

Tình đầu
Tác giả: NavaNov
Thể loại: Truyện ngắn, tản văn
Cuộc thi nét bút tuổi xanh
Chủ đề: Tình đầu
(Ảnh: @NavaNov )
Tác giả: NavaNov
Thể loại: Truyện ngắn, tản văn
Cuộc thi nét bút tuổi xanh
Chủ đề: Tình đầu

(Ảnh: @NavaNov )
"Dù cho mưa, tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy
Có tuyết bùn lầy, có lá buồn gầy
Dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em"
Những đêm đen dài, trong cơn nhớ nhung cậu đến quặn lòng, tôi để những giai điệu tình ca Ngô Thụy Miên vỗ về mình. Tôi tự hỏi, cậu còn nhớ năm 18 tuổi chúng ta đã cùng thích "Niệm khúc cuối" của Tuấn Ngọc đến thế nào? Tôi tự hỏi, mỗi khi nghe từng lời hát da diết này, cậu có nghĩ đến tôi như tôi vẫn luôn nghĩ về cậu? Tôi tự hỏi, tôi đã từng lướt qua tâm trí cậu với tư cách khác "người bạn thân"?
***
Chúng tôi bắt đầu từ tình bạn – một tình bạn đẹp và đáng nhớ. Đó là một ranh giới mà tôi không biết làm cách nào để bước qua và cũng không biết mình có thật sự muốn bước qua.
Năm 15 tuổi, chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên. Cậu kiệm lời. Cậu có ánh mắt dường như tôi chẳng thể nào đọc được những suy nghĩ cất giấu trong đó. Tôi muốn nhìn thấy cậu vui, muốn thấy cậu buồn, muốn thấy cậu giận dữ; tôi muốn thấy cảm xúc thật sự của cậu. Bởi vậy bằng mọi cách tôi đến gần cậu. Tôi "vô tình" học cùng lớp với cậu, tôi "vô tình" tham gia cùng câu lạc bộ với cậu, tôi "vô tình" có những người bạn chung với cậu.
Năm 18 tuổi, lần đầu tiên chúng ta đi chơi xa, cũng là lần đầu tiên chúng ta đi chơi xa cùng nhau. Cậu luôn muốn khám phá thế giới ngoài kia và tôi cũng vậy. Chúng ta trở thành cặp bạn thân 'mua một tặng một' bởi đâu có nơi nào có cậu mà không có tôi.
Năm 19 tuổi, lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác ngồi sau chiếc xe chạy trên 100 km/h. Ở độ tuổi thật trẻ trung đó, chúng ta vẫn có cho riêng mình những vụn vỡ nho nhỏ, bởi vậy chúng ta cùng nhau tìm đến cảm giác tự do, cảm giác được giải phóng. Tôi sẽ chẳng thể nào quên những chiều hè ngồi sau cậu trên những con đường dài, không cần nói một lời. Bờ vai cậu vững chắc, tôi thấy lòng mình yên bình.
***
Năm 20 tuổi, cuối cùng cậu cũng có người yêu đầu tiên, người đó không phải tôi.
"Tớ có chuyện này muốn nói với cậu.", tôi ngập ngừng.
"..."
"Sao cậu cứ chăm chăm vào điện thoại thế, chuyện này quan trọng, cậu nghe tớ nói này."
Hôm đó trời trong, buổi tối đèn đường vàng mờ, chúng ta ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong sân ký túc xá, tôi nhìn cậu, cậu nhìn màn hình tin nhắn trong điện thoại và mỉm cười. Quen nhau 5 năm, đây là lần đầu tiên cậu vừa nhắn tin vừa mỉm cười như vậy. Lòng tôi quặn thắt.
"Sao, có chuyện gì thế? Đứa như cậu mà cũng có chuyện gì quan trọng à?"
"Đang nhắn tin với ai thế?"
"Đoán xem?"
"Ờm.. Đừng nói là crush nhé?"
Cậu mỉm cười vui vẻ thay cho câu trả lời. Lần đầu tôi thấy ánh sáng lấp lánh đó trong đôi mắt cậu.
"Mà cậu có chuyện gì quan trọng thế?"
"Xời. Đứa như tớ lấy đâu ra chuyện quan trọng. Ra vẻ tí thôi. Thôi tớ về làm bài đây không sắp đến hạn nộp bài rồi."
Vậy mà tôi đã tưởng cậu sẽ đưa tôi đến cuối cuộc đời? Tôi đã tưởng rằng nếu có bão tố kéo qua đây, cậu sẽ là người che chở tôi? Tôi đã quá mơ mộng chỉ vì một áng tình thơ. Người cậu muốn che chắn qua cơn bão tố hóa ra chẳng phải tôi. Tôi quay lưng bước đi thật nhanh, giấu những lời định nói trong lòng. Lần đầu tiên, chúng ta không còn là đôi bạn thân "mua một tặng một". Tôi phải tách ra khỏi cậu, tìm cho mình những người bạn mới, làm quen với cuộc sống mới nơi thiếu vắng bóng cậu. Cậu hay cười tôi khi không chịu dùng mạng xã hội. Cậu biết tại sao không? Tại vì mỗi ngày nó sẽ nhắc tôi rằng cậu đang ở bên người khác; tại vì mỗi ngày nó sẽ nhắc tôi rằng tôi đã bắt đầu không còn biết cậu đang ở đâu, không biết cậu đang với ai; rằng tôi không còn là người bên cậu "full-time".
***
Năm 21 tuổi, đã có một người đến che chở tôi; người mang cho tôi nến và hoa, mang đến những gì lãng mạn nhất; người chiều lòng tôi muốn thấy tôi cười.
Năm 21 tuổi, đôi mắt cậu ngấn nước. Lần đầu tiên tôi thấy nỗi buồn và sự lo lắng trong mắt cậu. Lại cũng là vì người khác. Cậu hỏi tôi phải làm thế nào để cô ấy hết giận. Cuối cùng, sau một năm xa cách, cậu đã chủ động đến gặp tôi, để hỏi tôi làm sao xin lỗi cô gái cậu yêu.
Ngày cậu chia tay, tôi đã nghĩ rằng đôi chút đau đớn của cậu làm sao so với những đêm dài triền miên tôi phải trải qua. Nhưng tại sao nhìn cậu buồn, lòng tôi lại nhói lên đau như vậy?
Năm 21 tuổi, cậu độc thân, tôi thì không.
Năm 21 tuổi, tôi nhận ra rằng người mang đến cho tôi nến và hoa lại chẳng che chở tôi như lời người ta nói. Đó là người "bận" trong lúc cậu đội gió bão đến đón tôi từ công ty thực tập về nhà. Đêm đó bão rất lớn, gốc phượng vĩ bật lên đổ hai bên đường và xuống lòng đường. Mất điện. Sau giờ tăng ca đói và lạnh, tôi co ro đứng trước sảnh tòa nhà gọi điện thoại đến từng người nhờ giúp đỡ. Cậu là người duy nhất không "bận". Mưa rất lớn, tôi biết ơn cơn mưa lớn đó bởi cậu sẽ chẳng nghi ngờ rằng sau lưng cậu tôi đang khóc đến thế nào, mắt tôi đang đỏ đến thế nào. Đây là lần đầu tiên tôi khóc vì cậu. Không phải vì cậu làm tổn thương tôi, mà vì cậu chở che tôi.
***
Năm 25 tuổi, cuối cùng tôi cũng có thể bước ra khỏi mối quan hệ độc hại. Chúng ta đã mất 5 năm để cuối cùng có thể lại bên nhau mỗi ngày như trước. Với tôi đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất. Tan ca, cậu chở tôi sau chiếc xe cub. Cậu nói rằng điều cậu thích nhất là chở tôi phía sau và nghe tôi kể đủ thứ chuyện. Tôi kể cậu nghe về chú cá voi cô đơn mãi chẳng gọi được bạn, tôi kể cậu nghe về koala, về con lười, về sao kim, về ý nghĩa các loại hoa; rằng tại sao biển có màu xanh, rằng chữ trên xe cứu thương viết ngược, rằng chúng ta là những hạt cát bé nhỏ nhưng vẫn có thể hạnh phúc. Chiếc xe nhỏ chở chúng ta qua những đường Hoàng Hoa Thám, Phan Đình Phùng; chở chúng ta qua hồ Tây lộng gió, lên cầu Nhật Tân lấp lánh ánh đèn.
"Từng ngày mệt nhoài, muộn phiền trôi qua
Giật mình nhìn lại thấy anh đã già
Lâu rồi cũng chẳng biết nhớ nhung yêu thương một người
Rồi bỗng một ngày như trở về tuổi 20
Là khi anh thấy ánh mắt và nụ cười
Em làm con tim anh trở nên hoang mang loạn nhịp
Liên hồi, lại sợ em sẽ từ chối
Nên anh mới viết ra tâm tư lòng này
Là.."
Lời ca khúc "Tâm sự tuổi 30" nhẹ nhàng phát ra từ chiếc loa bluetooth cậu luôn mang theo. Tôi biết cậu định nói gì. Ngay khi cậu nhìn vào tôi, trong lúc hoảng loạn, tôi đã quyết định ngu ngốc một cách dứt khoát.
"Cậu nhìn kìa! Hoa sen hồ Tây đã nở rồi kìa!", tôi hét lên cắt ngang những gì cậu còn chưa kịp nói ra.
Cậu không đáp lời.
"Cậu có nghĩ rằng sau tình cảm gia đình, tình bạn chính là thứ giá trị nhất không?", tôi hỏi cậu, cậu vẫn không lên tiếng, "Đôi khi người ta không để ý là tình bạn giá trị hơn tình yêu nhiều. Người yêu có rất nhiều lý do để bỏ mình đi, nhưng bạn bè thật sự thì không như thế. Thế nên người đổi tình bạn lấy tình yêu là rất sai lầm. Đó là một cuộc trao đổi chỉ có lỗ chứ chắc chắn chẳng lời gì."
Cậu không đáp lời. Hai chúng ta rơi vào lặng thinh, nhìn ra xa xăm nơi mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
"Ừ."
"Ừ gì cơ?"
"Cậu nói đúng."
"Ừm."
***
Năm 26 tuổi, tôi vẫn ngồi sau xe cậu, chúng ta vẫn dạo phố trên chiếc xe nhỏ ấy, nhưng là tôi nghe cậu kể về cô ấy. Cậu vui vẻ kể bao nhiêu điều mà tôi chẳng thật lòng muốn nghe.
Hóa ra tôi đã lầm tưởng hay đúng hơn là tôi quá tham lam. Tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ chẳng bao giờ thuộc về ai khác nữa, rằng dù không tiến tới, chúng ta vẫn có thể mãi mãi như ngày đó. Hóa ra chỉ là tự tôi cho rằng mình quan trọng với cậu. Tôi sẽ không lầm tưởng ngu ngốc nữa, tôi sẽ không thích cậu nữa.
Năm 27 tuổi, tôi kết hôn. Người đàn ông đó tử tế và lương thiện. Người ta nói phụ nữ nên lấy người yêu mình, tôi cũng tin vậy. Cậu không thể tham dự đám cưới do bận dự án.
Năm 30 tuổi, tôi và chồng ly dị trong yên bình. Chúng tôi đơn giản là không hợp nhau, cũng chưa có con. Anh tôn trọng tôi và tôi cũng vậy. Tôi nghe nói rằng cậu đã trải qua rất nhiều mối tình, sâu đậm có, hời hợt có, nhiều đến chẳng thể liệt kê.
***
Một chiều đông, cậu hẹn tôi ở quán cafe nhỏ năm nào. Cậu vẫn là cậu nhưng điểm thêm chút chín chắn tháng năm để lại. Đôi mắt cậu vẫn khó đoán như vậy, từng đường nét trên khuôn mặt cậu vẫn rắn rỏi và cuốn hút tôi đến vậy. Cậu cười rất tươi và khoác vai tôi như hai người anh em, cậu nói thích kiểu tóc của tôi và thích vẻ nữ tính kỳ lạ mà sau bao năm giờ cậu mới nhìn thấy được. Những lời cậu nói, những hành động của cậu đều là những điều thật quen thuộc nhiều năm rồi nhưng giờ đây lại thật ngượng ngùng. Chúng ta đều biết rằng từ lâu cả hai đều chẳng còn coi nhau là "người anh em" nữa rồi. Tôi muốn chạm vào cậu, cậu cũng vậy. Nhưng chúng ta sợ, sợ phải đánh đổi, sợ rằng người kia chẳng muốn mình như mình nghĩ.
"Tớ sắp kết hôn."
"Cũng phải. Đã nhiều năm không gặp mà tự nhiên lại mời nhau cà phê thế này thì chắc chắn là mời cưới rồi. Bao giờ thế?"
"Hai tháng nữa."
Lại là khoảng im lặng đáng sợ đó. Tớ không muốn nói lời chúc mừng giả đối, còn cậu tại sao lại im lặng? Cậu muốn tớ nói điều gì?
"Cậu có thật lòng yêu cô ấy không?"
Cậu bảo tớ rằng ai rồi cũng đến lúc cần một cuộc sống ổn định. Tớ đồng ý với cậu. Cậu đưa tớ về, con đường thật dài.
Tớ tự hỏi tại sao chúng ta luôn lệch thời điểm? Vậy tại sao lần này tớ lại không dũng cảm khiến cho thời điểm của chúng ta không còn lệch nữa? Sáng hôm sau, nhất định, tớ sẽ nói với cậu.
Hai giờ đêm, tiếng chuông điện thoại đổ. Người ta nói rằng sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp đến sau hai giờ đêm. Và đó là ngày tệ nhất cuộc đời tớ. Tai nạn xe nghiêm trọng xảy ra lúc nửa đêm trên đại lộ yêu thích của chúng ta, nơi mà cậu chẳng có lý do nào để lái xe vào giờ đó. Lúc đó cậu đã nghĩ gì? Lúc đó cậu cảm thấy gì?
***
Năm 40 tuổi, tớ ngồi trong quán cafe nhỏ của chúng ta. Cuốn album ảnh trong tay do chị gái cậu chuyển tới. Từng trang, từng trang đều là chúng ta, là nụ cười ngờ nghệch năm 18 tuổi, là những chuyến đi những năm hai mươi, là những dấu mốc quan trọng, những sự kiện trong cuộc đời chúng ta bên nhau. Ở trang cuối cùng, cậu viết.
"Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời
Có trách một đời, cũng đã muộn rồi
Tình ơi! Dù sao đi nữa xin vẫn yêu em"
Có những dang dở giúp giữ lại những điều đẹp đẽ, nhưng cũng có những dang dở khiến cả đời không ngừng nuối tiếc.
End.
Chú thích: Trong bài viết có trích dẫn lời ca khúc "Niệm khúc cuối" của Ngô Thụy Miên và "Tâm sự tuổi 30" do Trịnh Thăng Bình và Chí Tâm sáng tác.
Chỉnh sửa cuối: