Huyền Ảo Tôi Là Tiểu Tiên Nữ? - Mèo A Mao Huỳnh Mai

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 18 Tháng sáu 2024.

  1. Tôi Là Tiểu Tiên Nữ?

    [​IMG]

    Tác giả: Mèo A Mao Huỳnh Mai

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, huyền huyễn, tu tiên


    Giới thiệu:

    Sau khi hệ thống làm giàu nâng cấp, nó không còn đơn thuần là hệ thống làm giàu nữa, mà là Hệ Thống Tu Luyện Làm Giàu. Chính vì thế, Tiền Tiền phải tu luyện mới có thể có tiền được. Mà lần này..

    - Nhiệm vụ lần này, nếu ký chủ mà chết thì sẽ chết luôn đấy, hệ thống không rút đi được đâu, ký chủ không tu luyện nên thân nên hình cũng sẽ bị ngủm củ tỏi, hệ thống cũng không giúp được, hệ thống chỉ có thể hỗ trợ ký chủ tu luyện thôi. Mặc khác ký chủ tự lo, hãy bảo trọng nhé.

    Tiền Tiền: "..."

    [Thảo luận - Góp ý] - Truyện của Mèo A Mao
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1: Ký chủ tự lo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là Kim Tiền, tên thường gọi là Tiền Tiền. Tôi chỉ là một người bình thường mê đọc sách, tiện thể dịch sách thuê kiếm chút tiền đóng tiền điện, trong một lần ngẫu hứng tự sáng tác một bộ truyện, ấy thế mà laptop phát nổ rồi bản thân xuyên vào nhân vật nữ phụ trong truyện mình vừa viết.

    Nhưng thế quái nào, lại bị một cái hệ thống tên là làm giàu khế ước, rồi bắt tôi đi làm giàu cho nguyên chủ. Nhưng được cái, hệ thống cho rất nhiều vật phẩm hay ho để hỗ trợ.

    Sau đó tôi bắt đầu xuyên qua mấy thế giới khác nhau, đều giúp nguyên chủ làm giàu.

    Thực tế thì mặc dù tôi mê tiền đấy, nhưng với tôi mà nói tiền đủ xài là được rồi. Nhưng mà, mấy cái vật phẩm của hệ thống làm tôi mê quá, cho nên là ráng cày đạt được mức quy định để mở khóa lấy vật phẩm. Nó chẳng những giúp tôi dễ dàng làm giàu mà còn giúp tôi học được rất nhiều nghề.

    Nhưng mà điều làm tôi tức chết là lúc vật phẩm mức 6 của cấp 5 là "nâng cấp không gian trữ vật thành không gian sống" chỉ còn thiếu một ngàn đồng nữa thôi thì đã đạt được rồi thì đột nhiên tôi bị xe tông chết.

    Mịa nó, tức muốn hộc máu.

    Mà điều còn muốn hộc máu hơn nữa là, tôi tưởng sau khi hệ thống nâng cấp, tôi đến thế giới mới dùng "trái tim sinh mệnh" để giữ lại được các vật phẩm, tôi sẽ bắt đầu cày lại để nâng cấp cái không gian, mức 6 sẽ là mức 1 ở thế giới mới.

    Nhưng nào ngờ, hệ thống sau khi nâng cấp xong lại nói:

    - Hệ thống đã nâng cấp thành "hệ thống tu luyện làm giàu", nhiệm vụ của ký chủ sẽ không kiếm tiền làm giàu nữa mà là tu luyện làm giàu.

    Có nghĩa là chỉ cần tôi tu luyện dù là cái gì, miễn tăng lên một cảnh giới nhất định thì hệ thống sẽ cho tôi số tiền tương ứng. Tôi không cần phải cày ngày cày đêm kiếm tiền để mở khóa từng mức nữa, mà chỉ việc tu luyện là sẽ có tiền.

    Cái này thì không nói đi, nhưng khi tôi hỏi:

    - Vậy vật phẩm mức 6 chỉ còn một ngàn đồng của tôi ở thế giới trước có tính không, tôi sẽ tu luyện tới mức nào mới có?

    Thế nhưng hệ thống lại nói:

    - Không tính, ở nhiệm vụ sắp tới, ký chủ cũng không cần phải cực nhọc mở khóa mức nữa, bởi vì đâu có vật phẩm đâu mà mở.

    Tôi: "..."

    Khỏi hỏi cũng biết vật phẩm mức 6 đó bỏ luôn rồi.

    - Vậy thì thật không công bằng, tôi chỉ còn một ngàn nữa thôi, một ngàn nữa thôi đấy, ít ra phải cho tôi cái không gian trồng trọt được chứ. Không gian chỉ có chứa đồ mà rộng cỡ hai sân banh thế giới như vậy thì chứa cái gì cho hết?

    Thế nhưng, hệ thống lần này lại không thèm trả lời mà chỉ nói:

    - Ký chủ tự lo đi.

    Nghe nó nói mà tôi sững sờ, đang định mở miệng phản bác là tại sao hệ thống mà lại bắt tôi tự lo, tôi làm sao tạo vật phẩm ra được, nhưng chưa mở miệng thì đã nghe nó nói:

    - Nhiệm vụ lần này, nếu ký chủ mà chết thì sẽ chết luôn đấy, hệ thống không rút đi được đâu, ký chủ không tu luyện nên thân nên hình cũng sẽ bị ngủm củ tỏi, hệ thống cũng không giúp được, hệ thống chỉ có thể hỗ trợ ký chủ tu luyện thôi. Mặc khác ký chủ tự lo, hãy bảo trọng nhé.

    Nó vừa dứt lời thì đã bắt đầu đếm ngược:

    - Ba, hai, một.. Đi!

    Con mịa nó! Đây là hệ thống xấc láo gì vậy? Bà đây không muốn đi..

    Nhưng tiếc là tôi vẫn cứ rơi vào khoảng không tối sầm.

    * * *

    Lúc tôi mơ màng tỉnh lại thì nghe xung quanh có rất nhiều tiếng ồn ào, có tiếng chửi rủa, có tiếng la hét, cũng có tiếng cười vang.

    Tôi chỉ cảm thấy cả người đau đớn, cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra, muốn nhìn xem là tình huống gì.

    Chỉ thấy có một người đứng che trước mặt tôi, xung quanh có hơn chục người nam có, nữ có, tất cả đều có vẻ là học sinh, đang nhìn chằm chằm về phía này, còn thì thầm với nhau, ánh mắt thì như thể họ đang xem kịch vui.

    Còn người đứng che trước mặt tôi lại giống như đang bảo vệ, cho dù trước mặt có bao nhiêu người, cô ấy cũng chưa từng rời đi nửa bước.

    - Kim Tiền, trước đây không phải mày rất lợi hại sao? Hiện tại sao vậy? Núp sau lưng người khác có ích lợi gì, có giỏi thì đứng lên đi nào.

    Người vừa mở miệng là một cô gái có ngoại hình khá xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại đầy dữ tợn, dường như cũng là một học sinh. Mà bên cạnh cô ta còn có bốn tên lưu manh đầu nhuộm đủ màu, trông cũng rất hung hăng.

    Bây giờ, tôi mới để ý thấy nơi này hình như là một nhà kho bị bỏ hoang cũ nát. Chẳng lẽ đây là đang diễn ra cảnh bắt nạt hay sao?

    Tôi đang tự hỏi thì lại thấy con nhỏ hung dữ vừa mở miệng đó vốn đang nhìn chầm chầm vào tôi, lại chuyển mắt sang người đang đứng trước mặt tôi:

    - Thúy Ngọc, nếu không muốn bị đánh thì tốt hơn hết là mày cút khỏi đây đi. Đây là ân oán cá nhân giữa tao và con Tiền.

    - Trâm Anh, Tiền Tiền hôm nay bị bệnh, nếu mày còn nhân tính thì hãy hẹn hôm khác.

    Cô gái phía trước nhìn thoáng qua tôi một cái, nhưng vẫn không đủ tự tin nói:

    - Tiền Tiền chỉ là không cẩn thận đụng phải mày một cái, mày có cần làm dữ vậy không?

    - Mày là cái thá gì? Còn bảo tao hẹn ngày khác, mày tưởng rằng là uống trà sao?

    Con nhỏ Trâm Anh cười hung ác:

    - Hôm nay, tao phải cho nó biết thế nào là lễ độ, ngay cả tao cũng dám đụng, cút!

    Vừa dứt lời, Trâm Anh đã tiến lên, đưa tay tát mạnh Thúy Ngọc một cái.

    Ngay khi Thúy Ngọc muốn đánh trả, thì lại thấy bốn tên lưu manh đang nhìn chằm chằm vào mình một cách ác ý, Thúy Ngọc không dám ra tay, vì vậy chỉ có thể chịu đựng.

    Tuy nhiên, cơ thể Thúy Ngọc vẫn không di chuyển nửa bước.

    - Hừ, sao còn không tránh ra?

    Trâm Anh tức đỏ mặt, lại tát mạnh.

    Chát.

    Một tiếng thanh thúy vang lên, Thúy Ngọc bị tát ngã sang một bên. Nhưng chẳng mấy chốc, cô ấy đã đứng lên trở lại vị trí cũ.

    Mà ở xung quanh, các thiếu niên thiếu nữ nhìn thấy cảnh này đều không khỏi xì xào bàn tán.

    - Kim Tiền hôm nay làm sao vậy? Họ không phải đã hẹn tính sổ với nhau sao? Vừa tới tại sao lại nằm bẹp trên mặt đất thế kia?

    - Không biết nữa, nhìn xem, giống như sắp chết vậy.

    - Ha ha, tao nghĩ nhất định là nó đang sợ hãi, chỉ biết núp sau lưng người khác, thật đúng là đồ bỏ đi.

    - Đúng vậy, chỉ là một thứ bỏ đi, nhưng không biết làm thế nào mà Quân Nguyên lại thích một con nhỏ như vậy.

    - Chắc là tưởng Quân Nguyên sẽ xuất hiện như bạch mã hoàng tử trong truyện, ra tay bảo vệ cô ta đó mà. Ha ha ha..

    - Vẫn là Trâm Anh lợi hại nhất, sau này tôi sẽ công nhận cô ấy là chị Đại của tôi, chị Trâm Anh, sau này có việc gì cứ việc gọi tôi nhé!

    Ha ha ha..
     
  4. Chương 2: Bất ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xung quanh nhất thời vang lên vô số tiếng la ó và cười cợt, cứ như là sợ rằng thế giới không đủ loạn hay sao ấy.

    Mà con nhỏ Trâm Anh nghe thấy sự khen ngợi xung quanh, nó càng thêm đắc ý, hất cằm lên như một con ngỗng đực, mặc dù nó là giống cái:

    - Kim Tiền, mày giả chết đúng không? Hôm nay để tao xem mày có chết thật hay không!

    Theo sau tiếng nó quát lên là những tiếng cổ vũ:

    - Trâm Anh, xử nó đi!

    - Trâm Anh thật tuyệt vời, tát vào mặt nó đi!

    Trâm Anh càng thêm đắc ý, nở nụ cười hung ác, rồi vẫy tay ra hiệu cho hai thằng trong số bốn thằng lưu manh nhuộm cái đầu tựa như vừa mới bị trời đánh, đen không đen mà vàng không vàng, thấy thèm thịt nướng gì đâu, tiến lên kéo Thúy Ngọc ra xa. Bản thân nó thì đi về phía tôi. Lúc này tôi đang ngồi dựa vào góc tường, nó đến trước mặt tôi chỉ còn cách hai ba bước, lập tức giơ tay lên tát tới.

    Nếu như không có gì xảy ra, cái tát này giáng xuống, tôi nhất định sẽ bị đánh đến sưng mặt.

    Nhưng..

    Ngay khi cái đám "sửu nhi" này nghĩ tôi sắp bị đánh.

    Thì đột nhiên..

    Tôi giơ cánh tay lên, nắm chặt cổ tay con mắm Trâm Anh này.

    Trâm Anh, tên đẹp đấy, ngoại hình cũng đẹp nhưng lòng dạ thì không đẹp chút nào. Mặc dù tôi mới đến không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy ỷ đông hiếp yếu, mà còn có bốn tên lưu manh nữa thì thấy ngứa mắt rồi.

    - Á..

    Tôi chụp lấy cổ tay nó, bóp chặt.

    Con nhỏ Trâm Anh chỉ cảm thấy một lực rất lớn từ cánh tay truyền đến, cổ tay như bị kìm kẹp, nó đau đến kinh ngạc kêu lên một tiếng, sắc mặt lập tức tái mét.

    Dù hiện tại tôi không mang bao tay vạn năng nhưng với khả năng của bản thân, xử mấy đứa nhóc này vẫn dư dả, huống cho con nhỏ này trông cũng yếu ớt, tôi nghĩ, nếu không có bốn thằng lưu manh đi theo thì chắc nó cũng không dám "chảnh chó" như vậy đâu.

    Mà cảnh tượng này cũng khiến toàn bộ đám nhóc ở đây bị sốc.

    Bởi vì..

    Cánh tay của tôi giơ lên từ lúc nào chúng nó còn không thấy, huống chi là thấy tôi làm sao có thể bắt lấy cổ tay của con Trâm Anh này.

    Tốc độ của tôi rất là nhanh, ai nhìn thấy rõ xin bái làm sư phụ!

    Mà xem vẻ mặt của chúng hình như cũng không nghĩ tới, lúc này tôi lại có thể đánh trả, chính xác là lại dám đánh trả mới đúng.

    Lúc này..

    Dưới ánh mắt nhìn chầm chầm của chúng nó, tôi từ từ ngẩng đầu lên.

    Hiện tại tôi cũng không biết khuôn mặt của nguyên chủ trông như thế nào, nên khó quá bỏ qua vậy, chờ trở về xem gương rồi miêu tả sau.

    Tôi nắm lấy cổ tay của con Trâm Anh từ từ đứng dậy, mà khi tôi đứng dậy, con Trâm Anh cũng từ từ ngồi xổm xuống vì lực đạo tôi bóp vào cổ tay của nó ngày càng tăng, nó đau đến chảy nước mắt.

    Một người đứng, một người ngồi xuống, hai người tạo thành một sự tương phản rõ rệt!

    Chung quanh, cả đám "sửu nhi" này đều giật mình không thể tin được, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt, mắt mở to còn miệng há ra hình chữ o có thể nuốt trọn quả trứng ngỗng. Ha ha.. nói quá một tí thôi.

    Tôi cố tỏ ra lạnh lùng và mạnh mẽ nhất có thể, làm cho cả người tỏa ra khí thế bức người khiến người ta phải sợ hãi.

    Thật tình mà nói, tôi cũng không biết mình hiện tại như thế nào, nhưng thấy có mấy đứa con gái đều bắt đầu sợ hãi muốn trốn sau đám con trai, mà đám con trai thì có đứa sợ hãi có đứa kinh ngạc, cũng có đứa sùng bái. Ngay cả cô gái tên Thuý Ngọc vừa rồi, có lẽ là bạn thân của nguyên chủ, cũng rất ngạc nhiên.

    Nhưng mà lúc này tôi cũng không rãnh quan tâm đến cảm xúc của họ, trong đầu chợt vang lên một tiếng "ting" sau đó là câu nói máy móc của hệ thống:

    - Hệ thống bắt đầu sao chép ký ức trong vòng mười giây. Mười, chín, tám..

    Nó lúc nào cũng chạy như đi đầu thai vậy đó, tôi cũng quen rồi.

    Khi nó đang đếm thì trong đầu tôi cũng đau một chút, có một loạt hình ảnh xuất hiện trong đầu rất nhanh. Tuy chỉ ngắn ngủi có mười giây nhưng toàn bộ ký ức 18 năm qua của nguyên chủ, đều đã được sao chép hết rồi.

    Sau khi ký ức sao chép xong, tôi dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn cái con nhỏ đang bị tôi nắm chặt cổ tay là Trâm Anh này.

    - Kim Tiền, con khốn này, mày buông tao ra, mày muốn chết sao?

    Lúc này, chắc là con Trâm Anh đã đau quá nên phải kêu lên, trên trán nó mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng.

    Mà đúng là rất đau đấy!

    Tôi ra tay thật sự rất mạnh, có thể cảm nhận được xương trong cổ tay của nó sắp nát, tôi mà thêm chút lực nữa là nát thật đấy. Điều này cũng làm tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ thân thể này lại có nội lực. Nhưng mà theo ký ức thì nguyên chủ hoàn toàn không có học võ hay luyện nội công gì đó. Vậy thì sức mạnh này ở đâu ra nhỉ?

    - Đó là chân khí, không phải nội lực nhé ký chủ!

    Lúc này hệ thống chợt lên tiếng giải đáp thắc mắc của tôi.

    Tôi đột nhiên thông minh đột xuất, liền hiểu ra, lần này tôi tu luyện mà nhỉ, phải có chân khí mới tu luyện được chứ. Có thể là do cơ thể này có khả năng tu luyện, nhưng xưa nay nguyên chủ không phát hiện ra mà thôi.

    - Con nhóc, mày tốt nhất mau buông cô ấy ra.

    Chợt, có một thằng lưu manh tóc nhuộm xanh đọt chuối đi tới, gấu gấu cọp cọp.. à chính xác là.. hùng hùng hổ hổ, vẻ mặt dữ tợn, đưa tay hướng về phía đầu tôi, chắc là muốn túm tóc đây mà.

    Nhưng muốn túm đầu tôi đâu dễ vậy chứ.

    Thế là, ngay khi thằng đầu đọt chuối này sắp sửa chạm vào đầu tôi, chỉ còn cách một bàn tay nữa thôi thì..

    Phịch..

    Thân hình nó đột nhiên nhấc lên khỏi mặt đất, lộn ngược bay ra hơn hai mét, nện xuống đất lăn hai vòng, trên ngực nó đã có thêm một dấu chân.

    Mà dấu chân đó chính là đế giày của tôi!
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng sáu 2024
  5. Chương 3: Sững sờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hít..

    Chỉ nghe xung quanh vang lên tiếng hút không khí, hiển nhiên màn vừa rồi đã khiến đám thiếu niên thiếu nữ lại tròn mắt tập hai.

    Sau vài giây im lặng, không khí chợt bùng nổ.

    - Á đù!

    - Con Kim Tiền lợi hại như vậy từ bao giờ?

    - Nó điên rồi sao, ngay cả đại ca Toàn trùm khu này cũng dám đánh?

    Mười mấy thiếu niên xung quanh hoàn toàn ngây người.

    Ngay cả Thúy Ngọc cũng có chút sững sờ, chắc cô ấy nghỉ hôm nay cô bạn thân Kim Tiền này sao lại lớn gan thế nhỉ?

    Chẳng lẽ vừa rồi bị bệnh có ai nhập hả?

    Ngoài ra, chân tôi đá lúc nào vậy? Rồi đá ra sao?

    Tôi cũng mặc kệ đám người chung quanh, lập tức ném con Trâm Anh này sang một phía. Nó đau đớn ôm cổ tay của mình trừng mắt nhìn tôi, hiển nhiên là chỗ đó đã bị bầm tím.

    Tôi ngay lập tức bước đến bên cạnh Thúy Ngọc, mạnh mẽ đẩy hai tên lưu manh đang giữ Thúy Ngọc ra, hai tên này hoàn toàn không thể chống cự được, bị đẩy đến đụng vào tường.

    Ái chà, có chân khí cũng thật lợi hại, tiếc là xưa nay nguyên chủ không biết nó tồn tại để phát huy, để bị ức hiếp như vậy.

    Tôi thậm chí không thèm nhìn chúng, đi đến trước mặt Thúy Ngọc, quan tâm hỏi:

    - Không sao chứ?

    Thúy Ngọc sững sờ, có lẽ cô ấy không biết làm thế nào mà tôi lại trở nên to gan và mạnh mẽ như vậy, dám ra tay với Trâm Anh và bốn thằng lưu manh.

    Trên mặt cô ấy đều là vẻ ngơ ngác, bị tôi vỗ hai cái mới hoàn hồn lại, lắc đầu nói:

    - Không sao, không sao..

    - Mày tưởng rằng mày ngon lắm sao?

    Đúng lúc này, một giọng nói the thé vang lên, con Trâm Anh ôm cổ tay được một thằng lưu manh dìu từ từ đứng dậy, dùng mắt ra hiệu cho ba thằng lưu manh còn lại đi về phía tôi.

    - Xong rồi!

    Sắc mặt Thúy Ngọc biến đổi, nhỏ giọng lo lắng nói:

    - Tiền Tiền, lát nữa mình sẽ la lên cho họ phân tâm, chúng ta tìm một cơ hội chạy nhé!

    Tôi mỉm cười với Thuý Ngọc:

    - Không sao, chỉ là mấy đứa tép riu mà thôi.

    Với chút bản lĩnh do bàn tay vạn năng "dạy" cho tôi, cùng với chân khí trong người, tôi tự tin dư dả giải quyết đám này.

    - Tép riu? Hôm nay tao sẽ cho mày xem ai mới là tép riu!

    Trâm Anh ôm cổ tay đau đớn nở nụ cười, xem ra vừa rồi tôi ra tay có hơi nhẹ nhỉ, biết vậy bóp nát xương nó cho rồi. Nó đang nghĩ ba thằng lưu manh này cùng xông lên có thể làm gì được tôi sao?

    Đúng là tự tìm cái chết!

    Tôi lạnh lùng nhìn chúng, ngay khi ba tên lưu manh đó đến gần, trực tiếp đá bay một tên tiến lên trước ra ngoài.

    Rầm..

    Tên lưu manh đó bị tôi đá văng xa đập vào tường, đau đớn kêu to.

    Tất cả mọi người giật mình, ánh mắt nhìn vào tôi cũng tràn đầy khiếp sợ.

    Hai tên lưu manh còn lại cũng dừng lại bước chân. Vừa rồi chúng nó không phòng bị, bị tôi đá đã đành, ấy thế mà lần này lại..

    Nhưng con Trâm Anh lại vô cùng tức giận, nó giận dữ hô lên với hai tên đang bị đứng hình vì bất ngờ đó, thậm chí cả tên đang dìu nó:

    - Còn đứng đó làm gì, cùng xông lên đánh gãy chân nó mau lên!

    Ba tên lưu manh kia vừa nghe, lập tức muốn ra tay.

    - Dừng lại!

    Tuy nhiên, vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp.

    Ngay lập tức, một bóng người cao gầy, tuấn tú xuất hiện trong mắt mọi người.

    Theo bóng người bước vào, khuôn mặt anh ấy dần hiện rõ ra.

    Đó là một khuôn mặt rất tinh xảo, ngũ quan cực kỳ tuấn tú, tuy rằng nhìn qua có chút trẻ tuổi nhưng lại tràn đầy anh dũng, nhìn lâu sẽ có cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân.

    Đôi đồng tử của anh ấy sáng ngời chói lóa.

    Đây là một đôi mắt tinh anh, tràn đầy năng lượng, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trong đáy mắt của anh ấy ẩn chứa sự thăng trầm sâu sắc, giống như đã trải qua thăng trầm của cuộc đời, nhưng đồng thời cũng có chút lạnh lùng, ngạo nghễ, khiến người ta sợ hãi.

    Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn vào anh ấy, không khí cũng trở nên im lặng.

    Nhưng có thể thấy rõ trong mắt các cô gái đều có ánh sao, đều bị mê hoặc cả rồi, ngay cả hai gò má cũng ửng hồng.

    Sự xuất hiện của anh ấy thu hút sự chú ý của mọi người.

    - Quân Nguyên?

    - Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?

    - Ai đã nói cho anh ấy biết chuyện xảy ra ở đây vậy?

    - Anh ấy nhất định là tới để bảo vệ con Kim Tiền, không biết vì sao anh ấy lại quan tâm đến con nhỏ rác rưởi này như thế?

    Xung quanh bắt đầu nhỏ giọng nghị luận xôn xao.

    Quân Nguyên, người bạn từ thời thơ ấu của nguyên chủ. Cũng là học sinh xuất sắc nhất nhì của trường Trung học phổ thông C.

    Lúc còn nhỏ, nhà hai người ở kế bên nên chơi rất thân với nhau. Sau đó, nhà Quân Nguyên chuyển đi nơi khác. Mãi đến sau này, khi nguyên chủ chuyển đến thành phố này sống, hai người học chung trường, tình cờ gặp lại nhau.

    Kể từ đó, nguyên chủ đã yêu thầm Quân Nguyên, mà Quân Nguyên cũng rất tốt với nguyên chủ, có yêu hay không thì tôi không biết. Nhưng mà cũng do nguyên chủ và Quân Nguyên quá thân thiết, mới khiến Trâm Anh khó chịu, nên con ả đã thông đồng với đám lưu manh, lấy cớ nguyên chủ đụng phải nó, kéo nhau đến đây dạy cho nguyên chủ một bài học.

    Dù nguyên chủ biết dụng ý của con ả Trâm Anh đấy, nhưng thực sự không thể làm gì được, cho dù nguyên chủ không đi đến đây thì cũng sẽ bị chúng đón đường thôi.

    Mà ngặt nỗi hôm nay nguyên chủ còn bị bệnh nữa chứ. Vừa đến đây, bị con Trâm Anh tát một cái đã bất tỉnh nhân sự, vừa ngất thì tôi đến.
     
  6. Chương 4: Ra tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quân Nguyên từ cửa đi vào, không để ý đến sự ngăn cản của những người xung quanh, đi đến chỗ tôi, dịu dàng quan tâm hỏi:

    - Tiền Tiền, không sao chứ?

    Tôi lắc đầu:

    - Không sao!

    Ánh mắt anh ấy dịu dàng nhìn tôi, loại dịu dàng đó không hề che giấu, đôi mắt đó khiến ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân, nếu là nguyên chủ, chắc có lẽ đã ngây người ra, khuôn mặt đỏ lên rồi.

    Tuy nhiên, lúc này lại là tôi nên là nó cũng bình thường mà thôi.

    Quân Nguyên nhìn vào Trâm Anh lạnh lùng nói:

    - Trâm Anh, cô đang làm gì vậy? Có tin tôi sẽ nói chuyện này cho hiệu trưởng biết không?

    - Quân Nguyên.

    Sắc mặt của con ả Trâm Anh rất khó coi, ôm cổ tay nói:

    - Em làm như vậy cũng là vì anh, con nhỏ rác rưởi này không xứng với anh, chỉ có em mới xứng với anh.

    - Cô tốt nhất bảo những người này đi đi, nếu không sau này tôi cũng sẽ không nói chuyện với cô một câu.

    Quân Nguyên lạnh lùng nói với Trâm Anh.

    Mà có vẻ như con Trâm Anh này thật lòng thích Quân Nguyên, cho nên khi nghe Quân Nguyên nói như vậy, mặt con ả liền đổi sắc, có vẻ thật sự sợ hãi.

    - Quân Nguyên, đừng, được rồi, em sẽ nghe lời anh.

    Sắc mặt Trâm Anh đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn Quân Nguyên không hề che giấu, nhưng Quân Nguyên lại phớt lờ cô ta, thậm chí không thèm liếc mắt một cái.

    Trâm Anh quay sang tên lưu manh vừa rồi đã dìu nó bên cạnh:

    - Anh Toàn, chúng ta đi thôi!

    - Tại sao?

    Trâm Anh vừa dứt lời, tên lưu manh tên Toàn đó chợt lên tiếng, trong giọng điệu còn pha chút tức giận.

    - Anh Toàn, anh làm sao vậy? - Trâm Anh tức giận hỏi.

    Nhưng tên lưu manh đó một mực nhìn chầm chầm vào Quân Nguyên, trong có vẻ rất tức giận.

    Ố là la, trong đầu tôi lập tức xuất hiện một kịch bản máu chó. Tên lưu manh này thích Trâm Anh, còn Trâm Anh thì thích Quân Nguyên, nhưng Quân Nguyên lại thích nguyên chủ mà bây giờ là tôi. Trâm Anh vì ganh ghét tôi nên muốn hẹn tôi đến đây muốn tên lưu manh này xử đẹp tôi, tên này vì một nụ cười của mỹ nhân, không tiếc bất cứ điều gì. Dè đâu mỹ nhân trong lòng có người khác, vì người đó mà bảo gã đi, nên gã tức giận, quy mội tội lỗi cho Quân Nguyên, hiện tại đang muốn kiếm chuyện.

    Quả nhiên, tên Toàn lập tức chỉ ngón tay vào Quân Nguyên:

    - Mày dám đấu với tao không?

    Mấy thiếu niên thiếu nữ xung quanh đều giật mình, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, có mấy đứa nhát gan đã từ từ chui ra cửa trốn đi, không dám ở lại nữa.

    Thế nhưng, Quân Nguyên chỉ thờ ơ nhìn gã, nắm lấy tay tôi xoay người hướng ra phía cửa:

    - Chúng ta đi thôi!

    Điều này lại làm cho tên Toàn tức giận hơn, mà lúc tức giận thì người ta thường không khống chế được hành động của mình.

    - Khốn kiếp..

    Ngay lúc Quân Nguyên vừa xoay người, gã đã hét lên một tiếng rồi xông lên tấn công Quân Nguyên.

    - Chết đi..

    Tên Toàn tức giận xông lên.

    Trong tay gã, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con dao găm, đâm thẳng hướng tới chỗ bụng của Quân Nguyên.

    Cùng lúc đó, ba tên lưu manh còn lại cũng rút dao găm ra!

    Cảnh tượng này khiến đám thiếu niên thiếu nữ xung quanh sắc mặt biến đổi, nữ sinh kêu "á" lên, nhắm mắt lại, nam sinh cũng sợ hãi quay đầu đi, không dám nhìn.

    Dù họ là thiếu niên hư hỏng, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

    Khuôn mặt của Thúy Ngọc bên cạnh tái mét, kể cả con Trâm Anh, đồng thời vô thức hét lên:

    - Coi chừng..

    Tôi nhìn thấy cả Quân Nguyên cũng giật mình, hiển nhiên là không ngờ mấy tên này lại có cả dao găm.

    Tôi cũng mặc kệ Quân Nguyên liệu có tránh được hay không, lập tức lắc mình đứng che trước Quân Nguyên, đưa tay ra, chụp lại cổ tay của gã, ngay khi con dao sắp chạm vào lớp vải.. thì..

    Rắc..

    Ầm..

    Đùng..

    Rầm..

    - Á..

    Trong khu nhà xưởng đổ nát vang lên những âm thanh khác nhau, nào là tiếng gãy xương, nào là tiếng vật nặng rơi xuống đất, nào là tiếng ném đồ vật, cuối cùng là tiếng la hét chói tai.

    Nhìn lại thì thấy cả bốn tên lưu manh đều ngã xuống đất, ôm chặt các bộ phận khác nhau trên người kêu thảm thiết.

    Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sững sờ, ở một bên, Trâm Anh cũng đang run rẩy và đổ mồ hôi đầm đìa.

    Một đánh bốn, mà bốn người kia còn là đàn ông, lại có dao.

    Ấy thế mà tôi vẫn có thể đánh bại hoàn toàn.

    Nhưng thật ra thì bốn tên này cũng chẳng đủ để tôi luyện bản lĩnh nữa.

    Chỉ là tôi có thể thấy rõ con Trâm Anh đang sợ hãi, thực sự sợ hãi, toàn thân đều run rẩy.

    Nhưng mà, tôi cũng chỉ nhìn thoáng qua nó một cái rồi thôi.

    - Má ơi!

    Chợt, bên cạnh vang lên một tiếng kêu sợ hãi, Thúy Ngọc đang trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt khiếp sợ, trong lúc nhất thời cũng không nói nên lời.

    Tiếng kêu của cô ấy cũng làm cho đám thiếu niên thiếu nữ xung quanh hoàn hồn lại, bọn họ chậm rãi mở mắt ra nhìn, thấy bốn tên lưu manh nằm la liệt trên mặt đất, cũng khiếp sợ như vậy.

    - Chúng ta đi thôi!

    Tôi khẽ cười, sau đó dẫn đầu đi trước.
     
  7. Chương 5: Về nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tiền Tiền, bạn lợi hại quá, che giấu sâu thật đấy, chúng ta quen nhau đã gần ba năm rồi, mà giờ mình mới biết, trời ạ..

    Dọc đường, Thúy Ngọc thở ngắn than dài, vừa sùng bái cũng vừa trách móc, một mình tôi mà có thể đánh bốn thằng lưu manh, gần như có thể so sánh với những anh chàng chuyên về võ thuật trong trường.

    Tôi mới lên tiếng cảm ơn Thúy Ngọc, vừa rồi dưới tình huống như vậy mà vẫn đứng ra che chở tôi.

    Thúy Ngọc cười nói:

    - Đừng nói như vậy, chúng ta là chị em tốt mà.

    Vừa nói xong, điện thoại của Thúy Ngọc đột nhiên reo lên, sau nghe máy xong, cô ấy nói với tôi:

    - Cũng trễ rồi, mình phải về nhà đây, còn bốn ngày nữa là thi đại học rồi, mình phải trở về ôn bài, hai người..

    Thúy Ngọc chợt nhìn vào tôi với Quân Nguyên, bèn nháy mắt trêu chọc, rồi nói:

    - Hai người cứ từ từ chơi đi nhé, lát nữa về cũng không sao.

    Nói rồi, cô ấy đi ra đường đón một chiếc taxi về nhà.

    - Tiền Tiền, chúng ta đi dạo một chút nhé?

    Quân Nguyên bên cạnh chợt nở nụ cười, nói với tôi.

    Thế nhưng, tôi lại lắc đầu:

    - Không được, cũng muộn rồi, em phải về ôn bài.

    Quân Nguyên tuy bằng tuổi nhưng khi còn nhỏ, hai người chơi đánh nhau, ai thua thì làm em, thành ra nguyên chủ vẫn luôn gọi anh ấy là anh.

    Quân Nguyên tuy tốt thật đấy, nhưng tôi đến đây chỉ để tu luyện, không phải để yêu nhau, cho nên cũng không muốn đi quá xa. Với lại.. Người thu hút nhiều hoa đào như anh ấy, tôi thà làm bạn bình thường còn hơn.

    Cho nên thật sự mà nói lúc này tôi cũng không muốn đi dạo với anh ấy.

    Mà có lẽ là do còn bốn ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, cho nên Quân Nguyên cũng không năn nỉ gì, có điều trong mắt cũng có chút mất mát.

    Chỉ là ngay lập tức đã tươi cười:

    - Được, để anh đưa em về nhà.

    Tôi vốn từ chối nhưng lần này Quân Nguyên chẳng hiểu sao lại dai như đĩa, cho nên tôi cũng mặc kệ, để anh ấy đưa tôi về nhà.

    Trên đường đi, Quân Nguyên chợt hỏi:

    - Tiền Tiền, bốn ngày nữa sẽ tới kỳ thi đại học, em đã chọn thi vào trường nào chưa?

    Tôi hơi sững sờ một chút, lục trong đầu xem nguyên chủ muốn thi vào trường nào. Trong đầu liền xuất hiện một cái tên, tôi bèn trả lời:

    - Đại học C, còn anh?

    Tôi đương nhiên cũng sẽ lịch sự hỏi lại rồi.

    - Anh? Đương nhiên cũng là Đại học C.

    Quân Nguyên mỉm cười trả lời.

    Đại học C là trường đại học tốt nhất ở thành phố C này, cũng khá nổi tiếng, nằm trong tốp mười trường đại học tốt nhất trên đất nước, tài nguyên giáo dục cũng hơn một số trường đại học quý tộc tư nhân, bất kể là thương nhân giàu có hay quan chức cấp cao, vân vân.. Tất cả họ đều muốn con của mình vào Đại học C.

    Mà Đại học C cũng chỉ có hai loại sinh viên, một là những người có gia thế vững chắc, hai là những người tốt nghiệp phổ thông loại xuất sắc.

    Mỗi năm, mỗi trường trung học phổ thông cũng chỉ có năm suất vào Đại học C.

    Đương nhiên, với tôi mà nói, học trường nào cũng vậy, có điều nếu đây là nguyện vọng của nguyên chủ thì tôi sẽ thực hiện.

    Dù sao đó cũng là kỳ vọng của cha mẹ nguyên chủ mà.

    Chỉ là lúc này, hệ thống lại lên tiếng:

    - Ký chủ, Đại học C nhìn bề ngoài có vẻ như chỉ là một trường đại học bình thường, nhưng trên thực tế, nó là một nơi tuyệt vời để tu luyện, có rất nhiều tài nguyên tu luyện ở đó đấy. Thậm chí bây giờ cũng đã có những người đã luyệt ở đó!

    Tôi: "..."

    Vâng, thế giới này không đơn giản giống như những thế giới hiện đại trước tôi từng xuyên qua, đừng nhìn vẻ ngoài của nó mà làm, trình độ và sắc thái của nó những người bình thường cả đời cũng không thể chạm đến.

    Nếu nó chỉ là một thế giới bình thường thì hệ thống cũng đâu đưa tôi đến đây để tu luyện, đúng không?

    - Được rồi, hy vọng tất cả chúng ta đều có thể vào được Đại học C như ý muốn.

    Quân Nguyên tươi cười nói với tôi.

    Chẳng bao lâu đã đến nhà "tôi".

    Chỉ là một căn hộ trong một khu dân cư cũ rất bình thường.

    Thực tế thì đây cũng không phải nhà của tôi, mà là nhà của người dì. Nhà tôi ở nông thôn, đến thành phố C thì ở tạm nhà dì, dì tên là Thanh Nguyệt, năm nay đã bốn mươi tuổi, dượng lúc trẻ bị tai nạn chết, hiện tại dì ấy đang làm kế toán trong một công ty lớn, lương cơ bản có thể đủ sống qua ngày.

    Ngoài ra, dì ấy còn có một người con nữa nhưng đã nghỉ học lâu rồi, đang làm việc ở thành phố khác.

    Quân Nguyên đưa tôi đến dưới chung cư rồi đi trở về, tôi thì đi lên nhà.

    - Tiền Tiền, con về rồi đấy à, mau đi lấy bát đũa, chuẩn bị ăn cơm đi con.

    Tiếng của dì Thanh Nguyệt từ trong phòng bếp vang lên, trên bàn ăn cũng đã bày đầy thức ăn ngon.

    Tôi đáp "dạ" một tiếng, rồi đi lấy bát đũa dọn cơm.

    Cùng lúc đó, dì Thanh Nguyệt bưng một bát canh từ trong phòng bếp đi ra:

    - Tiền Tiền, mau ăn đi, còn bốn ngày nữa là đến kỳ thi đại học, ăn xong thì mau đi ôn bài nhé!

    - Dạ!

    Tôi đáp một tiếng, rồi bắt đầu cầm đũa lên ăn cơm.

    - Ăn nhiều vào đi con.

    Dì Thanh Nguyệt nhiệt tình gắp đồ ăn cho tôi, vừa ăn vừa nói:

    - Hôm qua mẹ con gọi điện thoại cho dì nói mọi chuyện trong nhà đều ổn, con yên tâm, cứ lo thi đại học, yên tâm ôn thi đi.

    - Dạ. - Tôi chỉ có thể gật đầu chứ biết nói gì bây giờ.
     
  8. Chương 6: Tầng thứ chín của cảnh giới thứ nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn cơm xong, tôi trở về phòng và đóng cửa lại.

    Nhưng mà tôi cũng không ôn bài, cũng không đọc sách, đối với tôi mà nói, kỳ thi đại học chỉ là một bữa ăn sáng, đơn giản khỏi nói ai cũng biết, tới lúc đó tôi sẽ đeo đôi tay vạn năng rồi.

    - Trong tu luyện ở nhân gian có chín cảnh giới, mỗi một cảnh giới đều có chín tầng, hiện tại ký chủ đang ở tầng thứ tư của cảnh giới thứ nhất, hóa thân.

    Lúc này, tiếng nói của "sư phụ" hệ thống vang lên. Tôi ngồi xếp bằng trên giường và lắng nghe.

    Cảnh giới thứ nhất là lột xác, có nghĩa là trút bỏ thân xác con người bình thường này.

    Trong cảnh giới thứ nhất này có chín tầng là: Tụ khí, tức là ngưng tụ khí lực; thông mạch, tức là đả thông kinh mạch; ngưng thần, tức là tập trung tư tưởng suy nghĩ; hóa thân, tức là thân thể biến hóa; khai nhãn, tức là mở mắt tâm; khai môn, tức là mở ra cánh cửa diệu kỳ; khai thần, tức là mở ra thần thức; bách biến, tức là biến chuyển trăm lần; quy nhất, tức là gộp tất cả lại làm một.

    Mấy cái này thì cũng khá giống trong mấy bộ truyện tiên hiệp mà tôi thường đọc, nên tôi cũng không khó hiểu về ý nghĩa của nó. Chỉ có tu luyện thực tế ra sao thì tôi không biết thôi.

    Cho nên là bây giờ hệ thống đang chỉ tôi tu luyện đây này.

    Cơ mà cái tên cảnh giới thứ nhất này.. "lột xác".. nghe vẫn cứ sao sao.

    Mà thôi, chỉ là tên gọi thôi mà, bình thường có ai bảo "mày đang ở cảnh giới lột xác đâu", chỉ có bảo "mày đang ở cảnh giới thứ nhất mà thôi".

    Theo như hệ thống nói hiện tại cơ thể này đã đạt tới tầng thứ năm của cảnh giới thứ nhất, nhưng từ nhỏ cũng không có trải qua tu luyện gì, xem ra thiên phú của thân thể này rất tuyệt vời. Hệ thống đã cho tôi cái thân thể như vậy rồi, mà tôi tu luyện không nên thân nên hình thì chẳng phải là nhục lắm sao.

    - Đúng vậy, cho nên ký chủ hãy chăm chỉ một chút, đêm nay hãy đột phá đến tầng thứ chín đi.

    Tôi: "..."

    Có thể rút lại suy nghĩ không?

    Nói vậy chứ, tôi cũng ngoan ngoãn ngồi xếp bằng theo hướng dẫn của hệ thống mà tu luyện.

    Nhắm mắt, tập trung tinh thần cảm nhận chân khí xung quanh.

    Mà nói thật là nó khá kỳ lạ, lúc tôi nhắm mắt tập trung tinh thần, trong đầu chỉ liên tục nghĩ đến hai chữ "chân khí", thì đột nhiên, dù tôi đang nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy từng đốm màu trắng xung quanh mình, rất nhiều, chúng cứ như đang bay lại đây rồi chui vào người tôi vậy.

    - Đúng vậy, đó là chân khí đấy, ký chủ hãy hít vào thật sâu, sau đó thở ra từ từ, chân khí sẽ theo đó vào cơ thể ký chủ.

    Lần này tôi rất ngoan, vẫn luôn làm theo lời của hệ thống.

    Qua nửa đêm, trên người tôi xuất hiện một quần sáng trắng, đây chính là chân khí, tất cả chân khí mỏng manh trong không khí chung quanh đều hội tụ ở đây. Một lúc sau, chân khí tràn vào tứ chi, xương cốt của tôi, gột rửa từng tấc thịt trên cơ thể.

    Lúc hệ thống trong đầu vang lên một tiếng:

    Ting..

    Tôi mới mở mắt ra, đã là bảy giờ sáng.

    - Lột xác tầng thứ chín, chúc mừng ký chủ đã có 50 triệu trong tài khoản ngân hàng vạn năng.

    Tôi: "..."

    Theo như mấy bộ truyện tu tiên mà tôi đọc, mặc dù liên hệ với mấy cái tên cảnh giới, tầng gì đó này nó không giống cho lắm, nhưng nói chung là tu tiên đều có 9 cảnh giới thì mỗi cảnh giới là có 9 tầng, thấy cũng giống như vậy, toàn là chín chín thôi, xin phép không đề cập đến mấy tên gọi của nó, bởi vì bản thân tôi cũng không hiểu là cái gì, "sư phụ" hệ thống chỉ sao thì làm vậy thôi.

    Nhưng mà thường thấy mấy nhân vật tu luyện trong đó, mỗi lần vượt qua một tầng đều khó như lên trời. Ngoài nhân vật chính được bàn tay vàng của tác giả ra thì những người bình thường cho dù từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, dù có nhanh hơn, cũng cần thời gian rất dài để đạt đến đỉnh cao.

    Nhưng với tôi, chỉ cần một đêm đã đến tầng thứ chín của cảnh giới đầu tiên. Đây có hơi lố không? Hay là do tu tiên vốn dĩ cũng dễ như vậy?

    - Tu tiên đúng là khó như ký chủ đã nghĩ đấy. Một người bình thường cho dù tu luyện từ nhỏ thì để đạt được cảnh giới như hiện giờ của ký chủ cũng phải mất ít nhất là hai mươi năm.

    Nghe hệ thống nói vậy, tôi vô cùng ngạc nhiên, cũng có chút thắc mắc:

    - Vậy tại sao tôi có thể nhanh như vậy?

    Hệ thống đáp:

    - Chuyện này sau này ký chủ tu luyện đến cảnh giới nhất định tự động sẽ biết thôi. Việc trước mắt ký chủ hãy đi củng cố tu vi đã.

    À, tu luyện không phải chỉ đơn giản là hấp thụ chân khí là xong, mà còn phải đi củng cố nữa. Giống như học võ thì phải thi đấu để lấy kinh nghiệm chiến đấu vậy.

    Sau khi ra khỏi phòng và tắm rửa sạch sẽ, tôi cũng không làm phiền dì Thanh Nguyệt, tự mình xuống lầu, theo chỉ dẫn của hệ thống, chạy đến một khu rừng trên một ngọn đồi nhỏ ở vùng ngoại ô và bắt đầu rèn luyện.

    Rèn luyện thế nào ấy à?

    Đơn giản là dùng bàn tay xinh đẹp nhỏ nhắn của tôi đánh vào đá, hoặc cây cổ thụ nào đó.

    Bởi thế cho nên là sau khi tôi ra khỏi khu rừng trên đồi nhỏ đó, phía sau lưng đã có mây tảng đá đã bị nghiền nát hoàn toàn, biến thành một đống đá vụn, trên thân cây có thêm mấy cái lỗ thủng xuyên thấu.

    Đây là thực lực của tầng thứ chín cảnh giới thứ nhất, với thực lực tương đương khoảng năm tấn này, đá và thép thông thường trong mắt tôi chỉ giống như bụi bẩn mà thôi.

    Lúc mới nghe hệ thống nói tôi cũng không tin đâu, nhưng sau khi thực hành thử đấm nhẹ vào thân cây cổ thụ, mới thấy nắm tay tôi xuyên qua thân cây một cách nhẹ nhàng, tôi mới biết nó mạnh cỡ nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2024
  9. Chương 7: Đi dự tiệc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi về nhà tắm rửa xong, liền vội vã đến trường, đối với học sinh trường trung học C mà nói, bốn ngày ôn thi là bốn ngày căng thẳng nhất, nhưng đối với tôi mà nói, cũng chỉ là bốn ngày bình thường mà thôi.

    Đến ngày thứ năm, kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng cũng đến, đã có bàn tay vạn năng thì lo gì đề khó, chỉ là dù đã làm xong tôi cũng không có ngông nghênh là học sinh đầu tiên bước ra khỏi lớp, sống phải biết khiêm tốn một chút chứ.

    Sau khi kỳ thi kết thúc, tôi về nhà thì thấy dì Thanh Nguyệt đã tan sở về nhà sớm hơn thường lệ rất nhiều, đang ở trong phòng trang điểm, thay một bộ quần áo đẹp.

    Dì ấy tuy đã bốn mươi tuổi nhưng sau khi trang điểm, lên đồ vẫn còn nguyên nét quyến rũ nha, không khác gì một mỹ nữ tuổi 30, phải nói là dì ấy chăm sóc da rất tốt.

    Thấy tôi về, dì ấy liền hỏi tôi thi cử thế nào, sau đó nói:

    - Sếp của dì tối nay có tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, có mời một số nhân viên có năng lực đến dự, còn nói có thể dẫn theo người nhà, con đi với dì chơi cho biết nhé, thi xong rồi cũng nên thả lỏng cho thoải mái.

    - Dạ!

    Tôi không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, tôi cũng muốn biết thế giới này ra sao mà. Mấy bữa tiệc thế này sẽ gặp không ít đại nhân vật, biết đâu cũng có người tu tiên trong đó thì sao. Phải học hỏi thật tốt mới được.

    Tôi chạy vào phòng thay một bộ váy mới, đồ của nguyên chủ toàn màu trắng, nhưng tôi lại không thích màu trắng nên lấy bộ váy ngắn màu đen hở lưng, từ trong không gian trữ vật ra.

    Tuy nhiên, khi tôi nhìn vào gương thấy ngoại hình của mình thì tôi lập tức dẹp cái váy ngắn này ngay, lấy một chiếc váy dài màu tím kín đáo một chút.

    Cô gái trong gương, có nét tương tự khuôn mặt của tôi, nhưng lại tinh xảo và đẹp hơn rất nhiều, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, để tóc dài, mắt hai mí to tròn, hai bên mặt có lúm đồng tiền mờ nhạt, sống mũi cao, môi trái tim nhỏ nhắn không son mà vẫn đỏ, đôi chân thon dài thẳng tắp, đặc biệt bộ ngực có chút kiêu hãnh của thiếu nữ.

    Đây đúng là là mỹ nhân dùng từ tuyệt sắc thì chưa tới nhưng cũng nghiêng thùng đổ nước chứ không phải chơi. Khuôn mặt thế này thì không cần phải trang điểm làm chi cho mệt, cho nên tôi cứ để vậy mà đi thôi.

    Một giờ sau.

    Tôi và dì Thanh Nguyệt đến một nhà hàng năm sao đứng đầu ở thành phố C, toàn bộ nhà hàng này tối nay đều do ông chủ của công ty dì Thanh Nguyệt bao hết, mới hơn sáu giờ ba mươi chiều mà từng đoàn người đã kéo đến nối liền không ngớt.

    Chợt dì Thanh Nguyệt nghiêm túc nói với tôi:

    - Tiền Tiền, những người có mặt ở đây hôm nay không chỉ là nhân viên của công ty của dì, mà còn có các ông chủ lớn trong giới kinh doanh, nếu có cơ hội, con nên làm quen một chút, để đặt nền tảng cho tương lai sau này của con nhé!

    - Dạ, con biết rồi dì!

    Tôi đáp lời, nhưng lại nhìn chung quanh đánh giá.

    - Vậy thì tốt!

    Chợt có ai đó gọi dì Thanh Nguyệt, dì ấy mới quay sang nói với tôi:

    - Con đi dạo xung quanh trước đi, dì đi gặp đồng nghiệp một lát.

    Nói rồi, dì ấy đi sang bên kia.

    Chúng tôi thuộc nhóm đến sớm, nên bữa tiệc còn chưa bắt đầu, phải đến hơn nửa giờ sau, mới có một số ông chủ lớn trong giới kinh doanh bước ra khỏi thang máy.

    Mọi người đều mặc vest và đi giày da, ăn mặc trên người đều là những nhãn hiệu nổi tiếng, vừa xuất hiện, đều lộ ra khí chất bất phàm, ngay cả ông chủ công ty của dì Thanh Nguyệt lúc này cũng tươi cười chào đón họ.

    - Anh Hoàng, rất vui mừng vì anh đã tới, thật hân hạnh cho tôi quá!

    - Đâu có đâu có, anh Lương cũng là nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh, sinh nhật của anh sao tôi có thể không tới chứ?

    - Ha ha, cám ơn, cám ơn anh Hoàng, xin mời, ôi, anh Dương, anh cũng tới rồi..

    Ông chủ của dì Thanh Nguyện tên là Trần Thanh Lương, là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, mập mạp, hiểu đạo lý đối nhân xử thế, luôn tươi cười chào đón mọi người.

    Nhưng lúc này, nhìn về phía cửa tôi lại rất bất ngờ.

    Bởi vì ở đó, Quân Nguyên trong bộ vest trắng đang mỉm cười đứng bên cạnh một cặp vợ chồng trung niên. Anh ấy bình thường đã đẹp rồi, đêm nay, dưới ánh đèn, trông lại càng phong độ lạ thường, giống như một vị hoàng tử trong truyện cổ tích.

    Dường như có thần giao cách cảm đâu đây, khi tôi nhìn anh ấy, thì anh ấy cũng nhìn thấy tôi, trong mắt anh ấy tràn đầy sự kinh ngạc, lập tức rời khỏi cha mẹ mình và bước nhanh về phía tôi.

    - Tiền Tiền, sao em cũng ở đây? - Quân Nguyên cười nói.

    Tôi chưa kịp trả lời thì anh ấy đã hỏi tiếp:

    - Thi xong cảm thấy thế nào?

    Đối với Quân Nguyên mà nói, nếu làm bạn thân với anh ấy, tôi nghĩ cũng rất tốt, mà với bạn thân thì nên thành thật một chút đúng không?

    - Không nói cái khác, nhưng đứng đầu trường hẳn là không thành vấn đề.

    Tôi nói vô cùng thành thật, thế nhưng, anh ấy lại lườm tôi, phun ra hai chữ:

    - Khoe khoang.

    - Quân Nguyên, đây là ai vậy?
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng sáu 2024
  10. Chương 8: Bạn gái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, một giọng nữ trung niên từ phía sau Quân Nguyên truyền đến. Đây là một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ, nhưng dung mạo của người phụ nữ này lại lộ ra vẻ gian xảo, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã không thích người phụ nữ này rồi.

    Tuy nhiên, bất ngờ là Quân Nguyên lại giới thiệu:

    - Cha, mẹ, đây là bạn gái của con, Tiền Tiền. Em ấy..

    - Cái gì? Bạn gái?

    Chưa đợi Quân Nguyên giới thiệu xong thì cái người phụ nữ được Quân Nguyên gọi là mẹ này đã lên tiếng rồi, còn nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá.

    Theo thông tin trong đầu của nguyên chủ, khi xưa Quân Nguyên ở cùng với bà ngoại ở dưới quê, nên hai người mới chơi thân với nhau. Mẹ của Quân Nguyên mất sớm, cha của Quân Nguyên thì ở đâu làm gì không biết, để Quân Nguyên cho bà ngoại nuôi. Sau đó thì bà ngoại Quân Nguyên dời đi nơi khác sống. Không được mấy năm thì qua đời, lúc đó, cha Quân Nguyên mới đón anh ấy trở về.

    Nói vậy, người đàn bà này chính là mẹ kế của Quân Nguyên rồi. Hèn chi trông giống Tàu Thị ghê gớm.

    Quả nhiên, không làm tôi thất vọng, chưa gì hết bà ta đã ong óng cái mỏ lên:

    - Quân Nguyên, con có biết con còn chưa đủ tuổi để có bạn gái hay không? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, tại sao con lại không nghe lời?

    Bà ta quay sang nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm nghị nói với tôi:

    - Cô tên Tiền Tiền đúng không? Xin lỗi, nhưng tuổi của Quân Nguyên nhà tôi hiện tại tôi không cho phép nó có bạn gái. Bắt đầu từ hôm nay, tôi hy vọng rằng hai người sẽ không còn bất kỳ liên quan nào nữa, cắt đứt mọi liên lạc.

    Tôi: "..."

    Nãy giờ chưa nói câu nào luôn á!

    Lời nói của bà ta vừa gay gắt vừa cay nghiệt, gần như không chừa đường sống nào, còn thêm ánh mắt khinh thường, cứ như bà ta rất biết nhìn người vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được gia cảnh, thực lực, thậm chí có thể suy ra thành tựu trong tương lai của tôi.

    Mà căn cứ theo thái độ của bà ta thì chắc đang nghĩ tôi không đáng một đồng đây mà!

    Ừ thì, đúng là hôm nay tôi trang điểm, ăn mặc có chút đơn giản, bởi vì với cái nhan sắc này mà nổi quá thì sẽ thu hút rất nhiều phiền phức. Ai ngờ đâu thằng mắm Quân Nguyên này lại có mặt, còn giới thiệu là tôi là bạn gái nữa.

    Tôi không biết trong đầu anh ấy đang muốn cái gì, nhưng trực giác nói cho tôi biết là nhất định có nguyên nhân.

    Ở một bên, cha của Quân Nguyên là Ngô Thành Dương cau mày, nhìn vào tôi cũng không hài lòng, nhưng không nói gì, tôi nghĩ chắc ông ta cũng không muốn tôi làm bạn gái của Quân Nguyên.

    Tuy nhiên, Quân Nguyên lại lên tiếng:

    - Mẹ, sao mẹ có thể làm như vậy?

    Nhưng bà ta lại quát lên:

    - Sao lại không thể? Mẹ nói không đúng à? Hiện tại con còn chưa đủ tuổi hẹn hò, không cho phép yêu đương.

    Rồi quay sang nhìn tôi khắc nghiệt nói:

    - Càng không cho phép yêu đương với loại người này.

    Tôi không nói gì, lẳng lặng quan sát, xuyên qua nhiều thế giới rồi, cũng trải qua nhiều hoàn cảnh như vậy, cho nên đã khiến tôi trở nên rất lãnh đạm, trong mắt tôi, người đàn bà như bà ta, chẳng là cái thá gì cả. Huống chi, tôi cũng không phải bạn gái thật sự của Quân Nguyên.

    Tôi thậm chí không muốn lãng phí miệng lưỡi nói một lời với hạng người như vậy.

    - Tiền Tiền, em đừng để bụng.

    Quân Nguyên trên mặt tràn đầy khó xử, chợt nhỏ giọng nói với tôi:

    - Anh sẽ thuyết phục cha mẹ!

    Tôi: "?" Diễn kịch mà như thật vậy ba? Sao không nói luôn kịch bản cho tôi biết để phối hợp.

    - Quân Nguyên, từ hôm nay trở đi, con không được phép qua lại với cô gái này.

    Lời nói của mẹ kế Quân Nguyên rất lạnh lùng.

    Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một giọng nói duyên dáng vang lên:

    - Ôi, dì Yến, không ngờ dì lại tới sớm như vậy.

    Khi những lời này vừa vang lên, một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi đi đến, mặc bộ váy màu xanh lam, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, giống như một tiểu thư.

    - Ôi, Mộng Ngọc, không ngờ con lại tới sớm như vậy, cha con đâu, ông ấy không đến sao?

    Nhìn thấy cô ta, vẻ mặt bà mẹ kế của Quân Nguyên xoay 180 độ, tràn đầy ân cần, giống như nhìn thấy con gái ruột của mình vậy.

    Cô gái tên Mộng Ngọc mỉm cười chào hỏi:

    - Dì Yến, chú Dương.

    Rồi nói:

    - Cha mẹ con đang nói chuyện với ông Mộc, lát nữa sẽ qua đây.

    Bà Yến có vẻ giật mình.

    - Ông Mộc? Có phải là ông Hồ Mộc lãnh đạo cao nhất của thành phố C hay không?

    Mộng Ngọc gật đầu:

    - Dạ đúng rồi ạ, chính là người quyết định các chuyện lớn nhỏ và các vấn đề tương lai của thành phố C đó ạ!

    - Thì ra là thế.

    Bà Yến không che dấu nỗi sự ngưỡng mộ.

    Bà ta vội vàng xoay người kéo Quân Nguyên đến bên cạnh mình:

    - Quân Nguyên, đây là Mộng Ngọc, tiểu thư của Tập đoàn Hoàng Gia. Mộng Ngọc, đây là con trai của dì, Quân Nguyên, người mà lần trước dì đã nhắc đến với con đấy.

    Mộng Ngọc vừa thấy Quân Nguyên thì hai má đã ửng hồng.

    - Xin chào Quân Nguyên, lần trước có nghe di Yến nói về anh, quả đúng là như dì Yến nói, anh thật sự rất anh tuấn, phong độ.

    Mộng Ngọc cười duyên chào hỏi, sau đó nhìn về phía tôi:

    - Đây là..

    - Là bạn gái của tôi.
     
  11. Chương 9: Dùng hạnh phúc của con để đạt lợi ích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quân Nguyên chợt nắm lấy tay tôi siết chặt. Có vẻ như anh ấy biết Mộng Ngọc.

    Trong đầu tôi chợt hiện lên một tình huống. Mộng Ngọc chính là con dâu tốt nhất trong mắt mẹ kế của Quân Nguyên, gia cảnh giàu có, họ lại là người kinh doanh, cho nên cũng muốn lợi dụng hôn nhân của con cái để đạt được lợi ích nào đó. Nhưng Quân Nguyên vốn không thích sự an bài của gia đình như vậy, cho nên muốn dùng tôi làm lá chắn. Có lẽ anh ấy nghĩ, chúng tôi thân nhau như vậy, tôi không thể nào không giúp, đúng không?

    Nghe vậy, Mộng Ngọc tức khắc trở nên không thân thiện:

    - Hả? Dì Yến, chú Dương, đây là thế nào?

    - À, không có gì, chỉ là bạn bè bình thường thôi, Quân Nguyên à, con cũng vậy, bạn bè thì nói là bạn bè, bạn gái gì chứ.

    Vẻ mặt bà Yến hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã làm cho ổn thỏa, dùng khuỷu tay chọc chọc cha Quân Nguyên.

    Ông cha Quân Nguyên cũng vội gật đầu:

    - Đúng vậy, chúng nó đúng là chỉ là bạn bè bình thường, hai đứa chỉ là bạn học.

    - Ồ, thì ra là như vậy, con đã nói mà, Quân Nguyên làm sao có thể có một người bạn gái tầm thường như vậy chứ.

    Mộng Ngọc liếc nhìn tôi một cái, cũng không để tôi trong mắt, cười nói với Quân Nguyên:

    - Quân Nguyên à, thân phận của anh không tầm thường, không nên giao du với loại người hỗn tạp này, đi thôi, qua bên kia, chúng ta cùng uống vài ly nhé!

    Tôi ở bên cạnh, vẫn im lặng, im lặng xem diễn.

    - Tôi không đi.

    Quân Nguyên chợt lạnh giọng, hiện tại anh ấy cũng đã mười tám tuổi, cũng đã có chính kiến của mình, đối với thái độ của mẹ kế, xem ra anh ấy đã kìm nén lửa giận rất lâu.

    - Ai muốn đi thì đi đi.

    - Đây..

    Mộng Ngọc cau mày nhìn bà Yến.

    - Quân Nguyên, con làm sao vậy?

    Bà ta đi tới trước mặt Quân Nguyên, giọng điệu có chút lạnh lùng:

    - Chẳng lẽ con muốn vì con nhỏ nhà quê này làm cho cha mẹ khó xử sao?

    Quân Nguyên vẫn im lặng, nhưng tôi có thể thấy trong mắt anh ấy tràn đầy tức giận.

    Thế nhưng, bà ta còn không biết điều, lửa cháy còn đổ thêm dầu.

    - Quân Nguyên, rốt cuộc con có xem mẹ là mẹ không? Mấy năm nay mẹ đem con về nuôi nấng, không có công lao cũng có khổ lao, chẳng lẽ hôm nay vì con nhỏ nghèo hèn mạt hạng này mà cãi lời mẹ sao?

    - Dương Mỹ Yến!

    Nào nào, cuối cùng bùng nổ rồi kìa, kêu cả tên lẫn họ luôn.

    Lồng ngực của Quân Nguyên phập phồng, cảm xúc rất không ổn định, sắc mặt đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được nói:

    - Bà nói bà là mẹ tôi, nhưng bà có từng quan tâm đến tôi hay không? Mấy năm nay các người đem tôi về, cái gì cũng bắt tôi làm, cũng chẳng quan tâm tôi, nếu không phải bà không có con trai, liệu có đồng ý đón tôi, đứa con chồng này về nuôi không?

    - Mày.. Mày..

    Dương Mỹ Yến tức giận đến xanh mặt, lập tức quay sang cha Quân Nguyên.

    - Ông, ông xem thằng con trai ngoan của ông kìa, nó nói chuyện như vậy đấy.

    - Quân Nguyên, đừng như vậy.

    Ông cha Quân Nguyên trầm giọng nói:

    - Nhiều người như vậy, làm ầm ĩ lên cũng không hay.

    - Có gì mà không hay, các người cũng chỉ muốn tôi cưới được cô Mộng Ngọc này, để cho nhà họ giao dự án cho các người mà thôi.

    Quân Nguyên mỉa mai nói:

    - Cái gì không tới tuổi không thể yêu đương, đều là giả, còn không phải là vì để thỏa mãn lòng ích kỷ của các người sao, tôi là người, không phải đồ vật, hạnh phúc của tôi không phải là thứ để các người giao dịch.

    - Được, được lắm..

    Bà Yến cả giận:

    - Không phải con trai ruột, đúng là bất hiếu.

    Ngô Thành Dương, cha Quân Nguyên cũng rất tức giận, sắc mặt cũng tái mét.

    Ở một bên, Mộng Ngọc cầm ly rượu vang đỏ, nhàn nhã nếm thử mà không xen vào.

    Theo tôi được biết, ở đây người ta không trọng nam khinh nữ, chỉ cần có tiền, quyền, năng lực thì đều như nhau. Cho nên, cho dù Quân Nguyên là con trai, chỉ cần không bằng người thì cũng có thể đi ở rễ như thường. Xem tư thái này thì Mộng Ngọc hẳn là một cô tiểu thư được nuông chiều, nếu muốn thứ gì, tự nhiên sẽ có người mang đến cho cô ta.

    Đàn ông cũng không ngoại lệ!

    Trong mắt cô ta đầy kiêu ngạo, tự tin rằng vợ chồng bà Yến sẽ giúp cô ta giải quyết chuyện Quân Nguyên. Cô ta chỉ cần chờ xem kết quả thôi!

    Nhưng lúc này, tình hình ở đây đã thu hút sự chú ý của một số người, cho nên họ thỉnh thoảng chỉ chỉ trỏ vào đây.

    Ngô Thành Dương mới lên tiếng:

    - Quân Nguyên, cha nói cho con biết, nếu hôm nay con không nghe lời, sau này đừng về nhà nữa.

    - Cha, chuyện gì con cũng có thể nghe cha, nhưng kết hôn thì không!

    Quân Nguyên quyết tâm kiên định.

    - Được, được..

    Ngô Thành Dương vô cùng tức giận.

    Lúc này, bà Yến bước lên nói:

    - Thằng nhóc này, xem ra bình thường đã quá dung túng cho mày rồi, hôm nay tao sẽ thay mẹ mày dạy dỗ mày thật tốt!

    Dứt lời, bà ta đã giơ tay tát vào mặt Quân Nguyên.

    Chát..

    Một tiếng tát tay giòn tan vang lên, truyền ra tứ phía.

    Nhưng mà.

    Người bị đánh không phải là Quân Nguyên.

    Mà là bà Dương Mỹ Yến!

    Trên mặt của bà ta in một dấu bàn tay năm ngón đỏ tươi đặc biệt bắt mắt.

    Còn bàn tay bà ta ném ra lúc này đã bị một bàn tay khác nắm lại, không có rơi xuống, mà chủ nhân của bàn tay này lại chính là - tôi!

    - Đánh bạn trai tôi trước mặt tôi, thì phải xem tôi có đồng ý không đã.

    Tôi buông cánh tay Dương Mỹ Yến, nhẹ nhàng đẩy bà ta ra, nói thêm:

    - Cái tát này để bà nhớ lâu, đừng đụng vào người của tôi, nếu không, lửa giận của tôi, bà không chịu nổi đâu.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...