Đam Mỹ Vương Lão Sư, Chúng Ta Hãy Yêu Thêm Lần Nữa - Phùng Linh Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phùng Linh Nhi, 8 Tháng bảy 2023.

  1. Phùng Linh Nhi What are you looking for?

    Bài viết:
    166
    [​IMG]

    Chương 20: Suýt chút nữa thì toang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như đã hẹn, vào chiều tối chủ nhật, Tiêu Chiến, Diễm Tinh và hai người bạn của cô ấy cùng đến dự tiệc hồ bơi tại nhà của Lâm Phong. Cứ ngỡ cậu ta chỉ mời mỗi bọn này, hóa ra lại mời thêm rất nhiều người lạ mặt khác, không biết có âm mưu gì đây? Hai đầu mày của Diễm Tinh hơi chau lại, nhưng vừa thấy tên Lâm Phong đi lại chào hỏi liền trưng cái cái mặt cười như không cười để tránh ảnh hưởng đến Tiêu Chiến.

    Nếu cô không thân thiện với cậu ta, cô cũng không biết cậu ta sẽ làm gì với cô và Tiêu Chiến nữa. Nhỡ đâu cậu ta thuê những người dự tiệc đến để dạy cho Tiêu Chiến một bài học thì sao đây? Cô càng nghĩ càng thấy tức, hai đầu mày không biết từ khi nào đã dính vào nhau. Lâm Phong đứng phía đối diện thấy được liền thắc mắc hỏi:

    "Diễm Tinh, cậu bị sao vậy?"

    "À không có gì, tôi thấy hơi nhức đầu một chút thôi." Diễm Tinh cười cười rồi đáp.

    Nói rồi hướng dẫn đám người Tiêu Chiến đi lối nào để thay đồ bơi. Trong lúc đó, Diễm Tinh kéo Tiêu Chiến ra một góc khác để nói chuyện. Cô bảo mình có linh cảm không tốt về Lâm Phong, dường như cậu ta đang có âm mưu gì đó nhưng cô lại không biết rõ đó là âm mưu gì, thực hiện ra sao. Tốt nhất Tiêu Chiến nên giữ khoảng cách, đừng quá thân thiết với cậu ta.

    Tiêu Chiến nghĩ cô bạn thân của mình đang sợ Lâm Phong sẽ trở thành người bạn thân thứ hai của cậu, và như vậy tình bạn của hai đứa sẽ bị chen ngang. Nghĩ thôi cứ tưởng là Diễm Tinh đang ghen ấ chứ. Tiêu Chiến cảm thấy khoái chí mà che miệng cười rồi vỗ vai trấn an bạn mình:

    "Cái nhỏ này, thiệt là! Tớ biết rồi mà, chỉ có cậu là bạn thân nhất của tớ thôi, ngoài ra sẽ không ai khác đâu, cậu yên tâm đi."

    "Gì? Cậu nói vậy là sao? Mình đang thật sự nghiêm túc đó!"

    Diễm Tinh có chút hơi cáu khi thấy phản ứng của Tiêu Chiến trước lời nói của cô quá ư là bình thường hóa. Dự là sẽ gân cổ giáo huấn cho cậu một bài dài như một bài văn nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị hai cô bạn đi chung gọi đi thay đồ.

    Lâm Phong cũng gọi Tiêu Chiến cùng thay đồ bơi, do cậu mãi tiếp khách mà quên việc thay đồ. Diễm Tinh nghe thấy vậy, cô trừng mắt nhìn vào bóng lưng của Lâm Phong như muốn ăn tươi nuốt sống.

    Hai cô bạn đứng kế bên nhìn theo ánh mắt của cô như hiểu ra chuyện gì đó rồi cùng "Ồ" lên một tiếng. Cô bên trái hỏi có phải Diễm Tinh đang ghen với Lâm Phong hay không? Cô bên phải cũng nhanh nhảu nói: "Đúng đó, tui cũng thấy như bà, hình như Diễm Tinh thích Tiêu Chiến thì phải?"

    Diễm Tinh nghe thấy thế liền lườm hai đứa bạn, rồi bảo bản thân hiện tại chưa muốn yêu đương, nếu có thì người đó cũng không phải Tiêu Chiến. Trong đầu hai cô bạn liền hiện lên rất nhiều câu hỏi, Tiêu Chiến đẹp trai học giỏi, nhiều tài, lại còn là con nhà giàu, sao lại không thích được chứ? Biết bao người muốn làm bạn gái của Tiêu Chiến mà không được, vậy mà Diễm Tinh lại không muốn, thật khó hiểu.

    Vẻ mặt cô bạn bên phải chợt thay đổi, ánh mắt chợt sáng lên như vừa giải được một bài toán khó:

    "À, tui biết rồi nha! Có phải bà thích Tiêu Chiến thiệt nhưng mà sợ nói ra bị tụi tui trêu chọc nên mới nói xạo đúng không?"

    "Gì? Diễm Tinh tui đây không bao giờ nói trái với suy nghĩ của mình."

    Diễm Tinh vươn cao ưỡn ngực tự tuyên bố với hai nhỏ bạn, song cô lôi hai nhỏ đi thay đồ bơi để cho hai đứa nhiều chuyện này không hỏi gì thêm.

    * * *

    Lâm Phong bắt chuyện với Tiêu Chiến khá cởi mở và không quá vồ vập và suồng sã. Cậu muốn Tiêu Chiến thật sự tin tưởng cậu và không nghi ngờ gì mình.

    Ở cuối buổi tiệc Lâm Phong còn dành chút phần quà gửi tặng cho nhóm Tiêu Chiến để giành phần thiện cảm.

    Diễm Tinh híp mắt lại khẽ lườm Lâm Phong rồi nói với Tiêu Chiến trước mặt mọi người rằng người ta đột nhiên trở nên tốt bụng như vậy, mất công đãi tiệc, rồi còn tốn thêm quà cáp, không biết là có ý gì không nữa?

    Khoé miệng Lâm Phong bắt đầu giật giật, đầu mày sắp không nghe lời chủ mà động đậy. Dự là mở miệng để mắng lại con nhỏ đáng ghét Diễm Tinh này.

    Từ đâu Tiểu Vũ phi đến như phi ngựa đến ôm lấy vai Lâm Phong rồi nở nụ cười thân thiện nói với mọi người:

    "Cũng không còn sớm nữa, bữa tiệc hôm nay xin kết thúc tại đây. Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc, lần sau nếu có dịp, mong là sẽ gặp lại mọi người lần nữa, hì hì."

    * * *

    Sau khi ai về nhà nấy, Tiểu Vũ vẫn một tay ôm lấy vai Lâm Phong mà quên mất việc buông ra. Lâm Phong liền rời khỏi cậu và rùng mình mấy cái quát:

    "Cái thằng này, làm gì mà cứ ôm lấy tao nãy giờ vậy? Làm tao nổi hết da gà rồi nè trời!"

    Tiểu Vũ nói xin lỗi rồi cười hiền bảo không phải cậu đã giúp Lâm Phong kịp thời hay sao, xém xíu là mọi công sức đổ sông đổ biển rồi.

    Nghe vậy, Lâm Phong nhớ ra chuyện chính, đúng thật là mém tí thì xong đời rồi. Nếu lỡ gây chiến với Diễm Tinh thì chẳng phải cũng gây chiến với Tiêu Chiến hay sao? Phù, may thật!

    Thấy Lâm Phong lấy tay vuốt ngực thở phào, Tiểu Vũ chợt phì cười trong vô thức. Lâm Phong nhăn mặt hỏi trên mặt cậu có dính gì sao mà Tiểu Vũ lại cười. Nhìn thấy bộ dạng nhăn nhó của cậu, Tiểu Vũ lại cười thêm cười. Không hiểu nổi sao cậu lại cười nữa! Cậu từ từ mới ngưng cười được, lau vài giọt nước đọng trên mi mắt rồi đáp lại Lâm Phong là câu: "Không có gì, tại mặt mày nhìn mắc cười ha ha ha."

    (Còn tiếp)
     
  2. Phùng Linh Nhi What are you looking for?

    Bài viết:
    166
    [​IMG]

    Chương 21: Bài đăng ẩn danh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấm thoát đã hai năm trôi qua, giờ đây Tiêu Chiến cũng đã học đến lớp 12. Cậu không những giỏi về mỹ thuật, ca hát mà còn giỏi về khảo cổ học và một số kiến thức khác về triết lý học và khoa học viễn tưởng. Cậu ấy càng ngày càng giỏi, càng ngày được nhiều người biết đến cậu.

    Ngày ngày đều có người đến tìm cậu từ các công ty khác nhau mời mộc cậu hãy ứng tuyển công ty của họ. Nhưng Tiêu Chiến đều từ chối, cậu không muốn mình phải xao nhãng việc học, quan trọng là vì bí mật của cậu không ai biết ngoại trừ Diễm Tinh. Đó là phải tìm cho ra người tên Lam Trạm và cậu nhóc Nhất Bác.

    Ngược lại ở phía Lâm Phong, cậu ta luôn luôn đố kị, nghĩ rằng bản thân không thua kém một chút gì so với Tiêu Chiến cả. Nếu Lâm Phong này không thể là người đứng nhất thì cậu sẽ dìm người kia xuống đến tận cùng của vực sâu, để kẻ đó không còn khả năng tranh giành với cậu.

    Suốt hai năm qua cậu đã diễn rất đạt trong vai là bạn thân của Tiêu Chiến. Nắm bắt hết mọi thông tin từ sở thích, thói quen cho đến giới tính thật sự. Cậu chỉ vừa mới biết gần đây về giới tính của Tiêu Chiến, ngoài ra chưa ai biết sự thật này.

    Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã nghi ngờ nhưng lại không dám chắc, cho nên mới để thời gian trôi qua như vậy. Nhưng vào khoảng vài ngày trước, khi cậu đang ung dung tản bộ trên đường vào buổi xế chiều. Chợt Lâm Phong nghe được cuộc trò chuyện của Tiêu Chiến và Diễm Tinh:

    "Cậu bị điên rồi hả, sao làm như vậy được?" Diễm Tinh mặt mày méo mó trợn mắt nhìn Tiêu Chiến.

    Tiêu Chiến không nói gì, gục mặt dựa lưng vào tường, thoáng nhìn trộm thì Lâm Phong không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người, nhưng trông dáng vẻ của Tiêu Chiến dường như đang rất bất lực.

    "Sao cậu không nói gì? Tớ càng ngày càng không hiểu là cậu đang muốn cái gì nữa.." Diễm Tinh nói đoạn rồi gục mặt im bặt.

    Phút sau cô lại bùng phát sự giận dữ xen lẫn buồn bã, hai hàng nước mắt chợt lăn dài trên má cô. Cô hét to rằng tại sao Tiêu Chiến lại có thể ích kỷ như vậy, chỉ vì một nam nhân chưa xác định có thực hay không mà hy sinh tính mạng. Bỏ lại bạn bè và đặc biệt là bỏ rơi người mẹ đang yêu thương cậu hết mực, ngàu đêm làm việc để lo cho cậu có cuộc sống tốt. Và đặc biệt là cậu lại dám bỏ rơi cô, thật tàn nhẫn. Bấy lâu này cứ nghĩ giữa cậu và cô là mối liên kết rất chặt chẽ không gì có thể phá vỡ. Nhưng cô đã tin tin quá mức rồi, người duy nhất ở trong lòng cậu chính là cái tên Lam Trạm chết tiệt kia.

    "Thật ngu ngốc!.. Cậu quá ngu ngốc, ngốc đến nỗi cậu không biết tớ thích cậu sao?" Diễm Tinh nước mắt rưng rưng nhìn Tiêu Chiến.

    Tiêu Chiến nghe thấy câu này liền ngẩng mặt ngạc nhiên nhìn Diễm Tinh. Nhưng rồi ánh mặt cũng trở về trạng thái ban đầu, không có chút xúc động gì về câu tỏ tình ấy. Bản thân cậu cảm thấy có chút nực cười, tại sao tất cả nữ sinh đều thích cậu. Cậu có gì mà khiến cho họ phải rơi vào lưới tình chứ?

    Hai năm qua cậu chỉ chôn vùi tâm trí ở thế giới ảo 2D kia, tìm rất nhiều cách để có thể trở lại nơi ấy dựa trên hình vẽ chiếc vòng trên sách trong tiệm sách cũ của bà cụ. Càng tìm kiếm cậu càng điên cuồng hơn, cậu muốn bản thân mình phải tìm cho bằng được thông tin về chiếc vòng. Và cuối cùng, cậu cũng tìm ra câu trả lời duy nhất đó chính là liều mình cắt máu vào bốn chén để bốn góc với cách kiểu lập đàn quỷ dị. Khi người cắt máu lập đàn xong, tụng câu thần chú gì đó thì sẽ đến được thế giới mình mong muốn, nhưng có điều tỷ lệ sống sót quay trở lại thế giới thực sẽ rất ít.

    Khi biết được cách này thì cậu cũng không muốn làm theo, muốn tìm cách nào khác cho an toàn một chút nên mới nói cho Diễm Tinh biết. Nào ngờ cô lại hẹn cậu ra đây để nói những điều này hay sao?

    Lâm Phong nghe hết cuộc trò chuyện của hai người liền rồi đi trong im lặng. Và ngày hôm nay chính là thời điểm thích hợp để cậu đăng thông tin này lên trang đầu tìm kiếm mạng xã hội.

    "Ôi trời, cái gì đây? Tiêu Chiến là gay sao?" Một nữ sinh trợn tròn mắt nhìn vào màn hình điện thoại hốt hoảng.

    Nữ sinh ngồi kế cũng ngạc nhiên há hốc mồm rồi nghi hoặc bảo sao Tiêu Chiến là người đồng tính được kia chứ, cậu ấy đẹp trai nam tính như vậy mà?

    Dần dần càng nhiều người lướt mạng xã hội biết đến bài đăng ẩn danh này. Mọi người đều bàn tán, có người tin là thật, có người thì nửa tin nửa ngờ, chẳng một ai tin Tiêu Chiến là nam thần nữa rồi.

    Cả đám trong trường ùn ùn kéo đến lớp đòi gặp Tiêu Chiến, Diễm Tinh hung hăng chạy ra hỏi làm gì mà náo loạn ở lớp người khác như thế?

    * * *

    Đọc xong bài viết ẩn danh ấy, sự hung hãn dữ dằn của Diễm Tinh bay mất hút. Cô có chút thất vọng nhưng rồi cũng ngẩng mặt dậy bảo vệ cho bạn của mình. Nhưng một mình cô không thể giữ chân đám đông hơn mấy chục người này được.

    Họ tranh thủ lớp không có giáo viên liền đứng bên ngoài inh ỏi gọi Tiêu Chiến ra ngoài nói chuyện. Có người lại nói nặng nói nhẹ, cố ý dùng những lời lẻ lăng mạ cậu: "Ê cái tên nửa nam nửa nữ kia, cái tên ẻo lả hèn nhát mau ra đây nói chuyện với tụi này nhanh lên."

    Tiêu Chiến ngồi trong lớp nghe thấy mà không ngừng được cơn tức giận, nó càng ngày càng tăng, hai tay cậu nắm thành đấm, càng lúc càng chặt. Cậu đứng dậy đứng trước cửa lớp hướng mắt nhìn tất cả những học sinh đang đòi gặp mình.

    (Còn tiếp)
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...