Bầu trời tháng mười hai ẩm ướt phủ kín bởi những lớp mây dày. Mưa rào tưới đều đám rau cải xanh non trải dài trên cánh đồng ngoại ô thị trấn, thấm ướt từ thung lũng ẩm thấp cho đến núi đồi khô ráo. Mưa ngày càng nặng hạt, đập lộp bộp vào ô cửa kính, nhỏ từng giọt não nề xuống mái hiên trước nhà.
Thò bàn tay nhàm chán ra ngoài khung cửa sổ, Kiệt vỗ liên tục vào mấy giọt nước đáng thương, ngước cặp mắt âu sầu nhìn lên bầu trời xám xịt.
"Ông trời sao thật bất công,
Mong đi đá bóng thì lòng đổ mưa."
Gật gù khi nhận ra tài năng nghệ thuật của bản thân không thua kém bất cứ nhà thơ nổi tiếng nào trong lịch sử, nó phấn khích, thò luôn tay còn lại ra bên ngoài.
- Tuyệt đấy, nhưng cậu có thể thôi vẩy nước khắp phòng tớ được không.
Nằm cuộn tròn trong chăn, Khoa nhâm nhi miếng bánh quy trong khi mắt vẫn không rời quyển truyện trinh thám. Chẳng buồn quan tâm đến lời nhắc nhở của tên bạn lười biếng, Kiệt hướng ánh nhìn trầm tư ra xa, như thể muốn thu cả làn mưa vào trong đôi mắt.
- Mong sao đến thứ bảy trời nắng.
- Cậu định đi đâu chơi à?
Lọn tóc xoăn đáng yêu thò ra khỏi góc tường chất chồng máy móc. Hoàng hiếu kỳ hỏi, tay nắm chặt con chíp điện tử sau khi tháo tung chiếc máy tính cũ kỹ.
- Cậu không biết thật à? - Kiệt há hốc mồm kinh ngạc - vũ hội hóa trang thường niên sẽ được tổ chức vào tối thứ bảy tuần này. Tớ sẽ biến thành hiệp khách áo đen bí ẩn, và rồi bọn con gái sẽ vây quanh tớ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Trí tưởng tượng của cậu nam sinh cấp ba đã bay đến tương lai của tối thứ bảy trong mơ, nơi nó được những cô nàng xinh đẹp nhất trường tán dương hết mực. Nòng súng ống đen thui đột ngột chĩa thẳng vào giữa trán. Thấp thoáng sau vành mũ chóp, ánh mắt lạnh lùng của nữ phù thủy xinh đẹp trông không khác nào một kẻ sát nhân hàng loạt.
Kiệt giật mình, cố giữ cho trái tim trở lại nhịp đập bình thường. Mò sang sang chỗ Khoa, nó vờ lên giọng thuyết giảng:
- Lúc nào cũng chúi mũi vào mấy cuốn truyện, chẳng lẽ xác chết lại đẹp hơn người sống à?
Ngán ngẩm trước vẻ bất cần của tên bạn, Kiệt tiếp tục buông lời dụ dỗ:
- Nghe nói sau khi vũ hội kết thúc, ban tổ chức sẽ trao giải thưởng cho các cặp đôi được yêu thích đấy.
Lúc này, Hoàng mới bắt đầu cảm thấy lo lắng:
- Tìm đâu ra người đồng ý nhảy chung với mình bây giờ?
Kiệt vỗ nhẹ vào vai Hoàng, an ủi:
- Ngốc như cậu có khi lại gặp được nàng công chúa vào đêm đó cũng nên.
Lời an ủi của Kiệt chẳng những không giúp Hoàng nguôi ngoai nỗi cô đơn, mà còn khiến nó nổi sùng lên:
- Tớ mà ngốc á?
Dứt lời, Hoàng lao vào tên bạn. Chiếc xe mô hình bay vút lên giường, hất tung cuốn truyện tranh Khoa đang đọc dở. Bực mình, nó vơ lấy gối, nhảy vào tham chiến cùng lũ bạn. Những tiếng la hét bị lấn át bởi giọng cười khoái trá, hòa cùng tiếng mưa lộp bộp rơi trên mái nhà. Ngoài kia, cơn mưa đông dai dẳng gảy lên mái nhà bản nhạc da diết, truyền tải đến tâm hồn người nghe bằng ngôn ngữ của riêng mình.
Bầu trời vẫn cứ u ám. Mặt trời ngủ quên sau những lớp mây đen, mặc cho những cô cậu học sinh trường Lý Thường Kiệt mong ngóng. Mưa nhẹ nhàng nhỏ giọt lên mái nhà, phả vào làn gió nhẹ hơi thở tinh khiết của đất trời, để rồi đột ngột tạnh hẳn vào đúng chiều thứ bảy.
Không còn thời gian để bận tâm đến trò đùa bất thường của ông trời, Khoa rục rịch tìm bộ đồ hóa trang cho riêng mình. Nào ngờ, mọi việc chẳng hề đơn giản như nó nghĩ. Càng cố kết hợp mấy bộ đồ lại với nhau, nó càng cảm thấy bản thân không khác nào một chú hề thất nghiệp. Tất cả cũng vì cái tội chủ quan, cho rằng mưa sẽ kéo dài tới tận tuần sau, đêm vũ hội sẽ được dời sang ngày khác nên nó chẳng thèm chuẩn bị gì. Khoác lên người chiếc áo sơ mi trắng, nó uể oải tìm cái quần xanh nằm vất vưởng trong tủ đồ.
Cánh cửa đột ngột hé mở, Lộc thò đầu vào, nhe răng cười đắc ý:
- Mặc thử bộ này đi, chắc sẽ vừa với con đấy.
Đón lấy bộ trang phục thiết kế cầu kỳ, Khoa nhìn sơ qua đường may méo mó dưới mép áo, bật cười trước vẻ mặt đầy tự hào của ba nó.
- Cảm ơn ba, giờ thì con phải thay đồ nhanh mới kịp.
Vờ như không hiểu ý con trai, Lộc vẫn đứng ì ra đấy, nhất quyết không rời đi trước khi tận mắt chứng kiến thành quả lao động của mình.
- Ba còn lạ gì cái thân thể gầy nhom với nốt ruồi son ở mông con nữa.
- Con đã đủ tuổi được cấp căn cước công dân rồi nhé.
Khoa hất mặt lên cao, dùng cả hai bàn tay đẩy ba ra khỏi cửa. Nhưng nó chỉ vừa mới xỏ được một ống tay áo, ánh nhìn thích thú của Lộc đã lại lấp ló bên khe cửa.
- Đi chơi vui vẻ nhé con trai.
Xuất hiện bất ngờ, Lộc lủi đi cũng rất nhanh chóng. Khoa thở dài, liếc nhìn vạt nắng tan dần sau đồi thông xanh mướt. Gió chiều nhè nhẹ cuốn áng mây mỏng lững lờ trôi trong không gian yên tĩnh. Hai con chim bồ câu lặng lẽ dìu nhau hướng về phía ánh nắng tắt dần nơi cuối chân trời trong niềm hạnh phúc đong đầy của tình yêu đôi lứa.
Bóng tối nhanh chóng bao trùm không gian bằng tấm áo màu đen lạnh lẽo. Đêm xuống là lúc rời khỏi cuộc sống nhộn nhịp của ban ngày, để trở về với gia đình, là khoảnh khắc ít ỏi trong trong ngày để vun vén cho niềm hạnh phúc giản đơn của mỗi gia đình. Nhưng với Khoa thì khác. Đêm hôm nay chỉ khiến nó buồn nao nao khi phải tạm biệt chiếc giường thân thương cùng tập phim trông chờ bấy lâu để đến trường trong tiết trời ẩm ương, lạnh giá.
Kéo vạt áo khoác vào sát người, Khoa rên lên khe khẽ. Dù hơi rộng một chút, nhưng bộ đồ ba đưa nó trông khá ổn. Chẳng khó khăn gì để nó đoán ra người may bộ trang phục cầu kì này chính là cô Hương, người giật giải nhất trong mọi cuộc thi "nữ công gia chánh" do nhà trường tổ chức. Tất cả đều hoàn hảo, ngoại trừ một vài đường khâu vụng về bẽn lẽn nép trong gấu áo, cùng những chiếc khuy được ông bố trẻ con của nó đính lệch hàng.
Vấn đề nó cần lo lắng lúc này là tìm người nhảy cặp với mình trong đêm vũ hội. Tối hôm qua, nó nhận được lời mời từ hai cô bạn tốt bụng cùng lớp, và đã từ chối thẳng thừng mà chẳng cần suy nghĩ. Lúc trước, nó vênh váo bao nhiêu thì bây giờ nó càng hối hận bấy nhiêu. Nó ước gì mình ngốc đi một chút, cỡ như Hoàng, để được ông trời thương tình ban cho một cô bạn nhảy, xinh xắn một chút thì càng tốt.
May mắn thay, điều ước của nó nhanh chóng trở thành hiện thực.
Một bóng người đột ngột lao ra từ con ngõ khuất sau bức tường tối khiến Khoa bất ngờ bẻ lái theo quán tính, loạng choạng ngã lăn xuống mặt đường.
- Xin lỗi.. cậu không sao chứ?
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng đen hiện ra là một nàng tiên nữ xinh đẹp với bộ váy xòe sáng màu điểm xuyết những đóa hoa hồng rực rỡ, cùng đôi cánh mỏng trên vai sáng lấp lánh. Một cách vô thức, Khoa nắm lấy bàn tay bé nhỏ, cố gắng giữ thăng bằng để không làm ngã vị tiên nữ vô cùng mỏng manh.
Bối rối giúp nạn nhân dựng chiếc xe đạp vẫn còn nằm bệt trên mặt đường, nàng tiên nữ nhíu mày lo lắng, trong khi nạn nhân xui xẻo của cô vẫn chẳng tỏ ra giận dữ hay đau đớn chút nào. Chỉ đến khi bắt gặp ánh nhìn hoang mang, Khoa như bừng tỉnh, bối rối phủi mẩu đất bám dai như đỉa trên áo khoác, lắc đầu trấn an cô bạn.
- Xin lỗi vì chạy ra đột ngột như thế, tớ không nghĩ vẫn còn người ra đường vào giờ này.
- Chẳng phải cậu cũng đang đi trên đường đó sao?
- Ừ nhỉ! - cô bé cốc nhẹ vào đầu mình, giải thích - tại tớ đang vội đến trường.
- Cậu cũng tham gia đêm vũ hội sao? - Khoa reo lên trước sự trùng hợp đáng kinh ngạc - nếu không ngại, để tớ chở cậu đến trường.
- Ôi, thật không? Cảm ơn cậu nhé!
Bóng đêm lạnh lẽo phủ xuống con đường không khí thanh khiết. Sương kéo nhau bay theo làn gió nhẹ, cố tìm chút hơi ấm trong cái lạnh thấu xương của đêm tối. Và chúng hạnh phúc biết bao khi vây quanh ánh đèn mờ ảo treo trên cành cây, tận hưởng hơi ấm ấy, dù cho sức nóng có thể làm chúng tan biến ngay tức khắc. Chúng sẽ chết. Nhưng trước khi chết, chúng đã tìm được niềm hạnh phúc của cuộc đời, dù cho hạnh phúc ấy thật ngắn ngủi.
Nổi bật giữa khoảng sân rộng vây quanh bởi những dãy nhà cao tầng, đám người với những bộ áo quần kì dị, sặc sỡ màu sắc ồn ào trò chuyện trước sân khấu rực rỡ âm thanh và ánh sáng. Sương hoảng sợ dạt ra xung quanh, nhường chỗ cho những trò nghịch ngợm tinh quái của đám học trò trường Lý Thường Kiệt. Đêm vũ hội chưa bắt đầu mà không khí đã náo nhiệt bởi lời bình phẩm về những bộ trang phục lộng lẫy, hơn cả mối quan tâm về phần thưởng cuối cùng của đêm hội.
Đặt vào tay cô bạn xinh đẹp lon nước cam ép vừa mua ở căn tin, Khoa nhẹ nhàng ngồi xuống phần ghế bên cạnh.
- Cảm ơn cậu.
Cặp mắt bồ câu xoe tròn nấp dưới hàng lông mi cong vút khiến Khoa ngỡ ngàng trong giây lát. Đây là lần đầu tiên nó nhìn kỹ một cô gái ngoài đời thực, người con gái xinh đẹp hơn bất kỳ nhân vật nữ nào trong các bộ truyện tranh nó từng đọc. Vẻ đẹp không cầu kỳ, không tì vết, hệt như cái tên của mình.
- Trời lạnh quá nhỉ.
Sa xoa hai bàn tay vào nhau, bờ vai bé nhỏ khẽ rùng mình trước cái lạnh của đêm tối. Chiếc áo khoác trắng phủ vội lên người khiến nàng tiên nữ giật mình. Đáp lại cô là nụ cười ngượng ngùng của Khoa, cùng lời phân trần ngập ngừng, bối rối:
- Áo khoác hơi bám bụi, nhưng có còn hơn không.
Sa ngước lên, nhìn cậu bạn không chớp mắt:
- Với ai cậu cũng tốt như thế này à?
- Cũng không hẳn..
Không để ý đến vẻ luống cuống của Khoa, Sa hướng mắt lên những vì sao xa xôi, khẳng định:
- Không nên đối xử quá tốt với một ai đó, cũng đừng bao giờ đặt hết niềm tin vào kẻ khác, điều đó sẽ khiến cậu phải hối hận.
Phì cười trước vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của Khoa, Sa đề nghị:
- Nhảy cặp cùng tớ một bài nhé?
Như kẻ chết đói vớ được cần câu cơm, Khoa gật đầu lia lịa, không ngờ mọi chuyện còn suôn sẻ hơn cả tưởng tượng của nó. Sự cố gắng cuối cùng đã được đền đáp, và nó chẳng cần lo lắng về những lời trách móc lẫn xỉa xói của lũ bạn, nhất là Kiệt. Nó thật sự đã tìm được cô bạn nhảy dễ thương, hơn cả những trông chờ vào một cô gái tình cờ gặp mặt.
Trên nền nhạc cổ điển trữ tình, chàng quý tộc điển trai cùng nàng tiên nữ xinh đẹp lướt nhịp nhàng trên sân khấu. Vũ điệu đắm chìm trong cảm xúc, hòa theo tiếng nhạc du dương âm vang khắp khoảng sân phảng phất không khí dịu mát của những ngày mưa buồn để lại. Dù ban đầu có chút ngập ngừng, nhưng rồi tay trong tay, cả hai đã cùng đắm chìm theo điệu nhạc và niềm vui của vũ hội.
Mãi cho đến lúc đã yên vị trên chiếc ghế đá đẫm sương đêm, Khoa vẫn còn cảm thấy lâng lâng dù cho bản nhạc đã kết thúc chóng vánh. Đó có phải là tình yêu, hay chỉ đơn thuần là một tình bạn đẹp. Khoa mơ màng để tâm hồn treo ngược cành cây mà đâu biết rằng nguy hiểm đang cận kề ngay bên cạnh.
- Ngồi im, động đậy là chết.
Bàn tay đen thui đột ngột thò ra từ bụi cây, cầm theo một vật dài và sắc. Nó giật mình, cảm thấy lạnh ở cổ. Khối kim loại lạnh lùng phản chiếu một tia sáng giữa làn sương mờ ảo. Thanh kiếm chạm vào làn da mềm mại, nhẹ nhàng và dứt khoát, cứa một vệt dài trên cổ. Thứ nước sền sệt chảy dài theo vết cứa, nhuốm đầy lòng bàn tay sắc màu đỏ tươi kinh khiếp.
- Cái quái gì thế này?
- Nhìn mà không biết à? Máu, là máu đấy!
Giọng điệu khoái chí văng vẳng trong bóng tối càng làm Khoa hoảng hốt. Nó rên rỉ, dùng cả hai bàn tay che kín vết thương, hoảng sợ khi máu loang ra ngày một nhiều. Đột nhiên, nó im bặt, đưa tay quờ quạng tìm kiếm vết thương đã biến mất từ bao giờ.
Kẻ sát nhân sau lùm cây phá lên cười, nhảy vọt ra ngoài ánh sáng. Tà áo choàng đen vụt qua, bay phất phơ theo cú nhảy điêu luyện. Khoanh tay trước ngực, Kiệt nhìn tên bạn chằm chằm bằng cặp mắt mang hình viên đạn.
- Nhìn kiểu gì thế? - Khoa hừ mũi, cảnh báo - coi chừng lé mắt đấy.
Tưởng rằng Kiệt sẽ nổi điên lên mà đáp trả, nào ngờ, cậu bạn vẫn đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị như như đứng trước một tên tội phạm.
- Khai mau, cô gái xinh đẹp ngồi cùng cậu khi nãy là ai?
- Chỉ là một người bạn vừa mới quen thôi.
- Này! - Kiệt tóm lấy vai Khoa ngay khi nó vừa mới nhổm dậy - có ai vừa mới quen mà lại nhìn nhau thắm thiết thế kia không?
Không để Khoa kịp giải thích, Kiệt bắt đầu cuộc chiến bằng những cú thọc lét kinh hồn chuẩn xác. Mặc kệ lời kêu cứu thống thiết, Kiệt vẫn tiếp tục tấn công không khoan nhượng khiến Khoa chỉ có thể co quắp trên ghế đá, để mặc tên bạn đem cơ thể mình ra làm trò đùa.
"Pụp", "Pụp"! Hai viên giấy bắn trúng phóc, chấm dứt hình phạt ngớ ngẩn. Kiệt xoa mông, lừ mắt tìm kiếm kẻ vừa tấn công sau lưng mình. Cặp mắt một mí cau có đơ cứng khi nhận ra ánh nhìn cao ngạo thấp thoáng sau vành mũ chóp.
Đẩy nhẹ gọng kính không độ lên cao, cô gái hạ thấp chiếc ná cao su gắn trên đầu cán chổi. Là Thy, chủ tịch đương nhiệm câu lạc bộ Báo Chí, nữ sinh đang nắm giữ danh hiệu "Nữ hoàng trung học" với vô số bài viết được đăng trên các trang tạp chí nổi tiếng, đồng thời là cô bạn học chung từ thời mẫu giáo với Kiệt. Khoác trên mình bộ váy đen cùng chiếc cặp hồng đeo chéo bên hông, Thy trông không khác nào cô phù thủy nhỏ xuất hiện trong những cuốn sách mà Khoa cực kỳ yêu thích.
- Trẻ con.
- Cậu nói ai "trẻ con"?
Kiệt phản ứng gay gắt trước câu mỉa mai của cô bạn. Đáp trả bằng cái liếc xắt xéo, Thy cất giọng lạnh tanh:
- Một tên ngốc nào đó khiến tớ phải từ chối cả đống lời mời.
- Ai? - Kiệt đảo mắt tìm kiếm - gã ngốc nào rủ cậu nhảy chung thế?
Cô nàng phù thủy khẽ nhíu mày trước câu hỏi của Kiệt.
- Tên ngốc đó là cậu chứ ai.
Khoa vội vàng lên tiếng khi nhận ra đôi bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu mân mê chiếc ná cao su trên cán chổi. Trong khi Kiệt đang còn ngỡ ngàng về sự thật, cô phù thuỷ nhỏ đã lân la đến gần Khoa, gợi chuyện:
- Cậu bị bỏ rơi rồi à?
Khoa ngây người, thực sự không hiểu cô bạn đang muốn nói điều gì. Thở ra một tiếng chán nản, Thy hỏi lại:
- Cô bạn nhảy với cậu về rồi sao?
Khoa cười trừ, không nghĩ rằng Thy có thể nhận ra nó giữa hàng trăm cặp đôi đang hòa mình vào không gian thơ mộng. Nhà báo quả là những con người đáng sợ.
- Xin lỗi nhé, để cậu chờ lâu rồi.
Khoa xoay người, bắt gặp nụ cười dịu dàng của Sa, phía sau là đám con trai với ánh mắt dõi theo như bị mê hoặc.
Kéo tên bạn ra một góc, Kiệt lén liếc nhìn nàng thiên thần xinh xắn:
- Giới thiệu tớ đi, chắc chắn bạn ấy cũng đang chờ được làm quen đấy.
- Để Thy bắn nát quyển truyện tranh của tớ à.
- Yên tâm, tớ bảo kê! - Kiệt nháy mắt
- Tớ chưa sẵn sàng hy sinh vì một kẻ ngốc đâu nhé.
Khoa giật mình, né nhanh cái thọc lét bất ngờ của tên bạn. Kiệt hừ mũi, rút thanh kiếm giả rượt đuổi cậu bạn khắp sân trường.
Hướng cặp mắt bồ câu trong veo dõi theo, Sa khẽ mỉm cười trước đòn đánh trả yếu ớt của Khoa, chớp nhẹ mỗi khi cậu bạn bất lực, thở dốc. Lớp son hồng tôn lên nụ cười e thẹn của cô gái đến tuổi biết yêu, nụ cười dịu dàng và đầy bí ẩn.
- Tại sao người nổi tiếng như cậu lại đến học ở trường này?
Trước câu hỏi không chút vòng vo của Thy, Sa chỉ khẽ mỉm cười:
- Cậu nói gì vậy, tớ chỉ là một nữ sinh bình thường thôi mà.
- Với những người chưa từng đọc báo "Thời trang teen" thì đúng là vậy, lần sau cậu nên hóa trang cẩn thận hơn nếu muốn che giấu thân phận.
Tròn mắt nhìn Thy, Sa không giấu giếm vẻ mặt ngưỡng mộ. Chuyển về một miền quê xa xôi hẻo lánh, cô bé ngỡ rằng sẽ không có ai nhận ra mình. Nghĩ về cuộc sống học đường trong tương lai, Sa bỗng có chút lo lắng.
Chống cán chổi xuống đất, Thy nhìn chằm chằm cô bạn mới quen, gặng hỏi:
- Cậu thích Khoa thật à?
Khẽ nhíu đôi mày mỏng, Sa vân vê lọn tóc mai, ngập ngừng đáp khẽ:
- Bọn tớ chỉ vừa mới quen, làm sao có chuyện thích nhau được chứ.
- Nhưng tên ngốc đó có vẻ thích cậu rồi đấy.
- Cậu nghĩ vậy à.
Thy gật đầu, đáp lại vẻ nghi hoặc của cô bạn. Hướng đôi mắt to tròn về phía cậu bạn đang bị đối thủ lấn át, Sa lén nở nụ cười trìu mến.
Khẽ đưa tay sửa lại gọng kính đen, Thy quét nhanh cặp mắt tinh tường quan sát kỹ cô bạn trước mặt. Soi mói đời tư người khác không phải sở thích của cô, nhưng trên cương vị một người bạn, cô đành miễn cưỡng giúp tên bạn ngốc nghếch tìm hiểu về người bạn mới quen trước khi cả hai tiến tới một mối quan hệ chính thức. Nụ cười giả tạo của Sa khiến Thy lo lắng. Và ngay khi nữ chủ tịch câu lạc bộ Báo Chí chuẩn bị đào bới mọi bí mật của nàng tiên nữ mỏng manh thì một giọng nói đột ngột vang lên, lớn đến mức thu hút mọi ánh nhìn của đêm hội.