Ngôn Tình [Edit] Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại - Minh Nhật Chi Hoa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lạc Lạc Lạc Lạc, 27 Tháng sáu 2021.

  1. Chương 130

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tư tưởng của người dân Đông Ly quốc vẫn có khuynh hướng phụ nữ nên ở nhà chăm sóc chồng, dạy bảo con cái, làm một tiểu thư khuê các.

    Thực ra hồi còn nhỏ nguyên chủ Ninh Bạch Sương cũng có luyện võ.

    Nhưng khi nàng quấn lấy Ninh Định An hỏi, chiêu này thức kia của mình đã luyện tốt hay chưa.

    Ninh Định An sẽ luôn âu yếm lau bụi bẩn và mồ hồi trên mặt thay nàng, sau đó nói: "Sương nhi, cho dù con không biết múa đao cầm kiếm, cha vẫn yêu thương con.

    Hơn nữa cha càng hi vọng con có thể đọc nhiều sách thánh hiền, trở thành một quý nữ Kinh đô thấu tình đạt lý.

    Nhưng vậy, khi con trưởng thành, sẽ có càng nhiều lang quân tốt môn đăng hộ đối để con có thể lựa chọn."

    Ninh Bạch Sương bé nhỏ đã đem câu nói này hằn sâu vào tâm trí.

    Nàng tưởng rằng Ninh Định An thực sự không thích nữ nhi luyện võ.

    Cho nên nàng đã ném hết tất cả binh khí, cầm sách lên, và bắt đầu học nữ công.

    Ninh Định An cũng thực sự làm được như lời ông nói, cho dù Ninh Bạch Sương không tập võ nữa, thì ông vẫn yêu thương chiều chuộng nàng như xưa.

    Nhưng điều này cũng không ngăn được Ninh Định An than ngắn thở dài, cảm thấy Ninh gia không còn người nào có thể thay ông tiếp tục phục vụ triều đình, không thể tiếp tục gây dựng sự nghiệp.

    Ngay cả Ninh Định An cũng nghĩ như vậy, thì càng đừng nói tới những người dân bình thường khác.

    Bạch Sương không có dự định nói ra thân phận nữ nhi của mình, chính vì không muốn lãng phí sức lực để thuyết phục chúng tướng sĩ.

    Có thời gian đó, không bằng để giành để giết thêm vài tên Man Di nữa.

    * * *

    Tám ngày sau, Bạch Sương dẫn dắt đoàn quân đến được tuyền tuyến nơi biên cương.

    Bọn họ vừa tới nơi đã gia nhập vào chiến trường chém giết, đánh với đám người Man Di đến trời đất mịt mù.

    Bạch Sương tay cầm song đao, dũng mãnh nhanh chóng xông vào đám quân địch, tay dơ đao lên hạ xuống, đã là đầu một tên địch rơi xuống đất.

    Một trận này, mang lại chiến thắng ngắn ngủi cho quân Đông Ly quốc.

    Quân Man Di không chút hiếu chiến, quả quyết lui về khu vực an toàn.

    Bạch Sương dẫn đại quân quay về doanh trại.

    Các binh sĩ hậu cần đã dựng sẵn lều trại, và nấu xong các món ăn nóng hổi thơm phức.

    Bọn họ đang đợi các tướng sĩ quay về, ăn uống và nghỉ ngơi.

    "Tướng quân, nước nóng của người đây." Hỏa phu tươi cười nhiệt tình bưng tới một bát nước.

    Bạch Sương đáp lại bằng một nụ cười mỏi mệt.

    Khắp người cô đều là máu của người Man Di, mùi rất nồng nặc, cô chỉ muốn nhanh chóng được thay một bộ đồ sạch sẽ.

    Bạch Sương bưng bát nước ấm vén tấm vải làm cửa ra vào của căn lều lên.

    Không ngờ rằng, lại nhìn thấy một người ngoài dự liệu ở bên trong.

    Người đàn ông mang mặt nạ quỷ ngồi trên xe lăn, một đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô.

    Ánh mắt của hắn hơi hơi run rẩy, nhưng cũng có chút vui mừng được cật lực kiềm chế.

    Bạch Sương chỉ nhìn Yến Triều một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt tiếp tục đi vào bên trong.

    Cô thổi nước nóng, uống hai ngụm, đặt bát nước lên bàn.

    Sau đó bắt đầu cởi áo khoác gió ra.

    Khi Bạch Sương cởi áo khoác xong, đang định tiếp tục cởi đồ, cuối cùng Yến Triều cũng phản ứng lại được.

    "Nàng đừng.." Yến Triều dời tầm mắt, giọng nói có hơi khàn khàn, còn mang theo sự mệt mỏi sau chuyến đi dài, khiến người ta đau lòng.

    "Triều vương gia." Động tác của Bạch Sương vẫn không dừng lại, "Chúng ta đều là nam tử, người sợ gì chứ."

    Yết hầu của Yến Triều cuộn lên, biểu cảm sau tấm mặt nạ quỷ có chút buồn bã, "Nàng chán ghét ta?"

    Bạch Sương cười lạnh nhạt, "Vương gia nói đùa rồi.

    Thân phận của ta và Vương gia khác nhau như trời với đất, ta làm gì có tư cách chán ghét Vương gia được?

    Tương tự, với thân phận này của ta, đến việc làm bạn với Vương gia cũng không thể.

    Ta cũng chỉ giống như một món đồ chơi trong tay Vương gia, lúc nào người chơi chán rồi, cảm thấy phiền, tự nhiên có thể vứt bỏ ta, không quan tâm hỏi han tới nữa."

    Chuyện Bạch Sương nói tới là từ ngày hai người bọn họ xem tạp kỹ, không cẩn thẩn hôn nhau, từ đó Yến Triều không còn hỏi thăm tin tức của cô nữa.

    Đối với lời nói của Bạch Sương, Yến Triều chỉ có thể trầm mặc.

    May mà hắn đang mang mặt nạ quỷ, có thể che đi nguy cơ bị bại lộ tất cả biểu cảm, cảm xúc bị mất khống chế của hắn.

    Yến Triều không ngừng tự nhắc nhở mình trong lòng, rằng hắn tới đây, chỉ vì muốn xem thử Trị Di đại tướng quân có phải là Ninh Bạch Sương hay không.

    Chỉ vì muốn khuyên cô rời khỏi chiến trường.

    Yến Triều xoay xe lăn, quay lưng với Bạch Sương nói: "Thủ hạ của ta có người có sở trường dịch dung thuật cực kỳ giỏi, nàng đổi thân phận với hắn, đừng ở đây mạo hiểm nữa."

    Bạch Sương cởi hết tất cả y phục, làn da trắng mịn như sứ của cô dường như đang tỏa sáng rạng rỡ.

    Cô mặc y phục sạch sẽ vào, lãnh đạm nói: "Ta là Trị Di đại tướng quân được Hoàng thượng đích thân khâm điểm, Vương gia vẫn nên đừng nói lời hồ đồ nữa mới tốt."

    "Ninh Bạch Sương!"

    Yến Triều nôn nóng lớn tiếng, trong ngữ khí mang theo sự tức giận, "Ở đây là chiến trường, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đầu mình một nơi, nàng có hiểu không hả!"

    Bạch Sương cười nhẹ: "Vương gia, không bằng người quay lại người lại nhìn áo giáp mà ta vừa cởi ra, thứ dính trên này đều là máu của người Man Di.

    Ta nghĩ, so với ta người càng rõ ràng hơn đây là nơi nào, không cần ta tới nhắc nhở người."

    Thái độ của Bạch Sương rất cứng rắn, Yến Triều không thể làm gì hơn được.

    Hắn hận không thể gọi ám vệ vào, trói Bạch Sương lại mang về Kinh đô!

    Đột nhiên, có tiếng hô hấp ở gần ngay sau lưng truyền tới, một đôi tay mềm mại không xương ấn lên chiếc mặt nạ quỷ lạnh lẽo của Yến Triều.

    Bạch Sương tựa tới gần bên tai Yến Triều, hơi thở như lan, "Nhưng, nếu như người có thể tháo mặt nạ xuống, để ta xem khuôn mặt thật của người.


    Chú thích: Hơi thở như lan có nghĩa là hơi thở giống như mùi hương của hoa lan. Thành ngữ này thường được sử dụng để miêu tả hơi thở của một người đẹp, cũng có thể được sử dụng để miêu tả văn từ tinh tế. Ngoài ra, nó cũng có thể được sử dụng để miêu tả tính cách cao quý và tâm hồn trong sạch của một người.

    Nói không chừng ta sẽ suy nghĩ lại chuyện người nói."

    Trong lòng Yến Triều vui mừng, "Thật sự?"

    Bạch Sương thong dong chậm rãi nói: "Thật."

    Yến Triều không hề suy nghĩ, hai tay giữ lấy viền mặt nạ quỷ, trực tiếp tháo nó ra.

    Đây là lần thứ hai Bạch Sương nhìn thấy khuôn mặt nơi nơi đều có vết sẹo bỏng này.

    Bạch Sương nhìn Yến Triều, ánh mắt bình lặng, trong đó không chứa chút giao động cảm xúc nào.

    Yến Triều bị Bạch Sương nhìn chằm chằm, trong lòng có chút bất an.

    Có phải là.. quá xấu?

    Bạch Sương đưa ngón tay mảnh mai trắng nõn lên, Yến Triều vô thức né tránh.

    "Đừng cử động." Bạch Sương nhẹ nhàng trách cứ.

    Cả người Yến Triều cứng đờ, không dám động đậy nữa.

    Đầu ngón tay của Bạch Sương ấn vào những vết sẹo bỏng trên mặt Yến Triều, cô dùng lực càng ngày càng mạnh.

    Sự bất an trong lòng Yến Triều càng thêm mạnh mẽ.

    Không thể nào, nàng không thể phát hiện được.

    Vào lúc Yến Triều không chịu được loại lực độ này nữa, muốn lên tiếng ngăn cản hành động của Bạch Sương, cô đột ngột dừng lại.

    Cô không nói lời nào quay người, lúc cô lần nữa quay đầu lại, trên tay nhiều thêm một con dao găm sắc bén.

    Khuôn mặt Bạch Sương lạnh lùng, cô nắm dao găm trong tay bước về phía Yến Triều, dáng vẻ của cô rất giống như muốn giết chết hắn.

    Yến Triều vẫn không hề động đậy mà ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn cô bước tới.

    Bạch Sương cố ý dọa Yến Triều: "Dù sao thì khuôn mặt này của người cũng thành ra như vậy rồi, cho dù ta có rạch thêm một đao nữa, cũng chỉ là bị hủy dung như trước thôi.

    Không bằng người để ta xả giận, như vậy trong lòng ta sẽ dễ chịu hơn nhiều."

    "Được." Yến Triều không chút do dự đáp ứng.

    Chỉ cần khiến cho Ninh Bạch Sương trong lòng thấy thoải mái, đừng nói chỉ là rạch một đường lên mặt hắn, cho dù trực tiếp chém hắn một đao, hắn cũng can tâm tình nguyện.

    Những điều hắn có thể làm được, cũng chỉ có chừng đó mà thôi.

    Bạch Sương dơ tay lên, ánh sáng lạnh trên lưỡi dao sắc bén lóe lên hướng thẳng tới khuôn mặt của Yến Triều.

    Yến Triều nhắm mắt, không oán không hận.

    Nhưng hắn không cảm nhận được sự đau đớn như trong tưởng tượng.

    Hắn chỉ nghe thấy một tiếng vang nho nhỏ, sau đó trên mặt có cái gì đó bị bóc ra.

    Trong lòng Yến Triều kinh hoảng, vội vàng mở mắt, liền nhìn thấy trên tay Bạch Sương đang cầm một cái mặt nạ bằng da.

    Bạch Sương ước lượng cái mặt nạ trên tay, cười nhìn thẳng vào mắt của hắn, "Ta cứ thấy lạ, sao người lại không cho ta chữa trị vết sẹo bỏng trên mặt người.

    Thì ra, ngay từ ban đầu nó đã là giả rồi."
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Chương 131

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bí mật của Yến Triều bị phát hiện, giờ khắc này, cảm xúc nội tâm của hắn vô cùng phức tạp.

    Bao nhiêu năm nay, hắn vẫn luôn sống trong thiết lập là một người bị 'hủy dung' trước mặt tất cả mọi người.

    Mặt nạ bằng da cộng thêm mặt nạ quỷ.

    Đeo lâu rồi, thậm chí ngay cả chính bản thân Yến Triều cũng cho rằng, hắn là một người có khuôn mặt xấu xí nơi nơi đều là những vết sẹo bỏng.

    Vào đêm khuya, mỗi lần Yến Triều vuốt ve những 'vết sẹo bỏng' trên khuôn mặt mình, đều tự nhắc nhở bản hết lần này tới lần khác rằng:

    Không được quên mẫu phi chết như thế nào.

    Nhất định phải tìm ra được hung thủ đã hại chết mẫu phi, thay mẫu phi báo thù!

    Nhưng giờ đây, không mặt Yến Triều không còn gì che chắn, khuôn mặt tuấn mỹ ngũ quan đoan chính đều triển lộ ra hết.

    Đây là lần đầu tiên từ sau khi Thần Nguyệt cung bị hủy ở trận hỏa hoạn, Yến Triều dùng khuôn mặt thật đối diện với người khác trong khoảng thời gian lâu như vậy.

    Hơn nữa hắn không thấy phản cảm.

    Yếu Triều là một người thông minh.

    Sau khi liên kết những lời nói và hành động của Bạch Sương lại với nhau, hắn liền phát hiện ra được manh mối.

    Yến Triều mím môi, lộ ra một nụ cười nhẹ bất đắc dĩ, "Nàng phát hiện ra từ khi nào?"

    Bạch Sương ném tấm mặt nạ da vào trong lòng hắn, đi tới bên cạnh cất dao găm lại.

    "Phát hiện ra từ lần không cẩn thận hôn phải người trong hội chợ.

    Ta biết y thuật, cho dù tấm mặt na da này người làm giống thật tới đâu, chỉ cần bị ta chạm vào, ta liền biết nó chỉ là giả."

    Nhắc tới hội chợ, trong đầu Yến Triều, liền tái hiện lại cảnh tượng hai người tiếp xúc thân mật lúc đó.

    Trên môi dường như vẫn còn truyền tới nhiệt độ xúc cảm.

    Loại cảm giác này, vẫn luôn xuất hiện trong mơ của hắn.

    Khiến hắn mất khống chế, khiến hắn điên cuồng, khiến hắn muốn được phát tiết..

    "Vương gia, người bị hủy dung là giả, vậy đôi chân tàn phế này của người, chắc không phải cũng là giả chứ?" Bạch Sương ngiêng đầu, trên khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp của cô lộ ra một nụ cười mang ý đồ xấu.

    Cô nhân lúc Yến Triều còn chưa kịp từ chối, hai ba bước lao như bay tới, trực tiếp ấn hai tay lên đầu gối của Yến Triều.

    Yến Triều ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người Bạch Sương, cũng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng chỉ thuộc về nàng.

    Hắn nheo mắt, nhìn hai bàn tay đang phủ lên đầu gối mình của Bạch Sương, người đang ngồi xổm trước mặt hắn.

    Vẻ mặt của Yến Triều lộ ra chút buồn bã.

    "Chân của ta, thật sự bị gãy rồi.

    Nhiều năm nay, ta vẫn luôn sai ám vệ thay ta tìm kiếm danh y khắp thiên hạ, gần như đã thử hết tất cả mọi cách.

    Nhưng cũng không thể làm cho ta đứng lên được lần nữa.

    Chỉ sợ, phải khiến nàng thất vọng rồi."

    Yến Triều nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không muốn bản thân nhìn thấy biểu cảm thất vọng lộ ra trên khuôn mặt Bạch Sương.

    Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Yến Triều không muốn có thêm bất cứ tiếp xúc thân mật nào với Bạch Sương nữa.

    Cho dù khuôn mặt của hắn chưa bị hủy, nhưng hắn cũng chỉ là một phế vật không thể đứng được bằng hai chân.

    Cho dù tương lai hắn có quyền thế làm lay động triều đình, ra lệnh một tiếng, liền có thể tiêu diệt toàn bộ những người muốn gây bất lợi cho hắn, những người khiến hắn căm hận.

    Nhưng hắn cũng chỉ là một phế vật không đứng được.

    Hắn không thể tự mình bảo vệ nàng, hắn không thể che ô cho nàng, thậm chí..

    Không thể làm chuyện giường chiếu.

    Yến Triều hiểu rất rõ ý nghĩa hắn còn sống.

    Đó chính là vì tra ra hung thủ, thay mẫu phi báo thù.

    Chờ sau khi hoàn thành chuyện này, rất có thể hắn sẽ đi theo mẫu phi.

    Bàn tay ấm áp của Bạch Sương, sờ soạng trên đầu gối của Yến Triều một lúc.

    Cô trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt trông có vẻ rất nghiêm túc.

    "Được rồi, tình hình của người ta đã nắm được rồi."

    Bạch Sương thu tay về, vỗ vỗ, ngữ khí còn tính là khá nhẹ nhõm, "Người đừng tuyệt vọng.

    Những danh y người tìm được trước kia không trị được cho người, bởi vì trình độ y thuật của họ còn chưa đủ cao minh.

    Ta nói với người, người có thể gặp được ta, chính là phúc của người.

    Chỉ cần người ngoan ngoãn nghe theo lời ta nói, phối hợp chữa trị với ta, ta đảm bảo đời này người vẫn còn có cơ hội được đứng dậy."

    Bạch Sương nói dứt lời, Yến Triều giống như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ tại chỗ.

    "Sao vậy, ngốc luôn rồi?" Bạch Sương dùng tay đưa qua đưa lại trước mặt hắn, "Yến Triều?"

    "Lời nàng nói là thật sao? Không phải vì muốn làm ta vui?" Yếu Triều đột nhiên bắt lấy tay Bạch Sương, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

    Bạch Sương nhướng mày, "Người quen biết ta lâu như vậy rồi, người đã thấy ta nói khoác lần nào chưa?

    Những chuyện ta nói với người, có chuyện nào không ứng nghiệm chứ?

    Người quá xem thường ta rồi."

    Bạch Sương phát hiện tay mình đang run rẩy.

    Không, là bàn tay Yến Triều đang nắm lấy cô, đang run rẩy.

    Bạch Sương trêu đùa nói: "Người tuyệt đối đừng khóc đó, khuôn mặt này anh tuấn như vậy, nếu mà để nước mắt rơi xuống thì không còn anh tuấn như vậy nữa đâu.

    Nhưng nếu người thật sự muốn cảm ơn ta, vậy không bằng.. không bằng.."

    [Lấy thân báo đáp!] Lãn Đản kịp thời đưa tới câu nói.

    "Đúng, không bằng người lấy thân báo đáp đi." Bạch Sương cười tít mắt nói.

    Nhưng rất nhanh cô đã nhận thức được chỗ bất thường, "Ấy? Lấy thân báo đáp có nghĩa là gì?"


    Chú thích: Lấy thân báo đáp, chữ hán Việt là dĩ thân tương hứa, là một câu thành ngữ ở Trung Quốc. Nó thường chỉ việc một người dành toàn bộ tình cảm, thân xác cho một người khác. Trong tình huống này có thể nữ chính chưa hiểu được ý nghĩa của câu thành ngữ này.

    Lãn Đản sờ sờ đầu, [Trong tình huống này, bầu không khí này, hình như chỉ có mỗi câu này là hợp lý nhất, những câu khác đều không thích hợp.]

    Bạch Sương tưởng rằng, lần này Yến Triều cũng sẽ giống như những lần trước, không để ý tới mấy lời mang ý trêu chọc quá rõ ràng này của cô.

    Cô thật sự không ngờ tới, lần này Yến Triều không hề nói gì cả, trực tiếp kéo cô, ôm chặt vào lòng!

    ".. Yến Triều?" Bạch Sương vô thức muốn giãy dụa thoát ra, lại phát hiện Yến Triều thực sự dùng sức quá mạnh.

    Đến cả cô cũng không thể thoát ra được.

    Bạch Sương không muốn làm Yến Triều bị thương, nên không cưỡng hành thoát ra.

    Yến Triều vùi đầu vào hõm cổ của Bạch Sương.

    Hắn không khống chế được cảm xúc đang cuộn trào dữ dội ở trong lòng, thật sự không thể nhịn được nữa mới ôm lấy Bạch Sương.

    Một đôi chân đã bị gãy mười mấy năm, bây giờ có người nói sẽ trị khỏi cho hắn, hơn nữa còn là người mà hắn rất tin tưởng.

    Sao hắn có thể không kích động cho được!

    "Cảm ơn nàng, thật sự rất cảm ơn.." Trong giọng nói của Yến Triều nhiễm chút nghẹn ngào.

    Nhưng có thể nghe ra được, hắn đang rất cố gắng kiềm chế.

    Bạch Sương cũng không định vạch trần hắn.

    Bạch Sương dùng tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn, "Đây là tấm lòng nhân từ của người hành nghề y, đều là chuyện ta nên làm.

    Nhưng, có một vấn đề ta cần hỏi người lại lần nữa.

    Yến Triều:" Ừ. "

    Bạch Sương hỏi:" Sau nay người, có chơi cùng ta nữa không? "

    Câu hỏi này, Bạch Sương đã từng hỏi khi hai người không cẩn thận hôn nhau ở hội chợ.

    Khi đó Yến Triều đã cự tuyệt vô tình, còn mang theo ý tứ muốn cắt dứt quan hệ giữa hai người.

    Yến Triều buông Bạch Sương ra.

    Khóe mắt hắn hơi đỏ, trong đôi mắt đen nhánh còn ánh lên chút nước mắt, nhìn có vẻ vừa đáng thương lại có chút dễ bắt nạt.

    " Ninh Bạch Sương, nếu như nàng có thể chữa được đôi chân của ta, vậy ta sẽ đồng ý với nàng.

    Sau này ta sẽ không bao giờ giữ khoảng cách với nàng nữa.

    Nàng muốn cái gì, ta đều sẽ cho nàng.

    Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có. "

    Bạch Sương cong môi cười nhẹ," Vậy ý của Vương gia là, nếu như ta không chữa khỏi chân cho người, từ đây hai chúng ta mỗi người một nơi, sau này sẽ không gặp mặt nhau nữa? "

    Yến Triều mím môi, không lên tiếng.

    Đây chính là mặc nhận.

    Nếu đôi chân hắn vẫn tàn phế như xưa, vậy hắn không xứng có được tương lai.

    Sau khi phục thù, liền kết thúc cuộc đời của mình.

    Bạch Sương ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lùng của hắn," Cho nên Yến Triều, nói đến cùng, là vì người cảm thấy tự ti đúng không?

    Cho nên mới không dám đối diện với suy nghĩ chân thực trong lòng mình, ngay cả chuyện có ở chung một chỗ với ta hay không, cũng lựa chọn trốn tránh? "

    Bị vạch trần tâm tư, Yến Triều cũng không cảm thấy nhục nhã.

    Hắn không nhìn Bạch Sương, khàn giọng nói:" Không chỉ có vậy."

    Căn cứ vào những chứng cứ mà hắn nắm được trong tay, hung thủ sát hại mẫu phi đã dần dần lộ diện.

    Đó có thể là một người có quyền lực cực kỳ cao.

    Con đường phục thù của hắn đầy rẫy chông gai, hắn không thể kéo Bạch Sương cùng xuống nước.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Chương 132

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Sương nhìn ra được Yến Triều không muốn nói.

    "Thôi, nếu người đã không muốn nói ra nguyên nhân, vậy ta cũng không hỏi nữa.

    Chờ tới ngày người muốn nói tất cả với ta, rồi người hãy nói." Bạch Sương ngáp một cái.

    "Vương gia, ta hành quân tới đây cái liền lên chiến trường, đánh trận nửa ngày trời, bây giờ thật sự rất buồn ngủ.

    Nếu người muốn nhìn ta ngủ, thì có thể tiếp tục ở lại.

    Nếu người cũng muốn nghỉ ngơi, thì người đi nhanh đi."

    Yến Triều nhìn ra được, sự mệt mỏi trên khuôn mặt Bạch Sương không phải là giả.

    "Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn, nàng nghỉ ngơi đi." Yến Triều đẩy xe lăn ra khỏi lều.

    Ám vệ nấp ở chỗ tối rất nhanh liền nhìn thấy, đi tới bên người hắn, "Vương gia, Trị Di đại tướng quân bên trong là Ninh tiểu thư ạ?"

    Yến Triều: "Ừ."

    Có thể nhìn thấy rất rõ sự kinh ngạc trên nét mặt ám vệ.

    Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra được, với thân thủ và năng lực của Ninh tiểu thư, có thể đi được tới ngày hôm nay dường như cũng không có gì lấy làm lạ.

    "Vậy Vương gia, ngày mai chúng ta sẽ trở về ạ?" Ám vệ lại hỏi.

    Trước khi tới đây đã bàn bạc xong xuôi rồi, Vương gia chỉ muốn xem thử người ở đây có phải là Bạch Sương hay không.

    Bây giờ nhìn thấy rồi, vậy cũng nên quay về thôi.

    Nhưng Yến Triều lại nhẹ nhàng lắc đầu.

    Nhìn thấy bộ dạng không muốn rời đi của Yến Triều, trong lòng ám vệ bất giác kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy nên là như vậy.

    Từ chuyện Vương gia nhà bọn hắn cứ luôn sai bọn hắn 'giám sát' Ninh tiểu thư, liền có thể nhìn ra được vương gia quan tâm tới Ninh tiểu thư.

    Nhưng ở đây nguy cơ tứ phía, không biết lúc nào sẽ ở trên chiến trường đầu mình một ngả, chỉ sợ Vương gia càng không muốn rời đi.

    Ngay lúc trong đầu ám vệ nảy sinh ra vô số suy nghĩ, Yến Triều nói: "Ninh Bạch Sương nói nàng ấy có thể chữa khỏi chân cho ta, để ta có thể lần nữa được đứng lên."

    "Cái gì?" Tất cả ám vệ đều kinh ngạc hô lên.

    "Ừ." Đôi mắt đen nhánh trầm lặng của Yến Triều nhìn vào bọn họ, trong đó che giấu sự vui mừng được đè nén, "Cho nên ta quyết định ở lại."

    * * *

    Tin tức về chiến công đầu của đại quân, được nhanh chóng đưa về kinh đô.

    Hoàng đế nhìn chiến báo, cười không khép được miệng.

    "Tới đây, Định An, ngươi nhìn đi." Hoàng đế đưa chiến báo cho Ninh Định An đang đứng bên cạnh.

    Trong lòng Ninh Định An phức tạp nhận lấy đọc.

    "Định An à, ngươi cũng không cần lo lắng quá.

    Bạch Sương nó là một hạt giống tốt, người nhìn đi, đây là lần đầu tiên nó thống lĩnh đại quân, đã có thể giành được thành tích tốt như vậy.

    Ngươi nên vui mừng cho nàng mới phải." Hoàng đế cười ha hả nói.

    Sau khi 'Ninh Bạch Sương' giả mạo giao phong thư cho Ninh Định An, Ninh Định An nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định vào cung diện Thánh.

    Sau đó liền nhận được chiến báo này.

    Ninh Định An trả chiến báo lại cho Hoàng đế, thành khẩn nói: "Hoàng thượng, nếu tiểu nữ đã lên chiến trường, hơn nữa còn giành được một chiến tích nho nhỏ.

    Cung đã lên dây không thể không bắn, thần sẽ không nói thêm gì nữa.

    Thần chỉ hi vọng trận chiến này có thể nhanh chóng kết thúc.

    Không chỉ mỗi Bạch Sương, thần càng hi vọng tướng sĩ Đông Ly quốc ta có thể bình an vô sự quay về."

    Hoàng đế cười ha ha vỗ vai Ninh Định An, nói rất nhiều câu kiểu như hậu sinh khả úy.

    Cho tới lúc Ninh Định An quay về Trấn quốc phủ, bên tai ông vẫn còn vang vọng mấy câu nói kia của Hoàng đế.

    Trường giang sóng sau xô sóng trước.

    Lẽ nào Sương nhi của ông, thực sự chính là cơn sóng sau tài năng vượt trội hơn những người đi trước sao?

    Chỉ cần nhìn dáng vẻ cười không khép được miệng của Hoàng đế, là có thể dễ dàng nhận ra được Hoàng đế đặt hi vọng rất lớn đối với Sương nhi.

    Sương nhi thật sự có thể làm tốt sao?

    "Lão gia, cuối cùng người cũng quay về rồi." Lang di nương vội vội vàng vàng đi tới, giữ lấy cánh tay Ninh Định An.

    Ninh Định An hồi thần, nhìn thấy khóe miệng Lang di nương bị bầm tím, "Miệng ngươi bị làm sao vậy?"

    Lang di nương uất ức tựa vào người Ninh Định An, trong ngữ khí mang theo sự nghẹn ngào, "Lão gia, thiếp thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.

    Hôm nay, thiếp tự mình xuống bếp làm chút điểm tâm cho Tuyết nhi, tự nghĩ không nên nặng bên này nhẹ bên kia, dù gì cũng nên mang một chút qua cho Sương nhi.

    Nhưng mà lão gia người không biết đâu, nó không những không nhận, mà còn đánh đuổi ta ra ngoài!

    Lão gia, thiếp thực sự rất oan uổng, người nhìn mặt của thiếp xem, đều bị nó đánh thành cái dạng gì đây này.

    Người nhất định phải làm chủ cho thiếp!"

    Lang di nương vừa dứt lời, thì Ninh Dung Tuyết liền xuất hiện.

    "Nương, sao người lại chạy tới trước mặt cha rồi."

    Ninh Dung Tuyết cau mày đi tới kéo Lang di nương đi, ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện nói với Ninh Định An: "Cha, sự việc không nghiêm trọng như những gì nương nói.

    Vết bầm tím ở khóe miệng nương là do vấp ngã, không liên quan tới việc tỷ tỷ động thủ đánh người."

    Biểu hiện bên ngoài của Ninh Dung Tuyết nhìn như đang trách cứ Lang di nương, còn nói thay cho 'Ninh Bạch Sương'.

    Nhưng trên thực tế lại đang chứng thực cho hành động ra tay đánh trưởng bối của 'Ninh Bạch Sương'.

    Nếu như là trước kia, có thể Ninh Định An sẽ thực sự bị lừa, sau đó lập tức đi tìm Bạch Sương tính sổ.

    Nhưng bây giờ, Ninh Định An biết được 'Ninh Bạch Sương' là người giả mạo do Hoàng thượng phái tới.

    Nàng là người của Hoàng gia, nhất định sẽ không vô duyên vô cớ động thủ đánh Lang di nương.

    Trước đây nàng và Lang di nương không hề có bất kỳ mâu thuẫn nào.

    Cho nên, Ninh Định An mơ hồ đoán được, đây có thể là một âm mưu của Lang di nương.

    "Ta mệt rồi, chút chuyện nhỏ này đừng làm phiền ta, các ngươi tự giải quyết, ta đi nghỉ ngơi đây." Ninh Định An không có cảm xúc gì, bình tĩnh nói xong liền quay người định đi.

    "Định An." Một giọng nói già nua truyền tới.

    "Bà nội." Ninh Dung Tuyết chạy bước nhỏ qua, thân mật đỡ lão phu nhân đi tới.

    "Nương." Ninh Định An rất hiếu thuận, nhìn thấy lão phu nhân, luôn rất cung kính.

    "Định An, tiểu Lang của con đều bị Bạch Sương nha đầu đánh thành như vậy rồi, con còn không suy nghĩ tới chuyện tử tế dạy dỗ lại nó sao?" Lão phu nhân gõ quải trượng, nhìn có vẻ rất không vui.

    Mấy tháng nay, 'Ninh Bạch Sương' không những không đi thăm Ninh Định An ốm liệt giường, ngay cả lão phu nhân cũng chưa từng tới thăm hỏi.

    Ninh Dung Tuyết và Lang di nương hai người, ngày ngày thổi gió bên tai lão phu nhân.

    Lão phu nhân tuổi tác đã cao, vốn dĩ đầu óc đã có chút mơ hồ.

    Cộng thêm chuyện Ninh Dung Tuyết vẫn luôn dẫn phát được sự xuất hiện của điềm lành, lão phu nhân vốn đã vô cùng tin tưởng vào những thứ này, liền càng ngày càng yêu chiều Ninh Dung Tuyết, dần dần ghét bỏ Bạch Sương.

    "Nương, chuyện này không giống như những gì người nghĩ, người vẫn nên đừng tham dự vào." Ninh Định An cảm thấy có chút đau đầu.

    Lão phu nhân nặng nề cau mày, "Không giống như ta nghĩ? Tiểu Lang bị thương có phải là sự thật hay không? Ta không quan tâm, bây giờ con lập tức đi tìm Bạch Sương nha đầu cho ta!"

    Xuất phát từ sự hiếu thuận, cuối cùng Ninh Định An vẫn đi tới viện tử của Bạch Sương.

    "Lão gia, để nô tì gọi tiểu thư ra." Thanh Vu nhìn thấy Ninh Định An, liền vội vàng vào phòng.

    Rất nhanh 'Ninh Bạch Sương' đã đi ra.

    "Bạch Sương, quỳ xuống dập đầu xin lỗi Lang đi nương của ngươi, sau đó phạt ngươi quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm, cầu phúc cho Lang di nương!" Lão phu nhân trực tiếp hạ mệnh lệnh.

    "Ninh Bạch Sương" giống như một cây dương trắng, sóng lưng thẳng tắp đứng nguyên tại chỗ.

    Nàng không lên tiếng, cũng không mảy may cử động.

    Nhìn thẳng vào Ninh Định An.

    Ninh Định An bị nàng nhìn tới có chút hoảng loạn.

    Đây chính là thủ hạ của Hoàng thượng, chuyện gia trạch hậu viện của nhà ông không được thái bình, nếu bị nàng ta báo với Hoàng thượng thì phải làm sao?

    Ánh mắt của lão phu nhân trở nên tàn nhẫn, "Làm sao, lão già nhưng ta nói chuyện cũng không quan tâm nữa rồi đúng không? Lý ma ma, thay ta dạy dỗ Bạch Sương, cái gì gọi là quy củ!"

    Lý ma ma nhận lệnh, bước lên trước muốn đá vào chân của 'Ninh Bạch Sương', khiến nàng quỳ xuống đập đầu với Lang di nương.

    Nhưng 'Ninh Bạch Sương' bất ngờ ra tay trước, đá Lý ma ma một cước, khiến bà ta trực tiếp bị ngã bay ra ngoài!
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Chương 133

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý ma ma ngất xỉu ngay tại chỗ.

    "Phản rồi, phản rồi! Người đâu, bắt nó lại cho ta!" Lão phu nhân tức giận tới sắp không thở nổi.

    "Vâng!" Một đám tiểu tư xông tới chuẩn bị đối phó với 'Ninh Bạch Sương'.

    Liền bị Ninh Định An lên tiếng ngăn lại, "Lui xuống hết cho ta!"

    Ở đây dù gì cũng là Trấn quốc phủ, Ninh Định An mới là chủ nhân tuyệt đối.

    Đám tiểu tư không dám chậm trễ, lập tức quay người lui ra ngoài viện tử.

    "Định An?" Lão phu nhân nhìn Ninh Định An với ánh mắt bất ngờ không thể tin nổi, "Nó đã đánh Lý ma ma ngất xỉu, thế mà con còn bảo vệ nó, không cho ta giáo huấn nó?"

    "Nương, chuyện này người đừng quản nữa được không?"

    Trong lòng Ninh Định An bực bội, ngữ khí cũng không còn chứa sự hiếu thuận như mọi khi, "Bây giờ con đang rất bức bối, có rất nhiều chuyện đang đợi con đi xử lý.

    Cho nên nương, người đừng tới kiếm chuyện với Bạch Sương nữa, để nó tự sống yên ổn ở đây không?"

    Lão phu nhân trợn tròn mắt, cả người hơi hơi run rẩy.

    Con trai bà là người nổi danh hiếu thuận, trước nay chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với bà.

    Càng đừng nói đến, chuyện này Bạch Sương vốn là người có lỗi.

    Lão phu nhân vẫn chưa chết tâm, bà còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Ninh Định An lại trực tiếp ngăn bà lại, "Người đâu, đưa Lão phu nhân về."

    Lời này vừa dứt, Lão phu nhân liền biết, bà có nói thêm gì nữa cũng không có tác dụng.

    Chỉ có thể không can tâm mà rời đi.

    Chỗ dựa là Lão phu nhân đã đi mất, Ninh Dung Tuyết và Lang di nương cũng không dám nói thêm từ nào nữa, sau khi hành lễ với Ninh Định An xong, cũng vội vàng rời đi.

    Trong viện chỉ còn lại người của Ninh Định An và 'Ninh Bạch Sương'.

    Thanh Vu rất biết nhìn sắc mặt người khác, "A, tiểu thư, nô tỳ quên mất ở trong phòng bếp nhỏ đang ninh chút chè, nô tỳ phải nhanh chóng đi xem thử, nếu không sẽ bị cháy mất."

    Sau khi Thanh Vu đi, Ninh Định An rõ ràng có chút mất tự nhiên.

    Ông ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thật sự xin lỗi, ta biết ngươi không làm gì cả. Về phía mẫu thân và thiếp thân của ta, còn xin ngươi đừng để trong lòng."

    "Ninh Bạch Sương" nói: "Tướng quân nặng lời rồi, những điều này đối với ta mà nói cũng không tính là gì.

    Nhưng ta cảm thấy, từ những chuyện này tướng quân có thể nhìn ra được chút manh mối.

    Ví như, nếu ta không phải Trị Di đại tướng quân giả mạo, mà chính là Trị Di đại tướng quân thật thì sao?"

    Ninh Định An ngật mình.

    Với góc độ nhìn nhận sự việc như vậy, ông thực sự chưa từng nghĩ tới.

    * * *

    Nơi biên cương xa xôi ngàn dặm.

    Đêm khuya thanh vắng.

    Thời tiết đêm nay không quá đẹp, đa số sao trên trời đều bị mây đen che khuất, chỉ có mấy ngôi sao còn tỏa sáng.

    Đã vào đêm khuya, binh sĩ canh gác cũng có chút mơ màng buồn ngủ.

    Lúc này, chính là cơ hội thích hợp nhất để đánh lén.

    Người Man Di có khinh công lợi hại xâm nhập vào nơi dựng lều trại, tìm một nơi kín đáo để ẩn nấp, sau đó lấy ống trúc nhỏ mang theo bên người mở ra.

    Có một con độc trùng toàn thân mang màu tím đen, nhìn cực kỳ giống với con nhện, đang bò ra ngoài!

    Những người Man Di khác lấy máu thỏ đã được chuẩn bị từ trước ra, tay chân nhanh nhẹn rải khắp bãi cỏ trước cửa ra vào của từng lều trại.

    Sau khi làm xong tất cả, bọn họ nhanh chóng rút lui, giống như chưa từng tới vậy.

    Rèm của căn lều chính đột nhiên mở ra, rèm của những căn lều khác cũng liên tiếp được mở ra.

    Vẻ mặt Bạch Sương ngưng trọng, "Lập tức dùng tro đã chuẩn từ trước ra để che đi mùi máu.

    Sau đó tất cả mọi người đều quay về lều hết cho ta, không có mệnh lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được phép ra ngoài!"

    "Vâng!" Chúng tướng sĩ đáp lại vang dội.

    Bạch Sương mặc chiến giáp, bảo hộ chặt chẽ.

    Một mình cô bước ra khỏi lều, chuẩn bị đi bắt con độc trùng kia, dự định của cô là bắt nó lại để nghiên cứu cách giải độc.

    Chiến sự liên tiếp giành được thắng lợi, Bạch Sương biết người Man Di sẽ không chịu để yên như vậy.

    Bọn họ nhất định sẽ lại dùng độc trùng để công kích.

    Cho nên Bạch Sương đã sắp xếp tất cả mọi chuyện từ trước, chỉ chờ bọn chúng đưa độc trùng tới tận cửa.

    Tốc độ bò của đám độc trùng rất nhanh, bởi vì không có mùi máu tanh chỉ dẫn, nên bọn chúng chỉ có thể bò loạn xạ khắp nơi như những con ruồi không đầu.

    Điều này lại càng làm tăng thêm độ khó để bắt được chúng.

    Trong thời điểm này Lãn Đản lại phát huy được tác dụng của mình.

    Dưới sự định vị vô cùng chuẩn xác của Lãn Đản, rất nhanh Bạch Sương đã bắt được tất cả ba con độc trùng do đám người Man Di thả ra.

    Bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay, người đàn ông âm dương quái khí nói: "Thật sự phải chúc mừng tướng quân, ngươi vậy mà thực sự bắt được độc trùng.

    Chỉ là tướng quân thực sự chắc chắn người Man Di chỉ thả ba con độc trùng thôi sao? Lỡ như có con nào bị bỏ sót, thì phải làm thế nào?"

    Bạch Sương cau mày nhìn qua, "Hách Chí Phương, không phải ta đã nói, không có mệnh lệnh của ta bất cứ ai cũng không được ra ngoài hả?"

    Hách Chí Phương tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, "Nhưng không phải ngài đã bắt độc trùng lại rồi sao, vậy tại sao còn không cho chúng ta ra ngoài?

    Ta là phó tướng, tướng quân ra ngoài bắt độc trùng, ta muốn ở bên cạnh giúp đỡ, không được sao?"

    Từ sau khi Hách Chí Phương công khai đứng ra trước mặt mọi người 'vạch trần' Bạch Sương là nữ nhân nhưng lại bị vả mặt ngược lại, nỗi oán hận của hắn đối với Bạch Sương lại càng tăng thêm một tầng cao hơn.

    Chỉ cần để hắn tìm ra một cơ hội, hắn sẽ đối đầu với Bạch Sương, cắn mãi không buông.

    Hách Chí Phương cho rằng, Bạch Sương là Trị Di đại tướng quân, nhưng hắn còn là người được Hoàng thượng đích thân lựa chọn để bồi dưỡng thành tướng lĩnh những năm năm.

    Cho dù hắn làm gì hơi quá đáng trước mặt Bạch Sương, Bạch Sương cũng không dám làm gì hắn.

    Cho dù Bạch Sương có thất sự muốn làm gì hắn, vậy cũng phải đợi tới lúc quay về kinh đô, để Hoàng thượng định đoạt.

    "Giúp đỡ? Được."

    Bạch Sương cũng không phản bác lại lời của Hách Chí Phương, mà trực tiếp đưa một con độc trùng cho hắn, "Đúng lúc tay ta cầm không hết.

    Ngươi cầm con này thay cho ta, rồi đi theo ta về lều của ta."

    Nói xong, Bạch Sương liền trực tiếp xoay người, cô vậy mà lại để lộ phần lưng của mình cho Hách Chí Phương.

    Mọi người điều biết, ở trên chiến trường, nếu để lộ phần lưng của mình cho đối phương, chứng tỏ rằng người này vô cùng tín nhiệm đối phương.

    Nhưng Hách Chí Phương sẽ thấy cảm động trước sự tín nhiệm của Bạch Sương sao?

    Không, hắn không thể.

    Hắn sẽ chỉ ở trong lòng mắng chửi Bạch Sương ngu ngốc.

    Rõ ràng biết hắn có ý kiến đối với cô, vậy mà vẫn còn dám làm như vậy.

    Hách Chí Phương liếc nhìn con trùng độc tám chân hướng lên trời, vẫn luôn không chịu từ bỏ giãy dụa trong tay mình.

    Lại nhìn về phần gáy lộ ra chút da thịt của Bạch Sương.

    Hách Chí Phương có chút căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, lại thận trọng kiểm tra những lều trại khác.

    Sau khi xác định chắn chắn rằng không có ai đang nhìn hắn, Hách Chí Phương hạ quyết tâm, nâng tay lên, ném con độc trùng kia vào cổ Bạch Sương..

    "Cẩn thận!"

    Sau tiếng kêu ngắn gọn ngập tràn sự lo lắng, cổ tay của Hách Chí Phương bị ám khí mạnh mẽ đánh trúng, xương tay lập tức bị vỡ.

    Năm ngón tay hắn theo đó buông ra, độc trùng bị rơi xuống đất, nó nhanh chóng chạy loạn về phía Bạch Sương.

    Bạch Sương xoay người, quyết đoán tàn nhẫn đạp chết con độc trùng này.

    Sau đó, cô lại rơi vào một cái ôm ấm áp.

    Sự kinh hoàng và lo lắng trong mắt Yến Triều còn chưa kịp rút đi.

    Bạch Sương ngước mắt lên, liền chạm vào tình yêu thương vẫn chưa kịp che giấu trong ánh mắt của hắn.

    "Làm sao nàng có thể giao độc trùng cho hắn được vậy hả, rõ ràng hắn muốn gây khó dễ cho nàng!" Yến Triều vừa tức giận lại vừa nôn nóng, lần đầu tiên dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với Bạch Sương.

    Bạch Sương không khỏi cong cong khóe môi, nhẹ nhàng an ủi nói: "Độc trùng đã bị ta dẫm chết rồi, người xem."

    "Ta không xem! Ta muốn cho nàng biết có bao nhiêu nguy hiểm, nàng không được lấy thân ra mạo hiểm, nếu không ta.."

    Dường như hắn nhận ra lời nói tiếp theo của mình không thích hợp, Yến Triều vội vàng nuốt xuống những lời sắp bật ra khỏi miệng.

    "Nếu không thì người làm sao?" Bạch Sương nhít lại gần Yến Triều, trong đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng rạng rỡ ẩn chứa ý cười.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...