Đam Mỹ [Dịch] Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn - Liễu Yến Nghê

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Nina Duong, Jun 23, 2023.

  1. Nina Duong

    Messages:
    1
  2. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 259: Đại hội y thuật thành phố Kinh -- khai mạc (2)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Tuyet Ca and Shubibu like this.
  3. Nina Duong

    Messages:
    1
  4. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 261: Đại hội y thuật thành phố Kinh -- cuộc thi giành trả lời (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người dẫn chương trình đầu tiên là rút ra một tờ giấy từ trong một cái rương tiếp đó là để ở phía dưới máy quay, trên tường lập tức xuất hiện một tên thuốc Trung y!

    Nếu như bạn tưởng rằng tên khoa học của thuốc rất nghiêm túc vậy thì sai rồi đề bài đại hội này cho ra vô cùng kỳ quặc, nó sẽ dùng một số biệt danh tới kiểm tra mọi người, thế này thì phải dựa vào tích lũy bình thường với dung lượng não.

    Dược liệu đầu tiên được hỏi là -- Xương rồng bát tiên.

    Giang Hoa Đình mới chớp mắt đang suy nghĩ đó thì người bên cạnh đã không chút do dự ấn nút rồi, gần như là ngay trong chớp mắt tờ giấy viết tên thuốc được để lên trên đã nhấn xuống rồi.

    Trên bục trong nháy mắt xuất hiện một con số to, 237.

    Giang Hoa Đình là 688, Nhiếp Minh Nhã là 689, Ninh Triết là 670.

    Cho nên dù Giang Hoa Đình cảm thấy Nhiếp Minh Nhã đã rất nhanh rồi thì vẫn bị người ta giành trước.

    Giang Hoa Đình tha thiết mong chờ nhìn Nhiếp Minh Nhã chờ anh ta nói rõ.

    "Có thời gian một phút để suy nghĩ."

    Giang Hoa Đình: "..."

    Thế này còn tính là giành trả lời gì chứ?

    Tiếp đó bên cạnh 237 lại liệt kê ra hai dãy số, 689 của Nhiếp Minh Nhã thế mà lại nằm trong đó.

    "Thế này lại là cái gì?"

    Nhiếp Minh Nhã giải thích: "Nếu như người đầu tiên đáp không được vậy thì sẽ tới phiên người thứ hai."

    Giang Hoa Đình: "..."

    Vậy người đầu tiên vừa vặn gặp được câu vừa hay không biết thì há chẳng phải thua thiệt chết rồi sao? Ít nhất người thứ hai còn có thời gian nghĩ!

    Tựa như nghe thấy được tiếng lòng của Giang Hoa Đình mà Nhiếp Minh Nhã nói: "Người giành đáp thứ hai là không có thời gian khác để nghĩ thêm, người giành đáp đầu tiên sau một phút vẫn không trả lời được thì sau khi người đó ngồi xuống, người giành đáp thứ hai sẽ phải lập tức đứng dậy trả lời."

    Cho nên nếu như muốn nói có ưu thế thì chỉ có thể là vị thứ ba.

    Chẳng qua nếu như gặp phải cao thủ thật sự thì ăn ngon vĩnh viễn là vị trí đầu tiên.

    Tất nhiên gặp phải vấn đề không thường gặp, khó giải quyết thì ăn ngon là vị thứ ba.

    Số 237 là một một cô gái hơn ba mươi tuổi đeo một cặp mắt kính. Có lẽ cùng là cô gái nên người dẫn chương trình đối với cô ta có thái độ rõ ràng là dịu dàng hơn rất nhiều.

    "Xin hỏi đáp án của cô là?"

    "Xương rồng bát tiên ở đây nói thật ra là cây xương rồng cảnh, cây xương rồng cảnh có rất nhiều biệt danh như cọ Madagascar, Tuyết sơn phi hồng, đuôi phượng, xương rồng đất, gai tay phật, trâm tránh lửa vân vân."

    Cô gái chậm rãi nói nét mặt bình tĩnh ung dung, tốc độ nói không nhanh không chậm làm người nghe rất thoải mái: "Đừng nghe mấy tên này dễ nghe như thế trên thực tế gai bên trên đối với chúng ta không hề có ý tốt."

    Trong hội trường truyền đến một loạt tiếng cười tán đồng mang ý tốt.

    Cô gái tiếp tục nói: "Cây xương rồng cảnh có thể làm thuốc, tính vị quy kinh mạch: Đắng, hàn. Nhập tim, phế, dạ dày kinh mạch."

    "Công năng chủ trị: Thanh nhiệt giải độc, hoạt huyết hành khí. Dùng chữa bệnh dạ dày, đoạn đầu ruột non nối với dạ dày lở loét, kiết lỵ cấp tính, ho, tính thịnh hành quai bị, viêm tuyến sữa, ung nhọt ghẻ lở phù thũng độc, vết bỏng vân vân."

    Người dẫn chương trình vừa nghe vừa gật đầu: "Cô có thể nêu ví dụ không?"

    Cô gái nói: "Chữa bệnh giời leo có thể đắp ngoài; viêm dạ dày mãn tính, bệnh lở loét, kiết lỵ do vi khuẩn, có thể uống; viêm tuyến sữa cấp tính chưa nổi mủ, vết thương bỏng cháy, đắp ngoài; tim đập nhanh mất ngủ dùng uống."

    Giang Hoa Đình chớp chớp mắt: "Không cần phải nói đơn thuốc cụ thể hả?"

    Nhiếp Minh Nhã nói: "Không cần."

    "Vậy lỡ như cô ta bịa chuyện thì sao?"

    "Tất nhiên có người sẽ phản bác." Nhiếp Minh Nhã lạnh nhạt nói.

    Người ngồi ở đây cũng không phải là tên đần nên cho dù thật sự có người không hiểu thì cũng không có nghĩa là không có người hiểu, đang ngồi ở đây có thể nói rằng đều là người tài ba ở mỗi lĩnh vực!

    Thói quen dùng thuốc của mỗi người cũng không giống nhau đặc biệt là Trung y cũng thích lâm sàng thêm giảm để dùng thuốc cho nên một kiểu bệnh giống nhau cũng thật sự không có đơn thuốc với lượng cố định.

    Giang Hoa Đình liếm sau răng hàm nếu thế này thì hình như cũng không phải rất khó?

    Cuối cùng Giang Hoa Đình hỏi một câu hỏi cực kỳ gợi đòn: "Nếu như tất cả vấn đề đều được một người giành hết toàn bộ để trả lời thì há chẳng phải là không còn người đứng thứ hai xuất hiện phía sau nữa sao?"

    Nhiếp Minh Nhã cực kỳ bình tĩnh: "Còn có một phần thực hành."

    Giang Hoa Đình cực kỳ vô sỉ giả ngây thơ: "Nếu như phần thực hành cũng bị cùng một người giành đi mất thì sao?"

    Nhiếp Minh Nhã: ".. Chừa chút đường lùi cho người ta đi."

    Giang Hoa Đình: "Được thôi, tôi cố hết sức."

    Ninh Triết: "..."

    Hình như giành hết tất cả điểm số cũng không quá đạo đức, để bên tổ chức giành đáp lần nữa gì đó hình như cũng quá phiền phức.

    Được thôi cậu sẽ cố làm một người dẫn đầu trước..

    Không, hình như cũng không được.

    "Tổng cộng có bao nhiêu câu hỏi vậy?"

    Nhiếp Minh Nhã: "..."

    "Hả? Anh không biết hả?" Giang Hoa Đình hơi thất vọng.

    Ninh Triết nhịn không nổi nữa nhét ảnh lưu trình cho cậu: "Tự nhìn đi! Đừng cợt nhả sư huynh tôi!"

    Giang Hoa Đình lẩm bẩm: "Dù sao sư huynh của anh tương lai cũng không phải là của anh, bây giờ bảo vệ cưng chiều như thế sau này chẳng phải sẽ khóc sao?" Ninh Triết không nghe rõ, "Cậu nói gì đó lớn tiếng chút?"

    Nhiếp Minh Nhã nghe rõ liền tặng cho Giang Hoa Đình một con mắt dao.

    Ngặt nỗi Giang Hoa Đình da quá dày dao căn bản cắt không rách.

    Giang Hoa Đình chẳng mấy chốc đã từ trên ảnh lưu trình tìm thấy tin tức cậu cần, rồi, cuộc thi giành trả lời này còn phải tiến hành cả một ngày đó! Nói cách khác.. Muốn nắm chắc dẫn đầu thì ít nhất phải giành đáp nửa ngày..

    Lúc này số 237 đã hoàn thành xong câu trả lời đang kết hợp mức độ hoàn chỉnh của đáp án.

    Độ hoàn chỉnh của đáp án đạt được tám mươi lăm phần trăm nên trực tiếp có được tám mươi lăm điểm!

    Giang Hoa Đình kinh ngạc nói: "Điểm số là dựa theo trăm phần trăm tính hả?"

    Nhiếp Minh Nhã nói: "Đúng."

    Giang Hoa Đình nhướng mày: "Vậy thì quả thực là lập ra cho tôi đó!"

    Nhiếp Minh Nhã: "..."

    Ninh Triết: "?"

    Giang Hoa Đình cười cực kỳ gợi đòn, nói: "Buổi sáng mấy người cứ nghỉ ngơi trước đi để tôi phát huy!"

    Ninh Triết: "!"

    Ninh Triết rất muốn cãi lại Giang Hoa Đình nhưng mà nghĩ tới cả người đó có lúc cũng rất biến thái nên không cãi nữa, anh ta không muốn vừa cãi xong giây tiếp theo đã bị vả mặt. Nếu như sẽ bị vả mặt thì anh ta vẫn là lặng lẽ chờ Giang Hoa Đình bị vả mặt là được rồi.

    Ninh Triết nhỏ giọng nói với Nhiếp Minh Nhã: "Sư huynh đừng để ý đến cậu ta, kiểu cơ hội này.. Tất nhiên là có thể giành thì giành, Giang Hoa Đình chưa chắc nhanh nhanh hơn anh đó!"

    Thế mà Nhiếp Minh Nhã lại cực kỳ vả mặt mà bỏ nút ấn trong tay xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

    Ninh Triết: "..."

    Xong, xem ra sư huynh cực kỳ coi trọng Giang Hoa Đình!

    Đang chuẩn bị xem kịch thì Ninh Triết bỗng nhiên kịp phản ứng lại!

    Thế này có phải là đại diện cho việc sư huynh cảm thấy bản thân không bằng Giang Hoa Đình không?

    Lúc này đề thứ hai đã chuẩn bị bắt đầu rồi người dẫn chương trình bắt đầu rút đề bài.

    Tờ giấy viết đề bài mới xuất hiện một mép màu trắng thì trên tường đã xuất hiện một con số!

    Màu đỏ rất to 688! Là chói mắt tới thế!

    Người dẫn chương trình: "..."

    Ninh Triết: "..."

    Những người khác: "..."

    Chỉ có Nhiếp Minh Nhã tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi giống như một chút cũng không nhìn thấy thao tác cợt nhả của Giang Hoa Đình.

    Ninh Triết đột nhiên có chút không muốn ngồi ở bên cạnh Giang Hoa Đình nữa.

    Người dẫn chương trình ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi máy quay chiếu tới chắc chắn chỉ là một mép màu trắng ngay cả chữ cũng chưa lộ ra đã có người nhấn nút rồi.

    Thế này đến cùng giành được cơ hội giành trả lời hay là không giành được đây?

    Người dẫn chương trình lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này liền có chút khó xử. May mà bên tổ chức lập tức ra hiệu người dẫn chương trình tính thành công. Nếu như ngay cả đề bài cũng không nhìn thì sau khi nhìn thấy đề bài trong vòng một phút còn có thể trả lời được vậy thì người này cũng là nhân tài!

    Bọn họ thích nhất là nhân tài!

    Người dẫn chương trình có được trả lời liền nhanh chóng để đề bài lên trên máy quay để đề bài lộ ra hết.

    Một cành hoa.

    Ninh Triết: "..."

    Mọi người: "..."

    Giang Hoa Đình nhướng mày.

    Ninh Triết nhỏ giọng nói: "Đề bài lần này sao lại lệch tới vậy hả? Chuyên môn chọn biệt danh để kiểm tra?"

    Người có tài năng đặc biệt biết một cành hoa đến cùng là kiểu hoa nào.

    Người dẫn chương trình cười nói: "Xin mời bác sĩ số 688 trả lời."

    Giang Hoa Đình cười híp mắt đứng dậy những người khác nhìn cậu rồi rất nhanh đã cười lắc đầu dời ánh mắt, có một số trong mắt lại mang ý coi thường.

    Ông Lý quay đầu nhìn cậu xong tới lúc quay lại thì nét mặt là cao sâu khó lường.

    Giang Hoa Đình mở miệng: "Một cành hoa là trạch tả, biệt danh còn có thủy tả, trạc chi, mã đề nước, hộc tả, mang vu, như ý thái." Nghe Giang Hoa Đình nói chuyện cuối cùng bắt đầu có người nhớ tới một cành hoa này đến cùng là thứ gì rồi, trên mặt nhịn không nổi lóe qua ý chán nản.

    "Tính vị quy kinh mạch: Tính lạnh, vị ngọt, nhạt, quy thận, bàng quang kinh mạch. Công năng chủ trị: Tiêu khát tiêu phù, thanh nhiệt lợi tiểu, tiêu chảy do viêm ruột, hòa tan đồ bẩn. Dùng khi tiểu tiện không thuận lợi, phù thũng căng trướng, tiêu chảy nước tiểu ít, đàm loãng choáng chóng mặt, tiểu buốt tiểu rắt bí tiểu, mỡ máu."

    Giọng của Giang Hoa Đình rất êm tai tốc độ nói không nhanh không chậm làm người nghe rất thoải mái.

    Tiếp đó Giang Hoa Đình ngay cả trạch tả có hình dạng đặc trưng, phân bố của thuốc, tình trạng dược tính, thu hái gia công cũng nói rõ ra, kỹ càng tỉ mỉ tới mức giống như một quyển bách khoa toàn thư!

    Không cần người dẫn chương trình đặt câu hỏi Giang Hoa Đình đã bắt đầu nêu ví dụ.

    "Trạch tả tác dụng nhiều lắm nên tôi chỉ chọn một số tương đối đặc biệt để giảng thôi." Giọng điệu gợi đòn đó làm người nghe ngứa cả răng.

    Nhưng lại làm người ta nghe ra được sự tự tin khó hiểu bên trong.

    "Viêm túi mật kỳ phát tác có thể dùng trạch tả, thương lục, vỏ bí đao, đậu nho nhe vân vân phối hợp dùng; cũng có thể trị rụng tóc do dư mỡ, chữa trẻ sơ sinh tiêu hóa không thuận lợi mãn tính, chữa bệnh thủy đậu trẻ em, chữa bệnh người già viêm âm đạo, chữa bệnh hội chứng thời kỳ mãn kinh của phái nữ, chữa bệnh liệt dương do thấp nhiệt, chữa bệnh âm hư dương cao xuất tinh sớm, cũng chữa bệnh gan kinh mạch thấp nhiệt dẫn tới xuất tinh sớm vân vân."

    Giang Hoa Đình ngừng một chút: "Còn có rất nhiều loại thuốc trạch tả có thể phối hợp với cũng không ít chẳng qua tôi cảm thấy đủ rồi, chị dẫn chương trình làm phiền tính điểm đi."

    Thật sự để cậu nói thì có thể sẽ không có điểm dừng, cậu phải dừng lại đúng lúc!

    Bằng không cả buổi sáng chỉ đáp mấy câu có tác dụng gì chứ? Không đủ điểm!

    Bị một "Thiếu niên" đáng yêu thế này gọi chị người dẫn chương trình rất vui vẻ nhưng mà ý trong lời này cũng đủ gợi đòn

    Người dẫn chương trình duy trì nụ cười: "Chắc chắn không trả lời nữa hả?"

    Giang Hoa Đình gật đầu: "Tôi nghĩ hẳn là đủ rồi." Nói nhiều như vậy hẳn là có chừng chín mươi lăm phần trăm rồi.

    Người dẫn chương trình đành phải thống kê điểm số.

    Chín mươi bảy phần trăm!

    Tất cả mọi người đều kinh hoàng nhìn điểm số đó! Lần trước điểm cao nhất là bao nhiêu điểm đó? Chín mươi ba phần trăm còn là kỷ lục của Nhiếp Minh Nhã!

    Vẻ mặt của ông Lý có chút không vui quay đầu nhìn Nhiếp Minh Nhã.

    Đáng tiếc Nhiếp Minh Nhã đang nhắm mắt cũng không tiếp thu được ánh mắt ra lệnh của ông Lý mà ông Lý cũng có chút mắt già mờ nên trong nháy mắt hai sư đồ hai vậy mà cũng "Giao lưu rất tốt".

    Giang Hoa Đình hài lòng gật đầu lại cho cậu chút thời gian thì đoán chừng có thể trả lời đến chín mươi chín phần trăm.

    Một trăm phần trăm là không thể nào vì tính khả năng của dược liệu nhiều như vậy sao có thể được khai quật đến trăm phần trăm?

    Giang Hoa Đình tính thử một chút đề tiếp theo đoán chừng có mấy thứ sẽ không cần lãng phí thời gian trả lời, bớt thời gian.

    Người dẫn chương trình nói: "Vị bác sĩ trẻ tuổi số 688 này giỏi ghê, vậy mà đã đổi mới kỷ lục của chúng ta."

    Có một số người lại không đồng ý cảm thấy Giang Hoa Đình là vận may tốt có lẽ là vừa hay đụng trúng một đề cậu biết mà thôi. Tiếp theo mới là chiến trường thật sự đó!

    Thế mà bọn họ chẳng mấy chốc đã phát hiện bọn họ nghĩ sai rồi.

    Cảnh tượng đề lần trước lại tái hiện nữa.

    Người dẫn chương trình lần nữa chắc chắn chỗ chữ viết trên tay cô còn chưa bị chiếu lên chỉ có hơn nửa góc màu trắng nhưng trên màn hình ở một bên khác đã xuất hiện chữ số 688 cực kỳ đỏ hết sức quen thuộc này.

    Người dẫn chương trình gật đầu, ừm, lần này là tốc độ tay của cô nhanh một chút!

    Giang Hoa Đình cười híp mắt đứng dậy: "Xin đưa ra đề bài."

    Tất cả mọi người: "..."

    Muốn đánh cậu ta!

    Nhiếp Minh Nhã tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi như đã ngủ say không hề biết trong hội trường đang xảy ra chuyện gì.

    Người dẫn chương trình cố giữ nụ cười đưa đề bài lên trên: "Xin bắt đầu."

    Đề bài lần này tương đối đứng đắn trực tiếp đưa ra một tên khoa học của thuốc, hồng vụng.

    Giang Hoa Đình chỉ nhìn thoáng qua nghĩ cũng không cần nghĩ mở miệng liền nói!

    Từ biệt danh, nguồn gốc, tình trạng dược tính, tính vị quy kinh mạch, công năng chủ trị toàn bộ đều nói hết một lượt!

    Cứ như một quyển bách khoa toàn thư!
     
    Dương2301 likes this.
  5. Nina Duong

    Messages:
    1
  6. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 263: Đại hội y thuật thành phố Kinh - thi thực hành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai tới chi viện chúng ta?" Thành viên tổ số một cũng không ôm hi vọng.

    Trong tổ huyền học không phải chỉ có tổ số một với tổ số hai, tổ số ba là tổ nhỏ đặc biệt bình thường cũng không nhận nhiệm vụ gì, ở trong tổ huyền học như chỉ là tồn tại trong suốt căn bản không đáng tin cậy có được không..

    Tuy xem ra rất mạnh nhưng mà đội trưởng người ta cũng rất kiêu ngạo lạnh lùng! Dáng vẻ ý chí sắt đá!

    Đúng lúc này mọi người nghe được một loạt âm thanh sột soạt truyền đến liền lập tức bắt đầu cảnh giác! Mấy người đó thật sự biến hóa tài tình ai cũng không biết bọn họ từ trong góc nào nhảy ra cứ thế này khó hiểu đâm bọn họ một dao!

    So với nói bọn họ là người thì các tổ viên càng có khuynh hướng cảm thấy bọn họ là ma..

    Mà thực lực còn không phải mạnh bình thường!

    Ngay khi trong lòng mọi người đang nổi trống, âm thanh sột soạt càng lớn hơn tựa như muốn làm cơn sợ hãi ẩn sâu trong lòng của bọn họ phóng to không giới hạn vậy, giày vò lòng người.

    Ngay lúc bọn họ không nhịn được muốn đánh đòn phủ đầu thì một gương mặt xinh đẹp bại lộ ở dưới ánh trăng!

    "Bị thương hả?" Người đẹp giọng cũng hay, tuy giọng điệu hơi lạnh lùng nhưng mọi người lại như nghe được âm thanh tự nhiên!

    Người không thể xuất hiện nhất trong lòng bọn họ vậy mà tới cứu bọn họ rồi!

    Khổng Anh Trác được những người khác đỡ đứng dậy: "Xin lỗi, không thể hoàn thành nhiệm vụ."

    Những người khác nghe được câu này thì trực giác cau mày, nhiệm vụ này là Doãn Thu bảo đội trưởng bọn họ nhận sao?

    Doãn Thu gật đầu: "Không sao, mấy người xảy ra chuyện gì?"

    Những người khác lập tức đè thấp giọng nói, bọn họ ồn ào giải thích nghi hoặc cho Doãn Thu đồng thời còn trình bày cách nhìn của bọn họ đối với nhiệm vụ này!

    "Đội trưởng Doãn, ngài chưa gặp qua mấy người đó có thể không biết, tôi cảm thấy so với mấy con quỷ nhập vào người của người dân, mấy người công kích chúng tôi xem ra càng giống quỷ!"

    Trên mặt Doãn Thu nhìn không ra cảm xúc dư thừa, thành viên tổ số một không thân với anh tất nhiên cũng đoán không ra ý nghĩ của anh.

    "Văn kiện nhiệm vụ ở đây, cậu muốn xem thử không?" Khổng Anh Trác hỏi.

    Doãn Thu gật đầu: "Ừm."

    Văn kiện rất đơn giản chỉ vài câu rải rác nên Doãn Thu chỉ vài giây đã xem xong.

    Nhiệm vụ này rất kỳ lạ.

    Nội dung có phần cũng quá đơn giản rồi, nếu như chỉ là đốt một tấm phù ở đầu nguồn suối thì.. Một người tới thì đủ rồi, vì sao còn muốn người cả tổ làm nhiệm vụ?

    Cộng thêm cách nói của nhóm Khổng Anh Trác thì Doãn Thu càng thêm cảm thấy nhiệm vụ lần này chắc chắn có gì đó.

    Giống như.. Chuyên môn phục kích nhóm Khổng Anh Trác.

    Trong mắt Doãn Thu lóe lên một tia ác liệt, chẳng lẽ là nội dung bị tạm thời thay đổi?

    Doãn Thu bảo Khổng Anh Trác lấy tấm phù đó qua xem thử, anh thường xuyên nhìn Giang Hoa Đình vẽ phù nhìn nhiều quen mắt nên đối với phù lục cũng biết được bảy tám phần, anh tuy không có khả năng ghi nhớ đáng sợ như Giang Hoa Đình thế nhưng cũng không kém.

    Nhìn thấy phù Khổng Anh Trác lấy ra, mắt Doãn Thu hơi híp: "Đây căn bản không phải phù diệt quỷ gì."

    Khổng Anh Trác đối với phù lục nghiên cứu cũng không sâu như thế, nghe Doãn Thu vừa nói như thế anh ta trừng to mắt, trong mắt ngập tràn vẻ khiếp sợ: "Không phải phù diệt quỷ vậy thì là gì?"

    Trong mắt Doãn Thu lóe lên một tia ác liệt: "Nếu như tôi nhớ không lầm thì hẳn là phù con rối."

    Giang Hoa Đình sẽ không vẽ thứ hại người, phù con rối là trong tình huống anh hỏi nên Giang Hoa Đình vẽ trên một tờ trên giấy trắng cho anh nhìn.

    Cho nên Doãn Thu đối với phù văn của phù con rối cũng có chút ấn tượng.

    Khổng Anh Trác cảm thấy thứ bản thân từ trước tới nay vẫn kiên trì hình như đã có vết nứt.

    Anh ta nghe được bản thân phát ra giọng nói gian nan, trong giọng nói có bao gồm một chút run rẩy khó phát hiện: "Bọn họ.. Bảo chúng tôi dùng phù con rối với người dân ở đây? Bọn họ đến cùng muốn làm gì?"

    Tầm nhìn lạnh như băng của Doãn Thu lướt qua phía thôn rồi lại liếc mắt nhìn dãy núi bao quanh này.

    "Ai biết được."

    Ở đây không có kẻ ngốc càng huống chi trong bọn họ xuất hiện kẻ phản bội mà còn gặp được rồi tình huống bị tập kích khó hiểu..

    Xem ra là không yên tâm về bọn họ.

    "Tổ trưởng, vậy bây giờ chúng ta nên làm sao đây?"

    Khổng Anh Trác nhìn về phía Doãn Thu, bây giờ anh ta chỉ tin tưởng Doãn Thu.

    Thành viên tổ số một nhìn tổ trưởng có trạng thái này thì cũng nhìn về phía Doãn Thu.

    Doãn Thu nói: "Xử lý vết thương trước, tôi có thuốc mỡ Hoa Đình đặc biệt chế tạo."

    Khổng Anh Trác đối với thuốc mỡ Giang Hoa Đình chế tạo cũng từng nghe nói tới, tự giễu nói: "Không ngờ tôi cũng có một ngày dùng tới thuốc mỡ do bác sĩ Giang chế tạo."

    Doãn Thu: "Cơ hội nhiều đó."

    Khổng Anh Trác: "..."

    Xin đừng nguyền rủa anh ta có được không? Cám ơn!

    Doãn Thu thuốc mỡ mang tới rất nhiều, công năng của thuốc mỡ làm đẹp cực kỳ đầy đủ, hiệu quả tiêu viêm cầm máu không hề thua kém chỉ chốc lát tất cả vết thương của binh lính bị thương đều đã xử lý xong rồi, không chỉ tiêu viêm giảm đau, cảm giác.. Hình như cũng có tinh thần hơn không ít?

    Đây là thuốc mỡ thần kỳ gì đây!

    Chẳng qua không chờ bọn họ nghĩ nhiều Doãn Thu đã vô thức bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ.

    "Nếu đã dùng đến phù con rối thì ở đây chắc chắn có điều kỳ lạ, nếu không phải là người có điều gì kỳ lạ thì là hoàn cảnh này chắc chắn có chỗ đặc biệt gì đó, mấy người.." Doãn Thu cau mày.

    Khổng Anh Trác lập tức nói: "Tôi nghe cậu."

    Toàn bộ thành viên tổ số một nói: "Chúng tôi nghe tổ trưởng!"

    Vậy là gián tiếp tỏ rõ bọn họ cũng nghe Doãn Thu.

    Doãn Thu gật đầu: "Được, ở đây tổng cộng hai mươi ba người, chia ra ba người kiểm tra một chút gần đây ngoài thôn này ra còn có thôn nào khác không, có bài xích người ngoài không nếu không bài xích người ngoài thì nghĩ chút biện pháp tới gần bọn họ moi chút thông tin. Những người còn lại chia năm tổ bốn người một tổ, dùng phương pháp của mấy người thăm dò một chút nơi này đến cùng có gì đặc biệt hoặc là chỗ nào kỳ lạ, một khi có bất kỳ phát hiện thì lập tức báo cáo."

    Giang Hoa Đình cả đêm không mơ.. Mới lạ.

    Cũng không biết có phải là quá nhớ Doãn Thu hay không mà ở trong mơ hình như cậu nghe được giọng của Doãn Thu sau đó lại nghe được âm thanh kỳ lạ khác nói chung rối tung cả lên cái gì cũng không thấy, cả một mảng mờ mịt làm người ta có cảm giác không tốt.

    Giang Hoa Đình vốc một vốc nước lạnh lên mặt, sáng sớm đã có cảm giác thế này..

    Cậu có cần gọi điện thoại cho Doãn Thu để cầu chút may mắn không đây?

    Ôi, thôi vậy, cậu làm gì phải mê tín tới vậy, ý chí con người thắng thiên nhiên mà!

    Ý chí con người thắng thiên nhiên.. Con khỉ!

    Hôm nay là ngày thứ ba của đại hội y thuật thành phố Kinh, hôm qua hoàn thành xong cuộc thi giành trả lời, điểm số của Giang Hoa Đình dọa người, hôm nay thì bắt đầu thực hành

    Sau đó..

    Giang Hoa Đình với Nhiếp Minh Nhã còn có Ninh Triết được sắp vào trong cùng một phòng chẩn bệnh!

    Kiểu phương pháp này với ở thành phố Mai có phương pháp trực tiếp dẫn người đi lên thảo luận chẩn chữa hoàn toàn không giống nhau!

    Người bệnh lần này là tới từ khắp các nơi trong nước, đại hội y thuật thành phố Kinh không chỉ bác sĩ biết mà cộng thêm truyền thông truyền bá nên chỉ cần người có mạng và tín hiệu truyền hình không tệ thì đều biết đại hội này còn có cái hoạt động miễn phí khám bệnh!

    Lần này tụ tập đều là danh y!

    Miễn phí + danh y

    Tổ hợp hai từ này tăng thêm uy lực nhưng không phải chuyện vừa! Mà mỗi một bác sĩ đều không giới hạn số cho nên nói chỉ cần trong khoảng thời gian đại hội y thuật tổ chức mà xếp được số thì có thể đi chỗ bác sĩ bạn muốn đi tiếp nhận chữa bệnh!

    Cho nên hôm nay lúc Giang Hoa Đình tới bên ngoài có một nhóm người đông nghẹt vây ở cổng làm Giang Hoa Đình nghi ngờ có phải là cậu phải vượt nóc băng tường mới có thể đi vào trong hội trường không.

    May mà bên tổ chức còn để lại một lối đi đặc biệt cho các bác sĩ.

    Sau đó người chờ khám bệnh ở bên ngoài xếp hàng từng người nối tiếp từng người đi tới quầy tự phục vụ bốc số, sau khi lấy được số liền đi tới chỗ bác sĩ tương ứng chờ đợi.

    Tiếp đó..

    Giang Hoa Đình trơ mắt nhìn bên ngoài có rất rất nhiều người chờ Nhiếp Minh Nhã sủng hạnh mà trước mặt cậu lại trống không.

    Ninh Triết không hề khách sáo cười nói: "Ha ha ha ha! Không ngờ cậu lại giống như tôi không ai ghé thăm!"

    Giang Hoa Đình trợn mắt với Ninh Triết: "Thế này có gì hay để kiêu ngạo?"

    Ninh Triết lập tức ngậm miệng lại, đúng vậy thế này có gì hay để kiêu ngạo?

    Nhiếp Minh Nhã đang bận rộn, Giang Hoa Đình đành phải với Ninh Triết vô duyên vô cớ quấy rối người khác.

    "Sớm biết là thế này thì hôm qua không nên nghỉ ngơi mà trực tiếp chơi trội cả ngày! Lấy một con số bọn họ không sánh kịp là điểm số ngồi tên lửa cũng đuổi không kịp!" Giang Hoa Đình tức tối nói.

    Cậu có y thuật cao siêu không sai nhưng mà cũng phải có người bệnh cho cậu khám mới được, cậu cũng không thể trực tiếp đi cướp người của người ta ha? Không bốc số của cậu thì cậu không có điểm!

    Tính sai! Thực sự tính quá sai rồi!

    Ninh Triết: ".. Cậu có thể kéo chút giá trị thù hận nữa."

    Giang Hoa Đình lại không đồng ý: "Tôi đây chẳng phải là không biết sao, nếu biết hôm nay là hoạt động thế này, tôi chắc chắn sẽ kéo!

    Giá trị thù hận tính gì, đạt được mục đích mới là tài năng!

    Giá trị thù hận cũng là một kiểu năng lực được chứng minh!

    Ninh Triết:"... "

    Ngày đầu tiên Giang Hoa Đình cực kỳ tiêu điều không một, không đúng, còn có mấy người bốc số của cậu. Mấy người đó vốn định đi bệnh viện Trung y Thu Hoa tìm Giang Hoa Đình, sau khi được thông báo cậu tới đây thì mới chuyển qua.

    Mà Giang Hoa Đình còn nghe mấy người đó nói vốn dĩ người tới cũng không chỉ có mấy người bọn họ nhưng nhìn bên ngoài xếp hàng dài đông nghẹt thì nổi lòng sợ hãi nên cũng không muốn lãng phí thời gian thế là dứt khoát quay đầu bệnh viện Trung y Thu Hoa tìm bác sĩ khác.

    Càng có một số người nhìn thấy danh y khác thì trực tiếp phản bội bốc số của danh y khác.

    Đều là nguyên tắc tự nguyện nên dù trong lòng bọn họ nôn nóng thì cũng không có quyền ngăn cản người khác làm thế nào.

    Giang Hoa Đình nôn nóng rồi.

    Ngày hôm sau số người tăng thêm chút, tuy có chút ít còn hơn không nhưng vẫn là không đủ.

    Nhìn thấy ba ngàn điểm đó của cậu cũng sắp bị người ta đuổi kịp rồi.

    Nhiếp Minh Nhã bởi vì được bốc số tương đối nhiều cho nên bảo Ninh Triết giúp anh ta lấy cơm, Giang Hoa Đình thì với Ninh Triết ra ngoài ăn.

    Trên đường còn gặp phải không ít bác sĩ nhìn thấy Giang Hoa Đình thì không nhịn được châm biếm:" Điểm lý thuyết cao thì thế nào, nghề bác sĩ này vẫn phải dựa vào thực hành! "

    Giang Hoa Đình không để ý tới người đó, Ninh Triết lại nghe tới nổi giận.

    Nhưng chính chủ lại một chút dục vọng phản bác cũng không có nên Ninh Triết càng tức hơn!

    Kìm nén rất lâu cuối cùng Ninh Triết cũng không nhịn được:" Cậu không tức giận hả? "

    Giang Hoa Đình khó hiểu:" Tôi cần gì phải nổi giận? "

    Mặt Ninh Triết hơi nhăn nhó:" Hắn nói cậu thế này cậu thế mà còn không tức giận? "

    Giang Hoa Đình:".. Thì ra anh là vì cái này hả? "

    Ninh Triết suýt chút nổi điên:" Bằng không tôi còn vì cái gì? "

    Giang Hoa Đình cười híp mắt nói:" Không ngờ cậu vậy mà bảo vệ tôi thế này. Yên tâm, người có tài năng thì sẽ không cắn người như chó điên giống mấy người đó. "

    Ninh Triết:"... "

    Nghe ra hình như rất có lý nhưng vì sao lại có kiểu cảm giác Giang Hoa Đình đang chửi người?

    Bên tổ chức ban đầu cũng xem trọng Giang Hoa Đình nhưng mà thời gian thành tích của Giang Hoa Đình thực sự là ít tới đáng thương, căn bản không thể so với bác sĩ đã nổi danh rất lâu hoặc là là bác sĩ đã có tuổi.

    Người chịu trách nhiệm truyền thông nói:" Chúng ta có phải là kỳ vọng vào cậu ta hơi cao rồi không, tri thức lý thuyết mạnh, năng lực thực hành thế này.. "Bên tổ chức thật ra còn mời một số người không còn khám bệnh đã nghỉ hưu tai to mặt lớn trong giới y học tới, nghe được cách nói của người phụ trách truyền thông liền nói:" Cậu quá không hiểu, nếu như cậu cẩn thận chút thì sẽ phát hiện một sự thật rất kỳ diệu. "

    Người chịu trách nhiệm truyền thông cũng thật sự không biết sự thật gì.

    Cho nên anh ta rất khiêm tốn hỏi.

    Người bên tổ chức với người bên truyền thông cùng nhau nhìn về phía mấy vị tai to mặt lớn trong ngành y, chỉ thấy bọn họ dùng ngón tay tuy già nua nhưng như cũ được bảo dưỡng tốt hơn so với người đồng lứa chỉ số liệu trên màn hình máy tính.

    " Đánh giá trăm phần trăm. "

    Nhóm tai to mặt lớn mang kính lão vẻ mặt tán thưởng nói.

    Đánh giá trăm phần trăm?

    Mấy người đó nghe được kết quả này trong lòng hết sức ngạc nhiên.

    Càng có người phát ra câu hỏi khó mà tin nổi:" Sao có thể là trăm phần trăm? "

    Cho dù là mấy bác sĩ nổi tiếng đã lâu cũng làm không được trăm phần trăm!

    Người chịu trách nhiệm truyền thông chẳng mấy chốc đã phát hiện ra một sự kiện:" Chờ chút! Thế này có phải là gian lận không?"

    Bị người chịu trách nhiệm truyền thông nhắc như thế những người khác lập tức trừng to mắt hận không thể gỡ con số bên trên xuống lắp kính lúp tới phóng to xem thử bên trong đến cùng có chuyện gì đó không hợp lẽ thường!

    Bị nhiều đôi mắt như thế nhìn cuối cùng có người phát hiện một hiện tượng không thể tưởng tượng nổi!
     
    LieuDuong likes this.
  7. Nina Duong

    Messages:
    1
    LieuDuong likes this.
  8. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 265: Đại hội y thuật thành phố Kinh -- thi thực hành (3)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Shubibu likes this.
  9. Nina Duong

    Messages:
    1
  10. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 267: Đại hội y thuật thành phố Kinh -- thi thực hành (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Shubibu likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...