Chương 181: Thời hạn mười ngày Bấm để xem Giai Tịnh đợi xe của Tư Thần Xuyên rời khỏi mới lấy điện thoại ra nghe máy "Hắc Dạ." [Lão đại, hôm nay là ngày thứ mười rồi! Nếu đám ngốc nhà họ Bạch vẫn không thể đưa tiền, Vương phu nhân sẽ kiện bọn họ!] Giai Tịnh bỗng nhiên nhớ tới quả thật còn có chuyện như vậy. Lúc trước Vương phu nhân đã ký hợp đồng với Bạch Tuyết Dung, muốn để Bạch Tuyết Dung làm người đại diện cho thương hiệu đàn của họ, nhưng có một yêu cầu là trong thời hạn hợp đồng còn hiệu lực thì không được phép dính vào tin tức xấu nào, nếu không thì sẽ phải bồi thường gấp mười lần số tiền mà họ đã đề ra. Bạch Tuyết Dung bị dính vào việc ăn cắp tác phẩm nên đã vi phạm hợp đồng, Vương phu nhân yêu cầu bọn họ phải bồi thường năm ngàn vạn cho bà trong vòng mười ngày, nếu không thì bọn họ sẽ gặp nhau trên tòa. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. [Chi bằng chúng ta cứ đứng ngoài xem Vương phu nhân kiện họ đến mức thân bại danh liệt đi? ] "Bây giờ vẫn chưa phải lúc." Giai Tịnh nhẹ nhàng ra lệnh "Cứ làm theo kế hoạch đi." [Vâng.] Lúc này, nhà họ Bạch đã rất nóng vội rồi, bọn họ không thể ngờ được là 8 cửa hàng ở trung tâm thành phố mà họ treo bán, đến bây giờ một căn cũng chưa bán ra được! Suốt mười ngày, không một ai hỏi han gì cả! "Có phải là Giai Tịnh đang ở sau lưng giở trò không? Nếu không thì sao đã mười ngày trôi qua rồi mà một người mua cũng không có?" Từ Nhược Văn lo lắng như một con kiến bò trên chảo vậy, nhưng Bạch Bác Minh lại vỗ bàn. "Đủ rồi! Bà có thể nào đừng có chuyện gì cũng phải nhắc đến con bé đó không! Cho dù con bé là Thanh Âm, con bé có một số mối quan hệ, thì con bé cũng không thể nào ngăn cản hết tất cả mọi người đến xem cửa hàng được! Đây là vấn đề của thị trường, không phải chuyện của con bé! Tại sao bà lại không chịu hiểu kia chứ! Cứ nhắm vào con bé vậy!" "Vậy thì ông nói xem, tại sao cửa hàng tốt như vậy lại không bán ra được? Nó nằm vị trí tốt ở trung tâm thành phố! Giá thị trường là hai trăm năm mươi vạn một căn, chúng ta đã bán với mức giá là hai trăm vạn một căn rồi đấy!" "Bà hỏi tôi, làm sao tôi biết được!" Bạch Bác Minh vô cùng bực tức, trong suốt mười ngày, ông chỉ ăn được có đúng một bữa ăn ngon và có được đúng một giấc ngủ ngon thôi đấy! Ông không hiểu vì sao cuộc sống vốn dĩ đang rất tốt đẹp của mình lại đột nhiên trở thành như thế này! Kể từ khi Giai Tịnh rời khỏi căn nhà này, chưa đầy một tháng, cuộc sống của họ đã khác hẳn so với trước đây rồi! Bạch Bác Minh nhớ lại những gì đã xảy ra trong suốt nửa cuộc đời của ông, hình như kể từ khi có con bé, công việc kinh doanh của nhà họ Bạch mới càng lúc càng tốt hơn.. Kể từ khi con bé rời khỏi, mọi thứ đã không còn diễn ra như ý muốn nữa rồi.. "Bây giờ làm sao đây? Một tiếng nữa thôi là Vương phu nhân sẽ kiện chúng ta đó! Thậm chí đến cả thư mời của luật sư họ cũng đã chuẩn bị xong rồi đó!" Từ Nhược Văn lo lắng đến mức không làm được gì "Chỉ cần bọn họ đăng thư mời của luật sư lên trang Weibo chính thức, thì tất cả mọi người sẽ biết việc Dung Dung ăn cắp tác phẩm, đến lúc đó không chỉ có danh tiếng của Dung Dung thôi đâu, mà ngay cả thanh danh của nhà họ Bạch chúng ta cũng sẽ bị hủy hoại đấy!" Bạch Bác Minh đau đầu đến mức xoa huyệt thái dương, nghe giọng của Từ Nhược Văn cứ ríu rít bên tai, tâm trạng của ông lại càng bực mình hơn. "Nếu như vậy thì sáu ngàn vạn mà chúng ta đền cho con nhỏ đó coi như vô ích rồi!" Làm vậy cũng không thể giữ được danh tiếng cho Dung Dung! Bạch Tuyết Dung ở bên cạnh cũng sợ hãi và khó chịu.. Tất cả đều tại con tiện nhân Giai Tịnh đó, nếu như không phải vì nó thì mọi chuyện trong nhà vẫn rất ổn.. "Ông gọi cho bên môi giới hỏi thử xem?" Từ Nhược Văn cầu xin "Chỉ còn nửa tiếng nữa thôi đấy!" "20 phút trước tôi mới gọi qua rồi.." "Gọi lại lần nữa thử xem!" Từ Nhược Văn nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chợt hiện lên một người "Người lần trước mua nhà và cửa hàng của chúng ta, ông thử hỏi bên môi giới xem có thông tin liên lạc nào của ông ta không, hỏi thử xem ông ta có ý định mua không, cho dù có phải giảm giá đi nữa.." Chỉ cần đối phương có thể đưa ngay cho bọn họ năm ngàn vạn thôi, bọn họ cũng chịu! Bạch Bác Minh đột nhiên được thắp lên một tia hy vọng, lần trước người đó đã chuyển cho ông sáu ngàn vạn trong vòng một khoảng thời gian ngắn.. Điều này chứng tỏ là người đó rất có tiền, nhắm chừng nguồn tài chính của ông ta cũng chẳng thua kém gì ông.. Không phải là người bình thường! "Ông còn ngây ra đó làm gì nữa, mau gọi đi!" Từ Nhược Văn nói xong, vội vàng liếc nhìn đồng hồ một cái, chỉ còn có hai mươi sáu phút nữa thôi! Bạch Bác Minh gọi cho bên môi giới, bên môi giới nói là phải hỏi người đó, vì vậy nên Bạch Bác Minh ngồi chờ.. "Chỉ còn bảy phút nữa thôi, sao bên môi giới một chút động tĩnh cũng không có vậy, chắc không phải là người đó ngủ mất rồi đấy chứ?" Từ Nhược Văn chợt nhớ tới lần trước vào cái giờ này người đó đang chuẩn bị đi ngủ.. Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Bác Minh reo lên, ông vội vàng nghe máy nói "Họ nói thế nào?" "Tôi đã nói vị trí và giá cả của tám cửa hàng nằm trung tâm thành phố mà ông treo bán cho ông ấy biết rồi, vị tiên sinh đó nói nếu ông chịu bán với giá năm ngàn vạn thì ông ấy sẽ chuyển khoản ngay lập tức." "Năm, năm ngàn vạn sao?" Mặc dù Bạch Bác Minh đã chuẩn bị sẵn tâm lý là đối phương sẽ chém giá rồi, nhưng ông không ngờ là đối phương chém còn mạnh hơn lần trước nữa, tám cửa hàng, tổng cộng là một tỷ sáu ngàn vạn, đối phương đòi mua với giá năm ngàn vạn sao? "Đồng ý với ông ta đi, mau đồng ý với ông ta đi.." Mặc dù Từ Nhược Văn không biết đối phương ra giá như thế nào, nhưng lúc này bà không quan tâm được nhiều như vậy nữa, danh tiếng của con gái bà là quan trọng nhất, bà cũng rất coi trọng thể diện của mình, bà không muốn bị người khác lấy ra làm trò cười.. Trái tim Bạch Bác Minh đau nhói, ông vẫn còn đang do dự, 14 cửa hàng và 4 căn biệt thự lần trước, tổng giá trị là một tỷ tám ngàn vạn, cuối cùng chỉ bán được sáu ngàn vạn, bây giờ 8 cửa hàng, nếu chỉ bán với giá năm ngàn vạn.. Vậy thì ông đã lỗ hết tổng cộng hai tỷ ba ngàn vạn rồi! "Tôi cầu xin ông đấy.." Từ Nhược Văn lo lắng đến mức thấp giọng cầu xin "Tiền mất rồi thì chúng ta vẫn có thể kiếm lại được, nhưng danh tiếng, nếu như đã bẩn rồi thì không thể rửa sạch được nữa đâu!" Cuối cùng, Bạch Bác Minh nghiến răng đồng ý. Vào một phút cuối cùng, điện thoại của ông ting một tiếng, nhận được thông báo chuyển khoản năm ngàn vạn. Từ Nhược Văn cười ra nước mắt, vội vàng chuyển tiền cho Vương phu nhân, sau khi chuyển khoản xong, bà tìm đến WeChat của Vương phu nhân, định nói là tiền đã được chuyển qua rồi, không ngờ là bà đã bị người ta chặn rồi.. "Nhà họ Bạch, sắp bại trong tay tôi rồi.." Bạch Bác Minh đau buồn đến mức che khuôn mặt của mình lại, như thể ông đã già đi mười tuổi chỉ sau một đêm vậy. "Cha, con xin lỗi.." Đây là lần thứ hai Bạch Tuyết Dung nhìn thấy cha mình sụp đổ như vậy! Lần đầu tiên là lúc ông đền sáu ngàn vạn cho Thanh Âm, đêm hôm đó, Bạch Bác Minh cũng đau đớn như vậy. Tiền giống như là sinh mạng của ông ấy vậy.. "Cha, tất cả đều là lỗi của con, sau này con nhất định sẽ cố gắng hơn, con thề là con sẽ mang lại nhiều vinh quang cho gia đình mình hơn!" Bạch Bác Minh thấp giọng nói "E là không đợi được đến lúc đó rồi.." "Tại sao vậy?" "Cuộc thi thiết kế vài hôm trước, nhà chúng ta thậm chí còn không lọt nổi vào trong top ba.. Ngược lại thì công ty của Tịnh Tịnh trước đây lúc nào cũng đứng cuối trong ngành thời trang, không ngờ là sau cuộc thi này đã trở nên vô cùng nổi tiếng, quần áo trong các khu trung tâm thương mại bị giành giật một cách điên cuồng.." Bạch Bác Minh thở dài, nói tiếp "Còn quần áo của chúng ta thì lại không có ai mua, không có đối tác mới, các đối tác cũ lại đồng loạt đề nghị chấm dứt hợp đồng với chúng ta.. Và nhà cửa và cửa hàng của chúng ta gần như đã sắp bán đi hết rồi! Nhà họ Bạch, sắp tiêu rồi.." "Ông đừng có tự mình dọa mình nữa!" Từ Nhược Văn suy nghĩ một hồi rồi quyết định nói "Ngày mai chúng ta đến bệnh viện một chuyến đi! Tôi nghe nói là gần đây lão phu nhân thỉnh thoảng có khi tỉnh lại, mặc dù thời gian khá ngắn, nhưng chỉ cần bà ấy tỉnh táo là được rồi!"
Chương 183: Chiếm Làm Của Riêng Bấm để xem "Tịnh Tịnh thì khác, họ dựa vào sản xuất quần áo, bán quần áo là lợi nhuận chính, gia công cho người ta chỉ là làm thêm, nhân tiện kiếm thêm! Cho dù mỗi đơn đặt hàng kiếm ít một chút, cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của công ty! Nhưng nhà họ Bạch thì khác! " Đi thôi. "Từ Nhược Văn vội vàng rời giường," Ăn sáng xong, đi tìm mẹ giúp. " Sau khi Bạch Bác Minh tắm rửa xong đi xuống lầu, không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Tuyết Dung, trong lòng có chút không thoải mái," Tuyết Dung đâu? Không phải nói muốn đi thăm bà nội sao? Bảo nó mau thức dậy ăn sáng, chuẩn bị xuất phát. " Mấy giờ rồi? Gần đây ở nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao nó còn ngủ được? Bảo mẫu ở bên cạnh lập tức giải thích:" Cô Tuyết Dung dậy lúc sáu giờ! Cô ấy đang bận rộn trong bếp thậm chí còn chưa ăn sáng! Khi Bạch Bác Minh nghe thấy điều này, ông nhận ra rằng mình đã hiểu lầm con gái mình, và vội vàng đến phòng bếp để xem. Lúc này, Bạch Tuyết Dung đang bận rộn trước bếp, cô vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy bóng hình của cha mình trên gạch ốp tường, cô lập tức giả vờ đứng không vững, một tay đỡ bếp, vẻ mặt yếu ớt Bảo mẫu vội vàng bước lên phía trước nói: "Cô Tuyết Dung, cô không sao chứ? Tôi thấy cô bận quá chắc đói quá mức rồi! Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi!" "Tôi không sao." Bạch Tuyết Dung khẽ mỉm cười: "Con đói bụng cũng không thành vấn đề, chỉ cần ba mẹ và bà ngoại cảm thấy đồ ăn ngon thì con.. mãn nguyện rồi." Nói xong, cô giả vờ vô tình nhìn thấy Bạch Bác Minh, mỉm cười nói: "Cha, cha dậy rồi à? Con làm chút đồ ăn cho ba và mẹ, về nhà này lâu như vậy, hai người còn chưa thử qua tài nghệ của con!" Bạch Bác Minh nghĩ đến vừa rồi còn tưởng con gái đang ngủ nướng trong phòng, trong lòng ông có chút ý kiến.. Bây giờ nhìn thấy con gái mình hiếu thảo và hiểu chuyện như vậy, ông cảm thấy hổ thẹn và xấu hổ. Một đứa con gái tốt như vậy, cho dù nó thực sự ngủ nướng, vậy thì sao Hắn nhỏ mọn thật! Bạch Tuyết Dung làm sao có thể không nhìn ra cảm xúc của ông, cô được lao công nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, cô phải chịu vô số đôi mắt khinh khi, khả năng quan sát lời nói và cảm xúc của cô đã được hoàn thiện từ lâu. "Con bắt đầu nấu ăn khi con năm tuổi, khi mẹ nuôi của con đi quét đường, con sẽ nấu ăn và chờ bà về nhà." Khi Bạch Bác Minh nghe thấy điều này, cảm giác tội lỗi trong lòng càng sâu sắc, ông không ngờ đứa trẻ này lại bắt đầu nấu ăn từ năm tuổi.. "Lúc đó, mẹ nuôi của con sức khỏe không tốt, bà thường xuyên phải mua thuốc để uống, chúng con không có nhiều tiền để mua thịt, vì vậy con đã thay đổi cách làm các món rau cho bà, và đôi khi con sẽ nhường thịt cho bà ăn, bởi vì con là con nít, ăn hay không cũng sẽ phát triển cơ thể.. Khi Bạch Bác Minh nghe thấy điều này, ông ta càng đau khổ hơn. Mà Từ Nhược Văn không biết xuống lầu từ lúc nào, thấy Tuyết Dung vừa nấu ăn, vừa nói chuyện đã xảy ra khi cô còn nhỏ, len lén giơ ngón tay cái lên với cô! Như thể để khen ngợi: Con gái thật tuyệt vời! Nhìn cha con kìa, mắt ông ta đỏ hoe! Các bảo mẫu xung quanh đang nói: " Cô Tuyết Dung thật đáng thương! Cô ấy đã phải chịu khổ từ khi còn nhỏ, và cô ấy hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng! May mắn thay, cô ấy đã trở về ngôi nhà này! " " Tôi thấy, ông trời cảm thấy cô Tuyết Dung xuất sắc như vậy, vì vậy ông ấy đặc biệt để cô ấy quay trở lại.. " " Lão gia, ông nhất định phải đối tốt với cô Tuyết Dung gấp đôi, cô Tuyết Dung xinh đẹp hiếu thảo, mạnh mẽ hơn cô Giai Tịnh nhiều! "Đúng vậy, tính tình của cô Giai Tịnh thật sự rất tệ! * * * Bạch Tuyết Dung thấy bầu không khí vừa đúng, thấu hiểu lòng người nói nói:" Được rồi, ở trong lòng con Giai Tịnh vẫn luôn là chị, cho dù cô ấy có bắt gia đình chúng ta bồi thường 60 triệu, con vẫn hiểu cho cô ấy, không muốn trở thành kẻ thù của cô ấy.. " Nói đến đây cô lại liếc nhìn Bạch Bác Minh:" Con nhớ bà nội thích ăn đậu hũ trứng, con tra trên mạng, món này có rất nhiều protein, có thể bổ sung dinh dưỡng, thích hợp cho bệnh nhân ăn nhất, cộng thêm nó mềm và giúp tiêu hóa.. Vì vậy, con đã làm thêm một chút, ba lát nữa ba cũng thử xem? " Lúc này, cô a lên 1 tiếng:" Ôi chết, con quên tắt bếp! " Giọng nói của cô truyền ra từ phòng bếp," Không sao, không sao, canh chưa hỏng.. Dì Lưu, hộp cách nhiệt trong nhà chúng ta đâu? Tôi muốn rót súp.. cần cái niêm phong tốt một chút. " Từ Nhược Văn thấy Bạch Bác Minh vẫn đứng tại chỗ, tiến lên vài bước," Thấy chưa! Trong lòng Tuyết Dung toàn là chúng ta, không giống như con nhỏ Giai Tịnh chết tiệt đó! Sau này chúng ta phải tốt với nó một chút! " Bạch Tuyết Dung rót đầy súp, dặn dò người làm" Những thứ khác em chuẩn bị cho bà nội, đem lên xe giúp em trước đi, phiền mọi người. " Khi Bạch Bác Minh nghe thấy lời này, ông không nhịn được hỏi:" Ngoài đồ ăn, con còn chuẩn bị gì nữa? " " Có chiếc gối có thể đặt sau thắt lưng, bà sẽ thoải mái hơn khi ngồi. " " Ngoài ra còn có một chiếc máy tính bảng, có thể cho bà xem Kinh kịch mà bà thích, con đã tải xuống hết rồi, toàn do diễn viên Kinh kịch mà bà thích đóng. " " Còn hoa, bà nội bị bệnh quá lâu rồi, đã lâu không thấy cảnh bên ngoài cửa sổ, bó hoa đó có thể khiến bà cảm nhận được vẻ đẹp của mùa hè!" * * * Bạch Tuyết Dung lảm nhảm rất nhiều, khuôn mặt tràn đầy sự tốt đẹp và hạnh phúc.
Chương 185: Một món cũng không lấy ra Bấm để xem "Lấy đi." Lý Nhạc Doanh ho nhẹ hai tiếng, "Gối, hoa, lấy đi hết.." Cả phòng bệnh tràn ngập hương hoa nồng nặc, công thêm thứ sau lưng khiến bà không thoải mái, bà ngay cả hít thở cũng khó khăn. "Mẹ, đây là lòng hiếu thảo của Dung Dung!" Từ Nhược Văn ghét bỏ bà lão từ tận đáy lòng, nhưng bề ngoài bà vẫn tỏ ra hiếu thảo, "Dung Dung còn mua cho mẹ một chiếc máy tính bảng mới, Dung Dung, máy tính đó giá bao nhiêu ấy nhỉ?" "Sáu ngàn." "Mẹ xem, Dung Dung rất hiếu kính mẹ!" Từ Nhược Văn mỉm cười nói: "Dung Dung, đi lấy máy tính mới tới đây đi! Mẹ, mẹ không biết Dung Dung ngoan ngoãn như thế nào, con bé biết mẹ rất thích xem phim truyền hình Bắc Kinh, cho nên con bé đã tải về trước cho mẹ.." "Bà nội, đây đều là do các diễn viên kinh kịch mà bà yêu thích diễn" Bạch Tuyết Dung đưa máy tính cho bà lão như đang dâng một bảo vật. "Tôi nói rồi, lấy đồ đi.." bà ấy thực sự không thoải mái, cũng không có sức để đem đi! Bạch Bác Minh thấy lão phu nhân thật sự không thích gối và hoa, vì thế cho Bạch Tuyết Dung một ánh mắt, Bạch Tuyết Dung chỉ có thể buồn bực đặt máy tính xuống, lấy gối và hoa đi. "Nếu bà nội không thích, giữ lại cũng vô dụng, con mang nó bỏ vào thùng rác bên ngoài vậy!" Cô làm ra vẻ đáng thương, Lý Nhạc Doanh nhìn thấy trong lòng khó chịu hơn. Sở dĩ bà không thích đứa cháu gái này là vì cô ấy đạo đức giả, không thẳng thắn và đáng yêu như Tịnh Tịnh! Nghĩ đến Tịnh Tịnh, lão phu nhân rất muốn sờ xem thứ bên dưới gối còn không, muốn gọi điện thoại cho tiểu cô nương, nhưng bà sợ Từ Nhược Văn nhìn thấy sẽ lấy đi mất.. Bây giờ bà thậm chí còn không có sức để lấy lại đồ, vì vậy bà chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn "Hôm nay ngọn gió nào đưa anh đến đây?" Bình thường không thấy người nhà họ đến thăm, nhưng bây giờ lại cùng nhau xuất hiện, chắc chắn là có chuyện muốn cầu xin bà! "Mẹ, chúng con thường xuyên đến, nhưng mẹ đang hôn mê, mẹ không biết chúng con lo lắng cho mẹ như thế nào!" Từ Nhược Văn lại mở hộp cơm ra "Mẹ xem, Dung Dung làm bữa sáng cho mẹ, biết mẹ thích trứng và đậu phụ, nên làm cho mẹ ăn!" Ngoài ra còn có một số món mà mẹ thường thích ăn.. " Lúc này, Bạch Tuyết Dung trở về sau khi ném đồ, Từ Nhược Văn nắm lấy tay cô nói với Lý Nhạc Doanh:" Mẹ xem này, tay nó bị bỏng luôn rồi! " " Con, con không sao. "Bạch Tuyết Dung vội vàng giấu tay ra sau lưng, lộ ra một nụ cười mà cô cho là ngoan ngoãn hiểu chuyện" Chỉ cần bà nội thích ăn, cho dù cả hai tay đều bị bỏng, con cũng không có gì phàn nàn. " Lý Nhạc Doanh chỉ là không thích dáng vẻ già tạo của cô, cô còn trẻ mà mưu mô, nói cho cùng vẫn là lớn lên bên ngoài, dạy hư rồi! " Giờ tôi không muốn ăn cho lắm.. "Lý Nhạc Doanh xua tay, thậm chí ngay cả nước cũng không muốn uống" Có chuyện gì thì nói đi. " Từ Nhược Văn liếc nhìn Bạch Bác Minh, đứng lên, nhường vị trí của mình ra, như thể đang chờ con trai ruột đích thân nói với lão phu nhân Bạch Bác Minh cũng hiểu, ngồi xuống nắm tay bà lão nói:" Mẹ, là như vậy, gần đây công ty xảy ra rất nhiều chuyện, chúng con đã bán rất nhiều cửa hàng và nhà cửa, nhưng vẫn không thể ngăn chặn xu hướng suy giảm, cho nên, mặt dày muốn nhờ mẹ giúp một việc, xem có thể lấy ra một chút cổ phần trong tay ra trước không, giúp đỡ trong trường hợp khẩn cấp được không? " " Chẳng phải tự bản thân các người cũng có cổ phần sao? "Lý Nhạc Doanh ho nhẹ hai lần, lập tức hiểu được tham vọng như sói của bọn họ. " Nếu chúng con bán cổ phần của mình một lần nữa, công ty sẽ rơi vào tay người ngoài! Chẳng lẽ mẹ hy vọng người ngoài tiếp quản công ty của mình sao? " Lý Nhạc Doanh lạnh lùng nói:" Vậy tôi có thể làm gì, nếu anh không có khả năng quản lý tốt công ty, tốt nhất là giao cho người khác càng sớm càng tốt, đừng làm công ty phá sản, tôi chết rồi, không thể giải thích với tổ tiên nhà họ Bạch. " Có lẽ không ngờ lão phu nhân lại nói như vậy, Bạch Bác Minh và Từ Nhược Văn thầm hét lên trong lòng: Không hay. " Mẹ, nhiều năm như vậy, con có khả năng quản lý tốt công ty hay không, chẳng phải mẹ đều thấy sao? Bây giờ là do tình hình thị trường không tốt.. " Ngay khi giọng nói của Bạch Bác Minh vừa dứt, Lý Nhạc Doanh mỉm cười:" Là vì thị trường sao? Các người có để ý, từ khi các người đem Tịnh Tịnh treo lên mạng tìm kiếm người thân, đưa nó đi, thì nhà chúng ta binh bại như núi đổ không, các người đuổi Thần tài đi mà cũng không biết khụ khụ.. " " Mẹ, mẹ đừng kích động, sức khỏe quan trọng. " Bạch Bác Minh vội vàng vuốt lưng bà" Trong tay con và Nhược Văn có cổ phần, mới có thể tiếp tục quản lý công ty với tư cách là cổ đông lớn, thứ nhất, chúng con không để mẹ phải tiếp tục làm việc chăm chỉ ở tuổi này, thứ hai, chúng con có thể kiếm thêm tiền để hiếu kính mẹ, thứ ba, công ty sẽ không rơi vào tay các cổ đông khác, và thứ tư, chúng con cũng có thể giảm bớt tình hình khó khăn hiện tại, đây là chuyện tốt biết mấy! " Hắn học lại những gì Từ Nhược Văn nói và nói lại y vậy với bà lão. " Nếu chúng con có cách để giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan hiện tại, Sao chúng con lại lấy đồ trong tay mẹ chứ, chỉ vì giờ chúng con đến đường cùng không còn lựa chọn nào khác.. Lùi lại 10.000 bước mà nói, nếu công ty phá sản, cho dù có bao nhiêu cổ phiếu, nắm trong tay cũng không có giá trị! " Lý Nhạc Doanh hiểu ý của con trai, cười lạnh:" Ta sẽ không giúp. " Bạch Chấn Hải nghe thấy điều này, ông ta càng lo lắng hơn," Mẹ, mẹ không biết tình hình hiện tại của công ty, ngay cả bên gia công cũng đi rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, công ty chúng ta thực sự sẽ tiêu! " " Đó là do anh tự chuốc lấy! "Lý Nhạc Doanh tức giận nói:" Ngày thường không thấy các người tới thăm tôi, giờ cần tôi giúp đỡ, thì nhớ đến người mẹ này rồi? " " Mẹ, gần đây trong công ty có nhiều chuyện như vậy, chúng con đều rất bận, con không phải cố ý không đến gặp mẹ.. "Bạch Bác Minh nói không ít lời hay. Nhưng Lý Nhạc Doanh đã hạ quyết tâm:" Nếu trong mắt các người có người mẹ này, thì anh sẽ không nhân lúc tôi bị bệnh nặng mà treo Tịnh Tịnh lên mạng tìm gia đình, đuổi nó đi, để bà cháu bọn ta xa cách! " Từ Nhược Văn ở bên cạnh không chịu nổi khi nghe thấy điều này:" Mẹ, Dung Dung là cháu gái ruột của mẹ! Tại sao trong mắt mẹ chỉ có con nhỏ chết tiệt đó! Nó hoàn toàn không liên quan gì đến gia đình chúng ta. " " Vậy thì sao! "Lý Nhạc Doanh tức giận nói:" Các người còn không hiếu thuận bằng nó! Các người có biết nó đã bỏ qua bao nhiêu vì cái nhà này không! " " Tại sao chúng tôi không hiếu thảo? Chúng tôi không bỏ ra vì cái này này sao? " Từ Nhược Văn tức giận, bà lão này thật biết mở mắt nói nhảm, không nói đến trước kia, chỉ nói hôm nay, Dung Dung đã chuẩn bị nhiều quà gặp mặt như vậy, thứ nào không phải lấy lòng bà để bà tạt nước lạnh? Chỗ nào không hiếu thảo? Hơn nữa, mấy năm nay họ vất vả quản lí công ty, ổn định cuộc sống trong nhà, họ không bỏ ra sao? Bà lão này bị mù không thấy sao? Bạch Bác Minh thấy bọn họ cãi nhau, vội vàng nói:" Được rồi, được rồi, hai người đều bình tĩnh lại, mẹ, ý của con và nhược văn là.. " " Tôi sẽ không lấy cổ phần ra! "Lý Nhạc Doanh tức giận đến mức ho khan vài tiếng rồi nói thêm:" Không chỉ có cổ phần, mà cả nhà, xe, sổ tiết kiệm trong tay tôi, tôi sẽ không lấy bất kì thứ nào ra! Ra ngoài-" Ps: Do tình hình sức khỏe và công việc nên mình xin thay đổi lịch cập nhật thành 1 tuần 1-2 chương, cảm ơn các bạn đọc giả vẫn luôn ủng hộ mình, mình sẽ cố gắng để cập nhật nhiều hơn trong thời gian tới. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 187: Như một con nhím nhỏ vậy Bấm để xem Ngay khi Bạch Bác Minh nói ra lời này, Hạ Vĩnh Trác đã ngu người đây là cha của Giai Tồng? Tình huống gì thế này? Lúc trước trợ lý của ông chủ trụ sở chính đã từng dặn anh, ngày thường nhờ anh chăm sóc Giai tổng nhiều hơn, nói Giai tổng là em gái của ông chủ! Nói cách khác, cha ruột của Giai tổng chính là Lê Cẩm Hòa! Vậy người đàn ông này chui từ đâu ra? Lại tự xưng mình là ba.. Giai Tịnh không thèm nhìn ông, đang định đi về phía công ty, thì Bạch Bác Minh vội vàng chặn đường cô. "Tịnh Tịnh, đây là bánh sô cô la mà ba mua cho con trên đường đến đây, mua ở cửa hàng tráng miệng rất mắc đó, chắc con biết danh tiếng của cửa hàng đó nhỉ? Ba đích thân đi xếp hàng.." Khi Hạ Vĩnh Trác nghe thấy điều này, anh ta rất xúc động, đồng thời, anh cũng cảm thấy những người xung quanh Giai tổng đều rất tốt, hở tí là mua cho cô những món ăn vặt đắt tiền, còn đích thân đi xếp hàng.. Cậu đang định khen vài câu thì nghe thấy giọng nói thờ ơ của Giai tổng. "Thứ tôi ghét nhất là sô cô la." Sắc mặt Bạch Bác Minh cứng đờ, vội vàng nói: "Sao ta nhớ con thích sô cô la nhất, có phải lớn rồi, khẩu vị cũng thay đổi rồi không.." "Đó là món Bạch Tuyết Dung thích ăn nhất." Giai Tịnh lạnh lùng bổ sung, "Từ nhỏ đến lớn, sô cô la luôn là thứ tôi ghét nhất, không có cái khác." Lúc này, Bạch Bác Minh càng thêm khó xử, vội vàng lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy ra vài tờ trăm tệ, "Chỗ tiền này con cầm đi mua thứ con thích, xin lỗi, ba mua nhầm rồi.." Giai Tịnh lặng lẽ tránh sự đụng chạm của ông "Có gì nói mau đi. Hạ Vĩnh Trác sững sờ: Hình như Giai tổng rất ghét người đàn ông trung niên này, trông rất không kiên nhẫn. " Tịnh Tịnh, lần trước con cùng nhà thiết kế tham gia cuộc thi, ba biết con đang làm việc ở đây, hôm nay đến.. "Lời của Bạch Bác Minh còn chưa nói xong, bỗng nhiên chú ý tới Hạ Vĩnh Trác ở bên cạnh, nghi ngờ hỏi:" Tịnh Tịnh, đây là đồng nghiệp của con sao? " " À không, tôi là trợ lý của Giai tổng, Hạ Vĩnh Trác, ông ó thể gọi tôi là Tiểu Hạ.. " Hạ Vĩnh Trác còn chưa nói xong, anh đã nhận được lời cảnh báo từ đôi mắt lạnh lùng của Giai tổng, anh sợ đến mức không dám nói thêm bất cứ điều gì. Bạch Bác Minh ngạc nhiên nhìn Giai Tịnh," Con từ một trợ lý nhỏ lên vị trí sếp rồi à? Còn có trợ lý của riêng mình? " Hạ Vĩnh Trác: ? Giai Tịnh: . " Nếu vậy thì con càng phải giúp ba nữa! "Bạch Bác Minh cất ví tiền đi, giải thích ý đồ của mình" Lúc trước bên đầu tư Giai Hòa rút vốn đầu tư, mấy tập đoàn lớn cũng tuyên bố sẽ không hợp tác với chúng ta, gần đây lại có mấy công xưởng lần lượt chấm dứt hợp đồng, ba muốn nhờ con giúp đỡ, con đi đầu hợp tác với công ty chúng ta.. " Giai Tịnh: ? " Nghe nói gần đây sản lượng bên con tăng vọt, đơn làm không hết, có thể nhường cho công ty ba.. " Giai Tịnh nghe hiểu ý đồ của ông, lạnh lùng chế nhạo:" Vừa rồi trên đường đến đụng trúng não sao? Hay là gần đây trời không mưa nước chạy vào đầu ông hết rồi? Có bệnh không đến bệnh viện, chạy đến chỗ tôi phát điên? " " Con.. " Mặc dù Bạch Bác Minh biết lần này đến gặp cô, ông nhất định sẽ bị cô mắng, nhưng ông không ngờ cô lại mắng ông thậm tệ như vậy trước mặt trợ lý của mình. Giai Tịnh chuẩn bị vào công ty, nhưng Bạch Bác Minh lại chặn đường cô " Tịnh Tịnh, cho dù con không nhìn mặt cha con, ít nhất cũng phải nghĩ đến bà ngoại của con? Con tự hỏi lòng bao nhiêu năm nay bà của con có tốt với con không? Ân tình của bà, con trả không? Bây giờ nhà họ Bạch đang gặp rắc rối, con có lo không? Chẳng qua tìm con lấy chút đơn đặt hàng, đâu phải tìm con xin tiền trợ cấp! " Giai Tịnh mất hết kiên nhẫn ngắt lời:" Ông lấy đâu ra mặt mũi nói với tôi chuyện này? " " Tịnh Tịnh! Xem như là ba nhờ con, cho dù con không muốn chia đơn đặt hàng cho ba, ít nhất hãy cho ba mấy mẫu mới. " Mẫu? " Bây giờ con là sếp tổng, bảo nhà thiết kế Ân của con miễn phí thiết kế một vài mẫu mới cho ba, 2 công ty chúng ta liên danh bán! Nếu con không muốn hợp tác thương hiệu với ba, cũng có thể để ba bán riêng! " Giai Tịnh: ? Bán hàng đồng thương hiệu tương đương với hợp tác với công ty nhà họ Bạch, giúp họ tạo dựng tiếng tăm.. Để họ tự bán riêng, tiền sẽ rơi vào túi của họ hết? Miễn phí thiết kế giúp họ kiếm tiền? Không bị huyết khối não trong ba mươi năm không nói ra được lời như vậy. " Hạ Vĩnh Trác, đi gọi nhân viên bảo vệ tới đây, nói với họ có một kẻ điên ở đây, đang ăn nói vớ vẩn. " " Tịnh Tịnh! Tại sao con lại máu lạnh và tàn nhẫn như vậy! "Bạch Bác Minh nóng lòng, tức giận mắng:" Nói sao thì nhà họ Bạch nuôi con mười tám năm, mười tám năm qua con ăn của nhà họ Bạch dùng của nhà họ Bạch, ba có tính một xu với con chưa! Chẳng qua muốn con lấy một ít từ trong kẽ tay ra cho bọn ta thôi, đâu phải muốn tất cả tài sản của con đâu, sao con lại không bằng lòng kia chứ? " Giai Tịnh ngước đôi mắt lạnh lùng lên, lạnh lùng nói:" Công ơn nuôi dưỡng tôi sớm đã báo hết rồi, mười tám năm qua, tôi không tiêu một xu nào của nhà ông! " Ngược lại, đều do cô bí mật trợ cấp cho nhà họ Bạch, giúp đỡ nhà họ Bạch! Mỗi lần Bạch Bác Minh đầu tư thất bại, cô đều giúp dọn dẹp tàn cục thay họ.. Giống như lần trước, hỡ chút là lỗ hàng trăm triệu đô la, nếu không phải có cô, nhà họ Bạch đã sụp đổ từ lâu rồi! Ông ta còn có thể chạy chiếc Maybach đến trước mặt cô thể hiện chỉ số IQ của mình? " Tịnh Tịnh, ba không muốn cãi nhau với con.. "Bạch Bác Minh biết cô ít nhiều có giá trị sử dụng, vì vậy ông nhịn sự nóng nảy của mình nhẹ giọng nói," Vậy đi, con cho ba một vài bản nhạc, ba đem bán chúng cũng được.. " " Còn đứng đó làm gì? "Giai Tịnh lạnh lùng nhìn Hạ Vĩnh Trác:" Còn chưa đi gọi người? " Hạ Vĩnh Trác vội vàng đi gọi bảo vệ. Ngay khi Giai Tịnh bước vào công ty, thấy Bạch Bác Minh muốn theo vào, lạnh lùng cảnh cáo:" Ông còn dám tiến thêm một bước, hôm nay nhà họ Bạch sẽ toi đời! " " Con.. " Tuy biết cô không có bản lĩnh này, nhưng khí trường cả người cô vẫn khiến người ta cảm thấy sợ.. Thấy Giai Tịnh đi vào trong, Bạch Bác Minh hét lớn:" Ba ở nhà chờ con, chờ hôm nào con nguôi giận rồi, nghĩ thông rồi, thì về nhà tìm ba, ba bảo người nấu món ngon cho con! " Giai Tịnh ấn cửa thang máy đi vào. " Đừng quên, khi nào rảnh thì về nhà.. "Bạch Bác Minh thấy cửa thang máy đóng lại, mới xoay người đi về phía Maybach. Từ Nhược Văn và Bạch Tuyết Dung ngồi trong xe, tận mắt nhìn ông chịu cục tức, vô cùng câm hận. " Nha đầu chết tiệt này, làm CEO của một công ty nhỏ thôi, xem cô ta bản lĩnh chưa kìa! Cũng không biết cô ta dùng thủ đoạn gì làm được, còn dám làm màu làm vẻ trước mặt chúng ta.. "Từ Nhược Văn tức giận. " Cha, mẹ, hai người đừng tức giận, chị là một người rất tốt bụng, con tin rằng sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ nghĩ thông suốt.. Chúng ta về nhà yên tâm chờ tin đi. "Bạch Tuyết Dung một bộ dạng thấu hiểu cho người khác khuyên đến. Từ Nhược Văn liếc nhìn con gái, nhìn sao cũng thuận mắt, so với Giai Tịnh đó, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần! Bạc Bác Minh cũng phát hiện ra chỉ có Dung Dung là chiếc áo ấm của ông, Giai Tịnh đó, đúng thật là một con nhím nhỏ! Lần nào muốn đến gần cũng sẽ đâm ra máu! Nói cho cùng vẫn không phải con ruột! Giai Tịnh trở lại văn phòng, điện thoại của cô rung lên. " Giai Tịnh, mau đến bệnh viện đi, tình trạng của lão phu nhân xấu đi rồi."
Chương 189: Trên bàn phẫu thuật xin hãy chăm sóc thêm Bấm để xem "Bà nội, lát nữa con lại đến thăm bà." Giai Tịnh đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, đi đến bàn hướng dẫn trên lầu, nói với một trong những y tá ở đó: "Làm ơn để mắt bệnh nhân trong phòng 301 giúp tôi, nếu có trường hợp khẩn cấp, có thể gọi số người thân theo thông tin đã cho liên lạc với tôi, tôi tên là Giai Tịnh." "Tôi biết! Yên tâm đi! Cô là bạn gái của bác sĩ Đường, thì chúng ta là người mình!" Cô y tá nhỏ vừa đến thực tập, cô mỉm cười, đôi mắt sáng ngời như sao. "Chỉ là có thể nhờ cô giúp 1 chuyện không? Nói với bạn trai của cô ngày thường dịu dàng một chút! Cả ngày trưng ra một gương mặt lạnh lùng, làm chúng tôi không dám thở mạnh nữa." "Anh ấy không phải bạn trai tôi." Giai Tịnh nhẹ nhàng sửa lại: "Lời của cô, tôi sẽ truyền đạt lại cho anh ấy." "Đừng đừng đừng, đừng nói là tôi nói! Làm ơn, làm ơn!" Cô y tá nhỏ chắp tay lại không ngừng khẩn cầu. Lúc này, đúng lúc Đường Thiếu Trạch vừa bước ra khỏi văn phòng, thấy Giai Tịnh rời đi, đôi chân thon dài đi về phía cô. Cô y tá nhỏ nhìn thấy anh, hoảng loạn lấy ra một bộ hồ sơ bệnh án giả vờ đọc nó, xem cũng xem ngược nữa.. "Giai Tịnh." Đường Thiếu Trạch gọi cô lại: "Cô định về rồi sao?" "Ừm, sau này dịu dàng chút đi." Đường Thiếu Trạch: ? Ngày thường anh chưa đủ dịu dàng sao? Ở trước mặt cô gái nhỏ, tính khí của anh chưa bao giờ tốt như vậy! Chẳng lẽ cô y tá nhỏ đó đã nói xấu anh? Nếu không, sao cô gái nhỏ lại vô duyên vô cớ nói cái này với anh kia chứ? Nghĩ như vậy, ánh mắt Đường Thiếu Trạch rơi vào trên người cô y tá nhỏ đang sợ hãi, hai tay run rẩy cầm bệnh án.. "Ý tôi là, ngày thường anh dữ quá, cười nhiều lên." "Tôi hung dữ sao?" Đường Thiếu Trạch cảm thấy buồn cười, cô gái nhỏ này chưa từng thấy bộ dạng hung dữ của anh, trước kia khi đố xử với Điền Ngọc Ninh, với người nhà họ Bạch anh mới thật sự rất dữ tợn! Đối với tiểu nha đầu, có thể xem như là tốt lắm rồi nhỉ? Cô y tá nhỏ ở bên cạnh liếc nhìn thấy Đường Thiếu Trạch mỉm cười, không khỏi sững sờ, không ngờ bác sĩ Đường luôn lạnh lùng cười lên lại đẹp trai như vậy.. Anh ấy dịu dàng với cô gái này quá.. "Vậy đó, cười nhiều vào, tôi về trước, cho chút chuyện xử lý." Giai Tịnh nói đến đây, nhìn cô y tá nhỏ hoa si bên cạnh, gõ ngón tay lên mặt bàn, "Nhớ để mắt tới giúp tôi." "À, được, được, không thành vấn đề!" Cô y tá nhỏ vội vàng đồng ý. "Giai Tịnh." Đường Thiếu Trạch ngăn cô lại, "Cô muốn đi tìm bọn họ? Cô đi một mình tôi không yên tâm." "Yên tâm, người có chuyện là họ." Giai Tịnh thản nhiên nhếch khóe môi, "Lỡ tôi nặng tay quá, trên bàn phẫu thuật, anh phải chiếu cố thêm đấy." "Yên tâm, đảm bảo để họ cả đời khó quên." "Đi đây." Cô y tá nhỏ nhìn thấy Giai Tịnh rời đi, cô không nhịn được nói: "Bác sĩ Đường, cô bạn này của anh ngầu quá.. khí trường mạnh quá." "Lúc nãy nói xấu gì tôi?" "Hả? Không, không có.." "Một tuần tiếp theo cô trực ca đêm." "Hả? Bác sĩ Đường, tôi nói sai rồi, xin lỗi, anh đừng đi.." Giai Tịnh bắt taxi đến nhà họ Bạch, vừa vào trong sân thì nghe thấy hai bảo mẫu hào hứng chia sẻ "chiến lợi phẩm". "Bộ đồ này đẹp nhỉ! Cho tôi một bộ.. " Tôi nghe nói bà lão đó sắp chết rồi, quần áo này cho chúng ta tùy ý chọn! Bà xem kiểu này, thật đẹp.. " " Bà ta lớn tuổi như vậy, mặc quần áo đẹp như vậy đúng thật là lãng phí! " " Còn không phải sao! Ê bà xem, bộ đồ này dưới ánh nắng chiếu rọi sao còn có logo QY, là ý gì? Thương hiệu lớn sao? " " Tôi cũng không biết, chắc là nhãn hiệu chống hàng giả! Kệ nó đi, miễn là quần áo trông đẹp là được! " " Bộ đồ này tôi nhìn trúng lâu lắm rồii! Lần này chắc bà già đó không về được nữa! Chúng ta lấy nhiều một chút! " * * * Bùm một tiếng, cánh cổng hàng rào sắt màu vàng bị đá ra. Hai bảo mẫu nghe tiếng nhìn ra, nhìn thấy Giai Tịnh, vô thức giấu quần áo sau lưng. Nhưng đống quần áo trước mặt bọn họ chất như núi, bọn họ không kịp giấu đi, cho nên nhìn Giai Tịnh có hơi chột dạ. " Ồ, tiểu thư Giai Tịnh, sao cô về rồi? " " Cái gì mà tiểu thư, cô ấy không còn là người của nhà này nữa! Bà không nghe nói sao? Gia đình ruột thịt của cô ta nằm ở vùng quê hẻo lánh, giờ cô ta về, chắc là đến để mượn tiền của lão gia phu nhân! " " Chẳng phải lão gia vừa cho cô 60 triệu sao! "Cô thật sự xem đây là nhà của mình à? Xông vào mà không chào hỏi gì cả, lễ nghi mà bao nhiêu năm nay mà nhà họ Bạch dạy cô ăn hết vào bụng cả rồi sao?" * * * Giai Tịnh từng bước đi tới trước mặt họ, lạnh lùng hỏi: "Quần áo của bà nội, sao lại ở trong tay các người?" Tất cả đều do chính tay cô thiết kế cho bà.. "Tại sao lại nằm trong tay chúng tôi, cần báo cáo với cô sao?" Một trong những bảo mẫu đưa ngón tay ra, chỉ vào chóp mũi của Giai Tịnh và chế nhạo: "Cô tưởng mình còn là là tiểu thư nhà họ Bạch à!" Cô cười giễu cợt, trợn mắt, Giai Tịnh một cái khóa tay đơn giản, trực tiếp nắm chặt cánh tay bà ta. "Ahhhh đau đau.. Giai Tịnh cô làm gì vậy hả!" Bảo mẫu còn lại hoảng hốt: "Cô cô cô, tôi phải đi nói với lão gia phu nhân.." Giai Tịnh giơ chân lên đá, bảo mẫu còn lại lập tức ngã xuống đất, cả khuôn mặt ngã vào trong bụi cỏ, đau đớn kêu lên. "Trả lời câu hỏi của tôi." Giai Tịnh tăng thêm sức lực. Bảo mẫu bị khóa tay, đau đến mức vội vàng giải thích: "Đó là ý của phu nhân! Phu nhân nói bà lão, à không lão phu nhân, sức khỏe của lão phu nhân một ngày không bằng một ngày, chắc không về được nữa, cho dù về cũng không còn mấy ngày nữa.." Ánh mắt Giai Tịnh tối lại, Từ Nhược Văn ước mong bà lão chết à? Nhanh như vậy đã có ý với bà lão rồi? "Phu nhân muốn để giành phòng thay đồ của lão phu nhân ra làm phòng tập yoga cho cô Dung Dung.. Chỗ quần áo này, phu nhân nói lão phu nhân không mặc nhiều như vậy, đều đã lỗi thời, cho nên mới tặng cho chúng tôi, để chúng tôi chọn.." "Đồ của bà nội, bà ta có quyền làm chủ không?" "Là phu nhân nói, bà ấy là nữ chính của ngôi nhà này, bà ấy có quyền xử lí mọi thứ trong nhà." Giai Tịnh vô tình hất tay bà ta ra, bảo mẫu bất cẩn ngã xuống đất "Ôi eo của tôi.." "Lão gia phu nhân, mau đến đây, xảy ra chuyện rồi, giết người rồi.." Bạch Bác Minh, Từ Nhược Văn và Mạch Tuyết Dung vội vàng chạy ra ngoài xem, phát hiện là Giai Tịnh về rồi, chẳng lẽ cô gái nhỏ nghĩ thông rồi bằng lòng hợp tác với nhà họ Bạch? Đây đúng thật là chuyện tốt tày trời! "Tịnh Tịnh, cuối cùng con cũng về nhà rồi sao? Nhanh lên, vào ngồi.." Bạch Bác Minh vội vàng bước lên phía trước, cười nịnh nọt. Nói cho cùng vẫn là nhà họ Bạch đã nuôi nấng nó, vào thời điểm quan trọng, đến báo đáp rồi! Giai Tịnh nhìn thấy vẻ mặt đạo đức giả của ông là chán ghét, "Đồ của bà nội, sao lại ở đây? Bạch Bác Minh sững sờ, không ngờ trùng hợp như vậy bị cô nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng nói:" Đây là quần áo lỗi thời, bọn ta muốn mua cái mới cho bà nội, mấy bộ cũ này thì không cần nữa.. " " Giặt sạch rồi để lại vào phòng thay đồ."