Chương 400: Cha nuôi Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 401: Lễ vật Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 402: Chân tướng Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 403: Một lời chắc chắn Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 404: Động tác Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 405: Rùa đen Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 406: Tin tức Bấm để xem Chu Thanh liếc nhìn thái độ học tập không tồi của Chu Hoài Sơn, đứng dậy nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài. Tỳ nữ thấy nàng đi ra lập tức muốn tiến lên hồi bẩm, Chu Thanh ra hiệu nàng khoan hãy nói, sau đó đi về phía trước vài bước. Chỉ sợ quấy rầy Chu Hoài Sơn đọc sách, đến khi ước chừng Chu Hoài Sơn không thể nghe được mới hỏi: "Sao vậy?" Tỳ nữ liền vội vàng đáp: "Lúc ở trong tiệm, nô tỳ nghe thấy tiểu tôn nữ nhà Hộ Bộ Thượng Thư cùng công tiểu thư nhà Công Bộ Thượng Thư nói chuyện phiếm với nhau, nội dung có dính dáng đến chuyện nhà thái phó Hoàng đại nhân, nô tỳ cảm thấy kỳ quặc." Tỳ nữ này là người Thẩm Lệ mang từ Nghiễm Bình Bá phủ tới. Làm việc rất khéo léo, kín đáo. Sở dĩ Chu Thanh lưu nàng lại trong tiểu điếm, chính là muốn nghe ngóng một chút tin tức ngầm hữu dụng. Khách nữ trong tiệm đa phần đều là gia quyến của những hộ quyền quý tại kinh thanh, những chuyện họ nói, có thể sẽ liên quan đến chuyện của Vinh Dương Hầu Phủ cũng không biết chừng! Mà dù không liên quan đến Vinh Dương Hầu Phủ, là tình hình của kinh thành trước mắt cũng tốt. "Các nàng trò chuyện cái gì?" Tỳ nữ mím môi, đáp: "Ở ngoại ô kinh thành, Hoàng Kỳ Hoán có một tư trạch, nơi này ngoại nhân gần như không biết, chính là nhà của Hoàng đại nhân, những người biết đến cũng chỉ có mấy vị chủ tử mà thôi. Trước đó vài ngày, đại tiểu thư nhà Hoàng đại nhân mang theo nữ nhi về nhà ngoại thăm người thân, chẳng biết tại sao, trong phủ của Hoàng đại nhân lại an bài vị đại tiểu thư này đến đó ở. Nhưng mới đi không đến mấy ngày, lại vội vàng đón người trở về." Tỳ nữ dừng lời, Chu Thanh hơi hơi nhíu mày. "Vị đại tiểu thư này nhà Hoàng đại nhân là lấy chồng ở xa sao?" Tỳ nữ gật đầu, đáp: "Gả cho tổng binh Tôn gia ở Sơn Đông, hàng năm chỉ trở về nhà một lần, nhưng mà trước nay đều là một mình trở về, năm nay là lần đầu tiên mang theo nữ nhi trở về. Sau khi mẹ con các nàng được đón về từ tòa nhà ở ngoại ô kia, nghe nói vị đại tiểu thư này cực kì tức giận. Những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là, sau khi các nàng trở về, hai vị khách của Hoàng gia lại không thấy đâu nữa." Khách của Hoàng gia chính là mẹ cùng tẩu tử của Hoàng Thần. "Không thấy?" Chu Thanh cau chặt mi tâm, nhìn về phía tỳ nữ, hỏi: "Là không thấy trên mặt chữ đó hả?" "Vâng, Hoàng gia truyền tới tin tức, trong nhà chưa từng nhắc đến chuyện bọn họ trở về Giang Nam, mà vị đại tiểu thư kia lại tức giận quá độ, thời gian điểm quá mức trùng hợp, cho nên, có thể là hai vị khách nhân kia được đưa đến ngôi nhà ở ngoại thành!" Chu Thanh.. Ý tứ này là, Hoàng Kỳ Hoán đem mẹ và tẩu tử của Hoàng Thần giấu đi rồi? Nhưng vì sao kia chứ? "Những thứ này, đều là ngươi nghe được trong tiệm sao?" "Lúc Hoàng gia đại tiểu thư nổi giận, không lựa lời nói, bị hạ nhân của Hoàng gia nghe được. Mà thân thích của hạ nhân này, vừa hay làm người hầu cho vị tiểu thư trong phủ đệ của Công Bộ Thượng Thư, người này xem đây là chuyện cười kể cho chủ tử của mình nghe." Chu Thanh.. Đúng là không có bức tường nào không lọt gió! Nếu như trong nhà Hoàng Kỳ Hoán giấu người khác, chuyện này nàng cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác người đó lại là mẹ của Hoàng Thần. Đang yên đang lành, tại sao phải giấu chứ? Đây là sợ cái gì sao? Tại sao lại phải sợ.. Chu Thanh cẩn thận suy nghĩ, Hoàng Kỳ Hoán là thái phó của thái tử, có thể khiến hắn sợ hãi đến mức phải mang người giấu đi, cũng chỉ có phe Bảo hoàng mà thôi. Nói vậy có nghĩa là, Hoàng Kỳ Hoán sợ mẹ Hoàng Thần rơi vào tay Thẩm Lệ hoặc hoàng thượng? Vì cái gì? Trước đó mẹ Hoàng Thần vẫn luôn ở kinh thành, thậm chí còn đến Chu phủ, khi đó Hoàng Kỳ Hoán chẳng phải không sợ sao? Sao bây giờ đột nhiên lại sợ? Đã xảy ra chuyện gì? Suy nghĩ lóe lên, Chu Thanh vội vã hỏi: "Ngươi biết tòa tư trạch này ở đâu không?" "Mật Vân. Lúc hai vị kia tiểu thư nói chuyện trên trời dưới đất, liên tục nhắc đến nơi này, nhưng mà nô tỳ không xác định, dù sao các nàng cũng chỉ là nghe được tin tức ngầm mà Hoàng gia truyền ra thôi." Chu Thanh gật đầu, lập tức phân phó: "Ngươi đi tìm Lý Nhị, đem những lời này nói cho hắn nghe, sau đó để Lý Nhị lập tức đi tìm Thẩm Lệ, động tác phải nhanh." Tỳ nữ nhìn thấy vẻ nghiêm trọng của Chu Thanh không dám trễ nãi, vội vã nhấc chân chạy đi. Chu Thanh đứng trong viện, yên lặng hít vào một hơi. Tin tức về từ trạch của Hoàng gia có thể bị tiểu thư nhà Công Bộ Thượng Thư xem như chuyện bát quái đàm luận lúc trà dư tửu hậu, vậy bí mật này chắc chắn sẽ không bảo trì được bao lâu. Truyền đến tai người khác không đáng sợ, nhưng mà một khi truyền đến tai Hoàng Kỳ Hoán, hắn biết chỗ tư trạch không còn là bí mật nữa, nhất định sẽ đem người dời đi. Trước khi Hoàng Kỳ Hoán bí mật thay đổi vị trí, Thẩm Lệ phải tìm được người! Chu Thanh chỉ có thể làm được đến thế, nàng hít sâu một hơi, nhấc chân vào nhà. Vừa vặn Chu Hoài Sơn cũng đọc xong sách, thấy Chu Thanh đi vào, lập tức tự giác chủ động nói: "Khuê nữ, ta đã học thuộc xong rồi." Chu Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, cầm cuốn sách lên, nói: "Ừm, cha đọc đi." Chu Hoài Sơn bắt đầu đọc lại không sót một chữ, đọc xong lại nói lại một lần những lĩnh ngộ trong đó. Toàn bộ nói xong, hắn cẩn thận từng li từng tí thò đầu đến trước mặt Chu Thanh hỏi: "Khuê nữ, không tức giận nữa phải không?" Chu Thanh bất đắc dĩ thở dài, buông sách xuống, nàng nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi ra một câu mà bản thân thật sự không hiểu: "Cha rõ ràng có thể tốc chiến tốc thắng giải quyết xong, vì sao mỗi lần đều phải kéo như vậy?" Chu Hoài Sơn nhe răng nở nụ cười, đáp: "Khuê nữ, con biết có một loại dược cao có thể khiến người ta bị nghiền không? Dùng để trị ho khan hiệu quả rất tốt, nhưng mà dùng nhiều lại dễ gây nghiện." Chu Thanh.. Ha ha! Cha, mặt tri thức này của người rất rộng a. Chu Thanh tựa lưng vào ghế ngồi, liếc nhìn Chu Hoài Sơn, chờ hắn nói tiếp. Chu Hoài Sơn liền nói: "Ta đây lề mà lề mề, giống như dùng dược cao nghiện vậy, nó không do người!" Chu Thanh bật thốt mắng: "Đánh rắm!" Chu Hoài Sơn lập tức nói: "Thật sự, khuê nữ, con không biết sâu trong nội tâm ta muốn dụng công đọc sách đến cỡ nào đâu. Cha của con, con còn không biết sao? Ta yêu quý nhất là học tập đấy! Hơn nữa, ta có đến 8 thằng con trai, khó khăn lắm mới có một khuê nữ như con, ta sao có thể cam lòng khiến con mỗi ngày sinh khí phát hỏa chứ, lòng ta thương con còn đến hết nữa. Nhưng ta không làm chủ được. Tay của ta giống như không phải là của ta nữa vậy, lúc ta ngồi xuống sau thư án, nó liền không nhịn được muốn đông sờ tây, ta không khống chế được nó, nó giống như đã có linh hồn cùng tư tưởng của mình.." Nghe Chu Hoài Sơn nói nhăng nói cuội, Chu Thanh trợn mắt trừng một cái, chẳng thèm để ý đến hắn. Chu Hoài Sơn nói một chút, tự mình cũng cảm thấy không có ý nghĩa, cười hắc hắc, đổi chủ đề: "Khuê nữ, có tâm sự sao?" Mí mắt Chu Thanh vừa nhấc, hỏi: "Cái này cũng có thể nhìn ra?" Chu Hoài Sơn liền này ra dáng vẻ đắc ý, tựa như đạii gia ngồi dựa vào ghế, nói: "Đương nhiên, kỹ thuật nhìn mặt đọc tâm của cha con là số một đấy." Chu Thanh cười hỏi: "Vậy cha đoán xem, ta đang nghĩ gì?" Chu Hoài Sơn liền nghiêm túc nhìn Chu Thanh một hồi, tiếp đó đưa tay bấm bấm tính toán, đáp: "Con đang nghĩ, Thẩm Lệ đến cùng là có bắt được mẹ Hoàng Thần không." Chu Thanh lập tức ngồi thẳng lưng lên. Không thể tưởng tượng nhìn về phía Chu Hoài Sơn. Chu Hoài Sơn đắc ý nhíu mày: "Ta đã đoán đúng rồi chứ gì, xời, cũng không nhìn một chút cha con là ai." Nói xong, Chu Hoài Sơn đứng dậy duỗi lưng, vỗ vỗ vai Chu Thanh: "Khuê nữ, yên tâm đi, Hoàng Kỳ Hoán hẳn là còn chưa phản ứng kịp đâu, loại tình huống này, nếu Thẩm Lệ còn thất thủ, thì hắn cũng không xứng với vị trí thống lĩnh này!" Chu Thanh mở to hai mắt nhìn Chu Hoài Sơn: "Làm sao cha biết?"
Chương 407: Say rượu Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 408: Kinh hãi Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 409: Kích động Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**