Trinh Thám [Edit] Hồ Sơ Linh Dị - Lục Thính Nam

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Heidi Tran, 6 Tháng mười 2024.

  1. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 20: Bạn gái ảo tưởng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Quách Diễn vừa trở về từ cục cảnh sát. Hắn đi đưa một tấm bùa hộ thân cho anh họ Dương Bùi, thuận tiện đưa hóa đơn phạt để xử lý luôn. Lúc trở về, hắn nhìn thấy hai học sinh cấp ba đang đứng ở trước cửa văn phòng, thế là bảo hai đứa vào cửa.

    Hai học sinh cấp ba này rất khẩn trương, sau khi đi vào ngồi xuống là gần như không dám động đậy.

    Quách Diễn hỏi bọn họ: "Các cậu tới nơi này, là gặp phải chuyện gì rồi?"

    Lực chú ý của hai cậu học sinh này bị Quách Diễn hấp dẫn, lấy lại tinh thần, trong đó một cậu học sinh đầu đinh vội vàng gật đầu, nói: "Ừm, em, em gặp một chuyện."

    Bạn học bên cạnh cũng gật đầu phụ họa. "Phải đấy."

    Sắc mặt Quách Diễn không thay đổi, hỏi: "Các cậu là học sinh trường nào? Tên gì?"

    Cậu học sinh tóc hơi dài nói: "Chúng tôi là học sinh của Phượng Cao, em là Chu Lâm Phi, cậu ấy là Diêu Thịnh, là cậu ấy, cậu ấy gặp ma."

    Quách Diễn gõ ngón tay trên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào người đầu đinh tên là Diêu Thịnh, không chút hoang mang hỏi: "Cậu thấy ma?"

    Ánh mắt Diêu Thịnh bối rối, vội vàng gật đầu: "Phải, em thấy ma!"

    "Nói một chút đi, gặp ma thế nào?"

    Diêu Thịnh cúi đầu, tròng mắt xoay chuyển lo sợ một lúc, lúc này mới lên tiếng: "Đúng rồi, là khoảng một tháng trước, ngày thứ sáu đó sau khi tan học, em đạp xe về nhà, sau đó ở một ngã tư đường, em thấy một bạn học sinh nữ mặc đồng phục giống như em đang vượt đèn đỏ, sau đó em không chút suy nghĩ liền trực tiếp đi qua ngăn cô ấy lại, nếu không.. Nếu không là suýt chút nữa cô ấy bị xe đụng rồi."

    "Ừm, cậu nói con ma này chính là nữ sinh được cậu cản lại?" Quách Diễn hỏi.

    Diêu Thịnh liên tục gật đầu. "Đúng đúng đúng, em, em ngay từ đầu cũng không nghĩ tới, thật đó, ngay từ đầu em thật không biết cô ấy là ma!"

    Quách Diễn lấy hai ly nước từ máy đun nước đưa cho bọn họ. "Uống nước trước đi, từ từ nói."

    Diêu Thịnh uống hơn phân nửa ly nước, tiếp tục nói: "Sau đó, sau đó em sợ cô ấy trên nửa đường lại xảy ra chuyện, liền trực tiếp đưa cô ấy về nhà. Sau đó em cũng không nghĩ nhiều nữa, lúc đó em thật sự không biết cái gì cả.. Sau đó đến ngày thứ hai, bởi vì em không ở ký túc xá trong trường, cho nên mỗi ngày đều trở về nhà, sau đó ở cửa trường học em nhìn thấy cô ấy, vậy mà cô ta lại chờ em ở trước cửa trường."

    "Sau đó em với cô ta cùng trở về với nhau, cô ấy nói cô ấy rất cảm kích em, nếu không có em thì có lẽ cô ấy đã chết rồi. Về sau, một tuần sau, mỗi ngày tan học em đều trở về cùng với cô ấy, sau này, em liền tỏ tình với cô ấy, cô ấy, cô ấy không nói gì, chỉ bắt tay với em. Em, em thật sự cho rằng cô ấy là thật, lúc bắt tay, em thật sự cảm giác được nhiệt độ của con người, tay của cô ấy, cũng là thật."

    Quách Diễn nói: "Đừng có gấp, nói tiếp đi."

    Diêu Thịnh nuốt ngụm nước bọt, trong mắt vẫn bối rối như trước.

    "Sau đó, sau đó không sai biệt lắm khoảng hai tuần sau, em với cô ấy.. hôn nhau, lúc đó không xảy ra chuyện gì cả, chúng em vẫn rất tốt rất tốt.. Thế nhưng, thế nhưng vào tối hôm đó, bởi vì ngày hôm sau có bài kiểm tra thử, cho nên đêm hôm đó em ở lại trong trường học lớp tự học buổi tối, lúc kết thúc tiết thứ nhất của lớp tự học em muốn đi tìm cô ấy, bởi vì cô ấy có nói với em là cô ấy học lớp ba, cho nên em liền đi lên lầu tìm cô ấy."

    "Thế nhưng, thế nhưng khi em đến lớp ba hỏi thăm, thì người trong lớp ba nói với em là không có người này! Lúc ấy, lúc ấy em cho là bọn họ nói đùa, thế nhưng em hỏi rất nhiều lần bọn họ đều nói không có người này, em.. Lúc đó em còn đi hỏi hết năm lớp, nhưng bọn họ cũng không biết cô ấy."

    "Em, lúc đó em đã cảm thấy không được bình thường, thế là.. thế là tối hôm sau tan học em liền hỏi cô ấy, nhưng cô ấy không nói gì, lại trực tiếp hôn em. Nhưng, nhưng chính vào lúc này, em, bạn học em, chính là cậu ấy, cậu ấy xuất hiện." Diêu Thịnh nói tới chỗ này liền chỉ Chu Lâm Phi.

    "Sau khi cậu ấy xuất hiện, gọi em một tiếng, em quay đầu nhìn cậu ấy một cái, đến khi quay đầu lại, phát hiện, phát hiện không thấy cô ấy đâu! Chính là kiểu đột nhiên biến mất.. Khi rời khỏi, là đột nhiên biến mất! Anh hiểu không?"

    "Tôi hiểu." Quách Diễn nói.

    Diêu Thịnh nói: "Sau đó Chu Lâm Phi nói với em, lúc ấy cậu ta chỉ thấy một mình em, căn bản không nhìn thấy người khác, càng không thấy nữ sinh nào cả! Lúc đó em liền luống cuống, em còn gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói vừa rồi cô ấy thấy xấu hổ nên đi trước, sau đó em cũng không suy nghĩ nhiều nữa, dự định ngày mai sẽ giới thiệu cô ấy cho Chu Lâm Phi để biết nhau."

    "Nhưng đến hôm sau thật sự đã xảy ra chuyện!" Diêu Thịnh nói. "Ngày hôm sau là cuối tuần, em hẹn cô ấy đi chơi, cô ấy có đi thật, chúng em đi cửa hàng.. Sau đó em nói muốn chụp ảnh, nhưng, nhưng khi hai chúng em cùng chụp ảnh chung, sau khi chụp xong em phát hiện trong tấm ảnh chỉ có một mình em, căn bản.. căn bản không có cô ấy!"

    Quách Diễn nghe nói như thế, hỏi: "Có thể đưa tấm ảnh cho tôi nhìn xem một chút không?"

    "Có thể có thể." Diêu Thịnh lấy điện thoại ra, ấn mở album ảnh đưa cho Quách Diễn.

    Quách Diễn cầm qua nhìn xem, lông mày nhíu lại.

    Trong tấm ảnh đúng là chỉ có một mình Diêu Thịnh, cậu cầm điện thoại tự chụp, tay trái nắm không khí tựa như đang nắm một người.

    Diêu Thịnh tiếp tục nói: "Sau đó lúc ấy em liền luống cuống, không sai biệt lắm khoảng ba giờ, Chu Lâm Phi nói cậu ấy đến rồi, sau đó em cùng với cô ấy đi đón Chu Lâm Phi. Nhưng sau khi Chu Lâm Phi tới liền hỏi bạn gái em đâu, em nói ngay bên cạnh em, nhưng Chu Lâm Phi không nhìn thấy!"

    Quách Diễn hỏi Chu Lâm Phi: "Là thế này phải không?"

    Chu Lâm Phi vội vàng gật đầu. "Đúng đúng đúng, chính là như vậy, lúc ấy em chỉ thấy một mình cậu ấy, nhưng cậu ấy lại nói bạn gái cậu ấy đứng ngay bên cạnh, thế nhưng em không thấy gì cả!"

    Quách Diễn gật đầu: "Cho nên các cậu cảm thấy nữ sinh này là ma?"

    Diêu Thịnh nuốt ngụm nước bọt, bối rối nói: "Nếu như không phải là ma thì là cái gì, chỉ có em nhìn thấy, người khác đều không nhìn thấy! Có phải con ma này muốn quấn vào em không, muốn lấy mạng của em?"

    Quách Diễn trấn an nói: "Bạn học này, trước tiên cậu đừng hoảng hốt. Nếu quả thật là ma đi theo cậu, nếu cô ấy muốn lấy mạng của cậu, cậu đã sớm chết rồi, sẽ không chờ đến bây giờ đâu."

    "Thật, thật sao?" Diêu Thịnh không yên tâm hỏi.

    "Tôi không thể chắc chắn với cậu, nếu như cậu thật sự gặp ma, chúng tôi sẽ giúp cậu giải quyết." Quách Diễn nói. "Phải rồi, nói tên của nữ sinh này cho tôi biết, có lẽ có thể giúp cậu tra được một chút tin tức."

    "Cô ấy, tên cô ấy là Phó Oánh Oánh." Diêu Thịnh nói.

    "Ừm, được rồi. Các cậu ngồi đây một lát, tôi thảo luận với đồng nghiệp của tôi một chút."

    Quách Diễn kéo Lục Thính Nam sang một bên, hỏi: "Có vấn đề gì không?"

    Lục Thính Nam ngước mắt nhìn hai cậu học sinh ngồi trên salon, lắc đầu nói: "Trên người hai người bọn họ không có âm khí."

    "Nói như vậy, là không gặp ma?"

    Lục Thính Nam lắc đầu nói: "Không xác định, mặc dù không có âm khí, nhưng trên người Diêu Thịnh lại có một loại cảm giác rất kỳ quái."

    "Cảm giác gì?"
     
    Minh Hi thích bài này.
  2. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 21: Bạn gái ảo tưởng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Thính Nam lắc đầu. "Không thể nói rõ là cảm giác gì, tóm lại rất kỳ quái."

    Quách Diễn nói: "Nói như vậy là có vấn đề?"

    Lục Thính Nam lắc đầu nói: "Không biết, cũng có thể lắm."

    Quách Diễn trợn mắt. "Sao cậu lại lắc đầu, một chút ý kiến khẳng định cũng không có?"

    Lục Thính Nam cười khổ một tiếng. "Cậu cũng biết tôi lười nghĩ a."

    Quách Diễn thở dài nói: "Được rồi, không trông cậy vào cậu, đến đây, cảm nhận tiếp đi."

    "Cảm nhận cái gì?"

    "Đợi chút nữa cậu sẽ biết."

    Quách Diễn ngồi trở lại trên ghế, đối mặt với hai cậu nam sinh ở trên ghế salon hỏi: "Diêu đồng học, vừa nãy cậu nói cậu và bạn gái liên lạc với nhau qua điện thoại?"

    Diêu Thịnh sững sờ gật đầu: "Đúng vậy."

    Quách Diễn nói: "Vậy thì gọi điện thoại hẹn cô ta ra ngoài đi."

    "A! Hiện tại sao!" Diêu Thịnh trừng mắt, rất sợ hãi.

    Quách Diễn nói: "Nếu như cậu muốn nhanh chóng giải quyết, thì hiện tại gọi điện thoại đi."

    "Em gọi em gọi." Diêu Thịnh ngược lại không do dự, vội vàng lấy điện thoại ra lần nữa, bấm gọi cho Phó Oánh Oánh.

    Trên điện thoại không hiện số, bởi vì lưu vào danh bạ, cho nên chỉ có thể nhìn thấy tên hiện trên màn ảnh cuộc gọi.

    Thế nhưng khi điện thoại kết nối được, thì màn hình điện thoại liền tối đi.

    Sau đó, Diêu Thịnh nói chuyện điện thoại: "Alo, Oánh Oánh, là tớ."

    Điện thoại không có âm thanh.

    Diêu Thịnh dừng một chút rồi nói tiếp: "Ah cậu ở nhà đọc sách à, không sao, chán không? Nếu chán thì chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"

    Điện thoại vẫn không có âm thanh, sau khi Diêu Thịnh nói xong thì dừng lại rất lâu, dường như đang nghe đối phương nói chuyện.

    Không bao lâu, Diêu Thịnh nói: "Được, vậy chúng ta gặp nhau ở công viên Phượng Hoàng."

    Tút --

    Sau khi nói xong, liền cúp điện thoại.

    Chu Lâm Phi ở bên cạnh hoảng sợ nhìn Diêu Thịnh chằm chằm hỏi: "Cậu, vừa rồi cậu nói chuyện với ai?"

    Quách Diễn cũng hỏi: "Vừa nãy cậu nghe được giọng nói của Phó Oánh Oánh?"

    Diêu Thịnh nhìn chúng ta, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Các người.. Các người đều không nghe thấy sao? Cô ấy, cô ấy nói rất rõ ràng mà."

    Chu Lâm Phi bối rối nói: "Thật, không nghe thấy gì cả."

    Quách Diễn nhìn về phía Lục Thính Nam. "Còn cậu? Nghe được không?"

    Lục Thính Nam nhíu mày nói: "Tôi nghe được một chút âm thanh."

    Diêu Thịnh dường như bắt được hi vọng. "Thật sao! Anh thật sự nghe thấy sao?"

    Lục Thính Nam nói: "Hoàn toàn chính xác nghe được, nhưng mà đứt quãng, không giống cậu nghe được rõ ràng như vậy."

    Diêu Thịnh hỏi: "Em, bây giờ em nên làm gì, điện thoại đã gọi rồi, phải đi gặp thật sao?"

    Quách Diễn mỉm cười nói: "Đi thôi, đến lúc đó thuận tiện giúp cậu giải quyết, nếu vậy thì cậu không còn lo lắng nữa, không phải sao."

    Diêu Thịnh do dự ba giây liền đồng ý.

    * * *

    Lúc bốn người ra cửa, Quách Diễn gọi điện cho anh họ Dương Bùi.

    "Alo, lão ca, lại làm phiền anh rồi, giúp em tra một người, tên là Phó Oánh Oánh, học sinh cấp ba, có lẽ là học sinh của trường Phượng Cao."

    Dương Bùi nói ở đầu bên kia: "Hiện tại anh có vụ án rất gấp, hôm nay không rảnh tra xét cho em được, ngày mai được không?"

    "Được."

    * * *

    Quách Diễn lấy xe chở bọn họ tới gần công viên Phượng Hoàng.

    Công viên Phượng Hoàng là một công viên lớn, ở trung tâm thành phố, từ bất kỳ phương hướng nào cũng có thể đi đến công viên này.

    Quách Diễn nói: "Diêu đồng học, bây giờ cậu xuống xe đi, đến chỗ đã hẹn để đợi cô ta, chúng tôi sẽ ở trên xe dõi theo cậu."

    "A, các người, các người không đi cùng với tôi sao, lỡ như, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?" Diêu Thịnh sợ hãi nói.

    Quách Diễn nói: "Không có chuyện gì đâu, nếu như có xảy ra chuyện thì chúng tôi cũng có thể kịp thời đuổi tới."

    Diêu Thịnh sợ hãi không dám xuống xe.

    Chu Lâm Phi nói: "Nếu không em đi cùng với cậu ấy?"

    "Không được." Quách Diễn quả quyết cự tuyệt. "Cậu yên tâm, đã tiếp nhận ủy thác của cậu, chúng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn tính mạng của cậu."

    Diêu Thịnh vẻ mặt đau khổ nói: "Vậy được rồi, em đi, có điều.. các anh nhất định phải bảo vệ em an toàn đấy, nếu không em sẽ không trả tiền!"

    Quách Diễn cười một tiếng: "Yên tâm đi."

    Chu Lâm Phi nhìn cậu ta xuống xe, hỏi: "Thật sự là không có nguy hiểm sao? Đây là ma đó!"

    Quách Diễn nói: "Nếu như Phó Oánh Oánh là ma và thật sự muốn giết người, thì ngay lần đầu tiên bọn họ gặp nhau bạn học của cậu đã chết rồi, sẽ không chờ đến bây giờ đâu."

    Chu Lâm Phi nghi hoặc. "A? Là vậy sao? Nhưng.. vậy mục đích của con ma này là gì? Chẳng lẽ thật sự coi trọng Diêu Thịnh?"

    Quách Diễn nhìn Diêu Thịnh đang đứng đợi cách đó không xa nói: "Đừng đoán mò, nhìn xem sẽ biết, chớ nói chuyện."

    "Ah." Chu Lâm Phi ngậm miệng lại.

    Diêu Thịnh đứng trên thềm đá, cách ô tô khoảng hai mươi mét.

    Cậu đứng đợi khoảng mười mấy phút, sau đó cậu thấy cách đó không xa Phó Oánh Oánh đang mỉm cười đi về phía cậu. Cậu nhìn thấy Phó Oánh Oánh đi tới gần, khóe miệng kéo ra một nụ cười khó coi, trong lòng vô cùng sợ hãi.

    Giờ phút này, trong xe.

    Quách Diễn nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Diêu Thịnh, liền biết Phó Oánh Oánh đã tới, thì gọi Lục Thính Nam: "Bánh bao, nước mắt ngưu nhãn!"

    "Ah." Lục Thính Nam lấy ra nước mắt ngưu nhãn đã được chuẩn bị từ sớm, thoa một vòng lên mí mắt, nhìn về phía trong công viên, kết quả hắn lập tức sững sờ.

    Sau khi Quách Diễn thoa nước mắt ngưu nhãn lên cũng nhìn chằm chằm vào Diêu Thịnh cách chỗ họ khoảng hai mươi mét, nhưng sau khi hắn nhìn thật kỹ, phát hiện không hợp lý.

    Hắn vỗ vỗ Lục Thính Nam. "Bánh bao, cậu thấy không? Sao tôi không thấy được gì cả."

    Lục Thính Nam lắc đầu nói: "Tôi cũng không nhìn thấy."

    Quách Diễn dụi dụi con mắt, lại thoa thêm hai giọt, lúc nhìn ra ngoài, phát hiện bên cạnh Diêu Thịnh vẫn không có người, chỗ đó chỉ có một mình cậu ta, không có hồn ma nào hết.

    Nhưng nét mặt hiện tại của Diêu Thịnh rất rõ ràng, trong ánh mắt của cậu ta, khẳng định có một người đang đứng, nhưng chỉ có một mình cậu ta mới nhìn thấy.

    Quách Diễn nhìn chằm chằm nước mắt ngưu nhãn trong tay. "Bánh bao, có khi nào thứ này hết hạn rồi không?"

    Lục Thính Nam trừng mắt. "Nói bậy! Cái này có thời hạn à!"

    Quách Diễn nghi hoặc. "Vậy sao chúng ta không nhìn thấy cái gì cả?"

    Lục Thính Nam nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận một chút rồi nói: "Không đúng, không nhìn thấy còn chưa tính, âm khí cũng không cảm nhận được luôn?"

    Quách Diễn nghe Lục Thính Nam nói thì suy nghĩ, nước mắt ngưu nhãn không có khả năng mất đi hiệu lực, bánh bao cũng không cảm nhận được âm khí, nói như vậy, Diêu Thịnh nhìn thấy là đồ vật gì, đó vốn không phải là ma?

    Nếu như không phải là ma, vậy sẽ là thứ gì?

    Quách Diễn nói với Chu Lâm Phi: "Gọi điện thoại kêu bạn học của cậu trở về."

    Chu Lâm Phi không hiểu hỏi: "Hả? Các anh không phải muốn đi giải quyết con ma kia sao?"

    "Đừng nói nhảm, nhanh lên." Quách Diễn nói.

    Dù gì Chu Lâm Phi cũng chỉ là học sinh cấp ba, bị Quách Diễn nói như thế, liền quả quyết lấy điện thoại ra gọi điện.

    Không đầy một lát sau, sau khi nhận điện thoại xong Diêu Thịnh nói mấy câu với không khí, rồi quay người chạy trở về.

    Quách Diễn quả quyết lái xe rời đi.

    Diêu Thịnh không hiểu hỏi: "Làm sao vậy, cứ như vậy kết thúc rồi hả?"

    Quách Diễn nói: "Thứ cậu nhìn thấy vốn không phải là ma."

    "Không, không phải ma.. Đó là cái gì?" Diêu Thịnh không hiểu hỏi.

    Quách Diễn nói: "Gần đây cậu có đi qua chỗ nào kỳ quái không? Ví dụ như khu dân cư cũ, nhà phá dở, còn có miếu thờ đại loại như thế."

    "Chỗ kỳ quái?" Diêu Thịnh nghĩ một chút, lắc đầu nói. "Không có, hai tháng này em luôn ở trường hoặc ở trong nhà, không có đi qua địa phương khác."

    * * *

    Trở lại văn phòng nghiên cứu những chuyện linh dị.

    Diêu Thịnh hỏi: "Em, hiện tại em phải làm gì? Cô ấy, nếu như cô ấy không phải là ma.. thì là cái gì?"

    Quách Diễn nói: "Bây giờ chúng tôi cũng không biết rõ cô ta là cái gì, có điều để cho an toàn, bùa hộ thân này cậu đeo lên trên người trước đi, nhớ kỹ không được lấy xuống. Nếu có vấn đề gì, phải gọi điện thoại cho chúng tôi."

    "Đeo bùa hộ thân là không sao nữa hả?" Diêu Thịnh lo lắng hỏi.

    Quách Diễn nói: "Có lẽ là sẽ có hiệu quả."
     
    Minh Hi thích bài này.
  3. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 22: Bạn gái ảo tưởng (3)



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi mấy người Diêu Thịnh rời đi thì vào lúc ba giờ chiều ngày hôm sau.

    Quách Diễn nhờ anh họ Dương Bùi điều tra về Phó Oánh Oánh đã có tin tức. Dương Bùi trực tiếp gửi bản scan tư liệu qua điện thoại cho Quách Diễn.

    Sau khi Quách Diễn xem tư liệu trên điện thoại thì nhíu mày lại.

    "Bánh bao, cậu qua đây nhìn xem."

    Lục Thính Nam nghe vậy liền đi đến. "Thế nào?"

    "Đây là tin tức về Phó Oánh Oánh, so với thông tin mà Diêu Thịnh nói vào ngày hôm qua không khác nhau gì mấy." Quách Diễn nói. "Ba năm trước đây cô ta là học sinh lớp ba của trường cao trung Phượng Cao, cô ta chết bởi tai nạn giao thông, cảnh sát cho là tự sát, bởi vì quan sát rất kỹ trong camera thì thấy cô ta cố ý băng qua đèn đỏ, cuối cùng bởi vì xe thắng không kịp nên bị đụng chết."

    "Đây không phải rất giống với lời nói của Diêu Thịnh vào hôm qua sao? Hắn nhìn thấy nữ sinh muốn tự sát, nhưng bị hắn ngăn cản." Lục Thính Nam nghi hoặc. "Nhưng nguyên nhân cô ta tự sát là gì?"

    Quách Diễn nói: "Ở đây chẳng phải có viết sao, nghe nói trước lúc tự sát cô ta vừa chia tay, chính là quá thương tâm."

    Lục Thính Nam nhìn lý do tự sát trên tư liệu, thật cảm thấy không hiểu, chẳng phải chỉ chia tay thôi sao, cần gì phải muốn chết muốn sống như vậy chứ?

    "Cho nên nói đây là ma gì?" Lục Thính Nam hỏi.

    Quách Diễn lắc đầu. "Không biết, cậu nghĩ thế nào?"

    Lục Thính Nam nhìn chằm chằm tư liệu trên điện thoại suy nghĩ rất lâu. "Tôi cảm thấy quá trùng hợp."

    Quách Diễn hỏi: "Có ý gì?"

    Lục Thính Nam suy nghĩ rồi nói: "Cậu nghĩ xem, mỗi ngày Phượng Cao có nhiều người tan học như vậy, vì sao chỉ có Diêu Thịnh là thấy được? Những người khác lại không nhìn thấy? Mà Phó Oánh Oánh chết cách đây ba năm trước vào ngày mùng ba tháng tư, thời gian lâu như vậy, vì sao cũng chỉ có Diêu Thịnh nhìn thấy?"

    Quách Diễn nhíu mày. "Cậu nói là trên người Diêu Thịnh có vấn đề? Bị Phó Oánh Oánh theo dõi?"

    Lục Thính Nam lắc đầu: "Không rõ lắm, phải rồi, cậu đã xác nhận qua Phó Oánh Oánh này chính là nữ sinh kia với Diêu Thịnh chưa?"

    Quách Diễn nói: "Vẫn chưa, tôi gọi điện cho cậu ta, thuận tiện gửi ảnh chụp qua."

    Sau đó Quách Diễn gửi tấm ảnh, bấm số điện thoại của Diêu Thịnh.

    Chưa đầy một lát, Diêu Thịnh đã bắt máy. "Alo, ai vậy?"

    "Là tôi, bên sở sự vụ. Tôi vừa gửi tấm ảnh cho cậu, cậu đã xem qua chưa?" Quách Diễn hỏi.

    Diêu Thịnh nói: "Xem rồi, đây là ai vậy?"

    Quách Diễn nhíu mày nói: "Đây chính là Phó Oánh Oánh, nữ sinh chết vào ba năm trước đây do xảy ra tai nạn giao thông, nơi xảy ra sự cố chính là nơi cậu gặp được cô ta."

    Diêu Thịnh nghi hoặc nói: "Không đúng, sao cô này có thể là Phó Oánh Oánh được, tôi thấy Phó Oánh Oánh không giống thế này."

    Quách Diễn sửng sốt, kinh ngạc nói: "Không giống thế này?"

    Diêu Thịnh gật đầu. "Đúng vậy, xinh đẹp hơn rất nhiều."

    Không giống thế này? Quách Diễn không hiểu, Phó Oánh Oánh này cùng với Phó Oánh Oánh mà Diêu Thịnh nhìn thấy phải cùng là một người mới đúng chứ.

    Diêu Thịnh nói: "Có phải các anh đã điều tra sai rồi không?"

    Quách Diễn không trả lời vấn đề này. "Cậu thấy Phó Oánh Oánh có hình dạng như thế nào?"

    Diêu Thịnh nói: "Dù sao ở trong mắt em cô ấy rất đẹp, cùng với người mà anh gửi cho em hoàn toàn không giống nhau. A, đúng rồi, bùa hộ thân thật sự có hiệu quả! Đêm qua em có thử một chút, phát hiện em không gọi điện cho Phó Oánh Oánh được, dường như không thấy cô ấy!"

    "Cậu không nhìn thấy cô ta?"

    "Em, em không biết, nhưng mỗi ngày em không còn nhận được tin của cô ấy nữa, trước kia mỗi ngày cô ấy đều gửi tin nhắn cho em, sau khi đeo bùa hộ thân thì không thấy nữa!"

    Quách Diễn nói: "Biết rồi, đã không nhìn thấy, nói rõ đây là chuyện tốt, nhớ kỹ, bùa hộ thân không được lấy xuống, nếu có vấn đề, nhớ phải tìm chúng tôi."

    Diêu Thịnh nói: "Vậy em có thể kết thúc ủy thác được không, hiện tại trong tay em cũng không có nhiều tiền, em sợ cha mẹ em biết chuyện này sẽ mắng em, các anh có thể tính rẻ cho em một chút không? Dù sao các anh đã bán cho em một tấm bùa hộ thân rồi."

    Quách Diễn nói: "Cậu muốn kết thúc ủy thác?"

    "Đúng vậy, hiện tại em đã có bùa hộ thân rồi, cũng không có việc gì, nếu thật sự có chuyện sẽ đi tìm các anh sau."

    Quách Diễn nói: "Được, vậy cứ như vậy đi."

    Cúp điện thoại.

    Sắc mặt của Quách Diễn rất nghiêm túc nói: "Bánh bao, trước đó cậu nói trên người Diêu Thịnh này có một loại cảm giác, là cảm giác gì?"

    Lục Thính Nam lắc đầu. "Không biết, nói không rõ là cảm giác gì, nhưng rất kỳ quái."

    "Kỳ quái thế nào? Ví dụ một chút?"

    Lục Thính Nam nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, mới nói: "Đúng rồi, chính là loại.. chứng vọng tưởng.. gọi là gì nhỉ.."

    Quách Diễn sững sờ. "Chứng vọng tưởng? Cậu nói đầu óc cậu ta có vấn đề?"

    Đôi mắt Lục Thính Nam sáng lên. "Đúng đúng đúng, chính là đầu óc có vấn đề, lúc ấy tôi cũng cảm giác được trên người cậu ta tràn ra một loại tin tức rất kỳ quái, phải nói chính là ý nghĩ đi."

    Quách Diễn xoắn xuýt nói: "Ý của cậu là, cậu ta nhìn thấy Phó Oánh Oánh kia, nhưng thật ra là do chính cậu ta tự tưởng tượng ra?"

    Lục Thính Nam gật đầu: "Ừm, đúng vậy, chính là như vậy. Lúc ấy tôi nghe được âm thanh trong điện thoại thật ra cũng không phải là một người nữ, mặc dù đứt quãng, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng, một âm thanh khác cũng là nam, giống như nó đến từ trong đầu của cậu ta.."

    "..."

    Quách Diễn đối với hình dung của Lục Thính Nam chỉ có thể bày ra vẻ bất lực. "Nếu như nữ sinh này chỉ là ảo giác của cậu ta, ngược lại là không quan trọng, dù sao cũng sẽ không tổn thương cậu ta."

    Lục Thính Nam nhíu mày. "Cho nên, vấn đề này kết thúc?"

    * * *

    Đảo mắt đã qua ba ngày sau.

    Từ khi không còn nhìn thấy ma nữ Phó Oánh Oánh nữa, sinh hoạt của Diêu Thịnh khôi phục lại bình thường.

    Mỗi ngày đi học rồi tan học, hai nơi nhà và trường trở thành một đoạn đường thẳng, cậu sờ tấm bùa hộ thân trên ngực, chưa bao giờ lại có cảm giác nhẹ nhàng như vậy.

    Trước đó mỗi ngày đều nhận được tin nhắn nhưng nay không còn nữa, Phó Oánh Oánh cũng không còn chờ cậu tan học trước cửa trường vào mỗi ngày nữa, tất cả đều khôi phục lại bình thường, rất tốt.

    Đạp xe đạp đi đến ngã tư đường, cậu nhớ ngày đó ở chỗ này gặp phải Phó Oánh Oánh, lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, đối phương là ma, nói thế nào cũng có chút kinh khủng.

    Về đến nhà, cậu nhìn thấy ba mẹ đều ở nhà, ăn cơm tối, Diêu Thịnh đi tắm rửa.

    Vì không làm ướt bùa hộ thân, cậu tháo xuống đặt trên tủ đầu giường, dù sao tắm cũng không mất nhiều thời gian.

    Rầm rầm..

    Tắm được nửa chừng, cậu nghe được tiếng mở cửa, sau đó mẹ cậu tới gõ cửa, nói: "Diêu thịnh, bạn con tới này, tắm nhanh lên."

    Bạn học? Chắc là Chu Lâm Phi, Diêu Thịnh thầm nghĩ.

    "A a, xong ngay đây." Tắm sạch nước bọt trên người, rồi lau sạch nước trên người, mặc vào quần cụt và áo lót, cậu cầm khăn mặt lau khô tóc còn ướt, đi chậm rãi vào phòng khách.

    Cậu tưởng là Chu Lâm Phi, thế nhưng khi cậu nhìn thấy nữ sinh tết tóc đuôi ngựa mặc đồng phục ngồi trên ghế salon, cảm giác mình bị hoa mắt.

    "Cậu, sao cậu lại đến.."
     
    Minh Hi thích bài này.
  4. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 23: Bạn gái ảo tưởng (4)



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu, sao cậu lại ở chỗ này!"

    Cả người Diêu Thịnh đều nổi da gà.

    Cô gái ngồi trên ghế salon mỉm cười, một đôi mắt sáng cong thành nguyệt nha, vẻ mặt câu người khiến Diêu Thịnh không tự chủ lui lại hai bước.

    Cậu theo bản năng sờ lên bùa hộ thân trên ngực, chợt nhớ tới cậu đã để bùa hộ thân trên tủ đầu giường!

    Cậu quay người muốn rời đi, lại nhìn thấy mẹ bưng một ly nước chanh từ phòng bếp ra, sau đó đặt trên bàn trà, nói với Phó Oánh Oánh đang ngồi trên ghế salon: "Đồng học, cháu tên gì? Học cùng lớp với Tiểu Thịnh à?"

    Diêu Thịnh thấy cảnh này, muốn điên rồi.

    Không phải nói người khác không nhìn thấy sao! Chỉ có mình nhìn thấy, vì sao, vì sao hiện tại mẹ mình cũng nhìn thấy cô ta?

    "Mẹ, mẹ.." Diêu Thịnh hốt hoảng gọi một tiếng.

    Mẹ nghiêng đầu lại, cười nói: "Tiểu tử con thế nào?"

    Diêu Thịnh chỉ Phó Oánh Oánh đang ngồi trên ghế salon hỏi: "Mẹ, mẹ, mẹ nhìn thấy cô ta?"

    Mẹ cậu có chút không hiểu nói: "Tiểu tử này, nói mê sảng gì vậy. Bây giờ con ăn mặc kiểu gì vậy, đi về phòng thay đồ rồi đi ra."

    Diêu Thịnh bối rối vội vàng chạy về phòng, cũng mặc kệ bùa hộ thân, cầm điện thoại lên bấm gọi cho Quách Diễn.

    Không đầy một lát đã kết nối.

    "Alo alo, các anh, các anh mau tới.. Mau tới nhanh đi!"

    "Alo? Tình huống như thế nào? Cậu là ai?" Quách Diễn nghi hoặc hỏi.

    "Em, em là Diêu Thịnh! Cô ta cô ta lại xuất hiện rồi! Lần này thật sự xuất hiện, không chỉ em có thể nhìn thấy.. Hiện tại, hiện tại mẹ em cũng nhìn thấy cô ta! Van cầu các anh, nhanh tới đây có được không.."

    "Được, bùa hộ thân còn trên người cậu không?"

    Diêu Thịnh cầm lấy bùa hộ thân trên tủ đầu giường. "Vẫn còn, trên tay em!"

    "Nhớ kỹ đeo vào, chúng tôi lập tức tới ngay." Quách Diễn nói xong, cúp điện thoại.

    Diêu Thịnh sợ hãi không dám đi ra, cậu nghĩ mãi mà không rõ, vì sao mẹ mình cũng có thể nhìn thấy?

    Lúc này, ở phòng khách truyền đến giọng nói của ba cậu Diêu Thiên Thành. "Tiểu Thịnh, thay quần áo nhanh lên, đừng để bạn chờ!"

    Diêu Thịnh hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt, ba cũng nhìn thấy?

    Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Mình nên làm gì đây?

    Cậu nhìn chằm chằm bùa hộ thân trong tay, nuốt ngụm nước bọt. "Bùa hộ thân! Đúng đúng đúng, bùa hộ thân, có lẽ đeo lên cái này sẽ không nhìn thấy nữa!"

    Cậu vội vã đeo bùa hộ thân lên cổ, lúc này, mẹ cậu lại lên tiếng thúc giục lần nữa.

    Diêu Thịnh biết mình không thể luôn đợi ở trong phòng, nếu không chắc chắn sẽ khiến ba mẹ hoài nghi, nhưng hiện tại cậu thật sự không dám đi ra ngoài, nếu đi ra ngoài, thật sự xảy ra chuyện thì nên làm gì đây?

    Cậu trốn trong góc phòng, nghe tiếng thúc giục ở bên ngoài, chờ hai người Quách Diễn đến.

    Không lâu sau, ba cậu Diêu Thiên Thành trực tiếp đẩy cửa ra, nói: "Tiểu tử con làm gì đấy, bạn con ở bên ngoài chờ con đó, con không đi ra mà trốn ở trong phòng làm gì, còn không mau ra nhanh đi."

    Diêu Thịnh không biết nên giải thích với ba cậu thế nào, nếu như nói thẳng đối phương là ma, chắc chắn ba cậu có đánh chết cũng không tin.

    Ngay tại lúc cậu bối rối không biết nên làm sao bây giờ, thì cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.

    "Đến rồi!" Diêu Thịnh tựa như bắt được cỏ cứu mạng, vội vàng chạy ra phòng mình, đi ra mở cửa, thấy hai người Quách Diễn đứng ở ngoài cửa.

    Quách Diễn vội vàng hỏi: "Người đâu?"

    Diêu Thịnh quay người chỉ vào ghế salon nói: "Ngay trên ghế salon, các anh thấy không?"

    Quách Diễn nhìn về ghế salon, phát hiện trên ghế salon chỉ có một nguời phụ nữ, cũng không thấy nữ sinh mặc đồng phục nào, lắc đầu nói: "Không nhìn thấy."

    "Không, không nhìn thấy! Sao có thể, cô ta ngồi ngay trên ghế salon đó! Ba em còn có cả mẹ em đều nhìn thấy, các anh sao có thể không nhìn thấy được!" Diêu Thịnh hốt hoảng la lên.

    Quách Diễn nói ra: "Cậu đừng gấp."

    Trên ghế salon bà mẹ nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của con trai thì rất nghi hoặc, không rõ chuyện gì xảy ra. Còn ba cậu Diêu Thiên Thành, thì nhíu mày nhìn chằm chằm hai người Quách Diễn ở ngoài cửa.

    "Không nóng nảy sao được, em đeo bùa hộ thân cũng thấy được, các anh sao có thể không nhìn thấy chứ." Diêu Thịnh không biết làm sao.

    Lúc này Diêu Thiên Thành đi tới cửa, kéo con trai qua một bên, nhìn chằm chằm hai người ở ngoài cửa, hỏi: "Các anh là ai? Tới nhà của tôi làm gì?"

    Quách Diễn không nóng nảy, nói: "Chúng tôi là thầy mới tới của Phượng Cao, chuyên phụ trách an toàn cho học sinh trong trường, vừa rồi Diêu Thịnh gọi điện thoại cho tôi nói em ấy gặp phải phiền toái, cho nên chúng tôi liền đến nhìn xem."

    "Các anh là thầy trong trường?" Diêu Thiên Thành hoài nghi, cũng không tin tưởng lời nói của Quách Diễn, quay đầu lại hỏi con trai. "Vừa rồi con gọi điện thoại cho bọn họ?"

    "Dạ, đúng vậy, bọn họ, bọn họ là thầy giáo mới tới." Diêu Thịnh sững sờ gật đầu.

    Diêu Thiên Thành nhìn hai người Quách Diễn, sắc mặt vẫn như cũ không tin, nói: "Nếu hai vị là thầy giáo, vậy hiện tại các anh cũng nhìn thấy rồi, trong nhà tôi không có gì phiền phức cả, con trai tôi rất tốt, cho nên tôi không giữ các anh lại, về sớm nghỉ ngơi một chút đi, tạm biệt."

    Diêu Thịnh thấy cảnh này, lập tức ngăn lại nói: "Đừng đừng đừng, ba, bọn họ thật vất vả mới đến một chuyến, cứ để bọn họ vào uống.."

    Nhưng nói được một nửa, bỗng nhiên cậu dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ghế salon, sững sờ nói: "Không thấy, cô ta, không thấy cô ta đâu!"

    Quách Diễn hỏi: "Không thấy nữ sinh kia sao?"

    Diêu Thịnh gật đầu: "Đúng, không thấy!"

    Diêu Thiên Thành nhíu mày nói: "Tiểu tử con bị cái gì vậy, cô gái đó vừa mới đi ra cửa rồi, con không thấy sao!"

    "Ra, ra cửa?" Diêu Thịnh sững sờ nhìn ba mình chằm chằm, khó có thể tin được.

    Quách Diễn nghi hoặc nhìn người một nhà ở trước mắt, trong lòng rất nghi hoặc, vì sao nhà bọn họ đều có thể nhìn thấy nữ sinh kia, hết lần này tới lần khác bọn họ lại không nhìn thấy.

    Lúc này, Lục Thính Nam ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, Quách Diễn kinh ngạc nói: "Cậu xác định?"

    Lục Thính Nam nói: "Nếu như tôi đoán không sai, chắc chắn là dạng này."

    Quách Diễn gật đầu, nói với Diêu Thịnh: "Diêu Thịnh đồng học, nếu hiện tại cậu đã không sao, vậy chúng tôi đi về trước."

    "Này, các anh đừng đi! Vạn nhất, vạn nhất cô ta lại đến thì làm sao bây giờ?"

    Quách Diễn nói: "Chỉ cần cậu không tháo bùa hộ thân xuống, cô ta sẽ không đến nữa."

    Nói xong, sau khi chào tạm biệt với ba cậu Diêu Thiên Thành, Quách Diễn và Lục Thính Nam quay người xuống lầu rời đi.

    Diêu Thiên Thành nhìn hai người kia, cảm giác không hiểu thấu, chợt đóng cửa lại.

    Quách Diễn xuống lầu, lấy di động nhắn tin cho Diêu Thịnh, nội dung là: "Đừng lo lắng, chúng tôi đã tìm được vấn đề rồi, chờ đến ngày mai là có thể giúp cậu giải quyết, hôm nay ngủ thật ngon, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, nhớ kỹ, bùa hộ thân tuyệt đối không được tháo xuống."

    Không lâu sau Diêu Thịnh gửi lại tin. "Biết rồi."

    Trở lại trên xe, Quách Diễn hỏi: "Cậu xác định cảm nhận của cậu là chính xác?"

    Lục Thính Nam nói: "Dựa theo biểu hiện vừa rồi của bọn họ, chỉ có như thế mới làm cho bọn họ nhìn thấy."

    "Vậy được rồi, vậy chờ ở chỗ này một đêm, chờ ngày mai kết thúc chuyện này."
     
    Minh Hi thích bài này.
  5. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 24: Bạn gái ảo tưởng (5)



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau.

    Hai người Quách Diễn ăn điểm tâm trong xe, lúc sáu giờ rưỡi sáng Diêu Thịnh đạp xe đi học, sắc mặt nhìn qua rất yếu ớt, mắt thâm quầng rất nặng, đoán chừng đêm qua không ngủ ngon.

    Ước chừng khoảng tám giờ, Lục Thính Nam nhìn thấy ba Diêu Thịnh là Diêu Thiên Thành cầm cặp công văn đi ra từ khu dân cư, đi vào nhà để xe, lái xe đi làm.

    "Đến rồi đến rồi." Lục Thính Nam nói.

    "Thấy rồi." Quách Diễn lái xe, đi theo.

    Một đường đi theo Diêu Thiên Thành đến công ty, Quách Diễn mới dừng xe hỏi: "Cậu xác định trên người Diêu Thiên Thành này có âm khí?"

    Lục Thính Nam xác định nói: "Ừm, vừa rồi lúc ông ta đi ra khỏi tòa nhà, mặc dù âm khí trên người đã nhạt hơn so với tối hôm qua, nhưng hoàn toàn chính xác vẫn tồn tại."

    Quách Diễn nói: "Đã như vậy, vậy trước tiên quan sát một chút, xem ông ta có biết chuyện này không."

    Hai người xuống xe, cùng ông ta lên lầu, mặc dù có chút biến thái, nhưng bây giờ cũng chỉ có biện pháp này.

    Sau khi xác định được địa điểm chỗ làm, hai người trở lại trong xe từ từ chờ đợi.

    Thật ra lúc đầu Quách Diễn có ý định ngăn ông ta lại khi ông ấy đi ra khỏi nhà vào sáng nay, trực tiếp hỏi rõ ràng. Bất quá nghĩ lại, kết hợp với thái độ của ông ta vào tối hôm qua, Quách Diễn quyết định quan sát một chút.

    Đợi sau khi xác định mới hạ thủ.

    Chỉ chớp mắt, giữa trưa 11: 30, đến giờ ăn cơm trưa.

    Hai người Quách Diễn nhìn thấy Diêu Thiên Thành đi ra từ công ty, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trưa.

    "Đi, theo sau."

    Hai người đi theo đối phương đến một cửa tiệm ăn.

    Trong tiệm ăn cũng không có nhiều người lắm, sau khi Diêu Thiên Thành đi vào, chọn thức ăn, rồi tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống.

    Hai người Quách Diễn tìm một chỗ ẩn nấp quan sát ông ta.

    Quách Diễn nhìn chằm chằm Diêu Thiên Thành ngồi ở nơi hẻo lánh bên kia, nhìn thấy lúc ông ăn cơm không ngừng độc thoại, giọng nói chuyện cũng không lớn, lại thêm trong tiệm ăn ồn ào, không ai chú ý tới ông ta.

    Lúc Diêu Thiên Thành đang độc thoại, luôn nhìn về chỗ ngồi trống rỗng ở phía đối diện.

    Rất hiển nhiên, là đang nói chuyện với một người không nhìn thấy.

    Quách Diễn hỏi: "Thế nào, có âm khí không?"

    "Ừm, âm khí rất mãnh liệt, so với buổi sáng mạnh hơn rất nhiều." Dù Lục Thính Nam đưa lưng về phía Diêu Thiên Thành, nhưng loại cảm giác này sẽ không sai được.

    "Đã như vậy, xem trước một chút có ma hay không."

    Quách Diễn bôi nước mắt ngưu nhãn lên trên mí mắt, mở mắt nhìn lên, nhìn thấy ở phía đối diện với Diêu Thiên Thành, ban đầu không có người ngồi trên ghế, bỗng xuất hiện một người phụ nữ tóc dài xõa vai.

    "Quả nhiên có ma."

    Lục Thính Nam cũng quay đầu lại nhìn, kết quả còn chưa nhìn thấy rõ, Quách Diễn đã đứng dậy đi về phía Diêu Thiên Thành, Lục Thính Nam vội vàng đuổi theo.

    Quách Diễn đi đến bên cạnh Diêu Thiên Thành, ngồi xuống cái ghế được làm bằng tấm ny lon ở bên cạnh, mỉm cười hỏi: "Hai vị, tới dùng cơm à?"

    Diêu Thiên Thành dừng đôi đũa trong tay lại, trên chiếc đũa gắp thịt kho tàu rớt xuống, ông nhìn ma nữ đang ngồi đối diện với mình, rồi lấy lại tinh thần nhìn chằm chằm vào Quách Diễn, phát hiện khá quen, nhíu mày nói: "Các người là.. Thầy giáo hôm qua?"

    Quách Diễn mỉm cười, móc ra một tấm danh thiếp đặt lên bàn. "Giới thiệu một chút, tôi là Quách Diễn, không phải thầy giáo ở Phượng Cao, mà là nhân viên ở văn phòng xử lý những chuyện linh dị."

    "Văn phòng xử lý những chuyện linh dị?" Sắc mặt Diêu Thiên Thành biểu lộ ra sự nghi ngờ và kinh ngạc.

    Quách Diễn nói: "Tôi nghĩ có lẽ ông đã biết tôi và đồng sự của tôi vì sao lại tới đây? Không giới thiệu một chút về vị đang ngồi đối diện với ông à.. Ma nữ?"

    Diêu Thiên Thành khiếp sợ nhìn chằm chằm Quách Diễn: "Cậu, cậu nhìn thấy?"

    Không chỉ Diêu Thiên Thành chấn kinh, ngay cả ma nữ cũng kinh hãi, hỏi một tiếng: "Cậu nhìn thấy tôi?"

    Quách Diễn đối mặt với vấn đề của ma nữ, kinh ngạc gật đầu. "Ừm, tôi nhìn thấy cô."

    Ma nữ nhìn qua rất trẻ trung rất xinh đẹp, ước chừng khoảng hai mươi mấy tuổi.

    Nói thật, Quách Diễn đối mặt với ma nữ này cũng có chút sợ hãi, làm nghề này cũng đã một năm, tuy rằng đã gặp qua không ít hồn ma, nhưng hồn ma chủ động nói chuyện với mình thì xưa nay chưa từng thấy qua, đây là lần đầu tiên.

    Ma nữ và Diêu Thiên Thành liếc nhau.

    Diêu Thiên Thành nói: "Các người.. Tìm tôi muốn làm gì?"

    Quách Diễn nói: "Chúng tôi không tìm ông, mà là tìm vị.. bằng hữu này của ông."

    Ma nữ nhìn bọn người Quách Diễn, ánh mắt có chút ảm đạm, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Các anh tới bắt tôi sao?"

    Quách Diễn lắc đầu. "Chúng tôi không phải đến bắt cô, nhìn dáng vẻ của cô hình như cũng chưa từng làm hại qua bất kỳ ai."

    Ma nữ khẽ vuốt cằm. "Thế nhưng, tôi là ma đấy, các anh không bắt tôi, vậy tới tìm tôi làm gì?"

    Quách Diễn nói: "Khuyên cô đi đầu thai, thuận tiện hỏi một ít chuyện."

    Nữ quỷ nghi hoặc: "Chuyện gì?"

    Quách Diễn chỉ vào Diêu Thiên Thành nói: "Chuyện về con của ông ta có lẽ cô đã biết rồi nhỉ?"

    Vẻ mặt ma nữ đầy kinh ngạc. "Anh nói là Tiểu Thịnh sao? Nó thế nào?"

    Quách Diễn nhíu mày. "Cô không biết sao?"

    Ma nữ không hiểu hỏi: "Tôi phải biết cái gì sao?"

    Quách Diễn nheo mắt lại, cho rằng ma nữ này đang giả bộ, nói: "Mấy ngày trước Diêu Thịnh đến tìm chúng tôi, nói là cậu ấy gặp ma. Thế nhưng sau khi chúng tôi đi gặp thì phát hiện cậu ta gặp không phải là ma, mà là ảo giác của cậu ta, mà ảo giác này chỉ có chính cậu ta mới có thể nhìn thấy, nhưng đêm qua lúc đến nhà cậu ta thì phát hiện, cha mẹ của cậu ta cũng có thể trông thấy ảo giác mà cậu ta nhìn thấy, tôi nghĩ.. Chuyện này có lẽ cô phải biết nguyên nhân chứ?"

    Trong mắt ma nữ vẫn tràn ngập sự nghi hoặc như trước, nhưng rất nhanh, nghi hoặc biến thành hoảng sợ, cô chợt nhìn chằm chằm vào Diêu Thiên Thành đang ngồi ở đối diện, vừa định nói chuyện, Diêu Thiên Thành đã giành nói trước: "Anh đang nói cái gì? Anh có ý gì?"

    Quách Diễn nhìn Diêu Thiên Thành nói: "Diêu tiên sinh, nếu ông đã biết trước mắt ông chính là ma nữ, vì sao ông còn muốn tiếp xúc với cô ta?"

    "Tôi, cô ấy.. Chuyện này có quan hệ gì đến các người!" Diêu Thiên Thành kháng cự nói.

    Quách Diễn nói: "Chuyện này xác thực không có liên quan gì đến chúng tôi, nhưng có liên quan đến con trai ông. Diêu tiên sinh, con của ông bởi vì ma nữ này mà đã bắt đầu sinh ra ảo giác, kể cả vợ của ông cũng vậy, nếu như ông còn muốn tiếp tục tiếp xúc với ma nữ này, đến lúc đó con và vợ của ông e rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

    Diêu Thiên Thành không tin tưởng lời nói của Quách Diễn, vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Tôi nói cho các người biết, Tiểu Linh cô ấy không có làm hại đến bất kỳ ai cả! Càng sẽ không làm hại đến người nhà của tôi, tôi mặc kệ các người là ai, xin đừng đến đây quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!"

    Diêu Thiên Thành muốn đi.

    "Thiên.." Ma nữ hô lên một tiếng, đột nhiên biến mất.

    Quách Diễn ý thức được nước mắt ngưu nhãn đã hết tác dụng, chợt đứng dậy hô: "Diêu tiên sinh, tôi khuyên ông suy nghĩ thật kỹ, cho dù cô ta không làm hại đến ai, nhưng từ đầu đến cuối cô ta không phải là người, nếu để cho cô ta tiếp tục ở lại bên cạnh ông, không chỉ người nhà của ông, ngay cả chính ông cũng sẽ xảy ra vấn đề."

    Diêu Thiên Thành không nghe Quách Diễn, đẩy cửa rời đi.

    Lục Thính Nam nhìn Quách Diễn, hỏi: "Oa Tử, ông ta không tin, này làm sao xử lý đây?"

    Quách Diễn nói: "Còn có thể làm sao, tiếp tục khuyên thôi, cũng không thể động thủ với ông ta được."
     
    Minh Hi thích bài này.
  6. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 25: Bạn gái ảo tưởng (6)



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người Quách Diễn đuổi theo ông ta đi ra ngoài, nhìn thấy đối phương chạy rất nhanh, băng qua đường cái liền tiến vào công ty.

    Quách Diễn muốn đi vào công ty, lại bị bảo vệ của công ty cản lại, không cho vào.

    Có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

    Trở lại trên xe, Lục Thính Nam nghi ngờ nói: "Thật sự là nghĩ mãi không hiểu, tại sao ông ta muốn ở cùng một chỗ với ma nữ chứ?"

    Quách Diễn đốt điếu thuốc, nói: "Cái này ai mà biết, bất quá tôi thấy ma nữ đó, hình như rất thân với Diêu Thiên Thành, mà Diêu Thiên Thành cũng rất tin tưởng ma nữ đó."

    Lục Thính Nam gãi đầu một cái nói: "Như thế à, bất quá tôi cảm giác ma nữ này đã chết rất lâu rồi."

    Quách Diễn nghi hoặc. "Có ý gì? Cô ta chết lâu rồi?"

    Lục Thính Nam nghi hoặc gật đầu. "Ừm, vừa rồi lúc thấy cô ta tôi liền có loại cảm giác này, luôn cảm thấy ma nữ này tựa như đã chết rất nhiều năm rồi. Nhưng chuyện này rất không hợp với lẽ thường, bình thường mà nói, mặc kệ là ai chết đi, nếu như không đi đầu thai, mà lưu lại nơi này, qua một hai năm sau, tâm trí của bọn họ không có khả năng duy trì cảm xúc giống như khi còn sống được."

    "Có ý gì?"

    Lục Thính Nam nói: "Nói một cách khác chính là, người sau khi chết đi hồn phách sẽ rời khỏi xác, ba hồn bảy phách rời khỏi xác, không có cách nào ngưng tụ lâu dài được, nếu như không đi đầu thai, ở nhân gian du đãng một hai năm, liền sẽ dần dần tán đi, hơn nữa hồn phách cũng không còn trọn vẹn, sẽ mất đi tâm trí, trở thành cô hồn dã quỷ mà chúng ta hay gặp phải. Nhưng ma nữ này cho tôi cảm giác đã chết rất nhiều năm, ít nhất cũng vài chục năm, nhưng cô ta lại như người thường, hồn phách đều đủ cả, chuyện này rất kỳ quái."

    Quách Diễn trầm tư, hỏi: "Có phải là có đồ vật gì hoặc là phương pháp gì để bảo vệ hồn phách của cô ta được nguyên vẹn không?"

    Lục Thính Nam suy nghĩ. "Không biết, tôi chưa thấy qua loại vật này, cũng chưa từng nghe qua."

    * * *

    Nhà vệ sinh trong công ty.

    Diêu Thiên Thành tự giam mình trong một phòng ở nhà vệ sinh, chưa đầy một lát sau, ma nữ xuất hiện ở bên cạnh hắn.

    "Thiên Thành." Ma nữ nhẹ nhàng kêu một tiếng.

    Diêu Thiên Thành ngẩng đầu lên, nhìn ma nữ. "Tiểu Linh, vừa rồi hai tên kia, nói như vậy là có ý gì? Tiểu Thịnh nó nhìn thấy ảo giác là ý gì?"

    Ma nữ vươn bàn tay hơi trong suốt khẽ đặt lên gương mặt của Diêu Thiên Thành, nói: "Thiên Thành, em nghĩ, đã đến lúc chúng ta phải xa nhau rồi, một năm này.."

    Diêu Thiên Thành không hiểu hỏi: "Cái gì, có ý gì? Tiểu Linh lời này của em là có ý gì? Cái gì gọi là xa nhau? Không phải em nói em sẽ không đi sao?"

    Ma nữ mỉm cười, trong nụ cười tràn đầy đau khổ. "Thiên Thành, chuyện này anh có thể không hiểu được, nhưng đêm qua anh có nhớ có một bạn học của Tiểu Thịnh tới nhà không?"

    Diêu Thiên Thành không rõ, kinh ngạc gật đầu. "Nhớ."

    Ma nữ nói: "Vừa rồi người kia nói gần đây Tiểu Thịnh gặp ảo giác, em nghĩ Tiểu Thịnh gặp ảo giác, có lẽ chính là bạn học nữ ngày hôm qua."

    "Em, em nói cái gì? Cái này sao có thể! Cái kia, nữ hài kia con bé.. con bé là người thật mà."

    Ma nữ lắc đầu: "Thiên Thành, hiện tại em là hồn ma, em rất rõ ràng, ngày hôm qua cô bé kia là giả, đó không phải là người, cô bé chỉ là do các người nhìn thấy ảo giác."

    "Chuyện này sao có thể?"

    Ma nữ nói: "Hôm qua lúc em nhìn thấy cô bé kia đã cảm thấy rất kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều, hôm nay nghe người kia nói như vậy em mới hiểu được, cô bé không phải là người. Em nghĩ, đây hết thảy đều là vì mặt dây chuyền của em."

    "Mặt dây chuyền?" Diêu Thiên Thành theo bản năng sờ lên mặt dây chuyền trước ngực, sau đó tháo xuống, là một khối ngọc màu xanh nhạt, chỉ có phân nửa lớn khoảng bằng ngón cái, toàn thân trong suốt.

    Ma nữ nói: "Thiên Thành, lúc trước khi anh đến tìm em, em thật sự rất vui, nhưng em không nghĩ tới sẽ mang đến phiền phức cho người nhà của anh. Nếu quả thật là như vậy, em tình nguyện không ở lại bên cạnh anh."

    Diêu Thiên Thành lắc đầu, trên mặt không biết là đang khóc hay đang cười. "Không được, anh sẽ không để cho em đi, em chờ anh hai mươi năm, anh sẽ không để cho em rời khỏi anh, anh nợ em rất rất nhiều!"

    "Thiên Thành.."

    Ong ong..

    Ma nữ vừa định nói chuyện, điện thoại trong túi quần Diêu Thiên Thành vang lên.

    Hắn nhìn thấy là con trai Diêu Thịnh gọi tới, sau khi kết nối liền nói: "Alo?"

    "Alo?" Đầu dây điện thoại bên kia là một giọng nam xa lạ. "Đây là điện thoại của con trai anh đúng không?"

    "Anh là ai?" Diêu Thiên Thành từ trên chỗ ngồi đứng lên.

    "Tôi là bác sĩ của bệnh viện nhân dân thành phố Đồng Châu, con của anh bị xe đụng, chúng tôi đang chở cậu ấy về bệnh viện, bây giờ đang ở trên xe cấp cứu!"

    "Anh nói cái gì!" Diêu Thiên Thành trừng mắt, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.

    Diêu Thiên Thành không hề nghĩ ngợi, xông ra khỏi nhà vệ sinh chạy về phía bậc thang, đi xuống lầu, hắn lên xe chạy thẳng đến bệnh viện.

    Hai người Quách Diễn đang đợi ở bên ngoài công ty nhìn thấy hắn vội vã rời đi, cũng vội vàng đuổi theo.

    Truy theo ở phía sau, bọn họ nhìn thấy Diêu Thiên Thành tựa như bị điên mà vượt đèn đỏ.

    Quách Diễn mắng: "Đậu xanh, ông này không muốn sống nữa à! Vượt đèn đỏ như thế?"

    May mắn trên đường ít xe, nếu không một khi đụng vào thì coi như xong phim.

    Hai người Quách Diễn cố gắng đuổi theo, đuổi theo Diêu Thiên Thành đi vào bệnh viện nhân dân thành phố Đồng Châu.

    Diêu Thiên Thành dừng xe ở bên ngoài cổng cấp cứu của bệnh viện, rồi chạy thẳng vào trong.

    "Tôi muốn gặp con trai tôi, tôi muốn gặp con trai tôi!" Diêu Thiên Thành phóng tới phòng phẫu thuật, đặc cần xung quanh lập tức bước đến giữ chặt hắn.

    "Ngài không nên kích động, bây giờ đang phẫu thuật, ngài không thể đi vào!" Y tá bên cạnh cũng tới khuyên can.

    * * *

    Quách Diễn và Lục Thính Nam đứng ở gần cổng cấp cứu, nhìn xem tình huống ở bên trong, cũng không có đi vào.

    Lục Thính Nam hỏi: "Chúng ta có nên đi vào khuyên nhủ không?"

    Quách Diễn lắc đầu, trước kia còn làm bác sĩ ở bệnh viện, tình cảnh thế này hắn gặp rất nhiều, nói: "Vô dụng thôi, hiện tại ông ta đang lo lắng cho con mình, ai cũng khuyên không được đâu, để ông ta tự phát tiết một chút đi."

    "Ah." Lục Thính Nam bất đắc dĩ hé miệng, chợt hỏi: "Nhưng mà không đúng nha, trên người Diêu Thịnh không phải có bùa hộ thân sao? Sao đang êm đang đẹp lại bị xe đụng?"

    Quách Diễn lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể là tình trạng gặp ảo giác đã trầm trọng hơn, bùa hộ thân cũng vô ích."

    Lục Thính Nam ngẫm lại thấy cũng đúng, dù sao bùa hộ thân cũng không phải là vạn năng.

    * * *

    Náo loạn không bao lâu, Diêu Thiên Thành bình tĩnh trở lại, ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, che mặt thút thít.

    Ước chừng khoảng một giờ, giải phẫu kết thúc, bác sĩ đi ra từ bên trong, nói với mọi người phẫu thuật thành công, chỉ là bị đụng gãy chân, hiện tại chân cũng đã được nối lại, trên cơ bản không có gì đáng ngại.

    Diêu Thiên Thành nghe nói như thế liền nhẹ nhàng thở ra, cả người xụi lơ trên ghế, nước mắt không ngừng rơi xuống.

    Sau đó, hắn đi theo con trai đến phòng bệnh.

    Sau khi Quách Diễn thấy cảnh này, liền đi theo, đi đến bên ngoài cửa phòng bệnh, không có đi vào, đứng chờ ở bên ngoài.

    Đợi cũng không lâu lắm, hình như Diêu Thiên Thành ở bên trong nhìn thấy hai người bọn họ, liền đi ra từ phòng bệnh, trên mặt hắn còn có nước mắt, hiển nhiên khóc rất dữ dội.

    Quách Diễn nhìn hắn nói: "Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện được không?"

    Sắc mặt Diêu Thiên Thành tiều tụy. "Các người muốn hỏi cái gì?"
     
    Minh Hi thích bài này.
  7. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 26: Bạn gái ảo tưởng (7)



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quách Diễn nói: "Liên quan tới chuyện ma nữ ở bên cạnh ông."

    Diêu Thiên Thành nhìn về phía bên cạnh, hình như ma nữ đang ở bên cạnh hắn.

    Hai người Quách Diễn vội vàng bôi nước mắt ngưu nhãn, vừa mở mắt ra thì thấy được ma nữ.

    Quách Diễn hỏi: "Nói một chút đi, rốt cuộc hai người các ngươi có chuyện gì xảy ra?"

    Diêu Thiên Thành thở dài, nói: "Tiểu Linh cô ấy.."

    Ma nữ thấy Diêu Thiên Thành nói không ra lời, liền nói thay: "Tôi là Diệp Linh, là bạn học cao trung của Thiên Thành, cũng là mối tình đầu của anh ấy, bất quá hai mươi năm trước tôi đã chết rồi."

    "Hai mươi năm trước!" Lục Thính Nam kinh ngạc. "Thế nhưng, vì sao cô không bị điên?"

    Diệp Linh mỉm cười, mí mắt buông xuống. "Đó là vì hai mươi năm trước lúc tôi chết, cũng không biết thế nào, nhập vào một khối ngọc. Sau đó mười chín năm này tôi luôn ở bên trong khối ngọc kia, nhìn xem thế giới bên ngoài. Mãi đến khi đến một năm trước, có một lần Thiên Thành anh ấy tình cờ mua khối ngọc kia làm thành mặt dây chuyền."

    Diêu Thiên Thành lấy ra mặt dây chuyền trong quần áo, nói: "Chính là cái này."

    "Lúc ấy tôi nhìn thấy Thiên Thành thật sự rất vui vẻ, tôi không nghĩ tới sẽ gặp lại anh ấy, cho dù là lấy loại hình thức này, nhưng tôi thật sự rất vui vẻ. Một năm nay, Thiên Thành anh ấy bồi tôi làm rất nhiều chuyện mà lúc trước tôi muốn làm, tôi rất vui."

    Diêu Thiên Thành cười khổ một tiếng. "Nói ra các người không tin, lúc ấy tôi bị cô ấy dọa đến sắp phát điên, rất may về sau cô ấy giải thích với tôi, tôi cũng nghĩ thông, sau đó cứ như vậy."

    Quách Diễn hỏi: "Cho nên các người ở cùng nhau đã được một năm rồi?"

    Một người một ma đều gật đầu.

    Giờ phút này Lục Thính Nam nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền trước ngực của Diêu Thiên Thành, ánh mắt chưa dời khỏi nó.

    Quách Diễn hỏi: "Vậy chuyện Diêu Thịnh xuất hiện ảo giác, có liên hệ với cô sao?"

    Diệp Linh lắc đầu: "Ngay từ đầu tôi không biết chuyện này, đêm qua thấy cô gái kia tôi đã cảm thấy rất kỳ quái, sau đó nghe anh nói những lời kia tôi mới biết được thì ra cô ta là ảo giác."

    Quách Diễn kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: "Cho nên Diêu Thịnh xuất hiện ảo giác không phải do cô tạo thành?"

    Diệp Linh lắc đầu. "Tôi sẽ không làm như thế, Tiểu Thịnh nó là con trai của Thiên Thành, sao tôi có thể làm tổn thương nó được?"

    Diêu Thiên Thành cũng kiên định nói: "Tôi tin tưởng Tiểu Linh sẽ không làm như thế."

    Quách Diễn không rõ. "Nếu không phải là cô, vậy Diêu Thịnh xuất hiện ảo giác là chuyện gì xảy ra?"

    "Hoàn toàn chính xác không phải là cô ta." Lúc này, Lục Thính Nam đứng ở bên cạnh vẫn chưa nói một lời nào, bỗng nhiên lên tiếng.

    Bị ba người nhìn chằm chằm, làm Lục Thính Nam có chút đỏ mặt.

    "Bánh Bao, cậu suy nghĩ ra rồi?"

    Lục Thính Nam chỉ vào mặt dây chuyền trước ngực Diêu Thiên Thành, nói: "Có lẽ là do khối ngọc Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch này gây ra."

    "Cái quái gì?" Quách Diễn nhíu mày hỏi.

    "Ah." Lục Thính Nam nghĩ nghĩ, giải thích nói. "Đúng rồi, mặt dây chuyền này của ông ta gọi là Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch.."

    Quách Diễn gấp đến chậc lưỡi. "Tôi không hỏi cậu cái này, tôi muốn hỏi cậu là chuyện gì xảy ra!"

    Lục Thính Nam nói: "A, ý của tôi chính là, Diêu Thịnh xuất hiện ảo giác, còn có đêm qua xuất hiện nữ sinh ảo giác kia, hoàn toàn là do mặt dây chuyền gây ra, cùng với Diệp Linh không có quan hệ."

    Diêu Thiên Thành nghe nói như thế, quả quyết giật mặt dây chuyền trên cổ xuống, cùng với Diệp Linh liếc nhìn nhau.

    Lục Thính Nam nhìn thấy sắc mặt bọn họ đều đang nghi hoặc, giải thích nói: "Tôi nhìn thấy qua trên một quyển sách cổ, loại ngọc này gọi là Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch, được một loại đá nhân duyên tạo thành."

    Quách Diễn nghi ngờ nói: "Đá nhân duyên này, cùng với Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch.. Khác nhau ở chỗ nào?"

    Lục Thính Nam tiếp tục giải thích: "Đá nhân duyên có tác dụng có thể giúp người ta tìm được một nửa chân chính kia của mình, hơn nữa còn có thể mang đến số đào hoa."

    "Vậy đồ vật này thì sao?" Quách Diễn chỉ vào mặt dây chuyền hỏi.

    "Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch, chỉ là một loại sản phẩm của đá Nhân Duyên, vật này có chỗ tốt duy nhất chính là có thể giúp người ta mang đến số đào hoa, nhưng số đào hoa này là số đào hoa giả, cũng không phải là thật. Chính là làm cho người ta sinh ra ảo giác, để người ta gặp được cô gái hoàn mỹ ở trong lòng mình, nhưng cô gái này hoàn toàn chỉ là ảo giác mà thôi, đều là giả."

    Quách Diễn nghe hiểu. "Cho nên, bởi vì khối tảng đá vụn này, mới khiến Diêu Thịnh nhìn thấy cô gái mà cậu ta thích?"

    Lục Thính Nam gật đầu: "Ừm, chính là như vậy."

    Diêu Thiên Thành nghi hoặc hỏi: "Thế nhưng, con trai tôi xảy ra tai nạn giao thông là xảy ra chuyện gì?"

    Lục Thính Nam tiếp tục giải thích: "Loại đá Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch này sẽ làm người tiếp xúc sinh ra ảo giác dĩ giả loạn chân, một khi người này không thể tiếp thu được loại ảo giác này, thì sẽ lâm vào hỗn loạn, thậm chí là phát điên."

    Diêu Thiên Thành không hiểu. "Thế nhưng vì sao tôi không bị điên?"

    Ánh mắt Lục Thính Nam chuyển đến trên người Diệp Linh ở bên cạnh nói: "Bởi vì ông có cô ta, mặc dù hiện tại cô ta là hồn ma, nhưng khối Bạn Sinh Thạch này hình như đã chấp nhận cô ta chính là ảo giác của ông, mà ông cũng tiếp nhận cô ta ở bên cạnh mình, cho nên, ông không có việc gì."

    Diêu Thiên Thành nhìn chằm chằm vào Bạn Sinh Thạch, lại nhìn Diệp Linh một chút, hốt hoảng hỏi: "Vậy tôi, vậy tôi nên làm gì bây giờ?"

    Quách Diễn nói: "Đưa tảng đá vụn này cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ giúp ông xử lý."

    "Thế nhưng Tiểu Linh cô ấy.."

    "Thiên Thành." Diệp Linh cắt ngang lời hắn, vừa cười vừa nói. "Thiên Thành, một năm này, thật sự cám ơn anh, em ở trong khối ngọc này mười chín năm, em chưa hề nghĩ tới có thể gặp lại anh lần nữa. Em có một năm hồi ức này là đã quá đủ rồi, anh không nợ em gì cả, hai mươi năm trước là do em không cẩn thận gây ra chuyện ngoài ý muốn, không liên quan gì đến anh hết. Một năm này, em thật sự rất vui."

    "Thế nhưng là.." Diêu Thiên Thành tựa như vẫn không muốn buông tay.

    Quách Diễn vỗ vai hắn, nói: "Diêu tiên sinh, đã đến lúc phải buông tay. Tôi biết những lời này không đến lượt tôi nói, nhưng ông phải hiểu, bây giờ ông đã thành gia lập nghiệp, con trai cũng lớn, ông cũng không thể ở cùng một chỗ với cô ta là một người chết được? Như vậy có công bằng với vợ con của ông không?"

    "Thế nhưng cũng không công bằng với Tiểu Linh a!"

    Quách Diễn cười khổ một tiếng. "Diêu tiên sinh, ông phải hiểu được một chuyện. Người ma khác nhau."

    Diêu Thiên Thành há hốc mồm, rốt cuộc không nói ra lời.

    Người ma khác nhau, người ma khác nhau a..

    Diệp Linh dùng hai tay trong suốt sờ lên mặt đã có nhiều nếp nhăn của Diêu Thiên Thành, nhắm mắt lại hôn lên môi hắn, nói: "Thiên Thành, hẹn kiếp sau chúng ta gặp nhau, được không?"

    Diêu Thiên Thành khóc tràn đầy nước mắt.

    Sau đó, thân ảnh Diệp Linh lóe lên một cái rồi biến mất, tựa hồ đã tiến vào đá Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch.

    Lúc Quách Diễn nhận lấy đá Nhân Duyên Bạn Sinh Thạch từ trong tay Diêu Thiên Thành, đối phương nắm chặt sợi dây, nhưng cuối cùng vẫn buông tay.

    Quách Diễn nói: "Sự tình chúng tôi đã giải quyết, sau này chúng tôi sẽ không tới quấy rầy các người nữa, nếu còn có việc, có thể gọi điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp ông giải quyết."

    Diêu Thiên Thành tiếp nhận danh thiếp, không nói gì, nhẹ gật đầu, rồi đi vào phòng bệnh.

    Quách Diễn cầm khối Bạn Sinh Thạch này rời khỏi bệnh viện, lắc đầu một cái, vừa định lên xe, hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một cô gái, làm hắn trợn tròn đôi mắt, trái tim lập tức cuồng loạn không ngừng.

    Hắn biết mình nhìn thấy chính là ảo giác do đá Bạn Sinh Thạch gây ra, nhưng hắn không thể nào dời mắt được, bởi vì dáng người của cô gái này thật sự rất đẹp, hơn nữa, hơn nữa quan trọng nhất là.. Không mặc quần áo!
     
    Minh Hi thích bài này.
  8. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 27: Tảng đá và bánh trứng



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu nhìn thấy cái gì?" Lục Thính Nam nhìn thấy sắc mặt của Quách Diễn, liền biết hắn bị ảnh hưởng bởi đá cộng sinh.

    "Khụ khụ." Quách Diễn làm bộ ho khan hai tiếng, ném cục đá cho Lục Thính Nam, có lệ nói: "Lên xe, về nhà."

    Lục Thính Nam cũng không vội vã lên xe, mà cầm đá cộng sinh, tò mò nhìn xung quanh một lát, kết quả không thấy gì cả, chuyện này làm hắn rất thất vọng.

    Sau khi lên xe, Quách Diễn cười tủm tỉm hỏi: "Nhìn thấy gì?"

    Lục Thính Nam lắc đầu: "Không nhìn thấy gì cả."

    Quách Diễn không tin hắn nói, cười nói: "Nói xạo! Còn giả vờ rất giống nha, chắc chắn là nhìn thấy cái gì rồi đúng không?"

    "Thật sự không có!" Lục Thính Nam buồn bực nói, hắn cũng rất muốn nhìn thấy, nhưng mà không nhìn thấy được, có thể làm sao đây.

    Quách Diễn không tin hắn nói, huýt sáo lái xe trở về văn phòng.

    Chuyện cha con Diêu gia xem như đã giải quyết, tình hình của Diêu Thịnh không tính là quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi và điều dưỡng một khoảng thời gian là sẽ khôi phục lại, đến lúc đó ảo giác cũng sẽ không xuất hiện nữa, sinh hoạt của hắn cũng có thể khôi phục lại bình thường.

    Diêu Thiên Thành trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ thấy rất mất mát, thật vất vả mới tìm được mối tình đầu lại phải xa nhau. Bất quá ông ta cũng đã trung niên rồi, loại chuyện này, qua một khoảng thời gian sau, tự nhiên sẽ buông tay.

    Bất quá chuyện này không có liên quan gì đến hai người Quách Diễn cả.

    Hai người trở lại đường Ngô Đồng, trên con đường chật hẹp người đến xe đi rất huyên náo, trong ngõ hẻm bày quán bánh trứng, hai người đậu xe ở ven đường, liền xuống xe đi vào ngõ hẻm, trở lại văn phòng.

    Lục Thính Nam lấy đá nhân duyên cộng sinh ở trong túi ra đặt lên bàn, hỏi Quách Diễn: "Cái này tính sao đây?"

    "Cứ để đó thôi, còn có thể làm gì?" Quách Diễn không chút nào để ý nói.

    Lục Thính Nam nói: "Không phải, tôi là nói hồn ma trong khối đá này tính sao đây? Cũng không thể để cô ta ở mãi trong đó được?"

    Quách Diễn giật mình, chợt lấy nước mắt ngưu nhãn ra bôi hai giọt lên mí mắt của mình, sau đó nhìn thấy ma nữ Diệp Linh đang đứng ở bên cạnh bàn, hỏi: "Cô còn chưa đi?"

    Diệp Linh rất nghi hoặc. "Đi? Tôi đi đâu?"

    Quách Diễn kinh ngạc. "Đi đầu thai, cô không thể tự mình rời đi sao?"

    Diệp Linh lắc đầu: "Hình như tôi không thể rời khỏi khối ngọc này.. đá cộng sinh này."

    "..."

    Quách Diễn đứng hình.

    Không thể rời đi là có ý gì, chẳng lẽ hồn của cô ta vẫn luôn ở lại trong đá cộng sinh này sao? Cho đến mãi mãi? Chuyện này nó cũng quá vớ vẩn rồi.

    Lúc này Lục Thính Nam cũng bôi nước mắt ngưu nhãn, thấy được Diệp Linh.

    "Cô không thể tự rời khỏi đá cộng sinh này để đi đầu thai sao?" Quách Diễn hỏi.

    Diệp Linh bất đắc dĩ lắc đầu: "Không thể, trước đó lúc chưa gặp được Thiên Thành, tôi ở trong khối ngọc này suốt mười chín năm cũng chưa có cách nào rời khỏi nó. Bây giờ tuy rằng có thể ra ngoài, nhưng tôi cảm giác tôi không thể nào rời khỏi được khối ngọc này, giống như khối ngọc này không cho tôi rời đi."

    Quách Diễn kinh ngạc: "Không cho cô rời đi? Bánh Bao, chẳng lẽ tảng đá vụn này sinh ra linh trí?"

    Lục Thính Nam nghi hoặc cầm lấy tảng đá, nắm ở trong tay cẩn thận cảm thụ một phen, sắc mặt hơi ngưng trọng. "Có chút phiền toái."

    Quách Diễn hỏi: "Phiền toái gì?"

    Lục Thính Nam nhìn Diệp Linh nói: "Vừa rồi tôi cảm thụ một chút, phát hiện một phần linh hồn của cô có dấu hiệu dung hợp với đá cộng sinh."

    "Dấu hiệu dung hợp!" Diệp Linh kinh ngạc. "Có ý gì?"

    Quách Diễn nghe được lời này sắc mặt cũng nghiêm túc lên.

    Lục Thính Nam nói: "Ý tứ chính là, nếu linh hồn của cô hoàn toàn dung hợp với đá cộng sinh này, cô sẽ biến thành đá cộng sinh, chỉ cần đá cộng sinh này không biến mất, cô cũng sẽ không biến mất, chẳng khác gì là bất tử. Đồng thời, cô cũng có thể hoàn toàn khống chế được năng lực của đá cộng sinh. Nhưng mà, bởi vì như vậy, cô vĩnh viễn sẽ không thể nào đầu thai được."

    Diệp Linh nghe được mấy câu trước cảm thấy rất vui, nhưng khi nghe thấy mấy câu sau không thể đầu thai được, liền sợ hãi. "Vậy, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không muốn phải làm một tảng đá cả đời!"

    Lục Thính Nam lúng túng cười. "Cô cũng không cần quá lo lắng, bởi vì muốn hoàn toàn dung hợp, dựa theo tốc độ bây giờ, ít nhất phải cần đến bảy tám chục năm, thời gian dài như vậy, chúng tôi khẳng định sẽ giúp cô tìm được cách rời khỏi đá cộng sinh."

    Quách Diễn nói: "Trong khoảng thời gian này cô cứ ở chỗ này đi, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, chờ chúng tôi tìm được biện pháp rồi, tất nhiên sẽ giúp cô."

    "A, vậy được rồi." Diệp Linh hơi mỉm cười, rồi trở về trong đá cộng sinh.

    * * *

    Khoảng chừng bốn giờ chiều, bụng Quách Diễn đã bắt đầu kêu to, hỏi: "Bánh Bao, có muốn ăn bánh trứng không?"

    "Có, cậu đi mua à?" Lục Thính Nam nằm ngủ trên ghế sô pha, mơ mơ màng màng hỏi.

    Quách Diễn nhìn thấy trạng thái của hắn, bất đắc dĩ cười. "Tôi đi mua."

    Buông tạp chí trong tay xuống, đi ra khỏi văn phòng, đi ra đầu hẻm, nơi này có một quán bánh trứng.

    Quán bánh trứng này bày bán ở đây đã được nhiều năm, một năm trước lúc Quách Diễn và Lục Thính Nam dọn vào đây, bữa ăn đầu tiên chính là bánh trứng.

    Quách Diễn đi đến quán bánh trứng trước mặt, nói: "Bác gái, cho hai bánh trứng, đều để vị gà xốp giòn và thịt sườn, cho nhiều tương ngọt một chút."

    Cái gọi là quán bánh trứng thật ra chính là một chiếc xe ba bánh mà thôi, ở trên đặt một nồi nước, trứng gà, chảo dầu và các thứ khác.

    Trừ mấy thứ đó ra, ở bên cạnh xe ba bánh treo một bảng thông báo tìm người, nội dung trên đó là tìm kiếm một ông cụ.

    Thịt sườn và vị gà xốp giòn ở trong chảo dầu vang lên xèo xèo, Quách Diễn nhìn chằm chằm bảng thông báo tìm người ở bên cạnh xe ba bánh, không có ý tưởng gì.

    Ông cụ trên bảng thông báo tìm người là bạn già của vị bác gái trước mắt này, mất tích đã hơn một năm, rất nhiều người đều cho rằng ông cụ đã chết, nhưng bà lại không tin, cho nên vẫn luôn treo bảng thông báo tìm người.

    Nói là sống phải thấy người chết phải thấy xác.

    Bác gái bày bánh ra, cười hỏi: "Tiểu Quách, hai tiểu tử các cậu tới đây cũng đã được một năm rồi nhỉ?"

    Quách Diễn cười nói: "Đúng vậy, đã một năm rồi, nhanh thật."

    Bác gái cười hỏi: "Đã qua một năm rồi, mà đến bây giờ bác còn chưa biết được các cậu đang làm gì."

    Quách Diễn nói: "Tùy tiện làm chút chuyện, không phạm pháp đâu."

    Bác gái gật đầu: "Đúng đúng đúng, không thể phạm pháp, nếu các cậu dám làm chuyện phạm pháp, chắc chắn bác là người đầu tiên nhìn thấy."

    Một cái bánh trứng được để vào túi, bác gái thành thạo bắt đầu bày ra cái thứ hai.

    Bác gái tán gẫu với Quách Diễn, cười nói: "Cậu cũng đừng trách bác gái nói nhiều, đây là bác thấy hai tiểu tử các cậu đều lớn hết rồi, sao vẫn chưa kết hôn chứ?"

    Quách Diễn cười khổ: "Bác gái, chúng con vẫn còn nhỏ mà."

    "Nhỏ cái gì mà nhỏ, cũng sắp ba mươi rồi, có muốn bác giới thiệu cho các cậu không?"

    "Không cần không cần, cảm ơn bác gái, tiền để ở đây nhé." Quách Diễn tựa như chạy trốn đi vào hẻm, mỗi lần lại đây mua bánh trứng hắn đều nói chuyện phiếm với bác gái, kết quả mỗi lần trò chuyện đều sẽ nói đến vấn đề tìm đối tượng, vì thế Quách Diễn chỉ có thể chuồn đi.

    Lúc đi đến cửa văn phòng, hình như hắn thoáng nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở dưới đèn đường, nhưng khi quay đầu nhìn lại thật kỹ, thì phát hiện dưới đèn đường không có ai cả.

    "Lại hoa mắt?" Hắn nghi hoặc, xách theo bánh trứng vào phòng.

    Hắn nhìn thấy Lục Thính Nam còn ngủ say trên ghế sô pha, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác, cầm bánh trứng nóng bỏng đi lại gần Lục Thính Nam, đặt ở trên mặt hắn.

    Chưa đầy một lát, Lục Thính Nam bụm mặt kích động nhảy dựng lên. "A! Nóng nóng nóng.."
     
    Minh Hi thích bài này.
  9. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 28: Vụ án chưa kết thúc (1) - Ký ức biến mất



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Dương Bùi tỉnh lại, phát hiện sau gáy mình rất đau, giống như bị thứ gì đập vào.

    "ahihi, đau quá!" Hắn che đầu, sắc mặt dữ tợn kêu thảm một tiếng.

    Hắn nhịn đau cứng rắn đứng lên, vịn tường, mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi lạ lẫm nhưng lại khá quen.

    "Đây con mẹ nó là chỗ nào?" Hắn ngẩng đầu nhìn song sắt quen thuộc ở phía ngoài hành lang, nghi hoặc một tiếng. "Phòng tạm giam?"

    "Tại sao mình lại ở chỗ này?" Dương Bùi nhíu mày, khắp khuôn mặt là vẻ nghi hoặc, hoàn toàn không rõ tại sao mình lại xuất hiện ở đây.

    Dựa vào vách tường hít thở sâu hồi hồi, cái ót đau đớn đã dịu lại.

    Đầu óc vốn mơ hồ đã trở nên rõ ràng.

    Hắn nhớ rõ đêm qua mình ở trong nhà đến mười một giờ rưỡi liền lên giường đi ngủ, nhưng bây giờ là tình huống thế nào? Tại sao mình lại ở trong phòng tạm giam của cục cảnh sát?

    Còn có, cái ót mình là chuyện gì xảy ra? Là bị ai đánh sao?

    Chẳng lẽ hôm qua nhà mình bị trộm đột nhập? Không đúng, nếu như bị trộm đột nhập, bị giam phải là những tên cướp chứ, chứ không phải là mình?

    Vấn đề liên tiếp ở trong đầu hắn nổ tung, hắn hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    "Dương đội, anh tỉnh rồi." Lúc này bên ngoài song sắt phòng giam, xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

    Dương Bùi ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Lý Hoa tiểu tử vừa mới tới đội cảnh sát hình sự, mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát, liền đi đến song sắt bên cạnh, hô: "Tiểu tử cậu tới thật đúng lúc, nhanh, mở cửa để cho tôi ra ngoài, đầu tôi không biết bị ai đánh, đau đến không chịu được."

    Sắc mặt Lý Hoa khó xử nói: "Dương đội, tôi không có quyền lực thả anh ra ngoài."

    Dương Bùi khó chịu nói: "Tiểu tử cậu có ý gì? Cái gì gọi là không có quyền lực thả tôi ra ngoài? Còn có, sao tôi lại bị giam ở trong này?"

    Lý Hoa cười khổ, hỏi: "Dương đội, anh đừng nói với tôi chuyện tối hôm qua anh quên hết rồi?"

    Dương Bùi không hiểu. "Buổi tối hôm qua? Buổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

    Lý Hoa không nói thêm gì nữa, tùy tiện qua loa nói cho có lệ: "Dương đội, tôi còn có việc, đi trước đây."

    "Này này này, tiểu tử cậu chớ đi a!" Dương Bùi hô lên, thế nhưng Lý Hoa cũng không quay đầu lại liền rời đi.

    Dương Bùi mơ hồ rồi, không rõ tình huống bây giờ như thế nào, vì sao mình lại bị nhốt ở phòng giam trong cục cảnh sát?

    "Cậu tỉnh rồi." Đang lúc hắn nghi hoặc không hiểu chuyện gì, một giọng nói quen thuộc lại xuất hiện ở bên ngoài phòng giam.

    Dương Bùi quay người nhìn lên, nhìn thấy trước mắt là một tên để râu quai nón, người này là phó đội trưởng cảnh sát hình sự, tên là Vương Long Phi.

    Dương Bùi cười nói: "Lão Vương, anh tới rồi, nhanh thả tôi ra ngoài, nhốt tôi ở nơi này là có ý gì?"

    Vương Long Phi nghiêm túc thận trọng, nói với hai người ở sau lưng: "Đưa hắn đến phòng thẩm vấn."

    Hai cảnh sát hình sự ở phía sau hắn mở ra cửa phòng giam, lấy còng tay, nói với Dương Bùi: "Xin lỗi Dương đội, xin anh phối hợp một chút."

    Dương Bùi không hiểu hỏi: "Có ý gì? Tại sao phải còng tay tôi?"

    Vương Long Phi nhìn chằm chằm Dương Bùi, một đôi mắt lăng lệ dọa người. "Lão Dương, phối hợp một chút."

    Dương Bùi nhíu mày, nắm tay co lại, hỏi: "Phối hợp cái gì? Các người thế này là sao? Lão Vương, anh không giải thích với tôi một chút sao? Sao tôi lại bị giam ở chỗ này? Hiện tại vì sao lại muốn còng tay tôi, còn muốn mang tôi đi phòng thẩm vấn? Lão Vương, tôi phạm vào chuyện gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy?"

    Vương Long Phi nhíu mày: "Cậu đừng giả ngu với tôi."

    "Tôi giả ngu?" Dương Bùi không hiểu. "Tôi giả ngu cái gì, anh nói cho rõ!"

    Vương Long Phi một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Lão Dương, đã đến lúc này rồi mà cậu còn muốn giả vờ mất trí nhớ hay sao? Tôi khuyên cậu tốt nhất hiện tại nên ngoan ngoãn đi vào phòng thẩm vấn với tôi, khai báo hết tất cả, như vậy tôi còn có thể xử lý nhẹ với cậu, nếu như cậu muốn phản kháng, tôi không ngại ép buộc cậu tiến vào phòng thẩm vấn."

    "Tôi.." Dương Bùi vừa định nói chuyện, Vương Long Phi liếc xéo hắn một cái, cả giận nói: "Còng hắn lại!"

    Nhìn thấy Vương Long Phi rời đi, mặc dù Dương Bùi không tình nguyện, nhưng vẫn phối hợp để bọn họ còng tay, trong lòng nghi ngờ: Đây con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

    Đi theo bọn họ vào phòng thẩm vấn, Dương Bùi ngồi ở trên ghế phạm nhân, còng tay vẫn như cũ, không có mở ra.

    Hắn nhìn màn hình thủy tinh xuyên thấu trong phòng thẩm vấn, thực sự không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

    Chưa đầy một lát, Vương Long Phi cầm laptop tiến vào phòng thẩm vấn, vừa đóng cửa, đem máy tính đặt xuống trên mặt bàn, nói: "Lão Dương, chúng ta cũng là đồng nghiệp nhiều năm, quy củ của nơi này chắc là cậu đã rõ, tôi không nhiều lời với cậu nữa. Khai ra hết đi, vì sao làm như vậy."

    Dương Bùi giờ phút này đã có chút khó chịu, hỏi: "Làm, làm cái gì? Tôi khai cái gì? Lão Vương, những lời này của anh rốt cuộc là có ý gì? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại muốn bắt tôi? Tôi cho anh biết, nếu như đây chỉ là một trò đùa ác, tôi hi vọng các người tranh thủ thời gian kết thúc, tôi không muốn chơi!"

    Vương Long Phi không nóng nảy, sắc mặt không đổi đốt điếu thuốc, nhíu mày hỏi: "Không muốn thừa nhận?"

    Dương Bùi trừng mắt tức giận nói: "ahihi, tôi cái gì cũng không làm cậu bảo tôi thừa nhận cái gì?"

    "Cái gì cũng không làm?" Vương Long Phi mặt không thay đổi gõ bàn phím laptop, sau đó chuyển màn hình về phía Dương Bùi. "Nhìn kỹ một chút, người trong camera giám sát là ai."

    Dương Bùi nhìn chằm chằm màn ảnh laptop, phía trên đó là một cái video theo dõi.

    Địa điểm trong camera giám sát hình như là một quán cơm khuya, thời gian là rạng sáng ba giờ mười phút.

    Bên trong quán cơm nhỏ không có nhiều khách, chỉ có một mình nữ chủ quán, cùng với một số người trực ca đêm đến mua bữa ăn khuya. Ước chừng qua nửa phút. Bên trong camera giám sát xuất hiện một người nam, nam nhân này mặc áo cộc màu đen, đội nón lưỡi trai màu đen, trong tay còn cầm theo một thanh đao được tờ báo bao bọc lại.

    Nam nhân tiến vào quán cơm nhỏ, không nói hai lời, trực tiếp xuất đao ra, hướng về nữ chủ quán ở phía sau quầy bắt đầu điên cuồng chém vào, nữ chủ quán bị dọa sợ, bất quá may mắn có quầy hàng cản trở, nữ chủ quán cũng phản ứng rất nhanh, tránh thoát được đao thứ nhất.

    Sau đó nam nhân muốn tiến vào quầy hàng, kết quả nữ chủ quán thừa cơ trốn vào một căn phòng phía sau quầy hàng, sau đó đóng cửa lại.

    Nam nhân bắt đầu điên cuồng đạp cửa, bất quá đó là cửa sắt, không dễ dàng đá văng như vậy.

    Người bên trong quán cơm nhỏ thấy được cảnh này đều bỏ chạy. Cũng không biết qua bao lâu, nam nhân cuối cùng cũng đạp được cửa văng ra, nhưng lúc đó cảnh sát cũng đã xuất hiện ở trong quán cơm, trực tiếp móc ra gậy cảnh sát đánh vào phía sau đầu nam nhân, trong nháy mắt nam nhân ngã xuống đất ngất đi.

    Dương Bùi thấy cảnh này, theo bản năng sờ lên phía sau đầu mình.

    Theo nam nhân té xỉu, Dương Bùi từ trong camera giám sát thấy được mặt của nam nhân ngã xuống đó, đương nhiên đó chính là hắn.

    "Làm sao.." Dương Bùi trừng to hai mắt, khó có thể tin được, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Long Phi, nói: "Lão Vương, cái này, tên này là ai? Vì sao.."

    Vương Long Phi nói: "Vì sao cùng cậu giống nhau? Bởi vì đó chính là cậu!"

    "Không có khả năng! Đây không phải là tôi!"

    "Cậu chính là từ bên kia bị bắt tới đây, cậu nói người này không phải là cậu, cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?"
     
    Minh Hi thích bài này.
  10. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 29: Vụ án chưa kết thúc (2) - Ba ngày



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi.." Đầu óc Dương Bùi có chút chập mạch, nhìn chằm chằm vào mình đang hôn mê trong giám sát, hắn thực sự nghĩ mãi cũng không rõ, tại sao mình lại xuất hiện ở nơi đó.

    Vương Long Phi ném thuốc lá xuống đất nhấc chân giẫm lên. "Lão Dương, cậu nói thật với tôi, tại sao cậu phải làm như thế?"

    Dương Bùi nhìn chằm chằm đối phương, lắc đầu nói: "Lão Vương, anh tin tưởng tôi, hôm qua tôi không có đi ra ngoài! Mười một giờ rưỡi tôi lên giường đi ngủ, chuyện sau đó cái gì tôi cũng không nhớ rõ, cái gì tôi cũng không biết, tôi thật.."

    Bành!

    Vương Long Phi một đấm đánh vào trên bàn sắt, tức giận nói: "Dương Bùi! Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, huống chi hôm qua là cậu bị bắt tại trận, đã đến nước này rồi mà cậu còn giảo biện cái gì!"

    "Không phải tôi!" Dương Bùi kiên trì nói.

    Vương Long Phi rất phiền muộn, cắn răng nói: "Cậu không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần những vật này là đã đủ định tội cậu rồi. Lão Dương, hiện tại cậu còn ở trong đội của chúng tôi, chỉ cần cậu nói thật, mọi người chúng tôi có lẽ còn có thể giúp cậu, nhưng nếu như cậu cái gì cũng không nói, không chịu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi giúp cậu thế nào đây!"

    Hiện tại Dương Bùi cũng rất phiền muộn, mình cái gì cũng không làm, rõ ràng là ngủ ở nhà, kết quả vừa tỉnh dậy đã xảy ra loại chuyện này, ai tiếp thu được chứ?

    Dương Bùi không để ý đến Vương Long Phi, nhìn chằm chằm vào giám sát trong laptop, kéo về xem một lần nữa.

    Người trên giám sát đích thật là hắn không sai, nhưng Dương Bùi không rõ, nếu như đây là do mình làm, vì sao mình không có bất kỳ ký ức nào?

    Vẫn là nói, đó căn bản không phải là mình?

    Nhưng chính mình lại bị bắt tại quán ăn nhỏ này, nói như vậy vẫn là chính mình..

    Dương Bùi nhìn chằm chằm giám sát rất nhiều lần.

    Vương Long Phi nhìn thấy Dương Bùi không nói gì cứ nhìn chằm chằm laptop, không nhịn được trực tiếp đứng lên, bộp một tiếng khép laptop lại, nhìn chằm chằm Dương Bùi nói: "Lão Dương, thành thật khai báo đi, nói nguyên nhân ra, đến lúc đó còn có thể giảm nhẹ tội. Nếu cậu cứ tiếp tục cố chấp, không có kết cục tốt đâu."

    Dương Bùi nhíu mày, tựa hồ không có nghe hắn nói.

    Vương Long Phi nói: "Lão Dương, rốt cuộc cậu có đang nghe tôi nói chuyện hay không vậy!"

    Trong đầu Dương Bùi có chút loạn, nhưng vừa rồi nội dung trên giám sát đã nói rõ một ít chuyện, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vương Long Phi đang tức giận, chống hai tay trên bàn. "Tôi có thể khai báo với anh, nhưng tôi có một điều kiện."

    Vương Long Phi hỏi: "Điều kiện gì?"

    Dương Bùi nói: "Tôi muốn gặp em họ tôi một lần.."

    "Sau đó cậu sẽ khai ra hết tất cả?"

    Dương Bùi lắc đầu: "Ba ngày sau, tôi sẽ nói rõ hết tất cả mọi chuyện với anh, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh phải để cho tôi gặp em họ tôi, còn có cả bạn của em họ tôi, hai người bọn họ."

    Sắc mặt Vương Long Phi bình tỉnh lại, ngồi trở lại trên ghế, hỏi: "Không phải cậu đang tính toán gì đấy chứ?"

    Dương Bùi tỉnh táo nói: "Lão Vương, chúng ta cộng sự đã nhiều năm như vậy, tính tình của tôi anh còn không biết sao, nhân chứng vật chứng đều ở đây, tôi làm sao lật bàn được chứ? Tựa như anh nói, coi như tôi không thừa nhận, những vật này cũng có thể định tội tôi. Cho nên, nếu như anh muốn tôi nói rõ ràng chuyện này, thì để tôi gặp em họ tôi một lần, sau đó cho tôi ba ngày, ba ngày sau, tôi sẽ cho anh một cái công đạo."

    Vương Long Phi gõ ngón tay lên bàn, quay đầu nhìn máy ảnh, nói: "Cậu chờ."

    "Ừm." Dương Bùi gật đầu, hắn biết phòng sát vách chắc chắn là có lãnh đạo ở đó.

    Vương Long Phi rời đi phòng thẩm vấn, không lâu sau liền trở về, nói: "Tôi có thể đồng ý điều kiện của cậu, nhưng cậu chỉ có thể gặp mặt một người, mà trong ba ngày này, cậu nhất định phải ở trong phòng tạm giam của chi đội, chỗ nào cũng không được đi."

    Dương Bùi gật đầu: "Được, tôi không có ý kiến."

    * * *

    Ước chừng khoảng sáu giờ chiều, Quách Diễn đi vào cục cảnh sát.

    Lúc Quách Diễn đi vào chi đội cảnh sát hình sự, phát hiện người xung quanh đều đang dòm ngó mình, hắn cảm giác rất kỳ quái.

    Trước đó chi đội phó cảnh sát hình sự gọi điện thoại cho hắn, nói anh họ hắn muốn gặp hắn, điều này khiến Quách Diễn cảm thấy rất không thích hợp, nếu như anh họ muốn gặp mình, trực tiếp gọi điện thoại là được rồi, vì sao lại để người khác gọi điện thoại?

    Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện rồi?

    Quách Diễn theo Lý Hoa tiến vào chi đội, đây không phải là lần đầu tiên hắn tới nơi này, đối với tình hình ở nơi này cũng có nghe qua.

    Chợt hỏi: "Người anh em, cậu đây là muốn dẫn tôi đi đâu?"

    Lý Hoa nói: "Đợi lát nữa sẽ biết."

    Một lát sau, Quách Diễn đi theo Lý Hoa tới phòng thẩm vấn.

    Đứng ở trước cửa, Quách Diễn nhìn thấy anh họ Dương Bùi tay đeo còng ngồi trên ghế phạm nhân.

    "Đi vào đi." Lý Hoa nói, rồi đóng cửa lại.

    Quách Diễn nhìn thấy tình hình của anh họ, nghi hoặc hỏi: "Anh, anh thế này.. Chuyện gì xảy ra?"

    Dương Bùi cúi đầu nhìn còng tay, nói: "Em đừng quản chuyện của anh, anh tìm em tới, có lẽ em đã hiểu rõ là xảy ra chuyện gì rồi đi."

    Quách Diễn biến sắc, khẽ vuốt cằm, theo bản năng sờ lên mặt dây chuyền trước ngực, phát hiện mặt dây chuyền có chút nóng lên.

    Mặc dù Quách Diễn không thể giống với Lục Thính Nam có thể cảm nhận được âm khí tồn tại, nhưng mặt dây chuyền trước ngực của hắn một khi gặp được âm khí mãnh liệt, thì sẽ tự động hấp thu, lúc này nó đang nóng lên. Nếu là âm khí yếu, mặt dây chuyền gần như sẽ không có phản ứng.

    Rất hiển nhiên, trên người Dương Bùi âm khí rất mãnh liệt!

    Dương Bùi nhìn Quách Diễn, nói: "Anh không thể nói nhiều với em về tình tiết mọi chuyện, dù sao đối với việc này em chỉ là một người ngoài, hơn nữa ở sát vách có người nhìn anh chằm chằm, anh không thể nói thêm điều gì với em. Nhưng mà chú em, hiện tại.. Chỉ sợ chỉ có em mới có thể hiểu được anh."

    Trước đó lúc Dương Bùi đang nhìn giám sát trên laptop, hắn có thể chắc chắn mình không phải bị mất trí nhớ, chuyện tối ngày hôm qua không thể nào là hắn làm được, cho nên hắn cảm thấy trong này có vấn đề.

    Chính vì như thế, hắn mới đi tìm em họ Quách Diễn để xác định.

    "Bây giờ có phải em đã xác định được rồi đúng không?" Dương Bùi hỏi.

    Quách Diễn gật đầu. "Ừm."

    Dương Bùi bất đắc dĩ cười một tiếng. "Anh không nghĩ tới vậy mà anh cũng sẽ gặp phải loại chuyện này, cho nên, nhờ em. Với lại em chỉ có ba ngày, ba ngày sau, nếu như chuyện này không giải quyết được, anh của em xem như hoàn toàn xong đời rồi."

    Quách Diễn không rõ ràng lắm rốt cuộc anh họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất hiển nhiên, anh họ đã gặp phải một chuyện rất phiền phức.

    "Anh, anh còn gì cần nói cho em biết không?"

    Dương Bùi nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không có, anh chỉ có thể nói cho em những chuyện này, liên quan tới chuyện của anh, cần phải giữ bí mật, em hiểu rõ quy củ của nơi này mà."

    "Được, em hiểu rồi." Quách Diễn nói, rồi đứng dậy xoay người rời đi.

    * * *

    Sau khi Quách Diễn rời đi khỏi cục cảnh sát, Vương Long Phi đi vào phòng thẩm vấn lần nữa, hỏi: "Cậu nói những lời kia với em của cậu là có ý gì?"

    Dương Bùi ngẩng đầu nói: "Có thể cho một điếu thuốc không?"

    Vương Long Phi rút ra một điếu thuốc đốt, sau đó đưa tới, chờ hắn nói chuyện.

    Dương Bùi nhìn chằm chằm làn khói bay bỏng trên đầu thuốc lá, cười khổ nói: "Lão Vương, lời tôi nói với em tôi, không có ý gì khác, chỉ là muốn để hắn biết một chút tình huống hiện tại của tôi mà thôi, anh không cần suy nghĩ nhiều. Tôi biết chắc chắn anh sẽ phái người đi theo dõi hắn, nhưng không cần thiết đâu, em tôi không phải là người xấu."

    Vương Long Phi nói: "Lão Dương, nói thật, nếu như không phải bắt cậu ngay tại chỗ đó, tôi sẽ không tin cậu sẽ đi giết người. Nhưng hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, tôi không biết cậu có cách nào lật bàn, nhưng mà, cậu chỉ có ba ngày."

    Dương Bùi từ từ nhắm mắt lại gật đầu. "Tôi biết, nếu như ba ngày sau không có kết quả, trực tiếp đưa tôi đến nhà tù đi."
     
    Minh Hi thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...