Trọng Sinh [Dịch] Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia Xin Hãy Tự Trọng - Na Thời Yên Hoa

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Angels of Death, Apr 23, 2024.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ lúc nào mà cô đã học được cách tự nhiên phóng khoáng? Không kiêu ngạo không siểm nịnh? Nói có sách, mách có chứng vậy?

    Điều này làm Thẩm Duyên không khỏi nảy sinh nghi ngờ trong lòng: "Tha thứ? Cháu muốn ông tha thứ cho cháu thế nào?" Ông nhướng đôi mày dày rậm, khuôn mặt không biểu cảm, trong giọng điệu ẩn dấu một tia trào phúng khó phát hiện. Nhưng ông cũng không làm khó Thẩm Tích Chu, giơ tay ra hiệu cô đứng thẳng lên nói chuyện với ông.

    Quả nhiên là không dễ dàng gì.

    Trong lòng Thẩm Tích Chu không khỏi thở dài một hơi vì sự ngu xuẩn của người đời trước, trên khuôn mặt vẫn treo nụ cười thành khẩn, cô trịnh trọng, nghiêm túc nói: "Trải qua chuyện này, Tích Chu đã suy nghĩ cẩn thận, biết ai mới là người tốt với mình, biết cái gì mới là quan trọng nhất. Con thật sự muốn sửa đổi bản thân, vì vậy vẫn mong ông nội cho con một cơ hội học tập lại từ đầu."

    Căn phòng rơi vào yên tĩnh, Thẩm Duyên không nói gì, dường như đang cân nhắc thật giả trong lời nói của Thẩm Tích Chu. Một lúc sau, ông mới cười lạnh không chút để ý nói: "Ai dạy cháu tới nói những lời này? Đối phương cho cháu lợi ích gì mà có thể khiến cho cháu chịu đựng đứng ở đây lâu như vậy. Thật không dễ dàng nhỉ! Là mẹ Đức phải không?"

    "Không phải, là tự con muốn tới."

    "Cháu?" Lúc này, Thẩm Duyên thực sự cười thành tiếng, trong mắt ông tràn đầy khinh thường và hoài nghi. Ông đánh giá Thẩm Tích Chu từ trên xuống dưới: "Vậy cháu nói cho ông biết, cháu dựa vào cái gì để tới đây?"

    Giờ phút này, Thẩm Tích Chu thoạt nhìn có chút chật vật, mái tóc nhuộm màu bạch kim kết hợp với làn da trắng nõn khiến cả người cô có vẻ thảm đạm một mảnh, cộng thêm dáng người thon gầy, khiến người khác có cảm giác Thẩm Tích Chu suy sút như người gần đất xa trời.

    Nhưng đôi mắt cô lại vô cùng có thần, tựa như hai ngôi sao lóng lánh nhất trong dải ngân hà, rực rỡ tươi đẹp động lòng người.

    Thẩm Tích Chu đứng thẳng tắp ở đó, giống như một gốc cây thẳng tắp, phong tư yểu điệu, khí khái ngạo nghễ. Mặc dù bộ dạng có chút chật vật, nhưng toàn thân lại tản mát ra một loại kiêu ngạo khiến người khác phải khuất phục.

    Chỉ thấy, Thẩm Tích Chu khẽ cong môi cười.

    Nụ cười của cô khác với vẻ tươi cười lễ phép theo thói quen, trong nụ cười này thế nhưng tràn ngập tự tin, tựa như một vầng mặt trời nhỏ khiến người khác phải lóa mắt.

    Ngay cả Thẩm Duyên khi nhìn thấy nụ cười như vậy cũng không kìm được mà vui sướng trong lòng. Mặc dù khuôn mặt ông vẫn còn xụ xuống, nhưng lông mày đã dãn ra, không còn vẻ nghiêm túc như trước nữa.

    "Nếu nói đến con dựa vào cái gì.." Thẩm Tích Chu hơi ngừng lại, nét tự tin làm người lóa mắt xẹt qua môi: "Con chỉ dựa vào việc con họ Thẩm."

    Thẩm Duyên nhếch lông mày, nhìn Thẩm Tích Chu đầy hứng thú, phát ra một tiếng kéo dài: "À?"

    Lúc này đây, Thẩm Tích Chu thật sự là quá mức với lóa mắt, cho dù phong cách trang điểm của cô hôm nay không khiến người nắm quyền nhà họ Thẩm hiện tại vừa lòng, nhưng đổi lại, trên người cô lại tản mát ra một loại khí thế ngạo thị thiên hạ, quả thực khiến Thẩm Duyên không thể không vừa lòng.

    Điều mà người họ Thẩm cần có chính là điều này, chỉ cần họ nguyện ý, cho dù là cả thiên hạ này cũng có thể là của Nhà họ Thẩm. Người nhà họ Thẩm, nhất định phải có khí thế như vậy.

    Hơn nữa, ngạo khí của Thẩm Tích Chu kia cũng không giống như đang giả vờ. Nói cho cùng, thứ đồ giả mạo từ trong xương cốt, cho dù có làm thế nào, một khi đã biểu lộ lên mặt cũng sẽ khác hoàn toàn với hàng thật.

    Chỉ là, Thẩm Tích Chu thật sự đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, điều này khiến Thẩm Duyên khó tránh khỏi nghi ngờ.

    "Có khác thường tất có chuyện lạ, Thẩm Tích Chu, bây giờ cháu quả thực khác trước rất nhiều. Nhưng đừng nói với ông rằng cháu đã nghĩ thông suốt, loại lí do này không thể thuyết phục được ông." Thẩm Duyên bưng chén trà trong tay lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhưng dù vậy, ánh mắt sắc bén như dao của ông vẫn nhìn chăm chú vào Thẩm Tích Chu, chưa từng rời đi.

    Thẩm Tích Chu rũ mắt, dường như đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề của Thẩm Duyên như thế nào, lại có vẻ giống như đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, mà Thẩm Duyên cũng không nóng nảy, kiên nhẫn chờ đợi.

    Nhưng Thẩm Tích Chu cũng không suy nghĩ lâu lắm, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Duyên, bên môi lộ ra một nụ cười quỷ dị khó hiểu.

    Hai cánh môi nhợt nhạt có chút mất đi huyết sắc nhẹ nhàng hé mở, lộ ra hàm răng trắng sáng, rồi sau đó, tiếng nói của cô nhẹ bẫng lại nhiếp hồn đoạt phách, tựa như đang thấm dần vào cơ thể của người đối diện qua từng lỗ chân lông: "Ông nội, ông đã từng trải qua cái chết chưa?"

    Từ sau khi Thẩm Tích Chu đi tìm Thẩm Duyên nói chuyện, mọi thứ đều thay đổi rất nhiều. Thật ra cũng không thể nói là thay đổi, chỉ có thể nói tất cả đều khôi phục lại như cũ, tất cả các gia sư từng bị sa thải đều đã bắt đầu dạy lại, thậm chí số lượng gia sư còn được tăng lên, thêm một thầy dạy võ.
     
    chiqudoll likes this.
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong mắt tất cả mọi người giúp việc, quý tiểu thư Thẩm Tích Chu dường như đã biến thành người khác chỉ trong một đêm. Không chỉ bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ học tập, mà còn ngừng đặt hết mọi tâm tư lên người một tên đàn ông, càng quan trọng là, dường như cô đã không còn sợ Thẩm Duyên nữa.

    Sờ sờ mái tóc dài đã được nhuộm lại màu đen, Thẩm Tích Chu thở ra một hơi, vừa lòng nhìn khuôn mặt cô gái da trắng tóc đen trong gương. Đây mới là dáng vẻ thích hợp với cô nhưng khi ánh mắt Thẩm Tích Chu quét đến bộ quần áo đang mặc trên người, cô khẽ bĩu môi.

    Nguyên chủ rất thích quần áo ren, đương nhiên thiếu nữ mặc kiểu quần áo này không sao cả, rất đáng yêu nhưng Thẩm Tích Chu cô của hiện tại là kẻ thượng vị đã quen tung hoành trên thương trường lâu ngày, thật sự cảm thấy bản thân chẳng có điểm nào thích hợp với quần áo ren này cả.

    Bây giờ khó lắm mới được Thẩm Duyên cho phép ra ngoài sắm sửa cho bản thân, Thẩm Tích Chu cũng muốn nhân cơ hội này thay đổi toàn bộ đồ dùng cá nhân.

    Rời khỏi salon làm tóc, Thẩm Tích Chu ngồi lên một chiếc Maybach, trực tiếp phân phó tài xế đưa cô đến trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố A. Những thương hiệu có thể chiếm một chỗ trong trung tâm thương mại này đều là nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng, không chỉ vậy, ở phương diện thời trang, rất nhiều bộ quần áo đều chỉ có duy nhất một bản, số lượng giới hạn. Thật sự khi không nói ngoa, những người xuất hiện ở đây, nếu không phải người trong giới thượng lưu thành phố A thì cũng là người trong giới thượng lưu nước C.

    Trước kia, Tiết Phạn rất thích tiêu xài ở đây, mặc dù tương đối đắt, nhưng tất cả những thứ được mua về đều rất hợp ý cô. Bây giờ, nếu muốn thay đổi toàn bộ hình tượng của Thẩm Tích Chu trong quá khứ thì nơi này đương nhiên sẽ trở thành lựa chọn đầu tiên của cô.

    Dọc theo đường đi vô cùng thuận lợi. Sau khi dạo quanh một vòng, quần áo trên người Thẩm Tích Chu đã đổi sang phong cách đơn giản theo thói quen của bản thân. Mặc dù cô thon gầy, nhưng vóc dáng là cao gầy, thật sự là một cái móc treo quần áo trời sinh, hơn nữa quần áo được cô lựa chọn đều vô cùng phù hợp với khí chất của bản thân, khi mặc lên người cô sẽ làm cho người khác cảm thấy như lưỡi dao sắc bén được tuốt khỏi vỏ, lấp lánh hàn quang, vô cùng chói mắt.

    Nếu hỏi Thẩm Tích Chu thích thương hiệu nào nhất, vậy thì cô nhất định sẽ trả lời là Clarence. Thật ra thương hiệu này không phổ biến với mọi người, nói ra chỉ sợ chẳng ai biết nhưng lại cực kỳ nổi danh, bởi vì, ba mươi năm trước, đây vẫn luôn là nhãn hiệu thiết kế dành riêng cho các vương thất quý tộc châu Âu.

    Mà quần áo của Tiết Phạn phần lớn đều là của thương hiệu này, vì vậy cô nhất định phải tới đây chọn mua một vài bộ.

    Mặc dù người có thể đến trung tâm thương mại này rất nhiều, nhưng người có thể mua sắm quần áo của thương hiệu này lại rất ít. Vì vậy, mỗi một khách hàng ở đây đều được nhân viên cửa hàng nhớ kĩ. Chỉ cần vị khách đã từng mua tới lần sau thì nhân viên đều có thể gọi chính xác được tên vị khách đó.

    Ngày hôm nay tới đây, Thẩm Tích Chu lại chỉ thấy nhân viên lễ phép mỉm cười xa cách với cô, cũng không tiến tới tiếp đón thân thiết. Lúc đầu cô còn có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại nhớ tới, đúng rồi, giờ cô đã không còn là Tiết Phạn nữa, cô của hiện tại là Thẩm Tích Chu.

    Vì vậy, Thẩm Tích Chu cũng không để bụng, bắt đầu lựa chọn quần áo trong cửa hàng.

    Đúng lúc này, cô nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau:

    "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Tích Chu à."

    Thẩm Tích Chu quay đầu nhìn thoáng qua người đang bước tới, khẽ cau mày.

    Người tới không phải là ai khác mà đúng là Trịnh Tuyết Trân, cô ta mặc trên người bộ quần áo màu nhạt, ý cười doanh doanh đứng ở nơi đó, tư thái tuyệt đẹp, trên mặt mang theo vẻ tươi cười nhợt nhạt, khiến cho người khác có cảm giác như bị gió xuân quất vào mặt. Nhưng Thẩm Tích Chu vẫn nhạy bén nhận ra, trong mắt cô ta tràn đầy tức giận và chán ghét.

    Đây hẳn là muốn tới gây chuyện đi, Thẩm Tích Chu cong môi cười.

    Quả nhiên, ngay sau đó, Trịnh Tuyết Trân tiếp tục ôn hòa nói: "Ai da, không phải tôi nghe ông ngoại nói vì cô quyến rũ Minh Triết nên vô cùng tức giận, cấm túc cô ở nhà sao?" Nói tới đây, cô ta dường như phát hiện ra có gì đó không đúng, vội vàng che miệng lại, tỏ vẻ xin lỗi, thật cẩn thận cười với Thẩm Tích Chu: "Xin lỗi nha, con người của tôi chính là không để ý lắm, cô đừng so đo với tôi nhé."

    Loại người được gọi là bạch liên hoa, trà xanh kỹ nữ hẳn là loại người này đi. Ngoài mặt thì tỏ ra phúc hậu, dáng vẻ vô hại, nhưng trong lòng chỉ hận không thể tạt axit lên người đối phương. Miệng lúc nào cũng nói lời êm tai, luôn quan tâm đến người khác, nhưng lại bất động thanh sắc hãm hại đối phương, làm đối phương thân bại danh liệt.
     
    chiqudoll likes this.
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trịnh Tuyết Trân cũng giống như những "đóa" bạch liên hoa, trà xanh kỹ nữ, điểm khác biệt lớn nhất chính là Thẩm Tích Chu đã biết được bộ mặt thật của cô ta, cho nên, dù cô ta có nói gì đi nữa thì cô chỉ coi như cô ta đang đánh rắm mà thôi.

    Ở thành phố A này, Trịnh Tuyết Trân và Cao Minh Triết cũng coi như là người có tiếng. Một người là cháu gái ngoại của nhà họ Thẩm được cưng chiều, một người là người thừa kế tương lai của tập đoàn Cao thị. Huống hồ, hai người còn có một "tình yêu triền miên lâm li" khiến không ít thiếu nữ hâm mộ.

    Clarence là nhãn hiệu chuyên cung cấp cho xã hội thượng lưu, vì vậy nhân viên cửa hàng đương nhiên cũng am hiểu rõ ràng rành mạnh chuyện bát quái giữa các quý phu nhân và tiểu thư. Mà nhắc đến những chuyện bát quái trong xã hội thượng lưu, đương nhiên ai cũng biết chuyện nguyên chủ Thẩm Tích Chu vì giữ Cao Minh Triết mà có thể làm ra chuyện như vậy. Chẳng qua, chuyện này đối với nguyên chủ là quả đắng tình yêu, cầu mà không được, nhưng ở dưới sự dẫn dắt bôi đen của người có tâm thì cô đã biến thành xấu xa, không biết xấu hổ, đi làm tiểu tam cho người khác, lại còn bị đàn ông chướng mắt chê cười.

    Vì vậy, sau khi Trịnh Tuyết Trân nói lời này xong, Thẩm Tích Chu rõ ràng cảm giác được vẻ mặt của hai nhân viên phục vụ phía sau mình trở nên vi diệu.

    Từ trước tới nay, Thẩm Tích Chu cô là người thích nắm chắc mọi chuyện trong tay, đương nhiên biết rõ tâm tư nhỏ khó có thể nhận ra kia của Trịnh Tuyết Trân.

    Dù trước nay cô luôn là người sống bừa bãi, hiếm khi để ý đến thanh danh linh tinh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể cho phép người khác dẫm đạp lên bản thân mình.

    Đặc biệt người này lại là Trịnh Tuyết Trân, vậy thì lại càng không thể.

    Thẩm Tích Chu khẽ cong môi, lộ ra một nụ cười thoạt nhìn như vô hại nhưng lại vô cùng kỳ quái. Cô xoay người sang chỗ khác, tiếp tục chọn quần áo, vừa chọn vừa không quên trả lời Trịnh Tuyết Trân: "Chị họ, chị nói chuyện này làm gì chứ? Chị lớn tuổi hơn em một chút, trải qua việc đời nhiều hơn em một ít, đương nhiên cũng có mị lực hơn một chút. Tính ra thì em và Cao Minh Triết đã quen biết nhau mười mấy năm, em không dám nhận chúng em là thanh mai trúc mã, nhưng cũng coi như là có giao tình."

    Nói đến đây, cô hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Trịnh Tuyết Trân, cười ngọt ngào. Trong lòng Trịnh Tuyết Trân cũng dần dần trầm xuống, cô ta có thể đoán được lời tiếp theo của Thẩm Tích Chu sẽ chẳng hay ho gì. Cô ta vội vàng muốn chặn lại lời nói của Thẩm Tích Chu, nhưng Thẩm Tích Chu căn bản không cho cô ta cơ hội mở miệng, lập tức tiếp lời.

    "Chuyện này cũng giống như chơi mạt chược, em cho rằng đã nắm chắc, có thể hạ bài, nhưng vẫn không bì được với kỹ thuật chơi của chị, vừa ra tay liền chặt hết đường sống của em, bây giờ em có thể làm gì được chứ? Chẳng qua chỉ khóc mấy trận mà thôi, còn về phần cấm túc? Đã bao lâu rồi chị họ chưa tới nhà họ Thẩm thế? Chuyện cấm túc xảy ra từ bao giờ thế, sao em lại không biết?"

    Nói đến đây, Thẩm Tích Chu đã nhấc lên năm sáu bộ quần áo, giao cho nhân viên cửa hàng, nói: "Tôi muốn thử đồ một lần."

    Nhân viên cửa hàng quần áo nghe đến ngây người. Lượng tin tức nghe được này quá lớn, còn chưa kịp tiêu hóa đâu! Mãi cho đến khi Thẩm Tích Chu đưa quần áo tới trước mặt cô, nữ nhân viên nọ mới phục hồi tinh thần, cũng không dám quan sát sắc mặt của Trịnh Tuyết Trân, vội vàng ôm quần áo đi theo Thẩm Tích Chu đến phòng thử đồ.

    Trịnh Tuyết Trân có thể có sắc mặt gì? Đương nhiên là kém đến cực điểm rồi.

    Nghĩ đến cô ta từ trước tới nay vẫn luôn ôn tồn lễ độ trước mặt mọi người, dáng vẻ như một nàng công chúa muôn phương, chúng tinh phủng nguyệt, hấp dẫn vô số người, luôn là tâm điểm chú ý khắp nơi, có bao giờ phải chịu cảnh "chỉ cây dâu mắng cây hòe" như vậy, Trịnh Tuyết Trân quả thực tức đến run người.

    Cô ta vốn định cãi lại, nhưng Thẩm Tích Chu đã sớm xoay người rời đi. Điều này càng khiến cô ta phát điên, nghĩ cũng chưa kịp nghĩ, lập tức nhanh chân đi theo Thẩm Tích Chu đến phòng thử đồ.

    Nhãn hiệu dành riêng cho giới thượng lưu, đương nhiên phòng thử đồ của những nhãn hiệu khác sẽ không sánh bằng được, không những thoải mái, hơn nữa có diện tích lớn mà bên trong thậm chí còn được đặt một chiếc ghế sofa mềm mại.

    Sau khi bước vào phòng thử đồ, Thẩm Tích Chu cũng không vội vàng thay quần áo. Chờ sau khi nhân viên cửa hàng đặt quần áo lên sofa rồi rời đi, Thẩm Tích Chu liền đứng cạnh cửa, khoanh tay trước ngực, yên lặng chờ đợi.

    Quả nhiên, cô đứng chưa được bao lâu đã nghe được tiếng nói thanh thúy của giày cao gót đang nhanh chóng hướng về phía phòng thử đồ của mình. Từ tiếng bước chân vội vã và tiếng gót giày gõ vang kia, có thể thấy chủ nhân của đôi giày cao gót này đang tức giận đến mức nào.
     
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài, nhân viên cửa hàng lên tiếng chào hỏi, còn chưa kịp phản ứng với tình huống chuyện gì xảy ra, Trịnh Tuyết Trân cũng đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.

    Vừa vào cửa, cô ta đã đưa mắt nhìn khắp căn phòng trống rỗng không nhìn thấy người, còn đang cảm thấy kì quái, thì "rắc" một tiếng, là thanh âm khóa cửa phát ra từ phía sau.

    Trịnh Tuyết Trân xoay người theo bản năng, muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, chẳng qua, cô ta còn chưa kịp nhìn thấy cái gì đã cảm thấy bị người đạp mạnh vào ngực, sau đó thân thể của Trịnh Tuyết Trân lập tức loạng choạng lùi về phía sau vài bước.

    Loại tiểu thư danh viện như cô ta, thích nhất là đi kiểu giày cao gót vừa cao lại vừa tinh xảo mĩ lệ. Đi kiểu giày này, nhìn từ phía sau, lúc mông eo lắc lư theo từng nhịp bước chân cực kì có hương vị câu hồn.

    Đương nhiên, đi giày cao gót như vậy hoàn toàn không có khả năng giống như đi trên đất bằng, hiện tại lại thêm việc bị người chưa hiểu ra sao đạp mạnh một cái, Trịnh Tuyết Trân lập tức lảo đảo về phía sau, bước chân lộn xộn, hai chân hung hăng xoay mấy cái.

    "..."

    Trịnh Tuyết Trân lập tức kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

    Bên ngoài, nhân viên cửa hàng vừa nghe thấy tiếng hét lớn liền hoảng sợ, vội vàng gõ cửa, hỏi: "Trịnh tiểu thư! Trịnh tiểu thư! Cô bị làm sao vậy?"

    Thẩm Tích Chu nhìn dáng vẻ thất điên bát đảo của Trịnh Tuyết Trân trên mặt đất, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, sau đó lập tức hô to: "Chị họ, chị làm sao vậy? Chị ngã nghiêm trọng không? Có sao không? Sao chị lại đi đôi giày cao gót như thế này chứ?"

    Thẩm Tích Chu chậm rãi đi về phía Trịnh Tuyết Trân, nâng chân, hung hăng dẫm xuống động mạnh cổ của cô ta, đè thấp giọng nói xuống: "Trịnh Tuyết Trân, cô tốt nhất nên học cách thông minh hơn cho tôi, những chuyện trước đây tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cô đừng tưởng rằng tôi đã quên. Nếu lần sau còn đến tìm tôi gây chuyện, vậy đừng trách tôi không chừa mặt mũi cho nhà họ Thẩm!"

    "Cô.. cô.." Loại đại tiểu thư nũng nịu như Trịnh Tuyết Trân, mặc dù cũng có học vài công phu quyền cước, cũng thường xuyên tập thể hình, nhưng thực tế chẳng khác gì "giàn hoa" trang trí, sao có thể so sánh với phái thực lực như Thẩm Tích Chu. Tuy hiện tại năng lực thân thể này của Thẩm Tích Chu còn kém cỏi, nhưng muốn đối phó với Trịnh Tuyết Trân thì vẫn dư dả.

    Vốn dĩ bị người khác đè ép động mạnh cổ đã là một chuyện vô cùng nguy hiểm, càng không nói đến hiện tại Thẩm Tích Chu một chút cũng không muốn bỏ qua cho Trịnh Tuyết Trân. Lực chân cũng hề thu lại chút nào.

    Trịnh Tuyết Trân vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, khuôn mặt đã nghẹn đến mức đỏ bừng, hai mắt trợn lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

    Lúc này, Thẩm Tích Chu mới thu chân, nhanh chóng đi mở cửa, khuôn mặt kinh hoàng thất thố, vội vã bắt lấy nhân viên cửa hàng vẫn luôn đứng nghe ngóng động tĩnh cạnh cửa. Sắc mặt cô trắng bệnh, giọng nói gấp gáp: "Mau, mau tìm người đến giúp, chị họ tôi vừa tiến vào bị vướng vào thảm không may vấp ngã, bây giờ chị ấy bất tỉnh rồi!"

    Vừa nghe đến đây, nhân viên cửa hàng cũng bị dọa sợ tới mức mặt trắng bệch. Đùa gì thế, khách hàng ngất trong cửa hàng của bọn họ, cho dù là vì nguyên nhân gì, bọn họ cũng bắt buộc phải chịu trách nhiệm!

    Trịnh Tuyết Trân đã ngất, hơn nữa cũng không thể dễ dàng tỉnh lại chỉ trong vài phút.

    Về điểm này, Thẩm Tích Chu rất rõ ràng, một khi cô đã xuống tay, đương nhiên cũng biết hậu quả là gì. Vì vậy, sau khi nhân viên cửa hàng inh hoàng gọi quản lý đến xem xét tình huống, Thẩm Tích Chu không ngần ngại, trực tiếp đề nghị gọi xe cứu thương.

    Trong lúc bạn không biết gì, luôn có rất nhiều chuyện không lường trước được bắt đầu phát sinh.

    Cũng giống như lúc này, trong khoảng thời gian Trịnh Tuyết Trân ngất xỉu, Thẩm Tích Chu và nhân viên cửa hàng vô cùng ăn ý đem chuyện cô ta hôn mê bất tỉnh định nghĩa thành do bản thân cô ta đi giày cao gót quá cao, dẫn đến không cẩn thận ngã bất tỉnh. Thậm chí nhân viên cửa hàng còn lập lời thề son sắt rằng bản thân chính mắt chứng kiến.

    Suy cho cùng, nhân viên cửa hàng cũng chỉ là phận nhân viên làm công, không dám dính đến những chuyện phiền toái này. Bị "cuốn gói" là chuyện nhỏ, vạn nhất nhà họ Thẩm và nhà họ Cao truy cứu thì phải làm sao, cô ấy cũng chỉ có một cái mạng nhỏ.

    Dưới loại tình huống này, đương nhiên ai cũng muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu Trịnh Tuyết Trân. Trịnh đại tiểu thư cô tự mình đi không nhìn đường mới vấp ngã, cô cũng không thể trách Trái Đất có trọng lực chứ.

    Mà Thẩm Tích Chu cũng không nhàn rỗi, cô lần lượt gọi điện thông báo cho Thẩm Duyên, mẹ của Trịnh Tuyết Trân - Thẩm Phi Lan và thậm chí cả Cao Minh Triết cũng gọi.

    Đương nhiên, ngoại trừ Thẩm Duyên ra thì Thẩm Phi Lan và Cao Minh Triết đều khinh thường ngó ngàng tới cô, đến khi nghe tin Trịnh Tuyết Trân ngất xíu mới bối rối.

    Trịnh Tuyết Trân được đưa tới bệnh viện Hữu Hảo.
     
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây không những là bệnh viện tốt nhất thành phố A, đương nhiên, còn có một chút, bệnh viện này gần nhà họ Thẩm nhất. Ngược lại, muốn đi từ nhà họ Cao và nhà họ Trịnh tới nơi này lại khá xa, ít nhất cũng phải qua nửa thành phố.

    Vì vậy, hiển nhiên, người đầu tiên tới nơi là Thẩm Duyên.

    Thẩm Duyên nhìn thoáng qua phòng cấp cứu, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt Thẩm Tích Chu thản nhiên đang ngồi trên ghế chờ, sau đó phất tay ra hiệu cho quản lý cửa hàng Clarence đang run rẩy rời đi.

    Quản lý cửa hàng cực kì có mắt, nhanh chóng lôi kéo nhân viên của mình trốn đi thật xa.

    Thẩm Duyên từ trên cao nhìn xuống Thẩm Tích Chu, mà cô cũng vô cùng tự nhiên đón nhận ánh mắt sắc bén của ông, mỉm cười đạm nhiên, không mặn không nhạt hỏi: "Sao lại thế này?"

    Thẩm Tích Chu nghiêng đầu, miệng lưỡi có chút nghịch ngợm, nhưng giọng điệu lại có vẻ vân đạm phong khinh: "Ông nội muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?"

    Thẩm Duyên nheo mắt, cũng không tỏ vẻ không vui: "Nói thật.".

    Thẩm Tích Chu cười xán lạn, một chút cũng không cảm thấy bản thân đang làm chuyện trái với lương tâm: "Đương nhiên là do con làm."

    Lông mày Thẩm Duyên hơi nhướng lên, bỗng nhiên có chút hứng thú, ông ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tích Chu, lại nhìn thoáng qua cửa phòng cấp cứu, hỏi: "Vì sao?"

    "Cô ta đã làm mùng một, con đương nhiên phải làm mười lăm. Nếu cô ta đã có gan tát vào mặt con, vậy thì con cũng nên thu chút lợi tức." Trên mặt Thẩm Tích Chu là vẻ tươi cười ôn hòa, nhưng trong giọng nói lại không có lấy nửa điểm ấm áp, ngược lại chậm rãi lộ ra sự sát phạt tàn nhẫn.

    Người tát vào mặt Thẩm Tích Chu đương nhiên chính là đoạt Cao Minh Triết, lại còn nơi nơi "tuyên truyền" Thẩm Tích Chu là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của bọn họ lại, thậm chí Trịnh Tuyết Trân còn không ngừng phát tán những chuyện ngu xuẩn mà Thẩm Tích Chu đã làm khắp nơi.

    Đừng nói đến chuyện Thẩm Tích Chu cô vẫn luôn canh cánh vấn đề này trong lòng, thật ra đối với Thẩm Duyên, đây cũng chẳng phải điều đáng để vui vẻ, dù thế nào đi chăng nữa, chuyện này cũng có quan hệ với mặt mũi nhà họ Thẩm.

    Chẳng qua, loại chuyện này từ trước tới nay, ông đều không biểu hiện ra ngoài.

    Thẩm Duyên không có biểu hiện ra ngoài, không có nghĩa là Thẩm Tích Chu cô không biết. Một khi đã "gãi", đương nhiên phải "gãi" đúng chỗ "ngứa" mới thống khoái. Nhưng hiện tại, cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Thẩm Duyên, vì vậy chuyện lần này không chỉ đơn giản là vì xả giận cho bản thân, mà còn vì cô muốn thử thăm dò lập trường của ông.

    Chuyện này có nguy cơ khiến ông hoàn toàn ghét bỏ cô, nhưng, từ xưa tới nay, có nguy hiểm mới có hồi báo.

    Mà Thẩm Tích Chu cô, trước nay đều là dân cờ bạc.

    Sau khi nghe lời Thẩm Tích Chu nói, Thẩm Duyên chỉ lẳng lặng ngồi đó. Đôi mắt ông u ám tối đen, tựa như một miệng giếng cổ, vĩnh viễn không có ánh sáng rọi vào, cho dù có cẩn thận đánh giá cũng không có cách nào nhìn ra được tâm tư của ông.

    Nếu nói không khẩn trương, đương nhiên là giả, nhưng Thẩm Tích Chu hiểu rõ, nhân sinh, cũng giống như khi lội ngược dòng nước, không tiến tất sẽ lùi. Đã đến nước này rồi, khẩn trương hay không cũng không còn quan trọng nữa.

    Thẩm Tích Chu vân đạm phong khinh ngồi đó, thậm chí còn nảy sinh hứng thú với phòng cấp cứu đang bận bận rộn rộn trước mặt, giống như những gì cô nói đều là râu ria, nhẹ nhàng như lời thăm hỏi một người đã ăn cơm chưa.

    Mặc dù Thẩm Duyên không quay mặt về phía Thẩm Tích Chu, nhưng ông vẫn luôn quan sát cô. Không biết vì sao, vẻ nhẹ nhàng tự nhiên của cô lại khiến ông âm thầm thở dài nhẹ nhõm, sau đó, một thứ cảm xúc kỳ quái cũng dần nhen nhóm trong lòng ông.

    Cô thật sự không thèm để ý, hay đang hoảng loạn đến cực điểm, không còn cảm giác?

    Nếu như là vế trước, vậy mấy năm nay ông thật sự đã nhìn nhầm người. Thẩm Tích Chu tuyệt đối không phải vật trong ao. Nhưng nếu là vế sau.. Vậy cô quả thực là phế vật ngu ngốc.

    "Cháu đang thử ông?" Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Duyên cũng nói ra.

    Lúc này Thẩm Tích Chu vắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Duyên, khóe môi nâng lên một nụ cười nhợt nhạt, tựa hồ như không có chút tâm cơ nào, khuôn mặt đơn thuần ngây ngô như đứa trẻ. Cô chớp mắt, không chút khách khí nói: "Đúng vậy."

    Câu trả lời này quá trực tiếp, Thẩm Duyên nghĩ đến rất nhiều đáp án, nhưng lại không nghĩ tới Thẩm Tích Chu sẽ trả lời thẳng thắn trực tiếp như vậy. Trong lúc nhất thời ông cũng không biết nên tiếp tục thế nào, chỉ có thể hơi nhếch miệng, sau đó mới nói: "Cháu cũng dám thử ông, vậy nhất định đã thử phỏng đoán tâm tư của ông rồi. Nói cho ông nghe xem, cháu đã đoán được những gì? Là điều gì khiến cháu có gan đi thử ông."

    Tiếng cười khẽ từ Thẩm Tích Chu tràn ra: "Ông nội, hiện giờ Trịnh Tuyết Trân vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu. Ông lại không hề lo lắng tí nào."
     
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Duyên hừ lạnh một tiếng, nhưng trong thanh âm lại ẩn giấu một tia nhẹ nhàng khó phát hiện: "Cháu là đồ ngốc à? Nếu cháu ngu ngốc đến mức thật sự làm cho nó sống dở chết dở thì ông cảm thấy cháu cũng sẽ không ở chỗ này nói chuyện tào lao với ông."

    Thẩm Tích Chu sờ sờ mũi, nhún vai, được rồi, đối phương là cáo già, loại chuyện múa rìu qua mắt thợ vẫn không nên làm thì tốt hơn.

    Chẳng qua, đối với vấn đề của Thẩm Duyên, Thẩm Tích Chu chính là không tính toán thành thành thật thật trả lời. Cô hơi nheo mắt, nói: "Trên thế giới này, lòng người là thứ khó đoán nhất. Huống chi đây lại là tâm tư của ông nội, con cũng không thông minh, sao có thể đoán được chứ?"

    Tuy Thẩm Tích Chu căn bản không trả lời vấn đề của Thẩm Duyên, nhưng ông lại có thể nghe ra không ít thứ từ lời nói của cô, Thẩm Duyên quay đầu, nhìn thật sâu Thẩm Tích Chu.

    Từ trước tới nay, ông chưa từng nghiêm túc quan sát đứa cháu gái này, xem ra ông thật sự đã nhìn nhầm. Thẩm Tích Chu cũng không hề tránh né ánh mắt của Thẩm Duyên, ngược lại, cô còn cứng cỏi nhìn vào mắt ông, thậm chí rèm mi hơi chớp động. Khuôn mặt toát ra vẻ rực rỡ sáng chói, kết hợp với ngạo khí trong mắt, khiến người khác không thể nào rời mắt khỏi cô.

    Một lúc lâu sau, bên môi Thẩm Duyên lộ ra một độ cong khó phát hiện: "Không có lần sau."

    Thẩm Tích Chu gần như cười thành tiếng, khuôn mặt càng thêm rực rỡ, cô nói: "Lần sau nha, con chắc chắn không để cho cô ta phát hiện ra."

    Thẩm Duyên nghe thấy lời của Thẩm Tích Chu nói, chỉ nói vài câu làm càn, nhưng trong lòng lại âm thầm lan tràn cảm giác dung túng khó có được.

    "Ông Thẩm." Đúng lúc này, một giọng nói nam tính cực kỳ dễ nghe ở cách đó không xa vang lên

    Tựa như những tia nắng mặt trời len lỏi xuyên qua từng kẽ lá cây ngô đồng, rải xuống suối nước chảy qua rừng cây những điểm sáng loang lổ, đáy nước trong veo có thể nhìn thấy cả sỏi đá, lại giống như như mấy chiếc đuôi nghịch ngợm của những chú cá nhỏ bơi lội tung tăng trong dòng suối yên tĩnh. Dài lâu mà ấm áp.

    Không phải Thẩm Tích Chu chưa từng được nghe tiếng nói hấp dẫn mĩ miều của đàn ông, nhưng từ trước tới nay, cô chưa từng nghe qua giọng nói nào giống như giọng nói của người đàn ông này, vừa gợi hình lại vừa gợi cảm. Cho dù không cần phải cân nhắc đến chuyện anh ta đang nói đến cái gì, mà chỉ nghe tiếng nói anh ta cất lên thôi, cũng khiến người ta cảm thấy như được uống một ly trà chanh đá giữa ngày hè nóng nực, vừa sảng khoái lại vừa thỏa mãn.

    Mọi người đều nói đây là thời đại của nam sắc, không chỉ phụ nữ cần xem mặt, mà ngay cả đàn ông cũng cần phải xem mặt.

    Vì vậy, trong thời đại này, chỉ cần tùy tiện vơ lấy một người qua đường, ngoại hình cũng sẽ không quá mức khó coi.

    Nhưng tất cả những tiêu chuẩn khái quát đánh giá về mặt thẩm mỹ đều trở nên vô dụng khi đứng trước mặt người đàn ông này. Anh ta đứng ở nơi đó, mặc một bộ âu phục hưu nhàn, mái tóc đen nhánh, mặt ôn nhuận như ngọc, đôi mắt thon dài hé mở, để lộ ra cặp đồng tử lộng lẫy bắt mắt như kim cương.

    Người đàn ông này, giống cái gì nhỉ?

    Anh ta tựa như một cơn gió mát phất qua rừng trúc. Dáng vẻ nhàn nhã mà lại mang theo một tia sát ý không dễ phát hiện, giống như là xẹt qua bên bờ hồ, ôn nhuận nhưng lại không thể che dấu nổi vẻ nguy hiểm từ trong sâu thẳm kia.

    Anh ta cứ đứng ở nơi đó như vậy, hơi mỉm cười, vô luận trong lòng có đang xao động huyên náo thế nào, chỉ cần nhìn anh ta, trái tim cũng dần dần lạnh lẽo.

    Anh ta dường như không thuộc về thời giới này, mà lại tựa như một mỹ nhân thuộc triều đại Ngụy Tần xa xưa.

    Thẩm Tích Chu cứ như vậy nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu chỉ hiện ra bốn chữ.

    Quân tử như gió.

    "Là Phi Dương à, sao cháu lại ở đây?" Thẩm Duyên quay đầu, nhìn người đàn ông đang tiến đến một hồi lâu, sau đó mới cười đứng dậy.

    Cố Phi Dương cũng bước nhanh tiến lên, đỡ lấy Thẩm Duyên, hai người bắt đầu hàn huyên.

    Thẩm Tích Chu cố gắng hồi tưởng lại những kí ức trong quá khứ được thừa hưởng từ nguyên chủ, không có bất kì thông tin nào về người đàn ông "Phi Dương", vì vậy dứt khoát không tìm nữa, đứng sang một bên, tự giác làm một cái bình hoa biết cười, nửa chữ cũng không nhiều lời.

    Sau đó, Thẩm Duyên giới thiệu hai người với nhau.

    Thẩm Duyên giới thiệu người đàn ông này vô cùng ngắn gọn, đơn giản, chỉ nói đây là con của gia đình người bạn cũ, tên Cố Phi Dương, ngoài ra không còn gì thêm nữa.

    Hai người lễ phép hữu hảo bắt tay đối phương.

    Thẩm Tích Chu giương mắt nhìn Cố Phi Dương, vẻ mặt cô ngây thơ đơn thuần, lại có vẻ như rất hứng thú với người đàn ông trước mặt này. Cố Phi Dương cũng dùng cặp mắt tỏa nắng kia quét mắt nhìn cô một lượt, sau đó thì buông tay.
     
    chiqudoll likes this.
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Tích Chu híp mắt, giấu đi sự sắc bén trong đôi mắt, trong lòng lại âm thầm suy đoán thân phận của Cố Phi Dương.

    Thẩm thị là gia tộc phú quý mấy trăm năm nay, có thể được nhà họ Thẩm coi như bạn cũ thì không phú cũng quý, tuyệt đối không có khả năng chỉ đơn giản là người bình thường. Nhưng Thẩm Duyên lại không giới thiệu rõ thân phận của Cố Phi Dương, rốt cuộc là có ý đề phòng cô làm ra chuyện ngớ ngẩn, hay thân phận của Cố Phi Dương thật sự không tiện nói ra?

    Chẳng qua, cho dù là vì điều gì, thì lúc này, tất cả đều không nằm trong phạm vi suy xét của Thẩm Tích Chu. Nói cho cùng, cô bây giờ còn đang hãm sâu trong vũng bùn lầy, nào có tâm tư đi quản chuyện của người khác?

    Quả nhiên Cố Phi Dương chỉ chào hỏi một cái, hàn huyên vài câu với Thẩm Duyên, nói đôi ba câu, sau đó lập tức lễ phép xoay người rời đi.

    Phía sau, ánh mắt sắc bén chua ngoa của Thẩm Tích Chu vẫn bám sát bóng lưng của anh ta. Cố Phi Dương bình tĩnh bước đi, giống như chưa từng cảm nhận được ánh mắt của người phía sau, nhưng khóe môi đã cong lên một độ cong lạnh nhạt như có như không.

    Vận khí thật tốt.

    "Bác sĩ! Bác sĩ! Trân Trân nhà chúng tôi thế nào rồi!" Thẩm Phi Lan lao tới gần như là đầu tàu, bất chấp tất cả kéo vị bác sĩ đang bước nhanh về phía phòng cấp cứu lại: "Trân Trân nhà chúng tôi.."

    Bệnh viện Hữu Hảo là bệnh viện hàng đầu của thành phố A, đồng thời cũng là bệnh viện nổi tiếng trên toàn quốc. Người bình thường tới khám bệnh ở đây rất nhiều, mà nhân sĩ trong giới thượng lưu tới khám lại càng đông không đếm xuể, vì vậy bác sĩ làm việc tại đây đã sớm không còn cảm giác gì đối với thân phận của bệnh nhân.

    Cho nên đối với hành động ngăn trở đường đi của Thẩm Phi Lan, vị bác sĩ nọ trực tiếp trợn trắng mắt, nhẫn nại gỡ tay bà ta ra, đi thẳng vào phòng cấp cứu, chỉ để lại bác sĩ thực tập đi theo sau ở lại nói chuyện với Thẩm Phi Lan.

    Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tích Chu nhìn thấy Thẩm Phi Lan, đã sớm nghe đồn bà ta là đứa con gái được Thẩm Duyên dung túng không ít, hiện tại vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền, Thẩm Phi Lan trưng ra dáng vẻ cao cao tại thượng với bác sĩ thực tập, chỉ thiếu mỗi nước chưa chỉ thẳng mặt mà mắng, xem ra Thẩm Phi Lan thực sự đã bị nuôi dưỡng thành phế vật.

    Phải biết rằng, người phụ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu chân chính, cho dù trong lòng không vui thì vẫn luôn đối đãi tao nhã có lễ với người ngoài, sao có thể bày ra bộ dạng người đàn bà đanh đá chứ.

    Thẩm Duyên vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động trên khuôn mặt Thẩm Tích Chu. Nói đến cũng thật kỳ quái, kể từ chuyện lần trước, tính cách của đứa cháu gái này đột nhiên thay đổi rất lớn, thật sự khiến ông có chút không nắm chắc.

    Ánh mắt của cô gần như đã rời khỏi trên người Thẩm Phi Lan đang hóa thân thành người đàn bà đanh đá, khóe môi không dấu vết khẽ cong lên. Thẩm Duyên nhìn nụ cười như có như không của cô, đột nhiên cảm thấy hành động của Thẩm Phi Lan lúc này có chút chói mắt. Ông mở miệng gọi Thẩm Phi Lan một tiếng, đáng tiếc, bà ta lại không nghe thấy nhưng Thẩm Văn Sơn, người vẫn luôn đứng chờ một bên lập tức tiến lên kéo Thẩm Phi Lan lại, thành công cứu vớt bác sĩ thực tập trẻ tuổi.

    Thẩm Phi Lan mang theo đôi mắt đỏ bừng đi đến trước mặt Thẩm Duyên, cẩn thận chào hỏi, từ nhỏ đến lớn, bà ta đều vô cùng sợ Thẩm Duyên, thật ra không chỉ mình bà ta, tất cả người trong nhà đều rất sợ người cầm quyền như Thẩm Duyên, mỗi lần nhìn thấy ông đều như chuột thấy mèo.

    Thẩm Duyên "ừ" một tiếng, không nói thêm câu nào, xem như đã đáp lại lời chào hỏi của Thẩm Phi Lan.

    Lúc này, Thẩm Phi Lan mới chậm rãi thở ra một hơi, sau đó liếc mắt nhìn Thẩm Tích Chu vừa đứng lên một cái. Ngay tức khắc, hỏa khí trong lòng bà ta lại hừng hực cháy lên, nhưng vì kiêng kỵ Thẩm Duyên đang đứng trước mặt nên không dám tiến tới tát cho Thẩm Tích Chu hai cái bạt tai. Tuy nhiên, lửa giận vẫn không ngừng sôi sục, đè ép trái tim bà ta. Thẩm Phi Lan giận dữ, đổ ập xuống liền hỏi:

    "Thẩm Tích Chu! Sao mày lại có thể như thế chứ! Mày và Trân Trân là chị em, nào có mâu thuẫn gì mà không thể bỏ qua, vậy mà mày lại khiến con bé phải vào viện, tại sao mày có thể tàn nhẫn như vậy? Quả nhiên là có mẹ sinh ra nhưng không có mẹ dạy! Một chút gia giáo cũng không có!"

    Mặc dù từ trước tới nay mẹ đẻ của Thẩm Tích Chu chưa bao giờ được Thẩm Duyên thừa nhận, nhưng đây là chuyện nội bộ của nhà họ Thẩm, không có nghĩa là có thể lấy chuyện này ra để nói.

    Thẩm Duyên là người coi trọng thể diện, cũng rất bênh vực người mình, có một số chuyện, cho dù là Thẩm Phi Lan cũng không thể vượt quá giới hạn.
     
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ông ấy nghe xong lời nói của Thẩm Phi Lan, Thẩm Duyên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía con gái, ánh mắt sắc như kiếm bắn thẳng về phía bà ta. Mặc dù đang mắng Thẩm Tích Chu nhưng Thẩm Phi Lan thời thời khắc khắc đều quan sát biểu tình của Thẩm Duyên, vừa thấy ông ho khan một tiếng, cộng thêm vẻ mặt của ông, Thẩm Phi Lan lập tức như gà trống bị bóp chặt cổ, không dám nói thêm tiếng nào nữa.

    Thẩm Tích Chu nhướng mày, làm như không thấy, quả nhiên, Thẩm Duyên mới là lão đại nhà họ Thẩm, xem ra cô đoán không hề sai, thu phục được Thẩm Duyên, chẳng khác nào thu phục được cả nhà họ Thẩm.

    "Dì, Trân Trân thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?" Đúng lúc này, một giọng nói mà Thẩm Tích Chu không cách nào bỏ qua từ xa truyền tới:

    Người tới là Cao Minh Triết.

    Chỉ thấy anh ta mặc một thân tây trang thẳng tắp, nhưng bởi vì nguyên nhân đi đường, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, đầu tóc được chải vuốt chỉnh tề, vì đi vội mà một số sợi tóc lưa thưa rũ xuống.

    Vẻ mặt anh ta tràn đầy nôn nóng, nhanh chóng đi đến trước mặt Thẩm Phi Lan. Đầu tiên là chào hỏi Thẩm Duyên, sau đó lại hỏi thăm tình huống của Trịnh Tuyết Trân từ Thẩm Phi Lan. Từ đầu tới cuối, ánh mắt của anh ta chưa từng nhìn về phía Thẩm Tích Chu dù chỉ một chút.

    Như vậy cũng tốt, bây giờ Thẩm Tích Chu cô cũng lười dây dưa với người đàn ông này.

    Tính ra ngày đó, thật ra Cao Minh Triết đã bóp chết Thẩm Tích Chu chân chính, nếu không cô cũng không có khả năng trọng sinh vào thân xác của cô ấy.

    Hiện tại nếu cô đã trở thành Thẩm Tích Chu, đương nhiên muốn đem món nợ này đòi lại. Huống hồ, hai người Cao Minh Triết và Trịnh Tuyết Trân còn bôi đen cô nhiều như vậy.

    Nếu Thẩm Tích Chu cô không tính toán thật tốt món nợ này với bọn họ, vậy cô sống hai đời cũng quá uổng phí rồi.

    Vừa rồi Thẩm Duyên đã cảnh cáo Thẩm Phi Lan, mở miệng thì phải lựa lời mà nói. Vì vậy, lúc này, khi đối mặt với lời hỏi thăm của Cao Minh Triết, Thẩm Phi Lan cũng không dám nhiều lời dính líu đến chuyện quá khứ của nhà họ Thẩm, chỉ đơn giản thuật lại lời người khác, nói Trịnh Tuyết Trân bị thương trong lúc ở cùng với Thẩm Tích Chu.

    Mặc dù không nói thẳng ra Trịnh Tuyết Trân ngất xỉu toàn bộ đều là trách nhiệm của Thẩm Tích Chu, nhưng giữa những con chữ của Thẩm Phi Lan đã sớm nhận định chuyện là như vậy.

    Cao Minh Triết là người thông minh, chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu rõ. Anh ta liếc mắt nhìn Thẩm Duyên ở bên cạnh một cái. Tuy rằng ông vẫn luôn giữ vững khuôn mặt nghiêm túc trước sau như một, cũng chẳng mở miệng nói gì, nhưng Thẩm Tích Chu vẫn luôn đứng bên cạnh ông, vẻ mặt lại thản nhiên.

    Trong lòng anh ta hơi lay động, từ trước tới nay, quan hệ giữa Thẩm Duyên và Thẩm Tích Chu đều như nước đóng băng, Thẩm Tích Chu sợ Thẩm Duyên muốn chết. Thẩm Duyên đối với Thẩm Tích Chu chỉ như mắt không thấy tâm không phiền. Cũng bởi vì nguyên nhân này, anh ta mới dám thỏa hiệp theo ý của Trịnh Tuyết Trân, lan truyền những chuyện bại hoại thanh danh của Thẩm Tích Chu.

    Nhưng tình hình hiện tại dường như có chút không trong sáng.

    Huống chi, đây là bệnh viện, là nơi công cộng, ở trước mặt công chúng, anh ta cũng không dám làm gì Thẩm Tích Chu.

    Chẳng qua, nói mấy lời không dễ nghe cũng chẳng sao. Cao Minh Triết nhíu mày, nói với Thẩm Tích Chu: "Tích Chu, về chuyện giữa hai chúng ta, nếu trong lòng cô không thoải mái ở đâu, cô đến tìm tôi là được rồi, hà tất phải nhắm vào Tuyết Trân? Cô không nên làm như vậy!"

    Hay cho một tên không phân biệt phải trái đúng sai, dám ngậm máu phun người. Nếu không phải Thẩm Tích Chu tận mắt nhìn thấy, thì thật không thể tưởng tượng được nguyên chủ đã sống như thế nào, cô ấy lại có thể chịu đựng vượt qua được.

    Ngay lập tức, cô bị tức đến mức cười ra tiếng. Thẩm Tích Chu chỉ vào bản thân:

    "Cô! Anh Cao! Có phải hai người hiểu lầm điều gì rồi không? Đừng nên phán đoán dựa trên trí tưởng tượng như thế nha!"

    "Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì! Nếu không phải do mày biến Trân Trân nhà chúng tao thành ra như thế này, con bé phải vào phòng cấp cứu sao? Mày còn có mặt mũi nói đến chữ" hiểu lầm "? Lại còn dám giảo biện?" Tính khí đại tiểu thư của Thẩm Phi Lan nhanh chóng trỗi dậy, bà ta lập tức cao giọng.

    Sau khi bác bỏ lời nói của Thẩm Tích Chu xong, bà ta quay đầu lớn tiếng nói với Thẩm Duyên: "Ba! Ba nhìn xem, nhìn xem nó nói gì kìa!"

    Thẩm Phi Lan lớn tiếng như vậy, lập tức thu hút sự chú ý của người xung quanh. Điều này thật sự khiến Thẩm Duyên rất không hài lòng, ông khẽ cau mày:

    "Muốn ba tìm cái loa cho con không? Sau đó mời toàn bộ giới truyền thông tới để con mở họp báo?"

    Khí thế của Thẩm Phi Lan lập tức yếu đi, bà ta nhỏ giọng nói: "Ba, bây giờ Trân Trân vẫn còn nằm trong đó, sao con có thể không nóng nảy cơ chứ! Chuyện này rõ ràng là.."
     
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chuyện này rõ ràng không hề có chút nào liên quan đến tôi cả, tôi chỉ có lòng tốt đưa Trịnh Tuyết Trân đến bệnh viện. Làm sao lại hắt nước bẩn lên người tôi rồi?" Thẩm Tích Chu khoanh tay trước ngực, khẩu khí tràn đầy trào phúng: "Xem ra thời buổi này không thể làm người tốt, bởi vì người tốt đều bị chết sớm."

    "Thẩm Tích Chu! Đừng có ở chỗ này nói mát!"

    Từ trước tới nay, Thẩm Tích Chu thấy Cao Minh Triết thì không có một chút chủ kiến nào, hoàn toàn nói gì nghe nấy, nhưng bây giờ Thẩm Tích Chu lại dám đưa ra ý kiến của mình, hơn nữa còn là ý kiến trái chiều với mình, điều này khiến Cao Minh Triết nổi trận lôi đình ngay tức khắc.

    Người vừa tức giận, vừa phẫn nộ rất dễ làm ra một số chuyện "khác người".

    Đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện tại, người trong lòng của anh ta vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, mà người vẫn luôn bị Cao Minh Triết anh ta bỏ mặc, cả ngày đeo bám, có thể vì anh ta mà đi tìm đường chết, nay lại dám phản kháng mình. Lập tức, một loại lửa giận kỳ quái bùng lên trong lòng, lại thêm nôn nóng, khiến cả người Cao Minh Triết giống như pháo trúc, rất muốn nổ tung.

    Sau khi rống một tiếng với Thẩm Tích Chu, anh ta nhanh chóng giữ chặt cánh tay cô, kéo cả người cô từ phía sau Thẩm Duyên đến trước mặt anh ta: "Cô đã chơi trò lòng dạ hẹp hòi với tôi thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn dám mang loại tính kế không biết xấu hổ này lên trên người của Tuyết Trân.."

    Lời còn chưa nói xong, Cao Minh Triết phát hiện ra tầm mắt của mình giống như bị đảo lộn, ngay sau đó, cả người anh ta ngã thật mạnh ở trên mặt đất.

    Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, quả thực nhanh đến mức mọi người cũng không kịp phản ứng. Từ Thẩm Duyên đến Thẩm Phi Lan và Thẩm Văn Sơn, cộng thêm cửa hàng trưởng Clarence cùng nhân viên cửa hàng, tất cả đều chưa kịp phản ứng đã thấy Cao Minh Triết bị Thẩm Tích Chu dùng một chiêu quật ngã qua vai quăng xuống đất.

    Thật ra Thẩm Duyên là người hiểu rõ mọi chuyện nhất.

    Mặc dù trước nay Thẩm Duyên đều không thực sự thích cô cháu gái Thẩm Tích Chu này, nhưng suy cho cùng cô vẫn là người nhà họ Thẩm. Thẩm Duyên là người rất thiên vị người mình, cho nên ông đối xử như thế nào với Thẩm Tích Chu cũng đều tốt, nhưng người khác thì không thể.

    Càng không nói đến tên tiểu tử nhà họ Cao này lại dám dây dưa đùa giỡn với cháu gái và cháu gái ngoại của ông.

    Vì vậy, từ lúc Cao Minh Triết dùng một tay kéo Thẩm Tích Chu đang đứng sau lưng Thẩm Duyên ra, ông cũng đã nổi giận, vốn tính mở miệng quát lớn Cao Minh Triết nhưng không ngờ miệng còn chưa kịp mở, Cao Minh Triết đã bị Thẩm Tích Chu lưu loát nhanh gọn quật ngã xuống đất.

    Thẩm Duyên hơi nhướng mày, khóe môi như có như không khẽ cong lên, trong lòng ẩn ẩn thống khoái.

    Thẩm Tích Chu vỗ vỗ hai tay, từ trên cao nhìn xuống Cao Minh Triết bị quật ngã đang nằm ở dưới đất, vân đạm phong khinh nở nụ cười: "Anh Cao, giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, không nên động tay động chân. Nếu lại có lần sau, tôi sẽ không chỉ đơn giản quật anh xuống đất như vậy đâu."

    Nói xong, cô đi đến bên cạnh Thẩm Duyên, thản nhiên cười với ông: "Ông nội, nếu tất cả mọi người đều nghi ngờ con có liên quan đến chuyện ngày hôm nay chị họ ngất xỉu, vậy con tìm người giải thích một chút, ông cảm thấy được không?"

    Thẩm Duyên nhìn vẻ tươi cười thản nhiên trên mặt Thẩm Tích Chu, bỗng nhiên phát hiện nụ cười của cô đầy xảo trá, khiến ông không tự chủ được khẽ nhếch miệng.

    Mọi chuyện đã đến nước này, ông còn có thể không rõ sao? Ông bị chính cháu gái của mình đưa vào bẫy.

    Đầu tiên, Thẩm Tích Chu đánh ngất Trịnh Tuyết Trân, sau đó đưa cô ta đến bệnh viện Hữu Hảo gần nhà họ Thẩm nhất.

    Nguyên nhân cô làm vậy là vì Hữu Hảo là bệnh viện tốt, y thuật cao minh? Có phải nguyên nhân này không? Có, chẳng qua, Thẩm Duyên nghĩ, nguyên nhân này chỉ chiếm một phần cực kỳ nhỏ bé.

    Thật ra nguyên nhân quan trọng nhất là kéo dài thời gian tới bệnh viện của Thẩm Phi Lan và Cao Minh Triết. Mà trong lúc đó, cô có thể tranh thủ đàm phán với ông, sắp xếp mọi chuyện theo đúng ý của cô.

    Tiếp theo, Thẩm Tích Chu vô cùng thẳng thắn giải thích nguyên nhân với ông vì sao cô làm như vậy, nửa điểm cũng không che dấu. Điều đó đã nói lên, cô đã sớm định liệu trước rằng cô làm như vậy ông sẽ không tức giận, chẳng những không tức giận mà trong lòng còn ẩn ẩn thống khoái.

    Cuối cùng, cô chờ Cao Minh Triết và Thẩm Phi Lan tới, cô lại hỏi ý tứ của ông có muốn nghe lời giải thích của cô hay không.

    Đến lúc này, bẫy rập đã được hoàn toàn được hoàn thành tốt.

    Hiện tại trước mắt, Thẩm Duyên có hai con đường để lựa chọn. Một là không nghe thêm bất kì lời giải thích nào của người làm chứng bên Thẩm Tích Chu, đem toàn bộ những gì cô đã nói trước đó với ông trực tiếp kể ra, hoàn toàn chỉ ra những lời cô nói là dối trá.
     
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai là, ở dưới tình huống trong lòng mình đã biết rõ, đứng về phía Thẩm Tích Chu, giúp cô lấy lời khai của nhân chứng, sau đó đồng ý với cách nói của Thẩm Tích Chu, thừa nhận Thẩm Tích Chu là vô tội.

    Thoạt nhìn là hai con đường, nhưng thật ra lại chỉ có một đường.

    Bởi vì, nếu Thẩm Duyên lựa chọn con đường thứ nhất, vậy chẳng khác nào tự mình thừa nhận sẽ vứt bỏ đứa cháu gái này. Nếu là ở vào tháng trước, ông hoàn toàn có khả năng sẽ làm như vậy. Nhưng nhìn Thẩm Tích Chu của ngày hôm nay, thấy được tâm tư kín đáo, các loại mưu tính, hơn nữa có thù tất báo, tàn nhẫn độc ác như vậy. Tất cả đều khiến Thẩm Duyên không có cách nào lựa chọn con đường này.

    Nhà họThẩm cần có một người thừa kế.

    Cần một người thừa kế có tâm tư kín đáo, thông minh cơ trí, có thù tất báo hơn nữa tàn nhẫn độc ác. Và hơn hết, người thừa kế phải mang họ Thẩm.

    Mặc dù hiện tại không biết Thẩm Tích Chu có phải là người thừa kế thích hợp nhất hay không nhưng từ tất cả những gì cô đã sắp đặt trong một khoảng thời gian ngắn ngày hôm nay, Thẩm Duyên không thể không thừa nhận: Cô là mẫu người thừa kế thích hợp mà ông vẫn luôn truy tìm.

    Ông không thể vứt bỏ Thẩm Tích Chu, cho dù là đứng ở góc độ suy xét người thừa kế nhà họ Thẩm, hay góc độ suy xét thể diện của nhà họ Thẩm thì ông cũng không thể làm vậy.

    Như vậy.

    Thẩm Duyên chỉ có một con đường duy nhất có thể đi, đó chính là trợn mắt nói dối, tự mình nhảy vào cái bẫy của Thẩm Tích Chu, dù trong lòng ông rất rõ ràng, cùng cô tính kế con gái và cháu gái ngoại của ông.

    Tất cả những điều này đều là Thẩm Tích Chu trùng hợp làm được sao? Hay tất cả đều là kết quả mà Thẩm Tích Chu đã mưu tính lòng người thiết kế ra?

    Vô vàn suy nghĩ nảy ra trong lòng Thẩm Duyên, nhưng tất thảy chỉ mới qua giây lát. Ông nhìn dáng vẻ thản nhiên tươi cười, đơn thuần vô tội của Thẩm Tích Chu, trong lòng tràn đầy tư vị khó nói lên lời.

    Cả đời ông tính kế vô số người, vô số việc lớn nhỏ, lại chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bị chính đứa cháu gái mà ông chưa từng một lần nhìn thẳng "dạy dỗ" một trận.

    Thẩm Duyên liếc mắt nhìn Thẩm Tích Chu thật sâu, đáy lòng khẽ thở ra một hơi. Quả nhiên a, sông Trường giang, sóng sau đè sóng trước.

    "Tìm người tới nói rõ tình huống lúc đó, đừng có đứng ở đây đoán mò!" Thẩm Duyên cuối cùng cũng lên tiếng, dư quang nơi khóe mắt ông vẫn liếc nhìn Thẩm Tích Chu.

    Vẻ mặt Thẩm Tích Chu vẫn như thường, không có chút thay đổi nào, nhưng không ai biết, trong lòng cô đã âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Lần cá cược này, cô thắng.

    Rốt cuộc bước đầu tiên để đứng vững ở nhà họ Thẩm, thành công.

    Thẩm Tích Chu giương mắt nhìn cửa phòng cấp cứu, độ cong nơi khóe miệng càng thêm đạm nhiên. Trịnh Tuyết Trân, cảm ơn đại lễ mà cô đã tặng cho tôi a.

    Kỳ thật giới thượng lưu rất ít khi xích mích những chuyện nhỏ lặt vặt, dù sao nào có ai rảnh rỗi như vậy.

    Nhưng một khi những người trong xã hội thượng lưu đã tích cực lên thì sẽ không dễ để yên chuyện như thế. Tục ngữ nói không sai chút nào, cửa hàng lớn khinh khách, khách lớn khinh cửa hàng.

    Mặc dù Clarence là nhãn hiệu nổi tiếng toàn thế giới, khách hàng chủ yếu là tầng lớp quý tộc trải rộng trên toàn thế giới. Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ có thể ra vẻ trước mặt thế gia quý tộc như nhà họ Thẩm.

    Chẳng những không thể ra vẻ, mà còn phải kẹp chặt đuôi làm người.

    Nhà họ Thẩm không phải là khách hàng mà họ có thể đắc tội được.

    Tình huống hiện tại thực quỷ dị, chuyện xảy ra đều có liên quan đến hai người thuộc nhà họ Thẩm. Một người là cháu gái ruột nhà họ Thẩm, một người là cháu gái ngoại nhà họ Thẩm, mà người đang lôi kéo mãi không bỏ qua chuyện này lại là con gái đã xuất giá của ông cụ nhà họ Thẩm.

    Ba người này, cho dù là ai cũng đều không phải người mà một cửa hàng trưởng của một chi nhánh Clarence tại thành phố A thuộc Trung Hoa có thể đắc tội nổi.

    Chẳng qua, đắc tội không nổi không đồng nghĩa với việc bọn họ cũng giống như chuột thấy méo, sợ hãi run rẩy.

    Có thể leo lên chức cửa hàng trưởng, sao có thể là nhân vật đơn giản? Bọn họ giao tiếp nhiều với quý tộc thượng lưu, đương nhiên cũng hiểu rõ phải làm thế nào để sử dụng kĩ năng khiến bản thân trở thành kẻ ngoài cuộc, đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người đối phương, còn có thể khiến cho đối phương không tức giận.

    Vì thế mới nói, ngôn ngữ chính là một bộ môn nghệ thuật.

    Cũng giống như cửa hàng trưởng Clarence lúc này, nói chuyện không nhanh không chậm. Trước hết là xin lỗi, suy cho cùng, dù là trách nhiệm của ai, Trịnh Tuyết Trân cũng ngất xỉu trong cửa hàng của họ. Điều này không thể phủ nhận được.

    Xin lỗi về xin lỗi, sau đó, cửa hàng trưởng Clarence liền đem sự tình kể lại một lần, đương nhiên hoàn toàn dựa theo cách nói của nhân viên và Thẩm Tích Chu.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...