Trọng Sinh [Dịch] Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia Xin Hãy Tự Trọng - Na Thời Yên Hoa

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 23 Tháng tư 2024.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không chỉ vậy, cửa hàng trưởng Clarence này nói chuyện cực kì có trình độ, sự tình nguyên bản bị cô cải biên thêm một chút, nghe mà như đang phát sinh trước mặt mọi người.

    Sắc mặt Thẩm Phi Lan càng nghe càng khó coi. Bất chợt, bà ta cao giọng đánh gãy lời cửa hàng trưởng: "Đủ rồi! Ý của cô là Trân Trân nhà chúng tôi thật sự tự mình té ngã? Đùa gì vậy, chỉ vì giày cao gót cao sao? Trân Trân từ nhỏ đã đi giày cao gót, có bao giờ ngã đâu? Cô muốn tìm đại một cái cớ thì cũng phải tìm cái cờ nào đáng tin chứ, lấy một cái cớ qua loa lấy lệ như vậy để giải thích với tôi? Cô coi tôi là kẻ ngốc sao?"

    "Sự thật chính là như vậy, vài nhân viên cửa hàng của chúng tôi đều nhìn thấy."

    Nói đến đây, cửa hàng trưởng Clarence hơi ngừng lại, nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng của mình, sau đó lại khẳng định: "Ngay cả tôi cũng nhìn thấy."

    "Khoan đã!" Cao Minh Triết vừa bị Thẩm Tích Chu quăng ngã qua vai trước mặt bao nhiêu người, mặt mũi đều bị ném đến nhà bà ngoại luôn rồi. Mặc dù Thẩm Văn Sơn đã nhanh chóng đỡ anh ta đứng dậy nhưng mặt anh ta đã sớm đỏ lên, đôi mắt hung hăng trừng Thẩm Tích Chu, thật giống như là một con rắn độc sắp đi săn mồi vậy.

    Cao Minh Triết vừa nghe cửa hàng trưởng Clarence nói vừa đưa ra nghi vấn: "Cứ cho là Tuyết Trân tự mình té ngã, vậy tại sao cô ấy lại ở cùng người phụ nữ này?"

    Nói đến đây, Cao Minh Triết nâng tay chỉ người vẫn luôn đứng phía sau Thẩm Duyên, khuôn mặt luôn treo y cười nhàn nhạt - Thẩm Tích Chu. Tiếng nói của anh ta vừa trầm vừa thấp, giống như rít qua từ kẽ răng.

    Mà Thẩm Tích Chu dường như đã lường trước được Cao Minh Triết sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt không thay đổi chút nào, chỉ hơi quay đầu nhìn về phía anh ta, nhướng mày, bên môi lộ ra một ý cười nhạt nhẽo.

    Nhưng cũng thật kì quái, Cao Minh Triết lại cảm giác được sự lạnh lẽo dày đặc trong nụ cười của cô.

    Mặc dù lời này của Cao Minh Triết là đang hỏi cửa hàng trưởng Clarence, nhưng ánh mắt hung tợn của anh ta vẫn chăm chăm nhìn về phía Thẩm Tích Chu. Cửa hàng trưởng cẩn thận quan sát Thẩm Tích Chu, lại thấy cô dường như không có ý định mở miệng nói chuyện, cô ta chỉ đành căng da đầu tiếp tục trả lời: "Hôm nay Thẩm tiểu thư tới cửa hàng mua quần áo, đang chọn lựa, đúng lúc Trịnh tiểu thư cũng vào mua, vì vậy hai người liền gặp nhau."

    "Gặp nhau?" Cao Minh Triết nheo mắt: "Rất có khả năng không phải là trùng hợp gặp được, mà là do Thẩm Tích Chu cố ý hẹn Tuyết Trân đi ra ngoài!"

    Cao Minh Triết vừa nói, lập tức nhận được sự tán thành của Thẩm Phi Lan. Ngay tức khắc, hai người như có chung một kẻ địch, cùng nhau ác độc phỏng đoán Thẩm Tích Chu.

    Ngược lại, Thẩm Tích Chu vẫn luôn không nói gì, giống như người không có việc gì khẽ thổi thổi móng tay của mình, mãi cho đến khi Thẩm Duyên quay lại nhìn cô, Thẩm Tích Chu mới không mặn không nhạt nói: "Có phải là do tôi hẹn hay không, xem lại camera là sẽ biết."

    Nói đến đây, bên môi Thẩm Tích Chu lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Đúng rồi, tôi nhớ là camera theo dõi của Clarence không chỉ thu lại hình ảnh mà còn thu được cả tiếng nói nữa."

    Lời này vừa nói ra, Cao Minh Triết không nói gì, nhưng sắc mặt của Thẩm Phi Lan có chút thay đổi.

    Không ai hiểu con bằng mẹ, con gái mình có đức hạnh như thế nào, thói quen ra sao, người khác có thể không biết nhưng Thẩm Phi Lan thì rõ ràng rành mạch. Bà ta nhìn chằm chằm vẻ tươi cười kì quái trên mặt Thẩm Tích Chu, bất chợt cảm thấy có chút chột dạ.

    "Tôi cảm thấy loại chuyện này không cần thiết phải làm lớn đến mức xem lại camera. Không phải cửa hàng trưởng và nhân viên đều ở đó sao? Là nhân viên phục vụ, đương nhiên sẽ đi theo hai vị tiểu thư, chi bằng cứ để họ nói lại đầu đuôi sự việc là được rồi."

    Thẩm Văn Sơn bất chợt lên tiếng, ông ta là người hiểu rõ tâm tư Thẩm Duyên nhất, làm việc lại ổn trọng thông minh. Vừa rồi ông ta cũng đã sớm nhìn ra lựa chọn của Thẩm Duyên, đồng thời một lần nữa lau mắt nhìn lại vị quý tiểu thư nhà họ Thẩm, Chẳng qua, hiện tại cho dù có kinh ngạc cảm thán thì cũng không phải là lúc suy nghĩ.

    Nói cho cùng, tình huống hiện tại của Thẩm Tích Chu có chút không ổn, một người là Cao Minh Triết, một người là Đại tiểu thư đã xuất giá, cả hai đều như hổ báo, hùng hổ dọa Thẩm Tích Chu. Mà Thẩm Duyên, người có thân phận như ông, sao có thể tham gia vào những chuyện như thế này, vì vậy, loại chuyện giải vây này, chỉ có thể là do Thẩm Văn Sơn ông tự mình làm.

    Mặc dù Thẩm Văn Sơn là quản gia của Thẩm Duyên, bề ngoài không khác gì so với người hầu trong nhà họ Thẩm, nhưng tất cả mọi người đều không ngu xuẩn tới mức thật sự coi ông ta là người hầu.

    Ông ta là cánh tay đắc lực nhất của Thẩm Duyên, cũng là tâm phúc nhất đi theo bên người Thẩm Duyên, cho dù là Thẩm Phi Lan, khi ở trước mặt ông ta cũng phải cung kính một phần, càng không nói đến một tiểu bối như Cao Minh Triết.
     
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại nếu Thẩm Văn Sơn đã lên tiếng thì dù hai người có không cam lòng cũng chỉ có thể nghe theo cách nói của Thẩm Văn Sơn, để nhân viên cửa hàng tới thuật lại xung đột giữa Thẩm Tích Chu và Trịnh Tuyết Trân lúc đó.

    Nhân viên nữ nho nhỏ sợ tới mức mặt mũi trắng bệnh, cô có bao giờ gặp phải loại tình huống như thế này trước đây đâu. Nếu không phải cửa hàng trưởng ở một bên đỡ cô thì sợ rằng cô đã chân mềm nhũn sớm té ngã ngồi dưới đất rồi.

    Cửa hàng trưởng khẽ véo cánh tay của nhân viên nữ một chút. Lúc này, nhân viên nữ mới tiến lên một bước, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Duyên, chỉ cúi đầu sát về phía ngực, bắt đầu thuật lại chuyện đã xảy ra ngay lúc đó.

    ".. Trịnh tiểu thư vừa đi tới thì thấy Thẩm tiểu thư đang chọn quần áo, cô ấy bèn đi tới, sau đó cô ấy bắt đầu chào hỏi, nói" Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Tích Chu à, không phải tôi nghe ông ngoại nói vì cô quyến rũ Minh Triết, làm tiểu tam nên vô cùng tức giận, cho nên cấm túc cô ở nhà sao? "

    Nhân viên nhỏ của cửa hàng nói cũng không dám ngừng lại để thở, cứ như vậy nhất nhất nói hết ra, nhưng cho dù như vậy thì mồm miệng cô ấy cũng đủ rõ ràng, lời nói cũng làm người nghe ở xung quanh nghe được rành mạch

    Sắc mặt Thẩm Duyên lập tức khó coi, ông ấy híp mắt lại. Mặc dù Thẩm Phi Lan sợ Thẩm Duyên nhưng bà ta cũng hiểu rất rõ người ba của mình, bà ta vừa nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Duyên thì biết rằng ông ấy đang rất tức giận, vì vậy cũng không quan tâm, cuống quít lạnh giọng đánh gãy lời nói của nhân viên cửa hàng.

    " Cô ngậm máu phun người, Trân Trân nhà chúng ta rất cao quý điển nhã, nói chuyện, làm việc luôn để ý nhất mặt mũi, sao có thể sẽ nói ra những lời thô tục đáng xấu hổ này.. "

    Thẩm Duyên đã không thể nghe thêm được nữa, ông nhắm mắt lại, đứa con gái này, suy cho cùng cũng là bởi vì năm đó ông không chú ý mới biến thành như vậy.

    " Ăn nói hàm hồ! "Thẩm Duyên bất chợt mở mắt, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Phi Lan.

    Thẩm Phi Lan lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào nữa, yên lặng đứng đó, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

    Đừng nhìn Thẩm Phi Lan ở trước mặt người ngoài ra vẻ phu nhân nhưng đứng trước mặt Thẩm Duyên chỉ dám co quắp, bộ dạng thật khiến người khác chướng mắt. Thẩm Tích Chu đảo mắt nhìn dáng vẻ im re như ve sầu mùa đông của Thẩm Phi Lan, lại nhìn một chút Cao Minh Triết, sau đó rũ mắt, che đi tia trào phúng dưới đáy mắt.

    Thẩm Duyên đứng dậy:" Xem ra Tuyết Trân cũng chẳng gặp phải chuyện lớn, vậy các người tiếp tục ở lại đây chờ đợi đi! "Nói xong, Thẩm Duyên quay người định rời đi.

    Nhưng Thẩm Phi Lan sao có thể cam tâm nuốt xuống cục tức này, đặc biệt là Cao Minh Triết bên cạnh. Anh ta vừa bị Thẩm Tích Chu trực tiếp ném xuống đất trước mặt bao nhiêu người, bộ dạng chẳng khác nào như chó gặm phân, mối thù này tuyệt đối có thể khắc cốt ghi tâm, hơn nữa Thẩm Tích Chu cư nhiên còn dám không nghe lời anh ta. Tất cả những điều này khiến toàn thân anh ta đều cảm thấy vô lực, vì vậy Cao Minh Triết mở miệng nói:" Ông Thẩm! "

    Thẩm Duyên ngừng bước, nghiêng mặt liếc mắt nhìn Cao Minh Triết một cái. Vốn dĩ ông cảm thấy thanh niên này cũng xem như hiểu chuyện, nhưng bây giờ nhìn lại thật sự là có chút không biết điều.

    Nhưng dù trong lòng có chướng mắt Cao Minh Triết thì Thẩm Duyên vẫn dùng giọng điệu trước sau như một để hỏi:" Còn có chuyện gì? "

    Cao Minh Triết nhìn cửa phòng cấp cứu, sau đó lại nhìn bộ dạng ngoan ngoãn theo sau Thẩm Duyên của Thẩm Tích Chu, trong lòng như có lửa cháy hừng hực. Anh ta đè thấp thanh âm, ẩn nhẫn mà cung kính nói:" Ông Thẩm, chuyện này còn chưa làm rõ, sao có thể để hung thủ đi như vậy được? "

    " Hung thủ? "Thẩm Duyên nhướng mày, trong giọng nói không nghe ra một tia tình cảm nào. Ông bình tĩnh liếc nhìn Cao Minh Triết một cái, nói:" Vậy cậu gọi người bắt nó đi đi. "

    Cao Minh Triết lập tức nghẹn nói không ra lời, anh ta nào có cái gan đó, cho dù có một trăm lá gan anh ta cũng không dám làm.

    Thẩm Duyên nhìn Thẩm Phi Lan, lại nói:" Phi Lan, trước khi xuất giá, ta nhớ ta đã từng nói với con, một người phụ nữ muốn an ổn qua ngày ở nhà chồng phải xem cái gì? "

    Thẩm Phi Lan bất chợt bị Thẩm Duyên điểm danh nói như vậy, sợ tới mức hồn phi phách tán. Bà ta nuốt nước miếng, thanh âm bé như muỗi kêu:" Phải xem nhà mẹ đẻ như thế nào? Thể diện của nhà mẹ đẻ ra sao? "

    " Tốt, xem ra con còn chưa quên. "Thẩm Duyên gật gật đầu." Vậy hãy nhớ cho kỹ. Nếu lần sau còn không biết cân nhắc sự tình phát sinh tiếp theo, lại dám đối với nhà họ Thẩm.."Thẩm Duyên không nói hết câu, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Thẩm Phi Lan, sau đó quay người rời đi.
     
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Tích Chu nhìn Thẩm Phi Lan, cong môi cười cười.

    Lúc này, Thẩm Duyên lại dừng bước, quay đầu nhìn Thẩm Tích Chu, nói: "Tích Chu, cháu còn đứng đó làm gì? Ông thả cháu ra để đi dạo phố, đây là đi dạo phố của cháu cho ông sao? Công việc học tập tuần này tăng lên gấp đôi cho ông!"

    "Vâng ạ."

    Thẩm Tích Chu nhanh chân bước theo, lại lơ đãng quay đầu gật đầu mỉm cười với hai người ở lại.

    Nụ cười sáng lạn như hoa đào nhưng lại quỷ dị.

    Ngồi ở ghế sau, Thẩm Duyên vẫn luôn không nói lời nào.

    Thẩm Duyên không nói gì, Thẩm Tích Chu cũng không tiện mở miệng. Cô biết trong lòng ông không vui cho lắm, nói cho cùng một ngôi sao sáng trên thương trường lại bị mình tính kế, cho dù là ai thì cũng không vui nổi.

    Đối với loại tức giận của kẻ thượng vị này, cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc đâm đầu vào, vì thế cô thành thành thật thật ngồi yên ở chỗ kia, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, an tĩnh như một gốc cây vô tri vô giác.

    Một lúc lâu sau, Thẩm Duyên hừ lạnh một tiếng: "Cháu cũng thật có bản lĩnh, ngay cả ông mà cũng dám tính kế."

    Thẩm Tích Chu nghe thấy Thẩm Duyên nói, trong lòng căng như dây đàn âm thầm buông lỏng. Phải biết rằng, đáng sợ nhất là khi giận mà giữ trong lòng, không phát tiết ra ngoài, như vậy cô ngay cả chết như thế nào cũng không biết. Ngược lại, hiện tại trong giọng nói của Thẩm Duyên nghe ra tràn ngập oán giận, nhưng điều đó cũng nói lên, ông không để chuyện này ở trong lòng.

    Thẩm Tích Chu áy náy nghiêng mặt nhìn Thẩm Duyên, dáng vẻ mang theo vài phần hối lỗi: "Là do cháu không biết chừng mực."

    Thẩm Duyên liếc nhìn Thẩm Tích Chu một cái thật sâu, không lập tức lên tiếng. Một lúc sau, ông mới chậm rãi nói: "Có thể nghĩ đến chuyện giữ gìn thể diện của nhà họ Thẩm là đúng, nhưng cũng không cần làm đến mức đấy. Dù sao Tuyết Trân cũng là chị họ của cháu."

    Thẩm Tích Chu thành thật gật đầu vâng một câu, trong lòng lại âm thầm thở dài một hơi.

    Khi cô còn là Tiết Phạn từng nghe nói về Thẩm Duyên này, đương nhiên, cô nghe được là lúc Thẩm Duyên còn trẻ hô mưa gọi gió trên thương trường. Cho nên trong lòng Thẩm Tích Chu và mọi người, Thẩm Duyên là người tàn nhẫn độc ác.

    Nhưng bây giờ xem ra, người già rồi, tuổi cũng lớn.

    Người một khi đã già, tâm cũng sẽ mềm mỏng hơn không ít, nhiều hơn một phần lưu luyến tình thân.

    Nếu là Thẩm Duyên của ba mươi năm trước, khi biết được chuyện ngày hôm nay, phỏng chừng sẽ nghiêm khắc cảnh cáo Thẩm Phi Lan và Cao Minh Triết, mà không phải giống như bây giờ, nhẹ nhàng dạy dỗ vài câu liền xong chuyện, đương nhiên cũng sẽ không nhắc nhở cô hạ thủ lưu tình với Trịnh Tuyết Trân.

    Thẩm Tích Chu cong môi, lộ ra một nụ cười buồn bã.

    Quả nhiên, từ xưa đến nay, cho dù là anh hùng hay mĩ nhân, đều không thoát được có ngày đầu bạc. Đây vốn là quy luật tất yếu của cuộc sống.

    Chẳng qua..

    Thẩm Tích Chu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thẩm Duyên già rồi, đầu sư tử Thẩm Duyên này không còn hàm răng sắc bén nữa, móng vuốt cũng yếu hơn, nhưng không đồng nghĩa với việc cô cũng vậy.

    Cô còn trẻ.

    Tuổi trẻ khí thịnh, tuổi trẻ đại biểu cho không chút lưu tình, tuổi trẻ đại biểu cho có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không có chuyện nhân từ nương tay.

    Cô là Thẩm Tích Chu, nhưng cũng không phải chỉ là Thẩm Tích Chu không đâu.

    Đang chìm trong suy nghĩ, Thẩm Tích Chu bất chợt nhìn thấy hai người đang đi bộ trên phố qua cửa sổ xe. Ánh mắt của cô lập tức sắc lẹm, hai hàm răng cắn chặt. Dường như nếu cô không làm như vậy, cả người sẽ không nhịn được mà lao ra.

    Thẩm Duyên chú ý tới sự căng thẳng của Thẩm Tích Chu. Đúng lúc này, đèn đỏ, xe chậm chạp dừng lại. Ông cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Chỉ thấy trên con phố đối diện có một cặp tình nhân thân mật ôm nhau dạo bước. Đây vốn dĩ là chuyện bình thường trong thành phố, nhưng ông nheo mắt nhìn kĩ, lại phát hiện ra người đàn ông này nhìn có chút quen mắt.

    Thẩm Tích Chu thấy Thẩm Duyên chú ý tới mình, lập tức cố nén hận ý trong lòng, thả lỏng thân thể. Cô âm thầm nuốt nước miếng để thanh âm của mình không quá mức khô khốc, sau đó tránh thoát ánh mắt của Thẩm Duyên, cười hỏi Thẩm Văn Sơn đang ngồi ở ghế lái phụ:

    "Chú Văn Sơn, người kia thoạt nhìn có chút quen mắt."

    Trên con đường đối diện, cặp tình nhân không coi ai ra gì, dính chặt lấy nhau, thậm chí còn không màng xung quanh, hôn nhau nồng nhiệt, gắn bó không xa rời.

    Cả hai người này, Thẩm Tích Chu đều biết.

    Chẳng những quen biết, mà cho dù hai người đó có hóa thành tro cô cũng nhận ra.

    Một người là Tiết Duyệt, một người là Chu Lệnh.

    Một người là em gái cùng cha khác mẹ, một người là vị hôn phu. Trước khi trọng sinh trở thành Thẩm Tích Chu, hai người này còn bị cô bắt gian trên giường. Hôm đó, Tiết Duyệt ngồi trên giường, phát ra lời thề độc sẽ giết chết cô.

    Rồi sau đó, cô thật sự đã chết.
     
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không nói đến chuyện Tiết Duyệt có phải là người đã làm ra chuyện này hay không, nhưng vụ tai nạn xảy ra với cô khẳng định có liên quan đến cô ta, không những có liên quan, mà ngay cả người đàn ông kia cũng không thoát khỏi hiềm nghi.

    Mặc dù bây giờ cô đã trọng sinh trở thành Thẩm Tích Chu, cũng không tính là khổ sở, nhưng cô đương nhiên vẫn thích là chính bản thân mình hơn. Cô của kiếp trước cứ như vậy chết đi, không rõ nguyên nhân, sao cô có thể không hận?

    Trong khi đó, đôi cẩu nam nữ này lại không biết xấu hổ đến mức này, mình vừa "chết" liền trực tiếp quang minh chính đại ở bên nhau. Thật sự cho rằng người chết dễ bắt nạt sao?

    Tuy rằng khuôn mặt Thẩm Tích Chu bình tĩnh như nước, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười, nhưng trong đôi mắt đen nhánh là ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt như muốn hủy diệt tất cả.

    Thẩm Văn Sơn không biết vì sao Thẩm Tích Chu đột nhiên lại có hứng thú với một cặp tình nhân như vậy, nhưng ông ta vẫn làm theo đúng bổn phận của mình, thoáng nhìn qua hai người trên phố, hơi suy nghĩ liền nhớ ra là ai.

    Chỉ là vừa nhớ tới, ông ta lại hơi sửng sốt. Thẩm Duyên phát hiện sắc mặt ông ta hơi kinh ngạc, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

    "Thưa ngài, người phụ nữ kia là con gái thứ hai của Tiết Liêu. Mà người đàn ông. Kia.." Thẩm Văn Sơn lại nhìn ra ngoài cửa sổ xác nhận một chút, sau đó mới kéo kéo khóe miệng, nói: "Hình như là con trai nhà họ Chu."

    "Nhà họ Chu nào?" Họ Chu là một dòng họ rất bình thường, cả nước C có tới tận mấy cái tập đoàn tài chính họ Chu. Trong lúc nhất thời, Thẩm Duyên cũng không chắc chắn là nhà họ Chu nào mới đúng.

    "Chính là nhà họ Chu có hôn ước với con gái lớn nhà họ Tiết." Thẩm Văn Sơn tận lực bày ra biểu tình tự nhiên nhất, nhưng vẻ ghét bỏ vẫn lộ ra trên khuôn mặt ông.

    Thẩm Tích Chu trước sau vẫn chưa mở miệng nói chuyện, chẳng qua, vừa nghe đến đây, cô nhếch miệng cười cười, thanh âm khô khốc: "Đây có khác nào giống như diễn phim truyền hình chứ?"

    Nhưng sự chú ý của Thẩm Duyên lại không nằm trên phương diện bát quái này, ông nhăn mày suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi Thẩm Văn Sơn: "Đã tìm thấy thi thể con gái lớn nhà họ Tiết chưa?"

    "Vẫn chưa thấy." Thẩm Văn Sơn lắc đầu. "Rơi xuống từ nơi cao như vậy, xe còn cháy, xem ra thi thể cũng thành tro rồi."

    Thẩm Duyên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cười cười ra vẻ chuyện không liên quan đến mình: "Nhà họ Tiết, cũng bắt đầu trượt xuống theo sườn núi rồi."

    Màn đêm đen đặc phủ xuống.

    Thẩm Tích Chu nằm trên giường, không tài nào ngủ được. Hai thân ảnh mơ hồ trên đường phố vào buổi sáng vẫn không ngừng hiện lên trước mắt cô. Chỉ cần nhắm mắt lại, cô liền nhớ đến chuyện ngày đó khi cô đang lái xe, và máu màu đỏ tươi vào một khắc cuối cùng trước khi cô chết.

    Chưa bao giờ hận ý trong lòng cô lại mãnh liệt như lúc này, tựa như dung nham, một khi đã dâng lên thì người sống sờ sờ cũng bị thiêu chết.

    Thẩm Tích Chu gắt gao cắn chặt răng, liều mạng nuốt xuống hận ý đang sinh sôi nảy nở như muốn trào ra.

    Cô chậm rãi hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng thở ra. Thẩm Tích Chu, không cần gấp, từ từ rồi sẽ đến lúc, tất cả những tiện nhân đã khinh cô, lừa cô, phản bội cô, từng người từng người một, đều sẽ sống không bằng chết!

    Gần đây Trịnh Tuyết Trân vô cùng thành thật, chẳng những không tìm cách trả thù, mà cũng không tới nhà họ Thẩm tìm Thẩm Tích Chu gây phiền phức. Nghe mẹ Đức nói giống như tình tiết xuât sắc trong tiểu thuyết, chân Trịnh Tuyết Trân bị thương tương đối nghiêm trọng, hiện tại đang tĩnh dưỡng ở nhà, muốn đi lại cũng không thuận tiện. Mà Thẩm Phi Lan lại trở về khóc lóc kể lể một hồi, nhưng Thẩm Duyên chỉ nói mấy câu liền bị đuổi đi.

    Suy cho cùng, ngày đó Thẩm Duyên đã chọn đứng về phía Thẩm Tích Chu bên này, bây giờ sao có thể tự vả mặt bản thân được. Huồng hồ, chỉ sợ Thẩm Duyên cũng cảm thấy Trịnh Tuyết Trần cần nhận một chút dạy dỗ.

    Mà Thẩm Tích Chu càng không lo lắng chuyện Trịnh Tuyết Trân sẽ đem việc cô "hành" cô ta đến mức ngất xỉu nói ra. Cho dù nói hay không nói thì mọi chuyện hiện tại đã trần ai lạc định, không thể thay đổi thêm nữa, trong lòng hai mẹ con Thẩm Phi Lan và Trịnh Tuyết Trân có hận đến chết cũng chẳng có tác dụng gì.

    Đương nhiên, Thẩm Tích Chu cô lười quan tâm đến việc hai mẹ con Trịnh Tuyết Trân hận cô đến mức nào, nhưng vẫn phải đề phòng cả hai. Ai biết được bọn họ có đột nhiên lên cơn động kinh cắn cô một nhát hay không, dù sao chẳng ai thích bị chó cắn.

    Những ngày tháng an tĩnh nối đuôi nhau trôi đi, dưới gánh nặng học tập chồng chất, Thẩm Tích Chu lặng lẽ thám thính tin tức nhà họ Tiết.

    Tin tức trên mạng chẳng qua chỉ là mấy thứ râu ria, tin tức hữu dụng chân chính đều nằm trong phạm vi khống chế của gia tộc, không hề đề lộ ra ngoài. Điều này khiến công việc do thám tình hình của Thẩm Tích Chu gặp không ít khó khăn.
     
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ là, những phiền toái này cũng chẳng duy trì được bao lâu, rất nhanh đã có một cơ hội dâng đến trước mặt Thẩm Tích Chu.

    Thời điểm ăn sáng, Thẩm Duyên bất chợt mở miệng nói với Thẩm Văn Sơn:

    "Ngày mai ông đi cùng Tích Chu một chuyến tới nhà họ Tiết."

    Hiện tại, mấy chữ "nhà họ Tiết" này đối với Thẩm Tích Chu cũng giống như địa lôi vậy, chỉ cần nhắc tới mấy chữ này, hai tai cô lập tức dựng thẳng. Chẳng qua, cô vẫn cảm thấy khá kì quái, nhìn về phía Thẩm Duyên hỏi: "Ông nội, ông muốn con đi nhà họ Tiết làm chuyện gì sao?"

    Thẩm Duyên một tay cầm báo đọc, một tay nâng tách trà uống, căn bản không để vấn đề này trong lòng, một lúc sau mới chậm rì rì đáp: "Con gái lớn Tiết Phạn của chủ tịch Tiết thị Tiết Liêu, con biết không?"

    Thẩm Tích Chu chỉ cảm thấy trái tim mình như bị bàn tay của ai đó bóp chặt, một loại đau nhói đánh úp về phía cô. Mặc dù cô đã nỗ lực khắc chế nhưng ngón tay vẫn không thể khống chế khẽ run nhè nhẹ.

    Thẩm Tích Chu cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, vội vàng buông đôi đũa trong tay xuống, cầm khăn ăn lên lau nhẹ khóe miệng, sau đó giấu tay xuống dưới bàn, che đi sự run rẩy của nó.

    Nỗ lực bình ổn trái tim đang dậy sóng của mình, Thẩm Tích Chu chớp mắt mỉm cười: "Có phải là vị hôn thê của người đàn ông ngày đó chúng ta gặp trên đường hay không?"

    Thẩm Duyên liếc nhìn Thẩm Tích Chu một cái không vui, trong lòng khẽ thở dài. Quả nhiên vẫn là thanh niên trẻ tuổi, vừa nói thứ đầu tiên nghĩ đến chính là những chuyện bát quái xấu hổ này.

    Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Thẩm Duyên vẫn hừ mũi, xem như thừa nhận điều Thẩm Tích Chu hỏi.

    "Không phải hôm đó chú Văn Sơn nói cô ấy gặp tai nạn, xe lao xuống chân núi sao? Có chuyện gì vậy? Tìm được thi thể rồi sao?" Thẩm Tích Chu nhướng mày, thanh âm bình tĩnh nhẹ nhàng nói.

    Thật ra chính Thẩm Tích Chu cũng không dám tin bản thân mình có thể làm như mình là người đứng ngoài cuộc, giọng điệu bình đạm chẳng khác nào quần chúng qua đường, bàn luận về chính cái chết của mình. Thậm chí cô lại không thể tin được chính mình có thể bình tĩnh như vậy, lãnh khốc như vậy..

    Nghĩ tới Tiết Phạn, ánh mắt của Thẩm Duyên hơi dừng một chút. Ông đã từng gặp qua cô gái trẻ tuổi đó, cô là người thừa kế mà đại gia trưởng Tiết Công của nhà họ Tiết tỉ mỉ đào tạo, là một thanh niên tuyệt vời biết chừng nào, chỉ cần đứng đó cũng có thể khiến người khác cảm nhận được sự tồn tại như vương giả của bản thân.

    Cô có đầy đủ tất cả điều kiện để đạt đến đỉnh cao, đáng tiếc..

    Thẩm Duyên âm thầm tiếc hận trong lòng, nhàn nhạt nói: "Ngày mai là tang lễ của Tiết Phạn, con đại diện nhà họ Thẩm tới tham dự một chút."

    Trái tim Thẩm Tích Chu như ngừng đập.

    Cô ngồi ở chỗ kia, đầu óc một mảnh trống rỗng, gần như không biết phải dùng biểu cảm nào để đối mặt với Thẩm Duyên, cứ ngơ ngác như vậy. Thẩm Tích Chu biết biểu hiện của cô rất đáng ngờ, nhưng thân thể của cô lúc này như bị sét đánh trúng, chỉ trong nháy mắt, mọi tế bào đều ngừng hoạt động, cơ thể như biến thành một con rối gỗ không thể nói chuyện.

    Thẩm Duyên cũng phát hiện Thẩm Tích Chu có điểm khác lạ, chỉ thấy sắc mặt cô nháy mắt trắng bệch khiến ông hơi kinh ngạc: "Cháu sao vậy?"

    Cô sao vậy? Cô sao vậy!

    Cô phải trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ nói cho Thẩm Duyên biết, Tiết Phạn đang ở đây, Tiết Phạn chưa có chết, cô không muốn tham gia tang lễ của Tiết Phạn, không muốn dự tang lễ của chính mình sao?

    Sao có thể chứ! Có một vài lời, vô luận sau này có ra sao thì cả đời cũng không thể nói ra.

    Nhưng phải trả lời Thẩm Duyên như thế nào đây? Thẩm Tích Chu rất muốn kéo kéo khóe miệng, cười một cái, nhưng cô không làm nổi, cô không thể. Trong đầu vẫn là một mảnh trống rỗng, hai cánh môi không ức chế được, khẽ run rẩy. Bất chợt, không biết vì sao, cô nói: "Tiết Phạn chết vì tai nạn xe cộ."

    Lời này vừa nói ra, không khí nháy mắt trở nên ngưng trọng, một cỗ khí áp thấp bất chợt nổi lên, đè ép hô hấp của từng người đến mức không thở nổi.

    Thẩm Văn Sơn đứng một bên nhìn mẹ Đức bên cạnh, phát hiện sắc mặt của mẹ Đức cũng vì những lời này mà khó coi không ít. Ông ấy nhịn không được thở dài một hơi.

    Đúng vậy, là tai nạn xe cộ.

    Tiết Phạn chết vì tai nạn xe cộ, mà mẹ và anh trai của quý tiểu thư cũng là chết vì tai nạn xe cộ.

    Ánh mắt Thẩm Duyên dừng lại trên mặt báo đã lâu, ông khẽ thở dài lặng yên không một tiếng động, sau đó mới nói: "Đúng vậy, Tiết Phạn cũng chết vì tai nạn xe cộ."

    Mặc dù bàn tay đặt dưới bàn của Thẩm Tích Chu run rẩy đến lợi hại, hai chân cũng bủn rủn vô lực nhưng bộ não của cô chưa chết máy hoàn toàn, ít nhất là trong lúc này, cô vẫn nhạy bén nghe được chữ "cũng" trong lời nói của Thẩm Duyên.
     
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó cô lập tức nghĩ tới, rất nhiều năm trước, mẹ và anh trai của nguyên chủ cũng chết vì tai nạn xe cộ. Mà anh trai cô không chỉ là cháu trai duy nhất của Thẩm Duyên mà còn là đứa cháu ông coi trọng nhất.

    Thẩm Tích Chu ngay sau đó cúi đầu, nếu lời nói vừa rồi đã che dấu thất thố của bản thân, cô đương nhiên sẽ không làm điều thừa, nói thêm điều gì vô nghĩa. Thẩm Tích Chu nỗ lực bình ổn lại cảm xúc, cố ý khiến thanh âm có vài phần trầm thấp: "Thực xin lỗi, ông nội.."

    Thẩm Duyên xua tay, vừa rồi ông cũng nhớ tới rất nhiều chuyện đã xảy ra, tâm trạng vì thế mà xuống thấp. Thẩm Duyên buông tờ báo trong tay xuống, điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó mới nói với Thẩm Tích Chu: "Ngày mai cháu đại diện cho nhà họ Thẩm, nhớ kĩ thân phận của bản thân."

    Thẩm Duyên cũng không phải là người nói nhiều, nhưng vẫn đặc biệt nhắc nhở Thẩm Tích Chu một chút, có thể thấy được ông vẫn chưa thực sự yên tâm về cô. Điều này khiến Thẩm Tích Chu thật sự có chút bất đắc dĩ. Chẳng qua, băng dày ba thước không chỉ vì lạnh một ngày, ít nhất từ lúc bắt đầu Thẩm Duyên nhìn cô đã thấy phiền bây giờ đã phát triển thành chủ động để cô tham gia một vài hoạt động xã giao, đây đã là một tiến bộ lớn rất đáng kể rồi.

    Cô đương nhiên nhớ kỹ thân phận của mình, tuyệt đối không thể làm mất mặt nhà họ Thẩm, trừ chuyện này ra, cô còn chuyện rất quan trọng cần đến nhà họ Tiết để xác nhận.

    Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu đến chói mắt, Thẩm Tích Chu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, lại thở ra.

    Hiện tại tay cô chỉ còn hơi chút run nhẹ.

    Thẩm Tích Chu dùng bàn tay còn lại của mình nắm lấy bàn tay đang run rẩy, bên môi nhếch lên một nụ cười đạm nhiên.

    Không được nóng vội, Thẩm Tích Chu.

    Tiết Phạn là một tín đồ Cơ Đốc giáo.

    Vì vậy, tang lễ của cô được cử hành tại giáo đường.

    Phía dưới thánh đài là quan tài kiểu Âu hoa lệ, nắp quan tài đang mở ra, một cô gái ăn mặc diễm lệ chói mắt nằm lẳng lặng trong quan tài.

    Khuôn mặt cô như họa, tóc đen như mây. Cô nằm đó, nhắm mắt giống như chìm trong giấc ngủ, an bình như vậy, yên tĩnh như vậy.

    Phía trên thánh đài, linh mục đang thuật lại cuộc đời của Tiết Phạn đang nằm trong quan tài, lại cầu phúc cho cô, để thượng đế đến đưa cô đi. Giọng nói của ông vô cùng ấm áp, mang theo một loại ma lực thần kỳ làm yên lòng người, khiến trái tim kinh hoàng của Thẩm Tích Chu cũng dần dần dịu xuống.

    Ngay sau đó, ca xướng viên bắt đầu xướng lên giai điệu Thánh ca duyên dáng.

    Trong tiếng ca thần thánh có năng lực chữa lành, hai tay lạnh băng của Thẩm Tích Chu cũng dần dần khôi phục lại độ ấm cơ thể.

    Cô đứng ở trong đám người, cũng chẳng phải vị trí phía trước nhưng vẫn có thể quan sát rõ ràng toàn bộ tình huống diễn ra trên thánh đài.

    Hôm nay Thẩm Tích Chu mặc một bộ váy đen đơn giản phù hợp, kết hợp với tất đen, giày đen và khuôn mặt mộc không chút phấn son. Mái tóc đen nhánh cũng được búi lên. Trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ dạ nhỏ, phía dưới rũ xuống một tấm mạng che mặt, che đi một nửa gương mặt, không một ai có thể nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt cô.

    Thật ra ngay từ khi bắt đầu tiến vào giáo đường, Thẩm Tích Chu vẫn không dám nhìn thẳng về phía thánh đài.

    Người nằm ở nơi đó chính là cô, là Tiết Phạn cô!

    Thánh ca không ngừng được xướng lên, Thẩm Tích Chu cố gắng lấy hết dũng khí ngẩng đầu hướng mắt nhìn về phía thánh đài, ngay lập tức, ánh mắt của cô gắn chặt tại đó, không thể rời khỏi.

    Dường như đã hơn vạn năm rồi cô chưa đi xem cô gái tên là Tiết Phạn này.

    Hiện tại cách xa như vậy, cô cũng chỉ có thể nhìn từ xa, tựa như liếc mắt một cái, trái tim ngay lập tức ngừng đập.

    Cũng không biết đã qua bao lâu, Thánh ca đã ngừng. Phía dưới là mọi người bắt đầu tiến lên cáo biệt Tiết Phạn lần cuối cùng, cũng chính là chiêm ngưỡng dung nhan người đã khuất lần cuối.

    Thẩm Tích Chu nhìn từng người xung quanh lần lượt đứng lên từ chỗ ngồi, trên tay cầm bông hồng trắng đã chuẩn bị sẵn. Lúc này cô mới hơi sửng sốt nhận ra bản thân nên làm như thế nào, vì vậy cô cũng nhanh chóng cầm lấy bông hoa hồng trắng của mình, sau đó đi theo đoàn người tiến lên thánh đài, đi về phía quan tài, về phía Tiết Phạn.

    Gần, càng đến gần hơn nữa.

    Theo sau dòng người càng ngày càng gần, Thẩm Tích Chu gần như có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt điềm tĩnh của Tiết Phạn.

    Cuối cùng cô cũng bước đến bên cạnh quan tài.

    Chỉ nhìn một cái, hốc mắt của Thẩm Tích Chu đã phủ đầy hơi nước. Cô vội vàng nheo mắt, liều mạng nhịn xuống.

    Vừa rồi khoảng cách quá xa, cô không nhìn rõ lắm, hiện tại mới thấy rõ ràng.

    Làn da trên khuôn mặt Tiết Phạn có hơn phân nửa là giả, quan sát kĩ sẽ nhận ra là lớp da nhân tạo. Phần da thật dư lại được hóa trang thật đậm để che đi vết bỏng do lửa. Ngay cả tóc của Tiết Phạn cũng là giả, thậm chí lớp quần áo phía dưới cũng khô quắt, như vậy, không khó để tưởng tượng ra thân thể bên dưới quần áo đã bị lửa đốt cháy thành cái dạng đáng sợ gì.
     
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ trước tới nay Thẩm Tích Chu chưa từng nghĩ tới Tiết Phạn sẽ biến thành như vậy, nằm ở chỗ này. Cô đứng trước quan tài của chính bản thân mình, cũng không giống như những người khác buông hoa hồng liền đi mà đứng lại.

    Thẩm Tích Chu cúi người gập eo, lấy khoảnh cách cực kỳ gần nhìn chăm chú vào Tiết Phạn ở trong quan tài. Rốt cuộc cô vẫn không thể nhịn được, một giọt nước mắt rơi xuống, đọng lại trên khuôn mặt Tiết Phạn.

    Đem hoa hồng trắng trong tay đặt vào bàn tay đeo bao tay của Tiết Phạn, Thẩm Tích Chu đứng thẳng người, nhìn thật sâu vào Tiết Phạn.

    Cô đi trước đi.

    Yên tâm, nhưng kẻ hại cô nằm ở chỗ này, một người tôi cũng không bỏ qua, cho dù có phải trả giá đắt, tôi cũng sẽ kéo từng người từng người một xuống địa ngục.

    Cô hãy yên tâm đi thôi.

    Từ bây giờ trở đi, trên thế giới này sẽ không còn có Tiết Phạn nữa, chỉ còn lại cô gái tên Thẩm Tích Chu, mà Thẩm Tích Chu cô vĩnh viễn không bao giờ quên Tiết Phạn.

    Vĩnh viễn.

    Trong ánh mắt Thẩm Tích Chu như có lửa thiêu, lại như có nước như muốn tràn đê ngay lập tức.

    Thẩm Tích Chu cúi đầu, xoay người đi theo người phía trước rời khỏi quan tài Tiết Phạn, không còn quay đầu lại nữa.

    Sau khi tất cả mọi người cáo biệt xong, quan tài Tiết Phạn liền được đóng lại.

    Thẩm Tích Chu gắt gao nhìn thân ảnh dần khuất trong quan tài, hai tay bắt chéo trước bụng bị tay áo che khuất đang dùng sức nắm chặt, móng tay cơ hồ găm chặt vào trong thịt.

    Đúng lúc này, một chiếc khăn trắng như tuyết mang theo mùi hương lan lưỡi rồng nhàn nhạt được gấp ngay ngắn chỉnh tề xuất hiện trước mặt Thẩm Tích Chu.

    Mà bàn tay đang nắm lấy chiếc khăn tay lại thon dài trắng nõn. Móng tay bóng mượt sạch sẽ, khớp xương cũng không rõ ràng. Ngón tay thẳng tắp như bút lông, không những sạch sẽ lưu loát mà còn ẩn ẩn tràn ngập lực lượng.

    Ánh mắt Thẩm Tích Chu men theo khăn tay, chậm rãi nhìn lên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc.

    Thế mà lại là Cố Phi Dương!

    Cố Phi Dương cũng không nói gì, khuôn mặt mang theo vẻ ôn hòa như ánh sáng ấm áp, cho dù không mỉm cười vẫn có thể khiến người khác cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

    Thẩm Tích Chu hơi nhướng mày, vẻ mặt mang theo ý không tiếng động hỏi lại.

    Cố Phi Dương khẽ cười, ánh mắt vẫn kiên trì như cũ.

    Đây là lễ tang của Tiết Phạn, Thẩm Tích Chu không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cho nhà họ Thẩm, đương nhiên cô không nghĩ ở trường hợp như vậy sẽ làm ra chuyện gì gây sự chú ý. Thẩm Tích Chu không từ chối, duỗi tay nhận lấy khăn tay, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn."

    Quan tài đã được bốn người nâng lên, mọi người đi theo sau người nhà họ Tiết, hướng về phía mộ địa đằng sau giáo đường.

    Đừng bên cạnh ngôi mộ, linh mục bắt đầu tiến hành trình tự an táng cuối cùng.

    Người nhà họ Tiết đứng phía trước, tất cả bọn họ đều mặc trang phục màu đen, đeo kính râm màu đen. Người người đều mang vẻ mặt nghiêm túc bi ai giống hệt nhau.

    Đứng trong đám đông, Thẩm Tích nhếch môi cười cười.

    Có lẽ không có ai trên thế giới có được cơ hội này như cô, có thể tham gia tang lễ của chính bản thân mình. Nếu thật sự có, đây chắc chắn sẽ là đề tài độc đáo tám chuyện thú vị.

    "Thẩm tiểu thư và Tiết tiểu thư rất thân quen sao?" Bất chợt, Cố Phi Dương vẫn luôn giữ trầm mặc dọc theo đường đi mở miệng nói chuyện.

    Thẩm Tích Chu nhìn về phía Cố Phi Dương, cười nhàn nhạt, nói: "Có nghe nói đến mà thôi."

    Câu trả lời này qua thật nghiêm túc, nhưng lại khó nén nổi chút mùi vị nước mắt. Đương nhiên Cố Phi Dương không tin, anh cũng không bóc trần chuyện này, gật gật đầu nói: "Vừa rồi thấy cô thật đau lòng, tôi tưởng rằng hai người là bạn bè thân thiết."

    Khóe môi Thẩm Tích Chu khẽ nhếch.

    Cố Phi Dương đang thử cô. Mặc dù cô không biết Cố Phi Dương đã nhìn ra được những gì, nhưng Thẩm Tích Chu nếu đã dám làm như vậy đương nhiên đã suy nghĩ câu trả lời và lời giải thích kĩ càng, hiển nhiên cũng không sợ người khác thử.

    Bao gồm cả Cố Phi Dương.

    Thẩm Tích Chu ngẩng đầu nhìn Cố Phi Dương. Dưới ánh mặt trời, cô tựa như bông hoa anh đào mong manh nhợt nhạt, khóe môi cong lên lộ ra một tia trào phúng nhợt nhạt: "Trẻ tuổi xinh đẹp như vậy lại mất sớm. Suy bụng ta ra bụng người, Cố tiên sinh không thương tâm sao?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng sáu 2024
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái này thật sự rất xinh đẹp.

    Mặc dù khăn che mặt rủ xuống đã che đi phân nửa khuôn mặt, hơn nữa cô cũng không trang điểm, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ một màu đen nhưng vẻ mỹ mạo của cô vẫn như cũ, không hề hao tổn chút nào.

    Trên thế giới này, có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng xinh đẹp tới mức khiến người khác không dời mắt được lại không chỉ đơn giản chỉ dựa vào gương mặt kia.

    Cũng giống như người phụ nữ này, cô chỉ đứng đó đã lập tức khiến cho người khác cảm nhận được ngạo khí phát ra từ tận trong xương cốt.

    Gương mặt cô vừa nhu hòa vừa linh động, mà tia ngạo khí quanh thân kia lại lộ ra bén nhọn. Khiến người khác kì quái chính là, hai loại khí chất bất đồng cùng xuất hiện ở trên thân thể một người lập tức khiến cô càng trở nên khác biệt.

    Vẻ đẹp khác biệt này đã đem cô tách ra khỏi đám đông.

    Cho dù tất cả mọi người đều mặc trang phục màu đen, cùng nhau đứng chung một chỗ thì loại mỹ cảm khác biệt này vẫn khiến người khác chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra.

    Khóe môi Thẩm Phi Dương khẽ cong, lộ ra một vòng cung đẹp đẽ, tựa như nét bút đẹp nhất được họa sĩ tài ba dùng chiếc bút lông sói chấm nhẹ vào nghiên mực thượng đẳng câu lên một nét bút như có như không, nhẹ nhàng nhợt nhạt mà vẫn mang khí khái ngạo nghễ.

    "Tiết tiểu thư quả thực còn rất trẻ, đây thật sự là một chuyện làm cho người tiếc hận." Cố Phi Dương nói như vậy, rõ ràng chỉ là giọng điệu lấy lệ, nhưng từ trong miệng anh nói ra, ngay cả Thẩm Tích Chu cũng cảm thấy chân thành, tựa như người nằm đó là người bạn thân thiết của anh vậy.

    "Nhất định Thẩm tiểu thư cũng đồng cảm như thể bản thân cô cũng bị vậy."

    Anh ta có ý gì?

    Ngay tức khắc, 36000 lỗ chân lông trên cơ thể Thẩm Tích Chu cùng lúc mở ra. Từng luồng gió lạnh lẽo len lỏi vào, khiến cốt tủy toàn thân cô như bị đông cứng. Mặc dù không biết vì sao bản thân lại có cảm giác này nhưng bản năng động vật trong cô vẫn chính là bén nhọn kêu gào như vậy.

    Người đàn ông này rất nguy hiểm.

    Từ sau lần từ biệt lúc trước, Thẩm Tích Chu cũng không đặc biệt chú ý đến Cố Phi Dương, vì vậy, trừ việc biết gia đình anh ta không phú cũng quý ra thì cô cũng chẳng biết gì về anh.

    Nhưng lúc này đây, trong lòng cô có một loại cảm giác như chuông cảnh báo đang reo vang mạnh mẽ không ngừng.

    Dường như chẳng vì lí do gì, chỉ là trực giác nói cho cô biết, cần phải tránh xa người đàn ông này, nếu không cô sẽ gặp phải một phiền toái rất lớn.

    Thẩm Tích Chu chưa bao giờ sợ phiền phức, nhưng điều đó không có nghĩa là cô thích chọc phải một số phiền phức không cần thiết.

    Cho nên, đối với lời nói của Cố Phi Dương, cô chỉ lễ phép cười cười, không hề tiếp lời, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào lễ tang đang diễn ra.

    Mặc dù cô chỉ cười không nói, nhưng một tia cự tuyệt trên người Thẩm Tích Chu đã trực tiếp truyền đạt đến Cố Phi Dương.

    Cố Phi Dương sờ sờ mũi, cười cười, cũng không ở nói nhiều.

    Sau khi lễ tang chấm dứt thì muốn đến nhà họ Tiết một chút, ngoại trừ tỏ vẻ bản thân mình đến chia buồn với gia đình ra, còn cần tham gia yến tiệc của nhà họ Tiết đặc biệt chuẩn bị.

    Yến tiệc được tổ chức tại một khách sạn năm sao.

    Tang yến và hỉ yến có sự khác nhau, đương nhiên sẽ không có không khí vui vẻ thoải mái, chẳng qua những người quen biết nhau có thể ngồi nhỏ giọng trò chuyện, không khí cũng coi như hài hòa.

    Bàn Thẩm Tích Chu ngồi đều là những tiểu thư của tập đoàn tài chính lớn tương đối thân thuộc với nhà họ Thẩm. Chẳng qua, những vị thiên kim tiểu thư này hiển nhiên đều được nuông chiều ở nhà, cũng không cần phải đi làm, vì vậy đề tài nói chuyện của họ cũng chỉ xoay quanh trang sức, quần áo, cho dù có ngẫu nhiên đổi chủ đề thì cũng là đàn ông.

    Nói thật ra điều này khiến Thẩm Tích Chu có điểm nhàm chán, cô điều chỉnh dáng ngồi một chút, nhìn về phía bàn chính, người nhà họ Tiết còn chưa tới.

    Đúng lúc này, giọng nói của một người cùng bàn vang lên:

    "Ồ, Thẩm tiểu thư, nhìn kìa, anh Cao ở bên kia!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...