Trọng Sinh [Dịch] Quên Chồng Đi, Tôi Phải Tập Trung Kiếm Tiền - JU Hyeon

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Lá phong tháng 10, 30 Tháng năm 2024.

  1. Lá phong tháng 10

    Bài viết:
    29
    Quên chồng đi, tôi phải tập trung kiếm tiền

    Tác giả: JU Hyeon

    Thể loại: Hoàng gia, trọng sinh, ngôn tình, 1x1, HE, tình cảm

    Dịch giả: Lá phong tháng 10

    Tình trạng bản gốc: Đang cập nhật

    Số chương: Đang cập nhật

    Tình trạng dịch: Chưa hoàn thành

    [​IMG]

    Văn án

    Tôi trở thành vợ của một người đàn ông đã có người yêu. Vì vậy, tôi nên cố gắng hết sức để giúp anh ấy vẫn chung thủy với cô ấy, phải không? Nhưng làm thế nào mà cuối cùng tôi lại phá hủy chiếc giường với anh ta trong đêm đầu tiên chúng tôi ở bên nhau? Aristine là một công chúa hoàng gia bị giam cầm cả đời, vì cô ấy rất bất mãn với hoàng đế. Nhưng sự thật là, với tư cách là người sở hữu Đế vương nhãn, cô ấy có thể nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai. Hoàng đế đuổi cô đi chết trong một cuộc hôn nhân chính trị được sắp xếp với hoàng tử của đất nước kẻ thù của họ, được đồn đại là một kẻ man rợ khát máu, nhưng.. Người chồng sắp cưới của cô ấy, cái gọi là "man rợ", bình thường hơn nhiều so với những tin đồn cho thấy". Tuy nhiên, anh ấy đã bị bắt, vì vậy anh ấy vượt quá giới hạn đối với tôi. Tôi sẽ chỉ tập trung vào việc kiếm được nhiều tiền từ bây giờ! Liệu Aristine có thể thực hiện được ước mơ sống một cuộc sống xa hoa, giàu có? Hay cô ấy sẽ có thể giết hai con chim bằng một hòn đá và giành chiến thắng trước chồng mình?

    Lưu ý:

    Vì mình mới tập dịch truyện nên câu từ vẫn còn lủng củng và còn vài chỗ sẽ hơi khó hiểu nên vẫn cần mọi người góp ý thêm.

    Bản dịch là của mình tự dịch vui lòng không mang đi chỗ khác

    Cuối cùng chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Lá Phong Tháng 10
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Lá phong tháng 10

    Bài viết:
    29
    Chương 1:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cuối cùng tôi cũng được tự do."

    Aristine reo hò một cách vui sướng và ầm ĩ. Cuối cùng cô đã thoát người cha tệ bạc đó và đất nước chán ngấy này.

    "Ông ta như một tên điên vậy."

    Cha cô, hoàng đế, đã ngược đãi cô bằng mọi cách tàn nhẫn, với lý do hoang đường rằng muốn biến cô trở thành một 'tác phẩm thành công'.

    "Tôi đã nghĩ rằng bản thân thực sự sẽ chết trong đám cháy đó."

    Aristine thức dậy với cảm giác có thứ gì đó đang muốn bóp nghẹn cổ họng và phổi của cô. Làn da cô cảm thấy từng đợt nóng rát như muốn đâm vào da thịt. Nếu Aristine thức dậy dù chỉ trễ hơn một chút, cô sẽ chết.

    Cô vội vàng bật dậy, ngọn lửa lúc đó đã bao vây cô và các cửa sổ đều bị khóa kín.

    Khi đó, Aristine mới sáu tuổi, một đứa trẻ bị như vậy chắc chắn đã chết nhưng thần kì thay, cô đã sống sót.

    Cha nhìn cô đen ngòm như cục than đã hỏi:

    "Thế nào rồi? Con đã thức tỉnh chưa?"

    Aristine – người đang bối rối nhìn cha mình đã chợt nhận ra:

    "Hóa ra người khóa cửa sổ và châm lửa chính là cha của mình."

    Nhận ra sự thật đó, so với lá phổi cháy xém, so với vết phồng rộp đau nhói trên chân và tay, trái tim cô càng đau đớn hơn. Tới mức muốn đốt cháy mọi thứ.

    "Mình nghĩ trái tim mình đã không còn đau nữa khi nó hóa thành tro bụi."

    Sau 10 năm, số tình cảm còn lại trong tim Aristine đã bị ngon lửa đó thiêu đốt thành tro.

    Thậm chí sau "sự cố" đó, cô còn bị nhốt lại. Có lẽ vì bị giam tự nhỏ, Aristine đã sống cô độc một mình trong 10 năm nên trái tim cô đập rộn ràng phấn khích là điều kì lạ [1] .

    "Ít nhất, nhờ có việc giam giữ nên mình mới có thể nhìn thấy kiếp trước."

    Tâm trí của Aristine đã phải mở khóa năng lực để cô có thể bảo vệ bản thân, nếu không cô đã phát điên vì bị giam giữ.

    "Thật tốt khi cuối cùng cũng được rời đi nhưng vẫn còn một vấn đề nhỏ."

    Aristine thở dài khi nghĩ đến anh trai ruột của mình hiện đang không có trong cung điện. Mà thôi, dù sao bây giờ thứ cô cần nghĩa không phải là nơi bản thân đã rời đi mà là chỗ cô sẽ đến.

    "Irugo là nơi thế nào sao?"

    Vùng đất của những kẻ man rợ.

    Nơi cai trị của sắt thép và khói lửa.

    Đồng bằng cô lập với ma thú.

    [ Những kẻ man di ở Irugo không phải ma thú cũng không phải nhân tộc.]

    [ Con sẽ ngủ chung giường với kẻ như là ma thú vậy.]

    [ So với đứa cứng ngắc như con thì ta lại càng thích ma thú hơn đấy!]

    Những lời cha cô nói lại quanh quẩn bên tai Aristine như những câu thần chú.

    Cô chắc chắn là ông ta đang muốn nguyền rủa cuộc hôn nhân của mình vì hoàng đế rất ghét Irugo.

    Dù sao hai quốc gia đã là kẻ thù qua nhiều thế hệ.

    Silvanus rất tự phụ vì đó là quốc gia chinh phạt khắp nơi nhưng lại có một nơi mà nó không thể xâm chiếm được, đó là Irugo.

    Cha Aristine, hoàng đế hiện tại muốn xâm chiếm Irugo cho bằng được đã vạch ra một kế hoạch to lớn. Tuy nhiên, chiều hướng cuộc chiến đã bị thay đổi theo cách không ngờ tới. Thay vì Silvanus chiếm lấy Irugo thì Irugo giờ đây đang từng bước chiếm hết đất đai của Silvanus.

    Mà người có công đóng góp cho chiến thắng của Irugo lại là..

    "Tarkan, ông chồng tương lai của mình."

    Aristine nhớ lại mục đích của cuộc hôn nhân sắp đặt này.

    Khi hoàng gia nhận ra càng đánh lại càng chịu nhiều tổn thất thì hoàng đế đã phải đề nghị đình chiến. Phía Irugo cũng đồng ý nhưng họ yêu cầu khoảng bồi thường chiến tranh khổng lồ và một điều kiện đặc biệt.

    "Dòng máu trực hệ của hoàng đế phải kết hôn với Tarkan."

    Cuộc hôn nhân chính trị này nhằm mục đích chấm dứt hàng trăm năm thù địch và chào đón sự ra đời của một liên minh mới.

    Đế vương Irugo thực sự muốn kết thúc chiến tranh vì bọn họ là nơi tách biệt với ma thú nên tiếp tục chiến tranh sẽ gây khó khăn và trở ngại rất lớn.

    Đây là một câu chuyện thường được kết thúc bằng câu nói: Hai quốc gia đã lập lại hòa bình.

    "Nhưng mà thực tế thì cha mình chưa bao giờ từ bỏ suy nghĩ đánh chiếm nơi đó."

    Lý do mà hoàng đế đề nghị đình chiến chỉ là để kéo dài thời gian chuẩn bị. Trước tiên là dập tắt chuỗi chiến thắng của Irugo sau đó là chuẩn bị kế hoạch chiến tranh xâm lược lần nữa.

    "Vì thế nên mới gửi mình tới đây, như một lá bài bị vứt bỏ."

    Silvanus cần một lí do đủ để biện minh cho việc tuyên chiến với quốc gia mà họ đã liên hôn. Trong trăm ngàn cách để thực hiện điều đó, chỉ có một cách hợp khẩu vị hoàng đế nhất.

    "Giết tôi rồi đổ trách nhiệm lên đầu Irugo."

    Aristine cảm thấy kế hoạch đó thật nực cười.

    Hoàng đế liệu có biết rằng lá bài bị ông ta vứt bỏ sẽ tặng cho ông một điều bất ngờ không?

    Nhưng để đạt được điều đó, trước tiên cô cần sự hợp tác của một người.

    "Tarkan."

    Aristine lẩm bẩm tên người chuẩn bị thành chồng của cô

    [1] Bản gốc là: Since she was locked up as a young child, she lived on her own for more than 10 years so it was strange to feel her heart beating with excitement, khi dịch ra mình cảm thấy khá khó hiểu về câu nói này nên hy vọng bạn nào hiểu có thể trả lời cho mình. Cảm ơn ạ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2024
  4. Lá phong tháng 10

    Bài viết:
    29
    Chương 2:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Họ lại đang tính chơi trò gì đây?"

    Aristine im lặng nhìn chằm chằm vào bàn trà đơn giản bày ra trước mặt mình. Cô đã dự đoán sẽ có chuyện xảy ra khi phái đoàn Silvanus khởi hành bằng một chiếc xe ngựa kiểu cũ thay vì sử dụng cánh cổng dịch chuyển.

    Dự đoán đó chắc chắn đúng vì đã gần 10 ngày mà cô chưa được rời xe ngựa

    "Chân mình thậm chí còn bị tê tới mất cảm giác."

    Vì vậy, Aristine đã không thể tắm sửa hay là thay quần áo. Cô đã cố gắng thay cái váy nặng trịch và vướn víu ra khỏi người nhưng các hiệp sĩ đã không có ý thức khi họ liên tục gõ vào cửa sổ xe ngựa nên cô còn không thể thay đồ.

    Nhưng mà sau đó họ lại đột ngột bảo cô có thể ra ngoài và khi Aristine làm thế, các hầu nữ còn chuẩn bị thêm một bữa tiệc trà nhẹ cho cô.

    "Sẽ còn kỳ lạ hơn nếu tôi không nghi ngờ bọn họ đang âm mưu gì đó."

    "Mời cô ngồi."

    Lời nói cô hầu nữ nghe qua rất lịch sự nhưng với giọng điệu và thái độ đó, nó chẳng khác gì một mệnh lệnh. Tuy nhiên, Aristine chỉ ngồi xuống mà không nói gì.

    "Chưa"

    Cô vẫn phải cư xử ngoan ngoãn như khi bản thân còn trong cung điện.

    "Vẫn chưa phải lúc."

    Đôi mắt Aristine quét qua những người hộ tống được trang bị vũ trang. Ai mà biết được họ là lính canh, giám sát, hay là..

    "Sát thủ."

    Bất kể họ là ai, Đế quốc chỉ mới ổn định lại nên vẫn cần thời gian. Điều đó nghĩa là chưa đến lúc cô phải chết. Nhưng hiểu theo cách khác, họ có thể làm bất cứ điều gì với Aristine ngoài việc giết cô.

    Trớ trêu thay, Aristine, công chúa của Silvanus chỉ có thể được bảo vệ khi đến Irugo – quốc gia đối địch.

    "Bây giờ chỉ có thời gian mới có thể trả lời liệu mình có thực sự được bảo vệ hay không?"

    Aristine nhìn chăm chú vào tách trà đen, mặt nước sóng sánh phản chiếu khuôn mặt điềm tĩnh của cô. Cô thậm chí còn chưa chạm vào tách trà nhưng bề mặt nó liên tục dao động, và chẳng bao lâu, khuôn mặt phản chiếu của Aristine biến mất hoàn toàn khỏi mặt trà.

    Ở vị trí đó..

    "Ah"

    Xuất hiện một cảnh tượng khác.

    * * *

    Hình ảnh phản chiếu trên mặt trà là hình cô hầu nữ vừa ra lệnh cho Aristine ngồi xuống. Trang phục cô ấy giống hệt lúc nãy.

    Không giống Aristine – người bị giam trên xe ngựa gần 10 ngày, không tắm, không thay quần áo thì những vị tiểu thư đi theo với tư cách hầu nữ được tắm rửa và thay quần áo hằng ngày nên trông sạch sẽ và chỉnh tề hơn rất nhiều.

    Cô hầu nữ ấy đang bưng một ấm nước sôi và đi tới bàn trà

    Hoặc chính xác hơn là Aristine.

    Trên mặt trà, người hầu nữ đã đổ nước sôi lên người Aristine khiến gương mặt cô bỏng rát và đỏ bừng.

    [Ôi trời! Xin lỗi cô nha, Công chúa.]

    Mặc dù lời nói mang hàm ý lo lắng nhưng thái độ cô hầu nữ đó đã nói rõ đây là sự giễu cợt. Cô ta thô ráp lau mặt Aristine bằng chiếc khăn lạnh khiến cho vết bỏng trở nên tồi tệ hơn.

    [Nhìn giống như con chuột lột vậy.]

    [Đúng là rất hợp để làm vợ của những kẻ man rợ mà.]

    Những hầu nữ khác ở xa hơn một chút và thay vì giúp Aristine, họ lại cười khúc khích và thì thầm với nhau như thế muốn cô nghe thấy.

    "..."

    Nước trong tách trà lại sóng sánh và dần tĩnh lặng.

    Khung cảnh vừa rồi đã biến mất và nó lại phản chiếu gương mặt Aristine

    Giống như lúc ban đầu.

    Đây là năng lực đặc biệt của Aristine.

    Năng lực mà cha cô, Hoàng đế Silvanus vô cùng thèm khát

    Nhưng đây lại là thứ năng lực mà tất cả mọi người nghĩ Aristine không thể có được.

    Đó là lí do tại sao cô ấy không được gọi là "tác phẩm thành công" mà chỉ là "phế phẩm" bị vứt bỏ.

    Ánh mắt đế vương có thể nhìn thấy thông qua bề mặt phản chiếu và nó không chỉ giới hạn ở việc nhìn thấy tương lai.

    Aristine còn có thể nhìn được quá khứ và hiện tại. Tuy nhiên giới hạn của nó nằm ở chỗ cô ấy không thể nhìn thấy mọi thứ chỉ vì cô ấy muốn và nếu Aristine không muốn xem không có nghĩa là nó không thể cho cô ấy xem.

    Nói cách khác, Aristine không thể kiểm soát được năng lực của mình.

    "Mình nên làm gì đây?"

    Ngón trỏ Aristine gõ nhẹ lên bàn. Cô có thể nhìn thấy hầu nữ đang tiến đến gần qua khoé mắt.

    Và mang theo ấm nước sôi sùng sục.

    Aristine nâng cao cảnh giác, ngay khi cô hầu nữ tiến đến cạnh cô, cô đứng bật dậy.

    "Á!"

    Người hầu nữ hét lên đau đớn khi bị nước sôi dội ngược vào mặt. Khi thấy người trước mặt đột ngột đứng dậy, cô ta đã theo phản xạ lùi ngược lại nhưng trọng tâm dịch chuyển ra sau khiến nước sôi cô mang theo đổ thẳng lên người mình.

    Một màn gậy ông đập lưng ông thật đặc sắc.

    Khuôn mặt người hầu nữ kia lập tức sưng tấy và đỏ bừng.

    "Ôi trời!"

    Aristine than thở khi lấy tay che miệng.

    "M, mặt, mặt của tôi!"

    Những hầu nữ khác đều sửng sốt, vội vàng đi lấy nước lạnh. Nó khác hoàn toàn khung cảnh Aristine nhìn thấy bằng Đế vương nhãn.

    Sau khi lo cho cô hầu nữ bị bỏng kia xong, một người hầu đứng dậy và dậm chân về phía Aristine.

    "Cô định làm sao với chuyện này đây hả?"

    "Sao chuyện đó lại hỏi ta?"

    Khi câu hỏi bị Aristine phản lại, hầu nữ Rosalyn đã há hốc mồm ngạc nhiên. Công chúa bị bỏ rơi và khinh thường này đang dám trả treo với cô sao?

    "Ta chỉ đơn thuần rời khỏi chỗ mình đang ngồi thôi mà."

    "Chuyện đó!"

    "Tự cô ta làm đổ nước giờ lại đổ lỗi lên đầu ta đấy. Ta còn phải đóng vai cha mẹ các ngươi nữa à?"

    Aristine nghiêng đầu.

    "Có vẻ như các ngươi thật sự cần cha mẹ ấy chứ."

    Thật hoàn hảo.

    Aristine bỏ qua những lời nhận xét ác ý mà cô muốn nói thay vào đó là cái nhếch nhẹ ở khoé miệng đã thay hết hàng trăm lời đó.

    "Cái! Cô đang làm cái gì?"

    "Nếu không cần cha mẹ thì nên cẩn thận một chút."

    Giọng điệu Aristine như thể cô ấy tiết lộ sự thật sau vụ việc vừa nãy.

    Rosalyn giật mình và sửng sốt nhưng cô ta càng khó chịu hơn khi bản thân không thể nghĩ ra bất kỳ lời phản bác nào.

    "Con khốn ngu ngốc này!"

    Mặt Rosalyn trở nên đau rát như thể vừa bị ai đó tát một cái thật mạnh. Aristine chẳng để tâm đến điều đó mà nhẹ nhàng ngồi xuống nhấp một ngụm trà đen. Lưng cô thẳng tắp và cổ tay nhẹ nhàng uyển chuyển tự như con thiên nga trắng.

    Mặc dù đã không thể tắm rửa hay thay quần áo trong mười ngày nhưng trông Aristine vẫn còn rất nhàn nhã.

    "Ha.."

    Những người hộ tống Aristine gần như nghiến răng khi thấy sự thanh lịch của cô, thậm chí còn hoài nghi rằng đây có phải công chúa họ biết hay không?

    Không ai trong số bọn họ biết rõ về công chúa nhưng họ chắc chắn rằng hoàng đế ghét cô ấy và cô ấy bị đối xử thậm tệ hơn bất kì ai trong hoàng thất.

    Một công chúa bị giam cầm suốt 10 năm không được dạy dỗ, không được học bất kì lễ nghi phép tắc nào phải khiến cô ta ti tiện chẳng khác gì một ả điên mới đúng.

    "Nhưng.."

    "Đây thực sự là công chúa bị bỏ rơi đó sao?"

    Điều đó thật vô lý.

    Chắc hẳn lần này cô ta chỉ ăn may thôi.

    Đợi đấy. Lần tới sẽ khác!
     
    Dana Lê, Lãnh Băng SơnLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2024
  5. Lá phong tháng 10

    Bài viết:
    29
    Chương 3:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Làm sao đây, thưa công chúa. Quần áo người định thay chỉ có mỗi bộ này thôi mà."

    Rosalyn cười nhạo với Aristine bằng đôi môi đỏ mọng nở nụ cười méo mó.

    Mặc dù lời của Rosalyn nói thật xấu hổ nhưng ánh mắt cô không thể giấu được tia vui mừng. Những hầu nữ đúng cạnh Rosalyn cười khúc khích và vẫy chiếc váy về Aristine như thể họ đang khoe khang nó.

    Thay vì gọi đó là chiếc váy, nó giống một miếng giẻ rách hơn.

    Những vị tiểu thư càng phấn khích hơn khi thấy Aristine im lặng. Họ nghĩ cô không thể phản kháng nên tiếp tục nhạo báng cô.

    "Nó dơ thế này thì biết sao đây?"

    "Công chúa cao quý thế kia, sao người có thể mặc những bộ đồ thấp hèn của chúng tôi được."

    "Tôi nghĩ không vấn đề gì đâu. Dù sao công chúa đáng kính của chúng ta cũng thích mặc những thứ như thế này mà."

    "Tôi nghĩ bạn đã đoán đúng. Hãy nhìn vào váy công chúa đi, cô ấy còn không nhận thức được rằng nó đang bốc mùi."

    "Công chúa đã mặc nó trong suốt thời gian dài nên cô ấy sẽ thích chiếc váy này hơn."

    Rosalyn nhận xét khi cô lấy chiếc váy từ vị tiểu thư khác và ném mạnh nó xuống đất.

    Mọi người thi nhau giẫm nát nó bằng giày của mình nhưng không thể nhìn thấy dấu vết nào vì nó đã bẩn thỉu với đất và bụi.

    Aristine nhìn vào cảnh tượng ấy.

    "Hóa ra bọn họ chỉ nghĩ ra được thế."

    Một tiếng cười khẽ thoát ra khỏi môi cô.

    "Họ đang cố gắng bắt nạt tôi nhưng vẫn phải bảo vệ an toàn của mình."

    Aristine giật lấy chiếc váy mà những tiểu thư khác đang cầm rồi đi vào trong xe ngựa.

    "Cái gì.."

    "Không thể tin được."

    Cho dù họ đã nhạo báng, sỉ nhục Aristine nhưng họ không cảm thấy vừa lòng.

    Công chúa đã mặc quần áo bẩn như những gì họ mong muốn nhưng chính hành động đó của cô khiến họ trông thật lố bịch.

    * * *

    Sau khi lên xe, Aristine kéo rèm và cởi chiếc váy ngột ngạt ra khỏi cơ thể.

    Chiếc váy duy nhất họ chuẩn bị chính là chiếc váy cô đang cởi.

    Bởi vì cô đã đeo nó trong suốt chuyến đi bằng xe ngựa gồ ghề nên giờ đây nó nhếch nhác đến mức không còn tìm thấy hình dáng ban đầu nữa. Vật liệu nhạy cảm và yếu nên đã bị mài mòn rất nhanh. Aristine sẽ không thể mặc nó được nữa.

    Aristine mặc chiếc váy mà cô hầu gái đã dẫm lên. Dù sao thì cả hai bộ đều bẩn và bộ váy này lại thoải mái hơn cái váy bó sát kia.

    Những hầu nữ kiêu ngạo đã đã mỉa mai cô rằng cô sẽ thích chiếc váy kia hơn nhưng họ không hẳn đã sai.

    "Điều tồi tệ nhất họ có thể làm là dẫm lên váy."

    Bọn họ đã vô cùng sợ hãi cho dù không ai dám thừa nhận điều đó.

    "Cảm giác trả đũa thật thoải mái."

    Theo dự tính ban đầu, cô sẽ im lặng trong quá trình đến Irugo nhưng khi thấy họ cố đổ nước nóng vào người mình, cô đã thay đổi quyết định.

    Aristine cần phải ngăn chặn hành vi quấy rối của mấy vị tiểu thư đó. Nếu tất cả những gì cô làm là tránh đi dòng nước sôi thì không gì đảm bảo họ sẽ làm những điều tương tự cho đến khi cô tới nơi.

    "Đế vương nhãn không phải lúc nào cũng hoạt động theo cách mình muốn nên nếu mình để vậy, sẽ có ngày vết bỏng đó sẽ là thật."

    Vì vậy, vết bỏng của người từng cố gắng đổ nước sôi vào người cô kia đã vô hình chung giảm bớt trò tai quái của bọn họ lại.

    Không phải công chúa cố ý đâu, cô ấy chỉ vô tình đổ nước nóng vào người mình thôi.

    Công chúa không thể đe dọa chúng ta được.

    Cô ấy chỉ nói vài lời nhận xét, chúng ta có thể xem như không có gì.

    Ngay cả khi họ nghĩ vậy, họ vẫn vô thức cẩn thận.

    'Thật đáng sợ.'

    Cô hầu nữ cố tạt nước sôi vào Aristine đã bị bỏng nửa mặt. Vết bỏng không nghiêm trọng nên cô ấy có thể được chữa trị hoàn toàn khi đến Irugo nhưng hiện tại, mặt cô ấy đã phồng rộp và sưng lên như quả bóng bay màu đỏ.

    Những vị tiểu thư sẽ nhìn thấy khuôn mặt đó hàng ngày và vô thức co rúm lại. Họ là những người chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân họ có thể bị tổn thương khi quấy rối người khác.

    Khi họ nhận ra: 'Mình có thể bị tổn thương' thì họ càng do dự khi bắt nạt Aristine hơn trước.

    "Đó là lí do tại sao mấy cô tiểu thư đó chỉ thực hiện những hành động trong vùng an toàn."

    Khi bạn đặt từ "đổ nước sôi" bên cạnh "giẫm lên quần áo ai đó" thì từ đằng sau có vẻ dễ nghe hơn mà.

    Trên hết, Aristine không cảm thấy tổn thương khi phải chịu những điều tồi tệ đó. Cô đã bị nhốt quá lâu để quan tâm tới những thứ như trang phục của mình.

    "Mình cũng không thực sự biết bản thân đang mang theo chiếc váy duy nhất có thể mặc.'

    Aristine bị giam giữ một mình chỉ có được bộ quần áo cũ kỹ và tồi tàn. Cho dù các hầu nữ không giẫm lên chiếc váy đó thì bộ váy cô mặc cũng không phù hợp để một cô dâu mặc trên xe cưới.

    Thêm vào đó đây không chỉ là cuộc hôn nhân bình thường mà là hôn nhân mang tính chính trị giữa hai quốc gia.

    Xem ra hoàng đế đã hạ lệnh chỉ chuẩn bị duy nhất một bộ váy.

    " Tôi đoán được ý đồ của ông ấy. "

    Hoàng đế đang muốn làm cho cô thật lộn xộn và thảm hại nhất khi đến Irugo.

    Sẽ có một cỗ xe ngựa rực rỡ, những món quà cưới sang trọng, những vệ sĩ mặc áo giáp sáng bóng và những cô hầu gái xinh đẹp. Và ở giữa đó là một công chúa trông giống như một con chuột cống.

    Chắc là ông ấy đang muốn gửi tới thông điệp: Thứ rác rưởi như vậy mới phù hợp với kẻ man rợ mấy người.

    Không giống như công chúa trông giống như một con chuột cống, những món đồ đi kèm được sắp xếp sang trọng và những món quà cưới đắt tiền nhằm mục đích thể hiện sức mạnh quốc gia của Silvanus và nói rộng ra, Aristine nhằm mục đích chế nhạo Irugo.

    Không giống như Irugo, người thực sự muốn chiến tranh kết thúc, hoàng đế chỉ muốn câu giờ trước khi phát động một cuộc chiến khác, nên ông không hề e ngại khi tỏ ra thô lỗ như vậy.

    Dù sao hoàng đế không quan tâm Aristine sẽ được đối xử như thế nào ở Irugo nên không có gì khiến ông phải bận tâm.

    " Tôi đã nghĩ đám cưới của mình ít nhất cũng phải cầu kì một chút. "

    Cô mơ hồ nghĩ Irugo chắc hẳn đã yêu cầu rất nhiều quà cưới. Chà, những thứ Irugo yêu cầu cũng là một phần trong đó.

    " Hoàng đế thật sự quá ngây thơ. "

    Ông ấy thực sự nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra như ông ấy mong muốn?

    Đối với ông, đứa con gái ngốc nghếch không thể đạt được Đế vương nhãn, bị giam cầm từ nhỏ và là một kẻ ngốc không biết gì về thế giới để ông có thể lợi dụng và giết cô theo ý muốn.

    " Tôi chắc chắn mình có thể mua quần áo tốt và giặt giũ khi tôi muốn. "

    Aristine nằm phịch xuống.

    " Nhưng hãy chơi cùng trò này cho đến khi chúng ta đến nơi."

    Trả thù những điều nhỏ nhặt như thế này không thú vị chút nào. Chỉ khi nó được thực hiện vào thời điểm không ai ngờ tới mới có thể tạo sự bất ngờ to lớn.
     
    Dana LêLãnh Băng Sơn thích bài này.
  6. Lá phong tháng 10

    Bài viết:
    29
    Chương 4:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tháng sau khi Aristine rời Silvanus; ở cổng phía tây của Vương quốc Irugo.

    "Tôi tự hỏi họ là loại người như thế nào."

    Người đàn ông không nhắc chính xác anh ta đang nói đến ai, nhưng mọi người đều biết anh ta đang đề cập đến người nào.

    Hiện tại ở Irugo, chỉ có một người mà người của Tarkan tò mò.

    Aristine, công chúa của Silvanus, người sẽ kết hôn với chủ quân của họ.

    "Tôi nghe nói đám người Silvanus đều có bản tính xảo quyệt và ranh mãnh."

    "Họ là những kẻ hèn nhát yếu đuối."

    "Công chúa nhìn thấy chúng ta có khi lại ngất xỉu cho coi."

    Ha-ha-ha.

    Tất cả những người đến chào công chúa đều là những chiến binh. Đây là cách Irugo chào đón một vị khách danh dự.

    Tuy nhiên, bạn không thể nói rằng không có bất kỳ sự nghịch ngợm nào đằng sau nó. Họ sẽ cười phá lên nếu những kẻ hèn nhát Silvanus không sợ hãi hay tè ra quần khi nhìn thấy các chiến binh.

    "Trật tự nào."

    Người đàn ông phía trước với mái tóc ngắn và vết sẹo nói với giọng trầm.

    Cùng với tiếng vó ngựa là hình ảnh phái đoàn của Silvanus đang tiến tới từ xa.

    "Tại sao họ lại sử dụng xe ngựa thay vì cổng dịch chuyển."

    Người chiến binh đang phàn nàn đã nhận được cái nhìn từ người đàn ông đầy sẹo và im lặng.

    Chẳng bao lâu, phái đoàn trang trọng đến mức muốn trợn mắt ra sau đã dừng lại trước mặt họ.

    "Thứ vô nghĩa đó có giúp họ chiến đấu đàng hoàng không?"

    "Những người này trông như chưa từng cầm kiếm bao giờ."

    "Có khi họ dùng nó chỉ để trang trí thôi."

    Các chiến binh Irugo cười với nhau khi nhìn thấy bộ giáp sáng bóng mà các vệ binh đang mặc.

    Các cô hầu gái đều xinh đẹp, quyến rũ và lộng lẫy. Họ thậm chí còn không thèm nhìn về phía người Irugo. Sự khinh thường và kiêu ngạo hiện rõ trên khuôn mặt trắng nõn.

    Lúc này, các chiến binh Irugo đã đoán được công chúa là người như thế nào.

    "Với những loại hiệp sĩ và hầu gái như thế này thì điều đó khá rõ ràng."

    Chẳng bao lâu, cánh cửa của cỗ xe sang trọng nhất được trang trí bằng vàng, ngà voi và đá topaz mở ra. Và người vừa bước ra-.

    "Hả?"

    "Cái gì?"

    Khi nhìn thấy một người phụ nữ nhỏ nhắn trong bộ quần áo cũ kỹ, tồi tàn, miệng các chiến binh Irugo bất giác há hốc.

    "Đó là công chúa?"

    So với những người giúp việc bên cạnh, cô ấy trông giống như một kẻ ăn xin. Không chỉ quần áo của cô ấy tồi tàn; cô ấy thực sự trông bẩn thỉu.

    Việc cô ấy có rửa mặt hay không vẫn còn gây tranh cãi vì mặt cô ấy dính đầy bụi và mồ hôi, còn tóc thì dính đầy dầu mỡ.

    "Điều này.. thật sự, điều này thật bất ngờ."

    "Ha! Họ bắt chúng ta làm cái quái gì vậy?"

    Giữa đoàn người sang trọng, cô dâu sắp cưới vào Irugo trông không khác gì một kẻ ăn xin.

    Ý nghĩa của điều đó đã rõ ràng.

    "Những thủ đoạn nhỏ nhặt như vậy không có gì đáng ngạc nhiên đối với Silvanus."

    "Nhưng vẫn khiến bản thân trở nên bẩn thỉu như vậy?"

    "Có phải cô ấy đang muốn nói rằng việc kết hôn với chủ quân của chúng ta có phải là một sự xúc phạm không?"

    "Không, nhìn này, thái độ của những người hầu đối với công chúa có chút kỳ lạ.."

    "Bình tĩnh lại và đừng mất cảnh giác. Tôi không biết công chúa đang nghĩ gì nhưng tôi biết chắc chắn một điều. Cô ấy là người Silvanus. Cô ta có thể đang nhắm vào chủ quân của chúng ta."

    Sau khi người đàn ông có sẹo nói xong, ánh mắt của các chiến binh trở nên sắc bén như một lưỡi dao được rèn.

    * * *

    "Chà, tôi không ngạc nhiên."

    Aristine nhìn quanh với suy nghĩ đó trong đầu.

    Ngay khi cơ thể bụi bặm của cô bước xuống từ cỗ xe rực rỡ, những người Irugo đang chờ đợi đã vô cùng sửng sốt.

    Nhìn thấy vậy, sứ giả của Đế quốc Silvanus vĩ đại không khỏi cười khinh bỉ. Khuôn mặt của người dân Irugo đanh lại khi nghe thấy tiếng họ cười khúc khích.

    Cô mong họ sẽ nói những điều như 'cuộc hôn nhân này rõ ràng là lừa đảo' hoặc phản đối theo cách nào đó nhưng họ đã không làm như vậy.

    Ít nhất thì cô cũng biết ơn vì điều đó.

    "Những ồn ào về ngoại hình của tôi không thành vấn đề."

    Dù sao thì nó cũng nằm trong phạm vi mà cô ấy mong đợi.

    Điều quan trọng với Aristine là thái độ tiếp theo của người dân Irugo. Người Irugo nhanh chóng che giấu sự bối rối của mình và nhìn cô với vẻ mặt giống như trước đây.

    "Họ có vẻ rất cảnh giác với tôi."

    Aristine lặng lẽ bước về phía trước.

    "Nào, tôi đến đây để liên hôn mà."

    Cho dù cô có nhìn đi đâu thì bầu không khí chẳng có gì giống như họ đang chào đón một cô dâu mới cả.

    Nhìn thấy mọi ánh mắt đang nhìn cô như đặc phái viên của quốc gia thù địch - hay chính xác hơn là sát thủ - làm cô có chút buồn.

    "À, có lẽ gọi mình là sát thủ của quốc gia đối địch cũng đúng nhỉ?"

    Cô nhớ lại mệnh lệnh mà hoàng đế đã ban cho cô khi ông kéo cô sang một bên để nói chuyện.

    [ Giết Tarkak]

    Giọng nói của ông thì thầm bên tai khiến cô rùng mình, giống như một con rắn đang quấn lấy khắp người cô

    [ Đâm một con dao tẩm độc vào ngực tên khốn man rợ đó hoặc bỏ thuốc độc vào rượu của hắn.]

    Hoàng đế coi Tarkan là người đã cản trở mong muốn bắt Irugo phải quỳ gối.

    Công bằng mà nói, ông ta không sai.

    Bởi trong mỗi trận chiến mà Tarkan tham gia, Silvanus đều phải rút lui. Vì vậy, hoàng đế run lên vì giận dữ trước sự tồn tại của Tarkan.

    Anh dùng tay nâng cằm Aristine lên. Và cái nhìn của anh, dường như đang đánh giá cô, lướt qua khuôn mặt cô.

    [ Dù ngươi là kẻ vô dụng nhưng ít nhất vẻ ngoài của ngươi cũng có thể chấp nhận được nên ngươi có thể làm được điều đó.]

    Một nụ cười méo mó khó chịu nở trên môi hoàng đế một cách thô lỗ.

    [ Nó hoạt động hoàn hảo. Đối với một người như cô, người thậm chí còn không được gọi là công chúa cao quý mang dòng máu của tôi, cô sẽ thích hợp hơn cho một kẻ man rợ bẩn thỉu tận hưởng, phải không? Ý tôi là thô tục trên giường ấy.]

    Ai biết. Nhưng hiện tại, người duy nhất có hành động và suy nghĩ thô tục chính là hoàng đế.

    [ Nếu con thành công, ta sẽ cân nhắc việc thừa nhận con là con gái ta. 》

    Giọng điệu của anh như thể anh đang trao cho cô một phần thưởng lớn.

    "Mặc dù vậy, tôi không muốn được công nhận là đứa con gái đáng ngưỡng mộ của bạn."

    Hoàng đế buông cằm Aristine ra như muốn vứt bỏ nó, rồi đặt một lọ thủy tinh vào tay cô. Kết cấu lạnh và cứng của cái chai sống động như chính cái chết.

    Chiếc lọ thủy tinh đó hiện đang ở trong xe của Aristine.

    Hoàng đế bảo Aristine giết Tarkan nhưng thực ra không mong đợi cô sẽ thành công.

    "Tôi chắc chắn rằng ông ta nghĩ rằng điều đó không thành vấn đề ngay cả khi tôi cố gắng và thất bại."

    Dù thế nào đi nữa, đây sẽ là cơ hội để phá vỡ hiệp định hòa bình và làm nảy sinh một cuộc xung đột mới giữa các vương quốc. Một cuộc xung đột căng thẳng đến mức chiến tranh bùng nổ sẽ không có gì lạ.

    "Hoàng đế cũng thật ngu ngốc. Mình không thể tin được là ông ta nghĩ mình sẽ vâng lời và đưa lọ thuốc độc này."

    Đó không phải là loại chất độc bất kỳ có thể tìm thấy ở chợ đen mà là loại có thể giết người chỉ trong một hơi thở.

    Khi đến trước mặt phái đoàn Silvanus, Aristine cố gắng mím môi lại. Trước đây cô đã từng thấy nụ cười thoải mái và tự tin có thể mang lại tác dụng như thế nào thông qua Đế vương nhãn.

    "Nhưng mình vẫn còn bẩn."

    Nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc thu mình lại và trông xấu hổ.

    Một người đàn ông đang đứng giữa nhóm Irugo tiến lại gần cô. Đó là một người đàn ông có vết sẹo và mái tóc ngắn.

    "Đây có phải là Tarkan không?"

    Người đàn ông sắp trở thành chồng cô.

    Chà, ngoại hình của anh ấy cũng không tệ lắm và không khí xung quanh anh ấy cũng ổn. Về tính cách của anh, cô chỉ biết sau khi ở bên anh, nhưng anh trông không có vẻ gì là đáng ghét.

    "Chào mừng người, công chúa điện hạ."

    Giọng nói của anh ấy cũng không tệ.

    Trên hết, anh ấy vẫn lịch sự mặc dù cô ấy trông chẳng giống một công chúa chút nào.

    "Nhưng không phải anh ta cư xử quá lịch sự sao?"

    Giống như là một người dưới quyền vậy.

    "Tôi là Durante và tôi sẽ hướng dẫn cho người."

    Ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu cô, người đàn ông có vết sẹo đã giới thiệu bản thân.

    "Tôi rất mong nhận được sự quan tâm của ngài, ngài Durante."

    Aristine chào Durante và nhanh chóng liếc nhìn những người Irugo đang xếp hàng. Tuy nhiên, cô không tìm được ai giống hoàng tử Irugo.

    Durante có vẻ là người có cấp bậc cao nhất trong nhóm này.

    "Tôi nghe nói Tarkan sẽ gặp tôi ở cổng thủ đô."

    "Người sẽ thành chồng tương lai của ta đâu?"

    "Ngài ấy đi săn rồi ạ."

    À.

    Ngày mà người sẽ trở thành vợ đến lại đi săn? Điềm báo một cuộc hôn nhân không hạnh phúc đây mà.

    Aristine có thể thấy chồng tương lai của mình định làm gì. Để chọc một cái thật đau vào cái tôi của Silvanus bằng cách đối xử lạnh lùng này.

    "Đồng thời làm nản chí tinh thần của tôi nữa."

    Đáng tiếc, sau tất cả những gì Aristine đã trải qua, chuyện nhỏ nhặt này cũng không thể khiến tinh thần cô lung lay.

    Miệng cô từ từ mở ra.

    "Chồng tương lai của tôi có vẻ là người nhút nhát nhỉ."
     
    Dana LêLãnh Băng Sơn thích bài này.
  7. Lá phong tháng 10

    Bài viết:
    29
    Chương 5:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hả!"

    Những người Irugo trố mắt ra như thể họ không thể tin được những điều Aristine vừa nói.

    Biểu hiện của Durante trông thật ấn tượng.

    Tất cả đều phản ứng như thể vừa nhìn thấy một quả bom nổ trước mặt.

    "Khụ."

    Durante ho nhẹ một cái để xua tan bầu không khí.

    "Không phải vậy đâu ạ. Vì có một con quái vật xuất hiện nên.."

    Xem ra chồng sắp cưới của cô ấy đã vội vã lên đường.

    Aristine đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    "Vậy là không phải đi săn bình thường mà là đi săn quái vật."

    Nếu đúng như vậy thì việc ngài ấy vắng mặt khi vợ tương lai đến là điều dễ hiểu.

    "Tuy nhiên."

    "Sao anh không nói với tôi điều đó ngay từ đầu?"

    Mặc dù câu hỏi của Aristine rất sắc bén, Durante mặt không biến sắc mà vẫn bình tĩnh trả lời.

    "Người chỉ hỏi ngài ấy ở đâu, nên tôi chỉ trả lời đúng trọng tâm thôi."

    Nghe những lời đó, Aristine dừng lại.

    Quả thực, anh ấy đã đúng. Durante không hẳn đã nói dối cô ấy.

    Aristine nhìn Durante và hơi nhếch khóe môi.

    "Nói dối không phải là cách duy nhất để lừa dối."

    Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau và đối phương cảnh giác với cô ấy nên có lẽ tạo ấn tượng tốt sẽ có lợi hơn cho Aristine.

    Chỉ cần nở một nụ cười thích hợp và chấp nhận mọi việc là tốt nhất. Bởi vì ấn tượng đầu tiên của một người rất quan trọng.

    Tuy nhiên, Aristine không có ý định làm điều đó.

    Điều này khác với khi cô còn ở đế quốc. Bây giờ cô đã ra khỏi nơi kinh tởm đó, Aristine lên kế hoạch hành động theo ý mình ở Irugo.

    "Việc khom lưng đến đây là dừng lại được rồi."

    Nếu Aristine bỏ qua trong lần gặp đầu tiên, Durante có thể nghĩ rằng việc tiếp tục cung cấp cho cô ấy những thông tin sai lệch trong tương lai cũng không sao nên tốt hơn hết là chuyện này phải được làm rõ ngay từ đầu.

    "Những người này cảnh giác với mình và họ cũng không thích mình cho lắm."

    Nói cách khác, họ không mong đợi bất cứ điều gì từ Aristine nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không cần phải đáp ứng mong đợi của bất kỳ ai.

    "Mà việc nói nửa vời làm người ta hiểu sai nghĩa cũng là hành động lừa dối con người."

    Trong mắt Durante lần đầu tiên hiện lên một tia xấu hổ.

    Khi Aristine nhìn thẳng vào đôi mắt đó, đôi mắt cô cong lên.

    Hơi thở của Durante nghẹn lại trong giây lát.

    Hỗn hợp bụi, mồ hôi và bụi bẩn khiến khuôn mặt cô trông bẩn thỉu nhưng lạ thay, công chúa lại cuốn hút đến lạ thường.

    Đôi mắt tím của cô ấy dường như đang phản chiếu bầu trời bình minh.

    "Hy vọng sau này tôi sẽ không bị lừa dối nữa."

    * * *

    Durante đề nghị công chúa tắm rửa và thay quần áo trước khi vào cung điện. Tuy nhiên, sự phản đối ngay lập tức đến từ phía Silvanus.

    [ Ý ngươi là gì khi kêu công chúa tắm rửa? Sao ngươi dám gọi công chúa của chúng ta là bẩn thỉu? ]

    [ Ngươi có ý đồ gì khi để cho công chúa của chúng ta mặc trang phục Irugo trước khi nhập cung hả? ]

    Khi mới tới đây, họ đang hành động như không quan tâm đến việc công chúa làm, rồi đột nhiên họ bắt đầu hành động như thể họ quan tâm khiến Durante cảm thấy cạn lời.

    Cuộc trò chuyện qua lại vài lần nhưng những người Silvanus vô liêm sỉ vẫn không lùi bước.

    Cuối cùng, Durante rút lui vì không muốn gây ra xung đột khi chủ quân đi vắng.

    "Đưa công chúa vào cung điện với bộ dạng như vậy có thực sự ổn không?"

    "Cậu thấy đấy, không còn lựa chọn nào khác."

    "Không có lý do gì để nghe mấy tên khốn Silvanus đó cả."

    "Và gây ra xung đột quốc gia ngay giữa một cuộc hôn nhân chính trị? Cậu có giải quyết được hậu quả không?"

    "Nhưng mà nhìn cách họ hành động đi. Kiểu gì cũng sẽ có xung đột ngay cả khi chúng ta không làm gì cả."

    Anh ấy đã đúng.

    Rõ ràng là vua Irugo sẽ cảm thấy bị xúc phạm khi nhìn thấy công chúa và phái đoàn của cô ấy.

    Nhà vua muốn kết thúc hoàn toàn chiến tranh nên ông ấy sẽ không chấm dứt cuộc hôn nhân này nhưng chắc chắn sẽ có thêm những lời chỉ trích. Và lời chỉ trích đó sẽ đến tai chủ quân của họ một cách nguyên vẹn.

    Hơn nữa, xét đến thái độ thô lỗ của người Silvanus, rõ ràng họ đang cố ý gây ra tranh chấp.

    "Ít nhất thì chúng ta không nên là người bắt đầu cuộc xung đột đó."

    Nghe những lời đó, các chiến binh im lặng.

    Durante chỉ có thể hy vọng trong cung điện của Tarkan không có ai.

    "Mặc dù đó là một hy vọng vô ích."

    Tuy nhiên, thật an ủi khi biết rằng nhà vua hiếm khi đích thân xuất hiện.

    "Dù sao thì tôi không nghĩ rằng công chúa lại như vậy đấy."

    Các chiến binh đều biết lời nói của anh không hề ám chỉ vẻ ngoài nhếch nhác của cô.

    "Quả thật, cô ấy rất khác so với những gì tôi đã nghĩ."

    "Chủ quân của chúng ta, ehem, anh ấy chắc hẳn khá nhút nhát.. phụt!"

    Các chiến binh bắt đầu cười rộ lên.

    Khi mới nghe đến, họ rất bất ngờ, thậm chí hoảng hốt nhưng càng nghĩ lại càng thấy buồn cười. Công chúa là người duy nhất có thể nói những điều như vậy về chủ quân của họ.

    "Tôi thích ngài ấy."

    "Tôi cũng vậy."

    "Công chúa tốt hơn nhiều so với tôi đã nghĩ. Mặc dù tôi đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy vì cậu biết đấy.."

    Durante nghe các chiến binh trò chuyện rồi quay lại nhìn chiếc xe ngựa mà công chúa đang ngồi.

    Chiếc xe ngựa quá hào nhoáng và xa hoa đến mức khó có thể tin rằng nó đang chở một công chúa ăn mặc như một kẻ ăn xin.

    Anh tự hỏi toàn bộ câu chuyện nghĩa là gì.

    Đó chỉ là điều hiển nhiên khi anh ấy nghĩ như vậy.

    Anh vẫn chưa quên đôi mắt của công chúa trông như thế nào khi anh nhìn thấy cô trước đó. Ngay cả khi khuôn mặt cô ấy dơ dáy và đầy bụi bặm, đôi mắt cô ấy vẫn sáng như những ngôi sao trên bầu trời đêm.

    Đôi mắt trong suốt như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, nhưng ánh mắt lại như biển sâu, khiến bạn không dám nhìn sâu hơn nữa.

    Durante gạt bỏ những suy nghĩ đó khỏi đầu mình. Chủ nhân của anh là điều quan trọng nhất đối với anh.

    "Đừng lơ là cảnh giác. Những kẻ Silvanus đều rất xảo quyệt, không ai biết bên trong họ đang nghĩ gì. Và vị công chúa đó.."

    "Có thể đến nhằm mục đích ám sát chủ quân của chúng ta."
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  8. Lá phong tháng 10

    Bài viết:
    29
    Chương 6:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Có phải những vị này háo hức khi được gặp công chúa quá không?'

    "Chủ quân của chúng ta mới là người kết hôn với công chúa, không phải những bọn họ."

    Các chiến binh cau mày khi nhìn thấy những người đang tụ tập trong cung điện của Tarkan. Đây là anh chị em của chủ nhân nên họ thậm chí không thể có bất cứ phản anh gì về điều đó.

    Người sắp lấy vợ thậm chí không thể gặp cô dâu của mình vì ma vật nhưng các thành viên khác trong hoàng gia lại rảnh rỗi đến mức có thể đến ngắm cảnh.

    "Ít nhất bệ hạ đã không đến."

    May mắn thay, nhà vua không ở đây để chứng kiến bộ dạng bẩn thỉu của công chúa. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Durante đang mong chờ điều sắp xảy ra.

    Rõ ràng là các thành viên hoàng gia khác đều có chủ ý khi đến đây.

    "Họ muốn theo dõi cô dâu của chủ quân và tìm cách hạ bệ cô ấy bằng cách nào đó."

    Họ là những người sẽ làm bất cứ điều gì để bắt lỗi cô, ngay cả khi cô không có lỗi gì. Tuy nhiên, công chúa có một khuyết điểm rất rõ ràng.

    Khi nhìn thấy khuôn mặt của hoàng gia cứng đờ trước vẻ ngoài sang trọng của xe ngựa, Durante không khỏi thở dài.

    Họ sẽ nghĩ người ngồi bên trong là một cô dâu phù hợp với cỗ xe đó.

    Anh cầu nguyện cho cửa xe bị kẹt, bị hỏng đột ngột hoặc là bị sét đánh.

    Thật không may, cánh cửa đã mở ra mà không có vấn đề gì và..

    "Ôi trời ơi!"

    "Cái, cái quái gì vậy.."

    Công chúa với bộ trang phục trông giống như một tấm thảm rơm so với cỗ xe, xuất hiện từ phía cửa.

    Bởi vì sự xuất hiện của cô quá bất ngờ nên mọi người thậm chí không thể nghĩ đến việc chế nhạo cô ngay lập tức, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong giây lát.

    "Phụt!"

    Chẳng bao lâu sau, những tiếng cười khúc khích bắt đầu vang lên khắp nơi.

    "Quả nhiên là dáng vẻ của dòng máu hèn hạ."

    "Có nên nói là đúng tiêu chuẩn không nhỉ."

    "Ta đã mong đợi điều gì đó vì cô ấy là công chúa của Silvanus, nhưng cô ấy trông còn tệ hơn cả một người ăn xin dưới cầu Panyu."

    Ha-ha. Những lời chế nhạo và chế nhạo phun ra từ miệng họ như thể họ muốn cô nghe thấy.

    Lần lượt, vô số ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới. Vô số con mắt trở thành những ngọn giáo và mũi tên sắc nhọn, đâm vào Aristine.

    Cảnh chờ đợi cô dâu mới rời bỏ quê hương đến một đất nước xa xôi là bị vô số kẻ thù đến ngột ngạt. Ngay cả những người đến từ đế quốc cùng cô, những người lẽ ra phải bảo vệ cô dâu bị áp bức cũng cười nhạo và phớt lờ cô.

    Thậm chí, niềm vui tràn ngập trong mắt họ nhiều hơn bất kỳ ai khác.

    "Làm gì có chuyện hoan nghênh bộ dạng đó chứ."

    "Cứ tưởng đến Irugo thì sẽ có gì khác nên trong suốt thời gian cô ta cư xử một cách kì lạ."

    "Bây giờ chắc sẽ nhận ra vị trí của mình và ngoan ngoãn hơn thôi."

    Ngoại trừ các chiến binh của Tarkan và Durante, mọi người ở đây đều giễu cợt Aristine và chế nhạo cô.

    Nhưng vào thời điểm đó.

    Một thứ gì đó mịn màng và mềm mại bao phủ Aristine với những tiếng sột soạt.

    "Hả?"

    Trước khi Aristine kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, cơ thể cô đã bị hất tung lên không trung. Trong chớp mắt, đôi chân của cô bay lên khỏi mặt đất và thay vào đó là đôi bàn tay rắn chắc hơn cả mặt đất đỡ lưng và đùi cô.

    "Công chúa."

    Một giọng nói trầm như tiếng gầm gừ của dã thú vang lên bên tai Aristine

    Run rẩy. Nó làm cô nổi da gà.

    Chỉ khi đó Aristine mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra với mình. Ai đó đã đắp cho cô một tấm vải lụa rồi bế cô vào lòng.

    "Hmm?"

    Dù đã đoán ra nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy mình không hiểu?

    Aristine vặn vẹo cơ thể trong bối rối. Tuy nhiên, người đàn ông đang ôm cô thậm chí còn không nhúc nhích.

    Anh đưa tay lên cao hơn một chút, để Aristine dựa vào ngực anh. Ngực anh rộng đến nỗi Aristine gần như bị vùi trong lồng ngực ấm áp và rắn chắc của anh.

    "Gì, gì vậy! Sao ngươi dám chạm vào thứ đó một cách tùy thích chứ!"

    Một hiệp sĩ Silvanus hét lên với người đàn ông. Tất nhiên, anh ta không hét vì người đàn ông đó đã chạm vào Aristine.

    "Ngươi có biết đó là loại lụa gì không? Nó quý đến mức không thể đổi lấy một rương vàng! Nó được làm đặc biệt cho Irugo.. Vua.."

    Giọng của hiệp sĩ dần dần tắt đi. Miệng anh ta mím chặt và đôi mắt trở nên run rẩy như một con thuyền trong cơn bão. Nhìn thấy hiệp sĩ có vẻ như hoàn toàn bị choáng ngợp, Aristine khá bối rối.

    "Người này hình như chưa làm cái gì mà nhỉ?"

    Aristine ngẩng đầu lên nhìn và ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của người đang ôm trọn cô trong lòng.

    "Đôi mắt người đàn ông này lấp lánh như mặt trời."

    Rất đẹp.

    Màu sắc vàng rực đẹp đến mức khiến cô không khỏi có ý nghĩ như vậy.

    "Vậy còn nó thì sao?"

    Không rời mắt khỏi Aristine, đôi môi của người đàn ông chuyển động nhịp nhàng. Giọng anh trầm nhưng đáng sợ một cách kỳ lạ, giống như tiếng gầm gừ nhẹ nhàng của một con thú.

    "Những thứ quý giá nhất đương nhiên phải được trao cho cô dâu của ta."

    Cô dâu?

    Đến lúc đó Aristine mới nhận ra.

    Khi nhìn sang một bên, cô thấy Durante và các chiến binh khác đang quỳ trước người đàn ông và cô. Cảnh tượng tất cả các chiến binh dũng mãnh cùng nhau tỏ lòng kính trọng thật ngoạn mục.

    Sau đó, cô nhìn các hiệp sĩ Silvanus. Họ không vui nhưng có vẻ như họ thậm chí không dám đến gần hay nói bất cứ điều gì.

    Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những kẻ kiêu ngạo này trông như thế này, trước một người một người Irugo mà họ luôn coi thường.

    Nó cho thấy áp lực đến từ người đàn ông đang bế cô ấy thật quá lớn.

    "Vậy người đàn ông này chắc chắn là!"

    Ánh mắt người đàn ông lại chạm vào mắt Aristine. Không giống như lần trước khi cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh, lần này cô hiểu rõ anh là ai.

    "Người sẽ là chồng tôi."

    * * *

    Đôi mắt của Tarkan lướt qua các anh chị em của anh đang tụ tập để coi cô dâu của anh như một cảnh tượng. Các thành viên hoàng gia giật mình quay mặt đi để tránh ánh mắt như săn mồi ấy.

    Biết rằng việc đối phó với họ là không đáng, Tarkan quay đi và sải những bước dài vào cung điện của mình.

    Các cung nữ quỳ xuống chào đón chủ nhân trở về.

    "Đừng hiểu lầm."

    Tarkan nói ra sau khi nhẹ nhàng đặt Aristine xuống chiếc ghế sofa lớn.

    "Hiểu lầm cái gì?"

    Khi Aristine hỏi ngược lại, các cung nữ giật mình như thể mất trí.

    Đây là lần đầu tiên họ thấy ai đó nói chuyện với chủ nhân của mình một cách thoải mái như vậy. Bình thường, ngay cả khi mọi người cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, trong thân tâm họ vẫn bị đe dọa nhưng cô công chúa trông có vẻ không hề bận tâm chút nào.

    "Không phải vì thích cô nên ta mới làm thế."

    "Đương nhiên rồi"

    Aristine đồng ý với lời của Tarkan. Ý nghĩ đó thậm chí chưa bao giờ xuất hiện trong đầu cô. Ngay cả khi không nhìn vào gương, cô vẫn biết chính xác mình trông như thế nào.

    Aristine giơ tay lên và ngửi. Nó có mùi như mồ hôi thay vì nước hoa.

    "Nếu là thích mình nên mới làm thế thì không phải là có chút nguy hiểm rồi sao?"

    Nếu mẫu người của anh ta là người dính đầy bùn đất thì gọi anh ta là kẻ biến thái sẽ không đủ.

    "À, có phải anh ấy đang bảo mình đừng nhầm với một kẻ biến thái phải không?"

    Đôi khi, sự phủ định chính là ngầm khẳng định

    "Vậy anh ấy là.."

    "Một kẻ biến thái?"

    "Cái gì?"

    Tarkan hoàn toàn không biết người phụ nữ này đang nói về điều gì. Về một kẻ biến thái trong không khí

    Đối với người đã nói như vậy, sắc mặt người phụ nữ vẫn rất bình tĩnh. Hầu như không có sự thay đổi nào trong biểu hiện của cô ấy.

    "Quên đi, không cần quan tâm."

    "Hãy tắm cho cô ấy."

    Tarkan tặc lưỡi và ra lệnh cho người hầu của mình. Hiện tại, anh phải làm gì đó với vẻ ngoài bụi bặm này của cô.

    "Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn chưa kết hôn."

    Nhưng cô ta đột nhiên nói như vậy.

    Một lần nữa, anh tự hỏi cô đang nói về cái quái gì nhưng sau một hồi bối rối, anh đã hiểu sơ bộ về ý cô.

    Phụ nữ luôn mong muốn những điều như vậy từ anh ấy.

    Tarkan nở một nụ cười méo mó.

    "Tôi sẽ không ăn thịt cậu cho đến khi cô tắm rửa sạch sẽ nên đừng lo lắng. Ý tôi là ai sẽ chạm vào một cô gái bẩn thỉu như cô".

    Những lời đó vừa ra khỏi miệng, anh liền nhận ra mình đã phạm sai lầm. Lẽ ra anh không nên nói điều đó với một người lớn lên trong cung điện tráng lệ. Hơn nữa, khi anh nói bẩn thỉu, anh có ý nói theo nghĩa đen, nhưng cô có thể hiểu sai.

    Tarkan lén nhìn Aristine để xem phản ứng của cô. Nhưng chẳng mấy chốc anh đã cảm thấy khó chịu.

    "Đó không phải việc của tôi."

    Tại sao việc người phụ nữ này nghĩ gì lại quan trọng? Cô ấy chỉ là người mà anh sắp kết hôn theo lệnh của nhà vua. Cô không quan trọng với anh.

    "Ăn tôi?"

    Nhưng khi lời nhận xét đó thoát ra khỏi miệng người phụ nữ, Tarkan không khỏi cảm thấy khó chịu.

    Mặc dù anh ấy là người nói điều đó đầu tiên nhưng nó lại có cảm giác khác biệt khi nó được phát ra từ miệng của người sắp trở thành vợ anh ấy.

    "Anh.."

    Aristine dừng lại, nhìn từ trên xuống dưới rồi nói:

    "Vậy ra anh là một kẻ biến thái."

    Giọng điệu đó giống như cô ấy đang tuyên bố vậy.
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  9. Lá phong tháng 10

    Bài viết:
    29
    Chương 7​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trán Tarkan nhăn lại trước sự hiểu lầm đáng xấu hổ.

    "Tuy nhiên, ta khá chắc ta đã nói rằng sẽ không ăn thịt cô."

    Aristine, người đang lặng lẽ quan sát anh, đảo mắt đi chỗ khác và lẩm bẩm.

    "Thực tế là ngài thậm chí còn suy nghĩ về nó.."

    Khi tôi thực sự trông giống như bụi bẩn.

    Cô ấy bỏ qua nửa sau của câu đó như thể đang muốn nói rằng cô ấy sẽ tôn trọng sở thích của một kẻ biến thái.

    "Cô là người đã nói rằng chúng ta vẫn chưa kết hôn khi ta yêu cầu cô tắm rửa."

    Tarkan nói với giọng trầm như thể đang cố gắng nói ra những lời đó. Tuy nhiên, kiểu đe dọa đó không có tác dụng với Aristine.

    "Tôi đã nói thế nhưng.. tôi không có ý như vậy."

    Người phụ nữ từ từ nhìn Tarkan từ trên xuống dưới.

    "Ý tôi là, ngài cũng bẩn kinh khủng luôn."

    Thấy chưa, ngài cũng bẩn như vậy, ngài không định tắm à?

    Đôi mắt của người phụ nữ dường như đang muốn hỏi điều đó.

    Lần đầu tiên Tarkan có thể biết cô đang nghĩ gì. Và cùng lúc đó, một câu hỏi nảy sinh trong đầu anh.

    "Đây là kiểu phụ nữ gì vậy?"

    * * *

    "Vì chưa kết hôn nên chúng ta không thể tắm cùng nhau."

    Vì vậy, trước hết họ phải vạch ra một ranh giới công bằng cho nhau. Aristine chỉ đang nhắc nhở anh về một sự thật đơn giản.

    Tarkan nhìn xuống chính mình.

    Máu của quái thú vương vãi khắp quần áo của anh ta. Đó là điều không thể tránh khỏi vì anh ấy đã đến đây ngay sau trận chiến. Những vết ố đã được che đi khi anh bế cô trên tấm vải lụa dài nhưng bây giờ anh đã đặt cô xuống, chẳng có gì có thể che đậy được.

    Lần đầu tiên anh xuất hiện với cô dâu của mình là dính đầy máu của ma vật nhưng Tarkan không quan tâm.

    Máu là bằng chứng cho chiến thắng của anh. Đó là dấu hiệu của những trận chiến và niềm tự hào của anh ấy với tư cách là một chiến binh.

    Tuy nhiên, để gọi nó là bẩn. Không chỉ vậy mà còn "bẩn" đến mức khó tin. Làm sao cô ấy có thể so sánh thứ này với bụi được?

    "Bây giờ mình nghĩ về nó.."

    Anh tưởng công chúa Silvanus sẽ tái mặt hoặc hét lên khi nhìn thấy máu, nhưng cô không làm vậy. Ngay cả những người Irugo mang trong mình dòng máu chiến binh cũng sợ hãi và run rẩy khi nhìn thấy anh.

    Nhưng người này rất bình tĩnh. Cô không sợ hãi cũng không kinh hãi.

    "..."

    Bắt đầu từ vẻ ngoài bụi bặm, cô dâu của anh không hề như anh mong đợi.

    "Đúng là cô gái kỳ lạ."

    Nhưng chính là nó.

    Anh sẽ không dây dưa với cô gái này nữa. Tất cả những gì cô nhận được từ anh là danh hiệu 'vợ hoàng tử'.

    "Tôi sẽ tắm ở nơi khác."

    "Ah."

    Aristine gật đầu hiểu ý khi Tarkan nói vậy.

    Thông thường, một cung điện có nhiều nơi để tắm rửa. Đầu óc cô hiểu điều đó, nhưng cô đã sống tù túng quá lâu nên thường không nghĩ tới.

    "Được rồi."

    Aristine vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa. Cô ấy đang có tâm trạng tốt.

    "Đó là một cung điện bình thường nên mình có thể tắm bằng nước ấm, phải không?"

    Cô ấy không yêu cầu quá nhiều. Cô ấy sẽ vui nếu ít nhất nó ấm áp.

    "Không, miễn là trời không quá lạnh.."

    Tarkan nhìn người phụ nữ mà anh không thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì. Anh tự hỏi lúc này cô đang nghĩ gì.

    "Cô ấy không đối xử với tôi như một tên biến thái nữa phải không?"

    Ngay cả khi anh nheo mắt nhìn cô, anh cũng không thể hiểu được điều gì.

    Căn phòng nơi anh đang ở không có cửa và được bao quanh bởi những cây cột. Và mỗi cây cột đều được kết nối với một khu vườn hoặc một hành lang. Vì vậy, ngay cả sau khi Aristine rời đi theo một cung nữ, anh vẫn có thể nhìn thấy tấm lưng thon thả của cô ấy trong một thời gian khá lâu.

    Với mỗi bước cô bước, tấm lụa đỏ tung bay trong không trung như đôi cánh.

    "Ngài Tarkan."

    Tarkan quay đầu lại khi có giọng nói gọi mình.

    "Dionna."

    Dionna cười khúc khích bước tới chỗ anh và lén lút đặt tay lên cánh tay rắn chắc của Tarkan.

    "Ngài đang nghĩ gì trầm tư thế? Ngài còn không nhận ra tôi đến nữa, chẳng giống ngài gì cả."

    Chỉ khi đó anh mới nhận ra mình đã bị phân tâm vì đang nghĩ về một người phụ nữ.

    "Ta không nghĩ gì cả."

    "Tôi hiểu rồi."

    Cô thấy khó chịu vì có vẻ như không phải vậy nhưng Dionna không thúc ép thêm nữa. Lúc này, việc đào sâu vào vì tò mò sẽ chỉ khiến Tarkan khó chịu mà thôi.

    Thay vào đó, cô bắt đầu nói về Aristine bằng giọng nhẹ nhàng.

    "Công chúa.. cô ấy rất khác so với những gì tôi mong đợi."

    Tarkan gật đầu nửa vời. Không có dấu hiệu quan tâm nào trong đôi mắt vàng buồn tẻ của anh ta.

    "Hmm, tôi đoán ngài ấy không quan tâm đến cô ấy đến thế. Chà, tôi đã mong đợi điều đó."

    Dionna giấu nụ cười hài lòng của mình và nép sát vào Tarkan với vẻ mặt lo lắng.

    "Ngài nghĩ cô ấy có ý gì khi đến đây với bộ dạng như vậy? Đặc biệt là khi cô ấy kết hôn với hoàng tử, tôi cảm thấy cô ấy không có ý tốt.."

    Trong khi khiêu khích sau lưng, Dionna vuốt ve cánh tay của Tarkan mà cô đang ôm.

    "Có thể có lý do đằng sau nó."

    "Lý do sao?"

    "Cô cũng thấy những gì mà các thành viên hoàng gia đã nói. Cô ấy trông không giống một kẻ ngốc không mong đợi điều này. Và cô ấy dường như cũng không có ý định chế nhạo tôi."

    Dionna có phần ngạc nhiên khi Tarkan bảo vệ Aristine.

    Đây là lần đầu tiên cô nghe anh bảo vệ một người mà anh thậm chí còn không biết rõ. Nhưng cô ấy nhanh chóng xóa đi sự ngạc nhiên trên mặt và cúi đầu phục tùng.

    Tarkan không hề cao giọng nhưng cô cảm thấy tâm trạng của anh hơi trầm xuống.

    Nhanh chóng nhận ra điều gì đó không ổn, Dionna ngừng bám vào cánh tay rắn chắc của anh, di chuyển ra chỗ khác và đứng thẳng lên.

    "Điều đó có thể đúng nhưng.. không có cách nào để nói với cô ấy."

    Nghe những lời đó, Tarkan quay lại nhìn hành lang nơi Aristine đã biến mất.

    "Quả thực, ngài thực sự không thể phân biệt được với người phụ nữ đó."

    Dionna dừng lại và ngước nhìn Tarkan.

    Cảnh tượng anh ta nhìn chằm chằm về hướng Aristine đã biến mất thật xa lạ.

    Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như thường lệ. Khuôn mặt thờ ơ của anh không có một chút nụ cười. Và vẻ mặt của anh ấy không hề dịu dàng khi nghĩ về Aristine.

    Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Dionna dần biến mất.

    "Nghiêm túc."

    Tarkan lẩm bẩm khi nhớ lại người phụ nữ đó.

    Vẻ mặt của cô vẫn giữ nguyên từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cho đến khi cô rời đi. Đến mức anh gần như nhầm tưởng cô là người không có cảm xúc.

    Khuôn mặt của cô ấy đã thay đổi từng chút một, nhưng đó không phải là một sự thay đổi đáng chú ý. Lần duy nhất biểu hiện của cô thực sự thay đổi là khoảnh khắc đó.

    Khoảnh khắc anh bế cô lên.

    Đôi mắt tím của cô lộ ra hoàn toàn và chúng mở to vô cùng trước tình thế khó khăn của cô. Aristine nhỏ và nhẹ hơn nhiều so với những gì Tarkan nghĩ nên anh giật mình.

    "Mình nghĩ cô ấy đang khóc.'

    Anh nghĩ cô đang khóc trong tình huống mà cô đang tự xấu hổ. Nhưng khi đến gần hơn, anh nhận ra điều đó hoàn toàn không đúng.

    Khuôn mặt vô cảm của cô ấy có vẻ khá cứng rắn. Thay vì nói rằng cô ấy cứng người vì sợ hãi, thì sẽ đúng hơn khi nói cô ấy thờ ơ.

    " Tuy nhiên, cô ấy lớn lên với tư cách là công chúa của Silvanus nên chắc chắn cô ấy không quen với cách đối xử như vậy. "

    Nó khiến anh tò mò tại sao một người mang dòng máu quý tộc như cô lại là người duy nhất bẩn thỉu.

    Một người phụ nữ khó hiểu.

    Cô ấy sẽ là vợ tôi.

    Cô dâu của tôi.


    Ngay cả khi cuộc hôn nhân chính trị đã được quyết định, anh cũng chưa bao giờ để ý đến cô như thế này.

    " Điện hạ Tarkan. "

    Giọng nói của Dionna đưa anh trở lại thực tại.

    " Có lẽ ngài thích công chúa phải không?"
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  10. Lá phong tháng 10

    Bài viết:
    29
    Chương 8​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Là nước nóng này! Thậm chí còn có cả bồn tắm nữa!'

    Khoảnh khắc nhìn thấy hơi nước bốc lên từ bồn tắm, Aristine rất vui mừng.

    "Thưa công chúa, hãy để chúng tôi giúp người tắm ạ."

    Aristine để các cung nữ lại với công việc của họ. Các cung nữ cởi quần áo của cô và bắt đầu kì cọ cho cô chỗ này chỗ kia.

    Ngoại trừ khi còn rất nhỏ, cô chưa bao giờ được phục vụ trong phòng tắm nên cô cảm thấy hơi khó xử, nhưng cô đã là thành viên hoàng gia từ khi sinh ra.

    Vì vậy, cô chưa bao giờ nghĩ rằng việc người hầu nhìn thấy thân thể của mình là điều xấu hổ. Ngay từ đầu, Aristine không phải là loại người quan tâm đến việc mọi người nhìn mình như thế nào. Suy cho cùng, cô đã ở một mình từ nhỏ và chưa bao giờ phải lo lắng cho người khác.

    "Họ rất giỏi trong công việc của mình."

    Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu cô khi cô nhìn thấy bàn tay của họ di chuyển nhanh như thế nào và cách họ rửa tay cho cô một cách lịch sự mà không hề tỏ ra khó chịu.

    Hiện tại, Aristine bẩn đến mức không ai muốn chạm vào cô. Tuy nhiên, việc họ thậm chí không cau mày thật đáng kinh ngạc.

    Họ chỉ hỏi cô: "Nước có nóng quá không ạ?" hoặc "Thần có nên đi nhẹ nhàng hơn một chút không?"; nói cách khác, rất có tinh thần và chuyên nghiệp. Đối với Aristine, người từng sống bị người giúp việc coi thường, thái độ của họ thật ấn tượng.

    "Cách cư xử tốt của các cung nữ có nghĩa là chồng tương lai của tôi rất có năng lực và sức hút."

    Thật vui khi biết rằng người mà cô định đàm phán cùng có năng lực vượt trội.

    "Xin hãy nhắm mắt lại lần nữa."

    Dòng nước ấm chảy dọc theo gương mặt cô.

    Aristine nhắm mắt lại và nghĩ về Tarkan. Và về những gì cô ấy sẽ làm kể từ bây giờ.

    "Hửm?"

    Cô chìm vào suy nghĩ, rồi cô nhận ra có điều gì đó kỳ lạ. Đôi tay rửa mặt và cơ thể của cô đã dừng lại.

    "Họ xong chưa?"

    Cô lặng lẽ mở mắt ra và bắt gặp ánh mắt của các cung nữ đang ngây người nhìn cô.

    "Ah.."

    Một trong những cung nữ vô thức thở dốc.

    Những giọt nước run rẩy khi hàng mi dài ướt át của cô nhấc lên. Và đôi mắt tím bí ẩn tựa như bầu trời bình minh của cô lộ rõ bên dưới.

    Aristine lau nước trong mắt rồi nhìn các cung nữ khác.

    Họ không khác gì những người khác. Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cô và không cử động tay.

    "Có chuyện gì sao?"

    Các cung nữ bị lời nói của Aristine đánh thức, cúi đầu.

    "Không, thưa Công chúa."

    "Tôi xin lỗi, Công chúa."

    Aristine tự hỏi điều gì đã khiến họ hành động như vậy khi họ hầu như không có bất kỳ phản ứng nào trước sự bẩn thỉu của cô, nhưng cô vẫn giữ im lặng.

    Sau vài lần xả nữa, Aristine cuối cùng cũng có thể vào bồn tắm.

    "Haa, tuyệt quá."

    Aristine ở một mình sau khi sai người hầu ra ngoài và tựa vào đầu bồn tắm với tâm trạng vui vẻ.

    Cơ thể cô đã chìm vào sự lười biếng.

    Chỉ riêng điều này thôi đã khiến cô cảm thấy thật đáng để gả cho Irugo.

    "Bây giờ mình chỉ muốn nghỉ ngơi, mình sẽ nghĩ về những gì mình nên làm trong tương lai sau."

    Như thể có điều gì đó đọc được suy nghĩ của cô, mặt nước chao đảo. Cảm nhận được điều gì đó sắp được cho thấy, Aristine cau mày.

    "Nó đã thức tỉnh."

    Có vẻ như việc nghỉ ngơi sẽ phải hoãn lại một chút.

    * * *

    ".. Tarkan?"

    Người xuất hiện trên gương chính là chồng tương lai của cô. Đứng cạnh anh là một người phụ nữ quyến rũ với mái tóc xanh đậm.

    "Đây là khi nào? Mình nghĩ đó là từ hôm nay, trong tương lai gần hoặc trong quá khứ gần hoặc cũng có thể là ngay bây giờ."

    Trang phục của Tarkan vẫn giống như lần cuối cô nhìn thấy anh ấy. Ngay cả khi bạn nói rằng anh ấy thích những bộ quần áo có thiết kế tương tự, không có khả năng anh ấy vẫn mặc bộ trang phục có vết máu trên đó.

    Aristine cũng có thể nhìn thấy chiếc ghế sofa anh đặt cô bên cạnh.

    ".. Khi nào ngài mới đi tắm vậy?"

    Cho dù là hôn nhân chính trị, cô cũng không thích đàn ông bẩn. Aristine hy vọng cảnh tượng cô đang nhìn thấy đã là quá khứ.

    "Làm ơn, tôi hy vọng anh ấy đang tắm ngay bây giờ."

    Đúng lúc này, người phụ nữ ở trên mặt nước mở miệng.

    [Ngài thích công chúa sao? ]

    Aristine giật mình trước những lời đó.

    "Đợi đã, họ đang nói về tôi à?"

    Một lần nữa, anh ấy mới gặp người bạn đời của mình lần đầu tiên nên việc cô ấy bắt chuyện là điều hợp lý.

    "Thường ngày ngài ta đã cư xử như thế nào để nhận được câu hỏi đó chứ?"

    Nghĩ đến việc người phụ nữ này nghi ngờ anh thích một cục bụi.

    "Quả nhiên ngài ta là tên biến thái."

    [Cái gì? ]

    Tarkan phản chiếu trên mặt nước trầm giọng hỏi và nhìn xuống người phụ nữ.

    Aristine đã có cảm giác này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, nhưng anh ấy khá.. không, anh ấy rất đẹp trai.

    Cô đã nhìn thấy rất nhiều đàn ông thông qua Đế vương nhãn nhưng đây thực sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy. Chỉ cần nhìn xuống như vậy, anh ta đã tạo ra một cảm giác nguy hiểm tương tự như một con thú đang cúi mình.

    Có lẽ người phụ nữ trước mặt anh cũng cảm nhận được điều đó vì cô căng thẳng và vai cô rụt lại một chút.

    [Ta có thích người phụ nữ đó không? ]

    Giọng điệu của anh vô tư. Nó hoàn toàn trái ngược với thái độ bốc lửa mà anh có khi Aristine nói chuyện với anh trước đó.

    Tuy nhiên, sự vô tư đó lại khiến anh tỏ ra nguy hiểm hơn.

    [Đó là điều không thể.]

    Tarkan vừa nói vừa cười khúc khích. Khóe môi anh cong lên, tạo cho anh một nụ cười méo mó.

    Có lẽ, đây là cách anh ấy thường nhìn.

    [Cô cũng biết rõ hơn ai hết mà? ]

    Đôi mắt vàng của anh khẽ chuyển động.

    [Trái tim ta sẽ không bao giờ thay đổi.]

    * * *

    Sau khi tắm xong, Aristine đi ra ngoài dưới sự hướng dẫn của các cung nữ.

    "Ngài có muốn chúng tôi gọi hầu gái của ngài không, thưa Công chúa? Họ vẫn đang đi tham quan cung điện."

    Cung nữ đang hướng dẫn cô cẩn thận hỏi.

    Có vẻ như họ lo lắng cô ấy có thể không thoải mái vì người Irugo đã phục vụ cô ấy kể từ khi cô ấy đến. Đối với Aristine, người Irugo thoải mái hơn nhiều so với người Silvanians.

    "Không, không cần đâu."

    "Tôi hiểu. Vậy thì hãy để tôi dẫn người tới phòng nghỉ."

    "Không."

    Aristine chặn cung nữ lại trước khi cô bắt đầu bước đi.

    "Đưa ta đến chỗ Tarkan đi."

    "Vâng, thưa Công chúa."

    Vẻ tò mò thoáng hiện lên trên gương mặt cung nữ, nhưng cô vẫn lịch sự cúi đầu mà không hỏi gì.

    "Dù mình thiết tha muốn nghỉ ngơi lắm rồi."

    Cô đã đi bằng xe ngựa được một tháng. Và do bị người hầu quấy rối liên tục, cô không thể tắm rửa hay nghỉ ngơi đàng hoàng.

    Tất nhiên, sau khi trải qua tất cả những điều đó, cô ấy rất vui khi được tắm và mặc quần áo mới.

    Quần áo do người Irugo chuẩn bị thậm chí còn mềm mại và ấm áp, tạo cảm giác khó tin. Bây giờ, giá như cô có thể ngủ dưới một tấm chăn khô ráo thì mọi chuyện sẽ hoàn hảo.

    "Nhưng có một việc mình phải làm trước tiên."

    Cô phải kéo chồng về bên mình, thay vì để anh bên cạnh người khác.

    Tarkan đang ở trong một căn phòng không xa căn phòng họ ở trước đó.

    "Thưa Tarkan điện hạ, công chúa tới ạ."

    Mặc dù cung nữ đã báo cáo sự xuất hiện của cô ấy, nhưng câu trả lời vẫn không được đưa ra ngay lập tức. Có vẻ như anh ấy không vui về chuyến thăm của Aristine.

    "Có lẽ anh ấy ở cùng với người phụ nữ lúc nãy."

    Aristine nhớ lại người phụ nữ mảnh khảnh với mái tóc dài màu xanh đậm.

    "Tôi muốn cuộc đàm phán diễn ra một đối một, nếu có thể."

    Nhưng có lẽ điều này tốt theo một cách nào đó.

    Những quân bài mà Aristine chơi được có cơ hội tăng lên.

    Đó là điều tự nhiên khi không có tình yêu trong một cuộc hôn nhân chính trị. Nếu người phụ nữ đó là người yêu của Tarkan thì có thể đưa ra một điều kiện hấp dẫn.

    "Tôi có thể ném thêm một thứ nữa."

    Tình yêu là điều không cần thiết trong một cuộc hôn nhân chính trị nhưng vì đó là sự đoàn kết của nhiều gia đình nên một đứa con mang dòng máu của cả hai gia đình là điều cần thiết.

    "Nhưng tôi không cần điều đó."

    Đó sẽ là một lá bài khá mạnh.

    Thông thường, ngay cả khi cô dâu không có tình yêu, họ thường muốn con mình trở thành vua.

    Tuy nhiên, Aristine không muốn điều đó.

    Tất cả những gì cô muốn chỉ là một điều: Tự do.

    Cô muốn nhìn thấy ảo ảnh phản chiếu trên mặt nước bằng chính đôi mắt của mình.

    Muốn đi đâu thì đi, thấy gì thì thấy, ăn gì thì ăn.

    Để có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn làm.

    Để chắc chắn rằng không ai có thể giam giữ cô ấy nữa.

    Đó là mục tiêu của cô ấy.

    "Để làm được điều đó, tôi cần rất nhiều tiền."

    Aristine tạm gác kế hoạch kinh doanh của mình sang một bên. Bây giờ là lúc tập trung vào việc giành được sự hợp tác của Tarkan.

    Cánh cửa vốn đóng chặt từ trước giờ đã mở ra như thể đã được cho phép.

    Vừa bước vào phòng, cô nhìn thấy ngay Tarkan.

    Anh ta quay đầu về phía cửa, có vẻ khó chịu, rồi đứng yên tại chỗ như bị bất ngờ vì điều gì đó. Khi đôi mắt anh hơi mở to, trong đó có dấu hiệu bất ổn rõ ràng.

    Đứng cạnh anh là người phụ nữ mà cô đã nhìn thấy qua Đế vương nhãn. Cô ấy trông giống như đang phục vụ trà.

    "Tuy nhiên, cô ấy trông không giống một thị nữ cho lắm."

    Chà, thị nữ không phải là những người duy nhất có thể phục vụ trà.

    Người phụ nữ cũng đang nhìn Aristine với ánh mắt ngạc nhiên. Sau đó ánh mắt cô nhanh chóng chuyển sang quan sát biểu hiện của Tarkan. Cô ấy trông có vẻ lo lắng.

    "Tại sao vậy?"

    Aristine bước vào phòng với sự nghi ngờ trong đầu.

    ".. Công chúa?"

    Tarkan cố gắng hỏi.

    Aristine gật đầu, nhìn anh với ánh mắt bối rối. Mặc dù thái độ của cô cho thấy cô tò mò về hành vi của anh nhưng Tarkan không thể đưa ra bất kỳ phản ứng nào.

    "Đây thực sự là công chúa đó sao?"
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  11. Lá phong tháng 10

    Bài viết:
    29
    Chương 9​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù anh đã hỏi lại để chắc chắn và thậm chí đã nhận được xác nhận, anh vẫn không thể tin được.

    Mái tóc của cô, vốn không thể nhìn được màu gốc vì dầu và bụi, lại có ánh bạc như một bông hoa tử đinh hương. Ngay cả khi cô ấy chưa tắm rửa, đôi mắt của cô vẫn mang một vẻ đẹp bí ẩn, chưa kể đến bây giờ.

    Lông mi dài cụp xuống như cánh bướm, đôi môi đầy đặn như cánh hoa nở rộ nhưng cũng mềm mại, có lẽ vì vừa tắm xong nên mái tóc ẩm ướt và đôi má ửng hồng khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng cảm thấy lạ lẫm.

    Đường viền hàm mỏng, đường viền cổ sâu và làn da trắng sáng gần như trong suốt.

    Tarkan chưa bao giờ phản ứng như thế này với ngoại hình của ai đó. Ngay cả những người đẹp đến cung điện cũng không thể thu hút được ánh mắt của anh.

    Nhưng người phụ nữ trước mặt anh lúc này..

    "Chỉ vì cô ấy trông khác trước nhiều quá."

    Tarkan vội vàng kết luận trong đầu.

    "?"

    Aristine liếc nhìn hai người đang hành động kỳ lạ rồi ném nó ra khỏi tâm trí và ngồi xuống ghế.

    Xét theo cách những tách trà được đặt trên bàn, có vẻ như họ đã mang thêm một tách ra cho cô.

    Ngay cả khi cô đã ngồi xuống, cũng không có ai rót trà cho cô nên Aristine đã đưa tay cầm ấm trà lên. Chỉ khi đó Dionna mới giật mình nhấc ấm trà lên.

    "Tôi-tôi xin lỗi, Công chúa."

    Dionna cúi đầu, vội vàng rót trà, nàng lo lắng công chúa sẽ cho rằng nàng bất kính.

    "Mình không thể gây ra xung đột trước mặt Điện hạ Tarkan được."

    Cô cẩn thận quan sát công chúa, nhưng công chúa chỉ lặng lẽ quay đầu lại.

    Trên mặt cô không có biểu cảm gì nên Dionna không thể biết được cô cảm thấy thế nào. Cô không biết liệu công chúa có bị xúc phạm hay đơn giản là không quan tâm.

    Ngay cả phần đó của cô ấy cũng có vẻ bí ẩn và kỳ lạ.

    Thật khó hiểu khi khuôn mặt vô cảm của cô ấy lại có thể trông hấp dẫn đến thế.

    "Mình đã cảm thấy may mắn vì người được gả tới không phải là nhị công chúa sắc nước hương trời mà là đại công chúa ngốc nghếch."

    Với điều này, không có lý do gì để cô ấy hạnh phúc. Mặc dù Tarkan không phải là loại người để ý đến vẻ ngoài của phụ nữ, nhưng ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra nếu mỗi ngày anh đều phải đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.

    "Ngài ấy chắc chắn cũng đã bị chấn động trước đó!"

    Dionna nắm chặt hơn chiếc ấm trà trong tay.

    Rất hiếm khi Tarkan tỏ ra run rẩy trước bất cứ điều gì. Nhưng sau khi người phụ nữ này đến, anh đã bị chấn động mấy lần.

    "Và ngài ấy chỉ mới gặp cô ấy có vài phút thôi!"

    Cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc dâng trào của mình, Dionna cúi chào Aristine sau khi rót trà.

    "Xin chào Công chúa. Tên tôi là Diona."

    "Ta hiểu rồi."

    Ngay cả giọng nói của cô ấy cũng trong trẻo và thanh lịch.

    Dionna cố gắng mỉm cười nhưng không thể làm gì với nỗi buồn trong lòng.

    "Cô có thể ra về bây giờ."

    Trước lời nói của Tarkan, Dionna, người đang sắp xếp ấm trà, dừng lại.

    "Mình nên rời khỏi đây? Vậy chỉ có hai người thôi à?"

    Nhưng cô ấy nhanh chóng nở một nụ cười hoàn hảo và cúi đầu.

    Các cung nữ cũng rời đi cùng cô, để lại Aristine và Tarkan một mình trong phòng.

    Sự im lặng bao trùm căn phòng.

    Tarkan mở miệng định nói trước.

    "Có chuyện gì?"

    "Ý ngài là gì?"

    "Ta tin rằng cô đến gặp ta vì cô có điều gì đó muốn nói."

    "Chúng ta sắp thành vợ chồng với nhau, phải có lý do mới có thể uống trà cùng nhau hay sao?"

    "Ít nhất là giữa cô và ta chính là như vậy đấy."

    "Ngài ta cứng nhắc hơn mình nghĩ.'

    Aristine nghĩ, ngân nga một mình.

    Nếu cô ấy cố gắng trò chuyện vui vẻ để làm không khí vui vẻ hơn, cô ấy có thể bị đuổi ra trước khi kịp nói về điều mình muốn.

    Tốt nhất là hãy quên phần giới thiệu đi và đi thẳng vào vấn đề.

    " Dù sao thì ngài cũng đã chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi, đúng không? "

    Nghe những lời đó, Tarkan nhăn mày không đồng tình. Vẻ mặt của anh ấy cho thấy việc chấp nhận cuộc hôn nhân với Aristine không phải là quyết định của Tarkan.

    " Tôi cũng vậy. Ngài nghĩ là tôi tự nguyện kết hôn với ngài sao? "

    Aristine lẩm bẩm một mình rồi đưa tách trà lên môi.

    Mùi hương thoang thoảng bay vào mũi cô thật quyến rũ. Trà ấm lướt nhẹ trên đầu lưỡi rồi trôi xuống cổ họng. Đây là lần đầu tiên cô uống loại trà chất lượng cao như vậy.

    Thành thật mà nói nó rất ngon. Cô ấy cảm thấy khá thích nó.

    * * *Cô ấy không đến đây vì cô ấy muốn hay vì cô ấy thích, nhưng điều này thật tuyệt.

    " Nhưng hãy giữ bí mật cho riêng mình. Tarkan không cần phải biết. "

    " Được rồi. Dù sao tôi đến đây không phải để tâm sự hay tán gẫu gì cho cam. "

    Aristine thẳng lưng và nhìn thẳng vào Tarkan.

    Vì Dionna đã đi, cô phải nói về điều gì đó chắc chắn hơn tình yêu hay người yêu. Sử dụng mối quan hệ bên ngoài là lựa chọn tốt thứ hai của cô.

    Điều mà Aristine tự tin nhất chính là khả năng của bản thân.

    " Tôi sẽ thẳng thắn với anh. "

    Một đôi mắt vàng như mặt trời và đôi mắt tím như bầu trời rạng đông giao nhau trong không trung.

    " Chúng ta cùng kinh doanh đi."
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...