Hôm sau, trời quang chiếu sáng Thiên Yết sau một giấc ngủ cuối cùng cũng tỉnh dậy, nàng vô cùng vui vẻ, mau chóng canh y (thay y phục) rồi đến phòng binh khí của riêng mình để lấy kiếm Ngọc Kỳ. Thế nhưng, khi bước vào phòng, nàng không thấy thanh kiếm được ở vị trí trung tâm, thế là nàng cảm thấy có gì đó không đúng, tuy nhiên, nàng không nghĩ đến trường hợp kia, nàng tiếp tục tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy tung tích nó ở đâu. Thiên Yết nheo mày một cái.
"Người đâu."
"Dạ, chủ thượng."
Thiên Yết: "Ngươi đi tìm con bé tới đây."
"Rõ."
Vụt một tiếng, chúng thuộc hạ liền biến mất để làm nhiệm vụ.
Còn Thiên Yết, ánh mắt nàng lúc này lạnh giá như băng, bước ra khỏi phòng vũ khí đi đến phòng làm việc ngồi xuống.
Sau vài tách trà, một Nữ uyển chạy đến:
"Chủ thượng, cô ấy bị giết rồi."
Nó xong Nữ uyển này cho người khiêng cái xác tới.
Thiên Yết nghe điều này, nàng không nói gì hết, chỉ bước xuống bậc thềm, tiến đến gần cái xác được đắp chiếu kia. Dùng tay lật chiếu ra.
Phía dưới cái chiếu ấy, một con người chỉ vừa 17 tuổi, lạnh lẽo và cô đơn đang nằm bất động. Gương mặt nàng ta trắng bệch. Vết nước mắt trên khuôn mặt còn xót lại chút ít. Trong giây phút lắng đọng đó, Thiên Yết đứng yên bất động, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ thơ của thiếu nữ kia.
Một Nữ uyển hạn giọng nói: "Chủ thượng, nàng ta là bị một thanh kiếm đâm chết, theo điều tra, tối hôm qua nàng ta đã tự động dùng lệnh bài để ra khỏi thành."
Thiên Yết nghe xong, không đáp lại, nàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con bé một chút rồi sau đó đắp chiếu lại lên mặt của con bé.
"Em giúp ta chọn ngày an táng, mời sư thầy về cúng cho em ấy và tra cho ra gần đây em ấy tiếp xúc với ai." Thiên Yết hạ giọng nói.
"Dạ."
Nói xong, nàng phất tay cho lui. Đám Nữ uyển vừa đem cái xác ra ngoài vừa tuôn trào nước mắt, vì tất cả mọi người ở đây đều như chị em tốt, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tập võ, tương trợ nhau học hành xem nhau như người thân trong chính gia đình của mình. Thế mà giờ đây, vì một kẻ không quen không biết mà phản bội chị em, rồi nhận cái kết đắng như vậy. Thiếu nữ còn quá trẻ cơ mà.
Bầu trời hôm nay tuy chỉ vừa sáng sớm nhưng bọn họ cứ cảm giác mờ mờ, không sáng sủa như mọi ngày. Cái cảm giác cứ mờ mờ không rõ ràng càng làm tâm trạng họ bực bội. Một Nữ uyển quay lại nhìn vô căn phòng của Thiên Yết. Đứng nhìn một hồi lâu, chỉ thấy Thiên Yết đứng quay lưng bất động. Đến cơn gió nhẹ từ ngoài thổi vào cũng chỉ có thể làm quần áo của nàng mềm mại chuyển động nhè nhẹ.
* * *
Đã một tháng trôi qua, xung quanh vùng đất trung tâm có tên là Trung Bộ bắt đầu có dấu hiệu nhóm lửa. Ngọn lửa này bắt đầu được nhóm lên bởi gần đây các thủ lĩnh của vài phái nhỏ bị giết. Và xuất hiện tin đồn một thanh kiếm có uy lực mạnh mẽ luôn luôn sát cánh bên kẻ giết người kia. Người ta đồn rằng vốn dĩ các thủ lĩnh cũng thuộc hàng cao thủ bị giết không phải vì thực lực thua, mà là vì binh khí của kẻ kia quá mạnh làm cho năng lực sát thương của kẻ kia tăng gấp hai mươi lần.
Ngày hôm nay, các phái nhỏ tụ hội với nhau, lập nên một nơi ở chung để bảo vệ chính mình. Họ cho rằng, một thân một mình thì có thể thua nhưng đoàn kết lại thì tên kia sẽ khó mà động đến. Và đúng như họ nghĩ, tên kia đã không tới trong thời gian gần đây và đây chính là cơ hội để tất cả mọi người điều tra và xử lý kẻ giết người không chớp mắt này.
Ngọn lửa này một khi đã nhóm lên, thì tất cả các phái đều biết, bao gồm cả tứ trụ. Khi nghe tin này, Thiên Yết liền hiểu rõ tường tận hết mọi chuyện, đích thân ra ngoài để xử lý.
Thiên Hạt (người đứng thứ hai trong Nam Uyển) : "Chuyện này, em nghĩ chị không cần phải ra tay. Chị chỉ cần giao cho tụi em. Nhất định chúng em sẽ xử lý ổn. Và chúng ta có cần truyền tin cho Hoành Nguyệt về người này không?"
"Không cần! Ta tự đi, phía Hoành Nguyệt không cần thông báo, họ tự biết." Thiên Yết đáp lại.
Sau đó không lâu, hắn bị Nam Uyển truy sát trên toàn diện.
[COLOR=rgb(179, 0, 89) ]
[/COLOR]
Hôm nay, là ngày trăng tròn, sau khi hắn thoát khỏi cuộc truy sát, hắn mệt mỏi chạy đến bên hồ, nằm rạp xuống. Nằm một hồi lâu bỗng dưng thấy một cô gái thân mặc y phục màu trắng, tay phải cầm quạt nhẹ nhàng đập đập vào tay kia, tiến đến. Hắn giật phắt mình đứng dậy, nhưng sau đó lại cảm thấy chắc không có gì đáng lo ngại. Thế là hắn bình tĩnh hỏi: "Cô là ai? Tối thế này con đến hồ làm gì?"
Cô gái nhẹ nhàng trả lời: "Đến để truy sát ngươi."
Hắn nhếch mép cười: "Dựa vào cô, đừng có nói chuyện ngu ngốc như vậy chứ!"
Hắn nói tiếp: "Cô.. Nên tự bảo vệ mình trước đi, cô nghĩ.." bỗng hắn khựng lại.
Trong phút chốc thấy phía sau cô ta là một đám người lúc nãy truy sát mình. Hắn lạnh toát mồ hôi, lùi lùi về phía sau.
Bỗng Thiên Yết lên tiếng: "Tại sao lại phụ con bé?"
Hắn dùng chút kháng cự nói: "Tại sao không được phụ?"
Thiên Yết trừng mắt, hắn lạnh sống lưng.
"Vậy thì ngươi tốt nhất nên từ từ mà xuống địa ngục?" Thiên Yết nói.
"Vụt!" Hắn lập tức bỏ chạy. Các Nữ uyển định đuổi theo, nhưng Thiên Yết ngăn lại.
Một Nữ uyển bên cạnh hỏi: "Chủ thượng, tại sao không xử lý hắn ngay bây giờ."
"Thế thì quá dễ dàng cho hắn rồi. Sống mà trốn chui, trốn nhủi hôm nay sống lo sợ ngày mai mới là thứ ta muốn hắn phải trả giá."
Bên phía này, sau một hồi chạy trốn thấy không có ai đuổi theo mới dừng lại bên một gốc cây, ngồi phịch xuống, miệng lẩm nhẩm: "Thứ dai như đỉa, chết tiệt."
Bỗng có một âm thanh vang lên: "Chào đại ca, ngài có thấy con chó nào vừa qua đây không?"
Tên này, mặc dù hơi tàn bạo, nhưng giờ đây hắn đã sức cùng lực kiệt, không muốn so đo với người khác. Hắn nhìn thấy cô gái bên cạnh yểu điệu thục nữ, dịu dàng chắc là sẽ dọa được. Bèn hung dữ hét cô gái: "Cút."
Nói vừa xong câu, hắn khự lại nghĩ: "Không đúng, đêm hôm thế này, sao lại có đứa con gái chạy ra đường tìm chó chứ."
Chưa kịp nghĩ xong, hắn nghe một âm thanh quen thuộc:
"Văn Hoàng, ngươi đến chủ thượng cũng quên rồi sao?" cô gái gỡ mặt nạ hóa trang xuống.
Lần này đúng là xui xẻo quá rồi. Sao chủ thượng là ra ngoài rồi. Hắn run lên cầm cập, quỳ xuống lạy lấy lạy để van xin: "Chủ thượng tha mạng, chủ thượng tha mạng?"
Cô ta đáp: "Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi tìm ngươi để tha mạng sao?"
Nghe xong câu này, hắn hết hy vọng. Liền đứng lên cầm kiếm chĩa vào nàng: "Tên khốn ngươi, nếu ta đã không còn đường lui thì ngươi nghĩ với uy lực của nó (thanh kiếm) ngươi vẫn còn nguyên vẹn sao?"
Nàng nghe xong trừng mắt đáp: "Thứ ngu xuẩn!"
Nói xong nàng phóng đến, hắn nhờ có thanh kiếm mà đỡ được một chiêu. Nhưng thực lực của nàng quá mạnh, Văn Hoàng nhanh chóng bị đánh văng vào cây cổ thụ. Một chiêu thức, nàng đánh cho Văn Hoàng nhận ra cho dù bản thân trong tay có báu vật mạnh cỡ nào cũng không bù nổi sự chênh lệch của hắn và nàng.
Hắn mấp máy hỏi: "Ngọc Nhi, chủ thượng sao không nương tay, dồn ta vào đường cùng."
Ngọc Nhi cười nhẹ đáp: "Đừng đem nỗi khổ của mình đổ lên đầu người khác, ngươi không có quyền đó."
Nàng trừng mắt tức giận nói to: "Hiểu?"
Văn Hoàng giật mình run rẩy trả lời theo bản năng: "Hiểu."
Nói xong hắn giật mạnh người chết ngay tức khắc.
Có lẽ trong thâm tâm hắn vừa kính phục Ngọc Nhi, cũng vừa sợ hãi. Lúc nãy dám phản kháng như vậy chỉ là vùng vẫy cuối cùng.
Ngọc Nhi tiến đến, nhặt thanh kiếm Ngọc Kỳ, cho lại vào vỏ kiếm rồi bỏ đi.