Chương 123.2
[BOOK]Hàn Mục Vi không biết khi Hàn Lăng Âm trở lại Quy Nhất Tông, sau khi biết nàng cùng Mộc Nghiêu không về thì sắc mặt có bao nhiêu khó coi, tức khắc liền muốn thuấn di xuống Ốc Tích sơn mạch để tìm người.
Nhưng lại bị Cơ Tĩnh Nguyên đi theo sau giữ lại để đi Ngũ Quế Sơn tìm Thiện Đức chân quân, hai người từ chỗ Thiện Đức chân quân biết được hồn bài của bọn họ không có việc gì thì mới thoáng yên tâm.
Chỉ là Thiện Đức chân quân lại bắt đầu không yên tâm, thổi râu trừng mắt, liền kém bắt Cơ Tĩnh Nguyên lấy đầu ra đảm bảo Mộc Nghiêu sẽ không phạm sai lầm gì. Kỳ thật so với Mộc Nghiêu thì hắn càng không yên tâm tiểu nghiệt đồ nhà mình, đứa nhóc đó rất háo sắc.
Cơ Tĩnh Nguyên chỉ cảm thấy Thiện Đức chân quân làm lớn chuyện: "Tiểu Vi Nhi còn không đẹp bằng Mộc Nghiêu, ngươi cảm thấy mắt Mộc Nghiêu bị mù," còn chưa nói xong thì bên cạnh liền có một đạo lãnh quang sắc bén như lưỡi dao liếc hắn, hắn lập tức sửa miệng, "Đạo tâm của Tiểu Vi Nhi rất củng cố, phẩm tính của Mộc Nghiêu cũng rất cao, giữa bọn nó sao có thể có chuyện gì được chứs?"
Hàn Lăng Âm lạnh giọng nói: "Tiểu Vi Nhi nhà ta giống ta đến tám phần, chàng chê ta xấu sao?" Không đợi Cơ Tĩnh Nguyên cãi lại nàng nói thêm một câu, "Kỳ thật ta cũng chê chàng già, rốt cuộc chàng lớn hơn cha ta bốn trăm tuổi."
"Ta nhỏ tuổi hơn nhạc mẫu đại nhân," tuy rằng đến nay hắn cũng không biết nhạc mẫu đại nhân bao nhiêu tuổi nhưng Cơ Tĩnh Nguyên dám xác định, hắn không già: "Là nhạc phụ đại nhân thành hôn quá sớm, mà ta vẫn luôn đợi nàng."
"Hừ," Hàn Lăng Âm liếc hắn: "Nếu Tiểu Vi Nhi không có việc gì thì chúng ta vẫn là nên nghĩ ra biện pháp tìm được Nguyệt Tân Nguyệt." Nếu Nguyệt Tân Nguyệt không chết, chẳng những nàng mà Tiểu Vi Nhi cũng sẽ có nguy hiểm.
"Được, đều nghe nàng," lần này Tử Tiêu Tông tổn thất thảm trọng, nhưng cũng chẳng trách người khác, trong tông môn mình cất giấu tai họa lớn như vậy mà không biết, thật đúng là chê cười.
Bởi vì chuyện của Tử Tiêu Tông, trong lúc nhất thời toàn bộ tông môn, thế gia ở Tiêu Thiến Giới đều bắt đầu thanh tra lại người, làm đến nhân tâm hoảng sợ, các lão tổ của các đại tông môn cũng vì chuyện của Nguyệt Tân Nguyệt mà tụ họp ở Võ Ngạn sơn để thương thảo.
Chỉ là bọn hắn còn chưa kịp tìm ra nguyên cớ thì toàn bộ tộc nhân của Đổng gia ở Nhạc Dương trong một đêm bị chết hết, không một người sống, tử trạng cùng Nguyệt thị giống nhau như đúc, đều bị rút cạn sinh cơ, mà đầu sỏ Nguyệt Tân Nguyệt vẫn như cũ không thấy tung tích.
Mộc Nghiêu đóng cửa điều tức ba ngày mới loại bỏ hoàn toàn huyết âm chi khí trong miệng vết thương, sau lại dẫn đường linh lực để tẩm bổ huyết nhục, ước chừng mất mười ngày mới khỏi hẳn. Mười ngày này Hàn Mục Vi cũng không nhàn rỗi, trừ bỏ tu luyện chính là từ Kim Sâm tìm hiểu hải vực phụ cận nơi đây.
Kim Sâm có sở cầu nên đối với Hàn Mục Vi cũng là biết gì nói hết không nửa lời giấu giếm. Ngày hôm nay trời mới tảng sáng, Hàn Mục Vi liền thu công, ra tiểu viện đi thẳng đến bờ biển, hóa thân thành giao nhân bơi xuống đáy biển. Kim Sâm sớm biết nàng sẽ như vậy liền thu liễm hơi thở, lên đảo.
Không đến hai ngọn trà công phu liền có yêu thú tới chỗ hải vực này, Hàn Mục Vi cầm Long Chiến Kích tấn công nó, nếu muốn rời đi này thì phải tăng thực lực của chính mình lên, mà tác chiến mới có thể tăng thực lực, chiến đấu trực tiếp mới là con đường hữu hiệu nhất.
Từ tảng sáng đến lúc mặt trời lặn phía chân trời, Hàn Mục Vi không ngừng chiến đấu, linh lực khô kiệt liền bò lại lên bờ điều tức, điều tức xong liền lập tức xuống biển, cho đến trăng lên giữa trời nàng mới kéo một thân mỏi mệt trở về tiểu viện.
Vừa vào cửa liền thấy Mộc Nghiêu một thân hồng y đứng ở trong viện, nàng nhìn về phía lưng hắn, lúc này đúng là không nhìn thấy cái gì: "Thương thế của huynh ổn rồi?"
Mộc Nghiêu nghe được động tĩnh quay đầu nhìn về phía cửa: "Đã ổn," thấy nàng ướt dầm dề, không khỏi cười hỏi, "Hung thú ở Vọng Sơn Hải dữ không?"
"Dữ," Hàn Mục Vi nghĩ đến những con thú khó chơi đó, vẻ mặt nghiêm túc: "Đại khái là nhờ có Kim Sâm tiền bối nên hôm nay muội chỉ gặp hải yêu tứ giai, nhưng những con hải yêu đó rõ ràng có thân thể rắn chắc so với các yêu thú trên đại lục rất nhiều." Bởi vậy suy ra có thể thấy được một chút.
"Ngày mai ta sẽ cùng muội cùng nhau xuống biển," rất lâu phía trước hắn cũng đã nghe nói qua về Vọng Sơn Hải, chỉ là không nghĩ tới lần này bọn họ thế nhưng sẽ rơi xuống đây: "Kim Sâm tiền bối tạm thời không muốn rời biển đến đại lục."
"Ta biết," tuy nàng chưa từng yêu đương nhưng nên hiểu nàng cũng hiểu được: "Trước khi lấy được lòng của Nhan Tịch hắn không hy vọng chúng ta rời đi." Cá vẫn rất dễ hiểu, rốt cuộc đầu óc cá có thể phức tạp đến nỗi nào chứ?
Nhắc tới vị kia Mộc Nghiêu cũng buồn cười: "Muội đi điều tức đi, giờ sửu ngày mai chúng ta liền xuống biển."
"Được"
Ngày kế trời còn chưa sáng Hàn Mục Vi liền ra sương phòng, thấy một thân hồng y đứng ở trong viện, liền cười tiến lên: "Đại sư huynh, chúng ta đi thôi."
Mộc Nghiêu gật đầu, hai người ra tiểu viện, sau bay vút lên không chui vào trong biển. Bọn họ mới vừa đi Kim Sâm liền lôi kéo Nhan Tịch đi đến nhà hắn: "Nàng yên tâm, có ta ở đây thì tu vi cùng chiến lực của hai người kia nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc."
Ở sống chết trước mắt ai mà không phải liều mạng đánh nhau? Sự liều mạng cùng chiến lực, tu vi không phải sẽ tăng nhanh sao? Dù sao hắn chỉ lo đem những con hải thú kia lại đây, đến nỗi kế tiếp vô luận là yêu thú hay là Nhân tộc, đều chỉ có thể bằng bản lĩnh mà sống.
Nhan Tịch theo Kim Sâm bơi hướng về phía biển sâu, bên tai không bao giờ được an tĩnh, con cá ngu ngốc này nghẹn bao lâu, sao mà nói nhiều như vậy?
Hàn Mục Vi cùng Mộc Nghiêu vào biển không đến mười giây liền ngửi được một cổ mùi tanh, hai người không đợi hải thú để gần bơi lên đón tiếp, tức khắc nước biển liền bắt đầu kịch liệt rung động, nháy mắt mùi máu tươi tán ra tứ phía.
Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, trong nháy mắt mười năm đi qua, hôm nay trời trong nắng ấm, gió biển phơ phất, một khung cảnh tuyệt đẹp. Chỉ là mới vừa qua buổi trưa thì nơi vạn dặm không mây này đột nhiên mọc mây đen lan tràn, gom lại trên hòn đảo, không đến nửa canh giờ thì trên đảo nhỏ đã mây đen tầng tầng, con có tiếng sấm.
Trên đảo có một cồn cát, trên đó có một quả trứng bùn to bằng người, cách chỗ đó ngàn trượng có ba người đứng sừng sững.
Nhan Tịch nhìn mây đen trên bầu trời càng áp càng thấp, bên tai toàn là tiếng sét, trong lòng không khỏi có chút lo lắng: "Thật sự không cần bố phòng ngự trận sao?"
Tuy rằng mười năm này Tiểu Vi Nhi ngày ngày vào biển chém giết, làm cho hải yêu cấp thấp ở phiến hải vực này thấy nàng là bỏ chạy, nhưng hải yêu là hải yêu, lôi kiếp là lôi kiếp, hai thứ này không thể so sánh.
"Tịch Tịch, cái này nàng không cần lo lắng," Đại hán vẻ mặt không sao cả: "Khi ta độ lôi kiếp thì không cần dùng ngoại vật nào," đương nhiên những ngoại vật đó mà cho hắn, hắn cũng không muốn phí đầu óc đi sử dụng.
Nhan Tịch trợn mắt: "Ngươi là cá, da thô thịt dày đương nhiên không sợ sét đánh, nói nữa lôi kiếp không đánh đến ngươi da tróc thịt bong, ngươi tinh luyện huyết mạch như thế nào, cá chép nhảy Long Môn?"
Lời này nói giống như nàng cũng không phải là cá vậy? Bất quá Kim Sâm cũng chỉ dám nói thầm ở trong lòng, ai làm hắn không có bản lĩnh, dỗ Kiều Kiều mười năm rồi mà vẫn chưa dỗ nàng lên long sàng của hắn được. Hắn sờ sờ cái mũi, liếc nhìn người kia bối tay mà đứng, dùng khuỷu tay chọt chọt hắn: "Sao ngươi không nói lời nào?"
"Nàng sẽ vượt qua Kim Đan lôi kiếp thành công," Mộc Nghiêu khẳng định, cùng nàng đi qua mười năm rồi, không có người nào biết nàng có bao nhiêu nỗ lực hơn hắn: "Không cần ngoại vật đâu."
Lúc này Hàn Mục Vi bộ mặt trầm tĩnh ngồi ở trong đống bùn, linh dịch dưới đáy đan điền nàng tựa một mảnh đại dương mênh mông, mà Long Chiến Kích tựa như cây Định Hải Thần Châm vững vàng mà cắm ở giữa biển.
Hàn Mục Vi dẫn đường linh lực tinh thuần đi vào Nê Hoàn Cung, cuốn đi một viên hoàng lục hoàn cuối cùng. Sau trực tiếp dùng linh lực bao vây lấy hoàng lục hoàn tiến vào kinh mạch.
Lôi lực màu tím nháy mắt đánh về phía kinh mạch, cùng lúc đó linh lực màu nhàn nhạt cùng linh lực màu bạch ngọc nhanh chóng tẩm bổ kinh mạch bị lôi lực rèn luyện qua, mà kinh mạch cũng càng ngày càng rộng, nhan sắc càng ngày càng như sứ bạch. Một cái đại chu thiên, hai cái đại chu thiên, thực mau viên hoàng lục hoàn kia đã được hấp thu hết.
Một thanh âm đến từ phương xa ở bên trong Thần phủ của Hàn Mục Vi nổ tung, dày nặng trầm thấp: "Đạo là gì?"
Trong đầu Hàn Mục Vi hồi tưởng hình ảnh của nàng từ khi sinh ra tới nay, từ ngây thơ mờ mịt, ăn uống tiêu tiểu, bi bô tập nói, rồi tập tễnh học bước và cho tới hôm nay kết Kim Đan, nàng đi qua rất nhiều con đường, có đường vòng, có lối tắt cũng đã trải qua, gặp được quá rất nhiều chuyện, có chuyện tốt, có chuyện xấu, có hài lòng, cũng có không hài lòng, nàng ứng đối như thế nào, đạo của nàng là gì?
"Đạo của ta ở bên ngoài, cũng ở bên trong." Thuận theo bản tâm, bản tính chính là đạo của nàng, không thẹn với mình, không day dứt với người, chuyện gì đến cứ tâm an mà sống.
Đạo hỏi xong thì không bao lâu câu hỏi thứ hai lại đến: "Tình là gì?"
Nhắc tới tình, trong đầu Hàn Mục Vi liền nghĩ đến cha mẹ tộc nhân, tri kỷ bạn tốt, bất quá những thứ này đều là chợt lóe mà qua, cuối cùng còn lại bóng dáng một người mặc hồng y, mười năm này mỗi một ngày bọn họ đều cùng nhau trải qua, nếu nói là vô tình thì đó là lừa chính mình, nàng cũng khinh thường; nhưng nếu nói có tình thì lại quá sớm.
"Với ta tình là hai bên tình nguyện, nhưng không thể quên mình, hảo tụ hảo tán."
Qua hai câu hỏi một hồi lâu cũng chưa có thanh âm nào khác, khi Hàn Mục Vi cho rằng đã kết thúc thì thanh âm quen thuộc hỏi thẳng: "Mộc Nghiêu với ngươi là gì?"
Hàn Mục Vi trả lời thập phần dứt khoát: "Cũng vừa là thầy vừa là bạn, cũng là người trong lòng." Tâm nàng như gương sáng, chiếu đến chính mình.
Đạo hỏi kết thúc, trong nháy mắt linh khí xung quanh bùn trứng phạm vi trăm dặm lập tức bị hút hết sạch. Trung tâm đan điền của Hàn Mục Vi dần dần ngưng kết ra một viên hạt giống có nhan sắc mờ nhạt.
Hạt giống vừa thành hình thì linh dịch dưới đáy đan điền nàng như tìm được mẫu thân mà lao về phía đó, thực mau bên ngoài hạt giống liền ngưng tụ thành một tầng xác mờ nhạt, càng ngày càng dày.
Mây đen càng áp càng thấp, lôi điện ẩn trong mây càng phi thường tức giận, vài lần muốn bổ xuống đánh vào bùn trứng nhưng lại không đủ sức mà từ bỏ.
Khi hạt giống trong đan điền của Hàn Mục Vi hình thành một viên Kim Đan tròn xoe thành công thì oanh một tiếng, một đạo sấm màu tím vào đánh xuống, trong thời gian ngắn bùn trứng bị phá nát, lộ ra người bên trong.
Tay áo của Hàn Mục Vi vung lên, bụi đất bay tán loạn, Long Chiến Kích lập tức liền xuất hiện ở trong tay phải nàng, ngửa đầu nhìn trời, trong mắt không có sợ hãi. Vì ngày này nàng đã nỗ lực đủ rồi, hôm nay Hàn Mục Vi nàng cũng muốn chẻ sét tím, quét ngang lôi đình.
Đùng..
Một đạo sét thô tím to bằng cánh tay mang theo huỷ diệt từ trên trời giáng xuống, chân phải của Hàn Mục Vi dậm một cái mượn lực cầm kích bay lên không, đem linh lực quán chú vào đôi tay, cầm kích nghênh hướng đạo sét tím đó, vô cùng lưu loát mà chẻ xuống, đầu thương màu bạc cắt qua tia sét. Nó lập tức liền tiêu tán. Nhưng mây đen trên không lại lần nữa đè thấp, Hàn Mục Vi xoay người nhẹ nhàng chạm đất, đón gió mà đứng, cầm kích chờ đợi.[/BOOK]

[BOOK]Hàn Mục Vi không biết khi Hàn Lăng Âm trở lại Quy Nhất Tông, sau khi biết nàng cùng Mộc Nghiêu không về thì sắc mặt có bao nhiêu khó coi, tức khắc liền muốn thuấn di xuống Ốc Tích sơn mạch để tìm người.
Nhưng lại bị Cơ Tĩnh Nguyên đi theo sau giữ lại để đi Ngũ Quế Sơn tìm Thiện Đức chân quân, hai người từ chỗ Thiện Đức chân quân biết được hồn bài của bọn họ không có việc gì thì mới thoáng yên tâm.
Chỉ là Thiện Đức chân quân lại bắt đầu không yên tâm, thổi râu trừng mắt, liền kém bắt Cơ Tĩnh Nguyên lấy đầu ra đảm bảo Mộc Nghiêu sẽ không phạm sai lầm gì. Kỳ thật so với Mộc Nghiêu thì hắn càng không yên tâm tiểu nghiệt đồ nhà mình, đứa nhóc đó rất háo sắc.
Cơ Tĩnh Nguyên chỉ cảm thấy Thiện Đức chân quân làm lớn chuyện: "Tiểu Vi Nhi còn không đẹp bằng Mộc Nghiêu, ngươi cảm thấy mắt Mộc Nghiêu bị mù," còn chưa nói xong thì bên cạnh liền có một đạo lãnh quang sắc bén như lưỡi dao liếc hắn, hắn lập tức sửa miệng, "Đạo tâm của Tiểu Vi Nhi rất củng cố, phẩm tính của Mộc Nghiêu cũng rất cao, giữa bọn nó sao có thể có chuyện gì được chứs?"
Hàn Lăng Âm lạnh giọng nói: "Tiểu Vi Nhi nhà ta giống ta đến tám phần, chàng chê ta xấu sao?" Không đợi Cơ Tĩnh Nguyên cãi lại nàng nói thêm một câu, "Kỳ thật ta cũng chê chàng già, rốt cuộc chàng lớn hơn cha ta bốn trăm tuổi."
"Ta nhỏ tuổi hơn nhạc mẫu đại nhân," tuy rằng đến nay hắn cũng không biết nhạc mẫu đại nhân bao nhiêu tuổi nhưng Cơ Tĩnh Nguyên dám xác định, hắn không già: "Là nhạc phụ đại nhân thành hôn quá sớm, mà ta vẫn luôn đợi nàng."
"Hừ," Hàn Lăng Âm liếc hắn: "Nếu Tiểu Vi Nhi không có việc gì thì chúng ta vẫn là nên nghĩ ra biện pháp tìm được Nguyệt Tân Nguyệt." Nếu Nguyệt Tân Nguyệt không chết, chẳng những nàng mà Tiểu Vi Nhi cũng sẽ có nguy hiểm.
"Được, đều nghe nàng," lần này Tử Tiêu Tông tổn thất thảm trọng, nhưng cũng chẳng trách người khác, trong tông môn mình cất giấu tai họa lớn như vậy mà không biết, thật đúng là chê cười.
Bởi vì chuyện của Tử Tiêu Tông, trong lúc nhất thời toàn bộ tông môn, thế gia ở Tiêu Thiến Giới đều bắt đầu thanh tra lại người, làm đến nhân tâm hoảng sợ, các lão tổ của các đại tông môn cũng vì chuyện của Nguyệt Tân Nguyệt mà tụ họp ở Võ Ngạn sơn để thương thảo.
Chỉ là bọn hắn còn chưa kịp tìm ra nguyên cớ thì toàn bộ tộc nhân của Đổng gia ở Nhạc Dương trong một đêm bị chết hết, không một người sống, tử trạng cùng Nguyệt thị giống nhau như đúc, đều bị rút cạn sinh cơ, mà đầu sỏ Nguyệt Tân Nguyệt vẫn như cũ không thấy tung tích.
Mộc Nghiêu đóng cửa điều tức ba ngày mới loại bỏ hoàn toàn huyết âm chi khí trong miệng vết thương, sau lại dẫn đường linh lực để tẩm bổ huyết nhục, ước chừng mất mười ngày mới khỏi hẳn. Mười ngày này Hàn Mục Vi cũng không nhàn rỗi, trừ bỏ tu luyện chính là từ Kim Sâm tìm hiểu hải vực phụ cận nơi đây.
Kim Sâm có sở cầu nên đối với Hàn Mục Vi cũng là biết gì nói hết không nửa lời giấu giếm. Ngày hôm nay trời mới tảng sáng, Hàn Mục Vi liền thu công, ra tiểu viện đi thẳng đến bờ biển, hóa thân thành giao nhân bơi xuống đáy biển. Kim Sâm sớm biết nàng sẽ như vậy liền thu liễm hơi thở, lên đảo.
Không đến hai ngọn trà công phu liền có yêu thú tới chỗ hải vực này, Hàn Mục Vi cầm Long Chiến Kích tấn công nó, nếu muốn rời đi này thì phải tăng thực lực của chính mình lên, mà tác chiến mới có thể tăng thực lực, chiến đấu trực tiếp mới là con đường hữu hiệu nhất.
Từ tảng sáng đến lúc mặt trời lặn phía chân trời, Hàn Mục Vi không ngừng chiến đấu, linh lực khô kiệt liền bò lại lên bờ điều tức, điều tức xong liền lập tức xuống biển, cho đến trăng lên giữa trời nàng mới kéo một thân mỏi mệt trở về tiểu viện.
Vừa vào cửa liền thấy Mộc Nghiêu một thân hồng y đứng ở trong viện, nàng nhìn về phía lưng hắn, lúc này đúng là không nhìn thấy cái gì: "Thương thế của huynh ổn rồi?"
Mộc Nghiêu nghe được động tĩnh quay đầu nhìn về phía cửa: "Đã ổn," thấy nàng ướt dầm dề, không khỏi cười hỏi, "Hung thú ở Vọng Sơn Hải dữ không?"
"Dữ," Hàn Mục Vi nghĩ đến những con thú khó chơi đó, vẻ mặt nghiêm túc: "Đại khái là nhờ có Kim Sâm tiền bối nên hôm nay muội chỉ gặp hải yêu tứ giai, nhưng những con hải yêu đó rõ ràng có thân thể rắn chắc so với các yêu thú trên đại lục rất nhiều." Bởi vậy suy ra có thể thấy được một chút.
"Ngày mai ta sẽ cùng muội cùng nhau xuống biển," rất lâu phía trước hắn cũng đã nghe nói qua về Vọng Sơn Hải, chỉ là không nghĩ tới lần này bọn họ thế nhưng sẽ rơi xuống đây: "Kim Sâm tiền bối tạm thời không muốn rời biển đến đại lục."
"Ta biết," tuy nàng chưa từng yêu đương nhưng nên hiểu nàng cũng hiểu được: "Trước khi lấy được lòng của Nhan Tịch hắn không hy vọng chúng ta rời đi." Cá vẫn rất dễ hiểu, rốt cuộc đầu óc cá có thể phức tạp đến nỗi nào chứ?
Nhắc tới vị kia Mộc Nghiêu cũng buồn cười: "Muội đi điều tức đi, giờ sửu ngày mai chúng ta liền xuống biển."
"Được"
Ngày kế trời còn chưa sáng Hàn Mục Vi liền ra sương phòng, thấy một thân hồng y đứng ở trong viện, liền cười tiến lên: "Đại sư huynh, chúng ta đi thôi."
Mộc Nghiêu gật đầu, hai người ra tiểu viện, sau bay vút lên không chui vào trong biển. Bọn họ mới vừa đi Kim Sâm liền lôi kéo Nhan Tịch đi đến nhà hắn: "Nàng yên tâm, có ta ở đây thì tu vi cùng chiến lực của hai người kia nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc."
Ở sống chết trước mắt ai mà không phải liều mạng đánh nhau? Sự liều mạng cùng chiến lực, tu vi không phải sẽ tăng nhanh sao? Dù sao hắn chỉ lo đem những con hải thú kia lại đây, đến nỗi kế tiếp vô luận là yêu thú hay là Nhân tộc, đều chỉ có thể bằng bản lĩnh mà sống.
Nhan Tịch theo Kim Sâm bơi hướng về phía biển sâu, bên tai không bao giờ được an tĩnh, con cá ngu ngốc này nghẹn bao lâu, sao mà nói nhiều như vậy?
Hàn Mục Vi cùng Mộc Nghiêu vào biển không đến mười giây liền ngửi được một cổ mùi tanh, hai người không đợi hải thú để gần bơi lên đón tiếp, tức khắc nước biển liền bắt đầu kịch liệt rung động, nháy mắt mùi máu tươi tán ra tứ phía.
Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, trong nháy mắt mười năm đi qua, hôm nay trời trong nắng ấm, gió biển phơ phất, một khung cảnh tuyệt đẹp. Chỉ là mới vừa qua buổi trưa thì nơi vạn dặm không mây này đột nhiên mọc mây đen lan tràn, gom lại trên hòn đảo, không đến nửa canh giờ thì trên đảo nhỏ đã mây đen tầng tầng, con có tiếng sấm.
Trên đảo có một cồn cát, trên đó có một quả trứng bùn to bằng người, cách chỗ đó ngàn trượng có ba người đứng sừng sững.
Nhan Tịch nhìn mây đen trên bầu trời càng áp càng thấp, bên tai toàn là tiếng sét, trong lòng không khỏi có chút lo lắng: "Thật sự không cần bố phòng ngự trận sao?"
Tuy rằng mười năm này Tiểu Vi Nhi ngày ngày vào biển chém giết, làm cho hải yêu cấp thấp ở phiến hải vực này thấy nàng là bỏ chạy, nhưng hải yêu là hải yêu, lôi kiếp là lôi kiếp, hai thứ này không thể so sánh.
"Tịch Tịch, cái này nàng không cần lo lắng," Đại hán vẻ mặt không sao cả: "Khi ta độ lôi kiếp thì không cần dùng ngoại vật nào," đương nhiên những ngoại vật đó mà cho hắn, hắn cũng không muốn phí đầu óc đi sử dụng.
Nhan Tịch trợn mắt: "Ngươi là cá, da thô thịt dày đương nhiên không sợ sét đánh, nói nữa lôi kiếp không đánh đến ngươi da tróc thịt bong, ngươi tinh luyện huyết mạch như thế nào, cá chép nhảy Long Môn?"
Lời này nói giống như nàng cũng không phải là cá vậy? Bất quá Kim Sâm cũng chỉ dám nói thầm ở trong lòng, ai làm hắn không có bản lĩnh, dỗ Kiều Kiều mười năm rồi mà vẫn chưa dỗ nàng lên long sàng của hắn được. Hắn sờ sờ cái mũi, liếc nhìn người kia bối tay mà đứng, dùng khuỷu tay chọt chọt hắn: "Sao ngươi không nói lời nào?"
"Nàng sẽ vượt qua Kim Đan lôi kiếp thành công," Mộc Nghiêu khẳng định, cùng nàng đi qua mười năm rồi, không có người nào biết nàng có bao nhiêu nỗ lực hơn hắn: "Không cần ngoại vật đâu."
Lúc này Hàn Mục Vi bộ mặt trầm tĩnh ngồi ở trong đống bùn, linh dịch dưới đáy đan điền nàng tựa một mảnh đại dương mênh mông, mà Long Chiến Kích tựa như cây Định Hải Thần Châm vững vàng mà cắm ở giữa biển.
Hàn Mục Vi dẫn đường linh lực tinh thuần đi vào Nê Hoàn Cung, cuốn đi một viên hoàng lục hoàn cuối cùng. Sau trực tiếp dùng linh lực bao vây lấy hoàng lục hoàn tiến vào kinh mạch.
Lôi lực màu tím nháy mắt đánh về phía kinh mạch, cùng lúc đó linh lực màu nhàn nhạt cùng linh lực màu bạch ngọc nhanh chóng tẩm bổ kinh mạch bị lôi lực rèn luyện qua, mà kinh mạch cũng càng ngày càng rộng, nhan sắc càng ngày càng như sứ bạch. Một cái đại chu thiên, hai cái đại chu thiên, thực mau viên hoàng lục hoàn kia đã được hấp thu hết.
Một thanh âm đến từ phương xa ở bên trong Thần phủ của Hàn Mục Vi nổ tung, dày nặng trầm thấp: "Đạo là gì?"
Trong đầu Hàn Mục Vi hồi tưởng hình ảnh của nàng từ khi sinh ra tới nay, từ ngây thơ mờ mịt, ăn uống tiêu tiểu, bi bô tập nói, rồi tập tễnh học bước và cho tới hôm nay kết Kim Đan, nàng đi qua rất nhiều con đường, có đường vòng, có lối tắt cũng đã trải qua, gặp được quá rất nhiều chuyện, có chuyện tốt, có chuyện xấu, có hài lòng, cũng có không hài lòng, nàng ứng đối như thế nào, đạo của nàng là gì?
"Đạo của ta ở bên ngoài, cũng ở bên trong." Thuận theo bản tâm, bản tính chính là đạo của nàng, không thẹn với mình, không day dứt với người, chuyện gì đến cứ tâm an mà sống.
Đạo hỏi xong thì không bao lâu câu hỏi thứ hai lại đến: "Tình là gì?"
Nhắc tới tình, trong đầu Hàn Mục Vi liền nghĩ đến cha mẹ tộc nhân, tri kỷ bạn tốt, bất quá những thứ này đều là chợt lóe mà qua, cuối cùng còn lại bóng dáng một người mặc hồng y, mười năm này mỗi một ngày bọn họ đều cùng nhau trải qua, nếu nói là vô tình thì đó là lừa chính mình, nàng cũng khinh thường; nhưng nếu nói có tình thì lại quá sớm.
"Với ta tình là hai bên tình nguyện, nhưng không thể quên mình, hảo tụ hảo tán."
Qua hai câu hỏi một hồi lâu cũng chưa có thanh âm nào khác, khi Hàn Mục Vi cho rằng đã kết thúc thì thanh âm quen thuộc hỏi thẳng: "Mộc Nghiêu với ngươi là gì?"
Hàn Mục Vi trả lời thập phần dứt khoát: "Cũng vừa là thầy vừa là bạn, cũng là người trong lòng." Tâm nàng như gương sáng, chiếu đến chính mình.
Đạo hỏi kết thúc, trong nháy mắt linh khí xung quanh bùn trứng phạm vi trăm dặm lập tức bị hút hết sạch. Trung tâm đan điền của Hàn Mục Vi dần dần ngưng kết ra một viên hạt giống có nhan sắc mờ nhạt.
Hạt giống vừa thành hình thì linh dịch dưới đáy đan điền nàng như tìm được mẫu thân mà lao về phía đó, thực mau bên ngoài hạt giống liền ngưng tụ thành một tầng xác mờ nhạt, càng ngày càng dày.
Mây đen càng áp càng thấp, lôi điện ẩn trong mây càng phi thường tức giận, vài lần muốn bổ xuống đánh vào bùn trứng nhưng lại không đủ sức mà từ bỏ.
Khi hạt giống trong đan điền của Hàn Mục Vi hình thành một viên Kim Đan tròn xoe thành công thì oanh một tiếng, một đạo sấm màu tím vào đánh xuống, trong thời gian ngắn bùn trứng bị phá nát, lộ ra người bên trong.
Tay áo của Hàn Mục Vi vung lên, bụi đất bay tán loạn, Long Chiến Kích lập tức liền xuất hiện ở trong tay phải nàng, ngửa đầu nhìn trời, trong mắt không có sợ hãi. Vì ngày này nàng đã nỗ lực đủ rồi, hôm nay Hàn Mục Vi nàng cũng muốn chẻ sét tím, quét ngang lôi đình.
Đùng..
Một đạo sét thô tím to bằng cánh tay mang theo huỷ diệt từ trên trời giáng xuống, chân phải của Hàn Mục Vi dậm một cái mượn lực cầm kích bay lên không, đem linh lực quán chú vào đôi tay, cầm kích nghênh hướng đạo sét tím đó, vô cùng lưu loát mà chẻ xuống, đầu thương màu bạc cắt qua tia sét. Nó lập tức liền tiêu tán. Nhưng mây đen trên không lại lần nữa đè thấp, Hàn Mục Vi xoay người nhẹ nhàng chạm đất, đón gió mà đứng, cầm kích chờ đợi.[/BOOK]