Ngôn Tình [Edit] Thay Vì Làm Nữ Phụ Pháo Hôi, Không Bằng Gả Cho Phản Diện Có Vận May - Thương Sơn Viễn

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi thuyxinhgai2812, 25 Tháng bảy 2024.

  1. thuyxinhgai2812

    Bài viết:
    3
    Chương 20: Không có cơ hội cũng phải tạo ra cơ hội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoàn xe rời khỏi thành với vẻ ngoài hoành tráng, thu hút không ít ánh mắt tò mò.

    Khi biết người ngồi trong xe là Trưởng Công chúa của Trường Ninh, người dân lập tức hiểu rõ.

    "Nghe nói Trưởng Công chúa rất xa hoa, hôm nay xem ra quả đúng như lời đồn."

    "Có đến hai ngàn người chỉ để hộ tống ngài ấy đến phủ Giang Ninh, đúng là phô trương quá mức."

    Những lời bàn tán của người dân không ít thì nhiều lọt vào tai Cố Ninh.

    Nhưng nàng nằm lười biếng trên chiếc ghế mềm, chỉ chăm chú nhìn về phía người ngồi bên cạnh.

    Xuân Ngọc cảm thấy bất an, gần như muốn nhảy khỏi xe để tránh liên lụy, nàng không ngừng dòm qua rèm xe để ý đến cảnh tượng bên ngoài, tránh để ý đến hành động của hai người trong xe.

    "Xuân Ngọc, cô xuống trước đi." Cố Ninh nhẹ nhàng nói, "Có thị vệ tài giỏi như Tạ thị vệ ở đây, không cần cô bảo vệ đâu."

    "Vâng!" Xuân Ngọc như trút được gánh nặng, nhanh chóng rời khỏi xe.

    Không gian trong xe rất rộng, nhưng Tạ Yến lại cảm thấy không biết làm sao.

    Hắn nhắm mắt để tránh ánh nhìn của Cố Ninh.

    Nhưng ngay sau đó, mùi hương từ người phụ nữ xâm nhập vào mọi giác quan của hắn.

    "Tạ thị vệ, ngài nhắm mắt như vậy thì làm sao có thể bảo vệ ta được?"

    Lời trêu chọc của Cố Ninh vang lên bên tai Tạ Yến, hắn bình tĩnh mở mắt ra, nhìn thẳng vào Cố Ninh và nói: "Chắc chắn rồi, dù không có thuộc hạ bảo vệ, có hai ngàn lính gác cũng không ai có thể lại gần ngài."

    "Nhưng ta lại sợ." Cố Ninh vừa nói vừa tiến lại gần bên Tạ Yến.

    Nhìn thấy sự thay đổi chóng mặt trên mặt nàng, Tạ Yến nhất thời không biết nói gì.

    Khi Cố Ninh càng lúc càng lại gần, Tạ Yến cảm thấy cả người căng cứng, hắn cứng nhắc giơ tay ra, ngăn cách Cố Ninh bằng một cánh tay.

    "Công chúa, sắp đến bến tàu rồi. Nếu để người ta thấy ngài hành xử như vậy, có lẽ sẽ gây ra những lời đàm tiếu không đáng có."

    Tạ Yến thần sắc lạnh lùng, ánh mắt như băng giá ngàn năm, khiến người ta không dám lại gần.

    Đối mặt với ánh mắt của hắn, Cố Ninh chỉ lúng túng trong chốc lát rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại.

    Hiện tại Tạ Yến vẫn chỉ là một thị vệ nhỏ, nếu không tận dụng cơ hội này để lấy vận khí từ hắn, khi hắn lên chức cao, có lẽ nàng không còn cơ hội gần gũi nữa.

    Tần Vũ quá nhỏ tuổi, ngay cả việc nắm tay hắn, nàng cũng cảm thấy tội lỗi, hiện tại chỉ có thể dựa vào Tạ Yến.

    Nghĩ đến đây, ý định rút lui vừa mới nảy sinh đã lập tức biến mất.

    Ánh mắt của nàng nóng bỏng khiến Tạ Yến cảm thấy không thoải mái.

    May mắn thay, ngay lúc đó, bến tàu đã đến.

    Khi xe dừng lại, thị vệ bên ngoài lớn tiếng thông báo: "Quận chúa, đã đến bến tàu, xin mời ngài lên thuyền."

    Cố Ninh chưa kịp chạm vào tay Tạ Yến thì thấy hắn nhanh chóng vén rèm xe, bước ra ngoài.

    Nàng tức giận lườm hắn, nhìn vào số điểm vận khí hiện tại vẫn là số âm, thổi phồng má, đưa tay ra ngoài xe.

    Chiếc tay đó mảnh mai và trắng nõn, đoạn cổ tay lộ ra càng làm cho người ta chói mắt.

    Tạ Yến nhìn vào tay này, tai đỏ ửng, vô thức quay đi.

    Xuân Ngọc đứng bên cạnh, nghiêm mặt nói: "Tạ thị vệ, Quân chúa quý giá, tự nhiên phải để ngài hỗ trợ nàng xuống xe, nếu không, nếu có điều gì sơ suất, cả chúng ta cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm."

    Tạ Yến hạ mắt xuống, khuôn mặt đẹp như thần thánh bao phủ lớp băng giá vĩnh cửu.

    Khi Xuân Ngọc sắp phải tự mình hỗ trợ Cố Ninh, thì thấy Tạ Yến bước lên trước, nắm lấy tay Cố Ninh.

    "Quận chúa, xin mời xuống xe."

    Giọng nói trầm ấm của Tạ Yến từ bên ngoài rèm xe truyền vào, Cố Ninh cười híp mắt.

    Hệ thống hài lòng theo dõi sự thay đổi điểm vận khí, cả hai người đều rất hạnh phúc.

    Nhưng ngay khi Cố Ninh đứng vững, Tạ Yến lập tức rút tay lại, lạnh lùng cách xa nàng một trượng.

    Cố Ninh âm thầm nghiến răng, vừa lên thuyền vừa ra hiệu cho Xuân Ngọc.

    Xuân Ngọc hiểu ý, lùi lại một bước, đứng bên cạnh Tạ Yến, nhắc nhở: "Tạ thị vệ, quận chúa chưa dùng điểm tâm, còn phải nhờ ngài vào bếp lấy một ít đồ ăn."

    Nhìn thấy Tạ Yến nhíu mày, Xuân Ngọc cảm thấy hồi hộp, cẩn thận thêm: "Ngài phải tự tay mang đến, quận chúa địa vị cao quý, đồ ăn vào miệng không thể nhờ người khác."

    Tạ Yến nhìn theo bóng dáng của Cố Ninh, sau một lúc im lặng, cuối cùng gật đầu: "Thuộc hạ đã rõ."

    Khi Tạ Yến rời đi, Xuân Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

    "Quận chúa, sau này nếu phải xử lý công việc với Tạ thị vệ, người vẫn nên giao cho người khác đi."

    Xuân Ngọc nghĩ đến gương mặt của Tạ Yến, khi nói ra, cũng rùng mình một cái.

    "Hắn đâu có ăn thịt ngươi." Cố Ninh thản nhiên vung quạt, nói một cách vô tâm, "Hơn nữa, lần này hắn đi cùng ta đến Giang Ninh là lệnh của ngoại tổ mẫu."

    "Hắn chẳng lẽ dám trái lệnh ngoại tổ mẫu sao?"

    "Dù vậy.." Xuân Ngọc cẩn thận nói, "Nô tỳ nghe nói đại tướng quân rất coi trọng hắn, có thể không lâu nữa, Tạ thị vệ sẽ phải vào quân đội."

    "Đúng vậy!" Cố Ninh ngồi thẳng người, mặt đầy nghiêm túc, "Phải nắm bắt cơ hội này, nếu đợi hắn vào quân đội, khi nào ta mới gặp lại hắn?"

    Ít nhất phải trước đó, đạt được điểm vận khí dương mới được!

    Xuân Ngọc cảm thấy bất lực, nàng muốn nhắc nhở không phải là để quận chúa nắm bắt cơ hội.

    Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Cố Ninh sáng lấp lánh, như đã yêu Tạ Yến từ lâu, Xuân Ngọc đành nuốt lời khuyên vào trong lòng.

    Nàng thở dài, gạt những suy nghĩ này sang một bên.

    Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa.

    Chưa kịp để Xuân Ngọc hành động, Cố Ninh đã nhanh chóng ra mở cửa và chào đón Tạ Yến vào.

    Tạ Yến không nói một lời, đặt hộp thức ăn xuống rồi chuẩn bị rời đi.

    "Tạ thị vệ."

    Lời gọi nhẹ nhàng của Cố Ninh khiến hắn lập tức cảnh giác.

    Hắn lùi lại vài bước, đến tận ngoài cửa, rồi mới chắp tay chào và hỏi: "Quận chúa còn có gì sai bảo?"

    "Hiện tại tình hình Giang Ninh như thế nào?"

    Cố Ninh ngồi nghiêm chỉnh, mặt mày nghiêm túc.

    "Lần này ta đi Giang Ninh, dù sao cũng là để giúp ngoại tổ mẫu và cữu cữu của ta, không thể không biết gì về tình hình nơi đó."

    "Nghe nói Tạ thị vệ trước đây đã đi Giang Ninh để điều tra tình hình, hẳn là rất hiểu rõ tình hình hiện tại."

    Cố Ninh nói liên tiếp khiến chân Tạ Yến vừa mới nâng lên lại đặt xuống.

    Hắn nhìn Cố Ninh một lúc, rồi quay lại trong phòng, thì thầm: "Tình hình ở Giang Ninh rất phức tạp, các thế lực chồng chéo lên nhau. Quận chúa đến Giang Ninh thì tốt nhất đừng hành động vội vàng."

    "Nhưng ta đã hứa với đứa trẻ đó, phải cứu chị gái nó ra."

    Cố Ninh vừa nói vừa ra hiệu cho Xuân Ngọc.

    Lúc này, cửa phòng đã bị đóng lại, không biết từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

    Tạ Yến nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

    "Tạ thị vệ, ngài không có cách nào tốt hơn sao?"

    Khoảng cách giữa hai người vẫn còn xa, nhưng đúng lúc này, trong lòng Tạ Yến lại dâng lên một làn sóng cảm xúc.

    Ánh mắt mong mỏi của Cố Ninh rõ ràng đến mức hắn không thể phớt lờ.

    Trong phòng tỏa ra một mùi hương nhẹ, mùi hương này như thể có thể ăn mòn tâm trí người ta, khiến người ta không khỏi chìm đắm trong đó.

    Tạ Yến nắm chặt tay thành quyền, chỉ có cơn đau từ lòng bàn tay mới giúp hắn giữ vững lý trí trong lúc này.

    "Khi đến Giang Ninh, thuộc hạ sẽ điều tra nơi giam giữ những cô gái của Giang tri thủ, rồi tự mình dẫn người giải cứu họ, chắc chắn không để quận chúa thất tín."

    "Giang Ninh là địa bàn của Giang tri phủ, nếu ta vừa mới đến thì hắn đã làm mất người, việc này có thể làm lộ tin tức và liên lụy đến Tạ thị vệ."

    Cố Ninh ôm ngực, giọng điệu nhẹ nhàng: "Nếu Tạ thị vệ vì vậy mà bị thương, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình!"

    Tạ Yến ngẩng đầu nhìn, đôi mắt nàng như hồ nước mùa xuân, chân thành nhìn hắn.

    Hắn nhếch môi cười lạnh, những lời lẽ này có thể lừa được những người không biết gì, nhưng hắn không thể quên được, ngày đó những roi đập đầy nước muối trên cơ thể hắn, người phụ nữ trước mặt cũng vô hại như bây giờ.

    "Thuộc hạ sẽ sắp xếp mọi việc chu đáo, quận chúa không cần lo lắng." Tạ Yến trong lòng bỗng dâng lên một cơn giận dữ, hắn đột ngột đứng dậy, dáng vẻ cao lớn của hắn che khuất ánh sáng bên ngoài cửa sổ.

    Gương mặt đẹp đẽ của hắn trong bóng tối càng trở nên lạnh lùng, chỉ đứng đó nhìn Cố Ninh.

    Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh lùng nói: "Quận chúa là người quyền quý, có thể đã quên những gì đã nói khi nhốt thuộc hạ trong kho chứa củi."

    Cố Ninh nghe vậy, ngẩn người.

    Kho chứa củi tối tăm.. dùng roi đập đầy nước muối đánh Tạ Yến hàng trăm roi.. và những từ "đầy tớ thấp kém"..

    Tất cả những ký ức đó đều ùa về!

    Xong rồi!

    Cố Ninh vội vàng muốn giải thích, nhưng chỉ thấy bóng lưng Tạ Yến rời xa với những bước chân lớn.

    Nàng chảy nước mắt, nằm vật ra giường.

    Nàng căm ghét! Căm ghét hệ thống lỗi! Cũng căm ghét vì sao không thể đến sớm hơn!

    Không lạ gì mà bao nhiêu lâu như vậy, tảng đá lạnh lùng Tạ Yến vẫn không ấm lên, hóa ra vấn đề nằm ở chính nàng!

    Cố Ninh cắn chặt một góc chăn, cảm giác vô lực ập đến.

    Lúc này, hệ thống đưa ra một gợi ý: "Ký chủ, một kẻ phản diện như Tạ Yến chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng cô nữa, những gì cô làm đều bị hắn nghi ngờ có ý đồ khác."

    Nhận thấy sự tức giận của Cố Ninh gia tăng, hệ thống nhanh chóng nói thêm: "Nhưng cô có thể dùng cách cứu nguy gián tiếp! Ngày xưa có anh hùng cứu mỹ nhân! Cô có thể diễn một màn mỹ nhân cứu anh hùng!"

    Cố Ninh lập tức ngồi thẳng dậy, mắt vẫn còn lấp lánh những giọt nước mắt, nàng cắn răng nói: "Đúng vậy! Không có cơ hội cũng phải tạo ra cơ hội!"

    Và nhất định phải làm điều đó trước khi Tạ Yến vào quân binh!

    Trong thời gian này, nàng nhất định phải đưa điểm vận khí trở lại dương!

    * * *

    Tạ Yến rời khỏi phòng, nhưng khi đi được nửa đường, hắn lại nghĩ đến lời dặn của Trưởng Công chúa.

    Gương mặt tuấn tú của hắn đầy vẻ băng giá, đứng lại tại chỗ, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi.

    "Chủ nhân!"

    Nhạc Vinh cẩn thận đi đến bên cạnh hắn, lại rút ra một phong thư từ tay áo.

    "Là một kẻ ăn mày đưa cho thuộc hạ khi ở Dương Châu." Nhạc Vinh lo lắng nói.

    Chữ viết trên bức thư, Tạ Yến rất quen thuộc.

    Ánh mắt hắn thay đổi đột ngột, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Nhạc Vinh: "Phong thư này từ đâu mà có?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2024
  2. thuyxinhgai2812

    Bài viết:
    3
    Chương 21: Lần đầu gặp gỡ Giang Tri Châu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nghiên Di, Dương2301k hánh h uyền thích bài này.
  3. thuyxinhgai2812

    Bài viết:
    3
    Chương 22: Thảm kịch nhân gian

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    k hánh h uyền thích bài này.
  4. thuyxinhgai2812

    Bài viết:
    3
    Chương 23: Dụ rắn ra khỏi hang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. thuyxinhgai2812

    Bài viết:
    3
    Chương 24: Thuận theo dòng lần ra đầu mối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Dương2301 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...