Rót Giọt Suy Tư Bấm để xem Ta bước chân qua trầm tư thềm cũ Giọt say nồng từ khóe mắt nhòe cay Ta bật cười ôi đâu đó tháng ngày Là trót lỡ là nhạt nhòa vô nghĩa * * * Từng bước chân rêu phong về muôn phía Cuối chân trời từng chiếc lá nhẹ rơi Trong tĩnh lặng càng thêm nhói bời bời Môi cười mĩm nhưng đáy hồn sâu thẳm * * * Nắng vẫn lên và muôn hoa vẫn thắm Ngày cứ trôi và nhân thế cứ trôi Đâu đắng cay đâu bỡ ngỡ bồi hồi Sao tĩnh mịch lặng thinh như chìm lặng * * * Lại mĩm cười lại nhoẻn môi kiêu ngạo Vạch đất chỉ trời ngẩng mặt đối thiên công Không trách cứ không hờn dỗi nhọc lòng Nhưng lại ngỡ rơi vào nơi không đáy.. * * * Bạch Cẩn Huyền
.. Suy Tư.. Bấm để xem Đêm về như gió biếc Tự lòng hiểu đơn côi Hoa tàn bao mùa rồi Trời vẫn xanh như thế * * * Hỏi lòng là quên hết Hay là nhớ quá nhiều Trăn trở chân không bước Bao nỗi lòng riêng mang.. Bạch Cẩn Huyền (Họa) * * * Và biết sẽ mang theo Nỗi niềm xưa chẳng cạn Riêng đời ta ly tán Hỏi rằng nhớ hay quên? * * * Còn trên bến trường giang Con thuyền neo tĩnh lặng Chờ nguyệt về riêng bóng Điều hiu bước độc hành Phong Ảnh
CHỈ LÀ MƠ Bấm để xem * * * Ai cũng nghĩ ta là nguồn hỏa diễm Đâu ai hay trong Gió - Lửa - Thủy - Lôi Ta mượn nước nuôi từng áng mây trôi Đời tự tại giữa anh em chân chất * * * Ngọn lửa cháy là huyết y chiếu nhật Một màu đời hừng hực chẳng ưu tư Mảng huyết đỏ như lực hút điện từ Vui cười nói nhưng lịm tàn nắng tắt.. * * * Ngọn gió ấy một đời không nắm bắt Cứ ôn hòa dịu nhẹ ngọt êm đềm Trong bão tố không suy thịnh khuyết thêm Rồi hóa bạc trăng treo trong uất nghẹn.. * * * Từng tia chớp chói lòa bao vun vén Mảnh ghép này hoàn hảo đến vô vi Từ tâm tính cho đến diện mục mi Đều như tượng tạc nên khung lãnh mị.. * * * Nhưng tất cả trời cao không thấu lý Đem đọa đày làn mây khói phiêu du Dồn nén tôi vào khoảng trống cầm tù Bằng hữu đâu? Tri kỷ đâu? Mất hết.. * * * * * * * * * Tôi là Mây, là Gió.. * * * và là luôn Lôi - Lửa.. Nhưng trong đời luôn khuyết thiếu tình thân Ai cho tôi một hạnh phúc tôi cần Cho tôi một bờ vai không phản bội? Nhìn trăm hướng giữa ngục đời u tối Thèm một lần bất cần quản thế nhân Thèm một nơi chẳng quản cả xa gần Ngồi nói chuyện những chuyện đời vớ vẩn.. * * * Nhưng.. * * * Chỉ là mơ! * * * Bạch Cẩn Huyền
ĐÔNG Bấm để xem Một sớm đông bừng giấc tiếng chim ca Bên hiên vắng bãng lãng mây vờn gió Chuyện thế gian - một đời người - ai tỏ Uống ngụm trà chợt thấm vị nhân sinh. * * * Cười một tiếng lòng không vướng bụi tình Đêm đã qua ánh dương soi đáy mắt Chỉ sợ nắng dỗi hờn rồi ngoảnh mặt Để heo may lạnh giá giữa trời đông. * * * Bạch Cẩn Huyền
MỘT NỬA.. Bấm để xem Một nửa hoa hứng con nắng cháy Còn nửa kia râm mát trong hiên Tựa như đời lắm đảo điên Nửa trong nửa đục khuyết viên méo tròn. * * * Ai ngang trái khuấy con nước đục Ai mang lòng soi mói thế gian Kệ bao tai họa ách nàn Miễn ta vui vẻ lầm than kệ người. * * * Ôi chua chát khô khan tình nghĩa Ôi cuộc đời bao bận long đong Nửa soi cho rạng chữ "lòng" Nửa tâm còn lại cất trong tim mình. * * * Nửa cười nhẹ chữ tình nhân thế Nửa khóc cho tàn lụi tình thương Bước chân chùng lại giữa đường Thiện tâm chi để thê lương phần mình. * * * Người trong cõi ta bà sinh tử Mộng nam kha một tấn kịch tuồng Biết đâu giờ khắc phải buông Lại đeo thêm oán tầm thường ai ơi. * * * Lòng với dạ bời bời cay nghiệt Vì ganh đua mà triệt cả người Mặt ai một nửa tươi cười Nửa kia thì lại giả vờ khóc than. * * * Nhìn thế sự mang mang khói bụi Nửa mặt người nửa lớp da hôi Nửa cười nửa khóc trên môi Nam kha một giấc mộng đời còn chi? * * * Bạch Cẩn Huyền
MỘT CUỘC BỂ DÂU Bấm để xem Chừ nghe một cuộc bể dâu Chừ nhìn cho khắp nỗi sầu nhân gian Chừ mong một thoáng thanh nhàn Chừ thêm thấu rõ trái ngang cuộc đời. * * * Chừ cười sóng dạt biển khơi Chừ thêm nước mắt thấm lời mỉa mai Chừ giờ thôi để ngoài tai Dăm câu vùi dập chuyện hài đảo điên. * * * Ừ thì bằng cấp đồng tiền Kẻ mua người bán oan khiên đẩy đùn Nước sôi phải có củi đun Lợi danh phải có kẻ hùn vào mua. * * * Gấm xinh có kẻ thêu thùa Bao nhiêu cay đắng ai đua tranh giành Câu khen lời ngợi ta khanh Còn điều điêu xấu để dành cho ai? * * * Thầy người người bảo anh tài Mà quên tích cũ chữ tai liền vần Đúng sai người chẳng cân phân Mũi tàu lạc hướng từng tầng nhiễu nhương. * * * Quên câu nhân nghĩa cang thường Chỉ vì tiếng tốt bá vương một vùng Mà tâm đen xấu đến cùng Mượn danh con cọp cáo vung oai thần. * * * Ngẫm ra cũng bởi lòng sân Sợ rằng người sẽ tranh phần tốt hơn Cho nên chất chứa oán hờn Chờ thời cơ đến bất nhơn ác lòng. * * * Ngẩng đầu nhìn hướng phía Đông Mặt trời vẫn mọc nếu lòng chẳng sâu Chừ nghe một cuộc bể dâu Chừ nhìn cho khắp nổi sầu nhân gian.. * * * Bạch Cẩn Huyền
DÒNG THỜI GIAN Bấm để xem Dòng thời gian vô tình trôi xa mãi Chẳng chừa ai giữa thế sự vô thường Người gặp ta dù là ghét hay thương Rồi cũng sẽ hai con đường đi tới.. * * * Mộng nhân sinh khiến bao người chới với Dòng thời gian tựa sóng biển dập dồn Mở mắt ra thẳng đến lúc vùi chôn Thân xác rỗng mệt nhoài theo năm tháng.. * * * Nhìn trời cao từng cụm mây bãng lãng Cuộc tương phùng tu mấy kiếp mà thành Yêu thương nhau không đủ lấy chi ganh Rồi hờn hận để phí dòng sinh mệnh.. * * * Bạch Nguyệt ơi, trọn một lòng thương mến Nước núi xanh ôm dưỡng mộng bay cao Trà rượu thơm nuôi lớn tấm lòng đào Khi nhắm mắt trân trọng cười từ biệt.. * * * Bạch Cẩn Huyền
TRÀ CHIỀU Bấm để xem Chiều tắt nắng vầng mây hồng ráng mỡ Gió bên hiên lay chuông bạc kêu vang Dưới hiên nhà khói bếp quyện mơ màng Cạnh cửa sổ có một người ngồi lặng.. * * * Chuyện thế gian qua bao hồi ngọt đắng Đượm thêm tình thấm thía vị nồng cay Ngẫm nhân sinh tựa một ván cờ bày Muôn trận mạt thắng thua xong cũng bỏ.. * * * Người thương người càng ngày càng thêm khó Kẻ ghét nhau muôn vạn cách ghét nhau Mấy ai nghĩ đời như một chuyến tàu Người lên xuống ta cũng không thể quản.. * * * Đời khổ lắm thở chưa xong đã nản Cười chưa đầy đã khóc cạn dòng châu Thôi bỏ hết không còn quá mong cầu Lòng tĩnh tại TRÀ CHIỀU thanh ngọt vị.. * * * Bạch Cẩn Huyền
VỐN DĨ - TRÙNG HỢP Bấm để xem Mỗi một người -vốn dĩ- có một con đường riêng Chẳng qua là -trùng hợp- chung chuyến tàu một đoạn Rồi cũng sẽ vào lúc không thể đoán Người xuống tàu, kẻ lặng lẽ rời đi.. * * * Mỗi một người -vốn dĩ- không có liên quan gì Chẳng qua là -trùng hợp- gặp gỡ nhau như vậy Rồi đến lúc khi mắt nhìn không thấy Tình cảm kia dần lạnh nhạt lu mờ * * * Mỗi một người -vốn dĩ- chỉ là 1 sợi tơ Chẳng qua là -trùng hợp- vướng vào nhau rối rắm Rồi đến lúc nút thắt kia sâu đậm Sẽ cam lòng cắt đứt đoạn mà thôi * * * Mỗi một người -vốn dĩ- là một ngôi sao côi Chẳng qua là -trùng hợp- sáng cùng nhau 1 buổi Rồi ngày mai khi ngày lên rong ruổi Ta lại về đi tiếp đoạn đường riêng.. * * * Bạch Cẩn Huyền
Trái Tim Đại Bàng Bấm để xem Tôi tự hỏi giữa muôn trùng khoảng cách Con đường nào tìm lại bóng cố nhân Giữa bụi đường đâu ánh mắt tôi cần? Đâu trong gió nhếch môi cười ngạo nghễ * * * Trên thế gian cũng đôi khi có thể Chấp niệm này đeo đẳng với thời gian Trên đường xa biển cả với mây ngàn Hóa cánh biếc chim trời tung cánh rộng * * * Cánh đại bàng là vị cao ảo mộng Nhưng cô liêu chỉ một bóng độc hành Mấy ai biết đại bàng giữa trời xanh Bao cay đắng tủi hờn nhòe khóe mắt * * * Bao tình riêng từ lâu đành dập tắt Để gánh gồng và trụ vững giang sơn Để làm đôi vai xoa dịu mọi oán hờn Rồi đợi ngày tóc xanh thành trắng xóa * * * Bạch Cẩn Huyền