Chương 41: Tâm loạn Bấm để xem Những ngày gần đây, Diệp Tam tâm loạn như ma, có lúc đụng mặt Thanh Hi, cũng luôn cúi đầu làm bộ không nhìn thấy. Hai người khó chịu, ai cũng không chịu cúi đầu trước, Thanh Hi khá hơn một chút, hắn biết mình không sai, có lúc còn trơ mặt nhìn cô. Lúc ở Sừ Linh Điện, cô có thể nhìn thấy hắn bất cứ lúc nào. Hắn đang ngủ, hắn tự luyến soi mình trong gương, hắn đang mặc quần áo, thậm chí.. hắn đang tắm. Diệp Tam mắc cở đỏ bừng mặt, nhắm mắt lại đem khăn tới, cô ngồi quỳ dưới đất, tận lực để không tới gần bồn tắm của hắn. Thanh Hi đắc ý cầm lấy khăn, xoay người nằm ở bên cạnh bồn tằm giương mắt nhìn cô. "Ta còn mặc quần áo, ngươi lại không thể mở mắt ra phục vụ ta sao?" Diệp Tam cúi đầu sâu hơn, mắng: "Ngươi mặc quần áo, quần áo bó sát vào người, so với không mặc còn.. còn.." Lỗ tai Diệp Tam đỏ bừng, Thanh Hi cười lớn, trầm người xuống bể, cởi sạch quần áo ra, tiên khí lượn lờ trên mặt nước, căn bản không nhìn thấy rõ cảnh tượng dưới nước, sau khi rửa mình, hắn phi thân lên bờ, mặc áo khoác vào. Diệp Tam nghe thấy hắn đi ra, nhắm hai mắt thử thăm dò phương hướng của hắn ngập ngừng đi về phía bên, một bước, hai bước. Thanh Hi kêu lên, cũng đã không kịp rồi, Diệp Tamy một bước giẫm lên không trung, xoay mình rơi xuống bồn tắm. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã nhảy xuống nước vớt Diệp Tam đang ướt sũng ra, chưa kịp hoàng hồn hắn chợt phát giác nửa người dưới bị thứ gì đó chỉa vào, vén áo lên thì phát hiện một chiếc đuôi cá tỏa sáng như những ngôi sao. Sửng sốt nữa ngày, trên đuôi cá kia thiếu rất nhiều vảy, vết thương chồng chất, ngực Thanh Hi cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu. Diệp Tam một quyền đấm vào ngực hắn, lúc này hắn mới tỉnh táo lại, buông cánh tay đang ôm eo Diệp Tam ra. "Ngươi nhảy xuống làm gì?" cô giận dữ nói. "Ta.. ta sợ ngươi gặp nguy hiểm.." "Ta là cá!" "Ta.. ta nhất thời quên mất." Nhìn kẻ súc vật với khuôn mặt vô hại trước mặt, Diệp Tam giận không có chỗ phát tiết, nhưng cô không ngờ rằng vẻ ngoài ướt át lại khiến mình trở nên thanh tú quyến rũ, Thanh Hi nhìn đến ngẩn ra, yết hầu không kiềm được lên xuống lên hồi, nuốt nước miếng một cái. Giờ phút này Diệp Tam đỏ mặt cúi đầu, một lúc sau chậm rãi nói với giọng điệu gần như cầu xin: "Ngươi có thể ra ngoài trước được không?" Thanh Hi lập tức thu quần áo, phi thần ra khỏi bồn tắm, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi đưa tay kéo Diệp Tam. Diệp Tam không nắm lấy tay hắn, cô giãy dụa bò ra khỏi bồn tắm, đuôi cá nhanh chóng biến thành hai cái chân thon dài, Thanh Hi quay đầu đi chỗ khác, cởi áo choàng xuống, để xuống đất, vội vàng nói lời xin lỗi. Sau đó, hắn hoảng sợ rời khỏi hiện trường. Một ngày này, Thần Quân lại mất quên. Ngày thứ hai, Thần Quân vẫn mất ngủ và bắt đầu tránh mặt Cố Tần Tần. Ngày thứ ba, Cố Tần Tần nhận được lá thư xin lỗi do Thần Quân viết rồi nhờ Thương Ca chuyển tới, nói rằng mình đã hành động lỗ mãng, mất đi phong độ. Cuối thư có vài giọt nước, giống như nước mắt, lật mặt sau sẽ thấy một con cá to lớn do Thần quân vẽ ra vô cùng xấu xí. Cố Tần Tần không hiểu ý nghĩa của nó là gì, chỉ tiện tay ném vào thùng rác. Khen thưởng những người có chiến công rực rỡ là việc đầu tiên phải làm sau chiến tranh. Chỉ là lợi ích của giới quý tộc đan xen nhau, nếu không cẩn thận thì phe này sẽ thống trị, nhưng nếu lơ là phe này lâu ngày sẽ khuyến khích quyền lực của phe kia. Các tộc cũ chia thành hai lão thần tộc là Hải phái và Sơn phái, hai bên đều muốn lợi dụng điều này để làm bẽ mặt Thanh Hi, Thanh Hi lập một kế hoạch nhỏ, để Hải phái nghĩ phần thưởng cho Sơn phái, mà Sơn pháp nghĩ phần thưởng cho Hải phái, hai bên ngao cò tranh nhau, hắn ngược lại làm ngư ông hưởng lợi. Chỉ như vậy, trong lòng Hải phái và Sơn phái đều có chút oán hận, Thanh Hi cũng không loạn, nhân cơ hội nhắc đến những thị tộc nhỏ ít người biết đến. Trong đó, toàn bộ Lư thị đã giải tán, chỉ còn lại Lư Chương, Lư gia này vốn là gia tộc phụ trách trông coi Thiên thư sử, bởi vì thưởng ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, tu luyện diệu pháp cao thâm, lần này bị phái đi, nhưng không ngờ toàn tộc bị diệt, chỉ còn lại một người con trai trưởng ở phàm trần lịch kiếp tên là Lư Chương. Thanh Hi nhân cơ hội này phong Lư Chương làm Thượng thần các Các chủ, chủ yếu trông coi các vị thần mới phi thăng thành thần, loại bỏ các quý tộc cũ ban đầu. Một vị lão thần Hải phái không phục, bất mãn nói: "Lần này chiến công hiển hách nhất chính là Cố gia. Cố gia có một người cha và hai con trai, khi trở về chỉ còn lại một đứa con trai, tuy rằng con trai đã phạm sai lầm, nhưng Cố gia cũng từng là danh môn vọng tộc, bây giờ lại đột nhiên sa sút, thật sự khiến lòng lão thần lạnh lẽo." Khi Thương Ca dâng trà cho Thanh Hi, cũng thấp giọng lẩm bẩm: "Thần quân không khỏi quá mức thiên vị, người khác thì phong cái gì Các chủ, Công chủ, tiểu thư Cố gia thì ban cho vị trí thị nữ." Sắc mặt Thanh Hi đột nhiên đỏ bừng, hắn giải thích: "Ta cho nàng, đương nhiên là sự sắp xếp tốt nhất." Ngày hôm sau, một cây hoa đào lớn được đưa về Sừ Linh điện, người qua đường trong cung rối rít dừng lại ngắm nhìn, các thiên sứ ở bên cạnh cũng dừng lại trầm trồ. Thần điện lúc nào cần một cây hoa đào có linh khí như vậy? Nhưng cái cây này tình cờ lại được trồng phía sau cung điện của Thanh Hi. Công việc mới của Cố Tần Tần là tưới nước cho cây cho đến khi ra quả. "Đến lúc đó ngươi liền có thể để ta đi sao?" cô hỏi hắn. Hắn im lặng, gật đầu. Vì thế Cố Tần Tần mỗi ngày đều vất vả tưới nước bón phân, thậm chí ban đêm còn nằm trên cành hoa đào ôm một bầu rượu mà ngủ.
Chương 42: Có thể yêu thứ mình thích, làm điều mình muốn Bấm để xem Điều buồn cười là cả triều đình đều bất bình vì Cố Tần Tần được khen thưởng quá ít, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác không quan tâm. Cây đào đẹp tựa như Thanh Hi bước ra từ dưới gốc cây đào. Nhìn Cố Tần Tần trên cây, hắn thở dài nói: "Ở Thiên tinh hà, nàng cảm thấy buồn tẻ, không có người nói chuyện cùng nàng. Ta đem nàng sắp xếp ở cùng ta, nhưng nàng lại không muốn nói chuyện nữa, có phải nàng thật sự ghét ta, chỉ có rời khỏi ta mới khiến nàng cảm thấy vui vẻ?" Cố Tần Tần nhìn vầng trăng xa xa, nói: "Không phải ta ghét ngươi, mà là địa vị hiện tại của ta và ngươi khác nhau một trời một vực, ngươi không còn là công tử Lan phủ, ta cũng sẽ không còn là kẻ kể chuyện tự do nữa. Từ khi gặp ngươi, ta chưa từng có tự do, nếu có thì chẳng qua cũng chỉ là mọi thứ nhàm chám." Nhàm chán chỗ nào chứ? Thanh Hi bị những lời này chọc tức, ban ngày phải đối phó với triều thần, buổi tối luôn dành thời gian để gặp cô, nhưng cô lại nói mình bị ủy khuất. Nhưng nhìn thấy Cố Tần Tần trong lòng tràn ngập cô đơn, Thanh Hi chỉ cảm thấy mình đã sai. Ngày hôm sau, sáng sớm Cố Tần Tần nhận được một lời mời bí ẩn. Buổi chiều, Thanh Hi gác lại mọi công việc, đặc biệt mặc một chiếc áo dài tay màu trắng hắc thạch, chọn cho Tần Tần một món đồ có kiểu dáng và màu sắc tương tự, nắm tay nàng bước ra khỏi đại sảnh. "Đi đâu?" Thanh Hi quay đầu lại, mỉm cười nói với Tần Tần: "Ta nhớ ngươi thích cưỡi chim lớn, hôm nay đưa bạn đi xem con chim lớn rực rỡ nhất Thần tộc." Lúc hoàng hôn, núi xa, ánh nắng chiều phản chiếu ngàn dặm sông núi, nước thu cùng màu với bầu trời, lửa thiêu đốt cả biển cả, quét trắng mọi thứ trong sông núi bằng một lớp màu vàng. Thanh Hi dẫn Cố Tần Tầng đi về phía Thang cốc. Mười con kim ô đã chờ sẵn ở đó, một số đang chải lông, một số khác thì có vẻ độc lập, tôn quý phi phàm, không có ngoại lệ, tất cả đều tỏa ra ánh sáng vàng, đôi mắt như mặt trời nứt nẻ, miệng như lưỡi dao sắc bén, cả người trong suốt như pha lê, bao phủ bởi những sợi máu đỏ, ngọn lửa dày đặc bao phủ ở cái đuôi dài, những âm thanh lanh lảnh của phượng hoàng lúc nào cũng phát ra, ba chân đứng kiêu hãnh ở phía chân trời, ánh sáng rực rỡ như lõi mặt trời. Thanh Hi nắm lấy tay Cố Tần Tần, dẫn cô đến cỗ xe vàng đằng sau kim ô. "Con chim Phù tang này cả người là lửa, đặc biệt là ngọn lửa trên đuôi của nó, là ngọn lửa thiêng liêng nhất của Thần tộc, vì vậy chúng ta chỉ có thể ngồi trên cỗ xe vàng. Nàng dựa vào ta gần một chút, tránh bị bỏng." Thanh Hi chỉ vào vị trí gần sát bên mình. "Đây.. Đây là mặt trời sao? Ta.. ta có thể cùng mặt trời ngồi chung một chiếc xe sa o?" Cố Tần Tần kích động đến mức không dám tin, mặc dù hỏa cầu bên người quá chói mắt, cô vừa dùng tay che, vừa kích động không thôi hỏi Thanh Hi. Hắn mỉm cười gật đầu. Cố Tần Tần vui mừng không thôi, nghe lời bước chậm lên xe vàng, ngồi bên cạnh hắn. Sau lưng là hỏa cầu thật lớn giống như mặt trời. Cố Tần Tần không dám quay đầu lại, sợ hãi co rúm lại. Rất nhanh, kéo dây cương, chim phù tang hướng lên trời kêu lên một tiếng, vỗ cánh, chở hai người bay về phía tây. Vô số đuôi dài ánh sáng vàng ở bên cạnh hai người, đâm vào người đến không mở mắt ra được, nhưng kỳ lạ thay, mặc dù ngọn lửa đốt cháy nhưng cô và Thanh Hi lại không cảm thấy đau. Thì ra áo choàng Thanh Hi vừa đưa cho cô chí là đặc biệt ngăn cách với lửa. Ánh nắng chói mắt, cho dù thỉnh thoảng bị đám mây đen che khuất, cuối cùng cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ, Cố Tần Tần đưa tay ra, bắt lấy một chút sáng của chim Phù tang. Sợ cô bị ánh sáng lửa làm bị thương, Thanh Hi đưa tay ra sau lưng cô. "Thảo nào mọi người đều thích ánh sáng và vàng. Thì ra hai thứ này đến trình độ nhất định lại chói mắt, mà ánh sáng càng chói mắt một chút, cũng không trách mọi người càng tôn trọng ánh sáng!" Cố Tần Tần thở dài nói. Chim Phù tang bay về hướng tây, gió thổi ngàn lông vàng, bụi vàng rải bầu trời, khi quay đầu đã cách mặt đất hàng ngàn dặm. Lúc này, Cố Tần Tần ngồi trên chiếc kim liễn (*) to lớn bay qua bầu trời, vô luận là nhân gian hay yêu giới, sáu tộc chúng sanh, đều ở dưới chân của cô bò lổm ngổm! (*) chiếc xe bằng vàng. Mà cảm giác bị chúng sanh ngưỡng vọng, lòng của 1 nữ nhân nào làm sao có thể không bị đánh động! "Thật hy vọng ánh sáng này có thể tìm được Ma tộc, Yêu tộc, có thể đến mỗi tấc đất của sáu bộ tộc! Con dân của bọn họ quanh năm ở nơi lạnh tuyết ẩm nhiều năm, nhất định chưa từng thấy qua cảnh tượng tráng lệ như vậy!" Thanh Hi cười, len lén đưa tay khoác lên vai Cố Tần Tần: "Thứ chúng ta thích, chưa chắc bọn họ đã thích. Không bằng nàng hy vọng một ngày con dân sáu tộc thích ánh sáng có thể tận tình hưởng thụ ánh mặt trời, người thích lạnh lùng u ám có thể tận tình hưởng thụ yên tĩnh. Mọi người đều có có thể yêu thứ mình thích, làm điều mình muốn!" Cố Tần Tần mở lòng bàn tay ra, đưa tay ra sau, lòng bàn tay đã tràn ngập ánh sáng vàng, cô cười to nói: "Mọi người đều có thể yêu thứ mình thích, làm điều mình muốn!" Lại không phát hiện đôi mắt ở bên người càng ngày càng nóng bỏng. "Nàng thích mặt trời sao!" hắn hỏi. "Ừ." Cố Tần Tần dè dặt đem ánh sáng vàng cầm trong tay, lấy ra một chiếc khăn tay, thả vào trong rồi xếp gọn lại. Bỗng nhiên, cô phát hiện được bên cạnh còn có một người, liền ngượng ngùng cười cười, hỏi: "Ta óc thể lấy một chút áng sáng vàng này mang về được không?" Thanh Hi gật đầu. Hắn cảm giác trong lòng ấm áp hơn một chút, chợt nhớ lúc đó mẹ thường gọi hắn là mặt trời nhờ, cha cũng muốn hắn tỏa sáng như ánh nắng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy làm mặt trời của người khác là một chuyện hạnh phúc như vậy.
Chương 43: Thương Nguyệt Bấm để xem Mặc dù Thanh Hi mỗi ngày đều ở bên cạnh Cố Tần Tần, cùng cô ngắm sao đêm dài, vui chơi ở Thần giới nhưng cô vẫn cảm thấy nhàm chán, một ngày, Thanh Hi làm việc xong, thần bí đưa cô mang tới một phương vực. "Ta muốn giới thiệu cho nàng một người." Thanh Hi mỉm cười. Cố Tần Tần nghe xong lại cảm thấy không thú vị, nói: "Coi như biết bạn mới, qua hai ngày nữa cũng sẽ cảm thấy không thú vụ, ích lợi gì với ta chứ?" Thanh Hi lắc đầu, tiếp tục giả bộ thần bí: "Bạn bè cũng phân bạn tốt bạn xấu, bạn thân có thể dạy cho nàng rất nhiều thứ, nhưng bạn xấu như ta sẽ chỉ giống như hôm nay tìm nàng đi chơi, hôm nay ta đưa nàng gặp một người bạn tốt." Đang nói chuyện, Cố Tần Tần cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cánh tay phải lạnh buốt, một cơn gió bắc ập đến, những bông tuyết bắt đầu bay lơ lửng trên bầu trời, trong chốc lát rơi đầy đầu cô và Thanh Hi. Cô ôm cánh tay phải, quay đầu nhìn xung quanh, thấy nơi có gió lạnh thổi tới, ranh giới giữa bầu trời và mặt nước một người đang chậm rãi bước tới. Người này mặc trường bào xanh nhạt, tóc bạc buộc cao, dáng người mảnh khảnh, bước đi uyển chuyển, dáng vẻ yêu kiều. Bên hông có chiếc thắt lưng ngọc, cả người trắng như tuyết, chỉ phủ một lớp lụa màu xanh lá cây ở phần trên cơ thể, bồng bềnh duyên dáng, vẻ ngoài tựa thiên tiên, rất thích hợp với sương giá và tuyết rơi ở đây. Sau khi đến gần hơn, mới phát hiện hắn đang đeo một chiếc mặt nạ bạc, cho dù dùng thần lực cũng rất khó nhìn rõ diện mạo của hắn. Đôi mắt lơ đãng, mái tóc trắng như thác nước, không dính vết bụi trần. Ngoại trừ trên người có ba tầng tuyết, trên đời còn ai xứng đáng mặc áo trắng. Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Tần Tần, thấy cô nhìn ngây người, Thanh Hi mỉm cười hành lễ với người đối diện, sau đó mỉm cười với Cố Tần Tần: "Nàng cảm thấy ngạc nhiên cũng được, không tin cũng không sao, đây là Thương Nguyệt, là người được thiên địa tạo nên cùng ngày với ta, hắn không cha không mẹ, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng làm anh em với ta, nhưng tu vi của hắn trong sáu tộc không người nào có thể sánh bằng. Sau khi Chiến thần bỏ mạng, thần tộc.. chỉ dựa vào hắn mới có thể bất khả chiến bại." Cố Tần Tần sửng sốt, cô đánh giá chàng trai trẻ trước mặt, thân hình gầy gò được bao bọc bởi một chiếc áo choàng trắng như tuyết, mặc dù hắn đeo mặt nạ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự thê lương và sầu bi dưới lớp mặt nạ của hắn. Một thiếu niên trông gần như yếu đuối như vậy, chính là vị tướng bất khả chiến bại trong chuyện cổ tích cô kể với mọi người - Thương Nguyệt. Anh khác với ấn tượng bạo lực mà Cố Minh để lại cho cô, tuy lạnh lùng lãnh đạm nhưng lại ôn hòa, vẻ ngoài không tì vết, thậm chí khiến người ta cảm thấy hắn vô hại, là người vô tội nhất trong mỗi trận chiến tranh. Khi Thanh Hi giới thiệu cô với Thương Nguyệt, Thương Nguyệt im lặng liếc nhìn cô, nói: "Ta từng gặp cô nương này rồi." Ngày hôm đó, cô cưỡi rồng đến, khóe mắt rưng rưng, không thèm quan tâm đến quần áo bẩn thỉu, hành lễ với hắn xong liền một mình đi đến Ma tộc, lớn tiếng hét lớn tên mình. Thanh Hi hơi nhướng mày, sau đó nhớ ra hẳn là đã gặp ở Địa nhai, hôm đó sau khi hắn bị thương, Thương Duyệt liền thay hắn đi đến Địa nhai, vừa vẹn gặp được Cố Tần Tần đang đến thăm anh trai cô. Nhưng hắn không muốn Cố Tần Tần nghĩ đến chuyện của Cố Mang Chi nên đã ngắt lời, thừa dịp Cố Tần Tần chưa nghe rõ, vội nói: "Lần này đưa nàng tới đây, là vì muốn ngươi thu nhận đồ đệ này, dạy dỗ nàng từng chiêu thức, để sau này tránh khỏi nguy hiểm." "Có tu vi thì mới gặp nguy hiểm." Hắn chậm rãi nói, nhưng sau đó lại nói thêm: "Nhưng ta sẵn lòng dạy nàng ấy, chỉ cần nàng ấy chịu học." Cố Tần Tần vốn đã hưng phấn không thể kiềm chế được, cô nhìn Thanh Hi với vẻ vui mừng, thấy hắn mỉm cười gật đầu, coo vui mừng đến mức nhanh chóng lùi lại một bước, quỳ xuống đất, cúi đầu, lớn tiếng nói: "Cố Tần Tần ra mắt sư phụ!" Thanh Hi cười nói: "Lần này ta không thất hứa! Cuối cùng ngươi cũng không giận ta nữa!" Cố Tần Tần hết sức kêu ngạo nhìn hắn cười. Ngày hôm sau, Cố Tần Tần theo sư phụ đến Bắc Sơn. Ngọn núi đầu tiên phía trên Bắc Sơn được gọi là núi Đan Hồ. Nước chảy giữa hai tảng đá, xa xa nghe như tiếng cáo kêu. Sư phụ dặn dò cô, cho dù cô có tu vi rất cao, cũng nên lợi dụng hoàn cảnh, dựa vào ngoại lực từ hoàn cảnh. Hắn triệu hồi hai con ngựa có sừng, đưa Cố Tần Tần đi về phía bắc đến Núi Đại Sơn. Hắn nói: "Ngươi dùng ngọc trên thắt lưng này để làm một thanh kiếm đi, ta dạy ngươi kiếm thuật. Lúc nào ngươi có thể vung kiếm ngọc chém chết mãnh thú, mà kiếm ngọc không gãy, chúng ta sẽ học bài tiếp theo." Cố Tần Tần đã dành bốn mươi hai ngày chỉ để đánh bóng thanh kiếm ngọc. Trong bốn mươi hai ngày này, cô không thể làm gì được, Thương Nguyệt ở một bên ngồi thiền, cô chỉ có thể dùng nước suối chữa kiếm từng chút một. Ngọc quá yếu, đừng nói là dã thú, chỉ cần dùng một chút sức cũng có thể bẽ gãy nó. Sau đó Thương Nguyệt dạy cô tâm pháp, đem tâm trí ngưng kết vào kiếm để đảm bảo kiếm nguyên vẹn, lại dạy cô cách sử dụng kiếm, dặn cô không nên hành động quá vội vàng, còn nói cứng rắn không phải là cách duy nhất để đánh bại sự cứng rắn. Sau khi gãy hơn ba mươi thanh kiếm ngọc, cuối cùng Cố Tần Tần cũng gặp được đối thủ còn sống đầu tiên của mình - Na phụ. Na phụ có hình dạng giống như một con trâu, nhưng lại phe phẫy cái đuôi trắng muốt thị uy, đợi đến khi lưỡi kiếm đâm vào cổ nó, Na Phụ kêu to, rên rỉ, trong nháy mắt, coo dường như nghe thấy giọng nói của một người bạn cũ. Trong lúc do dự, Na Phụ bảo đảo bò dậy, trốn vào rừng rồi biến mất. Cô vốn tưởng rằng đã thất bại, mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Thương Nguyệt, nhưng không ngờ hắn chỉ thở dài nói: "Do dự, đáng tiếc không phải là từ bi." "Ngày mai chúng ta hãy tìm con mồi khác." hắn nói. Đêm đó, Cố Tần Tần và Thương Nguyệt ngủ cùng nhau ở núi Mạn Liên, Thương Nguyệt ngồi trên cành cây cao, Cố Tần Tần ngủ trên tảng đá lớn dưới gốc cây, nhìn lại gần một năm quen nhau, lần đầu tiên cô cảm thấy sư phụ dễ thương thế này. Cô nắm lấy viên ngọc giấu trong ngực, vốn là mảnh vỡ của một thanh kiếm vô dụng, cô giấu đi và khắc dáng vẻ của sư phụ, rất nhiều lần coo nhìn gò mát lạnh lùng, đều tưởng tượng ra khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ của hắn. Hết nhát đâm này đến nhát đâm khác, hình dáng nhỏ bé dưới viên ngọc đã thành hình. "Ngươi đang làm gì?" Đột nhiên từ trên cành cây truyền đến một thanh âm, Cố Tần Tần sợ đến mức vội vàng thu đồ vật vào trong ngực. "Không có gì, không có gì." cô cười xòa nói. Thương Nguyệt mở mắt ra, dưới ánh trăng, khí thế cao quý của hắn không thua kém ánh trăng chút nào. "Những nên đem những thứ trên núi ra ngoài. Người tu hành, không nên có những thứ dư thừa." hắn nói. "Nhưng.." Cố Tần Tần lấy ra một khối ngọc thạch màu trắng như tuyết có khắc hình Thương Nguyệt, "Nhưng.." cô không nói ra được lý do, không thể làm gì khác hơn là đặt đồ vật ở trên đá, xoay người ngủ thiếp đi. Thật lâu sau, coo cảm thấy đêm nay nhất định không ngủ được, cô quay đầu nhìn Thương Nguyệt, thấy hắn nhắm mắt lại, cùng vầng trăng trên bầu trời đều là tuyệt sắc. Dưới mặt nạ của hắn, sẽ có khuôn mặt như thế nào chứ? Cô rón rén leo lên cành cây, dừng lại ở một ngã ba phía trên hắn, một tay nắm lấy cành cây, tay còn lại dò tìm mặt nạ của hắn. Chiếc mặt nạ dường như được làm từ tinh thể băng, khi đến gần sẽ cảm thấy khí lạnh bức người. Mấy lần cô muốn rút tay lại, nhưng vì tò mò nên lại đưa tay ra. Cành cây không thể chịu được sự thay đổi trọng lượng đột ngột, ngay khi tay coo sắp chạm vào chiếc mặt nạ, cành cây phát ra tiếng răng rắc và cuối cùng bị gãy. Cô rơi từ trên cành cây xuống. Lại bị hắn ôm vào ngực. Cảm giác quen thuộc này chợt khiến coo nhớ đến Cố Mang Chi, trong rất nhiều đêm yên tĩnh như vậy, cô đã trốn vào vòng tay hắn để sưởi ấm và ngắm trăng. Chỉ là cánh tay Thương Nguyệt quá lạnh. Bốn mắt nhìn nhau, trong cổ họng cô không phát ra được chút âm thanh nào. Mặt nạ của hắn được gắn hoàn chỉnh vào khuôn mặt của hắn. Cứ như vậy tu luyện ba năm, Thương Nguyệt mang cô xuyên qua núi non biển cả, để lại bóng dáng ở rất nhiều nơi. Nhưng coo chưa bao giờ thấy được dáng vẻ thật sự của hắn. Có lúc cô cũng trở về Thần vực, nhưng Thanh Hi không bao giờ để cô nói với người khác về chuyện học tập với Thương Nguyệt. Hơn nữa, Thương Nguyệt là người bí mật nhất của Thanh Hi, hắn luôn đến và đi không để lại dấu vết, tung tích của hắn làm sao có thể bị bại lộ? Cố Tần Tần cười khúc khích, cảm thấy mình đã chiếm được lợi thế lớn nhất trên đời.
Chương 44: Yến hội Bấm để xem Đã bốn năm trôi qua kể từ khi cuộc chiến giữa sáu tộc kết thúc, năm nay, những bông hoa quỳnh thượng cổ còn sót lại ở Thần Vực đã nở, nghe nói mỗi ngàn năm mới nở một lần. Lần này, thần tộc tuyên cáo sáu tộc, bất kể là người tộc nào, chỉ cần có thể hái được bông hoa này xuống thì sẽ nhận được bông hoa này. Nói là ngắm hoa, nhưng thực chất một phần là để thu phục mọi người, thứ hai là để kiểm tra xem trong sáu tộc có người mới nào có năng lực hay không. Thanh Hi có chức vị cao, Cố Tần Tần giả trang làm thị vệ đứng bên cạnh, cô cũng chưa từng nhìn thấy loài hoa quỳnh ngàn năm mới nở một lần này trông như thế nào, rất mong chờ. Lần này sáu tộc tề tụ, đứng đầu là Tiên tộc và Linh tộc, tiếp theo là Nhân tộc và Quỷ tộc, cuối cùng là Yêu tộc và Ma tộc cuối cùng. Cố Tần Tần chạm vào hình rồng đen trên cổ tay, liệu hắn có đến không? Kể từ lần chia tay cuối cùng, không có tin tức gì từ Cố Trạm hay Khiếu Hoành Tuyết. Yến hội lần này rất trôi chảy, sau khi mọi người ăn xong thì rối rít đi đến Dao Trì, trong lúc nhất thời xung quanh Dao Trì đã có một biển người. Hoa quỳnh phải đợi đến nửa đêm mới nở, lúc này trời cũng sắp tối, mọi người không chịu chờ đợi nên tản ra khắp nơi tìm bạn. Cố Tần Tần ở trong đám người tìm kiếm hồi lâu, nhưng vẫn không thấy Khiếu Hoành Tuyết đâu cả, có lẽ hắn không có tới.. Cô trốn ở một chỗ, hai tay vịn lan can, chán nản ngồi xổm bên hồ nước. "Tần Tần.." Một giọng nói quen thuộc vang lên, Cố Tần Tần suýt chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại. Đôi lông mày quen thuộc, giọng nói quen thuộc, giọng điệu quen thuộc.. Thực sự là hắn! Bất chấp mọi người xung quanh, Cố Tần Tần đứng dậy lao về Khiếu Hoành Tuyết trước mặt. Cuối cùng cũng thấy ngươi! Bao nhiêu ngày đêm nhớ nhung, giờ phút này đã biến thành sự dịu dàng vô hạn, bao nhiêu oán hận cũng hóa thành hư vô, cô ôm chặt lấy cổ hắn, nỗi ủy khuất to lớn đột nhiên xuyên thủng ranh giới tâm lý, cổ họng gần như nghẹn ngào đến mức không nói ra lời, hốc mắt cô nóng lên, thì thầm vào tai hắn: "Sao giờ ngươi mới đến.." Một bó pháo hoa khổng lồ nở rộ trên bầu trời, che đi mọi tiếng ồn ào trong Dao Trì, mọi người đều ngẩng đầu lên xem pháo hoa, nhưng Cố Tần Tần và Khiếu Hoành Tuyết chỉ đứng nhìn nhau. "Tần Tần.." hắn nắm tay cô. "Thật xin lỗi.. là ta tới trễ." Cố Tần Tần lắc đầu, cắn môi nói: "Ta thử nói chuyện với ngươi, nhưng nói chuyện với ngươi một lần, ngươi không có phản ứng, cho nên ta còn tưởng rằng ngươi không nghe được lời của ta. Sau đó, ta ở Thần vực, bên người luôn là thần binh, ta sợ bọn họ phát hiện ta và ngươi có liên lạc.. Lâu dần, ta liền quên khẩu quyết ngươi dạy ta.." "Thật xin lỗi.." ánh mắt Khiếu Hoành Tuyết đã bị toàn bộ sương tuyết làm tan chảy, hắn ở Yêu tộc quả quyết sát phạt và bây giờ giống như hai người, hắn nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu Cố Tần Tần. "Nhưng có thể biết nàng nhớ ta, ta rất vui." mi mắt hắn cong cong, trong giọng nói hơi buồn nhưng lại nhiều nước mắt hạnh phúc hơn. Trong bốn năm qua, hắn và Xích Diễm đấu tới đấu lui, Xích Diễm tàn nhẫn hung bạo, dân chúng lầm than, có thể luôn có những lão thần phụ tá hắn, phía dưới cũng có những người có năng lực giúp hắn giải quyết những chuyện phiền toái, chỉ có hắn, mỗi một bước đều giống như đi trên băng mỏng. Xích Diễm không thể giết hắn, hắn giết Xích Diễm cũng không thể ngăn chặn cuộc nội chiến trong tộc bốn năm qua, hắn cẩn thận trau dồi sức mạnh của mình, thu phục yêu thú, bởi vì hắn biết một khi hắn rời khỏi yêu tộc, Xích Diễm sẽ lập tức quay trở lại. Nếu muốn ngăn chặn vĩnh viễn một người đuổi giết, tốt nhất là treo cổ hắn. Vì vậy, hắn mỗi ngày đều nghĩ cách giết Xích Diễm, không dám chủ động đi tìm cô, hắn sợ bọn họ biết điểm yếu của hắn, sợ cô sẽ bị liên lụy. Hắn luôn ngang ngược bướng bỉnh, một khi có ham muốn, cũng sẽ có sợ hãi. Giờ khắc này Khiếu Hoành Tuyết chỉ hận mình không đủ mạnh mẽ, hận chính mình nhát gan. Vì thế hắn không nói gì, chỉ nói xin lỗi. "Ngươi có khỏe không?" Gò má Cố Tần Tần hơi ửng đỏ, nhiều năm nhớ nhung cùng sự quen thuộc lâu ngày khiến cô nhanh chóng nảy sinh tình cảm với nam tử trước mặt còn hơn cả người nhà. Khiếu Hoành Tuyết gật đầu, hỏi: "Nàng có khỏe không?" Cố Tần Tần cúi đầu, giống như một cô bé nũng nịu, nhỏ giọng nói: "Ta rất cô đơn." Một loại cảm giác tội lỗi mãnh liệt bao trùm lấy hắn, nhưng sau đó hắn nghe thấy cô nói: "Nhưng mỗi đêm sau khi chìm vào giấc ngủ, ta đều có thể mơ thấy một con huyền điểu. Có nó đồng hành, trong giấc mơ ta rất hạnh phúc." Trái tim hắn chợt tan chảy. Giờ khắc này, hắn nhịn không được nữa, hai tay hắn khẽ run lên, ôm lấy gò má nhỏ nhắn của Cố Tần Tần, không giấu được vẻ kích động, nói: "Ngươi còn nhớ tên của con huyền điểu kia là gì không?" "Nó tên Khiếu." Cố Tần Tần nhanh chóng trả lời, nhưng sau đó cô dường như hiểu ra điều gì đó, mở to mắt, nhìn Khiếu Hoành Tuyết, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc khó tin, nói: "Ý ngươi là.. nó, nó là.." Khiếu Hoành Tuyết mỉm cười gật đầu, nước mắt lúc này trào ra, hắn không thể kìm nén được trái tim mình nữa, bao năm qua, hôm nay dù sung sướng hay tịch mịch, dù là khổ đau hay vui vẻ, buổi tối hắn luôn phái một yêu linh nhỏ đi vào giấc mộng của cô.
Chương 46: Hái hoa Bấm để xem Bây giờ đã gần nửa đêm, bên bờ đã đông người, Cố Tần Tần và Hoành Tuyết nói chuyện một lúc, sợ Thanh Hi không tìm thấy cô, liền kéo Khiếu Hoành Tuyết vào bờ. Một lúc sau, giữa ao hình thành một vòng xoáy cực lớn, một đóa hoa sắp nở từ đáy nước vươn ra, mọi người nín thở ngưng thần, rất sợ bỏ lỡ khoảnh khắc đó. Thanh Hi ở vị trí trí chủ vị, hắn cao cao tại thượng, ở trong đám người liếc mắt liền thấy được Cố Tần Tần. Nhưng khi nhìn thấy Khiếu Hoành Tuyết ở bên cạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng. Khiếu Hoành Tuyết không phát hiện ra cái gì kỳ quái, trong mắt hắn đều là Cố Tần Tần, thấy cô nhìn hoa quỳnh, liền nói nhỏ bên tai cô: "Nếu nàng muốn, ta sẽ giúp nàng hái." Cố Tần Tần cười lắc đầu: "Ta không có hứng thú với hoa, chẳng qua là tò mò hôm nay ai có thể hái được." Chỉ nghe thấy có người kêu lên khen ngợi, Cố Tần Tần mở to mắt ra nhìn, kết quả hoa quỳnh kia từ từ nở ra, sắp nở hoàn toàn. Thanh Hi ở bên cạnh Liên Y đã sớm đổi nam trang, chỉ chờ mệnh lệnh. Hoa nở, mọi người đều cảm nhận được hương thơm tràn ngập, thanh khí tràn ngập khắp trời đất, nhụy hoa ngậm sương, trong sáng thánh khiết, còn không chờ Cố Tần Tần phản ứng, những người xung quanh đã xông vào, căn bản không kịp nhìn rõ mặt bọn họ. Khiếu Hoành Tuyết nhẹ nhàng vòng tay qua lưng cô, mỉm cười cúi đầu che chở cô. Chỉ thấy những trẻ tuổi từ các tộc thi triển thân thue, đủ loại phép thuật khác nhau nổ tung, đảo ngược, hòa quyện trong không khí, so với pháo hoa trên bầu trời còn xuất sắc hơn. Một thanh niên Thần tộc hái hoa quỳnh xuống, nhưng ngay sau đó bị người khác đoạt mất, trong khi mọi người tranh giành, một người bên cạnh Thanh Hi bay ra, người này thân thể khỏe mạnh, rất nhanh đã nắm được hoa quỳnh trong tay. Nhưng mà hoa quỳnh tựa như có ý thức, ở trong tay người kia lặng lẽ bay đi, dù người nọ có thần lực mạnh mẽ cỡ nào, từ đầu đến cuối đều không bắt được nó, ngược lại đem nó ném ra khỏi áo. Một đám nữ tử trên bên ai cũng hoảng hồn, lại thấy hoa quỳnh lảo đảo lắc lư, trôi về phía một người ở phía xa. Người nọ mang mặt nạ màu trắng bạc, mặc bộ đồ trắng như tuyết, đang ngồi trên cây, lúc này trong ngực đột nhiên có một đóa hoa. "Thương Nguyệt.." Cố Tần Tần thấp giọng kêu lên, sư phụ cho tới bây giờ không thích tham gia náo nhiệt, làm sao hôm nay lại tới nơi này? Thanh Hi cũng có chút nghi hoặc, lại thấy Thương Nguyệt từ trên cây nhảy xuống, tay cầm hoa quỳnh. Mọi người rối rít nhìn về phía nam tử trước mặt, không ai biết hắn là ai, thậm chí cũng không nhìn ra hắn thuộc tộc nào. Thương Nguyệt cũng có chút ngẩn ra, chỉ thấy nam tử trên bờ chính là Khiếu Hoành Tuyết, bên cạnh lại là Cố Tần Tần, liền lững thững tiến lên, đem hoa quỳnh đưa cho Khiếu Hoành Tuyết, nói: "Hoa này tặng cho huynh đài." Khiếu Hoành Tuyết gật đầu cảm tạ, nhận lấy hoa quỳnh, thật sâu nhìn Thương Nguyệt, người này mặc dù lạnh lùng, nhưng vừa quay đầu lại, lại để cho hắn cảm thấy một tia quen thuộc khó tả. Nhưng hắn quay người lại, cười nhạt một tiếng, đang định cài hoa lên đầu Cố Tần Tần, mọi người nhìn với ánh mắt hâm mộ, vài nam tử cũng thở dài, không ai để ý ở cuối trời trong xanh, vạn vật đều trắng xóa, dưới ánh trăng mênh mông, một bóng người càng lúc càng đi xa. Thanh Hi liếc mắt đưa qua, Liên Y bên cạnh hiểu ý, khẽ gật đầu, từ dưới ống tay áo bắn ra một viên đạn băng, viên đạn này rất tinh xảo, hơn nữa được nhất đẳng cao thủ bắn ra, hầu như không ai để ý đến hành động nhỏ này. Hoa quỳnh trong thoáng chốc vỡ thành vô số mảnh nhỏ, giống như một đóa băng sương nổ tung, trước khi bất kỳ ai kịp chớp mắt. Khiếu Hoành Tuyết có chút ngẩn ra, nhưng rất nhanh ý thức được chuyện gì xảy ra, liếc nhìn cành hoa trống rỗng trong tay, xin lỗi nói: "Ta.." Cố Tần Tần cười an ủi hắn: "Không sao đâu, ta cũng không thích cài hoa." Đêm đó, khi mọi người giải tán, Khiếu Hoành Tuyết nắm lấy tay Cố Tần Tần, miễn cưỡng nói lời tạm biệt. "Ngươi mau chóng giải quyết việc của mình đi, đợi ta học xong sẽ đi tìm ngươi!" Cổ Tần Tần nói. Khiếu Hoành Tuyết cũng cười nói: "Được, ta chờ nàng." Nhưng những điều tốt đẹp cuối cùng không tồn tại được lâu, Cố Tần Tần còn chưa kịp vui vẻ bước về Sừ Linh điện, liề nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng dựa vào bức tường bên ngoài hành lang cung điện dài. Cố Tần Tần bước tới, nhìn bộ dạng của Thanh Hi, trong lòng có chút bối rối, cô không biết tại sao, nhưng nghe Liên Y nói, chuyện của quân vương không thể hỏi nhiều, vì vậy không thể làm gì khác hơn là làm bộ cái gì cũng không thấy, cúi đầu đi về phía trước. Thanh Hi kéo tay áo cô, nhưng không nói gì. "Thần Quân." Cố Tần Tần chậm rãi nói, "Trong yến hội nhiều người như vậy, nhưng Thẩn Quân không có ở yến hội, chỉ có một mình ở đây, bọn họ hẳn là đi tìm ngươi.." "Nhưng ta đang tìm nàng." hắn nói, giọng điệu đầy ủy khuất. "Nàng nói thật với ta, nàng đối với Khiếu Hoành Tuyết có cảm giác gì? Nàng.. thích hắn sao?" "Đùa gì thế!" Cố Tần Tần cười mấy tiếng, quay người lại, vỗ vai Thanh Hi, cười nói: "Ta và hắn nhiều nhất chỉ là bạn bè mà thôi.. Tri kỷ, tri kỷ!" Nghe lời này, chân mày nhíu lại của Thanh Hi dần thả lỏng, hắn cúi đầu vô tình mỉm cười, cẩn thận lấy ra một bông hoa từ trong ngực. Trong phút chốc, đóa hoa như hàng nghìn con đom đóm rực rỡ cả bóng đêm, chiếu sáng toàn bộ hành lang cung điện, mỗi nhị hoa giống như xúc tu của một con côn trùng, mỏng manh mềm mại, như thể tò mò chạm vào thế giới. Hắn cười nói: "Hoa nở hai đóa, ta vì nàng giữ lại một đóa." Nói xong, Thanh Hi nhẹ nhàng đem hoa quỳnh cài lên mái tóc như mây của thiếu nữ, cô vốn mộc mạc, sau khi cài hoa quỳnh, lập tức giống như vị tiên bắt mắt nhất trong thần giới này. Hoa quỳnh thánh khiết xinh đẹp khiến khuôn mặt trong sáng của thiếu nữ trở nên dịu dàng hơn. Ngay cả Thanh Hi cũng sửng sốt. Cố Tần Tần không quen đeo những bông hoa lớn như vậy, cô tượng trưng sờ hai cái, cười cười với Thanh Hi, sau đó gỡ bông hoa xuống, đặt vào tay Thanh Hi, trêu ghẹo hắn nói: "Ta đeo quả thật không đẹp bằng ngươi cầm. Nếu nói về đẹp, ở trước mặt ngươi, ngay cả hoa quỳnh cũng phải cảm thấy xấu hổ." Thanh Hi thoạt đầu có chút thất vọng, nhưng nghe xong lời này, sắc mặt hơi dịu lại, cúi đầu không tự nhiên nói: "Ta nghe nói, hai người yêu nhau dù đối phương như thế nào đều thấy vô cùng xinh đẹp." Cố Tần Tần quay người đi về phía trước, vừa đi vừa cau mày suy nghĩ: "Quả thật như vậy, có thể đó là vì họ chưa nhìn thấy Thần Quân ngươi, nếu không ai nhìn thấy Thần Quân thì sẽ nhớ suốt đời a!" Nghe cô mê sảng nói, Thanh Hi cười lắc đầu, bước tới ôm vai cô, sải bước dài về phía trước, vừa đi vừa lén cười, thỉnh thoảng ho nhẹ mấy tiếng. Cố Tần Tần chỉ coi là rốt cuộc dỗ được đứa trẻ này rồi, liền lắc đầu một cái không để ý tới. Khi họ bước đi, lúc không để ý, bông hoa lại được cài lên đầu Cố Tần Tần. "Thanh Hi thần quân, tại sao ngươi lại tên là Thanh Hi?" "A, chuyện này.. Cái này ta nói cho ngươi, nhưng ngươi không được phép nói cho người khác biết!" "Toàn bộ Thần Vực ta chỉ có mấy người bạn như Thần Quân, Liên Y, Thương Ca. Bọn họ đều là người của ngài. Ta dám nói cho ai!" "Được rồi, là ta.. Khi ta sinh ra, mắt có vấn đề. Mẹ ta vì để ta có thể nhìn rõ, chặt đầu của yêu vương Thanh Long, lắp cặp mắt của nó cho ta dùng. Cho nên gọi là Thanh Long chi thanh, thanh thần chi nhật quang vi hi." "Vậy thì ngươi nợ Ma tộc quá nhiều! Ngươi sẽ không giết người thân của Khiếu Hoành Tuyết chứ?" "Yêu tộc rồng chỉ có bọn họ là nhất tộc, hẳn là ông ngoại của hắn, không cho phép ngươi nhắc tới hắn!" "Này, rõ ràng là ngươi phải xin lỗi người ta!" "Vậy thì sao, ta là Thần tộc!" "Thần tộc thì có thể xem mạng người như cỏ rác sao?" "Ngươi không biết hắn, hắn tàn ác hung bạo, tội ác vô số kể. Đáng lẽ hắn đã bị giết từ lâu rồi. Ta chẳng qua là thuận tay cầm! Nếu như không phải là hắn, khi còn bé Khiếu Hoành Tuyết đã không phải khổ sở như vậy. Phụ thân hắn cũng sẽ không phải chết, tóm lại phải là Khiếu Hoành Tu yết cảm ơn ta!" "Tóm lại chính là ngươi không đúng, ngươi chuyên quyền độc đoán!" "Được được được, ta không tốt, là Khiếu Hoành Tuyết tốt được chưa!" Trong bóng đêm, sâu trong hành lang cung điện, một nam một nữ cười sảng khoái rồi cùng nhau đi, thị vệ hai bên đã sớm rút lui, giờ phút này toàn bộ thần vực tĩnh lặng, giống như tất cả mọi người dành thời gian yên tĩnh cho tiếng cười này.
Chương 47: Sinh thần Bấm để xem Những cánh hoa đào bay đầy trời, thoáng chốc đã phủ kín con đường lát đá đá trước cửa sổ, rơi đầy dưới hai chiếc ghế dưới gốc cây, một cơn gió thổi qua mang theo cảm giác của mùa xuân. Hôm nay Thương Nguyệt đặc biệt cho Cố Tần Tần nghỉ một ngày, cô chắp tay sau lưng đứng dưới gốc cây chờ Thanh Hi xin nghỉ đến. Cô muốn hỏi tại sao hắn lại xin phép cho cô nghỉ. Từ xa đã nhìn thấy một người từ ngoài cửa viện đi tới, mở cửa sân nhìn vào, một bộ quần áo màu xanh lá cây, thân hình thon dài, mái tóc đen như thác nước, bên hông có đeo ngọc, đem một món đồ của người bình thường làm ra cảm giác tiên khí dạt dào. "Sao hôm nay ngươi lại ăn mặc giống Lan Hi thế?" Cố Tần Tần tiến lên, kéo một góc áo, cười nói. "Nhìn kĩ ngươi mới biết nữ nhân Phục Lĩnh tán thưởng ngươi đúng là nói không ngoi." Thanh Hi hơi nhíu mày, cố ý trêu ghẹo nói: "Vậy nàng đối với ta có từng tán thưởng như vậy không?" Cố Tần Tần làm bộ thành thục, cau mày, giọng nói thô ráp nói: "Hi bẩm sinh vừa có tài lại hiếu thảo!" "Người tốt, ngươi lại dám chiếm tiện nghi của ta!" Thanh Hi vừa nói. Thừa dịp Cố Tần Tần không để ý, cù vào eo cô. Cố Tần Tần cười lớn tránh đi, hai người ở dưới gốc cây đào ngươi chạy ta đuổi, đi đôi với hoa đào bay lượn, rất thích ý. Chạy một lúc lâu, cả hai đều có chút mệt, Cố Tần Tần ngồi xuống chiếc ghế, chắp tay cầu xin tha thứ. Thanh Hi thấy vậy cũng ngồi vào một chiếc ghế khác bên cạnh. Hai người nhìn hoa đào đầy trời, thở hổn hển. "Này, nhắc mới nhớ, lão phu nhân thế nào rồi?" Cố Tần Tần quay đầu lại nhìn Thanh Hi. "Bà ấy.. sẽ đầu thai sao? Sẽ trở thành một người như thế nào?" Thanh Hi nhìn hoa rơi trời, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng, nói: "Thương Ca nói với ta bà ấy chuyển kiếp đến một gia đình tốt, cả đời sẽ không quá mức khổ cực, mặc dù sẽ không đại phú đại quý, nhưng sẽ hạnh phúc mỹ mãn." Cố Tần Tần cười cười nói: "Hạnh phúc bình thường chính là một loại hạnh phúc rất thực tế." Thanh Hi quay lại, kéo Cố Tần Tần dậy, đọc một câu thần chú, triệu hồi thần điểu, cười nói: "Chúng ta cũng nên chuẩn bị cho hạnh phúc bình thản của mình." Nói xong, hắn đẩy Cố Tần Tầng lên lưng con thần điểu, trước khi cô kịp phản ứng, hai người đã lao thẳng về phía Phục Lĩnh. Vượt qua vô số đám mây, Thanh Hi mỉm cười nói: "Bây giờ là lúc ngươi thể hiện thần lực của mình, ngươi cũng không thể mặc quần áo rêu rao như vậy đến Phục Lĩnh chứ?" Mặc dù đây đã là lần thứ ba ngồi trên Thần Điểu nhưng Cố Tần Tần vẫn không nhịn được cảm thấy hưng phấn, khi nghe tin sẽ trở lại Phục Lĩnh, trong lòng cũng vui mừng nói: "Ta tự hỏi tại sao ngươi lại xin nghỉ cho ta, lại còn thay quần áo ở nhân gian, nếu phải đi bây giờ, sao ngươi không nói với ta sớm hơn!" Vừa nói, cô vừa niệm chú, mi tâm ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, cả người mặc chiếc váy màu xanh lam mà cô thường mặc ở Lan Phủ. Thanh Hi cau mày lắc đầu: "Lần này ngươi trở về với thân phận là vợ của ta, sao có thể tồi tàn như vậy!" Hắn niệm khẩu quyết, một chiếc váy dài bằng lụa màu xanh xuất hiện trên người Cố Tần Tần, từ trong tay áo còn lấy ra một cành đào, biến thành một cây trâm ngọc, nhẹ nhàng cài vào búi tóc của cô. Làm xong việc này, Thanh Hi mới hài lòng gật đầu nói: "Lúc này mới giống phu nhân Lan phủ ra!" Cố Tần Tần chỉ cảm thấy mình mất phong độ, nhưng cũng lười phản bác, chỉ nhìn thẳng về phía trước. Đằng sau những tầng mây, lãnh thổ của tộc nào? Không biết khi Bàn Cổ sáng tạo thế giới, có nghĩ tới nơi này cuối cùng sẽ bị chia thành nhiều tộc, thậm chí còn đánh nhau, những khu vực bị chia cắt cho dù có chết cũng sẽ không bao giờ lui tới với nhau? Khi đến gần cửa Phục Lĩnh, Thanh Hi giúp Cố Tần Tần xuống thần điểu, cô định chạy về phía trước nhưng lại bị một người kéo lại, nắm tay thật chặt, nói: "Ta không muốn người ngoài tung tin đồn hai vợ chồng ta và nàng không hợp nhau. Nàng biết nữ nhân ở Phục Lĩnh rất điên cuồng. Lúc đó ta vì né tránh bọn họ nên mới thường đóng cửa không ra ngoài." Cố Tần Tần liếc mắt nói: "Nhưng cũng không phải vợ chồng thật sự." Nhưng nói như vậy, cô cũng biết Thanh Hi gặp phải chuyện ở nhân gian thì rất khó để giải quyết, vì vậy cũng không giãy ra khỏi tay hắn. Hai người nắm tay nhau đi bộ từ cổng trấn về, người dân bên đường rối rít chào bọn họ, những nữ tử còn ném những ánh mắt ghen tị lên Cố Tần Tần. Lúc này, Cố Tần Tần đột nhiên cảm thấy thì có lúc được người khác ghen tị lại là một niềm vui. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, Thanh Hi nhìn thấy, cũng chỉ cười thầm, không ngừng chào hỏi hàng xóm. Không lâu sau, lại đi ngang qua quán thịt nướng, Cố Tần Tần đã thèm ăn quán này từ lâu nên rủ Thanh Hi đi cùng. Tuy trong lòng có chút phản kháng nhưng Thanh Hi vẫn mỉm cười đi cùng cô đi vào, lấy ra một chiếc khăn gấm trải trên ghế. "Lão bản, vẫn như cũ, mỗi món đặc trưng lấy hai phần!" Cố Tần Tần lớn tiếng nói, thấy người khác nhìn mình, cô vội vàng thu tay lại, ngượng ngùng cười. Ông chủ quán thịt nướng kêu một tiếng, khi thịt được bưng lên, ông đặc biệt bưng thêm một đĩa đồ ăn kèm, cười nói: "Ta biết hai vị nhất định nhân duyên kiếp trước, kiếp này uyên ương! Hôm đó ở quán trà, khi Diệp cô nương vẫn còn cải nam trang, ta cảm thấy hai vị giống như người một nhà, chỉ tiếc Diệp cô nương lúc đó là nam nhi, nhưng không ngờ là lầm rồi! Haha!" Cố Tần Tần đang nghi ngờ tại sao ngày hôm đó ông chủ lại để ý đến hai người họ trong đám đông thì nghe thấy vợ của quán thịt nướng từ dưới quầy bưng chai rượu ra, tức giận nói: "Ông đừng đắc ý, nếu không phải nghe Nguyệt Tam Bách kia nói, làm sao ông có thể biết nhiều như vậy!" Vừa nói, đem rượu đặt lên bàn rồi cười nói: "Lan công tử, Lan phu nhân, đừng để ý. Ngày hôm đó, có một ông già tóc trắng đến nhà ta ăn thịt nướng, ông ấy tự xưng là Nguyệt Tam Bách, nói rằng ông ấy đã buộc một sợi chỉ đỏ vào Lan phủ, lại đem chuyện hai người thành hôn nói ra, lúc này ông già nhà tôi mới biết. Bất quá hai vị đúng là ông trời tác hợp, thật là làm người ta hâm mộ a!"
Chương 48: Sinh thần (2) Bấm để xem Ông già tóc trắng? Nguyệt Tam Bách? Cố Tần Tần vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thanh Hi, chỉ thấy hắn lấy tay che nửa mặt, không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Bà chủ thấy vậy, nhéo vào eo ông chủ ra dấu, hai người mỉm cười gật đầu rồi vội vàng rời đi. Thanh Hi vội vàng quay mặt đi, thấy cô không thể trốn thoát, đành phải nói: "Chuyện này có chút phức tạp, nàng gặp Thương Ca có thể hỏi hắn." Một ngày này, Cố Tần Tần ăn thịt nướng, trong khoảng thời gian này Thanh Hi liên tục nhắc cô ăn ít một chút, nếu không một hồi sẽ không ăn được thứ khác, buổi chiều sẽ đưa cô đi xem dáng vẻ chuyển kiếp của lão phu nhân, một đứa trẻ mũm mĩm, Cố Tần Tần thấy liền muốn ôm vào lòng, chỉ hận không thể như nguyện, cầm cánh tay Thanh Hi xoa tới xoa lui. Thanh Hi ho nhẹ một tiếng, nói: "Vội cái gì? Nếu nàng muốn, sau này cũng sẽ có." "Ta vẫn còn sớm." Cố Tần Tần tiếp tục siết chặt cánh tay hắn, trong mắt cô đầy sao sáng. "Nàng thích.." Thanh Hi bày ra vẻ mặt không quan tâm, nhìn hai bên: "Con trai hay con gái?" "Con trai." Cố Tần Tần Tần thả cánh tay bị thương trong tay ra, chắp hai tay sau lưng, nhón mũi chân nói: "Tốt nhất là tìm một người chồng đẹp trai, sinh ra bản sao thu nhỏ của hắn, hai người yêu thương nhau!" Trên đời không có người chồng nào đẹp hơn ta. Thanh Hi thầm nghĩ trong lòng, mặt hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn đi nơi khác, khóe miệng lại không khỏi nhếch lên. Trở lại Lan phủ đã là nửa đêm, hai người lặng lẽ mở cửa bước vào, lại khiến một tên gia đình bị giật mình. "Thiếu gia, thiếu phu nhân, các ngươi tại sao lại trở lại?" Hai người còn chưa kịp ngăn cản, tên gia đinh đã vội chạy vọt vào sân hét lên, một lúc sau, cả Lan phủ đều sáng đèn, hiện tại Cố Tần Tần muốn về phòng ngủ cũng không được. Hai người không thể làm gì khác hơn là đứng nhìn người hầu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thay chăn bông mới, trải giường rồi cung kính rời đi. Cố Tần Tần vẻ mặt có chút xấu hổ, đột nhiên tựa hồ nhớ tới cọng rơm cứu mạng, thế là đi về phía cửa, vừa đi vừa cười nói: "Ta đi.. thay quần áo. Bộ quần áo này mặc cả ngày rồi, cũng bốc mùi rồi." Nhưng cô chưa kịp đi ra ngoài, thị nữ đã đợi ở cửa, vừa mở cửa, một thị nữ cúi đầu cung kính nói: "Quần áo của thiếu phu nhân đều là đồ mới treo trong tủ quần áo. Phòng của thiếu phu nhân đã không còn, bây giờ đang là phòng chứa đồ." Cố Tần Tần cười lúng túng nói: "Cái này.. như vậy, haha, thật là chăm chỉ." Đóng cửa lại, lại thấy Thanh Hi cũng rất mất tự nhiên, xoay người đi về phía cửa nói: "Ta.. ta đi nấu chút gì cho nàng.. Nàng còn chưa ăn tối." Vừa mở cửa ra, lại nhìn thấy cảnh tượng tương tự, nhưng khuôn mặt của cô hầu gái lại trở thành khuôn mặt của thư đồng. "Công tử, trong bếp không có dụng cụ nấu nướng. Để ngài tiện nấu đồ ăn, chúng ta đặc biệt bổ sung thêm một chiếc bếp nhỏ phía sau phòng ngủ cho ngài. Nó là do Thương chủ quản tự tay thiết kế." "Ồ, ồ được." Đóng cửa lại, Thanh Hi nhất thời không biết nên mắng Thương Ca hay khen ngợi hắn, nhưng trong lòng cảm thấy vui vẻ hận không thể đấm Thương Ca một cái, gọi một tiếng anh em tốt. Nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra vẻ tiếc nuối, thậm chí là thống hận. "Thương Ca này, cả ngày thiết kế lộn xộn phòng của ta làm gì." Cố Tần Tần ngồi trước cửa sổ, sờ bụng, đi bộ một ngày, quả thực có chút đói bụng. "Nàng đi thay quần áo đi, ta.. ta đi nấu chút đồ ăn nhẹ cho nàng." Thấy tình thế không đúng, Thanh Hi vội vàng chỉ vào phòng bếp, sau khi Cố Tần Tần gật đầu đồng ý, hắn hai chân bốn cẳng liền chạy đến bếp nhỏ. Mở tủ quần áo ra, thấy trong đó chất đầy các loại quần áo, váy lụa tím hoa văn ngọc lục bảo, áo choàng gấm lông mềm mại, áo khoác nhung trơn thêu, váy thêu hoa, áo choàng mỏng, quần áo có hoa văn Bảo Hương, áo khoác thêu vàng, váy sa tanh, váy lụa tuyết trơn sa tanh cung đình, cần cái gì cũng có, thật là đem những bộ quần áo thời trang nhất và may theo kích cỡ của cô, Cố Tần Tần thay bộ quần áo hôm nay ra, mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, đi rửa mặt rồi ngồi ở mép giường. Thanh Hi vừa mới nấu mì, bưng tới, đặt lên bàn, bày đũa rồi nói: "Ăn nhanh đi, mì trường thọ!" "Được.." Cố Tần Tần đang muốn dùng đũa đột nhiên nghe thấy hai chữ "mì trường thọ", trên mặt có chút khó hiểu nhìn Thanh Hi. Hắn quay người nhìn về phía cửa, giả vờ bình tĩnh nói: "Cố Mang Chi nói hôm nay là sinh nhật của nàng, hôm nay lại đúng ngày này, cho nên ta muốn là người đầu tiên chúc nàng sinh nhật vui vẻ.." Nhiều năm như vậy, Cố Tần Tần đều cảm thấy mình chính là người bị bỏ rơi, ngay cả mẹ cũng không quan tâm đến cô, cô là một người không có cha, ngoại trừ anh trai đã cho cô một chút ấm áp, thế gian cơ hồ không có nơi nào dành cho cô cả. Nhưng hôm nay, lại có một người nhớ đến sinh nhật cô, thậm chí gác lại mọi chuyện, xin nghỉ phép để cùng cô tổ chức sinh nhật, cô chợt cảm thấy trong lòng mình có gì đó xúc động. Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cám ơn." Thanh Hi cũng cười, nói thẳng: "Ăn nhanh đi, ăn no ngủ ngon. Ồ, có nguyện vọng gì cũng được, nhưng nếu cùng ta thực hiện thì sẽ hiệu quả hơn." Cố Tần Tần mỉm cười đánh vào cánh tay hắn, nhưng sau đó nhắm mắt lại, nghiêm túc thành tâm cầu nguyện: "Cầu mong sáu tộc được hòa bình, người trong thiên hạ có thể sống chung hạnh phúc." Thanh Hi nghe xong cau mày lắc đầu: "Tâm nguyện này ngay cả ta cũng không thể bảo đảm có thể thực hiện được." Cố Tần Tần mỉm cười đánh hắn lần nữa, cứ như thế, hai người vật lộn trên giường. Tiếng cười tràn ngập khắp căn phòng, đám nha hoàn ngoài cửa lắc đầu chép miệng cười, chụm đầu nói: "Quan hệ giữa thiếu gia và thiếu phu nhân thật sự rất tốt, ta và ngươi đáng bị đối xử như vậy!"
Chương 49: Xích long Bấm để xem Có những khóm hoa mai nhuộm bầu trời thêm phần thẹn thùng, hoa anh đào bay khắp sân nhỏ, vô số hương thơm chập chờn trong gió, một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh biếc đứng dưới hoa, búi tóc buộc cao rủ xuống hai cọng tóc nhỏ khiến cô trông đặc biệt thanh tú. Thanh Hi vẻ mặt tiếc nuối đi ra khỏi phòng: "Thật sự không cùng mọi người tổ chức sinh thần sao?" Cố Tần Tần kéo tay áo nói: "Đừng làm phiền mọi người, ta nghe nói hôm nay ở Phục Lĩnh có du thuyền, cuối cùng cũng ra ngoài một lần. Chúng ta đi xem một chút đi!" Sau khi để lại lời nhắn cho Thương Ca, Thanh Hi thở dài, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười, cúi đầu trước Cố Tần Tần nói: "Được, nàng là người được chúc thọ, hôm nay ta nghe nàng!" Đợi khi màn đêm buông xuống, hai người đã chờ rất lâu, mỗi người ăn mặc lộng lẫy đi vào trong sân, nhìn qua bên này, Cố Tần Tần đang mặc một bộ váy màu đỏ thẫm có hoa, phối với ngọc, trên cổ tay là trang sức làm bằng ngọc châu, vừa giản dị thanh nhã mà không mất đi vẻ quý phái. Thanh Hi cũng đeo một dây buộc tóc màu trắng, một chiếc áo choàng màu hoa anh thảo, đai lưng xanh nhạt cỏ lá đan xen, có treo hai miếng ngọc bội. Cố Tần Tần nhìn thắt lưng của hắn, cười nói: "Thật kỳ lạ, hôm nay ngươi lại mặc một màu khác ngoài màu xanh lá cây, không ngờ quanh eo ngươi còn có một chút màu xanh lá." Thanh Hi không xấu hổ, chỉ vuốt phẳng quần áo của mình: "Sáu tộc tốt đẹp, tất cả là vì màu xanh, ta thân là Thần Quân, tự nhiên cần thời thời khắc khắc cầu nguyện cho màu xanh này luôn tràn ngập khắp thiên hạ!" Cố Tần Tần không nói gì, chỉ cười nhìn hắn, một lúc sau, hắn lại sửa lời nói: "Bản quân lại không cần đánh giết, tự nhiên cũng không cần mỗi ngày mặc đồ đen, càng không thích quá chói mắt, nếu mỗi ngày đều mặc đồ trắng, thiếu nữ sáu tộc còn có thể lấy chồng không!" Biết hắn không thể viện cớ nữa, Cố Tần Tần tiến lên nhỏ giọng nói: "Nhưng ngươi mặc màu xanh lam nhìn rất đẹp." Nói xong, cô quay đầu lại để không cho đối phương nhìn rõ biểu cảm của mình, Thanh Hi nghe xong sửng sốt một chút, sau đó hài lòng sải bước về phía trước, chỉnh lại quần áo, như thể hối hận vì hôm nay không mặc màu xanh lam, nhưng sau đó lại nghĩ đã đến lúc phải thay đổi khẩu vị nên vui vẻ bước tới. Thuyền Phục Lĩnh đã đậu dọc theo toàn bộ dòng sông, đèn lồng hai bên chiếu sáng bờ vô cùng rực rỡ, dưới nước dường như đang nở rộ vô số bông hoa. Cố Tần Tần và Thanh Hi đang ngồi trên một trong những chiếc du thuyền lớn nhất, xung quanh tuy nam nữ ngồi đầy nhưng cũng có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía họ. Nhưng nhìn lại, những đôi tình nhân đã sớm coi đối phương là Tây Thi đẹp nhất trên đời, vì vậy cũng chỉ liếc qua hai người bọn họ một cái, thời gian còn lại là nắm tay nhìn nhau. Cố Tần Tần cũng có chút choáng váng trước bầu không khí lãng mạn tuyệt vời này, cô gọi một chai rượu thanh mai, ngồi trên lan can thuyền phía sau, rủ tay xuống, để đáy chai trượt trên mặt hồ, cắt qua dòng sông sao và ánh sáng, tỏa sáng với vô số ánh đèn lấp lánh. Nhìn cô gái say khướt trước mặt, Thanh Hi cảm thấy như có một ngọn lửa trào ra từ lồng ngực, nhưng vì không có nơi nào để giải tỏa nên hắn đành phải đánh lồng ngực. Nếu không phải ở Phục Lĩnh, hắn thực sự muốn kích hoạt thần lực của mình, dừng thời gian lúc này. Nhưng lúc này hắn không có thần lực, giống như hàng ngàn nam tử bình thường trên thế giới, đối mặt với cô gái mình thích, chỉ có thể lấy ra một số tiền không đáng kể, để người khác thay mình làm chút việc, đổi lấy một tiếng cười của cô gái. Quả nhiên, pháo hoa đầy trời đã thu hút mọi người nhìn xung quanh chạy đến tham gia náo nhiệt. Con thuyền chao đảo, Cố Tần Tần suýt chút nữa đứng không vững, xoay người lại, nắm lấy cổ áo của Thanh Hi, vừa vặn rơi vào trong ngực anh. Đôi mắt của hắn như đá hắc thạch, dưới hàng lông mi dài là đôi má hơi ửng đỏ, không biết là đỏ do ánh lửa phản chiếu hay là do vẻ đẹp trong vòng tay hắn lúc này. Đôi môi hồng nhạt mím chặt của hắn dường như ẩn chứa vô số lời yêu không nói được, cũng không thể diễn tả được. Hắn lẳng lặng, thành khẩn nhìn cô. "Sinh thần vui vẻ." hắn nói. Trong phút chốc, một con cá chép vàng từ dưới bay lên, vung đuôi lên không trung, mọi người lần nữa kêu lên, con cá chép này rõ ràng không phải là loài tầm thường. Lúc này trong miệng ngậm một viên châu lớn, viên châu sáng như trăng, sáng đến mức người ta không khỏi nghĩ đây là một bảo vật vô giá! Đuôi cá vung lên gây ra vô số bọt nước bắn tung tóe, chỉ trong nháy mắt, hắn đã khoác áo choàng lên người cô. Để mỹ nhân không bị nước bắn tung tóe làm ướt, sau đó sải một bước lao về phía con cá chép, thừa dịp mọi người ở đầu thuyền xem pháo bông còn chưa tới, hắn đạp lên lan can thuyền, một tay nắm lấy đầu thuyền, một tay đưa về phía miệng cá. Một viên châu rơi vào lòng bàn tay hắn, mọi người đều sửng sốt, theo sau là vô số tiếng vỗ tay cùng tiếng reo hò vang dội. Thanh Hi giữ mái tóc ướt, đưa viên châu cho Cố Tần Tần. Cho dù cách nhau mấy thước, Cố Tần Tần vẫn cảm thấy vô số ánh mắt ghen tị đang hướng về phía mình. Cô ngượng ngùng, vui vẻ cầm lấy viên châu. "Mong nàng mỗi năm đều vui vẻ, vô ưu.. với ta." hắn nói. Tiếng hò reo của đám đông càng lúc càng lớn, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì đã cảm thấy thuyền lắc lư dữ dội, Thanh Hi nắm lấy lan can thuyền nhưng vẫn không dừng được, hiển nhiên dưới nước có thứ gì đó, chẳng lẽ cá chép tinh còn chưa đi sao? Nhiều người trên thuyền bị lắc lư đến mức hoảng sợ, vốn náo nhiệt vui vẻ, giờ phút này trở thành một mảnh huyên náo, mọi người đều bám vào lan can không chịu buông ra, nhưng có một số người không cẩn thận bắt đầu rơi xuống nước. Bọn họ nhìn về phía Thanh Hi, nhưng hắn cũng một mặt mờ mịt, chỉ có thể bảo vệ Cố Tần Tần thật chặt, ôm cô vào lòng. Đột nhiên, một cái đầu to lớn từ trong hồ lao ra, mọi người nhìn thấy, không ít người sợ đến đến chân mềm nhũn, ngã xuống boong thuyền. Chỉ thấy một con rồng đỏ rực khổng lồ lao lên khỏi mặt nước, trên người vết thương chồng chất, đôi mắt đỏ ngầu, mặt hồ từ trong vắt yên tĩnh vừa rồi biến thành một dòng máu đỏ rực. "Rồng! Là rồng yêu!" Mọi người hét lên, bắt đầu rối rít chạy trốn. Những người không thoát đã rơi xuống hồ. Cự long mạnh đến mức có thể xé xác vô số người chỉ bằng một cú đá.