Tập Thơ Một Đoạn Nhân Gian - Bạch Cẩn Huyền

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Bạch Cẩn Huyền, 18 Tháng tư 2024.

  1. Bạch Cẩn Huyền Bạch Cẩn Huyền - Zjk Nguyễn

    Bài viết:
    127
    THĂM QUÊ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từng vạt nắng hong làng da rát bỏng

    Rọi chân đê cỏ mướt bóng một màu

    Nhóm mục đồng đang rượt đuổi với nhau

    Rồi cả bọn ra bàu đi bắt cá

    * * *

    Ngả lưng xuống trời hôm nay đẹp lạ

    Ngắm mây chiều đỏ cả một góc sân

    Nơi làng quê với cuộc sống thanh bần

    Nhưng hạnh phúc nghĩa nhân luôn vẹn đủ.

    * * *

    Bạch Cẩn Huyền
     
  2. Bạch Cẩn Huyền Bạch Cẩn Huyền - Zjk Nguyễn

    Bài viết:
    127
    THẰNG CON GÁI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có câu chuyện nói về thằng con gái

    Tưởng nực cười nhưng lại hóa đắng cay

    Ngày trôi qua mà cứ ngỡ tù đày

    Lê chân bước trong dèm pha kì thị

    * * *

    Ai cũng hiểu phần suy tư lý trí

    Biết được điều mà xã hội chú tâm

    Nhưng đời ta đâu sống để âm thầm

    Nên đành phải đạp lên trên dư luận.

    * * *

    Bạch Cẩn Huyền
     
  3. Bạch Cẩn Huyền Bạch Cẩn Huyền - Zjk Nguyễn

    Bài viết:
    127
    XÓT LÒNG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày mở mắt trong trời Nam độc lập

    Lúc trưởng thành lại đạp bỏ quê hương

    Hỡi phản quốc - tay sai của bạo cường

    Bán rẻ máu, lương tri thành nhơ nhuốc

    * * *

    Sống làm chi để tâm hồn bại nhược

    Phản giống nòi khinh rẻ cả non sông

    Mất đất nước có còn lại tổ tông

    Hay khai tử dưới bàn chân của giặc.

    * * *

    Giặc bên ngoài không bằng quân phản trắc

    Mang cha ông làm bàn đạp tiến thân

    Mắt đui mù lơ lịch sử bao lần

    Tai điếc đặc để nghe theo lang sói.

    * * *

    Ôi hồn linh - ôi cha ông - nguồn cội

    Nhìn mà xem chúng cứ tạo phong ba

    Đầu độc trẻ quay lại phá nước nhà

    Rồi phỉ báng linh thiêng hồn dân tộc.

    * * *

    Bạch Cẩn Huyền
     
  4. Bạch Cẩn Huyền Bạch Cẩn Huyền - Zjk Nguyễn

    Bài viết:
    127
    NGỦ ĐI THÔI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vai chợt nặng những tâm tình giông bão

    Hồn nghiêng nghiêng nếm chát đắng mặn nồng

    Theo mưa xối cõi lòng tựa trời đông

    Thân rã rượi như phù dung vương nợ..

    * * *

    Mượn thân phận hóa thân vào dang dỡ

    Bước chân trần không quen nổi chính mình

    Kìa trên cao bao vầng sáng lung linh

    Sao lối bước như đường về địa ngục..

    * * *

    Đã bao lần tự ôm thân ngã gục

    Gối chạm vào mặt đất đến tái tê

    Nếu máu huyết thay đổi được lời thề

    Cũng cam nguyện hiến dâng rồi tan biến..

    Ngủ đi thôi.. tỉnh lại rồi về biển

    * * *

    Gót chân son đạp sóng vỗ bạc đầu

    Dang đôi tay phiêu lượn với hải âu

    Nương giọt nước nâng mình lên trời rộng..

    * * *

    Ngủ đi thôi.. tỉnh lại rồi như mộng

    Nợ hồng trần là một giấc chiêm bao

    Đêm buông xuống lưng tựa vách núi cao

    Bình minh rọi lại tung hoành trời đất..

    * * *

    Ngủ đi thôi.. tỉnh lại quên tất bật

    Ta quay về để làm lại chính ta

    Nước Lãng Tuyết khử uế trược ma tà

    Nắng Phương Nhai dịu êm ru giấc điệp..

    * * *

    Ngủ đi thôi.. buồn vui rồi tan biến

    Trải trăm năm như một chớp mắt trần

    Đêm gác đầu phiến đá lạnh trong sân

    Mắt nhìn ngắm thiên hà ngoài vũ trụ..

    * * *

    Ngủ đi thôi.. buồn vui xin trả đủ

    Nợ nần gì cũng một kiếp phù sinh

    Cuộc đời này đâu chỉ sống cho mình

    Trả cho hết để nhẹ nhàng gót bước..

    * * *

    Ngủ thôi.. để quay về..

    * * *

    Bạch Cẩn Huyền
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...