Tên truyện: Lão công ta là Minh Vương Tác giả: Kiến Tự Như Diện Thể loại: Ngôn tình, Tâm linh Tình trạng: Hoàn thành Nguồn convert: 我的老公是冥王(见字如面)在线阅读-可乐小说网手机版 Editor: Team nhà Táo Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của TaoDo "Cái gọi là thanh tịnh, chính là không bị dục niệm làm hỗn loạn.. Cái gọi là cực lạc, chính là hạnh phúc ở trong tâm.." "Không có em, ta có thể thanh tịnh.. Nhưng không có em, làm sao ta có thể hạnh phúc.."
Mối tình âm dương vĩnh cửu Chương 01 Minh Phu hung dữ (1) Người dịch: Táo Đỏ Bấm để xem Vào lúc nửa đêm, tôi chợt tỉnh giấc, đã là đêm thứ 7 liên tiếp.. Trong giấc mơ, luôn có một bàn tay hư hỏng nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể tôi, bàn tay xấu xa lạnh lẽo ấy không ngừng di chuyển cọ sát vào làn da mịn màng trơn mượt của tôi, từng chút từng chút lướt qua cổ đến xương quai xanh, xuống dần đến đôi bầu ngực căng tròn trắng nõn nà, từ từ trượt dần xuống bụng dưới.. Hơi thở lạnh lẽo ấy quấn quanh tai tôi, bàn tay ấy cứ dần dần đi xuống nữa, xuống nữa, chạm đến nơi mất cảm nhất trong cơ thể, cả người tôi tê dại mềm nhũn.. Mặc kệ tôi sợ hãi đến mức nào, cơ thể bị giam cầm không thể nhúc nhích nổi thế nào.. Chỉ thấy nỗi sợ hãi từng chút một, chút một nhấn chìm tôi một lần nữa.. Đôi bàn tay kia hết sức khiêu khích, trêu đùa cơ thể người con gái, từng đợt nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn, đôi lúc bóp có chút mạnh mẽ.. khiến cô gái nhỏ không nhịn được mà rên rỉ kêu thành tiếng, cánh môi trượt vào một chút lạnh lẽo mềm mại, ngọt ngào, từng chút dây dưa, quấn quýt, từng chút, từng chút xâm nhập.. Trong mơ hồ, một giọng nói khẽ thoang thoảng bên tai tôi: "Đừng sợ, một chút nữa sẽ ổn." Cái loại đau đớn này, tựa như một đao "lăng trì" mài qua huyết thịt mềm mại, non tươi.. (Lăng trì: Phạm nhân sẽ bị trói vào cột, sau đó bị (đao phủ) chặt hết tay chân rồi dùng dao bén xẻo từng miếng thịt cho đến chết) Dùng máu tươi làm bôi trơn, từng đợt từng đợt sóng trào, mạnh bạo xé rách ra, tra tấn kéo dài khiến tôi đau đến sắp ngất xỉu. Trước khi ý thức tôi lâm vào một mớ hỗn độn, tôi mơ hồ nghe bên tai một tiếng thở nhẹ.. Đây mới chỉ là màn dạo đầu, không biết khi nào mới tàn trận.. Tên tôi là Tiểu Kiều, Mộ Tiểu Kiều, con gái Mộ gia và là * * *Tế phẩm Kể từ khi đó, nỗi sợ hãi thường lặp đi lặp lại trong giấc mơ của tôi, và cơn đau còn kéo dài đến tận hôm sau khi tôi thức dậy. Nó không thể tiêu tan. Cha nói đó là Huyết Minh, lấy máu cô gái xử nữ cùng người âm ký khế ước Minh hôn. Mà cái gọi là người âm, chính là một con quỷ cõi âm. Gia đình tôi không giống như những gia đình bình thường, là một gia đình tự giải phóng mình ra khỏi khuôn khổ xã hội bình thường. Trong nhà có người làm giáo viên, có người làm thấy tướng số, còn có người làm pháp ý, mai táng và nhiều nghành nghề khác.. Cha tôi là con trai cả, cháu trai cả, nghiễm nhiên kế thừa tổ nghiệp - điều hành một cửa hàng đồ cổ quy mô tầm trung. Một chút đồ cổ có niên đại, dính chút âm khí, cha sẽ xử lý, mua lại, và sau đó bán lại cho những người có nhu cầu. Mộ gia, mộ quan tài.. Tôi thậm chí hoài nghi ông cố tổ nhà tôi được sinh ra từ quan tài, mới có thể khiến cho cả gia tộc đều bị liên lụy đến vậy. Mà tôi, chính là người bị liên lụy thảm hại nhất. Năm tôi được sinh ra, gia đình xảy ra nhiều biến cố, nhiều người trong dòng họ đột nhiên chết thảm, phần lớn đều là những người có sự nghiệp, tiền đồ rộng mở. Ông cố nói nhà chúng tôi quanh năm thu mua âm vật, khó tránh khỏi bị quấy nhiễu trật tự âm phủ, đây là cái giá đích đáng phải trả.. Ngày tôi sinh ra, sấm chớp ầm ầm, âm dương rối loạn, mẹ tôi hơn nửa đêm vỡ nước ối tại nhà, nhà cách bệnh viện huyện không xa, nhưng ngày hôm đó cơn bão dữ dội đã gây ra lũ lụt, phá vỡ một cây cầu hàng trăm năm, vì vậy tôi chỉ có thể theo thiên mệnh sinh ra ở nhà. May mắn bà nội có kinh nghiệm đỡ đẻ phong phú. Sau khi tôi khóc lóc, Bà nội từ trên bàn từ đường nhặt một chiếc nhẫn huyết ngọc. Chiếc nhẫn đó có ánh sáng đỏ sậm, thoạt nhìn giống như đọng lại máu tươi, không ai biết nó đến từ đâu. Bà nội lắc đầu thở dài, không nói gì. Sau đó, khi tôi 16 tuổi, tôi đã được gửi đến "giường" trong hầm của ngôi nhà tổ tiên dòng họ tôi. Nói là hầm rượu, tuy nhiên người trong gia tộc đều biết, đó là một ngôi mộ vương hầu bị móc rỗng. Quan tài bằng đá lạnh, đó là giường hỷ của tôi. Trận "bạch hỉ sự" giống như ác mộng, sau đó trong nhà đột nhiên yên ổn, không còn chuyện ngoài ý muốn. Còn thân phận tế phẩm của tôi, vẫn kéo dài cho đến nay. Trải qua đêm hôm đó, cả gia tộc đều coi tôi là dị biệt, khác loài. Chiếc nhẫn được đeo trước ngực tôi, chính là sính lễ khi cưới của người cõi âm kia. Minh hôn là chuyện giữa hai người âm. Và tuyệt nhiên, mọi người nghĩ đêm hôm đó tôi thực sự sẽ phải chết. Tuy nhiên, tôi vẫn còn sống, tuy rằng bệnh nặng một trận, nhưng tôi vẫn có nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, cái bóng của mình. Sau đó, cha tôi đưa tôi từ quê lên sống cùng, tôi sống với cha tôi, anh trai tôi, ngày thường vẫn yên ổn, nhưng ban đêm thường bị đánh thức bởi cơn ác mộng đó. Anh trai tôi học y, anh ấy luôn quấn quéo hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra đêm đó, làm tình với một con quỷ khiến anh không thể tưởng tượng nổi.. Gần đây cơn ác mộng này diễn càng lúc càng nhiều, mỗi lần đều khiến tôi bừng tỉnh lại, đối mặt với khoảng không đen tối không biết nên làm sao. Bởi vì những giấc mơ ban đêm khiến tôi luôn đau đầu, ban ngày lúc nào cũng cảm thấy thẫn thờ, những giấc mộng xuân ban đêm cứ triền miên, từng đợt từng đợt cuộn sóng. Đêm nay, xúc cảm từ đôi bàn tay ấy đặc biệt rõ ràng. Loại cảm giác này không còn là trong mộng, mà không khác gì cái đêm hai năm trước, lạnh lẽo và chân thật đến trần tục. Tiểu Kiều, vợ của ta.. " Hắn một lần nữa lại mơn trớn cơ thể tôi, hai tay lại vuốt ve như chú ngựa quen đường cũ, ngón tay dài mảnh khảnh còn thăm dò nơi mẫm cảm nhất trong cơ thể tôi. Đôi tay lạnh như băng ấy lưu luyến không ngừng trên ngực cùng vùng eo tôi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng trượt xuống nơi mẫn cảm riêng tư kia, cảm giác áp bức lạnh như băng đến mức che trời lấp đất, khiến cả người tôi run rẩy nhớ lại đau đớn xé rách cùng sợ hãi của cái đêm động phòng đầu tiên đó. Tôi cảm nhận đôi bàn tay ấy đang xâm nhập cơ thể tôi, kiên nhẫn mở rộng, từng chút một thăm dò. Nỗi tủi nhục cùng sợ hãi làm cơ thể tôi run lên khẽ khàng. Loại căng thẳng này cũng không thể giảm bớt đau đớn, khi thân hình lạnh như băng của hắn từng chút một tiến vào, tôi đau đến mức toàn thân run rẩy. Sự phối hợp gian nan này dường như làm cho hắn rất bất mãn, một giọng nói trầm mặc lạnh như băng vang lên:" Em sợ ta ư?"
Chương 02 Minh Phu Hung dữ (2) Bấm để xem Người dịch: Táo Đỏ Sợ, đương nhiên sợ. Thân dưới cảm nhận được dị vật đang xâm lấn đau đớn, hắn cũng không có toan tính rút lui, mà lạnh lùng chờ câu trả lời của tôi. Tôi nhắm mắt lại, đau đớn cùng nước mắt của tôi cứ chảy tràn ra theo khóe mắt len lỏi chảy xuống những sợi tóc đang rối bời, tôi cắn chặt răng gật đầu, cố gắng thu mình lại muốn thoát khỏi cơ thể hắn. Tôi vừa động đậy, hắn liền gắt gao bóp eo tôi, vừa vặn mà chặt chẽ hơn. "..." Tủi nhục, sợ hãi tới mức không cam lòng, tôi cũng không biết tại sao trong nháy mắt đó lá gan thỏ của tôi lớn như vậy, tôi liều mạng giãy dụa, trở tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra. Trong ngăn kéo là tiền xu Ngũ Đế, Kiếm gỗ đào mà anh trai tôi đưa cho tôi, đây đều là hàng thật, nhưng đối với hắn lại một chút tác dụng cũng không có! Hắn cười khẽ vài tiếng, tay nắm chặt lấy hai cổ tay tôi khóa chặt lên đỉnh đầu tôi "Hai năm không gặp, em lớn lên.. Lá gan cũng trở nên lớn hơn, lại dám phản kháng.." Mỗi câu nói của hắn đều mang theo động tác ám muội, hắn không hề dừng lại, mà ra sức xâm chiếm thân thể tôi đến mức tối đa. Tôi không biết hắn đã làm chuyện này bao lâu, sự đau đớn lạnh lẽo dần dần bị ngập lụt bởi cảm giác nhuận trạch (ẩm ướt, trơn mượt). Có lẽ là do thân thể đã động tình, hoặc có lẽ, là máu tươi đang bôi trơn. 》》》 Lúc tôi thức dậy, đã không có ai trong phòng. Chỉ còn lại bầu không khí kiều diễm sau ham muốn tình dục, còn tôi ngay cả mặt hắn cũng chưa từng thấy qua. Tôi mất hồn nửa tiếng, mới gắng chống đỡ ngồi dậy, hơi di chuyển một chút liền cảm giác vùng dưới thắt lưng sưng đau khó chịu, một bộ phận nào đó còn đau đớn nóng rát. Tất cả những điều này nhắc nhở tôi rằng hắn đã trở lại, đây không phải là một giấc mơ, nó là một sự tiếp nối của cái đêm hai năm về trước. Điện thoại di động ở đầu giường vang lên, tôi cắt ngang suy nghĩ đó, đầu dây là giọng nói của anh trai tôi: "Tiểu Kiều, mau mở gara xe ra! Ba bị thương!" Trong lòng tôi giật mình, ba tôi và anh trai tôi đi ra ngoài xử lý một sô chuyện khó giải quyết, hai ngày nay không có ở nhà, sao lại bị thương? Tôi lảo đảo bước xuống giường, bắp đùi thon nhỏ mềm mại run lên, tôi bủn rủn ngã nhào xuống đất. Chất lỏng lạnh như băng dính từ chỗ đau đớn nóng rát tuôn ra, nhớp nháp dính trên váy ngủ, tôi cúi đầu nhìn, quả nhiên mang theo tơ máu. Cảm giác xấu hổ trải ra trời đất, lục phủ ngũ tạng đều nổi lên một vị chua xót. Tôi lau sạch nước mắt, chạy xuống cầu thang để nhấn công tắc trong nhà để xe. Nhà tôi là một tòa nhà nhỏ ba tầng với sân vườn nằm trên khu phố văn hóa thương mại, đây là một vòng tròn quy hoạch thống nhất, một tòa nhà nhỏ có giá hàng triệu tệ. Nhưng cha tôi vẫn đủ sức mua chúng, công việc làm ăn của gia tộc chúng tôi đựoc xếp vào loại "không thể đưa ra ánh sáng", cho nên cũng không thiếu tiền. Chỉ là giảm tuổi thọ.. Anh trai tôi lái một chiếc xe off-road màu xám vào gara, tôi thấy anh cùng cha cả người đầy bụi bẩn cùng vết máu khô, không khỏi sợ hãi. "Tiểu Kiều, đừng sợ, mau chuẩn bị nước nóng, càng nóng càng tốt." Anh trai vừa dặn dò tôi, vừa cõng ba tôi lên lầu. Tình huống này rất hiếm thấy, tôi cũng không biết bọn họ đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Tôi đứng trong nhà bếp đun sôi nước nóng, vì cơ thể cực kỳ mệt mỏi, tâm trí cũng hỗn loạn, không cẩn thận bị phỏng, tay phải nổi lên một bọng nước. Nhưng tôi không quan tâm đến chuyện này, chỉ vội vàng mang nước nóng lên lầu để xem cha tôi sao. Tình trạng của ba tôi rất không tốt, ông nhắm chặt hai môi, mắt đầy tơ máu đỏ, không nói một lời lắc đầu với tôi. Anh trai tôi hiểu ý ông, ám hiệu tôi rời khỏi phòng. Tôi ngồi ở cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng rít thê lương, giống như con vật gì bị cắt cổ họng thảm thiết kêu lên. Tôi ôm đầu, mười tám tuổi của thiếu nữa, đó là những năm thanh xuân tự do, tùy ý nổi loạn. Tại sao tôi phải chịu đựng sự xâm chiếm của một con ác quỷ, cả ngày và đêm đen khủng bố.. Đêm đó, hắn lại đến. Sợ hãi phản kháng cũng vô dụng, dù cho tôi có làm ra động tĩnh lớn cỡ nào, cả cha lẫn anh dưới lầu vẫn không nghe thấy. Hắn dường như lấy sự kháng cự của tôi làm thú vui thú tính, không chỉ có trên giường, kể bàn làm việc, khung cửa sổ cũng có thể trở thành chiến trường để hắn thuần hóa tôi. Tôi cảm thấy đau đớn và bất lực. Cũng cảm nhận rất rõ lồng ngực lạnh lẽo của hắn cùng cánh tay vững chắc. Nhưng tôi vẫn không dám mở mắt ra. Hắn nghiêng người bên tai tôi, lúc tôi tránh né, đôi má hồng chạm vào cái mặt nạ thô ráp lạnh như băng, chính là loại ác quỷ trong đạo quan trong chùa hay dùng, đôi mắt hung tợn mở to, răng nanh xanh xanh. ".. Tay em bị sao vậy?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên, đồng thời bàn tay lạnh lẽo nắm chặt cằm tôi, ép tôi trả lời. "Bỏng, bị bỏng đến mức.." Tôi nhắm mắt lại, co rúm dưới thân hắn. Cảm giác che trời lấp biển lại bao bọc lấy tôi, trốn cũng không thoát, lui cũng không thể lui. Hắn không nói gì nữa, chỉ là trước khi tôi không chịu nổi sắp ngất xỉu, một đầu lưỡi mềm mại lạnh lẽo nhẹ nhàng liếm qua vết thương trên tay tôi. Ngày hôm sau, cha tôi ngồi trong sân phơi nắng, ông không thể nói chuyện đêm qua bởi vì miệng của ông chứa một "Khối phù đồng". Nhìn thấy tôi, ông ấy cười nói: "Cuối cùng cũng có thể nói chuyện, thiếu chút nữa ta bị nghẹn chết." Cha tôi, được nói chuyện còn quan trọng hơn sinh mạng sao? Tôi miễn cưỡng cười cười, nhưng mắt chua xót vô cùng, cười đến rơi lệ. "Con gái bé nhỏ, có chuyện gì với con vậy? Sao sắc mặt kém vậy?" Cha tôi đã phát hiện ra sắc mặt tôi bất thường, Tôi nghĩ Minh phu hung mãnh như vậy, mỗi lần tôi đều nghĩ mình bị tra tấn đến chết, nói không chừng hắn chính là muốn tới giết chết tôi. Chỉ là dùng một cách đặc biệt để giết tôi. Minh Hôn có Huyết Minh, có sính lễ, vậy kế tiếp, có lẽ là để cho tôi chết đi, biến thành người cõi âm mới hoàn thành hôn lễ sao? Nghĩ đến việc mình sắp chết, tôi có chút khó khăn: "Ba, hắn tới rồi.." Chương 02 Minh Phu Hung dữ (2) Người dịch: Táo Đỏ Sợ, đương nhiên sợ. Thân dưới cảm nhận được dị vật đang xâm lấn đau đớn, hắn cũng không có toan tính rút lui, mà lạnh lùng chờ câu trả lời của tôi. Tôi nhắm mắt lại, đau đớn cùng nước mắt của tôi cứ chảy tràn ra theo khóe mắt len lỏi chảy xuống những sợi tóc đang rối bời, tôi cắn chặt răng gật đầu, cố gắng thu mình lại muốn thoát khỏi cơ thể hắn. Tôi vừa động đậy, hắn liền gắt gao bóp eo tôi, vừa vặn mà chặt chẽ hơn. "..." Tủi nhục, sợ hãi tới mức không cam lòng, tôi cũng không biết tại sao trong nháy mắt đó lá gan thỏ của tôi lớn như vậy, tôi liều mạng giãy dụa, trở tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra. Trong ngăn kéo là tiền xu Ngũ Đế, Kiếm gỗ đào mà anh trai tôi đưa cho tôi, đây đều là hàng thật, nhưng đối với hắn lại một chút tác dụng cũng không có! Hắn cười khẽ vài tiếng, tay nắm chặt lấy hai cổ tay tôi khóa chặt lên đỉnh đầu tôi "Hai năm không gặp, em lớn lên.. Lá gan cũng trở nên lớn hơn, lại dám phản kháng.." Mỗi câu nói của hắn đều mang theo động tác ám muội, hắn không hề dừng lại, mà ra sức xâm chiếm thân thể tôi đến mức tối đa. Tôi không biết hắn đã làm chuyện này bao lâu, sự đau đớn lạnh lẽo dần dần bị ngập lụt bởi cảm giác nhuận trạch (ẩm ướt, trơn mượt). Có lẽ là do thân thể đã động tình, hoặc có lẽ, là máu tươi đang bôi trơn. 》》》 Lúc tôi thức dậy, đã không có ai trong phòng. Chỉ còn lại bầu không khí kiều diễm sau ham muốn tình dục, còn tôi ngay cả mặt hắn cũng chưa từng thấy qua. Tôi mất hồn nửa tiếng, mới gắng chống đỡ ngồi dậy, hơi di chuyển một chút liền cảm giác vùng dưới thắt lưng sưng đau khó chịu, một bộ phận nào đó còn đau đớn nóng rát. Tất cả những điều này nhắc nhở tôi rằng hắn đã trở lại, đây không phải là một giấc mơ, nó là một sự tiếp nối của cái đêm hai năm về trước. Điện thoại di động ở đầu giường vang lên, tôi cắt ngang suy nghĩ đó, đầu dây là giọng nói của anh trai tôi: "Tiểu Kiều, mau mở gara xe ra! Ba bị thương!" Trong lòng tôi giật mình, ba tôi và anh trai tôi đi ra ngoài xử lý một sô chuyện khó giải quyết, hai ngày nay không có ở nhà, sao lại bị thương? Tôi lảo đảo bước xuống giường, bắp đùi thon nhỏ mềm mại run lên, tôi bủn rủn ngã nhào xuống đất. Chất lỏng lạnh như băng dính từ chỗ đau đớn nóng rát tuôn ra, nhớp nháp dính trên váy ngủ, tôi cúi đầu nhìn, quả nhiên mang theo tơ máu. Cảm giác xấu hổ trải ra trời đất, lục phủ ngũ tạng đều nổi lên một vị chua xót. Tôi lau sạch nước mắt, chạy xuống cầu thang để nhấn công tắc trong nhà để xe. Nhà tôi là một tòa nhà nhỏ ba tầng với sân vườn nằm trên khu phố văn hóa thương mại, đây là một vòng tròn quy hoạch thống nhất, một tòa nhà nhỏ có giá hàng triệu tệ. Nhưng cha tôi vẫn đủ sức mua chúng, công việc làm ăn của gia tộc chúng tôi đựoc xếp vào loại "không thể đưa ra ánh sáng", cho nên cũng không thiếu tiền. Chỉ là giảm tuổi thọ.. Anh trai tôi lái một chiếc xe off-road màu xám vào gara, tôi thấy anh cùng cha cả người đầy bụi bẩn cùng vết máu khô, không khỏi sợ hãi. "Tiểu Kiều, đừng sợ, mau chuẩn bị nước nóng, càng nóng càng tốt." Anh trai vừa dặn dò tôi, vừa cõng ba tôi lên lầu. Tình huống này rất hiếm thấy, tôi cũng không biết bọn họ đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Tôi đứng trong nhà bếp đun sôi nước nóng, vì cơ thể cực kỳ mệt mỏi, tâm trí cũng hỗn loạn, không cẩn thận bị phỏng, tay phải nổi lên một bọng nước. Nhưng tôi không quan tâm đến chuyện này, chỉ vội vàng mang nước nóng lên lầu để xem cha tôi sao. Tình trạng của ba tôi rất không tốt, ông nhắm chặt hai môi, mắt đầy tơ máu đỏ, không nói một lời lắc đầu với tôi. Anh trai tôi hiểu ý ông, ám hiệu tôi rời khỏi phòng. Tôi ngồi ở cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng rít thê lương, giống như con vật gì bị cắt cổ họng thảm thiết kêu lên. Tôi ôm đầu, mười tám tuổi của thiếu nữa, đó là những năm thanh xuân tự do, tùy ý nổi loạn. Tại sao tôi phải chịu đựng sự xâm chiếm của một con ác quỷ, cả ngày và đêm đen khủng bố.. Đêm đó, hắn lại đến. Sợ hãi phản kháng cũng vô dụng, dù cho tôi có làm ra động tĩnh lớn cỡ nào, cả cha lẫn anh dưới lầu vẫn không nghe thấy. Hắn dường như lấy sự kháng cự của tôi làm thú vui thú tính, không chỉ có trên giường, kể bàn làm việc, khung cửa sổ cũng có thể trở thành chiến trường để hắn thuần hóa tôi. Tôi cảm thấy đau đớn và bất lực. Cũng cảm nhận rất rõ lồng ngực lạnh lẽo của hắn cùng cánh tay vững chắc. Nhưng tôi vẫn không dám mở mắt ra. Hắn nghiêng người bên tai tôi, lúc tôi tránh né, đôi má hồng chạm vào cái mặt nạ thô ráp lạnh như băng, chính là loại ác quỷ trong đạo quan trong chùa hay dùng, đôi mắt hung tợn mở to, răng nanh xanh xanh. ".. Tay em bị sao vậy?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên, đồng thời bàn tay lạnh lẽo nắm chặt cằm tôi, ép tôi trả lời. "Bỏng, bị bỏng đến mức.." Tôi nhắm mắt lại, co rúm dưới thân hắn. Cảm giác che trời lấp biển lại bao bọc lấy tôi, trốn cũng không thoát, lui cũng không thể lui. Hắn không nói gì nữa, chỉ là trước khi tôi không chịu nổi sắp ngất xỉu, một đầu lưỡi mềm mại lạnh lẽo nhẹ nhàng liếm qua vết thương trên tay tôi. Ngày hôm sau, cha tôi ngồi trong sân phơi nắng, ông không thể nói chuyện đêm qua bởi vì miệng của ông chứa một "Khối phù đồng". Nhìn thấy tôi, ông ấy cười nói: "Cuối cùng cũng có thể nói chuyện, thiếu chút nữa ta bị nghẹn chết." Cha tôi, được nói chuyện còn quan trọng hơn sinh mạng sao? Tôi miễn cưỡng cười cười, nhưng mắt chua xót vô cùng, cười đến rơi lệ. "Con gái bé nhỏ, có chuyện gì với con vậy? Sao sắc mặt kém vậy?" Cha tôi đã phát hiện ra sắc mặt tôi bất thường, Tôi nghĩ Minh phu hung mãnh như vậy, mỗi lần tôi đều nghĩ mình bị tra tấn đến chết, nói không chừng hắn chính là muốn tới giết chết tôi. Chỉ là dùng một cách đặc biệt để giết tôi. Minh Hôn có Huyết Minh, có sính lễ, vậy kế tiếp, có lẽ là để cho tôi chết đi, biến thành người cõi âm mới hoàn thành hôn lễ sao? Nghĩ đến việc mình sắp chết, tôi có chút khó khăn: "Ba, hắn tới rồi.."