Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 281:
Khi hắn định đi vào, liền nhìn thấy Lạc Tu Trúc toàn thân bốc hơi lạnh đi qua.
- Nói cho tôi biết tình huống cụ thể, cùng suy đoán của các anh.
Trên thân người nhà Lạc Tu Trúc đều có lưu công đức, cam đoan bọn họ sẽ không bị công kích.
Nhưng không bao hàm việc bỏ thuốc mê thôi miên vân vân.
Tiêu Kiêu cảm giác mình thật đau đầu, nụ cười của Lạc Tu Trúc cực kỳ giống sát nhân cuồng ma, luôn cảm giác một giây sau hắn sẽ đem toàn bộ người trong trường đại học đều giết sạch.
- Cậu.. trước tiên bình tĩnh, thu lại chân khí trên người cậu, tôi thật thống khổ!
Hắn liên tiếp lui ra sau mấy bước, lúc này cảm giác ngạt thở mới dần sút giảm.
Lạc Tu Trúc thu hồi vẻ cười giả tạo, cả người trở nên âm tàn trầm mặc, nhưng hắn cũng dựa theo lời Tiêu Kiêu ngoan ngoãn thu hồi chân khí muốn giết người trên người mình.
Lúc này Lạc Trấn Tinh cũng chạy tới cửa trường, Tiêu Kiêu lái xe đưa hai người ra sân bay, dọc đường nói rõ ngóc ngách sự tình.
Sở dĩ Lạc Trường Canh đi Mỹ là vì có người cho hắn một kịch bản, nói cần hắn đi thử kính một chút.
Kết quả chuyến đi này cũng không trở về.
- Trong nước uống của người đại diện cũng bị bỏ thuốc, hiện tại nằm trong bệnh viện còn chưa thanh tỉnh, nhưng bác sĩ cũng đã kiểm tra, chỉ là thuốc ngủ bình thường, không có tác dụng phụ.
Là trợ lý báo cảnh, hắn đúng lúc đi ra ngoài mua đồ nên tránh được, chờ hắn trở lại, toàn bộ người trên xe kể cả tài xế đều hôn mê.
Đại sứ quán nhận được điện thoại, liền nhanh chóng thông tri quốc nội.
Mà quốc nội biết Lạc Trường Canh là anh trai Lạc Tu Trúc, liền trực tiếp báo cho hắn, thuận tiện để cho hắn đi Mỹ, tự mình điều tra chuyện phát sinh.
Bọn họ không xác định đối phương đơn thuần là vì tiền, hay là vì Lạc Tu Trúc, nếu vì tiền thì dễ nói, nếu là sau.. phỏng chừng chỉ có Lạc Tu Trúc tự mình giải quyết.
Hai người lên chuyến bay gần nhất, lúc hạ cánh người đại diện khóc chạy tới:
- Bọn cướp gọi điện tới, chỉ định yêu cầu cậu nghe điện thoại.
Xem, thật sự vì Lạc Tu Trúc mà tới.
Nhưng Lạc Tu Trúc không muốn nghe điện thoại, nghe gì mà nghe? Trực tiếp giết đi qua!
Hắn ngồi tay lái phụ, Lạc Trấn Tinh lái xe, Tiêu Kiêu đi theo, dựa theo phương hướng Lạc Tu Trúc truy tung truy theo hướng bọn cướp.
Tiêu Kiêu nhìn địa phương ngày càng hẻo lánh, khóe môi run rẩy: Hắn rất muốn biết rốt cục là ai có dũng khí như vậy, cũng dám bắt cóc anh trai Lạc Tu Trúc?
Hắn thật bội phục dũng khí tìm đường chết của đối phương.
Thật sự là dũng giả!
Bọn hắn chạy tới một quốc lộ, Lạc Tu Trúc đột nhiên cho Lạc Trấn Tinh dừng xe:
- Dừng xe, chúng ta đi bộ qua.
Trong tầm mắt của hắn, cuối con đường này chôn dấu thật nhiều thuốc nổ, là vì phòng ngừa cảnh sát tìm tới.
Nhưng lại bị Lạc Tu Trúc đã biết.
Ba người hội báo tình huống xong cho đại sứ quán, Lạc Tu Trúc tiếp tục mang người đi tới.
Đại sứ quán cần trọc đầu, ba người còn chưa nhận được mệnh lệnh làm việc, dù thành công mang về Lạc Trấn Tinh chỉ sợ cũng bị chính phủ Mỹ dùng danh nghĩa vượt biên mang đi.
Hắn vội vàng báo cho trung ương, nhưng ngoài dự liệu trung ương cũng không kinh ngạc.
- Yên tâm, khi chúng ta quyết định đem chuyện này báo cho hắn biết, đã chuẩn bị bảo trụ hắn.
Dù chính phủ bên kia không đồng ý, Hoa Hạ cũng cứng rắn đi làm!
Ai bảo bọn hắn động tay trước? Vô lý còn tranh ba phần, có lý còn sợ cái gì!
Hoa Hạ vừa biết Lạc Tu Trúc đi qua bên này, máy bay chiến đấu cùng mẫu hạm bắt đầu xuất phát.
Biết được tin tức, có người cảm thấy có phải việc này nhiệt náo quá mức hay không? Dù sao chỉ là một vụ án bắt cóc mà thôi.
- Anh thật cho rằng quốc gia động thủ chỉ đơn thuần là vì làm chỗ dựa cho hắn sao?
Cấp trên mắng.
- Bằng không đây?
- Ngu xuẩn! Người ngu xuẩn như anh làm sao ngồi lên vị trí này?
Lúc này mẫu hạm đã rời khỏi quốc thổ Hoa Hạ.
- Phía trước có một nông trường bị bỏ hoang, nhị ca bị bọn hắn giấu bên trong, trong nông trường bị chôn thật nhiều thuốc nổ, cửa sau cũng có, nhưng bọn hắn vì thuận lợi rời đi nên còn đào đường hầm, hiện tại chúng ta theo đường hầm đi vào.
Tiêu Kiêu hiếu kỳ hỏi:
- Hiện tại cậu cảm giác phạm vi bao nhiêu?
Trước kia chỉ phạm vi một căn nhà, nhiều nhất có thêm cái thang máy.
Lạc Tu Trúc cười âm trầm:
- Hiện tại sao, khoảng 1000m2 đi.
Công đức càng nhiều, phạm vi hắn có thể « xem » càng lớn.
Lạc Trấn Tinh lo lắng:
- Em mệt mỏi hay không?
Hắn lo lắng nhị ca, nhưng càng lo lắng Lạc Tu Trúc hao phí càng nhiều năng lượng, đừng cứu ra nhị ca mà tiểu Trúc cần đi vào ICU.
Lạc Tu Trúc nắm chặt tay hắn:
- Yên tâm, em không sao.
Có lẽ nhận thấy được sự phẫn nộ của hắn, thiên đạo cũng tới.
Hắn sẽ không trực tiếp can thiệp, nhưng nếu vì bảo vệ hắn, cũng không thể không thanh tràng.
Lạc Tu Trúc đi vào đường hầm, ở bên ngoài bọn họ tìm được một chiếc xe, vì tránh đám người kia ngồi lên xe chạy thoát, ba người trực tiếp hủy xe.
Muốn đi? Không có cửa đâu!
Ngay sau đó thông qua cửa đường hầm bọn họ thành công tiến vào đường hầm dưới đất.
Có lẽ kế hoạch còn chưa hoàn thành, bên này căn bản không ai nhìn chằm chằm, ba người im ắng đi tới lối vào đường hầm.
Vừa đi tới cửa ra, bọn họ nghe được thanh âm nam nhân nói chuyện với nhau.
Bọn hắn đang thảo luận Lạc Tu Trúc!
- Tiểu tử Andra còn cảnh cáo chúng ta đừng động thủ với hắn ha ha ha ha! Hắn đây là hoàn toàn biến thành kẻ nhát gan sao?
- Trận pháp sư bên cạnh hắn.. hừ! Heo da vàng chính là ghê tởm!
- An tâm an tâm, chờ đem người kia bắt lấy hiến cho thượng đế, toàn bộ huyền sư Hoa Hạ không đủ gây sợ.
- Hư.. bên kia vẫn không gọi được, không biết hắn đi chỗ nào.
- Tiểu trợ lý không nói với anh? Chẳng lẽ hắn muốn làm gián điệp hai mặt?
Nghe được câu này, trong mắt Lạc Trấn Tinh cùng Lạc Tu Trúc biến thành băng sương.
Tiểu trợ lý?
Trợ lý bên cạnh nhị ca?
Tiêu Kiêu cảm thấy được lúc này trong lòng Lạc Tu Trúc chỉ sợ đã đem trợ lý kia lăng trì xử tử.
- Nói cho tôi biết tình huống cụ thể, cùng suy đoán của các anh.
Trên thân người nhà Lạc Tu Trúc đều có lưu công đức, cam đoan bọn họ sẽ không bị công kích.
Nhưng không bao hàm việc bỏ thuốc mê thôi miên vân vân.
Tiêu Kiêu cảm giác mình thật đau đầu, nụ cười của Lạc Tu Trúc cực kỳ giống sát nhân cuồng ma, luôn cảm giác một giây sau hắn sẽ đem toàn bộ người trong trường đại học đều giết sạch.
- Cậu.. trước tiên bình tĩnh, thu lại chân khí trên người cậu, tôi thật thống khổ!
Hắn liên tiếp lui ra sau mấy bước, lúc này cảm giác ngạt thở mới dần sút giảm.
Lạc Tu Trúc thu hồi vẻ cười giả tạo, cả người trở nên âm tàn trầm mặc, nhưng hắn cũng dựa theo lời Tiêu Kiêu ngoan ngoãn thu hồi chân khí muốn giết người trên người mình.
Lúc này Lạc Trấn Tinh cũng chạy tới cửa trường, Tiêu Kiêu lái xe đưa hai người ra sân bay, dọc đường nói rõ ngóc ngách sự tình.
Sở dĩ Lạc Trường Canh đi Mỹ là vì có người cho hắn một kịch bản, nói cần hắn đi thử kính một chút.
Kết quả chuyến đi này cũng không trở về.
- Trong nước uống của người đại diện cũng bị bỏ thuốc, hiện tại nằm trong bệnh viện còn chưa thanh tỉnh, nhưng bác sĩ cũng đã kiểm tra, chỉ là thuốc ngủ bình thường, không có tác dụng phụ.
Là trợ lý báo cảnh, hắn đúng lúc đi ra ngoài mua đồ nên tránh được, chờ hắn trở lại, toàn bộ người trên xe kể cả tài xế đều hôn mê.
Đại sứ quán nhận được điện thoại, liền nhanh chóng thông tri quốc nội.
Mà quốc nội biết Lạc Trường Canh là anh trai Lạc Tu Trúc, liền trực tiếp báo cho hắn, thuận tiện để cho hắn đi Mỹ, tự mình điều tra chuyện phát sinh.
Bọn họ không xác định đối phương đơn thuần là vì tiền, hay là vì Lạc Tu Trúc, nếu vì tiền thì dễ nói, nếu là sau.. phỏng chừng chỉ có Lạc Tu Trúc tự mình giải quyết.
Hai người lên chuyến bay gần nhất, lúc hạ cánh người đại diện khóc chạy tới:
- Bọn cướp gọi điện tới, chỉ định yêu cầu cậu nghe điện thoại.
Xem, thật sự vì Lạc Tu Trúc mà tới.
Nhưng Lạc Tu Trúc không muốn nghe điện thoại, nghe gì mà nghe? Trực tiếp giết đi qua!
Hắn ngồi tay lái phụ, Lạc Trấn Tinh lái xe, Tiêu Kiêu đi theo, dựa theo phương hướng Lạc Tu Trúc truy tung truy theo hướng bọn cướp.
Tiêu Kiêu nhìn địa phương ngày càng hẻo lánh, khóe môi run rẩy: Hắn rất muốn biết rốt cục là ai có dũng khí như vậy, cũng dám bắt cóc anh trai Lạc Tu Trúc?
Hắn thật bội phục dũng khí tìm đường chết của đối phương.
Thật sự là dũng giả!
Bọn hắn chạy tới một quốc lộ, Lạc Tu Trúc đột nhiên cho Lạc Trấn Tinh dừng xe:
- Dừng xe, chúng ta đi bộ qua.
Trong tầm mắt của hắn, cuối con đường này chôn dấu thật nhiều thuốc nổ, là vì phòng ngừa cảnh sát tìm tới.
Nhưng lại bị Lạc Tu Trúc đã biết.
Ba người hội báo tình huống xong cho đại sứ quán, Lạc Tu Trúc tiếp tục mang người đi tới.
Đại sứ quán cần trọc đầu, ba người còn chưa nhận được mệnh lệnh làm việc, dù thành công mang về Lạc Trấn Tinh chỉ sợ cũng bị chính phủ Mỹ dùng danh nghĩa vượt biên mang đi.
Hắn vội vàng báo cho trung ương, nhưng ngoài dự liệu trung ương cũng không kinh ngạc.
- Yên tâm, khi chúng ta quyết định đem chuyện này báo cho hắn biết, đã chuẩn bị bảo trụ hắn.
Dù chính phủ bên kia không đồng ý, Hoa Hạ cũng cứng rắn đi làm!
Ai bảo bọn hắn động tay trước? Vô lý còn tranh ba phần, có lý còn sợ cái gì!
Hoa Hạ vừa biết Lạc Tu Trúc đi qua bên này, máy bay chiến đấu cùng mẫu hạm bắt đầu xuất phát.
Biết được tin tức, có người cảm thấy có phải việc này nhiệt náo quá mức hay không? Dù sao chỉ là một vụ án bắt cóc mà thôi.
- Anh thật cho rằng quốc gia động thủ chỉ đơn thuần là vì làm chỗ dựa cho hắn sao?
Cấp trên mắng.
- Bằng không đây?
- Ngu xuẩn! Người ngu xuẩn như anh làm sao ngồi lên vị trí này?
Lúc này mẫu hạm đã rời khỏi quốc thổ Hoa Hạ.
- Phía trước có một nông trường bị bỏ hoang, nhị ca bị bọn hắn giấu bên trong, trong nông trường bị chôn thật nhiều thuốc nổ, cửa sau cũng có, nhưng bọn hắn vì thuận lợi rời đi nên còn đào đường hầm, hiện tại chúng ta theo đường hầm đi vào.
Tiêu Kiêu hiếu kỳ hỏi:
- Hiện tại cậu cảm giác phạm vi bao nhiêu?
Trước kia chỉ phạm vi một căn nhà, nhiều nhất có thêm cái thang máy.
Lạc Tu Trúc cười âm trầm:
- Hiện tại sao, khoảng 1000m2 đi.
Công đức càng nhiều, phạm vi hắn có thể « xem » càng lớn.
Lạc Trấn Tinh lo lắng:
- Em mệt mỏi hay không?
Hắn lo lắng nhị ca, nhưng càng lo lắng Lạc Tu Trúc hao phí càng nhiều năng lượng, đừng cứu ra nhị ca mà tiểu Trúc cần đi vào ICU.
Lạc Tu Trúc nắm chặt tay hắn:
- Yên tâm, em không sao.
Có lẽ nhận thấy được sự phẫn nộ của hắn, thiên đạo cũng tới.
Hắn sẽ không trực tiếp can thiệp, nhưng nếu vì bảo vệ hắn, cũng không thể không thanh tràng.
Lạc Tu Trúc đi vào đường hầm, ở bên ngoài bọn họ tìm được một chiếc xe, vì tránh đám người kia ngồi lên xe chạy thoát, ba người trực tiếp hủy xe.
Muốn đi? Không có cửa đâu!
Ngay sau đó thông qua cửa đường hầm bọn họ thành công tiến vào đường hầm dưới đất.
Có lẽ kế hoạch còn chưa hoàn thành, bên này căn bản không ai nhìn chằm chằm, ba người im ắng đi tới lối vào đường hầm.
Vừa đi tới cửa ra, bọn họ nghe được thanh âm nam nhân nói chuyện với nhau.
Bọn hắn đang thảo luận Lạc Tu Trúc!
- Tiểu tử Andra còn cảnh cáo chúng ta đừng động thủ với hắn ha ha ha ha! Hắn đây là hoàn toàn biến thành kẻ nhát gan sao?
- Trận pháp sư bên cạnh hắn.. hừ! Heo da vàng chính là ghê tởm!
- An tâm an tâm, chờ đem người kia bắt lấy hiến cho thượng đế, toàn bộ huyền sư Hoa Hạ không đủ gây sợ.
- Hư.. bên kia vẫn không gọi được, không biết hắn đi chỗ nào.
- Tiểu trợ lý không nói với anh? Chẳng lẽ hắn muốn làm gián điệp hai mặt?
Nghe được câu này, trong mắt Lạc Trấn Tinh cùng Lạc Tu Trúc biến thành băng sương.
Tiểu trợ lý?
Trợ lý bên cạnh nhị ca?
Tiêu Kiêu cảm thấy được lúc này trong lòng Lạc Tu Trúc chỉ sợ đã đem trợ lý kia lăng trì xử tử.