rồng".

    Nhưng trong mắt Lưu Tiến, cái này so với giun đất còn không bằng, đừng nói long trảo cứng cáp, long thân mạnh mẽ, đầu rồng uy vũ, tư thái oai phong, ngay cả Cửu Thiên Vân Tiêu bên cạnh cũng vẽ linh tinh, ngược lại giống như kẹo bông xếp cùng một chỗ, thoạt nhìn trông có vẻ rất ngon miệng.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...