Welcome! You have been invited by thachttt to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 30: Bạch Hà Rất Mạnh!

[HIDE-THANKS]
Hổ Nha và Hổ Liệp dùng lực ở chân phát lực lao ra ngoài, vây xem trong đám người cũng có không ít thú nhân theo qua đi, mà bên này Đường Quả quay đầu lại tiếp tục vứt bỏ những cỏ dại vô dụng.

Trước khi vứt đi một ít cỏ dại, Bạch Hà quay lại với hai cái cổ gà to đang nổi khùng như một con ngỗng trắng trưởng thành trên tay, ánh nhìn hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn.

Nhìn thấy Đường Quả trước mặt đồ vật mình sưu tầm được, Bạch Hà lập tức mỉm cười chào hỏi: "Đường Quả, cô tỉnh rồi à? Cô khỏe không? Có tìm được rau dại nào không?"

Đường Quả quay đầu nhìn Bạch Hà, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là hai con gà trống to lớn đang nổi khùng bị hắn kẹp cổ và giơ lên giữa không trung, mắt cô đột nhiên sáng lên.

Tuy nhiên, Đường Quả vì con gà trống to nên mắt không sáng, nhưng khi nhìn thấy con gà trống lớn, cô lại nghĩ đến gà mái và trứng gà, đều là những nguyên liệu tốt cho sức khỏe, suýt chút nữa là đã quên mất chúng.

Bạch Hà nhìn thấy Đường Quả nhìn chằm chằm vào con kê thú trong tay mình, cô tựa hồ cũng không sợ hãi con kê thú này, không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Con kê thú này có vấn đề gì sao?"

"Đây là một con gà trống, thú, có thể hay không tìm thấy một con gà mái già không? Chính là ăn đối với cơ thể rất tốt, tốt nhất là tìm được một con gà mái già có bộ lông trắng và da đen, trứng của kê thú cũng có thể tìm một ít trở về, trứng kê thú cũng rất bổ dưỡng." Đường Quả mỉm cười ngẩng đầu nhìn Bạch Hà.

Bạch Hà bị lời nói của Đường Quả thuyết phục, mặc dù chỉ có những thú nhân không thể đi săn cùng giống cái mới ăn thịt kê thú, còn lại hầu như không ai ăn thịt kê và trứng kê thú vì nó quá tanh.

Nhưng tối qua nghe Đường Quả nói, Alan thật sự ngủ ngon hơn, cho nên lúc này Bạch Hà không khỏi mỉm cười nhìn con kê thú trong tay.

Sở dĩ hắn tìm tới hai con kê thú này là để Hồ Liệp luyện tập kỹ năng săn mồi sau khi ăn thịt nướng, không ngờ Đường Quả lại nhớ tới một loại thực phẩm khác tốt cho cơ thể giống cái, thực sự là quá tốt!

"Ta lập tức đi tìm." Bạch Hà thả con kê thú trong tay liền muốn rời đi.

"Đợi đã" Đường Quả hô lên.

Con kê thú được thả ra và rơi xuống đất lập tức lao về phía Bạch Hà với một lực lớn.

Bạch Hà vì lời nói của Đường Quả mà quay đầu lại, vừa nhìn thấy nó liền liếc nhìn con kê thú.

"..."

Hai con kê thú vừa hét lên đã cứng đờ, sau đó cứng ngắc ngã xuống đất.

Tim và đồng tử của Đường Quả đột nhiên co rút lại, Bạch Hà lại mạnh mẽ như vậy!

Tuy rằng khí tức của Bạch Hà không hướng vào cô, nhưng cảm giác của cô lại nhạy cảm đến mức Alan Bạch Mai và những người khác bên cạnh cô cũng không cảm nhận được gì.

Nhìn thấy kê thú nằm trên mặt đất giả chết, Bạch Hà thu lại khí tức, mỉm cười nói với Đường Quả: "Sao vậy?"

Sau khi suy nghĩ một hồi, Đường Quả cũng cười nói: "Tôi nghĩ rằng nếu bây giờ cậu đi tìm thú gà mái già thì hãy đi đào một cái nồi đá lớn, đun một ít nước nóng cho dì ALan và Bạch Mai để gội đầu và tắm rửa đi."

Nhìn hai đầu gà đầy dầu mỡ, có thể biết tối qua bọn họ vừa mới tắm xong.

"Gội đầu, tắm rửa?" Bạch Hà nghi hoặc nhìn Đường Quả, hắn không hiểu cô nói gì về việc tìm con gà mái già để Alan ăn để bồi bổ cơ thể, vậy thì tại sao lại không bằng việc đi đun nước nóng để gội đầu rồi tắm cho Alan và những người khác? Mà không phải tối qua Alan và những người khác vừa mới tắm sao?

Đường Quả cũng lười nói với Bạch Hà những điều không rõ ràng về vệ sinh và vi khuẩn, nên cô nói thẳng: "Muốn bọn họ đêm nay ngủ ngon thì cứ nghe tôi nói, người giữ gìn thân thể sạch sẽ sẽ ít có khả năng bị bệnh."

Bị bệnh!

Khi Đường Quả thốt ra hai chữ này, tất cả những người nghe thấy đều giật mình, bởi vì trong mắt họ coi bệnh tật là điềm báo của cái chết.

"Ta đi tìm đá đào nồi để đun nước." Bạch Hà vội vàng bỏ lại câu nói này, dùng sức mạnh dưới chân chạy ra ngoài.

Nhìn thấy Bạch Hà bỏ chạy, gần như tất cả thú nhân đang nhìn có thể nghe được lời nói của Đường Quả cũng đều chạy ra, dù sao hai chữ "bị bệnh" thật sự rất chấn động, muốn khiến Bạch Hà tin tưởng, tiểu giống cái tên Đường Quả này nhất định phải là đã nói đúng.

Nhìn những người kia đột nhiên bỏ chạy, những người không nghe được lời nói của Đường Quả cũng không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, một số thú nhân cũng chạy ra ngoài.

Thấy Bạch Hà nghe lời cô, Đường Quả quay người tiếp tục tìm rau dại.

Alan nhìn đám cỏ dại và rau dại bị Đường Quả vứt ra ngoài, trong mắt lóe lên tia sáng, Đường Quả.. có lẽ cô thật sự là một vu y.

Những con kê thú đang nằm trên mặt đất giả chết có thể nhìn thấy đang còn thở cùng nhau, nhưng chúng không đứng dậy, cô đoán chúng thực sự sợ hãi.

Ngay khi Đường Quả đang kiên nhẫn ngồi tìm cỏ dại và nhặt những cây có ích thì Hổ Nha và Hổ Liệp quay lại, trên tay Hổ Nha đang cầm trên tay hai gói lá lớn không rõ danh tính.

"Đường Quả, cô nhìn thủ chỗ này đã đủ chưa?" Hổ Nha đặt gói lá xuống đất, gói lá lập tức xòe ra, lộ ra lớp rau còn ướt bên trong.

"A huynh ta đã rửa sạch từng loại rau này." Hồ Liệp ngẩng đầu nhìn Đường Quả, mỉm cười nói như đang cầu xin khen ngợi.

Nhìn thấy bộ dáng của Hồ Liệp, Đường Quả không khỏi mỉm cười nhìn về phía Hổ Nha "Chỉ cần cho túi này vào nồi canh, đợi nước sôi trở lại, rau cảnh chuyển màu, cho chút muối vào khuấy đều là có thể ăn ngay."

"Cho muối vào?" Hổ Nha nhìn vào nồi đá lớn, nếu như toàn bộ canh trong nồi đá đều phải bỏ muối thì lượng muối trong tay anh sẽ không đủ cho cuộc trao đổi trước mùa tuyết rơi.

Nhìn Đường Quả quay người tiếp tục tìm cỏ, Hổ Nha có chút do dự, trước đây anh chưa từng từ chối yêu cầu của một giống cái nào, nhưng Đường Quả lại là giống cái mà anh muốn kết bạn lữ..

Một lúc sau, Đường Quả nhận thấy Hổ Nha vẫn chưa có dấu hiệu rời đi, không khỏi quay đầu lại nhìn anh, thấy anh ngập ngừng không nói nên lời, cô không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhìn vẻ mặt khó hiểu Đường Quả nhìn mình, Hổ Nha lại nghĩ tới số muối vỏ sò mà mình có, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm từ chối yêu cầu của Đường Quả.

Nhưng anh không khỏi thận trọng nói: "Hay là cô và a mẫu, Bạch Mai ăn đồ ăn đã cho muối vào, còn lại thì không bỏ có được không?"

Đường Quả chớp mắt, không hiểu tại sao Hổ Nha lại đột nhiên trở nên như vậy, lại còn nói như vậy.

Nhưng giây tiếp theo, cô nhớ tới cục muối vỏ to bằng nắm tay của mình, không nhịn được cười: "Anh thích là được rồi, nhưng canh không có muối thì không ngon, thịt chín rồi cũng không quá ngon."

"Không sao, chỉ cần có thể ăn là được." Hổ Nha lập tức mỉm cười, khoe hàm răng trắng bóng, sau đó giải thích: "Ta muốn giữ số muối đó cho cô đến ngày trao đổi trước mùa tuyết rơi, sau đó ta sẽ đổi thêm chút muối, giống cái không ăn muối sẽ bị bệnh."

Sau khi nghe được lời nói của Hổ Nha, Đường Quả vốn không nghĩ nhiều, đột nhiên trong lòng dâng lên một tia cảm xúc khó tả.

Tuy nhiên, cảm xúc này nhanh chóng lắng xuống nhưng cảm giác lúc đó lại không dễ dàng quên được.

Không để ý đến cảm giác trong lòng, Đường Quả cúi đầu nhìn đám cỏ dại trước mặt, "Lấy một cái nồi đá, múc một ít canh xương vào, đợi thịt chín mới cho rau vào."

"Được." Hổ Nha đi nấu nước luộc rau, trên mặt tươi cười.

Lúc này, Bạch Hà cùng mười mấy thú nhân mỗi người vác một tảng đá lớn sải bước lùi về phía sau, cảm nhận được một cỗ khí thế không thể ngăn cản đang hướng về phía mình.

Đường Quả đột nhiên quay đầu lại, cảnh giác nhìn sang, nhưng lại bị cảnh tượng mình nhìn thấy trong giây lát, cô còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì đám cỏ lạ đang cầm trên tay đã rơi xuống.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 31: Bạc Hà

[HIDE-THANKS]
"Có phải hay không là rất mạnh mẽ? Thú nhân của bộ lạc của chúng ta đều rất mạnh mẽ, cô ở bộ lạc chúng ta thì sẽ không cần lo lắng bị dã thú tấn công làm tổn thương cô, Hơn nữa Hổ Nha là một trong những thú nhân mạnh nhất trong bộ lạc chúng ta, cậu ấy nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô." Alan người một mực ở bên cạnh đang bắt chước Đường Quả kiểm tra thực vật, đột nhiên bật cười khi nhìn thấy bộ dạng của Đường Quả.

Đường Quả vừa mới kiềm chế sự chấn động trong lòng, trên đầu có mấy sợi chỉ đen treo trên đầu cô.

Lúc đầu lời nói của Alan cũng có lý, dù sao những người đó thực sự rất mạnh, nhưng sau này tại sao lại đơn độc mang Hổ Nha ra nói? Đây có phải là nói về chủ đề đó một lần nữa? Tốt nhất là cô nên giả vờ như không nghe thấy.

Ừm? Chiếc lá này.. Đường Quả nhặt những chiếc lá gãy lẫn trong đám cỏ dại lên, nhìn những đám cỏ dại cuối cùng còn sót lại, cô không nhìn thấy thứ mình muốn thấy, hình như cũng bao gồm cả chiếc lá này.

Alan thấy Đường Quả không đáp lại lời nói của bà mà lại đưa một chiếc lá thối để dưới mũi ngửi ngửi, không khỏi hỏi: "Đây là cái gì? Đây cũng là rau dại à?"

"Đây là bạc hà, có thể ăn, rồi cũng được dùng để làm thuốc." Đường Quả nói.

"Bang bang bang~!" Nhưng lúc này, hàng chục tiếng vật nặng rơi xuống đất đã lấn át đi lời nói của Đường Quả.

Chính là Bạc Hà và những thú nhân ở đó hạ tảng đá lớn trên vai xuống, sau đó hàng chục người thú nhân gần như đồng thời giơ móng vuốt lên và bắt đầu đào tảng đá.

"Vừa rồi cô nói cái gì?" Alan liếc nhìn Bạch Hà rồi hỏi, vươn đầu bắt chước Đường Quả ngửi ngửi lá bạc hà, mùi bạc hà xộc vào mũi khiến bà lập tức co rúm người lại: "Mùi thật là khó ngửi, cái này đến từ đâu vậy?"

Alan thấy Đường Quả không đáp lại lời bà nói, nhưng lại nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt Alan, Đường Quả không khỏi mỉm cười: "Đây là bạc hà, lại ngửi một cái, hít một hơi thật sâu."

Tuy biết Đường Quả sẽ không làm hại mình, nhưng Alan vẫn sợ hãi cái mùi khó chịu vừa rồi, nên bà đã chống cự một lúc với lời nói của Đường Quả nhưng lại do dự có nên ngửi hay không.

Nhìn thấy Alan do dự, Bạch Mai tò mò không biết vừa rồi a mẫu của cô nàng đã ngửi thấy mùi gì, không khỏi tiến lại gần, bắt chước lời nói của Đường Quả, hít một hơi thật sâu.

Alan nhìn Bạch Mai, nhưng thấy đôi mắt đang hơi hơi nheo lại do hít một hơi thật sâu đột nhiên cô nàng mở to hai mắt ra, cô nàng nhìn Đường Quả với đôi mắt sáng ngời.

"Ta cảm thấy mũi và trong ngực lạnh, đầu cũng lạnh." Bạch Mai kinh ngạc cười nhìn Đường Quả nói.

Đường Quả cũng cười cười, vẻ mặt Bạch Mai vẫn luôn đáng yêu phong phú.

Alan nhìn Bạch Mai bằng ánh mắt nghi ngờ, chịu đựng mùi khó chịu bà không khỏi ghé sát đầu vào lá bạc hà hít một hơi thật sâu, khoảnh khắc tiếp theo bà cảm nhận được cảm giác mát lạnh mà Bạch Mai đã nhắc tới.

Hơn nữa, bà còn cảm thấy rõ ràng, lúc này đầu óc bà rất minh mẫn, cảm thấy mùi khó chịu kỳ thật cũng không khó chịu đến thế, bà không khỏi kinh ngạc nhìn Đường Quả.

Nhìn thấy biểu cảm gần như giống hệt nhau của Alan và Bạch Mai, Đường Quả không khỏi vui mừng hơn.

Nghĩ đến đây, Bạch Mai hình như rất có hứng thú với y học, có lẽ bây giờ có thể dạy cho cô nàng một bài học, nếu có cơ hội lại có thể nhờ Hổ Nha giúp đỡ tìm thuốc, có lẽ anh sẽ tận tâm hơn.

"Bạc hà có thể điều trị bệnh cúm, nhức đầu, đỏ mắt, nóng trong người, cổ họng, sưng nướu và đau, v. V. Sử dụng bên ngoài có thể điều trị đau dây thần kinh, ngứa da, phát ban và chàm, v. V. Bạc hà thường được dùng thay trà để giải tỏa tâm trí, cải thiện thị lực." Nghĩ nghĩ, Đường Quả mở miệng nói vài câu công dụng của bạc hà, sau đó đưa mảnh lá bạc hà cho Bạch Mai.

Tuy rằng không hiểu rõ Đường Quả ý gì, nhưng Bạch Mai vẫn chăm chú nhìn cô, nói xong lại cúi đầu, lại lẩm bẩm một mình.

Tuy rằng đọc thuộc lòng không quá lưu loát nhưng có thể lặp lại những gì cô vừa nói, nụ cười trên khóe miệng Đường Quả không khỏi sâu thêm.

Không ngờ trí nhớ của Bạch Mai lại khá tốt, nhưng không biết cô nàng có thể nhớ được bao lâu, nếu cô nàng thực sự có năng khiếu học y thì cô có thể dạy cho cô nàng.

Alan nhìn Đường Quả, lại nhìn Bạch Mai, hắn hiểu Đường Quả đang dạy Bạch Mai về thảo dược, trong lòng không khỏi hưng phấn, Đường Quả quả thực là một vu y.

Tuy rằng cô nói cô không phải vu y, nhưng cô biết nhiều như vậy, ngay cả Tế Ti cũng không biết về loại thảo dược đó, sao cô có thể không phải là vu y được chứ?

Bạch Mai cầm lấy mảnh lá bạc hà mà Đường Quả đưa cho cô nàng, vừa ngửi mùi bạc hà vừa lẩm bẩm lại lời của Đường Quả, cô nàng đã nghiện nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đường Quả đã dọn sạch cỏ dại và rau dại, nghe Bạch Mai lẩm bẩm, rồi nhìn Hổ Nha đang nấu canh bên đó, lại nhìn đám người Bạch Hà đang đào đá bên kia.

Thấy hòn đá ở chỗ Bạch Hà hơi to, nếu sáng sớm nấu như nồi canh xương thì phải đun trong bao lâu?

Đường Quả nhịn không được đứng dậy đi tới, giải thích với Bạch Hà rằng cái nồi quá lớn, nước quá nhiều, đun nóng sẽ rất lâu, có thể chia miếng đá thành hai cái chậu đá, và có thể dùng nắp để đun nóng nước, thời gian sẽ được rút ngắn.

Bạch Hà hầu như luôn nghe theo lời của Đường Quả, vì vậy ông đã thay đổi theo lời nói của cô ngay khi cô nói, và một khi ông thay đổi, những thú nhân khác sau khi nhìn thấy cũng thay đổi theo.

Thấy Bạch Hà đã nghe lời cô, Đường Quả cũng không có cản trở ông biểu diễn, cô liền đi trở về ngồi đợi bữa ăn của mình.

Dù thứ cô chờ đợi không phải là đồ ăn ngon nhưng cô vẫn rất may mắn khi có thể chờ đợi và có thứ gì đó để ăn sau khi bị mắc kẹt trong thế giới xa lạ này.

Hổ Nha là người đầu tiên nấu nước hầm xương và rau rừng cho Đường Quả và những người khác rồi mang tới.

"A huynh." Bạch Mai nhìn thấy Hổ Nha, lập tức cười nói: "Nhìn xem, đây là bạc hà, bạc hà.."

Theo lời nói của Bạch Mai, hai mắt Hổ Nha lóe lên, cây bạc hà này là thuốc..

Sau khi Bạch Mai nói xong ánh mắt sáng ngời nhìn Đường Quả: "Đường Quả, ta nói đúng không?"

Đường Quả mỉm cười gật đầu: "Cậu đọc đúng đấy, còn nhớ rau cảnh không?"

"Rau Cảnh.." Bạch Mai do dự một chút, sau đó lắp bắp lặp lại lời Đường Quả đã giới thiệu rau Cảnh.

Dưới ánh mắt lo lắng của Bạch Mai, Đường Quả mỉm cười gật đầu: "Thật lợi hại, đều ghi nhớ hết rồi."

Nghe được Đường Quả khẳng định, không chỉ Bạch Mai mà cả Hổ Nha với Alan cũng bật cười.

Trong lúc nghỉ ngơi, Bạch Mai thấy nồi đá đựng canh xương và luộc rau rừng mà Hổ Nha đặt trên mặt đất, lập tức nói: "Ta đi lấy bát gỗ." Sau đó cô nàng vội vàng rời đi.

Lúc Đường Quả đang ngủ trưa, Bạch Mai đã nhờ Bạch Hà trở về đào ra hai cái bát gỗ và hai cái thìa nhỏ hơn thìa canh, còn có đôi đũa gỗ, nhưng Bạch Mai và Alan đều chưa học được cách làm, để làm điều đó sau khi học một thời gian dài, cũng không thể không bỏ cuộc.

Hổ Nha đưa chiếc vỏ chứa đầy muối cho Đường Quả, "Ta đã cho muối vào canh, nhưng không biết có đủ không, ta đưa cho cô cái này, nếu không đủ thì cô tự thêm vào nhé."

Đường Quả nhìn thoáng qua vỏ sò, nghĩ đến lời nói trước đó của Hổ Nha, kìm nén sự dao động nhẹ trong lòng, sau đó đưa tay nhận lấy vỏ sò: "Được."

Nhìn Đường Quả nhận lấy vỏ sò rồi đáp lại, Hổ Nha mỉm cười quay người đi nấu nốt số thịt và phần rau dại còn lại.

Nồi canh xương Bạch hà nấu rất nhiều, nhưng nếu phân ra, thú nhân có sức ăn rất lớn, cuối cùng Hổ Nha bọn họ ba người đến chính mình cũng không đủ để ăn.

Vì vậy một số người tiếp tục ăn chút thịt nướng rồi mới dừng lại, may mắn là đã sớm dự đoán sẽ không no nên đã nướng thêm thịt nướng rồi, kỳ thật thịt nướng kia càng nướng nhiều để dự phòng nấu thịt kia không thể ăn, bọn họ còn có thịt nướng ăn.

Ngồi dưới đất vuốt bụng, Á Mộc cười thỏa mãn nhưng lại chán ghét nói: "Mặc dù thịt luộc có vị không tệ, nhưng ta nghĩ thịt nướng lại ngon hơn, lần sau đừng cho rau đó vào canh nữa, rất là khó ăn."

Dù chỉ nếm thử mùi vị và gửi phần còn lại về cho a mẫu ăn nhưng mùi vị còn khó chịu dường như vẫn còn đọng lại trong miệng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 32: Rau Cảnh Ăn Có Ngon Không?

[HIDE-THANKS]
"Thật ngon, Tiểu Vân rất thích." Một giọng nói trong trẻo của một giống cái đột nhiên vang lên.

"Thịt luộc và rau cảnh thích hợp cho giống cái ăn." Lôi Minh mỉm cười liếc nhìn em gái Tiểu Vân ngồi bên cạnh, đưa miếng thịt nướng cuối cùng trong tay vào miệng nhai.

Giống cái tên Đường Quả khá giỏi, lại biết nấu các món rau rừng và thịt mà họ chưa từng nghe nói đến, lại sẵn lòng dạy người khác cách nấu, hôm nay Tiểu Vân ăn rất nhiều, không hề kêu thấy khó chịu trong bụng.

Vạn Sâm bĩu môi: "Nhạt nhẽo quá, chỉ có giống cái mới thích ăn, ta vẫn thấy thịt nướng ngon hơn."

Hổ Nha liếc nhìn Á Mộc và Vạn Sâm, mặc dù trong lòng đồng ý với lời nói của họ, nhưng đây là món mà Đường Quả đã nấu cho họ ăn, Á Mộc và Vạn Sâm là hai người cương quyết muốn ăn nó, còn có gan chê bai nó sao?

Nhận ra có ánh mắt không tốt đang nhìn mình, Á Mộc và Vạn Sâm nhìn lên rồi thấy Hổ Nha đứng dậy bước đi.

"..."

Vạn Sâm lúc này mới ý thức được, lời nói của mình tựa hồ làm cho Hổ Nha không vui.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đến đây ăn vẫn coi thường đồ ăn, điều này ngay từ đầu đã sai rồi, quan trọng nhất là thứ này là do giống cái của Hổ Nha thích làm ra, nếu chê bai thì lại càng sai lầm hơn, nếu như để giống cái nghe được..

Nghĩ đến Đường Quả gầy gò, nhìn giống cái gầy gò trong bộ lạc thỉnh thoảng thích nhìn hắn mà rơi nước mắt, Vạn Sâm đột nhiên rùng mình, xem ra trong tương lai hắn không nên đến quá gần Đường Quả!

Nhưng Á Mộc không hiểu tại sao Hổ Nha lại đột ngột bỏ đi? Và cậu ấy có vẻ hơi không vui?

Dù đang suy nghĩ bối rối nhưng Vạn Sâm và Á Mộc vẫn đi theo Hổ Nha và đã ngồi ăn khi đến đây, thậm chí họ còn chưa chào a mẫu của Hổ Nha.

Lôi Minh ở bên cạnh nhìn mấy người Hổ Nha cười nhẹ, sau đó bế Tiêu Vân đã ăn xong đi theo.

"Đường Quả vừa mới ăn à?" Nhìn thấy chiếc bát gỗ Đường Quả đang cầm có hơn nửa bát canh thịt rau, Hổ Nha không khỏi lớn tiếng hỏi, lo lắng cô sắp chết đói.

Đường Quả: "..."

Chẳng lẽ cô lại nói rằng chính Bạch Mai và Alan đã cưỡng ép múc phần còn lại của cái nồi vào bát của cô sao? Cô đã sớm ăn no rồi có được không!

"Bạch Mai." Khi Tiểu Vân nhìn thấy Bạch Mai, nàng ấy lập tức hô lên và mỉm cười.

Lôi Minh đặt nàng xuống, nhưng nàng lại chạy tới trước mặt Đường Quả, cười rạng rỡ nói: "Cậu tên Đường Quả, ta tên Tiểu Vân, cái canh thịt nấu với rau cảnh quả thật là rất ngon, bụng cũng không khó chịu."

Nhìn Tiểu Vân cười rạng rỡ vỗ bụng, Đường Quả cũng cười nói: "Thế cậu đã ăn no chưa?" Cô còn chưa no, ở đây còn có hơn nửa bát.

Không nghe thấy giọng nói của Đường Quả, Tiểu Vân chớp chớp mắt, nghĩ đến những gì mình đã nghe trước đó, ánh mắt đột nhiên nhìn cô với vẻ thương hại và đồng cảm, nụ cười trên mặt dịu đi, nói: "Đã ăn đến no rồi."

Nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Vân, Đường Quả không khỏi cứng miệng, cô thật sự không cần sự thương hại và thương cảm của một đứa trẻ mấy tuổi!

"Dì Lan." Vạn Sâm và ba người còn lại lần lượt chào Alan.

Lôi Minh nói tiếp: "Dì Lan, con đang nghĩ đến việc đào một cái nồi đá để đun nước cho a phụ và Tiểu Vân tắm, nên con muốn nhờ dì Lan giúp coi chừng Tiểu Vân."

"Cái này không phiền phức, cứ đi đi." Alan cười đáp lại, sau đó quay đầu nhìn Đường Quả nói: "Đường Quả, cô ăn nhanh đi, mùa mưa sắp đến rồi, cô phải ăn nhiều một chút, thì mới không bị bệnh được."

Khóe miệng Đường Quả lại sắp co giật, ánh mắt không khỏi liếc nhìn cái bụng căng phồng của Alan và Bạch Mai: ".. Dì Lan, ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, dì có cảm thấy ăn quá no bụng sẽ rất khó chịu? Vì vậy tôi thực sự không thể ăn được nữa."

Vừa dứt lời, Đường Quả quay người đưa chiếc bát vào trong tay cho Hổ Nha.

Hổ Nha vô thức đưa tay lên nhận lấy, trong lòng anh biết Đường Quả nói câu này sẽ thật sự sẽ không ăn nữa, cho nên anh cũng không có ý ép cô tiếp tục ăn, chờ đã, cô thực sự đưa đồ ăn cho anh sao?

Ánh mắt Hổ Nha chợt sáng lên nhìn Đường Quả, đôi tai thú vểnh lên, cái đuôi thò ra sau lưng vẫy vẫy: "Đường Quả, cô cho ta ăn à."

Khi một giống cái đưa thức ăn cho một thú nhân, điều đó có nghĩa là cô ấy thích thú nhân đó.

Mấy người ALan bọn họ nhìn thấy trên mặt cũng đều nở nụ cười.

Đường Quả vốn là muốn Hố nha lấy cái bát bỏ đi, nhìn vẻ mặt của anh, sau đó nhìn biểu tình của Alan bọn họ, lập tức nhận ra hành vi của cô có phải là biểu thị điều gì đó mà cô không biết không? Bây giờ cô lấy lại cái bát có được không?

Nhưng nhìn đôi mắt của Hổ Nha sáng như hắc thạch, Đường Quả suy nghĩ một chút, chẳng lẽ anh đói bụng là do chưa ăn no sao?

Nghĩ đến thú nhân cướp canh xương và thịt, càng nghĩ càng cảm thấy Hổ Nha có lẽ chưa no, Đường Quả ngập ngừng nhìn anh: "Anh muốn ăn à?"

Thực sự rất muốn cho anh ăn gì đó, lúc này Hổ Nha vui đến mức muốn nhảy lên mấy cái, nhưng nghĩ đến Đường Quả còn ở đây, làm điều này chẳng phải là không được tốt lắm sao?

Vì thế Hổ Nha cố nhịn muốn nhảy dựng lên, cười đến nheo mắt lại, miệng lộ ra hàm răng to trắng ngần nhanh chóng đồng ý: "Muốn, ta muốn ăn."

Nhìn thấy Hổ Nha như thế, nhìn thấy nụ cười trên mặt Alan bọn họ càng tươi sáng hơn, ngay cả Bạch Hà sau khi ăn xong đi đào đá cũng tranh thủ thời gian quay lại mỉm cười nhìn cô, Đường Quả "..."

Bây giờ cô lấy lại cái bát đó có được không? Cô dường như đã thực sự đã làm điều gì đó mà cô không hề biết nhưng Hổ Nha và những người khác lại rất vui mừng, dường như chỉ có một điều duy nhất có thể khiến Hổ Nha phấn khích và vui vẻ như vậy, còn Alan và những người khác cũng rất vui vẻ!

Đường Quả cử động ngón tay, chỉ thấy Hổ Nha đằng kia đang nóng lòng muốn bắt đầu ăn, hơn nữa cô chưa dạy cách cầm đũa nhưng lại có thể dùng đũa một cách thành thạo như vậy.

Hổ Nha ăn rất ngon, nhưng Đường Quả nhìn hành động của anh vẫn có thể biết anh không thích ăn rau cảnh, chỉ là vì khi ăn rau cảnh anh luôn nuốt thật nhanh, khi ăn thịt sẽ nhai lâu hơn một chút.

Quên đi, Đường Quả thả lực trên ngón tay ra, hướng ánh mắt về phía Hổ Nha, ngước mắt nhìn trời, thầm nghĩ, có vẻ Hổ Hổ không thích rau cảnh chăng? Hoặc là không thích tất cả các loại rau? Thú nhân, thú nhân, thú đều thích ăn thịt, ngoài ra họ còn ăn thịt nướng và rau củ quanh năm..

"Rau cảnh có ngon không?" Đường Quả bỗng nhiên mỉm cười nhìn Hổ Nha.

Nghe được lời nói của Đường Quả vừa đưa đũa Rau cảnh vào miệng, nhìn nụ cười xinh đẹp trên mặt cô, đôi mắt Hổ Nha đột nhiên sáng lên, miệng nhai theo tiềm thức, trên mặt hiện lên một nụ cười.

Nhưng anh vui mừng không bao lâu, hương vị của rau cảnh trong miệng lập tức chiếm trọn vị giác của anh, lúc này anh lần đầu tiên có cảm giác muốn phun đồ ăn ra.

Chỉ là đồ ăn phải trân trọng, nhìn nụ cười ngày càng rạng rỡ của Đường Quả, Hổ Nha cảm thấy hương vị của rau cảnh trong miệng không đến nỗi khó chịu.

Nhưng nó không ngon lắm, anh nuốt hết rau trong miệng, Hổ Nha nuốt nước canh, cố gắng rửa sạch mùi vị của rau trong miệng.

Đường Quả trên mặt càng cười càng vui vẻ, ừm, nó khiến người ta luôn suy nghĩ xem mình có gì và không có gì.

Cuối cùng, sau khi làm loãng mùi vị trong miệng, anh thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Quả lại sáng lên, Hổ Nha lập tức quên mất mùi vị khó chịu của rau cảnh và bắt đầu cười toe toét.

Đường Quả không đành lòng nhìn nụ cười ngốc nghếch đó, nhưng cô cũng không lập tức quay mặt đi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 33: Gội Đầu

[HIDE-THANKS]
Sau khi Đường Quả quay đi, Hổ Nha dừng nụ cười trên mặt, anh chỉ vào Vạn Sâm và Á Mộc nói: "Đường Quả, nhìn kìa, đó là Vạn Sâm, đó là Á Mộc, còn người vừa đi xa chính là Lôi Minh. Bốn người chúng ta cùng nhau lớn lên và cùng nhau đi săn. Sau này, nếu không tìm được ta hoặc a phụ ta, cô có thể đi tìm bọn họ."

Đến lúc này, Hổ Nha không nói thêm gì nữa, nếu không phải vì mối quan hệ thân thiết từ thuở nhỏ, anh cho rằng nếu Đường Quả gặp nguy hiểm mà không có anh hay a phụ anh ở bên cạnh thì cô có thể đến chỗ bọn họ, chứ anh không có ý nghĩ sẽ để cô tiếp xúc với họ.

Vạn Sâm và Á Mộc cười rạng rỡ với Đường Quả, nhưng không ai nói lời nào, chỉ vì nhìn thấy Đường Quả gầy gò và yếu ớt như vậy. Nhìn cô ở khoảng cách gần, cả hai người đều bị sốc, cảm thấy có chút sợ hãi và trong tiềm thức không muốn đến quá gần cô.

Với sự sáng suốt của Đường Quả, cô nhận ra ngay sự sợ hãi không thể che giấu trong ánh mắt của họ. Cô không hề tỏ ra bất ngờ hay buồn bã, thay vào đó, cô giữ một khoảng cách vừa phải, không làm gì vượt quá giới hạn.

Khi Bạch Hà đào xong hai cái chậu đá, Hổ Nha nhanh chóng ăn xong đồ ăn trong bát gỗ, sau đó anh bỏ hết bát gỗ đã rửa sạch vào chậu đá, mỉm cười với Đường Quả nói: "Ta đi đây, bát và nồi đã sạch sẽ."

Hổ Nha cầm chậu đá đứng dậy, quay sang Bạch Hà và nói: "A phụ, chúng ta cùng ra sông lấy nước."

Sau khi cất hai chiếc chậu đá, Bạch Hà nhìn Hổ Nha và gật đầu mỉm cười: "Được, chúng ta đi."

Á Mộc vội vàng hét lên: "Ta cũng đi cùng!"

Vạn Sâm cũng lo lắng kêu lên: "Vậy ta cũng đi."

Giọng điệu tuyệt vọng của hai người, như thể nếu ở lại đây sẽ bị dã thú ăn thịt khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ.

Cuối cùng, Bạch Hà quyết định ở lại, trong khi Hổ Nha và những người khác rời đi cùng với thú nhân đã đào chậu đá.

Bối Na kéo hai giống cái đến trước mặt Đường Quả, cười nói: "Đường Quả, cô còn nhớ ta sao?"

"Bối Na." Đường Quả mỉm cười nói.

Bối Na biết Đường Quả ít nói, vì thế cô nàng vẫn không thay đổi biểu cảm mà giới thiệu hai người bạn của mình với Đường Quả: "Đây là Hương Cúc và Tiểu Mãn, bọn ta đến gặp cậu, nhưng nghe nói rằng cậu đã đi ngủ nên giờ bọn ta mới quay lại."

Bối Na không chờ Đường Quả lên tiếng, mà nàng vẫn tiếp tục mỉm cười nói: "Đúng rồi, buổi trưa bọn ta đến gặp cậu, nồi canh xương có mùi rất thơm khiến bọn ta không thể cưỡng lại. Đường Quả, cậu thật tuyệt vời, cậu thực sự biết cách tận dụng xương để nấu canh, điều mà trước đây chúng ta chỉ nghĩ đến việc vứt bỏ chúng mà thôi."

Hương Cúc cười bổ sung: "Thịt luộc cũng ngon hơn thịt nướng."

Tiểu Mãn mỉm cười nhìn Đường Quả, chân thành gật đầu.

Đường Quả nói: "Chỉ cần cậu thích là được", sau đó ánh mắt cô lướt qua mái tóc rối bù của họ.

Cô biết rằng nếu gội đầu chỉ với nước thường, mái tóc sẽ trở nên bết dính và đến một lúc nào đó, nó sẽ cần phải được cắt bỏ, nhưng nếu không có dầu gội thì sẽ không thể gội sạch được cái độ nhờn.

Đúng rồi, Đường Quả đột nhiên đứng dậy, bước nhanh về phía đống lửa nơi cô đã nấu canh xương hôm nay, cô không biết hôm nay ở đó đốt bao nhiêu củi, chỉ biết rằng tro củi còn lại rất nhiều.

Nhìn thấy Đường Quả đột nhiên rời đi, A Lan và Bối Na nhìn theo Đường Quả với ánh mắt tò mò.

Nhìn thấy Đường Quả lấy củi tro trong đống lửa rồi bỏ vào nồi nước sôi đằng kia, A Lan và những người khác rất bối rối nhưng cũng không ngăn cản cô làm hỏng nồi nước sôi bởi họ không biết điều gì và muốn biết Đường Quả định làm gì.

Bạch Mai ngồi xổm bên cạnh Đường Quả, giúp cô bỏ củi vào nồi, không khỏi thắc mắc: "Đường Quả, tại sao cậu lại đổ tro vào nước? Chúng ta còn uống được nước này nữa không?"

Đường Quả dừng tay, quay lại nhìn Bạch Mai, giải thích: "Nước này không phải để uống. Tôi làm một ít nước kiềm để các cậu có thể gội đầu."

Đường Quả không cần nói thêm gì, Bạch Mai thấy cô dừng lại liền dừng lại theo.

Sau đó, Đường Quả cầm một thanh gỗ nhỏ bỏ vào nồi đá, khuấy đều cho tro củi hòa vào nước.

Sau khi thấy tro củi chìm xuống nước, Đường Quả lấy thanh gỗ nhỏ trong nồi ra, sau đó lấy hết củi dưới nồi đá ra, đợi cho đến khi nước nguội đi và cặn lắng xuống, thế là xong.

Bạch Mai nhìn chậu nước đục ngầu, ánh mắt đầy thắc mắc, không hiểu tại sao lại sử dụng nước có màu sẫm như vậy để gội đầu? Tuy nhiên, cô nàng tin tưởng vào lời Đường Quả và không hỏi thêm.

Đường Quả vỗ nhẹ bụi trên tay, cười nói: "Bây giờ, hãy đi lấy ấm đá để đun nước uống. Chỉ cần đợi lắng xuống là có thể sử dụng."

Bạch Mai "Ồ" một tiếng, sau đó quay người trở lại hang động và lấy ra một chiếc ấm đá.

Nói thật, không phải Đường Quả bắt người khác làm nô lệ, mà là sức mạnh mà cô có thể sử dụng bây giờ không bằng Bạch Mai, cô bất lực trước sự thật này, nhưng đó là sự thật, cô không biết khi nào mới có thể thoát khỏi sự xấu hổ này.

Trong khi đó, Hổ Nha và những người khác đã nhanh chóng quay trở lại, mang theo những chậu đá chứa đầy nước.

Những hoạt động liên tục ở đây đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, và dần dần, ngày càng có nhiều người tụ tập lại để theo dõi.

Nhiều người trong số họ tỏ ra bối rối, thắc mắc không biết chuyện gì đang xảy ra? Nhận được đáp án, họ không khỏi ngạc nhiên và nhìn Đường Quả với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Sau khi nhận thấy chiếc nồi đá đặt trên lửa và Hổ Nha đang rảnh rỗi, Đường Quả bảo anh đi tìm cỏ khô. Đêm nay cô không muốn lại ngủ trên nền đất cứng nữa.

Nếu có thể, Hổ Nha cũng có thể đóng giường gỗ, bàn gỗ.. Mặc dù cô ấy chỉ biết những đồ vật vật chất, nhưng dù sao thì đó cũng không phải là việc của cô có thể làm.

Hổ Nha không chút do dự, đáp ứng yêu cầu của Đường Quả và quay trở lại với một đống cỏ khô lớn, nhìn kích thước của đống cỏ lớn, anh biết rằng không chỉ giường của Đường Quả mà nhiều giường khác cũng có thể được trải cỏ khô.

Đường Quả trải một lớp cỏ khô dày trên mặt đất, sau đó phủ lên trên một lớp da thú mềm mại, cô cảm thấy khá hài lòng với chiếc giường mới đơn giản này.

Tuy nhiên, cô biết rằng nếu muốn sinh sống lâu dài ở đây thì nên có một chiếc giường thật, nếu ngủ trên sàn lâu ngày sẽ dễ bị bệnh thấp khớp.

Nghĩ rằng tro củi gần như đã lắng xuống, Đường Quả bảo Hổ Nha đào hai cái chậu gỗ từ những khúc gỗ lớn, sau đó cẩn thận đổ nước tro củi trong nồi đá vào hai chậu gỗ.

Sau khi tro củi đã ngấm đủ nước, Đường Quả cầm một miếng da động vật mềm hơn và nhỏ hơn, cô vẫy tay gọi Bạch Mai tới, rồi bảo nàng khom người xuống.

Sau đó, Đường Quả đổ da động vật ngâm trong nước tro củi lên đầu Bạch Mai rồi dùng da động vật nhẹ nhàng lau tóc cho cô.

Sau một hồi múc nước và lau liên tục nhiều lần, chẳng mấy chốc tóc Bạch Mai đã bị nước xám gỗ làm ướt, nước xám gỗ chảy qua cũng cuốn đi độ nhờn trên tóc nàng.

Năm ngón tay Đường Quả chải qua từng lọn tóc cho Bạch Mai, nếu phát hiện ra đoạn tóc rối nào, Đường Quả bảo Hổ Nha đưa móng vuốt sắc nhọn của mình gỡ chúng ra.

May mắn thay, tuy tóc Bạch Mai rất nhờn nhưng không có chấy rận gì, nếu không cô cũng phải cạo đi.

Chẳng bao lâu, tóc của Bạch Mai trở nên mượt hơn rất nhiều, sau khi gội bằng nước sạch hai lần và lau khô, trên đầu cô nàng xuất hiện những sợi tóc tương đối mượt mà.

Sau khi gội đầu xong, cảm thấy đầu mình rất thoải mái, Bạch Mai lắc đầu và cười rạng rỡ, Đường Quả quả thực sự rất lợi hại, cô ấy còn có thể khiến đầu óc mình thoải mái như vậy.

Đường Quả nhìn Bạch Mai cười ngốc nghếch. Sau khi làm xong, trên đầu Bạch Mai xuất hiện những sợi tóc nhỏ dài qua vai, Đường Quả lại một lần nữa bảo Hổ Nha cắt tóc cho Bạch Mai.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 34: Tắm

[HIDE-THANKS]
Lúc này, Bạch Mai trông thật dễ chịu, khoan khoái và đáng yêu, khi nhìn thấy Bạch Hà đang gội đầu tỉa tóc cho A Lan, ánh mắt cô không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Sau đó ông nhìn mái tóc mượt mà của Bạch Mai, rồi lại nhìn mái tóc rối bù mà ông đã cắt cho A Lan, ông nhìn tới nhìn lui mấy lần, sự hoài nghi trong mắt càng thêm mãnh liệt.

Cuối cùng, Bạch Hà quyết định để Đường Quả cắt tóc giúp A Lan, bởi vì ông thấy mái tóc của Bạch Mai thật sự rất đẹp, còn mái tóc của A Lan khiến ông không dám nhìn lần hai.

Tại sao ông lại không dám nhìn lần hai? Đó là bởi vì A Lan là bạn lữ của ông, là người mà Bạch Hà muốn dùng cả đời để che chở. Làm sao ông có thể chán ghét bà ấy được.

"Đường Quả, cô xem tóc dì Lan nên cắt thế nào?" Bàn tay Bạch Hà nhẹ nhàng đẩy lưng A Lan, bảo bà đi về phía Đường Quả.

Ông không thể để A Lan biết tóc của bà ấy bị ông cắt như vậy nên ông muốn Đường Quả nhanh chóng cắt lại tóc cho bà đẹp hơn, không đẹp cũng không sao, A Lan cũng sẽ không giận cô.

A Lan vốn không hề biết tóc của mình bị Bạch Hà cắt thành lộn xộn, nhìn thấy tóc Bạch Mai trông rất đẹp, lúc Bạch Hà vừa nói lời này, bà lập tức đi tới trước mặt Đường Quả với mái tóc rối bù và mỉm cười: "Đường Quả".

Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của A Lan, Đường Quả gật đầu: "Được rồi".

Bất quá, khi nhìn kỹ tóc A Lan, Đường Quả nhận ra rằng muốn cắt giống Bạch Mai không hề đơn giản, Đường Quả suy nghĩ một chút rồi bảo Hổ Nha bắt đầu cắt.

Từng sợi tóc rơi xuống, dưới ánh mắt chăm chú của Bạch Hà và Hổ Nha, không lâu sau, trên đầu A Lan đã xuất hiện một mái tóc ngắn ngang tai.

Tuy kiểu tóc này không giống Bạch Mai nhưng nhìn tóc A Lan vẫn rất đẹp, vừa nhìn người ta liền cảm thấy kiểu tóc này rất vừa mắt.

Bạch Hà thấy vậy trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, ổn cả rồi.

Những thú nhân khác đi theo Đường Quả để học cách gội đầu và cắt tóc cho giống cái của họ, nhưng rồi lại nhìn xuống mái tóc rối bù mà họ vừa làm ra.

Tuy bọn họ cho rằng mái tóc mà bọn họ cắt không quá xấu nhưng giống cái vốn thích so sánh, nếu biết tóc của A Lan được cắt đẹp như thế chắc chắn họ sẽ tức giận, rất tức giận!

Vì vậy sau khi cắt tóc cho A Lan, một số thú nhân đẩy giống cái về phía Đường Quả, thấp giọng nhờ Đường Quả hướng dẫn họ cắt tóc.

Đường Quả liếc nhìn thú nhân, sau đó nhìn những giống cái cười rạng rỡ trước mặt, cô quan sát hình dáng khuôn mặt và mái tóc của những giống cái ấy, sau khi tự tin thì bắt đầu hướng dẫn.

Trong lúc hướng dẫn, Đường Quả còn yêu cầu A Lan và Bạch Mai tắm rửa cơ thể bằng da động vật sau khi nhúng qua nước ấm.

A Lan và Bạch Mai làm theo lời dặn, họ lấy da động vật chà xát vào tay, có thể thấy rằng làn da của họ đã trở nên sáng hơn một chút.

A Lan và Bạch Mai thấy vậy liền nghiêm túc dùng da động vật chà xát, sau khi chà xong họ còn cởi áo nhỏ và váy ở nơi công cộng?

Thỉnh thoảng Đường Quả nhìn sang bên này, nhìn thấy cảnh này, cô không khỏi sửng sốt trong giây lát, cái này.. cái này..

"Ồ~ồ~!" Lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hoan hô.

Hóa ra xung quanh A Lan và Bạch Mai cũng có vài người phụ nữ bắt chước dùng da động vật để tắm, lúc này hành động chà xát cơ thể của họ khiến những thú nhân đang xem không khỏi hưng phấn.

Đường Quả nhìn sang mới phát hiện Bạch Hà và Hổ Nha đều không có biểu hiện tức giận hay cảm xúc gì khác, A Lan và Bạch Mai tiếp tục dùng da động vật chà xát lên cơ thể như không có chuyện gì to tát.

Đường Quả quay mặt đi, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của thú nhân dán lên cơ thể nóng bỏng của A Lan, cô không tin rằng Bạch Hà và Hổ Nha không cảm nhận được.

Nhưng họ không ngăn cản sao, điều này có nghĩa là họ không quan tâm và thậm chí còn vui mừng khi người phụ nữ, mẹ của họ, đang quậy phá với những thú nhân khác?

Hổ Nha lập tức nhận ra cảm xúc của Đường Quả thay đổi, chỉ là vừa rồi không có chuyện gì khiến Đường Quả không vui, chẳng lẽ có quá nhiều người nhờ cô cắt tóc, khiến cô cảm thấy mệt mỏi?

Đường Quả chỉ có thể giả vờ như mình bị mù, cố tình không nhìn thấy những người xung quanh đang khỏa thân.

Sắc mặt Đường Quả trở nên đờ đẫn, nhưng cô vẫn tiếp tục hướng dẫn thú nhân cắt tóc cho giống cái, lần đầu tiền Đường Quả không khỏi cau mày trước mặt mọi người.

"Đường Quả, ta tắm xong rồi" Bạch Mai đột nhiên cười cười, chạy đến chỗ Đường Quả hét lớn.

Ánh mắt Đường Quả dừng lại trên đầu Bạch Mai, vẻ mặt không thay đổi: "Đổ nước nóng còn lại và một ít nước lạnh vào hai chiếc bồn tắm gỗ đằng kia, sau đó cậu và a mẫu cậu hãy ngồi đó ngâm mình một lúc."

Nhìn thấy bồn tắm bằng gỗ mà Đường Quả chỉ chính là cỏ dại mà a phụ cô nàng đem về, Hổ Nha nhìn Đường Quả, mỉm cười đáp: "Ta lấy giúp bọn họ."

"Đúng rồi!" Đường Quả đột nhiên hô lên.

"Sao vậy?" Hổ Nha dừng bước, quay đầu lại hỏi.

"Đi tìm lá bạc hà bẻ nhỏ cho vào nước ấm, sau đó để Bạch Mai và những người khác ngâm mình" Đường Quả không quay đầu lại, cô tiếp tục nhìn mái tóc của giống cái trước mặt.

Bạc hà là gì? Trí nhớ Hổ Nha rất tốt, mùi hăng nồng, ngửi một lần sẽ không bao giờ quên, anh vẫn nhớ Bạch Mai nói rằng bạc hà dùng làm thuốc.

Đường Quả yêu cầu anh làm như vậy chính là vì sức khỏe của a mẫu anh và những người khác, Hổ Nha nhanh chóng đáp: "Được",

Sau khi hướng dẫn cho những thú nhân cắt mái tóc của giống cái cuối cùng, Đường Quả quay lại thì thấy một giống cái còn chưa cắt bỏ sạch tóc đang bị một thú nhân chuẩn bị cho vào bồn tắm gỗ, cô không khỏi hét lên: "Dừng lại".

May mắn thay, thú nhân đang đang ôm A Thảo nghe được lời nói của Đường Quả nên lập tức dừng lại, những thú nhân ở gần Đường Quả cũng vì lời nói đó mà dừng mọi động tác.

Thú nhân đang ôm A Thảo quay đầu lại nhìn Đường Quả với ánh mắt nghi hoặc, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Đường Quả.

Đường Quả nhìn thẳng vào thú nhân: "Dịch sau sinh của cô ấy vẫn còn chưa sạch, chưa thể tắm được".

Dịch sau sinh? Không hiểu lắm, nhưng khi thú nhân nghe thấy từ "Chưa sạch", họ hiểu ý Đường Quả rằng giống cái ấy hiện giờ chưa thể tắm..

"Bây giờ tắm thì thân thể có bị ảnh hưởng không?" Thú nhân không nhịn được hỏi, dù sao thì nàng ấy nhìn có vẻ rất muốn đi tắm.

"Ừ, cô ấy.." Đường Quả nhìn kỹ giống cái, phát hiện nàng ấy cũng đã gội đầu và tắm rửa, vậy là tốt rồi.

Thấy Đường Quả vẫn im lặng, thú nhân không khỏi lo lắng hỏi: "Sao.. sao vậy?" Ta đã làm gì sai sao? À mà ta cũng chưa bảo A Thảo đi tìm Đường Quả cắt tóc cho nàng ấy đâu.

Đường Quả quay đầu nhìn thú nhân: "Lau khô tóc và cơ thể, tình trạng thể chất hiện tại của cô ấy tạm thời không thể tắm được, chỗ ngủ phải trải một lớp cỏ khô dày, nhớ giữ ấm thường xuyên."

Bởi vì Bạch Hà tin những gì Đường Quả nói trước đó, mặc dù những thú nhân chưa tin lời cô nói lắm, nhưng họ vẫn sẵn sàng lắng nghe, vì vậy, thú nhân ôm A Thảo kia và một thú nhân khác nhanh chóng lau khô A Thảo bằng da động vật từ đầu đến chân..

Đường Quả: "..."

Tốc độ này.. đủ nhanh rồi!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 35: Đau Quá!

[HIDE-THANKS]
"Về phần sản dịch giữa hai chân của cô ấy, tốt nhất đừng để chảy khắp nơi, anh có thể dùng.. da động vật lau qua. Da động vật sau khi dùng lau sản dịch có thể bỏ vào nước sôi để rửa sạch. Sau khi phơi khô là có thể sử dụng lại, cũng có thể đốt, hoặc đào một cái hố ở đâu đó xa bộ lạc rồi chôn xuống đất". Đường Quả nói liền mấy câu.

Về việc những thú nhân có thực hiện được hay không, thì Đường Quả nghĩ bọn họ chắc có thể làm được.

Thực ra nếu có thể, Đường Quả thật sự không muốn nói quá nhiều khi cô chưa quen với nơi này, nhưng thói quen vệ sinh của họ thực sự khiến cô không chịu nổi.

Điều quan trọng nhất là cô phải sống ở đây, với thân thể yếu ớt hiện tại, không một giây nào là không thể uống thuốc!

Cho nên bây giờ những thú nhân trước mặt, bọn họ rất nghe lời cô, Đường Quả đành phải nói thêm một hai câu.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, đôi mắt cô nhìn xuống mặt đất, cô đưa tay ra và nói: "Hãy nhìn xuống sàn nhà, tất cả đều toàn máu của con mồi. Có thấy nó ghê sợ và kinh tởm không? Vì vậy, tốt nhất các anh nên làm sạch con mồi bên sông trước khi mang về."

Những thú nhân có mặt ở đó, khi nghe thấy lời Đường Quả, đều không khỏi đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay của cô, nhìn cái này, mặc dù bình thường họ không cảm thấy mình có gì không tốt, nhưng bây giờ sau lời nói của Đường Quả, họ cảm thấy nơi đó thực sự không thể chấp nhận được!

"Nghe nói ngươi đã bảo đám người Hổ Nha đi tìm rau cảnh và bạc hà, hai thứ này đều là thuốc quý." Giọng nói của Tế Ti đột nhiên vang lên.

Đêm qua Tế Ti đã nghe nói về việc làm của Đường Quả, cô có thể dạy cho bộ tộc những gì mình biết, bà cảm thấy Hổ Nha đã mang về một cô gái tốt như vậy.

Tuy nhiên, khi biết được Đường Quả đã nhắc đến công dụng của hai loại cây rau cảnh và bạc hà, bà lại không thể ngồi yên được. Liệu đây có phải là một món quà từ Thần thú không? Một phước lành dành cho Vu Y của bộ tộc hay không?

Nhưng sau đó, khi nghe Đường Quả từ chối thừa nhận mình là Vu Y, Tế Ti cảm thấy thực sự thất vọng.

Dẫu vậy, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, nhìn thấy những thú nhân bên ngoài đang tập trung quanh Hổ Nha thảo luận về lời nói Đường Quả, Tế Ti quyết định rằng mình vẫn nên đến xem xét, bà muốn nói chuyện với Đường Quả và và xem liệu có thể kết bạn với cô ấy hay không.

Đường Quả quay người nhìn sang, thấy Tế Ti đang từ từ tiến lại gần. Ngón trỏ bên phải của cô bất giác cử động.

Vừa nhìn thấy Tế Ti, Đường Quả liền nhớ tới hai bát nước thảo dược màu xám mà cô đã đổ vào bụng để rửa sạch ngón tay. Ôi, nếu như cô cũng phải uống hai bát thuốc đắng ấy thì sao? Nhưng không, cô biết mình phải chịu đựng nó!

"Tế Ti." Ngoại trừ Đường Quả, mọi người đều cung kính nhìn Tế Ti.

Tế Ti xua tay nói: "Ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta muốn nói chuyện riêng với Đường Quả."

"Vâng." Mọi người đồng loạt đáp lại, không ai phản bác, sau đó mọi người tiếp tục công việc của mình.

Những người không bận rộn thì lặng lẽ bước sang một bên và cẩn trọng quan sát.

Đường Quả đã đoán trước được thân phận của Tế Ti, nhìn bọn họ như vậy, cô cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhìn vị Tế Ti đi tới chỗ cô, Đường Quả mỉm cười gật đầu với bà.

Tế Ti không cảm thấy nụ cười của Đường Quả có gì kỳ quái, nhưng Hổ Nha đang đào bồn tắm gỗ thứ hai ở đằng kia lại cảm thấy Đường Quả không vui, nhưng cô lại cười, quả thực rất kỳ lạ.

Nhìn thấy Đường Quả mỉm cười với mình, vị Tế Ti cũng mỉm cười với Đường Quả, nhưng còn chưa kịp nói ra điều mình muốn nói thì sắc mặt Đường Quả đột nhiên thay đổi.

Đột nhiên một cơn đau dữ dội ở phần bụng dưới khiến sắc mặt Đường Quả không tự chủ được thay đổi, cô cúi xuống đặt tay lên bụng, cố gắng giảm bớt cơn đau dữ dội ở đó.

"Đường Quả?" Hổ Nha lập tức thả củi đang đào xuống, anh nhanh chóng đi tới bên cạnh Đường Quả, "Cô.. cô bị sao vậy?"

Nhìn Đường Quả run rẩy, Hổ Nha đưa tay đỡ cô, nhưng lại sợ cô không thích.

Sau khi cơn đau trải qua một lúc, Đường Quả đột nhiên cảm thấy có chất lỏng gì đó đang chảy ra từ phần dưới cơ thể mình, trong nháy mắt ướt đẫm quần cô.

Mũi Hổ Nha đột nhiên giật giật, có phải là mùi máu không? Ánh mắt của anh lập tức dán chặt vào phần thân dưới của Đường Quả.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của bà dì, Đường Quả thực sự không cảm thấy gì, dù sao thì cô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, thi thoảng sẽ đột ngột đổ máu vài lần, mặc dù không phải là mỗi tháng một lần, nhưng vẫn thường xuyên xảy ra vài lần do quên chuẩn bị. Nếu quên chuẩn bị thì da mặt cô đã dày sẵn rồi.

Nhưng bây giờ, sau khi chú ý đến ánh mắt của Hổ Nha, Đường Quả không khỏi có chút tức giận, trừng mắt nhìn anh: "Đừng nhìn!"

Nếu là bình thường, Hổ Nha nhất định sẽ nghe Đường Quả, nhưng anh đã ngửi được mùi máu từ trên người Đường Quả, sao anh có thể bỏ qua được!

"Cô bị thương chảy máu.." Vẻ mặt Hổ Nha khẩn trương, ánh mắt lo lắng muốn nhìn xem Đường Quả đang bị thương ở đâu.

"Câm miệng!" Đường Quả đột nhiên tức giận, liếc mắt nhìn Hổ Nha.

Đường Quả không ngờ lần này cô đến sớm như vậy, đã vậy cơ thể còn đau nhức, bình thường cơ thể luôn trong tình trạng tốt, cô luôn đến đúng ngày và chưa bao giờ bị đau bụng kinh.

Lần này dù cô không chuẩn bị trước nhưng mà cơn đau này còn tệ hơn cả "Ngàn đao", Đường Quả có chút lo lắng, cô cảm thấy cơ thể mình lại xảy ra chuyện gì đó khiến cô muốn mau chóng tìm hiểu nguyên nhân.

Bị Đường Quả cắt ngang, thấy sắc mặt cô tái nhợt, thậm chí trán còn đổ mồ hôi, Hổ Nha mím môi không dám nói câu nào, nhưng sự lo lắng trong mắt anh không hề giảm bớt.

Đường Quả vốn muốn đợi cơn đau qua đi sau đó cơ thể sẽ quen dần với cơn đau rồi mới đi bộ về hang động nghỉ ngơi.

Nhưng càng chờ đợi, cô càng phát hiện cơn đau vẫn không hề giảm bớt, thậm chí còn tệ hơn, máu bên dưới không ngừng chảy ra, đây là một biểu hiện đáng sợ.

"Hổ Nha." Đường Quả gọi anh với giọng điệu yếu ớt.

"Ta ở đây." Hổ Nha nhanh chóng trả lời khi nghe thấy cô goi.

"Đưa tôi về hang động, rồi giúp tôi đun một nồi nước, tôi muốn tắm, trong hang động." Đường Quả nhìn vào mắt Hổ Nha, cô không muốn bị người khác vây quanh khi đang tắm!

"Được." Nhìn ánh mắt kiên định của Đường Quả, Hổ Nha chỉ cảm thấy trong lòng như bị đánh mạnh, anh vô thức gật đầu đáp lại, đồng thời đưa tay ôm lấy eo Đường Quả, ôm lấy cô đứng lên.

Trong khoảnh khắc bị bế lên, cảm giác đột ngột mất thăng bằng khiến cô vô thức ôm lấy cổ Hổ Nha, trong nháy mắt hai người mặt đối mặt, hơi thở của đối phương lập tức xông thẳng vào mũi của họ.

Sau khi sửng sốt một lúc, Đường Quả bình tĩnh lại và nói: "Đặt tay trái của anh lên chỗ cong của chân tôi."

"Ồ." Hổ Nha ngơ ngác đáp lại, anh vô thức dùng tay trái đỡ hai chân có phần hơi cong của Đường Quả, thành công bế kiểu công chúa.

Tuy rằng anh muốn thời gian này kéo dài lâu hơn, nhưng mùi máu tươi mang theo mùi của Đường Quả càng ngày càng đậm, Hổ Nha nhanh chóng tỉnh táo lại, nhanh chóng ôm Đường Quả trở về hang động.

Nhìn thấy vết máu trên chân và quần của Đường Quả, sau khi suy nghĩ kĩ càng, Tế Ti mỉm cười.

Biết chuyện gì đang xảy ra, vị Tế Ti không còn lo lắng cho Đường Quả nữa, nhưng bà vẫn đi theo cô để xem có cần giúp đỡ gì không.

A Lan, Bạch Mai cũng đi theo, còn Bạch Hà quay lại lấy nước để đun nước nóng, Hổ Liệp đi vòng quay hai vòng rồi chạy về phía sơn động của Hổ Nha.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 36: Quá Yếu Đuối

[HIDE-THANKS]
Trở lại sơn động, Đường Quả cau mày khi nhìn thấy chiếc giường bằng cỏ khô và da thú mới được làm xong: "Đặt tôi xuống đất, anh tìm củi và tro đi."

"Được." Tuy anh vẫn còn lo lắng về "vết thương" của Đường Quả, nhưng nhìn thấy vẻ bình tĩnh của cô, Hổ Nha cũng cảm thấy đỡ lo lắng hơn rất nhiều.

Sau khi đặt Đường Quả xuống, nhìn cô đứng vững, Hổ Nha buông tay, xoay người bước ra ngoài, đi ngang qua Tế Ti, A Lan, Bạch Mai và ba người khác đang tiến vào hang.

"Đường Quả, cô thấy thế nào?" Vẻ mặt A Lan lo lắng hỏi.

Lúc đầu bà còn lo lắng Đường Quả xảy ra chuyện gì? Nhưng khi nhìn thấy máu chảy ra từ giữa hai chân cô, bà liền biết chuyện gì đang xảy ra và đã đỡ lo lắng hơn.

Nhưng nhìn Đường Quả sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi, A Lan lại không khỏi lo lắng, dù sao cũng là giống cái bị chảy máu, nhưng bà chưa bao giờ thấy sắc mặt Đường Quả trắng bệch như thế này.

"Dì Lan, xin hãy tìm một miếng da động vật thấm nước và một miếng da động vật không thấm nước." Đường Quả đứng đó, thân thể cứng ngắc, hơi cúi xuống, mất máu và đau bụng khiến môi cô tái nhợt.

"Được, được, dì đi tìm ngay." Nghe giọng nói của Đường Quả càng ngày càng nhỏ, A Lan nói liên tục, bà xoay người đi đến chỗ da động vật mà Hổ Nha đã tìm về được, nhanh chóng chọn được hai mảnh phù hợp với yêu cầu của Đường Quả.

A Lan cầm theo hai miếng da động vật đi về phía Đường Quả, trong khi đó, ở phía bên kia hang động, Hổ Nha rất nhanh cầm một chiếc chậu gỗ chứa đầy tro củi trở lại, còn Hổ Liệp chạy lon ton phía sau.

Nếu không phải vì sợ tốc độ quá nhanh sẽ khiến tro củi bị thổi bay, Hổ Nha đã muốn nhanh chóng đến bên Đường Quả.

"Đường Quả." A Lan và Hổ Nha gần như đồng thời hô lên, ánh mắt họ dò hỏi và đầy lo lắng nhìn cô, muốn biết tiếp theo nên làm gì để giúp cô.

"Dì Lan giúp tôi trải tấm da động vật không thấm nước lên giường, Hổ Nha, anh đổ một ít tro củi lên tấm da động vật để nó dày hơn, sau đó dì Lan phủ một lớp da động vật thấm nước lên." Đường Quả run rẩy duỗi ngón tay chỉ vào chiếc giường mới dọn, bụng dưới đau nhức khó chịu, cô cảm thấy sức lực đang dần mất đi.

"Được." A Lan đáp lại, bà nhanh chóng trải tấm da động vật không thấm nước lên giường.

Hổ Nha nhanh chóng và cẩn thận đổ hơn một nửa tro củi lên miếng da động vật, dùng tay rải đều tro củi xung quanh, sau đó A Lan trải miếng da động vật thấm nước thứ hai lên trên lớp tro củi.

"Phịch~!" Hổ Nha và A Lan còn chưa kịp tránh ra, Đường Quả đã ngã xuống đống tro củi phủ đầy da thú rồi nằm nghiêng trên giường, cuộn tròn.

"Đường Quả?" Tiếng kinh ngạc vang khắp hang động.

".. Không có việc gì" Đường Quả đợi một lúc mới nhìn bọn họ rồi đáp lại, tuy nhiên, khuôn mặt tái nhợt và mồ hôi lấm tấm dày đặc trên mặt cô khiến ai nấy đều cảm thấy không yên.

"Trông ngươi có vẻ không ổn, có cần gì thì cứ nói, chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ." Tế Ti nghiêm túc nói.

Đường Quả nhìn vị Tế Ti, nhìn thấy sự quan tâm và lo lắng trong mắt bà, trong lòng không khỏi cảm động, hàng lông mi dài cong cong khẽ run lên.

"Đường Quả, cô còn cần ta làm gì nữa? Cô thật sự không sao chứ?" Hổ Nha nhíu mày, mùi máu trên người Đường Quả càng ngày càng nồng, máu từ phía dưới chảy ra càng nhiều, trong lòng anh đã biết là cô bị thương, nhưng cô bị thương khi nào?

Nghe thấy tiếng động, Đường Quả quay đầu nhìn vào mắt Hổ Nha, cô nhìn anh một lúc rồi mới từ từ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và chậm rãi thở ra, sau đó mới mở mắt.

Xoay người nằm ngửa, Đường Quả chịu đựng cơn đau, cố gắng khống chế đôi tay run rẩy của mình đặt lên bụng, sau đó nín thở bắt đầu cảm nhận mạch đập.

Nhìn thấy hành động của Đường Quả, Hổ Nha và những người khác cảm thấy kỳ quái, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, họ cũng bắt chước theo, nín thở và chờ đợi trong im lặng.

Sau một hồi chờ đợi, họ thấy Đường Quả cử động tay, khi mọi người đang định hỏi, cô lại đổi tay và lặp lại hành động trước đó, Đám người Hổ Nha chỉ có thể tiếp tục nín thở chờ đợi.

Mạch đập đã cho Đường Quả biết thông tin nên trực tiếp cô thả lỏng tay và để chúng rơi xuống giường, nhìn Hổ Nha và những người khác, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Không sao đâu, lần này sẽ mất khoảng bảy tám ngày để máu ngừng chảy."

Mạch đập như vậy chỉ là hiện tượng mất máu bình thường trong kỳ kinh nguyệt, tạm thời không có bệnh lý nào khác, nhưng Đường Quả không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay lo lắng, dù sao nội lực của cô vẫn chưa rõ nguyên nhân vì sao không dùng được.

Có điều gì trong cơ thể cô mà lần này mà cô không thể kiểm soát được mạch đập của mình? Nhưng thấy Hổ Nha và những người khác lo lắng cho mình, cô nghĩ nên an ủi họ sẽ tốt hơn, dù sao cô cũng thực sự không quen với việc người khác lo lắng cho mình.

Hổ Nha nhìn chằm chằm vào mắt Đường Quả, anh không biết sau khi làm vậy thì cô có thật sự ổn hay không, nhưng anh biết rằng mặc dù Đường Quả luôn nói rằng cô không phải là Vu Y, nhưng cô cũng có năng lực như một Vu Y. Nếu cô nhận được loại thuốc này, có thể cô sẽ chữa được bệnh như một Vu Y nên anh tin vào cô, nhưng..

"Cô.. không bị thương, cho nên.. cô sẽ không.. chết, phải không?" Hổ Nha không kìm được mình mà hỏi.

Chỉ vì Đường Quả lúc này trông yếu đuối đến mức tưởng chừng như có thể nhắm mắt và tắt thở bất cứ lúc nào, Hổ Nha thực sự sợ hãi, cảm giác đó khiến anh sợ hãi hơn cả khi một mình đối mặt với một con thú hai chân trưởng thành. Rõ ràng không nên sợ thú nhân!

Bịch bịch~

Nhìn vào ánh mắt Hổ Nha, lúc này Đường Quả cảm nhận được tiếng tim mình đập mạnh hai lần, cô rất chắc chắn rằng nhịp đập đó không phải vì nguy hiểm hay sợ hãi.

Đường Quả cụp mắt xuống, ánh nhìn rời khỏi Hổ Nha: "Không sao đâu, tôi sẽ không chết đâu."

Tình trạng thể chất hiện tại của cô sẽ không chết bây giờ. Nhưng về tương lai thì..

Tim Hổ Nha đập thình thịch, nhưng khi nghe thấy lời Đường Quả, anh buông xuống vẻ lo lắng trên khuôn mặt, giọng nói trở nên thoải mái: "Vậy ta ra ngoài xem nước nóng đã chuẩn bị xong chưa."

Khi thấy Hổ Nha xoay người rời đi, Đường Quả đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Giúp tôi đào một bồn tắm gỗ mới nhé."

Hổ Nha dừng bước, quay người gật đầu với Đường Quả: "Được."

Kỳ thực cái bồn tắm gỗ anh vừa đào được một nửa là dành cho Đường Quả.

Sau khi nhìn thấy Hổ Nha rời đi, Đường Quả quay lại nhìn Tế Ti, Alan và những người khác.

"Cô nên nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ canh chừng cô ở đây. Nếu cô muốn làm bất cứ điều gì, chỉ cần yêu cầu chúng ta làm giúp." A Lan nói.

Vị Tế Ti nhìn vẻ mặt yếu ớt của Đường Quả, bà biết rằng có những câu hỏi bà muốn hỏi Đường Quả nhưng bây giờ không phải là lúc, tuy nhiên, mùa mưa vẫn còn rất dài, Đường Quả sẽ còn ở trong bộ tộc của họ rất lâu và sẽ luôn có thời gian để hỏi, bây giờ không có gì phải vội cả.

"Đường Quả, ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt nhé. Nếu ngươi muốn có dược liệu gì thì bảo Hổ Nha và những người khác đến chỗ ta lấy hoặc bảo Hổ Nha và những người khác ra ngoài tìm, ta rời đi trước đây." Tế Ti rời đi với nụ cười trên môi.

Vị Tế Ti biết rằng so với A Lan và những người khác ở đây, bà không thể làm gì nhiều để giúp đỡ Đường Quả.

Quả thực không cần hỏi, vị Tế Ti đã có câu trả lời chắc chắn đối với việc Đường Quả là một Vu Y bởi vì bà tin rằng sẽ không có ai coi trọng mạng sống của mình hơn chính bản thân mình.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 37: Mùa Mưa Đến Rồi

[HIDE-THANKS]
Sau khi Tế Ti rời đi, Đường Quả liếc nhìn A Lan và những người khác rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lần đầu tiên trong đời, Đường Quả cảm nhận được sự bất lực và đau đớn mà những giống cái phải chịu đựng trong khoảng thời gian này.

Cô đã nhìn thấy những giống cái trong bộ tộc nằm liệt giường trong vài ngày qua, cô thực sự cảm thấy họ thật yếu đuối và nóng nảy.

Nhưng khi chính mình trải qua, cô mới hiểu rõ sự khó chịu và đau đớn này thật sự khó chịu đến mức nào, thậm chí còn tệ hơn cả một viên đạn xuyên qua da thịt!

Ngay khi Đường Quả đang cố gắng hết sức để dẹp bỏ mọi suy nghĩ, bỏ qua sự khó chịu trong cơ thể mà ngủ thiếp đi thì Hổ Nha đã mang theo một bồn tắm gỗ chứa đầy nước nóng quay lại.

Nghe thấy tiếng động, Đường Quả mở mắt nhìn sang.

Có lẽ vì thể chất yếu đuối khiến tinh thần cô trở nên mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Hổ Nha mang theo đèn bên lưng đi về phía cô, cô thực sự cảm thấy anh cao lớn, dũng mãnh và đáng tin cậy.

Khi Hổ Nha tiến lại gần, Đường Quả chợt nhận ra những suy nghĩ mông lung trong đầu mình và lập tức lấy lại sự bình tĩnh nhìn thẳng vào anh.

Hổ Nha nhìn Đường Quả với ánh mắt nghi ngờ, vừa rồi trong mắt Đường Quả, anh dường như nhìn thấy tình yêu của cô dành cho mình, nhưng giờ đây nó lại biến mất? Anh có đang nhìn nhầm không?

Không nhìn thấy thứ mình muốn thấy, cũng không nghĩ xem mình có nhìn nhầm hay không, Hổ Nha quyết định không để tâm đến những suy nghĩ đó nữa và hỏi Đường Quả: "Cô muốn đặt cái này ở đâu?"

Đường Quả chỉ vào góc cửa sơn động đối diện, không biết trước kia ở đó được đặt cái gì, được đào rất sâu, nếu đặt bồn tắm ở đó, chỉ cần không phải là đứng bên kia của sơn động thì khi tắm cô sẽ không bị nhìn thấy.

Hổ Nha không hề phản đối, anh ôm bồn tắm đi tới chỗ Đường Quả chỉ.

"Dì Lan, dì có thể ra ngoài được không?" Đường Quả quay sang nhìn A Lan, cô thật sự không có thói quen bị nhìn ngó khi đang tắm, hơn nữa dựa trên sự hiểu biết nhỏ nhoi của cô về A Lan và những người khác, cô biết rằng họ không phải là những người sẽ cố ý rời đi chỉ vì cô muốn tắm. Vì thế, cô vẫn nên bảo bọn họ đi ra thì hơn.

"Vậy chúng ta ra ngoài đây. Có việc gì thì nhớ gọi Hổ Nha nhé." A Lan mỉm cười đáp lại, sau đó cùng Bạch Mai và Hổ Liệp luyến tiếc rời đi.

Đường Quả nên để Hổ Nha đi cùng cô vào lúc này, khi đó cô sẽ cảm thấy có một thú nhân thật tốt biết bao, cô bằng lòng ở lại và trở thành bạn lữ với Hổ Nha, đợi đến khi họ trở thành bạn lữ, bọn họ sẽ sớm có đàn ấu tể, đàn ấu tế của Hổ Nha~~A Lan vừa cười vừa nghĩ.

Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hổ Nha đang nhìn về phía mình, A Lan đột nhiên nghĩ hình như Hổ Nha vẫn chưa biết Đường Quả xảy ra chuyện gì thì phải?

"Hổ Nha, ngươi nên biết rằng mỗi giống cái đều sẽ chảy máu trong vài ngày." A Lan dừng lại và mỉm cười giải thích.

Hổ Nha lập tức sáng mắt nhìn A Lan: "A mẫu, ý a mẫu là Đường Quả đang chảy máu ở đâu đó, mấy ngày nữa sẽ khỏi sao?"

"..."

Đường Quả im lặng quay đầu lại, đối mặt với vách hang.

"Đúng vậy, ngươi không cần quá lo lắng. Nhưng Đường Quả gầy hơn những giống cái khác, cho nên ngươi phải chăm sóc tốt cho con bé, biết không?" A Lan liếc nhìn Hổ Nha bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi đưa Bạch Mai đi cùng.

"Được rồi, ta hiểu rồi." Nhìn bóng dáng rời đi của A Lan, Hổ Nha mỉm cười đáp lại.

Đường Quả lại im lặng trợn mắt, trước đó cô nói rằng mình ổn, nhưng không thấy Hổ Nha vui vẻ đến thế, anh không tin cô đúng không?

"Đường Quả, ta cõng cô qua nhé?" Hổ Nha đứng trước giường, ánh mắt sáng ngời nhìn Đường Quả.

Đường Quả quay người nhìn về phía khoảng cách phía trước. Dù không xa nhưng với tình trạng thể chất hiện tại của cô, có thể coi là một chặng đường dài hàng ngàn dặm, cô chỉ có thể gật đầu, đồng ý để Hổ Nha cõng cô đi tới đó.

Hổ Nha ôm Đường Quả vào lòng theo kiểu bế công chúa trước đó, bởi vì anh biết Đường Quả sẽ không chết, sau khi mọi lo lắng đã được buông xuống, hương thơm dịu nhẹ của Đường Quả lan tỏa ngay trước mũi anh, lần này Hổ Nha cảm thấy thực sự hài lòng và hạnh phúc.

Niềm vui của Hổ Nha lớn đến nỗi đôi tai trên đầu và chiếc đuôi sau lưng bỗng nhiên bật ra.

Đột nhiên, một cảm giác lông xù trượt qua chân khiến Đường Quả rụt chân lại và ngước mắt lên đang chuẩn bị đề phòng, nhưng khi cô quay đầu nhìn lại, cô thấy đôi tai thú dựng đứng trên đầu Hổ Nha và cái đuôi xù lông bên cạnh chân mình.

Đường Quả: "..."

Mặc dù cô thực sự muốn vuốt ve đôi tai và cái đuôi ấy, nhưng cô cũng muốn Hổ Nha trêu chọc cô vào lúc này được không? Cô chỉ muốn đi tắm và đi ngủ thôi.

Khoảng cách giữa giường và bồn tắm đối với Hổ Nha chỉ có vài bước chân, Đường Quả thấy mình đã đến nơi, cô không chần chừ yêu cầu: "Đặt tôi xuống bên cạnh bồn tắm, sau đó đi tìm cho tôi một tấm da thú có thể làm váy."

"Được." Tuy rằng anh không muốn buông Đường Quả ra, nhưng lúc này Đường Quả có việc muốn nhờ anh giúp, anh không thể từ chối.

Vì vậy Hổ Nha vẫn nhẹ nhàng đặt cô xuống và nhanh chóng đi tìm bộ da thú mà cô yêu cầu.

Nhìn thấy Hổ Nha đang nhìn mình với đôi mắt sáng ngời, đôi tai dựng đứng, cái đuôi vẫy vui vẻ, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của một chú chó ngây thơ, mắt sáng lên khi nhìn thấy thịt và xương.

Trông không đồng nhất tí nào, Đường Quả không đành lòng nhìn thẳng, cô quay mặt đi, nói: "Ra ngoài cửa hang quay lưng lại, anh không được phép nhìn vào trong hang, cũng không ai được phép nhìn vào."

"Được." Hổ Nha theo bản năng đáp lại, thực hiện lời Đường Quả nói, anh đứng trước cửa hang, tâm trạng tốt vô cùng, nhìn những thú nhân đang bận rộn bên ngoài, nghe trong hang có tiếng nước chảy ra, anh vẫy đuôi lên vô cùng hạnh phúc.

Tuy nhiên, sau một lúc, Hổ Nha chớp mắt, đôi mắt đột nhiên mở to, kinh ngạc khi anh chợt nhận ra điều gì đó.

Tâm trạng vui vẻ lập tức biến mất, tai và đuôi của Hổ Nha cũng lập tức co lại.

Đường Quả mời anh ra ngoài vì cô không muốn nhìn thấy anh, trước đây cô rõ ràng rất thích tai và đuôi của anh, mặc dù cô tức giận quay đi khi anh bảo cô chạm vào nó, nhưng hiện tại cô không thèm nhìn luôn, cho nên Đường Quả là không thích anh nữa..

"A huynh?" Bạch Mai và Hổ Liệp nhìn Hổ Nha với ánh mắt nghi ngờ, cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt.

"Ừ." Nhìn thấy hai người, Hồ Nha vui vẻ lên một chút, gật đầu với họ.

"A huynh đang làm gì ở đây? Đường Quả đâu rồi?" Bạch Mai hỏi, ánh mắt tò mò nhìn xung quanh Hổ Nha và dừng lại ở cửa sơn động phía sau anh.

Nhìn thấy Bạch Mai và Hổ Liệp muốn vào động, Hổ Nha lập tức ngăn cản bọn họ: "Đường Quả đang ở bên trong tắm, cô ấy bảo ta đứng ở đây, không ai được phép vào."

"Ồ." Bạch Mai và Hổ Liệp gật đầu hiểu ý, hiện tại cũng không vào động tìm Đường Quả.

"Nhân tiện a huynh, a phụ nói hiện tại Đường Quả ở trong hang động của huynh, a phụ dặn huynh nhớ tới hang động của chúng ta lấy thêm củi." Không nhìn thấy Đường Quả, Hổ Liệp mới nhớ tới lời của a phụ mình.

"Được rồi, ta hiểu rồi. Ta sẽ đi lấy sau, lửa trong hang của a đệ có cháy không?" Hổ Nha liếc nhìn đống lửa trước hang động, một lát nữa trời sẽ mưa. Đến lúc bên ngoài trời bắt đầu mưa, lửa sẽ không thể cháy được nữa.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 38: Đường Quả Đỏ Mắt

[HIDE-THANKS]
Hổ Nha nghĩ rằng anh phải đốt lửa trong hang trước khi trời đổ mưa, lúc trước khi ở trong hang một mình, trời lạnh thì hóa thú căn bản là không cảm thấy lạnh.

Bây giờ Đường Quả đang ở bên trong hang vì thế nhất định phải đốt lửa để sưởi ấm cho cô, giống cái rất dễ bị cảm lạnh, một khi bị cảm lạnh thì rất dễ phát sốt, điều này cũng có thể khiến cô chết đi, vì vậy anh nhất định không để Đường Quả bị cảm lạnh!

"A phụ đã đốt cháy rồi" Bạch Mai mỉm cười trả lời.

"Ừ" Hổ Nha gật đầu, chuyện chăm sóc cho giống cái, anh phải đi tìm a phụ của mình hỏi xem có điều gì khác cần chú ý không, trước đây anh thực sự không chú ý nhiều đến chuyện này.

"Lời ta đã đưa đến rồi, ta đi chơi đây" Hổ Liệp nói, sau khi nhìn thấy Hổ Nha gật đầu liền quay thân đi.

"A huynh, ta cũng đi chơi đây." Bạch Mai cũng mỉm cười rời đi.

"Hổ Nha, anh vào đây." Từ trong hang động, lời nói yếu ớt của Đường Quả đột nhiên phát ra.

"Được" Nghe thấy Đường Quả gọi, Hổ Nha lập tức quay người đi vào.

Đường Quả đứng bên cạnh bồn tắm bằng gỗ, thân trên thì vẫn như cũ nhưng quần thì đã biến mất, quanh eo cô là mảnh da thú cao hơn đầu gối một chút.

Nhìn thấy đôi chân nhỏ trắng nõn của Đường Quả, suy nghĩ đầu tiên của Hổ Nha chính là cô đứng đó có mệt hay không và ngay sau khi suy nghĩ này xuất hiện, bàn tay anh đã quấn quanh eo của Đường Quả để giúp chân cô chia sẽ bớt đi trọng lượng cơ thể của mình

Nhìn thấy Hổ Nha dựa gần mình, trực tiếp vươn tay ra quấn eo cô, Đường Quả liếc anh một cái, làm sao cứ cảm thấy đôi tay này của anh lại tự nhiên đến thế? Nhưng cô không kháng cự, anh chỉ ôm thôi là được.

"Tắm rửa xong chưa." Hổ Nha liếc mắt nhìn nước trong bồn tắm gỗ chỉ nhìn thấy một màu đỏ nhạt trôi nổi trong nước, mùi máu cho anh biết đó chính là máu.

Đường Quả nắm chặt tay, để chân không thật sự không an toàn, nhưng quần lót duy nhất bị dính máu, chỉ có thể như thế này, về phần cái bồn tắm gỗ, cô không nhìn thấy máu trong nước, trực tiếp nói: "Ôm tôi quay trở về nằm."

Nếu như tình huống cho phép, Đường Quả thật sự muốn mãi ngâm mình trong nước, cảm giác được ngâm mình trong nước nóng vô cùng thoải mái.

Nhưng thật đáng tiếc, tắm trong khoảng thời gian này rất dễ bị vi khuẩn xâm nhập vào bên trong, từ đó sẽ gây ra các bệnh phụ khoa khác nhau, Đường Quả không muốn bị mắc bệnh phụ khoa vì thế vội vàng lau người, sau đó rửa sạch vết máu rồi đi ra.

Hổ Nha nghe lời ôm Đường Quả lên đặt trên giường, nhìn cô nằm xuống, nói: "Có việc gì thì gọi ta"

"Được" Đường Quả nhìn vào mắt của Hổ Nha, gật đầu, sau đó nhắm mắt lại nói tiếp "Tôi ngủ một lát."

Sau khi thấy Đường Quả nhắm mắt, Hổ Nha đứng dậy đi về phía bồn tắm bằng gỗ kia, ngay khi muốn mang bồn tắm bằng gỗ kia đi thì liền thấy thứ đồ vật (quần) mà Đường Quả mang trên đùi lúc trước được đặt trên mặt đất, bên cạnh còn có đồ vật mà cô mang trên chân (giày).

Với tay lấy cái quần kia lên, từ phía trong có một đồ vật màu trắng mà lại dính máu rơi xuống, Hổ Nha dùng tay của mình đón lấy cái vật kia (nội y) xem thử, cái này là đồ vật gì đây?

Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, đi càng ngày càng xa của Hổ Nha, Đường Quả nằm trên giường đang cố gắng thư giãn cơ thể, đột nhiên mở mắt ra, cô quay đầu lại nơi mình đã để quần trước đó, tuy nhiên bây giờ chỉ có đôi giày còn ở nơi đó, những cái khác đều đã biến mất rồi.

Đường Quả không từ bỏ quét mắt nhìn quanh góc đó vài lần, nhưng vẫn không nhìn thấy thứ đồ vật mà cô muốn nhìn thấy kia.

Nghĩ đến cái nội y dính máu kia, mặt Đường Quả lập tức đỏ lên.

Anh ấy.. anh ấy thế mà.. đem.. đem.. đi rồi.

Tuy nhiên điều khiến Đường Quả đỏ mặt tới mức muốn ra máu chính là lúc cô sắp bỏ qua được cái sự việc xấu hổ này, trong nháy mắt liền nhìn thấy Hổ Nha khiêng cái thùng tắm bằng gỗ trống không trên vai trở lại cùng với chiếc quần dài ướt đẫm cùng nội y trong tay, cái nội y màu trắng mà anh cầm trong lòng bàn tay trông thật chói mắt!

Vừa vào trong hang động, ánh mắt của Hổ Nha liền hướng đến Đường Quả, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ thấy được khuôn mặt lúc ngủ của Đường Quả, không nghĩ đến sẽ thấy được khuôn mặt đỏ bừng của cô khi nhìn anh.

Tim anh đập nhanh, Hổ Nha liền trực tiếp ném bồn tắm bằng gỗ ra khỏi vai, bước chân phải hướng về phía trước, trong chớp mắt anh đã lao tới trước mắt của Đường Quả, đưa tay ra và thăm dò trán của cô, khẩn trương lo lắng hỏi: "Đường Quả cô cảm thấy như thế nào rồi? Có nơi nào không thoải mái phải không."

"Thình~!" Cái bồn tắm anh vứt lúc nãy đập vào tường hang, nó đáp xuống ngay nơi mà Đường Quả vừa mới tắm.

Trán cô rất ấm, Đường Quả bị Hổ Nha đột ngột xuất hiện làm cho chấn động, lúc này thần hồn mới quay trở lại, sau khi tỉnh táo trở lại cô không quan tâm đến cơ thể không thoải mái của mình mà đột nhiên đứng dậy vươn tay lấy lại quần và nội y giấu sau lưng mình không để cho Hổ Nha nhìn thấy.

Nhưng ngay sau đó Đường Quả liền bị đứng hình, bởi vì hành động vừa rồi đã khiến một luồng nhiệt lớn dâng trào ở bên dưới cô, may mắn thay sau dòng chảy đó nó đã dừng lại, cô cũng thoải mái đôi chút.

Đường Quả muốn lấy đồ vật kia Hổ Nha liền đưa, chỉ là ánh mắt lo lắng của anh vẫn luôn dán chặt vào cô, đồng thời anh cũng cảm thấy rất đau lòng, có một cảm giác tuyệt vọng mơ hồ, ban nãy anh còn nghĩ đến việc nhóm lửa để giữ ấm cho cô không để cô cảm lạnh phát sốt, bây giờ cô lại thật sự sốt rồi, Đường Quả gầy đến như vậy, liệu cô ấy cho thể sống sót sau cơn sốt hay không?

Bởi vì sau khi cướp về lại quần và đồ lót của mình Đường Quả đã cảm thấy bớt xấu hổ rất nhiều, dường như nhận ra được những cảm xúc tiêu cực dồn dập của Hổ Nha, cô không thể không ngước đầu lên nhìn anh, "Anh làm sao vậy?"

Cậu ta chắc không phải bị cô lấy lại quần và nội y nên đau buồn tuyệt vọng đấy chứ?

"Ta muốn đi tìm Tế Ti." Hổ Nha kiên quyết đứng dậy và chuẩn bị bước ra ngoài.

"Anh tìm bà ấy để làm gì?" Đường Quả đột nhiên lên tiếng hỏi, nếu như tìm bà ấy để đến xem bệnh cho cô thì cô phản đối còn nếu như không phải đến xem bệnh cho cô thì cô không đi quản nữa.

"Cô phát sốt rồi, ta đi tìm Tế Ti đến xem bệnh cho cô" Nghe được lời của Đường Quả, Hổ Nha dừng lại trả lời, nhưng nỗi buồn và sự tuyệt vọng của anh ngày càng mạnh mẽ hơn.

Nhưng mà lúc này Đường Quả không thể nào quan tâm đến cảm xúc của Hổ Nha được nữa!

Chết tiệt! Thật sự là tìm đến để xem bệnh cho cô, phản ứng đầu tiên của Đường Quả là thốt ra những từ ngữ thô tục, nhưng nghĩ một lát, không đúng a, cô phát sốt lúc nào?

"Tôi phát sốt từ lúc nào? Tại sao tôi lại không biết" Đường Quả bối rối đưa tay sờ trán, không có phát sốt a, ánh mắt nghi ngờ của cô nhìn về phía Hổ Nha, "Trán của tôi không có nóng." Vậy anh từ nơi nào mà phát hiện ra tôi phát sốt vậy hả?

Hổ Nha bị lời này của Đường Quả làm cho choáng váng, không nóng? Nhưng mà nhìn khuôn mặt của cô trông có vẻ rất đỏ a, hơn nữa ban nãy khi thăm dò nhiệt độ quả thật có chút cao a.

Nhưng mà nhìn Đường Quả như vậy trông không giống như đang nói dối, Hổ Nha lại lần nữa ngồi xổm trước mặt Đường Quả, đưa tay ra thăm dò trán cô.

Đôi mắt của Đường Quả phản chiếu hình ảnh bàn tay của Hổ Nha kề sát đầu của cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 39: Tâm ý

[HIDE-THANKS]
Trước khi Hổ Nha đưa tay ra, cơ thể Đường Quả không hề có bản năng cảnh giác.

Thứ nhất là do anh xuất hiện quá đột ngột khiến cô bị sốc, anh chạm vào trán cô trước khi cô kịp phản ứng. Thứ hai là vì anh không hề có ác ý đối với cô, cho nên bản năng cảnh giác của cô mới không bị kích hoạt lên.

Tuy lần này cô nhìn thấy bàn tay của Hổ Nha đang tiến lại gần, dù biết anh sẽ không làm tổn thương mình nhưng Đường Quả vẫn không khỏi cảnh giác.

Đó là đầu của cô, một bộ phận quan trọng, nếu Hổ Nha muốn giết cô, chỉ cần anh xuống tay, Đường Quả biết chắc rằng cô sẽ bị giết ngay lập tức mà không có bất kỳ sự kháng cự nào.

Lòng bàn tay dày và hơi thô ráp che phủ trán cô, Đường Quả cảm thấy trán mình ấm áp, sau đó hơi ấm nhanh chóng lan tỏa, chạy thẳng xuống trái tim cô, khiến tim cô đập khẽ khàng vì sự ấm áp đột ngột này.

Hơi ấm trên trán cô vẫn còn đó, hơi ấm lan tỏa đến trái tim cô càng lúc càng nồng đậm khiến Đường Quả thực sự cảm thấy trái tim mình được bao bọc bởi một sự ấm áp, trái tim cô ấm áp đến mức cô thả lỏng cơ thể hơi cứng ngắc của mình, bản năng cảnh giác của cô hoàn toàn bị tháo gỡ.

"Không nóng như vừa nãy." Hổ Nha dù bối rối nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn khuôn mặt vẫn đỏ bừng của Đường Quả, anh vừa thành thật vừa bối rối hỏi cô: "Mặt cô đỏ quá, so với trước đỏ hơn rất nhiều, có phải là cô đang phát sốt không?"

Câu hỏi vừa thốt ra, trái tim Hổ Nha chợt nhẹ nhõm một chút.

"..."

Bởi vì lời nói của Hổ Nha, cô nghĩ đến chiếc nội y của mình đã bị kinh nguyệt nhuộm đỏ, màu đỏ trên mặt Đường Quả lập tức dâng lên, nhưng lần này không chỉ có cảm giác ngượng ngùng và xấu hổ, còn có cảm giác vừa xấu hổ vừa tức giận.

Đường Quả đột nhiên ngước mắt trừng Hổ Nha, đưa tay đẩy, chỉ vào cửa hang: "Đồ ngốc, lăn ra khỏi hang đi."

Tại sao cô đỏ mặt? Làm sao cô có thể đỏ mặt được! Dù có đỏ mặt thì cũng vì Hổ Nha chọc cô tức giận!

Hổ Nha như bị mù giác quan và nhận thức cũng mù mờ nên không nhận ra sự tức giận của Đường Quả, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là sắc đỏ ngày càng đỏ rực trên khuôn mặt cô, trái tim anh hơi dâng lên khi nghe thấy Đường Quả tức giận đuổi anh đi ra ngoài, thức thời nói: "Được rồi, ta sẽ ra khỏi động tìm Tế Ti, cô đừng sợ."

Đường Quả nghe được lời nói của Hổ Nha thì nghẹn ngào, nhìn thấy anh thật sự nằm trên mặt đất lăn ra ngoài, khóe miệng không khỏi co giật.

Tuy nhiên, Hổ Nha không nghĩ rằng anh làm điều này có gì sai, thú nhân phải thỏa mãn yêu cầu của giống cái miễn là không liên quan đến sự an toàn của giống cái.

Cho nên Đường Quả đã bảo anh ra khỏi hang, anh cũng nên lăn ra khỏi hang, mặc dù lăn như vậy không nhanh bằng chạy đi.

Nhìn thấy Hồ Nha thật sự đã lăn đi một đoạn, Đường Quả chợt nhớ tới anh vừa nói muốn đi tìm Tế Ti, cô lập tức hét lên: "Dừng lại, nếu anh dám tìm Tế Ti, cả anh và Tế Ti đều được phép vào hang động này."

Tuy rằng hang động này là của Hồ Nha, nhưng Đường Quả lúc này lại tràn đầy tự tin nói ra.

Hổ Nha sắp lăn tới cửa hang nghe vậy thì lập tức dừng lại, ánh mắt lo lắng nhìn Đường Quả: "Đường Quả, cô sốt rồi, ta đi tìm Tế Ti.."

"Im đi, tôi đã nói rồi tôi không sốt, anh không được phép đến tìm Tế Ti." Đường Quả tức giận đến mức hai tay sau lưng quên mất mình đang chộp lấy thứ gì, chỉ biết mình đang cầm thứ gì đó nên khi tức giận liền ném về phía Hổ Nha.

Lực ném của Đường Quả không đủ mạnh, đồ vật nửa đường rơi tán loạn xuống đất, quần và nội y màu trắng bay tứ tung, quần thì không sao, chí ít nó nhanh chóng rơi xuống đất: "Aa!"

Nhưng chiếc nội y nhỏ màu trắng thì toi rồi, tuy bị ướt nên nặng thêm một chút, nhưng nó vẫn lơ lửng trên không một lúc rồi mới rơi xuống đất.

"HỔ NHA!" Vào lúc này, sát khí ẩn chứa trong cơ thể Đường Quả không khỏi bộc phát ra ngoài.

Sát khí?

Hổ Nha lập tức nhận ra sát ý của Đường Quả, có chút kinh ngạc nhưng cũng có chút chắc chắn, nhưng trong lòng lại càng bất an, không hiểu Đường Quả vì sao đột nhiên tức giận như vậy? Ngay cả ý định giết người cũng lộ ra! Cô không thích anh đến mức nào?

Ý nghĩ này khiến Hổ Nha cảm thấy rất tổn thương.

Muốn giết người và bịt miệng! Giết người! Bịt miệng! Bịt miệng!

Đường Quả tức giận trừng mắt nhìn Hổ Nha, những lời này không ngừng quay cuồng trong đầu cô.

Đường Quả vốn sẵn lòng nhưng bất lực, lúc này đột nhiên cảm thấy bụng dưới lại đau nhức một trận, một luồng nhiệt khác trào ra, khiến cô bất lực ngã xuống giường.

"Đường Quả." Hổ Nha lo lắng chạy vào, quỳ một gối trước giường Đường Quả, bất lực nhìn cô: "Cô sao rồi? Đường Quả, ta.. ta.. ta nên đi tìm bà ấy." Nói rồi anh liền đứng dậy.

"Anh đứng lại đi!" Đường Quả vừa mới sống dở chết dở lập tức gọi anh lại khi nghe thấy lời nói của anh, chết tiệt, giờ cô chỉ còn nửa mạng sống, nếu bị Tế Ti tra tấn lần nữa liệu cô có còn sống sót không? Có lẽ tên ngốc Hổ Nha đó muốn cô chết thật nhanh mà.

"Đường Quả." Hổ Nha lại quỳ một chân xuống.

Nhìn vào đôi mắt tràn đầy lo lắng sau vui mừng của Hổ Nha, Đường Quả sửng sốt một chút rồi quay đi, tâm trạng ngượng ngùng khó chịu lắng xuống, cô nhắm mắt lại: "Tôi không sao, tôi chỉ cần nghỉ ngơi thôi, đừng đi tìm Tế Ti."

Hổ Nha cau mày, nhưng nhìn thấy Đường Quả chống cự anh đi gặp Tế Ti, mặc dù anh vẫn lo lắng cô sẽ sốt, nhưng anh tạm thời chỉ có thể làm theo lời nói của cô.

Nhưng Hổ Nha nghĩ rằng anh sẽ đợi xem sau, nếu Đường Quả thực sự bị sốt thì anh sẽ nhờ Tế Ti xem phải làm gì. Nếu đúng là không bị sốt như Đường Quả nói thì đó không thể tốt hơn.

"Được rồi, bây giờ ta không đi tìm Tế Ti, nhưng cô thật sự không sốt sao?" Tuy biết câu trả lời của Đường Quả nhưng Hổ Nha vẫn lo lắng hỏi.

"Không." Đường Quả mở mắt ra nhìn vào mắt Hổ Nha, "Tôi sẽ không đùa giỡn với mạng sống của mình, Hổ Nha."

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Đường Quả, Hổ Nha nghĩ đến năng lực giống như Vu Y của cô thì cảm thấy thoải mái hơn một chút, "Được rồi, vậy cô hãy nghỉ ngơi thật tốt và có chuyện gì thì đi tìm ta."

Đường Quả gật đầu, sau đó lại nhắm mắt lại.

Hổ Nha liếc nhìn Đường Quả, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào làm ổn đến cô, anh nhặt quần và đồ lót của Đường Quả vương vãi trên mặt đất, khi thấy chúng dính đầy bụi vì bị rơi xuống đất, anh bước ra khỏi hang động.

Khi hang động chìm vào im lặng, đôi mắt của Đường Quả từ từ mở ra, trong đó mang theo vẻ phức tạp.

Cô không ngờ mình lại kích động như thế chỉ vì một chiếc nội y, rõ ràng là cô đã từng có trải nghiệm mặc nội y bơi giữa đám đàn ông thì đột nhiên bị bà dì của mình nhuộm đỏ nội y, vậy mà tại sao khi đến nơi này tâm tình của cô xao động đến thế?

Phải chăng cơn đau bụng kinh này đã làm cô suy yếu khả năng kiểm soát cảm xúc của mình? Hoặc là bởi vì.. cô có ý với Hổ Nha, bởi vì cô để ý anh rồi, bởi vì..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back