Chương 410: Ba mũi tên
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Từ đó về sau, mẹ Hoàng Thần liền cả ngày hoang mang, bà ta chỉ sợ bí mật bị tiết lộ ra ngoài. Bà ta cũng động đậy sát tâm, nhưng mà chỉ nhằm vào một mình Vinh Dương Hầu phu nhân. Âm mưu giết người.
Trước kia, lúc bà ta cầm mỏ ngọc đến nói chuyện hợp tác với mẹ Trầm Hạt, cũng không nghĩ tới, sẽ có người muốn đuổi tận giết tuyệt, một đêm diệt môn cả Vinh Dương Hầu Phủ. Đến tột là người nào ra tay, bà ta không rõ ràng, phần tham dự của bà ta là cực kỳ nhỏ. Còn lần này vào kinh, nguyên nhân rất đơn giản, bà ta sẽ dùng dịch dung thuật. Thái hậu cần bà ta đợi sau khi sứ đoàn Nam chiếu quốc đến kinh đô, sử dụng dịch dung thuật, về phần tại sao lại sử dụng, sử dụng với ai thì bà ta không biết.
Ngự thư phòng.
Hoàng thượng nhìn tông quyển Thẩm Lệ đưa lên, trầm mặc một hồi lâu. Bí mật của thái hậu?
Đối với bí mật này, Hoàng Thượng một chút hứng thú cũng không có, chỉ cảm thấy ác tâm, nhéo mi tâm một cái, ông nói: "Bà ta không nhắc tới Từ Phong?"
Lúc Hoàng thượng đọc tông quyển, trong đầu Thẩm Lệ đều là tràng diện lúc hắn thẩm vấn, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Hoàng thượng vừa hỏi như vậy, hắn lập tức sửng sốt, hỏi lại: "Từ Phong?"
Hoàng thượng thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi.
"Từ đầu tới cuối bà ta không hề nhắc tới Từ Phong, nhưng mà ngươi chớ quên, lần trước bà ta tiến cung là vì điều gì, bởi vì bà ta nhìn thấy Từ Phong ở kinh thành! Chúng ta vẫn không rõ ràng, vì sao nhìn thấy Từ Phong lại khiến cho bà ta phải tiến cung một lần, trong khẩu cung bà ta không hề nhắc đến chuyện này, đủ để thấy được, trọng lượng của Từ Phong so với những thứ bà ta đã khai còn quan trọng hơn."
"Thần thẩm tra chuyện của Từ Phong bà ta chỉ nói, Từ Phong là bộ hạ cũ của Vinh Dương Hầu, thấy Từ Phong chỉ sợ bị ông ấy trả thù, cho nên sợ. Lúc đó thẩm vấn, hình cụ đều bọc kín trên người bà ta.."
Nói đến đây, Thẩm Lệ lập tức ảo não. Đã luôn cảm thấy có chỗ không đúng! Là hắn bị làm cho đầu óc choáng váng.
Mẹ Hoàng Thần nhận tội quá mức dứt khoát lưu loát, cơ hồ là chịu không nổi hình cụ nên phải khai ra toàn bộ, còn về chuyện của Từ Phong, lúc đó hắn cho rằng mẹ Hoàng Thần nói thật. Dù sao, Từ Phong không phải là bộ hạ cũ của Vinh Dương Hầu, mà là bộ hạ cũ của Chu Gia quân.
Lúc đó hắn cảm thấy, ngay cả thân phận thật sự của Từ Phong bà ta còn không rõ ràng được, hẳn là thật sự không biết. Không nghĩ tới, mẹ Hoàng Thần lại dùng tất cả khẩu cung thật, để che giấu một khẩu cung giả duy nhất.
"Là thần khinh thường."
Nhìn sắc mặt Thẩm Lệ, Hoàng Thượng cười nói: "Ngay cả bí mật cùng thái hậu mà ta còn khai, ngươi bị lời nói dối của bà ta lừa gạt tin tưởng cũng là bình thường. Điều này cũng càng thêm chứng minh tầm quan trọng của Từ Phong. Hơn nữa, dù ngươi lại trở về nghiêm hình bức cung, thì bà ta cũng sẽ nhất định không khai. Lúc đó bà ta không nói, thì chính là có chết cũng sẽ không nói, đừng uổng phí sức lực, có thể thu được nhiều như vậy đã là đủ rồi."
Nói rồi, hoàng thượng nâng chén trà lên hớp một ngụm tiếp lời: "Thái hậu lại bị bệnh, lần này sợ là không quá lạc quan."
Mặc dù Thẩm Lệ phiền não chuyện của Từ Phong, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, kiểu khẩu cung này, đích thật là không thể dùng bức cung để ép bức được.
Mẹ Hoàng Thần phải khai ra những điều này cũng đã là bà ta phải trăm phương ngàn kế nghĩ kỹ. Chứng tỏ bà ta đã suy nghĩ kỹ nhiều năm, cũng đã chuẩn bị từ rất nhiều năm trước rồi. Mọi chuyện.. Cứ tính như vậy sao? Cứ thế không có chỗ để đột phá ư?
Thẩm Lệ chưa từ bỏ ý định.
Hoàng thượng nhìn Thẩm Lệ, nói: "Mẹ Hoàng Thần bị bắt, thái hậu bệnh nặng, đây là hai đả kích nặng nề đối với phe Thái tử. Sứ đoàn Nam Chiếu quốc sẽ lập tức tới ngay, phe thái tử không biết lâm vào tuyệt vọng mà sẽ làm ra chuyện gì điên cuồng.
" Ngươi tỉnh táo một chút. "
Một lời thành sấm.
Phe thái tử đích thật là cái gì cũng có thể thử khi lâm vào tuyệt vọng. Thái tử tại đã trải qua cả đêm rối loạn, vừa gặp Hoàng Kỳ Hoán, câu nói đầu tiên chính là: Ảnh vệ dám bắt người của chúng ta, vậy chúng ta sẽ bắt người của Thẩm Lệ!
Thẩm Lệ chân trước tiến cung, chân sau thái tử phái người đi nhìn chằm chằm Chu Thanh. Từ Chu gia đi ra, muốn đến đường Lầu Canh, phải đi qua một đoạn ngõ nhỏ thưa người ở.
Một bên ngõ là tường viện Vinh Dương Hầu Phủ, mặt khác là tường viện nhà Lễ Bộ Thượng Thư. Thái tử đã chuẩn bị kĩ càng, an bài đủ số nhân thủ. Hắn cũng không muốn dùng Chu Thanh đi đổi lấy mẹ Hoàng Thần, lúc đó Tô Khác bị bắt, hắn cũng không dùng đến loại biện pháp trao đổi người này. Chỉ là phe thái tử liên tục bại trận, hắn cần gấp công cụ để có thể áp chế nhuệ khí của Thẩm Lệ. Cũng là tức giận đến phát điên, muốn trút giận.
Xe ngựa của Chu Thanh vừa chạy vào ngõ nhỏ, liền bị mấy chục người áo đen lao ra từ hai bên tường viện bao vây. Trong nháy mắt đao kiếm tấn công, tiên huyết dâng trào.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, con ngựa cất vó hí vang, Chu Thanh ngồi trong xe đột nhiên bị mất thăng bằng, đầu trực tiếp đập mạnh vào thành xe. Không để ý tới đau đớn, nàng vén rèm xe lên, lọt vào trong tầm mắt liền thấy trang cảnh máu me, chém giết thảm thiết.
Kể từ khi Chu Thanh vào kinh thành, vì đề phòng thủ đoạn hạ cấp của phe thái tử, Thẩm Lệ luôn phái ám vệ che chở cho Chu Thanh. Người phe thái tử vừa xuất hiện, những ám vệ kia liền lập tức ra tay.
Công phu của xa phu không thấp, nhưng vì che chở cho Chu Thanh, hắn không dám tự tiện rời khỏi xe ngựa. Hắn muốn tìm cơ hội đánh ngựa xe chạy ra khỏi ngõ hẻm này. Hoặc là lui về Chu gia, hoặc là trực tiếp chạy về phía trước ra đến đường cái. Nhưng mà địch nhân trước sau vây giết, trong lúc nhất thời khó mà tìm được cơ hội.
Chiến đấu trên đường phố giằng co kịch liệt, ơhe thái tử phái tới nhân số nhiều gấp ba lần ám vệ, dưới sự nghiền ép về nhân số tình hình chiến đấu rất nhanh đã nghiêng về một bên. Ngay khi ảnh vệ chuẩn bị dùng còi chuyên dụng của ảnh vệ kêu gọi đồng bạn tới cứu, một bóng đen đã bay vụt qua đỉnh đầu, theo sát lấy, là ba mũi tên thẳng tắp bắn ra. Mang theo âm thanh xé gió sắc bén. Địch nhân đứng gần đó nhất còn đang chiến đấu kịch liệt với ám vệ lập tức trúng tên ngã xuống đất.
Bóng đen này xuất hiện quá mức đột ngột, bất luận là phía Chu Thanh hay là phe thái tử, ai cũng chưa kịp phản ứng, thẳng đến khi có người ngã xuống đất, động tác đánh nhau của đôi bên liền cứng đờ. Nhưng mà bóng đen kia giống như một đạo sấm sét trong đêm tối, tốc độ quỷ mị nhảy từ đầu tường bên này vọt đến đầu tường bên kia, trong quá trình bay sang, lại bắn ra ba mũi tên.
Lần này mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Toàn thân hắn mặc y phục đen tuyền, trên mặt bịt vải đen, lộ ra đôi mắt mang theo tinh quang hung ác, nơi khóe mắt tựa hồ còn có một vết sẹo. Thân hình người nọ rắn chắc, cầm trong tay một cái cung lớn, không, chuẩn xác mà nói, hẳn là nỏ. Bao tiễn sau lưng chứa đầy mũi tên có đuôi bạch vũ, mỗi lần ra tay, đều là ba mũi tên cùng ra. Ba múi tiễn không nghiêng không lệch, chuẩn xác cắm vào cổ họng đối phương. Mà hết lần này tới lần khác, chỗ đứng của ám vệ phe Chu Thanh cùng những sát thủ kia vô cùng rối loạn, lại đứng rất gần nhau, thế mà người này lại có thể khống chế tiễn thuật tinh diệu như thế.
Những mũi tên kia giống như mọc ra mắt, nhất nhất tránh khỏi ảnh vệ, chính xác bay thẳng về phía địch nhân. Một lần nữa có người trúng tên, đối phương lập tức thay đổi sách lược chiến đấu, chia quân thành hai ngả, bốn người đi đối phó người áo đen, số còn lại đi bắt Chu Thanh.
* * *
".. Hôm qua ta suy nghĩ đến nửa đêm cũng không suy xét minh bạch về tiễn thuật bắn ba mũi tên trong cuốn "Chu Lạc bố binh", phải là dạng cung tiễn gì mới có thể bắn ra ba múi tên ra ba phương hướng khác nhau, hơn nữa cam đoan sau khi ba mũi tên được bắn ra ngoài, đều phải hướng về phía địch nhân mà không ngộ thương người một nhà mình chứ? "
Chu Bình nâng khuôn mặt nhỏ, một mặt nghi hoặc nhìn Tô Hằng.
Tô Hằng nhấc tay đặt ở sau đầu, bước chân tản mạn đi bên cạnh Chu Bình, lười biếng đáp:" Thì cứ nhắm về phía địch nhân mà bắn thôi. "
Chu Bình trợn mắt trừng một cái, có chút bất mãn nói:" Ta đương nhiên biết là nhắm bắn về phía địch nhân, nhưng mà, nếu như là hai phe địch ta hỗn chiến thì sao? Vậy khi đó thuật bắn cung này có phải là không thể dùng hay không? Ta cho ngươi bản chép tay cuốn "Chu Lạc bố binh" ngươi đến cùng là có xem hay không?"
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe được cách đó không xa có tiếng đánh nhau.
Trước kia, lúc bà ta cầm mỏ ngọc đến nói chuyện hợp tác với mẹ Trầm Hạt, cũng không nghĩ tới, sẽ có người muốn đuổi tận giết tuyệt, một đêm diệt môn cả Vinh Dương Hầu Phủ. Đến tột là người nào ra tay, bà ta không rõ ràng, phần tham dự của bà ta là cực kỳ nhỏ. Còn lần này vào kinh, nguyên nhân rất đơn giản, bà ta sẽ dùng dịch dung thuật. Thái hậu cần bà ta đợi sau khi sứ đoàn Nam chiếu quốc đến kinh đô, sử dụng dịch dung thuật, về phần tại sao lại sử dụng, sử dụng với ai thì bà ta không biết.
Ngự thư phòng.
Hoàng thượng nhìn tông quyển Thẩm Lệ đưa lên, trầm mặc một hồi lâu. Bí mật của thái hậu?
Đối với bí mật này, Hoàng Thượng một chút hứng thú cũng không có, chỉ cảm thấy ác tâm, nhéo mi tâm một cái, ông nói: "Bà ta không nhắc tới Từ Phong?"
Lúc Hoàng thượng đọc tông quyển, trong đầu Thẩm Lệ đều là tràng diện lúc hắn thẩm vấn, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Hoàng thượng vừa hỏi như vậy, hắn lập tức sửng sốt, hỏi lại: "Từ Phong?"
Hoàng thượng thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi.
"Từ đầu tới cuối bà ta không hề nhắc tới Từ Phong, nhưng mà ngươi chớ quên, lần trước bà ta tiến cung là vì điều gì, bởi vì bà ta nhìn thấy Từ Phong ở kinh thành! Chúng ta vẫn không rõ ràng, vì sao nhìn thấy Từ Phong lại khiến cho bà ta phải tiến cung một lần, trong khẩu cung bà ta không hề nhắc đến chuyện này, đủ để thấy được, trọng lượng của Từ Phong so với những thứ bà ta đã khai còn quan trọng hơn."
"Thần thẩm tra chuyện của Từ Phong bà ta chỉ nói, Từ Phong là bộ hạ cũ của Vinh Dương Hầu, thấy Từ Phong chỉ sợ bị ông ấy trả thù, cho nên sợ. Lúc đó thẩm vấn, hình cụ đều bọc kín trên người bà ta.."
Nói đến đây, Thẩm Lệ lập tức ảo não. Đã luôn cảm thấy có chỗ không đúng! Là hắn bị làm cho đầu óc choáng váng.
Mẹ Hoàng Thần nhận tội quá mức dứt khoát lưu loát, cơ hồ là chịu không nổi hình cụ nên phải khai ra toàn bộ, còn về chuyện của Từ Phong, lúc đó hắn cho rằng mẹ Hoàng Thần nói thật. Dù sao, Từ Phong không phải là bộ hạ cũ của Vinh Dương Hầu, mà là bộ hạ cũ của Chu Gia quân.
Lúc đó hắn cảm thấy, ngay cả thân phận thật sự của Từ Phong bà ta còn không rõ ràng được, hẳn là thật sự không biết. Không nghĩ tới, mẹ Hoàng Thần lại dùng tất cả khẩu cung thật, để che giấu một khẩu cung giả duy nhất.
"Là thần khinh thường."
Nhìn sắc mặt Thẩm Lệ, Hoàng Thượng cười nói: "Ngay cả bí mật cùng thái hậu mà ta còn khai, ngươi bị lời nói dối của bà ta lừa gạt tin tưởng cũng là bình thường. Điều này cũng càng thêm chứng minh tầm quan trọng của Từ Phong. Hơn nữa, dù ngươi lại trở về nghiêm hình bức cung, thì bà ta cũng sẽ nhất định không khai. Lúc đó bà ta không nói, thì chính là có chết cũng sẽ không nói, đừng uổng phí sức lực, có thể thu được nhiều như vậy đã là đủ rồi."
Nói rồi, hoàng thượng nâng chén trà lên hớp một ngụm tiếp lời: "Thái hậu lại bị bệnh, lần này sợ là không quá lạc quan."
Mặc dù Thẩm Lệ phiền não chuyện của Từ Phong, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, kiểu khẩu cung này, đích thật là không thể dùng bức cung để ép bức được.
Mẹ Hoàng Thần phải khai ra những điều này cũng đã là bà ta phải trăm phương ngàn kế nghĩ kỹ. Chứng tỏ bà ta đã suy nghĩ kỹ nhiều năm, cũng đã chuẩn bị từ rất nhiều năm trước rồi. Mọi chuyện.. Cứ tính như vậy sao? Cứ thế không có chỗ để đột phá ư?
Thẩm Lệ chưa từ bỏ ý định.
Hoàng thượng nhìn Thẩm Lệ, nói: "Mẹ Hoàng Thần bị bắt, thái hậu bệnh nặng, đây là hai đả kích nặng nề đối với phe Thái tử. Sứ đoàn Nam Chiếu quốc sẽ lập tức tới ngay, phe thái tử không biết lâm vào tuyệt vọng mà sẽ làm ra chuyện gì điên cuồng.
" Ngươi tỉnh táo một chút. "
Một lời thành sấm.
Phe thái tử đích thật là cái gì cũng có thể thử khi lâm vào tuyệt vọng. Thái tử tại đã trải qua cả đêm rối loạn, vừa gặp Hoàng Kỳ Hoán, câu nói đầu tiên chính là: Ảnh vệ dám bắt người của chúng ta, vậy chúng ta sẽ bắt người của Thẩm Lệ!
Thẩm Lệ chân trước tiến cung, chân sau thái tử phái người đi nhìn chằm chằm Chu Thanh. Từ Chu gia đi ra, muốn đến đường Lầu Canh, phải đi qua một đoạn ngõ nhỏ thưa người ở.
Một bên ngõ là tường viện Vinh Dương Hầu Phủ, mặt khác là tường viện nhà Lễ Bộ Thượng Thư. Thái tử đã chuẩn bị kĩ càng, an bài đủ số nhân thủ. Hắn cũng không muốn dùng Chu Thanh đi đổi lấy mẹ Hoàng Thần, lúc đó Tô Khác bị bắt, hắn cũng không dùng đến loại biện pháp trao đổi người này. Chỉ là phe thái tử liên tục bại trận, hắn cần gấp công cụ để có thể áp chế nhuệ khí của Thẩm Lệ. Cũng là tức giận đến phát điên, muốn trút giận.
Xe ngựa của Chu Thanh vừa chạy vào ngõ nhỏ, liền bị mấy chục người áo đen lao ra từ hai bên tường viện bao vây. Trong nháy mắt đao kiếm tấn công, tiên huyết dâng trào.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, con ngựa cất vó hí vang, Chu Thanh ngồi trong xe đột nhiên bị mất thăng bằng, đầu trực tiếp đập mạnh vào thành xe. Không để ý tới đau đớn, nàng vén rèm xe lên, lọt vào trong tầm mắt liền thấy trang cảnh máu me, chém giết thảm thiết.
Kể từ khi Chu Thanh vào kinh thành, vì đề phòng thủ đoạn hạ cấp của phe thái tử, Thẩm Lệ luôn phái ám vệ che chở cho Chu Thanh. Người phe thái tử vừa xuất hiện, những ám vệ kia liền lập tức ra tay.
Công phu của xa phu không thấp, nhưng vì che chở cho Chu Thanh, hắn không dám tự tiện rời khỏi xe ngựa. Hắn muốn tìm cơ hội đánh ngựa xe chạy ra khỏi ngõ hẻm này. Hoặc là lui về Chu gia, hoặc là trực tiếp chạy về phía trước ra đến đường cái. Nhưng mà địch nhân trước sau vây giết, trong lúc nhất thời khó mà tìm được cơ hội.
Chiến đấu trên đường phố giằng co kịch liệt, ơhe thái tử phái tới nhân số nhiều gấp ba lần ám vệ, dưới sự nghiền ép về nhân số tình hình chiến đấu rất nhanh đã nghiêng về một bên. Ngay khi ảnh vệ chuẩn bị dùng còi chuyên dụng của ảnh vệ kêu gọi đồng bạn tới cứu, một bóng đen đã bay vụt qua đỉnh đầu, theo sát lấy, là ba mũi tên thẳng tắp bắn ra. Mang theo âm thanh xé gió sắc bén. Địch nhân đứng gần đó nhất còn đang chiến đấu kịch liệt với ám vệ lập tức trúng tên ngã xuống đất.
Bóng đen này xuất hiện quá mức đột ngột, bất luận là phía Chu Thanh hay là phe thái tử, ai cũng chưa kịp phản ứng, thẳng đến khi có người ngã xuống đất, động tác đánh nhau của đôi bên liền cứng đờ. Nhưng mà bóng đen kia giống như một đạo sấm sét trong đêm tối, tốc độ quỷ mị nhảy từ đầu tường bên này vọt đến đầu tường bên kia, trong quá trình bay sang, lại bắn ra ba mũi tên.
Lần này mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Toàn thân hắn mặc y phục đen tuyền, trên mặt bịt vải đen, lộ ra đôi mắt mang theo tinh quang hung ác, nơi khóe mắt tựa hồ còn có một vết sẹo. Thân hình người nọ rắn chắc, cầm trong tay một cái cung lớn, không, chuẩn xác mà nói, hẳn là nỏ. Bao tiễn sau lưng chứa đầy mũi tên có đuôi bạch vũ, mỗi lần ra tay, đều là ba mũi tên cùng ra. Ba múi tiễn không nghiêng không lệch, chuẩn xác cắm vào cổ họng đối phương. Mà hết lần này tới lần khác, chỗ đứng của ám vệ phe Chu Thanh cùng những sát thủ kia vô cùng rối loạn, lại đứng rất gần nhau, thế mà người này lại có thể khống chế tiễn thuật tinh diệu như thế.
Những mũi tên kia giống như mọc ra mắt, nhất nhất tránh khỏi ảnh vệ, chính xác bay thẳng về phía địch nhân. Một lần nữa có người trúng tên, đối phương lập tức thay đổi sách lược chiến đấu, chia quân thành hai ngả, bốn người đi đối phó người áo đen, số còn lại đi bắt Chu Thanh.
* * *
".. Hôm qua ta suy nghĩ đến nửa đêm cũng không suy xét minh bạch về tiễn thuật bắn ba mũi tên trong cuốn "Chu Lạc bố binh", phải là dạng cung tiễn gì mới có thể bắn ra ba múi tên ra ba phương hướng khác nhau, hơn nữa cam đoan sau khi ba mũi tên được bắn ra ngoài, đều phải hướng về phía địch nhân mà không ngộ thương người một nhà mình chứ? "
Chu Bình nâng khuôn mặt nhỏ, một mặt nghi hoặc nhìn Tô Hằng.
Tô Hằng nhấc tay đặt ở sau đầu, bước chân tản mạn đi bên cạnh Chu Bình, lười biếng đáp:" Thì cứ nhắm về phía địch nhân mà bắn thôi. "
Chu Bình trợn mắt trừng một cái, có chút bất mãn nói:" Ta đương nhiên biết là nhắm bắn về phía địch nhân, nhưng mà, nếu như là hai phe địch ta hỗn chiến thì sao? Vậy khi đó thuật bắn cung này có phải là không thể dùng hay không? Ta cho ngươi bản chép tay cuốn "Chu Lạc bố binh" ngươi đến cùng là có xem hay không?"
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe được cách đó không xa có tiếng đánh nhau.